Nhưng trong một số việc mượn tay triều đình xử lý hiển nhiên càng lưu loát hơn tự mình làm việc.
Lăng Vân Tử lắc đầu nói: “Tạm thời không cần, chúng ta có thể ảnh hưởng tới triều đình Đông Tề nhưng lấy gì ra ảnh hưởng tới triều đình Tây Sở, triều đình Bắc Yên?”
Lúc này Trương Đạo Linh lại nói: “Cũng có thể tác động lên triều đình Tây Sở, tuy lần trước bệ hạ đứng về phía Ma đạo, nhưng quan hệ giữa Thiên Sư Phủ và và triều đình Tây Sở cũng không tệ.
Cùng lắm thì ta cũng đưa cho bệ hạ mấy bộ công pháp tráng dương cường thân, Long Hổ Âm Dương Hòa Hợp Công của Thiên Sư Phủ chúng ta cũng rất nổi tiếng.”
Lục Trường Lưu nghe vậy sắc mặt lập tức đen kịt, nhưng hắn còn không thể nổi giận vì Trương Đạo Linh nói vậy chỉ là vô tình.
Trương Đạo Linh tính cách nghiêm túc cứng nhắc, nhưng lúc này hắn nói vậy không phải châm chọc Lục Trường Lưu mà là đang tập trung vào bàn luận.
Hắn thật sự nghĩ rằng một bộ công pháp cường dương có cũng được mà không có cũng được đổi lại sự ủng hộ của triều đình là rất đáng giá.
Hơn nữa thứ này có gì phải ngượng ngùng, thiên địa giao chính, âm dương hòa hợp, long hổ giao hối, bản thân đây đã là đạo âm dương của thiên hạ, là đại đạo sinh sôi của tự nhiên, sao phải suy nghĩ bẩn thỉu như vậy.
Lăng Vân Tử lắc đầu nói: “Tạm thời không cần bàn đến chuyện này, giờ nên nghĩ cách giải quyết bên phía Sở Hưu như thế nào đi. Không giải quyết tên này lại không tìm được Độc Cô Duy Ngã, trên giang hồ sẽ nhiều thêm một vị giáo chủ Ma Giáo!
Thời gian vừa qua tin tức Côn Luân Ma Giáo được gây dựng lại đã lan khắp ngóc ngách trên giang hồ, khiến vô số hạng giá áo túi cơm nhảy ra, không khác gì quần ma loạn vũ.
Trên đường từ Trung Nguyên tới Tây Côn Luân, võ giả nối tiếp nhau không dứt, đám tà ma hung đồ càng đông đảo, lao nhao đòi gia nhập Côn Luân Ma Giáo.
tên Sở Hưu kia chỉ là mối họa nhỏ nhưng bây giờ đã lan khắp giang hồ rồi!
Côn Luân Ma Giáo phục hồi, thanh thế cũng phát triển tới mức khủng khiếp như vậy, chúng ta không thể không quan tâm.
Nếu không đợi Độc Cô Duy Ngã thật sự trở về, nanh vuốt của Côn Luân Ma Giáo đã ở sẵn tại đó chờ hắn.”
Lục Trường Lưu trầm giọng nói: “Ý của chưởng giáo Lăng Vân Tử là gây ra một lần Chính Ma Đại Chiến nữa?”
Lăng Vân Tử đứng dậy trầm giọng nói: “Lần này không phải Chính Ma Đại
Chiến mà là chiến đấu để ngăn cản Côn Luân Ma Giáo phục hồi.
Năm trăm năm trước chúng ta hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, tới giờ mới không đến năm trăm năm mà Ma Giáo đã phục hồi, đây là sỉ nhục của Chính đạo chúng ta!
Lần này chúng ta nên buông bỏ tất cả thành kiến, liên thủ với Phật môn, Ngũ Đại Kiếm Phái, và các thế lực Chính đạo như Cửu Đại Thế Gia, tất cả cùng lên Côn Luân, thảo phạt Ma Giáo!”
Bên phía Chân Vũ Giáo, Lục Trường Lưu và Hàn Cửu Tư liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu đồng ý.
Với tính cách của của Lục Trường Lưu, hắn sẽ không làm người dẫn đầu trong chuyện này, nhưng một khi có người khơi mào trước, hắn sẽ làm theo.
Nhưng bên phía Thiên Sư Phủ, Trương Đạo Linh lại chần chừ một chút rồi nói: “Chưởng giáo Lăng Vân Tử, chuyện này rất quan trọng, ta phải trở về xin phép lão thiên sư mới được.”
Lăng Vân Tử cau mày nói: “Chuyện như vậy đừng nói giới Đạo môn chúng ta, tất cả các tông môn Chính đạo đều phải tham gia, sao còn phải xin chỉ thị?”
Trương Đạo Linh gật đầu nói: “Tuy lão thiên sư ủy quyền cho ta, nhưng chuyện này liên quan tới đại thế của giang hồ, ta nhất định phải về bàn bạc với lão thiên sư rồi mới giao dịch.
Trên người ta đang gánh vác toàn bộ tương lai của Thiên Sư Phủ, thứ cho tại hạ không thể tùy tiện đồng ý.”
Lăng Vân Tử gật nhẹ đầu, nhưng gương mặt hắn vẫn có vẻ không vui.
Hắn vẫn luôn bất mãn về cách hành xử của Thiên Sư Phủ.
Lăng Vân Tử bất mãn với Thiên Sư Phủ, nói chính xác hơn là hắn bất mãn với lão thiên sư.
Trong mắt những người giang hồ khác, lão thiên sư đức cao vọng trọng, là danh túc giang hồ chân chính, nhưng theo Lăng Vân Tử lại không phải.
Đương nhiên trong đó không có những suy nghĩ như ghen tị lợi ích, Lăng Vân Tử chỉ bất mãn về thái độ của Thiên Sư Phủ khi làm chí tôn trong Đạo môn, làm người đứng đầu Chính đạo mà thôi.
Khi Lăng Vân Tử còn chưa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ai là người dẫn đầu giới Chính đạo? Là Thiên Sư Phủ, là lão thiên sư.
Kết quả bao năm qua Thiên Sư Phủ vẫn luôn yên phận tại một góc nhỏ của Tây Sở, tuy Thiên Sư Phủ không làm chuyện gì quá đáng nhưng cũng không có hành động gì có lợi ích đối với tình thế của Chính đạo hay giang hồ.
Thực lực của lão thiên sư đã không cần phải bàn, tuy hơn năm trăm năm tuổi nhưng vẫn còn sức chiến đấu. Lần trước đại chiến một trận với Dạ Thiều Nam, tuy rơi xuống hạ phong nhưng không phải đại bại, điều này đủ chứng minh sự kinh khủng của lão thiên sư.
Kết quả lão thiên sư có thực lực hùng hậu như vậy nhưng không bế quan, không dẫn Đạo môn hay toàn bộ võ lâm Chính đạo đi chèn ép Ma đạo, ngược lại xây một gian nhà trên Long Hổ Sơn, ngày ngày phơi nắng dưỡng lão. Chuyện này khiến Lăng Vân Tử khá khó chịu.
Thân ngồi trên vị trí đứng đầu mà không làm gì cũng là một loại tội.
Đương nhiên theo những người khác tới Thiên Sư Phủ có thế lực như vậy, lão thiên sư có thực lực như thế, hành xử cũng không quá đáng hay bá đạo, như vậy đã là không tệ, có thể coi là danh túc võ lâm, đức cao vọng trọng.
Hiện giờ kỳ vọng của người trong giang hồ đối với các cường giả đã hạ xuống mức thấp nhất, chỉ cần ngươi không đi làm loạn, ngươi đã là người tốt rồi.
Bên phía Thuần Dương Đạo Môn, tuy Lăng Vân Tử hơi bất mãn về phản ứng của Thiên Sư Phủ, nhưng hắn không có tư cách cũng không có thực lực sai khiến Thiên Sư Phủ, đành phải để Trương Đạo Linh về hỏi lão thiên sư rồi mới quyết định.
Trên vách núi phía sau Long Hổ Sơn, bên cạnh túp lều nhỏ, lão thiên sư vẫn đang nằm trên ghế trúc phơi nắng, có đôi khi còn phơi nắng cả ngày.
Trương Thừa Trinh vẫn ngồi bên cạnh lão thiên sư tu luyện.
Nhìn bên ngoài thì tu vi của hắn không tiến bộ thêm chút nào, thậm chí chẳng khác gì lúc hắn vừa đột phá cảnh giới Chân Đan nhưng khí thế trên người lại cực kỳ ngưng thực, còn có một khí tức mờ ảo nói không rõ chỉ không ra lượn lờ quanh người hắn.
Lão thiên sư cầm ấm trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, nhìn sang phía Trương Thừa Trinh, ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng.
Hắn rất coi trọng Trương Thừa Trinh, không phải coi trọng thực lực của Trương Thừa Trinh mà là sự kiên nhẫn của hắn.
Ngày trước Trương Thừa Trinh là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ, có ai không biết tên Tiểu Thiên Sư?
Nhưng người giang hồ luôn dễ quên, mấy năm ngươi không xuất hiện trong mắt bọn họ, bọn họ sẽ quên luôn ngươi là ai.
Trong thế hệ của Trương Thừa Trinh, hôm nay Sở Hưu đã là kiêu hùng Ma đạo khuấy đảo phong vân giang hồ, tuy vẫn là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng lại có lực ảnh hưởng sánh ngang với cường giả trên Chí Tôn Bảng, chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo, còn chưa tính là nhân vật chí tôn đương thời à?
Chương 1417 Côn Luân Sở Hưu, bái kiến lão thiên sư
Tông Huyền Lã Phụng Tiên cũng thành danh sau trận chiến tại Ngụy Quận, thậm chí bây giờ đã không còn ai gọi Lã Phụng Tiên là Tiểu Ôn Hầu mà là Vô Song Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên.
Đại Ma Thần Lã Ôn Hầu thiên hạ vô song, Lã Phụng Tiên cũng là thiên hạ vô song.
Còn có Minh Vương Tông Huyền của Đại Quang Minh Tự, đừng nhìn Tông Huyền đã lâu không xuất hiện trên giang hồ, nhưng hắn đem Minh Vương Ấn của mình ra viết thành thuyết, trở thành một trong những điển tịch được thờ cúng trong Tàng Kinh Các, sau này đệ tử các đời sau của Đại Quang Minh Tự cũng không quên cái tên Tông Huyền này.
Hơn nữa nghe nói Tông Huyền cũng sắp đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí chỉ cần Tông Huyền bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, ngoài Lục Đại Võ Viện ra Đại Quang Minh Tự sẽ bố trí thêm một võ viện tên là Minh Vương Viện với thủ tọa là Tông Huyền. Phải biết người khai sáng Lục Đại Võ Viện và Tam Đại Thiền Đường hôm nay cũng là thiên tài tuyệt thế có thể tự sáng tạo ra một chi phái Phật môn.
Hôm nay Hư Từ chuẩn bị mở võ viện thứ bảy, hiển nhiên đã coi Tông Huyền ngang hàng với các tiền bối trong Đại Quang Minh Tự, cho rằng Tông Huyền đã có tư cách mở một phân chi khác.
Những thiên tài tuyệt thế năm xưa đều đã nổi danh trên giang hồ, không nói là lưu danh cả trăm đời, ít nhất giang hồ đời sau sẽ không quên tên bọn họ.
Nhưng thân là người đứng đầu Long Hổ Bảng năm xưa, Trương Thừa Trinh vẫn ngồi trên đỉnh Long Hổ Sơn gần mười năm, bầu bạn phơi nắng với lão già hom hem này. Nếu đổi lại là người khác chắc đã không nhịn nổi nhưng đạo tâm của Trương Thừa Trinh vẫn không hề xoay chuyển, lão thiên sư coi trọng chính sự kiên nhẫn này.
Ngày xưa lão già hom hem này còn không bằng Trương Thừa Trinh, kết quả đợi tới cuối cùng, hắn chỉ có thể nằm ở đây phơi nắng, nhưng những kẻ địch kia, những người xưa đều nằm dưới mộ, cây trồng bên cạnh khéo còn cao tới vài trượng.
Lão thiên sư lại nằm ngửa ra, chậm rãi nói: “Cứ từ từ, đời còn dài lắm, không tranh được nhất thời, chẳng lẽ lại không tranh nổi một đời à?”
Nhưng ngay lúc này lão thiên sư lại đột nhiên mở mắt ra, thân thể vô thức tỏa ra khí thế sắc bén, thậm chí kinh động cả Trương Thừa Trinh đang tĩnh tọa ở bên cạnh.
“Lão thiên sư, sao vậy?”
Lão thiên sư lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười khó lòng phát giác: “Có tiểu tử thú vị tới cửa, còn là người quen cũ của ngươi.
Kẻ đến không có ý tốt, người có ý tốt thì không đến. Trong thời điểm này hắn lại tới Thiên Sư Phủ chúng ta làm gì, chẳng lẽ không sợ lão già ta đây bỏ qua mặt mũi, để hắn nằm lại ở đây à?
Vả lại cái mặt mo của ta cũng ném mất mấy trăm năm rồi, làm gì còn thể diện nào?”
Tuy Trương Thừa Trinh không biết lão thiên sư có ý gì nhưng hắn vẫn cẩn thận nhắc nhở: “Thể diện của ngài chính là thể diện của Long Hổ Sơn, không thể để mất được.”
Lúc này dưới chân núi Long Hổ Sơn, Sở Hưu mặc tấm áo đen lay động theo làn gió, Phá Trận Tử đeo nghiêng bên hông, vỏ đao là tử kim khảm ngọc hoa lệ, do Mai Khinh Liên chọn thay y.
Cách ăn mặc này phối hợp với gương mặt trẻ trung của Sở Hưu khiến y không khác nào thanh niên du hiệp vừa bước chân vào giang hồ.
Đương nhiên không thể không để ý tới những tiểu đạo sĩ Thiên Sư Phủ trước mặt y, bọn họ như đang thấy thứ gì hết sức kinh khủng.
Sở Hưu đến Thiên Sư Phủ một mình. Sau khi nhận được tin Lăng Vân Tử chuẩn bị liên kết võ lâm Chính đạo trong thiên hạ để tiêu diệt Côn Luân Ma Giáo của y, Sở Hưu bèn tới Tây Sở trước.
Thanh thế của Lăng Vân Tử quá lớn, đừng quên trong Côn Luân Ma Giáo hiện giờ còn không ít đệ tử của thế gia giang hồ, khi bọn họ gia nhập Côn Luân Ma Giáo cũng mang cả tin tức này đến.
Sở Hưu không có thói quen ngồi chờ chết, y chỉ quen chủ động ra tay, thậm chí còn định ra tay vài nơi liền.
Lần này tới Tây Sở là Sở Hưu định làm hai chuyện, một là thuyết phục Thiên Sư Phủ đừng ra tay, thứ hai là thuyết phục Bái Nguyệt Giáo xuất thủ.
Sở Hưu tới Long Hổ Sơn gặp lão thiên sư trước, thật ra chủ yếu không phải là thuyết phục Thiên Sư Phủ mà là hắn chỉ muốn tới gặp lão thiên sư xem xem lão thiên sư có nhận ra ‘chính mình’ không?
Trước đó Lục Giang Hà đã từng nói bộ dạng của mình hiện giờ giống hệt hóa thân địa hồn của Độc Cô Duy Ngã, nhưng trên người hắn không có bất cứ khí tức nào của Độc Cô Duy Ngã.
Tuy Lục Giang Hà không đáng tin cậy, nhưng Sở Hưu vẫn tin tưởng chuyện này.
Dù sao Lục Giang Hà sống cạnh Độc Cô Duy Ngã nhiều năm như vậy, tuy không thân cận như Tứ Đại Ma Tôn nhưng hắn cũng là nhân vật quan trọng trong Côn Luân Ma Giáo, hắn sẽ không nhận lầm khí tức của Độc Cô Duy Ngã.
Năm trăm năm trước ngoài Lục Giang Hà ra chỉ có mình lão thiên sư là cùng thời đại với Độc Cô Duy Ngã.
Cho nên lần này tới Thiên Sư Phủ, Sở Hưu cũng muốn xem xem có thể tìm được manh mối bên phía lão thiên sư hay không.
Còn về lập trường hai bên, Sở Hưu lại không hề lo lắng.
Bao năm qua, lão thiên sư được tôn trọng là vì hắn thống lĩnh theo cách vô vi. Từ hơn một trăm năm trước hắn đã không quan tâm tới thế sự, thái độ đối với võ giả Ma đạo cũng không kịch liệt như Đại Quang Minh Tự hay Thuần Dương Đạo Môn.
Đương nhiên với tính cách đa nghi của Sở Hưu, cho dù biểu hiện của lão thiên sư có bình thản đến đâu đi nữa, y cũng không tin tưởng hoàn toàn.
Nhưng với thực lực hiện tại của Sở Hưu, nếu lão thiên sư thật sự trở mặt, cho dù đánh không lại thì y cũng có thể bỏ trốn.
Huống chi cho dù không trốn thoát, Sở Hưu vẫn còn một thủ đoạn khác, ấn ký mà Chung Thần Tú lưu lại cho y vẫn còn.
Đương nhiên đây chỉ là dự tính xấu nhất, không tới thời khắc mấu chốt nhất thì Sở Hưu cũng không định sử dụng thủ đoạn cuối như vậy.
Hơn nữa tuy thực lực của Chung Thần Tú rất mạnh, thậm chí mạnh tới mức Sở Hưu không cách nào hiểu được nhưng Sở Hưu cũng không quên hình như tên này bị mù đường, mới đi vào Nguyên Thủy Ma Quật không bao lâu là quên luôn đường cũ.
Nếu mình khởi động ấn ký, hắn đi nửa đường lại bị lạc, vậy Sở Hưu sẽ rơi vào tình huống khó xử.
Sau khi vứt bỏ mấy suy nghĩ linh tinh, Sở Hưu nhìn tiểu đạo sĩ như đang gặp đại địch trước mặt, mỉm cười xán lạn: “Đừng căng thẳng, ta chỉ tới bái kiến lão thiên sư thôi.”
Dáng vẻ những tiểu đạo sĩ thủ vệ vẫn là ta tin ngươi mới là lạ.
Trong thời gian gần đây, người nổi tiếng nhất trên giang hồ chính là Sở Hưu.
Thống lĩnh nhánh Ẩn Ma leo lên Côn Luân Sơn, trước khi lên Côn Luân Sơn còn hạ độc thủ giết người bên mình, có thể nói là kẻ tâm địa thâm độc, đối xử với người phe mình còn vậy nói chi người khác.
Lá đại kỳ của Côn Luân Ma Giáo được dựng lên, tuy Sở Hưu còn chưa tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng đã có uy thế của võ lâm chí tôn.
Đương nhiên trong mắt đại đa số võ giả tông môn Chính đạo, đây không phải uy thế mà là hung uy, ma uy, giang hồ này lại có thêm một tên đại ma đầu.
Hiện giờ tên đại ma đầu nổi tiếng giang hồ này đột nhiên xuất hiện ở Long Hổ Sơn bọn họ, nói là chỉ muốn bái kiến lão thiên sư, ai dám tin?
Thấy bộ dạng của những tiểu đạo sĩ này, Sở Hưu không khỏi lắc đầu.
Long Hổ Sơn thái bình quá lâu, đám đệ tử này thật thiếu định lực.
Sở Hưu không để ý tới bọn họ nữa, trực tiếp hạ giọng nói: “Côn Luân Sở Hưu, bái kiến lão thiên sư!”
Tiếng nói của Sở Hưu như rồng ngâm hổ gầm, kèm theo một chút vận luật của thiên địa và khí thế sắc bén, vang vọng trên Long Hổ Sơn.
Khoảnh khắc này tất cả đạo sĩ trên Long Hổ Sơn đều bị kinh động, ai nấy ngạc nhiên nhìn xuống dưới núi.
Đúng lúc này một giọng nói già nua cũng vang lên từ đỉnh núi: “Mời Sở đại nhân đến đây, khách khí một chút, đừng để người ngoài nói Long Hổ Sơn ta không hiểu quy củ.”
Chương 1418 Lựa chọn của Thiên Sư phủ 1
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu gặp vị lão thiên sư danh chấn giang hồ này.
Nếu như dùng ngôn ngữ để mô tả lão thiên sư, vậy chỉ có chữ già, thật sự rất già.
Râu tóc bạc trắng, mặt mũi đầy nếp nhăn, đạo bào màu xám lỏng lẻo, thân mình biếng nhác nằm trên ghế trúc, chẳng khác nào những ông lão nhà nông bình thường, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác rất hiền hòa.
Đương nhiên nếu ngươi cho rằng lão thiên sư là người hiền lành, vậy chỉ chứng minh rằng ngươi quá ngây thơ.
Hiện giờ lão thiên sư đang ở phía sau Long Hổ Sơn dưỡng lão, nhưng ngày trước khi lão thiên sư chấp chưởng Thiên Sư Phủ, uy danh của hắn không phải nói khoác ra mà là dùng lôi pháp mạnh mẽ bổ ra.
Trước đó Sở Hưu muốn xem xem rốt cuộc lão thiên sư có ấn tượng gì về bộ dạng của mình không, nhưng sau khi thấy lão thiên sư, Sở Hưu lại hơi thất vọng, có vẻ như lão thiên sư không nhận ra mình.
Ánh mắt lão thiên sư nhìn Sở Hưu chỉ có thăm dò chứ không có sửng sốt.
Sở Hưu nghĩ một chút cũng thấy bình thường, năm trăm năm trước lão thiên sư chỉ là một đệ tử bình thường tại Thiên Sư Phủ, không tính là tiểu đạo sĩ nhưng cũng chỉ là một đạo sĩ thanh niên. Thời đại đó anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cường giả đi khắp nơi, một người vô danh như hắn đã bao giờ gặp Độc Cô Duy Ngã chưa cũng là ẩn số.
Đương nhiên lão thiên sư tự nói là từng gặp, hơn nữa còn nói Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ có một mũi hai con mắt, không có gì kỳ lạ, theo những người khác thấy có phần là khoác lác.
Nhưng chỉ có mình lão thiên sư là võ giả sống từ thời đại đó, hắn có nói khoác cũng không ai biết.
lão thiên sư tên là Trương Ngôn Nguyên, Sở Hưu từng hỏi Lục Giang Hà đã từng nghe cái tên này chưa, Lục Giang Hà trả lời là chưa. Mấy vị cường giả Long Hổ Sơn thời đó không ai tên như vậy, hiển nhiên khi đó lão thiên sư chỉ là ‘hạng vô danh;.
Sở Hưu và lão thiên sư nhìn nhau dò xét cả nửa ngày, y mới chắp tay nói: “Ra mắt lão thiên sư.”
Nhìn qua Trương Thừa Trinh ở bên cạnh, Sở Hưu mỉm cười nói: “Trương huynh, đã lâu không gặp.”
Trương Thừa Trinh thần sắc lạnh nhạt nói: “Trong động mới một ngày, bên ngoài đã ngàn năm.
Đối với người tu đạo thì thời gian chia thành trước khi ngộ đạo và sau khi ngộ đạo, không chia dài ngắn.”
Sở Hưu nhíu mày, Trương Thừa Trinh học cách nói chuyện lập lờ nước đôi, chẳng lẽ bị lây của đám hòa thượng?
Lão thiên sư cũng nhìn thoáng qua Trương Thừa Trinh: “Có sao nói vậy, có gì nói nấy, ngươi nói thẳng là mình không tiếp xúc gì nhiều với thằng nhóc này, quên mất lần trước gặp là lúc nào rồi, cần gì phải chơi trò quanh co như vậy. Đừng học mấy thói xấu của đám lừa trọc kia.”
Lão thiên sư nói toạc ra như vậy khiến Trương Thừa Trinh luôn bình tĩnh cũng khó giấu nổi vẻ xấu hổ.
Lão thiên sư đưa mắt nhìn Sở Hưu, nheo mắt nói: “Ma Chủ Sở đại nhân?”
“Trước mắt lão thiên sư, không ai dám xưng đại nhân.” Sở Hưu điềm nhiên nói.
Lão thiên sư chậm rãi ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Chắc ngươi cũng biết thân phận hiện tại của ngươi ra sao, trên giang hồ có tiếng tăm như thế nào.
Trong thời điểm này ngươi lại đến Thiên Sư Phủ của ta, không sợ lão già ta đây khiến ngươi nằm lại à?
Đừng tưởng lão già ta sẽ ngại tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ.
Lão già ta đây đã từng này tuổi rồi, cho dù có mất mặt cũng đâu có sao? Dù sao cũng không thể mang xuống dưới đất được.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta tin lão thiên sư sẽ không làm như vậy.”
Gương mặt lão thiên sư lộ rõ vẻ hứng thú: “Ồ? Ngươi nghĩ vậy à? Nhưng ngay bản thân ta cũng không biết liệu mình có làm hay không.”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Mấy năm qua cách hành xử của Thiên Sư Phủ luôn là không mong có công chỉ cầu không có tội, hết sức bình thản.
Trừ phi lão thiên sư nắm chắc trăm phần trăm sẽ khiến ta lưu lại tại đây, hơn nữa có thể chống cự được trả thù của Thánh giáo ta, còn không lão thiên sư ngài sẽ không động thủ.”
Lão thiên sư bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt vốn hiền hòa đột ngột thu liễm lại, khí thế hùng hồn bộc phát, chỉ trong chớp mắt phong lôi phun trào, thậm chí giữa không trung có tiếng sấm chớp mưa bão đinh tai nhức óc.
“Ý ngươi là lão già ta đây có dốc toàn lực cũng không thể giữ được ngươi? Ngươi coi thường lão già này à?”
Sở Hưu sắc mặt không hề thay đổi, y vẫn lạnh nhạt nói: “Không phải ta coi thường lão thiên sư ngài mà ta tin tưởng vào bản thân.”
Khí thế trên người lão thiên sư đột nhiên biến mất, tốc độ cực nhanh, hệt như cảnh tượng sấm chớp đầy trời vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Người trẻ tuổi đúng là có dũng khí, nhưng ngươi mạo hiểm lên Long Hổ Sơn, đâu phải chỉ tới thăm lão già này nhỉ?”
Lão thiên sư lại nằm trên ghế trúc, trở lại dáng vẻ già nua biếng nhác như lúc trước.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta cũng không định thừa nước đục thả câu với lão thiên sư, ta tới chỉ vì một việc.
Lăng Vân Tử triệu tập tông môn Chính đạo trong thiên hạ muốn hủy diệt Côn Luân Ma Giáo chúng ta. Chuyện này đã đồn khắp giang hồ, chắc Trương Đạo Linh đạo trưởng của quý phái cũng sắp trở về.
Cho nên ta muốn Thiên Sư Phủ đừng xen vào chuyện này.”
Lão thiên sư nhìn Sở Hưu với vẻ kỳ quái: “Ta là chính, ngươi là ma.
Chuyện này còn do Thuần Dương Đạo Môn tuyên bố, người trong Chính đạo đi theo như mây.
Thiên Sư Phủ ta cũng là tông môn Chính đạo, còn là người đứng đầu Đạo môn, ngươi lại thuyết phục Thiên Sư Phủ đừng ra tay, không phải trò cười thì là gì?”
“Nhưng ra tay thì có lợi ích gì cho Thiên Sư Phủ?”
Sở Hưu ngồi trước mặt lão thiên sư, dáng vẻ như rất thân quen dùng ấm trà của lão thiên sư rót một chén cho mình rồi điềm nhiên nói: “Phương thức làm việc quá cấp tiến không thích hợp với giới Đạo môn, nhưng Thuần Dương Đạo Môn lại là ngoại lệ.
Lăng Vân Tử thân là chưởng giáo, tuy hắn rất lý trí nhưng tính cách cũng cấp tiến hơn những võ giả Đạo môn khác nhiều.
Lăng Vân Tử không nhìn ra chứ chắc chắn lão thiên sư đã nhìn ra, hiện giờ ta gây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, triệu tập tất cả võ giả Ma đạo lên Côn Luân Sơn, lại là có ích cho thế cục của giang hồ.
Tin tức Độc Cô giáo chủ chuyển thế đã lan truyền, chắc chắn trên giang hồ quần ma loạn vũ, đủ loại ngưu quỷ xà thần khiến mọi chuyện rối loạn.
Nhưng nhìn giang hồ hiện tại mà xem, những lộ nhân mã thanh thế lớn một chút đều bị ta chiêu mộ vào Côn Luân Ma Giáo, đổi lại là giang hồ yên bình.
Lăng Vân Tử muốn khơi dậy Chính Ma Đại Chiến lần nữa, ta cũng phụng bồi tới cùng, nhưng người chịu khổ lại là toàn bộ võ lâm Trung Nguyên.”
Lão thiên sư như cười như không đáp: “Nói vậy ngươi thành lập Côn Luân Ma Giáo là nghĩ cho võ lâm Trung Nguyên?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên ta không nghĩ thế, nhưng chỉ cần một ngày giáo chủ chưa xuất hiện, hai giới Chính Ma có thể giữ thế cân bằng này cũng là chuyện tốt cho mọi người.
Đương nhiên nếu bây giờ Lăng Vân Tử muốn khai chiến, Côn Luân Ma Giáo cũng phụng bồi tới cùng.
Ta nghĩ lão thiên sư mà biết tin chắc lần này cũng không ra tay.”
“Ồ? Vì sao, ngươi hiểu rõ lão già này đến vậy à?”
Chương 1419 Lựa chọn của Thiên Sư phủ 2
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta đã nói rồi, bao năm qua lão thiên sư không có hành động gì quá nóng vội, nếu không chắc chắn trăm phần trăm, ngài sẽ không ra tay.
Bái Nguyệt Giáo ở Tây Sở, cách Thiên Sư Phủ không xa, Thiên Sư Phủ có thể bỏ qua cho Dạ Thiều Nam, chẳng lẽ không thể bỏ qua cho Sở Hưu ta ư?”
Lão thiên sư trừng mắt nói: “Nếu ngươi đã nhận định ta sẽ không xuất thủ, ngươi còn tới Thiên Sư Phủ của ta làm gì? Như vậy chẳng phải vẽ vời cho thêm chuyện à? Ngươi không sợ chọc giận ta, ta cũng tới Côn Luân Sơn gây chuyện với ngươi à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta chỉ nhận định là lão thiên sư sẽ không xuất thủ, nhưng bây giờ người chấp chưởng Thiên Sư Phủ không phải lão thiên sư. Ta chỉ không muốn thấy Thiên Sư Phủ bị người khác mê hoặc thôi.”
Lão thiên sư vuốt chòm râu, ánh mắt nhìn Sở Hưu đã hiện lên sắc thái lạ.
Nếu lần này Sở Hưu tới đây không phải hư trương thanh thế, vậy tiểu tử này hiểu lòng người tới mức đáng sợ.
Mấu chốt là, y mới bao nhiêu tuổi?
Tuy tới tuổi của lão thiên sư cũng biết tuổi tác không phải tất cả. Có những người sống cả đời mà vẫn là loại ngu ngốc dốt nát, nhưng chứng kiến người trẻ tuổi trước mặt có thể khuấy động phong vân lớn đến vậy, lão thiên sư vẫn khó nén nổi kinh ngạc trong lòng.
Lão thiên sư vô thức nhìn sang phía Trương Thừa Trinh, cũng may, Trương Thừa Trinh không có cảm xúc ghen tị hay chán nản gì, đạo tâm vẫn rất vững vàng.
Đối với Trương Thừa Trinh, hắn có đạo riêng của mình, Sở Hưu có uy phong cỡ nào cũng không phải con đường mà hắn muốn đi.
Đúng lúc này lại có người đẩy cánh cửa tiểu viện của lão thiên sư.
Trương Đạo Linh vội vàng đi tới, khi thấy Sở Hưu đang ở đây hắn lập tức cả kinh, chỉ vào Sở Hưu, kinh ngạc tới không nói nên lời.
Đang trong tông môn nhà mình, đương nhiên Trương Đạo Linh không phóng thích năng lực cảm giác tới mức lớn nhất. Cho nên hắn chỉ cảm thấy trong sân của lão thiên sư có người, còn tưởng là đệ tử khác tới thỉnh giáo võ đạo từ lão thiên sư, không ngờ lại là Sở Hưu!
Khoảnh khắc này Trương Đạo Linh cũng không biết nên nói gì cho phải, khiến Sở Hưu nằm lại tại đây? Hình như lần này hắn về đây là để hỏi vấn đề này.
Chẳng lẽ lại chào hỏi Sở Hưu?
Lúc này Sở Hưu lại nhìn lão thiên sư mỉm cười: “Nhìn kìa, có người mang ý kiến khác đến rồi. Chắc là Trương đạo trưởng mang theo thái độ của Thuần Dương Đạo Môn đến đây.
Nhưng ta tin lão thiên sư sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất, ta không làm phiền nữa.”
Lão thiên sư gật nhẹ đầu, chậm rãi nói: “Không định nếm thử cơm chay của Thiên Sư Phủ ta à?”
Sở Hưu lắc đầu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười mang chút vẻ tanh máu: “Không được, con người ta vốn ưa ăn thịt.”
Sau khi Sở Hưu xuống núi, Trương Đạo Linh mới cau mày: “Lão thiên sư, ma đầu Sở Hưu kia tới đây làm gì?”
Lão thiên sư tức giận nói: “Ngươi về làm gì thì hắn tới làm chuyện đấy.
Ngươi với đám Lăng Vân Tử kia làm ra liên minh Chính đạo gì đó, có khác nào cái sàng không, chỗ nào cũng có lỗ thủng.
Bên phía các ngươi còn chưa động thủ thì người ta đã biết tin rồi.
Sao nào, trước khi giết người còn định khách khí với ngươi ta, ta chuẩn bị rút đao, ngài đỡ này?”
Nói xong lão thiên sư cũng lắc đầu, võ giả thế hệ này không trải qua thời loạn, đúng là thủ đoạn hơi kém.
Trong mắt người ngoài thì Trương Đạo Linh là người chấp chưởng uy nghiêm công chính của Thiên Sư Phủ, nhưng trước mặt lão thiên sư hắn vẫn là tiểu đạo đồng năm xưa, bị lão thiên sư khiển trách cũng không lên tiếng.
Thật ra chuyện này không liên quan gì tới hắn, là bên phía Thuần Dương Đạo Môn chủ quan, để lộ tin tức cho các thế lực nhỏ, ai biết chỗ bọn họ có do thám của Ma đạo hay không.
Nhưng Trương Đạo Linh vẫn không phản bác mà chỉ trầm giọng nói: “Vậy thưa lão thiên sư, lần này rốt cuộc chúng ta có ra tay hay không?”
Lão thiên sư thở dài nói: “Còn ra tay cái gì nữa? Sở Hưu đã tìm tới cửa rồi, ngươi thấy thái độ của hắn có giống sợ hãi không?”
“Vạn nhất hắn chỉ phô trương thanh thế thì sao?”
Lão thiên sư híp mắt nói: “Tuy ta đã già nhưng mắt còn chưa mờ đâu.
Cho dù vạn nhất tiểu tử này diễn kịch tốt, hư trương thanh thế lừa gạt cả ta, vậy cũng không sao.
Lần này nhiều tông môn Chính đạo xuất thủ như vậy, với uy thế của Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo, còn cả Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, ngươi tưởng bọn họ kém lão già ta đây? Kém một mình Thiên Sư Phủ ta à?
Thiên Sư Phủ đi hay không đi cũng chẳng có tác dụng mấu chốt gì, cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đã cũng không phải Thiên Sư Phủ ta.”
Trương Đạo Linh nói: “Nhưng nếu Sở Hưu kia không chịu nổi khiến cho Ma Giáo bị hủy diệt, Thiên Sư Phủ ta lại không ra tay trong trận chiến lần này, liệu có ảnh hưởng tới tiếng tăm của Thiên Sư Phủ không?”
Lão thiên sư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dạy dỗ: “Đồ ngốc!
Ngươi không biết đường mang theo một số người mai phục xung quanh Côn Luân Ma Giáo à?
Nếu Sở Hưu chống cự được, ngươi cứ coi như dẫn người tới Côn Luân ngắm cảnh thôi.
Nếu Sở Hưu không chống được, ngươi cũng lên Côn Luân Sơn, thu dọn tàn cuộc.
Dù sao chỉ cần ngươi xuất hiện, ai quan tâm ngươi có bỏ công bỏ sức hay không?”
Trương Đạo Linh nghe vậy trợn tròn hai mắt, hắn chần chừ nói: “Nhưng làm vậy chẳng phải Thiên Sư Phủ chúng ta đoạt công lao của người khác à? Rõ ràng là không bỏ công sức nhưng tới phút cuối lại muốn chia chác tiếng tăm.”
Lão thiên sư thở dài lắc đầu nói: “Đạo Linh à, mấy năm qua ngươi quản lý Thiên Sư Phủ rất tốt, thậm chí trong một số chi tiết ngươi còn làm tốt hơn lúc lão già ta đây chấp chưởng Thiên Sư Phủ.
Nhưng ngươi có biết vì sao bao năm qua ta vẫn không giao hết đại quyền của Thiên Sư Phủ cho ngươi không?”
Trương Đạo Linh cúi đầu nói: “Là đệ tử làm việc chưa đủ xuất sắc, không đạt tới kỳ vọng của lão thiên sư.”
Lão thiên sư lắc đầu nói: “Không, ngươi rất xuất sắc, nhưng ngươi lại quá xuất sắc, ta không giao đại quyền của Thiên Sư Phủ cho ngươi là vì ngươi chưa đủ vô sỉ!”
Trương Đạo Linh ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn lão thiên sư.
Lão thiên sư điềm nhiên nói: “Sống trên giang hồ, không được lợi thì sẽ bị thiệt.
Ngươi cần thể diện cho nên ngươi không thể làm gì quá đáng, ngươi không chịu thiệt thì ai chịu thiệt?
Người ta đoạt được lợi ích rồi mới bàn về thể diện, kết quả ngươi thì ngược lại, còn chưa thấy bóng dáng của lợi ích đâu đã nghĩ tới thể diện rồi.
Lão già ta đây đã sống năm trăm năm, đã chứng kiến hết mấy chuyện Đạo Phật Ma hay đại thế thiên hạ rồi.
Khi Ma đạo uy phong ta có mặt, khi Đạo môn uy phong cũng có ta, Phật môn uy phong ta vẫn còn đó.
Bất luận là chính tà ma đạo, ngươi phải nhớ ngươi chỉ là người của Thiên Sư Phủ ta.
Các trưởng bối truyền đạo thụ nghiệp giải đáp nghi hoặc cho ngươi, đơn giản là muốn hậu thế trưởng thành bình an.”
Nói đoạn, lão thiên sư còn vỗ vai Trương Đạo Linh.
Nhìn Trương Đạo Linh, lão thiên sư trầm giọng nói: “Lúc nào ngươi mới phát
hiện trong cảm nhận của ngươi an nguy của tông môn cao hơn hết thảy, cao hơn thứ tiếng tăm mà ngươi nghĩ, cao hơn thể diện của mình; lúc đó ta mới yên tâm giao lại vị trí này cho ngươi.”
Chương 1420 Thuyết phục
Trương Đạo Linh khẽ gật đầu như có suy nghĩ, rời khỏi nơi này.
Sau khi Trương Đạo Linh đi khỏi, Trương Thừa Trinh ở bên cạnh đột nhiên nói: “Phụ thân cũng suy nghĩ vì Thiên Sư Phủ thôi.”
Lão thiên sư quay đầu lại nhìn Trương Thừa Trinh như cười như không nói: “Tới thời điểm này lại biết quan tâm tới phụ thân của mình à?
Yên tâm, ta cũng biết hắn suy nghĩ vì Thiên Sư Phủ, nhưng tên Trương Đạo Linh này còn cần tôi luyện một phen mới được.”
Trương Thừa Trinh đột nhiên hỏi: “Vậy thiên sư đời trước tôi luyện lão thiên sư ngài ra sao?”
Lão thiên sư ngẩn người, cười nói: “Ta không cần tôi luyện, vì trong thời đại đó rốt cuộc ngươi cần mạng hay cần thể diện, đây là chuyện rất dễ lựa chọn.”
Sau khi ra khỏi Thiên Sư Phủ, Sở Hưu quay lại nhìn Long Hổ Sơn. Bây giờ y mới hiểu vì sao rõ ràng Thiên Sư Phủ không có căn cơ thâm hậu như Thuần Dương Đạo Môn, cũng không có truyền thừa xa xôi xuất hiện nhân vật tuyệt thế như Ninh Huyền Cơ của Chân Vũ Giáo, nhưng vẫn có thể đứng đầu Đạo môn.
Lão thiên sư danh chấn giang hồ nhưng theo y thấy, hắn nhìn rõ, nhìn xa hơn bất cứ ai.
Có những người sống tới vài trăm năm cũng chỉ là uổng phí năm tháng, còn lão thiên sư lại thật sự sáng suốt.
Chỉ cần hắn còn sống, có lẽ Thiên Sư Phủ không thể lên tới vị trí chí tôn trong thiên hạ, nhưng vĩnh viễn không tụt lại phía sau, cũng không lo chuyện truyền thừa tiêu vong.
Sau khi rời khỏi Thiên Sư Phủ, Sở Hưu còn định tới Bái Nguyệt Giáo một chuyến.
Minh Ma và Ẩn Ma có xung đột về lợi ích, trước đó khi nhánh Ẩn Ma còn yếu, hai bên đều bị võ lâm Chính đạo chèn ép, thật ra vẫn có thể liên thủ.
Nhưng bây giờ Sở Hưu dẫn dắt nhánh Ẩn Ma leo lên Côn Luân, thành lập Ma Giáo, trong mắt những người khác hành động này là đối lập với Bái Nguyệt Giáo, hai bên vốn không thể liên thủ.
Nhưng trên thực tế, Sở Hưu lại tự tin có thể thuyết phục Dạ Thiều Nam ra tay, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì chủ nhân của Bái Nguyệt Giáo là Dạ Thiều Nam.
Khi Bái Nguyệt Giáo nghe tin Sở Hưu tới cầu kiến, hầu như tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bây giờ trên giang hồ khí thế của Sở Hưu đang rất cường thịnh, khiến cho vô số thế lực Chính đạo kiêng kỵ, thậm chí chuẩn bị đánh lên Côn Luân Sơn. Vào lúc này y lại tới đây làm gì?
Nhưng thân phận của Sở Hưu đang bày tại đó, Đông Hoàng Thái Nhất, Đại Tế Ti của Bái Nguyệt Giáo và thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đồng loạt ra ngoài nghênh tiếp Sở Hưu.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo trêu đùa: “Sở đại giáo chủ, cảm giác làm giáo chủ Ma Giáo ra sao?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Ta thấy rõ giọng điệu trêu chọc của ngươi đấy nhé.
Tuy bây giờ ta chiếm cứ Côn Luân Ma Giáo, nhưng đại đa số võ giả trên giang hồ, thậm chí cả người trong giới Ma đạo đều không cho rằng ta là giáo chủ Ma Giáo, chỉ là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo.
Chỉ có Độc Cô Duy Ngã đại nhân mới xứng với xưng hô như vậy.”
Đông Hoàng Thái Nhất và Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo đều kinh ngạc nhìn Sở Hưu một hồi. Tên Sở Hưu kia này còn tự biết mình biết người, nhưng nếu ngươi biết vậy sao còn dám chiếm cứ Côn Luân Ma Giáo, tự xưng Ma Chủ? Không sợ chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã trở về gây chuyện với ngươi à?
Trước mắt quan hệ giữa hai bên bọn họ có phần vi diệu, cho nên chỉ có thánh nữ Bái Nguyệt Giáo là không hề cố kỵ trêu chọc như vậy, dáng vẻ của Đông Hoàng Thái Nhất và Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo đều hết sức nghiêm túc.
Tới lúc gặp Dạ Thiều Nam, Sở Hưu lại vô thức nheo mắt lại.
Lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, Dạ Thiều Nam đã nhận được ma chủng.
Bây giờ nhìn lại, tuy hắn chưa luyện hóa hoàn hoàn ma chủng, nhưng đã luyện hóa gần xong.
Lúc này khí tức quanh người Dạ Thiều Nam đã rất khó mô tả bằng ngôn từ, vì Sở Hưu thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của Dạ Thiều Nam.
Rõ ràng Dạ Thiều Nam đang đứng đó nhưng chỉ cần Sở Hưu nhắm mắt lại, y không cảm giác được phía trước có người. Có điều y lại cảm thấy một tồn tại khủng khiếp như vầng trăng sáng nhô cao, vô cùng chói mắt.
Thấy Sở Hưu tới gặp, Dạ Thiều Nam chỉ thản nhiên nói có hai chữ: “Chuyện gì?”
Đây là phong cách của Dạ Thiều Nam, cho nên Sở Hưu cũng nói thẳng: ”Võ lâm Chính đạo định liên thủ san bằng Côn Luân của ta, ta muốn mời Bái Nguyệt Giáo và Dạ giáo chủ xuất thủ.”
Vừa nói xong câu này, Đông Hoàng Thái Nhất đã đáp thẳng: “Không thể nào!”
Tuy Đông Hoàng Thái Nhất rất tán thưởng Sở Hưu, trước đó bọn họ còn hợp tác rất nhiều lần nhưng lần này hắn sẽ tuyệt đối không đứng về phía Sở Hưu.
Từ khi Sở Hưu chọn con đường chiếm cứ Côn Luân Sơn, xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, quan hệ giữa Bái Nguyệt Giáo và Sở Hưu đã trở thành đối lập.
Đối với Bái Nguyệt Giáo, uy hiếp của Sở Hưu ngang hàng với võ lâm Chính
đạo.
Đại Tế Ti của Bái Nguyệt Giáo cũng cười lạnh nói: “Sở đại nhân tính toán hay nhỉ.
Rõ ràng là người quá ngông nghênh nên mới bị võ lâm Chính đạo vây công, bây giờ lại định kéo cả Bái Nguyệt Giáo chúng ta xuống nước.
Bái Nguyệt Giáo chúng ta ra tay có được cái gì? Chẳng phải công dã tràng, người được lợi cuối cùng vẫn là Sở Hưu ngươi mà thôi!”
Sở Hưu hỏi Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo: “Xin hỏi đại tế ti, bây giờ Bái Nguyệt Giáo và Côn Luân Ma Giáo ta, ai mạnh ai yếu? Tương lai là ai mạnh ai yếu?”
đệ tử Bái Nguyệt Giáo ngạo nghễ nói: “Đương nhiên Bái Nguyệt Giáo chúng ta mạnh hơn! Một mình giáo chủ có thể đối đầu với chí cường giả trong thiên hạ!”
Đông Hoàng Thái Nhất ở bên cạnh bĩu môi khinh thường.
Trước đó Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo luôn nói hắn nịnh nọt giáo chủ, bây giờ thì ngươi có khác gì?
Nhưng khi nói tới tương lai, Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo lại dừng một chút!
Tương lai thì hắn không dám nói vì Sở Hưu mới quật khởi bao lâu? Cho dù hiện tại có Dạ Thiều Nam, Bái Nguyệt Giáo rất mạnh, nhưng ai dám chắc chắn về tương lai kia chứ? Dù sao tốc độ quật khởi của Sở Hưu quá kinh khủng
Nhưng Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo vẫn mạnh miệng: “Cho dù trong tương lai, Bái Nguyệt Giáo ta vẫn có anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chắc chắn cũng không yếu!”
Sở Hưu nhún vai nói: “Nếu Đại Tế Ti tự tin vào tương lai của Bái Nguyệt Giáo đến vậy, sao ngươi phải sợ chuyện giúp đỡ ta?
Chắc ngươi cũng biết Côn Luân Ma Giáo ta đã là cái đinh trong mắt Chính đạo.
Bọn họ không tìm được chuyển thế của giáo chủ đại nhân, sẽ chuyển ánh mắt sang người của ta.
Ta thu hút chú ý của tất cả tông môn Chính đạo, Bái Nguyệt Giáo sẽ yên tâm phát triển thực lực, đây chẳng phải chuyện tốt ư? Sao Đại Tế Ti lại từ chối?”
Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo lập tức nghẹn lời, nếu tính tới nói năng đàm luận, hắn chỉ ở trong Bái Nguyệt Giáo tập trung nghiên cứu cổ trùng chú thuật, chắc chắn không bằng Sở Hưu suốt ngày đấu võ mồm với người khác.
Ngay lúc Đông Hoàng Thái Nhất định nói thêm gì đó, Sở Hưu lại nhìn sang phía Dạ Thiều Nam nói: “Thật ra nói nhiều như vậy nhưng Bái Nguyệt Giáo cũng không có lý do gì buộc phải xuất thủ.
Nhưng bên phía ta có một chuyện, chắc chắn Dạ giáo chủ sẽ rất hứng thú.
Ta lại giết một vị thần tướng của Thiên Môn, e là đến lúc đó Quân Vô Thần cũng xuất thủ. Dạ giáo chủ có hứng thú tới xem không?”