Sở Hưu giết chết một cung chủ Phạm Giáo trước mặt mọi người, thật ra cũng có một số phiền phức, nhưng y lại không hề lo lắng.
Thanh danh truyền nhân của Cổ Tôn của y có thể nói là cực kỳ hữu dụng, có chuyện gì cứ đổ cho thù oán cá nhân là giải thích được.
Đừng tưởng truyền nhân của Cổ Tôn nào cũng là cao xa không nhiễm trần thế, không dính nhân quả.
Cho dù ngươi không bước chân vào giang hồ, cũng có nhân quả vạn năm trước tới tìm ngươi.
Huống chi truyện trước mắt sẽ không đồn đại nhanh chóng đến vậy.
Ma Lợi Kha không báo cáo chuyện này cho Phạm Giáo, cho nên tạm thời Phạm Giáo còn chưa biết quan hệ giữa Sở Hưu và Đại Hắc Thiên Thần Cung.
Hơn nữa đám người Từ Phùng Sơn sẽ không đồn đại lung tung ra ngoài, không phải bọn họ trung thành mà là không thể.
Thương Ngô Quận cách tổng bộ Hoàng Thiên Các rất xa, cho nên cứ cách một thời gian mới đưa tin về một lần. Tin tức được đưa về phải thông qua trận pháp, hơn nữa muốn mở trận pháp phải có thủ lệnh của quận trưởng, cho nên có thể nói bọn họ muốn đưa tin gì về cũng phải được Sở Hưu đồng ý, trừ phi bọn họ định dùng cách khác chậm hơn rất nhiều.
Đám người Từ Phùng Sơn đưa mắt nhìn nhau, không nói gì, im lặng tản ra.
Hầu hết bọn họ đều nhận ra, kẻ bị giết hẳn là người của Phạm Giáo.
Nhưng Phạm Giáo ở Tây Vực xa xôi, liên quan gì tới bọn họ? Càng ngày bọn họ càng không hiểu nổi Sở Hưu này, cho nên tốt nhất không nên lắm miệng vì chuyện này.
Sau khi trở lại phủ quận trưởng, Sở Hưu không tìm kiếm xem trên thi thể Ma Lợi Kha có thứ gì mà vào bế quan, khôi phục tinh thần lực đã tiêu hao.
Trong Đại La Thiên này, Sở Hưu không có ai để tin tưởng, không phải như hạ giới, luôn có thân tín như Ma Lợi Kha bảo vệ giúp y.
Cho nên Sở Hưu phải duy trì trạng thái đỉnh phong trong mọi thời khắc để ứng phó với đủ loại bất trắc có thể xảy ra.
Tốn mất ba ngày, Sở Hưu mới khôi phục được tám phần mười tinh thần lực tiêu hao lúc trước, hai phần còn lại thì tĩnh dưỡng một thời gian là được.
Lật qua lật lại thi thể Ma Lợi Kha, Sở Hưu tìm được một hộp báu không gian, cẩn thận mở nó ra, nhưng trong đó không bố trí phòng hộ gì.
Ma Lợi Kha là người rất tự tin, hay nên nói là quá tự phụ, hắn không tin có ai lại giết được hắn, đoạt được hộp báu không gian của hắn, cho nên trên đó không có gì phòng hộ.
Sau khi Sở Hưu lấy hết những thứ đan được tài liệu linh tinh ra, nhìn những văn tự được ghi chép trong đó, y lại trợn tròn hai mắt.
Những thứ được ghi trên đó đều là Phạn văn, y cũng không hiểu.
Nhưng Đại La Thiên có chỗ thuận tiện hơn hạ giới, đó là các loại truyền thừa chưa đoạn tuyệt, muốn tìm thứ gì cũng rất đơn giản.
Sở Hưu bảo Từ Phùng Sơn tìm một số điển tịch Phạn văn để y đối chiếu, bắt đầu đọc từng từ một.
Trong những điển tịch của Ma Lợi Kha, có một số là công pháp, nhưng Sở Hưu không hứng thú gì, chỉ tìm hiểu một chút.
Tu vi của Ma Lợi Kha có quá nhiều đặc điểm về ảo thuật, không phải ai lấy công pháp đó tu luyện tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng có trình độ ảo thuật của Ma Lợi Kha.
Tâm ma lại rất hứng thú đối với thứ này, cho nên Sở Hưu đặt sang một bên, thả một luồng tinh thần lực đến để tâm ma đọc nội dung.
Sau khi sàng lọc vài thứ linh tinh khác, rốt cuộc Sở Hưu cũng tìm được thứ mà mình muốn.
Đó là một ghi chép rất tỉ mỉ, ghi lại chuyện năm trăm năm trước Phạm Giáo phát hiện ra tổ địa ra sao, sau đó phải Đại Hắc Thiên Thần Cung đi vào tổ địa.
Thật ra nguyên nhân của mọi chuyện đều là tình cờ.
Phạm Giáo từng giết một võ giả tán tu đến từ khu vực Nam Man, đối phương cũng như Kha Sát, đều là hỗn huyết nửa nhân tộc nửa man tộc.
Vốn dĩ đây chỉ là ân oán bình thường, nhưng sau đó Phạm Giáo lại phát hiện ra một số thứ thú vị trên người hắn.
Trên người hắn có không ít thứ không thuộc về hắn mà thuộc về tổ địa trong truyền thuyết.
Nhưng hắn đã chết cho nên Phạm Giáo đành phái cung chủ của Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung thời đó dốc toàn lực tra xét, có vậy mới lấy được vài mảnh vỡ ký ức tương đối hữu dụng từ trong nguyên thần đã tiêu tán.
Nội dung của mảnh vỡ ký ức đó là hắn vốn là hỗn huyết của hai tộc, bị ức hiếp, bị trục xuất khỏi bộ lạc, kết quả lại tình cờ phát hiện một nơi, tuy nguyên khí không dồi dào như Đại La Thiên nhưng có rất nhiều thứ đã tuyệt diệt ở Đại La Thiên.
Cho nên hắn dựa vào những thứ ở nơi đó đem trao đổi với bên ngoài, nhận được tài nguyên tu luyện, phát triển tới hiện tại.
Người kia trưởng thành trong man tộc nên không biết chuyện về tổ địa, cũng không biết nơi mình đi đến là đâu. Nhưng Phạm Giáo biết.
Năm trăm năm trước Phạm Giáo còn bị Thiên La Bảo Tự áp đảo, thậm chí tình trạng đã rất thê thảm.
Cho nên Phạm Giáo gạt bỏ ý kiến của mọi người, quyết định phái Đại Hắc
Thiên Thần Cung tới Nam Man tìm kiếm nơi đó, thử xem có thể đi vào tổ địa, mang theo ‘bàn nguyên’ trở về không.
Sở Hưu khẽ nhíu mày, đây đã là lần thứ hai y thấy hai chữ này.
Trước đó trong Nguyên Thủy Ma Quật, y thấy được hình ảnh mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại, Độc Cô Duy Ngã cũng tìm kiếm bản nguyên trong Nguyên Thủy Ma Quật, bây giờ Phạm Giáo cũng tìm kiếm bản nguyên, liệu có phải là thứ mà Độc Cô Duy Ngã tìm kiếm không?
Sở Hưu tiếp tục đọc xuống bên dưới, phía dưới lại đơn giản hơn nhiều.
Phạm Giáo chỉ tìm được phương hướng đơn giản từ mảnh vỡ nguyên thần, những thứ khác thì Đại Hắc Thiên Thần Cung phải tự tìm kiếm.
Lần cuối cùng Đại Hắc Thiên Thần Cung liên lạc với Phạm Giáo là trước khi vào tổ địa, nói với Phạm Giáo là bọn họ đã tìm được manh mối đi vảo tổ địa, sau đó không còn tin tức gì.
Không còn liên hệ, thậm chí nhân quả trên người bọn họ cũng biến mất không còn tăm hơi.
Điện chủ Vishnu Điện từng đích thân thôi diễn manh mối về bọn họ, kết quả vẫn không có thu hoạch gì, cứ như những người của Đại Hắc Thiên Thần Cung xưa nay chưa từng xuất hiện trên cõi đời.
Sau khi ghi lại những tin tức này, Sở Hưu thở dài một tiếng, mắt hơi híp lại, trong đầu xuất hiện vô số kế hoạch và suy đoán.
Ma Lợi Kha cho rằng Sở Hưu là cơ duyên của hắn, nhưng thực tế hắn mới là cơ duyên của Sở Hưu.
Trước đó Sở Hưu còn suy nghĩ làm sao tìm ra liên hệ giữa Thiên Môn và hạ giới, bây giờ xem ra đã không cần, y tìm được phương thức trở lại hạ giới tốt hơn hẳn.
Tuy trên đó không ghi lại cuối cùng Đại Hắc Thiên Thần Cung làm sao tìm ra địa điểm đó, nhưng nếu Đại Hắc Thiên Thần Cung tìm được thì Sở Hưu cũng có thể.
Đặc biệt là Đại Hắc Thiên Thần Cung còn phải âm thầm chạy từ Tây Vực tới khu vực Nam Man này, còn Thương Ngô Quận này thuộc về Sở Hưu quản lý, y ra tay còn thuận tiện hơn Đại Hắc Thiên Thần Cung nhiều.
Nghỉ ngơi trong phủ quận trưởng vài ngày, lúc này Sở Hưu mới gọi Kha Sát tới, định tới mấy bộ lạc man tộc ở biên giới quan sát một chút.
Chương 1512 Biện pháp trở lại hạ giới 2
Lần này khi Kha Sát đi theo Sở Hưu ra khỏi thành, rõ ràng là một gã cao to uy mãnh, kết quả lại dáo dác tra xét bốn phía xung quanh, sợ lại có cường giả tập kích Sở Hưu. Đừng có tai họa gì lây sang hắn, hắn bị dọa sợ thật rồi.
May là lần này bình an vô sự, không có chuyện gì bất ngờ nữa.
Khu vực man tộc tập trung đông nhất trong Thương Ngô Quận chính là nơi tiếp giáp giữa Đế La Sơn Mạch và phía nam.
Nơi đó có một châu phủ bỏ hoang tên là Nam Anh Phủ, không có ai quản lý, bên trong không có thế lực võ lâm nào ra dáng, nhưng có không ít võ giả và man tộc, vì đây là nơi man tộc và nhân tộc tiến hành buôn bán trao đổi.
Sau khi đi vào Nam Anh Phủ, bên trong huyên náo ồn ào, đường phố vốn chỉnh tề cũng rất hỗn loạn, khắp nơi là võ giả và man tộc đang trao đổi.
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu thấy man tộc.
Tướng mạo của bọn họ rất khác người Trung Nguyên, cũng rất khác với người Tây Vực ở hạ giới. Tất cả đều có làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, ngũ quan nhô lên khá cao, làn da và gương mặt xăm đủ loại ký hiệu và hoa văn kỳ lạ.
Đại đa số man tộc đều không mặc quần áo bằng sợi gai mà mặc da thú và thực vật đặc biệt gì đó bện lại, nhưng cũng có một số người mặc chiến giáp. Nhưng nhìn những bộ chiến giáp này là biết, chắc chắn là luyện khí sư của Đại La Thiên chế tạo ra.
Sở Hưu có thể cảm giác được lực lượng trong cơ thể đám người man tộc này, có một số hoàn toàn dựa vào lực lượng cơ thể, một số lại có một loại lực lượng rất huyền bí, không phải nội lực chân khí nhưng lại tương tự như thiên địa nguyên khí, cho nên khó mà phán đoán thực lực của bọn họ.
Có vẻ như Kha Sát khá nổi tiếng ở đây, không ít người biết hắn.
Khi đối mặt với võ giả Đại La Thiên, cho dù đám man tộc kia đang buôn bán trao đổi với bọn họ, sắc mặt cũng cực kỳ hung ác.
Nhưng khi Kha Sát chào hỏi, dám man tộc này lại cười lớn, có vẻ rất thoải mái.
Sở Hưu nói: “Không ngờ đấy, có vẻ ngươi rất được hoan nghênh ở đây.”
Kha Sát vội vàng nói: “Man tộc vốn bài ngoại, thuộc hạ có một nửa huyết thống man tộc, còn biết tiếng của bọn họ. Hơn nữa quận trưởng đời trước thi hành chính sách lôi kéo, đem lại không ít lợi ích cho bọn họ nên bọn họ mới có thái độ như vậy.”
Dọc đường Sở Hưu vừa đi vừa nói: “Những man tộc tới đây buôn bán trao đổi là người như thế nào?”
Kha Sát nói: “Đa số là người của những tiểu bộ lạc nên mới đến đây buôn
bán, đổi lại một số thứ linh tinh.
Cũng có người của đại bộ lạc, nhưng người của đại bộ lạc thường liên hệ trước với người trung gian, tiến hành trao đổi với các tông môn thế lực chứ không tùy ý bày bán trên phố như vậy.
Thật ra trước đó thuộc hạ cũng làm những chuyện này, đại diện cho Hoàng Thiên Các tới trao đổi với các đại bộ lạc man tộc.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y ra vẻ tùy ý đi dạo một vòng trong Nam Anh Phủ này, nhưng lại âm thầm quan sát phương thức làm việc, ánh mắt, trạng thái... của đám man tộc này.
Yêu một người thì phải tìm hiểu về người đó, đối phó với một người cũng phải tìm hiểu kỹ lưỡng như vậy.
Thật ra đa số thời điểm, chỉ cần có điều kiện, Sở Hưu luôn thích bày mưu rồi mới hành động.
Kha Sát cũng đi theo sau lưng Sở Hưu, hắn không dám hỏi rốt cuộc Sở Hưu đang suy nghĩ điều gì, bây giờ hắn sợ Sở Hưu hơn sợ cọp.
Sau khi đi dạo một lượt quanh Nam Anh Phủ, Sở Hưu và Kha Sát về trụ sở của Hoàng Thiên Các tại Nam Anh Phủ nghỉ ngơi. Sở Hưu gọi Kha Sát đang chuẩn bị đi làm cơm canh lại, đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem, nếu ta muốn tiêu diệt toàn bộ man tộc ở Thương Nam Phủ, nên làm thế nào?”
Vừa nghe câu này, dưới chân Kha Sát bỗng mềm nhũn.
Kha Sát thật sự không đoán nổi Sở Hưu đang nghĩ gì.
Trước đó y không quan tâm tới cái chết của quận trưởng, ngược lại để ý tới đao điếc gì đó, bây giờ y lại định tàn sát man tộc trong Thương Ngô Quận, rốt cuộc y định làm gì?
Kha Sát thận trọng đáp: “Đại nhân, chuyện này vốn đã không thể rồi.
Tuy những bộ lạc man tộc này trông có vẻ rất lỏng lẻo, bọn họ cũng có tranh cướp lẫn nhau, nhưng khi đối mặt với kẻ địch bên ngoài, bọn họ lại rất đoàn kết.
Không riêng gì những bộ lạc man tộc ở Thương Ngô Quận mà chúng ta thấy, sâu trong Đế La Sơn Mạch còn rất nhiều bộ lạc man tộc khác.
Cho dù lần trước các chủ đại nhân tới đây, ra tay rất nặng, hủy diệt mấy bộ lạc. Kết quả chỉ trong nháy mắt lại có vài bộ lạc trong Đế La Sơn Mạch di chuyển ra ngoài, bù vào chỗ trống đó.
Hơn nữa vạn nhất giết quá nhiều người, đám cường giả man tộc ở sâu trong dãy núi cũng sẽ ra tay, đến lúc đó không khéo tình hình lại càng tệ, một mình Hoàng Thiên Các chúng ta không đối phó nổi đâu.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, bảo Kha Sát ngồi xuống rồi nói: “Chưa vội ăn cơm, ta hỏi ngươi một chút về đám man tộc này đã.”
Kha Sát vội vàng nói: “Đại nhân yên tâm, thuộc hạ biết gì ắt sẽ nói nấy.”
Sở Hưu hỏi: “Nghe nói ngươi từng tới man tộc một thời gian, ngươi nói xem rốt cuộc bọn họ muốn gì?
Võ giả chúng ta, hoặc là theo đuổi lực lượng, hoặc theo đuổi quyền thế, giang sơn mỹ nhân, võ đạo cực hạn. Ai cũng biết mình muốn cái gì. Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc đám man tộc này muốn gì, coi trọng cái gì?”
Nghe Sở Hưu hỏi như vậy, Kha Sát cũng sửng sốt một hồi, vì góc độ của Sở Hưu rất mới lạ, xưa nay chưa một ai hỏi như vậy, hắn cũng chưa từng nghĩ tới điều này.
Kha Sát suy nghĩ cả nửa ngày, tổ chức lại ngôn ngữ rồi mới trả lời: “Chuyện này thì trước đây thuộc hạ cũng không nghĩ tới.
Nhưng theo thuộc hạ thấy, phần lớn đám man tộc đều là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Thật ra cuộc sống của bọn họ rất đơn giản, ăn ngủ sinh con, có vẻ như không có thứ gì khác.
Xưa nay bọn họ chưa từng nghĩ tới những chuyện quá phức tạp, đối với bọn họ thì chiến đấu cũng không phải như chúng ta, không vì theo đuổi lực lượng cực hạn.
Đối với bọn họ thì lực lượng như một cách thức để mưu sinh, đồng thời dũng sĩ mạnh nhất trong bộ lạc còn được quyền ưu tiên lựa chọn nữ nhân.”
Khóe miệng Sở Hưu giật một cái, Kha Sát cũng là kẻ kỳ quái, giọng điệu này của hắn rõ ràng là khinh thường man tộc, cho dù hắn cũng coi như nửa man tộc.
Đương nhiên bản thân Kha Sát cũng không nghĩ rằng mình dùng từ sai, hắn tiếp tục nói: “Lúc bình thường đám man tộc này tranh chấp cũng rất thú vị, hôm nay ngươi đi săn trong địa bàn của ta, ngươi sỉ nhục tổ tiên của ta, toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Nếu nói bọn họ coi trọng nhất điều gì, vậy chỉ có hai thứ, tổ tiên và thần.”
“Tổ tiên và thần?”
Kha Sát gật đầu nói: “Man tộc tôn kính tổ tiên, cũng là tổ tiên khai sáng ra bộ lạc của bọn họ. Bọn họ cho rằng tổ tiên nhận được thần dụ nên mới thu được lực lượng, khai sáng các bộ lạc bọn họ.
Còn thần, thần linh mà bọn họ thờ cúng toàn là mấy thứ linh tinh, địa phong thủy hỏa, sơn lâm vũ lộ, các loại mãnh thú hung thù, dù sao bọn họ nhìn thứ gì cũng ra thần được.
Nhưng ta từng đọc được trong điển tịch của Hoàng Thiên Các, trong số những vị thần linh lung tung mà bọn họ thờ cúng, thật ra có một số không phải giả tạo linh tinh.
Khi tổ tiên của chúng ta vừa tới Đại La Thiên, từng giết chết không ít hung thú cường đại tới cực điểm, còn có đủ loại tồn tại cường đại quỷ dị huyền bí, do thiên địa sinh thành. Thậm chí cường giả Võ Tiên cũng phải liên thủ mới giết chết được chúng.
Những thứ này được các bộ lạc man tộc thờ cúng như thần linh cũng không có gì là lạ. Hơn nữa bọn họ cũng nhận được không ít lực lượng từ nơi đó.
Cho nên theo bọn họ thấy, tổ tiên kéo dài tương lai cho bọn họ, thần ban cho bọn họ lực lượng, bọn họ kính nể và sợ hãi hai thứ này nhất, cũng là hai thứ tuyệt đối không thể sỉ nhục.
Hơn nữa tranh chấp giữa các man tộc thường là vì mấy chuyện nực cười này.”
Chương 1513 Tạo thần
Sở Hưu gõ bàn một cái, lại hỏi: “Chỗ ngươi có tài liệu cặn kẽ về man tộc hay không, ví dụ như hệ thống lực lượng của bọn họ, phương thức chiến đấu, tập quán vân vân.”
Kha Sát gật đầu nói: “Có, một số là ta tự ghi lại, một số là ta lấy được ở chỗ đám buôn tin giang hồ.”
Trong Thương Ngô Quận này, Kha Sát có thể đặt chân tại đây là nhờ quan hệ giữa hắn và đám man tộc này, cho nên hắn cũng bỏ không ít công sức vào những chuyện về man tộc.
Sở Hưu lật xem chỗ tài liệu này, Kha Sát đứng bên cạnh chờ, không dám thúc giục.
Mãi tới nửa đêm, Sở Hưu xem xong tất cả tài liệu, từng kế hoạch không ngừng hiện lên trong đầu, y đột nhiên nói: “Trước đây ngươi đã nói, khi người ngoài xâm lấn thì đám man tộc này rất đoàn kết?”
Kha Sát gật nhẹ đầu.
“Vậy nếu bọn chúng tự giết lẫn nhau thì sao?”
Kha Sát sửng sốt sau đó lắc đầu nói: “Đại nhân định kích động đám man tộc này tàn sát lẫn nhau?
Chiêu này các quận trưởng đời trước của Hoàng Thiên Các đã dùng rồi, nhưng hầu như không có hiệu quả.
Đám man tộc này chỉ có đầu óc ngu si chứ không phải ai cũng là loại ngu ngốc. Trong tộc của bọn họ còn có một số tế tự có chút tâm cơ thủ đoạn.
Huống chi bản thân bọn họ cũng không có nhiều dã tâm và nhu cầu, cho nên nhiều lắm là kích động được một hai bộ lạc tự giết lẫn nhau, sau đó là bị nhận ra. Người ngoài khích bác hầu như không có tác dụng gì.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Người ngoài khích bác hầu như không có tác dụng gì, nhưng người trong bộ lạc thì sao? Chẳng phải bọn chúng tin tưởng tổ tiên của mình, tin tưởng thần của mình à? Nếu thần của bọn chúng ra lệnh cho chúng, ngươi nói xem bọn chúng có tin không?”
“Thần? Lấy đâu ra thần?”
“Không có thì tạo ra một là được.”
Sở Hưu chỉ vào mình nói: “Nếu kế hoạch thành công, ta chính là thần của man tộc, là hóa thân sú giả của thần hành tẩu trên thế gian.”
Khoảnh khắc này, Kha Sát cảm thấy Sở Hưu đã phát điên rồi.
Sở Hưu nhìn Kha Sát một hồi, trầm giọng nói: “Có phải ngươi cảm thấy ta phát điên rồi không?”
"Thuộc hạ không dám!" Kha Sát vội vàng nói.
Sở Hưu dùng tay gõ bàn nói: “Chuyện là do người làm, có một số việc không làm thì làm sao biết được kết quả? Kế hoạch trông thì điên cuồng nhưng chỉ cần thành công là có lợi ích cực lớn.
Kha Sát, ta không biết đám man tộc kia muốn gì, nhưng ta biết ngươi muốn gì.
Trong cơ thể ngươi có một nửa huyết thống man tộc, cho dù nó giúp ngươi sống thoải mái trong Thương Ngô Quận này, nhưng cũng khiến cho ngươi từ đầu đến cuối không cách nào đi vào cao tầng của Hoàng Thiên Các.
Ngươi khinh bỉ đám man tộc kia như vậy, có phải cũng là khinh bỉ một nửa huyết thống trong người ngươi không?”
Bị vạch trần vết sẹo nơi đáy lòng, thần sắc Kha Sát lập tức trở nên khó coi, nhưng sợ uy thế của Sở Hưu, hắn vẫn cố nhìn không dám nói nửa câu.
Sở Hưu tiếp tục nói: “Ngươi biết thân phận ta rồi đấy, ta sẽ không ở mãi tại Thương Ngô Quận, nhưng khi ta đi, ta có thể dẫn theo một người, ví dụ như... ngươi.
Ta và người hành tẩu Đông Vực, Lục Tam Kim là hảo hữu chí giao. Chỉ cần ta nói với hắn một tiếng, điều ngươi về tổng bộ Hoàng Thiên Các cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa chắc ngươi cũng biết chức vụ người hành tẩu Đông Vực đại diện cho điều gì, không khéo sau này Lục Tam Kim chính là các chủ Hoàng Thiên Các đời tiếp theo. Đến lúc đó ngươi sẽ trở thành thành viên trực hệ của các chủ.
Ta giết Tôn Càn Thành, có phải các ngươi nghĩ ta làm việc bá đạo lắm không? Trên thực tế, Sở Hưu ta làm việc coi trọng nhất là đạo lý.
Tôn Càn Thành bất kính với ta, cho nên hắn đáng chết.
Nhưng nếu ngươi thành tâm giúp ta, tương lai ta có thể đem tới cho ngươi không ít lợi ích.”
Giọng nói của Sở Hưu hoàn toàn không mang theo ý dụ dỗ, cứ như bày một loạt hiện thực ra trước mắt hắn, xem hắn lựa chọn ra sao.
Thật ra lúc này Sở Hưu cũng đang hoài niệm những thân tín như Mai Khinh Liên ở dưới hạ giới.
Xưa nay y làm việc luôn thích dùng chiêu hiểm, khi ở hạ giới đã dùng kế hoạch nguy hiểm không phải một hai lần.
Nếu là ở hạ giới, đưa ra kế hoạch này chắc đám người Mai Khinh Liên cũng sẽ kinh hãi, nhưng sau khi cơn khiếp sợ qua đi là lập tức chấp hành.
Bọn họ không tin tưởng kế hoạch, nhưng lại tin tưởng bản thân Sở Hưu.
Chuyện này dẫn tới việc cho dù Sở Hưu có đưa ra kế hoạch viển vông tới mức nào, bọn họ cũng dám thực hiện, đâu phải như bây giờ còn phải hứa
hứa hẹn hẹn.
Nửa ngày sau, Ma Lợi Kha khẽ cắn môi thi lễ với Sở Hưu nói: “Đại nhân là quận trưởng, là cấp trên của ti chức, chỉ cần đại nhân định làm, đương nhiên ti chức cũng phải dốc toàn lực phối hợp.”
Tuy hắn không nói rõ nhưng hiển nhiên đã quyết định sẽ trung thành với Sở Hưu.
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng rồi, ngươi có biết công pháp của man tộc không? Đưa ta xem thử, ta còn cần thí nghiệm một chút.”
Tuy Kha Sát không biết Sở Hưu có ý gì nhưng hắn vẫn đứng lên nói: “Thứ mà đám man tộc kia sử dụng không phải võ công, thậm chí bọn chúng không tu luyện được nội lực, trong man tộc chỉ có hai phương thức chiến đấu.
Một là bí thuật quỷ dị, cái này thì ta cũng không biết nguyên lý ra sao, dù sao nó nằm trong tay những vu sư và tế tự, man tộc bình thường sẽ không biết.
Còn một loại là lực lượng mà đại đa số man tộc đều có thể lĩnh ngộ, bọn chúng gọi thứ này là ơn huệ của tiên tổ, hay ân đức thần ban.”
Nói đoạn, Kha Sát vươn tay, thiên địa nguyên khí hội tụ trong cánh tay của hắn, lực lượng đại địa lập tức bám vào cánh tay khiến cho cánh tay của hắn như có sức nặng vạn quân.
Sau khi giải tán lực lượng, Kha Sát nhún vai nói: “Thật ra đây là thủ đoạn của những chiến sĩ man tộc, chỉ dựa vào lực tương tác của bản thân đối với thiên địa để cảm ngộ lực lượng của thiên địa, hấp thu vào cơ thể mình hình thành nên dị năng như vậy.
Thật ra đây là một cách thể hiện của Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng chắc chắn đám người kia sẽ không biết thế nào là Thiên Nhân Hợp Nhất. Bọn chúng thích gọi cái này là tổ tiên hiển linh.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, nếu vậy, cũng không khác với kế hoạch trước đó của y.
Sở Hưu lấy ra một pho tượng, hỏi Kha Sát: “Trước đó trên đường ta thấy có một bộ lạc man tộc, hình xăm vật tổ khá giống pho tượng này, bộ lạc man tộc này là bộ lạc nào?”
Pho tượng này như phật mà không phải phật, chẳng khác nào ma thần, chính là pho tượng ghi lại môn thần thông Pháp Thiên Tượng Địa.
Chương 1514 Bộ lạc Hắc La 1
Pho tượng mà Sở Hưu cầm ghi chép một môn thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, nhưng sau khi bị luồng ma khí kỳ dị trong cơ thể y tẩy rửa, thần thông đã dung nhập vào trong người Sở Hưu, pho tượng này giờ chỉ là một pho tượng bình thường.
Nhưng do từng gánh vác thần thông, pho tượng này cũng tự động hấp thu thiên địa nguyên khí xung quanh, nhưng không nhiều, miễn cưỡng coi là một món bảo bối nhỏ không tệ.
Vừa rồi lúc ở trên phố y đã cảm thấy hình vẽ vật tổ của một bộ lạc rất giống với bức tượng trong tay y, không phải cùng một thứ nhưng cùng phong cách. Cho nên Sở Hưu nghi ngờ bức tượng này có liên quan tới Đại La Thiên.
Đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng là y phát hiện thật ra phương thức tu luyện của man tộc rất giống thần thông.
Không cách nào tu luyện theo ghi chép bằng câu chữ, chỉ dựa vào thiên phú của bản thân cảm ngộ đủ loại lực lượng trong thiên địa sau đó hiển hóa thành dị năng, có thể nói đây là phương pháp mượn dùng lực lượng thiên địa nguyên thủy nhất.
Còn thần thông cũng như vậy, bản thân nó là một cách diễn hóa thể hiện quy tắc thiên địa, thấy được nhưng không cảm giác được, ngươi biết thì là biết, không cách nào dạy cho người khác.
Kha Sát nhìn bức tượng kia, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại nhân nói là bộ lạc Hắc La à? Trong số các bộ lạc man tộc, bọn họ cũng khá nổi tiếng, trong đó nổi tiếng nhất là các loại vu thuật.”
“Bộ lạc Hắc La này là đại bộ lạc hay tiểu bộ lạc?”
Kha Sát suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói thế nào đây nhỉ, không tính là lớn nhưng cũng không coi là nhỏ.”
Bộ lạc Hắc La này có rất nhiều người, không thua gì những đại bộ lạc ở sâu trong Đế La Sơn Mạch, nhưng thực lực lại không mạnh, chưa từng xuất hiện chiến sĩ cường đại nào.
Nhưng tế sư tiền nhiệm của bộ lạc Hắc La lại rất khủng khiếp. Chậc chậc, mụ già đó từng yểm chết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng cũng vì vậy mà bị thương, trước đây không lâu vừa chết xong.
Khi mụ già ấy còn sống, bộ lạc Hắc La cũng coi là đại bộ lạc, bây giờ à, tính là cỡ trung đi. Nếu là đại bộ lạc có nội tình, bọn họ đã chẳng tới đây trao đổi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, không lớn không nhỏ? Vậy càng tốt.
Sở Hưu lấy từ trong hộp báu không gian ra một cái mặt nạ bằng sắt đen, chính là mặt nạ của Thanh Long Hội.
Sở Hưu vẫn luôn mang theo thứ này làm kỷ niệm.
Sở Hưu dựa theo hình dáng của bức tượng kia, trạm trổ khắc họa trên mặt nạ. Một lúc lâu sau một cái mặt nạ thần ma dữ tợn đã xuất hiện trong tay Sở Hưu, sinh động như thật, màu sắt đen sáng bóng.
“Truyền một chút lực lượng bản nguyên của ngươi vào, chỉ cần có tác dụng chấn nhiếp lòng người là được.” Sở Hưu nói với tâm ma.
Tâm ma hơi bất mãn nói: “Lực lượng bản nguyên của ta rất quý giá, bây giờ ở đây không phải bản thể của ta, dùng chút lực lượng bản nguyên là ít đi chút đó.”
Sở Hưu hừ nhẹ nói: “Đừng nói nhảm, ngay chút yêu cầu cỏn con đó còn không làm được thì cần ngươi làm gì?
Làm cho tốt, ta tìm cơ hội cho ngươi dung hợp với nguyên thần, để ngươi đoạt xá thân người, trở thành ’người’ thật sự một lần.”
Tâm ma khinh thường: “Ta từng xem nội tâm của ngươi rồi, còn chơi trò cây gậy và củ cà rốt với ta?”
Tuy tâm ma nói vậy nhưng nó vẫn thành thật truyền một chút lực lượng bản nguyên của mình vào mặt nạ.
Chính vì từng xem qua nội tâm của Sở Hưu nên nó biết Sở Hưu rất giữ lời hứa.
Thật ra lực lượng của tâm ma cực kỳ phức tạp, không phải nhắm vào tinh thần mà là bản tâm của con người.
Cho nêu sau khi lực lượng của tâm ma truyền vào, Kha Sát nhìn thoáng qua cái mặt nạ mà toàn thân như đắm chìm vào đó, thất tình lục dục không ngừng hiển hiện sâu trong nội tâm. Lúc này hắn mới cảm thấy không đúng, vội vàng lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía cái mặt nạ đã mang vẻ hoảng sợ.
Hắn tận mắt chứng kiến đây chỉ là một cái mặt nạ sắt đen bình thường, được Sở Hưu chạm trổ thành hình dạng như vậy, sau đó lại có thêm năng lực, chẳng lẽ Sở Hưu còn là đại sư luyện khí?
Sở Hưu không quan tâm tới suy nghĩ của Kha Sát, gọi hắn tới gần, thì thầm một hồi rồi trực tiếp triển khai hành động.
Ở một con đường phía đông của Nam Anh Phủ, vài chục man tộc bộ lạc Hắc La đang buôn bán một số hung thú mà bọn họ săn giết được.
Một gã to con man tộc cầm một cái đầu thú một sừng cao cỡ đầu người đứng đó rao hàng. Hắn quay sang nhìn các tộc nhân khác mỉm cười nói: “Dọn dẹp chút đi, hôm nay đám ngoại tộc cũng khá lưu loát, đợi ta bán nốt cái đầu Sí Giác Thú cuối cùng này, chúng ta sẽ về bộ lạc.”
Tộc nhân khác lập tức hoan hô, so với những thành thị mà đám ngoại tộc này xây dựng, bọn họ vẫn thích rừng rậm nhà mình hơn.
Vì đại tế ti từng nói, rừng rậm mới là khu vực mà thần ban cho bọn họ, đám ngoại tộc kia chặt cây xẻ núi, tuy xây dựng được cung điện cao lớn hoa lệ nhưng lại làm tổn hại món quà của thần linh, là xúc phạm tới thần.
Bên cạnh bọn họ, cách đó không xa, một chiến sĩ man tộc của bộ lạc khác thân mặc chiến giáp cười nhạo nói: “Đông Ba Khang, đừng đợi nữa, ngươi không bán được cái đầu Sí Giác Thú ấy đâu.
Đám ngoại tộc kia cực kỳ gian xảo, bọn họ chỉ cần cái sừng của Sí Giác Thú thôi, còn sừng của con này đã bị tổn hại, không bán được đâu.
Đại tế ti của các ngươi chết rồi, các ngươi thậm chí bắt một con Sí Giác Thú thôi cũng làm hỏng sừng, đúng là rác rưởi. Có phải thần của các ngươi từ bỏ các ngươi, có phải tổ tiên của các ngươi cũng thấy xấu hổ vì các ngươi không?”
Chiến sĩ man tộc này thuộc bộ lạc khác, trước đó từng có chút xung đột với bộ lạc Hắc La, lúc này thấy đối phương đang lúc suy yếu nên không hề do dự lên tiếng châm chọc.
Đa số người man tộc đều là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nói đơn giản hơn là không khống chế được cảm xúc của mình.
Mấy người trẻ tuổi của bộ lạc Hắc La lập tức xông tới nhưng lại bị Đông Ba Khang ngăn lại. Hắn biết đám người mình không phải đối thủ của bọn chúng.
Lúc này một đứa trẻ mới hơn mười tuổi sắc mặt giận dữ cầm cung tên trong tay lên, bắn một mũi tên về phía chiến sĩ man tộc đối diện. Đương nhiên kết quả là thậm chí còn không để lại dấu vết gì trên chiến giáp của đối phương.
Nhưng sắc mặt chiến sĩ man tộc kia lại lập tức trầm xuống: “Bộ lạc Hắc La các ngươi dám ra tay với ta?”
Nói đoạn, hắn cầm một thanh đao răng thú lên định động thủ, nhưng ngay lúc này Kha Sát lại đột nhiên, nói bằng ngôn ngữ man tộc thuần thục: “Dừng tay! Doãn Kha Kỳ, ngươi là chiến sĩ tiếng tăm lừng lẫy trong man tộc, sao nào, đao trong tay ngươi là để ức hiếp con nít à?”
Trong man tộc Kha Sát cũng khá nổi danh, tuy ai cũng biết hắn có quan hệ rất sâu với đám người ngoại tộc kia, nhưng bọn họ không hiểu rốt cuộc tông môn đó là thế lực ra sao.
Bọn họ chỉ biết Kha Sát có thực lực, thực lực còn rất mạnh, không thua những chiến sĩ cường đại trong man tộc.
Hơn nữa Kha Sát còn có thể mang lại cho bọn họ rất nhiều lợi lộc, cho nên phần lớn các bộ lạc man tộc không muốn trêu chọc hắn.
Thấy Kha Sát xuất hiện ngăn cản, Doãn Kha Kỳ hừ lạnh một tiếng nói: “Lần sau tốt nhất nên cần khẩn thần linh phù hộ cho được may mắn như hôm nay!”
Chương 1515 Bộ lạc Hắc La 2
Thấy Doãn Kha Kỳ rời khỏi, Đông Ba Khang thở dài một tiếng nói với Kha Sát: “Đa tạ Kha Sát huynh đệ đã hỗ trợ. Tên Doãn Kha Kỳ kia đúng là Ngân Cẩu trong rừng, ngày thường đi theo sau mãnh thú không dám thò đầu ra, chỉ lúc nào mãnh thú già yếu hắn mới dám nhẹ nanh múa vuốt ra vẻ uy phong.”
Kha Sát lắc đầu nói: “Không phải ta muốn giúp các ngươi.”
Đông Ba Khang kinh ngạc nói: “Thế thì là ai?”
Kha Sát cố giữ thần sắc ổn định, trầm giọng nói: “Là thần thật sự của tộc ta! Chân thần duy nhất!”
Trong man tộc có người thờ cúng hỏa thần, có người lại thờ lôi thần, còn có hổ thần miêu thần gì đó, nhưng chỉ thiếu đúng cách nói chân thần này. Cho nên Đông Ba Khang nghe xong cũng sửng sốt.
Kha Sát chỉ phía cuối con phố, Sở Hưu mặc bộ áo đen, quanh người bao phủ trong một cảm giác cực kỳ huyền diệu.
Sau khi giao chiến với Ma Lợi Kha, khả năng vận dụng tinh thần lực của Sở Hưu đã cao hơn trước một chút.
Dùng tinh thần dẫn dắt thiên địa sẽ tạo thành loại lực trường kỳ quái dị thường này, khiến người ta có cảm giác cực kỳ huyền bí.
“Người ngoại tộc!”
Đông Ba Khang và những chiến sĩ của bộ lạc Hắc La sau lưng hắn đều lộ vẻ căm thù và cảnh giác.
Tất cả man tộc đều cực kỳ căm thù đám người ngoại tộc đã cướp đi quê hương của bọn họ.
Cho dù bọn chúng có muốn hòa giải cũng vô dụng.
Cũng như quận trưởng Thương Ngô Quận tiền nhiệm, cho dù hắn dùng chính sách lôi kéo man tộc nhưng cuối cùng vẫn chết trong bạo động của man tộc.
“Một kẻ ngoại tộc như ngươi mà có lòng tốt tới cứu chúng ta ư?
Lam Ưng trên không trung ném thịt xuống không phải bố thí cho đám thú nhỏ trong rừng mà để bắt được càng nhiều con mồi!”
Sở Hưu đeo cái mặt nạ mà y chế tạo, chuyện này khiến đám người Đông Ba Khang giật nảy mình.
Sao cái mặt nạ này lại giống Sơn Thần mà bộ lạc Hắc La bọn họ thờ cúng đến vậy?
Trên mặt nạ như có ma lực, khiến người nhìn bất giác sa vào trong.
Một giọng nói thăm thẳm vang lên trong đầu bọn họ: “Người của ngoại tộc? Trong mắt thần chỉ có con dân của người, không có nội tộc hay ngoại tộc.
Cơ duyên của bộ lạc Hắc La là do tổ tiên đã chết của các ngươi trả giá cực lớn đổi lại. Các ngươi có chắc mình muốn vứt bỏ nó không?”
Sở Hưu không biết ngôn ngữ của man tộc, huống chi mỗi bộ lạc man tộc thì ngôn ngữ lại có điểm khác biết, muốn học cũng rất khó khăn.
Cho nên cách đơn giản nhất là vận dụng tinh thần lực để diễn tả ý tứ của mình, đương nhiên điều kiện bắt buộc là thực lực của đối phương phải thấp hơn ngươi nhiều hoặc đối phương không phản kháng, bằng không sẽ là giao chiến bằng tinh thần lực.
Đông Ba Khang không biết cơ duyên là có ý gì, nhưng lúc này tinh thần lực của hắn đã chìm vào một trạng thái hết sức kỳ dị, mọi cảnh giác như đều biến mất.
Nghe vậy hắn vội vàng la lên: “Không! Đương nhiên là không!”
“Vậy dẫn ta tới bộ lạc của ngươi, tới gặp người thật sự có quyền quyết định trong bộ lạc của ngươi.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, không ngờ Đông Ba Khang lại gật nhẹ đầu, dẫn Sở Hưu đi vào sâu trong rừng rậm.
Kha Sát ở bên đành cắn răng đi theo sau lưng Sở Hưu.
Hắn biết Sở Hưu định làm gì, vạn nhất Sở Hưu bị phát giác, toàn bộ bộ lạc Hắc La sẽ liều mạng với bọn họ, thậm chí còn triệu tập các bộ lạc man tộc khác, bọn họ có ra khỏi Nam Man được không cũng là ẩn số.
Nhưng chuyện tới nước này, hắn cũng chẳng còn đường quay đầu, đành đặt cược theo Sở Hưu.
Trong rừng vốn không có nhiều con đường, đám người Đông Ba Khang lại hoàn toàn không có biển báo giao thông trong rừng, chỉ rẽ trái rẽ phải, tốn gần một ngày với tốc độ cực nhanh mới tới một căn cứ của bộ lạc man tộc.
Cái gọi là bộ lạc Hắc La, thật ra là lều bạt đơn sơ được chế từ cây cối, cảm giác cực kỳ nguyên thủy.
Những thứ vây thành một vòng xung quanh chính là tường thành. Điểm kỳ dị nhất là ngoài cổng của bộ lạc Hắc La còn nuôi một con báo săn toàn thân đen kịt, thân hình cực kỳ to lớn, phải cỡ một con voi, quanh người tỏa ra khí tức hung ác.
Đến cửa bộ lạc Hắc La, lúc này Đông Ba Khang mới phản ứng lại, rốt cuộc mình đã làm gì? Không ngờ hắn lại dẫn một người ngoài tới bộ lạc của mình, rốt cuộc mình đang làm gì?
Không đợi Đông Ba Khang kịp có hành động gì, một âm thanh sang sảng đã vọng lại: “Lần này thu hoạch thế nào? Đám ngoại tộc giảo hoạt kia có lừa gạt các ngươi trong lúc buôn bán trao đổi không?”
Một gã cao to trên mặt vẽ hoa văn ngọn lửa, người mặc chiến giáp xuất hiện
trước cửa. Khí thế quanh người hắn vô cùng cường đại, thậm chí mỗi bước chân hạ xuống đều khiến mặt đất rung chuyển, cứ như có con thú khổng lồ đang bước đi.
Nhưng khi hắn thấy Sở Hưu và Kha Sát, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Hắn nhận ra Kha Sát, Kha Sát tới đây cũng rất bình thường.
Có điều tuy gã đeo mặt nạ kia tuy trông rất kỳ quái, nhưng cứ xem khí tức trên cơ thể hắn là biết, chắc chắn y là người ngoại tộc!
Kha Sát dùng tốc độ nhanh nhất truyền âm cho Sở Hưu nói: “Hắn là tộc trưởng Hắc Kiệt của bộ lạc Hắc La, sau khi đại tế ti của bộ lạc Hắc La chết, hắn là đệ nhất cường giả trong bộ lạc Hắc La.
Khó mà đánh giá cụ thể thực lực của hắn mạnh tới mức nào, vì hắn không như đại tế ti của bộ lạc Hắc La, không có chiến tích giết chết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Nhưng số võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chết trong tay hắn lại không ít, ít nhất ta còn không đỡ được ba nhiêu của hắn.”
“Đông Ba Khang! Ngươi làm cái quỷ gì vậy, vì sao lại dẫn một kẻ ngoại tộc tới bộ lạc?” Hắc Kiệt quát lớn, âm thanh như sấm nổ.
Đông Ba Khang lắp bắp nói: ”Trước đó Doãn Kha Kỳ tới gây sự với ta, là Kha Sát... không, là người ngoại tộc này cứu ta, hắn còn nói hắn mang cơ duyên của tổ tiên tới, là chân thần gì đó...”
“Hắn nói là ngươi tin à!”
Đông Ba Khang còn chưa nói xong đã bị Hắc Kiệt ngắt lời.
Lúc này Sở Hưu lại điềm nhiên nói: “Tộc trưởng không cần kích động như vậy. Ta đã nói rồi, ta mang theo ý chí của chân thần tới đây, cho bộ lạc Hắc La các ngươi một cơ duyên lớn.
Cơ duyên lớn này là tổ tiên của bộ lạc Hắc La các ngươi trả giá cực lớn đổi lại, có nhận hay không là các ngươi tự quyết định.”
Cảm nhận được âm thanh trong đầu, sắc mặt Hắc Kiệt cũng biến đổi.
Chưa nói tới chuyện kẻ ngoại tộc này nói thật hay nói dối, chỉ riêng tinh thần lực của hắn đã cực kỳ cường đại, thậm chí cường đại tới mức bỏ qua phòng ngự tinh thần của hắn.
“Đợi một chút, ta không giỏi mấy chuyện này, mời tế ti đến.”
Kha Sát sửng sốt, chẳng phải tế ti của bộ lạc Hắc La đã chết rồi à? Sao lại xuất hiện một tế ti khác?
Một lúc sau, không ngờ người của bộ lạc Hắc La lại dẫn một cô gái trẻ tuổi đến.
Cô gái này vóc dáng cao gầy, tuy mặc áo đen nhưng khó giấu nổi những đường cong của cơ thể.
Hơn nữa tuy làn da cô cũng đen thui như những man tộc bình thường nhưng ngũ quan tinh tế, gương mặt không có nhiều hình xăm như những man tộc khác, chỉ có chỗ mi tâm điểm xuyết một ngôi sao.
Cho dù đặt ở bên ngoài, tướng mạo của cô gái này cũng là mỹ nhân.