Cường giả chí cường của tông môn chắc chắn là phải đi rồi, không có bọn họ tông môn lấy gì chống đỡ?
Những đệ tử có tiềm lực tốt cùng lực lượng trung kiên cũng nhất định phải mang theo.
Còn những đệ tử có quan hệ với những người trên cũng vậy, để bọn họ lại đây chẳng phải sẽ khiến những cường giả khác oán hận hay sao?
Cho nên người phải hy sinh chỉ có thể là những đệ tử không có quan hệ, thực lực cũng không mạnh.
Ngày trước người chấp chưởng Thiên Hạ Kiếm Tông nếu mang lòng dạ đàn bà, làm theo cách công bằng gì đó, như vậy chắc chắn trước khi trải qua đại kiếp nạn, Thiên Hạ Kiếm Tông đã phải trải qua một lần nội loạn, thậm chí nhân số còn lại cuối cùng còn không bằng một thành số người được lựa chọn ra.
Có điều vị này vẫy tay một cái lập tức quyết định hy sinh chín thành đệ tử, cũng là người hung ác, nhẫn tâm.
Nhưng cho dù mọi người đọc được những thứ này thì có lợi lộc gì?
Những đệ tử Thiên Hạ Kiếm Tông bị vây ở đây đã chết hết từ lâu, giờ oán khí tử khí của bọn họ kết hợp cùng văn tự bọn họ viết lại tạo thành trận pháp, khiến những người ở đây không biết làm sao.
Bọn họ muốn báo thù, chẳng lẽ đám người bọn mình còn phải tìm ra những người bỏ đi của Thiên Hạ Kiếm Tông để họ giết hay sao?
Mọi người thì thầm to nhỏ một hồi, lúc này ánh mắt Sở Hưu lại lóe lên vẻ khác lạ. Y đột nhiên hỏi Lã Phụng Tiên ở bên cạnh: “Lã huynh, ngươi thấy chuyện này ra sao? Ngươi cảm thấy tông chủ Thiên Hạ Kiếm Tông ngày trước làm đúng hay sai?”
Lã Phụng Tiên sửng sốt sau đó hừ lạnh một tiếng nói: “Đương nhiên không đúng!
Hy sinh chín thành số người đổi lấy tính mạng một thành còn lại, dựa vào cái gì? Vì sao chín thành số người kia lại phải chết?
Đáng ghét nhất là trong số một thành này còn có những kẻ rõ ràng là rác rưởi, thực lực tiềm lực đều không bằng chín thành bị hy sinh. Chẳng qua vì có quan hệ nên bọn chúng được sống ư? Đúng là quá không công bằng!”
Đúng lúc này trong mắt Sở Hưu lại lóe lên một luồng sáng lạnh.
Tay y niết phật ấn, Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, được thi triển, phật quang bừng lên, trong lòng bàn tay diễn hóa giới tử tu di, trực tiếp đập xuống đầu Lã Phụng Tiên.
Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên đột nhiên vung lên ngăn cản đòn Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn kia, nhưng bản thân cũng bị đánh bay vài bước.
Hắn giận dữ hét lên: “Sở Hưu! Ngươi điên rồi à? Ngươi đánh ta làm gì?”
Mọi người ở đây thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, không biết chuyện gì xảy ra.
Bọn họ đều biết quan hệ giữa Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, hai người bọn họ là hảo hữu đã lâu, thậm chí đã kết bạn từ thuở hàn vi.
Khi Sở Hưu bị liên minh Chính đạo vây công tới thập tử nhất sinh, Lã Phụng Tiên còn dám ra tay giúp đỡ.
Còn Sở Hưu lại vì Lã Phụng Tiên mà một mình xông lên Việt Nữ Cung, thiếu chút nữa hủy diệt toàn bộ Việt Nữ Cung. Đương nhiên tình cảnh Việt Nữ Cung hiện tại cũng chẳng khác mấy so với bị diệt môn.
Hai vị này là huynh đệ hảo hữu kết giao sinh tử, sao giờ lại trở mặt?
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi là thứ quỷ quái gì? Nói đi, rốt cuộc Lã huynh đang ở đâu?”
Lã Phụng Tiên vẻ mặt tức giận nói: “Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Ta ở ngay đây còn ở đâu nữa?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Giả bộ không tệ, đáng tiếc cho dù có không tệ ngươi cũng chỉ ngụy trang thể xác chứ có nhiều thứ không thể làm giả. Ngươi biết ngươi để lộ sơ hở lớn tới mức nào không?”
Không đợi Lã Phụng Tiên ở phía đối diện lên tiếng, Sở Hưu đã nói thẳng: “Ngươi vẫn luôn đi theo bên cạnh ta, thậm chí ta không biết Lã huynh bị ngươi đánh tráo lúc nào.
Nhưng ta lại có một cảm giác, đó là Lã huynh vẫn luôn đi theo bên cạnh ta đột nhiên biến mất.
Đương nhiên cảm giác vốn hư ảo, không coi là chứng cứ, cho nên vừa rồi ta mới hỏi ngươi câu đó, rốt cuộc ai đúng ai sai.
Ngươi đứng về phía chín thành hy sinh kia, lại nghĩ Lã huynh là người hiền lành nên nghĩ đáp án cũng là vậy, nhưng ngươi sai rồi.
Lã huynh sẽ không cho chuyện này là sai, nhưng hắn cũng không đứng về phía người chấp chưởng Thiên Hạ Kiếm Tông tâm địa tàn độc kia.
Bởi vì trong lòng Lã huynh thật ra rất nhiều chuyện không có đúng sai mà chỉ có lựa chọn của con ngươi. Ngươi chọn đúng đó sẽ là đúng, ngươi chọn sai, đó sẽ là sai.
Đây mới là điểm quan trọng khiến Lã huynh vừa có thể kết bạn với hung đồ Ma đạo như ta, vừa có vô số hảo hữu trong giang hồ. Lập trường của hắn chỉ đứng về chính hắn, trước nay chưa chọn lập trường vì người khác.
Đương nhiên câu hỏi này chỉ là một vật dẫn, cho dù ngươi nói sai ta cũng chỉ nghi ngờ hơn một chút thôi. Nhưng tiếp đó ngươi lại càng sai.
Ngươi không tưởng tượng được giao tình giữa ta và Lã huynh. Cho dù ta đột nhiên ra tay với hắn, hắn cũng chẳng phẫn nộ tới mức gọi thẳng tên ta. Hắn sẽ lo lắng không biết ta bị làm sao.
Đương nhiên còn điểm cuối cùng nữa. Đó là ngươi có thể bắt chước rất nhiều thứ, thậm chí bắt chước y hệt khí tức của Lã huynh, nhưng ngươi lại không thể bắt chước được thần binh Vô Song của hắn!
Trước đó khi Lã huynh giao chiến với Trương Thừa Trinh và Tông Huyền đã vận dụng thần binh Vô Song, lúc này đang trong hoàn cảnh bốn bề nguy hiểm như vậy, liệu hắn có cất thần binh Vô Song đi không?
Thế nhưng giờ thanh Phương thiên họa kích ngươi đang cầm lại không phải thần binh Vô Song. Sơ hở lớn như vậy ngươi nghĩ ta mù mắt hay sao mà không thấy?”
Sau một tràng dài của Sở Hưu, mọi người xung quanh lập tức biến sắc, đồng loạt đứng cách xa người xung quanh vài bước, cảnh giác nhìn đối phương.
Sở Hưu và Lã Phụng Tiên có quan hệ thân thiết như vậy, y nói ra hàng loạt điểm đáng ngờ, như vậy chắc chắn Lã Phụng Tiên đã bị đánh tráo.
Mặc dù Lã Phụng Tiên là võ giả trẻ tuổi nhưng thực lực cũng thuộc hạng khá trong số các võ giả cảnh giới Chân Đan ở đây. Hắn bị đánh tráo như vậy, liệu mọi người ở đây có ai bị đánh tráo không?
Lúc này gương mặt Lã Phụng Tiên đối diện bắt đầu biến hóa, thân thể hắn không ngờ lại như người sáp, từ từ tan ra.
Lớp da bên ngoài tan đi, bên trong là một làn sương đen lơ lửng giữa không trung, chỉ có hai con mắt đỏ tươi dữ tợn, tỏa ra sát ý hung ác vô cùng.
“Ngươi nói không sai, ta đúng là ma quỷ, nhưng là ác quỷ đã đợi cả vạn năm chỉ muốn báo thù!
Chúng ta đã đợi quá lâu, thế nào là đúng, thế nào là sai, chúng ta không quan tâm!
Năm xưa đám người đó nợ chúng ta, chúng ta chỉ muốn đòi lại mà thôi!”
Sau khi nó dứt lời, đường hầm xung quanh đã biến mất, thứ hiện lên trước mắt mọi người lại là một không gian đen kịt.
Xung quanh là hàng loạt ác quỷ như làn sương đen tương tự, chi chít đếm không hết. Bọn chúng lơ lửng ở bốn phái, trợn trừng đôi mắt đỏ tươi, khung cảnh khiến mọi người kinh hãi tới mức nổi da gà.
Chương 1062 Oán niệm 1
Bị một đống ma quỷ vây quanh như vậy, trong lòng mọi người đều thấy mất tự nhiên.
Mặc dù không đến mức hoảng sợ nhưng cũng rợn tóc gáy.
Bọn họ có thể đạt tới cảnh giới Chân Đan, đương nhiên cũng trải qua không ít trận chém giết tanh máu.
Nhưng bọn họ từng giết người, chứ quỷ thì giết thế nào?
Có lẽ lúc này lôi pháp của Trương Thừa Trinh sẽ rất có tác dụng?
Lúc này Thẩm Bão Trần vẫn không mở miệng lại đột nhiên lên tiếng: “Đừng đứng đó giả thần giả quỷ nữa, sau khi chết còn có thể từ người biến thành quỷ, vậy thế gian này đã đầy rẫy ma quỷ rồi.
Chẳng qua là hung linh tập hợp oán niệm hàng ngàn hàng vạn người mà thôi. Nếu không có trận pháp thiên nhiên này hình thành, làm sao lại tình cờ sinh ra ngươi được?
Trận pháp trời sinh không có nền móng gì để tìm, nhưng bản thân ngươi chính là trận nhãn!”
Nghe xong lời này Độc Cô Ly tính cách nóng nảy hừ lạnh một tiếng, một luồng kiếm khí nóng rực quét ngang, trực tiếp chém tan quỷ vật kia.
Cùng lúc, ngọn lửa nóng rực bừng cháy, thiêu đốt tất cả đám quỷ vật kia, toàn bộ không gian đen nhánh cũng bị ánh lửa chiếu rọi cực kỳ sáng sủa.
Lúc này Sở Hưu rốt cuộc cũng thấy thân hình Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên biến mất không ngờ lại xếp bằng sau lưng đám quỷ vật kia, nhưng lúc này khí tức của hắn đã cực kỳ mơ hồ, như đang ngủ say. Dưới chân hắn có một trận văn đỏ máu, chỉ có trận văn này mới giống như được con người khắc họa ra.
Đám quỷ vật kia bị đốt sạch, nhưng mọi người lại ngây ngẩn.
Thứ này bất tri bất giác đánh tráo Lã Phụng Tiên có thực lực không kém, hơn nữa bộ dáng còn cực kỳ quỷ dị, không ngờ lại yếu ớt như vậy, không chịu nổi một đòn của Độc Cô Ly.
Nhưng ngay sau đó mọi người lại phát hiện sắc mặt cả Độc Cô Ly hay Ngụy Thư Nhai đều không thoải mái.
Vì trước mắt bọn họ vẫn đang bị vây trong không gian này.
Đúng lúc này một tiếng cười quái dị vang lên, quỷ vật kia lại xuất hiện, cười lớn: “Không cần uổng phí công sức. Ở đây ta là bất tử, các ngươi không giết chết được ta, cũng đừng hòng đi ra khỏi đây!”
Lần này mọi người đều đã thấy rõ.
Những con quỷ vật vừa chết chỉ là hình chiếu mà oán niệm của các võ giả hy sinh trong Thiên Hạ Kiếm Tông ngày trước lưu lại.
Đúng như Thẩm Bão Trần đã nói, vạn năm qua đi, dưới trận pháp này những
oán niệm cuối cùng tạo thành một hung linh. Cho nên nó cũng là bọn nó, là oán niệm tất cả mọi người hợp thể.
Nhưng Độc Cô Ly còn chưa từ bỏ ý định, liên tiếp xuất thủ. Đám quỷ vật kia thậm chí bỏ mặc không buồn phòng ngự, mặc cho hắn chém giết, nhưng cuối cùng chúng vẫn hiện lại từ hư không, bản thân thậm chí không bớt đi chút thực lực nào.
Thấy cảnh này, trong lòng mọi người ở đây lại trầm xuống.
Kẻ địch nào là khó đối phó nhất? Chính là thứ ngươi không biết nên làm sao để đối phó.
Lúc này quỷ vật kia lại chỉ Lã Phụng Tiên cười quái dị một tiếng nói: “Chắc các ngươi đã biết chuyện xảy ra trên người chúng ta.
Một thành còn sống, chín thành phải chết. Tông chủ đại nhân ngày trước cũng cũng thật độc ác, ta muốn xem xem liệu các ngươi có độc ác được như vậy không.
Trong cơ thể người trẻ tuổi này có khí tức của Lã Ôn Hầu, không ngờ vạn năm trôi qua rồi Ma Thần hung ác thời thượng cổ kia vẫn còn lưu lại truyền thừa hay Hắc Ma Tháp.
Dù sao bất luận thế nào khí tức trên người hắn vừa vặn thích hợp cho ta đoạt xá phụ thể, nhưng trong cơ thể hắn đường như có thứ mà Lã Ôn Hầu để lại đang kháng cự.
Cho nên giờ ta cho các ngươi một cơ hội, giúp ta phá hủy nguyên thần của hắn. Chỉ cần các ngươi giúp ta đoạt xá thành công, để ta có thân thể, đương nhiên ta sẽ rời khỏi nơi này, cũng sẽ thả các ngươi rời khỏi.
Rốt cuộc là một người chết hay mười mấy người chết, các ngươi tự chọn đi!
Đa số cùng thiểu số, ta tin các ngươi sẽ có lựa chọn sáng suốt!”
Quỷ vật kia không ngừng cười lên quái dị, có vẻ rất vui khi thấy người khác cũng phải chịu cảnh đắn đo như vậy.
Thật ra hắn nghĩ không sai, mọi người ở đây trừ Sở Hưu ra, những người khác hầu như không có giao tình gì với Lã Phụng Tiên.
Đối với bọn họ mà nói, hy sinh một Lã Phụng Tiên đổi lại bọn họ được rời khỏi nơi quỷ quái này, rất đáng giá.
Cho nên có không ít người đã định hành động.
Sở Hưu nheo mắt nhìn xung quanh, không nói một câu.
Trước nay y luôn dùng suy nghĩ để phỏng đoán người khác.
Bất kể người này là tiền bối chính đạo, danh túc trong võ lâm hay ai cũng vậy, hy sinh một người không quan trọng không phải việc khó khăn gì đối với bọn họ.
Sở Hưu cũng lười nói lý với họ, lười kêu gào lời của quỷ vật này không đáng tin. Thời điểm như hiện giờ thường là không giảng đạo lý được.
Giờ đầu óc y đang nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách phá cục.
Sở Hưu không tin không ra khỏi nơi này được. Nếu thực lực oán linh này mạnh như vậy không khéo nó đã phá vỡ phong ấn đi ra từ lâu rồi, tội phải ở lại đây?
Vừa nghĩ, Sở Hưu vừa hỏi: “Lục Giang Hà, đừng xem trò nữa, có ý tưởng gì không?”
Lục Giang Hà nhún vai nói: “Bản tôn mà gặp chuyện này thường là đại khai sát giới một hồi. Ai bảo bản tôn có thực lực cường đại, gần với Tứ Đại Ma Tôn?
Khi đó trên giang hồ đừng nói có ai dám giết bản tôn, cho dù có ai dám động tới chó của bản tôn thôi, bản tôn cũng sẽ rút sạch máu huyết trên người hắn, phơi thành thây khô treo trước cửa tông môn của chúng làm gương.
Nhớ lại năm xưa bản tôn uy phong cỡ nào? Ta nói này, tiểu tử ngươi có thể tôn kính bản tôn hơn một chút không? Luôn miệng gọi thẳng tên bản tôn là thế nào? Tốt xấu gì ngươi cũng học Huyết Thần Ma Công của bản tôn, không gọi một tiếng Ma Tôn đại nhân được à?”
Sở Hưu không buồn để ý tới mấy lời lải nhải của Lục Giang Hà nữa, nghe được câu đầu tiên của Lục Giang Hà ánh mắt ý đã lập tức sáng lên.
Gặp chuyện không giải quyết được, đại khai sát giới một hồi mới là cách giải quyết tốt nhất.
Lúc này mọi người ở đây đều im lặng, mặc dù bọn họ đều đồng ý dùng tính mạng Lã Phụng Tiên để đổi lại bọn họ được ra khỏi nơi quỷ quái này, thế nhưng lại không ai mở miệng trước.
Mặc dù đại đa số mọi người đều nghĩ như vậy nhưng có những việc nói thì dễ mà nghe thì khó, tối thiểu cho dù bọn họ có đồng ý thì cũng không thể làm người đầu tiên nói ra. Cho nên một hồi lâu vẫn không ai mở miệng.
Có điều lúc này khóe miệng Đoàn Thiên Lang lại nhếch lên thành một nụ cười gằn.
Trước đó hắn bị Sở Hưu truy sát thê thảm tới cực điểm.
Thiêu đốt tinh huyết lại thêm vận dụng bí pháp chạy trốn. Hắn đã không chỉ bị thương nặng, thậm chí đã thương tổn tới bản nguyên của thân thể.
Có thể nói về sau cho dù hắn có hồi phục được thực lực nhưng lực lượng bản nguyên lại không cách nào bù đắp.
Nhẹ thì khiến thực lực hắn suy giảm, nặng thì khiến cả đời hắn không thể tiến bộ, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới tuổi thọ sau này!
Đoàn Thiên Lang tuyệt đối không thể tha thứ cho chuyện này, hắn đã hânh Sở Hưu tới nghiến răng nghiến lợi.
Lã Phụng Tiên là hảo hữu của Sở Hưu, điểm này Đoàn Thiên Lang biết.
Chương 1063 Oán niệm 2
Giờ mặc dù hắn không giết được Sở Hưu, nhưng lại có thể giết Lã Phụng Tiên trước, khiến Sở Hưu khó chịu một hồi.
Có điều không đợi Đoàn Thiên Lang lên tiếng, Sở Hưu lại đột nhiên bước ra.
Mọi người ở đây còn tưởng Sở Hưu định cầu xin giúp Lã Phụng Tiên, ai ngờ Sở Hưu lại chỉ thẳng vào hai huynh đệ Tôn Khải Lễ cùng Tôn Khải Phàm lạnh lùng nói: “Yêu nghiệt quỷ vật, vừa rồi các ngươi giả mạo Lã huynh thì cũng thôi, giờ còn dám giả mạo hai vị Tôn huynh, còn không mau hiện nguyên hình!”
Huynh đệ Tôn thị nghe câu này đều sửng sốt.
Bọn họ bị giả mạo lúc nào? Huống chi chúng ta đâu có thân quen gì với Sở Hưu ngươi? Còn Tôn huynh, chúng ta xưng huynh gọi đệ bao giờ? Xét theo bối phận rõ ràng là hai huynh đệ chúng ta cao hơn Sở Hưu ngươi cơ mà?
Đừng nói huynh đệ Tôn thị chưa kịp cự lại, ngay những người khác xung quanh cũng không kịp phản ứng.
Nhưng lúc này Sở Hưu đã xuất thủ.
Trên Thiên Ma Vũ tỏa ra ma khí ngập trời, trực tiếp chém xuống người huynh đệ Tôn thị, uy thế chẳng khác nào thấy kẻ thù giết cha, chỉ hận không lập tức giết chết đối phương.
Mọi người ở đây cau mày, không ai biết tên Sở Hưu này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì.
Đương nhiên bọn họ không tin chuyện giả mạo với không giả mạo.
Trước đó quỷ vật kia giả mạo Lã Phụng Tiên chỉ vì hắn muốn đoạt được thân thể Lã Phụng Tiên.
Giờ hắn đã sắp thành công, còn giả mạo huynh đệ Tôn thị làm gì?
Một đao đó của Sở Hưu có uy thế vô cùng cường đại, huynh đệ Tôn Thị dùng toàn lực ngăn cản nhưng vẫn rơi xuống hạ phong.
Trước đó năm người huynh đệ Tôn thj liên thủ vây công Sở Hưu nhưng vẫn bị Sở Hưu thoải mái đánh tan. Mặc dù trong chuyện này có nguyên nhân do mỗi người mang tâm tư riêng nên cả năm không xuất thủ toàn lực. Thế nhưng giờ huynh đệ Tôn thị lại kinh hãi phát hiện cho dù mình có dốc toàn lực, kết quả vẫn không hề thay đổi!
Đoàn Thiên Lang ở bên cạnh cố thuyết phục Bộ Thiên Nam: “Đại Long Thủ, tên Sở Hưu này rõ ràng thay đổi sự chú ý của mọi người, ngăn hắn lại, không thể để hắn giết người được!”
Bộ Thiên Nam cười lạnh nói: “Đừng phí công khích bác ta. Ta biết ngươi muốn giết tên Sở Hưu kia, không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm.
Đánh chó phải ngó mặt chủ, trước đó ta đã cảnh cáo hắn rồi, thế nhưng hắn vẫn đánh ngươi bị thương tới mức này, rõ ràng không để Bộ Thiên Nam ta trong mắt.”
Trong lòng Đoàn Thiên Lang lập tức vui mừng, có điều sau đó hắn lập tức phản ứng lại, thế nào là đánh chó phải ngó mặt chủ?
Mặc dù hành động của mình trước nay chẳng khác nào một con chó săn biết nịnh bợ dưới tay Bộ Thiên Nam, có điều bị Bộ Thiên Nam nói ngay mặt như vậy vẫn thấy lòng tự tôn bị tổn thương.
Bên này Bộ Thiên Nam vừa định hành động, Ngụy Thư Nhai đã đứng ra lạnh nhạt nói: “Bộ Thiên Nam, Thanh Long Hội cùng nhánh Ẩn Ma chúng ta không thù không oán. Giờ ngươi đắc tội với võ lâm Chính đạo rồi, còn muốn đắc tội với cả nhánh Ẩn Ma chúng ta ư?”
Bộ Thiên Nam đứng chắp tay, nhưng sát ý quanh người đã ngưng tụ tới mức như thực chất.
Hắn chỉ chỉ lên mặt mình nói: “Con người ta thích thể diện, có người không nể mặt ta, ta sẽ giết hắn!
Đại Quang Minh Tự dám diệt phân đà của ta ở Bắc Yên, ta bèn tới Đại Quang Minh Tự đòi trả lời.
Sở Hưu động tới người của ta cho dù trước đó ta đã cảnh cáo hắn, đó là làm ta mất mặt.
Ngụy lão, ta nể mặt ngươi, nhưng cùng lắm là khiến tên Sở Hưu kia chết dễ nhìn hơn một chút.
Nhưng nếu ngươi muốn cản ta, đừng nói là nhánh Ẩn Ma các ngươi, cho dù Dạ Thiều Nam đến đây kết quả cũng vậy cả thôi!”
Bộ Thiên Nam là kẻ điên mà cả giang hồ công nhận, người này hành xử chưa từng suy nghĩ tới hậu quả.
Thanh Long Hội chỉ là một tổ chức sát thủ ẩn mình trong bóng tối nhưng lần trước phân đà Thiên Tội bị hủy diệt, Bộ Thiên Nam lại đích thân tới Đại Quang Minh Tự giao chiến với Hư Vân. Đây là chuyện ngông nghênh mà tất cả các đại long thủ đời trước đều không làm được.
Thậm chí ngày trước khi người này còn chưa trở thành đại long thủ của Thanh Long Hội, hành động của hắn đã cực kỳ khác người.
Những sát thủ Thanh Long Hội khác muốn giết mục tiêu thường đều dùng cách ám sát, tìm lúc đối phương sơ sót nhất, xuất thủ, một đòn đoạt mạng, sau đó lập tức bỏ trốn.
Tỷ như ngày trước khi Sở Hưu làm sát thủ Thanh Long Hội, y còn dùng một chút mưu kế. Lúc y diệt nhạc gia còn dùng thủ đoạn công tâm, lấy sức mình mình cưỡng ép diệt cả một gia tộc.
Dù sao bất luận ẩn nấp ám sát hay bố trí giết người, đây đều là thủ đoạn mà sát thủ Thanh Long Hội thường xuyên sử dụng.
Còn Bộ Thiên Nam lại khác, hắn muốn giết ai thì sẽ đứng thẳng trước mặt người đó nói mình sẽ giết hắn. Sau đó hắn giết chết toàn bộ mọi người trước
mắt, cuối cùng mới giết chết mục tiêu, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Sát thủ là ra tay giết người, trong lý giải của Bộ Thiên Nam, chỉ cần giết được người là đủ.
Cho nên bao năm như vậy, số nhiệm vụ Bộ Thiên Nam chấp hành không phải nhiều nhất nhưng số người hắn giết chắc chắn là nhiều nhất.
Một tên kỳ quặc như vậy suy nghĩ rất đơn giản. Sở Hưu không nể mặt hắn, dám làm hắn mất mặt, vậy hắn sẽ giết!
Cho dù Ngụy Thư Nhai ngăn trước mặt hắn cũng không sợ, trực tiếp ra tay giao chiến với Ngụy Thư Nhai.
Vừa rồi Bộ Thiên Nam có thể thoải mái áp chế Độc Cô Ly, nhưng giờ đổi thành Ngụy Thư Nhai lại không dễ dàng như vậy.
Còn lúc này huynh đệ Tôn thị lại gặp cảnh hiểm nguy.
Sở Hưu đã thi triển Huyết Ảnh Đại Pháp, hơn mười huyết ảnh dùng tốc độ cực nhanh xoay quanh hai người. Đủ loại võ thuật đánh xuống, huyết khí bay tứ tán, có huyết khí của Huyết Ảnh Đại Pháp, lại có huyết khí do hai người này bị đánh hộc máu.
Hai người không kiên trì nội vội vàng hét lớn: “Thẩm tiền bối cứu ta!”
Thật ra xét theo tuổi tác bối phận, Thẩm Bão Trần không quá lớn, trong số cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, hắn coi như một trong những người trẻ tuổi nhất.
Cho nên nếu xét theo bối phận tuổi tác, thật ra hắn cùng bối phận với huynh đệ Tôn thị.
Nhưng giờ hai vị này đã gọi cả tiền bối, rõ ràng đã bị dọa sợ.
Thẩm Bão Trần của Tọa Vong Kiếm Lư là người cực kỳ kín tiếng giấu tài. Phải nói toàn bộ Tọa Vong Kiếm Lư đều cực kỳ khiêm nhượng. Bọn họ chỉ tu luyện võ đạo, vô cùng trầm ổn.
Ban đầu Thẩm Bão Trần không định nhúng tay vào việc này.
Nhưng giờ hai người trước mắt đã mở miệng van xin, Thẩm Bão Trần không thể không quan tâm.
Ngay lúc hắn vừa định đi ra, Phương Thất Thiếu lại kéo tay áo Độc Cô Ly nói: “Sư thủ tổ, giúp chút nhé, cản Thẩm Bão Trần lại đi.
Vừa rồi Lã huynh cũng giúp ta tranh đoạt Trảm Xích Long, giờ hắn gặp nạn, ta không thể không giúp?
Đây không phải ngài giúp Sở Hưu mà là giúp Lã Phụng Tiên!”
Độc Cô Ly hừ khẽ một tiếng nhưng không cự tuyệt mà đứng ra nghênh tiếp Thẩm Bão Trần.
Nếu là cứu Sở Hưu, Độc Cô Ly sẽ tuyệt đối không ra tay, mặc cho Phương Thất Thiếu khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng.
Nhưng không thể không nói Lã Phụng Tiên có một loại mị lực, cho dù Độc Cô Ly chứng kiến Lã Phụng Tiên cũng không có chút cảm giác chán ghét nào, ngược lại khá tán thưởng.
Chương 1064 Loạn chiến
Võ giả Kiếm Vương Thành thường có tính khí không tốt, đa số tự cao tự đại, không hiểu nhân tình thế thái, rất dễ đắc tội với người khác.
Chuyện này giới cao tầng Kiếm Vương Thành cũng biết, nhưng lại không thay đổi được, chỉ mong đời sau từ từ chuyển biến.
Kết quả đời sau chuyển biến thật, có điều người chuyển biến chỉ là Phương Thất Thiếu.
Nhưng nhìn cái bộ dáng đó của Phương Thất Thiếu, Kiếm Vương Thành chỉ hận không thể khiến hắn không đổi.
Nghĩ tới chuyện tương lai phải giao Kiếm Vương Thành cho một kẻ như vậy, Độc Cô Ly cũng thấy bực mình.
Nếu Phương Thất Thiếu được như Lã Phụng Tiên, làm việc chân thành rộng rãi, kết giao khắp cả giang hồ, như vậy sẽ tốt biết bao?
Cho nên Độc Cô Ly nhìn Lã Phụng Tiên cũng thấy cực kỳ thuận mắt, hắn cũng đồng ý ra tay giúp người mình có cảm tình.
“Thẩm Bão Trần, chuyện này mà ngươi cũng định xen vào?” Độc Cô Ly đứng ra nói.
Đều là người của Ngũ Đại Kiếm Phái, quan hệ giữa Kiếm Vương Thành và Tọa Vong Kiếm Lư không được tốt nhưng cũng không quá xấu. Thi thoảng bọn họ lại có mâu thuẫn do tranh đoạt vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái, nhưng vẫn có thể trò chuyện.
Thẩm Bão Trần cau mày nói: “Không thì sao? Đứng nhìn tên Sở Hưu kia giết huynh đệ Tôn thị à? Tôn nghiêm Chính đạo chúng ta vứt đâu?”
Tọa Vong Kiếm Lư thân là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, mặc dù không mang rõ lá cờ Chính đạo như Đại Quang Minh Tự và Thiên Sư Phủ nhưng cũng xem là trong phe Chính đạo.
Hắn không biết Sở Hưu có ý định gì, nhưng hắn biết mình không thể trơ mắt nhìn Sở Hưu giết chết huynh đệ Tôn thị cũng là người trong Chính đạo như mình.
Độc Cô Ly bĩu môi nói: “Loại như Tôn gia cũng gọi là Chính đạo?
Lão già họ Tôn kia rõ ràng là kẻ không có lợi không làm, gặp nguy hiểm gì là lại co đầu rút cổ, đúng là hèn nhát.
Ngươi là Chính đạo, Tôn gia ai biết là gì cơ chứ?
Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, Tôn gia nịnh bợ lấy lòng Côn Luân Ma Giáo, tặng đan dược tặng binh khí, tặng cả con gái.
Rồi lần Đại chiến chính ma trước ngươi có thấy Tôn gia xuất thủ không? Thậm chí còn chẳng buồn nói một câu!”
Thẩm Bão Trần lắc đầu nói: “Cho dù như vậy ta cũng không thể coi như không thấy được, nếu không sẽ làm tổn hại thanh danh Tọa Vong Kiếm Lư!”
Độc Cô Ly rút thanh trường kiếm nóng rực của mình ra lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng nhiều lời vô dụng nữa.
Tọa Vong Kiếm Lư các ngươi cần thanh danh, nhưng Kiếm Vương Thành chúng ta lại không quan tâm tới tiếng tăm gì.
Chuyện hôm nay không do ngươi, do Kiếm Vương Thành chúng ta thích xen vào việc của người khác.
Hai ta đã lâu không so tài, lão phu muốn xem xem tu vi kiếm đạo của ngươi rốt cuộc đã lên tới cảnh giới gì rồi!”
Dứt lời Độc Cô Ly và Thẩm Bão Trần lập tức giao chiến.
Đương nhiên trận chiến giữa hai người không có sát ý, chỉ đơn thuần luận bàn.
Độc Cô Ly ra tay một phần là vì Phương Thất Thiếu nhờ cậy, một phần lại vì tán thưởng Lã Phụng Tiên.
Còn Thẩm Bão Trần chỉ vì thanh danh mà thôi. Hôm nay nếu hắn không thấy cảnh này chắc chắn đã chẳng quan tâm tới chuyện bên huynh đệ Tôn thị.
Cho nên hai người giao chiến tuy rất kịch liệt nhưng thực chất chỉ là luận bàn.
Hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đã giao thủ, tại đây chỉ còn Bắc Cung Bách Lý lặng lẽ quan sát, không xuất thủ, cũng không tỏ ý kiến.
Vị đại tướng quân Đông Sơn Quân của Bắc Yên này đứng yên tĩnh trầm lặng, không ai nhìn ra rốt cuộc hắn đang nghĩ điều gì.
Có lẽ đối với chuyện này, hắn cứ để sống chết mặc bây là tốt nhất!
Sở Hưu là đường chủ Trấn Võ Đường của Bắc Yên, hắn cũng là người của Bắc Yên, không lên giúp có vẻ không tốt.
Nhưng tương tự hắn cũng biết Hạng Long muốn chèn ép Sở Hưu.
Có điều lúc này đang trước mặt bao người, nếu hắn xuất thủ nhắm vào Sở Hưu chắc chắn sẽ làm tổn hại thanh danh của triều đình Bắc Yên.
Cho nên cứ như giờ là tốt nhất, không nêu quan điểm, chỉ đứng nhìn.
Trong lúc bọn họ giằng co, những người khác đều im lặng nhìn Sở Hưu truy sát huynh đệ Tôn thị.
Chuyện không liên quan tới mình, bọn họ chỉ muốn xem xem rốt cuộc mọi chuyện sẽ ra sao.
Có điều lúc này quỷ vật kia lại không ngừng bay lượn gào thét, nhưng giờ đã không ai để ý tới nó.
Nó khích bác mọi người lựa chọn giết Lã Phụng Tiên, thế nhưng giờ Sở Hưu đại khai sát giới như vậy lại hoàn toàn đảo loạn kế hoạch của nó.
Mọi người ở đây không phải kẻ ngu, mặc dù bọn họ không biết quỷ vật này làm cách nào đánh tráo Lã Phụng Tiên một cách thần không hay quỷ không biết như vậy, nhưng thứ này không hạ thủ giết người khác rõ ràng không phải
vì nó lương thiện mà vì thực tế nó không có năng lực này.
Lúc này huynh đệ Tôn thị đã bị Sở Hưu ép tới cực hạn.
Hai huynh đệ bọn họ khi còn trẻ từng luyện võ cùng nhau, phối hợp cực kỳ ăn ý. Nhưng đối thủ là Sở Hưu, bọn họ bị áp chế liên tục, thậm chí không có sức hoàn thủ.
Tôn Khải Lễ vừa khó nhọc ngăn cản vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Hưu! Ngươi định đuổi tận giết tuyệt hay sao? Giang Đông Tôn thị chúng ta đâu có trêu gì tới ngươi?”
Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Không trêu gì tới ta? Đúng là mau quên! Các ngươi có dám nói ngày trước trong Việt Nữ Cung các ngươi không bỏ đá xuống giếng không?
Huống chi ta làm vậy là đang cứu các ngươi. Các ngươi bị ác quỷ nhập thân, giờ ta tới giúp các ngươi siêu độ!”
Huyết Ảnh Đại Pháp được thi triển toàn lực, hơn mười luồng huyết ảnh xé gió hóa thành tàn ảnh lao về phía huynh đệ Tôn thị, uy thế đó rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Giang Đông Tôn thị nổi tiếng giang hồ với Hàn Băng Cương Khí, lời đồn nó có thể đóng băng tất cả, bất kể nguyên thần hay cương khí đều vậy.
Chứng kiến Sở Hưu từ từ ép sát, hai người liếc nhau, đồng thời kết ấn. Chỉ trong chớp mắt hàn khí thấu xương đã tràn ngập khắp nơi, mọi thứ xung quanh bắt đầu đóng băng, thậm chí thiên địa nguyên khí cũng bắt đầu ngưng đọng trong hàn khí này!
Băng Phong Thiên Hạ!
Nhưng luồng hàn khí kinh người này không chỉ rút đi chân khí của huynh đệ Tôn thị mà còn rút ra nguyên khí của bản thân họ.
Theo hàn khí bừng lên, hơn mười huyết ảnh đều đóng băng, nhưng sắc mặt huynh đệ Tôn gia đã trắng bệch như tờ giấy, cực kỳ kinh khủng.
Chiêu thức này không tiêu hao khí huyết của bọn họ mà là nguyên khí.
Tiêu hao tinh huyết còn có thể dưỡng thương tu bổ trở lại, nhưng tiêu hao nguyên khí nếu không có thiên tài địa bảo bổ sung, không được dưỡng thương cẩn thận, rất có thể sẽ để lại ám thương vĩnh viễn không thể chữa khỏi; thậm chí sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ.
Có điều thấy cả huyết ảnh và Sở Hưu bị đóng băng trong hàn khí, huynh đệ Tôn gia lại thở phào một tiếng.
Nhưng không đợi bọn họ thở xong, Sở Hưu bị đóng băng trong hàn khí lại chậm rãi kết ấn. Phật quang hừng hực bộc phát, một hư ảnh Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng Sở Hưu. Chớp mắt sau tiếng phật âm phạm xương đã phá tan hết thảy!
Hoán Nhật Đại Pháp!
Đại Nhật Như Lai chiếu rọi vạn cổ, hàn khí băng phong vô tận lập tức tan rã.
Trong làn phật quang đó, lại có ma khí mơ hồ cùng màu máu tràn ngập, làm tăng thêm cảm giác quỷ dị.
“Tà ma quỷ quái còn dám phản kháng? Hôm nay ta sẽ siêu độ cho các ngươi!”
Tôn Khải Lễ luôn có vẻ rất có gia giáo cũng tức đến nỗi chửi ầm lên: “Ngươi mới là ma quỷ! cả nhà ngươi đều là ma quỷ! Sở Hưu! Ngươi đột nhiên giết chóc như vậy, nếu hôm nay chúng ta chết ở đây, Giang Đông Tôn thị chắc chắn sẽ không bỏ qua chon. Tôn gia sẽ khiến Sở Hưu ngươi chết không toàn thây!”
Chương 1065 Phá cục 1
Huynh đệ Tôn thị bị ép tới đường cùng, chửi mắng Sở Hưu không ngớt lời.
Nhưng giờ chuyện bọn họ có thể làm chỉ là mắng chửi. Ở đây có nhiều người như vậy nhưng chứng kiến hai vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đều đứng về phía Sở Hưu, bọn họ lại không dám nhúng tay vào.
Có điều ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị giải quyết triệt để hai người kia, một luồng sét lại đột ngột xuất hiện trước mặt y, là Trương Thừa Trinh xuất thủ ngăn cản.
Sở Hưu xách đao cau mày nói: “Ngươi muốn bảo vệ bọn họ? Theo ta biết ngươi đâu phải người thích xen vào chuyện của người khác?”
Trương Thừa Trinh thản nhiên đáp: “Đúng là ta không thích xen vào chuyện của người khác, có điều đây không phải chuyện của người khác.
Quỷ vật kia khích bác chúng ta giết chết Lã Phụng Tiên Lã huynh, tâm địa thật âm hiểm ác độc. Cho dù đổi mạng của hắn thật sự có thể khiến chúng ta ra ngoài, ta cũng không tán thành.
Nhưng giờ ngươi muốn đảo loạn sự chú ý lại định giết chết hai người bọn họ bảo vệ Lã Phụng Tiên, dùng tính mạng hai người đổi tính mạng một người, vậy có khác gì những quỷ vật kia?”
“Khác ư? Điểm khác biệt là chỉ cần để ta giết bọn họ, chúng ta thật sự có cơ hội ra ngoài.
Đây là thù oán riêng, Trương Thừa Trinh, ngươi có chắc mình muốn nhúng tay vào không?”
Trương Thừa Trinh cũng bước tới một bước, trầm giọng nói: “Không phải ta muốn nhúng tay vào mà là ta không thể bỏ mặc chuyện này được.
Võ lâm Chính đạo có quy củ của võ lâm Chính đạo, Thiên Sư Phủ cũng có quy củ của thiên sư phủ.”
Trong võ lâm Chính đạo chỉ có rất ít thế lực có tư cách đại biểu toàn bộ Chính đạo.
Đại Quang Minh Tự là một, Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng là một.
Nhưng hành động của Thiên Sư Phủ lại khác với Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện. Đạo gia chú trọng thanh tịnh vô vi, tương tự Thiên Sư Phủ cũng biết cái ác trên thế gian này có diệt đến đâu cũng không sạch. Cho nên hành động của Thiên Sư Phủ không phải là trừ ác, chẳng bằng gọi là áp chế cái ái.
Chỉ cần người trong Ma đạo không làm gì quá đáng, như phá gia diệt môn ngay trước mí mắt bọn họ, bọn họ cũng lười để ý tới.
Tương tự, một số thế lực võ lâm giết chóc lẫn nhau, chỉ cần khống chế mức độ xung đột trong phạm vi phất định, Thiên Sư Phủ cũng không quản.
Chính do hành động này của Thiên Sư Phủ mới khiến cho võ lâm Tây Sở phát triển thậm chí còn phồn vinh hơn so với Bắc Yên.
Bất luận Chính hay Ma đều khống chế mức độ phá hoại trong phạm vi nhất định, giảm bớt tiêu hao.
Giờ Trương Thừa Trinh nhúng tay vào cũng vì vậy, nếu Sở Hưu thật sự vì tư oán mà giết người, có lẽ hắn sẽ không để ý tới.
Nhưng giờ xem ra Sở Hưu rõ ràng định mượn chuyện giết chết huynh đệ Tôn thị để nhiễu loại chú ý mọi người, gián tiếp cứu Lã Phụng Tiên.
Cứu một người mà giết hai người, chuyện này Trương Thừa Trinh tuyệt đối không thể khoan dung.
Sở Hưu hơi kinh ngạc nhìn Trương Thừa Trinh, có lẽ y phải đánh giá lại vị Tiểu Thiên Sư này.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng tâm tính của Trương Thừa Trinh cực kỳ đạm mạc, mà thực tế cũng thật sự như vậy, Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh danh chấn giang hồ thật ra không phải hiệp khách lòng đầy chính khí.
Nhưng trong lòng hắn tự có một cán cân, một quy củ.
Cán cân này là lão thiên sư dạy cho hắn, mặc dù hiện giờ hắn không biết thế nào là hiệp nghĩa, cũng không hiểu đại nghĩa là gì, chẳng qua chỉ cần hắn giữ vững cán cân trong lòng mình, không đánh mất, thanh danh và địa vị của Thiên Sư Phủ sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Quả nhiên sau khi hắn nói câu này, ánh mắt huynh đệ Tôn thị nhìn về phía Trương Thừa Trinh đều mang đậm vẻ cảm kích.
Khi bọn họ chìm vào tuyệt vọng, chỉ có Trương Thừa Trinh ra mặt cứu bọn họ, cho dù huynh đệ Tôn thị là người ham công danh lợi lộc đến đâu đi nữa, lúc này cũng không khỏi sinh lòng cảm kích đối với Trương Thừa Trinh.
“Thiên Sư Phủ có quy củ của Thiên Sư Phủ, nhưng Sở Hưu ta cũng có quy củ của riêng ta.”
Trương Thừa Trinh nói: “Ồ? Quy củ gì?”
Sở Hưu bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Đó chính là, ta muốn giết người, không ai ngăn được!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, huyết khí vô biên dâng lên từ người y, từng vệt máu kéo dài, cực kỳ kinh khủng.
Sở Hưu lười giải thích với Trương Thừa Trinh chuyện huynh đệ Tôn thị làm kẻ dẫn đường khiến Huống Tà Nguyệt đuổi giết y.
Hễ là người Sở Hưu muốn giết, bất luận bao lâu, trước nay chưa ai cản được!
Trương Thừa Trinh cau mày, Thắng Tà trên tay hắn lóe lên ánh sáng sấm sét. Kiếm rời vỏ lập tức hóa thành lôi văn chém xuống, từng tơ máu lần lượt bị kiếm khí lôi quang xe rách.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại cầm Thiên Ma Vũ đón đầu Trương Thừa Trinh, giao
đấu trực tiếp với hắn.
Muốn đánh bại Trương Thừa Trinh không phải chuyện đơn giản, nhưng Trương Thừa Trinh muốn ngăn Sở Hưu giết người cũng cực kỳ gian nan.
Trước đó Trương Thừa Trinh đã chém tan những sợi tơ máu kéo dài từ người Sở Hưu nhưng những sợi tơ máu này không thật sự tiêu tan mà hóa thành làn sương máu phủ đầy không gian này. Đặc biệt là huynh đệ Tôn thị, bọn họ đã bị bao phủ hoàn toàn trong làn sương đỏ máu.
Đúng lúc này, trong làn sương máu đột nhiên vang lên một âm thanh chấn động, như nhịp tim đập. Trái tim huynh đệ Tôn thị cũng đột nhiên rung động theo nhịp đó.
Sau đó tần suất chấn động càng lúc càng nhanh, trái tim huynh đệ Tôn thị cũng đập theo điên cuồng, không chịu khống chế của bọn họ!
Lúc này Trương Thừa Trinh cũng phát hiện không đúng, định ngăn cản. Nhưng hắn lại phát hiện đối mặt với thủ đoạn quỷ dị này ngoại trừ cách giết chết Sở Hưu, không thì chẳng cách nào cản nổi!
Tần suất đập của trái tim kia càng lúc càng nhanh, khiến sắc mặt huynh đệ Tôn thị vốn đã tái nhợt chợt đỏ thẫm như máu.
Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, lồng ngực hai trực tiếp nổ tung, máu nhuộm đẫm đương trường.
Mọi người ở đây đều lạnh cả tim, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đã đầy kiêng dè.
Mặc dù trước đó huynh đệ Tôn thị đã vận dụng toàn lực ngăn cản Sở Hưu, thương tổn tới nguyên khí nên mới bị Sở Hưu giết chết dễ dàng như vậy.
Nhưng loại thủ đoạn quỷ dị khiến người ta chết thế nào cũng không biết vẫn khiến trong lòng bọn họ phát lạnh.
Lúc này Lục Giang Hà lại cười đắc ý trong đầu Sở Hưu: “Huyết Thần Ma Công của bản tôn điều khiển khí huyết đã chi tiết tới mức nhập vi. Chỉ là chút thủ đoạn nho nhỏ thôi cũng khiến bọn chúng kinh hãi tới mức này, đúng là quê mùa.
Sở Hưu hừ khẽ một tiếng nói: “Đừng đứng đó hả hê nữa, mau lấy trận pháp của Huyết Ma Đường các ngươi ra đi.”
Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Ngươi muốn trận pháp của Huyết Ma Đường làm gì?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đừng giả ngốc, ta không tin với nhãn lực của ngươi mà không nhìn ra sơ hở của quỷ vật này.
Giúp ta lần này, tương lai có lợi lộc gì ta sẽ không quên ngươi.”
Lục Giang Hà bĩu môi: “Nếu ngươi thật sự có lương tâm thì thả bản tôn ra, cung cấp tinh huyết bồi bổ, để bản tôn tái tạo lại thân thể.
Mặc dù Lục Giang Hà nói vậy nhưng hắn cũng biết giờ hắn và Sở Hưu là vinh cùng vinh nhục cùng nhục, cho nên chỉ lảm nhảm vài câu rồi giao cho Sở Hưu một sát trận của Huyết Ma Đường.