Lúc này Lạc Cửu Niên đã gần nổi điên.
Tên giang hồ mặc dù Lạc Cửu Niên không có thanh danh gì, nhưng trong Lạc gia hắn lại là lão tổ Lạc gia nói một không ai, đã bao giờ bị một hậu bối uy hiếp như vậy?
Có điều lúc này Lạc Thiên Dương đứng sau lưng Lạc Cửu Niên lại hạ giọng nói: “Lão tổ, không thì để chúng đi đi, Phi Hồng đang cầm xá lợi tiên tổ của Lạc gia ta, nếu chọc giận con bé sẽ thành lưỡng bại câu thương. Cho dù Phi Hồng không đi khỏi Lạc gia thì Lạc gia ta cũng đại thương nguyên khí!”
Lạc Thiên Dương nói những lời này một phần là cân nhắc cho Lạc gia, một phần khác thật ra là nghĩ cho Lạc Phi Hồng.
Lạc Phi Hồng dẫu sao cũng là con gái ruột của hắn, không phải hắn không có chút tình cảm nào.
Hôm nay nếu Lạc Phi Hồng thật sự hủy đi xá lợi tiên tổ, kéo theo cả đại trận Lạc gia bọn họ bị phá hủy, vậy chắc chắn Lạc Phi Hồng cũng phải chết.
Mặc dù có Mạc Dã Tử đứng sau lưng nàng, nhưng Mạc Dã Tử dù sao cũng không phải tông sư võ đạo sở trường về sức chiến đấu, đám người Sở Hưu chỉ tương đối mạnh trong thế hệ trẻ tuổi, làm sao địch nổi cả Lạc gia?
Cho nên còn không bằng hai bên đều lui một bước, thả Lạc Phi Hồng rời khỏi, Lạc gia chỉ mất mặt chút thôi chứ không tổn thất quá nhiều thứ.
Chỉ có điều Lạc Thiên Dương lại không để ý tới trạng thái nổi giận lúc này của Lạc Cửu Niên cùng thân phận của hắn.
Những lời này nếu là người khác nói, không chừng Lạc Cửu Niên còn bớt giận lui lại phía sau một bước.
Nhưng Lạc Thiên Dương lại là phụ thân của Lạc Phi Hồng, hắn nói những lời này lại thành đổ thêm dầu vào lửa.
Lạc Cửu Niên dùng ánh mắt âm trầm nhìn Lạc Thiên Dương, lạnh lùng nói: “Tới nước này rồi ngươi còn định nói thay cho đứa nghiệt chủng kia, muốn giữ lại mạng cho nó à? Đều nhờ ngươi dạy được một cô con gái tốt!
Ngươi thân là gia chủ, bản thân không cố gắng thì cũng thôi, thế nhưng còn dạy ra hai đứa con một đứa thì rác rưởi, một đứa thì phản nghịch! Từ nay về sau ngươi cũng không cần ngồi ở vị trí gia chủ này nữa!”
Lạc Thiên Dương nghe vậy sửng sốt, không thể tin nổi kết cục của mình lại như vậy.
Lạc Cửu Niên trực tiếp nhìn sang phí Lạc Phi Hồng, lạnh giọng nói: “Nghiệt chủng, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Giao xá lợi tiên tổ ra ta còn lưu lại mạng cho ngươi, để ngươi sám hối trước mặt liệt tổ liệt tông Lạc gia. Nếu không, sống không bằng chết!”
Lạc Cửu Niên vô cùng phẫn nộ, nhưng tính cách Lạc Phi Hồng còn cứng rắn
hơn tưởng tượng của hắn.
Nghe Lạc Cửu Niên nói vậy, Lạc Phi Hồng không nói hai lời trực tiếp cầm xá lợi tiên tổ trong tay lên. Một tiếng ầm vang vọng, thẳng thắn bóp nát viên xá lợi này, nhanh chóng gọn gàng vượt ngoài dự liệu đám người.
Khoảnh khắc đó, con mắt đám người Lạc gia đỏ bừng.
Xá lợi tiên tổ không chỉ là thủ đoạn bảo mệnh của Lạc gia bọn họ, còn đại biểu cho tiên tổ Lạc gia.
Giờ Lạc Phi Hồng cứng rắn bóp nát nó chẳng khác gì đào mồ quật mả nhà mình, còn đem tro cốt lão tổ rải khắp nơi.
“Ngươi chết chắc rồi!”
Lạc Cửu Niên gầm lên một tiếng, khí thế cường đại quanh người xông thẳng tới trời, định đánh thẳng về phía Lạc Phi Hồng.
Có điều ngay lúc xá lợi tiên tổ bị hủy, toàn bộ Lạc gia cũng bắt đầu run rẩy.
Trên mặt đất hiện lên tầng tầng trận văn, ánh sáng trận đạo bắt đầu vỡ vụn tiêu biến.
Lúc này trưởng lão Lạc gia đột nhiên biến sắc, vội vàng hô lớn: “Lão tổ! Tạm thời đừng để ý tới nó. Bên phía từ đường là trận nhãn, một khi trận pháp bị hủy diệt hoàn toàn, từ đường Lạc gia ta cũng bị hủy theo!”
Từ đường Lạc gia là nơi thờ cúng các đời tổ tiên của họ, ý nghĩa hết sức quan trọng. Nếu từ đường Lạc gia bị hủy trong tay thế hệ bọn họ, vậy bọn họ thật sự không còn mặt mũi đâu đi gặp liệt tổ liệt tông.
Có điều Lạc Cửu Niên lúc này đã giận tới phát điên, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Sẽ kịp thôi, trước khi trận pháp bị hủy diệt hoàn toàn, ta sẽ giết đứa nghiệt chủng này!”
Bên phái Lạc Phi Hồng, Mạc Dã Tử thở dài một cái nói: “Lần này ngươi làm vậy, sẽ thành thù hận không chết không thôi với Lạc gia.”
Lạc Phi Hồng thần sắc lạnh nhạt nói: “Từ khi Lạc gia quyết định bán ta đi, kết quả đã được định sẵn rồi.”
Mạc Dã Tử lắc đầu nói: “Các ngươi mang Phi Hồng lao ra đi, để ta đoạn hậu kéo dài thời gian!”
Dứt lời, Mạc Dã Tử lấy từ trong hộp báu không gian ra bốn thanh kiếm. Bốn thanh trường kiếm cùng tỏa ra ánh sáng sắc bén rực rỡ, không ngờ lại là bốn chuôi thần binh!
Theo Mạc Dã Tử truyền chân khí bản thân vào trong, bốn thanh trường kiếm mang theo kiếm khí lướt gió đánh về phía Lạc Cửu Niên.
Mạc Dã Tử mặc dù không tu luyện võ thuật, chỉ có cảnh giới không có sức chiến đấu nhưng không phải hắn không hề có sức phản kháng.
Thân là đại tông sư luyện khí, thứ Mạc Dã Tử không thiếu nhất chính là binh khí. Với những người khác thần binh chỉ có thể gặp mà chẳng thể cầu, nhưng đối với Mạc Dã Tử chỉ cần có đủ vật luyện, luyện chế ra thần binh thật ra cũng không đến nỗi khó khăn.
Bốn thanh trường kiếm này do Mạc Dã Tử đích thân chế tạo, ngày ngày dùng máu tươi và tinh khí bồi dưỡng. Đồng thời hắn lấy việc chế tạo binh khí làm điều kiện, nhờ các cao thủ Đạo môn trong Chân Vũ Giáo khắc họa kiếm trận. Tới thời khắc quan trọng chỉ cần chân khí đầy đủ, bốn thanh trường kiếm có thể tự động thi triển Chân Vũ Kiếm Thuật của Chân Vũ Giáo. Mặc dù uy lực không mạnh nhưng muốn kéo dài thời gian cũng đủ.
Với thực lực của Lạc Cửu Niên, kiếm trận này mặc dù không ngăn được hắn nhưng hắn cũng đừng mong phá trận trong thời gian ngắn.
Thấy Mạc Dã Tử quả thật có chuẩn bị, Sở Hưu híp mắt nói: “Giết ra ngoài!”
Dứt lời y trực tiếp lao lên phía trước, Thiên Ma Vũ trong tay bừng bừng ma khí, chém tới phía trước uy thế kinh người. Đám võ giả Lạc gia lao lên đầu tiên bị y trực tiếp đánh chết tại chỗ.
“To gan!”
Một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Lạc gia lao tới, cương khí quanh người ngưng tụ, thế đao vừa hình thành đã thấy một đao của Sở Hưu chém tới ngay đầu!
Đao ý của A Tỳ Đạo Tam Đao đã được Sở Hưu cô đọng tới tận xương tủy, ba đao hợp nhất, một đao chém ra như lưỡi đao thẩm phán đến từ địa ngục, trong tà ác quỷ dị lại mang theo thần tính uy nghiêm.
Hơn nữa một đao kia của Sở Hưu không hề cho võ giả kia bất cứ cơ hội né tránh nào. Ngay khi xuất đao y đã thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật, hoàn toàn nhìn thấu mọi đường né tránh của võ giả Lạc gia, phong bế toàn bộ mọi con đường né tránh nhát đao này!
Võ giả Lạc gia kia lúc này chỉ thấy mình như con côn trùng treo trên mạng nhện, bốn phương tám hướng đều là thiên la địa võng.
Hắn muốn giãy dụa, nhưng hắn còn chưa kịp hành động, đao của Sở Hưu đã chém xuống.
Cương khí tịch diệt, binh khí vỡ vụn, mọi người chỉ thấy một luồng sáng đỏ máu lóe lên, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Lạc gia đã bị Sở Hưu chém thành hai nửa!
Máu tươi cùng nội tạng vẩy ra, cảnh tượng kinh khủng đó khiến đám võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Lạc gia ngây ra tại chỗ, không dám có dị động gì.
Chương 497 Giết ra ngoài! -2
Lạc gia thật ra vẫn có một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, một số là cùng thế hệ với Lạc Thiên Dương, một số lại là trưởng lão của Lạc gia. Bọn họ đều cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Nhưng vấn đề là một đao vừa rồi của Sở Hưu quá mức kinh người, giết người chẳng khác gì giết gà. Đường đường đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất thậm chí không thể chống được một chiêu dưới tay hắn, còn chuyện gì kinh khủng hơn không?
Chỉ với uy thế đao vừa rồi của Sở Hưu, đám người Sở Hưu đã vượt qua nhà trước, không ai trong Lạc gia dám ra tay ngăn cản.
Thấy cảnh này ngay Doanh Bạch Lộc cũng không nhịn được nói: “Lạc gia sắp phế bỏ rồi.”
Đối với một thế gia mà nói, thực lực có yếu cũng rất bình thường, Đại thế trong thiên hạ còn như nước thủy triều lúc lên lúc xuống, nói chi một Lạc gia nho nhỏ.
Nhưng giờ Lạc gia thậm chí không có cả dũng khí, nhiều người như vậy mà đối mặt với một Sở Hưu tàn ác, một Lạc Phi Hồng khi tông diệt tổ, bọn họ lại sợ tới mức không có dũng khí xuất thủ, quả thật quá mức hèn nhát.
Phúc bá sau lưng Doanh Bạch Lộc hỏi: “Đại công tử, chúng ta có cần xuất thủ không hay cứ đứng xem thôi?”
Doanh Bạch Lộc thản nhiên đáp: “Cứ đứng xem là được. Lạc gia đã phế bỏ, lúc này ra tay cứu vớt Lạc gia cũng chẳng nghĩa lý gì.
Lạc gia như thế này thậm chí còn chẳng có tư cách liên thủ với Doanh thị ta.
Trước đó thứ duy nhất có giá trị trong Lạc gia là viên minh châu Lạc Phi Hồng. Đáng tiếc giờ Lạc gia lại tự mình ép viên minh châu này ra đi. Như vậy giờ Lạc gia có khác gì đống rác, làm gì còn giá trị gì nữa?”
Doanh Bạch Lộc không muốn cứu Lạc gia nhưng lại có người muốn cứu. Nói chính xác hơn bọn họ không phải muốn cứu Lạc gia mà chỉ đơn thuần định gây sự với Sở Hưu mà thôi.
Người này chính là Lý Nguyên.
Lý Nguyên ta tâm phúc của thái tử, nhưng thực tế ngoại trừ thân phận tâm phúc của thái tử này, hắn chưa từng lập được công lao gì cho thái tử Lữ Long Cơ!
Kể cả việc hắn được trọng dụng dưới trướng Lữ Long Cơ cũng không phải vì hắn từng lập công lao gì lớn, chẳng qua vì hắn làm việc tương đối ổn thỏa mà thôi.
Trước kia Lý Nguyên không có nhiều cơ hội, nhưng giờ hắn lại vừa vặn gặp được tên Sở Hưu từng gây phiền toái cho thái tử điện hạ. Lần này nếu mình ra tay dạy dỗ đối phương đôi chút, mặc dù không tính là công lao lớn nhưng cũng khiến thái tử điện hạ vui vẻ.
Cho nên Lý Nguyên suy nghĩ rồi trực tiếp nói với Trần Đậu bên cạnh: “Trần công công, tình huống trước mắt chúng ta có nên giúp Lạc gia một tay không?”
Trần Đậu vuốt cằm, nếu hắn không phải thái giám còn có phong thái vuốt râu suy tư, đáng tiếc Trần Đậu không có râu, động tác này lại có vẻ dư thừa.
“Giúp Lạc gia? Nhưng Lạc gia không lựa chọn trực tiếp nương tựa nơi điện hạ mà chỉ muốn lôi kéo quan hệ mà thôi, không tính là người của chúng ta.
Chúng ta giúp Lạc gia, ngươi có chắc Lạc gia sẽ mang ơn, gia nhập dưới trướng thái tử không? Nếu là không, vậy chẳng phải chúng ta lỗ to rồi à?”
Lý Nguyên cuối cùng nói: “Trần công công, trước đó ngươi đã nói thái tử điện hạ còn thường xuyên nghiến răng nghiến lợi về tên Sở Hưu kia mà.
Trước đó thái tử điện hạ còn có băn khoăn không thể ra tay với tên Sở Hưu kia, giờ chúng lấy cớ giúp Lạc gia bắt giữ kẻ phản nghịch ra tay với Sở Hưu. Cái ớ này chắc cũng đủ chứ?”
Giao thủ trong nội bộ Lạc gia thật cũng không mấy kịch liệt, thậm chí theo Sở Hưu, Lạc gia còn kém cỏi hơn trong tưởng tượng của y.
Bên kia do Mạc Dã Tử xuất thủ, vô số kiếm khí tung hoành ngăn cản trước người Lạc Cửu Niên. mặc dù kiếm trận do bốn thanh thần binh hình thành rõ ràng không địch lại Lạc Cửu Niên. Có điều bên phía Sở Hưu lại sắp giết ra ngoài, hay nói chính xác hơn là sắp đi ra ngoài.
Bởi vì ngoại trừ võ giả Lạc gia bị một đao của Sở Hưu chém chết, những võ giả khác trong Lạc gia đều bị dọa sợ, không ai dám ra tay, khiến cả Sở Hưu cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu đây là một đám võ giả tán tu thì cũng thôi, dù sao đám võ giả tán tu bằng mặt không bằng lòng, cho dù lợi ích ngay trước mặt hay uy hiếp ngay phía trước họ cũng chẳng muốn đi chịu chết.
Nhưng giờ đối phương là người trong một gia tộc, có nhục cùng nhục có vinh cùng vinh. Chỉ bằng hành động vừa rồi của Lạc Phi Hồng, cho dù đám người này hai mắt đỏ bừng điên cuồng lao tới chém giết cũng không có gì là lạ. Nhưng lúc này bọn họ lại kém cỏi tới mức không ai dám ra tay, Lạc gia này thật sự không cứu nổi nữa.
Có điều đúng lúc này, sau lưng Sở Hưu vang lên tiếng kiếm khí xé gió đánh tới. Kiếm khí kia âm tà tới cực điểm, mang theo hàn ý âm u, không ngờ có thể xé tan không khí mà không tạo ra chút âm thanh nào. Nếu không nhờ Sở Hưu nhạy cảm phát giác, hắn thậm chí không phát hiện ra luồng kiếm khí đó.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu giương lên, trường đao chém ra, ma khí bộc phát trực tiếp khiến kiếm khí kia vỡ vụn.
Có điều lúc này trong kiếm khí kia lại có một luồng khí âm hàn ngấm dọc theo cơ thể hắn, không ngờ bắt đầu đông kết kinh mạch hắn lại.
Sở Hưu cau mày, tay niết Nội Sư Tử Ấn, lực lượng cường đại lập tức xua tan
tất cả chân khí dị chủng, lúc này mới áp chế được hàn khí kia.
Có điều lúc này kình phong gầm thét ầm ầm bộc phát, một bên khác có người xuất quyền, cương khí hùng hồn bùng nổ, uy thế cũng vô cùng bất phàm.
Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra, cương khí phật quang bùng nổ, trực tiếp đánh bay người vừa rồi.
Chỉ thấy bên cạnh Sở Hưu, Trần công công cầm một thanh kiếm mỏng màu đen nhánh chỉ thẳng vào Sở Hưu. Một bên khác Lý Nguyên hai mắt lạnh lùng nhìn Sở Hưu, trong mắt tràn ngập sát khí.
Sở Hưu nhíu mày, người của Lạc gia không xuất thủ, người lại người của Lữ Long Cơ lại ra tay, đúng là khó giải quyết.
Chỉ vừa giao thủ một chiêu vừa rồi Sở Hưu đã đoán được thực lực Trần công công này không yếu. Người đi ra từng đại nội hoàng cung không có ai là hạng phàm, còn chưa nói tới người này là tổng quản thái giám thân cận bên cạnh Lữ Long Cơ.
Còn Lý Nguyên kia cũng vậy, người này tạm thời không bàn tới tương lai, mặc dù hắn còn chưa xông xáo trên giang hồ nhưng từ nhỏ đã được Lâm Quốc Công Phủ dốc hết tài nguyên bồi dưỡng, trong triều đình cũng tích lũy được thực lực bất phàm, tương đối mạnh mẽ trong võ giả cùng cấp.
“Sao vậy, Lạc gia đã hoàn toàn gia nhập dưới trướng triều đình rồi hay sao mà chuyện như vậy cũng cần triều đình ra mặt?” Sở Hưu lạnh lùng nói.
Người của Lạc gia còn chưa nói gì, Lý Nguyên đã cười lạnh nói: “Sở Hưu, đừng lôi giang hồ với triều đình gì ra. Ngươi xuất thân Quan Trung Hình Đường, có hợp tác kha khá với triều đình, hơn nữa không chỉ triều đình Đông Tề, còn cả Tây Sở và Bắc Yên nữa.
Nếu Lạc gia đã lựa chọn giao hảo cùng thái tử điện hạ, vậy chúng ta không thể coi như không thấy việc này được.
Giao Lạc Phi Hồng ra, các ngươi rời khỏi Lạc gia, chúng ta sẽ không làm khó dễ các ngươi. Nếu không hôm nay e là các ngươi không thể nào ra khỏi cánh cửa lớn của Lạc gia này rồi.”
Chương 498 Sở Hưu thu hút thù hận
Lý Nguyên vừa dứt lời, Nhiếp Đông Lưu cũng đi tới, gương mặt mỉm cười nói: “Lý huynh nói rất đúng. Sở Hưu, ngươi xem vào nhiều chuyện quá rồi đấy, duỗi tay cũng quá dài rồi. Trên giang hồ nhiều chuyện xảy ra như vậy, mà lần nào cũng thấy ngươi nhúng tay vào. Lần này e là ngươi không thể được như ý nguyện rồi.”
Nhiếp Đông Lưu trên mặt mỉm cười, trong lòng lại tràn ngập sát khí.
Sau lần trước hắn ra tay với Lã Phụng Tiên, thù hận giữa hắn và Sở Hưu đã là không chết không thôi.
Vốn Nhiếp Nhân Long từng nói với Nhiếp Đông Lưu, Sở Hưu không dễ giải quyết, không tin tưởng tuyệt đối thì tuyệt đối đừng xuất thủ.
Nhưng hôm nay Sở Hưu lại khiến hắn cảm thấy uy hiếp càng mãnh liệt. Không chỉ vì Sở Hưu mà còn vì những người khác.
Hôm nay đám người Sở Hưu có thể vì Lạc Phi Hồng đối chọi với cả Lạc gia, vậy ngày sau đám người Lạc Phi Hồng, Tạ Tiểu Lâu đương nhiên cũng có thể đứng ra giúp Sở Hưu.
Bất luận Lã Phụng Tiên hay Tạ Tiểu Lâu, Lạc Phi Hồng, bọn họ không ai là hạng vô danh. Cho dù người trông yếu nhất là Mạc Thiên Lâm cũng có chỗ đứng trong thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ.
Những người này đều là bằng hữu của Sở Hưu, vậy tương lai chắc chắn sẽ là kẻ địch của hắn. Nhiếp Đông Lưu đã có đủ lý do ra tay.
Hơn nữa quan trọng nhất là Nhiếp Đông Lưu có nghĩ thế nào cũng không hiểu, với cách hành xử của Sở Hưu, y làm sao kết giao được với những người sẵn sàng chịu chết vì bằng hữu như Lã Phụng Tiên?
Luận bằng hữu, Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng thiếu, thậm chí gấp mười gấp trăm lần Sở Hưu, không hề khoa trương.
Đừng nói tại Bắc Yên, cho dù đưa mắt ra toàn bộ giang hồ, Nhiếp Đông Lưu cũng có vô số hảo hữu chí giao, đi tới đâu cũng có người quen.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu biết, những mối quan hệ của hắn mặc dù đông đảo, song không một ai giống những người bên cạnh Sở Hưu, có thể không để ý tới lợi ích bản thân đi giúp đối phương.
Sở Hưu nhìn đám người Lý Nguyên cùng Nhiếp Đông Lưu, quay đầu lại cười bất đắc dĩ với Lạc Phi Hồng nói: “Ta cảm thấy lần này ngươi nhờ ta hỗ trợ có vẻ sai rồi. Nếu ta không đến khéo các ngươi còn thoải mái hơn.”
Lần này nếu Sở Hưu không tới, với thực lực của Lạc Phi Hồng và Tạ Tiểu Lâu cũng đủ để giết ra khỏi Lạc gia. Trong cốt truyện gốc cũng vậy, khi đó không có Sở Hưu nhưng ba người Tạ Tiểu Lâu, Mạc Thiên Lâm cùng Mạc Dã Tử đều có mặt, mọi chuyện tiến hành thuận lợi.
Nhưng kết quả chính Sở Hưu cũng không ngờ khả năng thu hút thù hận của mình lại lớn đến vậy, người bên thái tử cùng Nhiếp Đông Lưu đều nhảy ra, còn
khó giải quyết hơn so với cốt truyện gốc.
Lạc Phi Hồng giơ thanh huyết thương Hồng Diên trong tay lên, nhướn hàng mi thanh nói: “Có nhiều kẻ tới hơn nữa cũng có sao? dù sao cũng phải đánh một trận, giết ra ngoài thôi.”
Từ khi Lạc Phi Hồng đoạn tuyệt với Lạc gia, nàng đã chuẩn bị tâm lý đánh một trận liều chết.
Đừng nói chút người này, cho dù có nhiều người hơn nữa nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Sở Hưu cũng thở phào một hơi: “Vậy ra tay đi, có điều giờ ngươi đang trọng thương, trốn phía sau là được.”
Dứt lời trường đao trong tay Sở Hưu bừng lên ma khí cũng huyết sát khí thăm thẳm, mang theo khí tức hung ác mãnh liệt ầm ầm đánh ra, chém thẳng về phía Nhiếp Đông Lưu.
Người Sở Hưu muốn giết nhất chính là Nhiếp Đông Lưu, người y phải giết nhất cũng là Nhiếp Đông Lưu.
Y đắc tội với thái tử Lữ Long Cơ, cho dù xử lý lão thái giám kia cùng Lý Nguyên, sau này thủ hạ của Lữ Long Cơ cũng sẽ tới gây phiền toái cho y.
Còn Nhiếp Đông Lưu lại là kẻ địch của Sở Hưu, quan trọng nhất là muốn giết tên này khá khó.
Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, Nhiếp Đông Lưu không phải quân tử nhưng hắn lại chú ý hơn cả quân tử.
So với Hạ Hầu Vô Giang tương đối nôn nóng, Nhiếp Đông Lưu có thể nói là luôn chú ý cẩn thận tới cực hạn, một khi có gió thổi cỏ lay, cam đoan rằng người đầu tiên bỏ chạy chính là hắn. Sau đó hắn lại không ngừng gây phiền toái cho Sở Hưu, có thể nói là cực kỳ đáng ghét.
Cho nên lúc này thấy Nhiếp Đông Lưu, Sở Hưu lại bừng lên sát cơ, chuyển sang tấn công hắn trước.
Còn bên phía Lạc gia, những võ giả trước đó bị Sở Hưu dọa sợ thấy y bị ba người vây công lại xốc lên dũng khí, đánh về phía đám người Tạ Tiểu Lâu.
Bọn họ đánh không lại Sở Hưu, chẳng lẽ còn không đánh nổi những người khác hay sao?
Bị đám người vây công như vậy, nhóm người vốn sắp trốn thoát khỏi Lạc gia lại bị vây lại tại đó.
Nhiếp Đông Lưu cười dài một tiếng, trong tay hắn càn khôn lưu chuyển, cương khí cường đại không ngừng lượn vòng, chống đỡ thế đao của Sở Hưu.
Mặc dù uy thế nhát đao ngưng tụ cả ma khí cùng huyết sát khí của Sở Hưu cường đại vô cùng, nhưng Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp Đông Lưu khống chế càn khôn, công được thủ được, lúc này lại vừa vặn ngăn cản triệt tiêu uy thế chiêu đao vừa rồi của Sở Hưu.
Đúng lúc này Lý Nguyên cùng Trần công công cũng ra tay liên thủ vây công Sở Hưu, hai người bọn họ phối hợp cũng không kém.
Trước nay vẫn làm việc dưới trướng thái tử Lữ Long Cơ, bọn họ đã hợp tác không ít lần. Trần công công thân là tổng quản thái giám thân cận bên cạnh Lữ Long Cơ, cũng là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, ngày thường hắn cũng hay chỉ điểm cho bọn Lý Nguyên.
Thanh kiếm mỏng trong tay Trần công công âm tà quỷ dị, con đường võ đạo của hắn cũng vậy.
Một kiếm đâm ra, cương khí không như các đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất khác, kiếm khí kiếm cương bộc phá hơn mười trượng uy thế kinh người. Ngược lại nhát kiếm kia vô cùng âm nhu, một kiếm nhìn như lơ đãng đâm ra lại nhắm thẳng vào chỗ yếu trên cơ thể Sở Hưu, kiếm mang ngưng tụ vô cùng nhỏ bé, ngay cả cương khí của Sở Hưu đều không thể hoàn toàn phòng ngự thứ này.
Còn Lý Nguyên ai am hiểu công pháp quyền cước cận chiến, tu vi cơ thể của hắn cũng không yếu, con đường võ đạo hùng hồn mạnh mẽ, có thể phối hợp vô cùng hoàn mỹ với Trần công công.
Đối mặt với thế công song song của hai người, Sở Hưu đột nhiên bước ra một bước, quanh người tỏa ra sát ý ngập trời, đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh.
Trên thanh Thiên Ma Vũ phủ một màu đỏ máu quỷ dị, trường đao chém ngang ra trực tiếp bức lui Trần công công. Lúc này Lý Nguyên phía đối diện lại đấm ra một quyền. Sở Hưu tay trái niết Đại Kim Cương Luân Ấn, một tiếng nổ lớn vang lên, trực tiếp đánh bay Lý Nguyên. Lực lượng cường đại khiến Lý Nguyên vốn tu luyện công pháp luyện thể, cơ thể cũng không kém, lúc này sắc mặt lại không khỏi trắng bệch.
Lấy một địch ba, ngay lúc bắt đầu khai chiến Sở Hưu đã vận dụng võ thuật cường đại của bản thân bắt đầu áp chế ba người, có điều càng đánh chính hắn lại cảm thấy lực bất tòng tâm.
Ba người này đều không phải hạng đơn giản. Trần công công không cần phải nói, giờ Sở Hưu có thể tùy tiện chém giết một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất hơi yếu một chút. Nhưng hắn lại không thể giết được cao thủ như Trần công công.
Còn Lý Nguyên cùng Nhiếp Đông Lưu đều là nhân tài kiệt xuất trong số võ giả cùng cấp bậc. Đơn đả độc đấu bọn họ đều không thắng nổi Sở Hưu, nhưng lúc này vây công như vậy, trong lúc nhất thời Sở Hưu cũng không cách nào giải quyết tất cả bọn họ.
Chương 499 Phá cục -1
Sở Hưu lấy một địch ba, hơn nữa trong đó còn có một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, lúc này mặc dù hắn tạm thời không làm gì được ba người này, nhưng ba người này cũng không làm gì được Sở Hưu.
Chiến tích này đã có thể nói là kinh khủng, thậm chí mọi người xung quanh đều đưa mắt sang trận chiến bên Sở Hưu rồi lại nhìn sang Doanh Bạch Lộc, không biết hai vị này ai mạnh ai yếu.
Đương nhiên giờ nhìn lại chắc chắn là Doanh Bạch Lộc mạnh hơn. Dù sao Doanh Bạch Lộc đã là Thiên Nhân Hợp Nhất còn Sở Hưu vẫn chỉ ở cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên mà thôi.
Nhưng mọi người đã có thể nhìn ra, Sở Hưu đã sắp lên tới đỉnh phong trong cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, bước vào Thiên Nhân Hợp Nhất chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đến lúc đó cả hai không còn chênh lệch về cảnh giới, ai thắng ai thua lại là ẩn số.
Có điều lúc này trong lúc trận hỗn chiến, Sở Hưu lấy một địch ba chưa bại nhưng lại có người không chịu nổi nữa, chính là Mạc Dã Tử.
Mạc Dã Tử dẫu sao cũng chỉ là luyện khí sư có cảnh giới tông sư võ đạo. Lúc này bảo hắn giao thủ trực diện với một tông sư võ đạo, hắn thật sự không cản được bao lâu.
Cho dù bốn thanh thần binh kia có thể tạo thành Chân Vũ Kiếm Trận nhưng vật chết dẫu sao cũng chỉ là vật chết, uy năng của nó kém xa cao thủ Chân Vũ Giáo thi triển Chân Vũ Kiếm pHáp, lúc này hắn đã sắp không ngăn nổi Lạc Cửu Niên.
Hơn nữa lúc này Lạc Cửu Niên đã giận tới phát điên, hôm nay Lạc gia của hắn bất luận thể diện bên trong hay bên ngoài đều mất sạch.
Trên giang hồ, tại các đại tông môn đại thế gia rất ít khi xảy ra chuyện khi sư diệt tổ. Mỗi tông môn đều có vài tên phản đồ, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng điểm không bình thường là không nơi nào như Lạc gia bọn hắn, hậu nhân nhà mình đem thủ đoạn giữ mạng xá lợi tiên tổ hủy đi. Chuyện này chẳng khác gì hận tới mức muốn gia tộc mình bị hủy diệt, đương nhiên Lạc Phi Hồng thật sự nghĩ vậy.
Lạc Cửu Niên có thể tưởng tượng được sau này giang hồ sẽ đánh giá Lạc gia bọn hắn ra sao. Thậm chí Ngô Quận Lạc gia sau này chỉ có thể thành trò cười trên giang hồ!
Hơn nữa mất mặt thì cũng thôi, lần này Lạc Phi Hồng còn hủy cả đại trận của Ngô Quận Lạc gia. Ở đây có nhiều võ giả chứng kiến như vậy, sau này lan truyền ra ngoài, những thế lực có thù oán với Lạc gia liệu có hành động gì không?
Dù sao giờ cũng là lúc Lạc gia bọn họ suy bại thê thảm nhất, vừa nghĩ tới điều này Lạc Cửu Niên lại thấy đau đầu.
Cho nên Lạc Cửu Niên dứt khoát không thèm nghĩ nữa, xuất thủ như điên như cuồng. Lần này tuyệt đối không thể để Lạc Phi Hồng trốn thoát!
Dưới thế công điên cuồng của Lạc Cửu Niên, kiếm trận tạo thành từ bốn thanh thần binh đã không còn vững chắc.
Tiếp đó trường kiếm trong tay Lạc Cửu Niên vẩy ra thành thế đao, Chân Vũ Kiếm Trận không ngừng chấn động. Cuối cùng vô số kiếm cương ngưng tụ thành một luồng kiếm cương khổng lồ lớn chừng chăm trượng khí thế hùng hồn ầm ầm đánh xuống, trực tiếp đâm vào kiếm trận. Một tiếng nổ lớn vang lên, một thanh thần binh không ngờ xuất hiện vết rạn, khiến cho cả Chân Vũ Kiếm Trận dần dần sụp đổ.
Thấy bên kia Mạc Dã Tử đã sắp không chịu nổi, Sở Hưu không khỏi nhíu mày.
Sở Hưu đã từng lĩnh giáo thực lực của tông sư võ đạo, chính là lần trước Nhiếp Nhân Long ra tay với y.
Đây là lực lượng mà giờ y tuyệt đối không thể địch nổi. Mặc dù Lạc Cửu Niên kém hơn Nhiếp Nhân Long nhiều nhưng tông sư võ đạo vẫn là tông sư võ đạo, yếu hơn nữa cũng là tông sư võ đạo. Sở Hưu không nắm chắc ngăn cản được Lạc Cửu Niên.
Cho nên lúc này y cũng không muốn kéo dài thêm, cương khí quanh người bừng lên mãnh liệt tới cực hạn. Chỉ trong chớp mắt hai mắt Sở Hưu hóa thành trống rỗng, Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới cực hạn, mọi thứ xung quanh Sở Hưu ngưng tụ thành từng sợi tơ, nhanh chóng biến hóa lay động.
Trong vô số sợ tơ đó, tinh thần lực của Sở Hưu tăng lên tới cực hạn, thân hình du tẩu trong quyền phong và kiếm cương vô tận. Lý Nguyên và Trần công công kinh hãi phát hiện hai người mình như đang đưa chiêu với Sở Hưu, bọn họ vừa mới ra tay, Sở Hưu đã chuẩn bị né tránh xong.
Lúc này chiêu thức của họ đã ra, hơn nữa còn là xuất thủ toàn lực nhưng lại không thể không thu hồi lại ngay giữa đường. Cảm giác này khiến bọn họ bức bối tới cực điểm, cỏ cảm giác như muốn hộc máu.
Nhưng chỉ trong mấy chiêu như vậy, Sở Hưu đã hoàn toàn bứt khỏi Trần công công cùng Lý Nguyên, đột nhiên xuất hiện trước người Nhiếp Đông Lưu.
Khoảnh khắc đó, Nhiếp Đông Lưu cảm thấy một cảm giác nguy hiểm tới cực hạn. Hắn không nói hai lời, thi triển Càn Khôn Lăng Vân Thủ, cương khí cường đại được hắn ngưng tụ càn khôn, một thanh một trọc, hai luồng lực lượng như thái cực đồ vắt ngang trước người phòng ngự, bản thân lại nhanh chóng lui lại phía sau.
Nhưng lúc này Sở Hưu đã định dốc toàn lực phá vỡ cục diện bế tắc hiện giờ, sao lại để Nhiếp Đông Lưu bỏ trốn cho được?
Một đao chém ra, thế đao vô cùng chính xác đánh vào đường ranh giới giữa
hai luồng lực lượng kia. Nhìn như hời hợt nhưng thái cực đồ ầm ầm vỡ vụn.
Sở Hưu tay niết Ngoại Sư Tử Ấn, một tiếng phật âm như sấm sét rền vang, ầm ầm tỏa ra. Lực lượng cường đại đó vang lên bên tai Nhiếp Đông Lưu khiến đầu óc hắn mê muội một hồi. Cho dù hắn dùng chân khí của bản thân toàn lực trấn áp cũng không cách nào hoàn toàn đè nén nó xuống. Chuyện này khiến Nhiếp Đông Lưu có cảm giác muốn hộc máu, lại gặp chiêu này!
Ngoại Sư Tử Ấn của Sở Hưu cùng loại với Cửu Biến Sư Tử Hống của Đại Quang Minh Tự, đều là loại võ công không thể một chiêu chế địch nhưng lại có thể khiến ngươi không thể không chống đỡ. Nếu đột nhiên sử dụng bất kể ngươi vội vàng không kịp chuẩn bị hay kịp thời phong ngự đều bị ảnh hưởng.
Sở Hưu bước từng bước một, mỗi bước giẫm ra y đều kết một đòn Ngoại Sư Tử Ấn, chỉ nghe từng tiếng sấm rền vang lên, âm thanh như liên miên bất tuyệt vang vọng bên tai Sở Hưu, khiến chân khí của hắn dần dần tán loạn, máu tươi không nhịn được chảy ra từ tai từ mũi.
Loại công pháp như Ngoại Sư Tử Ấn vốn tiêu hao cực lớn, lúc này Sở Hưu lại sử dụng liên tục, đương nhiên tiêu hao cũng không nhỏ. Khi y tới gần Nhiếp Đông Lưu, sắc mặt đã tái nhợt.
Thấy bộ dáng đó của Sở Hưu, Nhiếp Đông Lưu cắn răng quả quyết không lui mà tiến, ngưng tụ cương khí toàn thân, một chưởng ầm ầm đánh về phía Sở Hưu.
Lý Nguyên cùng Trần công công ngay ở phía sau, chỉ cần hắn ngăn cản Sở Hưu được một chớp mắt, Sở Hưu chắc chắn phải chết!
Có điều không đợi thế chưởng bộc phát, Sở Hưu đã dốc toàn lực thi triển Ma Huyết Đại Pháp.
Theo ấn quyết trong tay Sở Hưu thi triển, ma khí vô biên dẫn động khí huyết khiến cho Nhiếp Đông Lưu rên khẽ một tiếng, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ.
Trước đó Sở Hưu lãng phí cương khí dùng một loạt chiêu Ngoại Sư Tử Ấn khiến Nhiếp Đông Lưu chỉ có thể khổ sở chống cự. Y ra tay như vậy không phải vì khống chế Nhiếp Đông Lưu không bỏ trốn hay tạo cơ hội tấn công mà là trực tiếp dùng Ngoại Sư Tử Ấn chấn cho Nhiếp Đông Lưu chảy máu. Lúc này cơ thể Nhiếp Đông Lưu không còn như thùng sắt nữa mà đã có lỗ thủng, y mới có thể thi triển Ma Huyết Đại Pháp tới mức cực hạn.
Thật ra Nhiếp Đông Lưu cũng biết tới Ma Huyết Đại Pháp, dù sao lúc đó hắn cũng tham gia Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma.
Chương 500 Phá cục -2
Có điều Nhiếp Đông Lưu không ngờ uy năng của Ma Huyết Đại Pháp lại kinh khủng như vậy, thậm chí kinh khủng tới mức hắn vận dụng chân khí toàn thân cũng không thể áp chế nổi.
Giờ Nhiếp Đông Lưu xem như đã hiểu vì sao lúc trước Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư chỉ đồng ý lấy Hóa Huyết Thần Đao trao thưởng chứ không muốn đem Ma Huyết Đại Pháp ra.
Chuyện đó không phải do Tọa Vong Kiếm Lư keo kiệt mà vì bộ công pháp kia thật sự tà ác quỷ dị tới cực hạn!
Lý Nguyên cùng Trần công công phí sau đã lại đánh tới, thời gian cho Sở Hưu xuất thủ chỉ có một chiêu.
Y vung tay lên, ma khí vô biên xen lẫn với khí huyết rút ra từ cơ thể Nhiếp Đông Lưu, đồng thời khí huyết trong cơ thể Sở Hưu cũng lập tức bộc phát.
Hai luồng lực lượng khí huyết hợp lại làm một, hóa thành một lưỡi đao quỷ dị hoàn toàn bằng máu tươi, chém thẳng tới người Nhiếp Đông Lưu. Bất cứ cương khí phòng ngự gì đều nát bấy dưới lưỡi đao máu kia.
Thực lực Nhiếp Đông Lưu dù sao cũng không phải hạng phàm, cho dù Sở Hưu vận dụng Ma Huyết Đại Pháp cũng không cách nào rút sạch khí huyết trong cơ thể hắn.
Nhưng khí huyết Nhiếp Đông Lưu không đủ, Sở Hưu liền dùng khí huyết bản thân góp vào. Dù sao Hóa Huyết Thần Đao chỉ tiêu hao khí huyết, bất kể khí huyết của ai, càng cường đại càng tốt.
Do có lực lượng đồng nguyên, phòng ngự cương khí của Nhiếp Đông Lưu đều biến thành hư vô dưới Hóa Huyết Thần Đao.
Có điều Nhiếp Đông Lưu vẫn phản ứng khá nhanh, ngay khi phát hiện đặc tính của Hóa Huyết Thần Đao, hắn không lựa chọn bị động phòng ngự mà trực tiếp ngưng tụ tất cả cương khí quanh người, khuấy động thiên địa càn khôn. Cương khí bùng nổ dẫn phát thiên địa nguyên khí xung quanh tạo thành một luồng khí xoáy ngăn cản trước người.
Chỉ có điều vòng xoáy này mặc dù trông uy thế hết sức bất phàm nhưng vẫn bị Hóa Huyết Thần Đao vô cùng quỷ dị của Sở Hưu chém vỡ. Một tiếng nổ lớn vang lên, máu tươi bắn ra, Nhiếp Đông Lưu bay ngược ra ngoài, tay che lấy một vết thương dữ tợn trước ngực. Máu tươi không ngừng chảy ra, ánh mắt hắn đầy kinh ngạc.
Sở Hưu nhíu mày, quả nhiên trong lúc thế này không giết nổi Nhiếp Đông Lưu. Hơn nữa giờ y cũng không còn cơ hội giết Nhiếp Đông Lưu.
Lý Nguyên cùng Trần công công đã liên thủ đánh tới sau lưng, một người thế quyền cường đại vô song, một người thế kiếm quỷ dị vô cùng.
Hai bên đã đánh tới, cho dù Sở Hưu vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không thể trốn tránh triệt để. Y có thể nhìn ra quỹ tích xuất thủ của đối
phương nhưng tốc độ bản thân lại không đủ để né tránh.
Cho nên lúc này Sở Hưu tay niết Độc Cô Ấn, cương khí toàn thân ngưng tụ thành một thể, bất động như núi, vạn pháp bất xâm!
Tiếng nổ cương khí kịch liệt vang lên, thân hình Sở Hưu bị đánh bay ngược về phía sau, một tia máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Y chỉ vội vàng ra tay phòng ngự, cho dù Độc Cô Ấn của Sở Hưu cũng không thể ngăn cản công kích của hai người này. Có điều với Sở Hưu hiện tại, như vậy đã đủ rồi.
“Giết ra ngoài!”
Quát lên một tiếng chói tai, Sở Hưu trực tiếp đẫn đầu chạy ra ngoài Lạc gia. Ba người Lạc Phi Hồng phía sau cũng bộc phát lực lượng mạnh nhất của bản thân, trực tiếp xuất thủ giết lui đám võ giả Lạc gia ngăn cản phía trước, chạy trốn theo.
Lý Nguyên cùng Trần công công liề mắt nhìn nhau, không tiếp tục xuất thủ.
Bọn họ chỉ tới gây sự với Sở Hưu, không phải thù hận không chết không thôi. Lúc này Sở Hưu đã chạy trốn, bọn họ cũng không cần phí công truy đuổi.
Đương nhiên chỉ với lực lượng mà Sở Hưu thể hiện ra lúc vừa rồi, sau khi Nhiếp Đông Lưu trọng thương bọn họ cũng không dám đuổi theo.
Đám người Sở Hưu bỏ trốn thành công, Mạc Dã Tử cũng thở dài một hơi, trực tiếp rút lui khỏi trận chiến, ung dung rời khỏi Lạc gia.
Thật ra Mạc Dã Tử vẫn tương đối tự tin, hắn biết cho dù hắn có bại, Lạc Cửu Niên cũng không giết hắn.
Trên giang hồ, có một số người đại đa số võ giả đều không muốn đắc tội. Tỷ như vị thần y giang hồ Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình bên Tây Sở, mặc dù tính khí nhân cách kỳ quái nhưng không ai muốn đắc tội với hắn, bởi không khéo đến lúc nào đó lại phải đến nhờ cậy người ta.
Ngoài ra còn có các trận pháp sư, đại sư bói toán. Những người này mặc dù khả năng chiến đấu còn chẳng bằng võ giả bình thường nhưng năng lực trên phương diện khác lại rất đặc thù, có thể trợ giúp rất lớn cho các võ giả, từ đó kết giao được mạng lưới quan hệ kinh người.
Vị đại sư luyện khí Mạc Dã Tử này chính là người như vậy. Từ khi hắn bước vào cảnh giới này đến giờ đã luyện chế vô số binh khí cho người khác, bảo binh nhiều vô số kể, thần binh cũng không ít, những mối quan hệ này cộng lại đủ khiến Lạc Cửu Niên kiêng kỵ.
Có điều mặc dù Lạc Cửu Niên không muốn đuổi theo Mạc Dã Tử nhưng hắn cũng không muốn đám người Lạc Phi Hồng trốn thoát khỏi Lạc gia.
Thế nhưng không đợi hắn ra tay đuổi giết, một đệ tử Lạc gia đã nôn nóng hô lớn: “Lão tổ! Không mau trấn áp trận pháp trong từ đường thì toàn bộ từ đường sẽ bị phá hủy mất!”
Lạc Cửu Niên oán hận nhìn theo hướng đám người Lạc Phi Hồng bỏ trốn, rơi vào đường cùng đành quay người trở lại từ đường Lạc gia.
Lúc này bên phía đám người Lạc Phi Hồng, mọi người không hề dừng lại chạy hơn mười dặm, thấy sau lưng không còn ai đuổi theo mới dừng lại, bắt đầu khôi phục thương thế bản thân cùng nội lực vừa tiêu hao.
Mạc Thiên Lâm nhìn Lạc Phi Hồng trêu chọc một câu: “Giờ ngươi đã không còn nhà để về nữa rồi, sau này định đi đâu? Có điều ta khuyên ngươi tốt nhất đừng ở lại Đông Tề. Lần này ngươi làm quá ác, e rằng từ nay về sau người của Lạc gia mà thấy ngươi chắc chắn sẽ không chết không thôi.
Mạc Dã Tử ở bên cạnh nói: “Phi Hồng nha đầu, thật ra ngươi có muốn ở lại Đông Tề cũng không sao, mặc dù Kính Hồ Sơn Trang của ta không có thực lực gì nhưng trên giang hồ lão phu cũng có chút quan hệ. Ta thu lưu ngươi, cho dù là Lạc Cửu Niên cũng không dám nói gì.”
Tạ Tiểu Lâu bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, chỗ Mạc tiền bối có đất dung thân cho ngươi, Thiên Hạ Minh ta cũng có, Quan Trung Hình Đường của Sở huynh cũng là nơi tốt đẹp. Lạc Cửu Niên chỉ có thể ra vẻ ta đây ở Lạc gia, nếu sang nơi khác còn ai nể mặt hắn?”
Lạc Phi Hồng lắc đầu nói: “Chư vị, hảo ý của mọi người ta xin khắc ghi trong lòng. Có điều lần này ta đã làm phiền mọi người nhiều rồi, con đường sau này ra sao ta cũng đã có ý tưởng.”
Nói đến đây, ánh mắt Lạc Phi Hồng lóe lên sắc thái lạnh lẽo: “Lạc gia tưởng rằng dựa vào thông gia, dựa vào tên rác rưởi Lạc Phi Vân kia mà có thể khôi phục lại Lạc gia. Giờ ta muốn cho người của Lạc gia chứng kiến sau này chỉ mình ta cũng vượt qua toàn bộ Lạc gia bọn hắn!”
Đám người Mạc Thiên Lâm không nói gì, còn nghĩ Lạc Phi Hồng chỉ đang nói cứng.
Cho dù Lạc gia giờ đã xuống dốc nhưng căn cơ nội tình vẫn còn, kể cả Lạc Phi Hồng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo nhưng nàng vẫn chỉ một thân một mình, về mặt nội tình không cách nào so sánh với Lạc gia.