Trong đại sảnh phân bộ Quan Tây, Sở Hưu mang người tiến vào, ngoại trừ Ngụy Cửu Đoan ngồi ngay chính giữa, Dương Lăng đứng sau lưng hắn, còn có Lão tổ Vệ gia mang theo mấy đệ tử Vệ gia.
Gia chủ Vệ gia Vệ Mặc Cù không có mặt, võ giả là thế gia lớn như vậy, dù sao cũng phải lưu lại chút người trông coi mới được.
Lúc này thấy Sở Hưu mang người tới, lão tổ Vệ gia nhìn về phía Sở Hưu, hắn hiếu kỳ về Sở Hưu đã lâu.
Đối với kẻ lão luyện giang hồ sống trên trăm năm như lão tổ Vệ gia, hắn đã gặp qua không ít tuấn kiệt trẻ tuổi, nhưng số người làm được như Sở Hưu lại không nhiều.
Xuất thân tông môn thế gia cùng dân dã giang hồ là hai hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt, cái trước dễ cái sau khó, Sở Hưu dựa vào xuất thân dân dã đi được tới vị trí hiện tại, có thể nói khó càng thêm khó.
Chỉ có điều lão tổ Vệ gia vừa nhìn tướng mạo đã biết Sở Hưu rốt cuộc là người ra sao.
Người này ánh mắt âm trầm, đối mặt với cấp trên Ngụy Cửu Đoan vẫn trực tiếp nhìn thẳng, có thể thấy trong lòng Sở Hưu không hề kính sợ gì với Ngụy Cửu Đoan, rõ ràng là kẻ lòng lang dạ thú.
Có điều lão tổ Vệ gia cũng chẳng buồn để ý, quy củ là quy củ, chỉ cần Sở Hưu còn muốn sống tại Quan Trung Hình Đường, y nhất định phải tuân thủ quy củ.
Quan hơn một cấp đè chết người, chẳng lẽ Sở Hưu còn dám giết Ngụy Cửu Đoan hay sao?
Trong đại sảnh, Ngụy Cửu Đoan thấy Sở Hưu đến bèn thản nhiên nói: “Tới rồi? Ngồi đi.”
Sở Hưu chắp tay qua loa rồi dẫn người ngồi xuống, thái độ đó khiến Ngụy Cửu Đoan càng thêm tức giận.
Hừ lạnh một tiếng, Ngụy Cửu Đoan nói: “Sở Hưu, hôm nay ta bảo ngươi tới đây, ngươi cũng biết lý do rồi đấy.
Dưới trướng ta có nhiều tuần sát sứ như vậy, chỉ mình ngươi là to gan nhất! Ngươi là tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, ai cho ngươi cái quyền bắt người tại Thần Châu Phủ? Ai?”
Ngụy Cửu Đoan vỗ bàn gầm lên, khí thế hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hưu.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngụy đại nhân có vẻ nóng tính quá nhỉ? Ta bắt người của Cửu Nguyên Vệ gia chứ có phải người của Ngụy đại nhân ngươi đâu? Vì một người ngoài mà Ngụy đại nhân định trở mặt với ta đấy à?”
Ngụy Cửu Đoan còn chưa nói gì, lão tổ Vệ gia bên cạnh đã đứng bật dậy lạnh lùng nói: “Sở Hưu, Vệ gia ta vốn không có ý đối địch với ngươi, Quan Trung Hình Đường cùng thế lực võ lâm bản xứ đất Quan Trung
không phải lúc nào cũng đối lập.
Quan Trung Hình Đường là cá, thế lực võ lâm Quan Trung là nước, hai bên không thể rời khỏi nhau. Nhưng ngươi lại nhất định làm tới tận cùng, ép Vệ gia ta xuất thủ!
Vệ gia ta truyền thừa ngàn năm, khi Quan Trung Hình Đường chưa thành lập Vệ gia ta đã đặt chân lên đất Quan Trung này rồi. Một tuần sát sứ như ngươi muốn gây khó dễ cho Vệ gia, nằm mơ đi!
Ngươi vượt ngoài khu vực quản lý bắt đệ tử Vệ gia ta, như vậy là phá hỏng quy củ của Quan Trung Hình Đường. Giao người ra, chuyện này tạm thời bỏ qua, nếu không Ngụy đại nhân sẽ làm chủ cho Vệ gia ta!”
Ngụy Cửu Đoan ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ta bảo ngươi giao người, ngươi có mang người tới không? Kết cục của việc bất tuân mệnh lệnh là gì, ngươi có biết không? Đừng tưởng mình lập được chút công lao cho Quan Trung Hình Đường là có thể không để ý tới quan trên. Ta lấy lại một châu phủ của ngươi, cho dù Quan đường chủ có biết cũng chẳng nói được gì!”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngụy đại nhân đã mở miệng, ta đương nhiên phải nể mặt rồi. Ta đã mang người tới.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Ngụy Cửu Đoan cùng lão tổ Vệ gia liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ rõ vẻ đắc ý.
Bọn họ đoán không sai, so với bất tuân mệnh lệnh, Sở Hưu này vẫn khá thức thời, giao người ra, nhún nhường một bước, tối thiểu là bảo vệ được châu phủ dưới tay mình, như vậy còn khá thực tế.
Một lúc sau, Hỏa Nô mang một người vào trong đường khẩu, tiện tay đóng cửa đường khẩu lại.
Có điều lúc này bất luận Ngụy Cửu Đoan hay lão tổ Vệ gia đều không chú ý tới hành động đóng cửa của Hỏa Nô, ánh mắt họ đều tập trung trên người Vệ Thần.
Lúc này Vệ Thần quả thật vô cùng thê thảm, tu vi đã phế, đan điền bị hủy, gân tay gân chân đều bị bóp nát.
Không phải dùng đao kiếm cắt đứt mà là dùng tay trực tiếp bóp nát!
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đã triệt để phế bỏ Vệ Thần, hơn nữa không riêng gì võ công phế bỏ mà là cả người phế sạch, đời này có lẽ chỉ có thể nằm trên giường.
Thấy bộ dáng đó của Vệ Thần, sắc mặt lão tổ Vệ gia vô cùng âm trầm.
Một tên tàn phế như vậy mang về Vệ gia còn ích lợi gì? Để người ta cười nhạo hay sao?
Sở Hưu làm vậy có chỗ nào là nhượng bộ, rõ ràng là đang khiêu khích!
Ngụy Cửu Đoan lúc này đã vô cùng tức giận!
Hắn bảo Sở Hưu mang Vệ Thần tới, kết quả Sở Hưu mang một tên tàn phế như vậy tới, rõ ràng là cố ý khiêu khích uy nghiêm của hắn.
Vỗ mạnh lên bàn, Ngụy Cửu Đoan vừa đứng lên định quát mắng, giọng nói lạnh nhạt của Sở Hưu lại vang lên trước: “Ngụy đại nhân, vỗ bàn đủ chưa? Không phải ai vỗ bàn mạnh hơn thì lời nói có tác dụng hơn đâu.
Ngươi đã sắp về hưu rồi, cần gì phải xen vào việc này? Thành thật ngồi nhịn tới lúc về hưu đi, sau đó tìm một chỗ rời khỏi giang hồ dưỡng lão chẳng hơn à?
Vệ gia đưa ngươi nhiều linh dược với đan dược lắm hả? Không hổ là đại tộc căn cơ ngàn năm tại Quan Tây. Nhưng Ngụy đại nhân này, có nhiều thứ mặc dù không chê nhiều, nhưng ngươi phải cẩn thận có mạng để kiếm tiền mà không có mạng để tiêu đâu!”
Nghe xong lời này, những lời Ngụy Cửu Đoan vừa định nói lập tức bị nuốt về, một luồng hơi lạnh lập tức xộc thẳng lên đầu.
Làm sao Sở Hưu biết Vệ gia cho hắn rất nhiều thứ? Đoán ư?
Cho dù đoán, sao Sở Hưu biết Vệ gia cho mình linh dược cùng đan dược? Có người tiết lộ!
Chuyện này chỉ có mấy tâm phúc của Ngụy Cửu Đoan biết, rốt cuộc là ai báo cho Sở Hưu?
Nghĩ đến đây, Ngụy Cửu Đoan càng cảm thấy không đúng.
Vạn nhất có người tiết lộ cho Sở Hưu, vậy vì sao giờ Sở Hưu còn xuất hiện ở đây? Còn cố ý nhảy vào bẫy?
Có điều không đợi Ngụy Cửu Đoan suy nghĩ nhiều, Dương Lăng đứng phía sau hắn có vẻ rất kín tiếng, trong mắt lại đột nhiên lóe lên vẻ hung ác, chân khí toàn thân truyền vào một mũi cương châm dài chín tấc, đâm tới sau lưng Ngụy Cửu Đoan!
Cương châm trong tay Dương Lăng chính là ám khí Đoạt Mệnh Thấu Cốt Châm của Đường Nha, có điều nguyên bản không có độc nhưng Sở Hưu sợ không an toàn, bèn để Quỷ Thủ Vương bố trí chút kịch độc bôi lên cương châm.
Một mũi cương châm nho nhỏ không đoạt mệnh Ngụy Cửu Đoan được, nhưng Sở Hưu có thể!
Ngụy Cửu Đoan căn bản không ngờ Dương Lăng mà hắn cho là trung thành nhất không ngờ lại âm thầm xuất thủ như vậy, hơn nữa vừa ra tay là đòn tuyệt sát!
Cương châm kia không biết dùng chất liệu gì chế thành, kiên cố vô cùng, trực tiếp xé tan chân khí hộ thể của Ngụy Cửu Đoan, đâm thẳng vào hậu tâm hắn.
Mãi tới lúc này Ngụy Cửu Đoan mới phản ứng lại, dưới kích thích của sát ý, hắn bạo phát ta cương khí vô cùng cường đại. Một tiếng nổ lớn vang lên, Dương Lăng bị cương khí đánh cho thổ huyết bay ngược lại, mũi cương châm lướt sát qua cánh tay Ngụy Cửu Đoan, lưu lại một vết máu.
Mặc dù Dương Lăng bị chiêu này đánh cho thổ huyết nhưng khóe
miệng hắn vẫn mỉm cười, bởi vì nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.
Độc tố trên cương châm không mạnh, dù sao Quỷ Thủ Vương không phải cao thủ dùng độc như Ngũ Độc Giáo nhưng chất độc này vẫn có chút ảnh hưởng với Ngụy Cửu Đoan.
Lúc này Sở Hưu đã xuất thủ.
Ngay khi Dương Lăng động thủ, Sở Hưu đã ngưng tụ tinh khí thần, tinh thần lực bản thân vận chuyển tới mức cực hạn, thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Lúc này hai mắt Sở Hưu trở nên trắng bệch, không thấy được lòng đen, tựa như quỷ thần, dáng vẻ vô cùng kinh khủng.
Sở Hưu bế quan nhiều ngày như vậy mặc dù không thể khiến Thiên Tử Vọng Khí Thuật tiến thêm một cảnh giới nhưng lại lĩnh ngộ được một số cách sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Tỷ như hiện tại, dùng hết tinh thần lực bản thân vào Thiên Tử Vọng Khí Thuật, lúc này từng đường tơ lực lượng trên người Ngụy Cửu Đoan đang không ngừng bay lượn, thế nhưng lại vô cùng chậm chạm.
Không phải tốc độ của Ngụy Cửu Đoan chậm đi mà là đôi mắt của Sở Hưu quá nhanh!
Đem tất cả tinh thần dùng vào Thiên Tử Vọng Khí Thuật, Sở Hưu vừa nhìn thấu sơ hở, thậm chí tiến vào cảnh giới nhập vi. Mặc dù vẫn không cách nào dự đoán tam tài biến ảo hay suy tính thiên cơ nhân quả, nhưng cũng khiến năng lực khống chế của Sở Hưu sâu sắc thêm một phần.
Cơ hội chỉ có một lần, từ khi Dương Lăng động thủ tới khi Sở Hưu xuất thủ, hai bên như diễn luyện vô số lần, quả thật không chút kẽ hở, thời cơ không kém chút nào.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu đã rời vỏ, chân khí toàn thân ngưng tụ trên thân đao, khiến cho lưỡi đao vốn đen nhánh trở nên đỏ thẫm, như được đúc từ máu tươi.
Lực lượng khí huyết cũng tràn vào trong Thiên Ma Vũ, chuôi ma binh này như cảm nhận được tâm tình của Sở Hưu, sau khi thu nạp khí huyết của Sở Hưu, khí thế trở nên hung tàn tà ác tới cực điểm, tuyệt đối là ma binh trong ma binh.
Nhìn từng đường tơ đại biểu cho Ngụy Cửu Đoan, tìm ra điểm yếu nhất, một đao của Sở Hưu chém ra, quỷ dị vô thanh vô tức. Huyết mang lóe lên, ma khí bộc phát, gương mặt Ngụy Cửu Đoan còn mang rõ vẻ không thể tin nổi vì bị nghĩa tử đánh lén, còn bên kia lão tổ Vệ gia như giờ mới phản ứng lại, tay vừa đặt lên chuôi kiếm.
Ngay trong chớp mắt ngắn ngủi đó một đao cực hạn của Sở Hưu vô cùng dễ dàng xé tan cương khí hộ thể của Ngụy Cửu Đoan, chém ra từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi. Máu tươi bắn tung nhuộm đỏ đương trường, đầu lâu của Ngụy Cửu Đoan bay thẳng lên trời.
Hai mắt Sở Hưu khôi phục bình thường, tay cầm Thiên Ma Vũ khẽ run.
Một đao đó không chỉ tiêu hao cương khí và lực lượng khí huyết của Sở Hưu, quan trọng nhất là gần như ép khô tinh thần lực của y.
Từ khi Dương Lăng động thủ, Sở Hưu đã thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn, bằng không y cũng không thể phối hợp ăn ý với Dương Lăng như vậy. Loại chuyện này cũng chẳng thể nào diễn luyện trước được.
May mà Dương Lăng xuất thủ quả quyết, Sở Hưu cũng nắm được cơ hội này, hai người phối hợp vậy mà chỉ một đao đã bêu đầu Ngụy Cửu Đoan. Mặc dù Ngụy Cửu Đoan chỉ là một Thiên Nhân Hợp Nhất già nua sắp chết, nhưng có già cũng vẫn là Thiên Nhân Hợp Nhất. Chuyện này của Sở Hưu nếu đặt lên giang hồ có thể xưng là kỳ tích.
Vu oan
Chương 332 Vu oan
Theo đầu của Ngụy Cửu Đoan rơi xuống đất, mọi người ở đây vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Lão tổ Vệ gia thậm chí còn chưa kịp xuất kiếm, Ngụy Cửu Đoan đã chết. Chuyện này khiến hắn trợn tròn hai mắt, sắc mặt không dám tin tưởng.
Sở Hưu quả thật rất mạnh, hắn cũng từng có tiền lệ giết chết Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa lúc đó Sở Hưu vẫn chỉ là Tam Hoa Tụ Đỉnh, còn giờ y đã bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên.
Nhưng lần trước tình huống Sở Hưu giết Phong Vô Lãnh là thế nào? Lúc đó y dốc toàn lực liều mạng, còn giờ Sở Hưu chỉ dùng một đao đã chém bay đầu Ngụy Cửu Đoan, rốt cuộc là Sở Hưu quá mạnh hay tên đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất Ngụy Cửu Đoan đã già tới mức không đánh nổi nữa?
Bọn họ không thấy được vì giết Ngụy Cửu Đoan, Sở Hưu đã vận dụng lực lượng gì, trả giá thế nào. Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi nhưng lực lượng và tinh lực Sở Hưu phải trả còn nhiều hơn y chém giết một khắc đồng hồ.
Cười lạnh với lão tổ Vệ gia một tiếng, Sở Hưu quá lớn: “Người của Vệ gia giết chết Ngụy Cửu Đoan đại nhân, miệt thị pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường ta, tội đáng muôn chết, không tha cho một ai!”
Cửa lớn bật mở, đám người trong phân bộ Quan Tây nghe vậy tràn vào trong đại sảnh, nhìn thi thể Ngụy Cửu Đoan trên mặt đất trợn mắt há hốc mồm, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Dương Lăng bị Ngụy Cửu Đoan đánh hộc máu đứng bật dậy chỉ vào đám người lão tổ Vệ gia quát lớn: “Ra tay cho ta! Bọn chúng giết nghĩa phụ!”
Sở Hưu cùng Ngụy Cửu Đoan không hợp, đây là chuyện mà mọi người tại Quan Tây đều biết, cho nên lời Sở Hưu nói, bọn họ thật ra không mấy tin tưởng.
Nhưng Dương Lăng lại khác, toàn bộ Quan Tây ai cũng biết Dương Lăng là nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan, là tâm phúc của hắn. Lời hắn nói đáng tin cậy hơn Sở Hưu nhiều, hơn nữa giờ Ngụy Cửu Đoan đã chết, bọn họ đều lựa chọn theo Dương Lăng, cùng đánh về phía Vệ gia.
Sở Hưu vội vàng khôi phục chân khí, Thiên Ma Vũ mang theo huyết mang ma khí âm u chém về phía Lão tổ Vệ gia, thế đao ẩn chứa sát cơ mãnh liệt.
Lão tổ Vệ gia xuất kiếm, hàn mang băng lãnh chém ra, ngăn cản thế đao của Sở Hưu, hét lớn: “Là Sở Hưu giết người! Các ngươi đều bị lừa rồi!”
Mặc dù lão tổ Vệ gia hô hào như vậy nhưng tại đây không ai nghe hắn.
Một là người ngoài, một lại là tuấn kiệt Quan Trung Hình Đường, người đại diện cho Quan Trung Hình Đường giương oai bên ngoài, bọn họ lựa chọn tin tưởng ai, còn phải nhiều lời hay sao?
Quan trọng nhất là có Dương Lăng, cho dù bọn họ không tin Sở Hưu cũng phải tin Dương Lăng.
Đây cũng là lý do vì sao Sở Hưu nói Dương Lăng là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch lần này.
Sau khi bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, Sở Hưu có nắm chắc chính diện chiến đấu giết chết được Ngụy Cửu Đoan.
Thực lực Ngụy Cửu Đoan vốn không quá mạnh, hơn nữa giờ hắn đã già. Căn cứ theo Sở Hưu điều tra, mấy năm gần đây Ngụy Cửu Đoan hầu như chưa bao giờ thật sự động thủ, khí huyết của hắn đã suy bại rất nghiêm trọng. Nếu không phải trong Quan Trung Hình Đường không có nhân tuyển thích hợp, e là hắn đã sớm bị đuổi về hưu.
Giờ Sở Hưu bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, đối kháng chính diện cho dù Ngụy Cửu Đoan không hề có sơ hở, Sở Hưu cũng có thể ép đối phương để lộ sơ hở.
Có điều giao chiến chính diện cần bao lâu mới giết chết được Ngụy Cửu Đoan? Điểm này ngay chính Sở Hưu cũng không dám nói chính xác.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Ngụy Cửu Đoan mặc dù đã già, nhưng có già cũng là Thiên Nhân Hợp Nhất, có trời mới biết hắn còn ẩn giấu thủ đoạn gì? Đến lúc đó nếu gây động tĩnh khiến toàn thành đều biết, cho dù Sở Hưu lập được nhiều công lao cho Quan Trung Hình Đường, cho dù thanh danh hắn có lớn hơn nữa, chuyện này cũng không yên được.
Cho nên Sở Hưu mới chọn để Dương Lăng đánh lén, mình lại phối hợp với Dương Lăng, mượn nhờ uy năng của Thiên Tử Vọng Khí Thuật, nắm bắt cơ hội mà Dương Lăng sáng tạo, cuối cùng xuất đao giết chết Ngụy Cửu Đoan.
Đúng như Dương Lăng đã nói, lần này Sở Hưu không nắm chắc trăm phần trăm.
Vạn nhất Dương Lăng không có thực lực, không làm thương tổn được Ngụy Cửu Đoan, vạn nhất thực lực Ngụy Cửu Đoan vượt ngoài tưởng tượng của y, bị người nhà đánh lén trọng thương vẫn không để lộ sơ hở, vậy Sở Hưu cũng chẳng giết nổi hắn.
Có điều, thế gian này vốn không nhiều nếu như đến vậy. Giờ Ngụy Cửu Đoan đã chết, Sở Hưu còn sống, vậy đủ chứng minh lần này y đã thành công.
Thấy lão tổ Vệ gia còn không ngừng kêu gào, Sở Hưu thản nhiên nói: “Đừng hô bậy nữa, ở đây không ai tin Vệ gia các ngươi đâu.
Vệ gia các ngươi có lịch sử lâu đời thì sao? Làm người phải nhìn hiện tại chứ không phải sống trong lịch sử. Ta nói các ngươi giết Ngụy Cửu
Đoan, vậy các ngươi là kẻ giết Ngụy Cửu Đoan!”
Lão tổ Vệ gia ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng cùng hối hận, lúc này hắn thật sự hối hận, có điều không phải hối hận vì đối đầu với Sở Hưu mà là hối hận không ra tay triệt để khiến Sở Hưu lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Theo lão tổ Vệ gia thấy, Sở Hưu này rõ ràng là một tên điên!
Lão tổ Vệ gia có thế nào cũng không ngờ Sở Hưu lại dám giết Ngụy Cửu Đoan trước mặt mọi người, đã phạm thượng còn làm tới mức tận cùng như vậy.
Dương Lăng bị Sở Hưu mua chuộc lúc nào đã không còn quan trọng, quan trọng là thật ra Sở Hưu đã sớm có gan giết chết Ngụy Cửu Đoan!
Chẳng lẽ Sở Hưu không sợ bị Quan Trung Hình Đường trách phạt?
Đối phó với kẻ địch như Sở Hưu, không ra tay thì thôi, ra tay nhất định phải giết tới tận cùng, nếu không hậu hoạn khôn lường!
Lão tổ Vệ gia nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Hưu, lần này ta coi thường ngươi, ngươi rõ ràng là một kẻ điên!
Ta chỉ tính sai một điểm, không ngờ Vệ gia ta lại đối địch với một kẻ điên như vậy!
Có điều ngươi cũng chẳng phách lối được bao lâu đâu, tàn sát đồng liêu là đại tội, lấy hạ phạm thượng càng là đại tội, cho dù thanh danh của ngươi tại Quan Trung Hình Đường có lớn đến đâu đi nữa cũng chẳng gánh nổi tội lỗi như vậy!
Ta muốn xem xem Sở Hưu ngươi có chống đỡ được chuyện lần này hay không!”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ta chống đỡ được hay không chưa biết, nhưng e là ngươi không thấy được rồi!”
Dứt lời, tay Sở Hưu nắm thành quyền ấn, một ấn đánh ra, cương khí như hóa thành lưới lớn, lưới tỏa mười phương, trời đất không chỗ trốn!
Dưới Trí Quyền Ấn, thân hình lão tổ Vệ gia bị giam cầm trong đó, hắn muốn tốn tránh nhưng lại kinh hãi phát hiện cường độ cương khí của Sở Hưu không hề kém hơn mình!
Thiên Nhân Hợp Nhất mạnh hơn Ngũ Khí Triều Nguyên một cấp bậc, hơn nữa hắn đã bước vào cảnh giới này nhiều năm còn Sở Hưu chỉ vừa lên tới Ngũ Khí Triều Nguyên, hắn lấy đâu ra tu vi chân khí thâm hậu đến vậy?
Thiên Ma Vũ ầm ầm chém ra, uy năng của A Tỳ Ma Đao được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, ma khí mãnh liệt dung hợp cùng huyết khí, bùng phát ra uy lực kinh người, khiến lão tổ Vệ gia kinh hãi không thôi, chỉ có thể khổ sở ngăn cản.
Giờ Sở Hưu đã động sát tâm với lão tổ Vệ gia, phải nói từ khi y chuẩn bị giết Ngụy Cửu Đoan, Vệ gia nhất định phải diệt.
Không diệt Vệ gia, y lấy đâu ra con dê thế tội? Kiếm đâu ra cớ?
Ngày trước khi đối mặt với Phong Vô Lãnh, Sở Hưu cảm thấy áp lực rất lớn, chỉ có thể dùng cách đánh cược vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật liều mạng, cuối cùng cược thắng, Phong Vô Lãnh đã chết.
Còn giờ đối mặt với lão tổ Vệ gia, Sở Hưu lại không hề cảm thấy áp lực.
Nguyên nhân có ba điểm, thứ nhất đương nhiên là do Sở Hưu đã bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, bản thân đã hơn xa ngày trước.
Thứ hai là xuất thân.
Võ giả tán tu muốn lên cao rất khó, khó khăn này không chỉ ở tài nguyên tu luyện cùng danh sư chỉ điểm mà còn ở mặt công pháp.
Rất ít người dùng một bộ công pháp bình thường có thành tựu lớn, rõ ràng lão tổ Vệ gia không nằm trong số này, công pháp của hắn kém quá xa so với Việt Nữ Kiếm Điển của Phong Vô Lãnh.
Về phần thứ ba, lại do tâm cảnh khác biệt, lão tổ Vệ gia là kẻ sợ chết.
Cho dù vô địch thiên hạ cũng khó thoát khỏi bàn tay của năm tháng, trên giang hồ ai cũng có ngày già đi, khí huyết suy bại là chuyện tất nhiên.
Nhìn thấu được điểm này đương nhiên không quan trọng. Một số lão già sắp chết chết trong đại phái mới là kinh khủng nhất, bởi vì họ biết mình cách cái chết không xa cho nên dám bộc phát ra lực lượng cuối cùng để tận sức cho tông môn, uy năng thăng hoa cực hạn đó vô cùng kinh khủng.
Nhưng nếu không nhìn ra điểm này, tham sống sợ chết, lúc xuất thủ luôn lưu lại đường sống, không dám liều mạng, loại người này ngược lại càng dễ chết.
Lão tổ Vệ gia chính là loại sau, ngày xưa khi hắn đang trong thời đỉnh phong, mới cảm thấy khí huyết suy bại một chút thôi đã bắt đầu bế quan tu dưỡng, muốn trì hoãn tuổi già, có thể thấy đây là kẻ sợ chết tới mức nào.
Kể cả lúc này Sở Hưu đã có ý muốn giết người nhưng lão tổ Vệ gia lại không dám liều mạng, chỉ chăm chăm muốn chọc thủng chuyện Sở Hưu giết Ngụy Cửu Đoan, để Quan Trung Hình Đường trừng trị Sở Hưu.
Ôm tâm cảnh như vậy, lão tổ Vệ gia trực tiếp bị A Tỳ Ma Đao của Sở Hưu bức tới cực hạn, thân là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn lại bị Sở Hưu áp chế tới mức khó lòng đánh trả.
Trong khi giao chiến, thế đao A Tỳ Ma Đao trong tay Sở Hưu vô cùng âm độc tàn nhẫn, thi thoảng y lại vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật xem có thấy sơ hở nào của lão tổ Vệ gia hay không.
Có điều vừa rồi y tiêu hao tinh thần lực quá độ, không thể thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật trong thời gian dài.
Thế nhưng cũng không quan trọng, lão tổ Vệ gia xuất thủ mặc dù không có sơ hở quá lớn nhưng hắn cũng không làm được chiêu chiêu
đều hoàn mỹ.
Một khi bị Sở Hưu nắm được một sơ hở dù rất nhỏ, y chắc chắn sẽ lao tới tấn công điên cuồng, thiếu chút nữa khiến lão tổ Vệ gia thụ thương.
Mà lúc này tình thế những người khác của Vệ gia cũng vô cùng thê thảm.
Lần này lão tổ Vệ gia cho rằng mọi chuyện đã mười phần chắc chín, không mang theo quá nhiều người, chỉ có vài đệ tử Vệ gia, đại đa số còn là Ngoại Cương cảnh cùng Nội Cương cảnh, chỉ có hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Nhưng bên phía Sở Hưu, bọn Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy đều đã tới, lại thêm trước đó những võ giả phân bộ Quan Tây cũng đã lao vào. Đám người này đồng loạt ra tay, tấn công điên cuồng, bên phía Vệ gia bị chém giết mấy người.
Người dưới trướng Ngụy Cửu Đoan không hạ sát thủ, kẻ ra tay giết người đều là thủ hạ Sở Hưu.
Thấy cảnh này lão tổ Vệ gia mới hoảng loạn, xem ra hôm nay Sở Hưu không định để hắn còn sống rời khỏi nơi này.
Trực tiếp đánh chết
Chương 333 Trực tiếp đánh chết
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, câu nói này thuyết minh một cách hoàn hảo tâm lý may mắn của một người, tỷ như lão tổ Vệ gia lúc này.
Nếu từ đầu lão tổ Vệ gia đã chạy trốn, Sở Hưu cũng không nắm chắc đuổi kịp một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Nhưng giờ song phương kịch chiến đã lâu, người của Vệ gia đã chết gần hết, lão tổ Vệ gia cũng tiêu hao không ít chân khí, lúc này mới nhớ tới chuyện bỏ trốn? Đã quá muộn!
Trường kiếm trong tay lão tổ Vệ gia đẩy ra, một luồng cương khí băng lam hiện lên, dẫn dắt thiên địa, khiến lực lượng cực hàn truyền vào trong làn sóng cương khí này, ập về phía Sở Hưu.
Hàn khí lượn lờ quanh người, lão tổ Vệ gia cũng nhân cơ hội này định bỏ trốn.
Cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, ngoại trừ Sở Hưu không ai dám đối địch, cho dù Đường Nha cùng Nhạc Bất Quy cũng vậy, đối mặt với lão tổ Vệ gia, bọn họ cũng buộc phải nhường đường, gắng gượng ngăn cản chẳng qua là tự tìm đường chết!
Có điều lúc này, hai tay Sở Hưu lại kết ấn, quang minh vô thượng bừng lên, Viên Mãn Bảo Bình Ấn, thỏa nguyện khắp chúng sinh.
Một tiếng nổ vang lên, cương khí hàn băng tịch diệt, Sở Hưu tay nắm Nội Phược Ấn, thân hình chỉ trong nháy mắt đã lao tới trước người lão tổ Vệ gia, một đao chém ra, trong A Tỳ Ma Đao còn mang theo một tia thần tính quỷ dị, càng tăng thêm vẻ tà ác.
Lão tổ Vệ gia kinh hãi xuất kiếm, mũi kiếm dẫn dắt lực lượng thiên địa, cương khí như cơn bão băng giá đánh về phía thế đao mãnh liệt của Sở Hưu, nhưng lại bị ma đao cuồng bạo chém tan.
Tiếp đó thanh kiếm bảo binh ngũ chuyển trong tay lão tổ Vệ gia cũng xuất hiện vết rạn, tiếp đó ầm ầm vỡ tan!
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát ý ngập trời, quên hồng trần thiên hạ, không ràng buộc bản thân, Vong Ngã Sát Cảnh!
Lão tổ Vệ gia đã hơn mười năm chưa từng xuất thủ, kiếm trong tay cũng mười năm chưa nhuốm máu, đã không còn sát khí vốn có của binh khí, trên người lại càng không chút sát ý hay chiến ý nào.
Còn đoạn đường này Sở Hưu lại giết chóc vô số, trải qua vô số trận chiến ngươi chết ta sống, trong khoảnh khắc này sát ý ngập trời khiến cả tâm thần lão tổ Vệ gia cũng chấn động, lần đầu có cảm giác sợ hãi đối với Sở Hưu!
Lúc này nếu Sở Hưu vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật, vậy chắc sẽ nhìn ra không ít sơ hở trên người lão tổ Vệ gia.
Chỉ có điều giờ Sở Hưu đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, trong đầu đã bị sát ý cùng chiến ý lấp đầy, trạng thái lúc này của y căn bản không cách nào thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Có điều lúc này đã không quan trọng, đối mặt với lão tổ Vệ gia lúc này có thể chính diện đánh chết, cần gì phải tìm sơ hở đánh lén?
Một quyền đánh ra, sát ý vô biên ngập trời, lực lượng sát ý cường đại như ngưng tụ thành thực chết, nhuộm dần mọi thứ xung quanh thành màu đỏ rực, đánh về phía lão tổ Vệ gia.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, thật ra phần lớn võ công rất ít người giang hồ biết tới.
Tỷ như Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công của Sở Hưu, loại nội công này chỉ cần Sở Hưu không nói, người khác cũng chẳng thể nhìn ra.
Nhưng Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền lại có danh tiếng cực lớn, quân đội Đông Tề có không ít cảnh giới biết môn quyền pháp này, ngưng tụ sát ý cực hạn, thậm chí quyền chưa đánh xuống sát ý đã xé tan cơ thể kẻ địch!
Lão tổ Vệ gia cũng nhận ra Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, trong thời khắc mấu chốt, cương khí toàn thân hắn tập trung bên cánh tay phải, kiếm chỉ đâm ra, cương khí xung quanh ngưng tụ thành băng phong, nhưng tiếp đó hắn lại đâm tiếp kiếm chỉ thứ hai, hai luồng lực lượng băng phong chồng chất nhưng không bộc phát, ngược lại hòa lẫn, uy năng gia tăng gấp bội.
Lão tổ Vệ gia lập tức đâm ra chín kiếm chỉ, lực lượng chín luồng kiếm chỉ chồng chất như núi băng, sắc mặt lão tổ Vệ gia cũng lập tức tái nhợt.
Đây là Cửu Trọng Hàn Sơn Kiếm, là công phu tuyệt chiêu trong kiếm pháp Vệ gia, thậm chí khi còn trẻ lão tổ Vệ gia cũng nhờ kiếm pháp này mới đánh ra danh tiếng.
Thời điểm đỉnh phong, hắn quả thật bộc phá được lực lượng cường đại của Cửu Trọng Hàn Sơn Kiếm, nhưng giờ sau khi dùng một thức này, lão tổ Vệ gia lại cảm thấy mình đã tiêu hao tới cực hạn.
Sát ý của Vong Ngã Sát Quyền ầm ầm rơi xuống, uy năng cường đại diệt sát hết thảy, lực lượng của Cửu Trọng Hàn Sơn Kiếm cũng nổ tung. Cương khí cường đại đâm vào nội phủ cùng kinh mạch Sở Hưu, khiến sắc mặt Sở Hưu lập tức trắng bệch, tiếp đó lại đỏ rực lên.
Có điều cho dù như vậy Sở Hưu cũng không hề lùi lại, dưới Vong Ngã Sát Cảnh, Sở Hưu cho dù vẫn còn lý trí nhưng cũng khó tránh khỏi bị luồng sát ý cường đại này ảnh hưởng, không giết đối thủ thề không bỏ qua.
Thậm chí không dùng Nội Sư Tử Ấn trấn áp bản thân, Sở Hưu trực tiếp dùng lực lượng Vong Ngã Sát Quyền đối đầu với Cửu Trọng Hàn Sơn Kiếm. Một tiếng nổ lớn vang lên, núi băng vỡ vụn, cánh tay phải của Sở Hưu cũng bị núi băng chém cho máu me đầm đìa.
Có điều đây chỉ là ngoại thương, Sở Hưu không buồn để ý. Quyền ấn lại đổi, Viên Mãn Bảo Bình Ấn bộc phát, ánh sáng chói mắt lóe lên bao hàm cả sát ý dữ tợn.
Lão tổ Vệ gia cố gắng ngăn cản, nhưng vẫn bị ấn pháp này đánh cho máu huyết sôi trào, thân thể không thể không lui lại phía sau.
Sở Hưu quay người nắm Đại Kim Cương Luân Ấn, quyền ần thế mạnh lực trầm ầm ấm đánh ra, lại một lần va chạm tạo thành một tiếng nổ lớn.
Lúc này trạng thái của Sở Hưu vô cùng quỷ dị, y như một người máy, từng thức Đại Kim Cương Luân Ấn liên tiếp đánh ra, rõ ràng là đang va chạm thể lực, chân khí cùng lực lượng ý chí cùng lão tổ Vệ gia!
Xuất quyền sợ gặp người trẻ, mặc dù Sở Hưu kém lão tổ Vệ gia một cảnh giới, nhưng y có Lưu Ly Kim Ti Cổ, lại thêm một loạt công pháp không kém hơn tông môn đỉnh cao, tích lũy bản thân cũng không thua gì lão tổ Vệ gia.
Va chạm liên tục hơn mười chiêu, lão tổ Vệ gia đã bị chấn cho thổ huyết, lúc này đã không chịu nổi nữa.
Giao chiến kịch liệt như vậy, không ai có thể lui, hoặc giết đối phương, hoặc bị đối phương giết.
Lão tổ Vệ gia trong lòng khiếp sợ, hắn muốn lui, nhưng nếu lui nhất định phải chết!
Ngay lúc lão tổ Vệ gia ra tay chậm dần, đã có ý thoái lui, Sở Hưu lại kết ấn hai tay, một ấn quyết vô cùng phức tạp hoàn thành. Trên tay Sở Hưu bừng lên ánh sáng ngũ sắc, lực lượng ngũ hành bộc phát, đầu đuôi tương liên, tương sinh tương khắc, tạo thành hình Đại Nhật Luân Bàn, ầm ầm đánh ra!
Nhật Luân Ấn!
Thức ấn pháp này trước kia Sở Hưu cũng từng thi triển, có điều lúc đó y chỉ miễn cưỡng thi triển, không bộc phát được uy năng tối cường.
Muốn thật sự phát huy được uy năng của Nhật Luân Ấn phải tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, lúc đó lực lượng ngũ hành trong cơ thể đã cân bằng, ngũ hành hợp nhất, có thế mới phát huy được sức mạnh chân chính của Nhật Luân Ấn!
Lực lượng ngũ hành ầm ầm bộc phát, năm loại lực lượng tương sinh tương khắc, trùng điệp với nhau, không chỉ đơn giản là gộp chung vào.
Dưới Nhật Luân Ấn, kinh mạch quanh người lão tổ Vệ gia bị đánh nát, miệng phun máu tươi, thân hình bay ngược ra ngoài.
Có điều ngay sau đó một vệt sáng đen đã xuất hiện bên cạnh hắn, Thiên Ma Vũ lướt qua cổ lão tổ Vệ gia. Máu tươi bắn tung khắp nơi, đầu lão tổ Vệ gia đã bị Sở Hưu cầm trong tay!
Những võ giả phân bộ Quan Tây xung quanh sắc mặt ngây ngốc, kể cả thủ hạ của Sở Hưu cũng vậy.
Mặc dù bọn họ biết chuyện Sở Hưu từng giết chết đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng chỉ là nghe nói. Còn giờ chuyện này là họ tận
mắt chứng kiến, cảm giác rung động này tin đồn không cách nào sánh nổi
Mang theo đầu của lão tổ Vệ gia, Sở Hưu ném một viên thuốc trị thương vào miệng, khôi phục chút thương thế và chân khí bản thân.
Nói thật, trận chiến với lão tổ Vệ gia lần này, Sở Hưu không cảm giác được chút áp lực nào, thậm chí đối phương còn cảm thấy không bằng lão đại của Giang Đông Ngũ Hiệp, Trình Bất Húy khi liều mạng.
Nguyên nhân của việc này hết sức đơn giản, là do lão tổ Vệ gia sợ chết.
Cho dù cuối cùng Sở Hưu ép lão tổ Vệ gia vào chỗ chết, nhưng tới tận thời khắc cuối cùng của sức mạnh, lão tổ Vệ gia cũng không lựa chọn thiêu đốt tinh huyết liều mạng.
Dù sao với võ giả tuổi tác đã cao như hắn, khí huyết đã cạn, thiêu đốt tinh huyết tương đương với thiêu đốt tuổi thọ.
Chỉ tiếc hắn không liều mạng nhưng Sở Hưu lại liều mất mạng của hắn.
Lão tổ Vệ gia ảo tưởng có thể trốn thoát, muốn xem Sở Hưu gặp xui xẻo, kết quả tinh huyết hắn không thiêu đốt lại vẩy ra đầy đất.
Nhìn mọi người xung quanh một chút, Sở Hưu trầm giọng nói: “Người của Vệ gia giết chết Ngụy Cửu Đoan đại nhân, miệt thị pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường chúng ta, ôm tâm tư phản nghịch. Giờ lão tổ Vệ gia đã đền tội, những người còn lại cùng ta giết tới Vệ gia, triệt để tiêu diệt Vệ gia!”
Dương Lăng cũng đi theo sau lưng Sở Hưu hô lớn: “Đi theo Sở đại nhân, cùng giết tới Vệ gia!”
Luận địa vị thực lực, Dương Lăng đương nhiên không bằng Sở Hưu, nhưng lúc này thân phận nghĩa tử Ngụy Cửu Đoan của hắn lại có tác dụng lớn.
Ngụy Cửu Đoan vừa chét, những võ giả khác cũng vô thức coi hắn là người thừa kế của Ngụy Cửu Đoan, tối thiểu trong mắt những võ giả phân bộ Quan Tây, những lời Dương Lăng nói còn có tác dụng hơn Sở Hưu.
Đám người lao nhao ra khỏi phân đường, Sở Hưu gọi bọn Đỗ Quảng Trọng tới, nhỏ giọng truyền âm: “Các ngươi không cần theo hủy diệt Vệ gia!”
Đỗ Quảng Trọng nghe vậy căng thẳng, hủy diệt Vệ gia là công lao lớn, Sở đại nhân có ý gì đây? Không muốn để bọn họ lập công, chẳng lẽ định vứt bỏ bọn họ?
Thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của Đỗ Quảng Trọng, Sở Hưu thản nhiên nói: “Đừng nghĩ lung tung, có việc khác giao cho các ngươi làm đây.
Các ngươi đã thấy thi thể Ngụy Cửu Đoan rồi đấy. Ngươi mang theo Tần Phương, Lưu Thành Lễ xử lý một chút đi. Các ngươi là chuyên nghiệp, xử lý đến mức người khác không nhận ra sơ hở ấy, chuyện này các ngươi làm được chứ? Nếu thật sự không được thì hủy thi diệt tích đi, dù sao cũng không quan trọng.”
Sở Hưu vu hãm Vệ gia giết Ngụy Cửu Đoan, chuyện này đặt ra ngoài sẽ không ai tin, Sở Hưu cũng không trông mong gì họ tin, chỉ cần một số ít người ‘lựa chọn’ tin tưởng là được.
Giờ Sở Hưu xử lý thi thể Ngụy Cửu Đoan không phải để lừa bịp kẻ khác mà chỉ để có lời bàn giao thích hợp mà thôi, chí ít bên ngoài không vấn đề là được.
Diệt môn
Chương 334 Diệt môn
Trong Cửu Nguyên Vệ gia, gia chủ Vệ Mặc Cù luôn có cảm giác tâm thần không yên, có điều theo hắn thấy mọi chuyện đáng lý không có biến cố gì mới đúng.
Ngụy Cửu Đoan chắc chắn sẽ chèn ép Sở Hưu, có thân phận chưởng hình quan đó, Vệ Mặc Cù không nghĩ ra Sở Hưu còn phương pháp gì để phá cục.
Huống hồ cho dù có đấu cứng cũng vô dụng, hai đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, trên đất Quan Tây, ai mà địch nổi?
Có điều đúng lúc này, ngoài điền trang của Vệ gia lại vang lên tiếng hô chém giết kịch liệt, Vệ Mặc Cù đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài quát lớn: “Có chuyện gì vậy? Ai dám giương oai tại Vệ gia ta?”
Lúc này một đệ tử Vệ gia vẻ mặt kinh hoảng chạy tới lớn tiếng nói: “Gia chủ, không xong rồi! Sở Hưu dẫn người đánh tới Vệ gia ta, còn nói lão tổ giết Ngụy Cửu Đoan, giờ đã đền tội. Nói Vệ gia ta miệt thị pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường, muốn tiêu diệt Vệ gia ta!”
Thân hình Vệ Mặc Cù lung lay, quát lớn: “Không thể nào!”
Lão tổ Vệ gia đi làm gì, hắn đều biết, lão tổ nhàn rỗi không việc gì giết Ngụy Cửu Đoan làm gì? Đây rõ ràng là âm mưu!
Đệ tử Vệ gia kia vẻ mặt như đưa đám: “Gia chủ, ta cũng biết không thể nào, nhưng giờ tên Sở Hưu đã đánh tới nơi rồi! Bọn họ vốn không định cho chúng ta cơ hội giải thích!”
Vệ Mặc Cù vội vàng chạy ra tiền viện, đám người Vệ gia đã bị võ giả Quan Trung Hình Đường giết tới mức không ngừng lui lại phía sau, hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
Nếu toàn bộ thế lực võ lâm Quan Tây liên hợp lại, quả thật mạnh hơn thế lực của phân bộ Quan Tây.
Thế nhưng nếu đối đầu với chỉ một thực lực, vậy lực lượng của Quan Trung Hình Đường hoàn toàn áp đảo.
Vệ Mặc Cù thấy vậy hai mắt đỏ bừng lên.
Vệ gia bọn họ xung đột chém giết trên giang hồ đã bao năm còn không chết nhiều người như vậy, những người này đều là hy vọng tương lai của Vệ gia bọn họ!
Vệ Mặc Cù quát lớn: “Dừng tay! Sở Hưu, ngươi có ý gì? Ngươi nói lão tổ Vệ gia ta giết Ngụy Cửu Đoan, chứng cứ đâu? Vệ gia ta nói thế nào cũng là đại tộc Quan Tây, ngươi nói diệt là diệt hay sao? Quan Trung Hình Đường còn pháp luật kỷ cương hay không? Còn quy củ không? còn nữa, ngươi chỉ là tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, dựa vào cái gì mà đòi dẫn đánh Vệ gia ta?”
Giờ những gì Sở Hưu đang làm thật ra không phù hợp quy củ, có điều chuyện này cũng chẳng quan trọng, lần này Sở Hưu tới chỉ để giết người, sao phải quan tâm có hợp lý hay không?
Cho nên đối mặt với câu chất vấn của Vệ Mặc Cù, Sở Hưu chỉ cười lạnh một tiếng, không nói một lời, trực tiếp xuất đao đánh tới!
Ngày trước khi Sở Hưu còn Tam Hoa Tụ Đỉnh, hắn từng giao thủ với Vệ Mặc Cù, thực lực đối phương chỉ là loại bình thường trong Ngũ Khí Triều Nguyên.
Dù sao Vệ gia an phận đã lâu trong Quan Tây, Vệ Mặc Cù lại là gia chủ, thường không mấy khi ra tay, hơn nữa có ra tay cũng không phải đại chiến sinh tử. Lại thêm võ công truyền thừa của Vệ gia bọn họ vốn khá yếu, khiến cho sức chiến đấu của đối phương khá thấp, tối thiểu cũng thấp hơn Giang Đông Ngũ Hiệp.
Đừng nói so với Trình Bất Húy, Vệ Mặc Cù thậm chí còn chẳng bằng Lã Đồng và Đổng Tương Nghi, dù sao mấy vị này cũng thường xuyên lăn lộn trên giang hồ, cơ hồ chưa bao giờ ngừng chém giết.
Lúc này Sở Hưu xuất đao chém tới, A Tỳ Ma Khí dung hợp với Huyết Luyện Thần Cương, lại thêm Sở Hưu trực tiếp bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, sát khí sát ý ngưng tụ trên thân đao, một đao chém ra vô cùng quỷ dị, khiến Vệ Mặc Cù không khỏi biến sắc.
Trường kiếm trong tay hắn ngưng tụ kiếm cương băng lãnh cực hạn, thậm chí hắn trực tiếp thiêu đốt khí huyết, phun ra một ngụm máu tươi, khiến kiếm cương băng lam phủ thêm một màu đỏ máu.
Vệ Mặc Cù xuất thủ lại quả quyết hơn lão tổ Vệ gia nhiều, thấy không tốt lập tức thiêu đốt tinh huyết. đáng tiếc hắn lại không có thực lực như lão tổ Vệ gia, trước mặt Sở Hưu, chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Một đao chém ra, kiếm cương trong tay Vệ Mặc Cù vỡ vụn, trường kiếm trong tay cũng theo đó vỡ nát, Vệ Mặc Cù bị thế đao chém cho thổ huyết bay ngược lại.
Sở Hưu tay nắm Nội Phược Ấn, thân hình như làn gió đen, nháy mắt đã đến trước người Vệ Mặc Cù, một đao mang theo ma khí mãnh liệt cùng chút thần tính quỷ dị chém ra, lần này trực tiếp chia Vệ Mặc Cù thành hai nửa!
Với thực lực của Vệ Mặc Cù hiện tại, hắn thậm chí không có tư cách tiếp A Tỳ Đạo Tam Đao hoàn chỉnh của Sở Hưu.
Thi thể Vệ Mặc Cù ngã xuống, làn sương máu ngưng tụ giữa không trung không hề tiêu tan, cảnh tượng này khiến đám người Vệ gia ngây ngốc, sau đó lập tức hỗn loạn!
Trước đó người của Vệ gia còn chưa loạn, bọn họ còn có gan ngăn cản là vì gia chủ Vệ Mặc Cù vẫn còn.
Thế nhưng giờ họ lại tận mắt chứng kiến gia chủ của mình bị Sở Hưu xuất hai đao giết chết, lực lượng cường đại tới cực điểm này khiến bọn họ lập tức sụp đổ, quay người bỏ chạy tứ tán.
Chuyện truy sát không cần Sở Hưu đích thân xuất thủ, chỉ cần những người khác ra tay là được.
Sở Hưu nói với Quỷ Thủ Vương: “Điều tra Vệ gia, mấy năm gần đây Vệ gia làm không ít chuyện vi phạm quy củ Quan Trung Hình Đường, đó đều là chứng cứ. Tập hợp hết tất cả các tài nguyên tu luyện cùng bảo vật lại, sau này phân chia.”
Quỷ Thủ Vương cười cười gật nhẹ đầu, chuyện này hắn rất am hiểu.
“Đúng rồi, đại nhân, còn Vệ Trường Lăng nên xử lý ra sao?” Quỷ Thủ Vương chợt nhớ ra kẻ này, mặc dù hắn là người Vệ gia nhưng cũng là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Vệ gia mưu phản, Vệ Trường Lăng là người của Vệ gia, đâu phải hạng tốt lành gì? Hắn là gian tế lẩn vào Quan Trung Hình Đường, đương nhiên phải giết.”
Quỷ Thủ Vương gật đầu, lúc này Đường Nha bên cạnh nghe vậy lại đột nhiên nói: “Chuyện này không phiền đại nhân ngài xuất thủ, giao cho ta và Nhạn Bất Quy. Lần trước để lão già ấy bỏ trốn, lần này hắn không trốn nổi!”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “Các ngươi đã chạm tới ngưỡng cửa Tam Hoa Tụ Đỉnh?”
Đường Nha gật đầu nói: “Làn trước giao thủ với Vệ Trường Lăng đã cảm thấy không sai biệt lắm. Dù sao cũng làm sát thủ nhiều năm, chỉ bế quan lĩnh ngộ còn không nhanh bằng giết người tử chiến.”
Lúc còn ở phân đà Thiên Tội, biểu hiện của hai người hết sức bắt mắt, nếu không có gì bất trắc, tương lai thậm chí bọn họ còn có thể trở lại bên tổng bộ Thanh Long Hội, giờ bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh cũng không có gì lạ.
Sau khi Vệ gia tan tác, còn lại chỉ mặc cho bọn Sở Hưu làm thịt. Có điều võ giả Vệ gia nhiều như vậy, Sở Hưu cũng không thể giết hết được.
CÓ võ giả chạy ra khỏi Vệ gia, nghĩ tới Vệ Trường Lăng, trực tiếp tới Linh Châu Phủ thông báo cho Vệ Trường Lăng.
Lúc này Vệ Trường Lăng còn đang dưỡng thương trong đường khẩu. Lần trước hắn chịu thiệt lớn dưới tay Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy, giờ thương thế còn chưa khá hơn.
Khi nhận được tin Vệ gia bị hủy diệt, phản ứng đầu tiên của Vệ Trường Lăng là không dám tin, phản ứng thứ hai chính là hoảng sợ!
Vệ gia bị diệt, chỗ dựa lớn nhất của hắn đã không còn, Ngụy Cửu Đoan có thể áp chế Sở Hưu tại đất Quan Tây này cũng đã chết. Giờ Sở Hưu bóp chết hắn chẳng đơn giản như bóp chết một con kiến?
Về phần sau này Sở Hưu có bị Quan Trung Hình Đường trách phạt hay không, điểm này Vệ Trường Lăng căn không hề nghĩ tới.
Hắn thấy Sở Hưu giờ đã phát điên, ai cũng dám giết, lão tổ nhà mình cùng Ngụy Cửu Đoan đều đã chết, chẳng lẽ còn sợ gì hắn?
Cho nên sau khi nhận được tin, Vệ Trường Lăng lập tức chuẩn bị bỏ trốn.
Có điều hắn vừa bước ra cửa đường khẩu đã chạm mặt hai người Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy đi tới, ngoài ra còn một số võ giả dưới trướng Sở Hưu.
Không đợi Vệ Trường Lăng lên tiếng, Đường Nha đã mỉm cười nói: “Vệ đại nhân, chúng ta tới tiễn ngươi lên đường!”
Dứt lời, Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy trực tiếp xuất thủ, về phần những người khác chỉ phụ trách canh chừng những thủ hạ của Vệ Trường Lăng mà thôi.
Thật ra cho dù không có người đứng bên canh chừng, đám thủ hạ của Vệ Trường Lăng cũng không dám động thủ.
Vệ Trường Lăng mới trở thành tuần sát sứ được bao ngày? Những người này đều là thủ hạ tuần sát sứ đời trước Thái Cảnh Thắng, vốn chẳng trung thành gì với Vệ Trường Lăng.
Huống hồ theo Sở Hưu xuất thủ, toàn bộ Quan Tây đều xôn xao, đám bộ đầu giang hồ bọn họ đều không dám nhúng tay vào.
Giết Vệ Trường Lăng, Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Lần trước hai người hợp lực đã đánh trọng thương Vệ Trường Lăng, còn lần này Vệ Trường Lăng trọng thương chưa lành, trong lòng khiếp sợ, sức chiến đấu còn chẳng bằng lần trước. Cho nên không đến nửa khắc đồng hồ, Vệ Trường Lăng đã bị Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy hợp lực giết chết.
Theo Vệ Trường Lăng bỏ mình, Cửu Nguyên Vệ gia cũng triệt để trở thành lịch sử, cho dù có một số đệ tử chi thứ bỏ trốn được, có lẽ họ cũng chẳng dám ở lại Quan Trung.
Chuyện xảy ra ở Quan Tây như cơn bão trực tiếp quét qua đất Quan Trung.
Tin tức Sở Hưu thả ra bên ngoài là Vệ gia vi phạm pháp luật kỷ cương, làm rất nhiều việc phạm vào quy củ của Quan Trung Hình Đường, cho nên bị Ngụy Cửu Đoan gọi tới. Kết quả lão tổ Vệ gia thẹn quá hóa giận đánh lén Ngụy Cửu Đoan, khiến Ngụy Cửu Đoan bỏ mình, còn Sở Hưu lại báo thù cho cấp trên, liều mạng giết chết lão tổ Vệ gia, hủy diệt Vệ gia!
Tin tức Sở Hưu thả ra bên ngoài cũng như tin y giao lại cho tổng đường.
Có điều chỉ cần là người tinh thần bình thường đều tuyệt đối không tin lời Sở Hưu.
Vệ gia làm mấy chuyện này đâu phải ngày một ngày hai, Ngụy Cửu Đoan điên hay sao mà gần về hưu mới tra đến Vệ gia, chuyện này rõ ràng không hợp lý.
Hơn nữa Vệ gia càng không thể giết Ngụy Cửu Đoan.
Ngụy Cửu Đoan là ai? Hắn không phải kẻ nhỏ bé gì mà là chưởng hình
quan Quan Trung Hình Đường, mặc dù giờ đã già, đã sắp về hưu nhưng vẫn là cao tầng trong Quan Trung Hình Đường.
Cửu Nguyên Vệ gia đúng là đại tộc tại Quan Trung , đừng nói ở Quan Trung, cho dù đặt khắp Quan Trung cũng khá có danh tiếng.
Có điều Quan Trung là Quan Trung của Quan Trung Hình Đường, Vệ gia dám ra tay giết chưởng hình phân bộ Hình Đường Quan Tây? Đây không phải chỉ là điên nữa, cho dù lão tổ Vệ gia có uống cả vạc rượu cũng chẳng dám làm vậy.
Bão táp ập tới
Chương 335 Bão táp ập tới
Cái cớ của Sở Hưu rất vụng về, vụng về đến mức không cần phân tích cũng đoán ra được, đây rõ ràng là nói dối trắng trợn.
Hơn nữa mọi người còn nghi ngờ Sở Hưu giết chết Ngụy Cửu Đoan.
Lần này Ngụy Cửu Đoan liên hợp với Vệ gia muốn chèn ép Sở Hưu, đây cũng là tin đồn mà mọi người lan truyền, Sở Hưu có lý do động thủ.
Chỉ có điều điểm duy nhất đám người nghi ngờ là Sở Hưu làm thế nào giết liền hai đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất? Chẳng lẽ thực lực của hắn biến thái tới mức đó rồi?
Dù sao chuyện này cũng khiến dư luận xôn xao không ngừng, toàn bộ Quan Trung đều muốn xem xem rốt cuộc tổng đường sẽ xử lý chuyện Sở Hưu ra sao?
Còn Sở Hưu lúc này lại cực kỳ trấn tĩnh, vẫn chờ trong châu phủ, cứ như người không phải do y giết.
Ba ngày sau, Uất Trì từ bên tổng đường chạy cả ngày cả đêm đến, thấy bộ dáng nhàn nhã của Sở Hưu không khỏi cười khổ nói: “Sở huynh, ngươi làm dấy lên bão táp lớn như vậy mà vẫn ngồi yên được à?”
Sở Hưu cho người dâng trà lên cho Uất Trì rồi thản nhiên nói: “Ta không thẹn với lương tâm, sao lại không ngồi yên được?”
Uất Trì bước tới một bước, trầm giọng nói: “Sở huynh, Ngụy Cửu Đoan thật sự không phải do ngươi giết?”
Sở Hưu nghiêm mặt nói: “Uất Trì huynh cũng nghi ngờ ta à? Ta với Ngụy Cửu Đoan mặc dù có mâu thuẫn nhưng dẫu sao hắn cũng là cấp trên của ta, Sở Hưu ta đâu phải loại người phạm thượng đại nghịch bất đạo như vậy?”
Uất Trì nghi ngờ nhìn Sở Hưu, dù sao hắn không tin lời giải thích của Sở Hưu, cũng chẳng tự cho là đúng nghĩ Sở Hưu sẽ nói hết chân tướng cho mình.
Uất Trì trầm giọng nói: “Sở huynh, ngươi cũng biết chuyện lần này lớn đến mức nào rồi đó. Đường chủ bảo ta báo ngươi trở về tổng đường trả lời chất vấn. Bên tổng đường sẽ phái người tới chuyên môn điều tra cái chết của Ngụy Cửu Đoan cùng chuyện của Vệ gia.
Giờ ngươi đi theo ta, đương nhiên ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện bỏ trốn. Sau khi Ngụy Cửu Đoan chết đã có cao thủ Tập Hình Ti phong tỏa mọi con đường lui tới quanh Quan Trung, ngươi không trốn nổi đâu.”
Sở Hưu bật cười nói: “Sở Hưu ta không thẹn với lương tâm, sao phải trốn?”
Uất Trì nhìn Sở Hưu một hồi rồi nói: “Hy vọng là thế, nếu Sở huynh không thẹn với lương tâm, vậy mời theo ta về Quan Trung Hình Đường nhận tra khảo. Giờ lập tức khởi hành, hy vọng Sở huynh đừng làm khó ta.”
Thái độ của Uất Trì đối với Sở Hưu không thay đổi gì nhiều, vì hắn cũng không đoán được Sở Hưu có chống đỡ được chuyện lần này hay không.
Nếu đổi lại người khác, giết hại cấp trên như vậy chắc chắn sẽ bị trọng phạt, nhẹ nhất cũng là phế bỏ võ công, giam giữ trong hắc lao cả đời.
Nhưng người này lại là Sở Hưu, vậy không dám chắc.
Với thực lực cùng thiên phú của Sở Hưu, hắn đã thành người đại diện cho Quan Trung Hình Đường. Giờ Quan Trung Hình Đường xử trí hắn, vừa thấy đáng tiếc, vừa có cảm giác tự tát lên mặt, cho nên không tới cuối cùng, không ai biết kết cục của Sở Hưu rốt cuộc ra sao.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Yên tâm, , ta không thẹn với lương tâm, đương nhiên không làm khó Uất Trì huynh rồi.”
Uất Trì nhún vai, Sở Hưu có không thẹn với lương tâm thật không, điểm này chỉ chính y biết. Dù sao nhiệm vụ của Uất Trì chỉ là dẫn Sở Hưu về tổng đường, mọi việc khác hắn không xen vào.
Chỉ có điều theo những gì Uất Trì hiểu về Sở Hưu, người này mặc dù làm việc tương đối điên cuồng nhưng lại không phải kẻ ngu, chắc chắn Sở Hưu sẽ không làm chuyện tự đẩy mình vào chỗ chết như vậy.
Giờ xem biểu hiện khí định thần nhàn của Sở Hưu, chẳng lẽ y đã nắm chắc thoát tội?
Tin tức Sở Hưu đi theo Uất Trì về tổng đường nhanh chóng lan truyền, đương nhiên đây cũng do Sở Hưu không để bọn Quỷ Thủ Vương che giấu tin tức.
Tin tức này vừa xuất hiện, toàn bộ Quan Tây ồn ào bàn tán, đương nhiên cũng có một số kẻ giở trò trong bóng tối.
Trong số các tuần sát sứ Quan Tây, Dương Lăng đã là người của Sở Hưu, hơn nữa hắn còn là người chứng kiến chuyện này, lại là nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan, Dương Lăng đã sớm bị gọi về tổng đường.
Còn Phương Hoa và Tư Đồ Hành nghe tin xong lại không có suy nghĩ gì. Dẫu sao tuổi tác của bọn hắn đều không nhỏ, dã tâm không lớn, mặc dù bọn họ đều sợ hãi trước chuyện Ngụy Cửu Đoan chết trong tay Sở Hưu, nhưng cũng chẳng dám có suy nghĩ khác.
Về phần Khương Đào Nhiên, hắn lại âm thầm giở thủ đoạn.
Khương Đào Nhiên chỉ có thực lực Tam Hoa Tụ Đỉnh, cho dù Ngụy Cửu Đoan có chết, Sở Hưu không về Quan Tây được, cũng không tới phiên hắn làm chưởng hình quan.
Nhưng Khương Đào Nhiên thật sự không muốn Sở Hưu về Quan Tây. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn không chấp nhận được thái độ bá đạo của Sở Hưu.
Đừng nhìn Khương Đào Nhiên có vẻ ẩn nhẫn láu cá, thực tế hắn là loại người tâm cơ tính toán nhiều nhất, bằng không hắn đã không giở trò ngư ông đắc lợi thu được một châu phủ khi Sở Hưu đấu đá với Vệ Hàn Sơn.
Trước đó Sở Hưu nắm giữ tất cả con đường buôn bán tại Quan Tây đã khiến hắn rất bất mãn.
Mặc dù Sở Hưu không khiến bọn họ chịu thiệt, vẫn phân cho họ lợi ích rất lớn, nhưng Khương Đào Nhiên vẫn bất mãn. Hắn làm tuần sát sứ như vậy rốt cuộc có khác gì con rối, hoàn toàn không có uy tín gì cả.
Hắn không phải mấy lão già như Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa, không có dã tâm gì, chỉ cần có lợi ích là đều dễ bàn.
Cho nên Khương Đào Nhiên âm thầm rải tin Sở Hưu giết Ngụy Cửu Đoan, lần này sẽ bị Quan Trung Hình Đường trừng phạt nghiêm khắc, ý đồ phát động thanh thế của thế lực Quan Tây, khiến Sở Hưu thật sự không về được.
Chỉ có điều tính cách Khương Đào Nhiên rất cẩn thận, hắn làm hết sức kín đáo, chỉ âm thầm trợ giúp, bản thân không hề ló đầu.
So với Khương Đào Nhiên, có những kẻ làm việc trực tiếp hơn nhiều, điển hình là Nguyên Châu Trương gia.
Nguyên Châu Trương gia là đại tộc duy nhất sánh được với Cửu Nguyên Vệ gia tại Quan Tây. Lão tổ Trương gia, Trương Vạn Sơn cũng có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều tuổi tác còn lớn hơn lão tổ Vệ gia.
Trương Vạn Sơn năm nay đã một trăm tám mươi tuổi, mặc dù theo lý luận tuổi thọ của võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có thể lên tới hai trăm nhưng đây chỉ là lý luận mà thôi.
Võ giả trên giang hồ thường xuyên phải đối mặt với chém giết liên miên, vô cùng tàn khốc, trọng thương cũng là chuyện thường ngày, lúc liều mạng thậm chí còn phải thiêu đốt tu hành.
Thương thế như vậy mặc dù sau đó có thể chữa trị nhưng dẫu sao cũng lưu lại chút tai họa ngầm. Những thứ này sau khi khí huyết võ giả suy bại đều sẽ lần lượt bộc phát, cho nên không mấy võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất sống được tới hai trăm tuổi, lão tổ Trương gia sống được tới đuổi đó đã rất không dễ.
Lúc này gia chủ Trương gia, Trương Khôn Trạch đang đứng trước mặt Trương Vạn Sơn báo cáo mọi chuyện liên quan tới Sở Hưu.
Trương Vạn Sơn mặc một bộ áo gấm màu kim, râu tóc bạc trắng nhưng sắc mặt vẫn hồng thuận, mặc dù tuổi tác đã lớn nhưng vẫn cách tuổi thọ hao hết một thời gian.
Nghe Trương Khôn Trạch thuật lại xong, nửa ngày sau Trương Vạn Sơn mời trầm giọng hỏi: “Chuyện này ngươi thấy sao?”
Trương Khôn Trạch chần chừ một chút rồi nói: “Chắc là chuyện tốt, Vệ gia đấu với Trương gia ta nhiều năm như vậy, giờ Vệ gia rốt cuộc đã bị hủy diệt, Sở Hưu cũng bị đưa về tổng đường, có lẽ lành ít dữ nhiều. Trương gia ta đã sắp quật khởi.”
Trương Vạn Sơn nghe vậy lắc đầu nói: “Môi hở răng lạnh! Ngươi chỉ thấy Vệ gia đấu với Trương gia ta nhiều năm như vậy nhưng lại không thấy bao năm qua Trương gia cùng Vệ gia luôn giúp đỡ lẫn nhau.
Quan Trung Hình Đường là Quan Trung Hình Đường, thế lực võ lâm chúng ta là thế lực võ lâm. Chúng ta cùng Vệ gia có đấu thế nào cũng trong cùng một phe cánh, chỉ cần Quan Trung Hình Đường làm gì quá đáng, hai nhà chúng ta có thể quên đi thù hằn, liên thủ với nhau.
Còn giờ Vệ gia bị diệt, tương đương với thiếu một người hợp sức ngăn cản áp lực với Trương gia ta, về sau có chuyện gì Trương gia ta phải tự gánh một mình.”
Trương Khôn Trạch toát mồ hôi lạnh, dù sao hắn vẫn còn trẻ tuổi, không nhìn xa được như Trương Vạn Sơn.
“Vậy lão tổ, giờ chúng ta nên ứng đối ra sao?”
Trương Vạn Sơn trầm giọng nói: “Không thể để tên Sở Hưu kia trở lại Quan Tây!
Ngươi cũng biết tính cách tên Sở Hưu kia rồi đó, vô cùng bá đạo. Lần này không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà cả Ngụy Cửu Đoan cùng lão tổ Vệ gia đều chết trong tay hắn.
Trương gia ta cũng từng có xung đột với Sở Hưu, nếu để hắn trở lại Quan Tây, kết cục của Trương gia ta sẽ ra sao? E là sẽ thành Vệ gia thứ hai!”
Trương Khôn Trạch chần chừ nói: “Nhưng Trương gia ta phải làm sao mới ảnh hưởng được tới bên tổng đường? Bên đó Trương gia ta đâu có người?”
Trương Vạn Sơn trầm giọng nói: “Bên tổng đường chúng ta không có người, nhưng chúng ta cũng không cần bên tổng đường xuất thân. Ngươi đi liên hệ tất cả các thế lực có quan hệ không tệ với Trương gia ta, chúng ta cùng viết một bức thư yêu cầu Quan Trung Hình Đường trừng trị Sở Hưu!
Quan Trung Hình Đường đang muốn ổn định, giờ Sở Hưu đã khiến đất Quan Tây bất ổn, chỉ cần thanh thế của chúng ta đủ lớn, cho dù là Quan Trung Hình Đường cũng không thể coi nhẹ!”
Trương Khôn Trạch nghe xong gật đầu, lão tổ không hổ là lão tổ, mưu tính thật sâu xa.
Trên giang hồ có một số việc không phải chỉ chém chém giết giết là giải quyết được. Cũng như hiện tại, Trương gia bọn họ chỉ cần khua môi múa mép là khiến áp lực của Sở Hưu ở bên tổng đường tăng lớn!
Lúc này Sở Hưu còn chưa biết dị động của đám người ở Quan Tây!
Sau khi tới Quan Trung Thành, Sở Nguyên Thăng đích thân tới đón Sở Hưu.
Vừa thấy Sở Hưu, Sở Nguyên Thăng thở dài một hơi nói: “Sở huynh đệ, sao mọi chuyện lại náo loạn tới mức này? Ngươi giết Ngụy Cửu Đoan thật à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Chẳng lẽ đại ca cũng không tin ta hay sao? Sở Hưu ta trước nay luôn là người không phạm ta ta không phạm người, ta cũng chỉ bị ép mà thôi.”
Sở Hưu không nói mình giết Ngụy Cửu Đoan nhưng y cũng không nói mình không giết Ngụy Cửu Đoan, nhưng về mặt tâm ý Sở Nguyên Thăng vẫn đứng về phía Sở Hưu.
Tính mạng của hắn là Sở Hưu cứu, hơn nữa mặc dù cách hành xử của Sở Hưu khá cực đoan tàn nhẫn, nhưng có vẻ trước nay Sở Hưu chưa từng chủ động ra tay trước.
Cho nên Sở Nguyên Thăng cũng vô thức đứng về phía Sở Hưu.
Mai Khinh Liên