Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1071 Kẻ thù gặp nhau 1

Động tĩnh của trận pháp Lăng Tiêu Tông lớn như vậy, rất nhiều người đã chứng kiến.

Uy thế trận đánh giữa Huống Tà Nguyệt và Trần Thanh Đế mạnh như vậy, người thấy càng nhiều.

Khi đám người Sở Hưu tới vừa hay thấy Trần Thanh Đế giao thủ một chiêu cuối cùng với Huống Tà Nguyệt, quả thật khiến cả trời đất sụp đổ, thậm chí cả bí cảnh không gian này cũng bị chấn động.

Trước đó Bộ Dương Dịch của Huyền Vũ Môn đã nói, không gian này không thể chịu nổi lực lượng vượt qua cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Kết quả giờ hai người giao chiến khiến bí cảnh không gian này xuất hiện vết rạn, rõ ràng lực lượng giao thủ của hai người đã tiếp cận với Thiên Địa Thông Huyền.

May là hai người bọn họ chỉ giao thủ một chiêu như vậy, nếu không lần thăm dò bí cảnh này có thể kết thúc trước thời hạn được rồi.

Phương Thất Thiếu tặc lưỡi cảm thán: “Tên tiểu tử Tạ Tiểu Lâu kia mới thật là may mắn, có một sư phụ hùng mạnh như vậy, quả thật đáng sợ.”

Sở Hưu cũng gật nhẹ đầu, lần này Trần Thanh Đế mới thể hiện lực lượng chân chính, lực lượng đó cường đại tới mức khiến người ta run rẩy.

Sau khi mọi người từ các nơi đổ tới, Phương Thất Thiếu cũng chạy tới hỏi xem có chuyện gì xảy ra, hai người không dính dáng gì tới nhau sao lại đánh nhau, giờ bảo vật còn chưa xuất thế cơ mà.

Thế nhưng nghe xong mới biết, hai người kia giao thủ là vì chuyện của Sở Hưu.

Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là vì Huống Tà Nguyệt quá mức vênh váo hung hăng, còn Trần Thanh Đế lại không chịu nhường một bước. Có điều người gây ra chuyện này lại là Sở Hưu.

Ánh mắt Phương Thất Thiếu nhìn Sở Hưu cũng phải thay đổi.

Vị này mới thật là tai tinh sát thần, không có mặt ở đây, chỉ cái tên thôi cũng dẫn tới một trận huyết chiến.

Huống Tà Nguyệt đương nhiên cũng thấy Sở Hưu, có điều hắn chỉ nhìn Sở Hưu một cái, không làm gì tiếp.

Huống Tà Nguyệt chỉ điên chứ không phải ngốc.

Hắn vừa đánh với Trần Thanh Đế một trận, tiêu hao quá lớn. Giờ mà động vào Sở Hưu, tưởng đám người nhánh Ẩn Ma như Ngụy Thư Nhai ăn rau chắc?

Lúc này hai người đánh tới mức này rồi cũng không thể tiếp tục được. Tiếp tục đánh nữa sẽ là không chết không thôi.

Huống hồ lực lượng của hai người kia quá mạnh, tiếp tục đánh nữa không khéo khiến cả không gian này xảy ra vấn đề, người bị tổn thất cũng là bọn họ.

Sau khi tạm thời ngưng chiến, vài cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần tụ tập lại bàn bạc xem nên phá trận ra sao.

Có điều bàn tới bàn lui, muốn phá trận chỉ có thể để mọi người cùng xuất thủ mới được.

Đại trận này của Lăng Tiêu Tông quá lớn, lớn tới mức cho dù đã vạn năm qua đi, trải qua đại kiếp nạn thượng cổ, vẫn có uy lực như vậy.

Cho nên mọi người bàn bạc xong, mỗi người tách ra tấn công một phần trận pháp, chỉ cần phá được một phần trong đó có thể suy yếu lực lượng đại trận này, cuối cùng một đòn phá trận.

Trong khi tiến hành phá trận, những võ giả khác tiến vào bí cảnh cũng theo đến, gia nhập trong đó. Cuối cùng hầu hết các võ giả tiến vào bí cảnh đều tập trung tại đây.

Sở Hưu cũng thấy lão hòa thượng Tịnh Thiền Trí Tàng của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Không biết vì sao ánh mắt lão hòa thượng nhìn về phía Sở Hưu khiến y cảm thấy cực kỳ khó chịu, không rét mà run.

Tiếp đó lại có lão tổ Tôn Tổ Xương của Giang Đông Tôn thị tới.

Ngay khi thấy Sở Hưu, tóc trắng đầy đầu của Tôn Tổ Xương thiếu chút nữa dựng đứng, ánh mắt đầy lửa giận chỉ thẳng vào Sở Hưu giận dữ hét: “Sở Hưu! Giang Đông Tôn thị không chết không thôi với ngươi!”

Giang Đông Tôn thị không có gia nghiệp lớn như Thương Thủy Doanh thị.

Tôn gia vài võ giả cảnh giới Chân Đan mà thôi, đều nhờ Giang Đông Tôn thị dốc hết sức bồi dưỡng mới có, chuẩn bị tiếp nhận lực lượng của gia tộc, chống đỡ cho đời sau.

Thế nhưng trong bí cảnh này lại bị Sở Hưu giết mất hai. Mất mát này Giang Đông Tôn thị tuyệt đối không thể tiếp thu.

Người khác nhìn Tôn Tổ Xương đều lộ vẻ kinh ngạc.

Trong Cửu Đại Thế Gia, nói chính xác hơn là trong toàn bộ giang hồ, Giang Đông Tôn thị vốn nổi danh tốt tính, cực kỳ nhẫn nhịn.

Lúc đầu trong Cửu Đại Thế Gia, Giang Đông Tôn thị chỉ xếp cuối, lực lượng bản thân cũng không mạnh, tiên tổ thậm chí chỉ là một võ giả cảnh giới Chân Đan, thậm chí còn là loại tương đối yếu.

Khi đó Giang Đông Tôn thị có thể đứng trong Cửu Đại Thế Gia chỉ là vì lúc đó giang hồ chiến trận liên miên, liên lụy quá nhiều tới Cửu Đại Thế Gia, cuối cùng thật sự không tìm được ai mới gom Giang Đông Tôn thị vào cho đủ số.

Kết quả Giang Đông Tôn thị không dựa vào công pháp cường đại mà có thể địa vị gom cho đủ số này phát triển tới như hiện giờ, có thể nói là trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở.

Giang Đông Tôn thị có thể nói là điểm hình cho phát triển muộn, những người khác đều cảm thấy Giang Đông Tôn thị sống thật uất ức, có điều người

ta có uất ức cũng khá hơn ngươi.

Nhưng giờ Tôn Tổ Xương lại lộ vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hưu. Rốt cuộc y làm gì mà khiến Tôn Tổ Xương phẫn nộ đến vậy?

Người xung quanh nghe ngóng xong mới biết, hóa ra Sở Hưu này vừa làm thịt hai võ giả cảnh giới Chân Đan nhà người ta, lại đều là trụ cột của Tôn gia. Hơn nữa y còn dùng thi thể người ta để phá trận, rõ ràng đã kết thù rất nặng. Chẳng trách Tôn Tổ Xương nóng giận đến vậy.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Hai đệ tử Tôn gia nhà ngươi đã bị oán linh phụ thể, ta giết bọn họ mới giải trừ được mê trận, bằng không mọi người đều sẽ chết ở đó.

Giờ ta mang tất cả mọi người ra ngoài, thù hận này lại rơi lên đầu ta, chẳng lẽ ngươi muốn trách ta?

Một người chết hay mười mấy người chết, rất dễ lựa chọn mà thôi! Hai huynh đệ bọn họ dùng cái chết đổi lại chúng ta thoát khốn, chúng ta sẽ rất biết ơn họ.”

Tôn Tổ Xương giận dữ hét lớn: “Nói hươu nói vượn! Ngươi tưởng ta tin chắc?”

Không biết có ai trong nhóm người đi vào Thiên Hạ Kiếm Tông không biết có ai ôm tâm tư khác kể chuyện này ra.

Mặc dù lúc đó không ai ngăn cản huynh đệ Tôn thị, nhưng cũng có thể nói là bọn họ e ngại uy thế của Sở Hưu không dám ra tay. Hoặc vừa rồi bọn họ đem tin tức này nói với Tôn Tổ Xương, đổi lại ân tình.

Cho nên Tôn Tổ Xương hiểu rất rõ chuyện xảy ra trong hang động lúc trước.

Sở Hưu đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Tin hay không là tùy ngươi, dù sao Sở Hưu ta không thẹn với lương tâm, không sợ người khác nói xấu.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt những người khác nhìn về phía Sở Hưu cũng phải thay đổi.

Ngang nhiên nói mình không thẹn với lương tâm như vậy, da mặt Sở Hưu rốt cuộc dày tới mức nào? Quả thật quá ghê tởm.

Ngụy Thư Nhai ho khan một tiếng rồi nói: “Tranh đoạt di tích sao có thể không giết người? Tôn Tổ Xương, ngươi dẫn đệ tử Tôn gia vào đây chẳng lẽ không tự hiểu lấy chuyện này?”

Sở Hưu là người của nhánh Ẩn Ma, mặc dù Ngụy Thư Nhai cũng biết Sở Hưu cố ý giết người, nhưng lúc này hắn không bao che chẳng lẽ lại sợ Giang Đông Tôn thị hay sao?

Du Ma Nhai cùng là người nhánh Ẩn Ma cũng cười một tiếng quái dị nói: “Tôn lão đầu, chẳng qua chỉ là hai võ giả cảnh giới Chân Đan chết thôi mà. Dù sao Tôn gia các người nổi tiếng nhẫn nhịn, nhịn thêm mấy năm là quên ngay thôi.”
Chương 1072 Kẻ thù gặp nhau 2

Tôn Tổ Xương tức giận tới mức toàn thân run rẩy, nhưng giờ mọi người đều đang nghiên cứu phá trận, vì chút ân oán đó của Tôn gia mà đánh một trận với nhánh Ẩn Ma? Có đáng giá không?

Rõ ràng không đáng, cho nên lúc này không ai ra mặt cho Tôn gia, Tôn Tổ Xương cũng đành phải nhịn, hừ lạnh một tiếng rồi đi sang một bên.

Người khác thấy bộ dáng này của Tôn Tổ Xương không khỏi lắc đầu.

Thể diện phải do tự mình tranh đoạt, mình không cố gắng, vậy không thể trách người khác.

Ngày ngày tháng tháng nhẫn nhịn khiêm nhượng, có chuyện thì để người khác ra mặt trước mình chỉ trốn phía sau bỏ đá xuống giếng. Làm vậy đúng là an toàn nhưng lại không làm được việc lớn, cũng chẳng chịu nổi sóng gió.

Cũng như Trần Thanh Đế đánh với Huống Tà Nguyệt clúc vừa rồi, cho dù đối thủ là Huống Tà Nguyệt của Thiên Môn, nhưng chỉ cần hắn dám vênh váo hung hăng trước mặt mình, Trần Thanh Đế vẫn dám thẳng tiếng đáp trả, vẫn dám đấm thẳng tới như thường.

Nếu đổi thành Tôn Tổ Xương gặp chuyện này chắc chắn hắn sẽ nhượng bộ, cố nén cơn giận.

Tôn Tổ Xương tạm thời nhượng bộ, mọi người bắt đầu liên thủ phá trận nhưng phải dùng tới một ngày mới mở được trận pháp, có thể thấy cường đại của trận pháp ở Lăng Tiêu Tông này.

Sau khi cửa lớn của Lăng Tiêu Tông mở ra, một luồng sáng chói mắt bừng lên khiến người ta không mở nổi mắt ra.

Đưa mắt nhìn lại, ngoài chấn động chỉ có chấn động.

Trong đại điện Lăng Tiêu Tông là một màu trắng buốt. Bất luận mặt đất hay xung quanh đều dùng một loại vật liệu như bạch ngọc chế tạo thành.

Phía trước đại điên là một bức tượng lớn cao chừng trăm trượng.

Bức tượng đó thân mặc chiến giáp, khoác áo choàng đỏ thẫm, dưới chân là hung thú quỳ lạy, cho dù là tộc rồng cũng phải thần phục dưới chân thần linh.

Chỉ có điều tướng mạo của bức tượng kia lại để trống, nhưng lại khiến người nhìn có thể tự tưởng tượng.

“Đây là sư tổ sáng lập Lăng Tiêu Tông, quả thật bá đạo!”

Phương Thất Thiếu hạ giọng lẩm bẩm một câu, lại khiến tất cả mọi người căm tức nhìn sang, lập tức khiến hắn không dám mở miệng ra nữa.

Mọi người ngắm nhìn đại điện Lăng Tiêu Tông, càng lúc càng cảm thấy không đúng.

Nơi này khác với di tích bọn họ từng đi qua trước đó, qua sạch sẽ.

Mặt đất lát đá như bạch ngọc không nhuốm bụi trần, cứ như vẫn có trận pháp vận chuyển dưới lòng đất bảo hộ nơi này.

Hơn nữa mọi thứ xung quanh được bố trí vô cùng chỉnh tề, cứ như khi người của Lăng Tiêu Tông rời khỏi nơi này không hề bối rối. Mọi thứ vẫn ngay ngắn trật tự, thậm chí đã thu dọn xong xuôi đồ đạc. So với những tông môn khác bối rối khi đối mặt với đại kiếp nạn thượng cổ, Lăng Tiêu Tông rõ ràng rất bìnht ĩnh.

Lúc này Sở Hưu lại nhớ tới ghi chép hắn tìm được trong hội nghị.

Cái gọi là kế hoạch khai thiên hay nên nói là kế hoạch ứng đối với đại kiếp nạn thượng cổ hẳn đã thành công. Lăng Tiêu Tông này đã đồng ý cùng Tam Thanh Điện thực hiện kế hoạch Khai Thiên, bản thân bọn họ cũng là một trong những người chủ trì, cho nên bọn họ có vẻ rất nhẹ nhàng, rất lạnh nhạt.

Còn những người khác, vậy chưa chắc.

Tỷ như Linh Bảo Quan kia không ngờ chỉ có hai người có tư cách rời khỏi.

Nghe Phương Thất Thiếu nói Thiên Hạ Kiếm Tông cũng là một trong những tông môn đỉnh cao thời thượng cổ, nhưng cũng chỉ có một phần mười đệ tử có thể đi khỏi.

Nhưng nhìn bộ dáng Lăng Tiêu Tông trước mắt, không phải toàn bộ đệ tử đều được đi đấy chứ?

Mọi người còn đang suy nghĩ miên man, toàn bộ đại điện lại lấp loáng ánh sáng trận đạo. Một giọng nói đột ngột vang lên.

Ánh sáng trận đạo trong đại điện đột nhiên vận chuyển, chuyện này khiến mọi người giật nảy mình, sợ khiến sát trận gì đó khởi động.

Mặc dù tỷ lệ bày sát trận trong đại điện nhà mình rất thấp, nhưng ai mà biết những tông môn thượng cổ nghĩ thế nào?

Bức tượng khổng lồ bằng đồng xanh kia đột nhiên tỏa ra một luồng sáng, một giọng nói trầm trầm vang lên: “Đã bao năm qua rồi? Thật không ngờ bên ngoài còn có người chống cự được đại kiếp nạn thượng cổ, đi tới Lăng Tiêu Tông ta.”

Bức tượng khổng lồ ở chính giữa được bao phủ trong ánh sáng trận đạo, một bóng người hiện lên nhưng không thấy rõ gương mặt, thậm chí khí tức cũng vô cùng mơ hồ.

Nhìn mọi người bên dưới, bóng người đột nhiên hạ giọng cười một tiếng nói: “Bất kể bao lâu, đến được Huyễn Hư Lục Cảnh là bản lãnh của các người, phá vỡ được trận pháp của Lăng Tiêu Tông ta cũng là bản lãnh của các người.

Tông chủ đại nhân từ bi không muốn mang hết mọi thứ đi cho nên để lại ít đồ tốt cho các ngươi, coi như tạo phúc cho đời sau.”

Mọi người ở đây không chút biểu cảm, không hề thấy lạ với những bố trí mà Lăng Tiêu Tông lưu lại năm xưa.

Thật ra đếm kỹ lại những di tích đông đảo được phát hiện sau bao năm qua, chỉ có ba loại hình.

Một là di tích do tông môn Chính đạo lưu lại. Không thể không nói những tông môn chính đọa quả thật rất hiền hậu.

Cho dù bọn họ đi khỏi cũng lưu lại một số đồ trong môn phái, không bố trí quá nhiều thử đoạn, tương với tạo phúc cho đời sau hay lưu lại một số truyền thừa.

Cũng như lúc trước trong Tiểu Phàm Thiên của Sở Hưu, vị kia trong phân điện Tam Thanh Điện cực kỳ rộng lượng, trực tiếp để lại đạo uẩn cực kỳ trận quý.

Đương nhiên so với tông môn Chính đạo, tông môn Ma đạo có vẻ khá độc ác và thiếu tử tế.

Hễ là di tích Ma đạo, trong đó chắc chắn tràn ngập cơ quan trận pháp hoặc một số thứ quỷ dị âm độc gì đó.

Đối với người trong Ma đạo mà nói, đồ vật của mình cho dù không cầm đi được cũng việc gì phải lưu lại cho người sau? Chẳng lẽ còn mong người ta biết ơn mình chắc?

Đương nhiên còn loại thứ ba, đó là chủ nhân vội vàng rời khỏi cho nên không bố trí thứ gì.

Loại này hoàn toàn dựa vào vận may, vận may tốt có thể có được rất nhiều thứ, còn không có phiền phức gì.

Nếu không may mắn ai biết những tông môn thượng cổ kia rốt cuộc sẽ để lại thứ cùng hung cực ác gì?

Giờ xem ra Lăng Tiêu Tông thân là đại phái thượng cổ, hẳn là trường hợp đầu. Chuyện này khiến mọi người ở đây thoải mái hơn nhiều.

Nếu bảo vật được để lại đầy đủ, bọn họ thậm chí bớt được việc tranh đoạt, chia đều là được.

Nhưng ai ngờ lúc này bóng người kia lại đột nhiên chuyển giọng: “Chỉ có điều đồ của Lăng Tiêu Tông ta không dễ lấy!

Kẻ kém cỏi rác rưởi đừng nói lấy đồ của Lăng Tiêu Tông ta, còn không xứng bước vào đại điện của Lăng Tiêu Tông ta!

Muốn lấy bảo vật cũng được, trong đại điện phía trước có đồ mà tông chủ đích thân để lại, thậm chí có một chiếc chìa khóa có thể thông thiên.

Chỉ có cường giả mới có tư cách nhận được thứ đó, trong số các ngươi sẽ có không ít người phải chết. Nhớ cho kỹ, không đủ máu tươi thấm vào, cánh cửa Lăng Tiêu Tông ta cũng sẽ không mở lại!”

Bóng người vừa dứt lời, cửa lớn của Lăng Tiêu Tông ầm ầm đóng lại, ánh sáng trận đạo bao phủ toàn bộ đại điện, khiến mọi người biến sắc.

Trước đó bọn họ chỉ lo phá giải trận pháp bên ngoài, ai ngờ trong Lăng Tiêu Tông vẫn bố trí đại lượng trận pháp. Hơn nữa do có trận pháp bên ngoài bảo hộ, trận pháp bên trong Lăng Tiêu Tông trải qua cả đại kiếp nạn thượng cổ vẫn

không hề hao tổn.
Chương 1073 ‘Quà tặng’ của Lăng Tiêu Tông

Độc Cô Ly xuất kiếm chém thẳng về phía bóng người, lạnh lùng nói: “Giả thần giả quỷ! Ngươi chẳng qua chỉ là một phân thần nho nhỏ được gửi trong trận pháp mà thôi. Một vạn năm qua đi bản thể của ngươi đã hóa thành tro, còn ở đây phách lối nỗi ?”

Sắc mặt mọi người ở đây đều có phần khó coi.

Vốn cho rằng Lăng Tiêu Tông sẽ cho không cơ duyên, không ngờ cách làm của Lăng Tiêu Tông lại như dưỡng cổ.

Chuyện này nếu là võ giả khác gặp phải thì cũng thôi, nhưng giờ trong số bọn họ đại đa số là người chấp chưởng một gia tộc hoặc một tông môn, tầm nhìn sẽ không hạn hẹp tới mức vì mấy lời khích bác của một phân thần còn sót lại mà tự rối loạn đánh đấm lẫn nhau.

Bóng người kia cười một tiếng nói: “Đúng vậy, ta chỉ là phân thần, đáng tiếc tiếp đó chư vị ở đây còn lại bao nhiêu, vậy không chắc được.

Thế gian có vô số giết chóc, người và hung thú thật ra đều là mạnh được yếu thua!”

Câu nói cuối cùng thốt lên, giọng điệu của bóng người bỗng trở nên vô cùng âm trầm: “Đệ tử Lăng Tiêu Tông ta không có ai là hạng kém cỏi, kẻ nhận được truyền thừa của Lăng Tiêu Tông ta cũng không phải hạng kém cỏi gì. Không chảy đủ máu, các ngươi không chỉ không nhận được đồ còn phải vĩnh viễn nằm lại tại đây.

Các ngươi có thể thử phá trận, nhưng đại trận của Lăng Tiêu Tông ta là do Tứ Tượng Thần Tông đích thân bố trí.

Chỉ có cường giả mới có tư cách đạp chân trên mặt đất này, kẻ yếu không xứng đáng tồn tại trên cõi đời này!”

Sau khi bóng người kia dứt lời, thân thể hắn cũng tiêu tán, trận pháp trong đại điện cũng bắt đầu vận chuyển.

Mọi người chỉ muốn chửi bậy, còn gọi Lăng Tiêu Tông cái gì, đúng là tâm thần, còn tà ác hơn cả Ma đạo. Thực lực yếu thì không cho sống nữa à?

Sở Hưu ngược lại không thấy lạ gì. Thân là tông môn đỉnh cao thời thượng cổ đương nhiên sẽ kiên trì theo một số quan niệm riêng. Mặc dù trong mắt những người khác quan niệm này chẳng khác gì tâm thần, vô cùng cố chấp; nhưng những đệ tử được bồi dưỡng ra dưới sự cố chấp này quả thật rất kinh khủng.

Đám người của Lăng Tiêu Tông lưu lại một chút bảo vật truyền thừa thôi mà cũng muốn làm theo cách này, có thể thấy trong thời thượng cổ nội bộ Lăng Tiêu Tông cạnh tranh tàn khốc tới mức nào. Người bộc lộ hết tài năng chắc chắn cả thủ đoạn lẫn tâm chí đều cực kỳ cứng cỏi tàn nhẫn.

Tông môn như vậy mặc dù tanh máu tàn khốc nhưng không cần lo sẽ bị suy sụp.

Cũng như bóng người kia đã nói, trên giang hồ này mặc dù còn đạo nghĩa, còn có đủ loại người lương thiện, nhưng thực tế bỏ đi hết thảy chỉ còn bốn chữ đơn giản mạnh được yếu thua mà thôi.

Lăng Tiêu Tông lý giải bốn chữ này tới cực hạn, biến thành thái độ cố chấp này.

Đương nhiên đối với những người đến sau như Sở Hưu lại là gặp xui.

Cái tên Tứ Tượng Thần Tông đương nhiên bọn họ từng nghe nói, thậm chí có thể nói cực kỳ quen thuộc.

Đây là đại phái đỉnh cao thời thượng cổ, không biết vì sao lại không vượt qua được đại kiếp nạn thượng cổ.

Nhưng cho dù là người nhận được truyền thừa của Tứ Tượng Thần Tông cũng có thể hình thành bốn đại phái đỉnh cao trong giang hồ hiện nay, có thể thấy năm xưa thực lực Tứ Tượng Thần Tông cường đại tới mức nào.

Huyền Vũ Môn am hiểu nhất là các loại cơ quan trận pháp con rối, giờ bọn họ phải đối mặt với trận pháp do tông chủ Tứ Tượng Thần Tông thời thượng cổ bố trí, uy lực rốt cuộc ra sao, thật không dám tưởng tượng.

Đúng lúc này, tất cả trận pháp xung quanh đều vận chuyển, bắt đầu xảy ra biến hóa.

Mặt đất dưới chân bọn họ rơi xuống, không ngờ lại rơi vào lòng đất.

Đám người Độc Cô Ly đồng loạt xuất thủ. Đúng như bóng người kia nói, trận pháp cấp bậc này bọn họ không đủ lực lượng phá vỡ, đổi thành cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền còn tạm.

Sau khi rơi xuống đất, bốn phía lại xuất hiện từng hang động lớn.

Xung quanh mỗi hang động đều có ánh sáng trận đạo nhấp nháy, đồng thời chiếu rọi bảo vật bên trọng.

Trong đó có binh khí tỏa ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo, lấp loáng dưới ánh trận pháp gia trì. Giờ đã vạn năm trôi qua nhưng khí linh chưa hề tiêu tán.

Trình Đình Sơn ngơ ngác nhìn hai thanh trường kiếm trong chỗ binh khí, lẩm bẩm: “Đó là Kinh Hồng đứng hạng ba mươi lăm trong Danh Kiếm Phổ! Còn có Huyền Thiên đứng hạng hai mươi tám trong Danh Kiếm Phổ!”

Võ giả Tàng Kiếm Sơn Trang hiểu rất rõ về danh kiếm trong thiên hạ, bất kể là hiện tại hay trong truyền thuyết. Không ngờ đây lại là hai thanh thần kiếm có thứ hạng trong Danh Kiếm Phổ.

Hơn nữa trong hang động này còn binh khí khác, nhìn bộ dáng không ngờ đều là thần binh.

Không chỉ có thần binh, bên trong hang động còn từng bình đan dược, bên trên có chú giải, yếu nhất cũng lên tới bát chuyển. Do có trận pháp bảo hộ cũng không cần lo đan dược này hư hỏng mục nát.

Trừ binh khí đan dược còn đủ loại vật liệu luyện khí quý giá, công pháp điển

tịch, kỳ trân dị bảo, hầu như thứ gì cũng có.

Mỗi thứ trong số này đặt ra ngoài chắc chắn là bảo vật sẽ khiến tất cả mọi người tranh đoạt, nhưng giờ được tập trung đặt hết ở đây như vậy. Cảnh tượng này hoành tráng tới mức tất cả mọi người đều đỏ mắt.

Hơn nữa trong số những bảo vật này còn một vật cực kỳ nổi bật. Đó là một hòn đá khắc họa hoa văn cực kỳ phức tạp.

Thứ này chính là chìa khóa thông thiên mà bóng người của Lăng Tiêu Tông đã nói?

Ngay khi chứng kiến chiếc chìa khóa kia, con mắt Huống Tà Nguyệt lập tức đỏ bừng lên. Chìa khóa, quả nhiên chìa khóa nằm trong di tích này.

Hơn nữa Huống Tà Nguyệt cũng mắng thầm. Đám Lăng Tiêu Tông này đúng là tâm thần, đi thì đi đi còn để lại thứ phiền toái như vậy làm gì? Hại hắn phải chạy một chuyến, hơn nữa còn mất mặt tới hai lần.

Nghĩ tới đây ánh mắt Huống Tà Nguyệt nhìn về phía Sở Hưu và Trần Thanh Đế đã mang vẻ âm trầm.

Lúc này những võ giả ở đây lộ ra thần sắc khác biệt, bầu không khí đầy lúng tung.

Bọn họ đều là người biết chuyện, đương nhiên không ra tay giết chết lẫn nhau như lời phân thân của Lăng Tiêu Tông đã nói.

Mạnh được yếu thua là đúng, nhưng bọn họ không phải hung thú, là con người có lý trí.

Nhưng vấn đề là những thứ trước mắt thật quá mê người. Lăng Tiêu Tông cũng thật rộng lượng, không ngờ để lại nhiều bảo vật như vậy.

Bảo vật ngay trước mắt, có bao người thật sự giữ được lý trí? Đặc biệt là họ còn biết giờ mình không ra được, không chảy đủ máu thậm chí sẽ bị nhốt ở đây cả đời.

Dưới tình huống như vậy, đặc biệt là bọn họ còn có tâm tư khác, muốn mọi người đồng tâm hiệp lực phá vỡ trận pháp là chuyện cực kỳ khó khăn.

Lúc này Hư Vân đứng ra mở miệng nói: “Chư vị...”

Chẳng qua không đợi hắn nói xong, ánh sáng trên trận đạo đã bùng lên. Trong trận pháp từng vệt đao quang sắc bén điên cuồng chém tới mọi người.

Cùng lúc đó, phía trước hang động không ngờ cũng có cơ quan khởi động. TỪng con rối hình người thân mặc chiến giáp đứng ra, tấn công về phía mọi người.
Chương 1074 Không giết Sở Hưu lửa giận khó tan 1

Những thủ đoạn này của Lăng Tiêu Tông vô cùng độc ác, từng khâu nối tiếp nhau rõ ràng đang ép mọi người ở đây xuất thủ.

Trong trận pháp đao quang sắc bén vô cùng, cho dù võ giả cảnh giới Chân Đan cũng không chịu nổi, chỉ có thể trốn tránh.

Hơn nữa khí tức trên đám rối kia cũng cực kỳ cường đại, thân thể không ngờ dùng vật liệu cực phẩm chế tạo thành, mặc dù không được linh hoạt nhưng muốn phá hủy nó cho dù là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng khá tốn sức.

Mọi người bị ép bất đắc dĩ chỉ có thể xông tới, vừa chống cực trận pháp vừa đối phó với những con rối kia.

Ngay khi giao thủ, người có biểu hiện chói mắt nhất không ngờ lại là Doanh Tam Thư của Thương Thủy Doanh thị.

Những võ giả tiểu bối như Sở Hưu chỉ nghe đến tên Doanh Tam Thư chứ chưa từng thấy Doanh Tam Thư xuất thủ.

Có điều sau khi chứng kiến, đám người Sở Hưu cũng hiểu vì sao Doanh Tam Thư có tư cách đứng trên hạng nhất Phong Vân Bảng.

Đám rối kia lực tấn công không mạnh nhưng lực phòng ngự lại cực kỳ kinh người, cứ như thân thể được chế tạo bằng thần binh.

Nhưng Doanh Tam Thư xuất thủ lại như trời sập. Cương khí màu đen lấp loáng quanh người hắn, một tiếng gầm của hắc long vang lên, cương khí màu đen hóa rồng quay quanh người hắn, trong đó thậm chí đã có thần vận của long tộc.

Một trảo nhô ra, long trảo trực tiếp xé tan hết thảy, nắm lấy một con rối trong tay.

Tay còn lại xiết thành quyền. Một tiếng nổ lớn vang lên, con rối kia lấp loáng ánh sáng trận đạo, rõ ràng trận pháp trong đó đã bị phá hủy.

Nhưng Doanh Tam Thư không hề dừng lại, hắn liên tiếp xuất quyền đánh xuống. Mọi người trơ mắt nhìn con rối kim loại vừa rồi còn vô cùng uy phong giờ bị niết thành một đống sắt vụn, trực tiếp bị Diệp Thiên Tà thu vào trong túi.

Nhìn Doanh Bạch Lộc, Doanh Tam Thư thản nhiên đáp: “Những con rối này đều dùng vật liệu chế tác thần binh, cực kỳ kiên cố sắc bén. Tương lai có thể dùng thứ này chế tạo binh khí, rất quý giá, đừng lãng phí.

Thương Thủy Doanh thị ta từ khi quật khởi đến giờ vẫn luôn làm việc cẩn thận, không thêm phạm phải bất cứ sai lầm nhỏ bé nào, không thể bỏ qua bất cứ lợi ích dù ít ỏi đến đâu.

Tương lai ngươi sẽ là giáo chủ, cần phải biết cần cù tiết kiệm.”

Doanh Bạch Lộc gật nhẹ đầu, thần sắc nghiêm túc.

Trong Thương Thủy Doanh thị, địa vị Doanh Tam Thư thậm chí còn cao hơn

phụ thân hắn, giáo chủ Doanh thị hiện tại.

Nhưng chí của Doanh Tam Thư không ở chỗ này mà chuyên chú vào võ đạo, hầu như không nhúng tay vào chuyện buôn bán làm ăn hay các sự vụ trong gia tộc của Thương Thủy Doanh thị.

Những người khác khóe miệng đều giật giật.

Vật liệu chế tạo thần binh giờ bị Doanh Tam Thư xoa xoa nắn nắn như đống sắt vụn, thế cũng gọi là kiên cố? Lực lượng kẻ này rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Hơn nữa trong không khí căng thẳng này, Doanh Tam Thư còn dạy dỗ Doanh Bạch Lộc thế nào là cần cù chăm chỉ, cảnh tượng này có nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa.

Có điều ngay lúc này trận pháp trước một hang động lại đột nhiên biến mất, Doanh Tam Thư vung tay, cương khí trực tiếp càn quét từng bình đan được trong đó.

Thấy cảnh này mọi người lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra.

Trận pháp khống chế con rối với trận pháp bảo hộ hang động kia kia là một thể, chỉ cần giải quyết được con rối là có thể nhận được bảo vật bên trong.

Mặc dù mọi người ở đây còn không biết rốt cuộc nên làm thế nào để rời khỏi đây có điều giờ lợi ích đang ngay trước mắt, cứ cầm đồ tốt đã rồi nói.

Lã Phụng Tiên, Mai Khinh Liên đứng bên người Sở Hưu. Ở nơi thế này, đặc biệt là đối mặt với con rối có lực phòng ngự cực kỳ biến thái như vậy, bọn họ chỉ có thể liên thủ đối địch.

Đừng nhìn những con rối này không chịu nổi một đòn trong tay Doanh Tam Thư, mặc hắn vo viên vê nặn, nhưng đổi lại là võ giả cảnh giới Chân Đan khác cho dù là Sở Hưu cũng không nắm chắc đánh tan trong thời gian ngắn được.

“Chúng ta đối phó với tên nào trước đây?” Lã Phụng Tiên hỏi.

Sở Hưu nheo mắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên tìm những con rối mang theo đan dược, giờ thứ chúng ta đang thiếu thứ này nhất.”

Những mặc dù con rối này giờ đã đi lộn xộn nhưng dẫu sao cũng do người của Tứ Tượng Thần Tông chế tạo ra, hơn nữa còn không phải tác phẩm của một người, cho nên tại một số điểm rất nhỏ vẫn có khác biệt rất lớn.

Trí nhớ của mọi người ở đây đều không tệ, chỉ cần thấy được những điểm khác biệt này là nhớ lại được hang động nơi con rối xuất hiện.

Đối với ba người Sở Hưu hiện tại, thật ra thứ bọn họ thiếu nhất lại là đan dược.

Sở Hưu có binh khí trong tay, không thiếu công pháp, vừa vặn thiếu một chút đan dược cực phẩm dùng để tu luyện.

Mặc dù hiện giờ thần y giang hồ đang dưới tay y, nhưng Phong Bất Bình chỉ am hiểu y thuật. Mặc dù hắn cũng biết thuật luyện đan nhưng chỉ có thể chế tạo ra một số đan dược chữa thương. Tất cả đan dược phụ trợ tu luyện đều do Sở Hưu bắt chẹt các thế lực võ lâm trong Bắc Yên, danh nghĩa là phí bảo hộ. Mặc dù số lượng rất lớn nhưng lại không có đan dược cực phẩm.

Còn Mai Khinh Liên càng thảm hại, âm Ma Tông chỉ có mình nàng, cho nên lúc trước ở Quan Trung Hình Đường, thậm chí nàng chẳng có bao nhiêu đan dược tài nguyên.

Mãi tới khi đi theo Sở Hưu, Mai Khinh Liên mới mượn uy thế Trấn Võ Đường vơ vét được không ít đồ tốt.

Đương nhiên những thứ này có thể hữu dụng với Sở Hưu, nhưng đối với Lã Phụng Tiên lại không quan trọng.

Hắn có vận may kinh người, sau khi dung hợp với nguyên thần Lã Ôn Hầu, có thể nói là cực ít bình cảnh, cho dù không có đan dược, với thiên phú của hắn cũng có tốc độ tu luyện không chậm.

Có điều nếu Sở Hưu cần đan dược, vậy hắn phối hợp là được.

Sở Hưu, Lã Phụng Tiên cùng Mai Khinh Liên liên thủ tạo thành lực phá hoại cực kỳ kinh khủng.

Xá Nữ Đại Pháp của Mai Khinh Liên vốn chỉ có tác dụng với người, không chút hữu dụng với con rối cơ quan không có linh trí này.

Thế nhưng thân pháp của Mai Khinh Liên lại là tốt nhất trong ba người, xét theo mức độ quỷ dị khó lường, thậm chí ngay Khoái Mạn Cửu Tự Quyết của Sở Hưu cũng không sánh nổi.

Vì vậy giao cho Mai Khinh Liên trực tiếp thu hút chú ý của đám rối kia, sau đó Sở Hưu vận dụng chân khí cường đại cùng đủ loại võ thuật khống chế, cuối cùng Lã Phụng Tiên xuất thủ đánh đập liên hồi, trực tiếp biến con rối kia thành một đống sắt vụn.

Những con rối cơ quan kia quả thật rất cứng rắn, nhưng cho dù có cứng rắn hơn nữa cũng không thắng được thần binh Vô Song, lại phối hợp với lực lượng vô song của Lã Phụng Tiên, ba người liên thủ đối phó với mấy con rối cơ quan này cũng có lực phá hoại không kém gì các cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác.

Trong thời gian ngắn, ba người liên thủ giải quyết hai con rối, khiến những người đứng xem đỏ cả mắt.

Giao chiến như vậy khiến đám rối bị mọi người giết gần hết, mọi thứ trong hang cũng bị đám người lấy đi, nhưng đúng lúc này biến cố nảy sinh!

Uy lực toàn bộ trận pháp lại tăng cường một bậc, vô số đao quang sắc bén vô cùng bốc lên, như tạo thành một cái lưới lớn bao phủ lấy đám người, hơn nữa còn chậm rãi thu nhỏ.
Chương 1075 Không giết Sở Hưu lửa giận khó tan 2

Sở Hưu không kịp chuẩn bị trực tiếp bị chia tách với Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên. Y nhìn thoáng qua xung quanh, thầm mắng xui xẻo.

Thứ như trận pháp tuyệt đối không phải bình quân, nơi y đứng là chính giữa trận pháp, bốn bề đều có lưỡi đao ánh sáng đánh tới, áp lực cũng là lớn nhất.

Y bị cô lập tại đây, chỉ sơ sót chút thôi chắc chắn sẽ chết.

Lúc này Sở Hưu đột nhiên có cảm giác, vận may thật ra rất quan trọng.

Cùng là cục diện nguy hiểm, Lã Phụng Tiên ngủ một giấc là nhận được đại lượng tinh thần lực, rõ ràng từ nguy hiểm chuyển thành cơ duyên. Đổi lại là y lại thành bốn bề đều là sát cơ, đãi ngộ này đúng là chênh lệch một trời một vực.

Những người khác rõ ràng cũng chú ý tới tình cảnh của Sở Hưu, Ngụy Thư Nhai khẽ chau mày, chuẩn bị giải quyết con rối trước mắt sau đó đánh tan hàng rào trận pháp cứu viện.

MẶc dù Sở Hưu ở chính giữa trận pháp, có điều lưỡi đao ánh sáng còn rất xa, thời gian ngắn chắc không có nguy cơ gì.

Đối với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nếu họ xuất thủ toàn lực, muốn phá tan hàng rào trận pháp này chỉ mất một chút thời gian.

Có điều lúc này gần Sở Hưu nhất còn có Tôn Tổ Xương lão tổ Giang Đông Tôn thị.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Sở Hưu đã mang vẻ âm trầm đầy sát khí.

Sở Hưu giết hai võ giả cảnh giới Chân Đan của Giang Đông Tôn thị, không giết Sở Hưu, lửa giận trong lòng hắn khó mà tan được.

Giờ mọi người xung quanh đều bị trận pháp chia lìa, cho dù Ngụy Thư Nhai muốn cứu viện Sở Hưu cũng phải phá tan hàng rào trận pháp mới được. Sở Hưu đã lạc đàn, giờ là thời cơ giết người tốt nhất.

Nhưng Tôn Tổ Xương vài lần hạ quyết tâm, sát khí cũng lấp loáng trong mắt nhưng lại không động thủ.

Người ngoài đánh giá không sai, phương thức làm việc của Giang Đông Tôn thị nói dễ nghe là khiêm nhượng nhẫn nhịn, không dễ nghe thì là hèn nhát, lo nghĩ quá nhiều.

Giết Sở Hưu thì dễ, nhưng sau này Giang Đông Tôn thị chắc chắn sẽ kết thù không chết không thôi với nhánh Ẩn Ma. Hắn còn chưa chuẩn bị để đại chiến với nhánh Ẩn Ma.

Nếu hắn thật sự ra tay giết Sở Hưu, vậy sau này Giang Đông Tôn thị có phải đối mặt với đòn trả thù của nhánh Ẩn Ma không? Những tông môn Chính đạo khác ở Đông Tề có ra tay giúp đỡ Tôn gia bọn họ không? Đây đều là chuyện chưa biết.

Tôn Tổ Xương nghĩ quá nhiều, băn khoăn quá nhiều, cho nên cuối cùng không còn can đảm xuất thủ.

Đúng như Độc Cô Ly đã từng nói, Tôn Tổ Xương là kẻ tiểu nhân, bảo hắn bỏ đá xuống giếng hắn làm còn nhanh hơn bất cứ ai, có điều một khi bảo hắn xung phong, hắn lại do dự.

Ngay lúc Tôn Tổ Xương buông lỏng sát cơ, bên cạnh hắn lại bộc phát một luồng sát cơ càng hùng hồn cùng lực chấn động mạnh mẽ.

Bên cạnh Tôn Tổ Xương, cao tăng Chân Hỏa Luyện Thần của Tu Bồ Đề Thiền Viện - Tịnh Thiền Trí Tàng tay niết Liên Hoa Ấn, bước ra một bước, dưới chân tỏa ra từng đóa kim liên.

Kim liên kia như sinh ra từ hư không, theo từng bước đi của Tịnh Thiền Trí Tàng, từng đóa kim liên nở rộ, không ngờ khiến Tịnh Thiền Trí Tàng không chút trở ngại vượt qua trận pháp, đi tới vị trí trung tâm có Sở Hưu.

Miệng hắn niệm phật âm, vô số phận ấn màu vàng ngưng tụ từ hư không, mang theo lực lượng trấn ma ập tới người Sở Hưu.

Hơn nữa lúc này trong tay hắn hiện lên một thanh thiền trượng do lưu ly đúc thành hiện lên, mang theo phật quang nóng rực đánh thẳng xuống đầu Sở Hưu. Chớp mắt thôi kim quang lưu ly đã chiếu rọi khắp không gian!

Tôn Tổ Xương do dự cả nửa ngày cũng không động thủ với Sở Hưu. Tịnh Thiền Trí Tàng lại đột nhiên hạ sát chiêu, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều bất ngờ.

Trong giang hồ, Sở Hưu đắc tội với không ít người, nói chính xác hơn là chẳng mấy thế lực Sở Hưu không đắc tội.

Cho nên trong số mọi người ở đây, Tôn Tổ Xương có thể ra tay với Sở Hưu, Bộ Thiên Nam cũng được, nhưng không ai ngờ người xuất thủ lại là Tịnh Thiền Trí Tàng của Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Theo bọn họ biết, có vẻ Sở Hưu không có thù hận gì với cao tăng Tu Bồ Đề Thiền Viện. Hơn nữa Tu Bồ Đề Thiền Viện đã lâu không bước vào võ lâm Trung Nguyên, chuyện này rốt cuộc là sao?

Đừng nói bọn họ không hiểu chuyện gì xảy ra, ngay chính Sở Hưu cũng không hiểu tình huống thế nào.

Trước khi tiến vào bí cảnh này Sở Hưu đã cảm thấy Tịnh Thiền Trí Tàng có sát ý với y, khi đó y cũng rất buồn bực.

Không ngờ giờ Tịnh Thiền Trí Tàng lại thật sự hạ thủ muốn giết người, hơn nữa Sở Hưu có thể cảm nhận rõ ràng đối phương chỉ muốn đoạt mạng mình!

Quanh người Sở Hưu bùng lên khí huyết, Huyết Ảnh Đại Pháp được thi triển. Vô số huyết ảnh giúp Sở Hưu ngăn cản phật ấn kia, nhưng uy lực trừ tà hàng ma trong phật ấn thật quá lớn, hơn nữa nhiệt độ cũng như dung nham, trực tiếp khiến huyết ảnh bốc hơi.

Nhân thời cơ này, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu vang lên tiếng kêu gào của quỷ đói. Ma khí quanh người Sở Hưu bừng lên tới cực hạn, chém ra một đao,

đón lấy thiền trượng trong tay Tịnh Thiền Trí Tàng.

Một tiếng nổ lớn vang lên, ma khí tiêu tán, Sở Hưu trực tiếp bị đòn này đánh bay, thiếu chút nữa va thẳng vào hàng rào trận pháp sau lưng.

Đao ánh sáng trên hàng rào lấp loáng, chỉ cần đụng phải chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.

Sở Hưu thần sắc âm trầm nhìn Tịnh Thiền Trí Tàng.

Vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần này thực lực thâm sâu khôn lường, vượt xa hạng như Phương Kim Ngô hay Viên Thiên Phóng.

Mặc dù hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện đều cực kỳ kín tiếng, thậm chí lúc thường không rời khỏi đất Nam Man, luôn khổ tu trong chùa, nhưng chỉ cần là hòa thượng đi ra từ Tu Bồ Đề Thiền Viện, chắc chắn không ai là hạng tầm thường.

Lúc này mọi người xung quanh cũng hít một hơi lạnh.

Tịnh Thiền Trí Tàng định hạ thủ giết người thật sự. Thiền trượng trong tay hắn không ngờ là một trong những thần binh của Tu Bồ Đề Thiền Viện, Thất Bảo Lưu Ly Trượng.

Đối phó với một tiểu bối với thực lực còn chẳng bằng mình lại vận dụng thần binh cực phẩm như vậy, rõ ràng là muốn ép Sở Hưu vào chỗ chết.

Đúng lúc này Ngụy Thư Nhai giận dữ gầm lên: “Tịnh Thiền Trí Tàng, nếu ngươi dám giết người của nhánh Ẩn Ma ta, lão phu dám cam đoan từ nay về sau chỉ cần Tu Bồ Đề Thiền Viện các ngươi có người bước khỏi Nam Man một bước, ta sẽ giết kẻ đó, giết tới khi các ngươi không dám bước ra khỏi Tu Bồ Đề Thiền Viện nữa mới thôi!”

Sở Hưu là người thừa kế được công nhận của nhánh Ẩn Ma trong thời điểm hiện tại, thậm chí Ngụy Thư Nhai còn hiểu rõ về tiềm lực của Sở Hưu hơn bất cứ ai khác.

Tổn thất Sở Hưu không phải là tổn thất một tiểu bối với thiên phú không tồi mà là tổn thất tương lai của toàn bộ nhánh Ẩn Ma.

Nhưng lúc này gương mặt Tịnh Thiền Trí Tàng vẫn không chút biểu cảm, trong mắt chỉ có sát khí lạnh lùng. Thất Bảo Lưu Ly Trượng trong tay hắn tỏa ra luồng sáng bảy màu đập xuống người Sở Hưu. Đồng thời miệng hắn bắt đầu tụng niệm phật kinh. Những kinh văn kia truyền vào đầu Sở Hưu, mỗi chứ đều như quả chùy lớn gõ vào trong lòng y, khiến đầu óc Sở Hưu đau nhức không thôi, như muốn hộc máu.

Đối mặt với uy hiếp của Ngụy Thư Nhai, Tịnh Thiền Trí Tàng không hề để trong lòng. Hôm nay không ai ngăn được hắn giết Sở Hưu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK