Tuy Lục Giang Hà không đáng tin cậy, nhưng Sở Hưu lại rất tin tưởng hắn. Với sự thần dị của Huyết Thần Ma Công, cho dù là cường giả cảnh giới Võ Tiên cũng không thể giết được Lục Giang Hà.
Còn những người khác cũng có thủ đoạn trên người, tuy thực lực không phải mạnh mẽ nhất, nhưng muốn giữ mạng thì không thành vấn đề.
Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai kinh nghiệm phong phú, lại là gừng càng già càng cay, loại hỗn chiến này là thích hợp nhất để họ phát huy.
Mai Khinh Liên tuy thực lực yếu nhất, nhưng Hồng Liên Nghiệp Hỏa của cô có tác dụng khắc chế nhất định đối với yêu quỷ, chỉ giết yêu quỷ cũng có thể tích cóp không ít hồn tinh.
Còn Lã Phụng Tiên là người Sở Hưu không lo lắng nhất.
Vị này may mắn tới kinh người, Sở Hưu thậm chí còn đoán lần này vào Trung Châu, không khéo Lã Phụng Tiên còn kiếm được bảo vật gì đó.
Sau khi xếp hàng đi vào, Sở Hưu là người đầu tiên nhận được lệnh bài. Y ra hiệu cho mọi người ở phía sau rồi bước vào Trung Châu trước.
Khi ánh sáng trắng của trận pháp dịch chuyển biến mất, Thần Vực lập tức trải rộng quanh người Sở Hưu, lĩnh vực sương mù mông lung bao phủ thân thể y.
Đây là kỹ xảo mà Xung Thu Thủy truyền thụ cho Sở Hưu, hay nên nói là kinh nghiệm.
Trận pháp trong nội bộ Trung Châu dịch chuyển ngẫu nhiên, cho nên ngươi không cách nào xác định sau khi dịch chuyển ngươi có xuất hiện gần người đến trước hay không.
Sau khi đi vào Trung Châu sẽ là một trận hỗn chiến phạm vi lớn, bốn phía đều là kẻ địch. Cho nên để đề phòng chuyện vừa dịch chuyển xong đã bị đánh lén, nhất định phải mở lĩnh vực phòng ngự ngay lập tức.
Nhưng đây chỉ là chuyện tỷ lệ rất nhỏ, ít nhất Sở Hưu không xui xẻo như vậy, hay nên nói là người khác không xui xẻo như vậy.
Thu hồi lĩnh vực, Sở Hưu nhìn quanh bốn phía, cảnh tượng trước mặt vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu.
Y tưởng Trung Châu là nơi yêu quỷ hoành hành, chắc chỉ có đất đai trơ trọi. Không ngờ xuất hiện trước mắt Sở Hưu lại là hình ảnh non xanh nước biếc, cảnh sắc động lòng người.
Thiên địa nguyên khí ở nơi này cực kỳ dồi dào, hơn nữa còn không phải loại thiên địa nguyên khí bình thường không bao hàm bất cứ lực lượng thuộc tính gì, mà là loại thiên địa nguyên khí tiếp cận bản nguyên, thuần túy nhất. Đạo Phật Ma, võ giả tu luyện bất cứ thuộc tính nào cũng có thể luyện hóa mà không cần e ngại điều gì.
Chẳng trách bao năm qua dẫu biết nơi này nguy hiểm đến vậy vẫn có nhiều võ giả chạy theo như vậy.
Sự tồn tại của khu vực Trung Châu này là phá hủy quy tắc của thế giới này, tu luyện ở đây không khác gì gian lận, bỏ qua trói buộc của quy tắc thiên địa, đồng thời cũng mang ý nghĩa không có bình cảnh!
Sở Hưu thử đạp lên không bước đi, định đứng trên chỗ cao nhất quan sát tinh huyết của nơi này. Nhưng cho dù y tăng lực lượng tới cực hạn cũng chỉ có thể lơ lửng trên không khoảng mấy chục trượng, tiếp theo không thể lên cao thêm một thước nào.
Sở Hưu nhíu mày, chắc là vì trận pháp trong Trung Châu.
Để đề phòng yêu quỷ trốn thoát ra ngoài, trận pháp của Trung Châu như một cái lồng khổng lồ, bao phủ toàn bộ Trung Châu. Nhưng giờ nhìn lại, cái lồng này đúng là hơi thấp.
Không thể bước lên không, Sở Hưu bèn tùy tiện đi theo một hướng.
Diện tích của Trung Châu lớn cỡ hai quận, chỉ ném mấy ngàn người vào vẫn rất hoang vắng. Sở Hưu đi khoảng nửa canh giờ vẫn không thấy ai khác, nhưng cảnh tượng xuất hiện trước mặt y lại cực kỳ quỷ dị.
Trước mặt Sở Hưu là một thôn xóm nhỏ, bờ ruộng ngang ngang dọc dọc, khói bếp lơ lửng, khung cảnh như thế ngoại đào viên.
Phía trước thôn xóm là một lão nông dân đang cuốc đất, thấy Sở Hưu tới, lão nông kia còn mỉm cười hiền hòa với Sở Hưu: “Vị khách này đi đường tới đây, chẳng bằng vào thôn nghỉ chân một chút đi? Trời cũng dần tối rồi, đi lại trong đêm không an toàn đâu.”
Sở Hưu lạnh lùng nhìn lão nông, thứ này chính là yêu quỷ?
Khu vực Trung Châu không có người sống, bây giờ thôn xóm này xuất hiện trước mặt Sở Hưu, có là thằng ngốc cũng biết đối phương là gì.
Nhưng trong cảm giác của y, thôn xóm này không có gì không đúng. Thậm chí lão nông trước mặt cũng không có gì bất thường, chỉ là một người bình thường tới mức không có gì bình thường hơn.
Chẳng trách trước đó Xung Thu Thủy nói với y, trong Trung Châu đừng tin vào ánh mắt của bản thân, cũng đừng tin vào cảm giác của mình, tất cả đều có thể là giả.
Sở Hưu không ra tay ngay mà mỉm cười nói: “Được, vậy làm phiền lão trượng.”
Đối với các võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, mỗi bước đi trong Trung Châu đều cực kỳ nguy hiểm. Nhưng đối với Sở Hưu, ở nơi này đối thủ của y vĩnh viễn chỉ là người chứ không phải đám yêu quỷ này.
Nhưng y muốn thăm dò chi tiết về lũ yêu quỷ này, dù sao chỉ nghe Xung Thu Thủy miêu tả vẫn quá mơ hồ, y còn chưa hiểu nhiều về yêu quỷ.
Lão nông kia dẫn Sở Hưu vào trong thôn. Nơi này cực kỳ yên bình, phụ nữ trẻ em, nam nhân làm ruộng, ai thấy Sở Hưu cũng mỉm cười nhiệt tình. Nhiệt
tình tới mức khiến người ta cảm thấy... quỷ dị!
Lão nông kia đưa Sở Hưu tới trước một gian nhà bằng cỏ tranh, hô to: “Bà lão ơi, có khách tới, mau rót nước.”
Một bà lão bưng bát nước tới, cười tủm tỉm đi đến trước mặt Sở Hưu, đưa cho y rồi nói: “Quý khách, đây là nước giếng mà làng chúng ta tự đào, rất ngọt, ngài nếm thử.”
Sở Hưu xem xét chén nước, trong đó không phải nước mà là một chất lỏng đục ngầu khô vàng, tỏa ra mùi xác thối. Thậm chí trong đó còn có một ngón tay đã biến thành màu đen, đeo một cái nhẫn viết hai chữ Phạn văn. Tình cờ lại là chữ mà Sở Hưu biết, Shiva!
Sở Hưu nhíu mày, thế này là sao? Không biết bao nhiêu năm trước có người của Phạm Giáo Shiva Điện vẫn lạc tại đây?
Đương nhiên Sở Hưu sẽ không uống cái này, y chỉ lạnh lùng nhìn bà lão kia.
Thấy Sở Hưu không uống, bà lão vẫn cười tủm tỉm nói: “Sao quý khách không uống, vậy ta tự tới đút cho quý khách nhé.”
Nói đoạn, không ngờ bà lão lại đưa cái bát bẩn thỉu kia về phía miệng Sở Hưu.
“Muốn chết à!”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, một luồng cương khí lướt qua, chém đứt đầu bà lão.
Nhưng quỷ dị là thi thể kia lại không chảy ra chút máu nào, cái đầu rơi xuống đất vẫn mỉm cười nói: “Quý khách làm vậy là sao? Không ưa vì chúng ta bẩn quá à?”
Nụ cười vẫn là nụ cười đó, nhưng cảnh tượng lại khiến người ta rùng mình.
Lão nông kia nhìn Sở Hưu nói: “Chúng ta đang chiêu đãi quý khách, nhưng quý khách lại ra tay giết người, như vậy là quý khách không đúng rồi.”
"Giả thần giả quỷ!"
Cương khí đột nhiên bộc phát quanh người Sở Hưu, trực tiếp khuấy tan cả bà lão, lão nông lẫn gian nhà tranh.
Nhưng một khắc sau, tất cả các thôn dân đã vây quanh Sở Hưu, gương mặt đều mỉm cười quỷ dị, tay cầm một bát thi thủy, đi về phía Sở Hưu.
“Quý khách uống một bát nước đi.”
"Uống một bát nước đi."
"Một bát nước đi."
Âm thanh như ma âm vang vọng vào tai Sở Hưu, trực tiếp gieo tận đáy lòng y, khiến tâm cảnh của y đột nhiên cảm thấy bực bội.
“Tất cả chết hết đi!”
Chấn động Thần Vực đột ngột bộc phát tới mức lớn nhất, xoắn tan tất cả mọi người.
Cảm giác này cực kỳ chân thật, máu tươi bắn ra bốc hơi, sinh cơ tiêu tán, cứ như chỉ chớp mắt mà Sở Hưu đã giết vài trăm thôn dân yếu ớt vô tội.
Tất cả thôn dân đều bị Sở Hưu giết chết, nhưng một khắc sau, ngay lúc Sở Hưu còn chưa kịp phản ứng, y lại xuất hiện trước cửa thôn. Lão nông kia lại mỉm cười hiền hòa với y: “Vị khách này đi đường tới đây, chẳng bằng vào thôn nghỉ chân một chút đi? Trời cũng dần tối rồi, đi lại trong đêm không an toàn đâu.”
Chương 1697 Phá cục 1
Luân hồi, lại một lần luân hồi.
Khoảnh khắc đó, với linh giác của Sở Hưu mà cũng không phát hiện rốt cuộc lão nông kia xuất hiện như thế nào, làm sao hồi phục, cứ như thời gian đảo ngược, trở lại thời điểm ban đầu.
Tuy y biết rõ tất cả những thứ này đều là giả, đều là ảo thuật, nhưng con mắt của y nói với y, đây đều là thật, linh giác của bản thân cũng nói với mình, những thứ này là thật.
Vậy rốt cuộc giả ở đâu?
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, y vung tay, lại thả ra một luồng cương khí giết chết lão nông kia, Thần Vực quanh người cũng mở rộng tới phạm vi vài trăm trượng, chỉ chớp mắt toàn bộ thôn nhỏ đã bị Thần Vực xoắn tan thành mây khói.
Lần này Sở Hưu dốc tinh thần lực của bản thân tới mức lớn nhất, Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng được y thi triển tới cực hạn. Nhưng ngay khi thôn xóm vỡ vụn, trí nhớ của y như bị người khác xóa đi một khoảnh khắc, ngay sau đó y vẫn đứng trước thôn xóm, lão nông vẫn nở nụ cười quỷ dị y hệt lúc trước nhìn Sở Hưu: ““Vị khách này đi đường tới đây, chẳng bằng vào thôn nghỉ chân một chút đi? Trời cũng dần tối rồi, đi lại trong đêm không an toàn đâu.”
“Một lần không giết được các ngươi, vậy ta giết các ngươi mười lần, trăm lần!”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, phá hủy mọi thứ hết lần này hết lần khác. Không biết từ khi nào, chẳng ngờ hai mắt của y đã nhuốm màu đỏ tươi, sát khí dần dần tăng cường.
Tới cuối cùng, thậm chí trong đầu Sở Hưu chỉ còn một chữ giết, không còn cả ý nghĩ tìm kiếm chân thân của yêu quỷ.
Ngay lúc Sở Hưu sắp lạc lối trong sát ý, tâm chí y đột ngột phúc chí tâm linh, bỗng nhiên tỉnh lại, dùng ý chí cường đại khu trục sát ý ra khỏi đầu óc.
“Thứ này cũng có chút bản lĩnh đây.”
Vừa rồi mỗi lần giết chóc, trông thì là Sở Hưu giết chết yêu quỷ, xé rách ảo ảnh này, nhưng thực tế là trong lúc bất tri bất giác y đã bị lạc lối.
Trong mắt y, trong cảm giác của y, những người này không khác gì người bình thường. Tuy y biết đây không phải chân thân nhưng con mắt và cảm giác của y lại nói với y, tất cả đều là thật.
Tuy Sở Hưu cũng giết chóc vô số, nhưng dám nói mình chưa bao giờ giết những người bình thường này.
Y không hiếu sát, giết người chỉ là một thủ đoạn chứ không phải thú vui.
Kẻ giết người làm vui không phải là ma mà gọi là biến thái cuồng sát.
Kết quả bây giờ trong hoàn cảnh ‘chân thực’ này, y lại liên tiếp giết chóc những người bình thường này, cảm giác này cực kỳ chân thực, trong lúc lơ đãng đã tiêm nhiễm vào đáy lòng y, khiến y thiếu chút nữa bị sát khí che khuất tâm trí.
Ở đây, con mắt và linh giác không phải có thể tin tưởng hay không nữa mà trở thành vướng víu, khiến người ta lầm đường lạc lối.
Lần này đúng là Sở Hưu chủ quan.
Trước khi tới đây, trong lòng Sở Hưu chỉ đặt những cao thủ cường giả của các môn phái khác làm mục tiêu, y thật sự không để những yêu quỷ này trong mắt, không ngờ thiếu chút nữa lật thuyền trong mương.
Thật ra suy nghĩ cẩn thận lại, nếu các đại phái đã đặt một cân hồn tinh ngang hàng với một tấm lệnh bài, vậy độ khó của hai việc này hẳn là tương đương.
Nhưng Sở Hưu quên không khỏi Xung Thu Thủy, rốt cuộc một hồn tinh của yêu quỷ nặng bao nhiêu. Nếu chỉ có mấy lượng, vậy đúng là không có lợi bằng đối phó với các võ giả khác.
Lúc này lão nông kia lại cười tủm tỉm nhìn Sở Hưu: “Vị khách này đi đường tới đây, chẳng bằng vào thôn nghỉ chân một chút đi? Trời cũng dần tối rồi, đi lại trong đêm không an toàn đâu.”
Lần này Sở Hưu cũng mỉm cười đáp: “Được, đi đêm đúng là không an toàn, không khéo ta còn phải ở lại thêm một đêm đấy.”
Nụ cười trên mặt lão nông dừng lại một chút, sau đó dẫn Sở Hưu tới gian nhà tranh, bà lão kia vẫn bưng một bát thi thủy có ngón tay đứt đưa tới miệng Sở Hưu.
Nhưng lần này Sở Hưu không động thủ, không ngờ y trực tiếp nhận lấy, uống sạch thi thủy trong bát.
Cảm giác tanh hôi trơn nhẵn bùng nổ trong miệng, ngón tay cụt cũng bị Sở Hưu cố nuốt vào bụng, nhưng gương mặt y vẫn không đổi sắc, mỉm cười nói: “Nước giếng của nhà nông đúng là không tệ. Có còn nữa không, cho ta thêm một bát.”
Nụ cười của lão nông và bà lão cùng trở nên cứng nhắc trong một chớp mắt rồi lập tức khôi phục bình thường.
Lão nông cười nói: “Quý khách không cần nóng vội như vậy, thôn chúng ta đã lâu rồi không có người tới, khó khăn lắm mới gặp được người ngoài. Trưởng thôn đang dẫn mọi người bố trí tiệc chờ ngài đấy.”
"Vậy tại hạ từ chối thì bất kính."
Sở Hưu mỉm cười đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát mà con đường trong thôn đã được bố trí tiệc, vô số thôn dân đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Hưu.
Nhưng bữa tiệc kia lại cực kỳ khủng khiếp, từng khay giòi bọ rắn rết độc trùng, còn có một cái đầu người thối rữa, hai mắt trống rỗng nhìn Sở Hưu.
Thôn dân xung quanh đều mỉm cười nhìn Sở Hưu: “Mời quý khách nhấm
nháp, đây đều là đặc sản của thôn chúng ta, tới nơi khác không ăn được đâu.”
“Ăn à? Vậy ta phải nhấm nháp thật kỹ mới được.”
Sở Hưu mỉm cười, mặt không đổi sắc nuốt từng khay đồ ăn khủng khiếp kia vào bụng, xúc giác lẫn vị giác đều cực kỳ chân thật, nhưng y vẫn như đang thưởng thức cao lương mỹ vị, gương mặt còn mỉm cười hài lòng.
Nụ cười của các thôn dân đều cứng đờ lại, một đứa bé trông như khắc bằng ngọc há to miệng, nhất thời không quan sát, không ngờ đầu lại rơi xuống đất, lăn hai vòng, biểu cảm trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ sửng sốt, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Sở Hưu nhặt đầu của nó lên, đặt lại cho nói rồi thản nhiên nói: “Bé con phải cẩn thận, phải để ý kỹ cái đầu của mình, mất mặt thì không tìm lại được đâu.”
Sở Hưu nhìn xung quanh một chút nói: “Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à? Hay là bao năm qua có quá ít võ giả làm được tới như vậy, cho nên ngươi không chuẩn bị?
Nhưng yêu quỷ đúng là rất thần kỳ, thứ như ngươi không nằm trong quy tắc thiên địa, không trong ngũ hành luân hồi, chỉ sinh ra tại Trung Châu này.
Muốn giết ngươi, thật ra tu vi không phải quan trọng nhất mà là tâm cảnh.
Chỉ sợ trước đây tâm cảnh của ngươi cũng không đạt cho nên mới chết ở đây? Người trong Phạm Giáo các ngươi khi còn sống đã cực đoan, gặp yêu quỷ rất dễ khiến tâm cảnh mất cân bằng, bây giờ chết rồi mà vẫn không tiến bộ, vẫn là rác rưởi!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, không ngờ y trực tiếp giơ tay ra ‘ mổ ngực mổ bụng’ mình, móc ra một ngón tay cụt!
Y bóp mạnh, không ngờ ngón tay cụt kia lại hóa thành một hòa thượng mặc áo đen, toàn thân đầy vết gặm, thậm chí không thấy rõ gương mặt, không ngừng giãy dụa trong tay Sở Hưu.
Tiếp đó ngọn lửa diệt thế bùng lên trong tay Sở Hưu, hòa thượng kia kêu la thảm thiết, bị đốt thành tro bụi, chỉ để lại một viên tinh thạch trong suốt.
Sau khi hòa thượng kia tan thành tro bụi, những thôn dân xung quanh cũng biến mất trước mắt Sở Hưu, không còn tăm tích.
Sở Hưu thở dài, đây mới là yêu quỷ, hay nên nói là điểm đáng sợ thật sự của Trung Châu.
Chương 1698 Phá cục 2
Như thaật như ảo, ngươi nghĩ nó là thật thì nó là thật, ngươi cho rằng nó là giả nhưng chưa chắc nó đã là giả.
Chỉ cần trong phạm vi Trung Châu, người chết sẽ biến thành yêu quỷ. Khi còn sống yêu quỷ này cũng là đệ tử của Shiva Điện Phạm Giáo đi vào Đại La Thần Cung rèn luyện, kết quả lại vẫn lạc tại đây, hóa thành yêu quỷ.
Lúc trước Sở Hưu cũng để ý tới người của Phạm Giáo đi vào nơi này.
Ngoài vị nửa bước Võ Tiên Tân Già La, Phạm Giáo phái tới vài chục người đến đây, yếu nhất cũng có cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong, có thể nói là nội tình cực kỳ thâm hậu.
Trong quá khứ võ giả Phạm Giáo chắc không kém hơn hiện tại, kết quả cho dù như vậy bọn họ vẫn nằm lại tại đây. Mức độ nguy hiểm của yêu quỷ vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu, không biết tình hình bọn Lã Phụng Tiên như thế nào.
Sở Hưu vô thức cầm viên hồn tinh lên ước lượng. Viên hồn tinh này nặng chừng năm cân, chuyện này vượt ngoài dự liệu của Sở Hưu.
“Không ngờ giết đám yêu quỷ này còn có lời hơn chém giết các võ giả khác.”
Thật ra điểm này là Sở Hưu nghĩ sai, lần này chỉ có thể nói là y không được may mắn.
Trọng lượng của hồn tinh được quyết định bởi sức mạnh của yêu quỷ. Hồn tinh này nặng tới năm cân, vậy yêu quỷ này cũng là loại tương đối mạnh trong Trung Châu, là loại rất hiếm gặp, kết quả lại bị Sở Hưu gặp phải.
Hơn nữa tiền thân của nó không chỉ là võ giả Phạm Giáo mà còn là một vị cung chủ của thần cung, thực lực không yếu, cho nên sau khi trở thành yêu quỷ mới có lực lượng như vậy, thiếu chút nữa khiến Sở Hưu lật thuyền trong mương. Nếu đổi lại là yêu quỷ yếu một chút, với tâm cảnh hiện tại của Sở Hưu, có thể giải quyết bọn chúng hết sức dễ dàng.
Sở Hưu cầm hồn tinh lên, nheo mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nửa ngày sau, y đột nhiên truyền nguyên thần vào hồn tinh, bắt đầu luyện hóa.
Xung Thu Thủy đã nói với y, có thể luyện hóa hồn tinh, sau khi luyện hóa có thể tăng cường lực lượng tinh thần lực và nguyên thần của bản thân.
Các đại phái yêu cầu mọi người dùng hồn tinh thay thế lệnh bài, cũng là muốn coi hồn tinh như vật liệu gia cố trận pháp ở Trung Châu.
Hồn tinh bắt nguồn từ yêu quỷ, làm vật liệu trận pháp cũng có thể phong tỏa yêu quỷ.
Trung Châu này khắp nơi đều có cơ duyên, đương nhiên điều kiện là ngươi phải có mạng để lấy cơ duyên này.
Hiện tại luyện hóa hồn tinh này có thể nhanh chóng tăng cường tinh thần lực
và nguyên thần của Sở Hưu, đối phó với đám yêu quỷ này sẽ càng thuận lợi.
Còn chuyện Đại La Thần Cung mở cửa lúc cuối, Sở Hưu lại không hề lo lắng.
Vì từ lúc đầu y đã định cướp đoạt lệnh bài trong tay những võ giả khác, cuối cùng nhận được tư cách đi vào Đại La Thần Cung.
Đương nhiên, nếu thuận tiện cũng có thể giải quyết những kẻ thù của mình, ví dụ như Tân Già La.
Sau khi bước vào Trung Châu, yêu quỷ đầu tiên mình gặp khi còn sống là người của Phạm Giáo, vậy chẳng phải ý trời muốn y và người của Phạm Giáo chấm dứt nhân quả tại đây?
Vài ngàn võ giả đi vào Trung Châu, thật ra những người gặp yêu quỷ ngay đầu tiên chỉ là số ít.
Tuy Trung Châu có nhiều yêu quỷ nhưng không nhiều tới mức đâu đâu cũng có. Hơn nữa gặp yêu quỷ cũng chưa chắc đã gặp loại cường đại như Sở Hưu, cho nên tóm lại vẫn là bản thân Sở Hưu xui xẻo.
Đương nhiên cũng có người xui xẻo hơn Sở Hưu, chưa tới một ngày, trong Trung Châu đã có vài chục võ giả bỏ mạng, phân nửa trong số đó là chết dưới tay yêu quỷ.
Lúc này trên đỉnh một ngọn núi cao, Tân Già La quanh người lấp loáng ánh thái dương vàng kim, lên tới đỉnh núi vẫn không dừng lại. Lực lượng của hắn tăng lên tới cực hạn, lực lượng quy tắc, lực lượng thiên địa đều bị hắn giẫm dưới chân!
Đạp lên trời bước đi, lục địa chân tiên!
Ngay ngày đầu tiên sau khi bước vào Trung Châu, Tân Già La đã bước vào cảnh giới Võ Tiên.
Trước đó Xung Thu Thủy đã nói với Sở Hưu, rất có thể sẽ có người lách luật trong tranh đoạt Đại La Thần Cung, kiềm chế cảnh giới của bản thân, đợi sau khi đi vào Trung Châu mới đột phá lên Võ Tiên. Tân Già La chính là người như vậy.
Phạm Giáo cũng là một đại phái đỉnh phong trong Đại La Thiên, cũng có cường giả đỉnh cấp Võ Tiên cửu trọng thiên. Bọn họ mẫn cảm với đại sự như vậy hơn xa đám người Xung Thu Thủy, cho nên Tân Già La đã đợi ngày này rất lâu.
“Sở Hưu!”
Ánh mắt Tân Già La lóe lên vẻ lạnh lùng, hy vọng tên Sở Hưu kia đừng chết dưới tay yêu quỷ, hắn còn muốn tra hỏi tung tích của Ma Lợi Kha từ chỗ Sở Hưu.
Đương nhiên hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của Tân Già La không phải tìm Sở Hưu mà là tìm những võ giả khác của Phạm Giáo.
Tuy trong Trung Châu, quy tắc thiên địa bị vặn vẹo, tất cả những bí thuật trận pháp liên lạc đều bị đứt quãng.
Nhưng Đại La Thiên có vô số bí pháp, không phải chỉ trận pháp mới có thể liên lạc từ xa.
Trong tay hắn có một bí thuật học được từ tế ti man tộc, có thể cảm giác loáng thoáng những người có máu tươi của mình.
Tuy trong Trung Châu này, cảm giác này bị kiềm hãm rất lớn, nhưng hắn có thể thấy được đại khái.
Lúc này Sở Hưu không biết, y và Tân Già La tâm ý tương thông, đều đang tính toán đối phương.
Khoảng ba canh giờ sau, Sở Hưu đã luyện hóa hồn tinh xong, phía sau y tỏa ra một luồng sáng vàng kim chói mắt, không cách nào che lấp.
Sở Hưu thở dài một tiếng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn tán thưởng.
Hồn tinh nặng năm cân tăng cường tinh thần lực của y tới một phần mười, hiệu quả rất kinh người.
Tinh thần lực khác với nội lực bình thường, xưa nay tăng trưởng rất khó khăn. Nếu bảo Sở Hưu khổ tu để tăng cường một phần mười này, e là y bế quan vài năm cũng chưa chắc đã làm được.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không trung trên Trung Châu đều bị trận pháp bao phủ, vốn không thấy rõ mặt trời mặt trăng hay ánh sao, bầu trời bị tầng tầng lớp lớp sương mù mông lung che lấp.
Tân Già La định tìm những người khác trong Phạm Giáo, Sở Hưu cũng định tìm cơ hội thử xem có thấy được bọn Lã Phụng Tiên không.
Sau khi thấy được sức mạnh của yêu quỷ, y cũng lo lắng cho họ. Ngoài ra trong Trung Châu có nhiều võ giả như vậy, cho dù Sở Hưu có thực lực kinh nghiệm, nhưng muốn thu thập lệnh bài vẫn cần đại lượng nhân thủ hỗ trợ mới được.
Đây cũng là kinh nghiệm mà Xung Thu Thủy nói cho y.
Xưa nay những người thắng cuối cùng trong Đại La Thần Cung đều là người của đại phái, phía sau có rất nhiều người phụ trợ, giúp hắn thu thập lệnh bài.
Dù sao đối thủ của ngươi không phải là kẻ yếu, cho dù ngươi có thể đối phó với tất cả mọi người, nhưng ngươi cũng phải truy bắt từ từ, thu thập lệnh bài, cho dù chỉ truy tung cũng tốn tới chín phần mười thời gian.
Nhưng Sở Hưu không biết là thật ra đám người Lã Phụng Tiên đều có vận may tốt hơn y.
...
Chương 1699 Tình cảnh mỗi người
Trong một sa mạc hoang vắng, cảnh tượng giống như ở Lục Đô, vô số quỷ đói ưỡn bụng, tứ chi bé nhỏ giãy giụa bò về phía Thương Thiên Lương.
Thương Thiên Lương cười lạnh nói: “Đã sắp chết đói rồi còn bò chậm rì rì như vậy, sống đã vô dụng, chết có ăn phân cũng chẳng kịp lúc còn nóng!”
Lực lượng khô vinh bộc phát quanh người hắn, đám quỷ đói xung quanh hắn lập tức nổ tung. Hắn trực tiếp giơ tay móc vào bụng một con quỷ đói gầy yếu nhất, lấy ra một viên tinh thạch lớn cỡ hai ngón cái.
Thương Thiên Lương hài lòng cười: “Chậc chậc, nặng khoảng ba lượng, không nhỏ.”
Trong ma quật đen kịt, bóng tối vô tận thôn tính Ngụy Thư Nhai, từng âm thanh trầm trầm nỉ non bên tai lão, khuyên lão ngủ đi, bảo lão nghỉ ngơi.
Ngụy Thư Nhai khẽ thở dài một tiếng: “Đại nghiệp chưa thành, làm sao lão già ta nghỉ ngơi cho đặng?
Nếu mệt mỏi là buông bỏ, vậy thế gian này có mấy ai đi được tới cuối cùng?”
Ngụy Thư Nhai vừa dứt lời, một điểm sáng đã bùng lên trong tay hắn, tựa như Vô Căn Thánh Hỏa trên đỉnh Côn Luân Sơn, xé tan màn đêm!
Trong tòa thành chết, vô số thi thể mục nát, xương xẩu khô khốc, chen chúc nhau lao về phía Trần Thanh Đế, nhưng nghênh tiếp bọn chúng lại là một nắm đấm cực lớn. Một quyền, diệt thành!
Nhưng giống như yêu quỷ mà Sở Hưu đã gặp, sau khi vỡ vụn nó lại tái hiện. Trần Thanh Đế lại đấm ra một quyền, lặp đi lặp lại, như không biết mệt mỏi.
Cứ lần này nối tiếp lần khác, thậm chí yêu quỷ kia cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần luân hồi. Tâm cảnh Trần Thanh Đế vẫn không hề thay đổi, cũng không định tìm chân thân của yêu quỷ kia.
Đến cuối cùng, thậm chí yêu quỷ cũng thấy nghi ngờ, liệu có phải kẻ trước mắt là giả không? Rốt cuộc yêu quỷ không chịu nổi nữa, một bộ xương nhỏ nhỏ bỏ chạy dưới mặt đất.
Nhưng nó vừa ngóc đầu lên, một bàn chân đã hạ xuống giẫm nát nó!
“Rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi!”
Trong chùa miếu đổ nát, vô số hòa thượng cầm kinh văn bình bát không ngừng đọc kinh phật bên tai Lục Giang Hà, khiến tâm thần người khác ối loạn.
Lục Giang Hà cười lạnh một tiếng, xung quanh bộc phát vô số tơ máu, đâm vào người những hòa thượng kia, rút máu tươi của bọn họ ra. Nhưng những hòa thượng kia lại không hề thay đổi.
Lục Giang Hà nhắm mắt lại cười lạnh nói: “Tiểu tử Sở Hưu đã nói không thể tin vào con mắt, không thể tin vào linh giác, nhưng bản tôn chỉ tin vào cảm giác, cảm giác đối với khí huyết!
Ai cũng rất thật, lực lượng khí huyết không khác gì người bình thường, đã vậy, kẻ không giống người nhất chính là quỷ rồi!”
Lục Giang Hà đột nhiên quay lại sờ tượng phật sau lưng, móc từ trong đó ra một viên hồn tinh. Cả chùa miếu lẫn hòa thượng đều tan biến.
Trong quán rượu đèn đuốc sáng trưng, vô số nam tử mạnh mẽ tuấn lãng đang giơ tay sàm sỡ Mai Khinh Liên.
Không sai, theo Mai Khinh Liên, hành động của bọn họ chính là sàm sỡ.
Mai Khinh Liên vẻ mặt khó chịu: “Bà đây thiếu nam nhân đến vậy ư? Cái thứ này nhìn thấu lòng người vậy à?”
Bàn tay ngọc vung nhẹ, Hồng Liên Nghiệp Hỏa lan tỏa, tất cả đều bị đốt trụi.
Một yêu quỷ mập mạp xấu xí muốn bỏ trốn nhưng nó lại kinh hãi phát hiện Hồng Liên Nghiệp Hỏa bùng cháy trong người nó, đến khi nó phản ứng lại thì đã bị đốt thành một viên hồn tinh.
Trong dãy núi ở Trung Châu, Lã Phụng Tiên không gặp yêu quỷ, y chỉnh lẳng lặng đứng nhìn hai võ giả Chân Hỏa Luyện Thần chém giết lẫn nhau bên dưới.
Kết quả không đợi y nhìn ra manh mối gì, không ngờ hai người đồng thời thi triển sát chiêu, trực tiếp đồng quy vu tận. Chuyện này khiến Lã Phụng Tiên đang định mở mang kiến thức về võ đạo của các đại phái, lúc này không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng sau khi ngạc nhiên, y cũng đi tới, lấy hai tấm lệnh bài từ thi thể hai võ giả.
“Vận may không tệ.”
Lã Phụng Tiên mỉm cười xán lạn, hắn không thích chém giết, bây giờ nhặt được hai tấm lệnh bài, vừa hay có thể giúp sức cho Sở huynh.
Ngày đầu tiên sau khi vào Trung Châu, trừ Lã Phụng Tiên ra, tất cả mọi người đều gặp yêu quỷ vào cùng một thời điểm, nhưng không tốn bao nhiêu thời gian đã giải quyết xong, không gặp trường hợp nào khó đối phó như Sở Hưu.
Lúc này tuy Sở Hưu định đi tìm đám người Lã Phụng Tiên, nhưng y không đi lung tung mà trực tiếp cất bước về phía Đại La Thần Cung.
Đại La Thần Cung đã mở cửa nhiều lần, đương nhiên cũng có kinh nghiệm và cách thức do các tiền bối lưu lại.
Mọi người phải chém giết tranh đoạt trong khu vực Trung Châu một tháng thì Đại La Thần Cung mới thật sự mở cửa. Cho nên lúc đầu hầu như không ai đi sâu vào Trung Châu mà chỉ đi vòng quanh bên ngoài giao chiến với các võ giả khác hoặc săn giết yêu quỷ.
Cho nên cứ như vậy, theo vị trí và thời gian, Trung Châu cũng chia thành ba giai đoạn.
Đầu tiên là tìm kiếm đồng hành và chém giết yêu quỷ ở vòng ngoài, tốn khoảng mười ngày. Thời gian này thường thanh trừ khoảng một nửa số người.
Mười ngày tiếp theo là tiến vào khu vực bên trong Trung Châu tiếp tục tranh đoạt chém giết. Lúc này những người lưu lại đều là cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần trở lên, đại đa số có tư cách đi lại một mình trong Trung Châu, có thể chống lại yêu quỷ cấp cao. Trong giao dịch này khoảng khác sẽ thu nhỏ, người của các đại tông môn sẽ tụ tập ở đây.
Còn tới mười ngày cuối cùng, sẽ tiến hành giao chiến ở khu vực lân cận của Đại La Thần Cung, phân định thắng bại, có thể nói là cực kỳ thảm khốc.
Còn bây giờ Sở Hưu trực tiếp bỏ qua bước đầu tiên, định tới con đường nối giữa bên ngoài và bên trong Trung Châu.
Như vậy sẽ có tỷ lệ rất lớn gặp được đám người Lã Phụng Tiên. Hơn nữa y cũng đỡ tốn thời gian hơn.
Dù sao cướp đoạt lệnh bài và hồn tinh trên người kẻ khác sẽ nhanh chóng hơn tự mình đi tìm!
Ngoài cửa một sơn cốc trong khu vực Trung Châu, một lão già bẩn thỉu gương mặt ngây ngốc nhìn phía trước, tay bưng một cái đầu người đẫm máu quơ tới quơ lui.
Thấy bóng dáng Sở Hưu, lão già kia mỉm cười quái dị, giơ cái đầu người lên: “Quý khách có muốn ăn dưa không? Vừa hái đấy, vỏ mỏng lại nhiều nước.”
Sở Hưu nhíu mày, gương mặt mỉm cười quái dị: “Yêu quỷ?”
Lão già kia lại như không cảm giác được, trực tiếp đưa cái đầu người tới. Nhưng một khắc sau cái đầu lại đột nhiên nổ tung, một luồng kiếm quang sắc bén tới cực điểm xuất hiện trước mặt Sở Hưu.
Kết quả lạnh lẽo đóng băng không gian và thời gian, lực lượng quy tắc cũng bị thu nhỏ tới phạm vi ba trượng xung quanh lão già, vừa vặn bao phủ thân hình Sở Hưu.
Khi kiếm quang kia xuất hiện ở mi tâm của Sở Hưu, thân hình của y không thể dịch chuyển tới nửa bước!
Chương 1700 Đánh... Đánh cướp! 1
Trong Trung Châu khắp nơi đều là nguy hiểm chết người, không chỉ có yêu quỷ mà còn có người.
Lão già kia gương mặt nở nụ cười lạnh lùng, đâu phải chỉ một hai người chết dưới chiêu này của hắn.
Nhưng một khắc sau, nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt hắn đã cứng đờ lại.
Mũi kiếm lạnh lẽo xuyên qua cơ thể Sở Hưu, nhưng lại tiêu tan như bong bóng.
“Ảo thuật! Không thể nào!”
Lão già kia trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Có lẽ ảo thuật có thể lừa gạt ánh mắt hắn, nhưng kiếm mang của hắn đã phong tỏa quy tắc thời gian và không gian trong phạm vi ba trượng xung quanh thân thể, tuy chỉ có ba trượng nhưng không ai có thể trốn thoát khỏi phạm vi ba trượng này.
Cho nên đáp án duy nhất là từ khi thấy hắn, Sở Hưu đã không coi hắn là yêu quỷ, còn hắn chỉ thấy ảo giác!
“Chậc chậc, chỉ thấy quỷ giả người, đây là lần đầu tiên ta thấy người giả quỷ, sáng tạo lắm!”
Giọng nói bỡn cợt vang lên sau lưng, khoảnh khắc sau đao mang lạnh lẽo đã bao phủ toàn thân hắn.
Mờ mịt vô tung, không thấy bóng dáng.
Lão già kia chỉ cảm thấy đao ý lạnh lẽo trải rộng khắp toàn thân, nhưng mãi vẫn không tìm được căn nguyên ở đâu.
Kiếm khí lạnh lẽo vặn vẹo lực lượng quy tắc, chớp mắt đã bộc phát ra khắp nơi trong phương viên ba trượng, thậm chí dưới chân hắn cũng bị phá thành một cái hố lớn chừng trăm trượng.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã thấy đao quang lạnh lẽo như phá thiên diệt địa đánh xuống. Sở Hưu cầm Phá Trận Tử chém một đao trông rất hời hợt, nhưng đao thế lại cực kỳ mãnh liệt.
Một tiếng sắt thép va chạm vang lên, trường kiếm trong tay lão già kia lập tức vỡ vụn, thân thể cũng bị luồng sức mạnh này chém bay.
Vốn dĩ tu vi thân thể của Sở Hưu đã không yếu, lúc này còn được lực lượng ma thần gia trì, thân thể đã cường hãn tới kinh người. Trong cùng cấp độ, trừ Trần Thanh Đế, so đấu lực lượng thân thể thì Sở Hưu không sợ bất cứ ai.
Thần Vực lan tỏa, lão già bị Sở Hưu chém bay lại bị lĩnh vực cưỡng ép kéo về. Hắn hoảng sợ thiêu đốt khí huyết, nhưng còn chưa kịp bộc phát, lão già đã phát hiện khí huyết xung quanh mình bỗng nhiên trì trệ, không ngờ lại chảy ngược lại cơ thể mình, khiến hắn lập tức bị phản ngược lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Tuổi tác lớn vậy rồi mà dám chơi lực lượng khí huyết?”
Giọng nói lạnh lùng của Sở Hưu vang lên, trong Thần Vực âm dương điên đảo, ngũ hành rối loạn, định xé toang lão già kia ra.
“Lão phu liều mạng với ngươi!”
Lão già kia cũng thật hung ác, không ngờ lại trực tiếp cắn răng, cắm tay vào trái tim, đột nhiên bóp nát. Máu tươi bắn ra, không ngờ lại hóa thành màu đen kịt, một ma ảnh khủng khiếp từ trong máu tươi tỏa ra.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại niết ấn quyết, trong ánh mắt hấp hối của lão già kia, ma ảnh mà hắn dùng bí thuật tạo ra lại trở nên vặn vẹo, không chịu khống chế của hắn, ngược lại bao phủ toàn thân hắn, vặn xoắn, giết chết một cách triệt để!
Khoảnh khắc máu tươi chảy xuống, lão già kia đã chết không toàn thây, chỉ còn bốn tấm lệnh bài và một viên hồn tinh lớn cỡ hột đào rơi xuống đất.
Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, y rất thỏa mãn về lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma.
Thiên Ma vô tướng, Tạo Hóa vô hình.
Biến rất nhiều chuyện không thể thành có thể, hễ là ma khí âm cực, Sở Hưu đều có thể cưỡng ép vận dụng lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma khống chế.
Thậm chí đối với những lực lượng khác, lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma cũng có thể biến chúng thành ma khí.
Lão già kia không phải người trong giới Ma đạo, con đường võ đạo của hắn có lực bộc phát cực mạnh, thủ đoạn quả quyết hung tàn, hẳn là võ giả tán tu đi lên từ tầng chót.
Tới giờ mới hơn một ngày, đối phương đã giết tới ba người, còn tiêu diệt một yêu quỷ, có thể nói là hiệu suất rất cao.
Hơn nữa thủ đoạn của hắn cũng rất sáng tạo.
Xưa nay chỉ có quỷ giả người, chưa từng thấy người đóng giả quỷ.
Trung Châu rất đặc biệt, lại thêm hắn dùng bí pháp cố gắng ẩn giấu khí tức trên người mình, tạo một bộ dạng như quỷ, ai cũng cho rằng hắn là yêu quỷ.
Hơn nữa đối mặt với yêu quỷ, đa số mọi người sẽ thăm dò cẩn thận, tìm hiểu xem chân thân và nhược điểm ở đâu, hầu như không có ai vừa gặp đã ra tay. Cho nên rất dễ bị lão già này áp sát, đánh lén thành công.
Cầm viên hồn tinh lên ước lượng một chút, còn chưa tới một cân, Sở Hưu nhếch miệng hơi ghét bỏ.
Quá ít, thậm chí y còn chẳng có hứng thú luyện hóa.
Nhìn qua địa hình xung quanh, đánh giá con đường mình cần đi, qua thung lũng này một quãng là tới phạm vi bên trong Trung Châu, cho nên lão già này cũng có tâm tư như Sở Hưu, chọn vị trí cũng không sai, chỉ có điều thực lực hơi yếu, hay nên nói là hắn xui xẻo gặp phải Sở Hưu.
Cho nên Sở Hưu dứt khoát không đi về phía trước nữa mà đứng ngoài cửa thung lũng ‘tiếp nhận’ vị trí của lão già kia, cắm đao trước mặt, nhắm mắt chờ đợi.
Nhưng vận may của Sở Hưu trong phương diện ‘tiếp khách’ này không được bằng lão già kia. Y đợi cả ngày mà không gặp được một ai, mãi tới ngày thứ hai mới thấy một võ giả Chiến Võ Thần Tông mặc chiến giáp, thân hình khôi ngô.
Ngay khi chứng kiến Sở Hưu, võ giả Chiến Võ Thần Tông kia đã sững sờ.
Điện chủ Chiến Thần Điện trong Chiến Võ Thần Tông, Tư Không Già La nhận ra Sở Hưu, nhưng chỉ giới hạn ở những võ giả Chiến Thần Điện tham gia tranh đoạt trong động thiên phúc địa.
Võ giả này không phải người của Chiến Thần Điện, cho nên hắn không nhận ra Sở Hưu. Nhưng lúc này thấy cảnh tượng trước mặt, ai cũng sẽ thấy kỳ quái.
Trong Trung Châu này, mọi người không tranh đoạt chém giết thì cũng là tìm người tranh đoạt chém giết. Vị này lại nhắm mắt dưỡng thần tại đây, rốt cuộc có ý gì.
Thấy có người tới, Sở Hưu thư giãn cổ rồi thở dài nói: “Cuối cùng cũng đợi được ngươi.
Đường này không phải ta mở, cây này... à nơi này không có cây.
Tóm lại giao lệnh bài và hồn tinh trên người ngươi ra đây là được.”
Võ giả Chiến Võ Thần Tông kia sửng sốt, có vẻ không theo kịp tiết tấu của Sở Hưu. Hắn không ngờ Sở Hưu lại nói ra những lời như vậy.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Sao vậy, không hiểu à? Nói đơn giản hơn là ăn cướp đấy!”
Võ giả Chiến Võ Thần Tông kia cười lạnh đáp: “Dám đứng đây chặn đường, đúng là dũng cảm. Không biết rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thực lực, liệu có xứng với dũng khí của ngươi không!”
Võ giả Chiến Võ Thần Tông kia vừa dứt lời, thân hình lập tức hành động, lực lượng khí huyết cuồng bạo sôi trào quanh người, dẫn dắt lực lượng thiên địa xung quanh, bất giác đã tạo thành một cơn bão khổng lồ xung quanh hắn.
Môt quyền đánh ra, tiếng nổ vang vọng đất trời. Mỗi bước chân của hắn đều khiến mặt đất tạo thành một vết rạn lớn, có vẻ cực kỳ khủng khiếp.
Võ giả Chiến Võ Thần Tông chuyên tu luyện thân thể, cùng cấp hiếm có địch thủ. Chỉ đáng tiếc hắn gặp phải Sở Hưu.
Sở Hưu không hề động đao, y chỉ đám ra một quyền.