Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336 Mai Khinh Liên

Sở Nguyên Thăng không hay nhúng tay vào chuyện của Quan Trung Hình Đường, có điều lần này Sở Nguyên Thăng thật sự không muốn Sở Hưu xảy ra chuyện.

Nhìn Uất Trì, Sở Nguyên Thăng trầm giọng nói: “Sở huynh đệ lập được nhiều công lao cho Quan Trung Hình Đường, giờ vì một chuyện chỉ có thể mà thôi, các ngươi định trừng phạt Sở huynh đệ?”

Uất Trì cười khổ nói: “Sở đại hiệp hiểu lầm rồi, đường chủ cùng các vị đại nhân không hy vọng Sở huynh bị oan cho nên mới gọi hắn tới tổng đường. Nếu hắn trong sạch, bọn họ sẽ đứng ra bác bỏ tin đồn cho Sở huynh.

Hơn nữa giờ đường chủ cũng chỉ ‘mời’ Sở huynh tới chứ không phải bắt giữ. Nếu không người tới không phải ta mà là đám người của Tập Hình Ti.

Sở đại hiệp xin cứ yên tâm, ngày mai bọn đường chủ sẽ tập trung trong tổng đường nói chuyện này. Sở huynh là người đại diện lập công lao cho Quan Trung Hình Đường, bọn đường chủ sẽ xử lý cẩn thận.”

Sở Nguyên Thăng gật đầu nói: “Vậy thì được, nếu đã vậy hôm nay Sở huynh ở lại chỗ ta, không vấn đề gì chứ?”

Uất Trì gật đầu: “Đương nhiên không vấn đề gì rồi, Sở huynh không phải phạm nhân, đương nhiên muốn ở đâu cũng được.”

Trên đường Sở Hưu không trốn, giờ tới Quan Trung Thành, Uất Trì càng không lo Sở Hưu bỏ trốn.

Sở Nguyên Thăng đưa Sở Hưu tới trạch viện của bản thân rồi nói: “Sở Hưu không cần gấp, ta đi nói với Quan đại ca một câu, đảm bảo ngươi bình an vô sự.”

Sở Hưu khoát tay nói: “Sở đại ca không cần như vậy, thân phận của ngươi rất đặc thù, nếu tùy tiện nói chuyện này với Quan đường chủ sợ là bị người ngoài dèm pha.”

Sở Nguyên Thăng hừ lạnh một tiếng nói: “Ai thích thì để họ tự đi mà nói, chẳng lẽ ta còn sợ họ hay sao?”

Thân là con trai duy nhất của Sở Cuồng Ca, chỉ riêng di trạch này đã có thể dùng một thời gian rất dài. Thậm chí chỉ cần Quan Tư Vũ còn sống một ngày, di trạch này cũng kéo dài một ngày.

Sở Hưu chắp tay nói: “Vậy đa tạ Sở đại ca, có điều ta còn một việc cần phiền tới Sở đại ca. Có thứ ta muốn nhờ Sở đại ca giao cho một người.”

Nói xong, Sở Hưu lấy ra một cái hộp đưa cho Sở Nguyên Thăng.

Sở Nguyên Thăng kinh ngạc: “Giao cho ai?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Giao cho Quan phu nhân.”

Nghe Sở Hưu muốn giao đồ cho Mai Khinh Liên, Sở Nguyên Thăng không khỏi cau mày: “Giao cho nàng làm gì?”

Sở Hưu cười cười nói: “Một chút lễ vật nhỏ tặng Quan phu nhân mà thôi, hy vọng phu nhân sẽ thích. Phải biết một số lúc những lời bên gối của nữ nhân là hữu hiệu nhất.”

Sở Nguyên Thăng nhếch miệng nói: “Quan đại ca không phải loại người trầm mê nữ sắc, ta đoán ngươi có tặng cũng chẳng ích gì đâu.”

Sở Hưu cười cười không nói gì, Quan Tư Vũ có phải kẻ trầm mê nữ sắc không, y không biết, nhưng Sở Hưu biết Mai Khinh Liên không phải nữ nhân đơn giản.

Thật ra lần này Sở Nguyên Thăng đi mới là không có ý nghĩa, bởi vì bất luận Quan Tư Vũ hay những người khác ở Quan Trung Hình Đường đều chỉ chiều theo Sở Nguyên Thăng trong những việc nhỏ, nhưng về mặt đại sự như vậy chắc chắn họ sẽ không để Sở Nguyên Thăng làm loạn.

Có điều bản thân Sở Nguyên Thăng không phát giác điểm này, hắn cầm thứ Sở Hưu giao cho đến thẳng tổng đường.

Trên đường Sở Nguyên Thăng không hề mở cái hộp mà Sở Hưu đưa cho.

Mặc dù hắn cũng tò mò không biết bên trong là gì, có điều nhân phẩm của Sở Nguyên Thăng vẫn đáng cam đoan, Sở Hưu không bảo hắn mở, hắn cũng không mở.

Đi tới thư phòng, Quan Tư Vũ vẫn đang xử lý công vụ, thấy Sở Nguyên Thăng tới, không đợi hắn nói gì đã trực tiếp hỏi: “Ngươi tới vì việc của Sở Hưu?”

Sở Nguyên Thăng ngẩn người, lời định nói ra lại nuốt trở về, chỉ gật đầu nói: “Đúng là vì Sở Hưu. Quan đại ca, sau khi Sở Hưu gia nhập Quan Trung Hình Đường, hắn lập được không ít công lao cho Quan Trung Hình Đường ta, giờ nếu ngươi trừng phạt hắn chẳng phải sẽ khiến các đệ tử Quan Trung Hình Đường khác trong lòng nguội lạnh hay sao?”

Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Nếu là chuyện khác ta đều có thể đáp ứng ngươi, có điều chuyện Sở Hưu quá lớn, cần phải xử lý nghiêm ngặt mới được.

Hắn lập được không ít công lao cho Quan Trung Hình Đường ta nhưng nếu thật sự làm chuyện phạm thượng tàn sát đồng liêu như vậy, ta cũng không thể tha cho hắn!”

Thấy Sở Nguyên Thăng còn định nói gì, Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Nguyên Thăng, ra ngoài đi, chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào.”

Sở Nguyên Thăng biết Quan Tư Vũ từ nhỏ, đương nhiên cũng biết tính cách Quan Tư Vũ ra sao.

Nghe Quan Tư Vũ nói như chém đinh chặt sắt, Sở Nguyên Thăng biết hắn sẽ không bỏ qua, đành hậm hực rời khỏi.

Sau khi ra khỏi thư phòng Sở Nguyên Thăng mới nhớ ra mình còn món đồ cần giao cho Mai Khinh Liên.

Có điều hắn là một nam nhân, tùy tiện xông vào chỗ ở của Quan Tư Vũ

có lỗ mãng quá không?

Ngay lúc Sở Nguyên Thăng đang đắn đo lại vừa vặn thấy Mai Khinh Liên từ bên ngoài đi tới. Hắn vội vội vàng vàng đưa cái hộp cho Mai Khinh Liên, nói khẽ: “Đại tẩu, đây là thứ Sở Hưu giao cho ngươi, mong đại tẩu nói giúp cho huynh đệ ta trước mặt đường chủ.”

Lúc nói câu này, Sở Nguyên Thăng cúi đầu, thậm chí không dám nhìn vào mắt Mai Khinh Liên.

Không biết vì sao, hắn không sợ hãi Quan Tư Vũ nhưng lại rất sợ Mai Khinh Liên.

Nhận lấy cái hộp, ánh mắt Mai Khinh Liên lóe lên sắc thái lạ, nàng chậm rãi nói: “Chuyện của lão gia đáng lý ra một nữ nhân như ta vốn không nên động tới. Có điều Sở Hưu dẫu sao cũng là tuấn kiệt trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường chúng ta. Chuyện này phải xử lý cẩn thận ổn thỏa. Ngươi yên tâm, ta sẽ nói tốt với lão gia.”

Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, Sở Nguyên Thăng cũng thở dài một hơi, vội vàng cáo từ rời khỏi.

Đêm xuống, Sở Hưu bưng ly trà trong phòng khách của Sở Nguyên Thăng, như đang đợi ai đó.

Một lát sau, trong căn phòng trống rỗng dâng lên một luồng ma khí màu đen, trong làn ma khí đó, Mai Khinh Liên mặc váy dài màu đỏ bước ra từ trong đó, môi đỏ như lửa, phối hợp cùng gương mặt lạnh lùng, lại càng tôn theo vẻ mị hoặc.

Có điều lúc này Mai Khinh Liên không còn vẻ nhu nhược bình thường, khí thế của nàng cường đại tới cực điểm, cho dù hiện tại Sở Hưu cũng cảm thấy áp lực nặng nề tới cực hạn.

Mai Khinh Liên thản nhiên nói: “Sở Hưu, ngươi có biết mình đang đùa với lửa hay không? Phát hiện bí mật của ta, còn dẫn ta tới, ngươi không sợ ta giết ngươi à?”

Sở Hưu rót một chén trà cho Mai Khinh Liên rồi chậm rãi nói: “Một vị tông sư võ đạo muốn giết ta thì đâu phải nói gì, chỉ cần giơ ngón tay ra là ép chết được ta.

Nếu giờ ta không sao, vậy chứng minh phu nhân giờ còn chưa muốn giết ta, không phải ư?”

Ánh mắt Mai Khinh Liên nhìn về phía Sở Hưu mang theo thái độ khác lạ, thật ra nàng vẫn luôn hứng thú với Sở Hưu.

Trên giang hồ nàng đã gặp rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi, thậm chí từng gặp cả ‘Tiểu Thiên Sư” Trương Thừa Trinh, nhưng lần đầu gặp được người xuất thân dân dã nhưng đạt được tới độ cao của Sở Hưu.

Hai hàng mi đẹp của Mai Khinh Liên nhướn lên, thản nhiên nói: “Giờ ta không giết ngươi nhưng không nghĩa là một khắc sau ta không giết ngươi. Nữ nhân đều hay thay đổi, chẳng lẽ ngươi không biết à?

Nói đi, rốt cuộc vì sao ngươi nhìn ra ta xuất thân Ma Giáo. Còn nữa, rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại biết biểu tượng Ma Tâm Đường của Ma Giáo ta?”

Mai Khinh Liên lấy ra một tấm lụa, bên trên vẽ một hình thù quỷ dị, đây là biểu tượng của Ma Tâm Đường dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, ngoại trừ người thừa kế chính thống của Côn Luân Ma Giáo, người ngoài không biết thứ này.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Trong thiên hạ người tu luyện ma công không ít, nhưng người có ma khí tinh khiết như vậy, hơn nữa còn âm thầm che giấu tu vi, ngoại trừ nhánh của Côn Luân Ma Giáo không thể lộ ra ánh sáng, ta không nghĩ ra ai khác. Nếu phu nhân là người của Côn Luân Ma Giáo vậy đương nhiên sẽ nhận ra thứ này, nếu không nhận ra ta cũng có cớ khác ứng đối.

Về phần vì sao ta biết thứ này, rất đơn giản, vì ta cũng là đệ tử của Côn Luân Ma Giáo.

Thiên ma vô tướng, đại đạo vô cương, Thánh Hỏa luyện âm, ma diễm thôn thiên!

Truyền thừa của ta là công pháp từ đường chủ Ma Tâm Đường, Cửu Chuyển Ma Tâm - Nam Cung Vô Minh. Biết thứ này cũng không có gì là lạ.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Mai Khinh Liên không kinh ngạc như Lục tiên sinh ngày trước, bởi vì nàng đã sớm đoán vậy, thậm chí còn từng thăm dò Sở Hưu.

Dù sao trên người Sở Hưu có khá nhiều ma công, nếu như đều nhờ cơ duyên thu được, vậy thật quá trùng hợp. Nếu không phải Sở Hưu còn có công pháp Phật môn cùng Đạo môn, Mai Khinh Liên thậm chí đã xác nhận Sở Hưu xuất thân Ma Giáo.

hơn nữa khi Sở Hưu cầm Thiên Ma Vũ, Mai Khinh Liên từng thăm dò thái độ của Sở Hưu về Côn Luân Ma Giáo. Dù sao trên giang hồ bất luận Chính đạo hay tán tu đều không có cảm tình gì với Ma Giáo. Còn Sở Hưu lại khác, dường như y không có ác cảm gì với Côn Luân Ma Giáo.

Mai Khinh Liên đột nhiên nghĩ tới hành động của Sở Hưu tại Đông Tề, nàng hỏi: “Ngươi tiếp xúc với người của Vô Tướng Ma Tông rồi à?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đã tiếp xúc, Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông còn giúp đỡ ta rất nhiều.”

Mai Khinh Liên nghe vậy cười lạnh nói: “Lục tiên sinh? Ngươi đang nói tên tiểu tử Lục Tấn kia à? Vô Tướng Ma Tông bọn họ đúng là rất trung thành với Côn Luân Ma Giáo, giờ còn hô hào Thánh giáo như kẻ điên vậy. Ngươi không nghĩ ta giống như đám Vô Tướng Ma Tông đấy chứ? Vừa nghe ngươi là đệ tử Côn Luân Ma Giáo là thoải mái ra tay giúp đỡ?

Quên nói cho ngươi, mặc dù ta có quan hệ với Côn Luân Ma Giáo nhưng ta không phải trực hệ của Côn Luân Ma Giáo. Ta là người của Xá Nữ Âm Tông. Ngươi đừng trông mong một môn phái đã bị diệt tông môn còn trung thành gì với Côn Luân Ma Giáo!

Đừng nói ngươi chỉ vô tình nhận được truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo, cho dù ngươi là truyền nhân của Độc Cô giáo chủ đi nữa, ngươi dựa vào cái gì mà đòi ta vô tư giúp đỡ ngươi?”

Sở Hưu nhíu mày, y thật sự không ngờ thân phận thật sự của Mai Khinh Liên lại như bọn Lục tiên sinh, không phải đệ tử trực hệ của Côn Luân Ma Giáo.

Xá Nữ Âm Ma Tông cũng là một trong những môn phái phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo, cũng giống Việt Nữ Cung, toàn bộ tông môn chỉ có nữ đệ tử.

Có điều Xá Nữ Âm Ma Tông khá xui xẻo, Vô Tướng Ma Tông chỉ ẩn vào trong bóng tối, thực lực bản thân vẫn rất cường đại, vẫn là một trong Thất Tông Bát Phái.

Nhưng Xá Nữ Âm Ma Tông lại đã biến mất vô tung vô ảnh từ trăm năm trước, thậm chí trên giang hồ cho rằng Xá Nữ Âm Ma Tông đã hoàn toàn không còn truyền thừa, nào ngờ vẫn còn một Mai Khinh Liên.

Trao đổi lợi ích
Chương 337 Trao đổi lợi ích

<

Sở Hưu không thấy lạ về thái độ của Mai Khinh Liên, người của Ma Giáo cho dù có trung thành đến đâu cũng không thể thành ai ai cũng như Vô Tướng Ma Tông, sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt một thời gian dài như vậy vẫn trung thành tuyệt đối, muốn khôi phục Ma Giáo.

Âm Ma Tông đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện trên giang hồ, giờ Mai Khinh Liên mai danh ẩn tích, tiềm phục bên cạnh Quan Tư Vũ, có thể thấy rốt cuộc nàng đã trải qua những điều gì.

Cho nên lần này Sở Hưu giả mạo truyền nhân Ma Giáo, y cũng không nghĩ sẽ như bên Lục tiên sinh, chỉ cần thân phận đã khiến Mai Khinh Liên giúp mình.

Sở Hưu nhìn Mai Khinh Liên, cười cười nói: “Phu nhân chê cười rồi, truyền nhân Độc Cô giáo chủ đã chẳng cần những người khác giúp đỡ. Ta nói thân phận mình cho phu nhân thật ra chỉ muốn nêu rõ với phu nhân một việc, ngươi và ta không phải kẻ địch, chúng ta có thể liên thủ.”

Mai Khinh Liên hứng thú nhìn Sở Hưu: “Giờ ngươi đã khó bảo toàn bản thân, còn nói liên thủ nỗi gì?

Ngươi đúng là gan to bằng trời, giết Ngụy Cửu Đoan, diệt Vệ gia. Ngươi có biết vì ngươi mà toàn bộ Quan Trung thiếu chút nữa ầm ĩ cả lên không? Ngươi lấy gì ra mà đòi liên thủ với ta?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Quan đường chủ không phái người ra tay với ta, vậy chứng minh ta còn cơ hội.

Huống hồ ta dám cam đoan, một khi tới lúc nghị sự, đa số mọi người sẽ đứng về phía ta.

Chỉ có điều bên Quan đường chủ cần phu nhân ngươi ra mặt, phu nhân ở bên Quan đường chủ nhiều năm, ta tin sức ‘ảnh hưởng’ của phu nhân đối với Quan đường chủ rất lớn.

Trong nội bộ Quan Trung Hình Đường, với uy thế của Quan đường chủ, chỉ cần hắn mở miệng nói một câu, chí ít cũng chiếm phân nửa trọng lượng.

Chỉ cần ta qua được cửa này, chức chưởng hình quan Quan Tây trăm phần trăm sẽ là của ta.”

Mai Khinh Liên chớp chớp hàng mi thanh, thản nhiên nói: “Ngươi tự tin quá nhỉ, có điều ta muốn hỏi ngươi một câu. Như vậy ta sẽ nhận được thứ gì?

Ngươi không thật sự nghĩ rằng mình là truyền nhân trực hệ của Ma Giáo nên ta phải giúp ngươi vô điều kiện đấy chứ?”

Sở Hưu cười cười nói: “Phu nhân có thể nhận được rất nhiều thứ, đó là sự ủng hộ của ta.

Tin rằng phu nhân cũng đã nhìn ra, mặc dù Quan đường chủ rất sủng

ái phu nhân nhưng mấy vị chưởng hình quan khác lại khá bất mãn.

Bọn họ không muốn một nữ nhân nhúng tay vào chuyện Quan Trung, một khi phu nhân ngươi lộ ra chút manh mối, bọn họ sẽ cùng lên tiếng phản đối.

Với thân phận của ta cùng sự trợ giúp của phu nhân lần này, tương lai ta sẽ luôn đứng sau phu nhân.

Giờ giúp ta chẳng khác nào phu nhân đang tự giúp chính mình.”

Mai Khinh Liên ẩn nấp bên Quan Tư Vũ như vậy rốt cuộc có mưu đồ gì, kế hoạch gì, Sở Hưu đều không nhiều lời.

Có đôi khi nên giả hồ đồ, biết quá nhiều thật ra lại chẳng tốt cho mình.

Nhưng Sở Hưu biết, Mai Khinh Liên chắc chắn đang cần một phần quyền lực lớn tại Quan Trung, nhưng rõ ràng nàng không có cơ hội này.

Lần trước khi Quan Trung Hình Đường chọn người tới tham gia Thần Binh Đại Hội, Mai Khinh Liên cũng có mặt.

Lúc đó Mai Khinh Liên chỉ đứng ngoài xem thôi, thậm chí không hề nói một câu. Nhưng cho dù như vậy những chưởng hình quan cùng thủ lĩnh Tập Hình Ti cũng lộ vẻ bất mãn, có thể thấy nếu Mai Khinh Liên thật sự nhúng tay vào chuyện của Quan Trung Hình Đường, nàng sẽ gặp bao nhiêu lực cản.

Không thể không nói giang hồ thật ra rất bất công với phái nữ, tỷ như đại đa số các thế gia tông môn, ngoại trừ môn phái chỉ nhận nữ tử như Việt Nữ Cung, nữ đệ tử môn phái khác muốn nhúng tay vào chuyện tông môn luôn rất khó khăn, thậm chí không thể đi lên chức vị cao.

Trầm ngâm nửa ngày, Mai Khinh Liên đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Phần lớn thời điểm nàng luôn giữ vẻ lạnh lùng, hôm nay cười như vậy quả thật có cảm giác yêu diễm mị hoặc.

“Giờ ta đã biết vì sao ngươi có thể lên tới địa vị như hiện tại, không chỉ vì thực lực của ngươi mà còn vì miệng lưỡi của ngươi.

Năng lực mê hoặc nhân tâm của ngươi quả thật rất lưu loát, không hổ danh truyền nhân của Thánh Giáo ta.”

Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta không mê hoặc nhân tâm, ta chỉ nói thật mà thôi, mọi người chung mạch Thánh Giáo, vậy có cơ sở để hợp tác.

Có điều ta chỉ tin vào lợi ích, không có lợi ích có nói nhiều nữa cũng vô dụng. Giờ phu nhân có thể trao cho ta lợi ích, tương lai ta cũng sẽ mang lại lợi ích cho phu nhân, như vậy là đủ.

Lần trước tại Đông Tề, Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông giúp ta một đại ân, ta cũng không bạc đãi hắn. Bao năm qua An Nhạc Vương Phủ tích lũy được rất nhiều bảo vật, nhưng đại đa số đã bị Vô Tướng Ma Tông mang đi.”

Toàn thân Mai Khinh Liên tỏa ra một làn khói đen, nàng nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Hy vọng lúc nào đó ngươi có thể mang lại cho ta lợi ích.”

Dứt lời, thân hình Mai Khinh Liên biến mất trong làn khói.

Sở Hưu cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, rồi thở phào một tiếng.

Giao tiếp với tông sư võ đạo là chuyện rất mệt mỏi, đặc biệt là người này còn là nữ nhân. Cho dù tự nhận mình nhìn thấu được nhân tâm, nhưng Sở Hưu cũng không đoán nổi trong lòng nữ nhân rốt cuộc đang nghĩ điều gì.

Có điều thân phận Côn Luân Ma Giáo này cũng thật hữu dụng, nếu không có thân phận này khéo Mai Khinh Liên còn chẳng tâm tư đâu nói nhảm với Sở Hưu, trực tiếp giơ tay đập chết y.

Có điều Sở Hưu lại có một suy nghĩ rất kỳ dị, mình hai lần giả mạo đệ tử Côn Luân Ma Giáo như vậy, cứ tiếp tục như thế liệu có ngày nào mình thật sự trở thành người của Côn Luân Ma Giáo không?

Mà lúc này trong tổng bộ Hình Đường, Mai Khinh Liên cũng đổi lại một bộ váy màu xanh nhạt, so với bộ đồ màu đỏ lúc trước nhiều thêm chút vẻ thanh nhã, bớt đi chút mạnh mẽ.

Nàng bưng một bát canh gà vào thư phòng Quan Tư Vũ, thấy Quan Tư Vũ đang trầm tư tại đó, bèn đặt canh gà lên mặt bàn rồi tới sau lưng bóp nhẹ lên bờ vai hắn nói: “Lão gia, chàng đang lo chuyện của Sở Hưu à?”

Quan Tư Vũ cau mày, gật đầu nói: “Ta cũng không ngờ Sở Hưu kia lại to gan như vậy, dám giết cả cấp trên của mình.

Mấy lý do hắn đưa ra cũng rõ nực cười, ai cũng nhìn ra được người của Vệ gia tuyệt đối không có lý do giết Ngụy Cửu Đoan, càng không dám giết Ngụy Cửu Đoan.”

Lúc này Quan Tư Vũ quả thật vô cùng do dự.

Mặc dù Sở Hưu lấy cớ rất vụng về, cũng phái người xử lý khiến thi thể hoàn toàn thay đổi, còn nói là lúc giao thủ cương khí làm hư hao. Nhưng chỉ cần suy đoán cẩn thận, Sở Hưu vẫn là kẻ bị nghi ngờ nặng nhất, nghiêm trị Sở Hưu chắc chắn không phải oan uổng.

Nhưng nếu nghiêm trị, cũng chẳng có lợi lộc gì cho Quan Trung Hình Đường.

Thiên phú thực lực Sở Hưu đặt ngay tại đó, mười hạng đầu Long Hổ Bảng, có thực lực chém giết Thiên Nhân Hợp Nhất, đặt trong tông môn nào cũng là nhân vật xuất sắc đại biểu môn phái.

Người như vậy, trước đây Quan Trung Hình Đường không có, giờ mới có. Nhưng nếu dựa theo pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường lại phải phế bỏ thậm chí giết chết y. Như vậy tổn thất của Quan Trung Hình Đường sẽ rất nặng nề, hơn nữa còn khiến người ngoài mỉa mai Quan Trung Hình Đường bọn họ có mắt không tròng.

Không dễ gì làm được Thiết Diện Phán Quan, ngày trước khi Quan Tư Vũ vừa tiếp nhận vị trí đường chủ, hắn có thể vì pháp luật kỷ cương của

Quan Trung Hình Đường, không hề do dự phế bỏ đệ tử thân truyền của mình. Nhưng giờ vì lợi ích của Quan Trung Hình Đường, hắn cũng không biết rốt cuộc mình có nên giết Sở Hưu hay không?

Lúc này hai cánh tay Mai Khinh Liên bóp sau lưng Quan Tư Vũ lại đột nhiên giật giật, một luồng vận luật kỳ dị tỏa ra khắp thư phòng, vô hình vô chất, nhẹ nhàng vô thanh, Quan Tư Vũ cũng không hề phát giác.

Mai Khinh Liên nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thật ra lão gia chỉ cần đổi lại góc độ cân nhắc chuyện này là được.

Chẳng lẽ Ngụy Cửu Đoan ra sao lão gia chàng còn không biết à? Lão già đó tham lam vô độ, mặc dù mấy năm nay cần hắn trấn áp Quan Tây, nhưng hắn cũng làm bại hoại thanh danh Quan Trung Hình Đường ta.

Ngụy Cửu Đoan đã chết, cũng chẳng ảnh hưởng mấy tới Quan Trung Hình Đường ta.

Nhưng Sở Hưu thì sao? Hắn là tuấn kiệt trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường ta, bất luận giết hay phế đều là tổn thất lực lượng của Quan Trung Hình Đường ta.

Một bên là tuấn kiệt trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường ta, một bên lại là lão già đáng chết mà chưa chết. Lựa chọn ra sao chẳng rõ ràng sao?

Thậm chí chúng ta có thể để Sở Hưu làm chưởng hình quan Quan Tây, để hắn thay thế Ngụy Cửu Đoan trấn thủ Quan Tây. Sở Hưu vừa có thực lực vừa có uy danh, tin rằng hắn sẽ làm tốt hơn Ngụy Cửu Đoan!”

Quan Tư Vũ hai mắt lim dim, vốn dĩ tinh lực tràn đầy nhưng lúc này hắn lại đột nhiên có cảm giác mệt mỏi, thậm chí buồn ngủ.

Quan Tư Vũ híp mắt lại trầm giọng nói: “Nhưng nếu cứ bỏ mặc Sở Hưu như vậy, thậm chí còn giao chức chưởng hình quan Quan Tây cho hắn, chẳng phải cũng là làm bại hoại pháp luật kỷ cương Quan Trung Hình Đường ta ư? Hơn nữa nếu giúp Sở Hưu trong chuyện này, ta sợ tương lai hắn còn làm việc quá đáng hơn.”

Mai Khinh Liên cười cười nói: “Pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường là để Quan Trung Hình Đường trở nên càng thêm cường đại.

Nhưng giờ không trừng phạt Sở Hưu mới là khiến Quan Trung Hình Đường mạnh lên. Nếu vậy sao phải cứng nhắc tuân theo pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường? Huống hồ chuyện Sở Hưu lần này vốn không có bằng chứng trực tiếp, không phải sao?

Về phần Sở Hưu, lão gia, chàng hoàn toàn không cần lo lắng.

Ngụy Cửu Đoan chỉ là một tên kém cỏi tầm thường, lại tham lam vô độ, mê luyến quyền thế. Chính thế nên mới chết trên tay Sở Hưu.

Với thực lực của lão gia, với thân phận của chàng, chẳng lẽ còn sợ không ép được Sở Hưu kia à?”

Quan Tư Vũ vỗ vỗ lên tay Mai Khinh Liên, thở dài nói: “Vẫn là phu nhân nàng suy nghĩ chu đáo. Ta già rồi, có một số việc suy nghĩ không đủ chu toàn.”

Mai Khinh Liên nhẹ nhàng bóp vai Quan Tư Vũ nói: “Đừng nói bậy vậy chứ, lão gia chàng đang lúc tráng niên, già ở đâu ra? Chẳng qua chuyện trong Quan Trung Hình Đường quá nhiều khiến lão gia nhọc tâm mà thôi.

Chỉ tiếc nô gia chỉ là nữ tử, chỉ có thể âm thầm khuyên can lão gia chứ không thể trực tiếp phân ưu giúp chàng.”

Quan Tư Vũ cười nói: “Tuổi đã cao rồi, sao không tính là già chứ? Ngày trước lúc vừa tiếp nhận Quan Trung Hình Đường, ta đâu có dễ mệt mỏi như bây giờ.

Được rồi, đi nghỉ trước đi. Đợi mai xem những người khác nói thế nào.”

Giá trị của Sở Hưu
Chương 338 Giá trị của Sở Hưu

Sáng sớm hôm sau, trong tổng đường Quan Trung Hình Đường, ba chưởng hình quan của Quan Trung Tứ Địa đã tới, đương nhiên có một người vĩnh viễn cũng không tới được.

Bên Tập Hình Ti chỉ có tam thủ lĩnh Tư Minh, hai vị thủ lĩnh khác không tới.

Tập Hình Ti đại biểu cho sức chiến đấu tinh nhuệ nhất của Quan Trung Hình Đường, thường sẽ không xen vào chuyện như vậy. Hôm nay Tư Minh đến đây cũng chỉ là đại diện cho Tập Hình Ti tới dự thính, sẽ không phát biểu ý kiến gì.

Cái chết của Ngụy Cửu Đoan tạo thành động tĩnh rất lớn, trước đây không phải không có chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường bất hạnh bỏ mình, có điều Ngụy Cửu Đoan là người đầu tiên nghi ngờ chết trong tay thuộc hạ của mình.

Nên xử trí Sở Hưu ra sao? Đây là đại sự liên quan tới Quan Trung Hình Đường, cho nên những người cầm quyền khác của Quan Trung Hình Đường đều phải phát biểu ý kiến.

Trong tổng bộ Hình Đường, Quan Tư Vũ nhìn những người bên dưới, trầm giọng nói: “Mọi người nói đi, nên xử lý chuyện Sở Hưu ra sao?”

Ân Bá Thông là người đầu tiên mở miệng nói: “Đường chủ, chuyện này cần gì phải hỏi nữa? Sở Hưu kia nghĩ chúng ta là ngu ngốc hay sao, dùng một cái cớ vớ vẩn như thế đòi lừa bịp chúng ta, Ngụy Cửu Đoan rõ ràng là do hắn giết!”

Người trong Quan Trung Hình Đường đều biết Ngụy Cửu Đoan và Ân Bá Thông không hợp, hai bên còn có thù oán không nhỏ, giờ Ngụy Cửu Đoan chết, Ân Bá Thông là người vui mừng nhất mới phải.

Thực tế Ân Bá Thông quả thật rất vui mừng, có điều Ngụy Cửu Đoan có thù với hắn thì Sở Hưu cũng vậy.

Hai đệ tử của hắn, một bị Sở Hưu phế bỏ, một nghi là bị Sở Hưu lừa chết, món nợ này dù sao cũng phải tính với Sở Hưu.

Ngụy Cửu Đoan chết, tốt! Sở Hưu chết, càng tốt!

Nghe Ân Bá Thông nói vậy, Sở Tư Ma thản nhiên đáp: “Mọi thứ trong Quan Trung Hình Đường ta đều cần có chứng cứ. Giờ các ngươi có chứng cứ chứng minh Ngụy Cửu Đoan là do Sở Hưu giết không?”

Lần trước Ân Bá Thông gây sự với Sở Hưu, kết quả Sở Tư Ma nhảy ra ngăn cản, chuyện này đã khiến Ân Bá Thông khá bất mãn, hắn cũng không biết rốt cuộc Sở Tư Ma thông đồng với Sở Hưu từ lúc nào.

Ân Bá Thông hừ lạnh một tiếng nói: “Chứng cứ? Chuyện này ngay kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra, còn cần gì chứng cứ?”

Sở Tư Ma đối chọi gay gắt: “Ngươi không có chứng cứ nhưng ta có! Khi chuyện này xảy ra ngoại trừ thủ hạ của Sở Hưu cùng người của Vệ gia đã bị giết hết, còn có nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan là Dương Lăng. Giờ Dương Lăng đã được gọi tới tổng đường, lời người khác ngươi không tin, chẳng lẽ lời nghĩa tử Ngụy Cửu Đoan nói ngươi cũng không tin?”

Nói xong, Sở Tư Ma trực tiếp quay sang Quan Tư Vũ nói: “Đường chủ, gọi người lên hỏi là rõ, không có vật chứng nhưng giờ đang có nhân chứng cơ mà.”

Quan Trung Hình Đường gật đầu nói: “Được, gọi Dương Lăng lên đây.”

Một lát sau Dương Lăng thấp thỏm đi vào tổng đường.

Nói thật, mặc dù Dương Lăng là nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan nhưng thực chất lại mới tới tổng đường được vài lần, còn chưa từng gặp nhiều vị đại nhân của Quan Trung Hình Đường như vậy.

Trước đó mặc dù trên danh nghĩa hắn là nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan nhưng thực tế chỉ là chân chạy vặt. Ngụy Cửu Đoan không hề có ý bồi dưỡng hắn thành người nối nghiệp mình, đương nhiên không dẫn hắn tới tổng đường, không giới thiệu các mối quan hệ cho hắn.

Dương Lăng căng thẳng chắp tay với đám người Quan Tư Vũ nói: “Thuộc hạ tham kiến đường chủ cùng các vị đại nhân.”

Ân Bá Thông lạnh lùng nói: “Chúng ta gọi ngươi tới làm gì, ngươi cũng biết rồi đấy.

Trước đó khi ở Quan Tây, ngươi nói người Vệ gia giết nghĩa phụ ngươi, ta biết ngươi có lo lắng không dám nói thật. Giờ có chúng ta ở đây, ngươi có thể thoải mái mà nói, rốt cuộc là ai giết Ngụy Cửu Đoan?”

Dương Lăng vẻ mặt nghi hoặc: “ n đại nhân nói vậy là sao? Ta đâu có lo lắng gì, nghĩa phụ là do người Vệ gia giết.”

Ân Bá Thông nghe vậy lông mày lập tức cau lại.

Trước đó hắn cũng từng điều tra Dương Lăng, phát hiện Dương Lăng cùng Sở Hưu hẳn không có quan hệ, thậm chí còn từng có xung đột. Ngụy Cửu Đoan muốn chiếu cố nghĩa tử của mình và kiêng kỵ Sở Hưu nên giao châu phủ đáng lẽ nên thuộc về Sở Hưu cho Dương Lăng, khiến hắn làm tuần sát sứ, cho nên quan hệ đôi bên cũng không được tốt.

Trước đó Dương Lăng nói người của Vệ gia giết Ngụy Cửu Đoan, Ân Bá Thông còn tưởng Sở Hưu áp bức Dương Lăng, khiến hắn không dám nói thật. Nhưng giờ xem ra không phải như vậy.

Ân Bá Thông không khỏi hừ lạnh nhấn mạnh: “Dương Lăng, ngươi suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, nơi này là tổng đường, đường chủ đại nhân đều đang nhìn đấy, ta cho ngươi thêm một cơ hội, rốt cuộc ai giết Ngụy Cửu Đoan?”

Đối mặt với khí thế đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, mồ hôi lạnh trên trán Dương Lăng bất giác trượt xuống, hắn vẫn cắn răng nói: “Ta nói thật mà, dù đại nhân hỏi ta một trăm lần vẫn là lão tổ Vệ gia giết nghĩa phụ!”

Ngay lúc Ân Bá Thông còn định nói gì, Sở Tư Ma đột nhiên ngắt lời: “Được rồi, nơi này là tổng đường, ngươi còn định vu oan giá họa hay sao?”

Lúc này Quan Tư Vũ cũng trừng mắt với Ân Bá Thông rồi thản nhiên nói với Dương Lăng: “Xuống đi.”

Dương Lăng như trút được gánh nặng, gật nhẹ đầu, vội vàng thối lui.

Thấy biểu hiện của Dương Lăng, mọi người cũng thấy nghi hoặc.

Dương Lăng là nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan, cho dù giờ Sở Hưu uy hiếp hắn, nhưng lúc này đang là ở tổng đường, chẳng lẽ hắn không dám nói thật hay sao?

Đám người này đều không nghĩ ra rốt cuộc Sở Hưu dùng thủ đoạn gì mà khiến Dương Lăng chịu phục tùng, nói chuyện thay mình như vậy.

Quan Tư Vũ nhìn sang phía Tư Minh cùng Tiêu Tập, trầm giọng nói: “Hai người các ngươi nói đi, chuyện này các ngươi thấy sao?”

Ân Bá Thông nhìn chằm chằm vào Tiêu Tập cùng Tư Minh. Trước mắt hắn và Sở Tư Ma mỗi người một ý, nếu hai vị này cũng đồng ý trừng phạt Sở Hưu, vậy cho dù là Quan Tư Vũ cũng phải xem xét ý kiến mọi người.

Tư Minh nói: “Tập Hình Ti trước nay không quản chuyện này, đường chủ nói thế nào chúng ta làm thế đó.”

Tư Minh lựa chọn bỏ quyền, điểm này ngược lại rất bình thường, dù sao hắn với Sở Hưu không có quan hệ gì, cũng không có ác cảm với Sở Hưu. Sự tồn tại của Tập Hình Ti là tập trung tinh nhuệ của Quan Trung Hình Đường đi giết người, những thứ linh tinh khác Tập Hình Ti không muốn quản, cũng chẳng cần phải quản.

Tiêu Tập ngược lại trầm tư một hồi, lát sau mới gõ bàn nói: “Ta lại thấy chuyện này nên điều tra cẩn thận.

Các ngươi e là không biết địa vị của Sở Hưu trên giang hồ, cho dù trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, danh tiếng của Sở Hưu cũng thuộc nhóm cao nhất.

Quan Trung Hình Đường ta yên lặng một thời gian dài như vậy, chư vị có biết trước đó hình tượng về Quan Trung Hình Đường ta trên giang hồ ra sao không? Chỉ là một đám bộ khoái chuyên phá án, không nóng không lạnh, trên giang hồ vĩnh viễn chỉ có thể làm kẻ phụ thuộc.

Còn giờ Sở Hưu dương danh trên giang hồ, hắn là người Quan Trung Hình Đường, người trong giang hồ nhắc tới Sở Hưu cũng không cách nào quên được Quan Trung Hình Đường ta.

Sự tồn tại của Sở Hưu cũng tương đương với nói cho toàn bộ giang hồ. Quan Trung Hình Đường ta cũng có thực lực bồi dưỡng được tuấn kiệt như vậy. Qua Sở Hưu, người giang hồ cũng biết thực lực Quan Trung Hình Đường ta rốt cuộc mạnh tới mức nào.

Nói đơn giản hơn, giờ Sở Hưu chính là nhân vật đại diện cho Quan Trung Hình Đường ta. Có thể điều tra xử lý chuyện này nhưng phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ thành ra tự phá cửa nhà mình, chuyện này chỉ khiến người ta cười chê mà thôi.”

Tiêu Tập nói nhiều như vậy nhưng vẫn không nói rõ rốt cuộc hắn ủng hộ nghiêm trị Sở Hưu hay buông tha cho Sở Hưu. Nhưng những người ở đây không ai là kẻ ngu, đều nghe hiểu ẩn ý trong lời của hắn, thật ra hắn vẫn đứng về phía Sở Hưu.

Chuyện Sở Hưu giết Ngụy Cửu Đoan dù không có chứng cứ trực tiếp nhưng dù sao Sở Hưu cũng làm việc quá mức trắng trợn, vừa nhìn là biết. Tiêu Tập lại nói chuyện này cần kiểm tra cẩn thận, trước đó còn nhắc tới tác dụng của Sở Hưu nhiều như vậy, rõ ràng ý định là buông tha cho Sở Hưu.

Tiêu Tập vừa nói xong, sắc mặt Ân Bá Thông đã đen kịt.

Nói thật, Ân Bá Thông thật sự không ngờ Tiêu Tập lại đứng về phía Sở Hưu.

Trong số chưởng hình quan Quan Trung Tứ Địa, Tiêu Tập là người trẻ tuổi nhất, thực lực cũng là mạnh nhất, mặc dù ngày thường trông bất cần đời nhưng lời nói lại rất có trọng lượng.

Một khi hắn đã quyết định, tác dụng còn lớn hơn cả Ân Bá Thông và Sở Tư Ma cộng vào.

Lúc này Ân Bá Thông đành đưa mắt nhìn sang phía Quan Tư Vũ, nếu Quan Tư Vũ nhất quyết muốn trừng phạt Sở Hưu, như vậy cho dù tất cả mọi người đứng về phía Sở Hưu cũng vô dụng. Trong Quan Trung Hình Đường, uy tín của Quan Tư Vũ đủ chiếm cứ phân nửa trọng lượng.

Trong các đợi đường chủ Quan Trung Hình Đường, người nói chuyện có trọng lượng nhất là đường chủ đời trước Sở Cuồng Ca cùng đường chủ đời này Quan Tư Vũ.

Sở Cuồng Ca hoàn toàn là do thực lực và mị lực cá nhân, còn Quan Tư Vũ lại dẫn dắt toàn bộ Quan Trung Hình Đường trở nên hưng thịnh, xác định địa vị và thực lực của Quan Trung Hình Đường. Chỉ hai người bọn họ mới có tư cách quyết định toàn bộ mọi việc trong Quan Trung Hình Đường.

Lúc này Quan Tư Vũ cũng nhíu mày suy nghĩ, nói thật ra hắn cũng không ngờ uy vọng của Sở Hưu lại cao như vậy, không biết vì sao Sở Tư Ma lại nói giúp y, giờ ngay Tiêu Tập cũng nói đỡ cho Sở Hưu, chuyện này đã đủ chứng minh giá trị của Sở Hưu.

Trong Quan Trung Hình Đường, Tiêu Tập không kết bè kết phái, mặc dù ngày thường luôn lộ vẻ lười biếng nhưng lại là người ít tâm tư nhất trong Quan Trung Hình Đường, cũng là người thật sự nghĩ cho lợi ích của Quan Trung Hình Đường.

Ngay cả hắn cũng nói tới giá trị của Sở Hưu, vậy chứng minh giờ nghiêm trị Sở Hưu quả thật không có lợi ích gì đối với Quan Trung Hình Đường.

Có điều Quan Tư Vũ lại cảm thấy cứ thế buông tha cho Sở Hưu có vẻ không ổn. Nhưng suy nghĩ của hắn vừa dâng lên, trong đầu lại bất giác vọng lại những lời Mai Khinh Liên nói với hắn hôm qua.

Quan Trung Hình Đường vô thức nói: “Nếu đã vậy, chuyện này cần kiểm tra cẩn thận, nếu không kẻ chịu thiệt vẫn là Quan Trung Hình Đường ta.

Cái chết của Ngụy Cửu Đoan vẫn đặt đó, phái người điều tra là được. Tạm thời Sở Hưu không quan hệ gì với vụ án này.”

Nghe Quan Tư Vũ nói vậy, sắc mặt Ân Bá Thông lập tức cau có.

Mặc dù Quan Tư Vũ không tẩy hết nghi ngờ về Sở Hưu, có điều hắn đã nói vụ án này đặt đó, vậy chẳng khác gì đã kết thúc.

Chưởng hình quan
Chương 339 Chưởng hình quan

Sở Hưu nói Mai Khinh Liên có ‘ảnh hưởng’ rất lớn đối với Quan Tư Vũ, thực tế cũng là vậy.

Tỷ như hiện tại, vốn Quan Tư Vũ định xử lý việc này thật cẩn thận, nhưng giờ lại trực tiếp mở miệng quyết định chuyện này.

Lúc này Sở Tư Ma đột nhiên nói: “Đường chủ, giờ chức vị chưởng hình quan Quan Tây còn đang trống, ta đề nghị để Sở Hưu đảm nhiệm chức chưởng hình quan này.”

Sở Tư Ma cùng Sở Hưu vốn không có giao tình gì, nhưng sau khi trở về từ Đông Tề lần trước, nghĩa tử Sở Hiếu Đức của hắn lại cực lực đề cử Sở Hưu với Sở Tư Ma, còn nói cho hắn biết chỉ cần đứng về phía Sở Hưu, tương lai chắc chắn sẽ có lợi.

Sở Tư Ma quả thật rất coi trọng nghĩa tử của mình, cho nên lần trước khi Ân Bá Thông gây khó dễ với Sở Hưu, Sở Tư Ma mới ra tay ngăn cản.

Mà lần này Sở Tư Ma đứng ra giúp Sở Hưu lại không liên quan gì tới Sở Hiếu Đức, vì hắn cũng đã thấy tiềm lực của Sở Hưu.

Sở Hưu có thể dùng cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên giết chết Thiên Nhân Hợp Nhất, vậy chỉ cần hắn vượt qua kiếp nạn lần này, tương lai chắc chắn sẽ là một trong những người cầm quyền của Quan Trung Hình Đường.

Bất luận vì minh hữu sau này hay vì có chỗ dựa cho Sở Hiếu Đức về sau, dù sao giúp Sở Hưu hắn cũng không thiệt thòi gì, ngược lại Sở Hưu lên vị trí càng cao, hắn cũng càng có lợi.

Những người khác còn chưa lên tiếng, Ân Bá Thông đã đứng bật dậy phản đối: “Đùa gì vậy? Chuyện Sở Hưu giết Ngụy Cửu Đoan còn chưa có kết luận, ngươi còn muốn đưa hắn lên làm chưởng hình quan Quan Tây, định bảo hắn không có lỗi mà còn có công chắc?”

Sở Tư Ma buông tay: “Không cho Sở Hưu làm chưởng hình quan Quan Tây thì ngươi đề cử xem ai đáng tin cậy? Ngươi nói xem, ngoại trừ Sở Hưu ra, ai có tư cách làm chưởng hình quan?”

Ân Bá Thông há miệng nhưng lại không nói ra được tên ai.

Số lượng cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất ẩn giấu của Quan Trung Hình Đường không ít, nhưng mỗi người đều có vị trí riêng của mình.

Nếu chưởng hình quan dễ chọn như vậy, Quan Tư Vũ đã chẳng để Ngụy Cửu Đoan ngồi trên vị trí đó một thời gian dài như thế.

Lúc này Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Ra gọi Sở Hưu vào, chưởng hình quan trấn giữ một vùng, không phải ai cũng làm được. Sở Hưu có tư cách làm chưởng hình quan hay không phải xem chính hắn.”

Dứt lời, Uất Trì lập tức ra gọi Sở Hưu vào.

Thật ra trước kia Sở Hưu đã từng tới tổng đường, có điều hắn luôn uống trà đợi trong thư phòng.

Thấy Uất Trì tới, Sở Hưu không chút hoang mang, mỉm cười nói: “Xem

ra ta đã vượt qua kiếp nạn lần này.”

Uất Trì hiếu kỳ: “Sao ngươi lại biết? Ngươi tự tin vậy à?”

Trong tổng đường không ai dám mật báo cho Sở Hưu, làm sao y biết?

Sở Hưu cười cười nói: “Rất đơn giản, nếu đường chủ quyết định trừng phạt ta, vậy người tới không phải Uất Trì huynh, ta đoán mình chắc còn chẳng có cơ hội giải thích.

Còn giờ Uất Trì huynh tới chắc ta đã sắp qua được kiếp nạn lần này rồi.”

Uất Trì cười khổ một tiếng nói: “Ngươi nhìn thoáng thật. Có điều ngươi đoán cũng không sai, chuyện Ngụy Cửu Đoan đã được đường chủ tạm thời bỏ qua, cơ bản là ngươi không việc gì.

Có điều Sở Tư Ma đại nhân đột nhiên đề cử ngươi làm chưởng hình quan Quan Tây, chuyện này cũng tạo thành chấn động không nhỏ nên đường chủ mới gọi ngươi tới.”

Nếu Sở Hưu đã không sao, Uất Trì cũng không cần giữ khoảng cách với Sở Hưu nữa, ngược lại tiết lộ một số tình báo không ảnh hưởng tới toàn cục cho Sở Hưu.

Tiền đồ của Sở Hưu không thể ước lượng được, điểm này đã được công nhận, cho dù Uất Trì là đệ tử thân truyền của Quan Tư Vũ thì xây dựng quan hệ với Sở Hưu cũng không có chỗ xấu nào.

Sở Hưu nheo mắt chắp tay nói: “Đa tạ Uất Trì huynh nhắc nhở.”

Đi theo Uất Trì vào trong đại sảnh, Sở Hưu chắp tay với Quan Tư Vũ nói: “Tham kiến đường chủ.”

Quan Tư Vũ gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: “Sở Hưu, chuyện liên quan tới Ngụy Cửu Đoan tạm thời bỏ qua, giờ Sở Tư Ma đề nghị ngươi nhận chức chưởng hình quan Quan Tây, ngươi có gì muốn nói?”

Sở Hưu cười cười nói: “Việc nhân đức không nhường ai!”

Nếu là người khác gặp câu hỏi này của Quan Tư Vũ có lẽ sẽ khiêm tốn đôi chút.

Nhưng giờ vị trí này Sở Hưu tranh còn chẳng được, sao phải khiêm tốn? Người không muốn y ngồi lên vị trí này cũng chẳng hề ít.

Quả nhiên Sở Hưu vừa nói xong, Ân Bá Thông cười lạnh nói: “Nói khoác không biết ngượng! Sở Hưu ngươi chỉ là một võ giả tiểu bối vừa gia nhập Quan Trung Hình Đường mà thôi, còn là Ngũ Khí Triều Nguyên, dựa vào cái gì mà đòi tiếp nhận chức chưởng hình quan?”

Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Ân Bá Thông, cười lạnh nói: “ Ân đại nhân cho là ta không có tư cách? Nhưng Quan Trung Hình Đường ta đề bạt người thăng chức đều dựa vào công lao thực lực chứ không phải xem kinh nghiệm. Yêu cầu của chưởng hình quan là gì? Là có thể trấn giữ được Quan Trung Tứ Địa, giờ Quan Tây ngoại trừ Sở Hưu, ai trấn áp được những người khác? Tư Đồ Hành hay là Phương Hoa? Ngươi gọi bọn họ tới đây xem bọn họ có dám đứng trước mặt Sở Hưu ta nói năng lực họ mạnh hơn ta không?”

Ân Bá Thông bị lời này của Sở Hưu làm cho nghẹn họng, toàn bộ Quan Trung ai mà chẳng biết trước khi Ngụy Cửu Đoan chết thế lực của Sở Hưu tại Quan Tây đã gần ngang với Ngụy Cửu Đoan, đây cũng là nguyên nhân khiến hai người xung đột.

Nếu thật sự đề bạt chưởng hình quan từ Quan Tây, vậy ngoại trừ Sở Hưu, không tìm ra được người thứ hai.

Không đợi Ân Bá Thông lên tiếng, Sở Hưu đã lạnh lùng nói: “Xem ra Ân đại nhân chướng mắt với thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên của ta?

Chưởng hình quan cần xem năng lực và thực lực, Sở Hưu ta mặc dù là Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng cho dù là Thiên Nhân Hợp Nhất không phải ta chưa từng giết. Ân đại nhân, nếu ngài nghi ngờ thực lực của ta, vậy được, giờ chúng ta ra ngoài so chiêu một chút nhé? Xem xem ta có tư cách tiếp nhận vị trí chưởng hình quan không?”

Ân Bá Thông bị thái độ bá đạo của Sở Hưu ép cho sắc mặt đỏ bừng, nhưng nói thật hắn cũng thật sự không muốn động thủ cùng Sở Hưu. Không phải không dám mà là không muốn.

Trước đó Sở Hưu giết Phong Vô Lãnh, những người chứng kiến đều chỉ là tán tu trên giang hồ, không phải cao thủ, cho nên bọn họ miêu tả đều không rõ. Cho nên phần lớn mọi người không tin Sở Hưu có năng lực giết chết cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, kể cả Ân Bá Thông cũng vậy.

Còn lần này tuy Sở Hưu giết Ngụy Cửu Đoan lại không ai nhìn thấy, nhưng hắn đánh chết lão tổ Vệ gia ngay trước mặt mọi người, đây là chiến tích cường đại thật sự, không ai có thể coi nhẹ.

Ân Bá Thông tự nhận mình mạnh hơn nhiều so với lão già Vệ gia sợ chết kia, nhưng hắn cũng không nắm chắc đối mặt được với Sở Hưu.

Hắn là Thiên Nhân Hợp Nhất, là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, là võ giả thế hệ trước. Thắng Sở Hưu cũng chẳng được gì, vạn nhất bại hay thậm chí chỉ ngang tay thôi hắn cũng mất mặt. Cho nên hắn không muốn động thủ với Sở Hưu, vì có đánh thế nào cũng là chịu thiệt.

Quan Tư Vũ ho khan một tiếng nói: “Được rồi, đều là người của Quan Trung Hình Đường, chưa tới lúc mấu chốt người một nhà đã động thủ trước rồi, chém chém giết giết còn ra cái thể thống gì?”

Ân Bá Thông hừ lạnh một tiếng, quay sang chắp tay với Quan Tư Vũ nói: “Được, chưởng hình quan không như các vị trí khác, nhất định phải thật cẩn thận mới được.

Trước đó khi Ngụy Cửu Đoan còn tại thế, hắn dùng uy tín của mình trấn áp toàn bộ Quan Tây. Nhưng giờ Sở Hưu còn chưa lên đài đã khiến đất Quan Tây người người oán trách. Nếu Sở Hưu làm chưởng hình quan, Quan Tây chắc chắn đại loạn!”

Quan Tư Vũ cau mày nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Nói xong, Quan Tư Vũ đưa mắt cho Uất Trì, những tin tức từ dưới đưa lên đại đa số đều phải qua tay Uất Trì.

Uất Trì nhỏ giọng nói: “Nửa đêm hôm qua có tin truyền lại, thế lực võ lâm âm thầm bàn luận là Sở Hưu giết Ngụy Cửu Đoan, còn mô tả chuyện mâu thuẫn giữa Sở Hưu và Ngụy Cửu Đoan vô cùng rõ ràng. Có vẻ là người trong nội bộ Quan Trung Hình Đường ta gây ra.

Còn đại tộc Quan Tây, Nguyên Châu Trương gia lại liên hợp hơn mười thế lực đưa thư tới yêu cầu Quan Trung Hình Đường nghiêm trị Sở Hưu vi phạm quy củ, lạm sát kẻ vô tội.”

Tin này Uất Trì đã sớm biết, có điều sáng sớm Quan Tư Vũ đã gọi người tới nghị sự, hắn còn chưa kịp báo lại cho Quan Tư Vũ.

Vừa rồi nếu Quan Tư Vũ định tội Sở Hưu, Uất Trì sẽ nói tin này cho Quan Tư Vũ, còn giờ Sở Hưu vượt qua một kiếp đương nhiên hắn sẽ không lắm miệng đi đắc tội với Sở Hưu.

Chỉ có điều Ân Bá Thông lại lật chuyện này ra, hắn cũng chỉ có thể bẩm báo như thực.

Quan Tư Vũ cau mày nói: “Sở Hưu, hai chuyện này ngươi có gì để nói?”

Sở Hưu cũng không thấy ngạc nhiên gì, uy danh của y tại Quan Tây vốn khá lớn; có điều uy danh càng lớn, những người không chịu nổi, thù hận y cũng càng nhiều.

Lần này Sở Hưu bị gọi tới Quan Trung Hình Đường, tiền đồ không rõ, những kẻ chỉ hận y không chết ngay tại chỗ, không làm một số chuyện mới là lạ.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Hành động của đám người Trương gia đúng là trò cười!

Đất Quan Trung là quán trọ của Quan Trung Hình Đường, từ lúc nào tới phiên Trương gia bọn chúng khoa chân múa tay?

Quan Trung Hình Đường cần uy nghiêm, mấy năm gần đây Quan Trung Hình Đường ta an ổn thái bình, mọi người nghỉ ngơi lấy sức. Có một số kẻ đã quên thế nào gọi là kính sợ rồi!”

Thái độ bá đạo này của Sở Hưu có lẽ sẽ khiến người khác không thoải mái, nhưng lại rất hợp khẩu vị của Quan Tư Vũ.

Ngày trước khi Quan Tư Vũ vừa tiếp nhận Quan Trung Hình Đường, cũng ra tay rất ác, tiêu diệt không ít thế lực võ lâm dám khiêu khích tôn nghiêm Quan Trung Hình Đường. Cái danh Thiết Diện Phán Quan của hắn không chỉ nhắm vào người mình, còn là không hề lưu tình với người ngoài.

Sau khi Quan Trung Hình Đường thái bình, có một số người cũng quên mất uy nghiêm của Quan Trung Hình Đường khi xưa.

Sở Hưu chắp tay với Quan Tư Vũ nói: “Đường chủ yên tâm, nếu ta làm chưởng hình quan, trong vòng một tháng ta sẽ trấn áp chuyện này, khiến toàn bộ Quan Tây yên lặng, không còn âm thanh dư thừa nào.”

Quan Tư Vũ ngưng thần nhìn Sở Hưu, trầm giọng nói: “Ngươi đang lập quân lệnh trạng đấy à? Các vị ở đây đều đã nghe được rồi đấy, ngươi làm được cũng là ngồi vững vị trí chưởng hình quan. Còn nếu ngươi không làm được, ngươi thậm chí sẽ không gánh nổi vị trí tuần sát sứ nữa đâu.”

Sở Hưu cười cười nói: “Đương nhiên coi như quân lệnh trạng rồi, nếu cả chút chuyện nhỏ như vậy ta cũng không xử lý được, đừng nói đường chủ ngài muốn thu lại vị trí của ta, chính ta cũng ngại làm chưởng hình quan.”

Muốn diệt giặc ngoài trước trừ thù trong
Chương 340 Muốn diệt giặc ngoài trước trừ thù trong

Mặc dù Sở Hưu lập quân lệnh trạng tại chỗ, nhưng chức vị chưởng hình quan cũng thuận lợi tới tay. Dẫu chỉ là tạm thời nhưng Sở Hưu cũng có lòng tin biến nó thành vĩnh cửu.

Ân Bá Thông sắc mặt đen kịt không nói gì thêm, Quan Tư Vũ nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện hắn đã quyết định không ai có thể phản bác.

Chỉ có điều Ân Bá Thông vẫn luôn cảm thấy kỳ quái.

Hắn là người theo Quan Tư Vũ đã lâu, ngày trước khi Sở Cuồng Ca làm đường chủ, hắn đã là bộ đầu giang hồ tại Quan Trung Hình Đường, trước kia coi như đồng liêu với Quan Tư Vũ, cũng hiểu khá rõ tính cách Quan Tư Vũ.

Danh hiệu Thiết Diện Phán Quan không phải nói xuông, thời gian trước Quan Tư Vũ làm việc lạnh lùng khốc liệt tới cực hạn, không thiên vị bất cứ ai.

Nhưng gần đây Quan Tư Vũ lại rất hay làm một số chuyện khiến người ta không tưởng tượng nổi, mặc dù không đến mức làm hại đến lợi ích của Quan Trung Hình Đường nhưng lại rất không hợp với tính cách của Quan Tư Vũ. Cũng như hôm nay, mặc dù biểu hiện của Quan Tư Vũ không rõ ràng nhưng hắn chắc chắn đang nghiêng về phía Sở Hưu, bằng không Sở Hưu tuyệt đối không thể dễ dàng vượt qua cửa ải khó khăn này, hơn nữa còn thăng quan một cấp.

Có điều lúc này Ân Bá Thông cũng không dám nói nhiều, đành ôm một bụng hậm hực rời khỏi.

Sau khi Sở Hưu ra khỏi cửa, Uất Trì đi theo ra ngoài, chắp tay với Sở Hưu nói: “Chúc mừng Sở huynh, lần này không những không việc gì còn thăng cấp trỏ thành chưởng hình quan. Trong lịch sử Quan Trung Hình Đường, Sở huynh là vị chưởng hình quan trẻ tuổi nhất đấy.”

Khóe miệng Sở Hưu mang theo ý cười nói: “Uất Trì huynh hâm mộ rồi à?”

Uất Trì lắc đầu nói: “Vị trí này của ngươi người khác không hâm mộ nổi, ta cũng không dám hâm mộ.”

Uất Trì xem như người hiểu chuyện, những người khác chỉ thấy Sở Hưu tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí chưởng hình quan, nhưng lại không thấy vì vị trí này rốt cuộc Sở Hưu bỏ ra những gì, đó thật sự là chém giết tới không cần mạng.

Hơn nữa giờ Sở Hưu vẫn chưa ngồi vững trên vị trí này.

Vừa rồi tin tức từ Quan Tây truyền lại đã nói nên rằng trong nội bộ có nhiều người không phục Sở Hưu, ngoại bộ cũng có những đại tộc Quan Tây đang làm loạn. Thù trong giặc ngoài như vậy, nếu trong một tháng Sở Hưu không giải quyết êm đẹp những chuyện này, đừng nói chưởng hình quan, thậm chí y không thể làm tuần sát sứ được nữa, tối đa là vào Tập Hình Ti làm một mật thám bình thường.

Uất Trì tính cách cẩn thận, hắn không quá tán đồng cách làm cực kỳ nguy hiểm của Sở Hưu, một nước sai là thua cả bàn cờ.

Hắn là đệ tử thân truyền của Quan Tư Vũ, chỉ cần tu luyện vững vàng, tích lũy kinh nghiệm, sau khi trở thành Thiên Nhân Hợp Nhất, bất luận thủ lĩnh Tập Hình Ti hay chưởng hình quan một vùng đều mặc hắn lựa chọn, không cần liều mạng cực đoan như Sở Hưu.

Hàn huyên vài câu với Uất Trì, Sở Hưu đi ra ngoài cửa, Mai Khinh Liên cũng chậm rãi đi tới. Sở Hưu chỉ chắp tay với Mai Khinh Liên, không nhiều lời.

Trong tổng đường nhiều người nhiều mắt, kín kẽ chút càng thỏa đáng hơn.

Bước ra cửa tổng đường, Sở Nguyên Thăng đứng chờ bên ngoài, thấy Sở Hưu đi ra hắn lập tức nghênh đón, cười lớn: “Ta biết Sở huynh đệ lần này chắc chắn không có chuyện gì mà. Trước mặt Quan đại ca, lời của ta vẫn có chút tác dụng.”

Sở Nguyên Thăng không nghĩ Quan Tư Vũ đứng về phía Sở Hưu là nhờ công của Mai Khinh Liên, hắn còn tưởng hôm qua mình tới nói chuyện với Quan Tư Vũ đã có tác dụng. Mặc dù Quan Tư Vũ không cho hắn cơ hội nói chuyện nhưng lại âm thầm đứng về phía Sở Hưu.

Sở Hưu không vạch trần chỉ chắp tay nói: “Nhờ có Sở đại ca hỗ trợ nên ta mới vượt qua được kiếp nạn lần này.”

Sở Nguyên Thăng khoát tay nói: “Ngươi với ta đâu cần khách khí như vậy? Vừa hay ngươi tới Quan Trung, ở lại thêm vài ngày đi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Lần này sợ là ta không có thời gian ở lại Quan Trung quá lâu. Ta vừa tiếp nhận chức chưởng hình quan, đất Quan Tây lại có kẻ không an phận. Nếu ta không dẹp yên được chuyện này trong vòng một tháng, sợ là không chỉ mất chức chưởng hình quan, ngay vị trí tuần sát sứ cũng chẳng gánh nổi.”

Sở Nguyên Thăng vội vàng nói: “Nếu đã vậy ta cũng không giữ Sở huynh đệ lại. Có điều ta cũng tin với năng lực của Sở huynh đệ, giải quyết mấy chuyện này đều không thành vấn đề.”

Sau khi cáo từ Sở Nguyên Thăng, Sở Hưu trực tiếp trở lại Quan Tây. Trong lúc Sở Hưu còn đang trên đường đi, đất Quan Tây đã nhận được tin Sở Hưu tiếp nhận vị trí chưởng hình quan.

Đám thủ hạ Sở Hưu đương nhiên một người làm quan cả họ được nhờ. Cho dù bọn họ rất có lòng tin với Sở Hưu nhưng chuyện giết Ngụy Cửu Đoan lớn như vậy, trong lòng họ vẫn thấp thỏm không yên. Nhưng giờ Sở Hưu không chỉ không việc gì ngược lại còn ngồi lên vị trí chưởng hình quan, điều này nghĩa là sao? Nghĩa là từ nay về sau toàn bộ đất Quan Tây đều là thiên hạ của bọn họ!

Còn Khương Văn Nguyên nhận được tin này, sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.

Hắn thật sự không hiểu rốt cuộc đường chủ bên tổng đường đang

nghĩ gì, Sở Hưu phạm phải sai lầm lớn như vậy, đất Quan Tây này cũng vô cùng hỗn loạn, kết quả y vẫn lên làm chưởng hình quan, có còn quy củ hay không?

Mặc dù Khương Văn Nguyên không phục nhưng cũng phải thu lại những thủ đoạn nhỏ lẻ kia, bắt đầu ẩn nhẫn làm việc, xóa đi mọi vết tích.

Còn bên Nguyên Châu Trương gia, lão tổ Trương gia Trương Vạn Sơn thở dài một tiếng, gọi Trương Khôn Trạch tới nói: “Đi nói với tất cả mọi người của Trương gia cùng những thế lực có liên hệ với Trương gia, không cần náo loạn, đại cục đã định. Sở Hưu đã trở thành chưởng hình quan, cho dù chúng ta có làm loạn đến đâu đi nữa, Quan Trung Hình Đường cũng sẽ không thay đổi chức vị chưởng hình quan của Sở Hưu. Nếu không Quan Trung Hình Đường bổ nhiệm như vậy chẳng khác gì trò đùa cả.”

Trương Khôn Trạch vẫn không phục nói: “Lão tổ, chẳng lẽ chúng ta lại bỏ qua như vậy à? Một khi chúng ta chọn cách nhẫn nhịn cúi đầu, vậy thể diện của Trương gia cũng mất sạch!”

Trước đó Trương gia khí thế hung hăng liên hợp nhiều thế lực võ lâm ký một lá thư đưa tới tổng đường gây sự với Sở Hưu, bộ dáng như quyết phải kéo Sở Hưu xuống nước.

Kết quả chẳng những không kéo nổi Sở Hưu xuống, ngược lại còn khiến Sở Hưu lên chức. Nếu lúc này bọn họ lại ẩn nhẫn cúi đầu, vậy chẳng phải nhận thua trước mặt Sở Hưu à? Dù sao theo những thế lực võ lâm thấy, lần này Trương gia đã mất mặt nặng nề.

Trương Vạn Sơn thở dài nói: “Khi Sở Hưu còn chưa thành chưởng hình quan chúng ta còn có thể đọ sức, nhưng giờ đối phương đã trở thành chưởng hình quan, chúng ta có đấu thế nào cũng là chịu thiệt.

Nhớ lấy, vĩnh viễn không được khiêu chiến Quan Trung Hình Đường tại Quan Tây, nếu không kẻ chịu thiệt sẽ mãi là chúng ta.”

Trương Vạn Sơn kiên trì như vậy, Trương Khôn Trạch có không phục cũng phải gật đầu làm theo.

Sau khi Sở Hưu trở về Kiến Châu Phủ, bọn Quỷ Thủ Vương cùng Đỗ Quảng Trọng đã chờ trước cửa thành. Thấy Sở Hưu tới, mọi người đồng loạt hành lễ nói: “Chúc mừng đại nhân thăng chức làm chưởng hình quan!”

Sở Hưu khoát tay chặn lại nói: “Giờ vị trí của ta còn chưa ngồi vững đâu. Nghe nói thời gian ta không có mặt, đất Quan Tây loạn lắm à? Đường chủ chỉ cho ta có một tháng thôi, trong một tháng này phải dẹp hết mấy chuyện hỗn loạn đấy đi, chức vị của ta mới vững vàng được.

Thời gian không đợi người, tới tiếp nhận phân bộ Quan Tây đi!”

Ngụy Cửu Đoan đã chết, giờ Sở Hưu là chưởng hình quan, phân bộ Quan Tây đương nhiên do hắn quản lý. Những thủ hạ của Ngụy Cửu Đoan trước kia bất luận có phải tâm phúc của hắn hay không, Sở Hưu đều không định sử dụng, trong phân bộ Quan Tây chỉ được phép có người của y.

Mọi người thu dọn rồi lập tức lên đường tới phân bộ Quan Tây, bắt đầu chính thức tiếp nhận toàn bộ Quan Tây.

Những võ giả dưới trướng Ngụy Cửu Đoan trước kia mặc dù cũng có lời oán hận, từ võ giả trực thuộc phân bộ Quan Tây bị phân tán sang những châu phủ khác. Nhưng bọn họ cũng hiểu đạo lý mỗi triều thiên tử mỗi triều thần tử, lại thêm hung danh của Sở Hưu vẫn đó, ai dám nói gì?

Dùng vài ngày xử lý xong xuôi mọi việc, Sở Hưu nói với Quỷ Thủ Vương và Đỗ Quảng Trọng: “Thuật lại kỹ càng những việc xảy ra ở Quan Tây trong thời gian vừa qua cho ta, rốt cuộc là ai lén lút giở trò như vậy?”

Quỷ Thủ Vương lên tiếng trước: “Trên giang hồ do bên Nguyên Châu Trương gia cầm đầu, ngoại trừ Nguyên Châu Trương gia, những thế lực võ lâm khác không có thực lực cũng chẳng có can đảm khiêu chiến với đại nhân ngài trong thời điểm này.

Có điều sau khi đại nhân ngài trở thành chưởng hình quan, Nguyên Châu Trương gia lập tức yên tĩnh, xem ra định nhận thua, không muốn đối địch với đại nhân ngài.”

Sở Hưu nghe vậy cười lạnh nói: “Con người phải chịu trách nhiệm với lời mình nói, tưởng giờ ẩn nhẫn cúi đầu là coi như chưa từng xảy ra chuyện gì ư? Đúng là ngây thơ tới nực cười!”

Sở Hưu xưa nay chưa bao giờ là kẻ rộng lượng, tính kế y một lần, không thành công thì cúi đầu ẩn nhãn chịu thua, tưởng mọi chuyện qua đi đơn giản như vậy chắc?

Người sống trên giang hồ, vậy đao kiếm hay nắm đấm của ngươi luôn có tác dụng hơn lời nói đạo lý.

Nếu người động đến ta, ta đâm người một đao, luôn có tác dụng hơn thỏa hiệp giảng đạo lý.

Đỗ Quảng Trọng ở bên cạnh nói: “Còn một số người tung tin ngài giết Ngụy Cửu Đoan, còn nói rất rõ ràng chuyện mâu thuẫn giữa ngài và Ngụy Cửu Đoan. Đây chắc chắn là người trong Hình Đường Quan Tây làm.

Thuộc hạ đã cho người điều tra, người ra tay rất cẩn thận, không lưu lại dấu vết nhược điểm, nhưng chỉ dùng phương pháp loại trừ đơn giản nhất cũng biết được kẻ đang giở trò là ai.

Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa không có lá gan cũng không có lý do động thủ. Thuộc hạ đã phái người thăm dò, chắc chắn không phải bọn họ. Nếu đã vậy, chỉ còn lại mình Khương Đào Nhiên.”

Ánh mắt Sở Hưu lộ ra thần sắc lạnh lùng, nói thật, hắn cũng không ngờ kẻ ra tay lại là Khương Đào Nhiên. Vì cho dù Sở Hưu không lên làm chưởng hình quan cũng chẳng tới phiên Khương Đào Nhiên hắn. Hắn

làm vậy rõ ràng là hại người không lợi mình.

Chẳng qua Sở Hưu cũng chẳng muốn biết vì sao Khương Đào Nhiên lại làm vậy. Dù sao đối với y, đây đều là người hắn định xử lý.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Tới báo cho Tư Đồ Hành, Phương Hoa, Khương Đào Nhiên, Dương Lăng tới phân bộ Hình Đường một chuyến. Quan mới đến đốt ba đống lửa, cũng đến lúc thanh lọc một số người rồi.

Muốn diệt giặc ngoài trước trừ thù trong. Phải làm cho rõ chuyện nội bộ Quan Tây rồi mới giải quyết đám thế lực Trương gia được.”

Bá đạo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK