Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1636 Khiến cho Huyết Hà Giáo máu chảy thành sông!

Lục Giang Hà ho khan một tiếng nói: “Vậy...”

Hắn còn chưa nói xong đã thấy Sở Hưu vung tay nói: “Ngụy lão, phiền ngài để ý tới Thương Ngô Quận một chút.

Thương thành chủ và những người khác theo ta cùng tới Huyết Hà Giáo.

Ngoài ra, nói cho bọn Đường Nha, Nhạn Bất Quy biết chuyện ở Đại La Thiên, tập kết tất cả tinh nhuệ trong Thánh Giáo. Lần này chúng ta sẽ khiến Huyết Hà Giáo máu chảy thành sông!”

Thấy Sở Hưu nghiêm túc hiếm có như vậy, mọi người ở đây đều trầm giọng đáp: “Rõ!”

Thời khắc này có thể nói Sở Hưu đã thể hiện uy danh của mình cực kỳ tinh tế.

Nếu đổi lại là đám người Từ Phùng Sơn, chắc chắn bọn họ sẽ bảo Sở Hưu bình tĩnh một chút, dù sao sau lưng Huyết Hà Giáo là Hàn Giang Thành, hơn nữa đối phương cũng không nằm trong phạm vi thế lực của Hoàng Thiên Các, tùy tiện xuất thủ sẽ gây ra ảnh hưởng, vân vân.

Nhưng đổi lại là đám người Mai Khinh Liên, bọn họ sẽ hoàn toàn tuân thủ từng câu từng chữ của Sở Hưu. Vì bọn họ tin tưởng Sở Hưu, cho dù Sở Hưu bố trí kế hoạch điên cuồng đến đây, y cũng sẽ để lại đường lui đường sống cho mình.

Sở Hưu vỗ vai Lục Giang Hà nói: “Lão Lục, ngươi cứ ở đây tĩnh dưỡng đi đã. Chẳng phải Huyết Hà lão tổ thiếu chút nữa khiến hắn tiêu hao hết máu tươi trên người à? Ngươi ở đây chờ, ta sẽ cướp hết khí huyết trên người lão già đó để đền bù cho ngươi, báo thù giúp ngươi!”

Tuy Lục Giang Hà rất cảm động nhưng hắn vẫn giãy dụa bò lên nói: “Vậy chúng ta nói chuyện chó và chủ nhân...”

Hắn còn chưa nói xong, Sở Hưu đã trực tiếp vung tay dẫn người rời khỏi, đồng thời còn căn dặn Phong Bất Bình: “Phong thần y, lão Lục còn chưa khôi phục nguyên khí, thời gian tới phiền ngươi chăm sóc cho hắn.”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp dẫn người rời khỏi mật thất.

Bàn tay Lục Giang Hà giơ lên giữa không trung rồi bất đắc dĩ hạ xuống.

Phong Bất Bình ở bên cạnh tặc lưỡi nói: “Giáo chủ đối xử với chó của mình... à không, đối xử với người của mình đúng là không tệ. Thánh Giáo ta có người chấp chưởng như vậy đúng là có phúc.”

Lục Giang Hà căm tức nhìn Phong Bất Bình, cả giận nói: “Cút ra ngoài! Ông đây cần tĩnh dưỡng!”

Tuy thực lực của Phong Bất Bình kém xa Lục Giang Hà, nhưng hắn chẳng hề e ngại gì, nghe vậy chỉ bĩu môi đáp: “Tức cái nỗi gì? Nếu lúc nào ngươi lại bị đánh thành như vậy, vẫn phải nhờ ta thôi?”

Trong Côn Luân Ma Giáo, Phong Bất Bình là nhân tài đặc thù, có thể chữa bệnh lại biết luyện đan luyện dược. Hệ thống luyện đan của Côn Luân Ma Giáo từ không tới có, có thể nói là toàn bộ do Phong Bất Bình tổ chức, cho nên đừng nhìn hắn không nổi bật, trong Côn Luân Ma Giáo hắn là thành viên cực kỳ quan trọng.

Nếu nói Viên Cát đại sư có thể kiếm được một vị trí bên cạnh Sở Hưu là nhờ thức thời và một phần thực lực, vậy Phong Bất Bình là dựa vào chín phần thực lực, hắn thật sự không sợ Lục Giang Hà.

Thấy Phong Bất Bình khinh thường bước ra ngoài, Lục Giang Hà không khỏi phiền muộn, thật quá uất ức!

Hầu hết những tinh nhuệ biết bí mật về Đại La Thiên đều là người theo Sở Hưu từ khi còn ở Quan Trung Hình Đường, cũng được bồi dưỡng từ lúc đó. Số lượng không nhiều, chỉ có vài trăm người, trong đó có một số là võ giả Quan Trung Hình Đường, một số người của nhánh Ẩn Ma cùng với Thanh Long Hội, Trấn Võ Đường.

Dù sao những người này có xuất thân cực kỳ phức tạp, nhưng ai cũng thân kinh bách chiến, ngay cả Chính Ma Đại Chiến cũng đã trải qua không chỉ một hai lần.

Bây giờ được linh khí của Đại La Thiên rèn luyện trong thời gian dài như vậy, thực lực yếu nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cực kỳ khủng khiếp.

Hơn nữa hiệu suất của bọn họ cũng hết sức nhanh chóng, khi Sở Hưu ra lệnh tập kết, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đi từ cứ điểm Nam Man tới Thương Nam Phủ.

Sở Hưu có động tĩnh lớn như vậy, dẫn theo nhiều người như vậy, đám người Từ Phùng Sơn cũng phát giác.

Tuy bọn họ không muốn hỏi nhưng Từ Phùng Sơn đành cố lên tiếng: “Đại nhân, ngài định...”

Từ Phùng Sơn còn chưa nói xong thì Sở Hưu đã ngắt lời: “Ta đi giết người, các ngươi ở lại đây bảo vệ phủ quận trưởng cho tốt.”

Nói xong, đám người đằng đằng sát khí trực tiếp ra khỏi thành.

Từ Phùng Sơn trợn mắt há hốc mồm nhưng thậm chí không dám nói thêm một câu, u ám trở lại phủ quận trưởng giữ nhà.

Tiếp xúc với vị đại nhân này càng nhiều hắn càng không hiểu được, hơn nữa cũng không dám hỏi nhiều.

Kinh nghiệm đấu đá âm mưu nhiều năm trong Hoàng Thiên Các nói cho hắn, khi đối mặt với Sở Hưu, hắn chỉ cần nghe lời là đủ.

Huyết Hà Giáo không nằm trong phạm vi của Hoàng Thiên Các hay các đại tông môn khác mà nằm trong khu vực giữa Hoàng Thiên Các, Hàn Giang Thành và Lăng Tiêu Tông.

Đông Vực rộng lớn là vậy, các đại phái không thể khống chế toàn bộ diện tích. Tuy vậy những khu vực bọn họ nắm giữ đều là bảo địa với linh khí sung túc nhất, nhưng những tông môn cỡ Huyết Hà Giáo, khi lựa chọn địa điểm lại phải cố gắng tránh những khu vực nằm trong tay đại phái.

Thật ra tông môn cỡ Huyết Hà Giáo có địa vị khá khó xử.

Nếu ngươi bảo bọn họ yếu, vậy Huyết Hà Giáo rộng lớn, có một cường giả nửa bước Võ Tiên, cũng có hai ba cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Thực lực như vậy đã vượt qua chín chín phần trăm số môn khác, đặt ở Đông Vực cũng là loại có số má.

Nhưng nếu ngươi bảo bọn họ mạnh, không có cường giả cảnh giới Võ Tiên trấn thủ tông môn, lại không phải quá mạnh.

Cho nên loại tông môn như Huyết Hà Giáo, xưa nay chỉ có hai con đường.

Một là đời này truyền đời kia, không phải ai cũng có thể đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên, vạn nhất thế hệ nào không đạt được, vậy sẽ phải chìm xuống.

Ngoài ra là như Hàn Giang Thành, đi ngược lại đại thế, sau đó cướp lấy một miếng thịt từ miệng đại phái. Đương nhiên muốn làm được như vậy là khó càng thêm khó.

Sở Hưu ngẩng đầu nhìn ngọn núi đỏ như máu cao trăm trượng phía trước, ánh mắt lóe lên sát khí dữ tợn.

Ngọn núi đỏ máu trước mắt chính là sơn môn của Huyết Hà Giáo.

Thật ra trước đây ngọn núi này chỉ là ngọn ní bình thường, chẳng qua trong khu vực này thiên địa nguyên khí khá dồi dào cho nên Huyết Hà Giáo mới biến nó thành sơn môn.

Nhưng cũng có thể là Huyết Hà lão tổ muốn khoe khoang vũ lực nên mới cho người nhuộm đỏ toàn bộ ngọn núi, hơn nữa còn nói với người ngoài là Huyết Hà Giáo tranh đoạt ngọn núi này với kẻ khác, giao chiến tới mức máu chảy nhuộm đỏ nơi này. Trên thực tế khi Huyết Hà Giáo chiếm cứ nơi này, cái chỗ chết tiệt này còn chẳng có ai, lấy đâu ra người tranh đoạt với bọn chúng?

Một lát sau, Sở Hưu vung tay, lạnh nhạt phun ra một chữ: “Giết!”

Phía trước sơn môn của Huyết Hà Giáo là hai đệ tử cảnh giới Chân Đan đang nhàm chán canh cửa.

Thật ra chỉ cần phái vài đệ tử trẻ tuổi canh gác sơn môn là được, nhưng Huyết Hà lão tổ thích sĩ diện, nhất quyết điều các chấp sự cảnh giới Chân Đan như bọn họ thay phiên canh trấn thủ sơn môn. Chuyện này khiến bọn họ khá oán hận.

Lúc này hai người thấy có mấy trăm người đằng đằng sát khí đánh tới, cả hai lập tức biến sắc hét lớn: “Kẻ tới là ai? Dừng bước!”

Sở Hưu dừng bước, nhìn hai người.

Ngay lúc hai người bọn họ chờ Sở Hưu tự báo tên tuổi, cả hai lại kinh hãi phát hiện khí huyết toàn thân mình như không chịu điều khiển, sôi trào điên cuồng trong cơ thể.

Không đợi bọn họ phản ứng lại, một tiếng ‘phịch’ vang lên, máu tươi trong người cả hai lập tức bị rút sạch, rơi xuống đất, thi thể vặn vẹo khô quắt lại, không khác gì cương thi!
Chương 1637 Càn quét! 1

Sở Hưu đến để giết người, đã là giết người thì cần gì nhiều lời.

Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên đưa mắt nhìn nhau, đều khá kinh ngạc.

Bọn họ hiểu khá rõ về Sở Hưu, đương nhiên biết trạng thái hiện tại của Sở Hưu có vẻ không đúng, sát khí quá nặng.

Tuy trong đó có nguyên nhân Lục Giang Hà bị trọng thương nhưng không phải bọn họ coi thường Lục Giang Hà, trong suy nghĩ của Sở Hưu, Lục Giang Hà còn chưa quan trọng tới vậy. Ít nhất cũng chưa quan trọng tới mức ảnh hưởng đến cảm xúc của Sở Hưu.

Xem ra thời gian gần đây Sở Hưu phải chịu áp lực quá lớn, lớn tới mức y cần một chỗ phát tiết.

Ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lên núi, diệt môn!”

Chỉ trong chớp mắt, sát khí cường đại đã xộc thẳng tới tận trời, toàn bộ Huyết Hà Giáo lập tức bị mây đen giăng kín, bị sát khí cường đại bao phủ.

Sở Hưu gây ra động tĩnh lớn đến vậy, võ giả trong Huyết Hà Giáo lại không phải mù lòa câm điếc, đương nhiên cảm giác được.

Trong lúc đám người Sở Hưu còn chưa lên tới sườn núi, tất cả trận pháp trong Huyết Hà Giáo đã khởi động.

“Thương thành chủ, phải dựa vào ngươi rồi.”

Thương Thiên Lương gật nhẹ đầu, lĩnh vực khô vinh nở rộ quanh người, khi hắn đi tới phía trước trận pháp, đại trận hộ sơn của Huyết Hà Giáo đã phải vận chuyển quá tải, tỏa ra ánh sáng đỏ, phát huy uy lực vượt quá cực hạn.

Lực lượng khô vinh này thật ra là của riêng Thương Thiên Lương, liên quan tới thời gian và thay đổi âm dương.

Bốn mùa tuần hoàn, tất cả mọi thứ chỉ có thể vận hành bình thường trong một quy luật. Còn bây giờ Thương Thiên Lương khiến cho đại trận hộ sơn của Huyết Hà Giáo bộc phát ra uy lực lớn nhất, nhưng chỉ không tới mười giây sau, toàn bộ đại trận phát ra tiếng nổ lớn, hiển nhiên không chịu nổi gánh nặng quá tải như vậy, trực tiếp vỡ vụn!”

“To gan!”

Từng tốp võ giả lao xuống từ đỉnh núi, dẫn đầu là một người trung niên có cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Người này tên là Đoàn Lăng Không, là phó giáo chủ của Huyết Hà Giáo.

Thật ra hắn không phải đệ tử của Huyết Hà lão tổ mà là gia nhập Huyết Hà Giáo giữa đường, nhưng lại học tập công pháp của Huyết Hà lão tổ.

Nhưng trước đó hắn đã thành danh trên giang hồ, là cường giả Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, cũng có thân phận cho nên không bái sư, lại thêm có chức vị phó giáo chủ dụ dỗ, cho nên hắn dẫn một số đệ tử của mình gia nhập dưới trướng Huyết Hà lão tổ, đổi lấy chức vị phó giáo chủ.

“Rốt cuộc các ngươi là người phương nào mà dám xông vào Huyết Hà Giáo chúng ta, giết người của Huyết Hà Giáo chúng ta, muốn chết phải không?”

Khi Sở Hưu dương danh ở Đông Vực, phần lớn thời điểm Đoàn Lăng Không còn đang bế quan, cho nên tuy hắn từng nghe tên Sở Hưu nhưng lại không nhận ra Sở Hưu.

Có điều câu trả lời mà Sở Hưu cho hắn lại là một luồng đao quang cường đại sắc bén tới cực hạn, như muốn xé tan toàn bộ ngọn núi!

Đao ý cường đại như phá tan thiên địa, sắc bén tới mức có thể chặt đứt bất cứ lực lượng nào.

Quanh người Đoàn Lăng Không lóe lên huyết mang, con sông máu dài trăm trượng hiện lên, ngăn cản trước mặt Sở Hưu.

Công pháp của Huyết Hà Giáo tuy không biến hóa như Huyết Thần Ma Công nhưng loại cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Đoàn Lăng Không tu luyện công pháp này, bản thân đã sớm thu nạp không biết bao nhiêu khí huyết vào cơ thể, lúc này thi triển huyết hà cũng có uy lực bất phàm.

Nhưng một khắc sau, Sở Hưu thi triển một đao dung hợp đao ý Phá Tự Quyết và Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, xé rách triệt để con sông máu của Đoàn Lăng Không!

Cứ như không gặp bất cứ trở ngại nào, đao thế trực tiếp chém về phía hắn!

Đoàn Lăng Không hoảng sợ, khí huyết vô biên trong ta cô đọng thành một thanh trường đao bằng máu, khí huyết trên đó đậm đặc tới mức hóa thành màu đen, thậm chí còn để lộ chút ma khí cường đại.

Thanh trường đao máu này nghênh tiếp nhát đao của Sở Hưu. Một tiếng nổ lớn vang lên, máu tươi bắn khắp nơi, Lăng Tiêu Trấn Long Kích không chịu nổi lực lượng cường đại đó bị đánh bay, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Ánh mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc, đây là quái vật gì vậy? Lực lượng nội tình quả thật cường đại tới kinh người!

Nhưng một khắc sau hắn lại liều mạng bỏ mặc thương thế tay niết ấn quyết. Thanh đao bị Sở Hưu đánh thành làn sương máu lại đột ngột ngưng tụ thành sợi tơ dưới chân Sở Hưu, bao phủ lấy y, như một cái kén máu khổng lồ.

Đồng thời Đoàn Lăng Không cười lạnh bắt đầu vận sức, định hút sạch máu tươi của Sở Hưu.

Nhưng sau đó nụ cười của hắn cứng đờ, vì hắn cảm giác được trong cái kén máu đó không có chút dấu hiệu nào của khí huyết!

Kén máu tan ra, bên trong không một bóng người!

Ảo thuật!

Đoàn Lăng Không cả kinh.

Một khắc sau, không ngờ xung quanh hắn lại xuất hiện tám bóng hình của Sở

Hưu, đồng thời cầm trường cung ma khí, tám mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn bừng bừng ngọn lửa diệt thế đã bắn ra!

Ánh mắt Đoàn Lăng Không lóe lên huyết mang, lực lượng nguyên thần được thi triển tới cực hạn nhưng vẫn không nhận ra rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả. Cả đời này hắn chưa từng thấy ảo thuật nào quỷ dị khủng khiếp như vậy.

Đoàn Lăng Không đột nhiên cắn răng một cái, thi triển lĩnh vực đỏ máu, định dùng lĩnh vực đấu với Diệt Tam Liên Thành Tiễn, thăm dò thật giả.

Nhưng sau khi tám mũi tên bắn vào lĩnh vực của hắn, Đoàn Lăng Không lại đột nhiên biến sắc.

Thật, tám mũi tên, tất cả đều là thật!

Tám mũi tên bừng bừng ngọn lửa diệt thế, lực lượng cực kỳ cường đại, mà tất cả đều là thật. Đoàn Lăng Không thật sự không thể tin nổi, sao lực lượng nội tình của đối phương lại cường đại đến vậy?

Thời khắc nguy cấp, hắn đành điều khiển con sống máu chắn quanh người, sau đó thu nhỏ lĩnh vực cố gắng phòng ngự. Tám mũi tên kia đã khóa chặt tất cả các phương vị mà hắn có thể né tránh, khiến hắn không thể trốn đi đâu, tránh cũng không được!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Đoàn Lăng Không lại phun ra một ngụm máu tươi, ngọn lửa diệt thế đen nhánh quấn lấy người hắn, làm bốc hơi con sông máu trăm trượng kia.

Nhưng không đợi hắn nghĩ cách tiêu trừ ngọn lửa diệt thế khó chơi kia, Sở Hưu đã xuất đao chém xuống đất, mặt đất ầm rầm rung chuyển, đại lượng đao mang từ dưới đất dâng lên, trực tiếp bao phủ lấy Đoàn Lăng Không!

Thất Đại Hạn - Diệt Địa!

Sông máu tiêu biến, máu tươi rơi xuống!

Lúc này toàn thân Đoàn Lăng Không đã dính đầy máu tươi, ánh mắt đầy hoảng sợ.

Áp đảo, áp đảo hoàn toàn.

Đứng trước người này, thậm chí hắn không có chút năng lực hoàn thủ, bị áp đảo tới nước này.

Giờ phút này, Đoàn Lăng Không đã không còn chút chiến ý nào, bộc phát khí huyết quanh người, trực tiếp chạy trốn lên trên núi.

Nhưng cùng lúc, bên tai hắn lại vang lên tiếng thì thầm như quỷ thần kêu khóc. Trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, nhưng hắn không cách nào hấp thu chú lực lượng nào từ cơn mưa máu mà chỉ cảm thấy cơn lạnh lẽo vô tận bao phủ lấy bản thân.

Hư không bị xé rách, bàn tay ma thần khổng lồ trực tiếp giáng xuống người hắn, nắm lấy hắn!

“Cút đi!”
Chương 1638 Càn quét! 2

Đoàn Lăng Không nổi giận gầm lên một tiếng, khí huyết quanh người thiêu đốt kịch liệt, có vậy mới tránh được bàn tay do Đại Bi Chú huyễn hóa ra.

Nhưng ngay sau đó, một bóng người đã xuất hiện phía trước hắn, giơ đao chém xuống. Đao ý sắc bén xé tan hết thảy, khí huyết quanh người hắn cũng bị xé rách. Trong thời khắc nguy cấp này, hai tay hắn trực tiếp nắm lấy thân đao, khí huyết thiêu đốt điên cuồng nhưng vẫn bị xé rách cả hai tay, thân thể cũng bị chém xuống đất, tạo thành một cái hố lớn.

Đoàn Lăng Không giãy dụa bò từ trong hố dậy, nhưng chớp mắt sau, bàn tay Sở Hưu đã nắm lấy cổ hắn, nhấc toàn bộ cơ thể hắn lên.

Đoàn Lăng Không kinh hãi phát hiện khí huyết mà trước đây mình luôn điều khiển, hôm nay lại hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của mình, ngược lại bị Sở Hưu điều động, không ngừng sôi trào, tập trung vào đầu hắn.

Đoàn Lăng Không sắc mặt đỏ bừng, hoảng hốt hét lớn: “Tha cho ta...”

Còn chưa nói xong, đầu của hắn đã bị khí huyết bành trướng làm cho nổ tung, như quả dưa hấu phát nổ, cảnh tượng cực kỳ tanh máu, khiến đám võ giả Huyết Hà Giáo hoàn toàn sụp đổ.

Trên thực tế, trước đó bọn họ đã sụp đổ rồi.

Khi Sở Hưu giao thủ với Đoàn Lăng Không, võ giả dưới trướng y cũng không rảnh tay.

Bọn họ là người từng theo Sở Hưu nam chinh bắc chiến, đương nhiên không cần chỉ huy.

Thương Thiên Lương thi triển lĩnh vực, có thể nói là đồ sát, lực lượng mọi người không thể khống chế được, bắt đầu thiêu đốt điên cuồng tới mức phát nổ.

Mai Khinh Liên thi triển Hồng Liên Nghiệp Hỏa, phần lớn võ giả thậm chí không thể đến gần cô đã bị nghiệp hỏa trong tâm ma thiêu đốt bằng sạch.

Còn Lã Phụng Tiên, một thanh Phương Thiên Họa Kích đập xuống, hầu không không ai đỡ nổi một hiệp.

Sau khi Sở Hưu giết chết Đoàn Lăng Không, bọn họ cũng đã dọn dẹp gần hết đám người ở đây.

Thương Thiên Lương nhìn Sở Hưu như đang suy nghĩ, hắn có thể cảm giác được thực lực của Sở Hưu lại mạnh mẽ thêm.

Tới giờ mới bế quan mấy tháng? Đối với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bế quan với đơn vị hàng năm trời, như vậy không là gì.

Cho nên Sở Hưu trở nên mạnh mẽ hơn không phải ở lực lượng nội tình mà là khống chế lực lượng.

Những mô tả mà Thiên Hồn nói với Sở Hưu về cảnh giới Võ Tiên rất hữu dụng, ít nhất nó giúp Sở Hưu biết con đường phía trước của mình ở đâu, y nên bỏ công sức vào mặt nào.

Trước đó Sở Hưu không cách nào thi triển đồng thời tám mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn, còn bây giờ đây chưa phải cực hạn của y.

Đạp lên máu tươi khắp núi, Sở Hưu trực tiếp bước về phía đỉnh núi. Trong thời gian này không đệ tử Huyết Hà Giáo nào dám xuống.

Khi Sở Hưu lên tới đỉnh núi, nhìn thấy đại điện của Huyết Hà Giáo, một tiếng nổ lớn vang lên.

Đại điện Huyết Hà Giáo trực tiếp nổ tung, Huyết Hà lão tổ mặc huyết bào lay động theo làn gió, thân thể tỏa ra khí tức hung ác, đứng ra trước mặt mọi người quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi muốn chết à!”

Thật ra ngay khi Sở Hưu bước vào sơn môn, giết chết hai đệ tử canh cửa, Huyết Hà lão tổ đã cảm nhận được Sở Hưu tới, nhưng hắn không cách nào xuất thủ.

Vì hắn đang bế quan.

Trước đó khi đuổi giết Lục Giang Hà, tuy Huyết Hà lão tổ không lấy được Huyết Thần Ma Công nhưng lại cảm nhận được điểm thần kỳ của Huyết Thần Ma Công.

Tới cấp bậc của Huyết Hà lão tổ, không có truyền thừa của đại phái, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà lên được tới cảnh giới này, thiên phú tuyệt đối không kém.

Cho nên chỉ dựa vào cảm ngộ khi giao thủ thôi, hắn cũng có chút thu hoạch, sau khi trở về lập tức bế quan, dung nhập cảm ngộ này vào võ đạo của mình.

Khi Sở Hưu vừa lên núi, hắn đang trong thời khắc mấu chốt, có muốn xuất thủ nhưng cũng không thể ra được, đành trơ mắt cảm giác thấy Sở Hưu giết chết Đoàn Lăng Không. Lúc này hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Hưu.

Huyết Hà lão tổ oán hận nhìn chằm chằm vào Sở Hưu trước mặt, thật ra lần này hắn cũng tính sai, không ngờ Sở Hưu lại ra tay. Phải nói từ đầu hắn đã không coi Sở Hưu là đối thủ mà chỉ e ngại Hoàng Thiên Các.

Trước đó theo Huyết Hà lão tổ nghĩ, hắn động tới thuộc hạ của Sở Hưu, tuy Sở Hưu sẽ phẫn nộ nhưng chắc chắn sẽ tố cáo lên Hoàng Thiên Các, tạo áp lực lên lên Huyết Hà Giáo của hắn, nhưng thực tế Huyết Hà Giáo vốn không sợ.

Trong vụ đánh cược võ đạo ở Lăng Tiêu Tông lần trước, thật ra Huyết Hà Giáo đã công khai đứng về phía Huyết Hà Giáo, đương nhiên không quan tâm tới Hoàng Thiên Các, dù sao bọn họ có Hàn Giang Thành làm chỗ dựa.

Cho nên Huyết Hà lão tổ mới đuổi giết Lục Giang Hà sau đó ỷ vào chỗ dựa không e ngại gì đi bế quan.

Nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại dẫn người đi cả ngàn dặm, ngang nhiên đánh tới cửa, tên này điên rồi chắc?

Huyết Hà lão tổ căm tức nhìn Sở Hưu, như muốn ăn tươi nuốt sống y: “Ta

từng thấy kẻ tự chui đầu vào chỗ chết nhưng đây là lần đầu thấy có người tới cửa tự nhận lấy cái chết như ngươi!

Lần này đừng nói sư phụ ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, kể cả sư phụ ngươi là Đạo Tôn Phật Tổ, lão tổ ta cũng sẽ hút sạch máu tươi của ngươi!”

Ngoài hắn ra, Huyết Hà Giáo chỉ có tổng cộng ba Thiên Địa Thông Huyền, một Âm Huyết Lệ đã bị Lục Giang Hà phế bỏ, một Đoàn Lăng Không đã bị Sở Hưu giết chết, chỉ còn lại một phó giáo chủ.

Loại tông môn như Huyết Hà Giáo vốn có nội tình không sâu, hôm nay còn tổn thất hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có thể nói là tổn thương gân cốt.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chui đầu vào chỗ chết? Đã rất nhiều người nói câu này với ta, nhưng đáng tiếc tới cuối cùng, người chết lại là bọn chúng!

Sở Hưu ta không phải người dễ trêu, trong phạm vi Thương Ngô Quận lại truy sát người của ta, Huyết Hà lão tổ, ngươi cũng đang tự tìm đường chết đấy.

Nghe nói ngọn núi này là ngươi sai người nhuộm đỏ? Đúng là hữu danh vô thực, không biết dùng máu tươi của tất cả mọi người trong Huyết Hà Giáo có thể nhuộm đỏ hay không?”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, không đợi Huyết Hà lão tổ phản ứng lại, y dã quát lớn: “Giết! Diệt sạch toàn bộ Huyết Hà Giáo, chó gà không tha!”

Võ giả Thánh Giáo phía sau y lập tức đằng đằng sát khí xông lên, luồng sát khí đó cường thịnh tới mức vượt qua lúc tiêu diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Nếu Sở Hưu đã nói chó gà không tha, vậy toàn bộ Huyết Hà Giáo sẽ không còn ai sống sót!

Huyết Hà lão tổ nổi giận gầm lên một tiếng, sông máu phình to quanh người, sôi trào dữ tợn. Con sông máu này cường đại hơn hẳn sông máu mà Đoàn Lăng Không ngưng tụ, cũng càng to lớn bắt mắt hơn.

Tuy trên người Sở Hưu đằng đằng sát khí, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng tỉnh táo, tỉnh táo quan sát thực lực chân chính của Huyết Hà lão tổ.

Hắn thật sự là nửa bước Võ Tiên, nhưng nửa bước này là chỉ cảnh giới, tuy có thể ảnh hưởng tới sức chiến đấu nhưng lại không phải tuyệt đối.

Bất luận là khí thế mà Huyết Hà lão tổ thể hiện hay lực lượng thiên địa mà hắn dẫn dắt xung quanh, thật ra đều không bằng Tân Già La.

Dù sao hai người này, một chỉ là võ giả xuất thân dân dã, một lại là cung chủ Phạm Giáo - đại phái đỉnh phong tại Đông Vực, hơn nữa còn là điện chủ tương lai của một trong tam đại điện Phạm Giáo.

Con sông máu vô tận lập tức trút xuống đầu Sở Hưu, trong sông máu này còn có vô số oan hồn ác quỷ kêu rên, suy yếu lực lượng nguyên thần của Sở Hưu, uy thế này hơn hẳn Đoàn Lăng Không.

Ánh kim nguyên thần tỏa ra sau lưng Sở Hưu, thế công nguyên thần cỡ này đã không cách nào làm y bị thương, đặc biệt là sau khi tu luyện ảo thuật của Ma Lợi Kha, thực lực của Sở Hưu lại tiến bộ thêm một bậc
Chương 1639 Đánh với nửa bước Võ Tiên

Sở Hưu không tránh không né, trực tiếp xuất đao chém xuống, đao mang sắc bén như muốn xé rách thiên địa, trực tiếp cắt đứt con sông máu kia.

Nhưng một khắc sau, con sông máu bị cắt đứt lại biến đổi, kéo dài về phía sau, ngăn phía trước nhát đao của Sở Hưu, lại bị cắt đứt, sau đó lại biến hóa cuối cùng đao mang của Sở Hưu còn cách Huyết Hà lão tổ vài trượng đã hao hết lực lượng, biến mất.

Huyết Hà lão tổ cười lạnh nói: “Ngươi tưởng lão tổ ta dễ đối phó lắm à? Ngươi có biết trong con sông máu này ngưng tụ bao nhiêu máu tươi của cường giả Đông Vực không? Yên tâm, đừng vội, lát nữa ngươi sẽ trở thành một trong số chúng!”

Sở Hưu nhíu mày, đúng là y đã coi thường Huyết Hà lão tổ này.

Tuy Huyết Hà lão tổ căn cứ theo tàn thiên của Huyết Hà Phái tự nghiên cứu ra công pháp, nhưng chắc chắn không được hoàn mỹ như Huyết Thần Ma Công được Độc Cô Duy Ngã trau chuốt và cải tiến.

Nhưng hắn lại có thể tế luyện máu tươi của đối thủ, dung nhập vào trong con sông máu khiến nó biến thành một năng lực không phải công pháp cũng không phải binh khí nhưng lại có thể dung hợp đặc điểm của hai loại, đúng là rất đặc sắc.

Thấy con sông máu kia lại đánh về phía mình, Sở Hưu tay niết ấn quyết, pháp tướng Song Diện Phật Đà hiện lên sau lưng, Đại Nhật Như Lai bừng bừng phật quang tỏa ra ngọn lửa nóng cực, con mắt thứ ba của Đại Hắc Thiên Ma Thần tỏa ra ngọn lửa diệt thế vô tận.

Lúc này tên đệ tử Âm Huyết Lệ của Huyết Hà lão tổ chứng kiến cảnh này, vội vàng hét lớn: “Sư phụ cẩn thận! Tên Sở Hưu kia còn am hiểu công pháp Phật môn!”

“Khốn kiếp! Sao ngươi không nói sớm?”

Huyết Hà lão tổ biến sắc, định thu hồi con sông máu nhưng đã không kịp.

Thái dương chân hỏa và ngọn lửa diệt thế quỷ dị thay nhau thiêu đốt con sông máu kia, chớp mắt đã khiến nó bốc hơi một phần mười.

Hiện tại điểm mạnh nhất của Sở Hưu không phải lực lượng nội tình của y, cũng không phải cảnh giới của y mà là lý giải đối với võ đạo, là đạo về chiến đấu được y tích lũy trong chinh chiến không ngừng nghỉ.

Thực lực của y là được bồi dưỡng từ giao tranh liều mạng, cảm giác đối với các loại võ đạo sinh khắc là cực kỳ nhạy bén. Vì vậy y chỉ giao thủ vài chiêu đã nhìn ra công pháp của Huyết Hà lão tổ trông thì rất kinh người nhưng tai hại quá nhiều, là loại công pháp Ma đạo âm tà quỷ dị tiêu chuẩn, thiếu vài phần uy vũ hùng hồn, rất dễ bị công pháp Phật môn khắc chế.

Con sông máu còn lại dung nhập vào người Huyết Hà lão tổ, một khắc sau luồng khí huyết sát bốc lên ngập trời, trên hai tay hắn, mỗi ngón tay hiện lên một lưỡi đao, huyết khí xung quanh còn ngưng tụ thành từng xúc tu quấn lấy Sở Hưu.

Phá Trận Tử liên tiếp chém ra, cắt đứt những xúc tu được ngưng tụ từ huyết khí.

Nhưng lúc này Huyết Hà lão tổ đã áp sát, lưỡi đao do lực lượng khí huyết ngưng tụ chém liên tiếp về phái Sở Hưu, khiến cho không trung tràn ngập vết trảo đỏ máu.

Nhưng trước mặt Phá Trận Tử của Sở Hưu, cho dù là thần binh cực phẩm cũng không sắc bén bằng thanh thần binh do thiên địa gây dựng Phá Trận Tử, cho nên Huyết Hà lão tổ vẫn không thể gây tổn hại gì cho Sở Hưu.

Nhưng đúng lúc này, lĩnh vực của Huyết Hà lão tổ khai mở, lĩnh vực đỏ máu vô biên trực tiếp bao phủ lấy Sở Hưu, điên cuồng lôi kéo khí huyết trong cơ thể y, như muốn cưỡng ép kéo chúng ra bên ngoài.

Thân hình Sở Hưu hơi động, lĩnh vực của y cũng mở rộng. Lĩnh vực sương mù mông lung va chạm với lĩnh vực đỏ máu, lập tức bộc phát ra chấn động đủ ảnh hưởng tới quy tắc của thiên địa, khiến toàn bộ Huyết Hà Giáo phủ kín mây đen, gió bão ngập trời.

Thật ra giao đấu bằng lĩnh vực là rất thiếu lý trí, nhưng lúc này Huyết Hà lão tổ lại cười lạnh nói: “Tiểu tử, đợi bị hút thành thây khô đi!”

Giao chiến lĩnh vực khiến đôi bên tiêu hao cực lớn, nhưng dù sao Huyết Hà lão tổ cũng là cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên, giao chiến lĩnh vực, hắn không thiệt thòi.

Nhưng một khắc sau, Thần Vực của Sở Hưu đang tiêu trừ huyết khí lại xuất hiện biến hóa.

Lực lượng âm dương ngũ hành bị điên đảo bắt đầu sắp xếp lại biến hóa, trong lĩnh vực này, quanh người Sở Hưu đột nhiên bùng lên phật quang, y lim dim mắt, tay niết phật ấn, như Phật Đà từ bi hàng lâm.

Đồng thời, toàn bộ lĩnh vực bốc lên phật diễm nóng rực, làm bốc hơi huyết khí trong lĩnh vực của đối phương.

“Hai tầng lĩnh vực?”

Huyết Hà lão tổ đột nhiên biến sắc.

Phần lớn võ giả, hay nên nói là chín thành chín võ giả chỉ có một lĩnh vực.

Cũng có số ít võ giả có thể cô đọng hai hay ba lĩnh vực.

Tuy có nhiều lĩnh vực không nhất định là sẽ mạnh, nhưng lĩnh vực đại biểu cho võ đạo của đối phương có càng nhiều biến hóa.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Hai tầng lĩnh vực? Chỉ cần ta muốn, một vạn loại lĩnh vực ta cũng có!”

Sở Hưu không phải hai tầng lĩnh vực, y chỉ có một lĩnh vực, trong lĩnh vực

này y chính là thần!

Âm dương ngũ hành, quy tắc thiên địa, trong lĩnh vực của Sở Hưu đều nghịch chuyển đảo loạn, có thể tiêu diệt mọi loại lực lượng dị chủng.

Nhưng tương tự, chỉ cần Sở Hưu muốn, y cũng có thể tùy ý sắp xếp tổ hợp lực lượng âm dương ngũ hành, biến thành bất cứ lực lượng nào mà y muốn. Đương nhiên y cũng phải nắm giữ loại lực lượng này, cũng như phật diễm nóng rực trong lĩnh vực hiện tại.

Biến hóa bao nhiêu cũng không rời khỏi bản chất, bất luận lực lượng biến hóa như thế nào, cuối cùng đều ngưng tụ thành Thần Vực của riêng Sở Hưu!

Phật diễm nóng rực kia cực kỳ khắc chế lĩnh vực của Huyết Hà lão tổ, nhưng dù sao Huyết Hà lão tổ cũng là nửa bước Võ Tiên, cảnh giới và lực lượng nội tình vẫn mạnh hơn Sở Hưu.

Cho nên hắn không lùi lại phía sau mà điều động lực lượng càng mạnh mẽ hơn, dùng lực lượng lĩnh vực để áp đảo Sở Hưu.

Tuy đại đa số cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sẽ không sử dụng giao chiến lĩnh vực, nhưng hắn rõ ràng là nửa bước Võ Tiên, cảnh giới hơn hẳn Sở Hưu, dựa vào đâu lại không sử dụng loại lực lượng này để áp đảo?

Nhưng lúc này ánh mắt Sở Hưu lại lóe lên vẻ quỷ dị: “Huyết Hà lão tổ, ngươi nhìn bên dưới đi, lại chờ thêm chút nữa Huyết Hà Giáo của ngươi sẽ bị chúng ta giết sạch đấy!”

Huyết Hà lão tổ không nhịn được nhìn qua xung quanh, kết quả khiến hắn tâm thần bất ổn, thiếu chút nữa hộc máu.

Ở bên này hắn và Sở Hưu giao chiến ngang tay, tuy gian nan nhưng không thua. Nhưng Huyết Hà Giáo đã thất bại thảm hại.

Thương Thiên Lương đã đánh một tên phó giáo chủ Huyết Hà Giáo khác tới hộc máu, những người còn lại thì quả là đồ sát.

Mai Khinh Liên, Lã Phụng Tiên, Chử Vô Kỵ, có thể nói tất cả mọi người đều dốc toàn lực xuất thủ, cho dù là Lã Phụng Tiên tính cách tốt nhất cũng không hề lưu thủ.

Tuy Lục Giang Hà thối mồm lại thiếu đứng đắn, nhưng đã sánh vai trải qua nhiều kiếp nạn như vậy, bọn họ đã sớm coi Lục Giang Hà là người một nhà.

Bây giờ thấy Lục Giang Hà bị Huyết Hà lão tổ đánh trọng thương như vậy, Sở Hưu phẫn nộ, bọn họ cũng phẫn nộ.

Dốc hết thù hận ra tay như vậy, có thể nói là cực kỳ cường hãn.
Chương 1640 Diệt Huyết Hà! 1

Huyết Hà Giáo là cơ nghiệp cả đời của Huyết Hà lão tổ.

Thật ra Huyết Hà lão tổ có dã tâm rất lớn.

Với thực lực của Huyết Hà lão tổ, chỉ cần hắn quy thuận một đại tông môn đỉnh phong nào đó, chắc chắn có thể đổi lấy một vị trí khách khanh.

Nhưng Huyết Hà lão tổ không phải người cam tâm khuất phục, thà một mình bảo vệ cơ nghiệp Huyết Hà Giáo, chậm rãi phát triển chứ không muốn nương tựa vào người khác.

Kết quả hiện tại, Huyết Hà Giáo mà hắn tốn vài trăm năm thành lập đã bị Sở Hưu hủy hoại chỉ trong chốc lát. Chuyện này khiến Huyết Hà lão tổ tức giận tới cùng cực, đã không quan tâm tới chiến lược hao tổn Sở Hưu.

Lĩnh vực ầm ầm mở rộng, lực lượng cường đại bộc phát, ánh sáng đỏ máu xông thẳng tới chân trời.

Huyết mang vô biên bao phủ lấy Sở Hưu, không ngừng chèn ép lĩnh vực của y, thậm chí trong huyết mang còn có một chút lực lượng trào ra ăn mòn lực lượng nguyên thần và khí huyết của Sở Hưu.

Huyết Hà lão tổ cắn răng thôi phát lực lượng của huyết mang kia tới cực hạn, thậm chí quanh người hắn tỏa ra làn sương máu dung nhập vào huyết mang kia.

Thật ra võ giả tu luyện công pháp về khí huyết coi trọng nhất là khí huyết của bản thân, khí huyết tương đương với lực lượng của bọn họ.

Còn bây giờ Huyết Hà lão tổ dung nhập lực lượng bản thân vào đó, hiển nhiên hắn đã dốc toàn lực, chuẩn bị giải quyết Sở Hưu thật nhanh để tới cứu viện các võ giả Huyết Hà Giáo khác.

Sở Hưu nheo mắt, trong mắt y lóe lên sắc thái quỷ dị, tâm của Huyết Hà lão tổ đã loạn!

Đợi tới khi huyết mang kia khiến lĩnh vực của Sở Hưu co lại quanh người không đủ ba trượng, Huyết Hà lão tổ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, huyết mang càng cường thịnh, chớp mắt đã ép lĩnh vực của Sở Hưu tới không còn ba thước!

Một khắc sau, Sở Hưu lại đột nhiên từ bỏ lĩnh vực, ma khí cuồng bạo càn quét quanh người, điên cuồng thôn tính lực lượng xung quanh, thậm chí bao gồm cả huyết mang cường đại mà Huyết Hà lão tổ thi triển.

Thân hình Sở Hưu bắt đầu phình to, cuối cùng hóa thành độ cao trăm ngàn trượng, phá vỡ triệt để huyết mạng của Huyết Hà lão tổ, đấm ra một quyền, trực tiếp đánh Huyết Hà lão tổ ghim thẳng vào vách núi.

Lực lượng của Pháp Thiên Tượng Địa nhanh chóng tiêu tán, lần này Sở Hưu chỉ thi triển một quyền cho nên y còn chưa kiệt sức, vẫn chịu được.

Nhưng chỉ một quyền của Pháp Thiên Tượng Địa như vậy không đủ để giết

chết Huyết Hà lão tổ. Huyết Hà lão tổ vừa hộc máu, vừa giãy dụa leo từ trong vách núi ra, toàn thân đầy máu tươi, vô cùng thê thảm.

“Thần thông! Sao lại là thần thông!” Huyết Hà lão tổ vẻ mặt không thể tin nổi.

Tới cảnh giới của Huyết Hà lão tổ đương nhiên cũng biết đến thần thông. Hơn nữa bản thân hắn cũng cực kỳ khao khát muốn có một bộ thần thông, đương nhiên tỷ lệ này rất nhỏ.

Huyết Hà lão tổ xuất thân dân dã, không gia nhập những đại tông môn đỉnh phong, cũng không có kỳ ngộ gì lớn, cho nên đối với Huyết Hà lão tổ thì thần thông là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Còn bây giờ hắn lại thấy được thần thông trên người một võ giả tiểu bối cảnh giới kém xa hắn, chuyện này khiến hắn cảm thấy vừa bất công vừa không cam lòng.

Thấy võ giả Huyết Hà Giáo tiếp tục bị tàn sát, Huyết Hà lão tổ cắn răng nói: “Sở Hưu! Rốt cuộc vì sao ngươi lại ra tay với Huyết Hà Giáo ta? Chẳng lẽ ngươi định để Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành trở mặt triệt để à?

Bây giờ ngươi lập tức dừng tay, ta đáp ứng ngươi, Huyết Hà Giáo ta sẽ giữ trung lập, tuyệt đối không đứng về phía Hàn Giang Thành!”

Ban đầu Huyết Hà lão tổ nổi giận xuất thủ, vốn không hỏi Sở Hưu chuyện này.

Phải nói từ đầu hắn đã không tin Sở Hưu lại vì chuyện mình đuổi giết thuộc hạ của y mà dốc toàn bộ lực lượng, đi cả ngàn dặm tới đánh giết.

Liên tưởng tới đại thế của toàn bộ Đông Vực, liên tưởng tới quan hệ giữa Sở Hưu và Hoàng Thiên Các, giữa Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành. Hôm nay Sở Hưu tới đây, khả năng lớn nhất là giúp Hoàng Thiên Các diệt trừ hắn!

Sở Hưu lạnh nhạt lắc đầu nói: “Huyết Hà lão tổ, ngươi sống tới giờ đúng là đáng buồn, cho dù chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Từ khi lên núi ta đã nói rồi, người của Sở Hưu ta không phải dễ động vào!”

Huyết Hà lão tổ trợn tròn hai mắt, như không thể tin được Sở Hưu lại ra tay vì một lý do nực cười như vậy.

Thấy người của Huyết Hà Giáo sắp bị phe Sở Hưu giết sạch, Huyết Hà lão tổ nổi giận gầm lên một tiếng, khí huyết quanh người lập tức tan hết, thân thể dung nhập vào hư không, hóa thành một thứ cực kỳ đáng sợ.

Không có thực thể, toàn thân như máu tươi hòa tan, màu sắc vẩn đục.

“Tiểu bối! Hôm nay lão tổ ta và ngươi không chết không thôi!”

Sở Hưu kinh ngạc nhìn Huyết Hà lão tổ, quả nhiên cường giả tới cảnh giới này không ai dễ đối phó. Huyết Hà lão tổ này lại tế luyện khí huyết của bản thân, sau đó dung nhập vào cơ thể mình.

Loại tồn tại này thậm chí không thể coi là người, Huyết Ma?

Chỉ trong chớp mắt con sông máu vẩn đục kia đã bao phủ lấy Sở Hưu, lực lượng của nó ăn mòn ô nhiễm tất cả. Những nơi nó đi qua ngay cả thiên địa nguyên khí cũng bị ăn mòn, tỏa ra mùi cháy khét.

Ánh mắt Huyết Hà lão tổ lóe lên vẻ khoái trá, Sở Hưu hủy diệt cơ nghiệp cả đời hắn là Huyết Hà Giáo, hắn cũng muốn Sở Hưu nằm lại tại đây, chôn cùng Huyết Hà Giáo!

Nhưng ngay lúc này Huyết Hà lão tổ lại lấy làm lạ phát hiện ánh mắt Sở Hưu không có chút sợ hãi nào, ngược lại để lộ biểu cảm giễu cợt.

Không đợi Huyết Hà lão tổ phản ứng lại, hai tay Sở Hưu cũng nhanh chóng kết ấn, trong ấn pháp này tỏa ra phật quang lóng lánh, rực rỡ thánh khiết vô bì.

Một đóa hoa sen thập tự nở rộ trong thủ ấn của Sở Hưu.

Hoa sen đại biểu cho thanh tịnh, không vương mùi bùn.

Thập tự đại biểu cho cứu rỗi, tịnh hóa tứ phương thế giới.

Hoa sen thập tự lóng lánh nở rộ, những nơi nó đi qua, phật quang chiếu rọi thiên cổ, tịnh hóa tất cả mọi thứ ô uế tà ác quỷ dị.

Sông máu ô trọc của Huyết Hà lão tổ bị phật quang chiếu rọi, tỏa ra từng luồng khói trắng, không ngừng bốc hơi.

"Không!"

Huyết Hà lão tổ nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.

Hắn không cách nào chống lại loại lực lượng đó, vì đó là thần thông, một thức thần thông!

Huyết Hà lão tổ hao hết sức lực muốn né tránh trói buộc từ lực lượng này, nhưng một khắc sau hoa sen thập tự đã hoàn toàn nở rộ, ánh sáng vô tận bao phủ lấy Huyết Hà Giáo.

Tiếng kêu thê lương của Huyết Hà lão tổ không ngừng nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán.

Sở Hưu ngoắc tay vào không trung, một luồng máu tươi xuất hiện trong tay y.

Luồng máu tươi đó thuần khiết tới cực hạn, tựa như thủy tinh, hơn nữa còn như vật sống, không ngừng lưu động trong tay Sở Hưu.

Sở Hưu nhìn thoáng qua rồi ném nó vào hộp báu không gian của mình.

Đây là hồn huyết của Huyết Hà lão tổ, chứa đựng chân linh của hắn.

Huyết Hà lão tổ có thể luyện hóa toàn bộ máu tươi của mình thành loại ô trọc đó, nhưng chỉ có hồn huyết chứa chân linh của bản thân là phải giữ cho thật tinh khiết.

Luyện hóa thứ này sẽ có lợi ích nhất định. Sở Hưu không định sử dụng, y đã đáp ứng sẽ mang máu tươi của Huyết Hà lão tổ về cho Lục Giang Hà, vậy nhất định sẽ làm.

Tuy hiện tại máu tươi toàn thân của Huyết Hà lão tổ đều bị y tịnh hóa, nhưng một chút hồn huyết tinh khiết tới cực điểm này còn có tác dụng lớn hơn đống máu tươi ô trọc kia.

Mai Khinh Liên đi tới kinh ngạc nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi không sao chứ?”

Sở Hưu lấy làm lạ hỏi: “Ta có làm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK