Nghe Uất Trì nói vậy, trong lòng Sở Hưu cũng có tính toán nhất định.
Chuyện quan trọng không phải là bên phía Sở Hưu như thế nào mà là thái độ của Quan Tư Vũ ra sao. Hơn nữa trong chuyện này Sở Hưu còn nhìn ra một số vấn đề khác. Có vẻ như trong nội bộ Quan Trung Hình Đường Quan Tư Vũ cũng không phải người toàn quyền quyết định được.
Đường chủ đời trước Sở Cuồng Ca nhất ngôn cửu đỉnh thì đúng. Nhưng so với Sở Cuồng Ca, Quan Tư Vũ kém hơn cả về thực lực, thâm niên danh vọng.
Mấy vị chưởng hình quan thế hệ này, ngoại trừ Ngụy Cửu Đoan đã quy thiên ra, ba người còn lại đều cùng bối phận với Quan Tư Vũ.
Hơn nữa ngoại trừ mấy người bọn họ còn có nhị thủ lĩnh Tập Hình Ti Phương Sát cùng vị đại thủ lĩnh thần bí, nghe nói ngày trước thậm chí bọn họ chỉ nghe Sở Cuồng Ca.
Giờ mặc dù Quan Tư Vũ đã trở thành đường chủ nhưng Tập Hình Ti lại không nghe lời Quan Tư Vũ như với Sở Cuồng Ca.
Thật ra điểm này trước đó Sở Hưu đã có cảm giác, Tập Hình Ti nhiều thủ lĩnh như vậy nhưng trước sau luôn chỉ có Tư Minh đi theo Quan Tư Vũ. Rất hiển nhiên, trong số các thủ lĩnh chỉ có Tư Minh là tâm phúc chân chính của Quan Tư Vũ, hoàn toàn nghe lệnh Quan Tư Vũ.
Chuyện lần này nếu xét theo đạo lý, đúng thật là Sở Hưu quá đáng tàn nhẫn.
Lực lượng mà Sở Hưu có là từ bản thân thực lực của y, chỉ cần y không giết chết An Bá Thông đương trường, khiến Quan Tư Vũ không cách nào hạ đài, vậy kết quả cuối cùng của chuyện này chắc chắn là Quan Tư Vũ nói An Bá Thông đừng gây sự nữa đồng thời trách cứ Sở Hưu không tuân thủ quy củ.
Nhưng giờ An Bá Thông lại tìm Phương Sát tới, đối với An Bá Thông đây là một chỗ dựa, nhưng theo Sở Hưu, đây cũng là cách làm ngu ngốc.
An Bá Thông thân là chưởng hình quan, là thuộc hạ trực tiếp của Quan Tư Vũ. Thế nhưng giờ ngươi lại cấu kết với nhị thủ lĩnh Tập Hình Ti làm bậy, như vậy là có ý gì? Là nói Quan Tư Vũ ta làm việc bất công?
Còn Sở Hưu, mặc dù y không thành thật nhưng lại chẳng dính líu gì tới mạng lưới quan hệ rắc rối trong Quan Trung Hình Đường. Sở Hưu vĩnh viễn là thuộc hạ của mình Quan Tư Vũ, cứ như vậy mọi chuyện rốt cuộc sẽ phát triển ra sao, trong lòng Sở Hưu cũng có chút phán đoán.
Sau khi về Quan Trung Hình Đường với Uất Trì, Sở Hưu tới thẳng phòng nghị sự.
Trong phòng nghị sự, những chưởng hình quan khác đều đã tới. An Bá Thông thấy Sở Hưu xong hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Một quyền đó của Sở Hưu mặc dù không làm bị thương An Bá Thông nhưng chuyện này đã truyền ra ngoài, thậm chí có người nói nếu không phải cuối cùng có Phương Sát xuất thủ, lần này An Bá Thông chắc chắn sẽ chịu thiệt
nặng dưới tay Sở Hưu.
Sở Tư Ma chỉ cười cười nói với Sở Hưu: “Lần này Sở đại nhân giương oai giang hồ, lâm trận trảm tông sư, bước lên hạng tư Long Hổ Bảng, quả thật đáng mừng.”
Sở Hưu cũng đáp lễ: “Sở đại nhân không cần khách khí, hai ta đều họ Sở, xưng hô như vậy ta cũng thấy ngại. Sở đại nhân là tiền bối, cứ gọi thẳng tên của ta là được.”
Tiêu Tập ở bên cạnh cũng cười hắc hắc nói: “Ta nghe nói ngươi và tiểu tử Phương Thất Thiếu kia quan hệ không tệ à? Tiểu tử kia cũng chẳng phải hạng dễ đối phó, thế mà ngươi cũng chịu được.”
Sở Hưu kinh ngạc: “Tiêu đại nhân quen Phương Thất Thiếu à?”
Tiêu Tập gật đầu nói: “Đừng quên ta xuất thân từ Tọa Vong Kiếm Lư. Ngày trước khi tiểu tử Phương Thất Thiếu kia còn nhỏ, người của Kiếm Vương Thành đã không ít lần mang hắn tới những đại kiếm phái khác giễu võ giương ai, lấy danh là tiểu bối luận bàn, thực chất là tới khoe khoang.
Chỉ có điều mặc dù kiếm của tên tiểu tử kia rất mạnh nhưng cái miệng của hắn lại quá lắm lời, thiếu chút nữa chọc giận khiến đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư ta liều mạng với hắn, cuối cùng ta phải cản lại.
Có điều cảnh giới của tiểu tử kia thật sự kinh khủng. Ta đã già rồi, tiểu bối ngày xưa nay đã vượt qua lão già ta rồi.”
Thật ra Tiêu Tập cũng không lớn tuổi lắm. Tuổi thật của hắn mới chừng bốn mười. Hơn nữa hắn đã là Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong, tương lai có tiềm lực xung kích lên tông sư võ đạo.
Nhưng so với những tuấn kiệt trẻ tuổi như Phương Thất Thiếu và Sở Hưu, Tiêu Tập lại có vẻ quá bình thường.
Sở Hưu cười cười nói: “Người phi thường ắt có chỗ bất thường. Tính cách hiện giờ của Phương Thất Thiếu có gì không tốt. Dù sao cũng khá hơn một số kẻ thích giở trò trong bóng tối.”
Nói đến đây, Sở Hưu còn liếc sang An Bá Thông một hồi, rõ ràng đang ám chỉ An Bá Thông nhân lúc Sở Hưu không ở Quan Tây gây chuyện.
“Mà Tiêu đại nhân cũng không cần tự coi nhẹ mình như vậy. Với thực lực của Tiêu đại nhân, bước vào cảnh giới tông sư võ đạo cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Tiêu Tập cười hắc hắc nói: “Đó là cảnh giới tông sư võ đạo đấy. Thiên hạ nhiều võ giả như vậy, số người muốn bước vào cảnh giới này đếm không xuể, nhưng mấy ai đột phá được bình cảnh đó? Tiêu mỗ ta còn chưa kiêu ngạo tới vậy, có thể giữ được chút thực lực hiện tại đã thỏa mãn lắm rồi.”
Hàn huyên vài câu với Tiêu Tập xong, Sở Hưu cũng thấy nhị thủ lĩnh Tập Hình Ti Phương Sát.
Có điều Phương Sát chỉ ngồi đó, trước sau không nói một câu.
Sở Hưu nhíu mày, dường như từ chỗ ngồi có thể nhìn ra mọi người ở đây chí theo hai lập trường.
Tiêu Tập chính là trung lập, có điều trước nay hắn luôn ủng hộ Quan Tư Vũ cho nên hắn ngồi bên trái cùng Sở Tư Ma.
Còn Phương Sát lại ngồi bên phải An Bá Thông, có điều Phương Sát cũng không lọ vẻ thân cận với An Bá Thông.
Một lúc sau, Quan Tư Vũ mang theo tam thủ lĩnh Tập Hình Ti - Tư Minh vào phòng nghị sự. Tư Minh nhìn mọi người trong sảnh vài lần, nhưng không lựa chọn ngồi xuống bên cạnh Phương Sát mà ngồi xuống cạnh Sở Hưu.
Sở Hưu âm thầm nhíu mày. Xem ra suy đoán lúc trước của y là chính xác, Quan Trung Hình Đường không phải trên dưới một lòng, Tập Hình Ti cũng vậy.
Nhìn mọi người trong sảnh một hồi, Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Hôm nay ta mời mọi người tới đây vì việc gì, tin rằng chư vị cũng đều biết!
Quan Trung Hình Đường ta nghiêm cấm nội đấu, đây là giới hạn cuối cùng của Quan Trung Hình Đường ta!
Đã nhiều năm như vậy, Quan Trung Hình Đường ta vẫn luôn sống trong kẽ hở giữa ba nước. Mỗi bước đi đều vô cùng dè chừng cẩn thận. Chuyện nội đấu vô duyên vô cớ tiêu hao lực lượng bản thân, là chuyện tuyệt đối không được phép xảy ra!
An Bá Thông, Sở Hưu, các ngươi nói đi, sự tình rốt cuộc giải quyết ra sao?”
Sở Hưu vẻ mặt lạnh nhạt không nói gì, An Bá Thông lại trực tiếp đứng lên chắp tay với Quan Tư Vũ nói: “Đường chủ, Sở Hưu phế bỏ tám bộ đầu giang hồ dưới trướng ta. Có thể nói là vô cùng độc ác, hoàn toàn không coi là đồng liêu trong Quan Trung Hình Đường.
Kẻ này hạ thủ với người mình còn tàn nhẫn như vậy có thể thấy hắn nghĩ ra sao. Chắc chắn có một số kẻ kiếm được chút danh tiếng trên giang hồ, nghĩ lông cánh cứng cáp rồi có thể không để Quan Trung Hình Đường ta trong mắt, chỉ sợ trong lòng hắn đã sớm có hai lòng rồi!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả ánh mắt Sở Hưu nhìn về phía An Bá Thông cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Gừng càng già càng cay. Kẻ này đấu đá với Ngụy Cửu Đoan trong Quan Trung Hình Đường một thời gian dài như vậy, ngoại trừ hẹp hòi ra, tâm tư cũng cực kỳ âm độc. Hắn nói một tràng như vậy trực tiếp biến ân oán cá nhân thành Sở Hưu không tuân theo Quan Trung Hình Đường, có hai lòng.
Hơn nữa mấu chốt vấn đề là An Bá Thông nói không sai, trong lòng Sở Hưu nghĩ như vậy thật.
Chương 592 Bí mật của Hình Đường. 1
An Bá Thông vừa nói ra khỏi miệng, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Sở Hưu.
Thật ra ăn ngay nói thật, Quan Trung Hình Đường mặc dù cũng có tranh chấp nội bộ, nhưng hành động của Sở Hưu quả thật nặng nề nhất.
Những người khác trong Quan Trung Hình Đường có tranh đấu cũng là âm thầm hạ thủ trong bóng tối. Mặc dù cũng có tử thương nhưng bên ngoài vẫn không vấn đề.
Còn giờ Sở Hưu thì sao? Y công khai động thủ, ngay trước mặt mọi người phế bỏ tám võ giả Quan Nam, thái độ này quả thật vô cùng phách lối.
Quan Tư Vũ ngược lại không nổi giận, hắn chỉ nhìn Sở Hưu trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi có gì để nói không?”
Sở Hưu gõ bàn một cái, mỗi cái gõ lại thở dài một tiếng, dùng giọng bi ai phẫn uất nói: “An Bá Thông, ngươi nói vậy thật khiến người ta sợ run!
Nếu Sở Hưu ta có hai lòng, giờ ta còn có thể ngồi đây hay sao?
An Bá Thông, ngươi có biết thập tam hoàng tử Hạng Xung được hoàng đề Bắc Yên sủng ái nhất đã từng đích thân mời chào ta, còn đồng ý cho ta chức lớn trong triều đình?
An Bá Thông, ngươi có biết nhị hoàng tử Đông Tề Lữ Long Cơ, thậm chí uy thế còn lớn hơn thái tử. Hắn cũng từng ngỏ lời muốn ta gia nhập dưới trướng hắn?
An Bá Thông, ngươi có biết khi ở Tây Sở, Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh coi trọng ta, ta cùng đệ tử chân truyền Tạ Tiểu Lâu của hắn còn là hảo hữu chí giao?
Đông Tề, Bắc Yên, Tây Sở, với thực lực cùng thanh danh hiện giờ của Sở Hưu ta, thiên hạ to lớn, ta đi đâu mà chẳng được?
Ta ở lại Quan Trung Hình Đường là vì Sở Hưu ta biết thế nào là ân nghĩa!
Ngày trước khi ta chán nản nhất, Quan Trung Hình Đường đã thu nhận ta. Hôm nay mặc dù ta có chút thanh danh nhưng ta lại không muốn ruồng bỏ Quan Trung Hình Đường.
Thế nhưng giờ ngươi lại dám đứng đây nói hươu nói vượn, hung hăng ngang ngược, chỉ để ép ta đi? An Bá Thông, ngươi đang rắp tâm làm chuyện gì?”
Những lời này của Sở Hưu lỹ lẽ hào hùng, cứ như y chịu rất nhiều uất ức.
Nhưng thực tế từ đầu đến cuối y không nói rốt cuộc vì sao y lại phế bỏ tám võ giả Quan Nam kia.
An Bá Thông hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi đừng nói xiên sang chuyện khác nữa!
Chuyện ngươi phế bỏ tám thủ hạ của ta, rốt cuộc ngươi tính thế nào!”
Sở Hưu híp mắt nói: “Tính thế nào? An Bá Thông, bọn họ bị phế ở đâu? Là ở đất Quan Tây ta!
Võ giả Quan Nam ngươi sao lại chạy tới đất Quan Tây ta, chẳng lẽ trong lòng ngươi không tự biết hay sao?”
An Bá Thông vừa định nói gì đó, Sở Hưu đã giành trước: “An Bá Thông, mấy cái cớ vớ vẩn kia của ngươi bỏ qua đi, ta không muốn nghe.
Ta phế bỏ tám thủ hạ của ngươi đấy, thế thì sao? Ta là chưởng hình quan Quan Tây, luận địa vị trên bọn họ. Tám người bọn chúng không tuân lệnh thượng quan, thường xuyên vượt giới, vi phạm kỷ luật Quan Trung Hình Đường. Ta phế bỏ bọn chúng cũng là muốn chấn chỉnh kỷ cương Quan Trung Hình Đường ta, chẳng lẽ không được à?”
Lời này của Sở Hưu rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý. An Bá Thông lặng lẽ nhìn sang Quan Tư Vũ, nhưng gương mặt Quan Tư Vũ vẫn không chút biểu cảm, cũng không hề lên tiếng.
Thấy thế An Bá Thông cũng nóng nảy, âm thầm nháy mắt với Phương Sát.
Hắn không định nhờ Phương Sát động thủ với Sở Hưu, có điều trong trường hợp như hiện tại, Phương Sát đứng về phía hắn, nói giúp hắn cũng được chứ?
Phương Sát nghe vậy ho khan một tiếng, dùng giọng khàn khàn nói: “Sở Hưu, cho dù muốn chấn chỉnh lại kỷ luật cũng không tới phiên ngươi ra tay. Ngươi là chưởng hình quan Quan Tây nhưng lại xử trí người Quan Nam, vậy chẳng phải vượt quyền thì là gì?”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Vậy ta phải làm sao?”
Phương Sát nói: “Đương nhiên là báo lên tổng đường này rồi.”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Đúng là trò cười! Ta đường đường một chưởng hình quan Quan Tây, muốn xử trí mấy tên tôm tép dưới chót cũng phải báo lên tổng đường. Uy nghiêm chưởng hình quan ở đâu?
Huống hồ nếu nói vượt quyền, người thật sự vượt quyền là Phương đại nhân mới đúng. Tập Hình Ti làm gì, Phương đại nhân hẳn biết rất rõ mới đúng. Giờ sao ngươi lại thò mặt ra đây?”
Ánh mắt Phương Sát lộ vẻ lạnh lùng, so với đấu khẩu thế này, hắn vẫn ưa chuyện động thủ hơn.
Ngay lúc này Quan Tư Vũ đột nhiên trầm giọng nói: “Được rồi, tất cả im lặng!”
Nghe xong lời này, mọi người xung quanh không ai nói gì nữa.
Quan Tư Vũ nhìn An Bá Thông, trầm giọng nói: “An Bá Thông, đất Quan Nam của ngươi nhàn rỗi quá hay sao? Còn định tới Quan Tây tra đông tra tây? Về sau việc ngươi không nên quản tốt nhất đừng có quản!”
An Bá Thông ngạc nhiên nhìn Quan Tư Vũ, không hiểu vì sao đột nhiên mình lại bị Quan Tư Vũ răn dạy.
Sở Hưu ở bên cạnh âm thầm cười lạnh, An Bá Thông tính toán quá nhiều,
nhưng hết lần này tới lần khác, hắn không thấy rõ được điểm mấu chốt nhất.
Từ khi hắn tìm tới Phương Sát, nhờ Phương Sát mở miệng nói giúp, vậy cũng tức là hắn không phải người của An Bá Thông nữa, có thể nói đắc tội rất nặng với Quan Tư Vũ.
An Bá Thông còn định phản bác, có điều hắn còn chưa hồ đồ cho lắm, cuối cùng cũng gắng gượng nuốt lời phản bác trở lại.
Lúc này Quan Tư Vũ lại chuyển sang nhìn Sở Hưu, hừ lạnh một tiếng nói: “Còn Sở Hưu nữa. Gần đây ngươi ra ngoài gây ra lắm chuyện quá rồi, trở lại Quan Trung Hình Đường còn tưởng mình đang ở ngoài hay sao?
Thời gian tới ngươi thành thật ở lại đất Quan Tây tự xét lại mình cho ta! Không cho phép ra khỏi Quan Tây một bước!”
Sau khi nói xong, Quan Tư Vũ trực tiếp vung tay lên nói: “Được rồi, chuyện này tới đây thôi, tất cả giải tán.”
Mọi người ở đây vẻ mặt đều hết sức kỳ quái, chỉ có An Bá Thông sắc mặt khá khó coi.
Có là kẻ ngu cũng nhìn ra lần này thật ra Quan Tư Vũ lại che chở cho Sở Hưu.
Rõ ràng là Sở Hưu biến thuộc hạ của hắn thành tàn phế, thế nhưng An Bá Thông lại bị răn dạy.
Mặc dù Sở Hưu cũng bị phạt tự xét lại mình, có điều chuyện này chẳng vấn đề gì với y.
Sở Hưu vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất không lâu, lúc này vừa hay cần bế quan chỉnh đốn lại lực lượng bản thân, tôi luyện căn cơ. Cái gọi là tự xét lại mình coi như bế quan, dù sao Sở Hưu cũng không định ra ngoài lần nữa.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Sở Hưu còn chưa ra khỏi tổng đường đã thấy Uất Trì đi tới, hạ giọng nói: “Sở đại nhân, sư phụ bảo ngươi qua một chuyến.”
Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, cùng Uất Trì tới thư phòng của Quan Tư Vũ.
Lúc này gương mặt Quan Tư Vũ không vui không giận, hệt như người vừa răn dạy An Bá Thông cùng Sở Hưu không phải là hắn vậy.
Nhìn Sở Hưu, Quan Tư Vũ đột nhiên thở dài một cái, hỏi: “Chuyện lúc trước ngươi thấy rõ rồi à?”
Quan Tư Vũ nói không đầu không đuôi nhưng Sở Hưu lại gật đầu nói: “Thấy rõ, có vẻ như giờ trong Tập Hình Ti trừ tam thủ lĩnh Tư Minh ra, hai vị thủ lĩnh kia có vẻ không tôn trọng đường chủ ngài.
Quan Tư Vũ thở dài một cái nói: “Từ khi ta tiếp nhận chức vị được tới giờ luôn nơm nớp lo sợ, cuối cùng cũng phát triển được Quan Trung Hình Đường tới mức như hiện tại. Đáng tiếc, đối với một số người, ta ngồi lên vị trí này thật ra rất may mắn.”
Chương 593 Bí mật của Hình Đường. 2
Ngày trước Quan Tư Vũ vừa tiếp nhận Quan Trung Hình Đường, thật ra không thể nói là may mắn mà nên nói là ánh mắt Sở Cuồng Ca tinh tường.
Khi đó trong Quan Trung Hình Đường, quyền hành của Quan Tư Vũ không phải lớn nhất nhưng Sở Cuồng Ca lại lựa chọn Quan Tư Vũ trở thành đường chủ, chuyện này khiến rất nhiều người khó hiểu.
Chỉ có điều cuối cùng Quan Tư Vũ lại thành công, thành công phát triển Quan Trung Hình Đường tới mức độ này, cảm giác khó hiểu này mới biến thành tán đồng.
Chỉ đáng tiếc, trong Quan Trung Hình Đường vẫn có người không chấp nhận Quan Tư Vũ, thế nhưng chưa nói thực lực người này ra sao, chỉ riêng thâm niên bọn họ đã không kém hơn Quan Tư Vũ.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Quan Trung Hình Đường có thể có quy mô hiện tại ngoại trừ Sở Cự Hiệp xây dựng căn cơ, không thiếU được đường chủ đại nhân góp từng viên gạch dựng nên.
Có một số kẻ không biết điều, đôi lúc cần gõ một trận mới được.”
Quan Tư Vũ híp mắt nói: “Đã gõ rồi, không cần lần thứ hai.
Sở Hưu, ngươi từ một người bị đuổi giết ngày trước biến thành chưởng hình quan Quan Tây hiện giờ. Quan Trung Hình Đường có thể cho ngươi rất nhiều thứ, chỉ hy vọng đừng phản bội Hình Đường.
Lần này ta có thể giảm nhẹ mức phạt, cho ngươi chịu trừng phạt nhẹ nhất. Lần sau nếu dám tái phạm, vậy sẽ là trọng phạt đấy!”
Sau khi nghe xong, Sở Hưu cũng cúi đầu đi ra ngoài.
Y mới nói có ít người cần gõ, kết quả ngoảnh đi ngoảnh lại Sở Hưu đã bị gõ một phen.
Thật ra hành động này của Sở Hưu đúng là có phần không hợp quy củ, toàn bộ đều là ngụy biện. Quan Tư Vũ có thể đứng về phía y hoàn toàn là do An Bá Thông quá mức hồ đồ, không ngờ còn nhờ người của Tập Hình Ti tới giúp.
Sau khi rời khỏi chỗ Quan Tư Vũ, Sở Hưu vốn định trực tiếp trở lại đất Quan Tây, nào ngờ Mai Khinh Liên lại đi ra từ con đường nhỏ, gương mặt tuyệt mỹ mỉm cười nói: “Đã tới tổng đường rồi sao lại không tới thăm ta? Sở Hưu, tiểu tử ngươi thật không có lương tâm.”
Sở Hưu cười khổ nói: “Phu nhân, nếu ta tới thăm ngươi mới là không ổn. Dẫu sao ta cũng vừa đi ra từ chỗ Quan đường chủ.”
Mai Khinh Liên vung tay nói: “Đi theo ta, yên tâm, giờ Quan Tư Vũ đang âu sầu, không có thời gian để ý tới ngươi đâu.”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, Sở Hưu bèn trực tiếp đi theo Mai Khinh Liên tới trong phòng của nàng.
Sau khi đóng cửa lại, Mai Khinh Liên cười khẽ một tiếng nói: “Lần này ngươi gây dựng được danh tiếng không nhỏ ở Tây Sở. Một vị tông sư võ đạo không ngờ cũng bị ngươi giết chết.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Thánh nữ đại nhân đừng trêu chọc ta. Ngươi biết thực lực của ta mà. Tông sư võ đạo ta giết chỉ là một võ giả tán tu thực lực khá yếu mà thôi, hơn nữa ta còn phải dùng một số thủ đoạn mới giết chết được.
Nếu thật sự giáp mặt với tông sư võ đạo, ta vẫn chỉ có thể chọn bỏ trốn giữ mạng.”
Mai Khinh Liên khoát tay á nói: “Ngươi cũng không cần quá khiêm tốn. Với thực lực hiện tại của ngươi đã đủ sánh vai với đám Tông Huyền, Trương Thừa Trinh rồi.
Trong thế hệ trẻ tuổi của nhánh Ẩn Ma chúng ta có ngươi đã là may mắn lắm rồi. Nếu không lấy ai ra tranh đấu với Tông Huyền và Trương Thừa Trinh đây?
Tiểu nha đầu của Bái Nguyệt Giáo vẫn luôn rất thần bí, huống hồ con nhóc đó là người của nhánh Minh Ma, không đại biểu được cho nhánh Ẩn Ma chúng ta!”
Sở Hưu gật đầu; “Đúng rồi, thánh nữ đại nhân, Quan Tư Vũ giờ còn không cách nào hoàn toàn khống chế Quan Trung Hình Đường là vì đám người Tập Hình Ti kia?”
Mai Khinh Liên hừ khẽ một tiếng nói: “Không thì ngươi nghĩ là vì sao? Ta có thể xử lý được Quan Tư Vũ nhưng lại không quản gia được những người khác. Nếu không có đám chướng mắt kia, Quan Trung Hình Đường đã sớm thành phân bộ bí mật của nhánh a chúng ta, cần gì phải thận trọng như hiện giờ?”
Mai Khinh Liên ở Quan Trung Hình Đường một thời gian dài như vậy, hiểu biết của nàng về Quan Trung Hình Đường đương nhiên sâu xa hơn Sở Hưu nhiều.
Một thánh nữ m Ma Tông ẩn náu trong Quan Trung Hình Đường rốt cuộc là vì điều gì, chuyện này không cần nhiều lời. Nhưng tới giờ Mai Khinh Liên vẫn không thành công, nguyên nhân không phải tại Quan Tư Vũ mà vì hai vị thủ lĩnh Tập Hình Ti cùng những người khác trong Tập Hình Ti.
Nguyên nhân gây ra chuyện này không phải vì thực lực của Quan Tư Vũ không đủ mà do lúc trước Quan Tư Vũ tiếp nhận Quan Trung Hình Đường quá mức gấp gáp.
Thật ra từ trước đó Sở Cuồng Ca đã quyết định sẽ nâng Quan Tư Vũ lên vị trí đường chủ. Có điều khi Sở Cuồng Ca chết quả thật quá gấp gáp. Nếu cho Sở Cuồng Ca đầy đủ thời gian giúp Quan Tư Vũ xây dựng tốt uy tín, như vậy sau này sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Sở Hưu híp mắt nói: “Thánh nữ đại nhân, nếu hai vị kia của Tập Hình Ti vướng víu như vậy, sao không nghĩ cách xử lý bọn họ đi? Với thực lực của nhánh Ẩn Ma, muốn xử lý bọn họ đâu khó khăn gì?”
Nếu nhánh Ẩn Ma thạt sự nắm giữ được Quan Trung Hình Đường, vậy Sở
Hưu cũng không cần che che giấu giấu như hiện tại.
Mai Khinh Liên nhìn Sở Hưu một hồi, ánh mắt kinh ngạc: “Tiểu tử nhà ngươi tâm tư thật thâm độc, mới đó đã định hạ thủ giết người rồi?”
Không phải không làm vậy được, có điều thứ ta muốn là một Quan Trung Hình Đường hoàn chỉnh chứ không phải một Quan Trung Hình Đường tan tác thành từng mảnh nhỏ.
Mặc dù trong một số chuyện Quan Tư Vũ sẽ nghe ta, nhưng hắn không phải con rối của ta. Hắn chỉ bất mãn Tập Hình Ti không hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn chứ không phải muốn hạ độc thủ diệt trừ thủ đoạn chân chính của Quan Trung Hình Đường là Tập Hình Ti.
Nếu ta làm vậy, chắc chắn Quan Tư Vũ sẽ phát giác có điểm không đúng. Đến lúc đó làm sao giờ? Giết cả Quan Tư Vũ hay sao?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, có điều y lại không tán thành cách nhìn của Mai Khinh Liên.
Không phá thì không xây được, nhánh Ẩn Ma không thể nào vĩnh viễn ẩn trong bóng tối. Muốn có nhiều thế lực hơn vậy phải vận dụng thủ đoạn phi thường.
Sau khi trò chuyện vài câu với Mai Khinh Liên, Sở Hưu không ở lại nhiều, trực tiếp rời khỏi tổng bộ trở lại đất Quan Tây bế quan.
Không biết từ lúc nào, thật ra Sở Hưu đã tạo thành thói quen suy nghĩ vì lợi ích của giới Ma đạo.
Không phải kẻ giả mạo người thừa kế Côn Luân Ma Giáo là y trung thành gì với nhánh Ẩn Ma, mà là Sở Hưu phát hiện, với tình huống hiện tại của y, thân phận nhánh Ẩn Ma còn hữu dụng hơn thân phận hiện tại của y nhiều. Có thể làm việc mà không cố kỵ điều gì.
Sau khi trở lại đất Quan Tây, Sở Hưu lập tức tiến hành bế quan, một là muốn củng cố vững chắc cảnh giới hiện tại, hai là muốn tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân tới ngang với tu vi hiện tại của y.
Ngay lúc Sở Hưu bế quan, trong khu rừng ở Liêu Đông Quận Bắc Yên, một sơn trại lớn đứng lặng trong rừng rậm. Toàn bộ sơn trại bao phủ bởi tuyết trắng, không đi sâu vào trong rừng không thể phát hiện ra được.
Lúc này trong đại sảnh của sơn trại bày ghế thành vòng tròn, trên đỉnh đại đường treo hai chữ lớn cứng cáp: Kỳ Liên!
Dưới hai chữ Kỳ Liên đó là một người cao lớn khôi ngô, ngồi trên ghế trải da bạch hổ, vẻ mặt âm trầm.
Người kia thân hình cao to rắn chắc, cơ bắp để trần như được đúc từ sắt thép. Kỳ lạ nhất là tướng mạo hắn, gương mặt đỏ rực như máu.
Lúc này người cao lớn đó nhìn mọi người bên dưới, trầm giọng nói: “Nói đi, thời gian vừa qua chúng ta lại tổn thất bao nhiêu?”
Chương 594 Kỳ Liên Trại
Một võ giả thân hình gầy gò bên dưới cười khổ nói: “Đại đương gia, trong vòng một tháng, bảy phân trại bên ngoài của chúng ta đã bị diệt sạch. Các huynh đệ tử thương nặng nề. Cứ thế này chỉ có thể để các huynh đệ rút về thôi.”
Lúc này một võ giả thân hình cao lớn khác lại đứng dậy hét lớn: “Lâm Mộc Thông, ngươi nói gì vậy? Rút về? Chúng ta vất vả lắm mới thông qua thập tam hoàng tử Hạng Xung quản gia vấn đề bên triều đình Bắc Yên, khiên sơn trại lại có thể rời khỏi khu rừng Liêu Đông này. Giờ ngươi lại bảo chúng ta rút về, vậy chẳng phải tâm huyết của chúng ta uổng phí cả sao?”
Lâm Mộc Thông cau mày nói: “Không thì ngươi nói xem giờ phải làm sao? Cứng rắn chống chọi? Tụ Nghĩa Trang liên thủ với hơn mười tông môn ở Yến Đông, đồng loạt ra tay chèn ép Kỳ Liên Sơn Trại chúng ta. Nếu chúng ta không thu hồi lực lượng phân trại, chỉ có nước bị bọn chúng lần lượt đánh tan.
Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu đã là quá khứ, giờ chỉ còn Kỳ Liên Trại chúng ta còn tồn tại. Liều mạng với bọn chúng, chúng ta không có bất cứ phần thắng nào.”
Võ giả kia phản bác: “Mục đích của Tụ Nghĩa Trang chính là ép chúng ta về rừng rậm Liêu Đông này, cuối cùng còN muốn bức chúng ta ra khỏi Bắc Yên, thậm chí giết chết tất cả chúng ta! Chúng ta lui một bước thì đối phương lại tiến một bước. Cứ thối lui thế, cuối cùng Kỳ Liên Trại chúng ta làm gì còn đường mà lui!
Sợ cái gì? Cùng lắm thì đồng quy vu tận với Tụ Nghĩa Trang, tất cả cá chết rách lưới!”
Lâm Mộc Thông cười lạnh nói: “Hà Triển, ngươi tỉnh táo một chút. Chúng ta đã không phải Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu ngày xưa, lấy gì ra mà đòi đồng quy vu tận, cá chết rách lưới với người ta? Ta sợ cuối cùng cá thì chết mà lưới nhà ngươi ta thì chẳng rách!”
Phía dưới một đống người ngồi cãi nhau, gã cao to mặt đỏ ngồi ghế chủ lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vốn đỏ thẫm lúc này đã trắng bệch.
Đám người đang cãi vã ầm ĩ bên dưới hoảng hồn, vội vàng hô lớn: “Đại đương gia!”
Gã mặt đỏ kia khoát tay, cười lạnh một tiếng nói: “Không sao. Thực lực Thạch Tướng Quân - Hàn Bá Tiên quả nhiên không phải khoa trương. Lực lượng Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công không kém hơn đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự.
Có điều Hàn Bá Tiên cũng trúng một đòn Xích Viêm Thần Chưởng của ta, cũng chẳng dễ chịu gì.
Tên ngụy quân tử Nhiếp Nhân Long của Tụ Nghĩa Trang không dám ra tay, lại
để Hàn Bá Tiên xuất thủ. Có điều cũng không sao, cho dù hai tên đấy cùng ra tay, mỗ cũng chẳng sợ!
Ngày trước triều đình cùng các đại phái Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vây đánh, Bàng Hổ ta còn chống được. Giờ bọn chúng muốn giết ta, chẳng đơn giản vậy đâu!”
Gã cao to mặt đỏ này không phải ai khác mà chính là người sống sót cuối cùng trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, chủ nhân Kỳ Liên Thiết Kỵ, Xích Diện Thiên Vương - Bàng Hổ!
Ngày trước khi Sở Hưu ở Nhạc Bình Quận đã từng quen biết với đám người Hàn Báo thủ hạ của Xích Diện Thiên Vương - Bàng Hổ, đồng thời cũng mượn nhờ lực lượng của bọn Hàn Báo.
Có điều sau khi Sở Hưu rời khỏi Nhạc Bình Quận, hắn đã nói lộ vị trí của Bàng Hổ cho đám người Hàn Báo, chỉ điểm cho đám người Hàn Báo đi tìm Bàng Hổ.
Có điều có vẻ như mọi chuyện xảy ra lệch với cốt truyện gốc. Không biết vì sao Kỳ Liên Trại lại phải đối đầu với Ngụy Thư Nhai, hơn nữa xem bộ dáng họ còn bị dồn ép tới cực hạn.
Nhìn mọi người bên dưới, Bàng Hổ lau máu tươi bên khóe miệng, trầm giọng nói: “Không có cách nào, tạm thời thu hồi lại những người ở phân trại khác đi. Có điều phải để lại vài người ở bên ngoài quan sát, chú ý động tĩnh của Tụ Nghĩa Trang. Phải cẩn thận một chút.”
Hà Triển không cam lòng nói: “Đại đương gia, chẳng lẽ chúng ta nhượng bộ như vậy sao?”
Bàng Hổ hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện này đương nhiên chưa xong rồi. Có điều giờ với lực lượng của Kỳ Liên Trại chúng ta nếu liều mạng với Tụ Nghĩa Trang, phần thắng cũng không lớn.
Các ngươi là huynh đệ với ta đã mấy chục năm rồi, sao ta nỡ để các ngươi chịu chết cùng ta được?”
Đám người Hà Triển lập tức nói: “Đại đương gia, Kỳ Liên Thiết Kỵ chúng ta có bao giờ sợ chết đâu? Ngày trước cho dù đối đầu với triều đình Bắc Yên chúng ta cũng dám chọi cứng với chúng, nói chi tới Tụ Nghĩa Trang hiện giờ.”
Bàng Hổ khoát tay một cái nói: “Được rồi, các ngươi không sợ của, ta lại không muốn dẫn các ngươi chết chung. Lão tử cả đời này không cầu xin ai, giờ lại chỉ có thể mở miệng nhờ người hỗ trợ.”
Hà Triển sửng sốt hỏi: “Nhờ ai?”
Sắc mặt Bàng Hổ khá khó nhìn, do dự một chút hắn mới nói: “Nhờ một nữ nhân, một nữ nhân trong nhánh Ẩn Ma.”
Chuyện Bàng Hổ đắn đo là gã phải đi cầu cạnh một nữ nhân, có điều người bên dưới lại chú ý tới chuyện đại đương gia lại phải tới nhờ người trong Ma đạo. Bọn họ thật sự không biết đại đương gia còn có quan hệ với Ma đạo.
Lâm Mộc Thông chần chừ nói: “Đại đương gia, theo ta biết nhánh Ẩn Ma cũng chẳng dễ chịu gì. Bọn họ bị tông môn Chính đạo truy sát, quan hệ với nhánh Minh Ma cũng không được tốt. Chúng ta dính líu tới họ liệu có dẫn tới phiền toái gì không?”
Mặc dù Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu không cũng có chút tiếng xấu, nhưng đó chỉ là chuyện với triều đình Bắc Yên. Ở những nơi khác bọn họ bất kể Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu rốt cuộc là ai.
Còn nhánh Ẩn Ma, đây là lực lượng bị toàn bộ giang hồ bài xích.
Bàng Hổ hừ nhẹ nói: “Kỳ Liên Trại ta đã tới nước sinh tử tồn vong rồi, làm gì quản được nhiều như vậy? Bất kể là Ma đạo hay tà đạo gì, lão tử đã chuẩn bị không đếm xỉa tới mặt mũi nhờ cậy người ta, các ngươi còn không ưa à?”
Nghe Bàng Hổ nói vậy, những người khác không dám lên tiếng nữa.
Ngày trước trong thời Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, thực lực Bàng Hổ trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu không phải mạnh nhất, nhưng tính cách hắn lại ngoan cố nhất, quả thực không hề cầu cạnh một ai.
“Hàn Báo, chuyện lần này do ngươi đi một chuyến.”
Theo tiếng gọi của Bàng Hổ, Hàn Báo đứng ra cung kính nói: “Vâng thưa đại đương gia!”
WS
Lúc này Hàn Báo đã có tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh, đối với thiên tư như hắn đã là rất khó tin.
Ngày trước Hàn Báo là thân vệ của Bàng Hổ. Sau khi liên thủ với Sở Hưu, Hàn Báo kiếm lời không ít vàng bạc tài nguyên tại Thương Mang Sơn. Vốn hắn có thể tiếp tục xưng vương xưng bá ở Thương Mang Sơn, có điều hắn lại hết sức trung thành với Bàng Hổ, không ngại vạn dặm xa xôi mang tài vật tới tìm Bàng Hổ. Chuyện này khiến Bàng Hổ hết sức cảm động.
Cho nên trong số thủ hạ của Bàng Hổ, mặc dù thực lực Hàn Báo không bằng đám người Lâm Mộc Thông và Hà Triển, nhưng hắn lại là người được Bàng Hổ tin tưởng nhất.
Đi qua những người khác, Bàng Hổ giao một phong thư cho Hàn Báo nói: “Tới Quan Trung Hình Đường, đưa thứ này giao cho người Quan Tư Vũ... lấy làm phu nhân, Mai Khinh Liên. Cô ta hỏi ngươi cái gì ngươi cứ trả lời, không cần giấu diếm gì cô ta.
Nói cho cô ta, chỉ cần cô ta giải quyết nguy cơ của Kỳ Liên Trại lần này giúp ta, ngày sau nếu nhánh Ẩn Ma của cô ta cần, Kỳ Liên Trại ta cũng sẽ xông pha khói lửa, quyết không chối từ.”
Nói tới Mai Khinh Liên là phu nhân của Quan Tư Vũ, Bàng Hổ bỗng dừng lại một chút, giọng điệu có vẻ khó chịu như nuốt phải con ruồi.
Hàn Báo hiếu kỳ muốn hỏi gì đó nhưng lại bị Bàng Hổ trừng mắt trở lại: “Bảo ngươi đi thì đi đi, hỏi nhiều vậy làm gì?”
Chương 595 Cầu viện 1
Một tháng sau, trong hậu trạch của Quan Trung Hình Đường, Hàn Báo nơm nớp lo sợ đứng đó, không dám nhìn thẳng vào nữ nhân trước mặt.
Trước đó Hàn Báo còn hỏi Bàng Hổ, vì sao tìm người của Ma đạo cầu viện mà lại phải tới tìm phu nhân của Quan Tư Vũ, kết quả khi hắn thật sự gặp được Mai Khinh Liên, Hàn Báo mới biết sự kinh khủng của nữ nhân trước mắt.
Đối phương xinh đẹp tới mức khiến hắn thật sự không dám nhìn thẳng vào, đồng thời khí thế trên người nàng lại cường đại tới mức khiến Hàn Báo không dám có chút suy nghĩ xấu xa nào.
Nữ nhân này quả thật rất giống một đóa hoa mang theo kịch độc, nhìn thì diễm lệ vô song, nhưng chỉ cần ngươi chạm khẽ vào một chút thôi, vậy kịch độc sẽ khiến người không còn cả hài cốt!
Siết nhẹ bức thư của Bàng Hổ, Mai Khinh Liên cười nhẹ lắc đầu nói: “Tên ngốc Bàng Hổ kia vẫn cứng đầu như vậy. Lúc trước ta đã nói với hắn rồi Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu không có tiền đồ.
Muốn đối nghịch với triều đình cũng được thôi nhưng phải tìm đúng cách. Gióng trống khua chiêng như Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, triều đình không diệt ngươi thì diệt ai? Giờ các ngươi vất vả lắm mới kéo dài được hơi tàn, bảo lưu lại chút thực lực, sao lại đối đầu với Tụ Nghĩa Trang?”
Mặc dù Hàn Báo rất bất mãn vì Mai Khinh Liên dùng từ kéo dài hơi tàn để mô tả bọn họ, có điều nghĩ lại những lời Bàng Hổ căn dặn, Hàn Báo đành ngoan ngoãn nói: “Lần này thật sự không phải Kỳ Liên Trại chúng ta chủ động gây sự.
Sau khi Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu bị tiêu diệt, Kỳ Liên Trại chúng ta đã không có liên quan gì tới Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu nữa rồi.
Lần này hoàn toàn do Tụ Nghĩa Trang chủ động tới gây chuyện với chúng ta, còn liên hợp hơn mười thế gia Bắc Yên, tạo thành liên minh Tụ Nghĩa Trang, muốn vây giết Kỳ Liên Trại ta.
Còn trang chủ Nhiếp Nhân Long của Tụ Nghĩa Trang giả nhân giả nghĩa, hèn hạ vô sỉ. Đơn đả độc đấu hắn không nắm chắc thắng đại đại đương gia cho nên hắn tới tìm đại hào trong võ lâm Bắc Yên, Thạch Tướng Quân - Hàn Bá Tiên xuất thủ.
Đại đương gia cùng Hàn Bá Tiên đánh một trận, hai bên đều bị thương. Đại đương gia thật sự không chịu nổi mới phái ta tới nhờ nhánh Ẩn Ma xuất thủ tương trợ.
Chỉ cần nhánh Ẩn Ma giúp ta vượt qua nguy cơ Kỳ Liên Trại lần này, sau này nếu nhánh Ẩn Ma có gì cần, Kỳ Liên Trại chúng ta chắc chắn sẽ xông pha khói lửa, không chối từ!”
Mai Khinh Liên cười khẽ một tiếng, như muôn hoa nở rộ, toàn bộ gian phòng đều như bừng sáng. Có điều Hàn Báo vẫn không dám nhìn Mai Khinh Liên, ngược lại cúi đầu thấp hơn nữa.
“Tên Bàng Hổ này cần gì phải đứng đắn như vậy? Quen biết đã lâu năm, hắn có việc đến nhờ ta, chẳng lẽ ta lại mặc kệ được sao? Được rồi, ngươi ở lại đây đợi vài ngày trước đã. Ta tìm người đáng tin tới cho các ngươi, cam đoan Kỳ Liên Trại các ngươi sẽ vượt qua nguy cơ lần này.”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, Hàn Báo lập tức thở phào một hơi.
Có điều hắn cũng âm thầm hiếu kỳ, quan hệ giữa đại đương gia và vị ‘Quan phu nhân’ này rốt cuộc ra sao? Giữa đôi bên dường như từng có chuyện xưa?
Hàn Báo mặc dù hiếu kỳ nhưng hắn lại không dám nghĩ về Bàng Hổ và Mai Khinh Liên theo hướng tình cũ.
Mặc dù Hàn Báo vẫn rất sùng bái đại đương gia, có điều sau khi gặp được Mai Khinh Liên, Hàn Báo lại biết nữ nhân như Mai Khinh Liên, nam nhân bình thường chắc chắn không thể hàng phục, cho dù là đại đương gia của hắn Bàng Hổ cũng vậy.
. . .
Trong Quan Trung Hình Đường, nơi bế quan của Sở Hưu.
Lúc này Sở Hưu ở trần, thân thể bao phủ trong ma khí vô biên, luồng ma khí đó tinh khiết tới cực điểm. Nhưng lúc này ma khí đó lại hóa thành dạng kim, từ từ rót vào trong cơ thể Sở Hưu, tẩy rửa tôi luyện tất cả kinh mạch khí huyết toàn thân Sở Hưu.
Ma khí luyện thể, cảm giác đau đớn như bị lăng trì, sâu tận xương tủy. Cho dù tinh thần lực của Sở Hưu rất cường đại nhưng y cũng không thể loại trừ hay giảm bớt cảm giác đau được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Thân hình Sở Hưu khẽ run rẩy, mồ hôi như nước chảy ra từ lỗ chân lông, thậm chí còn mang theo màu đỏ máu, có điều y vẫn cố gắng chịu đựng, không hề phát ra âm thanh gì.
Dù sao nơi bế quan này cách âm cũng không được tốt, nếu Sở Hưu phát ra âm thanh gì trong này, không khéo người bên ngoài lại cho rằng Sở Hưu đang làm chuyện kỳ quái gì trong nơi bế quan.
Đúng lúc này, trong phòng bế quan, một làn sương đen bốc lên, thân hình Mai Khinh Liên bước ra từ trong đó, hết sức hứng thú nhìn Sở Hưu tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân.
Ngay khi Mai Khinh Liên xuất hiện, Sở Hưu đã cảm giác được là nàng, cho nên y không căng thẳng, chỉ lần lượt tu luyện từng bước. Sau khi hoàn thành giai đoạn luyện thể này Sở Hưu mới thu hồi ma khí quanh người.
Thấy Mai Khinh Liên còn đang nhìn chằm chằm vào mình, Sở Hưu lấy quần áo phủ lên người, có phần vô lực nói: “Thánh nữ đại nhân, lần sau xuất hiện ngươi có thể đánh tiếng trước được không, đừng có xuất quỷ nhập thần như vậy nữa, để ta chuẩn bị tâm lý đã chứ.”
Mai Khinh Liên hừ khẽ một tiếng nói: “Ngươi là tu luyện trên giường chứ có phải chơi gái trên giường đâu, cần chuẩn bị tâm lý gì chứ?”
Sở Hưu cười khổ một tiếng, Mai Khinh Liên nói thô bạo như vậy, bảo y trả lời thế nào?
“Vừa rồi ngươi tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân của Lã Ôn Hầu?” Mai Khinh Liên tò mò hỏi.
Sở Hưu gật nhẹ đầu.
Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Điều kiện tu luyện của môn công pháp này quá mức hà khắc. Với tố chất thân thể như ngươi còn có thể tu luyện, nếu đổi lại là những người khác e là luyện thứ này rất dễ khiến bản thân tàn phế.
Loại công pháp này mặc dù danh là cửu chuyển nhưng chỉ có thể coi là hạ đẳng trong cửu chuyển mà thôi. Không mấy ai tu luyện được tới đỉnh phong.”
Sở Hưu cuối cùng nói: “Thế gian này không có công pháp mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất. Thật ra đánh giá công pháp theo đẳng cấp như vậy bản thân đã là bất hợp lý.
Có một số người có thể dựa vào công pháp nhất chuyển mà đạp lên đỉnh phong, còn có một số người cho dù trong tay có công pháp cửu chuyển nhưng vẫn chỉ là hạng rác rưởi mà thôi.
Cho nên trong mắt ta, bất cứ công pháp gì cũng không thể chỉ nhìn đẳng cấp mà phải xem người tu luyện nó là ai.”
Mai Khinh Liên kinh ngạc nhìn Sở Hưu, nàng thật sự không ngờ trên phương diện võ đạo Sở Hưu cũng có kiến giải của mình, mà còn có lý như vậy.
Tông sư võ đạo thật ra ban đầu chỉ là một cách xưng hô, không phải là chỉ thực lực.
Chỉ có điều đối với phần lớn võ giả mà nói, bọn họ đều phải tới sau bước vào cảnh giới Chân Đan mới coi như có lý giải võ giả của riêng mình, cho nên cách gọi tông sư võ đạo chậm rãi thành một danh hiệu khác của cảnh giới Võ Đạo Chân Đan.
Cho nên dưới Chân Đan cảnh, chỉ cần ngươi có lý giải đặc biệt về võ đạo, thật ra ngươi đã có thể coi là tông sư võ đạo.
Lúc này Sở Hưu cũng hỏi lại Mai Khinh Liên: “Thánh nữ đại nhân tới tìm ta như vậy là do bên nhánh Ẩn Ma xảy ra chuyện gì à?”