Nhưng xưa nay Hư Từ chưa từng phản ứng lại lời bàn tán này, vì hắn biết, đúng là mình không bằng Hư Vân.
Nếu Hư Vân muốn đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chắc chắn tốc độ sẽ nhanh hơn hắn nhiều.
Nhưng đối phương tu luyện Thất Bảo Diệu Thụ, có thể nói là xưa nay chưa từng có, đồng tu bảy loại lĩnh vực, toàn bộ giang hồ chưa một người thử nghiệm. Còn bây giờ, rốt cuộc hắn đã thành công!
Khoảnh khắc này, Hư Từ cũng hô lớn: “Hư Vân sư đệ!”
Ngay lúc Sở Hưu cho rằng hắn định bảo Hư Vân phản công, hắn lại quát lời: “Dùng Thất Bảo Diệu Thụ của ngươi chém ra lĩnh vực, mang theo bọn Tông Huyền rời khỏi đây đi!”
Hư Vân ngây ra tại chỗ, chẳng ngờ mình lâm chiến đột phá mà Hư Từ lại bảo hắn đào tẩu.
Hư Từ không để ý tới phản ứng của hắn mà hét lớn với những lão tăng còn lại: “Chuyển lực lượng tới người ta.”
Những lão tăng này đã mang ý quyết tử, không có bất cứ cảm xúc cá nhân nào, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của phương trượng.
Nghe vậy bọn họ lập tức chuyển lực lượng lên người Hư Từ. Lúc này phật quang trên người Hư Từ đã bùng lên tới cực hạn, thậm chí hắn như dung nhập vào phật quang này.
“Đi mau!”
Hư Từ quát lên chói tai, sau lưng hiện lên ngàn vạn phật quốc, nhưng tất cả đều dung nhập vào trong người.
Khoảnh khắc này, Hư Từ được phật quang vô tận bao phủ, chẳng khác nào chân phật hàng lâm.
Từ đầu hắn đã không định đi, mà mang quyết tâm liều chết.
Không đấu lại, không địch nổi.
Cho dù Hư Vân bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không có tác dụng gì, chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Cho nên hắn vẫn thua, vẫn phải chết.
Nhưng cho dù hắn có chết, nhưng Đại Quang Minh Tự sẽ không bị diệt sạch.
Hư Vân đột phá không phải cho bọn họ cơ hội chuyển bại thành thắng mà cho bọn họ cơ hội bảo toàn lực lượng truyền thừa của Đại Quang Minh Tự.
Hư Vân làm huynh đệ với Hư Từ nhiều năm, cũng hiểu Hư Từ có ý gì.
Biểu cảm trên gương mặt hắn thay đổi vài lần, nhưng cuối cùng không thốt lên một chữ, bảy luồng lĩnh vực mở ra, trực tiếp bao phủ tất cả các võ giả Đại Quang Minh Tự may mắn sống sót, cương khí kéo theo bọn họ nhanh chóng trốn xuống núi, cảnh tượng quá mức chấn động.
Nhưng Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương sao lại để bọn họ được như ý?
Hai người vừa định ngăn cản, đám lão tăng của Đại Quang Minh Tự lại đồng thời thiêu đốt tinh huyết và nguyên thần, lực lượng cường đại lập tức truyền vào người Hư Từ. Chỉ trong chớp mắt, phật quang bao phủ toàn bộ đỉnh núi, khiến Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai không cách nào tiến thêm một bước.
"A Di Đà Phật!"
Hư Từ chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Hư Vân có thể chạy, Tông Huyền vẫn còn sống, truyền thừa của Đại Quang Minh Tự vẫn còn!
Thân là phương trượng, người khác có thể trốn, nhưng hắn thì không.
Quay đầu lại nhìn Đại Quang Minh Tự đã đổ nát trong lúc mọi người giao thủ, hắn như thấy được quá khứ rất lâu trước đó, một tiểu sa di quỳ trước tượng phật, sư phụ của hắn hỏi: “Tương lai học được phật pháp, con định làm gì?”
Tiểu sa di kiên định nói: “Phổ độ thế gian, trừ ma vệ đạo!”
Sư phụ mỉm cười nói: “Trừ ma vệ đạo thì hơi khó, ma không thể trừ hết được, nếu con muốn phổ độ thế gian, vậy pháp hiệu của con là Hư Từ đi.”
Hư Từ thở dài một tiếng, ánh mắt không vui không buồn.
Bận rộn cả trăm năm, hắn muốn trừ ma vệ đạo, kết quả hôm nay trên giang hồ ma diễm ngập trời.
Hắn muốn phổ độ thế gian, kết quả dõi mắt khắp nhân gian đâu đâu cũng là đau khổ.
Làm phương trượng cả đời mà chẳng làm được trò trống gì, chỉ có thể bảo vệ chút hy vọng truyền thừa cuối cùng của Đại Quang Minh Tự, có vậy hắn mới không phụ chức vị của mình.
Phật Đà trải qua ngàn vạn kiếp nạn mới có thể luyện thành Kim Thân, hôm nay Đại Quang Minh Tự bọn họ trải qua kiếp nạn, không phải lần đầu tiên nhưng chắc chắn không phải lần cuối cùng!
"Phật pháp vô biên!"
Hai tay Hư Từ khép lại thành chữ thập, phật quang vô tận lan tỏa, đồng hóa tất cả mọi lực lượng xung quanh, nhuộm mọi thứ xung quanh thành sắc vàng chói mắt.
Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai biến sắc, thân hình vội vàng lui lại
phía sau.
Nhưng phật quang kia như có lực hút cực mạnh, không ngờ lại lôi kéo bọn họ, khiến bọn họ không cách nào lùi lại một bước.
Linh giác của Sở Hưu tăng cường tới cực hạn, y có thể cảm nhận được lực lượng cường đại này, một khi lão hòa thượng này liều mạng thì uy thế cường hãn tới kinh người.
Khoảnh khắc này, quanh người Sở Hưu bị ma khí cường đại lan tràn bao phủ, đại lượng thiên địa nguyên khí chen chúc nhau tiến vào cơ thể y. Chỉ trong chớp mắt thân hình Sở Hưu đã tăng vọt tới ngàn trượng, đầu đội trời chân đạp đất.
Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, Sở Hưu trực tiếp ngăn trước mặt Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai, hai tay đánh ra ngăn cản luồng lực lượng kia.
Khoảnh khắc này thời gian như ngưng bặt, một khắc sau lực lượng cường đại đột nhiên bộc phát, hào quang vàng chói xông thẳng lên cao, kéo tới tận chân trời, e là toàn bộ Bắc Yên đều thấy được.
Sở Hưu chỉ có một cảm giác, đó là đau!
Lực lượng cường đại đánh tới, khiến thân thể hắn chấn động kịch liệt. Tuy trong trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa Sở Hưu có thể ngăn cản luồng lực lượng này, nhưng cảm giác đau đớn do lực lượng trùng kích lại không dễ triệt tiêu.
Không biết bao lâu sau, luồng lực lượng hùng mạnh này rốt cuộc cũng biến mất, Sở Hưu cũng không thể duy trì trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa, thân hình thu nhỏ, sắc mặt trắng bệch thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.
Ngụy Thư Nhai vịn Sở Hưu, há miệng định nói gì đó nhưng nhìn lướt qua bốn phía rồi thở dài một tiếng, không nói ra miệng.
Thương Thiên Lương thấy Sở Hưu chỉ tiêu hao quá độ chứ không thụ thương nên không lo lắng mấy. Hắn nhìn bốn phía xung quanh rồi tặc lưỡi thở dài: “Đám hòa thượng này điên rồi, hung ác với người khác thì thôi, với mình càng ác!”
Dõi mắt nhìn lại, đỉnh núi của Đại Quang Minh Tự đã bị lực lượng mà Hư Từ bộc phát ra lúc vừa rồi san bằng triệt để. Hư Từ và mấy lão tăng kia cũng không còn hài cốt.
Phải biết nơi này là đất tổ của Đại Quang Minh Tự, vừa rồi khi Hư Vân dẫn người bỏ tốn không mang theo Bồ Đề Lâm hay Tàng Kinh Các, mọi thứ vẫn ở đây.
Kết quả trước khi chết Hư Từ bộc phát một đòn toàn lực, không hề thu liễn lực lượng, rõ ràng định đồng quy vu tận với Sở Hưu, tiện đà phá hoại mọi thứ của nhà mình. Cho dù bọn họ có hóa thành tro bụi cũng không để lại cho Sở Hưu.
Thương Thiên Lương hỏi: “Có đuổi không?”
Sở Hưu ném hai viên đan dược vào miệng, lắc đầu nói: “Không đuổi, cũng không đuổi kịp.”
Nếu bây giờ y vẫn còn sức chiến đấu, cũng có thể đuổi theo một phen, nhưng lúc này trong thời gian ngắn y không thể xuất thủ nữa. Tuy uy lực của Pháp Thiên Tượng Địa rất lớn nhưng tiêu hao cũng cực kỳ kinh khủng.
Không ai dám chắc Đại Quang Minh Tự còn lá bài tẩy nào không, dù sao y cũng đạt được mục đích diệt môn rồi, chỉ không đuổi tận giết tuyệt được thôi.
“Đúng rồi, vừa rồi ngươi thi triển thần thông à?” Thương Thiên Lương đột nhiên hỏi.
Sở Hưu gật đầu: “Chính là thần thông trên pho tượng mà ngươi với ta cùng nghiên cứu, tên là Pháp Thiên Tượng Địa.
Thần thông là một cách diễn biến cụ thể hóa của quy tắc thiên địa, hạ giới không mấy ai nắm giữ thần thông, nhưng ở Đại La Thiên thì thần thông cũng không hiếm thấy.”
Nghỉ ngơi một hồi, sau khi khôi phục lại chút nguyên khí, Sở Hưu trầm giọng nói: “Đi thôi, tới triều đình Bắc Yên.”
Thương Thiên Lương kinh ngạc nói: “Còn tới triều đình Bắc Yên làm gì?”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh: “Từ nay về sau, Bắc Yên, diệt phật!”
Chương 1547 Bắc Yên, không phật! 1
Trong triều đình Bắc Yên, hoàng đế Hạng Lê và các cường giả hoàng tộc Hạng thị như Hạng Sùng và Hạng Võ, cùng với cường giả quân đội như Bắc Cung Bách Lý đều tập trung ở đây.
Không phải vì Bắc Yên vừa xảy ra chuyện gì lớn mà vì chấn động từ phía Đại Quang Minh Tự quá khủng khiếp.
Phật quang ngập trời xông thẳng tới tận chân trời, cho dù có ngồi ở Yến Kinh Thành cũng có thể chứng kiến, những cường giả như Hạng Sùng còn cảm nhận được chấn động cường đại từ nơi đó.
Chuyện này khiến bọn họ không khỏi nghi ngờ, có phải bên Đại Quang Minh Tự có người đột phá không? Đối với bọn họ mà nói, đây không phải tin tức tốt lành gì.
Hạng Lê lo lắng nói: “Đại Quang Minh Tự chiếm cứ Bắc Địa, nếu lần này có người đột phá, ta lo là giang hồ Bắc Yên sẽ không thái bình.”
Bắc Cung Bách Lý cau mày nói: “Không thể nào? Chấn động lực lượng đó rất mạnh, thậm chí đã mạnh tới mức vượt quá trình độ cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rồi. Chẳng lẽ Hư Từ còn đột phá hay sao?
Thỉnh thoảng đám hòa thượng của Đại Quang Minh Tự lại gây ra chút chuyện, lát nữa ta phái người tới gần Đại Quang Minh Tự, xem xem rốt cuộc bọn chúng đang giở trò quỷ gì.”
Lúc này một âm thanh đột nhiên vọng tới: “Không cần, từ nay về sau, Bắc Yên không còn Đại Quang Minh Tự.”
Giọng nói đột nhiên vang lên này khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Nơi này là hoàng cung Bắc Yên, khắp nơi đều bố trí trận pháp, ai có thể bất tri bất giác đến đây?
Nhưng một khắc sau bọn họ lại có phản ứng khác, sao giọng nói này quen tai đến vậy?
Cửa điện bị đẩy ra, Sở Hưu dẫn theo Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai trực tiếp đi vào trong đại điện.
Mọi người ở đây vừa thấy Sở Hưu, lập tức ngẩn ra, không biết là vui mừng hay ngạc nhiên.
Một năm trước Sở Hưu bỏ mạng, tất cả lực lượng dưới trướng Sở Hưu đều co lại trong Côn Luân Sơn tu hành, lực lượng bên phía triều đình Bắc Yên cũng vậy.
Từ đó trở đi không ai trấn áp võ lâm Bắc Yên, triều đình Bắc Yên đành chia ra một phần lực lượng, vừa ổn định võ lâm Bắc Yên vừa đề phòng Đông Tề.
Nếu không phải Lữ Hạo Xương của Đông Tề đang chìm đắm trong chuyện phòng the, dẫn tới thận hư người yếu, phải dưỡng bệnh, không rảnh gây sự với Bắc Yên, không khéo Bắc Yên đã phải luống cuống tay chân một thời gian.
Một năm qua, tất cả mọi người cho rằng Sở Hưu đã chết, ngay cả triều đình Bắc Yên cũng tháo tấm bảng hiệu Trấn Võ Đường xuống, ai ngờ bây giờ Sở Hưu lại trở về. Khoảnh khắc này tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải.
Hạng Lê vẫn khá nhanh nhạy, gương mặt lập tức lộ vẻ vui mừng như điên, đứng dậy nói: “Trẫm biết mà, Sở đại nhân cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ không chết như vậy!
Thời gian vừa qua giang hồ Bắc Yên không có Trấn Võ Đường trấn áp, đúng là một mỡ hỗn độn. Bây giờ Sở đại nhân đã về, rốt cuộc Bắc Yên cũng được bình an rồi."
Hạng Lê vừa nói vừa giơ xua tay với thái giám thân cận phía sau, ra hiệu cho đối phương mau mau chóng chóng treo tấm bảng hiệu Trấn Võ Đường lên.
Sở Hưu không buồn để ý tới mấy hành động này của Hạng Lê, dù sao đối với Sở Hưu, chút lực lượng và danh phận của Trấn Võ Đường đã chẳng phải thứ gì to tát.
Nghe vậy Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Trên giang hồ này có không ít kẻ muốn Sở Hưu ta chết, nhưng rất đáng tiếc, ta phải làm bọn họ thất vọng rồi.”
Ánh mắt đám người Bắc Cung Bách Lý nhìn Sở Hưu đều mang vẻ hoảng sợ, Sở Hưu này đúng là kẻ giết cũng không chết.
Một lần là vận may, hai lần là bản lĩnh.
Sau này ai muốn động tới Sở Hưu, vậy phải tính toán xem vạn nhất Sở Hưu trở về, tới tìm bọn họ báo thù, bọn họ có chịu nổi hậu quả đó hay không?
Hạng Võ nói: “Sở đại nhân, vừa rồi ngươi nói gì? Sao lại Bắc Yên không còn Đại Quang Minh Tự?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đúng như ý nghĩa mấy chữ đó thôi.”
Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện nhân lúc ta không có mặt liên thủ lên Côn Luân Sơn, định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa của Thánh Giáo ta, chặt đứt căn cơ Thánh Giáo ta, đây là mối thù không chết không thôi!
Bây giờ phương trượng của Đại Quang Minh Tự là Hư Từ đã chết, tất cả các lão tăng đời trước của Đại Quang Minh Tự cũng bỏ mạng.
Đỉnh núi mà Đại Quang Minh Tự chiếm cứ ở Bắc Địa đã bị san bằng triệt để, bây giờ các ngươi tới đó còn không thấy cả phế tích, vì tất cả đều hóa thành tro bụi rồi.”
Mỗi câu nói của Sở Hưu đều khiến mọi người hít một hơi lạnh, trong lòng khiếp sợ tới mức không nói thành lời.
Bắc Phật Tông Đại Quang Minh Tự truyền thừa vạn năm, không ngờ lại bị hủy diệt trong tay Sở Hưu? Tùy tiện hóa thành tro bụi như vậy?
Sau khi bọn họ tiêu hóa xong tin tức này, Sở Hưu mới nói: “Ta tới chỉ là để nhờ bệ hạ một việc.”
Hạng Lê vội vàng nói: “Sở đại nhân cứ nói, chỉ cần làm được, chắc chắn trẫm sẽ làm cho Sở đại nhân.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Rất đơn giản, ta muốn Bắc Yên này, diệt phật!
Bên phía ta chỉ có ba người, cho nên còn rất nhiều kẻ trong Đại Quang Minh Tự chưa chết, có lẽ bọn chúng ở Bắc Yên, cũng có lẽ không ở trong Bắc Yên.
Cho nên chuyện tiếp theo cần có bệ hạ ra tay giúp đỡ. Từ nay trong khu vực Bắc Yên này, cấm tuyệt đối giới Phật tông, phát hiện có dư nghiệt của Đại Quang Minh Tự, nếu là kẻ yếu thì lập tức tiêu diệt, cường giả thì trực tiếp thông báo cho Thánh Giáo ta là được.”
Mọi người ở đây khóe miệng giật giật, nghe thử cách dùng từ của Sở Hưu đi, dư nghiệt.
Xưa nay chỉ có Ma đạo bị gọi là dư nghiệt, từ bao giờ mà đường đường Đại Quang Minh Tự đứng đầu Bắc Phật Tông mà lại thành dư nghiệt?
Nhưng Sở Hưu còn san bằng cả Đại Quang Minh Tự, đúng là y có tư cách gọi hai chữ dư nghiệt này.
Hạng Lê nói thẳng: “Xin Sở đại nhân cứ yên tâm, trẫm lập tức hạ chỉ, đuổi bắt dư nghiệt Đại Quang Minh Tự trong lãnh thổ Bắc Yên này.”
Không nhắc tới thực lực khủng khiếp của Sở Hưu hiện tại, chỉ với quan hệ giữa Bắc Yên và Sở Hưu, Hạng Lê sẽ không cự tuyệt Sở Hưu.
Dù sao trong mắt người ngoài thì triều đình Bắc Yên và Sở Hưu đã là cá mè một lứa, không giúp Sở Hưu thì bọn họ làm gì đây?
Sở Hưu không định ở lại trong triều đình Bắc Yên thêm, sau khi căn dặn triều đình Bắc Yên xong, y trực tiếp quay người rời khỏi.
Hạng Sùng nhìn theo bóng lưng Sở Hưu, đột nhiên thở dài một tiếng.
Ngày trước khi hoàng huynh của hắn còn tại thế, định lợi dụng Sở Hưu, kết quả cuối cùng thậm chí không thể chọn người thừa kế.
Hơn nữa cũng may hoàng tộc Hạng thị đặt đại cục lên trên hết, không trở mặt với Sở Hưu, nếu không hôm nay Bắc Yên có còn họ Hạng hay không cũng là ẩn số.
Hạng Sùng nói với Hạng Lê: “Bệ hạ, chuẩn bị đi.”
Hạng Lê gật đầu nói: “Trẫm biết, trẫm sẽ lập tức chuẩn bị, lùng bắt dư nghiệt Đại Quang Minh Tự trong Bắc Yên.”
Hạng Sùng lắc đầu nói: “Ý của ta không phải như vậy, mà là toàn bộ Bắc Yên phải chuẩn bị.”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Chuẩn bị cho thiên hạ đại loạn!”
Chương 1548 Bắc Yên, không phật! 2
Hạng Sùng thở dài nói: “Một năm trước tất cả mọi người đều cho rằng Sở Hưu đã chết, kết quả bây giờ hắn lại trở về, còn đi vạn dặm tập kích, hủy diệt Đại Quang Minh Tự. Uy thế của Ma đạo đã lên tới mức không thể đỡ nổi.
Bên phía Tây Sở, Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo đang bế quan luyện hóa ma chủng, một khi hắn xuất quan, uy thế đó cũng quét ngang cả thiên hạ.
Dưới đại thế này, toàn bộ giang hồ, bất luận Chính hay Ma, Đạo hay Phật, tất cả đều bị liên lụy.
Cho nên tiếp đó, thiên hạ đã không phải thứ triều đình có thể nắm giữ, có thể bảo vệ Bắc Yên ta được bình an đã là may mắn lắm rồi.”
Mọi người trong đại điện của triều đình Bắc Yên ai nấy sắc mặt nặng nề, gật nhẹ đầu.
Võ đạo hưng thịnh không phải chuyện tốt cho triều đình, ít nhất trong thời điểm hiện tại, đối với bọn họ là như vậy.
Trước lực lượng tuyệt đối, tất cả đều không thể khống chế.
...
Trong lúc Sở Hưu trở lại Côn Luân Ma Giáo, toàn bộ giang hồ như mặt hồ tĩnh lặng bị ném một quả bom lớn, bùng nổ, sôi trào!
Ma Chủ Sở Hưu trở về!
Vạn dặm tập kích, ba người liên thủ hủy diệt Đại Quang Minh Tự!
Đỉnh núi ở Bắc Địa đã hóa thành tro bụi khô cằn!
Bắc Yên lại thành lập Trấn Võ Đường, truy bắt dư nghiệt Đại Quang Minh Tự, trong phạm vi Bắc Yên, không còn tăng nhân Phật môn!
Thủ tọa Vọng Niệm Thiện Đường Hư Vân dẫn các đệ tử Đại Quang Minh Tự còn lại tới Đông Tề, Đại Quang Minh Tự vẫn còn chút hương hỏa!
Khi những tin tức này lần lượt đập vào mắt mọi người, thiếu chút nữa khiến toàn bộ giang hồ lật ngược.
Ngoài kinh hãi ra, mọi người đã không biết nên nói gì cho phải, vì đại đa số đã chấn động tới mức nói không ra lời.
Sở Hưu chết lần một, kết quả một năm sau y trở về hủy diệt Lục gia Tôn gia, cướp đoạt Thanh Long Hội.
Sở Hưu chết lần hai, vẫn là một năm sau trở về, dẫn theo Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương đi vạn dặm tập kích, chỉ trong một ngày đã hủy diệt Bắc Phật Tông - Đại Quang Minh Tự.
Sự khủng khiếp đó, uy thế đó, khiến bất cứ lời nói gì cũng trở nên yếu ớt.
Nhưng tất cả mọi người cùng có chung một suy nghĩ, một suy nghĩ giống với
Hạng Sùng. Giang hồ này, sắp không còn thái bình.
Phải nói xưa nay giang hồ chưa bao giờ thái bình, một năm an ổn vừa qua chỉ là ảo ảnh trước cơn bão mà thôi.
Trong Thuần Dương Đạo Môn, võ giả Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo một năm trước không mấy khi trao đổi, nhưng lúc này lại qua lại không ngừng.
Có điều Lục Trường Lưu không đến, hắn đang bế quan, người tới là Hàn Cửu Tư.
Hai người ngồi đối diện, nhưng nửa ngày rồi vẫn không ai lên tiếng.
Vì bọn họ không biết nên nói gì.
Thực lực của Chân Vũ Giáo vẫn bày ở đó, sau khi nghe tin tức này, lòng người nguội lạnh.
Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương, hai vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Tuy Sở Hưu chưa đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng chiến lực của y còn cao hơn. Theo lời Hư Vân, không ngờ Hư Từ hoàn toàn không phải đối thủ, không liều mạng thậm chí không cách nào khiến đối phương tổn thương.
Dõi mắt ra khắp giang hồ, có môn phái nào gom được tới ba chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền? Chân Vũ Giáo bọn họ lấy gì ra đấu với họ đây?
Suy nghĩ của Lăng Vân Tử cũng hệt như vậy.
Trước đó hắn cho rằng Sở Hưu đã chết, còn có cảm giác thương cảm, kết quả không ngờ Sở Hưu lại nhảy nhót tưng bừng, xuất hiện trước mặt bọn họ, hơn nữa còn trở nên cường đại hơn nữa, cường đại tới mức khiến người ta run rẩy.
Nửa ngày sau Hàn Cửu Tư mới mở miệng nói: “Lăng Vân Tử chưởng môn, rốt cuộc bây giờ ngươi có ý tưởng gì không? Lại tổ chức liên minh Chính đạo, hợp lực đối phó với tên Sở Hưu kia à?”
Lăng Vân Tử cười khổ nói: “Liên minh Chính đạo? Ngươi dám không? Thuần Dương Đạo Môn ta không dám.”
Đường đường chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, không ngờ lại công khai nói mình không dám, có thể thấy Sở Hưu khiến Lăng Vân Tử chấn động tới nhường nào.
Hàn Cửu Tư trầm tư, vì đúng là hắn không dám.
Bị giết một lần là trở lại, thực lực lại mạnh thêm một phần, mỗi lần đều gây ra gió tanh mưa máu.
Đối mặt với một kẻ không cách nào giải quyết như vậy, ai dám làm gì đây?
Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo còn sợ, phải nói là những tông môn tham gia liên minh Chính đạo năm xưa, có ai không sợ?
Cho dù Sở Hưu có mạnh hơn nữa, chỉ cần y không mạnh tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã năm xưa, mọi người vẫn dám ra tay với y.
Nhưng vấn đề là, tuy bây giờ ngươi có thể giết chết Sở Hưu, nhưng ai dám cam đoan y đã chết thật?
Đại Quang Minh Tự tin, cho nên Đại Quang Minh Tự bị diệt môn, đất tổ vạn năm cũng bị san phẳng, đám người Hư Vân như chó mất chủ trốn bên Đông Tề, thậm chí không dám ngóc đầu lên xin cứu viện.
Không ai có tự tin như vậy, cho nên cũng không ai dám Đông Tề vào lúc này, tuy bọn họ biết rõ Sở Hưu sẽ không dừng tay, vì vẫn còn Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Ngày trước còn có Tu Bồ Đề Thiền Viện lên Côn Luân Ma Giáo định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa, Sở Hưu đã tuyên bố công khai, lần này chỉ báo thù riêng, không liên quan tới lập trường Chính Ma.
Tuy tất cả mọi người không tin, nhưng đã tới nước này rồi, bọn họ không tin cũng không được.
...
Trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, rốt cuộc và những người bế quan như Bất Không hòa thượng cũng có mặt, tất cả khổ hạnh tăng bên ngoài cũng được triệu hồi về Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Tin tức Đại Quang Minh Tự bị hủy diệt vừa được đưa tới, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã biết mục tiêu tiếp theo sẽ là mình.
Tiêu Ma Kha chỉ vào hai mắt mình, cười khổ nói: “Khi Sở Hưu chết, ta còn tưởng năm đó mình nhìn lầm.
Kết quả không ngờ cảnh tượng ta thấy năm xưa, cơn ác mộng đó lại thành sự thật.”
Ngày trước, Tiêu Ma Kha bói ra cảnh Sở Hưu hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện, chuyện này cũng dẫn tới lần đầu tiên Tu Bồ Đề Thiền Viện và Sở Hưu xung đột.
Sau này Sở Hưu bỏ mạng, hắn tưởng mình tính toán sai, kết quả không ngờ lần bói toán có thể coi là đỉnh cao trong cuộc đời bói toán của hắn, nhưng hắn cứ nghĩ là mình tính sai.
Trong một kiếp người mà hai lần chứng kiến tông môn bị hủy diệt, nguyên nhân còn là vì mình. Có thể nói trong mọi người ở đây, Tiêu Ma Kha là người đau đớn nhất.
Bất Không hòa thượng lắc đầu nói: “Ta cũng nghe chuyện của ngươi, nhưng không liên quan tới ngươi.
Hai chữ nhân quả, thấy không rõ, sờ không được, cho dù không có nhân quả từ chuyện bói toán của ngươi, chúng ta cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Sở Hưu bỏ mạng, Vô Căn Thánh Hỏa nhất định phải phong ấn, cho nên kết cục vẫn tương tự thôi.
Đây là nhân quả nhưng cũng là vận mệnh, ngươi thấy được, nhưng không cách nào thay đổi.”
Bất Không hòa thượng nói vậy không phải an ủi Tiêu Ma Kha, hắn chỉ nói sự thật.
Cho dù cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không thể thay đổi nhân quả, nói chi tới Tiêu Ma Kha.
Trong quan hệ nhân quả này, Tiêu Ma Kha chỉ là một quân cờ mà thôi, hơn nữa còn không phải quân cờ quan trọng nhất.
Chương 1549 Quyết tâm của Tu Bồ Đề Thiền Viện
Tiêu Ma Kha nhìn về phía Rama, hỏi: “Phương trượng, bây giờ chúng ta làm thế nào đây? Hay là tạm thời bỏ chạy tới khu vực Nam Hải đi?
Trong khu vực Nam Hải, số lượng tông môn võ lâm thưa thớt, Ma đạo thì chỉ có Đệ Lục Thiên Ma Tông, chúng ta cũng không e ngại. Tới lúc đó cứ chọn bừa một hải đảo rồi ẩn cư là được.”
"Ngươi sợ." Rama đột nhiên nói.
Tiêu Ma Kha ngây ra tại chỗ, sau đó trầm giọng nói: “Không phải ta sợ chết, ta chỉ sợ Tu Bồ Đề Thiền Viện không chịu nổi.”
Mạng của hắn là Rama cho, vì Tu Bồ Đề Thiền Viện, hắn có thể bỏ qua tính mạng mình, nhưng hắn sợ mình sẽ phải thấy cảnh tượng trong bói toán một lần nữa.
Rama nói đầy ẩn ý: “Rút lui thì đơn giản, nhưng muốn trở về lại muôn vàn khó khăn.
Chúng ta có thể lùi, nhưng Tu Bồ Đề Bảo Thụ sau núi có thể đào lên được ư?
Chúng ta có thể lùi, nhưng Phù Đồ Tháp dưới mặt đất của Tu Bồ Đề Thiền Viện có thể mang theo hay sao?
Có quá nhiều thứ không thể bỏ qua, ta sợ là lần này chúng ta mà đi, lại mất hẳn phật tâm.”
Bất Không hòa thượng cũng gật đầu, thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, rút lui thì dễ, nhưng muốn về lại muôn vàn khó khăn.
Năm trăm năm trước, dưới uy hiếp của Côn Luân Ma Giáo, không ít tông môn chọn cách tạm lánh ra khu vực hải ngoại, kết quả sau đó số tông môn trở về chỉ là lông phượng sừng lân.
Khi đó Tu Bồ Đề Thiền Viện ta không đi, sao bây giờ lại phải đi?”
Tiêu Ma Kha không nhịn được nói: “Khi đó ma uy của Côn Luân Ma Giáo trải rộng ra khắp thiên hạ, không phải chỉ mình Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta phải chịu khổ, không đi cũng được.
Nhưng bây giờ Sở Hưu kia lại chĩa mũi giáo vào chúng ta, chúng ta không đi thì lấy gì ra chặn Sở Hưu kia?”
“Lấy mạng của ta!”
“Lấy mạng của ta!”
Bất Không hòa thượng và Rama gần như đồng thời thốt lên bốn chữ này.
Không ai không sợ chết, nhưng khi đối mặt với kiếp nạn liên quan tới sinh tử của tông môn, thứ bọn họ có thể lấy ra chính là tính mạng của bản thân.
Nhưng Bất Không hòa thượng là cường giả từng giao chiến với Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước, Rama là người trẻ tuổi nhất trong những chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng là người có thiên phú trác tuyệt nhất.
Bọn họ nói liều mạng, không phải là loại liều mạng của kẻ lỗ mãng, nhưng cũng không phải cùng một ý nghĩa.
Rama vung tay, ra hiệu cho Bất Không hòa thượng nói trước.
Bất Không hòa thượng trầm giọng nói: “Ta tu Bất Tử Thiền, là người từng chết một lần, thật ra không còn bao nhiêu sinh cơ.
Trong Phù Đồ Tháp còn bồi dưỡng một đóa Ưu Đàm Bà La, vạn năm rồi vẫn chưa nở. Đến lúc đó ta sẽ hy sinh sinh cơ còn lại làm chất dinh dưỡng, kích thích Ư Đàm Bà La nở sớm, tạo ra khoảnh khắc rực rỡ nhất của nó.”
Rama lạnh lùng nói: “Ta không cách nào khống chế lực lượng của Tu Bồ Đề Bảo Thụ, nhưng có thể thiêu đốt nguyên thần để đánh đổi, cưỡng ép khống chế nó.
Còn ta khống chế được bao lâu, vậy phải xem ta không chịu nổi trước, hay đám người Sở Hưu không chịu nổi trước.”
Xét tới nội tình thì thật ra Tu Bồ Đề Thiền Viện còn mạnh hơn Đại Quang Minh Tự.
Nội tình này là chỉ nội tình về thời gian.
Ưu Đàm Bà La là thần hoa trong truyền thuyết thượng cổ, Phật Đà nhặt hoa cười, đóa hoa được nhặt chính là Ưu Đàm Bà La.
Nghe nói thời điểm Ưu Đàm Bà La nở rộ sẽ tỏa ra uy lực rực rỡ cường đại, che chở cho phật quốc tịnh thổ.
Nhưng đáng tiếc Tu Bồ Đề Thiền Viện bồi dưỡng đóa hoa này đã một vạn năm, bỏ ra vô số thiên tài địa bảo, cung cấp lực lượng cho nó, mà vẫn không thể khiến nó nở rộ.
Còn Tu Bồ Đề Bảo Thụ, nghe nói có thể truy ngược tới tông môn đứng đầu Phật môn trong thời kỳ thượng cổ, Thiên La Bảo Tự.
Tu Bồ Đề Bảo Thụ vốn là chí bảo truyền thừa của Thiên La Bảo Tự, nhưng thứ này không cách nào di chuyển, nên không bị đưa tới Đại La Thiên.
Kết quả trong đại kiếp nạn thượng cổ, Tu Bồ Đề Bảo Thụ chỉ bị tổn hại đôi chút, không tới mức khô héo, được sư tổ của Tu Bồ Đề Thiền Viện phát hiện, chữa trị cẩn thận, thậm chí cái tên Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng là bắt nguồn từ gốc bảo thụ này.
Bất Không hòa thượng và Rama, hai người đã dùng hai lá bài tẩy mạnh nhất của Tu Bồ Đề Thiền Viện, cho dù Sở Hưu có mạnh hơn nữa thì bọn họ cũng có phòng bị, không đến mức như Đại Quang Minh Tự, bị người ta đột ngột diệt môn.
Tiêu Ma Kha không nhịn được nói: “Vậy ta thì sao?”
Rama vỗ vai Tiêu Ma Kha nói: “Đương nhiên là bảo tồn chút truyền thừa cuối cùng của Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta rồi.
Đã là liều mạng vậy làm gì có thắng thua tuyệt đối? Chúng ta thua, ngươi chính là phương trượng kế tiếp của Tu Bồ Đề Thiền Viện.”
Tiêu Ma Kha nghe xong lập tức đứng lên định nói gì đó, nhưng bị Rama ấn xuống.
Hắn lắc đầu nói: “Ta biết ngươi có ý gì, nhưng xưa nay khi tông môn tới thời khắc sinh tử tồn vong, chỉ có cường giả đi liều mạng chứ ngươi có thấy kẻ yếu đi liều mạng bao giờ chưa? Đó không phải liều mạng mà là chịu chết.
Mỗi chức vị đều có nhiệm vụ của mình, ta là phương trượng, đã tới nước này rồi thì chuyện liều mạng là nhiệm vụ của ta.
Trước đây ta ngồi lên chức vị phương trượng khi còn rất trẻ, chư vị trưởng bối trong sư môn không phản đổi là vì bọn họ tin tưởng.
Còn bây giờ, ta cũng muốn họ thấy, bọn họ không nhìn lầm người.”
Rama không phải người nhiều lời, cho dù là lúc hắn còn trẻ cũng vậy.
Hôm nay hắn nói với Tiêu Ma Kha nhiều như vậy, Tiêu Ma Kha lập tức hiểu quyết tâm của hắn.
Người của Tu Bồ Đề Thiền Viện cho rằng sau khi Sở Hưu giải quyết xong Đại Quang Minh Tự sẽ ra tay với bọn họ. Nhưng thực tế bây giờ Sở Hưu vẫn còn ở Côn Luân Sơn khôi phục lực lượng.
Thần thông Pháp Thiên Tượng Địa này tiêu hao vượt quá lẽ thường, thậm chí tiêu hao đó đã tiếp cận bản nguyên của Sở Hưu, chỉ cần Sở Hưu dùng thêm một giây thôi là tổn thất tới bản nguyên.
Mất tới gần mười ngày, Sở Hưu mới tu bổ được lực lượng tổn thất.
Bên phía Tu Bồ Đề Thiền Viện, Sở Hưu không vội ra tay, tuy tin tức đã lan truyền nhưng muốn động thủ cần chuẩn bị vẹn toàn mới được. Dù sao thực lực của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng mạnh hơn Đại Quang Minh Tự một chút, bây giờ chuyện y còn sống đã bại lộ, lần tiếp theo phải quang minh chính đại tấn công, tập kích cũng vô dụng.
Thật ra Sở Hưu ngông nghênh như vậy, còn công khai tuyên bố sẽ hủy diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, khiến Bắc Yên trực tiếp diệt phật, không phải y hận đám hòa thượng kia thấu xương mà là mượn đại thế, ép Tu Bồ Đề Thiền Viện rút lui. Như vậy y có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản khu vực Nam Man.
Đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng theo hướng tốt nhất, chắc Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ không rút lui.
Loại đại phái truyền thừa vạn năm này cũng có tôn nghiêm và giới hạn cuối cùng, không phải tông môn bình thường, nước chảy bèo trôi, chỉ biết mượn gió bẻ măng.
Cho nên Tu Bồ Đề Thiền Viện không đi, bên phía y nhất định phải chuẩn bị, nhất định phải đánh một trận thật thành công.
Chuyện đầu tiên Sở Hưu làm là dung hợp Phá Trận Tử và Thính Xuân Vũ.
Thật ra Sở Hưu không biết luyện khí.
Nhưng theo lời Lục Giang Hà, bảo vật tiên thiên và bảo vật tiên thiên tự có phản ứng, chỉ cần ném vào là được.
Tuy lần trước đa số những lời của hắn là nói hươu nói vượn nhưng vẫn có tác dụng.
Sở Hưu tới chỗ Vô Căn Thánh Hỏa, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn ném Thính Xuân Vũ và Phá Trận Tử vào trong.
Khoảnh khắc này Vô Căn Thánh Hỏa nóng rực bao phủ toàn bộ hai thanh đao.
Trong Vô Căn Thánh Hỏa, Phá Trận Tử không hề thay đổi, Thính Xuân Vũ lại bắt đầu hòa tan, hóa thành làn nước thép dung nhập vào thân đao Phá Trận Tử.
Có lẽ là vì Thính Xuân Vũ không có khí linh nên khi hai thanh đao dung hợp, ngoại hình vẫn lấy Phá Trận Tử làm cơ sở, nhưng to hơn một chút, độ cong của đao cũng tăng thêm, trở nên sắc bén thêm một chút.
Mà sau khi Thính Xuân Vũ bị hòa tan, một số ấn ký màu đen cũng theo đó dung nhập vào Phá Trận Tử.
Khi Sở Hưu cầm Phá Trận Tử đã được dung hợp xong vào tay, đầu óc y hiện lên từng hình ảnh mơ hồ, nhưng ẩn chứa vận luật kỳ lạ, lấp lóe tới lui, cuối cùng dung nhập vào trong đầu Sở Hưu.
Đây đều là ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại ngày trước, được Thính Xuân Vũ vô thức ghi chép lại, rốt cuộc khi Vô Căn Thánh Hỏa rèn luyện, nó cũng hiển hiện, dung hợp.
Chương 1550 Tạm trở lại Đại La thiên 1
Sau khi Phá Trận Tử dung hợp với Thính Xuân Vũ, uy lực có mạnh mẽ thêm hay không thì Sở Hưu cũng không thử nghiệm được, nhưng đúng là khí thế sắc bén hơn trước đó một chút.
Những ấn ký của Độc Cô Duy Ngã không phải công pháp, nói chính xác thì nó giống kinh nghiệm hơn, tuy dung nhập vào người Sở Hưu, nhưng trong thời gian ngắn Sở Hưu cũng khó lòng tiêu hóa, chắc phải chiến đấu thì y mới lĩnh ngộ triệt để được.
Sau khi làm xong những chuyện này, Sở Hưu định âm thầm lẻn về Đại La Thiên.
Với lực lượng của Côn Luân Ma Giáo hiện tại, Sở Hưu cũng có tự tin nhất định sẽ đánh bại được Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Nhưng điều Sở Hưu muốn lại là lòng tin tuyệt đối, cho nên những người dưới tay y có phần thiếu thốn.
Còn lấy đâu ra người ư, đương nhiên là từ Đại La Thiên.
Sau khi triệu tập mọi người, Sở Hưu nói với họ kế hoạch của mình, sau đó bảo Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương: “Ngụy lão, Thương thành chủ, thời gian tới giao cho hai người.”
Ngụy Thư Nhai gật nhẹ đầu, Thương Thiên Lương lại chắp tay sau lưng, sắc mặt không thành vấn đề: “Tiểu tử ngươi đúng là quan tâm linh tinh, một năm ngươi không có mặt, Côn Luân Ma Giáo cũng có sao đâu.”
Sở Hưu nhíu mày, không lên tiếng.
Khi Côn Luân Ma Giáo nguy cấp nhất, Thương Thiên Lương vẫn không rời bỏ mà giúp họ ổn định lòng người, những chuyện này Sở Hưu đều ghi tạc trong lòng.
Nhưng tính khí vị lão tiên sinh này chưa bao giờ khá, cho dù ngày ngày trồng rau tu thân dưỡng tính nhưng vẫn ra vẻ không phục, không cam lòng, gặp ai cũng phải phản bác đôi ba câu.
Tuy bây giờ thực lực của Sở Hưu đã mạnh hơn hẳn Thương Thiên Lương, nhưng y chưa từng thấy Thương Thiên Lương có chút tôn trọng nào đối với vị Côn Luân Ma Chủ là hắn.
Lúc này Mai Khinh Liên đột nhiên nói: “Dẫn ta theo nhé? Địa điểm mà các cường giả thượng cổ trong truyền thuyết đi tới, người ta còn chưa được thấy đâu.”
Sở Hưu còn chưa kịp nói gì, Mục Tử Y bên cạnh đã lập tức lên tiếng: “Ta cũng muốn đi.”
Đôi mắt mỹ lệ của Mai Khinh Liên nhướn lên, liếc Mục Tử Y một cái. Bây giờ tiểu nha đầu kia đã có kinh nghiệm, mình không nói gì thì nha đầu kia cũng không nói, mình làm gì thì nha đầu kia học theo.
Sở Hưu nhức đầu xoa xoa trán, dẫn theo hai cô gái này cũng không sao, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi.
Sở Hưu vừa định đáp ứng, Lục Giang Hà liền nói: “Bản tôn cũng muốn đi! Tới Đại La Thiên, nếu ngươi ngứa mắt với ai cứ để ta. Ta rất muốn nếm thử mùi vị khí huyết của đám người thượng cổ này, xem xem có gì khác với nơi này không.”
Lục Giang Hà vừa nói xong câu này, Mai Khinh Liên và Mục Tử Y đồng thời trừng mắt với hắn, ánh mắt như đao sắc bay qua, trợn trừng tới mức Lục Giang Hà vò đầu bứt tai.
Có ý gì hả, ta có trêu chọc gì các ngươi đâu?
Thấy nhiều người muốn đi như vậy, Sở Hưu nhanh chóng xua tay nói: “Lã huynh và Chử tiền bối, hai người cũng đi theo, làm quen với lực lượng Đại La Thiên. Bên Côn Luân Sơn thì trước khi ta về không cần xuất thủ, chỉ cần quan sát động tĩnh trên giang hồ là được.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Mai Khinh Liên và Mục Tử Y lại trừng mắt với Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà quay đầu sang phía khác hừ khẽ một tiếng, quyết định không chấp nhặt với hai nữ nhân này.
Năm trăm năm trước hắn đã biết có hai loại người không dễ chọc, một là người có thực lực cường đại mà lại nhỏ nhen như Độc Cô giáo chủ, hai là nữ nhân.
Dẫn người tới Đại La Thiên cũng không phải việc gì khó, chỉ cần cẩn thận một chút, tránh cho người của Tu Bồ Đề Thiền Viện phát hiện là được.
May mà sau khi Tu Bồ Đề Thiền Viện biết Sở Hưu chuẩn bị tấn công, bọn họ co hết lực lượng về tông môn, dọc đường đám người Sở Hưu chỉ cần tu liễm lực lượng tới cực hạn là không thấy bóng dáng võ giả Tu Bồ Đề Thiền Viện nào.
Thông đạo hai thế giới trùng điệp không có bất cứ nguy hiểm gì, Sở Hưu có thể đi qua thì đám người Mai Khinh Liên cũng có thể.
Ngày trước Đại Hắc Thiên Thần Cung có nhiều người tới hạ giới như vậy, cho dù tất cả đều là tinh nhuệ nhưng không thể nào có chuyện ai ai cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Sau khi tới gần lối vào, mấy người nhanh chóng bị hút vào trong, lúc ra đã là trong hang núi kia.
Lục Giang Hà thở dài một tiếng nói: “Nơi này đúng là thần tiên bảo địa, trước kia cho dù Thánh Giáo ta trong thời toàn thịnh, triển khai toàn bộ trận pháp cũng không có thiên địa nguyên khí dồi dào như nơi này.”
Đám người Lã Phụng Tiên cũng hết sức kinh ngạc, thiên địa nguyên khí ở
Đại La Thiên dồi dào vượt ngoài tưởng tượng, khiến bọn họ ngây ngốc cả nửa ngày mới thích ứng được.
Lục Giang Hà hưng phấn nói: “Đi mau, xem xem Thương Ngô Quận mà ngươi nắm giữ trông thế nào.”
Sở Hưu nói: “Vội cái gì? Có một điều phải nhớ kỹ, thay đổi khẩu âm của mình một chút, đừng để người khác nghi ngờ.”
Trước đó khi đi trên đường, Sở Hưu đã chỉ ra điểm khác biệt giữa khẩu âm của Đại La Thiên và hạ giới, chỉ cần chú ý, đừng vô tình để lộ là được.
“Ngoài ra, các ngươi theo ta tới Thương Ngô Quận, không ai có thân phận cả, phải tự giới thiệu ra sao?”
Mai Khinh Liên ôm chầm lấy Mục Tử Y cười duyên dáng: “Cái này thì dễ thôi, ta và Mục muội muội là thị nữ của ngươi, đường đường truyền nhân của Cổ Tôn, bên cạnh có hai thị nữ hầu hạ chẳng bình thường lắm ư? Sở công tử.”
Mục Tử Y vẻ mặt không được tự nhiên, muốn tránh Mai Khinh Liên nhưng không được, cô chỉ vừa đạt tới cảnh giới Chân Đan, thực lực kém xa Mai Khinh Liên.
Sở Hưu đưa mắt sang Lã Phụng Tiên nói: “Vậy Lã huynh đóng vai một truyền nhân của Cổ Tôn khác, là hảo hữu với ta.”
Lã Phụng Tiên nghi ngờ nói: “Vạn nhất có người hỏi truyền thừa của ta thì sao?”
Sở Hưu nói: “Truyền nhân của Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu, lai lịch đã đủ lớn chưa?”
Lã Phụng Tiên cười khổ nói: “Nhưng ta là truyền nhân Ôn Hầu ở hạ giới, không phải ở Đại La Thiên.”
Sở Hưu nhún vai: “Có gì khác biệt à? Dù sao ngươi cũng là truyền nhân Ôn Hầu chính tông, tuổi tác thực lực công pháp đều có đủ. Mà Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu cũng có thật.
Còn Lã Ôn Hầu có truyền nhân hay không, có tới Đại La Thiên hay không, cái này thì ai biết? Ở đây ngươi là truyền nhân Ôn Hầu chính tông.”
Trước đây Sở Hưu không dám tự xưng là truyền nhân của các cường giả thời thượng cổ vì y cũng không biết rốt cuộc những cường giả thượng cổ đó có truyền nhân hay không, sợ bị vạch trần.
Còn Lã Phụng Tiên lại thật sự là truyền nhân của Lã Ôn Hầu, hắn tự xưng như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Lục Giang Hà ở bên cạnh nói: “Vậy ta thì sao? Là truyền nhân của ai?”
“Ngươi là võ giả tán tu được ta mời chào.” Sở Hưu liếc hắn một cái nói.
Lục Giang Hà bất mãn nói: “Vì sao đến đây ta lại thành võ giả tán tu?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Truyền nhân của Cổ Tôn không có tuổi tác lớn như ngươi, cũng không lắm mồm như ngươi.”
Chử Vô Kỵ ở bên cạnh cười khổ nói: “Ta cũng tự biết lấy mình, với tuổi tác và thực lực của ta cũng làm võ giả tán tu đi.”