“Mỗi lần ngươi thi triển thần thông xong đều như bị thoát lực, sao lần này lại không việc gì?”
Mai Khinh Liên lấy làm lạ đánh giá Sở Hưu, nhìn tới mức Sở Hưu thấy mất tự nhiên.
“Ai bảo ta thoát lực? Chẳng qua là tiêu hao quá độ thôi.”
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thức thần thông Thập Tự Liên Hoa Ấn này khác với những thần thông còn lại của ta, không thể nói là nó yếu nhưng nó cũng không mạnh.
Môn thần thông này là thần thông cố hữu của Phật môn, khi đối mặt với những lực lượng âm tà quỷ dị, Thập Tự Liên Hoa Ấn có thể phát huy ra uy lực cường đại nhất.
Nhưng khi đối mặt với những lực lượng thuộc tính dương, uy lực của Thập Tự Liên Hoa Ấn lại rất bình thường.”
Sở Hưu vẫn khá hài lòng với Thập Tự Liên Hoa Ấn mà mình lĩnh ngộ được dưới Tu Bồ Đề Bảo Thụ.
Tuy tác dụng có hạn chế, nhưng tiêu hao nhỏ hơn Pháp Thiên Tượng Địa nhiều, hoàn toàn trong phạm vi chịu đựng của Sở Hưu.
Sau khi hủy diệt Huyết Hà Giáo, Sở Hưu kiểm kê lại tổn thương, trên thực tế y cũng không tổn thất quá nhiều người.
Không thể không nói, thực lực võ giả Huyết Hà Giáo đúng là hơi yếu.
Khi Huyết Hà lão tổ truyền thụ võ công cho những đệ tử này, có vẻ hắn đã lưu lại chút thủ đoạn. Đại đa số võ giả Huyết Hà Giáo chỉ tu luyện tà công hút máu nhưng không được truyền thụ võ kỹ quỷ dị của Huyết Hà lão tổ.
Lúc này toàn bộ Huyết Hà Giáo đã là máu chảy thành sông, thật sự xứng danh Huyết Hà Giáo.
Sở Hưu vung tay lên nói: “Đi thôi, tới Hoàng Thiên Các.”
Mai Khinh Liên lấy làm lạ hỏi: “Tới Hoàng Thiên Các làm gì?’
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi không nghĩ sau khi tiêu diệt Huyết Hà Giáo là chúng ta có thể kê cao gối nằm ngủ đấy chứ? Bên phía Hàn Giang Thành sẽ không từ bỏ, dù sao chúng ta cũng phải lôi kéo Hoàng Thiên Các hỗ trợ chia sẻ bớt nguy hiểm mới được.”
Sở Hưu vừa nói vậy, Mai Khinh Liên đã hiểu.
Chia sẻ nguy hiểm gì chứ, rõ ràng là tìm kẻ gánh tội thay.
Nghe vậy Mai Khinh Liên cũng không khỏi mặc niệm cho Hoàng Thiên Các, làm cấp trên của Sở Hưu đúng là nghề nguy hiểm.
Lý Vô Tướng đã bị Sở Hưu khắc tới chết, không biết Xung Thu Thủy còn cố được bao lâu.
Tuy cái chết của Lý Vô Tướng thật ra không liên quan mấy tơi tên Sở Hưu kia, nhưng hào quang chuyên khắc cấp trên của Sở Hưu vẫn rất cường đại.
Mà trong lúc Sở Hưu còn chưa trở lại Hoàng Thiên Các, tin tức Huyết Hà Giáo bị tiêu diệt đã lan truyền khắp Đông Vực, gây ra sóng to gió lớn.
Tại Đông Vực, thực lực của Huyết Hà Giáo không phải kém, thậm chí Huyết Hà lão tổ được cho là cường giả có khả năng bước vào cảnh giới Võ Tiên nhất trong số võ giả xuất thân tán tu.
Kết quả hiện giờ hy vọng này đã bị kẻ khác bóp chết. Kẻ này tên là Sở Hưu.
Còn Huyết Hà Giáo dưới tay y cũng đã máu chảy thành sông, xứng danh ‘Huyết Hà’ Giáo.
Huyết Hà Giáo bị tiêu diệt khiến cho giang hồ Đông Vực cực kỳ chấn động.
Thật ra trong giang hồ Đông Vực, Sở Hưu vẫn rất nổi tiếng.
truyền nhân của Cổ Tôn, lại thêm liên tiếp đánh bại Hiên Viên Vô Song và Vũ Văn Phục, chuyện này khiến Sở Hưu đã tiến vào mắt các cao thủ võ lâm ở Đông Vực.
Nhưng đây chẳng qua là cá nhân y có danh tiếng, còn bây giờ Sở Hưu lại dẫn người càn quét hủy diệt Huyết Hà Giáo, hủy diệt đại phái gần cấp đỉnh phong tại Đông Vực, chuyện này khiến võ lâm Đông Vực chấn động cực lớn.
Sau khi Sở Hưu tới Hoàng Thiên Các, Lục Tam Kim đích thân ra nghênh tiếp Sở Hưu.
Nhưng sau khi gặp Sở Hưu, sắc mặt Lục Tam Kim lại trở nên khá kỳ quái.
“Sở huynh, ngươi thật sự tiêu diệt Huyết Hà Giáo?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Chuyện này đã đồn khắp Đông Vực, chẳng lẽ còn là giả?”
Lục Tam Kim há miệng, hắn đã không biết nên nói gì cho phải.
Thật ra trong Đông Vực này, Huyết Hà lão tổ cũng không được giới võ lâm ưa thích.
Huyết Hà lão tổ làm việc âm tà quỷ dị, hơn nữa công pháp của Huyết Hà Giáo cần hấp thu máu tươi của võ giả để tu luyện, cho nên người của Huyết Hà Giáo chắc chắn không phải loại lương thiện.
Chỉ có điều Huyết Hà lão tổ rất thông minh, bình thường không ra tay với các đại phái, chỉ xuất thủ với một số võ giả tán tu.
Tuy Huyết Hà lão tổ từng khiến võ lâm nổi giận, thậm chí khiến cho không ít cao thủ tán tu tới tân công Huyết Hà Giáo, nhưng cuối cùng hoặc thất bại thối lui, hoặc trở thành chất dinh dưỡng cho Huyết Hà lão tổ.
Lại thêm sau này Huyết Hà lão tổ gia nhập dưới trướng vào Hàn Giang Thành, có được một chỗ dựa lớn, thậm chí không ai dám tới gây chuyện với Huyết Hà lão tổ.
Kết quả không ai ngờ Huyết Hà lão tổ lại chết trong tay Sở Hưu, toàn bộ
Huyết Hà Giáo cũng bị hủy diệt. Tất cả chỉ vì Huyết Hà lão tổ động tới thuộc hạ của Sở Hưu, chuyện này có nghĩ sao cũng thấy không bình thường.
“Các chủ đang ở bên trong đợi ngươi đấy, hiện giờ cảm xúc của các chủ có vẻ không ổn định, ngươi cẩn thận một chút.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, trực tiếp đi vào nội đường.
Lúc này trong nội đường, sắc mặt Xung Thu Thủy không có vẻ gì là giận dữ, chỉ bất đắc dĩ nhìn Sở Hưu. Không sai, đúng là bất đắc dĩ.
Lúc này hắn đã hiểu chỗ khó xử của Lý Vô Tướng.
Nếu hắn không phải các chủ, Sở Hưu giết chết Huyết Hà lão tổ, vậy chắc chắn hắn đã vô tay khen hay.
Giết chết loại chó săn cắn lung tung bốn phía của Hàn Giang Thành, tăng cường uy danh của Hoàng Thiên Các, có nhìn thế nào cũng là chuyện tốt mới đúng.
Nhưng hiện tại hắn là các chủ, đã được trải nghiệm cảm giác quản lý một đại tông môn Đông Vực như Hoàng Thiên Các, đúng là không dễ dàng gì.
Bên phía hắn vừa liều mạng với Hàn Giang Thành một lần, tuy dựa vào thái độ điên cuồng không sợ chết khiến cho Hàn Giang Thành e ngại ném chuột vỡ bình, không ra tay tấn công quá dữ dội, nhưng cũng khiến Hàn Giang Thành đứng ngoài nhìn chằm chằm vào.
Kết quả bây giờ Sở Hưu tiêu diệt Huyết Hà Giáo, tương đương với chém đứt một cánh tay của Hàn Giang Thành. Với tính cách của Diệp Duy Không, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
Nhưng Xung Thu Thủy dù sao cũng không phải Lý Vô Tướng, hắn cũng là loại bá đạo cấp tiến, cho nên không trách móc gì Sở Hưu, chỉ thở dài một tiếng nói: “Nói đi, rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào?
Ngươi giết Huyết Hà lão tổ, hủy diệt Huyết Hà Giáo, ta tin với tính cách của ngươi chắc chắn sẽ có chuẩn bị.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Chưa nói tới chuẩn bị, chỉ có một số ý tưởng muốn nói với các chủ.”
“Ý tưởng gì?”
Sở Hưu ánh mắt âm trầm, hạ giọng nói: “Hiện tại Hoàng Thiên Các đã chuẩn bị để đánh cược sinh tử với Hàn Giang Thành chưa?”
Xung Thu Thủy đột nhiên biến sắc, sau đó hắn thở dài lắc đầu nói: “Chuẩn bị? Cho dù có liều mạng chúng ta cũng không thắng được, còn cần chuẩn bị cái gì?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Không thắng được nên định chờ chết à? Lần này chắc chắn Hàn Giang Thành sẽ dốc toàn lực xuất thủ.”
Xung Thu Thủy cả giận nói: “Ngươi diệt Huyết Hà Giáo, chém một cánh tay của Hàn Giang Thành, nếu Hàn Giang Thành không ra tay mới gọi là lạ.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Các chủ nói sai rồi, ta giết chết Huyết Hà lão tổ, tuy sẽ khiến Hàn Giang Thành xuất thủ sớm, nhưng cho dù ta không động tới Huyết Hà Giáo, bọn họ cũng chuẩn bị xuất thủ rồi.
Diệp Duy Không tính cách ra sao, ta tin các chủ hiểu rõ hơn ta.
Dã tâm của kẻ này rất lớn, quy mô hiện tại của Hàn Giang Thành không đủ thỏa mãn hắn.
Chương 1642 Cắt thịt cho hổ ăn, xua hổ nuốt sói
Tuy Diệp Duy Không không quá già nhưng hắn cũng không còn trẻ nữa.
Còn người nối nghiệp của hắn, Kỳ Vô Hận kém xa Diệp Duy Không.
Cho nên nếu ta là Diệp Duy Không, ta phải dốc hết sức xuất thủ trước khi bản thân bắt đầu sa sút, hủy diệt triệt để Hoàng Thiên Các, chia đều Đông Vực với Lăng Tiêu Tông.
Lần này Hàn Giang Thành ra tay chắc chắn sẽ không lưu chủ, chẳng hay Hoàng Thiên Các có chống đỡ được không?”
Xung Thu Thủy im lặng không nói gì.
Hắn tiếp xúc với Hàn Giang Thành nhiều hơn Sở Hưu, những điều Sở Hưu nhìn ra thì hắn cũng có thể nhìn ra, chẳng qua hắn không muốn đối mặt với chuyện này mà thôi.
“Nói thử xem, ngươi có cách gì?’
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chỉ có một cách thôi, đó là cắt thịt cho hổ ăn, sau đó xua hổ nuốt sói!”
Lông mày Xung Thu Thủy lập tức nhíu lại nói: “Ai là hổ, ai là sói?”
“Lăng Tiêu Tông là hổ, Hàn Giang Thành là sói!”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chỉ cần các chủ chịu cắt thịt, từ bỏ một phần lợi ích của Hoàng Thiên Các cho Lăng Tiêu Tông, ta tin Lăng Tiêu Tông sẽ đồng ý xuất thủ.
Lăng Tiêu Tông là đại phái đệ nhất Đông Vực, bọn họ sẽ tuyệt đối không muốn thấy có một con sói đói quật khởi, khiêu khích địa vị của bọn họ.”
Xung Thu Thủy đã nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Nhưng làm vậy khác nào uống thuốc độc giải khát, Vỗ béo Lăng Tiêu Tông, đến lúc đó bọn họ lại quay sang nuốt chửng Hoàng Thiên Các ta, kết quả chẳng phải vẫn vậy ư? Đừng quên Hoàng Thiên Các ta và Lăng Tiêu Tông đã có thù oán hơn vạn năm!”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đã là kẻ gần chết khát rồi, còn cái gì mà không uống được? Cho dù uống thuốc độc giải khát thì ít nhất uống vào lúc này, Hoàng Thiên Các cũng có thời gian phát triển. Không uống, thậm chí không có chút thời gian nào.
Cho nên chỉ cần các chủ chịu cắt thịt, bên phía Lăng Tiêu Tông, ta sẽ tới đàm phán.”
“Cần cắt bao nhiêu?” Xung Thu Thủy suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lên tiếng hỏi.
Sở Hưu giơ một ngón tay nói: “Một quận!”
Xung Thu Thủy lập tức giật nảy mình, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Sở Hưu đã nói: “Các chủ, ngươi cũng biết Lăng Tiêu Tông có thực lực ra sao, không trả giá lớn như vậy thì Lăng Tiêu Tông sẽ cho rằng chúng ta đang khích bác bọn họ và Hàn Giang Thành, sẽ không dễ gì ra tay.”
Xung Thu Thủy làm việc quả quyết hơn Lý Vô Tướng nhiều.
Có lẽ hiện giờ Hoàng Thiên Các cũng bị ép tới mức không còn cách nào, ngoài biện pháp của Sở Hưu, Xung Thu Thủy thật sự không nghĩ ra cách gì khác.
Cắt thịt thì cắt thịt, dù sao cũng tốt hơn ăn thua đủ với Hàn Giang Thành nhiều.
Hơn nữa chuyện này do Sở Hưu tới đàm phán đúng là tốt hơn hắn nhiều.
Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các có thù oán từ ở hạ giới một vạn năm trước, đấu đá tới tận Đại La Thiên.
Hiện tại bảo Xung Thu Thủy tới cúi đầu với Lăng Tiêu Tông, cắt thịt nhờ bọn họ giúp mình, Xung Thu Thủy thật sự không thể bỏ qua thể diện để làm vậy.
Tuy trên danh nghĩa Sở Hưu là người của Hoàng Thiên Các, nhưng dù sao y cũng là truyền nhân của Cổ Tôn, có thể đứng trên góc độ người ngoài đàm phán chuyện này, ngược lại không cần xấu hổ quá mức.
Sau khi nhận được lời hứa của Xung Thu Thủy, Sở Hưu trực tiếp tới Lăng Tiêu Tông.
Trong một đại điện tiếp khách của Lăng Tiêu Tông, tông chủ Phương Ứng Long và Tần Bách Nguyên, Lệnh Hồ Tiên Sơn, ba vị cường giả cảnh giới Võ Tiên đều có mặt.
Vốn dĩ với thể diện của Sở Hưu, không đáng cho ba vị Võ Tiên ra mặt nghênh tiếp.
Nhưng xét thấy Sở Hưu vừa tiêu diệt Huyết Hà Giáo, uy thế trong võ lâm Đông Vực đang cường thịnh, hơn nữa y luôn miệng nói mình muốn thương thảo đại sự liên quan tới toàn bộ Đông Vực, cho nên ba vị Võ Tiên mới cùng tới nơi này.
Lúc này gặp được Sở Hưu, Tần Bách Nguyên vẫn thấy khó chịu với y.
Hừ khẽ một tiếng, Tần Bách Nguyên nói: “Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có đại sự gì muốn nói với chúng ta? Đừng tưởng ngươi tiêu diệt được Huyết Hà Giáo thì có thể coi mình là người có số có má trong võ lâm Đông Vực. Quy mô cỡ Huyết Hà Giáo đó thì Lăng Tiêu Tông ta phất tay là diệt được!
Nếu hôm nay ngươi không nói được nguyên nhân, vậy có muốn rời khỏi Lăng Tiêu Tông ta cũng không dễ dàng gì đâu!”
Sở Hưu không câu nệ thái độ của Tần Bách Nguyên, y vừa mở miệng là gây chấn động, khiến cả ba đều kinh hãi.
“Hoàng Thiên Các ta nguyện giao đất đai một quận, đổi lấy Lăng Tiêu Tông xuất thủ ngăn cản Hàn Giang Thành khuếch trương!”
Tần Bách Nguyên vẻ mặt không thể tin nổi nói: “Ngươi nói cái gì? Đất đai một quận? Ngươi nói lời này, Xung Thu Thủy có biết không?”
Sở Hưu trực tiếp lấy lệnh bài mà Xung Thu Thủy đưa cho mình ra nói: “Đây là mật lệnh của các chủ, đủ để đại biểu ý tứ của các chủ.”
ba người Tần Bách Nguyên đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều không thể tin nổi.
Lần này Hoàng Thiên Các đúng là hạ vốn lớn, đây là đất đai một quận, đại biểu cho tài nguyên cả quận, nhân tài cả quận, thế lực võ lâm cả một quận.
Cái giá như vậy đủ khiến bọn họ động tâm.
Nhưng đây là đại sự liên quan tới toàn bộ Đông Vực, cho dù thế nào đám người Tần Bách Nguyên cũng không thể đáp ứng dễ dàng như vậy được, huống chi bọn họ còn muốn nhiều lợi ích hơn nữa.
Tần Bách Nguyên híp mắt nói: “Xua hổ nuốt sói? Đất đai một quận thôi mà muốn Lăng Tiêu Tông ta cứu vãn nguy cơ của Hoàng Thiên Các các ngươi, nghĩ hay lắm. Nhưng ngươi quên thù hận giữa hai phái chúng ta trong cả vạn năm qua à?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tần tông chủ không cần thăm dò, đất đai một quận, đây là giới hạn cuối cùng của Hoàng Thiên Các chúng ta. Nếu Lăng Tiêu Tông các ngươi không chịu giúp đỡ, hậu quả tự gánh.”
Tần Bách Nguyên giận quá hóa cười nói: “Sao nào, Lăng Tiêu Tông ta không giúp các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn đánh ngược lại Lăng Tiêu Tông chúng ta hay sao?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta sẽ không nhưng Hàn Giang Thành thì có!
Lăng Tiêu Tông không giúp đỡ, Hoàng Thiên Các lại không ngăn được vị cường giả Võ Tiên thất trọng thiên Diệp Duy Không.
Đã ngăn không được, chẳng bằng thuận theo đầu hàng.
Thực lực bên ngoài của Diệp Duy Không đã là Võ Tiên lục trọng, bộc phát toàn lực thì đạt tới thất trọng thiên cũng không phải là khó.
Nếu Hoàng Thiên Các ta chọn thần phục, với bí pháp nội tình của Hoàng Thiên Các ta, dốc toàn lực ủng hộ Diệp Duy Không, đủ để đẩy thực lực của hắn lên tới Võ Tiên bát trọng thiên!
Đến lúc đó Đông Vực có hai vị cường giả Võ Tiên bát trọng thiên, chẳng hay Lăng Tiêu Tông các ngươi có thể ngồi yên ổn hay không?”
Vừa nghe câu này, ngay cả tông chủ Phương Ứng Long vẫn luôn bình tĩnh, ánh mắt cũng lóe lên ánh sáng lạnh.
“Ngươi dám!” Tần Bách Nguyên quát lớn.
Sở Hưu nói thẳng lại: “Ta không dám, nhưng Hoàng Thiên Các lại dám! Đã sắp bị người ta diệt môn rồi, còn cái gì không dám? Khúm núm đầu hàng dù sao cũng tốt hơn truyền thừa bị hủy diệt, không phải sao?”
Chương 1643 Đại chiến bắt đầu 1
Bị Sở Hưu đáp trả thẳng thừng như vậy, cuối cùng Lăng Tiêu Tông chọn cách thỏa hiệp, đáp ứng điều kiện của Sở Hưu.
Tuy đám người Tần Bách Nguyên không tin loại đại phái truyền thừa hơn vạn năm như Hoàng Thiên Các lại chọn cách đầu hàng Hàn Giang Thành, nhưng bọn họ không thể đánh cược. Vạn nhất Hoàng Thiên Các làm vậy thật, bọn họ sẽ phải chịu khổ.
Tần Bách Nguyên trầm giọng nói: “Ngươi muốn Lăng Tiêu Tông ta giúp các ngươi như thế nào?
Nếu là giúp các ngươi hủy diệt Hàn Giang Thành, vậy ngươi không cần phải nghĩ. Ta chỉ có thể cam đoan Hoàng Thiên Các các ngươi sẽ không bị Hàn Giang Thành tiêu diệt.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Như vậy là đủ, thật ra chỉ cần Lăng Tiêu Tông ra tay giúp chúng ta một lần thôi, đánh trọng thương Hàn Giang Thành lúc tập kích là đủ.
Chư vị Lăng Tiêu Tông, đặc biệt là tông chủ đại nhân, các ngươi chỉ cần mai phục trong khu vực mọi người, đợi tới thời khắc mấu chốt thì xuất thủ là được.”
Tần Bách Nguyên nghi ngờ nói: “mai phục trong khu vực Nam Man làm gì? Hàn Giang Thành mà ra tay với Hoàng Thiên Các, chẳng lẽ lại từ bỏ tổng bộ Hoàng Thiên Các mà quay sang tấn công Thương Ngô Quận nho nhỏ của ngươi hay sao?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Vì sao lại không?
Trước đây khi Hàn Giang Thành chưa tử chiến với Hoàng Thiên Các, chính là vì e ngại những lá bài tẩy trong tổng bộ Hoàng Thiên Các.
Bây giờ Hàn Giang Thành đã quyết định đánh một trận hủy diệt Hoàng Thiên Các, chắc chắn bọn chúng sẽ không đi ăn thua đủ với Hoàng Thiên Các, ngược lại phải gạt bỏ tất cả cánh chim của Hoàng Thiên Các, như vậy mới càng đơn giản.
Mà trong các thế lực phụ thuộc của Hoàng Thiên Các, ta là người mạnh nhất. Hơn nữa ta vừa hủy diệt Huyết Hà Giáo, chắc chắn Diệp Duy Không hận ta thấu xương, ra tay với ta trước mới là chuyện bình thường.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, ánh mắt Tần Bách Nguyên nhìn về phía Sở Hưu mang sắc thái quái dị.
Bị một vị chí cường giả cảnh giới Võ Tiên nhớ thương cũng không phải chuyện tốt, nhưng tương tự, được một vị cường giả cảnh giới Võ Tiên hận thù tới vậy, Sở Hưu cũng coi là có bản lĩnh.
Sau khi đàm phán ổn thỏa với Lăng Tiêu Tông, Sở Hưu không trì hoãn, lập tức trở lại Hoàng Thiên Các, báo cho Xung Thu Thủy chuẩn bị ngăn địch trong
khu vực Nam Man.
Tuy Xung Thu Thủy cũng cảm thấy hoài nghi về chuyện Diệp Duy Không sẽ tấn công Thương Ngô Quận trước. Nhưng Sở Hưu đã đàm phán xong xuôi với Lăng Tiêu Tông, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
Thật ra trong chuyện này Sở Hưu nắm chắc gần trăm phần trăm.
Vì tên Diệp Duy Không này là loại không cần thể diện.
Đối với kẻ yếu thì chuyện này mang nghĩa xấu, nhưng đối với cường giả, chuyện này rất kinh khủng.
Khi một vị cường giả cảnh giới Võ Tiên thậm chí không cần thể diện, ngoài thực lực tuyệt đối ra, ngươi lấy gì ra đối phó với hắn?
Cố ý nhắm vào võ giả tiểu bối như Sở Hưu, đây là chuyện nói thì dễ mà nghe thì khó. Nhưng chính vì Diệp Duy Không không cần thể diện, cho nên hắn không quan tâm tới tiếng tăm, giết chết Sở Hưu trước sẽ là đả kích cực lớn đối với Hoàng Thiên Các.
Ngay lúc Sở Hưu bố trí, Hàn Giang Thành cũng tổng động viên, tất cả tinh nhuệ tập trung tại Lăng La Quận.
Sở Hưu đoán rất chính xác, đúng là Diệp Duy Không định giải quyết y trước.
Đối với Hàn Giang Thành, Huyết Hà Giáo chỉ là một con chó dại nghe lệnh cắn người mà thôi.
Ngày trước, nếu không phải Huyết Hà lão tổ thức thời, sau khi trêu chọc Hàn Giang Thành lại quả quyết nhận thua, có lẽ Huyết Hà Giáo đã chẳng tồn tại tới giờ. Chó có điên đến đâu gặp Diệp Duy Không cũng chỉ có nước lôi ra nấu canh.
Nhưng Huyết Hà Giáo trở thành chó của Hàn Giang Thành, cũng là chó của Diệp Duy Không hắn, mà còn rất nghe lời. Bây giờ chó bị người khác giết, chủ nhân là hắn mà nén giận, vây Đông Vực này có còn chỗ cho hắn không?
Cho nên nhất định phải giết Sở Hưu!
Cho dù vị sư phụ Cổ Tôn của y có tới cũng vô dụng!
Trên bức tường biên giới Lăng La Quận, Diệp Duy Không mặc cẩm bào màu trắng, bên ngoài lại mặc chiến giáp màu bạc, bên trên lấp lánh ánh sao, thậm chí còn có vết chém của đạo kiếm.
Đã lâu rồi hắn không mặc bộ chiến giáp này, vì đây là chiến giáp Mạnh Tinh Hà lưu lại cho hắn, cũng là chiến giáp Mạnh Tinh Hà đích thân chế tạo cho hắn khi hai người liên thủ sáng lập ra Hàn Giang Thành.
Chi phái của Tinh Hà Tán Nhân không gì không biết, tinh tượng thuật số họ hiểu, rèn binh luyện khí bọn họ cũng biết.
Vuốt ve vết tích trên chiến giáp, ánh mắt Diệp Duy Không lóe lên vẻ hồi tưởng.
Ngày trước hắn mặc bộ chiến giáp này, cùng Mạnh Tinh Hà tung hoành Đông Vực, gây dựng cơ nghiệp cường đại sánh vai với Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các.
Còn hắn hiện giờ, chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn cũng muốn giữ Mạnh Tinh Hà ở Hàn Giang Thành, thâm chí để Mạnh Tinh Hà lên làm thành chủ cũng được, nhưng Mạnh Tinh Hà không hề do dự cự tuyệt.
Mỗi người đều có số mệnh của mình, Mạnh Tinh Hà là truyền nhân của Cổ Tôn, tương lai hắn cũng phải trở thành Cổ Tôn, tới quy ẩn nơi rừng rậm, tiếp tục truyền thừa chi phái của hắn. Có thế mới không phụ ơn dạy bảo của sư tổ chi phái hắn.
Diệp Duy Không hiểu Mạnh Tinh Hà, cho nên dẫu hắn rất tiếc nuối nhưng đành phải tiễn hảo hữu đi khỏi.
Nhìn về phía Thương Ngô Quận, Diệp Duy Không lẩm bẩm: “Tiểu mạnh, ta từng nói với ngươi, ta sẽ làm cho Hàn Giang Thành hùng bá Đông Vực, truyền thừa ngàn vạn năm!
Thời gian của ta không còn nhiều, lần này, để ta bước nốt bước cuối cùng này đi!”
Diệp Duy Không quay đầu nhìn về phía các võ giả đang bận rộn tập kết, ánh mắt không khỏi lóe lên ánh sáng lạnh.
Từ xưa tới nay không có thế lực nào có thể kéo dài mãi mãi, Hoàng Thiên Các hưởng thụ di trạch của tổ tiên hơn vạn năm, cũng nên tới lúc chấm dứt!
...
Trong Thương Ngô Quận, Sở Hưu cũng sắp xếp người rút lui khỏi Nam Anh Phủ.
Trước đây Nam Anh Phủ bị bỏ hoang vì nó tiếp giáp với khu vực Nam Man, cho nên Sở Hưu rất coi trọng nơi này, bố trí rất nhiều nhân thủ, trong đó có không ít tinh nhuệ mà y mang từ hạ giới tới.
Những người này là y bỏ nhiều công sức ra bồi dưỡng, y không muốn bọn họ bỏ mạng tại đây.
Sau khi Sở Hưu dẫn người rút khỏi Nam Anh Phủ, quả nhiên Diệp Duy Không đã dẫn người của Hàn Giang Thành vượt biên, trực tiếp đánh thẳng tới phủ quận trưởng.
Dọc con đường này, Hàn Giang Thành không bị phản kháng mấy, phải nói hầu như không ai chống cự, cứ như Hoàng Thiên Các đã từ bỏ nơi này.
Kỳ Vô Hận cau mày nói: “Thành chủ, chẳng lẽ tên Sở Hưu kia đoán trước được chúng ta sẽ tiến đánh Thương Ngô Quận cho nên nên đã rút lui rồi, định mai phục chúng ta?”
Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Mai phục? Thì đã sao? Vô Hận, trong một số thời khắc không cần suy xét quá nhiều, cứ dùng nắm đấm trước rồi hãng dùng đầu óc. Đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả chỉ là hư ảo.
Nếu không có mai phục, chúng ta trực tiếp hủy diệt Thương Ngô Quận rồi tới Hoàng Thiên Các.
Nếu hắn thật sự gọi đám người Xung Thu Thủy tới mai phục trong Thương Ngô Quận. Như vậy càng tốt, chúng ta trực tiếp tiêu diệt bọn chúng ngay trong Thương Ngô Quận!
Mai phục có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ lại mạnh hơn uy lực đại trận vạn năm của Hoàng Thiên Các hay sao?”
Kỳ Vô Hận hiểu ra gật nhẹ đầu, nêu tên Sở Hưu kia bố trí mai phục như vậy ngược lại thành giúp bọn họ.
Chương 1644 Đại chiến bắt đầu 2
Khi người của Hàn Giang Thành đánh tới chân Thương Nam Phủ, lúc này Sở Hưu đứng trên tường thành, lộ diện hiện thân, nhìn xuống những võ giả Hàn Giang Thành ở bên dưới, tặc lưỡi cảm thán.
Hàn Giang Thành quật khởi không phải không có nguyên nhân, chỉ riêng những võ giả Hàn Giang Thành ở bên dưới đã đủ hiểu. Ai nấy cực kỳ sắc bén, ánh mắt lấp lóe chiến ý.
Sở Hưu từng tới Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông. Đa số võ giả Lăng Tiêu Tông đều ngạo nghễ tự phụ, nhìn ai cũng như nhìn kẻ nhà quê. Cứ như trong mắt bọn họ, toàn bộ Đông Vực chỉ có hai tông môn, một là Lăng Tiêu Tông, hai là các tông môn còn lại.
Còn Hoàng Thiên Các, thật ra đa số võ giả Hoàng Thiên Các có vẻ chỉ muốn ăn không ngồi rồi chờ chết, không quan tâm tới điều gì, được chăng hay chớ, có vẻ tâm trạng nặng nề.
Diệp Duy Không ngẩng đầu lên nhìn Sở Hưu, lạnh nhạt nói: “Ngươi đoán được ta sẽ tới?”
Sở Hưu nói: “Đương nhiên là đoán được. Ta giết nhiều người của Hàn Giang Thành như vậy, nếu Diệp thành chủ còn có thể bỏ qua cho ta dễ dàng như vậy, ngươi đã chẳng phải Diệp Duy Không. Đám hòa thượng của Thiên La Bảo Tự còn không từ bi đến vậy.’
Diệp Duy Không cười lớn một tiếng nói: “Sở Hưu, nói thật nhé, thật ra ta rất tán thưởng ngươi, không phải khách khí, đây là lời nói thật.
Hành động quả quyết, không dây dưa dài dòng, phải giết thì giết, cần đánh thì đánh. Rất giống ta khi còn trẻ.
Nhưng rất đáng tiếc, ngươi lại lựa chọn sai lầm.
Trước đây Tiểu Mạnh và ta có thể gây dựng Hàn Giang Thành sánh vai với đại tông môn vạn năm, còn ngươi và Hoàng Thiên Các chỉ có thể cùng sa sút!
Đừng nấp nữa, gọi toàn bộ đám người của Hoàng Thiên Các ra đi.”
Sở Hưu có thể đoán được Diệp Duy Không sẽ tới gây chuyện với y. Đương nhiên Diệp Duy Không cũng đoán được nếu Sở Hưu chưa đi, vậy chắc chắn trong Thương Ngô Quận có mai phục.
Cho nên Sở Hưu không bảo đám người Xung Thu Thủy bố trí cạm bẫy gì.
Trận pháp được bố trí vội vàng sẽ chẳng có tác dụng gì.
Xung Thu Thủy và một loạt võ giả Hoàng Thiên Các khác xuất hiện trên tường thành. Hắn lạnh lùng nói: “Diệp Duy Không, lão già mà không chịu chết nhà ngươi tự tin quá nhỉ? Ngươi tưởng truyền thừa và nội tình vạn năm của Hoàng Thiên Các ta là bùn đất chắc?
Diệp Duy Không không hề tức giận, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Xung Thu Thủy, thật ra ta cũng rất tán thưởng ngươi. Nêu suy nghĩ ở Hàn Giang Thành của ta, chắc đã là chiến tướng đứng đầu!
Nhưng đáng tiếc, các chủ thế hệ trước không trọng dụng ngươi, các chủ thế hệ này lại chèn ép ngươi, thực lực với năng lực của ngươi phát huy được bao nhiêu?
Cho dù bây giờ ngươi trở thành các chủ cũng vô dụng, một mình ngươi không ngăn nổi cơn sóng dữ này.
Truyền thừa nội tình vạn năm thì đã sao? Thế gian này không có thứ gì là vĩnh hằng bất diệt, thế giới này còn bị hủy diệt, huống chi một tông môn nho nhỏ như các ngươi.”
Có âm mưu thì đã sao, mai phục thì thế nào? Thật ra tất cả đều trong khống chế của Diệp Duy Không.
Hắn đã tính sẵn, đây cũng là lần cuối cùng hắn dốc toàn lực xuất thủ, giải quyết ân oán, hủy diệt hoàn toàn Hoàng Thiên Các, sau đó mọi chuyện sẽ giao cho thế hệ tiếp theo như Kỳ Vô Hận.
Nhưng ngay lúc này gương mặt Sở Hưu lại nở nụ cười quỷ quyệt: “Diệp thành chủ tự tin quá nhỉ? Nhưng trong một số thời điểm không nên nói năng ngông cuồng như vậy.
Phương tông chủ, đền lượt các ngươi ra sân, Lăng Tiêu Tông các ngươi không đến mức không giữ chữ tín chứ?”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, Phương Ứng Long đạp lên không trung xuất hiện, bộ cửu long bào đón gió lay động, khí thế ngập trời.
“Yên tâm, lời hứa của Lăng Tiêu Tông ta còn vững chắc hơn thần khí!”
Ngay khi thấy Phương Ứng Long, sắc mặt Diệp Duy Không rốt cuộc cũng thay đổi, có vẻ như mọi chuyện đã vượt ngoài khống chế của hắn.
Phương Ứng Long xuất hiện lập tức khiến Diệp Duy Không cảm thấy thật ra mọi chuyện đã thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Hắn cũng biết ân oán giữa Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các, nhưng chính vì vậy, Lăng Tiêu Tông càng không nên xuất hiện tại đây, bọn họ nên tọa sơn quan hổ đấu mới đúng.
Diệp Duy Không chăm chú quan sát Phương Ứng Long, trầm giọng nói: “Ta thật không ngờ lần này Lăng Tiêu Tông lại xuất thủ, chẳng lẽ theo ý các ngươi, Hàn Giang Thành ta còn uy hiếp lớn hơn kẻ địch của các ngươi là Hoàng Thiên Các?”
Phương Ứng Long gật đầu đáp: “Nói vậy không sai, đúng là uy hiếp của các ngươi lớn hơn Hoàng Thiên Các.
Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các tranh đấu đã hơn vạn năm, cho nên chúng ta hiểu rất rõ Hoàng Thiên Các, biết rốt cuộc giới hạn trên và dưới của bọn họ ở đâu.
Nhưng chúng ta lại không hiểu về Hàn Giang Thành của ngươi, thứ gì không biết mới là đáng cảnh giác nhất.”
Nghe hai người Diệp Duy Không và Phương Ứng Long đối đáp, Sở Hưu đột nhiên cảm thấy đám người Đại La Thiên này vẫn có ưu điểm rất lớn. Ví dụ như cách hành xử và nói năng của bọn họ đều rất trực tiếp, rất ít khi chơi hư chiêu.
Võ đạo như lúc này, nếu Phương Ứng Long là đám tông môn Chính đạo ở hạ giới, chắc chắn bọn họ sẽ lải nhải một đống đạo lý, nói giữ gìn sự ổn định cho Đông Vực, không thể để ngươi diệt Hoàng Thiên Các vân vân.
Còn Phương Ứng Long lại cực kỳ trực tiếp, ta cảm thấy uy hiếp của ngươi lớn hơn Hoàng Thiên Các nên ta sẽ ngăn cản ngươi, không cho ngươi thành công.
Không có nhiều đạo lý rối rắm, chỉ liên quan tới lợi ích của tông môn, không thể không làm.
Nhưng tiếp đó Phương Ứng Long lại ngừng nói, nhìn Sở Hưu một cái nói: “Đương nhiên đây chỉ là một trong số những nguyên nhân, một nguyên nhân khác là vị Sở tiểu hữu này nhanh mồm nhanh miệng, tinh thâm thuật hợp tung liên hoành. Hắn đưa ra điều kiện khiến cho Lăng Tiêu Tông ta không cách nào cự tuyệt.”
Vừa nói xong câu này, Sở Hưu lập tức cảm thấy ánh mắt Diệp Duy Không nhìn về phía mình đã ẩn chứa sát khí.
Sở Hưu: ". . ."
Lúc này y đã không cảm thấy Phương Ứng Long thẳng thắn, tuy kẻ này là cường giả Võ Tiên nhưng tâm tư lại cực kỳ bẩn thỉu, trong thời điểm như vậy vẫn không quên kéo thù hận cho võ giả tiểu bối như y.
Nhìn Phương Ứng Long trước mắt, Diệp Duy Không đột nhiên mỉm cười nói: “Phương Ứng Long, lần trước chúng ta giao thủ là lúc nào nhỉ? Vài chục năm trước hay một trăm năm trước? Khi đó ngươi thậm chí còn không phải Võ Tiên.
Đông Vực đệ nhất cao thủ, xưa nay ta chưa từng tranh giành vị trí này với ngươi, từ đầu đã là của ngươi.
Lần này ta muốn lãnh giáo thử, rốt cuộc vị Đông Vực đệ nhất cao thủ nhà ngươi mạnh tới mức nào?”
Cường giả cảnh giới Võ Tiên sẽ không dễ dàng thối lui.
Lần trước Diệp Duy Không chỉ định giáo huấn Sở Hưu một chút, kết quả gặp một vị ‘Cổ Tôn’, lần đó không quan trọng cho nên hắn rút lui.
Còn lần này hắn tập hợp toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của Hàn Giang Thành, thừa thế xông lên định tiêu diệt Hoàng Thiên Các, làm sao lại rút lui cho được?
Thành chủ Hàn Giang Thành luôn bá đạo, sẽ không rút lui hai lần tại cùng một địa điểm!
Sau khi Diệp Duy Không dứt lời, hắn bước lên bước, khí thế như gió bão quét qua, tạo thành một cơn bão tuyết.
Gió rét thê lương xen lẫn bông tuyết phú xuống, khí thế của Diệp Duy Không tăng vọt lên tới đỉnh phong. Chỉ trong chớp mắt, phương viên vài trăm trượng xung quanh hắn đã bị băng tuyết bao phủ, Sở Hưu còn tưởng mình tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ở hạ giới.
Sở Hưu không hiểu về khí thế của Võ Tiên, chỉ biết đối phương rất mạnh, nhưng sắc mặt Phương Ứng Long lại thay đổi.
“Võ Tiên thất trọng thiên! Không ngờ ngươi lại bước vào thất trọng thiên!”
Trước đó võ lâm Đông Vực luôn có tin đồn nói Diệp Duy Không có thực lực lục trọng thiên, bộc phát toàn lực có thể đạt tới thất trọng thiên.
Chương 1645 Kéo thêm thù hận cho ngươi
Nhưng bây giờ, không ngờ hắn đã có thực lực thất trọng thiên!
Sắc mặt Xung Thu Thủy cũng nghiêm nghị hẳn lên, lần trước hắn giao thủ với Diệp Duy Không, đối phương vẫn đang giấu nghề. E là lực lượng thất trọng thiên này là hắn chuẩn bị cho Lăng Tiêu Tông!
Tuy nói cảnh giới Võ Tiên được phân chia tỉ mỉ thành cửu trọng, nhưng mọi người vẫn theo thói quen cho rằng nhất trọng thiên tới tam trọng thiên là một khoảng, tứ trọng thiên tới lục trọng thiên là một khoảng, còn thất trong thiên tới cửu trọng thiên mới là đỉnh phong của Võ Tiên.
Lục trọng thiên và thất trọng thiên chênh nhau một tiểu cảnh giới, nhưng thực chất chênh lệch rất lớn. Cho nên Diệp Duy Không bộc phát toàn lực tiếp cận thất trọng thiên mới khiến người khác e ngại.
Nhưng giữa thất trọng thiên và bát trọng thiên không có chênh lệch lớn như vậy. Hiện tại Diệp Duy Không đã không phải khiến người ta e ngại mà hoàn toàn có tư cách khiêu chiến vị Đông Vực đệ nhất cao thủ - Phương Ứng Long!
Gương mặt Diệp Duy Không không chút biểu cảm, nhưng sau lưng hắn tầng tầng lớp lớp gió bão băng sương bay lượn, cuối cùng hóa thành một con băng long khổng lồ gầm thét.
Diệp Duy Không giơ tay chộp tới, không ngờ con băng long khổng lồ kia lại hóa thành trường đao trong tay hắn.
Trường đao hình rồng lấp lánh ánh băng sương, trong đó không phải là lực lượng thiên địa mà là một loại quy tắc thiên địa!
Lúc này Diệp Duy Không không khác nào biến thần thông thành binh khí, nắm trên tay!
Phương Ứng Long bước lên một bước, cửu long gầm thét quanh người, cự long cương khí màu vàng kim bay lượn giữa không trung, cắn về phía Diệp Duy Không.
Cường giả cảnh giới Võ Tiên mà thật sự đại chiến, uy lực không khác nào thần tiên giao đấu, là hủy thiên diệt địa thật sự.
Cho nên Phương Ứng Long và Diệp Duy Không trực tiếp xuất hiện giữa không trung, cho dù có giao chiến kịch liệt đến mấy cũng không lan tới mặt đất.
Nhưng Xung Thu Thủy bên mặt Sở Hưu lại có vẻ do dự, không biết mình có nên lao lên hay không.
Sở Hưu nghi hoặc nói: “Các chủ còn chờ gì nữa? Liên thủ với Phương Ứng Long, cho dù không thể đánh bại Diệp Duy Không cũng phải khiến hắn trọng thương mới được. Không phải đến giờ ngươi vẫn định tọa sơn quan hổ đấu đấy chứ?”
Sắc mặt Xung Thu Thủy khá khó coi: “Chờ cái gì? Một Võ Tiên bát trọng thiên, một Võ Tiên thất trong thiên, ta mà lao lên khéo còn bị đánh trọng thương đầu tiên.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Cùng là cảnh giới Võ Tiên, chỉ là kém vài trọng thiên thôi, sao chênh lệch lớn vậy.”
Xung Thu Thủy hừ lạnh nói: “Vài trọng thiên mà thôi? Khi ngươi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã có thể chém giết Thiên Địa Thông Huyền dễ như trở bàn tay. Lúc đó ngươi nhìn những võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường như thế nào? Bây giờ Phương Ứng Long và Diệp Duy Không cũng nhìn ta như vậy đấy!”
Nghe Xung Thu Thủy nói như vậy, Sở Hưu lập tức im lặng.
Nếu đã vậy, đúng là chênh lệch rất lớn.
Nhưng tuy Xung Thu Thủy nói vậy, hắn vẫn xông lên cùng Phương Ứng Long vây công Diệp Duy Không.
Diệp Duy Không bị trọng thương ngược lại Hoàng Thiên Các hưởng lợi lớn nhất, hơn nữa nếu lúc này hắn thật sự không ra tay, khiến Phương Ứng Long nổi giận buông tay mặc kệ, bọn họ sẽ phải chịu khổ.
Chỉ có điều Xung Thu Thủy đúng là thê thảm, hắn vừa xông lên đã bị Diệp Duy Không cho một quyền đánh xuống.
Cường giả cảnh giới Võ Tiên đại chiến, Sở Hưu chỉ có thể đứng xem. Thậm chí tới cảnh giới của Phương Ứng Long và Diệp Duy Không, cho dù có đứng xem cũng không hiểu. Cho nên bên phía Sở Hưu cũng không nhàn rỗi, trực tiếp vung tay, lệnh cho người dưới trướng và võ giả Hoàng Thiên Các cùng tấn công Hàn Giang Thành.
Lần này Sở Hưu không hề nương tay, dưới tay y đều là tinh nhuệ từng tham gia tiêu diệt Huyết Hà Giáo, lúc này cũng theo hắn xung phong.
Hoàng Thiên Các có tồn tại hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Hàn Giang Thành đã coi Sở Hưu là cái đinh trong mắt, nếu lần này không đánh trọng thương Diệp Duy Không, Thương Ngô Quận của y sẽ vĩnh viễn không được bình an!
Ngay khi Sở Hưu bước vào chiến trường, Kỳ Vô Hận mặc chiến giáp băng lam đã nhảy tới trước mặt y, ánh mắt lấp lóe sát ý lạnh lẽo.
“Sở Hưu! Biết thế lúc ở Lăng La Quận ta nên không tiếc bất cứ giá nào, giết chết nhà ngươi!”
Lúc này Kỳ Vô Hận thật sự hối hận.
Khi đó hắn cho rằng mình đã rất coi trọng Sở Hưu, không ngờ hắn vẫn chưa coi trọng đủ!
Hàn Giang Thành chỉ có chừng này lực lượng, bọn họ chỉ có một cơ hội xuất thủ, nếu lần này không thể hủy diệt Hoàng Thiên Các, vậy không thể bù đắp nhân lực tài nguyên đã tiêu hao. lần tiếp theo xuất thủ, trừ phi bản thân Hoàng Thiên Các gặp bất trắc, nếu không Hàn Giang Thành phải đợi một thời gian rất dài mới có thể tích cóp đủ thực lực.
Mọi chuyện đều là vì Sở Hưu dùng cách gì không biết, chẳng ngờ lại mời được Lăng Tiêu Tông xuất thủ!
“Không tiếc bất cứ giá nào? Kỳ Vô Hận, ngươi mơ tưởng nhiều quá, cho dù ngươi không tiếc bất cứ giá nào để giết ta, không khéo kết quả còn thảm hại hơn hiện tại!”
Gầm lên một tiếng, Kỳ Vô Hận đã chẳng muốn nhiều lời với Sở Hưu, hắn thi triển lĩnh vực, gió bão vô tận ngưng tụ trong lĩnh vực, trực tiếp bao phủ lấy Sở Hưu.
Diệp Duy Không ở bên trên liều mạng, đương nhiên hắn cũng phải liều mạng ở bên dưới.
Thật ra Hàn Giang Thành bọn họ mới là không còn đường lui, dù sao nội tình của bọn họ cũng là yếu nhất. Nếu không nhân lúc Diệp Duy Không vẫn còn, Hàn Giang Thành trong thời đỉnh phong, công thành chiếm đất, gây dựng cơ nghiệp, ai biết đời sau sẽ ra sao.
Thần Vực được mở ra quanh người Sở Hưu, trực tiếp dùng cách thức thô bạo giao chiến lĩnh vực.
Trong Thần Vực, ngũ hành rối loạn, âm dương điên đảo, lực lượng cường đại vặn vẹo tiêu diệt hết thảy.
Lĩnh vực của Kỳ Vô Hận gặp phải lĩnh vực của Sở Hưu, không ngờ lại cực kỳ yếu ớt, trực tiếp bị tan rã thôn tính.
Khoảnh khắc này, Kỳ Vô Hận nhìn Sở Hưu như thấy quỷ.
Tất cả mọi người đều có lĩnh vực, tuy lĩnh vực thuộc tính khác nhau có thể khắc chế lẫn nhau, nhưng chuyện này phải xem thực lực cụ thể của võ giả.
Kết quả lúc này, rõ ràng cảnh giới của Sở Hưu không bằng hắn nhưng lĩnh vực lại hoàn toàn khắc chế hắn, rốt cuộc đây là lĩnh vực gì?
Thấy Thần Vực của Sở Hưu đã từ từ xâm chiếm lĩnh vực của hắn, Kỳ Vô Hận gầm lên một tiếng, sau lưng hiện lên con băng long khổng lồ, gầm thét giữa thiên địa, dung nhập vào quyền phong của hắn, trực tiếp đánh về phái Sở Hưu!
Những nơi quyền này đi qua, dường như cả thiên địa nguyên khí cũng bị đóng băng. Nhưng Sở Hưu lại không tránh không né, cũng đấm ra một quyền, nội lực chân hỏa thiêu đốt bừng bừng, khí huyết sôi trào tới cực hạn.
Trước đó Sở Hưu từng giao thủ với Kỳ Vô Hận, biết Băng Phách Thần Công của đối phương cực kỳ mạnh mẽ bá đạo, có thể đóng băng nội lực và khí huyết, thậm chí cả nguyên thần.
Cho nên lúc này Sở Hưu thiêu đốt nội lực chân hỏa tới cực hạn, khiến cho khí huyết sôi trào, lực lượng cơ thể đơn thuần này là thứ Kỳ Vô Hận không thể đóng băng.
Hai quyền va chạm như băng hỏa bùng nổ, thân hình Sở Hưu vẫn đứng yên tại chỗ còn Kỳ Vô Hận trực tiếp bị đánh bay!