Phương Phi Phàm ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn nói: “Giang hồ khuấy động, gió nổi mây phun! Phong Mãn Lâu ta có thể làm người chứng kiến đại thế như vậy cũng là một chuyện may mắn, một loại vinh quang!”
Người buôn tin giang hồ không sở trường về võ lực, điểm này bất luận Phương Phi Phàm hay Tề Nguyên Lễ đều như vậy.
Nhưng thân là người buôn tin giang hồ, bọn họ muốn trở thành người chứng kiến của giang hồ mênh mông này, bất luận chính hay ma đều là một bộ phận của giang hồ. Cho nên có thể nói Phong Mãn Lâu căn bản không có lập trường gì, thân phận bọn họ cũng như các sử quan trong triều đình, chỉ phụ trách ghi chép lịch sử.
Chỉ có điều, người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình.
Sử quan trong triều đình đôi khi cũng bị hoàng thất uy hiếp, không thể viết một số bí mật liên quan tới mặt tối của hoàng thất, cũng bị ép vi phạm đạo đức nghề nghiệp của mình bôi đen tiền triều.
Phong Mãn Lâu cũng vậy, khi Chính đạo thế lớn, bọn họ chắc chắn phải nghiêng sang phía Chính đạo. Còn khi Ma đạo thế lớn lại phải nghiêng theo Ma đạo.
Đương nhiên trong Đại chiến chính ma như vậy, Phong Mãn Lâu sẽ không nghiêng sang bất cứ bên nào, bọn họ chỉ ghi chép lại hoàn chỉnh, bảo đảm lưu truyền vĩnh cửu.
Năm trăm năm trước tông môn Chính đạo liên thủ hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, trận chiến đó diễn ra quá mức đột ngột, Phong Mãn Lâu chuẩn bị không kịp, thất lạc rất nhiều chi tiết. Còn lần này Phong Mãn Lâu đã chuẩn bị rất tốt.
...
Bên ngoài Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo, rừng rậm vốn ồn ào giờ đã cực kỳ yên tĩnh, những rắn rết dã thú đi qua lại trong rừng đều bị sát khí của võ giả xung quanh dọa chạy.
Lúc này nếu ai ngự không bay lên sẽ phát hiện trong khu rừng xung quanh Bái Nguyệt Giáo là vô số võ giả, nói chính xác hơn, bọn họ không hề ẩn nấp, chỉ đứng đó chờ đợi.
Dùng lực lượng mạnh mẽ như vậy tấn công Bái Nguyệt Giáo, nếu còn phải ẩn nấp đánh lén, vậy thực lực tông môn Chính đạo cũng thật quá kém.
Trong số những người này có hòa thượng Đại Quang Minh Tự, có đạo siwx Chân Vũ Giáo cùng Thuần Dương Đạo Môn, có Ngũ Đại Kiếm Phái, có Thất Tông Bát Phái, có Cửu Đại Thế Gia, cùng phân nửa thế lực võ lâm trong gh, . Vẫn liên tục có người tới.
Trong số những người này có kẻ bị cuốn theo, thế lực bọn họ gia nhập dưới trướng hay giao hảo muốn tấn công Bái Nguyệt Giáo, bọn họ cũng phải đi theo.
Còn có kẻ đầu óc nóng lên muốn tới Bái Nguyệt Giáo trừ ma vệ đạo.
Đương nhiên cũng có một số kẻ không có đầu óc cho rằng Bái Nguyệt Giáo chắc chắn sẽ bị hủy diệt cho nên như bầy chó hoang ngửi được mùi máu tươi, định chạy tới cắn một khối thịt của Bái Nguyệt Giáo xuống.
Đám người này không có chỉ huy, cũng không ai có tư cách chỉ huy bọn họ.
Có điều tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngồi chờ, không ai muốn làm chim đầu đàn.
Đúng lúc này Hư Vân của Đại Quang Minh Tự đột nhiên nói: “Mời các vị thí chủ của Phong Mãn Lâu tới, chắc các ngươi đã có tin truyền về. Xin hỏi tình hình chiến đấu ra sao rồi?”
Võ giả Phong Mãn Lâu giấu trên cây im lặng quan sát động tĩnh giật nảy mình, không ngờ Hư Vân lại đột nhiên hỏi hắn chuyện này.
Nói thật Phong Mãn Lâu thật sự muốn giữ trung lập, không giúp ai.
Chỉ có điều giờ Hư Vân đã hỏi tới đầu của hắn, hắn nào dám không đáp.
Võ giả Phong Mãn Lâu này chỉ đành nhảy xuống đi tới trước người Hư Vân cung kính nói: “Đúng là có tin truyền về.
Phương trượng của quý tự, Hư Từ đại sư bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cùng lão tổ Doanh gia Doanh Tự giao chiến với Dạ Thiều Nam.
Còn có Thông Thiên Kiếm - Thẩm Thiên Vương thành chủ Kiếm Vương Thành, Kiếm Nam Vươn - Độc Cô Ly, Mạnh Dương Chủ đường chủ đời trước của Hình Kiếm Đường, ba cường giả Chân Hỏa Luyện Thần vận dụng chí bảo của Kiếm Vương Thành, Nhân Vương Kiếm tham chiếm.
Chưởng giáo Chân Vũ Giáo, Huyền Thần Chân Nhân - Lục Trường Lưu cầm phát trần mà Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ lưu lại năm xưa xuất thủ, cùng giao chiến với Dạ Thiều Nam, giờ thắng bại chưa rõ.”
Võ giả Phong Mãn Lâu vừa nói xong, ọi người đều hít một hơi lạnh.
Nếu là trong quá khứ, Hư Từ bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đã là một tin tức rất lớn, nhưng trong chuyện lần này lại chỉ là một nét tô điểm mà thôi.
Còn lão tổ Doanh gia Doanh Tự? Ai vậy? Những võ giả trẻ tuổi ở đây thậm chí chưa từng nghe tới cái tên này, chỉ có võ giả thế hệ trước loáng thoáng nhớ ra vị lão tổ ‘đã chết’ từ lâu của Thương Thủy Doanh thị.
Hơn nữa trong chuyện này còn có Kiếm Vương Thành dốc toàn lự xuất thủ, Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo cũng lấy di vật của Tiên Nhân năm xưa ra, trận chiến này kinh khủng tới mức nào có thể tưởng tượng được.
Lúc này Hư Vân nghe xong gương mặt lại nở một nụ cười, không rõ hắn cười vì Hư Từ bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay vì có nhiều người vây công Dạ Thiều Nam như vậy, nghĩ rằng đại cục đã định.
“Các đệ tử Đại Quang Minh Tự, cùng ta xuất thủ!”
Dứt lời Hư Vân trực tiếp bước ra một bước, quanh người bừng bừng phật quang.
Những đệ tử Đại Quang Minh Tự xung quanh cũng theo hắn lao tới, miệng tụng kinh văn, uy thế kinh người.
Nơi này có nhiều thực lực như vậy, trước đó không ai xuất thủ là do không có người dẫn đầu.
Lúc này người của Đại Quang Minh Tự ra tay đầu tiên, bọn họ cũng như được tiếp thêm dũng khí, lao nhao đi theo phía sau Đại Quang Minh Tự, chuẩn bị ra tay.
Trước cửa Bái Nguyệt Giáo, Cửu Đại Thần Vu Tế đều có mặt, sau lưng bọn họ là thánh nữ cùng Đại Tế Ti của Bái Nguyệt Giáo, cùng một loạt đệ tử Bái Nguyệt Giáo.
Có thể nói Bái Nguyệt Giáo đã sớm chuẩn bị cho trận chiến lần này.
Nói cao thâm một chút thì đây là lần quyết đấu giữa hai giới Chính Ma, rốt cuộc là đạo cao hay ma trướng, phải xem kết quả trận chiến lần này.
Nói đơn giản hơn một chút là các tông môn Chính đạo đang thăm dò lực lượng Bái Nguyệt Giáo, tính chất không khác lắm với lần của Sở Hưu.
Nếu ngươi có thực lực, vậy nếu ta ra tay còn không diệt được ngươi, vậy được, đây là do Bái Nguyệt Giáo ngươi có thực lực, cũng là vận may của Bái Nguyệt Giáo ngươi. Từ nay về sau cả giang hồ đều công nhận ngươi là đại phái đệ nhất giới Ma đạo, hai bên giữ cân bằng.
Ngược lại nếu Bái Nguyệt Giáo không chịu nổi lần này, vậy với tông môn Chính đạo đây là một lần trừ ma vệ đạo thành công, diệt trừ một đại phái đang phát triển thành Côn Luân Ma Giáo thứ hai, thật đáng mừng.
Trên giang hồ này không cần nói những đạo lý đường hoàng vô dụng, chỉ có thực lực mới là đạo lý, nắm đấm và đao luôn có tác dụng hơn cái miệng ba hoa khoác loác.
Nhìn sát khí lạnh lẽo phía trước, Đại Tế Ti đột nhiên nói: “Ngươi nói xem, giáo chủ có thể thắng không?”
Đông Hoàng Thái Nhất không quay đầu, chỉ nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói: “Ngươi là Đại Tế Ti, ngươi còn cần hỏi ta? Bói một quẻ xem hung cát thế nào, chẳng phải đây là chuyện chi các ngươi am hiểu nhất hay sao?”
Đại Tế Ti cười lạnh nói: “Đúng là chi của ta am hiểu xem bói cát hung, nhưng tới chỗ ta lại là am hiểu giết người.”
Thời điểm này rồi Đông Hoàng Thái Nhất cũng lười đấu vỡ mồm với Đại Tế Ti, hắn chỉ trầm giọng nói: “Ta cũng không biết giáo chủ có thắng hay không, ta chỉ biét giáo chủ sẽ không thua!”
Trong mắt Đông Hoàng Thái Nhất, Diệp Thiên Tà chẳng khcs nào thần linh.
Người sẽ thất bại, nhưng thần sẽ không thua.
Cho nên Đông Hoàng Thái Nhất kiêu ngạo vô cùng không để ai trong mắt. Hắn coi thường Đại Tế Ti cùng thánh nữ Bái Nguyệt Giáo là vì bọn họ là man di Miêu Cương.
Hắn cũng coi thường tám vị Thần Vu Tế khác, cho rằng bọn họ không xứng đứng cùng với mình.
Nhưng Đông Hoàng Thái Nhất kiêu ngạo tới tự phụ lại chỉ khom lưng cúi đầu trước Dạ Thiều Nam.
Chương 957 Sở Hưu làm bộ 1
Trên một ngọn núi nhỏ cách sơn môn Bái Nguyệt Giáo khoảng vài dặm, người của nhánh Ẩn Ma đã tập trung ở đây quan sát động tĩnh bên dưới.
Sở Hưu đứng sau lưng Ngụy Thư Nhai, hắn còn thấy Hình Tư Đồ thi thoảng lại dùng ánh mắt ác ý nhìn mình, có điều Sở Hưu không buồn để ý.
Trên giang hồ này số võ giả hận không thể chém y thành muôn mảnh nhiều vô số kể, Hình Tư Đồ hắn có là gì?
Thấy Đại Quang Minh Tự bên dưới đã động thủ, nhưng lúc này nhánh Ẩn Ma cũng không lập tức ra tay trợ giúp.
Đây không phải là nhánh Ẩn Ma không giữ chữ tín mà là bọn họ đã nói từ trước, bọn họ sẽ không liều mạng vì Bái Nguyệt Giáo.
Đợt tấn công thứ nhất này là nguy hiểm nhất, nếu Bái Nguyệt Giáo có thể tự chống đỡ được đợt tấn công này vậy tiếp đó nhánh Ẩn Ma mới xuất thủ.
Ngược lại nếu Bái Nguyệt Giáo còn không chống nổi đợt tấn công đầu tiên, vậy nhánh Ẩn Ma đương nhiên không lao lên chịu chết.
Bầu không khí bên Bái Nguyệt Giáo căng thẳng tới cực điểm, bên nhánh Ẩn Ma cũng vậy.
Lúc này Mai Khinh Liên không nhịn được nói: “Này, ngày trước tông môn Chính đạo trong thiên hạ liên thủ vây công Thánh Giáo ta có phải cũng như vậy không?”
Sở Hưu không nói gì, Ngụy Thư Nhai lại hừ khẽ một tiếng nói: “Đừng nghĩ Bái Nguyệt Giáo quá mạnh, so với Thánh Giáo, Bái Nguyệt Giáo giờ còn kém xa.
Ngày trước phải là toàn bộ tông môn chính đạo trên giang hồ liên thủ vây công Thánh Giáo ta, thậm chí không có cả thế lực trung lập.
Cho dù thế lực như Phong Mãn Lâu cũng bị cuốn theo những tông môn Chính đạo, cung cấp tình báo cho chúng. Trận chiến kia lớn tới mức nào có thể tưởng tượng được.
Bởi vì đó là trận chiến tồn vong, tất cả tông môn Chính đạo đều biết nếu Thánh giáo ta không bị hủy diệt, vậy bọn họ sẽ vĩnh viễn sống trong sợ hãi, cho nên không ai dám lưu thủ, cũng không ai lưu thủ.
Còn giờ các ngươi cũng thấy rồi đấy, mặc dù Bái Nguyệt Giáo cũng trêu chọc tới vài người, nhưng còn xa mới tới mức khiến toàn bộ giang hồ ra tay.
Thậm chí một số lão quái vật trong tông môn Chính đạo cũng không xuất thủ.
Nếu không các ngươi nghĩ lão thiên sư cùng Rama coi trọng chữ tín như vậy ư? Nói phong tỏa sơn môn là không phong tỏa sơn môn, nói không ra tay là không ra tay?”
Ngụy Thư Nhai mèo già hóa cáo, đương nhiên hiểu rất rõ những quy tắc ngầm trên giang hồ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, hai bên đã khai triển trận thế, bắt đầu giằng co.
Xét theo uy thế và nhân số, Bái Nguyệt Giáo chắc chắn đang trong thế yếu.
Có điều bên Bái Nguyệt Giáo đã chuẩn bị để tử chiến, khí thế cũng không hề kém cạnh.
Hư Vân lắc đầu nói: “Chắc các ngươi cũng biết tình hình bên phía Dạ Thiều Nam rồi đấy, vây công không vẻ vang gì nhưng rất hữu hiệu.
Ngươi nghĩ Dạ Thiều Nam còn về Bái Nguyệt Giáo được hay sao?
Tiếp tục tử chiến cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Bỏ đồ đao xuống, mặc dù không thể thành phật nhưng ta có thể độ tâm ma của ngươi”
Những người quen thuộc với tính cách Hư Vân đều kinh ngạc nhìn hắn một hồi, sao Hư Vân lại chiêu hàng như vậy?
Trong lòng những người giang hồ này, Hư Vân không chỉ đại biểu cho thực lực thâm sâu khó lường, thủ đoạn hành xử cũng nổi danh khắp giang hồ.
Trong khi Hư Từ bế quan, đại đa số sự vụ trong Đại Quang Minh Tự đều do Hư Vân quản lý, hành xử quả quyết mạnh mẽ.
Bất cứ ai cũng đừng hòng nói điều kiện trước mặt Hư Vân. Cách làm việc của Hư Vân mặc dù bị người ta lên án là cứng nhắc nhưng cũng quả quyết tới cực điểm.
Nhưng lúc này hắn lại muốn chiêu hàng Bái Nguyệt Giáo, chẳng lẽ đổi tính rồi à?
Thực ra Hư Vân chỉ không muốn Đại Quang Minh Tự bị hao tổn quá nghiêm trọng mà thôi.
Đông Hoàng Thái Nhất có lòng tin với Dạ Thiều Nam, Hư Vân có lòng tin với Hư Từ, tin rằng người thắng cuối cùng sẽ là đám người Hư Từ.
Dù sao cũng có hy vọng thắng, nơi này mặc dù nhiều người nhưng lại không phải chiến trường chính, nếu vậy sao phải đánh tới mức lưỡng bại câu thương?
Đông Hoàng Thái Nhất cười dài một tiếng, quanh người bừng bừng ma diễm ngập trời, bước lên không trung như che khuất bầu trời.
“Độ tâm ma của ta? Đáng tiếc ma tính của ta quá mức sâu nặng, Hư Vân ngươi không độ hóa nổi ta, cho dù Phật của ngươi tới đây cũng không có tư cách độ ta!”
Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất dứt lời, Phần Thiên Bảo Giám được hắn thi triển tới cực hạn, ma diễm trên bầu trời trút xuống như mưa sao băng, uy thế vô cùng cường đại.
Hư Vân thở dài một tiếng, quanh người bừng bừng phật quang, miệng phun phật âm, mỗi âm tiết thốt lên đều chấn động giữa không trung, phát ra từng tiếng vọng.
Khi sáu âm tiết lần lượt được thốt lên, bầu trời vang vọng tiếng phật âm, tựa
như kinh văn vang khắp đất trời.
Dưới phật âm đó, ma diễm tan rã, không ngờ lại hóa thành phật quang rực rỡ.
Thấy hai vị này đã giao thủ, những võ giả khác của Bái Nguyệt Giáo cũng bắt đầu ra tay với những võ giả tông môn Chính đạo. Chỉ trong chớp mắt trước cửa sơn môn Bái Nguyệt Giáo đã giao chiến hỗn loạn, vô số cương khí bùng nổ, kiếm khí bay tứ tán, đao mang toán loạn.
Vừa giao thủ, bên phía Bái Nguyệt Giáo đã phải chịu thiệt.
Thực lực Bái Nguyệt Giáo không yếu, trừ Cửu Đại Thần Vu Tế ra, Bái Nguyệt Giáo còn hơn mười tông sư võ đạo, có người của thế hệ trước, cũng có người vừa thăng cấp, dẫn theo đám đệ tử không sợ chết ngăn chặn đợt tấn công đầu tiên.
Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo đứng phía sau thi triển chú thật, cho dù là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần bị Huyễn Ma Huyết Thần Chú để mắt tới cũng chẳng dễ chịu, tông sư võ đạo không ngăn được bao lâu đã bị hắn yểm chú giết chết.
Nơi này là sơm môn của Bái Nguyệt Giáo, Bái Nguyệt Giáo sao lại không chuẩn bị cho được?
Ngay khoảnh khắc mọi người động thủ, trận pháp của Bái Nguyệt Giáo đã sáng lên, giúp đệ tử Bái Nguyệt Giáo giết ngược lại tông môn Chính đạo.
Chỉ tiếc cho dù Bái Nguyệt Giáo chuẩn bị rất đầy đủ, thực lực cũng không yếu, nhưng bên phía tông môn Chính đạo chỉ có một ưu điểm, đó là đông người.
Chỉ lấy riêng một đại phái, cho dù là Đại Quang Minh Tự cũng không bằng Bái Nguyệt Giáo.
Nhưng giờ là mười mấy thế lực to to nhỏ nhỏ gộp chung một chỗ, nhà ngươi có tông sư võ đạo, nhà hắn cũng có mười mấy võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất. Như thế tính ra cho dù người của Bái Nguyệt Giáo có thực lực mạnh hơn nữa cũng chẳng chịu nổi.
Đặc biệt là chiến lực cao tầng, Đông Hoàng Thái Nhất có thực lực siêu quần, nhưng tông môn Chính đạo cũng có Hư Vân địch được với hắn.
Còn các đại phái khác như Thuần Dương Đạo Môn, Phong Vân Kiếm Trủng, Hạ Hầu thị đều có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, vậy Bái Nguyệt Giáo lấy gì ra cản?
“Các ngươi còn đứng xem tới lúc nào?”
Đúng lúc này, Đông Hoàng Thái Nhất đột nhiên gầm lên một tiếng.
Nghe tiếng hét này, trong lòng Hư Vân lại đột nhiên trầm xuống.
Ai đang xem? Người của Bái Nguyệt Giáo đang chờ ai?
Lúc này trên ngọn núi nhỏ, Ngụy Thư Nhai duỗi tay ra, lạnh nhạt nói: “Chư vị, có thể ra tay rồi, tránh cho đám người Bái Nguyệt Giáo nói chúng ta không giữ chữ tín.”
Dứt lời, ma khí quanh người Ngụy Thư Nhai ầm ầm bộc phát, lao thẳng về phía chiến trường.
Sau lưng hắn, vô số võ giả nhánh Ẩn Ma cũng bộc phát ma khí cường đại, lao theo Ngụy Thư Nhai.
Chương 958 Sở Hưu làm bộ 2
Đám tông môn Chính đạo đang giao thủ cùng Bái Nguyệt Giáo đồng loạt biến sắc.
Nhánh Ẩn Ma tham chiến! Không thể nào?
Thù hận giữa nhánh Minh Ma và nhánh Ẩn Ma ra sao, toàn bộ giang hồ đều biết.
Nhánh Ẩn Ma oán hận nhánh Minh Ma là phản đồ, khoanh tay đứng nhìn, thậm chí bỏ đá xuống giếng.
Thù hận giữa đôi bên không kém gì Chính Ma.
Thế nhưng giờ nhánh Ẩn Ma lại xuất thủ, rốt cuộc Bái Nguyệt Giáo bỏ ra cái giá lớn tới mức nào?
Nhìn đám người Ngụy Thư Nhai xuất thủ, Hư Vân thở dài một tiếng nói: “Mấy năm gần đây tông môn Chính đạo không xuất thủ toàn lực vây giết đám Ẩn Ma các ngươi.
Rõ ràng đã cho các ngươi đường sống, sao các ngươi nhất quyết nhảy vào vũng nước đục này?”
“Đường sống! Đường sống trong chốc lát như vậy không cần cũng được. Nếu lần này các ngươi thật sự diệt Bái Nguyệt Giáo, e rằng tiếp theo sẽ liên thủ tiêu diệt nhánh Ẩn Ma chúng ta?” Ngụy Thư Nhai cười lạnh nói.
Hư Vân lắc đầu, nhánh Ẩn Ma mặc dù càng ngày càng suy thoái có điều vẫn có người hiểu chuyện.
Ai cũng từng bo bo giữ mình, điểm khác biệt là nên biết lúc nào nên kín tiếng, lúc nào nên xuất thủ.
Trong nhánh Ẩn Ma đều là đám người thiển cận chỉ biết lợi mình, như vậy không cần lo lắng.
Chỉ có điều giờ xem ra có lẽ trong nhánh Ẩn Ma cũng có người như vậy, nhưng cũng có người hiểu chuyện như Ngụy Thư Nhai. Chỉ có thể nói mạng của nhánh Ẩn Ma còn chưa tới đường cùng.
“Nếu nhánh Ẩn Ma các ngươi đã muốn lội vào vũng nước đục này, vậy hôm nay các ngươi cũng nằm lại tại Bái Nguyệt Giáo đi!”
Quanh người Hư Vân bừng bừng phật quang, Vô Lượng Phật Quốc ngưng tụ, một nửa bầu trời bên trên chiến trường bị phật quang vô biên vô tận bao phủ.
Đến cảnh giới của Hư Vân, thậm chí cả Phong Mãn Lâu cũng không rõ thực lực chân chính của hắn rốt cuộc ra sao, cho nên Phong Vân Bảng chỉ là căn cứ theo thực lực mà các cường giả này thể hiện khi xuất thủ lần gần nhất.
Lần cuối cùng Hư Vân xuất thủ đã là vài năm trước, do phần đà Thiên Tội bên Bắc Yên bị tiêu diệt, đại long thủ của Thanh Long Hội, Dạ Thiều Nam đánh tới cửa, Hư Vân đã xuất thủ.
Có điều lần đó Hư Vân không vận dụng toàn lực, chỉ xuất vài chiêu đã ép lui Bộ Thiên Nam.
Bên ngoài đều đồn đại Bộ Thiên Nam là tên điên, hắn hành xử cũng cực kỳ điên cuồng.
Nhưng tên điên chứ không phải thằng ngốc, cho nên sau khi cảm thấy không địch nổi, Bộ Thiên Nam trực tiếp bỏ đi, không chọn cách tử chiến.
Còn lần Đại chiến chính ma này Hư Vân mới thật sự thể hiện thực lực mạnh nhất của mình, chấn động lực lượng này e rằng đã cách cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không xa!
Lúc này Sở Hưu cũng gia nhập chiến trường, có điều y đang giả bộ.
Đương nhiên không phải Sở Hưu cố ý giả bộ mà là cục diện hiện tại không đáng để y dốc toàn lực xuất thủ.
Điểm thật sự quyết định thắng bại là bên phía Dạ Thiều Nam, nơi này chỉ là chiến trường thứ cấp mà thôi. Cho dù nơi này phân định thắng bại, nhưng nếu Dạ Thiều Nam bại Bái Nguyệt Giáo cũng không chống được bao lâu.
Hơn nữa có các cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Hư Vân, Đông Hoàng Thái Nhất, Ngụy Thư Nhai giao thủ ở trên, vốn dĩ tông sư võ đạo còn là cường giả ở nơi khác, tới đây đã không đáng giá. Chỉ cần mất tập trung một chút thôi, tông sư võ đạo cũng chết trên chiến trường này.
Mặc dù Sở Hưu từng có chiến tích giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, có điều lần giết Phương Kim Ngô có quá nhiều tính toán. Nói một lời hơi coi thường thì Phương Kim Ngô dẫu sao cũng đã già, hơn nữa còn là tán tu.
Còn những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần ở đây đều là người của đại phái, có một số người còn có tên trên Phong Vân Bảng, chiến lực phi phàm. Sở Hưu cũng không muốn tới gần bọn họ.
Dù sao một mình y cũng chẳng thể ảnh hướng lớn tới chiến cuộc, Sở Hưu bèn đứng dưới vận dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ giết người. Tiện tay vung lên là rút hồn đoạt phách, quả thật là thủ đoạn lợi hại khi giết người, đơn giản dễ dàng.
Nhưng đúng lúc này trong ngực Sở Hưu lại đột nhiên ấm lên, viên huyết châu đỏ rực hắn nhận được trên người Lâm Bảo Hoàng lại đột nhiên rung động. Đó là một cảm giác hết sức rõ ràng, nó cần máu tươi, đại lượng máu tươi!
Sau khi nhận được huyết châu này trên người Lâm Bảo Hoàng, Sở Hưu không biết tác dụng. Lúc trước y chọn thứ này là vì khi thấy huyết châu, một cảm giác rung động lan truyền từ trong cơ thể, cho nên y mới lựa chọn nó
Vốn Sở Hưu còn định sau khi trở lại Trấn Võ Đường nghiên cứu thử một chút, không ngờ Đại chiến chính ma tới nhanh như vậy, bên phía Bái Nguyệt Giáo đã giao chiến, y cũng phải tạm gác lại chuyện này.
Còn giờ y lại thấy huyết châu rung động, chẳng lẽ thứ này còn cần cung cấp máu tươi nuôi dưỡng tế luyện?
Có điều nghĩ lại thì thứ này chính là đồ vật của Côn Luân Ma Giáo năm xưa,
Đồ vật của Ma đạo, không quỷ dị mới là lạ.
Cho nên sau khi cảm nhận được chấn động này, Sở Hưu lập tức từ ngừng sử dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ để giết người, đổi sang dùng Ma Huyết Đại Pháp thu hút huyết khí đối phương.
Có điều y hành động như vậy lại vô cùng nổi bật.
Trước đó khi Sở Hưu sử dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ, thật ra không có dị tượng gì, chỉ rút lực lượng nguyên thần của người khác ra, trực tiếp giết chết, thậm chí không có cương khí phóng ra.
Còn giờ y toàn lực thi triển đối phương, chỉ thấy những nơi y đi qua lực lượng quỷ dị của Ma Huyết Đại Pháp bắt đầu điên cuồng thu thút máu tươi của võ giả xung quanh, từng sợi tơ máu bay tán loạn, chính giữa là Sở Hưu, càng tôn thêm vẻ ngoài của y như Huyết Ma tái thế.
Hơn nữa những võ giả bị rút sạch khí huyết cũng trở nên cực kỳ đáng sợ.
Thân thể không còn khí huyết như cái thây khô, chỉ còn một lớp da bọc trên xương cốt nội tạng, quả thật không còn ra hình người nữa.
Cứ như vậy nhưng nơi Sở Hưu đi qua đều để lại thây khô đầy đất cực kỳ nổi bật.
Nếu Sở Hưu kín tiếng còn tạm, y ngông nghênh trắng trợn giết chóc như vậy lập tức khiến một số cường giả của tông môn Chính đạo chú ý tới, đồng loạt đánh về phía y.
“Sở Hưu! Ngươi to gan!”
Một tiếng gầm vang lên, ba đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn bao vây Sở Hưu vào giữa, trong đó có cả Hư Dương Tử đã từng tới gây sự với Sở Hưu.
“Chuyện lần trước coi như Sở Hưu ngươi mạng lớn, vượt qua được, hôm nay chuyện Bái Nguyệt Giáo ngươi cũng dám tới xen vào, muốn chết phải không?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Ta có muốn chết không chưa biết, nhưng ta biết lão già nhà ngươi chắc chắn là tới tìm đường chết.
Bại tướng dưới tay cũng dám sủa trước mặt ta, lần trước nếu không phải tiểu sư thúc của ngươi cầm Thuần Dương Kiếm của tổ sư các ngươi tới, ngươi tưởng ngươi còn sống mà nói mấy lời vô nghĩa đó với ta chắc?”
Tuy nói đạo khác biệt cũng có yêu cầu khác nhau, có điều Sở Hưu còn chưa cực đoan tới mức có địch ý với tất cả tông môn Chính đạo.
Tỷ như Phương Thất Thiếu có quan hệ không tệ với Sở Hưu, hay y cũng không ác cảm gì với Doanh Bạch Lộc, ngược lại còn khá tán thưởng.
Đương nhiên hôm nay Phương Thất Thiếu không có mặt, Doanh Bạch Lộc cũng không tới.
Chương 959 ‘Người chú ý’ tới Sở Hưu
Kiếm Vương Thành cùng Thương Thủy Doanh thị đều không phải kẻ ngu, Đại chiến chính ma là Đại chiến chính ma, không phải không chết không thôi. Chiến lực cao tầng đã xuất thủ, người dưới đương nhiên không cần tới chém giết.
Nhưng nếu hỏi trong tông môn Chính đạo, Sở Hưu ghét nhất là ai, vậy đương nhiên là hòa thượng Đại Quang Minh Tự cùng đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn.
Người trước không nói lý lẽ, người sau chỉ nói lý của mình, quả thật không cách nào giao tiếp.
Cho nên khi đối mặt với những người này, thường Sở Hưu chỉ thích dùng nắm đấm và lưỡi đao để nói chuyện, như vậy còn có ích hơn nói lý.
Cho nên không đợi ba người Hư Dương Tử lên tiếng, trong tay Sở Hưu đã hiện lên một thanh a đao, là Ác Đao trong bảy thanh ma đao.
Thiên Ma Vũ đang đặt ở chỗ Mạc Dã Tử sửa chữa và thăng cấp, thời gian này Sở Hưu không thể dùng đao.
Bảy thanh ma đao mặc dù cũng là đao, có điều hiệu quả lớn nhất của bảy thanh ma đao này là dẫn phát thất tình lục dục trong lòng mọi người. Khi đối kháng chính diện, mức độ chắc chắn của chúng kém xa Thiên Ma Vũ.
Lúc trước Ái Đao đã vỡ dưới tay Quan Tư Vũ, có điều chuyện này không quan trọng. Đối với Sở Hưu hiện tại, y đã vô tình vô ái, không còn tình cảm, cho dù có Ái Đao trên tay y cũng không cách nào lĩnh ngộ như hận ý của Hận Đao, không thể khống chế.
Nhưng những thanh đao khác vẫn còn nguyên, Sở Hưu không muốn chúng đều nát.
Có điều lúc này đối mặt với ba người Hư Dương Tử, cũng là lúc y nên dùng Ác Đao.
Ai nói trong lòng tông môn Chính đạo không có ác? Bọn họ tự xưng là chính nghĩa chính là cái ác lớn nhất!
Ác Đao chém xuống, đao khí bừng lên, mặc dù bị luồng Thuần Dương Cương Khí cường đại trên người bọn họ ngăn cản, nhưng lực lượng Ác Đao lại xâm nhập lòng người, dẫn phát tâm ma của bọn họ.
Ba lão đạo sĩ Hư Dương Tử đều là tông sư võ đạo lâu năm của Thuần Dương Đạo Môn, chưa nói tới thực lực bản thân, chỉ riêng kinh nghiệm trải qua đã không ít, không khéo giết người còn nhiều hơn một số người trong Ma đạo.
Ai dám nói cả đời này mình chưa từng giết người vô tội? Lại có ai dám nói trong lòng mình không hề có ác ý, chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm?
Không đợi bọn họ thật sự xuất thủ, ba người Hư Dương Tử đã đã đồng loạt trúng chiêu dưới Ác Đao, một ngụm máu tươi phun ra, có vậy mới miễn cưỡng đè nén tâm ma đang xao động.
“Bày Thuần Dương Tru Ma Kiếm Trận!”
Hư Dương Tử gầm lên một tiếng, hai tông sư võ đạo của Thuần Dương Đạo Môn còn lại cũng lập tức xuất thủ. Trên thân mỗi người đều có hai thanh trường kiếm bay ra, kết hợp với trường kiếm trong tay bản thân bọn họ. Trên chín thanh trường kiếm lóe lên Thuần Dương Cương Khí cùng kiếm khí sắc bén, cương khí bùng hồn xộc thẳng lên trời. Chín thanh kiếm qua lại vây Sở Hưu vào giữa, kiếm khí bay lượn điên cuồng tấn công về phía Sở Hưu!
Hư Dương Tử chỉ có tính cách cố chấp chứ không phải ngu ngốc, hắn đã chịu thiệt một lần dưới tay Sở Hưu, đương nhiên lần này không lỗ mãng xông tới nữa.
Mặc dù vừa đối mặt bọn họ đã chịu chút thiệt thòi, có điều bọn họ vẫn còn sức giao chiến.
Thuần Dương Tru Ma Kiếm Trận của Thuần Dương Đạo Môn rất có danh tiếng trên giang hồ, một vị Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa đã chết trên chính kiếm trận này.
Đương nhiên lúc trước người bày kiếm trận là chín cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Thuần Dương Đạo Môn cùng một vị cường giả Thiên Địa Thông Huyền chủ trì kiếm trận.
Giờ ba người bọn họ liên thủ, mặc dù uy thế không cách nào sánh với các tổ sư, nhưng thế trận cũng không nhỏ.
Trong kiếm trận, Thuần Dương Cương Khí xông thẳng tới trời, cực kỳ bắt mắt.
Đám người trong chiến trường đều bất giác nhìn qua, chẳng lẽ Thuần Dương Đạo Môn đang kịch chiến với vị Thần Vu Tế nào của Bái Nguyệt Giáo à? Sao lại dùng cả Thuần Dương Tru Ma Kiếm Trận?
Có điều khi thấy người bị vây trong kiếm trận là Sở Hưu, mọi người cũng bình thường trở lại.
Thực lực Sở Hưu rõ như ban ngày, không hề kém Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, thậm chí có thể thực lực của y vượt qua đại đa số Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, cũng đáng cho Thuần Dương Đạo Môn vận dụng Thuần Dương Tru Ma Kiếm Trận đối phó.
Đám người Bái Nguyệt Giáo ở đây lại đột nhiên dâng lên chút hảo cảm với Sở Hưu.
Sở Hưu là người của nhánh Ẩn Ma, mặc dù đã đáp ứng sẽ đến giúp Bái Nguyệt Giáo bọn họ, nhưng trong suy nghĩ của đám người Bái Nguyệt Giáo, đối phương có thể không dùng toàn lực.
Nhưng giờ xem ra bọn họ nhìn nhận sai về Sở Hưu rồi.
Vừa ra tay đã thu hút ba tông sư võ đạo Thuần Dương Đạo Môn, giảm bớt không ít áp lực cho họ, Sở Hưu này thật sự bỏ sức ra giúp đỡ.
Thậm chí thánh nữ Bái Nguyệt Giáo còn đang thao túng cổ trùng đánh giết đối thủ lại vừa nói với Diệp Thiên Tà cũng tới giúp: “Ngươi nhìn Sở Hưu người ta đi, chỉ tới giúp thôi cũng thu hút ba tông sư võ đạo của Thuần Dương Đạo Môn, ngươi xem lại ngươi xem.”
Diệp Thiên Tà vừa nghe xong câu này chỉ hận không hộc máu đương trường, cái này so được sao? Nếu mình cũng đối đầu được với ba tông sư võ đạo, còn cần tới nịnh bợ nữ nhân này chắc?
Nhánh Ẩn Ma là do Bái Nguyệt Giáo đem điều kiện ra mời tới, còn Tà Cực Tông thân là tông môn Minh Ma, trước nay đều nghe lệnh Bái Nguyệt Giáo như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, đương nhiên phải tự tới trước.
Thế nhưng mình đã chủ động tới giúp rồi còn bị người ta ghét bỏ thực lực yếu kém, thậm chí những võ giả xung quanh cũng cảm nhận được oán niệm của Diệp Thiên Tà, bát giác cách hắn xa một chút, đồng thời Diệp Thiên Tà xuất thủ cũng càng cuồng bào.
Lúc này giữa trận chiến, Sở Hưu bị vây trong kiếm trận, y nhíu mày thu hồi Ác Đao, tay niết phật ấn, Hoán Nhật Đại Pháp đã được thi triển.
Thuần Dương Tru Ma Kiếm Trận có thể tru ma, vậy không biết phật này thì tru được không?
Chỉ trong chốc lát, phật quang vô tận dâng lên trong kiếm trận, hư ảnh Đại Nhật Như Lai sau lưng Sở Hưu niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, tất cả mọi thứ trước mắt vặn vẹo tan rã, vô số Thuần Dương Kiếm Khí đều bị xoắn vặn tiêu trừ.
“Đáng chết! Đám hồ đồ Phật môn làm chuyện tốt rồi!”
Thấy cảnh này, Hư Dương Tử không khỏi mắng thầm.
Đàm Uyên đại sư đường đường Thánh Tăng Phật môn, không ngờ lại truyền hết công pháp Phật môn tinh khiết cho một ma đầu hai tay dính đầy máu tươi cho Sở Hưu, không phải hồ đồ thì là gì?
Thuần Dương Tru Ma Kiếm Trận có khả năng áp chế cực kỳ mạnh mẽ đối với Ma đạo, nhưng tru ma chứ không phải tru phật, đối với những lực lượng thuộc tính khác, kiếm trận này lại rất bình thường.
Hư ảnh Đại Nhật Như Lai không ngừng tấn công, kiếm trận bộc phát ra ánh sáng cương khí chói mắt, nhưng vẫn vô dụng.
Chỉ thấy chín thanh trường kiếm dần dần xuất hiện vết rạn, cuối cùng dưới thế công điên cuồng của Sở Hưu, ầm ầm tan vỡ!
Chỉ tính theo lực lượng căn cơ tích lũy, Sở Hưu đều mạnh hơn so với mấy lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn này.
Lực lượng căn cơ tích lũy không phải sống càng lâu càng mạnh, đến tuổi như Hư Dương Tử, đừng nói lực lượng bản thân tăng cường, không suy yếu đã là tốt lắm rồi.
Lực lượng nguyên thần ngưng cung hóa tiễn, Diệt Hồn Tiễn bắn thẳng về phía Hư Dương Tử, hơn nữa mũi tên bắn ra đều là mũi này nối tiếp mũi kia không hề dừng lại. Đồng thời dưới gia trì của Thiên Tử Vọng Khí Thuật, hầu
như không thể né tránh. Hư Dương Tử chỉ có thể dùng Thuần Dương Cương Khí cứng rắn chống cự.
So với những thuộc tính chân khí khác, khả năng phòng ngự bí pháp nguyên thần của Thuần Dương Cương Khí còn mạnh hơn một chút, đáng tiếc vẫn vô dụng. Sau mấy mũi tên nguyên thần của Hư Dương Tử đã trọng thương, thất khiếu cũng đã chảy máu.
Trường kiếm trong tay hai lão đạo sĩ còn lại đều đã vỡ vụn, nhưng bọn họ không thể trơ mắt nhìn Hư Dương Tử bị giết được.
Cho nên hai người này một cầm phát trần ầm ầm quét xuống, trong phất trần như bùng lên vàng luồng sáng kim, bao phủ khắp người Sở Hưu.
Một người khác tay niết đạo ấn, Thuần Dương Cương Khí ngưng tụ trong ấn quyết, như vầng mặt trời hạ xuống, đánh thẳng xuống đầu Sở Hưu, làm phát ra một tiếng nổ vang.
Chương 960 Quần hùng phẫn nộ 1
Đại phái Chính đạo như Thuần Dương Đạo Môn muốn truyền thừa có truyền thừa, muốn nội tình có nội tình. Đại phái như vậy thực lực có thể không mạnh hơn một số thế lực quật khởi mạnh mẽ sau này, thế nhưng ưu thế duy nhất của bọn họ là bất cứ võ giả nào của Thuần Dương Đạo Môn cũng không yếu.
Nói đơn giản hơn, võ giả của Thuần Dương Đạo Môn không rõ giới hạn trên cùng, nhưng giới hạn dưới lại khá cao.
Không như Thiên Hạ Minh, đếm tới đếm lui chỉ có một vị cường giả là Trần Thanh Đế, còn lại đều là hạng vô danh.
Trên giang hồ người có thể khiến ba tông sư võ đạo Thuần Dương Đạo Môn vây công chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đáng tiếc hôm nay họ lại gặp một.
Nhìn hai tông sư võ đạo Thuần Dương Đạo Môn đang đánh về phía mình, ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí.
Huyết châu trên người y đang cực kỳ khao khát lực lượng khí huyết, khí huyết của cao thủ tông sư võ đạo đương nhiên mạnh hơn so với khí huyết của võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Mặc dù hai người này xem ra không còn trẻ tuổi nữa nhưng cũng không tới mức không ép được chút khí huyết nào ra.
Cho nên thân hình Sở Hưu lập tức hành động, bộc phát tốc độ tới cực hạn, vừa lao về phía một người vừa dùng ba mũi Diệt Hồn Tiễn liên tiếp bắn về phía một người khác.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền được thi triển, thế quyền mang theo bá khí ngập trời như muốn nghiền nát tất cả, trực tiếp đón đầu võ giả dùng đạo ấn kia.
Một tiếng nổ lớn vang lên, vô số ma khí cùng Thuần Dương Cương Khí tỏa ra bốn phía.
Quanh người Sở Hưu bao phủ bởi ma khí đen nhánh, thậm chí như tạo thành một bộ giáp, đây là tiêu chí khi đại thành Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân.
Sau khi Sở Hưu nhận được môn công pháp này y vẫn luôn chém giết với kẻ khác. Loại công pháp luyện thể này phải không ngừng giao đấu chém giết mới có thể tiến bộ.
Mặc dù môn công pháp này là Lã Phụng Tiên cho y, nhưng không khéo lý giải của Sở Hưu đối với môn công pháp này giờ còn mạnh hơn cả Lã Phụng Tiên.
Trong làn ma khí, Sở Hưu như ma thần hàng lâm, Thuần Dương Cương Khí của võ giả Thuần Dương Đạo Môn đối diện đã bị y phá tan. xuất quyền đánh xuống, xương cốt toàn thân đối thủ đã bị y đánh vụn một nửa, đại lượng máu tươi phun ra khỏi miệng.
Lực lượng căn cơ của võ giả Thuần Dương Đạo Môn có mạnh hơn nữa cũng chẳng bằng Sở Hưu hiện tại!
“Nhiều khí huyết như vậy, đừng lãng phí chứ!”
Sở Hưu niết ấn, vô số ma khí cùng huyết khí như mạng nhện bộc phát, quấn lấy võ giả Thuần Dương Đạo Môn, như một cái kén lớn đỏ thẫm, cực kỳ kinh người.
Hư Dương Tử cùng một võ giả khác đã không lo được thương thế bản thân, đồng loạt bộc phát lực lượng mạnh nhất của mình đánh về phía Sở Hưu. Trong đó Hư Dương Tử thậm chí đã thiêu đốt khí huyết, chuẩn bị liều mạng.
Sở Hưu tay niết phật ấn, ấn pháp trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết bị y liên tục kết thành, chín luồng phật ấn bay lượn xung quanh y, nhưng lúc này toàn thân Sở Hưu còn bao phủ trong bộ giáp ma khí, càng tôn thêm vẻ tà ác quỷ dị.
Thủ ấn đánh ra, uy lực của Cửu Ấn Hợp Nhất phá tan hết thảy, tất cả Thuần Dương Cương Khí đều tan rã.
Còn lúc này Sở Hưu lại trực tiếp vung tay, kén lớn đỏ thẫm như quả chùy lớn đập về phía hai người.
Hai người Hư Dương Tử cũng biết trong cái kén lớn này là sư huynh đệ của bọn họ, cả hai không ai dám đón đỡ, chỉ có thể dùng chân khí bao bọc lấy cái cái kén lớn này, muốn đỡ lấy nó.
Có điều ngay lúc này cái kén lớn lại ầm ầm nổ tung. Vô số ma khí cùng khí huyết sát ầm ầm bộc phát. Chỉ trong chớp mắt Đông Hoàng Thái Nhất cùng tông sư võ đạo Thuần Dương Đạo Môn khác đã bị nổ tới hộc máu bắn ngược lại, trên mặt đất bị nổ thành một hố lớn to hơn mười trượng, võ giả khoảng cách gần một chút thậm chí bị nổ tới mức xương cốt không còn.
Nhìn chính giữa cái hố lớn, tông sư võ đạo Thuần Dương Đạo Môn kia đã sớm bị Sở Hưu hút thành thây khô!
Chiến trường vốn rối loạn chứng kiến cảnh tượng này, khu vực nhỏ xung quanh Sở Hưu nháy mắt lại lặng ngắt như tờ.
Dùng lực lượng mình mình giao chiến với ba vị tông sư võ đạo Thuần Dương Đạo Môn, còn nhẹ nhàng giết chết một đánh trọng thương hai, thực lực Sở Hưu này chẳng lẽ đã đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần? Nhưng y mới đột phá tông sư võ đạo được bao lâu?
Trăm nghe không bằng một thấy, Sở Hưu giết Phương Kim Ngô coi như dùng quỷ kế đánh lén, mặc dù cuối cùng cũng giết được người, có điều người khác vẫn không phục.
Hôm nay ngay trước mặt bao người, Sở Hưu chính diện đối địch với ba tông sư võ đạo của Thuần Dương Đạo Môn còn vô cùng thoải mái, đã không còn ai dám nghi ngờ thực lực của y nữa.
Còn lúc này Sở Hưu lại cảm thụ viên huyết châu trên người mình.
Trước đó thứ này đã nuốt không ít máu tươi của võ giả khác, cấp bậc gì cũng có, có điều nãy giờ vẫn không có biến hóa gì.
Mãi tới khi hấp thu máu tươi của tông sư võ đạo, lúc này nó mới có biến hóa
về chất.
Sở Hưu không nói được rốt cuộc biến hóa ra sao, nhưng y như cảm nhận được trong huyết châu này đang ẩn chứa rất nhiều thứ.
Đương nhiên lúc này Sở Hưu cũng chẳng có thời gian nghiên cứu mấy thứ này, vì y phát hiện hành động này mình có vẻ đã chọc cho quần hùng phẫn nộ.
Vi Đà Tôn Giả - Hư Ngôn thủ tọa Kim Cương Viện của Đại Quang Minh Tự mang theo hai lão tăng Kim Cương Viện, mặc dù dáng vẻ già nua nhưng lực lượng khí huyết vẫn vô cùng cường tráng, lao thẳng về phía Sở Hưu.
Đúng là hai giới Đạo Phật có mâu thuẫn, nhưng Đại Quang Minh Tự không thể trơ mắt ra nhìn một tên Ma đạo tung hoành ở đây như vậy được.
Bên Phong Vân Kiếm Trủng cùng Tọa Vong Kiếm Lư đều có một tông sư võ đạo cầm kiếm đi về phía Sở Hưu. Trình Đình Sơn của Tàng Kiếm Sơn Trang từng thua dưới tay Sở Hưu cũng cầm song kiếm, mang theo sát khí lạnh lẽo tiến về phía y.
Trước đó Trình Đình Sơn đã thấy Sở Hưu, có điều lúc đó hắn lại coi như không thấy, vẫn ra tay chém giết những võ giả Ma đạo bên phía Bái Nguyệt Giáo.
Còn giờ thấy Sở Hưu bị mọi người vây công, hắn cũng chẳng ngại bỏ đá xuống giếng lần nữa.
Sở Hưu nhíu mày, thế này không đúng với kế hoạch lúc trước của y.
Trước đó đúng là y tính toán kín tiếng ra vẻ, có điều giờ xem ra không làm thế được nữa rồi.
Giờ các tông môn Chính đạo đang liên thủ đánh Bái Nguyệt Giáo. Nói cách khác bọn họ là thợ săn, Bái Nguyệt Giáo mới là con mồi.
Thế nhưng giờ Sở Hưu cực kỳ phách lối đại khai sát giới ở đây, còn nổi bật hơn cả Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, chẳng khác nào là đang khiêu khích.
Không giải quyết Sở Hưu đi, không biết còn bao nhiêu người phải chết trên tay y.
Có điều sáu tông sư võ đạo quay người tấn công Sở Hưu lại khiến áp lực bên phía Bái Nguyệt Giáo giảm bớt đi nhiều.
Thậm chí ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất nhìn về phía Sở Hưu cũng mang vẻ tán thành.
Nói ra tay giúp đỡ vậy không lưu lại chút sức nào, người trẻ tuổi thành thật phúc hậu như vậy đã ít lại càng ít.