Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 851 Sở Hưu ta, không tin số mệnh!

Khóe miệng Sở Hưu nở một nụ cười lạnh.

Nói thật, lần này cho dù Phù Vân đạo trưởng không xuất hiện xen vào việc này, Sở Hưu cũng phải tìm một mục tiêu có phân lượng đôi chút.

Kế hoạch của y đối với võ lâm Bắc Yên là từ thấp tới cao, giờ những môn phái nhỏ như Thẩm gia trang đã thần phục, dẫu sao cũng phải tìm một người có phân lượng để lập uy.

Phù Vân đạo trưởng vừa vặn đụng mặt y, làm sao y có thể để hắn bỏ đi dễ dàng như vậy được?

Cho nên giờ Trần Hổ đã không quan trọng, Phương Vân cũng chẳng quan trọng, Phù Vân đạo trưởng mới là quan trọng nhất.

Sở Hưu thu đao kết ấn, Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn được thi triển, giới tử tu di, càn khôn đảo ngược!

Dưới thủ ấn này, tất cả mọi lực lượng tan rã, phật quang cường đại tiêu diệt hết thảy, khiến Phù Vân đạo trưởng hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Đạo Phật đối nghịch đã lâu, Sở Hưu thi triển ma công hắn còn không tức giận, nhưng giờ Sở Hưu lại dùng công pháp Phật môn đẩy lùi hắn, chuyện này khiến Phù Vân đạo trưởng hết sức khó chịu.

Ngay lúc Phù Vân đạo trưởng chuẩn bị động thủ, kim quang nguyên thần quanh người Sở Hưu bừng lên, Diệt Hồn Tiễn được thi triển, ma khí dung nhập vào trong Diệt Hồn Tiễn, mang theo tiếng xé gió bắn về phía Phù Vân đạo trưởng.

Nhưng vậy còn chưa hết, Sở Hưu bắn liền ba mũi Diệt Hồn Tiễn, ba mũi tên nguyên thần khóa chặt lấy Phù Vân đạo trưởng, lập tức khiến chuông báo động trong lòng hắn vang lên liên hồi.

Trước đây Sở Hưu cũng không dám dùng loại võ thuật cực kỳ tiêu hao tinh thần lực như Diệt Hồn Tiễn liên tục như vậy.

Nhưng giờ bắn liền ba mũi lại không mấy ảnh hưởng đối với Sở Hưu.

Phù Vân đạo trưởng không sở trường tinh thần lực, phất trần trên tay hắn quét ra. Chỉ trong chớp mắt, âm dương nhị khí lưu chuyển trong phạm vi trăm trượng, lực lượng thanh trọc ầm ầm bộc phát bao phủ lấy thân thể hắn.

Diệt Hồn Tiễn bắn vào lực lượng âm dương kia, rõ ràng là lực lượng tinh thần vô hình nhưng lại bị lực lượng âm dương hữu hình làm cho tiêu tan!

Lực lượng âm dương lưỡng nghi là nguyên thủy nhất trong thiên địa này, thứ Đạo môn chính tông tu luyện chính là lực lượng âm dương này.

Phù Vân đạo trưởng có thể dùng thân phận tán tu tu luyện tới ngày hôm nay, có liên quan rất lớn với xuất thân Đạo môn chính thống của hắn.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại bước lên trước một bước, trong mắt nhật nguyệt tinh thần luân chuyển. Trong chớp mắt, Phù Vân đạo trưởng cảm thấy mọi thứ xung quanh như ngừng lại, lực lượng quy tắc không ngừng bị phân giải trong mắt Sở Hưu. Thiên Tử Vọng Khí Thuật, âm dương nhị khí lưu chuyển ra sao đã không còn là bí mật trong mắt Sở Hưu!

Trong khoảnh khắc, ánh mắt Phù Vân đạo trưởng đã lộ vẻ kinh hãi.

Những người khác còn không cảm giác được nhưng Phù Vân đạo trưởng là võ giả Đạo môn chính thống sao lại không nhận ra, võ công Sở Hưu đang sử dụng không ngờ cũng là pháp môn Đạo gia chính thống!

Rất nhiều người biết Sở Hưu là Phật Ma song tu.

Nhưng y còn am hiểu công pháp Đạo môn, chuyện này lại cực ít người biết.

Lực lượng âm dương lưỡng nghi được Phù Vân đạo trưởng vận chuyển tới cực hạn, thái cực hà đồ như dung nạp được cả đất trời, không ngờ có phần giống lực lượng giới tử tu di của Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn mà Sở Hưu vừa thi triển.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại giơ một ngón tay ra, chỉ trong chớp mắt tử khí bộc phát!

Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ!

Lực lượng một chỉ này rất mạnh, hơn nữa dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, lực lượng chỉ pháp của y vừa vặn điểm vào chính giữa nơi kết hợp lực lượng âm dương kia, ngay nơi yếu ớt nhất.

Đê dài ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến, tử khí đen kịt bắt đầu lan tràn, lực lượng âm dương lưỡng nghi lập tức sụp đổ, cuối cùng ầm ầm tan vỡ.

Phù Vân đạo trưởng lui lại vài bước, phất trần trong tay đã hoàn toàn tan nát, sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Hắn đã dự đoán người trẻ tuổi Sở Hưu kia sẽ rất mạnh, nhưng giờ xem ra đối phương còn cường đại vượt ngoài tưởng tượng của hắn!

Thiên Ma Vũ được Sở Hưu cầm trong tay, quanh người ma khí dâng cao hơn mười trượng, Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cùng Đại Kim Cương Thần Lực gia trì, tu vi cơ thể Sở Hưu đã cường hãn tới cảnh giới mới, tùy ý xuất đao chém xuống cũng có uy lực kinh người.

Đao thứ nhất chém xuống, Phù Vân đạo trưởng lại lui về phía sau.

Đao thứ hai chém xuống, Phù Vân đạo trưởng sắc mặt trắng bệch, tay cầm kiếm cũng run rẩy.

Đao thứ ba chém xuống, trường kiếm trong tay Phù Vân đạo trưởng trực tiếp vỡ vụn, hắn phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc khô héo.

Dưới thế công liên tiếp như vậy, Phù Vân đạo trưởng đã rơi vào thế thất bại!

Ngược lại đối với Sở Hưu, đánh bại Phù Vân đạo trưởng có vẻ không phải việc khó khăn gì!

Thực tế cũng đúng là như vậy, Sở Hưu mạo hiểm cả sinh mạng mới ngưng tụ được Bất Diệt Ma Đan, cuối cùng tích lũy lực lượng và căn cơ hùng hồn bước

vào cảnh giới tông sư võ đạo. Nếu y còn không mạnh bằng một Phù Vân đạo trưởng, vậy y bỏ bao công bao sức như vậy làm gì?

Ngay lúc Sở Hưu định ra tay lần nữa, Phương Vân ở bên cạnh đã đứng bật dậy, tay cầm một con dao, nhìn Sở Hưu và Thẩm Phi Ưng giận dữ hét lớn: “Đã nhiều người chết vì ta lắm rồi, ta không muốn sống tạm nữa! Các ngươi hại người như vậy chắc chắn sẽ gặp báo ứng!”

Dứt lời không ngờ Phương Vân trực tiếp dùng dao đâm vào trong ngực, tự vẫn đương trường.

Nói thật, bất luận Phù Vân đạo trưởng hay Sở Hưu đều không ngờ tới lựa chọn này của Phương Vân.

Dùng lời của Thẩm Phi Ưng mà nói, Phương Vân này tính cách nhu nhược ngây thơ, không phải là người quyết đoán.

Không ngờ người thành thật như vậy lại bị ép tới mức bộc phát, lựa chọn cách thức mãnh liệt như vậy để đối kháng lại Sở Hưu.

Hắn đã nhìn ra Phù Vân đạo trưởng không cứu được hắn. Đã vậy sao hắn còn phải liên lụy tới Phù Vân đạo trưởng? Dứt khoát tự sát, đỡ bị Sở Hưu làm nhục!

Trần Hổ thở dài một tiếng, hắn cũng cắn răng tự phá tan tâm mạch, đi theo Phương Vân.

Phù Vân đạo trưởng thấy cảnh này lập tức ngẩn ngơ, hắn quay sang nhìn Sở Hưu, sắc mặt giận dữ: “Sở Hưu! Ngươi làm việc cực đoan tàn nhẫn, gây ra vô số sát nghiệp, tương lai chắc chắn sẽ gặp báo ứng!”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ồ? Nhân quả báo ứng? Câu này đâu chỉ một người nói với ta, nhưng chẳng phải giờ ta vẫn sống tốt ư? Sở Hưu ta, không tin số mệnh!”

Phù Vân đạo trưởng không buồn nói nhảm với Sở Hưu nữa, hắn hừ lạnh một tiếng, lực lượng âm dương nhị khí quét qua, tốc độ bộc phát lên tới cực hạn, trực tiếp quay người bỏ đi.

Hắn tới là để cứu người, giờ người chết hết rồi còn cứu nỗi gì nữa?

Còn Sở Hưu cũng không đuổi theo, mục đích lập uy của y đã đạt được, Phù Vân đạo trưởng có đi hay không cũng không quan trọng.

Đương nhiên nguyên nhân chính là nếu Sở Hưu muốn ngăn cản Phù Vân đạo trưởng, e rằng còn phải tốn chút công sức.

Đừng nhìn Phù Vân đạo trưởng vừa bị Sở Hưu đánh tới hộc máu, nhưng thực tế hắn vẫn còn chút dư lực, nếu liều mạng vẫn có cơ hội trốn thoát.

Đường Nha đi tới sau lưng Sở Hưu rồi hỏi: “Đại nhân, làm sao đây?”

Sở Hưu nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất rồi nói: “Mang thi thể đi, từ nay về sau trong Cự Linh Bang không còn người trong chi của Phương Đại Thông nữa.

Tất cả những thế lực đã ký hiệp nghị với Trấn Võ Đường nhất định phải làm theo quy củ của Trấn Võ Đường. Còn thế lực khác ư? Tạm thời không cần trêu chọc tới, có lẽ không bao lâu sau sẽ có người tìm tới cửa.”

Những tông môn khác khích bác Phù Vân đạo trưởng tới nhúng tay vào việc này, giờ Phù Vân đạo trưởng thua trận rút lui, bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết.

Nếu lại có người xuất hiện, người này chắc chắn có phân lượng nặng hơn so với Phù Vân đạo trưởng.
Chương 852 Giết Sở Hưu, phá sân niệm! 1

Trong Phù Vân Quan, hơn mười gia chủ chưởng môn của các thế lực nhỏ đang lo lắng chờ đợi.

Chính vì bọn họ cùng tới Phù Vân Quan thỉnh cầu Phù Vân đạo trưởng xuất thủ, bằng không với tính cách của Phù Vân đạo trưởng, trừ phi Sở Hưu đánh tới cửa, còn không hắn sẽ không ra tay.

Có người nói: “Chư vị, mọi người nói xem Phù Vân đạo trưởng có thể ngăn cản Sở Hưu kia không? Dù sao ngày trước trong liên minh trừ ma, ngay cả Nhiếp Nhân Long còn chết dưới tay tên Sở Hưu kia. Còn giờ hắn đã lên tới cảnh giới tông sư võ đạo, ta cảm thấy Phù Vân đạo trưởng lành ít dữ nhiều.”

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn hắn, đều hừ lạnh một tiếng khinh thường.

Trước đó bọn họ tới thỉnh cầu Phù Vân đạo trưởng ra tay là quyết định của mọi người, giờ ngươi lại giả làm người tốt, lo lắng cho an nguy của Phù Vân đạo trưởng, giả bộ cái gì mà giả?

Thật ra trong lòng mọi người cũng không nắm chắc, có điều bọn họ không hy vọng xa vời Phù Vân đạo trưởng có thể thắng được Sở Hưu, chỉ cần Phù Vân đạo trưởng khiến Sở Hưu tạm thời dừng bước là được.

Đúng lúc này, cánh cửa đạo quan bị đẩy ra, Phù Vân đạo trưởng sắc mặt trắng bệch lảo đảo đi tới. Ai cũng có thể nhận ra khí tức trên người Phù Vân đạo trưởng đang suy yếu.

Mọi người xung quanh vội vàng nói: “Đạo trưởng sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

Phù Vân đạo trưởng hư nhược khoát tay một cái nói: “Chư vị, ma uy của Sở Hưu kia quá cường thịnh, bần đạo sống trăm năm nay thật uổng phí, không phải đối thủ của hắn.

Phương Vân con trai duy nhất của Phương Đại Thông cùng Trần Hổ trưởng lão Cự Linh Bang đã tự vẫn. Chư vị, lão đạo sĩ ta không quản được chuyện này, còn nhúng tay vào nữa e tính mạng của ta cũng bị liên lụy!”

Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, nghe xong lời này bọn họ còn nói gì được? Cưỡng ép Phù Vân đạo trưởng xuất thủ hay sao? Đám người bất đắc dĩ đành rời khỏi.

Sau khi đi khỏi, mọi người nhìn nhau vài lần, có người nói: “Chư vị, giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta phải thần phục Trấn Võ Đường à?”

Những thế lực nhỏ này thật ra thực lực không mạnh, nhưng trong khu vực bản địa đều là bá chủ một phương, tương tự như Thẩm gia trang.

Ngày bình thường chỉ cần bọn họ không chủ động khiêu khích, những đại phái cũng không xuất thủ đối phó bọn họ.

Giờ đương nhiên bọn họ không chịu được có một thế lực cưỡi lên đầu ra lệnh cho mình như vậy, cho nên bọn họ còn định phản kháng một chút.

Có người cắn răng nói: “Tới Đại Quang Minh Tự! Ta không tin cao tăng Đại Quang Minh Tự lại ngồi nhìn Sở Hưu tiếp tục phách lối trong võ lâm Bắc Yên!”

Thật ra những thế lực ở đây đều không muốn giao tiếp với Đại Quang Minh Tự.

Nguyên nhân rất đơn giản, đám hòa thượng kia quá mức cố chấp.

Những thế lực này không tính là tông môn Chính đạo, mặc dù không làm chuyện ác quá lớn nhưng ai dám nói mình trong sạch?

Cho nên chỉ cần bọn họ làm một chút việc gì đó không phù hợp với quan điểm của Đại Quang Minh Tự, đối phương chắc chắn sẽ xen vào chuyện của bọn họ.

Hơn nữa với thực lực của đám hòa thượng kia, cho dù bọn họ muốn xen vào việc của người khác, đám người kia cũng hết cách, chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng hiển nhiên, so với Trấn Võ Đường, đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự coi như ‘đáng yêu’ hơn nhiều.

Cho nên đám người bàn bạc xong bèn đến thẳng Đại Quang Minh Tự.

Đại Quang Minh Tự ở nơi man hoang Cực Bắc, tới đây cũng chẳng dễ dàng gì.

May mà những gia chủ chưởng môn tới Đại Quang Minh Tự đều có thực lực không yếu, hầu hết đều có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất hoặc Ngũ Khí Triều Nguyên, không lo tiêu hao chân khí, dốc toàn lực lên đường, chỉ mất nửa tháng đã tới Đại Quang Minh Tự.

Trước sơn môn Đại Quang Minh Tự, đám người được một đệ tử tiếp đón.

Khi đám người mồm năm miệng mười thuật lại mọi chuyện, muốn gặp phương trượng, đệ tử kia bất đắc dĩ nói: “Các vị thí chủ, phương trượng đang bế quan, không thể quấy rầy.”

“Vậy chúng ta muốn gặp Hư Vân đại sư thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường.”

Những người này đều nghe nói, tại Đại Quang Minh Tự khi phương trượng không có mặt, vị thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường, Hư Vân có quyền lực lớn nhất.

Đệ tử kia lắc đầu nói: “Chư vị, gần đây chắc các vị không chú ý tin tức trên giang hồ phải không? Thủ tọa Hư Vân giờ còn đang ở Tây Sở, trước đó vài ngày còn giao chiến với Đông Hoàng Thái Nhất đứng đầu trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, lúc này cũng không có mặt trong chùa.”

Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, có người không cam lòng nói: “Vậy Hư Độ đại sư thủ tọa Không Chấp Thiền Đường cùng Hư Tĩnh đại sư thủ tọa Nhân Quả Thiện Đường thì sao?”

Đệ tử kia nói: “Bái Nguyệt Giáo quật khởi là chuyện hệ trọng, cho nên thủ tọa Hư Tĩnh cùng thủ tọa Hư Vân đều đã tới Tây Sở. Cùng tới Tây Sở còn mấy vị sư bá có thủ tọa Kim Cương Viện - Hư Ngôn cùng thủ tọa La Hán Viện - Hư Hồng.”

Nói đến đây, đệ tử kia dùng giọng kỳ quái nói: “Còn thủ tọa Hư Độ đúng là đang trong chùa, tuy nhiên xảy ra chút chuyện khiến ngài ấy bị thủ tọa Hư Vân cấm túc. Các ngươi có chắc muốn thủ tọa Hư Độ giúp các ngươi không?”

Mọi người ở đây sửng sốt, có điều sau đó chợt nhớ ra điều gì, có vẻ như theo tin đồn trên giang hồ Hư Độ thủ tọa Không Chấp Thiện Đường của Đại Quang Minh Tự có vẻ rất không đáng tin cậy?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không biết phải làm sao.

Vốn bọn họ cho rằng Đại Quang Minh Tự chắc chắn sẽ hàng phục được tên Sở Hưu kia. Thế nhưng giờ bọn họ mới phát hiện trong Đại Quang Minh Tự, những cao thủ thật sự đáng tin cậy hoặc không có mặt hoặc đang bế quan, chỉ còn người không đáng tin cậy.

Lúc này bọn họ mới hiểu, vì sao tên Sở Hưu kia lại làm việc tùy ý như vậy, hóa ra đối phương đã đoán được trong võ lâm Bắc Yên, Đại Quang Minh Tự thật sự có thực lực đối phó với y lúc này đã không đặt ánh mắt lên người y.

Cho dù Sở Hưu có làm việc quá đáng trong địa phận Bắc Yên, nhưng theo Đại Quang Minh Tự uy hiếp vẫn không lớn bằng Bái Nguyệt Giáo.

Sở Hưu là ma, nhưng giờ cùng lắm chỉ là một tiểu ma đầu mà thôi.

Còn nếu không quan tâm tới Bái Nguyệt Giáo, e rằng bọn họ sẽ phát triển thành Côn Luân Ma Giáo thứ hai.

Ngay lúc những thế lực kia vẻ mặt uể oải định đi khỏi, có người lại đột nhiên đẩy cửa, trầm giọng nói: “Đại Quang Minh Tự không phải không còn ai, bọn họ không có mặt, còn có ta!

Tên Sở Hưu kia gây họa khắp võ lâm Bắc Yên như vậy, người khác không quản, Đại Quang Minh Tự ta sao có thể mặc kệ cho được?”

Người vừa đẩy cửa vào chính là thủ tọa Đạt Ma Viện - Hư Hành, là người có thù hận không nhỏ với Sở Hưu.

Đệ tử kia nhìn Hư Hành, chần chừ nói: “Hư Hành sư bá, nhưng trước đó Hư Vân sư bá đã căn dặn...”

Đệ tử kia còn chưa nói xong đã bị Hư Hành ngắt lời: “Hư Vân sư huynh giờ đang ở Tây Sở, mọi chuyện biến ảo vô thường, đâu thể việc gì cũng dựa theo lời Hư Vân sư huynh mà xử lý? Đi đi, chuyện này ngươi không cần để ý, để ta lo!”

Thấy Hư Hành nói vậy, đệ tử kia chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại.

Giờ phương trượng đang bế quan, thủ tọa Tam Đại Thiền Đường thì hai ở Tây Sở, chỉ mình Hư Độ trong chùa.

Có điều Hư Độ càng không đáng tin cậy, trong Đại Quang Minh Tự hiện giờ không ai có thể ra lệnh cho Hư Hành.
Chương 853 Giết Sở Hưu, phá sân niệm! 2

Đám người đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn Hư Hành, bọn họ không biết chuyện xảy ra trong Đại Quang Minh Tự ngày trước.

Bọn họ chỉ biết Hư Hành là thủ tọa Đạt Ma Viện, là tông sư võ đạo đã nhiều năm, lúc này có thủ tọa võ viện của Đại Quang Minh Tự ra mặt, chẳng lẽ còn không ép được Sở Hưu hay sao?

Nhìn mọi người xung quanh, Hư Hành trầm giọng nói: “Thuật lại mọi chuyện cho ta.”

Mọi người lập tức gật đầu, kể hết chuyện ở Cự Linh Bang cùng việc Sở Hưu dùng thủ đoạn ti tiện cưỡng ép bức bách thế lực võ lâm Bắc Yên gia nhập Trấn Võ Đường.

Đương nhiên tới miệng bọn họ, mọi chuyện Sở Hưu làm ác liệt hơn gấp mười, bị bọn họ miêu tả chẳng khác nào ma đầu tội ác đầy trời.

Sau khi nghe xong, Hư Hành lạnh lùng noi: “Phách lối! Cuồng vọng! Đúng là vô pháp vô thiên! Lập tức dẫn người tới Cự Linh Bang!”

Trong Đại Quang Minh Tự, Hư Hành mặc dù không thể ra lệnh cho những người khác, có điều hắn dù sao cũng là thủ tọa Đạt Ma Viện, đệ tử Đạt Ma Viện sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Còn lúc này trong Cự Linh Bang, Sở Hưu đang lật tình báo mà đám người Thẩm Phi Ưng dâng lên cho y.

Những tư liệu tình báo này là của các thế lực bị Trấn Võ Đường cưỡng ép bức bách gia nhập Trấn Võ Đường.

Lúc trước Sở Hưu dùng thủ đoạn cưỡng ép đám người này gia nhập Trấn Võ Đường, nhưng rõ ràng đám người khẩu phục tâm không phục, chỉ cần có cơ hội chắc chắn bọn họ sẽ làm phản.

Về phần Sở Hưu cưỡng ép bức bách bọn họ ký kết hiệp nghị, thật ra chẳng khác gì tờ giấy lộn.

Cho nên Sở Hưu mới nghĩ một cách ổn thỏa, biến bọn họ từ khẩu phục thành tâm phục, cho dù là cưỡng ép khiến tâm phục.

Đúng lúc này, Thẩm Phi Ưng hốt hoảng chạy vào nói: “Đại nhân, không xong rồi! Đại... Đại Quang Minh Tự tới, Hư Hành thủ tọa Đại Quang Minh Tự dẫn đại lượng đệ tử Đại Quang Minh Tự đánh tới cửa rồi!”

Lúc này Thẩm Phi Ưng thật sự luống cuống.

Không phải người Bắc Yên, đương nhiên không biết phân lượng của Đại Quang Minh Tự.

Trên đất Bắc Yên, Đại Quang Minh Tự xứng danh tông môn đệ nhất, uy danh hiển hách.

Lúc này Thẩm Phi Ưng nghe Đại Quang Minh Tự đánh tới cửa, cho dù biết trên đầu có Sở Hưu gánh vác, hắn vẫn có cảm giác trời sập.

Đặc biệt đối phương còn là thủ tọa một viện.

Phải biết lúc trước Phương Đại Thông đối mặt với thủ tọa một viện của Đại Quang Minh Tự còn phải hết sức khách khí.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Đại Quang Minh Tự mà thôi, có gì mà hoảng? Huống hồ Hư Hành này là người quen cũ của ta, ngày trước ta leo được lên hạng cao trên Long Hổ Bảng chính là nhờ vị Hư Hành đại sư này. Vị này là phúc tinh của ta đấy.”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp đi ra cửa, Thẩm Phi Ưng phía sau vẫn còn kinh hãi, uy danh Đại Quang Minh Tự tích lũy bao lâu, không dễ biến mất như vậy.

Ngoài cửa Cự Linh Bang, sau lưng Hư Hành là vài trăm đệ tử Đạt Ma Viện. Đám người này thực lực yếu nhất cũng là Ngoại Cương cảnh, trong đó còn có hơn mười người cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Hơn nữa những đệ tử này còn không phải toàn bộ đệ tử Đạt Ma Viện, chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Đây là nội tình của đại phái. Nội tình chân chính của đại phái không ở tông sư võ đạo như Hư Hành, không ở thủ tọa, mà là ở những đệ tử bình thường này.

Chỉ cần những đệ tử này còn, vậy tương lai bọn họ có thể trưởng thành, sẽ là vô số Hư Hành. Truyền thừa Đại Quang Minh Tự vĩnh viễn không đoạn tuyệt.

Lúc này Hư Hành nhìn Sở Hưu bước ra khỏi Cự Linh Bang, ánh mắt đầy tức giận.

Hư Vân nói sân niệm của hắn quá mạnh, nếu không cách nào tiêu trừ sẽ ảnh hưởng tới tu hành.

Nhưng đối với Hư Hành, chỉ cần giết Sở Hưu, chấp niệm đương nhiên sẽ tiêu tan, cần gì phải trấn áp sân niệm nữa?

Giết Sở Hưu, chính là tu hành!

Sở Hưu đi ra cửa, thấy Hư Hành vẻ mặt tức giận bừng bừng, như muốn giết người.

“Hư Hành đại sư, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?”

Gặp lại Sở Hưu, mặc dù trong lòng Hư Hành chỉ hận không thể giết chết y, nhưng hắn lại không lộ vẻ điên cuồng, không có vẻ chờ chẳng nổi chỉ một lòng muốn báo thù.

Nói thế nào Hư Hành cũng là thủ tọa Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự, chuyến này hắn tới là đại biểu cho Đại Quang Minh Tự, vẫn phải có chút tu dưỡng.

Hư Hành lạnh lùng nói: “Vốn rất khỏe, nhưng lại có người tùy ý làm loạn trong võ lâm Bắc Yên, khuấy đảo phong vân, cho nên không khỏe nữa.

Sở Hưu, ngươi vượt qua được đợt liên thủ của võ lâm Chính đạo Đông Tề và Bắc Yên, đó là vận khí của của ngươi, là cơ duyên may mắn của ngươi.

Thế nhưng ngươi không quý trọng vận may đó, còn dám làm loạn trong Bắc Yên như vậy, chẳng lẽ ngươi nghĩ trong võ lâm Bắc Yên không ai trị được ngươi chắc?”

Sở Hưu vẻ mặt thành thật nhìn Hư Hành nói: “Sở Hưu ta từ hai bàn tay trắng đi tới hiện nay chưa bao giờ dựa vào vận may, ta cũng không tin vào vận may.

Còn hiện giờ ta đang làm việc cho triều đình. Hư Hành đại sư, nếu ngươi bất mãn có thể tới Yên Kinh thành tìm hoàng đế bệ hạ nói rõ lý lẽ.

Còn ngươi nói võ lâm Bắc Yên không ai trị được ta? Ý của Hư Hành đại sư là, người có thể trị được ta là ngươi?

Người già trí nhớ hơi kém thì phải, Hư Hành đại sư ngươi chẳng lẽ quên, ngày xưa khi ta còn ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, ngươi từng thua dưới tay ta. Giờ ta đã trở thành tông sư võ đạo, rốt cuộc ai cho ngươi dũng khí nói với ta những lời này? Là Phật Tổ hay Bồ Tát mà ngươi cúng bái?”

Sở Hưu nói lời sau cùng, ma khí quanh người đã xộc thẳng tận trời, khí thế cường đại bay tận cửu tiêu, đâu giống như võ giả vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo? Ma uy đã hoàn toàn che lấp phật quang quanh người Hư Hành.

Cùng lúc đó, những đệ tử Đạt Ma Viện sau lưng Hư Hành lao nhao quát lên chói tai, đồng loạt đánh về phía võ giả sau lưng Sở Hưu.

Lục Đại Võ Viện của Đại Quang Minh Tự bồi dưỡng đều là tinh anh trong tinh anh, tố chất vượt xa đám võ giả Cự Linh Bang.

Nếu không có những tinh nhuệ dưới trướng Sở Hưu như Đường Nha hỗ trợ ngăn cản, đám người Cự Linh Bang thậm chí không chống đỡ nổi nửa khắc đồng hồ.

Lúc này cách vị trí hai bên giao chiến chừng vài dặm, vài võ giả thân mặc đạo bào âm dương vô thường quỷ dị đang đứng đó quan chiến, trong đó cầm đầu không ngờ lại là Ngũ Ương đạo trưởng của Âm Sơn Phái.

Một đệ tử sau lưng Ngũ Ương đạo trưởng hạ giọng: “Sư phụ, tên Sở Hưu này mặc dù tùy tiện nhưng đúng là có chút bản lĩnh, trong thời gian ngắn đã khống chế được Cự Linh Bang, cưỡng ép được nhiều võ giả gia nhập Trấn Võ Đường. So sánh như vậy, hành động của chúng ta chậm hơn nhiều, địa vị của chúng ta ở chỗ bệ hạ sẽ bị hạ thấp. Giờ chúng ta có nên ra tay, ngáng chân tên Sở Hưu này không?”

Ngũ Ương đạo trưởng cười lạnh một tiếng nói: “Người trẻ tuổi khí thịnh, Sở Hưu hắn làm theo kế sách bá đạo như vậy không vấn đề, nhưng vấn đề là hắn không phải Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo!

Dạ Thiều Nam có tư cách làm việc không cố kỵ, nhưng Sở Hưu hắn lại không có.

Nhìn đi, trong thời gian ngắn như vậy hắn đã chọc cho Đại Quang Minh Tự ra mặt, lại thêm một thời gian nữa chắc sẽ đắc tội với phân nửa thế lực võ lâm Bắc Yên.

Có hắn ở ngoài hấp dẫn hỏa lực vừa hay, chúng ta không cần trực tiếp đối

mặt với những tông môn Chính đạo.

Đúng rồi, tiếp xúc với Yến Hoài Nam của Thần Vũ Môn ra sao? Nghĩ cách đoạt Thần Vũ Môn vào tay, thế lực bên đó còn vượt qua cả Cự Linh Bang.”
Chương 854 Phật Quốc Tịnh Thổ

Đệ tử kia hạ giọng nói: “Tên Yến Hoài Nam này đa mưu túc trí, cho dù chúng ta uy hiếp dụ dỗ, hắn đều không hề hé miệng.”

Ngũ Ương đạo trưởng hừ lạnh nói: “Rác rưởi! Nhìn đám thủ hạ của Sở Hưu đi, ai cũng có thể một mình gánh vác một phương, chỉ lúc nào tới thời khắc quan trọng hắn mới tự mình ra tay.

Lại nhìn lại các ngươi xem, chuyện gì cũng phải vi sư ra mặt, nuôi các ngươi có tác dụng gì?”

Đám đệ tử Ngũ Ương đạo trưởng cúi đầu xấu hổ, nhưng trong lòng lại oán trách không thôi.

Sở Hưu chịu cho đám Đường Nha quyền lực tuyệt đối, thậm chí để Mai Khinh Liên mang một số người thủ hộ trong Trấn Võ Đường. Còn Ngũ Ương đạo trưởng lúc nào cũng mang bọn họ theo bên mình, bọn họ làm sao đảm nhận một phương được?

Còn lúc này trong trận, giữa Sở Hưu và Hư Hành, ma khí cùng phật quang đồng thời bộc phát, uy thế chấn động xung quanh, vô cùng kinh khủng.

Hư Hành thần sắc nghiêm nghị, pháp tướng trang nghiêm, phía sau lóng lánh phật ảnh vô tận, mỗi tầng phật ảnh vừa giống nhau lại vừa như bất đồng.

Trong phật ảnh vô tận kia, tiếng phật âm phạm xướng lan tỏa, tựa như Phật Quốc Tịnh Thổ mở rộng, lan tỏa, không ngừng ăn mòn ma khí vô biên quanh người Sở Hưu.

Sở Hưu nhíu mày, y coi như đã hiểu vì sao Hư Hành lại có dũng khí tới chọc y. Hư Hành này không biết tu luyện pháp môn gì, lại tăng cường tu vi thêm nhiều, vượt qua trạng thái lúc trước.

Quả thật, Hư Hành có tu vi như hiện tại là nhờ công Sở Hưu.

Trước đó trên Ba Sơn, Hư Hành bị Sở Hưu đánh trọng thương nhưng Hư Vân lại ngăn cản hắn báo thù, đồng thời phạt cấm túc hắn, bảo hắn tự phá đi sân niệm của bản thân.

Nhưng kết quả là sân niệm của Hư Hành thật sự quá nghiêm trọng, bế quan lâu ngày vẫn không cách nào phá bỏ sân niệm trong lòng.

Hơn nữa Hư Hành còn là người cực kỳ cố chấp, đây cũng là nguyên nhân khiến sân niệm của hắn nghiêm trọng.

Khi cảm thấy mình không cách nào hoàn toàn phá vỡ sân niệm trong lòng mình, không ngờ hắn lại lựa chọn tu luyện bí pháp Tịnh Thổ Phật Quốc Tâm Kinh của Đại Quang Minh Tự để cưỡng ép trấn áp sân niệm trong lòng.

Đại Quang Minh Tự có rất nhiều bí pháp, nhiều tới mức chín thành chín võ giả dốc cả đời cũng không thể tu luyện toàn bộ.

Cho nên đối với đại đa số võ giả Đại Quang Minh Tự, việc bọn họ lo lắng thật ra không phải tìm kiếm công pháp mà là lựa chọn trong số công pháp đông đảo đó ra thứ thích hợp nhất với mình để tu hành, cũng như Tông Huyền.

Trong Đại Quang Minh Tự rất ít người lựa chọn tu luyện Tịnh Thổ Phật Quốc Tâm Kinh, nguyên nhân không phải vì công pháp này không đủ mạnh mà do môn Phương Đại Thông này rất khó tu luyện, thậm chí có phần nguy hiểm.

Tịnh Thổ Phật Quốc Tâm Kinh cần lấy bản thân dung nạp lực lượng ngàn vạn Phật Đà, mở ra Phật Quốc Tịnh Thổ thuộc về mình.

NHưng khi dung nạp lực lượng ngàn vạn Phật Đà kia lại rất dễ khiến bản thân lạc lối, khiến cho tẩu hỏa nhập ma, trả giá quá lớn.

Nhưng lúc này Hư Hành đang lúc sân niệm tăng cao, hắn lựa chọn gượng ép tu luyện Tịnh Tổ Phật Quốc Tâm Kinh, muốn dựa vào lực lượng công pháp mài mòn sân niệm, coi như lấy độc trị độc.

Nhưng kết quả không ai ngờ, sân niệm của hắn không bị mài mòn bao nhiêu nhưng lại rất trùng hợp tu luyện môn bí pháp này thành công, còn khiến thực lực bản thân tăng tiến rất nhanh.

Lúc này trong Phật Quốc Tịnh Thổ vô biên, ma khí quanh người Sở Hưu không ngừng tiêu tán.

Trong Phật Quốc, tất cả lực lượng tiêu cực đều bị áp chế phân giải, thứ duy nhất không bị áp chế chính là Bất Diệt Ma Đan đang xao động trong cơ thể Sở Hưu.

Sở Hưu ngẩng đầu lên nhìn Hư Hành, thản nhiên nói: “Phật Quốc Tịnh Thổ dung nạp cả ngàn vạn Phật Đà, chẳng hay có dung nạp được Đại Nhật Như Lai không?”

Tay niết phật ấn, quanh người Sở Hưu bừng bừng ánh sáng, phật quang rực rỡ như dung nham bao phủ lấy thân thể Sở Hưu, tỏa ra khí tức vô cùng bá đạo.

Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng y, một chưởng đánh ra, hoán nhật thâu thiên.

Ma bị áp chế, vậy lập tức hóa thân thành phật!

Phật Ma chỉ trong một suy nghĩ, một khắc trước bên người Sở Hưu vẫn là ma diễm ngập rời, giờ khắc này lại đổi thành Phật tướng uy nghiêm.

Dưới Hoán Nhật Đại Pháp, Phật Quốc Tịnh Thổ không ngừng nổ tung, pháp tướng Đại Nhật Như Lai sau lưng Sở Hưu lại xuất chưởng đánh ra, giới tử tu di, càn khôn đảo ngược, khiến tất cả vặn vẹo tan rã, ngay cả Tịnh Thổ Phật Quốc cũng có xu thế tan vỡ.

Hoán Nhật Đại Pháp tăng thêm Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn có lực lượng kinh người, dù sao đây cũng là công pháp chí cường do Đàm Uyên đại sư ngưng tụ sở học cả đời tạo thành.

Nhìn Sở Hưu, gương mặt Hư Hành toát lên vẻ giận dữ: “Đàm Uyên đại sư ngày trước mù mắt rồi mới giao truyền thừa cả đời cho ngươi, đúng là sỉ nhục của Phật tông!”

Đến giờ, không riêng gì người của Đại Quang Minh Tự, hầu hết mọi người trong Phật tông đều nghĩ mãi mà không hiểu vì sao lúc trước Đàm Uyên đại sư lại lựa chọn đem tất cả tu vi sở học giao cho tên ma đầu Sở Hưu kia.

Đàm Uyên đại sư dù sao cũng là Thánh Tăng mà Phật tông công nhận, bọn họ đương nhiên không thể nói rằng Đàm Uyên đại sư trước lúc chết mù mắt rồi mới làm như vậy. Bọn họ chỉ có thể nói rằng Sở Hưu đóng kịch quá tốt, lừa cả Đàm Uyên đại sư.

Lúc này Hư Hành quá nóng giận lại nói thẳng ra như vậy.

Đạp bước tiến về phía trước, mỗi bước đi, hai tay Sở Hưu lại niết ra một ấn quyết.

Khoái Mạn Cửu Tự Quyết liên tiếp kết thành trong tay Sở Hưu, cuối cùng Cửu Ấn Hợp Nhất, bộc phát ra uy năng kinh thiên động địa.

Ấn pháp Mật Tông là cương mãnh bá đạo nhất, dưới Cửu Ấn Hợp Nhất, chín thức ấn pháp như vòng xoay liên tiếp đánh ra, cuối cùng phát ra một tiếng nổ lớn, Phật Quốc Tịnh Thổ ầm ầm tan vỡ!

Hư Hành đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đầy không tin tưởng và không cam lòng.

Lần thứ ba, đây đã là lần thứ ba hắn bị thương dưới tay Sở Hưu!

Hai lần trước thì cũng thôi, nhưng lần này là thực lực hắn thăng tiến nhiều mới chủ động tới gây sự với Sở Hưu, thế nhưng người bị thương vẫn lại là hắn.

Hư Hành không để ý tới một điểm, đúng là thực lực hắn tăng tiến nhiều, nhưng Sở Hưu lại đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, đây đã không chỉ đơn giản là thực lực tăng cường nữa nữa, quả thật là long trời lở đất.

Sân Đao được Sở Hưu nắm trong tay, ma khí vô biên hội tụ trong Sân Đao, dưới ma khí ngập trời lại toát lên ánh sáng đỏ quỷ dị.

Hư Hành vẫn nhớ rất rõ đao này, thực tế cho dù hắn tu luyện rất nhiều bí pháp ngưng thần tĩnh khí nhưng chỉ cần hắn không thể áp chế hoàn toàn sân niệm của bản thân, hắn cũng không cách nào chống cự lại lực lượng của Sân Đao.

Còn đối với Sở Hưu hiện tại, hắn đã gần khống chế được Sân Đao, không đến mức như trước đó chỉ có thể chém một đao, tiếp đó bị lực lượng phản phệ kiệt sức.

Một đao chém ra, thế đao còn chưa hạ xuống đã dẫn phát sân niệm trong lòng Hư Hành, khiến hai mắt hắn thoáng hiện màu đỏ.

Nổi giận gầm lên một tiếng, Hư Hành tay niết phật ấn, đã định dùng lực lượng khí huyết ngăn cản.

Nhưng đúng lúc này, một hồ lô rượu đột nhiên từ không trung rơi xuống, tỏa ra kim quang sâm thẳm.

Rõ ràng chỉ là một hồ lô rượu nhưng lại nặng tựa vạn quân, trấn áp một đao của Sở Hưu!
Chương 855 Thu tay lại 1

Hồ lô rượu lớn cỡ bàn tay đã chặn đứng một trong bảy thanh ma đao của Sở Hưu, luồng sức mạnh đó quả thật mạnh mẽ vô song.

Hừ lạnh một tiếng, trên Sân Đao ma khí bộc phát, trong đó thậm chí còn xen lẫn khí huyết sát.

Trước đó lực lượng của bảy thanh ma đao chủ yếu dẫn phát sân niệm trong lòng đối phương, cho nên lực lượng đơn thuần không quá lớn.

Tới giờ Sở Hưu bộc phát lực lượng cực hạn, hồ lô rượu kia mới phát ra một tiếng nổ, trực tiếp vỡ tan.

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt Hư Hành, lắc đầu nói: “Chậc chậc, hồ lô rượu này của ta làm từ Thanh Đằng Linh Hồ Lô đấy, giờ vì cứu ngươi mà hỏng mất rồi. Hư Hành sư đệ, đừng quên đền ta một hồ lô đựng rượu, đúng rồi, còn quế hoa tửu bên trong nữa.”

Hư Hành ngơ ngác nhìn Hư Độ trước mặt: “Hư Độ sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”

Thật ra trong Đại Quang Minh Tự, tuổi tác Hư Độ còn nhỏ hơn Hư Hành nhiều.

Chỉ có điều bối phận Hư Độ lớn hơn, lại là thủ tọa một trong Tam Đại Thiện Đường, cho nên Hư Hành cũng phải gọi hắn là sư huynh.

Trong quá khứ tại Đại Quang Minh Tự, Hư Độ là người thiếu đứng đắn nhất, lúc bình thường luôn có vẻ cà phất cà phơ, không có uy nghiêm gì. Hư Hành trước nay không để hắn trong mắt.

Thế nhưng ai mà ngờ, ngay thời khắc mấu chốt như vậy lại là Hư Độ cứu hắn.

Hư Độ hừ khẽ một tiếng: “Ta không đến có được không? Nếu ta không đến hôm nay e rằng ngươi phải chết dưới ma đao của Sở Hưu rồi.

Trước khi Hư Vân sư huynh đi đã nói rồi, tất cả mọi người đừng rời khỏi Đại Quang Minh Tự, chỉ cần không xảy ra chuyện uy hiếp an nguy của Đại Quang Minh Tự, tất cả đều không được nhúng tay.

Giờ ngươi làm vậy thì hay rồi, không chỉ xuất quan trước thời hạn, còn vi phạm mệnh lệnh của Hư Vân sư huynh.

Trước đó các ngươi luôn đi tố cáo ta, giờ thì tốt, đến phiên ta tố cáo ngươi với Hư Vân sư huynh.”

Sở Hưu nheo mắt nhìn Hư Độ, thật ra y cũng không hiểu rõ lắm về những võ giả Đại Quang Minh Tự này, đại đa số chỉ là nghe nói mà thôi.

Trong Đại Quang Minh Tự, ngoại trừ phương trượng, người mạnh nhất rõ ràng là thủ tọa Tam Đại Thiền Đường.

Trong đó thực lực của Hư Vân mạnh nhất, trong lời đồn thậm chí không kém hơn phương trượng.

Còn Hư Tĩnh thủ tọa Nhân Quả Thiện Đường nghiên cứu đạo về nhân quả, tu vi cao thâm khó lường, giao thủ với hắn có chết thế nào cũng không biết.

Về phần Hư Độ này, thực lực hắn là một câu đố, vì hắn rất ít khi xuất thủ chính diện, hơn nữa hành xử không đáng tin cậy.

Có điều sau lần trước Ngụy Thư Nhai và Chử Vô Kỵ hỗ trợ chặn đường Đại Quang Minh Tự, Chử Vô Kỵ từng giao thủ với Hư Độ.

Trận chiến đó dù sao cũng là Ngụy Thư Nhai thua dưới tay Hư Vân, cho nên Sở Hưu không nghe được nhiều chi tiết, có điều Chử Vô Kỵ đánh giá Hư Độ chỉ có một câu: không dưới ta.

Đây là một đánh giá rất ngông cuồng, nhưng cũng chứng minh thực lực Hư Độ.

Bởi vì bản thân Chử Vô Kỵ là cường giả chỉ kém một bước là lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nếu Hư Độ không kém hắn, thực lực ra sao có thể tưởng tượng được.

“Đại Quang Minh Tự thật để mắt tới ta, một thủ tọa võ viện cùng một thủ tọa thiện đường không ngờ lại đồng loạt ra tay.”

Hư Độ cười hắc hắc nói: “Nếu Đại Quang Minh Tự thật sự để mắt tới ngươi, vậy không phải Hư Hành cùng ta tới mà là Hư Vân sư huynh đích thân đến. Lúc đó e rằng ngươi chẳng cười được đâu.

Sở Hưu, thương lượng chút nhé? Ngươi với ta cùng thu tay lại, Đại Quang Minh Tự tạm thời không tới gây chuyện với ngươi, còn ngươi cũng đừng làm việc quá đáng.

Mặc dù bối phận của ngươi thấp, nhưng với thực lực của ngươi giờ mà đi ức hiếp một số môn phái nhỏ cũng chẳng khác gì ỷ lớn hiếp nhỏ.”

Hư Hành nhìn Hư Độ cau mày nói: “Hư Độ sư huynh, ngươi không giết Sở Hưu đi còn thỏa hiệp nhượng bộ với hắn làm gì?”

Hư Độ liếc qua, hừ nhẹ nói: “Giết cái gì mà giết? Ngươi đi giết hay ta đi giết? Giết được thì còn cần ta đứng đây bàn điều kiện hay sao?

Hư Vân sư huynh đã tới Tây Sở, đừng để không giải quyết được Bái Nguyệt Giáo mà còn làm rối loạn cả Bắc Yên, đến lúc đó ngươi cũng đừng làm chức thủ tọa này nữa, về nhà bếp làm tăng nhân nhóm lửa đi.”

Hư Độ chỉ giao thủ với Sở Hưu một chiêu, với thực lực của hắn đương nhiên không sợ Sở Hưu.

Nhưng vấn đề là với thực lực mà Sở Hưu thể hiện, chỉ cần Sở Hưu một lòng muốn trốn, hắn cũng chẳng giết được Sở Hưu.

Đừng nhìn Hư Độ lúc thường luôn cười hi hi ha ha, cảm giác không đáng tin cậy, nhưng thật ra trong Đại Quang Minh Tự, hắn là người làm việc có chừng mực nhất.

Trong Đại Quang Minh Tự, hắn nhiều lần phạm phải giới luật, làm rất nhiều chuyện không đáng tin cậy, nhưng mỗi lần đều không ngừng thăm dò ranh giới cuối cùng của phương trượng của phương trượng cùng Hư Vân, không

lần nào thật sự chọc giận hai người, cùng lắm là phạt cấm túc. Từ điểm này có thể nhìn ra Hư Độ thật ra là người rất biết điều.

Nhìn Hư Độ, một lúc lâu sau Sở Hưu mới gật đầu nói: “Ta sẽ nể mặt Đại Quang Minh Tự, lần sau ta sẽ không tùy tiện xuất thủ nữa.

Nhưng tương tự, tốt nhất đừng có ai tới gây sự với ta nữa.

Rốt cuộc Phù Vân đạo trưởng vì sao lại xuất hiện , ta tin các ngươi còn hiểu rõ hơn ta.”

Hư Độ nhún vai nói: “Đó là đương nhiên, Đại Quang Minh Tự ta phổ độ thế nhân nhưng không phải kẻ ngu tự tìm đường chết.”

Nói xong, Hư Độ trực tiếp vung tay, dẫn các đệ tử Đạt Ma Viện cùng Hư Hành rời đi.

Đám đệ tử Cự Linh Bang như Thẩm Phi Ưng không dám tin nhìn cảnh tượng này, quả thật còn khiến bọn họ kinh hãi hơn lúc trước Sở Hưu tùy ý giết chết Phương Đại Thông.

Đây là võ giả của Đại Quang Minh Tự, thế nhưng vẫn không chiếm được chút lợi lộc nào dưới tay Sở Hưu.

Thâm chí với bộ dáng đằng đằng sát khí của Sở Hưu trước đó, nếu cuối cùng Hư Độ không xuất thủ, y sẽ thật sự ra tay giết chết Hư Hành.

Đường Nha đi tới sau lưng Sở Hưu nói: “Ta nói này đại nhân, sao ngươi lại đáp ứng hòa thượng kia không xuất thủ? Thực lực hòa thượng kia thật sự kinh khủng như vậy à?”

Với cảnh giới của Đường Nha, hắn không nhìn ra được Hư Độ mạnh đến đâu, chỉ ném một hồ lô rượu mà thôi, chẳng lẽ người này là cao thủ ẩn tàng?

Sở Hưu cũng không giải thích nhiều, y chỉ thản nhiên nói: “Thực lực người này không dưới ta, đánh với hắn không có lời.”

Đường Nha hiểu rõ gật nhẹ đầu, nói như vậy đã đủ cho hắn hiểu.

“Triệu tập tất cả các thế lực gia nhập Trấn Võ Đường, chuẩn bị bàn bạc.”

Sau khi phân phó cho Đường Nha một câu, Sở Hưu trực tiếp rời đi trước.

Thật ra Sở Hưu còn chưa hoàn toàn quen thuộc với lực lượng cảnh giới Chân Đan, chỉ khi giao thủ với người cùng cảnh giới, Sở Hưu mới có thể hoàn toàn khống chế lực lượng bản thân.

Chẳng qua kẻ địch lúc trước của y thật quá kém, Phù Vân đạo trưởng coi như một nửa, Hư Hành gần được một, chỉ khi giao thủ với Hư Hành Sở Hưu mới gần như vận dụng toàn lực, y cũng cần hoàn thiện lại lực lượng bản thân.

Sau trận chiến này, giang hồ Bắc Yên bị chấn động không nhỏ, các thế lực võ lâm đông đảo ở Bắc Yên, đặc biệt là những thế lực nhỏ lao nhao thở dài, sau này võ lâm Bắc Yên e rằng vĩnh viễn không còn ngày bình yên nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK