Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1116 Phong thủy không tốt 1

Huyền Vũ Chân Công. Sơn Hải quyền kinh!

Trường Sinh Kiếm Tông không nằm ở Đông Tề mà nằm ở Ngụy Quận, nói chính xác hơn nó là tông môn xây lại trên vùng núi của Thương Lan Kiếm Tông ngày trước.

Thương Lan Kiếm Tông ngày trước là đại phái đứng đầu Ngụy Quận, tập hợp toàn bộ lực lượng Ngụy Quận đủ nuôi dưỡng cho Thương Lan Kiếm Tông, cho nên nơi này nếu không có ai chấp chưởng thật sự rất lãng phí.

Phương Trường Sinh của Trường Sinh Kiếm Tông cũng coi như người tài, tầm mắt không tệ, để ý tới sơn môn vô chủ này, coi như bớt được không ít phiền toái.

Hơn nữa phong cảnh Thương Lan Kiếm Tông quả thật không tệ, non xanh nước biếc, phong thủy rất tốt. Nếu không như vậy trước đây tiên tổ Thương Lan Kiếm Tông đã chẳng chọn nơi này để xây dựng tông môn.

Lúc này Thương Lan Kiếm Tông, không, phải nói là trong Trường Sinh Kiếm Tông, Phương Trường Sinh nhìn đình đài lầu các đang được xây dựng xung quanh, hài lòng gật nhẹ đầu.

Phương Trường Sinh là một võ giả trung niên tướng mạo đường hoàng, mặc một bộ áo trắng, dáng vẻ uy nghiêm, nhìn qua có vẻ không giận mà uy, rất có khí thế của chưởng môn. Nhưng thật ra chỉ có huynh đệ kết bái của hắn là Trình Đình Sơn mới biết, khởi điểm của Phương Trường Sinh thấp tới mức nào.

Trước kia hắn chỉ là một đứa con trong gia đình nhà nông không biết chữ, tên cũng không phải Phương Trường Sinh mà là Phương Thủy Sinh cực kỳ quê mùa.

Mãi tới khi hắn tình cờ tiếp xúc với võ đạo, mới từ từ bước vào trong giang hồ. Trải qua mấy chục năm lần mò mới gây dựng được cơ nghiệp như ngày hôm nay.

Người ngoài đều nói Phương Trường Sinh hắn chỉ là một con chó của Trình Đình Sơn, thân là một trong Thất Tông Bát Phái thế nhưng lại cực kỳ nghe lời Tàng Kiếm Sơn Trang, đúng là mất mặt. Nhưng Phương Trường Sinh lại chẳng hề để ý.

Những kẻ đó chỉ ghen tị mà thôi.

Bọn họ muốn Tàng Kiếm Sơn Trang nâng đỡ còn chẳng có cơ hội, muốn kết bái cùng Trình Đình Sơn còn chẳng có tư cách! Chính hắn ngày trước cũng phải giúp Trình Đình Sơn ngăn cản ba đao, thiếu chút nữa bị chém vỡ đan điền mới đổi được chuyện này!

Ba đao này đổi lấy lòng tin vô điều kiện của Trình Đình Sơn, đổi lấy thần binh Lưu Hỏa, cũng đổi lấy cơ nghiệp của Trường Sinh Kiếm Tông ngày nay.

Phương Trường Sinh gọi một loạt đệ tử tâm phúc tới hỏi: “Còn bao nhiêu tông môn của Ngụy Quận chưa đưa thiệp mừng tới?”

Đệ tử kia do dự một chút rồi trả lời: “Sáu thành.”

Phương Trường Sinh nghe vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Trường Sinh Kiếm Tông ta không ra tay, đám người đó lại tưởng chúng ta ăn chay chắc?

Ngày trước Thương Lan Kiếm Tông đã suy yếu tới mức đó rồi, đám người này còn cung kính đặt chúng lên đầu. Giờ Trường Sinh Kiếm Tông ta tới, bọn chúng lại không phục, đúng là nực cười!”

Mặc dù Phương Trường Sinh nói vậy nhưng trong lòng cũng thấy bất đắc dĩ.

Ngày trước Thương Lan Kiếm Tông có thể có uy thế như vậy hoàn toàn là nhờ thanh danh của Liễu Công Nguyên.

Thanh danh mặc dù không chạm vào được, không nhìn thấy được, nhưng lại do mình đánh ra.

Cho nên dù tới cuối Thương Lan Kiếm Tông đã cực kỳ suy yếu, thậm chí còn không bằng Trường Sinh Kiếm Tông hiện tại, nhưng toàn bộ Ngụy Quận không mấy ai dám khiêu khích Liễu Công Nguyên.

Còn Trường Sinh Kiếm Tông của Phương Trường Sinh mặc dù đã trở thành một trong Thất Tông Bát Phái nhưng thực tế thanh danh của hắn lại kém xa Liễu Công Nguyên. Đại đa số thế lực võ lâm ở Ngụy Quận đều có chút mâu thuẫn với thế lực ngoại lai như Trường Sinh Kiếm Tông.

Lúc này dưới chân núi của Trường Sinh Kiếm Tông, Sở Hưu cùng Mục Tử Y, còn có một số sát thủ Thanh Long Hội như Hàn Khốc, Tống Tiếu quang minh chính đại theo đường núi của Trường Sinh Kiếm Tông đi lên.

Sát thủ không phải thích khác, chỉ cần giết người là được, thủ đoạn nào chẳng xong?

Cũng như Bộ Thiên Nam, trước nay hắn không dùng thủ đoạn ám sát gì. Sau khi nhận nhiệm vụ, hắn chỉ đơn giản là đến giết, có ai ngăn thì giết sạch. Đó chính là sát thủ.

Mặc dù Sở Hưu không quá tán thành cách làm này, có điều khi có thực lực tuyệt đối, không cần chơi mấy thủ đoạn nhỏ làm gì.

Nhìn cảnh sắc xung quanh, Sở Hưu khẽ gật đầu nói: “Ngày trước khi ta tới Thương Lan Kiếm Tông đã nói phong thủy nơi này không được tốt.”

Tống Tiếu nghi hoặc nhìn xung quanh nói: “Cảnh sắc nơi này không tệ mà, sơn thanh thủy tú.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lần đó Thương Lan Kiếm Tông bị diệt trừ, giờ Trường Sinh Kiếm Tông cũng bị diệt trừ, vậy phong thủy có còn tốt không?”

Tống Tiếu rụt cổ, hắn rất muốn nói rõ ràng không phải phong thủy của Thương Lan Kiếm Tông không tốt mà là phong thủy của Sở đại nhân ngươi

không tốt, đúng là chọc tới ai người đó gặp xui xẻo.

Lúc này trên con đường núi dẫn lên Trường Sinh Kiếm Tông còn có không ít võ giả trong các môn phái võ lâm ở Ngụy Quận.

Mặc dù đại đa số thế lực võ lâm Ngụy Quận không quan tâm tới Trường Sinh Kiếm Tông, có điều vẫn có người nguyện ý gia nhập dưới trướng Trường Sinh Kiếm Tông, cho nên thi thoảng lại có võ giả tới báo cáo tình hình với Trường Sinh Kiếm Tông, liên lạc gây dựng quan hệ vân vân.

Lúc này thấy một đám người mang mặt nạ sắt và mũ rộng vành tiêu biểu của Thanh Long Hội tới, đám người này lập tức hoảng sợ.

Dính vào thế lực võ lâm không phải chuyện tốt lành gì, sẽ chết người.

Đám người lập tức lên núi báo cáo lại cho Phương Trường Sinh, đám người Sở Hưu cũng không ngăn cản.

Khi bọn Sở Hưu đạp lên sơn môn của Trường Sinh Kiếm Tông, người của Trường Sinh Kiếm Tông như Phương Trường Sinh đã đứng đó cảnh giác nhìn bọn Sở Hưu.

Nhưng Sở Hưu không nhìn về phía bọn họ, chỉ nhìn cảnh sắc trước mặt rồi thở dài một tiếng nói: “Đúng là cảnh còn người mất.”

Có thể nói ngày trước Thương Lan Kiếm Tông bị hủy trong chính tay Sở Hưu, đặc biệt là Thẩm Bạch.

Sau khi nhận được Vạn Kiếm Quy Tông, nếu Thẩm Bạch không gặp phải Sở Hưu, giờ hắn đã bước chân vào cảnh giới Chân Đan, đủ sánh vai với đám người Tông Huyền Phương Thất Thiếu.

Chỉ tiếc thế gian này nào có nếu như, cho dù ngươi có tài hoa kinh thế đi nữa, chết vẫn là chết. Thiên tài đã chết không đáng một đồng.

Lục Giang Hà khinh thường nói thầm trong Huyết Hồn Châu: “Dối trá! Lúc trước chính ngươi diệt cả nhà nhà người ta, còn đứng đấy cảm thán nỗi gì?”

Sở Hưu không buồn để ý tới Lục Giang Hà, Phương Trường Sinh cảnh giác nhìn đám người Sở Hưu, chắp tay trầm giọng nói: “Chẳng hay chư vị Thanh Long Hội tới Trường Sinh Kiếm Tông ta có chuyện gì?”

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Phương trưởng môn hiểu rồi sao còn giả vờ hồ đồ. Thanh Long Hội tới cửa còn để làm gì nữa, đương nhiên là để giết người rồi.”

Mặc dù Trường Sinh Kiếm Tông đã có suy đoán, thế nhưng Sở Hưu nói toạc ra ngay trước mặt như vậy vẫn khiến bọn họ biến sắc.

Thân là thế lực đứng đầu Tứ Linh, là tổ chức sát thủ lớn nhất trên giang hồ, không cần nói nhiều về mức độ kinh khủng của Thanh Long Hội.

Mặc dù Thanh Long Hội không phải ma đạo, nhưng tiếng tăm trên giang hồ cũng thối nát chẳng khác nào võ giả Ma đạo.

Phương Trường Sinh dẫu sao cũng là người lần mò từ tầng chót giang hồ lên, kinh nghiệm giang hồ phong phú, cũng hiểu rất rõ quy củ của Thanh Long Hội.
Chương 1117 Phong thủy không tốt 2

Cho nên hắn chẳng hề bối rối, chỉ hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ta thật sự thấy lạ, rốt cuộc là ai mời được thế lực võ lâm tới giết một chưởng môn, một tông sư võ đạo như ta?

Phương Trường Sinh ta mặc dù kết thù kết oán với không ít người trên giang hồ, nhưng những kẻ thù của ta hẳn không bỏ được cái giá xa hoa như vậy mới đúng.

Chư vị, ta không biết ai thuê các ngươi tới giết ta, ta cũng biết quy củ của Thanh Long Hội không thể để lộ danh tính người thuê.

Có điều Thanh Long Hội giết người chỉ vì lợi ích. Người thuê trả giá bao nhiêu, Phương Trường Sinh ta nguyện trả gấp đôi để các ngươi giết hắn. Như vậy Thanh Long Hội các ngươi vẫn giết người nhưng lại nhận được thù lao gấp ba.”

Mặc dù Thanh Long Hội cũng từng nhận nhiệm vụ ám sát tông sư võ đạo, có điều nhiệm vụ như vậy rất hiếm thấy, hầu hết đều do bên tổng bộ Thanh Long Hội thực thi.

Không phải vấn đề thực lực mà là phần lớn mọi người không trả tiền nổi.

Cái giá phải trả để ám sát tông sư võ đạo quả thật cao bằng trời, người bình thường không trả nổi.

Ngược lại những người trả nổi lại tự có thực lực đi giết, không cần dùng nhiều tiền như vậy thuê Thanh Long Hội.

Cho nên Phương Trường Sinh suy đoán người muốn giết hắn chắc phải dốc toàn lực mới miễn cưỡng lấy ra được thù lao đạt tiêu chuẩn. Trường Sinh Kiếm Tông của mình mặc dù vừa thành lập nhưng vẫn có một số của cải. Dùng tiền tài tiêu trừ tai ách, giải quyết một kẻ địch nấp trong bóng tối cũng là chuyện tốt.

Chẳng qua Sở Hưu lại lắc đầu nói: “Phương chưởng môn nói đùa rồi, chúng ta bươn chải trên giang hồ này, phải quan tâm tới chữ tín chứ. Làm người phải giữ lấy lời.

Mặc dù Thanh Long Hội chúng ta là tổ chức sát thủ nhưng cũng phải làm theo nguyên tắc. Đã nhận tiền của người ta đương nhiên phải đoạt mạng nhà ngươi rồi.

Ngày sau làm quỷ có đòi nợ cũng đừng đòi tới đầu của ta.”

Ánh mắt Phương Trường Sinh lóe lên ánh sáng lạnh: “Vậy hôm nay chư vị muốn làm tới cùng hay sao?

Ta biết quy củ Thanh Long Hội, nếu hôm nay chư vị chết ở đây, Thanh Long Hội sẽ không tới gây sự với ta mà quay lại xử lý chủ thuê.

Chỉ bằng mấy người các ngươi mà muốn giết ta, e rằng quá coi thường Trường Sinh Kiếm Tông ta rồi đấy!”

Dứt lời Phương Trường Sinh trực tiếp vung tay, hơn trăm đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông lập tức câm trường kiếm kết thành kiếm trận bao vây Sở Hưu vào giữa.

Cương khí bộc phát, kiếm khí sắc bén vô song tỏa ra, không tấn công Sở Hưu mà dung nhập vào cơ thể Phương Trường Sinh.

Trường Sinh Kiếm Tông có thể trở thành một trong Thất Tông Bát Phái không phải chỉ nhờ Tàng Kiếm Sơn Trang nâng đỡ.

Mấy năm gần đây Phương Trường Sinh cẩn thận kinh doanh thế lực của mình, trình độ đệ tử của hắn thậm chí còn mạnh hơn Thương Lan Kiếm Tông ngày trước.

Trong kiếm trận, được vô số kiếm khí gia trì, quanh người Phương Trường Sinh bừng bừng kiếm khí. Thanh trường kiếm trên tay hắn tỏa ra khí tức nóng rực, như sao băng từ trên trời giáng xuống kéo theo ánh lửa chói mắt.

Đây là thần binh mà Trình Đình Sơn tặng cho Phương Trường Sinh, Lưu Hỏa đứng thứ ba mươi sáu trên Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ.

Một kiếm đâm ra, ngàn vạn kiếm khí hòa vào một thể. Kiếm này của Phương Trường Sinh như tiên nhân trên cung trăng từ trên không giáng xuống, kiếm khí ngập trời.

Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh!

(Trích từ câu thơ của Lý Bạch, ý là có tiên nhân chỉ điểm bí quyết trường sinh bất lão.)

Sở Hưu bước ra một bước, tay trái xuyên qua kiếm khí sắc bén vô tận, không ngờ lại mạnh mẽ nắm lấy thần binh Lưu Hỏa.

Tay phải đấm ra một quyền, thế quyền như dời núi lấp biển, xé tan mọi thứ trước mắt.

Huyền Vũ Chân Công. Sơn Hải Quyền Kinh!

Kiếm khí tan nát, cương khí nổ tung, thân thể Phương Trường Sinh cũng phát ra một tiếng nổ, dưới thế quyền này không ngờ lại trực tiếp hóa thành một làn sương máu, chỉ còn thanh thần binh Lưu Hỏa bị Sở Hưu nắm trong tay.

Tiếp đó làn sương máu tiêu tan, trước cửa sơn môn tĩnh lặng như tờ!

Trên giang hồ này ở bất cứ đâu cảnh giới Chân Đan cũng coi như cao thủ, xem như cường giả.

Thế nhưng ở đây bọn họ lại trơ mắt nhìn cao thủ cảnh giới Chân Đan bị người ta đánh một quyền tan thành sương máu, cảnh tương như vậy quả thật phá hủy thế giới quan của bọn họ.

Nhìn thoáng qua đám người xung quanh, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta giết người, người không phận sự lui ra. Nếu bị ngộ thương tất cả tự chịu, quyền giải thích thuộc về Thanh Long Hội.

Được rồi, nói thêm một lời cuối cùng, tại hạ Lâm Huyết Y của Thanh Long Hội, sau này có đại thù giết cha mối hận đoạt vợ gì đó có thể tới tìm Thanh Long Hội giải quyết.

Đương nhiên chư vị phải mang đủ thù lao, kết quả chắc chắn sẽ khiến chư vị hài lòng.”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, những người xung quanh lập tức hoảng sợ chạy tứ tán, nhìn đám người Hàn Khốc Tống Tiếu bắt đầu đại khai sát giới với Trường Sinh Kiếm Tông.

Một khắc đồng hồ sau, toàn bộ mọi người trong Trường Sinh Kiếm Tông hoặc chết hoặc trốn, Sở Hưu lại thản nhiên dẫn người bỏ đi.

Mọi người ở đây nhìn máu tươi phủ đầy sơn môn, lại âm thầm lắc đầu.

Mấy năm trước bọn họ đã từng thấy Thương Lan Kiếm Tông bị hủy diệt ngay trước mắt mình như vậy, giờ bọn họ lại chứng kiến Trường Sinh Kiếm Tông bị hủy diệt.

Phong thủy của nơi này đúng là có vấn đề, bằng không làm sao chỉ mấy năm ngắn ngủi đã bị người ta diệt môn tới hai lần?

Chuyện Trường Sinh Kiếm Tông vừa công bố, toàn bộ giang hồ lập tức xôn xao.

Chuyện diệt môn như vậy không phải người trong giang hồ chưa từng thấy, thậm chí tông môn lớn hơn Trường Sinh Kiếm Tông bị hủy diệt cũng rất bình thường.

Nhưng lần này Trường Sinh Kiếm Tông bị hủy diệt cũng quá nhanh, chỉ tới không đến nửa canh giờ mà Trường Sinh Kiếm Tông vừa thăng cấp lên Thất Tông Bát Phái đã bị hủy diệt, chuyện này khiến người ta thật sự không dám tin tưởng.

Đồng thời mọi người còn nghe nói Trình Đình Sơn của Tàng Kiếm Sơn Trang nghe tin này đã tức tới mức đập vỡ chén trà, muốn báo thù cho huynh đệ kết bái của mình.

Đương nhiên chuyện này chủ yếu là diễn trò cho người ngoài nhìn, cho dù Trình Đình Sơn có muốn tìm người cũng chẳng có cơ hội.

Ai cũng biết Thanh Long Hội chỉ là một thanh kiếm trong tay cố chủ, ai biết người dùng kiếm thực ra là ai?

Huống chi Trình Đình Sơn cũng không dám gây sự với Thanh Long Hội.

Tên Lâm Huyết Y đột nhiên xuất hiện kia chỉ một quyền đã đánh nổ Phương Trường Sinh, thực lực như vậy quả thật kinh khủng.

Trình Đình Sơn biết chi tiết của Phương Trường Sinh, chính vì vậy hắn có thể tính toán đại khái rốt cuộc Lâm Huyết Y kinh khủng tới nhường nào.

Còn một phần là Tàng Kiếm Sơn Trang thật sự không trêu được vào Thanh Long Hội, không thể trêu được vào tên điên Bộ Thiên Nam kia.

Bảo hắn tỏ thái độ thì được, chứ bảo hắn tới đòi Thanh Long Hội trả lời là chuyện không thể.

Có điều dẫu thế nào thông qua trận chiến này cái tên Lâm Huyết Y cũng triệt để lan truyền trên giang hồ. Ai ai cũng buồn bực, Thanh Long Hội xuất hiện một kẻ hung ác như vậy từ bao giờ?

Đương nhiên so với bọn họ, bên càng ngây ngốc lại là bản thân Thanh Long Hội.

Mặc dù Thanh Long Hội rất lớn, nhưng còn chưa lớn tới mức không nhận ra người mình.

Bọn họ thật sự chưa từng nghe tới cái tên Lâm Huyết Y.

Có điều nghe được đối phương là người của phân đà Thiên Sát, đám người lại cùng im lặng.
Chương 1118 Hội nghị Thanh Long

Trong Thanh Long Hội, bầu không khí đang cực kỳ vi diệu.

Trước đó đại long thủ cùng nhị long thủ đang hợp tác tốt đẹp, một đảm nhiệm đối nội, một đảm nhiệm đối ngoại, cơ nghiệp của Thanh Long Hội phát triển không ngừng.

Thế nhưng không biết từ bao giờ hai bên lại thành ra có hiềm khích.

Ban đầu chỉ là khắc khẩu, tới cuối cùng thậm chí đã thành xâu xé quyền lực.

Giờ đã thành trực tiếp vạch mặt, Đoan Mộc Thiên Sơn bị Bộ Thiên Nam nhốt lại, không cho phép hắn ra khỏi Thanh Long Hội một bước.

Phân đà Thiên Sát là tâm phúc trực tiếp của Đoan Mộc Thiên Sơn, hai vị tâm phúc dưới trướng Đoan Mộc Thiên Sơn cùng nghĩa nữ của hắn đều trong phân đà Thiên Sát, vậy tên Lâm Huyết Y này rốt cuộc có phải tâm phúc do Đoan Mộc Thiên Sơn bí mật bồi dưỡng hay không? Ai mà biết!

Hội nghị ba năm một lần của Thanh Long Hội sắp đến, những đà chủ của ba mươi sáu phân đà Thiên Cương đều có cảm giác gió lớn trước giông bão.

Đám người bọn họ phân ra tại các phân bộ, đà chủ mỗi phân đà đều có quyền lực rất lớn, nhưng thực tế chỗ dựa chân chính của bọn họ vẫn là bản thân Thanh Long Hội.

Có Thanh Long Hội, bọn họ mới là tổ chức sát thủ đệ nhất giang hồ, chỉ cần phụ trách giết người, không cần lo những chuyện khác.

Không có quầng sáng của Thanh Long Hội, e rằng bọn họ đã bị người ta tiêu diệt vô số lần rồi.

Cho nên đối với đại đa số đà chủ Thanh Long hội, bọn họ không hy vọng Thanh Long Hội tiếp tục hỗn loạn.

Ba tháng sau, ngày hội nghị của Thanh Long Hội.

Tổng bộ của Thanh Long Hội cực kỳ thần bí, chí ít đại đa số những người trong giang hồ đều không biết Thanh Long Hội đang ở đâu, hơn nữa cho dù có biết bình thường cũng không vào được.

Lai lịch của Thanh Long Hội có thể truy tới tận thời kỳ thượng cổ, tới đại phái Tứ Tượng Thần Tông đỉnh cao thời điểm đó.

Thời đó Tứ Tượng Thần Tông là đại tông môn đứng đầu thời thượng cổ, cùng cấp bậc với Tam Thanh Điện, Lăng Tiêu Tông, nhưng không biết vì sao không trốn được đại kiếp nạn thượng cổ mà bị hủy diệt.

Thời đỉnh cao Tứ Tượng Thần Tông có bốn phân nhánh chủ yếu, Huyền Vũ Đường phụ trách chế tạo binh khí, bố trí trận pháp, luyện chế cơ quan các thứ nhưng không giỏi chiến đấu, là đường khẩu quan trọng nhất về mặt hậu cần.

Chu Tước Đường chỉ có nữ, các nàng phụ trách luyện chế đan dược, trồng trọt các loại kỳ hoa dị thảo, thậm chí chân khí mà các nàng tu luyện cũng có hiệu quả chữa thương.

Đương nhiên so với Huyền Vũ Đường, Chu Tước Đường có một ít năng lực chiến đấu. Khi nghiên cứu các loại kỳ hoa dị thảo, các nàng còn tìm hiểu về một số loại độc vật thậm chí cổ trùng, thật sự giao chiến cũng có sức chiến đấu bất phàm.

Còn về Bạch Hồng Đường, thuộc tính mãnh liệt, chú trọng sát phạt, là sức chiến đấu quan trọng nhất trong Tứ Tượng Thần Tông.

Còn Thanh Long Đường là lưỡi đao nhọn trong tay Tứ Tượng Thần Tông. Nhân số của bọn họ ít nhất nhưng lại như Thanh Long lặn sâu dưới biển. Một khi rời biển xuất thế uy thế kinh thiên động địa. Cho nên Thanh Long Đường chỉ phụ trách giải quyết những kẻ địch khó đối phó, một khi vận dụng Thanh Long Đường cũng là lúc triệt để vạch mặt tử chiến với kẻ địch.

Thanh Long Hội thoát thai từ Thanh Long Đường của Tứ Tượng Thần Tông, cũng như Bạch Hổ Đường, đều là phân nhánh có chiến lực mạnh mẽ nhất Tứ Tượng Thần Tông năm xưa.

Vị trí của Thanh Long Hội hiện giờ chính là di tích chủ yếu do Tứ Tượng Thần Tông lưu lại, sau khi sửa đổi đã trở thành tổng bộ của Thanh Long Hội.

Nơi này nằm trên ngọn núi giáp ranh giữa Đông Tề và Tây Sở, xung quanh đầy những mê trận, người không có chìa khóa trừ phi cưỡng ép phá giải trận pháp, còn không có đi vòng thế nào cuối cùng cũng chỉ lượn quanh rồi đi ra.

Cho nên dù Thanh Long Hội ngang nhiên đặt ở đó nhưng không mấy ai chứng kiến diện mạo thật sự của Thanh Long Hội.

Trong Tứ Linh, Thanh Long Hội cùng Bạch Hổ Đường là đối địch với nhau kịch liệt nhất, hai bên thù hận thậm chí tới mức vừa gặp mặt lập tức tử chiến. Nguyên nhân của chuyện này có liên quan tới tổng bộ Thanh Long Hội.

Thân là thế lực được truyền thừa từ Tứ Tượng Thần Tông lúc trước, rõ ràng thực lực mạnh nhất là Thanh Long Hội và Bạch Hổ Đường, bọn họ đương nhiên muốn chiếm lấy di tích của Tứ Tượng Thần Tông lúc trước làm đại bản doanh tông môn của mình. Như vậy cũng đại biểu bọn họ là người đứng đầu Tứ Linh, là truyền thừa chính thống nhất.

Nhưng hiển nhiên cuối cùng Bạch Hổ Đường thất bại, bị Thanh Long Hội đuổi ra ngoài. Mối thù này cũng kết thành như vậy.

Mục Tử Y mang theo đám người Sở Hưu đi lòng vòng trong mê trận, lúc này Thanh Long Hội mới thật sự xuất hiênk trước mắt Sở Hưu.

Đập vào mí mắt là một dãy cung điện khổng lồ nhưng hình thù cực kỳ quái dị.

Cung điện phía nam có hình dáng Chu Tước giương cánh, nhưng nửa người đã đổ sập.

Cung điện phương bắc có hình Huyền Vũ đang đứng dưới đất, diện tích lớn nhất, được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh.

Dãy cung điện phía tây đã tổn hại nặng nề nhất, thậm chí không thấy được

hình dáng lúc trước, nơi này hẳn là Bạch Hổ ở phía tây.

Chỉ có dãy cung điện phía đông hiển lộ dáng vẻ Thanh Long rời biển, kiến trúc cao chừng trăm trượng.

Nhưng Sở Hưu có thể nhìn rõ, cung điện Thanh Long chắc chắn đã được tu bổ, bằng không dưới đại kiếp nạn thượng cổ tuyệt đối không thể giữ được hình dạng hoàn chỉnh như vậy.

Đang lúc hội nghị ba năm một lần của Thanh Long Hội, số võ giả Thanh Long Hội qua lại rất nhiều, đại đa số đều mang mặt nạ sắt đen cùng mũ sắt rộng vành. Trừ những đồ án trên mặt nạ, còn lại không dễ phân chia.

Những người này thấy Mục Tử Y hầu hết đều cung kính dừng bước, khách khí gọi một tiếng tiểu thư.

Hành động cung kính này đương nhiên không phải vì bản thân Mục Tử Y. Mục Tử Y mới tới Thanh Long Hội chưa được vài năm, còn chưa tích lũy được uy danh lớn đến vậy.

Tiếng tiểu thư này là gọi Mục Tử Y, nhưng người bọn họ thật sự tôn kính lại là Đoan Mộc Thiên Sơn.

Cho dù hiện tại Đoan Mộc Thiên Sơn cùng Bộ Thiên Nam đã trở mặt, nhưng đại đa số đà chủ phân đà Thanh Long Hội đều không phải kẻ ngu, đương nhiên bọn họ biết Thanh Long Hội hiện tại do ai gây dựng lên.

Có điều sau khi chứng kiến Sở Hưu, ánh mắt mọi người lại lóe lên vẻ kinh ngạc.

Gần đây trên giang hồ đều lưu truyền, Thanh Long Hội xuất hiện một kẻ cực kỳ mạnh mẽ, chỉ một chiêu đã giết chết một tông sư võ đạo, nửa canh giờ đã diệt sạch một đại phái trong Thất Tông Bát Phái, hẳn là vị này.

Nhưng vị này cứ như đột nhiên xuất hiện, trước bọn họ bọn họ chưa từng nghe nói trong Thanh Long Hội có cái tên này.

Có điều xem ra đối phương là người của phân đà Thiên Sát trực thuộc Đoan Mộc Thiên Sơn. Cho dù vài người vẫn còn nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều.

Giờ nhị long thủ đã trở mặt với đại long thủ, nhưng nhị long thủ đã trực tiếp hay gián tiếp quản lý Thanh Long Hội cả đời, ai mà biết hắn còn những thủ đoạn gì.

Đúng lúc này Đoàn Thiên Lang từ trong tổng bộ đi ra, thấy đám người Mục Tử Y, ánh mắt hắn mang theo biểu cảm ngoài cười trong không cười đi tới, lạnh nhạt nói: “Hóa ra là Mục tiểu thư. Nếu ta đoán không sai vị này chính là Lâm Huyết Y nổi danh trên giang hồ gần đây đúng không? Có điều ta đang rất hiếu kỳ, phân đà Thiên Sát dẫu sao cũng là một trong ba mươi sáu phân đà của Thanh Long Hội, không được đại long thủ cho phép, ai để hắn tự tiện tiếp quản phân đà Thiên Sát, ai cho hắn làm đà chủ?”

Mục Tử Y lạnh lùng nói: “Chuyện này đại long thủ có tư cách quản, chứ ngươi là cái quái gì mà đòi xen vào việc này?”

Ánh mắt Đoàn Thiên Lang lóe lên vẻ tức giận, ngay lúc hắn còn muốn nói gì đó lại đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Lâm Huyết Y rơi vào người mình, khiến hắn toàn thân phát lạnh, có cảm giác không rét mà run.
Chương 1119 Bộ Thiên Nam tự tin 1

Đoàn Thiên Lang là tiểu nhân tiêu chuẩn, chỉ biết ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, tính cách âm hiểm tàn nhẫn, tời sinh bạc béo lạnh nhạt.

Nhưng chính vì vậy, hắn cực kỳ mẫn cảm đối với nguy hiểm.

Hắn từng nghe nói về tên Lâm Huyết Y này, phân đà Thiên Sát đột nhiên xuất hiện một kẻ chỉ mất nửa canh giờ đã hủy diệt Trường Sinh Kiếm Tông, chiến tích cực kỳ huy hoàng. Hắn cũng không khỏi nghi ngờ không biết tên này có phải do Đoan Mộc Thiên Sơn âm thầm bồi dưỡng không?

Nhưng lúc này đối phương lại đang nhìn hắn, cái nhìn khiến hắn lạnh buốt tới tận xương tủy.

Đoàn Thiên Lang thậm chí không dám buông lời Hung hăng gì, trực tiếp u ám quay người bỏ đi.

Mục Tử Y hừ lạnh một tiếng nói: “Thanh Long Hội thành ra như hiện giờ, tên này chính là kẻ đầu têu! Nếu không phải hắn mê hoặc đại long thủ, đại long thủ cũng chẳng trở mặt với phụ thân nhanh như vậy, còn giam lỏng nghĩa phụ.

Hắn thậm chí còn định mê hoặc đại long thủ giết nghĩa phụ, may mà nghĩa phụ có uy vọng rất lớn trong Thanh Long Hội, khiến cho nhiều người phản đối, chuyện này mới đành bỏ qua.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Kẻ cầu đầu? Hắn còn chưa có tư cách đấy, kẻ cầm đầu vẫn là Bộ Thiên Nam.

Đoàn Thiên Lang này chỉ đủ trình độ làm đà chủ, nhưng Bộ Thiên Nam lại đề bạt hắn lên làm một trong Thất Đại Long Thủ, còn trọng dụng như vậy, không trách Bộ Thiên Nam thì trách ai?

Thân là kẻ bề trên có thể không quản lý mọi chuyện nhưng nếu còn không biết dùng người nữa vậy rõ ràng là đáng chết.”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp cùng Mục Tử Y tới gặp Đoan Mộc Thiên Sơn.

Lúc này Đoàn Thiên Lang sau khi đi khỏi lại trực tiếp tới phòng của Bộ Thiên Nam.

Hội nghị ba năm một lần sắp tiến hành, lúc này Bộ Thiên Nam đang trong phòng riêng vuốt ve một con rắn nhỏ màu vàng tinh xảo.

Con rắn vàng kim kia có vẻ không phải vật phàm, nhưng trong tay Bộ Thiên Nam nó lại như một con run nhỏ, không ngừng run cầm cập, thậm chí không dám lè lưỡi độc ra.

Thấy Đoàn Thiên Lang đi tới, Bộ Thiên Nam ngáp một cái rồi hỏi: “Ta đã bảo ngươi rồi mà, giờ tới đây làm gì? Chẳng phải còn mấy canh giờ nữa hội nghị mới bắt đầu à?”

Đối với bộ dáng hiện giờ của Bộ Thiên Nam, Đoàn Thiên Lang cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Ở cùng một cấp trên như vậy rất không có cảm giác an toàn, thế nhưng chính vì Bộ Thiên Nam hành xử như vậy nên mới giao phần lớn quyền lực của Thanh Long Hội cho hắn.

Đoàn Thiên Lang trầm giọng nói: “Đại long thủ, bên Đoan Mộc Thiên Sơn có hành động lạ!

Gần đây trên giang hồ xuất hiện một kẻ tên Lâm Huyết Y mang theo phân đà Thiên Sát chỉ dùng chưa tới nửa canh giờ đã tiêu diệt Trường Sinh Kiếm Tông. Thế nhưng trước đây chúng ta chưa từng nghe tới người này, chỉ có người của phần đà Thiên Sát có vẻ rất quen thuộc với hắn. Người này chắc chắn là thân tín mà Đoan Mộc Thiên Sơn âm thầm bồi dưỡng.

Đoan Mộc Thiên Sơn lại dám âm thầm bồi dưỡng một võ giả cảnh giới Chân Đan, thế nhưng chúng ta không biết gì cả, có thể thấy lão già này đang có tâm địa bất chính, nên giết!

Đại long thủ, nghe ta nói, nhân cơ hội này ngài giết chết Đoan Mộc Thiên Sơn ngay trước mặt mọi người đi. Lúc đó cho dù có kẻ phản đối thì người cũng đã chết, có phản đối cũng vô dụng!”

Bộ Thiên Nam nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói: “Đoàn Thiên Lang, chuyện ngươi nên quản thì hãng quản, chuyện không nên quản thì đừng có nhúng mũi vào!”

Sau khi nói xong câu này Bộ Thiên Nam liếc mắt nhìn sang, Đoàn Thiên Lang lập tức cảm thấy một luồng sát ý cực hạn bao phủ lấy hắn. Thậm chí đến giờ hắn vẫn không rõ sát ý trên người Bộ Thiên Nam rốt cuộc là thật sự muốn giết hắn hay bất giác tiết lộ sát khí ra ngoài.

“Lão già Đoan Mộc Thiên Sơn không sống yên ổn được mấy ngày nữa đâu. Nếu tuổi tác hắn nhỏ hơn một chút mà còn không thức thời như vậy, bản tọa đã giết chết hắn từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ mà giết chết một lão già như vậy thì vinh quang lắm à? Vô duyên vô cớ bị người khác coi thường.

Bất kể hắn bồi dưỡng Lâm Huyết Y hay Mục Tử Y gì, để lại mạng cho hắn là nể tình hắn cẩn thận phụ tá ta ngày trước, nếu hắn còn muốn gây chuyện, vậy đừng trách ta không nể tình!’

Dứt lời, con rắn vàng kim trong tay Bộ Thiên Nam vang lên cái bốp, bị hắn bóp nát!

“Khi có thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là vô dụng. Tốt nhất lão già kia nên thành thật một chút, yên tâm ngồi trong Thanh Long Hội dưỡng lão là được, như vậy hắn có thể làm chức nhị long thủ tới chết.”

Đoàn Thiên Lang nghe vậy gật đầu xưng phải rồi thận trọng lui ra ngoài.

Có điều hắn vẫn luôn có cảm giác xấu, dường như có chuyện rất tồi tệ sắp xảy ra.

Đặc biệt là Lâm Huyết Y, người này tạo cho hắn một cảm giác rất kỳ lạ, vừa nguy hiểm lại vừa quen thuộc.

Lúc này trong một trạch viện khác của Thanh Long Hội, Sở Hưu rốt cuộc cũng thật sự gặp mặt Đoan Mộc Thiên Sơn.

Mặc dù hiện giờ Đoan Mộc Thiên Sơn đang bị cầm tù, thế nhưng hắn chỉ không thể ra khỏi Thanh Long Hội, tiểu viện của hắn vẫn được bố trí rất tinh xảo.

Sở Hưu thậm chí còn thấy được một số điển tịch Phật gia trong tay Đoan Mộc Thiên Sơn, không phải võ công, chỉ là điển tịch Phật tông đơn thuần.

Sở Hưu nhíu mày: “Đoan Mộc tiền bối còn thích mấy thứ đồ cũng Phật môn hay sao? Chẳng lẽ ngài muốn chuộc tội? Mấy thứ của Phật môn đại đa số là lừa mình dối người mà thôi.”

Đoan Mộc Thiên Sơn cười cười nói: “Lừa mình dối người là được rồi, sinh ra trong giang hồ này ai mà chẳng có tội, nhưng lại chẳng ai có thể định tội của ngươi. Vô câu vô thúc, vô pháp vô thiên.

Con người nếu không thấy rõ rất dễ lạc lối trong giết chóc như vậy. Theo lão phu thấy điểm hữu dụng nhất của điển tịch Phật môn chính là khiến ngươi biết thế gian này còn có thứ đáng để kính sợ, cho dù thứ này chỉ là do ngươi tự lừa mình dối ngươi tự tưởng tượng ra.”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Nếu vậy xem ra loại người như ta là đại nghịch bất đạo nhất rồi. Ta tu luyện công pháp Phật môn nhưng lại chẳng kính chẳng sợ gì thần phật trên trời.”

Đoan Mộc Thiên Sơn lắc đầu nói: “Đây không phải đại nghịch bất đạo mà là chứng minh nội tâm của Sở đại nhân cực kỳ cường đại.

Ta đã nghe nói chuyện trên giang hồ rồi. Sở đại nhân, hôm nay sẽ động thủ, ngươi có nắm chắc giết chết được Bộ Thiên Nam không?

Không phải lão già ta không tin ngươi mà là chuyện này liên quan trọng đại. Một khi Bộ Thiên Nam không chết, Thanh Long Hội chắc chắn sẽ phân liệt.

Đến lúc đó Bạch Hổ Đường luôn đối địch với Thanh Long Hội ta mấy ngàn năm qua, cùng nhân quả mà Thanh Long Hội gây ra trong thời gian vừa rồi chắc chắn sẽ tìm tới cửa.

Cho nên mong Sở đại nhân chớ trách, lão phu nhất định phải nhận được đáp án chính xác.”

Thanh Long Hội có cơ nghiệp như hiện tại là có công rất lớn là nhờ mưu tính của Đoan Mộc Thiên Sơn suốt bao năm qua.

Mặc dù hắn là nhị long thủ nhưng lại giống đại long thủ hơn cả Bộ Thiên Nam, càng coi trọng mọi thứ trong Thanh Long Hội.

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Mười hạng đầu Phong Vân Bảng đâu có dễ giết, nếu ta nói mình nắm chắc trăm phần trăm giết chết được Bộ Thiên Nam mới gọi là lạ.
Chương 1120 Bộ Thiên Nam tự tin 2

Có điều Đoan Mộc tiền bối chỉ cần nhớ một điều là đủ, Sở Hưu ta là kẻ thù rất dài.

Chỉ cần là người ta muốn giết, cho dù ẩn nhẫn mười năm trăm năm cũng có ngày ta sẽ báo thù.

Hôm nay ta đã xuất hiện ở đây, vậy Bộ Thiên Nam là người ta chắc chắn sẽ giết. Cho dù Đoan Mộc tiền bối không nói, ta cũng sẽ dốc hết toàn lực.

Có điều tiếp đó lại tới vấn đề của Đoan Mộc tiền bối. Trong Thanh Long Hội còn có không ít người trung thành với Bộ Thiên Nam, nếu để bọn họ chạy thoát sẽ là hậu hoạn vô cùng.”

Đoan Mộc Thiên Sơn thở dài nói: “Sở đại nhân yên tâm, ta cũng hiểu đạo lý đau dài không bằng đau ngắn. Đám người kia chắc chắn không thể gây ra sóng gió gì đâu.”

Một khi Bộ Thiên Nam bỏ mạng, chắc chắn Thanh Long Hội cũng trải qua một lượt thanh tẩy.

Nhưng nếu không làm như vậy, đợi sau này đám người đó phản bộ Thanh Long Hội, như vậy Thanh Long Hội sẽ trực tiếp phân liệt, kéo theo vô số phiền toái.

Cho nên cho dù Đạo uẩn không muốn tự giết lẫn nhau cũng không thể không làm như vậy.

Ba canh giờ sau, ba mươi sáu phân đà Thiên Cương đã tập trung đầy đủ, hội nghị ba năm một lần của Thanh Long Hội cũng chính thức bắt đầu.

Hội nghị được tổ chức trong cung điện chính của Thanh Long Hội, xung quanh lát gạch bá màu xanh nâu, trên vách tường còn tô điểm bằng đèn dầu cá voi, còn có ánh sáng trận pháp lấp loáng, khiến cho đại điện chìm trong ánh đèn u ám. Lại thêm đáng người Thanh Long Hội đại đa số mặc áo đen khắp người, đeo mặt nạ cùng mũ rộng vành bằng thép đen, càng có vẻ tà tính hơn cả hội nghị của Ma đạo.

Nơi này không chỉ có đà chủ ba mươi sáu phân đà Thiên Cương mà còn có một số sát thủ kim bài trong tổng bộ, giống như Hàn Khốc Tống Tiếu, cộng lại khoảng gần trăm người.

Bầu không khí trong địa điện cực kỳ nghiêm nghị, không hề có tiếng nói chuyện.

Sát thủ Thanh Long Hội không chỉ có người lạnh lùng ít nói như Hàn Khốc, cũng có kẻ lắm lời thích lảm nhảm như Tống Tiếu.

Nhưng lúc này trong đại điện không có một tiếng động nào, rõ ràng đám người này cũng phát hiện lần hội nghị này khấc với thường ngày.

Một lát sau, Bộ Thiên Nam dẫn theo sáu vị long thủ còn lại của Thanh Long Hội như đi ra. Đoan Mộc Thiên Sơn đi theo sau lưng Bộ Thiên Nam, sắc mặt

không biểu cảm, không biết đang nghĩ điều gì.

“Tham kiến đại long thủ!”

Mọi người xung quanh cùng hô.

Bộ Thiên Nam ngồi ngay ngắn trên ghế bàn long màu xanh, tùy ý vung tay nói: “Lần nào cũng vậy thôi, toàn chuyện vô nghĩa. Có gì thì mau nói đi, cứ theo thường lệ, phân đà nhà ai hoàn thành ít nhiệm vụ nhất thì đà chút cút ra chịu phạt.”

Vừa nghe câu này, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.

Đây không phải ý tưởng mà Đoan Mộc Thiên Sơn đưa ra mà là cách ‘thúc ép’ mà Bộ Thiên Nam vỗ đầu nghĩ ra mấy năm trước.

Mỗi lần hội nghị đều chọn ra một phân đà hoàn thành ít nhiệm vụ nhất, đà chủ sẽ phải chịu phạt. Hơn nữa hình phạt còn cực kỳ tàn nhẫn, phải chịu nhiều loại rắn độc Miêu Cương cắn xé, lại không thể dùng cương khí chống đỡ, sau nửa canh giờ mới cho ngươi thuốc giải.

Có uy hiếp như vậy, mấy vị đà chủ Thanh Long Hội như điên như cuồng chấp hành nhiệm vụ. Thế nhưng theo Đoan Mộc Thiên Sơn, cách làm này rõ ràng là vẽ rắn thêm chân, thậm chí có thể gây ra hậu quả không tốt.

Phải biết bản thân Thanh Long Hội đã là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, chuyện làm ăn tự tìm tới cửa, căn bản không thiếu nhiệm vụ, chỉ thiếu người hoàn thành nhiệm vụ.

Giờ quy củ này được đưa ra chắc chắn sẽ khiến các đà chủ vội vàng làm việc, khiến các sát thủ dưới trướng tổn thất, thậm chí còn kéo thêm một số nhiệm vụ tiền thuê không cao cho đủ số, hạ thấp trình độ của Thanh Long Hội.

Đúng lúc này, Đoan Mộc Thiên Sơn lại đứng ra trầm giọng nói: “Đại long thủ, lão phu cho rằng hành động này có phần không ổn, nên hủy bỏ quy củ này!”

Đoan Mộc Thiên Sơn đột nhiên mở miệng như vậy khiến sắc mặt Bộ Thiên Nam lập tức trầm xuống.

Vốn dĩ Bộ Thiên Nam thật sự muốn giữ lại mạng cho Đoan Mộc Thiên Sơn.

Mặc dù Bộ Thiên Nam điên, nhưng điên không có nghĩa là ngu ngốc. Hắn biết uy vọng của Đoan Mộc Thiên Sơn trong Thanh Long Hội rốt cuộc lớn tới nhường nào.

Cho nên nếu hắn thật sự ra tay giết chết Đoan Mộc Thiên Sơn, rất có thể sẽ khiến đại đa số mọi người trong Thanh Long Hội phản đối, thậm chí khiến nội bộ lục đục.

Nhưng chuyện này có một điều kiện bắt buộc, đó là Đoan Mộc Thiên Sơn thật thành ngồi im tại chỗ, đừng có chọc vào hắn!

Bộ Thiên Nam chợt đứng dậy chăm chú nhìn Đoan Mộc Thiên Sơn, lạnh lùng nói: “Không ổn? Nhưng bản tọa lại tháy rất ổn!”

Đoàn Thiên Lang ở bên cạnh lập tức đứng ra quát lớn: “To gan! Làm càn! Đoan Mộc Thiên Sơn, sao ngươi dám nói năng như vậy với đại long thủ?”

Thấy Đoan Mộc Thiên Sơn không ngờ lại nhảy ra gây chuyện như vậy, Đoàn Thiên Lang còn âm thầm hưng phấn.

Trước nay trong toàn bộ Thanh Long Hội, Đoàn Thiên Lang không sợ ai cả, y kiêng kỵ nhất chính là lão già Đoan Mộc Thiên Sơn này.

Thâm niên của đối phương quá lâu đời, công lao của đối phương quá lớn, uy vọng của đối phương thậm chí khiến cả Bộ Thiên Nam kiêng kỵ.

Cho nên chỉ cần Đoan Mộc Thiên Sơn còn sống một ngày, cho dù hắn có được Bộ Thiên Nam coi trọng tới mức nào, vị trí nhị long thủ này cũng chẳng tới phiên hắn.

Ngược lại chỉ cần Đoan Mộc Thiên Sơn chết đi, vậy Bộ Thiên Nam sẽ đồng ý cho hắn làm nhị long thủ, những vị long thủ khác cũng chẳng có thực lực ngăn cản.

Đoan Mộc Thiên Sơn không buồn để ý tới Đoàn Thiên Lang, hắn chỉ nhìn Bộ Thiên Nam rồi trầm giọng nói: “Đại long thủ, ta biết ngươi muốn giết ta. Ta cũng biết ngươi ngứa mắt với lão già ta đây đã lâu. Có điều trước lúc đó ngươi có muốn nghe lão già ta nói mấy lời không?”

Những vị long thủ khác cùng ba mươi sáu đà chủ phân đà Thiên Cương bên dưới im lặng không nói gì, vẻ mặt kinh hãi nhìn hai vị bên trên.

Trước đó bọn họ chỉ trở mặt mà thôi, còn giờ đã triệt để vạch mặt.

Bộ Thiên Nam nhìn Đoan Mộc Thiên Sơn, lạnh lùng nói: “Nói đi!”

Đoan Mộc Thiên Sơn thở dài một cái nói: “Đại long thủ, người lưu lại ở Thanh Long Hội ta từ đời trước chỉ còn hai chúng ta. Chắc ngươi vẫn nhớ đời trước Thanh Long Hội ra sao.

Khi đó Thất Đại Long Thủ được xếp theo thâm niên, thực lực không phải cao nhất, bảy người mỗi người phục trách riêng một chuyện, vừa bàn bạc với nhau vừa giới hạn lẫn nhau.

Nhưng ta cho rằng phương thức này khiến tổng bộ Thanh Long Hội vận chuyển quá mức cồng kềnh, mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất của Thanh Long Hội.

Nhưng người này không phải là ta. Mặc dù ta có đủ thâm niên và tư cách nhưng thực lực lại không đủ ép những người khác xuống, cho nên ta tặng lại vị trí đại long thủ cho ngươi. Chỉ có thực lực của ngươi mới có thể chấn áp toàn bộ Thanh Long Hội.”

Bộ Thiên Nam sắc mặt không biểu cảm nói: “Cho nên ý của ngươi là vị trí đại long thủ này là ngươi nhường cho ta, giờ ngươi định lấy nó về ư?”

Đoan Mộc Thiên Sơn nhắm mắt lại nói: “Không, ta không có thực lực lấy đi, cũng không có tư cách lấy đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK