Còn khi phát giác bên ngoài có Từ Bắc Quy xuất thủ, Thẩm Bạch cũng không lo được chuyện khác, đành xuất quan trước.
Có điều sau đó Liễu Công Nguyên lại lắc đầu: “Là ta tham lam quá rồi, con làm được tới nước này đã là không tệ. Dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất tùy ý giết chết tông sư võ đạo. Hôm nay trong thế hệ trẻ trên giang hồ, trừ con ra, người làm được như vậy chỉ có Trương Thừa Trinh đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, cùng với Sở Hưu thiếu chút nữa trở thành kẻ địch chung của Chính đạo, thậm chí vừa mới giết chết Nhiếp Nhân Long.”
Thẩm Bạch tâm thần chấn động, một lát sau mới nói: “Trương Thừa Trinh đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo? Sở Hưu còn giết được cả Nhiếp Nhân Long?”
Trước đó khi Thẩm Bạch vừa ra khỏi Thương Lan Kiếm Tông, mục tiêu của hắn chính là Trương Thừa Trinh.
Khi đó không phải Thẩm Bạch cuồng vọng, nên nói hắn là nghé con mới sinh không sợ cọp, hắn thật sự có mục tiêu như vậy.
Nhưng hiện thực tàn khốc đã đả kích hắn vô cùng nặng nề. Thậm chí hắn chưa thấy được Trương Thừa Trinh đã bị Sở Hưu đánh cho tàn phế.
Còn kẻ địch cũ của hắn, Sở Hưu, lúc này thậm chí đã giết chết cường giả trên Phong Vân Bảng, Nhiếp Nhân Long trang chủ Tụ Nghĩa Trang, khuấy động phong vân giang hồ. Thẩm Bạch lập tức cảm thấy có vẻ mình đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Liễu Công Nguyên thở dài một tiếng, hắn cũng biết Thẩm Bạch đã bỏ qua thời gian đặc sắc nhất trên giang hồ.
Đặc biệt là trong Tiểu Phàm Thiên, Trương Thừa Trinh một mình chiến với một loạt cường giả trẻ tuổi, ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan, bước vào cảnh giới tông sư võ đạo ngay trước mặt mọi người. Chuyện này đủ cho Thiên Sư Phủ khoác loác cả mấy trăm năm.
Nếu Thẩm Bạch không có gặp chuyện bất hạnh như vậy, với thiên phú và tâm tính của hắn mặc dù không thể trở thành Trương Thừa Trinh thứ hai, nhưng chí ít cũng có thể được như bọn Sở Hưu, là một trong những người được Trương Thừa Trinh khiêu chiến.
Có điều ông trời vẫn rất công bằng, Thẩm Bạch tích lũy dày giờ bộc phát vô cùng mạnh mẽ, luyện thành Vạn Kiếm Quy Tông. Mặc dù hắn còn chưa đạt tới cảnh giới Chân Đan nhưng thực lực đã hoàn toàn sánh ngang với phần lớn võ giả Chân Đan cảnh.
Thẩm Bạch đỡ Liễu Công Nguyên về tông môn ngồi xuống. Liễu Công Nguyên thuật lại những chuyện xảy ra trên giang hồ trong thời gian vừa qua, khiến thần sắc Thẩm Bạch có phần phức tạp.
Hắn và Sở Hưu có thù lớn, Sở Hưu thiếu chút nữa phế bỏ hắn.
Thế nhưng kẻ thù lớn này của mình lúc này đã khuấy động phong vân biến ảo khắp giang hồ, còn Thẩm Bạch hắn vẫn là kẻ vô danh.
Nói xong, Liễu Công Nguyên thở dài một tiếng, hỏi Thẩm Bạch: “Giờ con định làm thế nào? Con đã luyện thành Vạn Kiếm Quy Tông, có muốn tới Quan Trung Hình Đường tìm Sở Hưu báo thù không?”
Thẩm Bạch vừa định gật đầu, có điều sau đó hắn nghĩ ra gì đó, bèn trầm giọng nói: “Chuyện báo thù lúc nào cũng được, nhưng Thương Lan Kiếm Tông ta suy yếu tới nước này rồi, ngay cả hạng vô danh tiểu tốt như Từ Bắc Quy cũng dám tới cửa khiêu khích, Thương Lan Kiếm Tông ta cũng nên dương danh trên giang hồ.
Liên minh Bắc Yên đã bị hủy diệt, vậy con sẽ tới Đông Tề, tìm Nam Thương Hạ Hầu thị. Ngụy Quận chúng ta dẫu sao cũng từng là nước phụ thuộc của Đông Tề.”
Liễu Công Nguyên vui mừng nhìn Thẩm Bạch. Thẩm Bạch nghĩ tới tông môn như vậy chứng tỏ hắn đã trưởng thành, cho dù mình chết cũng không tiếc.
Nếu đổi lại là Thẩm Bạch trước đó, chắc chắn hắn sẽ nôn nóng tìm Sở Hưu báo thù. Còn Thẩm Bạch hiện giờ đã ngăn chặn được ý hận trong lòng, học được cách suy nghĩ cho tông môn trước. Mình cũng có thể yên tâm giao Thương Lan Kiếm Tông cho hắn rồi.
“Dìu ta lên, triệu tập các đệ tử tới đây.”
Thẩm Bạch chần chờ một chút, hắn như đoán được điều gì, nhưng vẫn gọi tất cả các đệ tử Thương Lan Kiếm Tông tới.
Nhìn mọi người bên dưới, Liễu Công Nguyên trầm giọng nói: “Ta già rồi, không cầm nổi kiếm nữa rồi. Già tới mức khiến một tên tiểu nhân đắc chí như Từ Bắc Quy đánh tới cửa, Liễu Công Nguyên ta thẹn với tiên tổ.
Thương Lan Kiếm Tông suy yếu trong tay ta, Liễu Công Nguyên ta càng thẹn với liệt tổ liệt tông!
Nhưng, hôm nay may mà có Thẩm Bạch tham ngộ được bí pháp thần công mà tiên tổ lưu lại, giết chết kẻ địch, đủ để dẫn dắt Thương Lan Kiếm Tông ta đứng trên đỉnh Ngụy Quận lần nữa.
Cho nên từ nay trở đi, ta truyền lại chức vị cho Thẩm Bạch, không còn là chưởng môn Thương Lan nữa!”
Các đệ tử bên dưới chưa kịp phản ứng lại, chưởng môn định thoái vị ư?
Mặc dù Thẩm Bạch cũng đoán được một vài thứ, nhưng hắn vẫn không nhịn được nói: “Sư phụ...”
Liễu Công Nguyên hư nhược khoát tay, dùng giọng kiên định nói: “Tiếp kiếm!”
Thẩm Bạch chần chừ một chút, nhưng vẫn quỳ xuống nhận lấy bội kiếm trong tay Liễu Công Nguyên.
“Thanh kiếm này tên Bạch Hồng, đứng thứ tám mươi bảy trên Danh Kiếm Phổ, là do tổ sư đời thứ sáu của Thương Lan Kiếm Tông ta tự tay rèn đúc. Bạch hồng phá lãng, thẳng tiến không lùi.
Ngày trước Bạch Hồng là thần binh, nhưng gặp chút chuyện bất hạnh mà tổn hại một phần linh tính, khiến cho nó không còn là thần binh hoàn chỉnh nữa.
Có điều binh khí trên giang hồ trước nay không nổi tiếng vì bản thân nó mà vì chủ nhân của nó.
Cho dù là Kinh Nghê của Kiếm Vương Thành, cũng chỉ dành cho chủ nhân Kiếm Vương Thành. Thắng Tà của Long Hổ Sơn, là bội kiếm của thiên sư.
Bạch Hồng trên tay ta chỉ lặng lẽ vô danh, ta hy vọng tương lai nó có thể cùng ngươi dương danh trên giang hồ!”
Thẩm Bạch gật nhẹ đầu, nhưng ngay khi hắn tiếp nhận lấy Bạch Hồng, Liễu Công Nguyên lại đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Bạch, một luồng cương khí tinh khiết tới cực điểm truyền vào cơ thể Thẩm Bạch.
“Sư phụ!”
Thẩm Bạch hét lớn một tiếng, nhưng Liễu Công Nguyên không hề lay động.
Đương nhiên giờ thực lực Thẩm Bạch mạnh hơn Liễu Công Nguyên. Nhưng Liễu Công Nguyên dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, lại là sư phụ Thẩm Bạch. Hắn đột nhiên làm vậy khiến Thẩm Bạch không kịp tránh né.
Chỉ trong một nháy mắt đó, Liễu Công Nguyên đã truyền hết lực lượng cuối cùng của mình vào cơ thể Thẩm Bạch, mặc dù không thể khiến hắn trở thành tông sư võ đạo nhưng cũng có thể tẩy rửa lực lượng trong cơ thể hắn, khiến nội lực hắn tinh khiết hơn nhiều.
Nhưng cũng chính vì vậy, dung mạo Liễu Công Nguyên nhanh chóng già đi. Chỉ trong chớp mắt gương mặt hắn đã đầy những nếp nhăn, như vỏ cây khô, thân thể tỏa ra tử khí.
“Sư phụ!”
Thẩm Bạch không dám tin nhìn Liễu Công Nguyên, không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy.
Với trạng thái của Liễu Công Nguyên, chỉ cần tĩnh dưỡng chữa thương, còn sống được một thời gian nữa.
Liễu Công Nguyên khoát tay, dùng giọng hư nhược nói: “Thân là võ giả, chết già trên giường mới là bi ai!
Ta không sống được nữa rồi, ngay cả lực lượng để bảo vệ con đoạn đường cuối cùng cũng chẳng còn.
Đây là món quà cuối cùng ta tặng con. Mang nó theo, bước vào giang hồ, dương danh thiên hạ, gây dựng lại uy danh của Thương Lan Kiếm Tông ta, cũng coi như Liễu Công Nguyên ta, không thẹn với các tiên tổ đời trước!”
Dứt lời, bàn tay Liễu Công Nguyên đang nắm lấy Thẩm Bạch rơi xuống, thân thể không còn hơi thở.
“Sư phụ!”
Thẩm Bạch trước nay luôn lạnh nhạt, lần đầu tiên nước mắt chảy ra. Toàn bộ đệ tử Thương Lan Kiếm Tông cũng khóc thương cho chưởng môn.
Bình tâm xét lại, cuộc đời này của Liễu Công Nguyên, lúc trẻ hoành hành vô kỵ, trung niên mạnh mẽ bá đạo, tới già lại ẩn nhẫn kín tiếng.
Nhưng cho tới lúc chết, mọi thứ hắn làm vì Thương Lan Kiếm Tông đều xứng với câu nói cuối cùng trước lúc lâm chung, không thẹn với tiên tổ!
Chương 807 Chân Đan dị chủng 1
Bầu không khí của Quan Trung Hình Đường lúc này đang rất ngột ngạt.
Trước đó khi tấn công Bắc Yên, đại đa số mọi người còn giữ được trạng thái hưng phấn, bởi vì lúc đó bọn họ là thợ săn.
Còn lúc này đối mặt với kẻ địch sắp đánh tới cửa, bọn họ thậm chí không biết số lượng bên địch, trở thành con mồi bị bao vây. Cảm giác này không dễ chịu gì.
Sở Hưu chỉ dùng một ngày đã khôi phục gần tới đỉnh phong, y không lựa chọn bế quan nghỉ ngơi dưỡng sức mà tới tìm Ngụy Thư Nhai.
Thương thế của Ngụy Thư Nhai cho dù bảo Phong Bất Bình đến trị liệu, trong thời gian ngắn cũng chẳng khá lên được, cần nhất là tĩnh dưỡng. Cho nên Sở Hưu chọn một nơi yên tĩnh trong Quan Trung Hình Đường để Ngụy Thư Nhai nghỉ ngơi. Ngụy Thư Nhai cũng không cự tuyệt, đây cũng là một loại thái độ.
Cho dù lần này Sở Hưu không thủ được Quan Trung Hình Đường, chí ít cũng có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần là hắn. Kể cả không bảo vệ được Quan Trung Hình Đường, nhưng ít nhất vẫn giữ được tính mạng cho Sở Hưu.
Quy củ của nhánh Ẩn Ma tuy tàn khốc, nhưng còn chưa tàn khốc tới mức thất bại một lần là nhất định phải chết.
Gõ cửa một cái, Ngụy Thư Nhai thản nhiên nói: “Vào đi.”
Sở Hưu đẩy cửa bước vào, trong phòng Ngụy Thư Nhai không như tưởng tượng của Sở Hưu, không ngồi dưỡng thương mà xếp bằng trên giường, đốt lư hương, ngâm một bình trà ngon, tay cầm một cuốn sách, dáng vẻ nhàn nhã tự đắc như đang dưỡng lão.
Có điều Sở Hưu liếc mắt nhìn quyển sách, không phải kinh văn ba nhà Đạo Phật Ma, cũng chẳng phải điển tịch võ công, trên bìa sách dùng kiểu chữ thô sơ viết bốn chữ ‘Công tử lưu tình’.
Ngôn tình?
Sắc mặt Sở Hưu khá kỳ quái, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Ngụy Thư Nhai, một trong Ngũ Đại Thiên Ma ngày xưa, kiêu hùng Ma đạo từng khuấy đảo phong vân năm xưa, không ngờ lại đọc thứ này.
Ngụy Thư Nhai ho nhẹ một tiếng, quẳng cuốn sách sang một bên, sắc mặt không chút thay đổi, trầm giọng nói: “Sao ngươi có thời gian đến chỗ ta? Thấy bất an à?”
Sở Hưu ngồi đối diện với Ngụy Thư Nhai, lắc đầu nói: “Đường là do ta chọn, còn chưa đánh sao lại bất an được? Ta chỉ tới muốn thỉnh giáo Ngụy tiền bối vài thứ mà thôi.”
Ngụy Thư Nhai hỏi: “Thứ gì?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Những thứ liên quan tới Võ Đạo Chân Đan.”
Ngụy Thư Nhai lấy làm lạ: “Ngươi không có điển tịch hay ghi chép về chuyện này à?”
Hắn biết Sở Hưu không có sư phụ nhưng truyền thừa cơ duyên của Sở Hưu đều không tệ. Hơn nữa Sở Hưu đã nhận được Quan Trung Hình Đường, toàn bộ công pháp bí điển trong Quan Trung Hình Đường mặc y thỏa sức đọc.
Từ khi thành lập tới giờ Quan Trung Hình Đường có không ít tông sư võ đạo, như Sở Cuồng Ca và Quan Tư Vũ sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan chắc chắn sẽ viết lại cảm ngộ của mình, để lại cho Quan Trung Hình Đường. Cho nên đáng lý Sở Hưu phải hiểu rất rõ về cảnh giới này mới đúng.
Sở Hưu đáp: “Ta có những thứ này, nhưng ta muốn hiểu thêm về những thứ Quan Trung Hình Đường không có.
Tiềm lực con người vô cùng lớn, thật ra phần lớn mọi người còn chưa khai phá một cảnh giới tới cực hạn đã đột phá cảnh giới tiếp theo. Mặc dù sẽ nhận được lực lượng cường đại hơn, nhưng thành tựu lại chỉ có hạn.
Võ đạo ta theo đuổi mặc dù không đến mức tu luyện mỗi cảnh giới tới hoàn mỹ không còn khuyết điểm, nhưng chí ít trong mỗi cảnh giới ta đều muốn đạt tới cực hạn, cực hạn của chính ta.
Giờ trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, trên giang hồ số người có thể sánh vai với ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng cảnh giới tông sư võ đạo còn rất nhiều thứ ta chưa khai phá được.
Ngày trước ta từng đọc được miêu tả trong Tiểu Phàm Thiên. Đạo sĩ Linh Bảo Quan tời thượng cổ khi bước vào cảnh giới Võ Đạo Chân Đan có thể ngưng tụ Linh Bảo Hào Quang.
Gần hơn thì Trương Thừa Trinh từng ngưng tụ thành Lôi Minh Kim Đan, còn nghe nói trong Đại Quang Minh Tự có vài người từng ngưng tụ được Thất Bảo Xá Lợi.
Vậy giới Ma đạo ta có phương pháp ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan đặc thù hay không?”
Ngụy Thư Nhai nghe vậy thần sắc cứng đờ, lại nhìn Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngươi muốn cô đọng Võ Đạo Chân Đan đặc thù này? Ta khuyên ngươi nên thận trọng hơn.
Ngưng tụ Chân Đan dị chủng không có uy lực cường đại như ngươi tưởng tượng đâu, nó chỉ là dệt hoa trên gấm chứ không có biến hóa về chất. Ngược lại trong đó có nguy hiểm cực lớn.
Tỷ như Trương Thừa Trinh ngưng tụ được Lôi Minh Kim Đan kia. Thật ra phương pháp ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan cũng không khó, không phải bí pháp bí truyền gì đó. Đại đa số võ giả Thiên Sư Phủ đều có thể tùy ý mượn đọc.
Nhưng ngàn năm qua chỉ mình Trương Thừa Trinh ngưng tụ được Lôi Minh Kim Đan, ngươi có thể tưởng tượng được độ khó của chuyện này. Đồng thời Trương Thừa Trinh làm thế nào ngưng tụ được Lôi Minh Kim Đan ngươi cũng hiểu, chuyện này nguy hiểm vượt xa bình thường.
Mặc dù so với Võ Đạo Chân Đan bình thường, Lôi Minh Chân Đan quả thật rất mạnh, nhưng ngươi cùng Tông Huyền sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan cũng không bị Trương Thừa Trinh kéo giãn quá xa. Vì chuyện này mà mạo hiểm, không đáng.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Có một số việc không phải chuyện đáng giá hay không mà là có nên làm hay không.
Chẳng qua ta không muốn kém hơn kẻ khác, không cam lòng từ bỏ bất cứ cơ hội nào để bản thân mạnh mẽ hơn mà thôi.
Chuyện này là một kiếp nạn, nhưng có lúc kiếp nạn cũng có thể biến thành cơ duyên. Chống đỡ được, vậy thoát thai hoán cốt, thực lực tăng tiến.”
Ngụy Thư Nhai nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Vậy nếu ngươi không chịu nổi thì sao?”
Sở Hưu vung tay lên nói: “Mặc dù đại đa số thời điểm ta đã quen với việc chưa thắng trước hết lo bại, lưu lại đường lui cho mình. Thế nhưng trong một số thời điểm phải thật dũng mãnh quyết liệt, chỉ có thể nhìn về phía trước, không thể quay đầu lại phía sau.
Ý ta đã quyết, kính mong Ngụy tiền bối giúp đỡ.”
Ngụy Thư Nhai nhìn Sở Hưu một hồi rồi nói: “Nếu ngươi đã lựa chọn, vậy ta không nhiều lời nữa, ngươi tự biết rõ là được.”
Nói xong Ngụy Thư Nhai lấy một bộ điển tịch từ trong hộp báu ra giao cho Sở Hưu, trầm giọng nói: “Đây là điển tịch liên quan tới ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, do đại ca ta lưu lại. Đây là bí điển nguyên gốc của Côn Luân Ma Giáo, nghe nói do Độc Cô Duy Ngã đại nhân tự mình viết, có phương thức ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan.”
Đại ca của Ngụy Thư Nhai đương nhiên là vị lãnh tụ của Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma năm xưa. Người này là đệ tử chính tông của Côn Luân Ma Giáo, hắn có thứ này cũng không lạ.
Đọc qua nội dung trong điển tịch, Sở Hưu kinh hãi nói: “Có ai từng thử dùng cách nào ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan chưa?”
Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Sau khi Côn Luân Ma Giáo bi hủy, một phần của cải rơi vào trong tay những kẻ tấn công Côn Luân Ma Giáo, một phần rơi vào tay những võ giả Ma đạo.
Nhánh của đại ca ta lệ thuộc vào Côn Luân Ma Giáo, huynh ấy cũng từng đọc quả thứ này nhưng không dám thử. Ngươi cũng đọc rồi đấy, điều kiện hà khắc tới cực điểm, không phải thứ mà người trong cảnh giới này có thể đạt tới, cho nên dần dà, không còn ai muốn thử làm vậy nữa.
Chương 808 Chân Đan dị chủng 2
Tiểu tử Sở Hưu, ngươi nhận được truyền thừa của Độc Cô giáo chủ, coi như nhân họa đắc phúc. So với người bình thường, ngươi càng thích hợp ngưng tụ thứ này.
Có điều ngươi phải nghĩ kỹ hậu quả của nó đi, một khi thất bại thậm chí sẽ ảnh hưởng tới cảnh giới cùng căn cơ của ngươi hiện giờ.
Sở Hưu gật nhẹ đầu, cầm bí điển trở lại nơi bế quan, vừa đọc vừa nghĩ, một kế hoạch chậm rãi thành hình trong đầu y.
Cùng lúc, bên phía Thương Lan Kiếm Tông, sau khi Liễu Công Nguyên ra đi, toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông đều phủ một màu trắng.
Hơn nữa thời gian cấp bách, bọn họ thậm chí còn không có thời gian tổ chức đại táng cho Liễu Công Nguyên. Thẩm Bạch phải lên đường tới Đông Tề, chuyện tông môn chỉ có thể giao tạm cho các đệ tử khác xử lý.
Ngày thường Thẩm Bạch luôn thích mặc áo trắng, giờ hắn mặc đồ tang cũng không khác mấy.
Nhắc tới liên minh Đông Tề, bất luận tốc độ hay những thứ khác đều không bằng Bắc Yên.
Tại Bắc Yên, Nhiếp Nhân Long dùng thanh danh bản thân, tiếng tăm của Tụ Nghĩa Trang, lại có Đại Quang Minh Tự chống đỡ mới dẫn tới nhiều cường giả như vậy.
Còn bên phía Đông Tề, mặc dù thực lực Hạ Hầu thị mạnh hơn Tụ Nghĩa Trang, nhưng tiếng tăm lại kém xa Tụ Nghĩa Trang.
Huống hồ Đông Tề đất rộng người đông, Sở Hưu chỉ giết mấy người chứ kiếm pháp hải đại khai sát giới khắp Đông Tề, cho nên người xem trò hay vẫn nhiều hơn người thật sự định ra tay.
Lúc này trong Nam Thương Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Trấn đau đầu xoa xoa trán.
Thời gian vừa qua xảy ra quá nhiều chuyện, hắn lại phải phụ trách chuyện liên minh, quả thật bận bịu.
Mỗi ngày đều có thế lực võ lâm lớn lớn nhỏ nhỏ đến đây, của ó người thật sự muốn gia nhập liên minh, có kẻ lại ôm ý muốn kiếm lợi lộc, có người lại vì thanh danh. Thậm chí có tên còn định tranh đoạt chức minh chủ với hắn, tất cả những chuyện này đều khiến Hạ Hầu Trấn cực kỳ đau đầu.
Tin tức liên minh Bắc Yên bị hủy diệt đã truyền lại, có điều Hạ Hầu Trấn không sợ. Sở Hưu vừa diệt Bắc Yên xong cũng chẳng kịp tới Đông Tề làm càn, hơn nữa hoàn cảnh Đông Tề phức tạp hơn Bắc Yên nhiều. Y mà tới Đông Tề là tự tìm đường chết.
Có điều lúc này Hạ Hầu Trấn còn hâm mộ Nhiếp Nhân Long, đương nhiên không hâm mộ chuyện bị Sở Hưu tập kích, mà hâm mộ bên Nhiếp Nhân Long có Đại Quang Minh Tự làm chỗ dựa, vậy nên chuyện liên minh mới được tiến hành thuận lợi như vậy.
Còn bên phía hắn không có tông môn như Đại Quang Minh Tự ra tay giúp đỡ.
Dám người Thuần Dương Đạo Môn hết sức bảo thủ, thà tự xuất thủ cũng không muốn gia nhập liên minh.
Còn Chân Vũ Giáo rõ ràng là đứng đầu Đạo Môn ở Đông Tề, thậm chí là quốc giáo của triều đình Đông Tề nhưng lúc này lại giả câm giả điếc, cứ như không biết chuyện này. Mình đã phái người tới môn phái mời, thế nhưng Chân Vũ Giáo không phái ai có tiếng nói ra gặp.
Lúc này một đệ tử đi tới nói: “Gia chủ, người bên ngoài lại thúc giục rốt cuộc lúc nào liên minh mới chính thức bắt đầu?”
Hạ Hầu Trấn cau mày nói: “Còn chưa đủ người cơ mà, đám người này gấp cái nỗi gì? Người tới mời Thương Thủy Doanh thị cùng Cái Bang đã về chưa?”
Đệ tử kia gật đầu nói: “Thưa gia chủ, đã về rồi, nhưng Thương Thủy Doanh thị nói gia tộc bọn họ có chuyện quan trọng cần xử lý cho nên tạm thời không thể tham gia liên minh, chỉ đáp ứng phái Doanh Bạch Lộc tới quan chiến.
Về phần Cái Bang, bọn họ nói không tìm thấy bang chủ, phải đợi bọn họ một tháng, tìm được bang chủ mới trả lời được.”
Hạ Hầu Trấn vung ta, hừ một tiếng nói: “Nếu không muốn đến thì thôi, liên minh lập tức mắt đầu!”
Trong đại trạch của Hạ Hầu thị, vô số võ giả qua lại tới lui, còn náo nhiệt so với ở Tụ Nghĩa Trang.
Giờ trong Hạ Hầu thị gia chủ là Hạ Hầu Trấn nhưng trong Hạ Hầu thị còn một vị lão tổ. Có điều Hạ Hầu thị tu luyện Ngự Thần Thuật, về mặt cơ thể không mạnh. Cơ thể vị lão tổ kia đã suy yếu, mặc dù lực lượng nguyên thần vẫn hết sức cường đại nhưng đã không thể thường xuyên lộ diện, tiêu hao tâm huyết. Cho lên phần lớn sự tình trong Hạ Hầu thị đều giao cho Hạ Hầu Trấn cùng các trưởng lão của Hạ Hầu thị.
Đối với vị lão tổ Hạ Hầu thị này, tâm tình Hạ Hầu Trấn cũng cực kỳ phức tạp.
Nếu không có vị lão tổ này, hắn có thể không cần lo lắng gì về đám trưởng lão đáng ghét kia, trực tiếp biến Hạ Hầu thị này thành của riêng mình. Mấy lão già kia ỷ có lão tổ sau lưng mới có thể lớn lối không nể mặt hắn như vậy.
Nhưng nếu Hạ Hầu thị bọn họ không có vị lão tổ này trấn thủ, chắc chắn uy danh cũng sẽ gặp đả kích rất lớn.
Chí ít khi Hạ Hầu thị chưa có vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần thứ hai, sự tồn tại của lão tổ Hạ Hầu thị là tất yếu.
Trong một đại viện riêng của Hạ Hầu thị, tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng. Hạ Hầu Trấn đi lên giữa đài, trầm giọng nói: “Chư vị, chắc mọi người cũng nghe tin bên Bắc Yên truyền tới. Sở Hưu quả thật phách lối cuồng vọng tới không giới hạn nữa rồi, Nhiếp huynh của Tụ Nghĩa Trang đã chết thảm trong tay hắn.
May mà võ lâm Đông Tề thế lớn, Sở Hưu kia còn chưa dám tới làm càn, nhưng những nợ máu mà hắn gây ra không thể không trả được!
Hôm nay Hạ Hầu thị ta suất lĩnh võ lâm Đông Tề ta thành lập liên minh tiến đánh Quan Trung Hình Đường, vây giết hung đồ Ma đạo Sở Hưu, mong chư vị giúp sức!”
Trong số những người bên dưới, một người trung niên áo lam lập tức đứng ra nói: “Hạ Hầu gia chủ nói không sai, tên Sở Hưu này hung ác thành tính rồi, trong Tiểu Phàm Thiên, Lục gia ta không trêu gì tới hắn nhưng cũng bị hắn giết sạch, quả thật rất quá đáng!”
Ân oán giữa Cao Bình Lục gia và Sở Hưu là trong Tiểu Phàm Thiên.
Không hiểu sao người của Lục gia bị Sở Hưu giết sạch, chuyện này khiến người của Lục gia hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi thân phận Sở Hưu bại lộ, bọn họ mới biết hóa ra kẻ thù ngay cách đó không xa.
Một số người ủng hộ Hạ Hầu thị bên dưới lao nhao đồng ý, có điều lúc này cũng có tiếng nói bất đồng quan điểm: “Hạ Hầu gia chủ nói không sai, tên Sở Hưu đáng diệt, chuyện này liên quan tới thể diện võ lâm Chính đạo chúng ta.
Có điều Hạ Hầu gia chủ đừng trách ta nói không dễ nghe. Cho hỏi Hạ Hầu gia chủ ngươi dựa vào cái gì mà đòi đảm đương chức minh chủ liên minh này? Những vị ở đây có lai lịch cũng chẳng nhỏ hơn Hạ Hầu gia chủ ngươi.”
Người vừa lên tiếng chính là trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, Vô Tâm Kiếm Trủng - Trình Đình Sơn.
Thực lực Tàng Kiếm Sơn Trang mặc dù không quá mạnh nhưng Tàng Kiếm Sơn Trang dù sao cũng là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, không kém gì Hạ Hầu thị.
Hạ Hầu Trấn cau mày nói: “Liên minh là do ta hao tâm tổn trí thúc đẩy, trong đó Hạ Hầu thị ta bỏ công sức lớn nhất, chư vị cũng đều chứng kiến.
Trình Đình Sơn, ngươi nói có một câu mà đòi lấy đi chức minh chủ này chắc? Tàng Kiếm Sơn Trang các ngươi nghĩ hay quá nhỉ?”
Trình Đình Sơn lắc đầu nói: “Không phải ta nghĩ hay mà là võ lâm Đông Tề nhiều cường giả như vậy, Hạ Hầu gia chủ ngươi muốn làm minh chủ, dẫu sao cũng phải hỏi ý kiến mọi người chứ?”
Chương 809 Liên minh Đông Tề
Nói xong, Trình Đình Sơn chỉ mọi người xung quanh nói: “Uất Trì huynh của Bạch Hổ Đường, Mạc huynh của Thương Dương mạc gia, Vương Song Quân Vương huynh đại hiểu cho thái tử điện hạ, Tiếu Diện Mễ Lặc - Si Kiến địa sư của Đại Bàn Nhược Tử, còn có Tề Nguyên Lễ Tề huynh phó lâu chủ Phong Mãn Lâu. Bên Thương Thủy Doanh thị còn có Doanh Bạch Lộc công tử cùng Lạc Cửu Niên Lạc tiền bối của Ngô Quận Lạc gia, đâu thiếu cao thủ?
Hạ Hầu gia chủ, thứ cho ta nói thẳng, trong những người ở đây, xét theo cả thân phận, thực lực, bối phận, ngươi đều không phải đứng đầu. Ngươi muốn làm minh chủ, e là không cách nào khiến mọi người phục.”
Thật ra trong số những người này không phải ai cũng có thù với Sở Hưu.
Tỷ như Uất Trì Phong của Bạch Hổ Đường, hắn tới chẳng qua là xem trò. Chỉ có điều thế lực của hắn ở Đông Tề, mà Bạch Hổ Đường không tính Chính đạo cũng chẳng tính Ma đạo, giờ muốn nghiêng sang phía võ lâm Chính đạo nên mới gia nhập liên minh. Nhưng đến lúc giao chiến, có xuất thủ hay không vẫn phải xem tình thế.
Còn Thương Dương Mạc gia cũng vậy, Mạc gia biết Mạc Thiên Lâm và Sở Hưu có giao tình. Mặc dù giao tình này không tới mức khiến Mạc gia nghiêng về phía Sở Hưu, nhưng người của Mạc gia gia nhập liên minh vẫn giữ thái độ hết sức mập mờ.
Về phần bên thái tử phái ra một người, ngay cả Hạ Hầu Trấn cũng bất ngờ.
Song Dương Kiếm - Vương Song Quân là một người trung niên đeo song kiếm, thần sắc lạnh lùng.
Người này là võ giả tán tu cũng có chút danh tiếng trên đất Đông Tề, thực lực bất phàm. Có điều mấy năm rồi hắn chưa từng xuất hiện, không ngờ vừa hiện thân lại có cảnh giới tông sư võ đạo, còn thành tâm phúc của thái tử Lữ Long Cơ. Chuyện này quả thật ngoài dự liệu.
Lần này Lữ Long Cơ cũng cực kỳ thù hận Sở Hưu nên mới vận dụng lực lượng bản thân nhúng tay vào chuyện trên giang hồ.
Tại Quan Trung Hình Đường, Dương Công Độ cùng Trần công công, một bị La Thần Quân giơ tay đập chết, một chết trong tay Sở Hưu. Nhưng Lữ Long Cơ lại tính hết khoản nợ này lên đầu Sở Hưu.
La Thần Quân ở Tây Côn Luân Thiên Môn xa xôi, cho dù Lữ Long Cơ là thái tử cũng chẳng dám tới tìm cường giả cấp bậc đó gây sự. Cho nên hắn chỉ có thể tới gây sự với Sở Hưu.
Hơn nữa cái chết của Dương Công Độ quả thật khiến Lữ Long Cơ đau lòng không thôi.
Không phải hắn có quý mến gì Dương Công Độ, mà là Dương Công Độ không khác gì cứu tinh đối với Lữ Long Cơ.
Hắn thân là thái tử nhưng lại bị đệ đệ chèn ép, thậm chí thường xuyên trong thế yếu, khiến cho trong triều đình Đông Tề, số người chịu ủng hộ hắn càng ngày càng ít.
Cũng may Dương Công Độ xuất hiện mới giúp hắn thay đổi cục diện, thậm chí vị cao thủ tông sư võ đạo Vương Song Quân này cũng do Dương Công Độ giúp thuyết phục. Thế nhưng giờ Dương Công Độ đã chết, coi như Lữ Long Cơ gãy một cánh tay.
Còn Tiếu Diện Di Lặc - Si Kiến mặc dù không có thù hận gì lớn với Sở Hưu, thế nhưng Sở Hưu lại có thù rất lớn với Phật môn. Vừa vặn Đại Bàn Nhược Tự của hắn ở Đông Tề, Si Kiến cũng có lý do xuất thủ.
Còn Liễu Công Nguyên, hắn cực kỳ hận Sở Hưu.
Ngày trước hắn muốn gả Lạc Phi Hồng cho Thương Thủy Doanh thị, thế nhưng chính Sở Hưu ra tay quấy rối khiến mọi chuyện thất bại trong gang tấc.
Có điều giờ Lạc gia đã suy bại, Liễu Công Nguyên tự thấy không làm gì được Sở Hưu có Quan Trung Hình Đường che chở, nên không tới gây sự với Sở Hưu.
Còn lần này khi biết Hạ Hầu Trấn tổ chức liên minh, Liễu Công Nguyên không cần Hạ Hầu Trấn mời, chủ động đến tham gia.
Còn Doanh Bạch Lộc và Tề Nguyên Lễ, thật ra hai người bọn họ là tới xem trò hay.
Thương Thủy Doanh thị trước nay luôn lười làm chuyện trừ ma vệ đạo, lần này phái Doanh Bạch Lộc tới đây tượng trưng, nể mặt Hạ Hầu thị mà thôi.
Nếu không, Thương Thủy Doanh thị thật sự muốn xuất thủ, với thực lực bọn họ không thiếu gì cao thủ cảnh giới tông sư võ đạo.
Phong Mãn Lâu cũng vậy, có điều Thương Thủy Doanh thị là bị động tới xem trò, còn Phong Mãn Lâu lại là chủ động tới xem trò.
Đối với Phong Mãn Lâu mà nói, đây là chuyện đại sự trong giang hồ, nhất định phải đích thân tới ghi chép, Tề Nguyên Lễ là chủ động tới gia nhập.
Hắn tiếp xúc với Sở Hưu đâu phải một hai ngày, trước đó hai bên còn có hợp tác, mua bán tình báo. Nhưng hắn không ngờ Sở Hưu lại là Lâm Diệp của nhánh Ẩn Ma, tiểu tử này ẩn giấu sâu thật.
Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nhìn Trình Đình Sơn, lời này vừa nói ra lập tức chặn họng hắn.
Thế này bảo hắn nói tiếp thế nào? Chẳng lẽ nói trong số mọi người ở đây không ai thực lực bằng mình, không ai năng lực bằng mình, chỉ có mình mình mới có tư cách làm minh chủ?
Im lặng cả nửa ngày, trực tiếp mới vung tay nói: “Nếu Trình trang chủ cho rằng ta không xứng làm minh chủ, vậy cho hỏi ai dám tới nhận chức minh chủ này? Chỉ cần ở đây có vị nào tự nhận làm tốt hơn Hạ Hầu Trấn ta, vậy được, ta thoái vị, để hắn lên làm minh chủ.
Đương nhiên tiền đề là người này nhất định phải khiến mọi người chịu phục mới được!”
Hạ Hầu Trấn đang lấy lui làm tiến, mình không khiến người ta phục, thế những người khác thì sao? Đổi ai khác lên trên đài này chẳng phải cũng vậy à?
Thấy hai bên bắt đầu nóng nảy, Tề Nguyên Lễ đứng ra cười ha hả nói: “Chư vị xin nghe ta nói, chúng ta liên minh là để đối phó với người khác chứ không phải tự giết lẫn nhau.
Còn chưa thấy kẻ địch đâu đã tự đánh lẫn nhau, vậy chẳng thành trò cười à?
Chẳng bằng như vậy đi, ta đưa ra một ý kiến. Chúng ta không nói nhiều chuyện vô dụng nữa, dùng thực lực luận thắng bại. Ai muốn làm minh chủ thì lên đài, đánh một trận nghỉ một trận. Ai đứng được tới cuối cùng sẽ là minh chủ. Chư vị thấy sao?”
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, không ai phản đối. Trực tiếp dùng nắm đấm phân thắng thua, như vậy mới là đơn giản nhất.
Trình Đình Sơn cười một tiếng rồi nói: “Nếu vậy ta đấu trận đầu, Hạ Hầu gia chủ, hay hai ta làm một trận trước?”
Trong số những người ở đây chỉ có vài vị có tên trên Phong Vân Bảng. Mặc dù Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị hết sức thần dị nhưng Trình Đình Sơn cũng rất tự tin về kiếm pháp của mình.
Huống hồ thắng bại ván này vốn không quan trọng đối với Trình Đình Sơn.
Liên minh không phải do Trình Đình Sơn xây dựng, hắn có thua cũng chẳng mất gì.
Nhưng vạn nhất thắng, chiếm được vị trí minh chủ liên minh, vậy thanh danh của Tàng Kiếm Sơn Trang cũng tăng vọt. Coi như vô duyên vô cớ được lợi.
Còn sắc mặt Hạ Hầu Trấn lại đen kịt, rõ ràng hắn cũng nghĩ tới điểm này, đánh như vậy là bất lợi cho hắn.
Mình hao tâm tốn sức xây dựng liên minh như vậy, nhưng đến lúc thu hoạch lại có kẻ khác nhao lên hái đào, chẳng lẽ lại để như vậy?
Có điều ngay lúc này, một nam tử thanh niên người mặc đồ tang màu trắng đột nhiên tách đám người ra, trầm giọng nói: “Nếu không ai ra trận, tại hạ muốn lãnh giáo kiếm pháp của Trình tiền bối một chút!”
Chương 810 Một kiếm kinh người 1
Bình tâm xét lại, tiếng tăm của Thẩm Bạch trên giang hồ không lớn.
Thương Lan Kiếm Tông suy yếu đã lâu, của hỉ có Liễu Công Nguyên còn chút danh tiếng, những người còn lại bất luận Thẩm Bạch hay ai khác đều chỉ xem như hạng vô danh.
Thấy một võ giả mặc đồ tang chỉ có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất lên đài khiếu chiến, Trình Đình Sơn lập tức cau mày quát lớn: “Tiểu bối nhà ai tới đây gây rối? Trưởng bối nhà ngươi không dạy ngươi tôn ti trên dưới hay sao? Đệ tử không hiểu chuyện, chẳng lẽ sư phụ còn không hiểu chuyện hay sao? Xuống dưới, đừng có bày trò!”
Nghe Trình Đình Sơn nhắc tới sư phụ mình, ánh mắt Thẩm Bạch lóe lên luồng sáng lạnh.
Có điều gương mặt hắn vẫn không hề thay đổi, chỉ cầm kiếm trầm giọng nói: “Trước đó hình như chư vị đâu nói võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất không thể tham gia tỷ thí. Chẳng lẽ Trình tiền bối không dám đối mặt với lời khiêu chiến của một tiểu bối hay sao?
Tại hạ tân nhiệm chưởng môn của Thương Lan Kiếm Tông, Thẩm Bạch. Mời Trình trang chủ của Tàng Kiếm Sơn Trang chỉ giáo!”
Giờ khắc này Thẩm Bạch không dùng thân phận tiểu bối khiêu chiến Trình Đình Sơn mà dùng thân phận chưởng môn Thương Lan Kiếm Tông.
Trình Đình Sơn cau mày nói: “Ngươi là chưởng môn tân nhiệm của Thương Lan Kiếm Tông? Làm loạn gì vậy? Liễu Công Nguyên đâu rồi?”
Thẩm Bạch trầm giọng nói: “Gia sư đã tạ thế, cho nên ta chính là chưởng môn tân nhiệm của Thương Lan Kiếm Tông. Chẳng lẽ tư cách này còn chưa đủ khiêu chiến Trình trang chủ hay sao?”
Nghe tin Liễu Công Nguyên đã chết, mọi người lập tức xôn xao, ánh mắt Trình Đình Sơn lại lóe lên vẻ khinh thường.
Bình tâm xét lại, Liễu Công Nguyên cũng là người tài, trong thời đỉnh phong cho dù Trình Đình Sơn cũng không dám động thủ với hắn.
Nhưng giờ Liễu Công Nguyên đã chết, Thương Lan Kiếm Tông thậm chí xuống dốc đến mức đẩy một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất ra làm chưởng môn, đúng là chuyện cười.
Giờ Thương Lan Kiếm Tông còn có thể có tên trong Thất Tông Bát Phái hoàn toàn là nhờ Liễu Công Nguyên. Thế nhưng giờ Liễu Công Nguyên đã chết, có lẽ Thương Lan Kiếm Tông sẽ nhanh chóng bị xóa trên trên ca dao giang hồ.
Chưởng môn mới của Thương Lan Kiếm Tông có lẽ có thiên phú không tệ, đáng tiếc quá trẻ, không có kinh nghiệm.
Thời điểm này không giấu tin Liễu Công Nguyên đã chết, kín tiếng khổ tu tới cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, hắn lại dám chủ động ra ngoài công bố tin tức Liễu Công Nguyên đã chết, đúng là tự lừa mình xuống hố.
Trình Đình Sơn hừ lạnh nói: “Nếu Liễu Công Nguyên còn sống, hắn sẽ không để ngươi làm chuyện ngu ngốc này.
Nể tình ngươi chỉ là một tiểu bối, ta cho ngươi một cơ hội, rút lui đi.”
Thẩm Bạch lắc đầu nói: “Xin lỗi, ta không cần cơ hội này.”
Trình Đình Sơn lộ vẻ giận dữ nói: “Cho ngươi thể diện mà không biết điều!”
Dứt lời, trường kiếm của Trình Đình Sơn đã rời vỏ, ánh sáng chói mắt lóe lên, kiếm quang tỏa ra bốn phía, mỗi luồng sáng đều mang kiếm ý kinh người!
Trường kiếm trong tay Trình Đình Sơn là một thần binh, đứng hạng bốn mươi lăm trên Danh Kiếm Phổ, Tinh Vân. Cấp bậc của nó thậm chí còn cao hơn Bạch Hồng trong tay Thẩm Bạch.
Thiên hạ có một trăm lẻ tám danh kiếm, trong đó gần nửa được cất giấu trong Tàng Kiếm Sơn Trang.
Thẩm Bạch hơi nheo mắt, đây là trận chiến đầu tiên hắn đại biểu cho Thương Lan Kiếm Tông đặt chân trên giang hồ, cho dù phải đối mặt với cường giả Phong Vân Bảng, Trình Đình Sơn trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, hắn cũng không thể thất bại!
Sở Hưu có thể giết chết Nhiếp Nhân Long, hắn cũng có thể đánh bại Trình Đình Sơn!
Mang theo tâm trạng quyết liệt đó, Bạch Hồng Kiếm trong tay Thẩm Bạch đã rời vỏ.
Một kiếm nhẹ nhàng nhưng lại bao hàm tâm huyết cực hạn của Thẩm Bạch, khiến sắc mặt hắn như lộ ra chút tái nhợt.
Một kiếm đó đâm ra, tất cả những võ giả cầm kiếm ở đây đều phát hiện trường kiếm bên hông mình đang run rẩy, không chịu khống chế của bản thân, bay về phía lôi đài.
Trừ tông sư võ đạo có thể áp chế được binh khí của mình, những võ giả cầm kiếm khác chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kiếm trong tay rời tay bay đi, lượn vòng quanh người Thẩm Bạch.
Vô số tiếng kiếm ngâm vang vọng đất trời, trăm ngàn thanh trường kiếm bay vút lên không trung, xoay tròn trên bầu trời. Theo kiếm của Thẩm Bạch chém xuống, vô số trường kiếm mang theo vạn luồng kiếm khí, liên miên bất tuyệt đánh về phía Trình Đình Sơn. Uy thế đó quả thật vô cùng kinh khủng, khiến người ta tê dại da đầu.
Trình Đình Sơn cũng vô cùng sợ hãi, đây là cái gì?
Thế đao trên tay hắn từ tấn công chuyển về phòng thủ, nhưng lại bị vô số thanh trường kiếm cùng lực trùng kích của kiếm khí làm cho không ngừng lui lại phía sau.
Thực lực Trình Đình Sơn vẫn khá mạnh, trước đó dưới kiếm khí của Vạn Kiếm Quy Tông, Từ Bắc Quy thậm chí không thể chống cự, trực tiếp bị giết chết.
Thẩm Bạch cầm kiếm trong tay, đột nhiên bước về phía trước một bước. Vô số trường kiếm tụ tập lại dưới kiếm khí hư vô, ngưng tụ thành thanh kiếm khổng lồ lớn chừng trăm trượng, ầm ầm chém xuống Trình Đình Sơn!
Một tiếng nổ lớn vang lên, lôi đài trực tiếp bị đánh nát, thân hình Trình Đình Sơn lui lại hơn mười trượng mới dừng lại được, sắc mặt chỗ trắng chỗ đỏ, có vẻ rất không ổn.
Trên Tinh Vẫn Kiếm của Trình Đình Sơn không ngờ lại xuất hiện từng vết rạn nhỏ. Vừa rồi một đòn của Thẩm Bạch không ngờ thiếu chút nữa đánh nát thần binh Tinh Vẫn Kiếm của hắn!
Thẩm Bạch sắc mặt trắng bệch thu hồi trường kiếm, hạ giọng nói: “Trình trang chủ, đa tạ!”
Mọi người ở đây thấy cảnh này đều trợn tròn hai mắt.
Một chiêu, không ngờ Thẩm Bạch chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Trình Đình Sơn, thực lực quả thật kinh khủng! Từ bao giờ mà Thương Lan Kiếm Tông có một thiên tài như vậy? Người này e rằng có thể sánh ngang với ba hạng đầu Long Hổ Bảng.
Doanh Bạch Lộc ở bên cạnh cũng hiếu kỳ nhìn Thẩm Bạch. Nói thật, hắn chỉ thấy hai người có lực bộc phát như Thẩm Bạch, một là Trương Thừa Trinh, một là Sở Hưu, ngay cả Tông Huyền cũng kém một chút.
Thương Lan Kiếm Tông có một thiên tài như vậy sao không lấy ra sớm đi? Nếu Thẩm Bạch này xuất hiện trong Tiểu Phàm Thiên, có lẽ lúc này đã có tên trong ba hạng đầu Long Hổ Bảng.
Lần này Doanh Bạch Lộc được phái tới chỉ để chứng kiến, hắn cũng không có ý định xuất thủ, không ngờ lại có thu hoạch ngoài dự kiến như vậy.
Thẩm Bạch này cũng thật thú vị!
Đương nhiên Trình Đình Sơn bị đánh bay lại chẳng thấy thú vị gì.
Hắn ném thanh Tinh Vẫn Kiếm trở lại hộp báu không gian, lấy một thanh trường kiếm khác ra, không ngờ cũng là thần binh, khiến mọi người xung quanh đỏ mắt không thôi.
Thậm chí có người thầm suy nghĩ, nếu mình xử lý Trình Đình Sơn liệu có lấy được mọi thứ trong hộp báu không gian của hắn không.
Thật ra vừa rồi Trình Đình Sơn thất bại chẳng qua chỉ là do sai lầm, hắn thật sự không ngờ thực lực Thẩm Bạch lại cường đại đến vậy.
Cho nên Trình Đình Sơn không kịp chuẩn bị. Hắn xuất thủ trước, khi quay kiếm về phòng ngự đã chẳng kịp, cho nên mới chật vật như vậy.
Ngay lúc Trình Đình Sơn định ra tay lần nữa lấy lại danh dự, Hạ Hầu Trấn lại cười lạnh một tiếng nói: “Trình Đình Sơn, có chơi có chịu, ván này ngươi thua rồi.