Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1266 Bất ngờ 1

Hạng Xung đột nhiên gọi Hoàng Phủ thị như vậy khiến mọi người ở đây đều sửng sốt, ngay cả Sở Hưu cũng vậy.

Vì trước đó Sở Hưu vốn không tính đến chuyện Hoàng Phủ thị cũng nhúng tay vào.

Thực lực của Hoàng Phủ thị không phải là yếu nhưng cũng không mạnh, trong Cửu Đại Thế Gia chỉ thuộc tầm trung bình khá.

Chẳng qua khu vực Bắc Yên ít cạnh tranh cho nên Hoàng Phủ thị tổn thất tương đối ít, nhân số khá nhiều. Nhưng lão tổ của Hoàng Phủ thị đã sắp già, toàn bộ Hoàng Phủ thị không có nhân tài tuyệt thế nào, cho nên cũng không coi là mạnh.

Lần tranh đoạt hoàng vị này Hoàng Phủ thị nhúng tay vào cũng không có ý nghĩa gì, bọn họ vốn là người giang hồ, hơn nữa còn là thế gia, nhúng tay vào tranh đoạt hoàng vị làm gì? Tạo phản à?

Cho dù bọn họ giúp Hạng Lê, bên phía Sở Hưu cũng không đáp ứng, như vậy là cướp miếng ăn.

Còn bọn họ giúp Hạng Xung thì đắc tội với Sở Hưu, dù thế nào cũng là mất lòng.

Chỉ cần đầu của lão tổ Hoàng Phủ thị không bị cửa kẹp, Sở Hưu tin đối phương sẽ tuyệt đối không lội vào vũng nước đục này.

Hơn nữa Ngũ Ương đạo nhân ngay bên cạnh Hạng Xung, nếu Hạng Xung từng tiếp xúc với người của Hoàng Phủ thị, chắc hẳn Ngũ Ương đạo nhân sẽ đến báo cáo cho y.

Nhưng ngay lúc này, một tiếng cười dài bỗng nhiên truyền lại.

“Lời hứa của thái tử điện hạ có chắc chắc chắn không?”

Sau khi dứt lời, lão tổ Hoàng Phủ thị và vài trăm tinh nhuệ của Hoàng Phủ thị đã mở cửa cung từ lúc nào không biết, tiến vào hoàng thành.

Thấy cảnh này, sắc mặt Sở Hưu lập tức biến đổi, không ngờ Hoàng Phủ thị lại tham gia chuyện này!

Sở Hưu quay đầu sang phái Ngũ Ương đạo nhân tức giận quát: “Hạng Xung cấu kết với Hoàng Phủ thị, tin tức quan trọng như vậy mà ngươi không biết?”

Lúc này Ngũ Ương đạo nhân đang dẫn người của Âm Sơn Phái liều mạng với đám lão thái giám đại nội, thấy cảnh này cũng ngơ ngác.

Vì hắn thật sự không biết chuyện này.

Hạng Xung đã coi hắn là tâm phúc, gần tới mức như hình với bóng, Hạng Xung gặp người của Hoàng Phủ thị lúc nào?

Thật ra chuyện này không thể trách Ngũ Ương đạo nhân làm việc kém hiệu quả, chỉ có thể nói là quá tình cờ thôi.

Hạng Xung vốn chưa từng gặp người của Hoàng Phủ thị, mà người của Hoàng Phủ thị cũng không phái người tới bái kiến Hạng Xung. Người thúc đẩy đôi bên hợp tác lại là một kẻ không ai ngờ tới, Lâm Phong Ngọc.

Cho dù trong mắt Sở Hưu hay trong mắt Ngũ Ương đạo nhân, Lâm Phong Ngọc là một tên rác rưởi, đã không được việc lại còn làm hỏng chuyện.

Nhưng có rác rưởi hơn nữa cũng có lúc may mắn.

Đối mặt với áp lực từ Ngũ Ương đạo nhân, Lâm Phong Ngọc đã làm không ít chuyện ngu xuẩn, chuyện cuối cùng hắn làm còn là đi khiêu khích Sở Hưu, kết quả bị Sở Hưu đập chết.

Những chuyện hắn làm trước lúc chết đa số là ngu ngốc, phần lớn kết thúc bằng trò cười, chuyện duy nhất thành công chính là Hoàng Phủ thị.

Đúng như Sở Hưu từng suy nghĩ, Hoàng Phủ thị tham gia vào vụ tranh đoạt hoàng vị này là nhúng chân xuống vũng nước đục, không được lợi lộc gì mà còn tự chuốc lấy phiền toái.

Người bình thường sẽ nghĩ như vậy cho nên không ai tới liên hệ với Hoàng Phủ thị.

Nhưng khổ nỗi Lâm Phong Ngọc không phải người bình thường. Tên ngu ngốc này tới liên lạc với Hoàng Phủ thị, lại còn tình cờ đẩy chuyện này đi được nửa đường, khiến cho Hoàng Phủ thị đáp ứng. Nhưng điều kiện Hoàng Phủ thị đưa ra thì Hạng Xung lại không đáp ứng.

Chuyện này Lâm Phong Ngọc chỉ nói với Hạng Xung, đương nhiên Ngũ Ương đạo nhân không biết.

Thực ra không thể trách hắn sơ sẩy, loại rác rưởi như Lâm Phong Ngọc thì có ai quan tâm hắn làm gì? Để ý tới hắn cũng là lãng phí thời gian.

Vừa chống đỡ Khang Động Minh, Sở Hưu vừa lạnh lùng nói: “Hoàng Phủ lão tổ, ngươi cũng là người lão luyện trên giang hồ, biết cái gì nhúng tay được, cái gì không nhúng tay được.

Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, ngươi có tư cách nhúng tay vào chắc?

Già rồi còn ăn thạch tín, chán sống rồi à? Hay là muốn tìm cảm giác kích thích, chơi lớn một trận trước lúc chết?”

Đối mặt với võ giả cỡ Hoàng Phủ lão tổ, Sở Hưu không hề khách khí.

Nếu không nghĩ tới chuyện đối phương chưa từng trêu chọc mình, Trấn Võ Đường ở Bắc Yên, sao lại không tới gây chuyện với Hoàng Phủ thị?

Những lời này của Sở Hưu cay nghiệt tới cực điểm, Hoàng Phủ lão tổ bị sỉ nhục như vậy, sắc mặt cũng tối sầm xuống.

Nhưng hắn không nổi giận, không để ý tới Sở Hưu, chỉ đưa mắt nhìn sang Hạng Xung rồi trầm giọng nói: “Điện hạ thật sự đồng ý cưới nữ nhi của Hoàng Phủ thị ta, đợi sau khi lên ngôi phong làm hoàng hậu, con trai đầu sẽ lập làm thái tử?”

Hạng Xung cắn răng nói: “Đồng ý! Bản cung đồng ý! Hoàng Phủ lão tổ mau mau xuất thủ!”

Vừa nghe xong lời này, mọi người ở đây lập tức xôn xao, ngay cả đám hoàng thất Bắc Yên đang ngồi xem náo nhiệt cũng nhìn về phía Hạng Xung.

Lần này Sở Hưu đã hiểu vì sao Hoàng Phủ thị chịu nhúng chân vào vũng nước đục này, cả chuyện vì sao lúc đầu Hạng Xung không đáp ứng.

Không ngờ Hoàng Phủ thị muốn thông gia với hoàng tộc Bắc Yên, trở thành ngoại thân của Bắc Yên!

Bao năm qua, hoàng tộc Bắc Yên Bắc Yên chọn hoàng hậu rất đơn giản, hầu hết là những người xuất thân bình dân, hoặc tiểu thư khuê các của phú hộ, thậm chí rất ít khi chọn nữ nhi của quân đội quyền quý, sợ là họ ngoại sẽ ảnh hưởng tới căn cơ của Bắc Yên.

Đương nhiên nếu nói sâu hơn, bọn họ sợ hoàng đế nâng đỡ ngoại thân quá mức, trở nên quá cường đại, thậm chí cường đại tới mức địa vị ngang hàng với hoàng tộc. Cứ như vậy rốt cuộc hoàng tộc Bắc Yên là họ Hạng hay họ khác?

Hạng Xung không phải đồ ngốc, chuyện này cực kỳ mẫn cảm. Đồng ý thì đương nhiên hắn sẽ dược thế lực cường đại của Hoàng Phủ thị ủng hộ, nhưng cũng đại biểu cho chuyện từ nay về sau lợi ích của hắn gắn chặt với Hoàng Phủ thị.

Đến lúc đó chưa biết rốt cuộc Hoàng Phủ thị sẽ làm điều gì, nhưng chắc chắn hắn sẽ đắc tội nặng nề với hoàng tộc Hạng thị.

Cho nên Lâm Phong Ngọc hào hứng báo cho hắn biết điều kiện của Hoàng Phủ thị, Hạng Xung vốn không đáp ứng, còn muốn hỏi Hoàng Phủ thị có thể đổi điều kiện khác không, nếu có thể đáp ứng hắn sẽ cố hết sức thỏa mãn.

Nhưng thái độ của Hoàng Phủ thị lại rất cố chấp, bọn họ chỉ có một điều kiện này, kiên quyết không đổi.

Vốn Hạng Xung đã cự tuyệt chuyện này nhưng trước đó Hoàng Phủ thị lại nói một câu, khi cần bọn họ, Hạng Xung cứ mở miệng.

Bây giờ Hạng Xung đã bị ép tới mức đường cùng, hắn cũng muốn thử xem rốt cuộc Hoàng Phủ lão tổ nói thật hay không. Không ngờ Hoàng Phủ thị lại tới thật.

Bây giờ đã đến lúc ngả bài, hai bên không sống thì chết, thêm một phần lực lượng cũng là lực lượng. Hắn đã không lo chuyện sau này có đắc tội với ai hay không, Hạng Xung chỉ muốn có hoàng vị!

Sở Hưu hít một hơi thật sâu, vừa tạm thời chống cự Khang Động Minh vừa trầm giọng nói với Hoàng Phủ lão tổ: “Hoàng Phủ thị các ngươi định nhúng tay vào vũng nước đục này đấy à?

Xét theo thực lực, Hoàng Phủ thị các ngươi cũng không yếu. Các ngươi ở Bắc Yên nhiều năm như vậy, không mấy khi xâm lược kẻ khác, chung sống hòa bình với các thực lực xung quanh.
Chương 1267 Bất ngờ 2

Cho nên ta rất khó hiểu, chắc ngươi cũng biết chuyện này nguy hiểm như thế nào mới đúng. Chẳng lẽ ngươi cho rằng Hoàng Phủ thị thành ngoại thích của Bắc Yên là có thể lên đứng đầu Cửu Đại Thế Gia hay sao?

Hoàng Phủ lão tổ lắc đầu nói: “Hoàng Phủ thị ta không yếu nhưng cũng chẳng mạnh, muốn mình mạnh lên có gì sai ư?

Năm xưa khi Hoàng Phủ thị chúng ta ở thời đỉnh phong, chúng ta từng tiếp cận cả Thương Thủy Doanh thị, nếu đắc chí vì chút thực lực hiện tại mới là bi ai cho Hoàng Phủ thị.

Bắc Yên mưa vần gió nổi, Hoàng Phủ thị ta sao lại cam tâm làm quần chúng cho được?

Cầu phú quý trong nguy hiểm, thành hay bại đều do ý trời.

Sở Hưu ngươi cũng không ít lần buông tay đánh cược, vì sao Hoàng Phủ thị lại không thể đánh cược một lần?”

Sở Hưu nheo mắt nhìn Hoàng Phủ lão tổ, hắn có trực giác, lão già này không nói thật.

Trong số những người chấp chưởng Cửu Đại Thế Gia, Hoàng Phủ lão tổ không phải người mạnh nhất cũng không phải người yếu nhất, nhưng hắn là người cẩn thận nhất.

Trên giang hồ thường xuyên có lời đồn ai kết thù kết oán với ai, nhưng chưa từng nghe chuyện Hoàng Phủ thị kết thù kết oán với ai!

Đương nhiên đã là người trong giang hồ, đâu thể không trêu chọc ai. Nhưng xưa nay Hoàng Phủ thị chỉ chọc vào những người mà mình đối phó được, còn thái độ với những người mà mình không thể động tới lại cẩn thận tới cực điểm.

Tham gia tranh chấp trong hoàng thất Bắc Yên, còn đứng về phía Hạng Xung. Đối ngoại thì hắn đắc tội với Sở Hưu, đối nội thì khiến hoàng tộc Hạng thị kiêng kị.. Rốt cuộc hắn có âm mưu gì? Chỉ định đánh cược một lần thôi ư? Dù sao Sở Hưu cũng không tin.

Nhưng lúc này có tin hay không tin cũng không quan trọng, Hoàng Phủ thị đã nhúng tay vào chuyện này thì phải chuẩn bị trả giá bằng cái chết. Đối địch với Sở Hưu, nếu còn mơ mộng mình trốn thoát an ổn, vậy thì quá ngây thơ rồi!

Lúc này Ngụy Thư Nhai đột nhiên nói: “Ra tay trước đi, giải quyết lão già của Hoàng Phủ thị, để ta chặn Khang Động Minh!”

Hoàng Phủ thị gia nhập là chuyện Sở Hưu không ngờ tới, bên phía bọn họ vừa ra tay, thế cục lập tức bất lợi với phe Sở Hưu, nếu không nhanh chóng giải quyết, e là thắng thua khó liệu.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại do dự nói: “Nhưng tên Khang Động Minh kia...”

Sở Hưu đã được chứng kiến thực lực của Khang Động Minh, có thể nói là cực kỳ kinh khủng. Sở Hưu còn tự tin mình có thể chống cự trong thời gian ngắn nhưng dù sao Ngụy Thư Nhai cũng già rồi, e là không ngăn được mấy chiêu.

Ngụy Thư Nhai cười ha hả nói: “Yên tâm, lão già ta còn chưa già tới mức không dùng được đâu, vẫn ngăn được một lúc.

Đương nhiên ngươi cũng phải ra tay lưu loát một chút, bằng không bộ xương già của ta không gánh được mấy kiếm của vị Đông Hải Kiếm Thánh này đâu.”

Nghe Ngụy Thư Nhai nói như vậy, Sở Hưu không do dự nữa. Hắn cũng không phải loại người lề mề chậm chạp, trực tiếp rời khỏi trận chiến lao về phía Hoàng Phủ lão tổ.

Thấy Sở Hưu lao tới, chỉ trong chớp mắt, một luồng khí huyết sát bốc thẳng lên trời, ma khí ngập trời càn quét, lực lượng kinh khủng tới mức Hoàng Phủ lão tổ cũng thầm kinh hãi.

Trước đó Hoàng Phủ lão tổ không có thù hận gì với Sở Hưu, đương nhiên cũng không đối mặt với Sở Hưu trong trạng thái này.

Lúc này phát hiện luồng khí thế kinh khủng trên người Sở Hưu, ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận mình đã già, giang sơn đời nào cũng có nhân tài, thế hệ của hắn nên bước chân ra khỏi giang hồ.

Nhưng trước khi rời khỏi giang hồ, hắn còn muốn đánh cược vì mọi người trong gia tộc.

Chỉ thấy Hoàng Phủ lão tổ làm một động tác khiến người ta sửng sốt.

Không ngờ hắn lại lấy ra một thanh trường thương, chính xác hơn là một đoạn thương gãy mất một phần năm, màu sắc đỏ như máu.

Cánh tay phất lên, Hoàng Phủ lão tổ vẩy máu tươi vào mũi thương, dùng máu bổ sung đoạn đứt rời của mũi thương. Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng đỏ máu bùng lên.

Không ngờ Hoàng Phủ lão tổ vừa ra tay đã lập tức liều mạng!

Mọi người đều không ngờ thái độ của Hoàng Phủ lão tổ lại như vậy.

Tranh đoạt hoàng vị là ngươi chết ta sống, nhưng chỉ là ngươi chết ta sống giữa Hạng Xung và Hạng Lê, vì con rể tương lai của Hoàng Phủ thị mà các ngươi bỏ nhiều công sức như vậy, thậm chí vừa bắt đầu đã sử dụng lực lượng khí huyết tu bổ thanh huyết thương trong tay mình, sao lại trả giá lớn như vậy? Thế này có khác gì liều mạng!

Thật ra trước đó Sở Hưu đoán không sai, Hoàng Phủ lão tổ đột nhiên thay đổi thái độ so với lúc bình thường, từ bỏ phương thức hành xử cẩn thận lúc trước, tiến hành đánh cược đầy nguy hiểm, tham gia tranh đoạt hoàng vị. Đúng là chuyện này không hề đơn giản như vậy, điểm quan trọng nhất chính là hắn sắp chết.

Rốt cuộc tuổi tác của Hoàng Phủ lão tổ lớn tới mức nào, không ai nói rõ được. Năm xưa khi hắn còn trẻ tuổi cũng không có hành động gì khoa trương,

khi tuổi già thì luôn trấn thủ Hoàng Phủ thị, thậm chí trong vòng trăm năm gần đây, số chiến tích hắn xuất thủ có thể đếm được. Lần gần đây nhất chỉ là giao thủ với Hạng Võ, nhưng có thể coi là hắn ỷ lớn hiếp nhỏ, không vận dụng toàn lực.

Không phải tuổi thọ của Hoàng Phủ lão tổ sắp hết mà là một thương tích ngầm từ khi còn trẻ đã phát tác.

Thương tích ngầm đó đã ẩn trên người hắn gần hai trăm năm, hắn vẫn tưởng rằng không có vấn đề gì, không ngờ lần này lại đột nhiên bộc phát, thiếu chút nữa đoạt luôn tính mạng hắn.

Hoàng Phủ lão tổ đã âm thầm tìm vô số danh y giang hồ tới xem bệnh, kết quả là không có thuốc chữa.

Thương tích ngầm đó đã cắm rễ triệt để trên cơ thể hắn, nếu bộc phát lần nữa thì hắn không thể chịu được.

Chuyện này rất đột ngột, đột ngột tới mức Hoàng Phủ lão tổ thậm chí không kịp suy nghĩ rốt cuộc Hoàng Phủ thị nên đi theo hướng nào.

Trước kia có hắn bảo vệ, Hoàng Phủ thị còn có thể phát triển chậm rãi cẩn thận, cho tới khi bồi dưỡng được người nối nghiệp.

Kết quả bây giờ hắn đột nhiên ra đi, có trời mới biết tiếp theo Hoàng Phủ thị sẽ phải đối mặt với điều gì.

Tuy Hoàng Phủ thị rất ít khi kết thù kết oán với người khác, nhưng Hoàng Phủ lão tổ sống trong giang hồ cả đời, hắn hiểu rõ hơn ai hết trên giang hồ này không có yêu mến vô duyên vô cớ, nhưng lại có thù hận vô cớ vô duyên.

Phá gia diệt môn, đánh chém giết chóc, có cần lý do không? Không!

Cho dù là Sở Hưu, Hoàng Phủ lão tổ cũng rất e ngại.

Với tính cách bá đạo mà Sở Hưu luôn thể hiện, nếu y nâng đỡ Hạng Lê leo lên hoàng vị, tương lai võ lâm Bắc Yên sẽ tôn hắn lên đầu, đến lúc đó hắn có chứa chấp được Hoàng Phủ thị không? Chuyện này ai mà nói chắc được.

Cho nên tranh thủ thời gian cuối cùng của cuộc sống này, nhân lúc thương tích ngầm chưa bộc phát lần thứ hai, hắn quyết định đánh cược một lần, cược cho ra một con đường tương lai cho Hoàng Phủ thị!

Bao năm qua, Hoàng Phủ thị bọn họ an nhàn đã quen, nhưng phải biết vinh quang của Hoàng Phủ thị năm xưa cũng là từ đánh giết mà ra!

Cầm thanh ma thương đỏ tươi, sau khi được lực lượng khí huyết của Hoàng Phủ lão tổ chữa trị, trên ma thương đã tỏa ra ánh sáng đỏ máu hung ác.
Chương 1268 Huyết Hồng Đề

Toàn bộ thân thương như được tạo từ máu tươi. Hoàng Phủ lão tổ nắm lấy thân thương, thậm chí cảm nhận được trong đó có vô số tiếng kêu khóc của oan hồn ác quỷ. Có trời mới biết rốt cuộc có bao nhiêu người đã chết dưới thanh ma thương này.

Đây là thứ hắn cướp được khi còn trẻ, vì cướp thứ này nên hắn bị người khác đánh lén, gây ra vết thương ngầm trí mạng hiện giờ.

Vì cướp thứ này, hắn còn phản bội hảo hữu của mình, giết huynh đoạt bảo.

Nhưng nực cười là nhiều năm qua hắn chưa bao giờ vận dụng thanh ma thương này, vì cái giá phải trả quá lớn.

Cho tới bây giờ, lúc sắp chết hắn mới dùng tới nó một lần. Không thể không nói đúng là tạo hóa trêu ngươi.

Lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Hoàng Phủ lão tổ, nhưng Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu lại hét lớn: “Huyết Hồng Đề! Là Huyết Hồng Đề! Sao mũi thương Huyết Hồng Đề lại nằm trong tay lão già này? Ai đã bẻ gãy Huyết Hồng Đề?”

Sở Hưu sửng sốt: “Huyết Hồng Đề? Tên của mũi thương này à? Ngươi biết mũi thương này?”

Lục Giang Hà vội vàng nói: “Đương nhiên là biết rồi!

Tam Đại Thần Binh của Thánh Giáo năm xưa, đương nhiên phải gọi là Tam Đại Ma Binh mới chính xác.

Tam Đại Ma Binh này lần lượt là ma đao Thính Xuân Vũ của giáo chủ, ma kiếm Trường Tương Tư của Hồng Liên Ma Tôn, còn lại là ma thương Huyết Hồng Đề của Chiến Vũ Ma Tôn.

Nghe nói Huyết Hồng Đề được chế bằng xương người, dùng xương của cường giả Thiên Địa Thông Huyền thượng cổ chế thành, nó có màu trắng ngần óng ánh.

Nhưng sau đó Chiến Vũ Ma Tôn cầm Huyết Hồng Đề giết chóc vô số, máu tươi đã nhuộm đỏ xương trắng, cuối cùng truyền vào xương trắng, mũi thương cũng hóa thành màu máu.

Trong tam đại ma binh, Huyết Hồng Đề dính nhiều máu tươi nhất, thậm chí còn nhiều hơn Thính Xuân Vũ của giáo chủ. Đương nhiên là vì đối với giáo chủ thì hạng kém cỏi không xứng cho người xuất thủ, thậm chí còn không có tư cách được thấy Thính Xuân Vũ.”

“Vậy vì sao thứ này lại gọi là Huyết Hồng Đề?”

Lục Giang Hà cười ha hả nói: “Chắc ngươi biết hồng đề là gì, những kẻ bị Chiến Vũ Ma Tôn đâm thủng, nhát thương có tốc độ quá nhanh nên làm cho máu tươi bắn ra ngưng tụ thành khối, giống như một viên hồng đề óng ánh trong suốt tỏa ra màu máu!”

Sở Hưu nhíu mày, hắn không ngờ ma binh của Côn Luân Ma Giáo trong truyền thuyết lại rơi vào tay Hoàng Phủ lão tổ.

Sở Hưu đã từng gặp ma kiếm Trường Tương Tự, trước đó đã bị Tàng Kiếm Sơn Trang đoạt được, bây giờ rơi vào tay Vô Tướng Ma Tông.

Bây giờ ma thương Huyết Hồng Đề cũng xuất hiện, chỉ còn thiếu ma đao Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ của Độc Cô Duy Ngã.

Hoàng Phủ lão tổ cầm Huyết Hồng Đề trong tay, trầm giọng nói: “Dùng đồ của Ma đạo đối phó với người trong ma đầu, cũng coi là tạo hóa trêu ngươi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Tạo hóa trêu nhà ngươi chứ không trêu ta.

Hoàng Phủ thị các ngươi đúng là người tốt, biết Thánh giáo ta đánh mất tam đại ma binh năm xưa nên cố tình đưa trả cho chúng ta?”

Hoàng Phủ lão tổ nghe vậy hừ lạnh một tiếng, không đấu võ mồm với Sở Hưu. Hắn cũng không có thời gian đấu võ mồm..

Hoàng Phủ lão tổ cầm Huyết Hồng Đề trong tay, tuy đây là một thanh ma binh nhưng Hoàng Phủ lão tổ dùng máu tươi của mình chữa trị, cho nên không có hiện tượng bài xích.

Thật ra binh khí chỉ là binh khí, bất luận ma binh thần binh gì, quan trọng nhất là nó nằm trong tay ai.

Quanh người Hoàng Phủ lão tổ tỏa ra cương khí màu vàng óng, nhưng bên trên Huyết Hồng Đề lại tỏa ra huyết mang vô tận. Một thương đâm ra, chỉ trong chớp mắt luồng khí tức hung ác như hóa thành biển máu, ập thẳng tới người Sở Hưu.

So với ma kiếm Trường Tương Tư đã đứt rời, Huyết Hồng Đề chỉ bị tổn hại khá nhẹ, chỉ gãy mất một đoạn chuôi thương, thậm chí khí linh vẫn còn tồn tại.

Một thương này đâm tới, uy lực hung ác đó khiến Sở Hưu cũng phải nhướn mày, chuyện này vượt ngoài dự liệu của y.

“Huyết Hồng Đề có nhược điểm gì?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.

Lục Giang Hà trợn mắt nói: “Binh khí làm gì có nhược điểm rõ ràng nào?

Năm xưa Chiến Vũ Ma Tôn được coi là chiến tướng đệ trong Côn Luân Ma Giáo, võ đạo của hắn tương tự như Trần Thanh Đế, đều là loại rèn luyện lực lượng của bản thân tới cực hạn. Gặp chuyện gì hắn có thể dùng binh khí thì chẳng muốn dùng nắm đấm.

Đối mặt với Huyết Hồng Đề, không có cách nào ngoài đối phó chính diện.”

Sở Hưu nhìn quanh. Từ khi người của Hoàng Phủ thị nhúng tay vào, tình thế đã càng hỗn loạn.

Bên kia Ngụy Thư Nhai còn đang gắng sức ngăn cản Khang Động Minh, đúng là y không thể đợi lâu được.

Cho nên một khắc sau nội lực chân hỏa và phật quang nóng rực cùng bộc phát. Hai loại lực lượng bá đạo tới cực điểm tràn vào Vô Nhị Thiên Đao trong tay y, đao chiêu Phá Hải mang theo đao ý cường hãn chém xuống. Chỉ trong chớp mắt, luồng lực lượng cường đại đó như muốn xé rách hư không.

Tâm thần Hoàng Phủ lão tổ đã đắm chìm trong Huyết Hồng Đề, do có khí huyết của bản thân hắn gia trì nên khả năng khống chế thanh thần binh Huyết Hồng Đề của hắn đã gần với chủ nhân trước đó.

Một thương hung ác tới cực điểm va chạm với đao chiêu Phá Hải của Sở Hưu, hai bên bộc phát ra uy thế khủng khiếp, tạo thành tiếng nổ vang trời. Trận văn dưới chân bọn họ bắt đầu lấp lóe, nhưng lại lao nhao dập tắt, giống như lúc Khang Động Minh và Sở Hưu giao thủ, rõ ràng đã khiến trận pháp thủ hộ khởi động, nhưng chỉ một khắc sau trận pháp đã không chịu nổi sức mạnh kinh khủng này, nhanh chóng vỡ vụn.

Bây giờ hai bên mới giao thủ một chiêu, cường độ đã sánh ngang với lực lượng một kiếm của Khang Động Minh.

Còn lúc này bên phía hoàng tộc Hạng thị, thấy đám người kia đánh đánh giết giết càng ngày càng kịch liệt, đám người hoàng tộc Hạng thị cũng thấy luống cuống.

Vốn dĩ lão tổ hoàng tộc Hạng thị vẫn còn bình tĩnh, nhưng sau đó Sở Hưu lần lượt lấy ra từng lá bài tẩy, sau đó không hiểu sao Hoàng Phủ thị lại nhúng tay, số lượng thế lực tham gia tranh đoạt ngôi báu quá nhiều, hơn nữa quy mô đều vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.

Nếu lát nữa vẫn không có kết quả, hoàng tộc Hạng thị cũng định xuất thủ.

Tay cầm thương của Hoàng Phủ lão tổ đã hơi run.

Đây là lần đầu tiên hắn vận dụng Huyết Hồng Đề, thanh ma binh thuộc về Tứ Đại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo thật sự rất mạnh, thậm chí mạnh hơn cả tưởng tượng của hắn.

Nhưng Sở Hưu đối diện cũng mạnh hơn tượng của hắn!

Sau khi giao chiến một đòn, hai bên nhìn như ngang tay nhưng thực chất bên chịu thiệt vẫn là hắn.

Miễn cưỡng vận dụng lực lượng khí huyết tu bổ Huyết Hồng Đề, mỗi đòn đánh đều tiêu hao khí huyết của Hoàng Phủ lão tổ.

Cứ như vậy, mấy chục chiêu sau mà hắn không giết được Sở Hưu, hắn có thể tự sát.

Nhưng không đợi hắn nghĩ ra đối sách, Sở Hưu đã lại xuất thủ.

Ma khí vô biên huyễn hóa quanh người Sở Hưu, một tay cầm cung, ba tay kéo dây, Diệt Tam Liên Thành Tiễn bắn thẳng ra!

Mũi tên mang theo lực lượng tịch diệt gần như chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Hoàng Phủ lão tổ.

Hoàng Phủ lão tổ hừ lạnh một tiếng, Huyết Hồng Đề đâm ra một thương, va chạm với mũi tên kia.

Một tiếng nổ lớn vang lên, mũi tên vỡ vụn nhưng ngọn lửa diệt thế vô tận bùng lên từ mũi tên, chỉ trong giây lát đã nuốt chửng Hoàng Phủ lão tổ.

Đứng trong ngọn lửa diệt thế vô biên đó, Hoàng Phủ lão tổ tay niết ấn quyết. Chỉ trong chớp mắt toàn bộ thiên địa như đảo ngược, nguyên khí vô tận giáp công trên dưới, tựa như đồng hồ cát.

Dưới chèn ép của lực lượng này, Hoàng Phủ lão tổ mới dập tắt được ngọn lửa diệt thế này, nhưng Sở Hưu đã giết tới trước mặt hắn!
Chương 1269 Cách phá giải 1

Đối với Sở Hưu mà nói, xưa nay Hoàng Phủ lão tổ chưa bao giờ là uy hiếp.

Cho dù tay hắn cầm ma binh Huyết Hồng Đề cũng vậy.

Một kẻ phải dựa vào ngoại vật mới miễn cưỡng chống được y, có cần phải liều mạng không? Thậm chí hắn còn không có tư cách để Sở Hưu xuất thủ toàn lực.

Nhưng lúc này thời gian cấp bách, chiến sự bên dưới đang giằng co, Ngụy Thư Nhai còn đang khổ sở ngăn cản Khang Động Minh, Sở Hưu cũng không có nhiều thời gian chơi đùa với Hoàng Phủ lão tổ.

Ngay lúc hắn vừa triệt tiêu Diệt Tam Liên Thành Tiễn, Sở Hưu đã xông thẳng tới cận chiến với Hoàng Phủ lão tổ.

Lực lượng mỗi đao của Sở Hưu đều được phát huy tới đỉnh phong, mỗi lần va chạm thân hình Hoàng Phủ lão tổ đều run rẩy, hiển nhiên hắn không chịu nổi lực lượng cường đại đó.

Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu cười khinh thường: “Năm xưa Chiến Vũ Ma Tôn là đệ nhất chiến tướng trong Côn Luân Ma Giáo, tu vi thân thể cao tới kinh người, ngay cả Phật Đà Kim Thân của Đại Quang Minh Tự cũng bị hắn đập nát.

Lão già này sắp xuống lỗ đến nơi rồi, Huyết Hồng Đề nằm trong tay hắn còn không phát huy được một phần mười uy lực.”

Lục Giang Hà nói câu này tuy có phần hà khắc nhưng tổng thể vẫn không sai.

Bản thân Hoàng Phủ lão tổ vốn không phải người dùng thương, thậm chí võ đạo của hắn cũng không thiên theo hướng chém giết cận chiến, lúc này cưỡng ép vận dụng Huyết Hồng Đề, tuy có lực lượng nhưng không phát huy được uy lực.

Thật ra Hoàng Phủ lão tổ cũng tự cảm giác được điều này.

Dù sao hắn cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, khi còn trẻ cũng thân kinh bách chiến.

SAu khi cảm thấy không đúng, Hoàng Phủ lão tổ chợt cắn răng. Nếu cứ đánh như vậy, Sở Hưu không sao chứ khí huyết của bản thân mình sẽ tiêu hao hết sạch.

Hoàng Phủ lão tổ xuất thương ngăn cản nhát đao của Sở Hưu, thân hình nhanh chóng thối lui.

Hắn vươn tay ra, vẽ một phù văn kỳ dị lên hư không, quanh người nổi lên từng luồng chấn động nguyên thần.

Ánh sáng nguyên thần màu vàng bao phủ Huyết Hồng Đề. Chuyện này khiến Sở Hưu vô thức cảm thấy không đúng, Diệt Tam Liên Thành Tiễn lại được thi triển, bắn thẳng tới.

Nhưng lần này Hoàng Phủ lão tổ không có động tác gì, không ngờ Huyết Hồng Đề trong tay hắn lại tự bay tới giữa không trung, trường thương quét ngang, huyết khí cuồng bạo ầm ầm bộc phát, không ngờ trực tiếp đánh tan Diệt Tam Liên Thành Tiễn!

Lúc này mọi người ở đây cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra, ai nấy hít một hơi lạnh.

Bây giờ bọn họ thật sự nghi ngờ Hoàng Phủ lão tổ tới đây không phải là để tranh đoạt hoàng vị. Sở Hưu đã giết cháu trai hay cháu gái của hắn mà hắn phải liều mạng như vậy?

Lúc này Hoàng Phủ lão tổ không phải thiêu đốt khí huyết mà là thiêu đốt nguyên thần!

Huyết Hồng Đề là hung binh của chiến tướng, với lực lượng của Hoàng Phủ lão tổ vốn không thể phát huy uy lực vốn có của nó.

Bây giờ Hoàng Phủ lão tổ sử dụng Huyết Hồng Đề, thật ra là chính hắn kéo binh khí thụt lùi.

Cho nên hắn dứt khoát thiêu đốt lực lượng nguyên thần truyền vào trong Huyết Hồng Đề.

Trong Huyết Hồng Đề vẫn còn khí linh, tuy bị tổn thương một chút nhưng vẫn khá hoàn chỉnh, trong đó còn bảo lưu những ký ức năm xưa khi Chiến Vũ Ma Tôn dùng nó chém giết chinh chiến.

Cho nên Hoàng Phủ lão tổ dứt khoát dùng nguyên thần của bản thân làm nhiên liệu, dốc toàn lực cung cấp tẩm bổ khí linh, để Huyết Hồng Đề tự chiến đấu.

Nhưng thiêu đốt nguyên thần không phải thiêu đốt tinh huyết. Tổn thất khí huyết còn có thể bổ sung, còn một khi nguyên thần bắt đầu thiêu đốt sẽ tạo thành thương thế vĩnh viễn không thể khép lại.

Đương nhiên đối với Hoàng Phủ lão tổ, chuyện này đã chẳng quan trọng, dù sao khi đến đây hắn đã quyết tâm liều chết.

Trong ánh kim nguyên thần vô tận, Huyết Hồng Đề mang theo khí Hạng Sùng ngút trời đâm về phía Sở Hưu, tựa như sau lưng kéo theo biển máu ngập trời.

Đao chiêu Phá Hải lại được thi triển, va chạm với nhát thương kia. Chỉ trong chớp mắt, tiếng nổ lớn vang lên, một luồng chấn động lan tỏa, uy thế khiến người khác kinh ngạc.

Nhưng tiếp đó Huyết Hồng Đề lại như không tổn hại gì,thế thương mạnh mẽ hùng hồn, chiến ý xộc thẳng tới tận chân trời, thậm chí ngay cả Sở Hưu cũng bị áp chế.

“Năm xưa thực lực của Chiến Vũ Ma Tôn mạnh mẽ đến vậy à, một thanh ma binh mà hắn để lại cũng có uy lực kinh người?”

Uy lực của Huyết Hồng Đề vượt ngoài dự liệu của Sở Hưu, một thanh binh khí đã cường đại như vậy? Huyết Hồng Đề này có mạnh hơn nữa cũng đâu thể mạnh bằng Nhân Vương Kiếm được?

Lục Giang Hà nói: “Thứ mạnh mẽ không phải Huyết Hồng Đề mà là ấn ký mà Chiến Vũ Ma Tôn lưu lại trong Huyết Hồng Đề khi cầm nó chinh chiến chém giết.

Bây giờ lão già kia đang thiêu đốt lực lượng nguyên thần tẩm bổ Huyết Hồng Đề. Quan trọng nhất là lực lượng nguyên thần tinh thuần này đủ để chữa trị khí linh bị tổn hại tới mức hoàn mỹ, khiến cho ấn ký mà Chiến Vũ Ma Tôn lưu lại năm xưa được kích hoạt.

Cho nên bây giờ không phải ngươi đang đấu với lão già kia hay một thanh ma binh, mà là đang giao thủ với ấn ký Chiến Vũ Ma Tôn năm xưa lưu lại. Ngươi đánh được tới mức này đã có thể thỏa mãn rồi.”

Sở Hưu nghe vậy nhíu mày, nhìn qua bốn phía. Hoàng Phủ thị gia nhập đã khiến phe y thành yếu thế. Dù sao bây giờ phe Sở Hưu đang phải đối phó với cả Cung Phụng Đường, cao thủ đại nội, ngự lâm quân và đông đảo cao thủ trong Hoàng Phủ thị.

Còn bên phía Ngụy Thư Nhai đã ngăn cản Khang Động Minh vào chiêu nhưng chỉ là miễn cưỡng chống cự. Nếu tiếp tục kéo dài, e là Ngụy Thư Nhai sẽ gặp nguy hiểm.

Thời gian lưu lại cho Sở Hưu đã không còn nhiều.

Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, y hỏi: “Ngươi nói khí linh còn nhớ tất cả ký ức khi Chiến Vũ Ma Tôn cầm nó trong tay?”

Lục Giang Hà khó hiểu hỏi lại: “Đương nhiên, Huyết Hồng Đề là thần binh cực phẩm, khí linh đã rất cường đại, nhớ được những thứ này là rất bình thường mà?”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ khác lạ, y đột nhiên có một ý tưởng, có lẽ sẽ giải quyết được thanh Huyết Hồng Đề này.

Khi Huyết Hồng Đề lại đánh tới, chỉ trong chớp mắt, ma khí bùng lên mãnh liệt quanh người Sở Hưu.

Trong nháy mắt này, Sở Hưu trực tiếp tăng cường lực lượng ma đạo của mình lên cực hạn, sau khi xuất đao ngăn cản Huyết Hồng Đề, Sở Hưu không lùi lại cũng không tiếp tục ra tay, không ngờ y trực tiếp vươn tay, nắm lấy mũi thương Huyết Hồng Đề!

Cho dù hiện tại Sở Hưu đã luyện thành chân hỏa luyện thân, cơ thể có thể đỡ được thần binh, nhưng Huyết Hồng Đề là thần binh cực phẩm của Chiến Vũ Ma Tôn, mũi thương này sắc bén tới kinh người. Cho nên chỉ trong chớp mắt một luồng máu tươi đã chảy ra từ tay Sở Hưu, truyền vào trong Huyết Hồng Đề.

Thấy cảnh này mọi người ở đây đều sửng sốt, Sở Hưu làm vậy là sao? Tự sát hay tự tìm đường chết?

Nhưng một khắc sau, cảnh tượng khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi lại xuất hiện.

Ngay khi máu tươi của Sở Hưu chảy vào Huyết Hồng Đề, không ngờ Huyết Hồng Đề lại run rẩy một chút, khí tức huyết sát quanh thương thu liễm, sát ý biến mất. Thậm chí lực lượng nguyên thần tinh thuần mà Hoàng Phủ lão tổ cung cấp tẩm bổ cũng bị nó bài xích ra khỏi cơ thể, cứ thế ngoan ngoãn để cho Sở Hưu cầm lấy.
Chương 1270 Cách phá giải 2

Lực lượng nguyên thần phản phệ, lúc này Hoàng Phủ lão tổ phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đầy tuyệt vọng và không thể tin nổi. Những người khác cũng vậy, chuyện này thật quá khó hiểu.

Tuy nói thần binh nhận chủ nhưng Hoàng Phủ lão tổ có thể sử dụng Huyết Hồng Đề chứng tỏ khí linh của Huyết Hồng Đề không phải loại cả đời chỉ nhận một chủ nhân. Chỉ cần cung cấp cho nó lực lượng, để nó giết chóc, bất cứ ai cũng có thể sử dụng Huyết Hồng Đề.

Kết quả khi gặp Sở Hưu, Huyết Hồng Đề lại thu liễm lực lượng, chẳng lẽ y là Chiến Vũ Ma Tôn chuyển thế hay sao?

Chuyện này ngay cả Lục Giang Hà cũng thấy khó hiểu, còn Sở Hưu lại thở dài một hơi, quả nhiên y đoán không sai.

Huyết Hồng Đề thu liễm lực lượng ngoan ngoãn nằm trong tay Sở Hưu, chuyện này không liên quan gì tới Chiến Vũ Ma Tôn mà là liên quan tới Độc Cô Duy Ngã.

Trước đó Lục Giang Hà đã nói khí linh của Huyết Hồng Đề có ý ức. Nếu nó có thể nhớ được ký ức khi chinh chiến với Chiến Vũ Ma Tôn, vậy đương nhiên nó cũng nhớ được khí tức của Độc Cô Duy Ngã.

Tuy bây giờ chính Sở Hưu cũng không hiểu rốt cuộc y có quan hệ gì với Độc Cô Duy Ngã, nhưng y từng hấp thu một giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, giọt tinh huyết này đã hòa vào thân thể Sở Hưu, thậm chí mang tới cho y một luồng lực lượng.

Sau đó Lục Giang Hà đã nói đây là lực lượng khi tu luyện Bất Diệt Thiên Ma Điển của Độc Cô Duy Ngã, nhưng luồng lực lượng này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, đã không xuất hiện lại.

Cho nên Sở Hưu chỉ đặt cược một lần, cược là trong cơ thể mình vẫn có lực lượng của Độc Cô Duy Ngã, sau khi hấp thu máu tươi của Sở Hưu, không khéo Huyết Hồng Đề sẽ nhớ ra gì đó. Bây giờ nhìn lại, nó không chỉ nhớ chủ nhân của mình mà còn nhớ cả lực lượng chủ nhân của chủ nhân mình.

Ngay lúc Sở Hưu định cất Huyết Hồng Đề vào hộp báu không gian, trên Huyết Hồng Đề bỗng có một chấn động truyền lại. Chỉ trong chớp mắt, trước mắt Sở Hưu đã biến ảo. Thứ xuất hiện trước mặt y là một mảnh đất bị chiến hỏa thiêu đốt, cực kỳ khô cằn!

Vô số chân khí cương khí lấp lóe, tiếng binh khí va chạm, võ giả chém giết, tiếng kêu gào nổi lên khắp nơi, huyết khí trùng thiên, sát ý ngập trời!

Hai bên chiến trường, một bên là đủ loại võ giả, không thấy rõ tướng mạo nhưng có người mặc tăng bào, có người mặc đạo bào, lại có người cầm trường kiếm, trên người mặc chiến giáp. Hiển nhiên là liên minh của vô số thế lực trên giang hồ.

Bên còn lại thì có một bóng người mà Sở Hưu hết sức quen thuộc. Hắn đứng trước nhất, áo đen lay động theo làn gió, tay cầm một thanh loan đao.

Thân đao như vầng trăng khuyết, lưỡi đao đỏ tươi chói mắt, phía trước vầng trăng khuyết đó là ánh đao màu đỏ máu còn chói mắt hơn ánh sáng của mặt trời. Trên thân đao còn khắc một hàng chữ nhỏ rất rõ ràng: “Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ”.

Độc Cô Duy Ngã!

Khoảnh khắc này, Sở Hưu đã hiểu. Thứ y thấy chính là cảnh tượng Côn Luân Ma Giáo đại chiến với chính đạo năm xưa, được Huyết Hồng Đề ghi lại.

Y nhìn xung quanh, một cô gái mặc trường bảo đỏ rực đứng sau lưng Độc Cô Duy Ngã, tay cầm ma kiếm Trường Tương Tư.

Còn một võ giả vóc dáng gầy gò, toàn thân bảo phủ trong áo đen; cùng với một người khác không thấy được bóng dáng, bị làn khói đen che phủ.

Còn người gần nhất trong tầm mắt Sở Hưu là một võ giả mặc chiến giáp, thân hình khôi ngô.

Người cầm ma kiếm Trường Tương Tư chắc là Hồng Liên Ma Tôn, người mặc chiến giáp chắc là Chiến Vũ Ma Tôn, hai vị khác hẳn là hai Ma Tôn còn lại trong Côn Luân Ma Giáo.

Thậm chí Sở Hưu còn thấy Lục Giang Hà. Nhưng lúc này Lục Giang Hà không có tư cách đứng cùng đám người Độc Cô Duy Ngã mà đứng phía sau lén lút liếc trộm bóng lưng có lồi có lõm của Hồng Liên Ma Tôn, dáng dấp khá hèn mọn.

Rốt cuộc năm xưa Côn Luân Ma Giáo trải qua bao nhiêu lần Chính Ma Đại Chiến, thậm chí Lục Giang Hà cũng không nhớ được.

Trước kia khi Sở Hưu trò chuyện với Lục Giang Hà, hắn đã từng nói, dù sao từ khi hắn gia nhập Côn Luân Ma Giáo trở đi, lúc nào cũng chém chém giết giết.

Lúc đầu là Độc Cô Duy Ngã dẫn bọn họ cùng nhau chém giết, đến cuối cùng mỗi người trong Tứ Đại Ma Tôn đều có năng lực phá hủy một thế lực đỉnh phong.

Tiếp nữa, chém chém giết giết, những thế lực dám chống cự đã bị giết sạch, những kẻ còn lại hoặc khiêm nhượng ẩn nhẫn, hoặc uốn gối thần phục. Lúc này Côn Luân Ma Giáo chính thức trở thành bá chủ giang hồ, ma diễm ngập trời.

Tình cảnh trước mắt có cả Độc Cô Duy Ngã, có cả Tứ Đại Ma Tôn, hiển nhiên đây là trận đại chiến trong thời kỳ đầu của Côn Luân Ma Giáo. Có thể nói chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới khí linh của Huyết Hồng Đề cho nên nó mới nhớ được tới giờ.

Trận chiến trong ký ức vẫn tiếp tục nhưng võ giả đứng đầu hai bên lại không xuất thủ.

Cuối cùng, liên minh chính đạo không nhịn được, hơn mười võ giả lao nhao

đánh về phía Độc Cô Duy Ngã. Chỉ trong chớp mắt, phật quang, đạo quẩn, kiếm khí, đủ loại lực lượng tỏa ra giữa thiên địa, hùng vĩ tới mức khiến người khác kinh hãi không thôi, thậm chí đã ảnh hưởng tới khí trời. Khoảnh khắc sau đã như tận thế thiên băng địa liệt, khiến người khác tưởng rằng đại kiếp nạn thượng cổ lại hàng lâm.

Bây giờ Sở Hưu đang quan sát với tầm mắt của Huyết Hồng Đề, tuy y cũng có thể cảm giác được một luồng khí thế mờ ảo nhưng dù sao khí linh vẫn là khí linh, nó không thể lý giải cảnh giới thực lực của nhân tộc.

Nhưng Sở Hưu suy đoán, những người có tư cách động thủ với Độc Cô Duy Ngã đều là cường giả Thiên Địa Thông Huyền.

Hơn mười cường giả Thiên Địa Thông Huyền, đặt lên giang hồ đã là gần như toàn bộ chí cường giả đỉnh cao.

Ngay lúc Sở Hưu muốn xem xem rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã làm thế nào phá cục, Độc Cô Duy Ngã đã xuất đao.

Thính Xuân Vũ bay lượn quanh người hắn, mang theo một tiếng đao ngâm êm tai.

Một khắc sau loan đao mang theo ánh trăng đỏ máu đã chém ra, thậm chí trực tiếp rời tay bay thẳng tới.

Chỉ trong chớp mắt, ma khí như mây đen phủ kín bầu không trung, sắc trời u ám, chỉ có một vầng trăng đỏ máu tỏa sáng, đó là đao mang của Thính Xuân Vũ!

Lại một khắc sau, ánh đao chém xuống, xé tan hết thảy.

Phật quang tịch diệt, đạo uẩn tan vỡ, kiếm khí tiêu tán.

Mảnh vỡ binh khí và chiến gian xen lẫn máu tươi rơi xuống, giữa không trung mưa máu như trút nước, rơi xuống mặt đất tạo thành từng tiếng vang giòn giã.

Lưỡi đao rung động, mang theo huyết mang trở lại tay Độc Cô Duy Ngã. Một giọt máu tươi rơi dọc thân đao, phát ra một tiếng vang nhỏ. Giờ phút này cuối cùng Sở Hưu cũng hiểu vì sao lưỡi đao này lại mang cái tên Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ!

Trước khi Độc Cô Duy Ngã xuất đao, Sở Hưu đã tưởng tượng rốt cuộc hắn sẽ ra tay như thế nào.

Nhưng sau khi hắn xuất đao, Sở Hưu đã hiểu, tới cảnh giới của Độc Cô Duy Ngã đã không cần quan tâm dùng thủ đoạn gì để phá địch, chỉ một đao đơn giản, mưa máu đổ xuống, quét sạch tất cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK