Ngụy Thư Nhai thở dài nói: “Trước đó ở hạ giới, tuổi tác của ta đã không nhỏ, bước lên cảnh giới tiếp theo cũng vô vọng, thật ra đã hơi trễ nải việc tu hành.
Bây giờ tới Đại La Thiên, ta mới hiểu thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Hoàn cảnh của Đại La Thiên cũng cho ta cơ hội tiến bộ thêm một bước.
Diệp Duy Không kia tâm tư cực sâu, loại người này thường suy nghĩ rất nhiều, lo lắng nhiều, cho nên lần này hắn rút lui. Sắp tới chỉ cần ngươi không trêu chọc Hàn Giang Thành, chắc hắn cũng không xuất thủ.
Bảo Viên Cát mau mau chóng chóng hoàn thành trận pháp đi, tốt nhất là làm sao cho Vô Căn Thánh Hỏa có thể xuất hiện ở Đại La Thiên trong thời gian dài, như vậy coi như chúng ta có một lá bài tẩy.
Thời gian tiếp theo chúng ta sẽ yên ổn hơn một chút, lão già ta cũng đi bế quan đây, xem xem trước khi hết tuổi thọ có thể nhìn trộm cảnh giới Võ Tiên kỳ diệu kia không?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Với thực lực của Ngụy lão, tỷ lệ rất lớn.”
Ngụy Thư Nhai bật cười nói: “Ta còn không tự tin về mình như vậy.”
“Ta nói đều là sự thật.”
Không phải Sở Hưu đang nịnh nọt Ngụy Thư Nhai, y chỉ nói sự thật.
Khi còn ở hạ giới, hoàn cảnh của Ngụy Thư Nhai không được tốt, chưa nói tới võ đạo của bản thân lão, mà trong lòng lão vốn có chấp niệm, cho nên lão cưỡng ép dung nhập võ đạo của bốn vị nghĩa huynh vào võ đạo của bản thân mình, chuyện này đã làm trễ nải rất nhiều thời gian. Dù sao không phải ai cũng như Sở Hưu, học càng nhiều càng tốt.
Hơn nữa thời gian đó cũng là lúc hoàn cảnh của nhánh Ẩn Ma khó khăn nhất, Ngụy Thư Nhai vừa phải kín tiếng ẩn nhẫn, vừa phải phát triển thực lực của nhánh Ẩn Ma. Có thể nói thời gian tráng niên của lão đều bị chậm trễ.
Bây giờ muốn hoàn cảnh có hoàn cảnh, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn thời gian có thời gian. Ngụy Thư Nhai muốn đặt chân lên cảnh giới Võ Tiên cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Ngụy Thư Nhai đi bế quan, Thương Thiên Lương đi tìm chỗ trồng rau, đa số mọi người dưới trướng Sở Hưu cũng đang bế quan, dù sao hoàn cảnh Đại La Thiên tốt như vậy, không thể lãng phí được.
Đồng thời, Sở Hưu cũng thành lập cứ điểm ở khu vực Nam Man, xây dựng từng tòa cung điện, đợi Viên Cát đại sư hoàn thành trận pháp liên kết Vô Căn Thánh Hỏa thì bố trí trận pháp đó trong cứ điểm này.
Những người có thể tự do tu hành trong Đại La Thiên hiện tại đều là tâm phúc dưới trướng Sở Hưu, y có thể tin tưởng hoàn toàn.
Sau khi cứ điểm và trận pháp hoàn thành, Sở Hưu có thể điều một số tinh nhuệ của Côn Luân Ma Giáo tới Đại La Thiên tu hành.
Đương nhiên y sẽ không nói cho họ chuyện về Đại La Thiên, chỉ nói với họ đây là một bí cảnh mà Côn Luân Ma Giáo tình cờ phát hiện ra, thiên địa nguyên khí dư dả, dành riêng để bọn họ tu luyện. Hơn nữa phạm vi hoạt động của những người này sẽ bị trận pháp hạn chế, chỉ có thể ở trong cứ điểm, không cách nào đi ra.
Sau khi bố trí xong xuôi, Sở Hưu vừa định đi bế quan, thử tìm kiếm con đường võ đạo cuối cùng của mình như lời Ngụy Thư Nhai. Nhưng ngay lúc này Lục Tam Kim lại tới cửa.
Vừa vào cửa, Lục Tam Kim đã lớn tiếng hỏi: “Sở huynh, vị tiền bối đó ở đâu rồi? mau cho ta gặp mặt một chút, có thể dọa lão già Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành lùi bước, đúng là xả giận.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Đừng hò hét nữa, gia sư đi rồi. Nhưng cũng may có lời nhắc của ngươi nên ta mới kịp báo gia sư chạy tới.”
Lục Tam Kim hừ lạnh nói: “Từ khi Hàn Giang Thành quật khởi, Hoàng Thiên Các chúng ta đã phải đấu đá với lão già kia. Chúng ta hiểu hắn rất rõ.
Lão già kia không phải người cần thể diện, tuy hắn đã đáp ứng sẽ bỏ qua chuyện này, nhưng khó mà tránh việc hắn tới gây sự với ngươi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Rất bình thường, người cần thể diện sẽ không thể đi tới bước này.’
Trong lúc nói chuyện, Mai Khinh Liên đi tới, chắc là định báo cáo với Sở Hưu tình hình thành lập cứ điểm ở Nam Man.
Từ khi Mai Khinh Liên tới nơi này, tất cả các việc lặt vặt lớn lớn nhỏ nhỏ đều do Mai Khinh Liên phụ trách, rất thuận tiện. Khi còn ở hạ giới, người phụ trách những chuyện này cũng là Mai Khinh Liên.
Thấy có người ở đây, Mai Khinh Liên chỉ ra dấu với Sở Hưu rồi trực tiếp rời khỏi.
Lục Tam Kim trợn tròn mắt nhìn Mai Khinh Liên phong tình vạn chủng, sau đó lập tức quay sang châm chọc Sở Hưu: “Sở huynh, lúc trước ai nói mình giới sắc?”
Trong nhà cất giấu một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng, còn giới sắc? Giới cái quái gì!
Sở Hưu cũng lười giải thích cho hắn thân phận của Mai Khinh Liên, y nói thẳng: “Lục huynh tới tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì?
Vị hành tẩu Đông Vực như ngươi chắc rất bận rộn, chắc không phải tới chỗ ta đi dạo đâu nhỉ?”
Lục Tam Kim cười xấu hổ nói: “Sở huynh liệu sự như thần, chuyện gì cũng không gạt được ngươi, thật ra ta tới là định nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Chuyện gì?”
Lục Tam Kim hỏi ngược lại: “Ngươi không biết tình hình Phương Lâm Quận gần đây à?”
“Phương Lâm Quận ra sao?”
Lục Tam Kim cười khổ nói: “Trước đây ngươi cho Giải Anh Tông một ý tưởng, bây giờ Giải Anh Tông chơi hơi quá, tông môn ở Phương Lâm Quận phản loạn, xuất hiện mấy thế lực lớn. Giải Anh Tông đã không kiềm chế nổi rồi. bây giờ trong Phương Lâm Quận, Hoàng Thiên Các cũng không còn bao nhiêu người ở các châu phủ nữa.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Đừng có đẩy tội sang người ta, chuyện này không liên quan gì tới ta. Trước đây khi nêu ý tưởng cho Giải Anh Tông ta cũng nói luôn với hắn rồi, có thể dưỡng cổ, nhưng nuôi tới cuối phải đề phòng cổ trùng cắn ngược lại.
Chém giết chinh chiến là rất dễ bồi dưỡng ra thế lực lớn. Nhất định phải bóp chết ngay giai đoạn mới sinh thành.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Cho dù làm theo lời ta, trong Phương Lâm Quận sinh ra vài thế lực lớn, nhưng Giải Anh Tông đâu phải kẻ ngốc. Ngược lại hắn còn là người cực kỳ cẩn thận, không thể không biết mình đang chơi với lửa.
Ngoài ra, Hoàng Thiên Các thống lĩnh Phương Lâm Quận đã nhiều năm, cho dù xuất hiện vài thế lực lớn nhưng dư uy vẫn còn.
Có thể bọn họ có âm mưu, biến quận trưởng thành bù nhìn, nhưng ngang nhiên phản loạn, chẳng lẽ chán sống rồi?”
Lục Tam Kim lắc đầu nói: “Ta không trách Sở huynh, chỉ có thể trách Giải Anh Tông không cẩn thận.
Nhưng Sở huynh đoán không sai, đúng là chuyện này có chút ẩn tình.
Trước đó Hàn Giang Thành luôn nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên Các chúng ta. Lão các chủ tới Hoàng Thiên Các một chuyến, đã thụ thương.
Vốn dĩ chỉ có nội bộ Hoàng Thiên Các biết tin này, không ngờ lại truyền ra ngoài.
Chắc chắn có người âm thầm khích bác, cho nên các thế lực trong Phương Lâm Quận phản loạn triệt để.
Tấm gương quật khởi của Hàn Giang Thành bày ra trước mắt, ai cũng muốn làm Hàn Giang Thành tiếp theo!
Bây giờ các chủ đang có rất nhiều việc, các cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trong tông môn cũng không phân thân nổi, hơn nữa cho dù có phân thân thì tới đó cũng vô dụng.
Sở huynh, ai cũng biết thực lực của ngươi, bên Thương Ngô Quận không có nhiều thế lực võ lâm, phiền toái duy nhất là đám man tộc nhưng cũng bị ngươi giải quyết rồi.
Cho nên các chủ muốn ta tới nhờ Sở huynh ra tay, giải quyết vấn đề bên Phương Lâm Quận.”
Sở Hưu vuốt cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này thì không thành vấn đề, nhưng ta có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
“Để Hoàng Thiên Các hạ lệnh, đặt toàn bộ phương viên Đế La Sơn Mạch gần khu vực Nam Man vào phạm vi của Thương Ngô Quận ta.”
Chương 1577 Lại tới chốn cũ, Cửu Phượng nguy nan 1
Lục Tam Kim cảm thấy yêu cầu của Sở Hưu rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ Sở Hưu còn định đánh dấu trên đất Nam Man hay sao?
Phạm vi của Thương Ngô Quận được Hoàng Thiên Các mở lớn như hiện giờ, đơn giản là vì không cách nào khống chế khu vực Nam Man.
Đám man tộc kia cực kỳ phiền toái, thậm chí tới cuối cùng, ngay cả các châu phủ gần khu vực Nam Man cũng bị phế bỏ, đương nhiên không đẩy biên giới thêm nữa, đó đã là sâu trong Đế La Sơn Mạch rồi.
“Sao nào? Có khó khăn à?”
Lục Tam Kim lắc đầu nói: “Không có, chỗ đó chỉ là vùng đất vô chủ, dù sao nó cũng tiếp giáp với địa bàn của Hoàng Thiên Các chúng ta, muốn vẽ bao nhiêu thì vẽ.
Nhưng Sở huynh, ngươi muốn một khu vực lớn như vậy làm gì? Bây giờ đám man tộc này ngoan ngoãn thành thật đã là không tệ rồi, đừng gây thêm một lần man tộc bạo động nữa.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Không có gì, chẳng qua ta thấy sản vật trong khu vực Nam Man phong phú, chuẩn bị tích lũy một chút tài nguyên mà thôi. Dù sao đám man tộc này cũng không biết khu vực đó trên danh nghĩa thuộc về ai.”
Thật ra Sở Hưu muốn vùng đất này là vì y muốn thành lập cứ điểm trên khu vực Nam Man, vì vậy cần tìm một lý do hợp lý.
Dù sao nhiều người như vậy, kiến trúc lớn như vậy, chỉ cần không mù thì cho dù sau này có xây dựng ở sâu trong Nam Man, tương lai cũng có người phát hiện.
“Được rồi, vậy Sở huynh, chúng ta lên đường thôi. Phương Lâm Quận đã rối loạn một thời gian rồi, đừng để nơi đó loạn tiếp nữa.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ngươi không cần báo cáo lên tổng bộ Hoàng Thiên Các à, đáp ứng thế là xong?”
Lục Tam Kim bĩu môi nói: “Chút chuyện cỏn con như vậy cần gì phải báo? Ta có thể đứng ra quyết định được. Ngươi quá coi thường quyền lực của người hành tẩu Đông Vực này rồi.”
Nghe Lục Tam Kim nói thế, Sở Hưu bèn gật đầu nói: “Vậy thì tốt, mọi chuyện cứ giao cho ta.”
Nói xong, Sở Hưu tìm Mai Khinh Liên tới, bảo cô gọi bọn Lục Giang Hà đang bế quan ra, chuẩn bị khởi hành.
Lần phản loạn này không phải giải quyết một người là xong, Sở Hưu cũng phải dẫn thêm vài người mới được.
Dù sao chỉ có mình y thì không giết được bao nhiêu người.
Lục Tam Kim kinh ngạc thấy Sở Hưu gọi nhiều người đi theo như vậy nhưng hắn không nhận bất cứ ai trong số này.
Quan trọng là khí tức trên những người này đều cực kỳ khủng khiếp. Tuy Lục Tam Kim không cho rằng mình kém hơn bọn họ, nhưng trong võ giả cùng cấp, thực lực của những người này đủ xếp trong nhóm đầu.
Sau khi Sở Hưu thuật lại thân phận của đám người Lục Giang Hà mà y bố trí cho Lục Tam Kim, Lục Tam Kim cũng không mấy nghi ngờ, còn tự tưởng tượng ra rất nhiều thứ.
Truyền nhân của Cổ Tôn mà, chắc chắn mỗi chi phái cổ tôn không chỉ có một đệ tử, không khéo những người này bị vị sư phụ của Sở Hưu đào thải, cho nên bây giờ đến phụ tá cho Sở Hưu, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng Lục Tam Kim vẫn nhìn Lã Phụng Tiên thêm vài lượt, nhìn tới mức Lã Phụng Tiên cảm thấy kỳ quái. Hắn lên tiếng hỏi: “Lục công tử nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có cái gì à?”
Lục Tam Kim thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy Lã huynh rất may mắn.
Bình thường thì người trông ánh tuấn thường có thực lực không mạnh, hoặc tính cách rất gợi đòn, ví dụ như tên Hiên Viên Vô Song kia.
Lã huynh anh tuấn như vậy, tính cách lại rất bình thản, cảnh giới thì cho dù trong truyền nhân của Cổ Tôn cũng tuyệt đối không yếu, ta cảm thấy Lã huynh nên gọi là Vô Song mới đúng.”
Thật ra Lục Tam Kim cũng không quá xấu, chỉ có điều đôi mắt nhỏ của hắn đúng là phá hoại hình tượng, luôn tạo cho người ta cảm giác không đứng đắn và lén lén lút lút.
Lã Phụng Tiên mỉm cười gật đầu: “Đúng là Lã mỗ rất may mắn.’
“Sao ta cảm thấy Lã huynh rất bình thản vậy?”
Lã Phụng Tiên vẫn mỉm cười ấm áp như trước nói: “Vì có nhiều người nói Lã mỗ anh tuấn, Lã mỗ cũng quen rồi.”
Lục Tam Kim nghe vậy nghẹn lời, nhưng loại chuyện này đặt lên người Lã Phụng Tiên cũng rất bình thường.
Dọc đường đi, Lục Tam Kim hỏi Sở Hưu: “Sở huynh, đến lúc đó ngươi định xử trí ra sao với đám phản loạn ở Phương Lâm Quận?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Đã phản loạn rồi còn xử lý thế nào? Đương nhiên giết sạch là xong.”
Lục Tam Kim bị câu trả lời của Sở Hưu làm cho nghẹn họng, hắn chần chừ nói: “Chỉ đơn giản thô bạo như vậy thôi à?”
Sở Hưu giơ một ngón tay ra, vẫy vẫy nói: “Đơn giản nhưng lại không thô bạo. Muốn xử lý những chuyện như vậy thì giết người luôn là thủ đoạn giải
quyết tốt nhất.”
Nhìn Sở Hưu, lại nhìn sang Lã Phụng Tiên, Lục Tam Kim đột nhiên cảm thấy quan điểm sống của đám truyền nhân của Cổ Tôn này đúng là có vấn đề.
...
Trong Cửu Phượng Kiếm Tông ở Phương Lâm Quận, Cửu Phượng Kiếm Tông vốn phát triển không tệ nhưng lúc này đã cực kỳ hỗn loạn, không ít đệ tử hoảng hốt bỏ trốn, không ai quản, cũng không quản nổi.
Lâm Nhai Tử sắc mặt buồn bã nói với Lâm Phượng Vũ: “Nha đầu, con đi đi, tới Thương Ngô Quận gia nhập dưới trướng Sở đại nhân. Hắn ở đó làm quận trưởng, nể chút tình hương hỏa ngày trước, chắc hắn sẽ thu lưu con.
Thương Thiên Minh càn quét khắp Phương Lâm Quận, Cửu Phượng Kiếm Tông ta được quận trưởng đại nhân chiếu cố nhiều như vậy, hôm nay đã khó lòng thoát nổi kiếp này.’
Trước khi Sở Hưu đi khỏi, y đã nói với Giải Anh Tông chiếu cố cho Cửu Phượng Kiếm Tông một chút. Giải Anh Tông cũng rất để ý, cấp cho Cửu Phượng Kiếm Tông không ít chỗ tốt, khi Lâm Nhai Tử và những tông môn khác có xung đột cũng thiên vị Lâm Nhai Tử nhiều lần.
Nhưng Lâm Nhai Tử này đúng là không ra gì, rất dễ đắc ý tới quên mình.
Ỷ vào việc có Giải Anh Tông che chở, hắn hoành hành bá đạo trong Phương Lâm Quận, đắc tội với không ít thế lực võ lâm.
Hiện giờ Phương Lâm Quận phản loạn, tất cả các thế lực võ lâm ở Phương Lâm Quận đều bị kéo vào. Thương Thiên Minh này là một trong những thế lực phát triển lớn nhất, do vài đại phái ở Phương Lâm Quận tạo thành.
Những tông môn lớn nhỏ khác gặp tình huống như vậy còn có cách đầu hàng gia nhập Thương Thiên Minh. Nhưng Cửu Phượng Kiếm Tông và Giải Anh Tông quá thân cận, thậm chí Cửu Phượng Kiếm Tông đã đắc tội với một đại phái trong Thương Thiên Minh, cho nên cho dù Lâm Nhai Tử muốn nhận thua quy thuận bọn họ, hắn cũng không có cơ hội.
Lâm Phượng Vũ nức nở nói: “Phụ thân, vậy người thì sao? Người đi cùng con đi, cùng lắm thì chúng ta tới Thương Ngô Quận, lại thành lập Cửu Phượng Kiếm Tông!”
Lâm Nhai Tử nhìn đại điện của Cửu Phượng Kiếm Tông, ánh mắt lộ vẻ bi thương: “Đi? Không đi được. Người khác có thể đi nhưng ta không thể đi được. Không cho bọn chúng trút giận, thậm chí bọn chúng sẽ truy sát con trên khắp Phương Lâm Quận này, không khéo con còn không thể ra khỏi Phương Lâm Quận.
Hơn nữa Cửu Phượng Kiếm Tông là cơ nghiệp mà phụ thân để lại, là cơ nghiệp của Lâm gia ta.
Không giữ được cơ nghiệp, ta là tội đồ của Lâm gia.
Từ bỏ cơ nghiệp, chật vật bỏ chạy, ta sẽ là sỉ nhục của Lâm gia!
Người khác có thể đi chứ ta thì không thể. Hôm nay Lâm Nhai Tử ta sẽ cùng tồn vong với Cửu Phượng Kiếm Tông!”
Chương 1578 Lại tới chốn cũ, Cửu Phượng nguy nan 2
Lâm Nhai Tử cả đời luôn tính toán cẩn thận, chi lợi ích chặt chẽ, đến lúc cuối đời cũng có một lần cứng rắn.
Nhưng ngay lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng cười lạnh.
“Ôi chao, không ngờ Lâm Nhai Tử ngươi cũng có dũng khí như vậy, đúng là khiến ta phải rửa mắt nhìn lại.
Nhưng ngươi không cần đắn đo nữa, hôm nay Cửu Phượng Kiếm Tông các ngươi đều phải chết! Không cần khiêm nhượng!”
Nghe thấy âm thanh này, Lâm Nhai Tử lập tức biến sắc, đợi tới lúc hắn ra ngoài, toàn bộ sơn môn của Cửu Phượng Kiếm Tông đã bị vài trăm võ giả bao vây, người dẫn đầu mặc chiến giáp, lưng đeo trọng kiếm, chính là minh chủ Thiên Hạ Minh, Hạ Hầu Cửu Tiêu, cường giả vừa thăng cấp lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Người nói chuyện là một nam tử trung niên có gương mặt âm độc, mặc một bộ cẩm bào màu bạc. Gia chủ Phí gia tại Phương Lâm Quận, Phí Xương Lê, đương nhiên lúc này hắn đã thành phó minh chủ của Thương Thiên Minh.
Trước đó Phí gia và Cửu Phượng Kiếm Tông từng có xung đột vì một vụ giao dịch, sau này Cửu Phượng Kiếm Tông thông qua Giải Anh Tông giải quyết Phí gia thì thôi, còn được nước lấn tới ép Phí gia phải nhỏ máu thêm một lần, khiến Phí Xương Lê hận tới ngứa răng.
Thực lực của Phí gia bọn họ vượt xa Cửu Phượng Kiếm Tông, kết quả lại phải chịu thiệt nặng nề trước Cửu Phượng Kiếm Tông. Chuyện này khiến Phí Xương Lê vừa hận Cửu Phượng Kiếm Tông, cũng vừa hận Giải Anh Tông.
Cho nên sau khi Phương Lâm Quận đại loạn, Phí gia trực tiếp thống nhất với những thế lực khác, xây dựng Thương Thiên Minh, phản lại Hoàng Thiên Các.
Lâm Nhai Tử căm tức nhìn Phí Xương Lê: “Phí Xương Lê! Quy củ giang hồ, họa không lan tới người nhà. Ban đầu là ta đắc tội ngươi, bây giờ ta để mạng lại trả nợ chưa đủ ư?”
Phí Xương Lê cười lạnh nói: “Lâm Nhai Tử ơi là Lâm Nhai Tử, ngươi vẫn ngây thơ như vậy, ai nói với ngươi là họa không lan tới người nhà?
Ta giết ngươi, diệt Cửu Phượng Kiếm Tông của ngươi rồi để lại mạng cho con gái ngươi, đợi tương lai con bé tu luyện thành tài, chờ ta già rồi tới tìm ta báo thù?
Ai cũng biết nữ nhi của ngươi là người có thiên phú xuất sắc trong số những tuấn kiệt trẻ tuổi ở Phương Lâm Quận, không thua gì nam nhi. Tương lai con bé sẽ trưởng thành tới cảnh giới gì, ai mà nói trước được đây?
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?”
Đúng lúc này, một tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên.
“Nói hay lắm, giết người tru tâm, nhổ cỏ tận gốc. Làm việc gì cũng vậy, một là làm, hai là làm tới cùng. Phí gia chủ, nếu kiếp sau ngươi cũng giác ngộ như vậy, chắc chắn sẽ là đại nhân vật.”
Người của Thương Thiên Minh nhìn xuống dưới, hơn mười võ giả liên tiếp lên núi, thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Chân Đan, những người dẫn đầu đều là cao thủ Chân Hỏa Luyện Thần.
Còn Lâm Nhai Tử và Lâm Phượng Vũ thấy người tới thì kích động tới mức không nói thành lời.
Lâm Phượng Vũ vẻ mặt vui mừng nói: “Sở tiền bối!”
Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, đương nhiên những môn phái nhỏ này không có tư cách làm quen với y. Nhưng Sở Hưu thì khác, tuy y không ở Phương Lâm Quận bao lâu nhưng đã gây dựng được tiếng tăm không nhỏ, mọi người ở đây mới nghe thấy chữ Sở thôi đã đoán được người trước mặt là ai.
Chẳng phải y đang làm quận trưởng ở Thương Ngô Quận à? Sao lại tới Phương Lâm Quận?
Phí Xương Lê quan sát cẩn thận Sở Hưu một hồi, khi hắn phát hiện tuy khí tức trên người Sở Hưu rất cường đại nhưng cảnh giới còn chưa tới Thiên Địa Thông Huyền, hắn không khỏi hừ khẽ một tiếng.
Với tình hình ở Phương Lâm Quận hiện tại, cho dù có một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tới đây cũng vô dụng, nói chi một Sở Hưu.
Phí Xương Lê chỉ ngạc nhiên một chút rồi lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ta biết ngươi, ngươi là một khách khanh, không giống những người khác của Hoàng Thiên Các.
Hôm nay Hoàng Thiên Các đã là lầu cao sắp sụp, ngươi nên ngoan ngoãn trở về làm việc của ngươi đi, đừng đi theo Hoàng Thiên Các vào con đường chết!”
Sở Hưu gật đầu đáp: “Nói rất có lý, cho nên, ngươi có thể chết rồi.”
Sau Sở Hưu dứt lời, không chút dấu hiệu báo trước, một luồng đao quang đã bay ra!
Sở Hưu tới Phương Lâm Quận là để giải quyết vấn đề, còn giải quyết như thế nào? Rất đơn giản, giết.
Nếu đã giết, vậy đương nhiên không cần phải phí nhiều nước miếng rồi, trực tiếp giơ đao chém là được.
Đao này của Sở Hưu chém ra, người của Thương Thiên Minh không kịp phản ứng, không chút phòng bị, ai mà ngờ đang nói chuyện yên lành mà bên kia trực tiếp động đao.
Phí Xương Lê đang định phóng thích lĩnh vực, nhưng đao này của Sở Hưu quá nhanh chóng, thậm chí vượt qua tốc độ phản ứng của hắn, chỉ trong giây lát đã tới trước mặt Phí Xương Lê.
Trong thời khắc sinh tử khủng khiếp đó, Phí Xương Lê rống lên điên cuồng, khí huyết quanh người bộc phát, vô số thiên địa nguyên khí chen chúc nhau tiến vào cơ thể của hắn, kết hợp với khí huyết hóa thành hai con huyết long, ngưng tụ thành Bàn Long Ấn ngăn trước mặt hắn.
Ầm, một tiếng nổ lớn vang lên, lực lượng bùng nổ, Bàn Long Ấn tiêu tan, đao quang vỡ vụn.
Trên đầu Phí Xương Lê đã đổ mồ hôi lạnh, thậm chí hắn cũng không ngờ năng lực phản ứng của mình lại nhanh như vậy.
Nhưng một khắc sau hắn lại cảm thấy không đúng.
Tới lúc hắn phản ứng lại, một luồng đao quang sắc bén tới cực hạn dễ dàng phá tan cương khí hộ thể của hắn, chém hắn thành hai nửa!
“Ảo thuật!”
Mọi người ở đây lập tức giật nảy mình.
Không ai ngờ đao thứ nhất của Sở Hưu lại là giả, kể cả Hạ Hầu Cửu Tiêu cũng không kịp phản ứng.
Khoảnh khắc này, sắc mặt Hạ Hầu Cửu Tiêu lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Có thể có sức chiến đấu cỡ này, Sở Hưu trước mặt có phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay không, đã không quan trọng.
Phí Xương Lê bị giết chết đầu tiên, Hạ Hầu Cửu Tiêu cũng không lỗ mãng động thủ, ngược lại trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi nhất quyết đứng về phía Hoàng Thiên Các đối địch với chúng ta ư?
Truyền nhân của Cổ Tôn vào giang hồ là để rèn luyện, phải nghĩ tới mình đầu tiên, sao ngươi phải liều mạng vì Hoàng Thiên Các?
Hiện giờ trong Thương Ngô Quận, ngươi cũng là quận trưởng, hay là ngươi và ta cũng phản lại Hoàng Thiên Các, đến lúc đó ngươi không phải là quận trưởng của Thương Ngô Quận nữa, mà là chủ nhân!”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đề nghị không tệ, có thể suy nghĩ.”
Thấy Sở Hưu đáp ứng thống khoái như vậy, Hạ Hầu Cửu Tiêu cũng sửng sốt, có vẻ hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại trả lời như vậy.
“Đúng rồi, nghe nói ngươi họ Hạ Hầu có phải không?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.
Hạ Hầu Cửu Tiêu ngây ngốc gật nhẹ đầu, hắn cảm thấy mình không theo kịp lối suy nghĩ của Sở Hưu, chuyện này thì liên quan gì tới việc hắn họ Hạ Hầu hay không?
Sở Hưu khẽ lắc đầu nói: “Nhưng rất đáng tiếc, ta rất ghét người họ Hạ Hầu. Cho nên trước khi làm phản Hoàng Thiên Các, ta mời ngươi chết đi!”
"Ngươi đùa bỡn ta!?"
Sắc mặt Hạ Hầu Cửu Tiêu lập tức trầm xuống, nắm lấy thanh trọng kiếm sau lưng, khí tức quanh người thu liễm, nhưng lại như một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào, vô cùng kinh khủng.
Trước khi công khai làm phản Hoàng Thiên Các, tại Phương Lâm Quận hắn đã là nhân vật số một. Trong chuyện này hắn còn là người tổ chức Thương Thiên Minh, dám khiêu chiến với Hoàng Thiên Các, một tiểu bối như Sở Hưu lại dám trêu chọc hắn, hai bên đã không thể hòa đàm.
Chương 1579 Áp đảo hoàn toàn
Sở Hưu tiếp tục lắc đầu nói: “Thực lực không tệ, vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không lâu đã có thể kiểm soát lực lượng ổn định như vậy, rất hiếm thấy.
Nhưng đáng tiếc, đầu óc là thứ rất tốt mà ngươi lại không có.
Còn Thương Thiên Minh? Trời xanh đã chết, còn lập thương thiên sao được?
Một kẻ đáng thương bị người khác lợi dụng mà thôi. Hoàng Thiên Các có suy yếu, cũng không tới phiên ngươi quật khởi.”
“Muốn chết à!”
Hạ Hầu Cửu Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng quanh người ngưng tụ lại một điểm, ầm ầm bộc phát như núi lửa!
Trọng kiếm được Hạ Hầu Cửu Tiêu nắm trong tay, trực tiếp chém xuống. Khoảnh khắc đó uy thế như phá núi mở đường, áp lực cường đại khiến cho không khí cũng phát ra tiếng nổ.
Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân Sở Hưu cũng bị luồng lực lượng đó làm cho từ từ rạn nứt, nhưng trên mặt đất lại có một lực hút cực lớn, khóa chặt y tại đó, khiến y không cách nào né tránh.
Trước kia có Phá Trận Tử nên Sở Hưu không mấy khi để ý tới lĩnh vực, hơn nữa hai cường giả Thiên Địa Thông Huyền đều có lĩnh vực, thường rất ít khí sử dụng lĩnh vực giao chiến.
Mãi tới khi Sở Hưu chuẩn bị bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, y mới biết thật ra lĩnh vực rất quan trọng, vì nó là thứ ngươi có thể tự khống chế, điều động; thậm chí thay đổi hình thái của một khoảng thiên địa, là một loại kéo dài con đường võ đạo của ngươi.
Sau khi nghe Ngụy Thư Nhai giảng giải, lúc này Sở Hưu mới chú ý quan sát lĩnh vực.
Lĩnh vực của Hạ Hầu Cửu Tiêu rất đơn giản, có liên quan tới mặt đất, có thể thay đổi lực hút của mặt đất khiến Sở Hưu như cắm rễ dưới đất, không cách nào né tránh.
Thấy thanh trọng kiếm kia đập xuống, Sở Hưu hiểu ra, gật nhẹ đầu: “Địa thế khôn, biến hóa bao nhiêu cũng không rời bản chất. Tuy đơn giản nhưng rất hữu dụng, không tệ,không tệ.”
Sau khi dứt lời, Phá Trận Tử đã rời vỏ, đao mang như vầng trăng lạnh lẽo lóe lên, chiếu rọi khiến người khác thậm chí không mở được mắt.
Sau khi dung luyện với Thính Xuân Vũ, Phá Trận Tử cũng thay đổi đôi chút, có thêm một chút đặc tính của Thính Xuân Vũ.
Đao mang sắc bén tới cực hạn như xé rách cả không gian, Hạ Hầu Cửu Tiêu phát hiện lĩnh vực của mình đang sụp đổ.
Tất cả lực lượng đều dồn trong thanh trọng kiếm, lực lượng chém xuống như phá núi, thậm chí đỉnh núi Cửu Phượng Kiếm Tông này cũng có thể bị chiêu kiếm của hắn đánh nát.
Nhưng trọng kiếm kia va chạm với thanh trường đao trông khá mảnh khảnh của Sở Hưu, bên bị cắt đứt lại là thanh trọng kiếm trong tay hắn!
Dưới lưỡi đao sắc bén tới cực hạn đó, trọng kiếm trong tay Hạ Hầu Cửu Tiêu trực tiếp bị chém thành hai nửa, khí linh lập tức tiêu tán.
Đáng sợ hơn nữa là lực lượng cường đại kia lan dọc thân kiếm, khiến hắn lập tức cảm thấy nguy cơ hiển hiện.
Hạ Hầu Cửu Tiêu đạp mạnh xuống mặt đất, hai tay gập lại, bất động như sơn, tựa như dãy núi thẳng đứng ngăn trước mặt.
Đất đã trồi lên tầng tầng lớp lớp, như một vách núi đánh về phía đao của Sở Hưu, nhưng vẫn vô dụng.
Trong tiếng nổ lớn, thân hình Hạ Hầu Cửu Tiêu bị đánh thẳng vào vách núi, tạo ra một cái hố khổng lồ.
Lục Tam Kim trợn mắt nhìn Sở Hưu, sửng sốt tới há hốc mồm.
Đây là lực lượng cỡ nào?
Loại cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Hạ Hầu Cửu Tiêu cực kỳ am hiểu lực lượng, nhưng vẫn bị Sở Hưu đánh.
Có điều, chuyện kinh khủng hơn còn ở phía sau.
Sở Hưu vung tay lên, lạnh lùng nói: “Giết!”
Sau khi y ra lệnh, đám người Lục Giang Hà lập tức lao lên.
Chỉ là giết người thôi mà, đối với bọn họ mà nói, xung phong theo Sở Hưu đã thành thói quen.
Cho nên Lục Tam Kim được thấy thế nào là chuyên nghiệp, nếu có thể dùng một chiêu giết địch, vậy tuyệt đối không dùng tới chiêu thứ hai.
Thực lực của đám người Lục Giang Hà đều là cường giả trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, võ giả cùng cấp đối địch với bọn họ, tuy không đến mức không chịu nổi một đòn nhưng không chống được mấy chiêu.
Cho dù là vị đại mỹ nhân mà hắn nghi ngờ có quan hệ không đứng đắn với Sở Hưu, khi giết người cũng không chớp mắt tới một cái, thủ đoạn cũng cực kỳ quỷ dị, Hồng Liên Nghiệp Hỏa nở rộ, trực tiếp thiêu rụi kẻ địch từ trong ra ngoài.
Hạ Hầu Cửu Tiêu leo từ trong hố ra, cơ thể của hắn rất cường đại, đao vừa rồi cũng bị hắn dùng không ít thủ đoạn triệt tiêu bớt lực lượng, cho nên không bị thương quá nặng.
Thấy đám thuộc hạ mà mình khó khăn lắm mới tập trung được, lại bị đám
người bên Sở Hưu với nhân số không tới một phần mười tàn sát điên cuồng, Hạ Hầu Cửu Tiêu như muốn phát điên.
“Tiểu tử Sở Hưu! Chết đi!”
Theo tiếng gầm của Hạ Hầu Cửu Tiêu, cơ bắp trên người hắn bùng nổ, làn da trần trụi lộ ra ngoài chiến giáp, hiện lên từng tầng Minh Vương Ấn.
Hai tay hắn cắm xuống đất, đột nhiên kéo lên trên một cái, toàn bộ ngọn núi của Cửu Phượng Kiếm Tông đều rung chuyển.
Hai con thổ long khổng lồ bị Hạ Hầu Cửu Tiêu kéo từ dưới đất lên, như cây côn dài trăm trượng, mang theo uy thế Thái Sơn áp đỉnh, trực tiếp giáng xuống người Sở Hưu!
Sở Hưu thần sắc không đổi, tay niết ấn quyết, pháp tướng Song Diện Phật đã hiện lên phía sau.
Pháp tướng Đại Nhật Như Lai tay niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, ấn quyết vừa hiện, giới tử tu di, biến ảo không ngừng, dưới tác dụng của lực lượng xoắn vặn, hai con thổ long khổng lồ cũng bị lực lượng này xoắn nát.
Còn trong con mắt thứ ba của pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần bắn ra đại lượng ngọn lửa diệt thế, bao phủ lấy Hạ Hầu Cửu Tiêu.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, những con thổ long bị xoắn nát như có sinh mệnh, ngưng tụ mảnh vỡ giữa không trung, hóa thành hai con thổ long khá nhỏ, quấn lấy nhau, bao phủ lấy Sở Hưu vào trong. Chiêu này không bá đạo mãnh liệt như Hạ Hầu Cửu Tiêu lúc trước, ngược lại biến hóa âm nhu, tầng tầng lớp lớp.
Trong ngọn lửa diệt thế, Hạ Hầu Cửu Tiêu không quan tâm tới ngọn lửa diệt thế đang thiêu đốt, hắn ngưng tụ tất cả lực lượng của mình vào nắm tay, mang theo tiếng gió rít như xé tan đất trời, trực tiếp lao thẳng ra khỏi ngọn lửa diệt thế, xông về phía Sở Hưu đang bị thổ long giam cầm!
Một khắc sau, thổ long sụp đổ, ngọn núi của Cửu Phượng Kiếm Tông cũng xuất hiện vết đứt lớn, đất đá không ngừng rơi xuống, như sắp sụp đổ.
Hạ Hầu Cửu Tiêu không dám nhìn về phía trước.
Sau khi con thổ long nổ tung, không có cảnh Sở Hưu bị trúng quyền hộc máu bay ngược lại, chỉ có một bóng người toàn thân bao phủ trong ngọn lửa vàng bạc, nắm đấm đánh thẳng tới hắn. Hai luồng lực lượng cường đại giằng co qua lại giữa hai nắm tay.
“Lực lượng nội tình rất không tệ, nhưng đáng tiếc, còn chưa đủ.”
Sở Hưu hơi thất vọng, Hạ Hầu Cửu Tiêu này yếu hơn tưởng tượng của y.
Đối phương vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền được vài tháng, đang trong giai đoạn ổn định lại lực lượng.
Còn Sở Hưu thì sao? Giết chết Ma Lợi Kha với ảo thuật vô song, giết chết Diệp Thiên Thanh được hai vị Võ Tiên đích thân dạy bảo, lại giết chết phương trượng Nam Bắc Phật Tông dưới hạ giới.
Đã có bao nhiêu tính mạng của cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đứt đoạn trong tay Sở Hưu. Thực lực của y đều là tính mạng chồng chất lên, Hạ Hầu Cửu Tiêu vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đúng là không có gì đáng chú ý.
Không biết từ lúc nào, ngọn lửa diệt thế đã bốc lên dưới chân Hạ Hầu Cửu Tiêu, còn trước mắt hắn lại không còn bóng dáng Sở Hưu.
"Ảo thuật!"
Hạ Hầu Cửu Tiêu lập tức phản ứng lại, lại là loại ảo thuật như thật như ảo, kỳ dị vô dùng kia!
Sau khi thu quyền lùi lại, Hạ Hầu Cửu Tiêu tay niết ấn quyết, lại nhấn xuống đất một cái. Toàn bộ khu vực xung quanh rung chuyển như động đất.
Nhưng ngay trước mặt hắn, nơi Sở Hưu vừa biến mất, một luồng đao quang sáng lạn như vầng trăng khuyết đã chém ngang ra!
Chương 1580 Chân tướng của phản loạn 1
Hạ Hầu Cửu Tiêu rất xui xẻo, vì hắn gặp phải Sở Hưu đang trong thời kỳ sức chiến đấu đỉnh phong, liên tiếp giết chết vài cường giả Thiên Địa Thông Huyền, chuyện này đã đẩy sức chiến đấu của Sở Hưu lên tới đỉnh phong chân chính.
Đặc biệt là ảo thuật của Ma Lợi Kha, tuy Sở Hưu chắc chắn không thể chuyên tâm tu luyện ảo thuật, đạt tới cảnh giới ngưng ảo thành thật của Ma Lợi Kha, nhưng nếu sử dụng trong thời khắc mấu chốt vẫn có hiệu quả không tệ.
Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng là người, không thể giữ lý trí tuyệt đối trong chiến đấu được.
Cũng như hiện tại, hắn cho rằng Sở Hưu sử dụng ảo thuật biến mất trước mặt hắn, chắc chắn đã trốn đâu không biết, định đánh lén hắn. Ai ngờ Sở Hưu chỉ che giấu thân hình của mình chứ không hề di chuyển một bước.
Một đao đột ngột này ngay lúc lực lượng của Hạ Hầu Cửu Tiêu chưa kịp chuyển tiếp, khiến hắn vội vàng không phòng bị kịp.
Hạ Hầu Cửu Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng đại địa dung nhập trước người, cương khí đã cô đọng thành màu đen, nhưng không phải ma khí mà là loại lực lượng đại địa vô cùng nặng nề.
Nhưng lực lượng mà hắn ngưng tụ lúc vội vàng làm sao chống được nhất đao mà Sở Hưu vận sức từ trước, hơn nữa còn dung hợp Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết?
Cương khí vỡ vụn, chiến giáp tan nát, máu tươi vẩy xuống.
Lưỡi đao sắc bén đâm vào cơ thể, Hạ Hầu Cửu Tiêu hộc máu đương trường, bay thẳng về phía sau. Hơn nữa chiến giáp trước người hắn đã bị cắt đứt, trước ngực cũng có vết đao lớn.
Cũng may tu vi thân thể của hắn cực kỳ cường hãn, hơn nữa bộ chiến giáp hắn mặc cũng không phải vật phàm, bằng không đao vừa rồi của Sở Hưu đã chém hắn thành hai nửa.
Nhưng ngoài dự liệu của Sở Hưu, Hạ Hầu Cửu Tiêu không tiếp tục liều mạng mà quay người bỏ chạy, trốn rất nhanh chóng, khiến Sở Hưu cũng phải sửng sốt.
Minh chủ Thương Thiên Minh, cũng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Hạ Hầu Cửu Tiêu trông còn cao lớn uy vũ, dáng vẻ cực kỳ bá đạo, kết quả lúc bỏ trốn lại cực kỳ nhanh nhẹn.
Nhưng đáng tiếc, người bình thường muốn trốn khỏi tay Sở Hưu cũng chẳng dễ dàng gì.
Một khắc sau, Sở Hưu tay niết ấn quyết, quan người bùng lên từng luồng ma khí, chỉ trong chớp mắt, trời khóc đổ mưa máu hàng lâm. Đại Bi Chú được thi triển, hư ảnh ma thần trực tiếp giơ tay chộp về phía Hạ Hầu Cửu Tiêu.
Lực lượng cường đại này khiến Hạ Hầu Cửu Tiêu lập tức biến sắc.
Hắn không ngờ Sở Hưu còn có võ kỹ cường đại như vậy.
Khoảnh khắc này, Hạ Hầu Cửu Tiêu chợt cắn răng, một luồng Hắc Kiệt ầm ầm bộc phát quanh người.
Thiêu đốt tinh huyết, Hạ Hầu Cửu Tiêu không chọn cách đối đầu với Đại Bi Chú, không ngờ hắn trực tiếp chui xuống lòng đất.
Hơn nữa Sở Hưu có thể cảm giác được ngay khoảnh khắc hắn chui vào lòng đất, không ngờ đất đá xung quanh lại chủ động nhường đường, giúp hắn chui xuống với tốc độ nhanh nhất, ngoài ra còn che khuất lỗ hổng bên trên.
Bàn tay ma thần trực tiếp xé rách mặt đất, thậm chí bới tung đỉnh núi của Cửu Phượng Kiếm Tông, nhưng vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của Hạ Hầu Cửu Tiêu, cuối cùng hao hết lực lượng, chỉ có thể tiêu tán.
Sở Hưu khẽ cau mày nói: “Độn thổ? Còn có chiêu này cơ à?”
Chiêu này của Hạ Hầu Cửu Tiêu khiến Sở Hưu hết sức bất ngờ, đây là lần đầu tiên y thấy có người sử dụng lực lượng đại địa như vậy.
Đồng thời, hắn cũng đang đắn đo, liệu mình có nên dùng Pháp Thiên Tượng Địa không?
Lần này hắn tới đây chỉ để giúp đỡ chứ không vì lợi ích của bản thân, cho nên hắn cảm thấy không đáng để mình dùng Pháp Thiên Tượng Địa.
Đúng lúc này, Lục Tam Kim vẫn luôn há hốc mồm kinh ngạc như đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vung ra hai thanh kiếm nhỏ.
Một tay phất lên, máu tươi rót vào hai thanh kiếm, chớp mắt sau hai thanh kiếm xoay vòng cùng nhau, bắn thẳng về phía Hạ Hầu Cửu Tiêu đang ở dưới đất.
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu thấy Lục Tam Kim xuất thủ, cũng khiến y khá kinh ngạc.
Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, cũng là võ giả kiệt xuất trong thế hệ thanh niên, cũng có đôi chút lá bài tẩy. Trước đây Sở Hưu đã cảm giác được sức chiến đấu của hắn tuyệt đối không đơn giản như cảnh giới mà hắn thể hiện.
Trên hai thanh kiếm nhỏ đó, Sở Hưu cảm thấy một luồng khí tức, khí tức thuộc về thần thông!
Nhưng thứ Lục Tam Kim thi triển tuyệt đối không phải thần thông, thi triển thần thông không phải chỉ trả giá bằng một chút máu tươi như vậy.
Trong cảm giác của Sở Hưu, hai thanh kiếm nhỏ của Sở Hưu trực tiếp đâm
xuống mặt đất, mang theo khí thế sắc bén vô song chém ra.
Hạ Hầu Cửu Tiêu cảm thấy sau lưng có sát khí, thần sắc lập tức căng thẳng.
Nhưng không đợi hắn phản ứng lại, trước mắt hắn đã phủ đầy sắc máu. Một khắc sau, hai thanh kiếm chém ngang, trực tiếp lấy đầu hắn xuống!
Lúc này Sở Hưu đã có thể xác định, chiêu này của Lục Tam Kim chắc chắn là biến thể của một loại thần thông nào đó, mang theo đặc tính quỷ dị không thể phòng ngự của thần thông nhưng tiêu hao lại không lớn như thần thông bình thường.
Đương nhiên Lục Tam Kim cũng tiêu hao không nhỏ, ngay khi hai thanh kiếm nhỏ giết chết Hạ Hầu Cửu Tiêu, sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt.
Hai thanh kiếm nhỏ mang đầu người bay lên. Sở Hưu cười lớn nói: “Chúc mừng Lục công tử dùng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần giết chết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.”
Lục Tam Kim cười khổ nói: “Sở huynh đừng nói móc ta. Ta làm vậy cùng lắm cũng chỉ là nhặt đầu người mà thôi.
Nếu không có Sở huynh ép tên Hạ Hầu Cửu Tiêu này phải thiêu đốt tinh huyết, làm sao ta giết chết hắn được?”
Sở Hưu mỉm cười không nói gì.
Thực lực của Lục Tam Kim cũng rất kinh khủng, Thiên Địa Thông Huyền bị ép tới mức đường cùng cũng vẫn là Thiên Địa Thông Huyền, người bình thường không thể giết chết được.
Lúc này thấy người của Thương Thiên Minh đã bị bọn Lục Giang Hà giết gần hết, Sở Hưu hô lớn: “Được rồi, đừng chỉ lo giết, để lại mấy người sống tra khảo một chút.”
Lục Giang Hà bĩu môi đáp: “Ngươi không nói sớm.”
Hiện giờ nói cũng kịp, cuối cùng vẫn còn vài người không bị giết chết.
Sau khi tình hình được khống chế, Lâm Nhai Tử và Lâm Phượng Vũ mới dám tới nói cám ơn.
“Sở tiền bối, đa tạ ngài, nếu không có ngài, sau này chắc không có Cửu Phượng Kiếm Tông ta nữa.”
Lâm Phượng Vũ không còn tư thế hiên ngang như lúc trước, ngược lại dáng vẻ đáng thương nhìn Sở Hưu, ánh mắt rưng rưng.
Mai Khinh Liên sau lưng truyền âm cho Sở Hưu trêu chọc: “Xem ra ở Đại La Thiên này Sở giáo chủ cũng có rất nhiều người sùng bái. Cô gái này không kém gì tế ti man tộc của ngươi đâu, tuy dáng vóc hơi kém một chút, nhưng rất trắng, đen phối với trắng hả?”
“Đừng đùa nữa."
Sở Hưu ho khan một tiếng, nói với Lâm Phượng Vũ: “Nếu các ngươi muốn cảm ơn thì nên cám ơn vị hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, Lục Tam Kim kia kìa. Nếu không có hắn, ta cũng không biết bên phía Phương Lâm Quận xảy ra chuyện lớn như vậy.”
Đương nhiên, lúc này Lục Tam Kim cũng không có tâm trạng đâu nghe cha con Lâm gia cảm ơn.