Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1066 Phá cục 2

Lục Giang Hà dẫu sao cũng là đường chủ Huyết Ma Đường năm xưa, đây là một trong những đường khẩu mạnh nhất của Côn Luân Ma Giáo năm xưa.

Ngày trước trong Côn Luân Ma Giáo có không ít cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, có điều bọn họ đều là người trực thuộc dưới trướng Độc Cô Duy Ngã.

Những người một mình quản lý một đường khẩu như vậy không phải hạng đơn giản, nhãn lực và kiến thức đều cực kỳ xuất chúng.

Những thứ đó Thẩm Bão Trần không nhìn ra, Ngụy Thư Nhai cũng không nhìn ra, nhưng sau khi Sở Hưu nói ra hắn lại đã hiểu.

Lúc này ở ngoài, sau khi huynh đệ Tôn thị bỏ mạng, Trương Thừa Trinh không tiếp tục tấn công, bởi vì đã không còn ý nghĩa.

Nhưng sắc mặt Trương Thừa Trinh lại chẳng hề dễ nhìn.

Cuối cùng mình vẫn không cản nổi Sở Hưu giết người, hắn lại lần nữa chịu thiệt hơn Sở Hưu.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại vung tay, Huyết Thần Ma Công thao túng máu huyết của huynh đệ Tôn thị lơ lửng giữa không trung. Do lượng máu không đủ, thi thể huynh đệ Tôn thị thậm chí đã bị hút thành xác khô.

Mọi người ở đây đều cau mày.

Giết người chẳng qua là đầu chạm đất, giờ Sở Hưu làm vậy thật sự quá đáng.

Bất luận vì cứu Lã Phụng Tiên hay vì báo thù riêng, những người khác đều hiểu, dù sao chuyện này không liên quan tới họ bọn họ cũng không nhúng tay vào.

Nhưng giờ Sở Hưu giết người thì thôi, lại còn nhục mạ thi thể như vậy, hành động này thật sự quá đáng.

Thẩm Bão Trần đã ngừng giao thủ với Độc Cô Ly, hắn cau mày nói: “Sở Hưu, người ta đã chết rồi ngươi còn không buông tha cho thi thể à, đừng quá đáng!”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta làm vậy là để cứu các ngươi. Ta đã nói rồi, hai người bọn họ đều bị quỷ vật kia phụ thể, giết hai người bọn họ ta tự có cách mang mọi người đi ra.”

Sau đó Sở Hưu vung tay, chỗ máu tươi kia không ngờ lại hội tụ thành một trận pháp, trận văn đỏ tươi ẩn hiện trên mặt đất.

Thấy cảnh này quỷ vật do vô số oán linh hội tụ gầm lên một tiếng, điên cuồng lao về phía Sở Hưu.

Thấy quỷ vật này căng thẳng như vậy, mọi người đều sửng sốt, chẳng lẽ tên Sở Hưu này có cách thật?

Độc Cô Ly giơ tay điểm ra, một luồng lực lượng kiếm khí phần thiên nóng rực đã bộc phát, đánh tan quỷ vật kia.

Mặc dù quỷ vật kia có thể lập tức khôi phục trong không gian này nhưng vẫn không cách nào vòng qua Độc Cô Ly để ra tay với Sở Hưu.

Ngay khoảnh khắc trận pháp của Sở Hưu hoàn thành, một luồng sáng đỏ máu nóng rực bừng lên. Khí tức quỷ dị dữ tợn bộc phát khiến quỷ vật kia gầm lên một tiếng thê thảm.

Thân thể vốn tạo thành từ làn sương đen kia không ngờ lại hiện lên vô số đầu lâu mơ hồ, cứ như nó vốn được tạo ra từ những vật này.

Điểm kỳ dị nhất là bọn họ có thể thấy bên trong có cả đầu của huynh đệ Tôn thị.

Nhưng đúng lúc này cái đầu của huynh đệ Tôn thị lại không ngừng di chuyển trong làn sương đen, như dung hợp lại như bị bài xích.

Tới cuối cùng đám đầu lâu kia không ngờ lại bắt đầu cắn xé lẫn nhau, cảnh tượng vô cùng quái dị. Thế nhưng những người xung quanh lại phát hiện không gian màu đen xung quanh lại từ từ tan rã, lộ ra hình dáng của đường hầm xung quanh.

Cuối cùng quỷ vật kia kêu lên một tiếng thảm thiết, sương đen tiêu tán chỉ còn tinh thần lực tinh khiết truyền vào cơ thể Lã Phụng Tiên vẫn luôn hôn mê bên dưới.

Lã Phụng Tiên bỗng nhiên bị lực lượng tinh thần khổng lồ như vậy truyền vào trong đầu, đột ngột tỉnh lại, mê mang nhìn bốn phía.

Lúc này Sở Hưu cũng không nhịn được cảm thán, vận may của Lã huynh đúng là quá tốt, ngủ một giấc là có tinh thần lực cường đại như vậy, chẳng khác nào y khổ tu bí pháp nguyên thần hơn mười năm.

Không gian màu đen giam cầm mọi người đã hoàn toàn tiêu tán, thứ xuất hiện trước mặt bọn họ là một hang động khổng lồ, xung quanh đều là khô lâu xương trắng, khung cảnh cực kỳ dữ tợn. Hiển nhiên đây chính là thi hài những người bị Thiên Hạ Kiếm Tông vứt bỏ năm xưa.

Ngụy Thư Nhai kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm sao phá giải đại trận, giết tên quỷ vật kia?”

Câu hỏi của Ngụy Thư Nhai cũng là lời người khác muốn hỏi, Sở Hưu phá giải quá bất ngờ, chẳng lẽ là vì trận pháp kia?

Sở Hưu cười cười nói: “Chẳng qua ta bỏ thêm chút đồ vào nó mà thôi, thật ra sơ hở của nó là do chính nó lộ ra.

Thứ này không phải một người, cũng không phải quỷ vật đơn thuần mà là hung linh ngưng tụ oán niệm tử khí của những võ giả này sau khi chết, kết hợp với hoàn cảnh đặc biệt tạo thành.

Cho nên thực ra nó chỉ có một nửa linh trí, nó có thể suy nghĩ, có hiểu biết, nhưng sự tồn tại của nó lại chỉ vì báo thù.

Thứ này vô cùng đơn thuần, gốc rễ của nó ngay tại đây. Không phá hủy gốc rễ của nó, trừ phi chính nó thả chúng ta đi, bằng không chúng ta không đi nổi.

Vừa rồi ta giết hai kẻ kia chắc chắn khiến bọn chúng tích đầy oán khí, cho nên

ta dùng máu tươi của chúng vẽ một sát trận, dùng sát trận do người làm này dung nhập vào trận pháp do thiên địa tạo thành.

Quỷ vật này do oán khí của người trong Thiên Hạ Kiếm Tông trước kia tụ tập lại tạo thành, bọn họ đều có đối tượng thù oán giống nhau cho nên có thể hội tụ được oán khí cường đại như vậy tạo thành quỷ vật có linh trí.

Nhưng hai vị này của Tôn gia chỉ oán hận ta, đối tượng của oán khí khác biệt, như nhỏ hai giọt mực vào nước trong. Kết quả cuối cùng chính là khiến tất cả bị vẩn đục!”

Mọi người ở đây đều sửng sốt, chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi?

Đương nhiên chuyện này cũng không thể trách bọn họ không nghĩ ra, cho dù có nghĩ ra đi nữa ai lại to gan như Sở Hưu, trực tiếp ra tay giết người thử nghiệm?

Giết hai người để những người còn lại thoát khốn, thủ đoạn này của Sở Hưu cũng không tầm thường. Ít nhất so với tông chủ Thiên Hạ Kiếm Tông mai táng chín thành đệ tử nhà mình thời thượng cổ, vị này cũng thật thâm độc.

Đương nhiên người may mắn nhất vẫn là Lã Phụng Tiên.

Rõ ràng hắn chỉ ngủ một giác, sau đó bất tri bất giác nhận được tinh thần lực do oán linh kia hóa thành.

Mặc dù Lã Phụng Tiên không biết bí pháp nguyên thần, nhưng tinh thần lực cường đại cũng không có chỗ xấu, chí ít khi đối mặt với công kích tinh thần lực của các võ giả khác có thể đưa tới tác dụng phòng ngự nhất định.

Lúc này Lã Phụng Tiên còn đang hỏi rốt cuộc vừa rồi có chuyện gì xảy ra, Phương Thất Thiếu mồm năm miệng mười thêm mắm thêm muối thuật lại cho hắn. Cuối cùng tên lắm mồm này còn chép miệng một cái đau buồn nói: “Ngươi nói xem, cái tên oán linh kia cũng rõ thật là, sao lại không chọn ta chứ? Ít nhất ta cũng dùng kiếm cơ mà? Chẳng phải ta hợp với bọn họ hơn à?

Lã huynh, ngươi nhận được tinh thần lực này cũng chỉ lãng phí, với phong cách võ đạo đó của ngươi, có nhận được tinh thần lực cũng chỉ để phòng ngự, Kiếm Vương Thành có bí pháp dùng tinh thần lực hóa thành bí pháp đâu.

Không phải huynh đệ ta không nghĩa khí mà là bí pháp Kiếm Vương Thành không thể truyền ra ngoài. Có điều trên người Sở huynh có không ít bí pháp nguyên thần đấy, hay ngươi học một ít ở chỗ hắn đi?”
Chương 1067 Lăng Tiêu Tông

Lã Phụng Tiên cười cười nói: “Không cần, trong truyền thừa của Lã Ôn Hầu ngày trước không chỉ có Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cùng Ma Thần Vô Song Kích, còn có một số võ công bí pháp riêng lẻ khác.

Có điều Thủy Vô Tướng nói những thứ này đều do Lã Ôn Hầu nhận được khi xưa, có lẽ được nghiên cứu chơi khi rảnh rỗi.

Sau khi tu luyện Ma Thần Vô Song Kích cùng Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân tới mức cực hạn, dùng lực hàng phục tất cả, không cần những thứ linh tinh đó, cho nên ta không lãng phí thời gian tu luyện.

Giờ đã có sẵn tinh thần lực, ta chỉ cần tu luyện vài ngày thôi là mấy bí pháp kia sẽ đại thành.”

Phương Thất Thiếu lập tức trợn tròn hai mắt, trực tiếp quay người bỏ đi, không muốn nói chuyện với Lã Phụng Tiên nữa.

May mắn như vậy thật sự quá tổn thương tới lòng tự tôn, đúng là muốn gì được nấy.

Lúc này mọi người xung quanh còn đang tìm kiếm trong lòng đất, có điều không nhận được thứ gì hữu dụng.

Khi Thiên Hạ Kiếm Tông đi khỏi đã dời chín thành của cải trong Thiên Hạ Kiếm Tông đi khỏi. Đương nhiên trên người những ai bị chôn giết ở đây không có thứ gì tốt, chỉ có một số binh khí tùy thân hay bội kiếm gì đó.

Hơn nữa chất lượng những thứ này cũng không tốt, ngẫu nhiên cũng có chút thần binh nhưng do thời gian kiếm linh đã hoàn toàn tiêu tán.

Mặc dù có căn cơ thần binh, nhưng lại không ai lấy.

Mọi người còn chưa quên khung cảnh quỷ dị vừa rồi, mặc dù Sở Hưu nói oán linh kia đã tiêu tán nhưng thứ này dẫu sao cũng nằm tại đây hơn vạn năm, có lẽ đã sớm bị oán khí quấn lấy, lấy về dùng sẽ có điềm xấu.

Cho nên sau khi tìm kiếm không kết quả, mọi người trực tiếp rời khỏi hang động này.

Có điều khi mọi người lên trở lại mặt đất, một chấn động khổng lồ đột nhiên truyền lại. Đám người đồng loạt nhìn theo hướng chấn động, một khắc sau tất cả lập tức lao theo hướng đó.

Mặc kệ thứ gì tạo ra chấn động, nhìn dáng vẻ này chắc chắn bất phàm, khẳng định là có bảo vật xuất thế.

Lúc này cách mọi người hơn trăm dặm là một cung điện hùng vĩ, đại trận phía trước tỏa ra ánh sáng ngập trời, khí thế vô cùng kinh khủng.

Phía trước cung điện, hơn mười võ giả nhíu chặt lông mày đứng đó, có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cũng có cường giả chân đan.

Vừa rồi bọn họ phát hiện di tích cung điện còn hoàn chỉnh này, muốn khai mở đi vào.

Vốn bọn họ cho rằng đã vạn năm trôi qua, trận pháp chắc chắn đã suy yếu hay hư hỏng, không ngờ trận pháp vẫn còn giữ được lực lượng cường đại như vậy, cho dù bọn họ cưỡng ép phá trận, ánh sáng trận pháp cũng xông thẳng tới tận chân trời. Lần này e rằng toàn bộ mọi người trong bí cảnh đều chứng kiến, bọn họ đã mất tiên cơ.

Hơn nữa do trận pháp kia gây ra chấn động, tấm bảng trên cung điện vốn phủ đầy tro bụi cũng lộ ra hàng chữ bên trong.

Trên bảng ghi ba chữ lớn: “Lăng Tiêu Tông!

Hơn nhữ dưới ba chữ lớn kia còn một hàng chữ nhỏ: “Phân điện Huyễn Hư Lục Cảnh.”

Chưởng giáo Chân Vũ Giáo Lục Trường Lưu vuốt ve chòm râu nói: “Lại là phân điện của Lăng Tiêu Tông, chậc chậc, không biết chúng ta may mắn hay bất hạnh nữa.

Tiếp theo cho dù phá giải được trận pháp tiến vào cũng phải cẩn thận một chút, Lăng Tiêu Tông này không dễ đối phó.”

Trần Thanh Đế khoanh tay đứng một bên nghe vậy kinh ngạc nói: “Lăng Tiêu Tông này là tông môn Ma đạo thượng cổ à?”

Trần Thanh Đế là tán tu, một cặp thiết quyền gây dựng cả Thiên Hạ Minh, tuy uy thế cường đại nhưng về mặt kiến thức lại không bằng người xuất thân đại phái như Lục Trường Lưu.

Lục Trường Lưu tính tình tốt, nghe Trần Thanh Đế hỏi vậy còn giải thích cẩn thận: “Lăng Tiêu Tông không phải tông môn Ma đạo nhưng trong thời thượng cổ họ là đại phái đứng đầu trên giang hồ.

Hơn nữa theo như tin đồn từ thượng cổ truyền lại, Lăng Tiêu Tông làm việc độc ác bá đạo, theo lý tưởng thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, thống trị mấy ngàn tông môn. Mặc dù bọn họ không lạm sát người vô tội nhưng cũng chẳng phải người lương thiện gì.

Cho nên thứ Lăng Tiêu Tông lưu lại chắc chắn không cho phép người ngoài nhúng tay vào. Cứ nhìn cái trận pháp bá đạo này là biết, chúng ta chỉ muốn tìm trận nhãn thôi đã khiến cho toàn bộ trận pháp vận chuyển, có thể thấy trong đó còn nhiều thủ đoạn nữa.”

Trần Thanh Đế lại cười hắc hắc nói: “Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết ư? Không tệ, Lăng Tiêu Tông này rất không tệ.”

Lục Trường Lưu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, không muốn nói chuyện với kẻ đầu óc có vấn đề như Trần Thanh Đế nữa.

Tà Vương - Thịnh Bắc Hiên tông chủ Tà Cực Tông cũng có mặt, hắn mặc áo đen nụ cười ôn hòa, khí độ phi phàm, rõ ràng không giống một kiêu hùng Ma đạo nổi danh.

“Lục chưởng giáo, giờ trận pháp đã khởi động có lẽ không bao lâu nữa những người khác sẽ chạy tới.

Cho dù trong đó có nguy hiểm gì đi nữa, chúng ta cũng phải mau mau phá vỡ trận pháp này mới được.

Chẳng bằng giờ chúng ta liên thủ, buông xuống mâu thuẫn bè phái cùng ra tay phá vỡ trận pháp. Ngươi thấy sao?”

Lục Trường Lưu chần chừ một chút sau đó gật đầu.

Giang hồ đều cho rằng Chân Vũ Giáo ghét ác như thù, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt Côn Luân Ma Giáo, bởi vì năm xưa chính Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ bỏ công bỏ sức giao chiến với Độc Cô Duy Ngã mới khiến toàn bộ giang hồ thoát khỏi cái bóng của Côn Luân Ma Giáo.

Nhưng thực tế Chân Vũ Giáo tôn trọng đạo lý thanh tịnh vô vi chân của Đạo gia, khi đối mặt với võ giả Ma đạo không cố chấp như Thuần Dương Đạo Môn.

Ngày trước Ninh Huyền Cơ ra tay giao chiến với Độc Cô Duy Ngã, chuyện này theo người trong giang hồ là vì đại nghĩa thiên hạ, để trừ ma vệ đạo. Nhưng chỉ những chưởng giáo đời sau như Lục Trường Lưu mới biết nguyên nhân Ninh Huyền Cơ xuất thủ rất đơn giản, không có nhiều lý do như vậy. Đơn thuần là hắn và Độc Cô Duy Ngã đều đã đứng trên đỉnh cao, hai người chắc chắn sẽ có một trận giao chiến.

Chân Vũ Giáo có Ninh Huyền Cơ che chở, căn bản không lo tới Côn Luân Ma Giáo, nhưng bất luận Ninh Huyền Cơ hay Độc Cô Duy Ngã đều đã đứng tại cực hạn của võ đạo thế gian, ai cũng muốn xem xem trên đỉnh cao này có còn quang cảnh khác không.

Cho nên trận chiến này bắt buộc phải có.

Chỉ có điều người trong thiên hạ luôn thích gán đủ loại nhãn hiệu vào người những nhân vật truyền thuyết. Người có thể giao chiến với đại ma đầu tội ác kinh thiên động địa như Độc Cô Duy Ngã chắc chắn là người lòng dạ từ bi bao dung cả thiên hạ. Thậm chí danh hiệu Tiên Nhân của Ninh Huyền Cơ cũng là do người sau thêm vào sau khi hắn giao chiến với Độc Cô Duy Ngã.

Nhưng chỉ một ít người trong giới cao tầng của Chân Vũ Giáo mới biết Ninh Huyền Cơ là người, không phải tiên nhân gì đó.

Bọn họ cũng không nói cho những người khác, căn cứ theo bí điển của Chân Vũ Giáo, khi trước Ninh Huyền Cơ thích nhất là ăn thịt chó. Hơn nữa khi dạy dỗ đệ tử hắn không động thủ đánh đập nhưng lời nói lại cực kỳ nặng nề, mắng chửi tới mức người ta vô cùng hổ thẹn.

Ninh Huyền Cơ trong truyền thuyết có phong thái tiên nhân, đại chiến với đại ma đầu Độc Cô Duy Ngã, thực tế lại là một lão đạo sĩ thích ăn thịt chó, nói năng tục tĩu. Dù là lúc ra tay với Độc Cô Duy Ngã, hắn cũng không vì thứ gọi là đại nghĩa giang hồ. Chuyện này mà kể ra thật sự phá hủy quan niệm mọi người.

Cho nên Chân Vũ Giáo mới phong ấn toàn bộ những điển tịch ghi chép lại hành động tính cách của Ninh Huyền Cơ, chỉ đời chưởng giáo hoặc những

người trong giới cao tầng mới được phép đọc.

Thứ người trong giang hồ cần, thậm chí kể cả Chân Vũ Giáo cũng cần, chỉ là một Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ hoàn mỹ không dính chút bụi trần.
Chương 1068 Đá phải tấm sắt 1

Hai giới Chính Ma liên thủ phá giải đại trận của Lăng Tiêu Tông, đồng thời lại không ngừng có võ giả khác tới, chuyện này khiến đám người Lục Trường Lưu cực kỳ bất đắc dĩ, tiên cơ đã mất, cho dù bọn họ phá trận nhanh hơn nữa cũng vô dụng.

Đúng lúc này một luồng sáng lướt qua, thân hình Huống Tà Nguyệt đột nhiên xuất hiện tại đây, gặp người liền hỏi: “Các ngươi có thấy tên Sở Hưu kia không?”

Xét theo thực lực, Huống Tà Nguyệt mạnh hơn La Thần Quân một bậc, về cơ trí ứng biến Huống Tà Nguyệt cũng khá hơn La Thần Quân.

Có điều tính cách Huống Tà Nguyệt hỉ nộ vô thường, lúc bình thường năng lực làm việc của hắn đúng là mạnh hơn La Thần Quân.

Nhưng khi hắn nổi điên lên lại chẳng buồn để ý tới bất cứ chuyện gì.

Cũng như hiện giờ, Huống Tà Nguyệt đã lên cơn điên.

Trong mắt hắn, Sở Hưu chẳng qua là con sâu cái kiến tương đối thú vị, đáng để nghiên cứu mà thôi.

Kết quả hắn lại bị hạng sâu kiến như Sở Hưu đùa bỡn, hỏi hắn làm sao nuốt được cơn tức này?

Cho nên nhiệm vụ tìm kiếm chìa khóa mà Quan Tư Vũ giao cho bị Huống Tà Nguyệt vứt sang một bên, cứ gặp ai là hắn lại hỏi có thấy Sở Hưu hay không.

Một lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu? Hạng ma đầu này nếu bị ta gặp được chắc chắn không đội trời chung!”

Khi Huống Tà Nguyệt được đám người Trình Đình Sơn dẫn đường cũng nghe nói một số ân oán của Sở Hưu và các đại phái trên giang hồ.

Số võ giả Thuần Dương Đạo Môn chết trong tay y cũng không ít, cho nên lão đạo sĩ này chắc không nói dối.

Hắn lại đưa mắt sang một võ giả cảnh giới Chân Đan của Cao Bình Lục gia hỏi: “Ngươi có gặp tên Sở Hưu kia không?”

Võ giả cảnh giới Chân Đan của Cao Bình Lục gia vội vàng lắc đầu nói: “Chưa từng gặp.”

Ánh mắt Huống Tà Nguyệt lóe lên vẻ lạnh lùng, ép hỏi: “Ngươi có chắc chưa từng gặp không?”

Bị một vị cường giả thực lực cường đại hỉ nộ vô thường nhìn chằm chằm vào như vậy, võ giả Cao Bình Lục gia cũng cực kỳ áp lực.

Hắn cười khổ nói: “Vị đại nhân Thiên Môn này, Lục gia ta đâu có quan hệ gì với Sở Hưu, đâu cần giấu diếm gì thay hắn? Ta thật sự chưa từng gặp.”

Huống Tà Nguyệt chậm rãi gật nhẹ đầu, đi sang một bên khác hỏi Trần Thanh Đế: “Ngươi có gặp tên Sở Hưu kia không?”

Trần Thanh Đế liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt đáp: “Chưa từng gặp.”

Huống Tà Nguyệt hoài nghi: “Nhưng sao ta nghe nói đồ đệ của ngươi là hảo hữu với tên Sở Hưu kia, có thật ngươi không gặp tên Sở Hưu kia không? Đừng để ta biết ngươi lừa ta, bằng không ta sẽ rất không vui. Ta không vui, sẽ có người phải chết!”

Trần Thanh Đế nghe xong câu này lập tức quay người lại, nhìn thẳng vào Huống Tà Nguyệt lạnh lùng nói: “Thật trùng hợp, ta không vui, cũng có người phải chết!

Ngươi tưởng các ngươi tên là Thiên Môn thì thật sự thành thần tiên trên trời chắc? Đúng là không tự biết lấy mình!”

Tính cách của Trần Thanh Đế đâu chỉ là mạnh mẽ bá đạo? Quả thật không cố kỵ điều gì.

Khi ở Tây Sở, thậm chí ngay Thiên Sư Phủ cũng không quản được Trần Thanh Đế, Bái Nguyệt Giáo cũng chưa từng tới gây sự với Trần Thanh Đế.

Lúc này cho dù đối mặt với thần tướng của Thiên Môn, Trần Thanh Đế cũng không hề nhượng bộ.

Khóe miệng Huống Tà Nguyệt nhếch lên thành một nụ cười nguy hiểm: “Tốt, tốt lắm!

Bao năm rồi không đặt chân vào giang hồ, xem ra người trong giang hồ đã quên mất uy nghiêm của Thiên Môn ta.

Tên rác rưởi Trường Lâm Quận kia, mấy chục năm nay hắn chạy qua chạy lại trên giang hồ, làm mất hết thể diện của Thiên Môn ta rồi!”

Quanh người Huống Tà Nguyệt nổi lên từng ánh trăng, xen lẫn sát ý dữ tợn.

Hắn nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế lạnh lùng nói: “Xúc phạm uy nghiêm của Thiên Môn ta, ngươi có biết tội của mình không?”

Mọi người ở đây đều nhìn về phía Huống Tà Nguyệt, bất luận Lục Trường Lưu của Chính đạo hay Trình Bất Húy của Ma đạo đều nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ căm ghét.

Thân là võ giả, bản thân bất khuất, ý chí cũng bất khuất, có ai muốn có kẻ cưỡi lên đầu mình?

Cho dù là đế vương của ba nước đương thời cũng chỉ có người do triều đình bồi dưỡng mới quỳ lại bọn họ, những người còn lại cùng lắm là hành lễ mà thôi.

Trong giang hồ đúng là có phân chia giai cấp, chủ yếu là mạnh được yếu thua nhưng mọi người vẫn lưu lại thể diện cho nhau.

Đại Quang Minh Tự là một trong những thế lực đứng đầu Chính đạo. Đệ tử Đại Quang Minh Tự ra ngoài được người khác gọi là đại sư, bọn họ cũng sẽ đáp lễ.

Kể cả Bái Nguyệt Giáo hiện giờ đã trở thành đại phái đệ nhất Ma đạo, nhưng đệ tử Tà Cực Tông cũng chỉ nịnh bợ Bái Nguyệt Giáo chứ không khúm núm coi

mình như nô tài.

Nhưng giờ thái độ này của Thiên Môn lại hoàn toàn khác với bọn họ, quả thật coi những người giang hồ khác như con sâu cái kiến.

Vài câu nói trên khóe miệng đã muốn người ta nhận tội, đừng nói Trần Thanh Đế không chịu được, đổi lại là người khác cũng không chịu được.

Quả nhiên vừa nghe xong câu này, gương mặt Trần Thanh Đế lập tức nở một nụ cười. Một khắc sau nụ cười đó đã biến thành một tràng cười dài!

“Ha ha ha! Trong thiên hạ này kẻ có thể bắt Trần Thanh Đế ta nhận tội còn chưa ra đời đâu!

Một lũ khốn trên Côn Luân Sơn chơi trò thần thần bí bí, không biết đang nghiên cứu cái thứ quái quỷ gì mà cũng dám phách lối trước mặt ta như vậy?

Chết đi!”

Dứt lời không ngờ Trần Thanh Đế lại trực tiếp ra tay trước. Hắn đấm ra một quyền mà khiến khí tức cả thiên địa đều đột ngột ngưng bặt. Một khắc sau tiếng nổ mới ầm ầm vang lên, tất cả mọi lực lượng xung quanh đều như bị một quyền này của Trần Thanh Đế hút sạch. Trong mắt mọi người xung quanh đã không còn gì khác, chỉ còn một quyền bá đạo tuyệt luân của Trần Thanh Đế.

Trong số những người ở đây không có võ giả Tây Sở, có điều bọn họ cũng biết được đôi chút về Trần Thanh Đế.

Rõ ràng không thể coi vị này như võ giả cảnh giới Chân Đan thông thường được, có võ giả cảnh giới Chân Đan nào có thể đánh một quyền làm trọng thương cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần?

Người của Thiên Môn không biết năng lực của Trần Thanh Đế, nhưng chỉ bằng một quyền này mọi người ở đây trừ Lục Trường Lưu cùng Trình Bất Húy ra, những người khác cũng không chắc tiếp được.

Còn lúc này dưới một quyền của Trần Thanh Đế, Huống Tà Nguyệt lúc trước còn vô cùng kiêu ngạo lúc này lại lập tức biến sắc.

Thế quyền mạnh mẽ như vậy, ý quyền kinh khủng nhường này, đây là cảnh giới Chân Đan ư?

Huống Tà Nguyệt chợt vươn tay, ánh sáng trên bầu trời như hội tụ trong tay hắn, hóa thành một ánh trăng sáng rực rỡ chói mắt.

Giơ tay hái trăng!

Cánh tay như cầm một vầng trăng sáng, Huống Tà Nguyệt trực tiếp chém thẳng xuống người Trần Thanh Đế. Xung quanh nhát chém từng ánh trăng tỏa ra, luồng chấn động đó khiến sắc mặt cả Trình Bất Húy lẫn Lục Trường Lưu cùng thay đổi.

Thần tướng Thiên Môn quả nhiên không dễ đối phó.

Thực lực Huống Tà Nguyệt này thậm chí đủ đứng trong mười hạng đầu Phong Vân Bảng. Hơn nữa trong Thiên Môn còn có tám người khác giống hắn. Thực lực như vậy không tính đệ tử khác, chỉ tính chiến lực đỉnh cao e rằng khắp giang hồ không tìm được thế lực nào so sánh được với Thiên Môn.
Chương 1069 Đá phải tấm sắt 2

Một quyền bá đạo vô song của Trần Thanh Đế đánh xuống, va chạm với ánh trăng trên tay Huống Tà Nguyệt. Một tiếng nổ lớn vang lên, thế quyền nổ tung, ánh trăng tan rã.

Huống Tà Nguyệt cùng Trần Thanh Đế cùng lui về phía sau một bước, nhưng tay phải Huống Tà Nguyệt lại run rẩy.

Ánh mắt hắn lóe lên vẻ hoảng sợ khó hiểu.

Trần Thanh Đế này rốt cuộc là thế nào? Làm sao hắn lại có lực lượng cường đại như vậy trong khi còn chưa bước vòa cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần?

Chuyện này không hợp lý!

Có điều Trần Thanh Đế đối diện căn bản không cho Huống Tà Nguyệt bất cứ thời gian suy nghĩ nào. Một quyền kinh thiên động địa lại đánh ra, mặt đất cũng phải chấn động theo thế quyền của hắn.

Huống Tà Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ánh trăng sáng vô biên ngưng tụ thành một thanh Viên Nguyệt Loan Đao chém xuống. Trong vẻ mỹ lệ vô song ẩn chứa sát khí vô biên, cứ như toàn bộ không gian này đều bị nhát đao này chặt đứt.

Nhưng dưới thế quyền của Trần Thanh Đế, đao mang lại nát bấy.

Ánh trăng sắc bén không đánh nổi một đôi quyền sắt của Trần Thanh Đế, sắc mặt Huống Tà Nguyệt đã cực kỳ khó coi.

Hắn là thần tướng Thiên Môn!

Thiên Môn là chí tôn, thần tướng Thiên Môn không thể bại!

Ngày xưa La Thần Quân chịu thiệt dưới tay Sở Cuồng Ca đã khiến người trong Thiên Môn cười nhạo suốt mấy chục năm. Nếu hôm nay hắn chịu thiệt Trung Nguyên tay một kẻ xuất thân dân dã như Trần Thanh Đế, vậy kết cục đang chờ đợi cũng chẳng khác gì.

Chỉ trong chốc lát, hai mắt Huống Tà Nguyệt đã hóa thành màu đỏ máu.

Con ngươi của hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chỉ là một vầng trăng máu giữa trời!

Xung quanh Huống Tà Nguyệt, từng ánh trăng hiện lên, nhưng ánh trăng này lại có màu đỏ máu tỏa ra một khí tức qury dị.

Ánh trăng chi chít bao phủ lấy Trần Thanh Đế, đứng xa xa nhìn lại cứ như Trần Thanh Đế bị phong tỏa trong vầng trăng máu vô biên kia.

Đối mặt với võ thuật đã dính dáng tới đạo về không gian này, cách đối phó của Trần Thanh Đế chỉ có một, đó chính là lại đấm thẳng một quyền ra!

Mặc kệ hắn dùng thần công bí pháp gì, mặc kệ võ đạo của hắn biến hóa ra sao, mình chỉ có một quyền. Một quyền thông thiên triệt địa!

Sau khi từng quyền của Trần Thanh Đế đấm ra, ánh trăng xung quanh vỡ nát!

Huống Tà Nguyệt như lên cơn điên, đủ loại thần công bí kỹ ném ra như không cần tiền. Võ đạo của hắn hoàn toàn khác so với võ đạo trên giang hồ hiện tại, nhưng uy lực đều cực kỳ cường đại. Có điều tất cả đều bị từng quyền của Trần Thanh Đế liên tiếp đánh bại.

Hai người giết tới đỏ cả mắt, mỗi quyền của Trần Thanh Đế đánh ra đều khiến hư không dấy lên một gợn sóng. Những nơi gợn sóng này đi qua mọi thứ đều tan thành bột, đã bộc phát tất cả mọi lực lượng.

Hơn nữa mọi người còn phát hiện không biết từ khi nào quanh người Trần Thanh Đế lại tỏa ra một ngọn lửa nhàn nhạt, màu tựa như vàng lại tựa như bạc, khiến mọi người ở đây đều có cảm giác quen mắt.

Mỗi quyền của Trần Thanh Đế đánh xuống, ngọn lửa kia lại đong đưa, mạnh mẽ thêm một chút, càng tôn Trần Thanh Đế lên như ma thần trong truyền thuyết thời thượng cổ, cực kỳ kinh khủng.

Lúc này lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn lại nghi hoặc: “Ngọn lửa quanh người Trần Thanh Đế sao giống chân hỏa do nội lực tế luyện ra trong cảnh giới Chân Đan vậy?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sứng ốt.

Bọn họ đều là cường giả cảnh giới Chân Đan, đương nhiên biết nội lực chân hỏa ra sao, lúc này quan sát tỉ mỉ quả thật rất giống.

Có điều nội lực chân hỏa do Võ Đạo Chân Đan ngưng tụ còn có thể phóng ra ngoài được sao?

Lúc này Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo lại đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hắn kích động lớn tiếng hô: “Ta hiểu rồi! Ta đã hiểu vì sao Trần Thanh Đế có chiến lực mạnh mẽ như vậy mà vẫn không phải cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần!

Tài hoa tuyệt thế! Tài hoa tuyệt thế! Trần Thanh Đế đi theo một con đường khác hẳn chúng ta. Hắn mới là tông sư võ đạo, là tông sư võ đạo mở ra một con đường mới cho tất cả võ giả trên giang hồ!”

Lời nói của Lục Trường Lưu thu hút sự chú ý của mọi người, ai nấy lộ vẻ nghi hoặc nhìn sang.

Lõa nhân gia ngài rốt cuộc nhìn ra điều gì, mau mau nói đi.

Lục Trường Lưu cố nén cơn kích động cbản thân nhìn Trình Bất Húy nói: “Cái gì là Chân Hỏa Luyện Thần?”

Trình Bất Húy sửng sốt không biết vì sao Lục Trường Lưu lại hỏi như vậy.

Chân Hỏa Luyện Thần là Chân Hỏa Luyện Thần, còn là gì được nữa?

Có điều tuy trong lòng nghĩ vậy Trình Bất Húy vẫn thành thật trả lời: “Sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan, dùng Võ Đạo Chân Đan diễn hóa ra nội lực chân hỏa rèn luyện tinh thần, dẫn ra thiên địa, đây là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Bao năm như vậy mọi người đều hiểu như nhau, cũng tu luyện như vậy, chẳng lẽ có gì sai?”

Lục Trường Lưu hưng phấn nói: “Không có gì sai, đương nhiên không có gì sai. Nhưng Trần Thanh Đế lại đi theo một con đường khác với chúng ta.

Chúng ta diễn hóa ra nội lực chân hỏa là để rèn luyện tinh thần, dẫn tới ra thiên địa.

Cảnh giới Chân Đan đã là cực hạn của nhân lực, cho nên chúng ta muốn vận dụng lực lượng thiên địa để mình có thể khống chế lực lượng càng mạnh mẽ hơn.

Nhưng Trần Thanh Đế lại không! Hắn không dùng nội lực chân hỏa rèn luyện tinh thần liên kế với thiên địa mà là rèn luyện bản thân mình!

Hắn coi bản thân là thiên địa, rèn luyện bản thân càng mạnh, lực lượng của hắn cũng càng lớn.

Lúc này hắn đã không phải cảnh giới Chân Đan nhưng lại không phải cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, mà là một cảnh giới kỳ diệu xen lẫn giữa cả hai.

Không dựa vào thiên địa mà chuyên tu bản thân, chẳng trách quyền ý của Trần Thanh Đế lại cường đại như vậy. Đó là vì đây là quyền ý có thể đối kháng với thiên địa. Hắn tin rằng dùng lực lượng bản thân hắn có thể chiến thắng thiên đị!

Trần Thanh Đế đúng là Trần Thanh Đế, thiên hạ vô song!”

Mọi người ở đây đều kinh hãi nhìn về phía Lục Trường Lưu.

Có thế nào bọn họ cũng không ngờ Lục Giang Hà lại đánh giá về Trần Thanh Đế cao như vậy, thiên hạ vô song!

Có điều nghĩ kỹ lại, Trần Thanh Đế cũng xứng với đánh giá như vậy.

So với bọn họ, Trần Thanh Đế càng có tư cách xưng là tông sư võ đạo.

Người khác, thậm chí kể cả Lục Trường Lưu cùng Trình Bất Húy đều chỉ có lý giải riêng vè võ đạo của mình, còn Trần Thanh Đế lại khai phá hẳn một con đường võ đạo riêng cho mình!

Lục Trường Lưu vẫn vô cùng hưng phấn nói: “Con đường này cực kỳ bất phàm, trước nay võ giả cảnh giới Chân Đan muốn bước thêm một bước lên tới Chân Hỏa Luyện Thần cần nhất là tích lũy mà ngược lại là ngộ tính.

Cho nên bao năm nay có biết bao võ giả do ngộ tính không đủ, cho dù có bảo bao công sức khổ tu đi nữa cũng chỉ tích lũy được một chút nội lực chân khí mà thôi, không thể tiến thêm một bước.

Nhưng nếu dùng phương pháp của Trần Thanh Đế, không dùng nội lực chân hỏa luyện thần mà tế luyện bản thân, cũng có thể tiến thêm một bước.

Hơn nữa các ngươi cũng thấy kết quả rồi đó, Trần Thanh Đế đã thành công, lực lượng mà hắn thể hiện hoàn toàn không kém cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí vượt qua đại đa số võ giả cùng cấp!”
Chương 1070 Trần Thanh Đế thiên hạ vô song

Mọi người ở đây nghe vậy trong lòng lập tức nóng lên.

Những người xung quanh đại đa số là người chấp chưởng hay trụ cột của các tông môn đại phái, có điều bọn họ cũng không dám nói mình chắc chắn sẽ bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Còn giờ Trần Thanh Đế lại mở ra cho họ một con đường bất đồng, cũng mang ý nghĩa bọn họ có thêm một con đường, thêm một cơ hội.

Có điều Trình Bất Húy lúc này lại rất tỉnh táo, hắn trầm giọng nói: “Nói thì nói vậy nhưng nghĩ cẩn thận lại con đường này thật ra còn khó khăn hơn con đường mà chúng ta đi!

Con đường thứ nhất chúng ta cần ngộ tính, nhưng con đường thứ hai này lại cần đại nghị lực vô biên, điểm này thậm chí còn khó khăn hơn so với con đường trước.

Dùng nội lực chân hỏa rèn luyện tinh thần, các ngươi cũng biết cảm giác rồi đó, đúng là đau tới mức không muốn sống nữa!

Nhưng chỉ cần chống đỡ đến mức thân thể bản thân đạt tới tình trạng dẫn dắt được thiên địa là được. Người có ngộ tính cường đại, có lĩnh ngộ nhất định đối với thiên địa này thật ra có thể hoàn thành trong thời gian rất ngắn.

Nhưng nếu làm như Trần Thanh Đế, dùng nội lực chân hỏa rèn luyện bản thân thì sao? Các ngươi nhìn xem, giờ khắp người hắn đều có nội lực chân hỏa đang cháy đấy, có trời mới biết hắn mất bao lâu mới làm được tới bước này!

Muốn dùng thân người để sánh vai với thiên địa, vậy phải trả giá và đau đớn tới mức người thường không cách nào tưởng tượng.

Hễ là người bước vào cảnh giới Chân Đan, trừ những kẻ dùng cơ duyên hay ngoại vật đều có thiên phú và ngộ tính nhất định.

Cho nên đối với bọn họ mà nói, lựa chọn con đường thứ nhất lại đơn giản hơn nhiều so với con đường của Trần Thanh Đế.”

Nghe xong câu này, mọi người lập tức tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng suy nghĩ rõ ràng.

Nếu con đường của Trần Thanh Đế dễ đi vậy vạn năm qua đâu thể nào chỉ có một mình Trần Thanh Đế chọn đi theo đường này, cũng chỉ một mình hắn thành công.

Có lẽ trước đó cũng có người đi theo con đường của Trần Thanh Đế nhưng lại phát hiện đây là một con đường chết, cho nên chủ động từ bỏ.

Nhưng ai ngờ Trần Thanh Đế lại có tài hoa kinh thế, không ngờ dùng nghị lực bản thân mạnh mẽ đả thông một con đường chết thành đường sống, nói một câu thiên hạ vô song không hề quá đáng.

Lục Trường Lưu thở dài nói: “Cho dù như vậy Trần Thanh Đế cũng thật sự mở

ra một con đường mới, võ giả đời sau nếu cảm thấy con đường phía trước vô vọng, lại có đại nghị lực, vậy có thể thử đi theo con đường của Trần Thanh Đế, dù sao hắn cũng đã thành công.

Về mặt võ đạo, Trần Thanh Đế đã không thẹn với cái danh tông sư, chúng ta bội phục!”

Trong mắt đại đa số mọi người Lục Trường Lưu chưởng giáo Chân Vũ Giáo là người hiền lành tính cách từ tốn, hành động cũng không quá nóng vội, càng không quá nặng tay.

Nhưng trên giang hồ không ít người từng nhận ân tình của Lục Trường Lưu. Cách làm việc của hắn trước nay luôn là có thể giúp sẽ giúp, muốn không giúp được cũng không cố. Tương tự gặp chuyện gì hắn cũng để lại đường lui, chưa từng đuổi tận giết tuyệt. Lại thêm thanh danh Ninh Huyền Cơ lưu lại năm xưa, địa vị của Lục Trường Lưu trên giang hồ thật ra không thấp.

Có thể khiến một người như vậy nói ra lời bội phục, Trần Thanh Đế quả thật không đơn giản.

Còn lúc này trong trận đánh, Huống Tà Nguyệt cùng Trần Thanh Đế đã đánh tới nảy lửa, hai bên không muốn nhường nhau.

Hai người giao chiến đã phá hủy mảnh đất trống phía trước Lăng Tiêu Tông, luồng chấn động chân khí cuồng bạo tỏa ra thậm chí khiến võ giả cảnh giới Chân Đan yếu một chút trọng thương.

Ánh mắt Huống Tà Nguyệt càng lúc càng điên cuồng, bị Trần Thanh Đế ép tới mức này hắn đã cảm thấy mình làm mất hết thể diện của Thiên Môn.

Quanh người Huống Tà Nguyệt lấp loáng ánh trăng, thân hình đột nhiên lui lại trăm trượng.

Ngay lúc tất cả mọi người nghĩ rằng hắn sắp bỏ trốn, hai tay Huống Tà Nguyệt lại niết một ấn quyết. Giữa mi tâm hắn lóe lên một ánh trăng, máu tươi chảy ra. Chỉ trong chớp mắt ánh trăng máu bùng lên bảo phủ khắp đất trời.

Phương viên mười trượng đã không thấy bộ dáng bầu trời nữa, chỉ có một vầng trăng máu bay lên không trung. Trong vầng trăng máu đó là một thần ảnh đứng chính giữa, tay niết ấn quyết. Không ngờ ấn quyết đó giống hệt Huống Tà Nguyệt.

Uy thế đó cường đại như thông thiên triệt địa, Trình Bất Húy thần sắc nghiêm nghị nói: “Lục chưởng giáo, đa số võ công của Thiên Môn đều cực kỳ quái dị. Rốt cuộc bọn họ tu luyện võ đạo gì?”

Lục Trường Lưu cũng nghiêm nghị lắc đầu nói: “Không biết, có điều Thiên Môn tuyệt đối không dễ đối phó. Ngày trước Độc Cô Duy Ngã đã gần như vô địch thiên hạ nhưng vẫn đồng ý để Thiên Môn chung sống tại Côn Luân Sơn, có thể thấy nội tình của Thiên Môn tuyệt đối không đơn giản.

Hơn nữa võ đạo của Thiên Môn rất cổ xưa, cổ tới gần với võ đạo thượng cổ.

Sự phát triển của võ đạo không phải đã hình thành là không thể thay đổi, không phải võ đạo thượng cổ là mạnh hơn võ đạo hiện tại.

Vạn năm qua đi, võ đạo hiện tại tuy được xây dựng trên cơ sở võ đạo thượng cổ, nhưng đã thích ứng hoàn cảnh hơn võ đạo thượng cổ, càng thêm thông dụng dễ hiểu. Cho dù ngươi không biết chữ, cho dù ngươi tàn phế, chỉ cần ngươi còn kinh mạch, ngươi đều có thể tu luyện.

Nhưng cũng chính vì vậy giờ chủng loại võ đạo hiện giờ đã kém đi nhiều, không như thời thượng cổ trăm hoa đua nở trăm nhà đua tiếng. Khi đó Đạo môn có tới ba ngàn đạo thống, còn giờ tính ra to to nhỏ nhỏ cũng chỉ hơn trăm.

Thiên Môn tuân theo truyền thừa võ đạo thượng cổ, nhưng trong điển tịch thượng cổ lại không có cái tên Thiên Môn này, lai lịch của đối phương hết sức thần bí.

Nếu Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn đều có thực lực như vậy, hơn nữa tất cả đều xuất hiện trên giang hồ, như vậy chắc chắn giang hồ sẽ rối loạn.”

Trình Bất Húy cũng nghiêm túc gật nhẹ đầu.

Giang hồ này không phải không chứa được cường giả, nhưng phải xem cường giả này tới đây ra sao.

Uy danh của Dạ Thiều Nam không phải một ngày là thành mà là từ khi hắn chấp chưởng Bái Nguyệt Giáo, khiến Bái Nguyệt Giáo từ từ đi lên tới ngày hôm nay.

Nếu Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn đều xuất hiện trong giang hồ, chắc chắn sẽ khiến giang hồ đại loạn.

Còn lúc này Huống Tà Nguyệt lại làm một hành động mà mọi người ở đây đều không tưởng tượng nổi.

Không ngờ hắn lại thi lễ với thần ảnh không vầng trăng máu kia, còn là đại lễ quỳ lạy dập đầu xuống đất.

Nhưng lúc này thần ảnh trong vầng trăng máu không ngờ cũng làm cùng một động tác như Huống Tà Nguyệt, quỳ lạy dập đầu với Trần Thanh Đế.

Theo động tác này, trời đất phong vân lập tức biến sắc, tựa như sụp đổ.

Phàm phu tục tử làm sao chịu nổi đại lễ của thần linh?

Nguyệt Thần dập đầu, cái giá để nhận đại lễ này là tính mạng của Trần Thanh Đế.

Trần Thanh Đế cười ha hả: “Thần ma kỳ quái cái mẹ gì! Ngươi muốn lạy bản tọa còn chưa đủ tư cách!”

Nội lực chân hỏa quanh người Trần Thanh Đế rực cháy, bước ra một bước. Chỉ chớp mắt mắt đất chấn động, đại địa tan vỡ!

Một quyền đánh ra, không gian xung quanh như bị quyền này của Trần Thanh Đế ép tới cực hạn, làm bộc phát một tiếng nổ ầm ầm!

Thiên hạ vô song, thế quyền vô dịch!

Một quyền đó đánh ra, hư không xung quanh thậm chí có thần ảnh mông lung hiện ra, chính là hình dáng Trần Thanh Đế khi xuất quyền.

Không lạy thần phật, trong mắt Trần Thanh Đế hắn không tu trời chỉ tu bản thân. Hắn chính là thần linh của mình!

Rầm!

Thế quyền đánh xuống, trăng máu sụp đổ, hình dáng Nguyệt Thần cũng bị xé tan.

Hai người giao thủ khiến không gian xuất hiện từng vết nứt hư không màu đen. Đó là dấu hiệu không gian không ổn định sắp bị xé rách.

Huống Tà Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nhìn Trần Thanh Đế phía trước như nhìn thần ma. Trong mắt hắn lúc này đã không còn miệt thị hay cuống ngạo, chỉ có không thể tin nổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK