Quan Tư Vũ thản nhiên nói: “Ta không cần trả lời cho nhánh Ẩn Ma. Tình huống trước mắt giữa Chính và Ma ta nhất định phải chọn một bên.
Giờ trên giang hồ, Chính Ma đối lập, Ẩn Ma Minh Ma gộp lại đều không bằng võ lâm Chính đạo, nói chi vẻn vẹn nhánh Ẩn Ma?
Ai mạnh ai yếu liếc qua là thấy, ta không thể đứng về phía kẻ yếu, vậy chỉ có thể trả lời cho cường giả. Ta không thể chọn khác.
Phu nhân, ngươi không cần nói nữa. Ta đã nói rồi, ta sẽ bảo vệ nàng, đứng sang bên đi.”
Mai Khinh Liên không rút lui, ngược lại quanh người lượn lờ ma khí, như có vài hình ảnh mơ hồ thiên nữ nhảy múa, không như tà ma ngoại đạo, ngược lại có cảm giác thần dị.
Quan Tư Vũ động tình với nàng nhưng thật ra Mai Khinh Liên không có tình cảm với Quan Tư Vũ. Cảm giác của nàng đối với Quan Tư Vũ hết sức phức tạp.
Là áy náy, là cảm động hay gì khác, điều này Mai Khinh Liên cũng không nói rõ được.
Có điều Mai Khinh Liên hiểu rất rõ lập trường của mình. Nàng là người trong nhánh Ẩn Ma, quan hệ thân cận với Ngụy Thư Nhai, cũng coi là người trong nhánh của Ngụy Thư Nhai.
Còn Sở Hưu là người Ngụy Thư Nhai xem trọng, là người thừa kế của nhánh Ẩn Ma. Có lẽ trong nhánh Ẩn Ma còn rất nhiều người không cho là vậy, nhưng sau lần hội nghị trước, Sở Hưu tiến vào Ma Thiên Cảnh , chí ít trên danh phận Sở Hưu chính là người thừa kế nhánh Ẩn Ma.
Cho nên bất luận ra sao, Mai Khinh Liên sẽ chỉ đứng về phía Sở Hưu.
Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Phu nhân, nàng ngây thơ quá rồi. Ta đã nói rồi mà, Xá Nữ Đại Pháp không có hiệu quả với ta. Sở Cuồng Ca đại nhân để lại rất nhiều công pháp, đều được ta dung nhập vào Thần Thông Cửu Biến, bí pháp tinh thần vô dụng với ta!”
Dứt lời, Quan Tư Vũ tay niết ấn quyết, thản nhiên phun ra hai chữ: “Khu Thần!”
Một bóng dáng nhỏ bé gầy gò ngưng tụ thành, ba đầu sáu tay, nhìn như yếu ớt nhưng những nơi nó đi qua ma khí quanh người Mai Khinh Liên đều tiêu tán, bản thân nàng cũng cảm giác được tinh thần lực của bản thân đang bị áp chế.
Bên kia, Sở Hưu điên cuồng vận chuyển Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp trong cơ thể, trường cung trong tay ngưng tụ, thi triển Diệt Hồn Tiễn. Tinh thần lực cường đại bắn ra, nhưng lại bị bóng hình sáu tay bé nhỏ đó nắm lại, mạnh mẽ bẻ gãy!
Ngày trước Hạ Hầu Trấn đánh tới cửa, Quan Tư Vũ đã vận dụng Khu Thần này cưỡng ép phá hỏng Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị.
Không giao chiến với Quan Tư Vũ thì không hiểu sự kinh khủng của hắn. Thực tế võ đạo của Quan Tư Vũ và Sở Hưu rất giống nhau, bất luận phương diện nào cũng am hiểu, không có nhược điểm rõ ràng.
Thần Thông Cửu Biến là kiệt tác ngưng tụ mấy chục thậm chí hơn trăm loại võ công, kết hợp cùng nhau, uy lực vô biên.
Trong tay Quan Tư Vũ xuất hiện một trận bàn kỳ dị, đồng thời quanh người bộc phát cương khí. Trong tay hắn không có đao nhưng vô số đao khí cương phong lại bộc phát, bao phủ lấy Mai Khinh Liên.
Hô Phong trong Thần Thông Cửu Biến được thi triển. Có điều Quan Tư Vũ không hạ thủ giết Mai Khinh Liên , Hô Phong chỉ ép Mai Khinh Liên vào phạm vi trận bàn. Trận bàn kia vừa rơi xuống đất lập tức vàng lên tiếng cơ quan, từng luồng sáng xanh lam hiện lên, không ngừng suy yếu tinh thần lực cùng cương khí của Mai Khinh Liên.
Nàng muốn phá vỡ vầng sáng màu lam kia, nhưng lực lượng trên đó lại đột nhiên ngưng tụ, không ngờ lại khiến Mai Khinh Liên không thể đánh tan nổi, chỉ có thể chịu cầm tù bên trong.
Quan Tư Vũ thản nhiên nói: “Phu nhân, không cần uổng phí công sức. Đó là Tù Thần Lao của Huyền Vũ Môn, chuyên để tạm thời giam cầm một số cường giả cấp tông sư. Sau khi ta giết sạch bọn họ sẽ thả nàng ra!”
Thực lực Quan Tư Vũ quá mạnh, vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên.
Mai Khinh Liên không ngờ Quan Tư Vũ trước nay luôn nghe theo lời mình lại có thực lực cường đại đến kinh khủng như vậy, e là Chử Vô Kỵ tới đây cũng không nắm được bao nhiêu phần thắng.
Ánh mắt Sở Hưu cũng hết sức âm trầm, y cũng xem nhẹ Quan Tư Vũ, phải nói là Quan Tư Vũ vẫn luôn giấu tài!
Thật ra Sở Hưu không ít lần chứng kiến Quan Tư Vũ xuất thủ. Đầu tiên y từng thấy Quan Tư Vũ đối chiến với Hạ Hầu Trấn, thắng rất thoải mái nhưng rõ ràng hắn không vận dụng toàn lực, chỉ thoải mái chứ không phải nghiền ép.
Còn trong Tiểu Phàm Thiên, đối thủ của Quan Tư Vũ cũng không mạnh, Quan Tư Vũ cũng chỉ thể hiện tu vi mạnh hơn bọn họ một chút. Tuy dễ dàng đánh bại nhưng bất luận đối thủ mạnh tới mức nào, thực lực Quan Tư Vũ luôn luôn giữ ở mức cao hơn đối phương một chút, lộ vẻ chiến thắng nhẹ nhàng. Như vậy đã rất kinh khủng, vì không ai mò ra rốt cuộc thủ đoạn cuối của hắn là gì.
Còn giờ Quan Tư Vũ đã gần như dốc toàn lực xuất thủ, cho dù là một chiêu tiện tay cũng khiến Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên cảm giác bất lực.
Lúc này Dương Công Độ đã nhân lúc Quan Tư Vũ động thủ với Sở Hưu, định dẫn người rút lui.
Nói lại thì năng lực của Dương Công Độ không yếu, nhưng chỉ cần hắn bố trí bày mưu, có vẻ chưa từng thành công, cứ như trời sinh gặp vận rủi vậy.
Lần này kế hoạch của Dương Công Độ không có sai lầm. Hắn điều tra thân phận của Sở Hưu cung Mai Khinh Liên, lại lợi dụng Phương Sát làm lớn chuyện, đẩy Quan Trung Hình Đường vào tuyệt cảnh buộc phải lựa chọn.
Nếu thực lực Quan Tư Vũ yếu hơn một chút, tính cách lại mềm hơn chút, vậy chắc chắn Quan Tư Vũ sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn.
Chỉ tiếc Quan Tư Vũ ương ngạnh hơn hẳn tưởng tượng của hắn, thực lực cũng vượt ngoài suy đoán. Dùng lực phá pháp, chỉ cần giết sạch bọn họ, vậy chuyện sau này đều dễ giải thích.
Lúc này thấy Dương Công Độ bỏ trốn, ánh mắt Quan Tư Vũ lập tức lộ vẻ lạnh lùng.
So với Sở Hưu, thật ra Quan Tư Vũ còn hận Dương Công Độ hơn.
Chính người này âm mưu châm ngòi khích bác mới khiến chuyện hôm nay phát sinh. Sao hắn có thể để Dương Công Độ tùy ý rời đi như vậy được?
Hơn nữa mặc dù Dương Công Độ khi bại khi thắng nhưng bố trí cục diện lớn lại chưa từng thành công. Có điều kẻ này am hiểu ngụy biện, tâm tư nhạy bén, nếu để hắn sống trở về, nói vài câu dông dài trước mặt đám tông môn Chính đạo, e rằng đám sẽ gây ra phiền toái gì đó. Giết sạch đi, rảnh nợ nhất!
Quan Tư Vũ bước mạnh lên trước một bước, tay niết ấn quyết, lập tức một luồng sáng trận pháp dâng lên trong trạch viện, ngăn cản đám người Dương Công Độ bên trong.
Quan Tư Vũ lạnh lùng nói: “Nơi này là đình viện trong nội đường Quan Trung Hình Đường chúng ta, ngươi tưởng không có trận pháp bảo hộ chắc? Mặc dù lịch sử Quan Trung Hình Đường hơi ngắn, căn cơ cũng hơi kém, nhưng đại trận hộ tông vẫn dùng được.”
Nói xong, Quan Tư Vũ đưa mắt nhìn sang đám người Tiêu Tập quát lớn: “Tất cả mọi người ra tay, giết chết Dương Công Độ cùng đám người dưới trướng, không để lại một tên!”
Đám người Tiêu Tập liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, lập tức cùng những võ giả Quan Trung Hình Đường đánh về phía đám người Dương Công Độ.
Đây là lực lượng của uy tín, bất kể sau hôm nay Quan Trung Hình Đường sẽ ra sao, chuyện hôm nay sẽ mang tới sóng gió gì, dù sao chỉ cần Quan Tư Vũ không chết, hắn vẫn là đường chủ Quan Trung Hình Đường. Bọn họ cũng quen nghe theo mệnh lệnh của Quan Tư Vũ.
Chương 767 Quan Tư Vũ chân chính
Cuối cùng Quan Tư Vũ lại liếc mắt sang Phương Sát, trầm giọng nói: “Phương Sát, ngươi cũng bị người ta lợi dụng. Nể tình ngươi không có ác ý với Quan Trung Hình Đường, ta cho ngươi một con đường sống. Giết Dương Công Độ ngươi vẫn là nhị thủ lĩnh Tập Hình Ti, quyền thế không đổi, chuyện hôm nay ta cũng coi như chưa từng xảy ra.”
Phương Sát cắn răng, thân hình bừng bừng sát khí, trực tiếp đánh về phía Dương Công Độ.
Giờ ngoại trừ nghe theo Quan Tư Vũ, hắn không còn lựa chọn nào khác, huống hồ hắn cũng cực kỳ căm hận Dương Công Độ, hận hắn lợi dụng bản thân gây ra tình cảnh hiện tại.
Dương Công Độ cũng cầm cây quạt xếp trên tay giao đấu với Phương Sát, nhưng sau mười mấy chiêu hắn lại có vẻ rơi xuống hạ phong.
Thật ra bản thân Dương Công Độ có thiên phú và ngộ tính rất mạnh, bằng không hắn đã chẳng dùng tuổi trung niên, đã bỏ lỡ lỡ kỳ tu luyện tốt nhất rồi mà còn tu luyện tới cảnh giới tông sư.
Nhưng rất đáng tiếc, tất cả tinh lực của hắn không đặt trên mặt võ đạo, chuyện này cũng khiến cho tu vi của hắn mặc dù không yếu nhưng năng lực thực chiến lại chẳng mạnh, chí ít cũng không bằng Phương Sát.
Hắn có thể liệt vào Phong Vân Bảng là nhờ vào mưu kế chứ không phải thực lực.
Nhìn trận pháp dâng lên bên ngoài, Sở Hưu thầm hô không ổn. Quan Tư Vũ thật sự cứng rắn, định hốt gọn bọn họ.
Nhìn Quan Tư Vũ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Quan đường chủ, thật ra cũng không cần làm đến mức như vậy. Tông môn Chính đạo đâu phải một lòng. Ngươi giết ta mặc dù có thể trả lời cho bọn chúng nhưng bản thân ngươi cũng đừng hòng nhận được lợi lộc gì.
Ngược lại, hôm nay ngươi thả chúng ta đi, chỉ giết đám người Dương Công Độ. Đến lúc đó ngươi đẩy hết lên đầu tên Ma đạo là ta, như vậy chẳng tốt hơn sao?”
Quan Tư Vũ tay niết Bàn Sơn Ấn, thế như Thái Sơn áp đỉnh, thiên địa nguyên khí xung quanh đều phát ra một tiếng đè ép nổ vang.
“Đương nhiên không được! Sở Hưu, hôm nay ta mặc ngươi nói trên trời dưới bể gì cũng vô dụng. Nếu ngươi đã tính toán mưu đồ Quan Trung Hình Đường của ta, vậy hôm nay ngươi cứ nằm lại vĩnh viễn trong Quan Trung Hình Đường này đi!”
Người có địa vị như Quan Tư Vũ nói là cố chấp cũng được, của nói là quả quyết cũng tốt. Dù sao chỉ cần là việc Quan Tư Vũ đã quyết định, hắn sẽ không dễ dàng thay đổi, nói chi tình hình như hiện tại.
Lúc này trong lòng Sở Hưu cũng thầm mắng Dương Công Độ, tên này đúng là
ôn thần, bản thân không được việc thì thôi, còn khiến người ta hỏng chuyện.
Sở Hưu tay niết Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, cửu ấn hợp nhất, chín luồng phật ấn như vòng quay nhanh chóng chuyển động. Thân hình Sở Hưu ở trong vòng quay đó, theo ấn pháp trên tay y đánh ra, chín luồng phật ấn hợp nhất bộc phát, uy thế rung chuyển trời đất, lực lượng Bàn Sơn của Quan Tư Vũ cũng lập tức vỡ vụn.
“Hô Phong!”
Hai chữ thản nhiên phun ra, chỉ trong chớp mắt, cương khí vô tận hội tụ thành cuồng phong mang theo lưỡi đao quét ngang trăm trượng, trực tiếp đánh về phía Sở Hưu.
Cùng một chiêu, đối mặt với Mai Khinh Liên, Quan Tư Vũ chi tạm thời ép lui, còn khi đối mặt với Sở Hưu lại hận không thể chém y cả trăm ngàn nhát. Đổi xử thật sự quá khác biệt.
Thân trong lưỡi đao vô biên đó, huyết khí vô biên bùng lên trên Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu, y trực tiếp vận dụng Hóa Huyết Thần Đao, dẫn đắt lực lượng khí huyết trong cơ thể bản thân bám trên Thiên Ma Vũ.
Một đao chém ra, khí thế hung ác sắc bén xé rách đao phong vô tận kia, chém thẳng về phía Quan Tư Vũ.
Thật ra trước nay Sở Hưu chưa từng vận dụng toàn lực.
Hai thân phận, trong đó thân phận Sở Hưu nắm giữ nhiều võ thuật khá mạnh, còn thân phận Lâm Diệp lại nắm giữ võ công tác ác quỷ dị như Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng thủ đoạn liều mạng có uy lực khủng khiếp như bảy thanh ma đao cùng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo.
Chia ra dùng, Sở Hưu nhiều nhất chỉ vận dụng được bảy phần lực lượng. Còn lần này đối mặt với Quan Tư Vũ, Sở Hưu đã vận dụng toàn lực!
Một đao chém ra lưỡi đao gió, Quan Tư Vũ mặt không đổi sắc, xuất chưởng đánh ra, giữa không trung cương khí ngưng tụ thành bàn tay khổng lồ lớn chừng trăm trượng, đánh về phía Sở Hưu!
Thần Thông Cửu Biến, Phiên Thiên!
Một chưởng này không đơn giản là chụp mà là bắt, những nơi nó đi qua, thiên địa nguyên khí đều bị giam cầm bên trong. Còn bản thân Sở Hưu lại như Tôn hầu tử rơi vào lòng bàn tay phật Như Lai. Một đao đó khoảng cách rất gần nhưng lại như vĩnh viễn không tới được trước mặt Quan Tư Vũ.
Bàn tay nắm chặt như bóp chết một con ruồi, muốn bóp chết Sở Hưu bên trong.
Ngay khoảnh khắc bàn tay nắm lại, Sở Hưu trong đó đã niết phật ấn, sau lưng hiện ra pháp tướng Đại Nhật Như Lai, nóng rực như lửa, phật quang chiếu rọi bốn phương.
Hoán Nhật Đại Pháp!
Phật quang kim sắc vô tận tỏa ra trong bàn tay khổng lồ đó, xuyên qua chướng ngại, phá tan bàn tay lớn đó.
Thân hình Sở Hưu như tia chớp lao về phía Quan Tư Vũ, không biết từ khi nào bảy thanh ma đao đã được Sở Hưu cõng sau lưng, sau đó tay của y nắm lên một thanh đao. Tên của thanh đao đó là: Ái!
Thâm sân si hận ái ác dục. Chữ ái này lại không phải cảm xúc tiêu cực.
Nhưng ái có thể khiến người ta điên cuồng, khiến người ta cố chấp, khiến người ta lạc mất bản tâm!
Ái Đao chém ra, không có ma khí ngập trời, cũng chẳng có dị tượng gì, chỉ là một đao đơn giản, thậm chí không có chút cương khí nào.
Nhưng một đao đó lại dẫn dắt đủ loại cảm xúc trong nội tâm Quan Tư Vũ, cho dù Thần Thông Cửu Biến của hắn có thể ngăn cản bí pháp nguyên thần cũng vô dụng, một đao đó chém thẳng vào trái tim Quan Tư Vũ.
Thanh niên gia nhập Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ dâng hiến cả cuộc đời cho Quan Trung Hình Đường. Vì bốn chữ thiết diện vô tư, ai biết Quan Tư Vũ đã trả giá lớn tới nhường nào?
Từ thanh niên tới trung niên, trên lưng Quan Tư Vũ lại mang theo càng nhiều thứ, trách nhiệm vĩnh viễn lớn hơn tất cả. Sở Cuồng Ca coi trọng, đệ tử Quan Trung Hình Đường kỳ vọng, tất cả đều đặt lên lưng hắn.
Mãi tới khi Mai Khinh Liên tới bên cạnh hắn, Quan Tư Vũ mới cảm thấy trong thế giới mình có một sắc thái bất đồng.
Hắn biết trong lòng Mai Khinh Liên có ác ý, cũng biết nàng chỉ đóng kịch với mình.
Nhưng không biết từ khi nào, Quan Tư Vũ lại chậm rãi đóng kịch theo nàng, biến mình thành một nhân vật trong vở kịch đó.
Cuộc đời như vờ kịch, nhưng Quan Tư Vũ đã coi vở kịch này là thật.
Ái Đao chém xuống, thân hình Quan Tư Vũ ngây ngốc tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Nhưng khi đao kia tới gần người, Quan Tư Vũ lại đột nhiên vươn tay, không ngờ lại trực tiếp nắm lấy thân đao trong tay, giọng nói khàn khàn: “Đây là bảy thanh ma đao mà ngươi từng dùng để đánh trọng thương Hư Hành, giết chết Chân Dương Tử hay sao? Đúng là quỷ dị, nhưng không đủ mạnh!”
Dứt lời, Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng lực lượng cực mạnh đánh tới, cương khí cường đại trực tiếp tràn vào Ái Đao. Thân hình Sở Hưu lui phía sau vài bước, nhưng thân đao đã bị lực lượng mạnh mẽ kia trực tiếp chấn nứt!
Trong lòng Quan Tư Vũ có tình yêu, nhưng hắn lại dùng lực lượng ý chí cường đại của mình trấn áp tình yêu đó. Cho dù bao năm như vậy, hắn vẫn luôn biết thân phận Mai Khinh Liên, cũng biết Mai Khinh Liên có âm mưu với Quan Trung Hình Đường của hắn. Nhưng Quan Tư Vũ vẫn tiếp tục đóng kịch với nàng, tỉnh táo chứng kiến tất cả.
Chương 768 Bí ẩn 1
Sau khi nhận được bảy thanh ma đao, đây là lần đầu tiên Sở Hưu vận dụng bảy thanh ma đao mà lại mất đi hiệu lực.
Đương nhiên chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Sở Hưu, thất tình lục dục là lực lượng cảm xúc của bản thân con người, nhưng chỉ cần là cảm xúc cũng có khả năng bị áp chế. Cũng như Quan Tư Vũ hiện tại, tình cảm của hắn rất mãnh liệt nhưng hắn có thể dùng nghị lực của bản thân mạnh mẽ áp chế cảm xúc này, có thể nói là cực kỳ kinh khủng.
Nói cách khác, thật ra khả năng tự chủ của Quan Tư Vũ còn kinh khủng hơn so với những đạo sĩ hòa thượng như Hư Hành, Chân Dương Tử.
Chỉ tiếc cho một trong bảy thanh ma đao của Sở Hưu mà thôi!
Bảy thanh Ma đạo không tính là thần binh, thậm chí xét theo mức độ chắc chắn còn không bằng Thiên Ma Vũ của Sở Hưu.
Tác dụng chân chính của bảy thanh ma đao là năng lực quỷ dị dẫn phát thất tình lục dục. Một khi chuyện này mất đi tác dụng, bảy thanh ma đao thậm chí còn không bằng một bảo binh bình thường.
Chẳng qua tuy Sở Hưu bị vỡ mất một trong bảy thanh ma đao, nhưng thần sắc y không hề biến đổi, không ngờ vẫn chủ động tấn công về phía Quan Tư Vũ.
Hừ lạnh một tiếng, Quan Tư Vũ vừa định xuất thủ tiếp, có điều hắn lại đột nhiên quay người, tay niết Bàn Sơn Ấn, trực tiếp đánh về phía sau.
Không biết từ lúc nào, một người áo đen đã đứng sau lưng hắn.
Dưới Bàn Sơn Ấn, làn gió thổi tung mặt nạ của người áo đen, gương mặt trắng bệch vô thần của An Lưu Niên cũng lộ ra.
“Hóa ra An Lưu Niên bị ngươi giết!”
Ánh mắt Quan Tư Vũ lóe lên ánh sáng lạnh. Hắn nên nghĩ ra từ sớm mới phải, tên ‘người mình’ Sở Hưu này còn có nhiều lý do để giết An Lưu Niên hơn người ngoài.
Có điều mặc dù Quan Tư Vũ không nhận ra căn nguyên của con rối người này nhưng hắn cũng cảm nhận được trên thi thể An Lưu Niên này không chỉ tỏa ra tử khí mà còn có một khí tức cực kỳ quỷ dị tà ác, cho nên Bàn Sơn Ấn kia không hề ngừng lại, trực tiếp đánh về phía An Lưu Niên.
Nhưng đúng lúc này, cái miệng An Lưu Niên càng lúc càng há to, cuối cùng lớn tới mức chẳng giống người. Cương khí vô tận bị hắn nuốt sạch vào trong miệng, một con quỷ đói đầu có hai sừng đầy quỷ dị leo ra từ miệng lan, lại há to miệng, muốn nuốt sống An Lưu Niên vào trong.
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu dùng con rối người sử dụng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo. Có điều thấy con rối người ra tay, ngay chính Sở Hưu cũng không nhịn được hửi thầm Công Thâu Nguyên. Rốt cuộc hắn đang giở trò quỷ gì vậy?
Hóa thân Ngạ Quỷ Đạo chỉ có tinh hồn, cho nên dùng con rối người làm lọ chứa, trực tiếp để hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ngưng tụ hư thể, sau đó cắn nuốt hấp thu thực thể là được. Không khác lắm với cách vận dụng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo của Sở Hưu ngày trước.
Thế nhưng Công Thâu Nguyên lại chơi trò bố trí trận pháp trong con rối, nhất định phải khiến hóa thân Ngạ Quỷ Đạo leo ra từ miệng con rối người, đây chẳng phải thẩm mỹ có vấn đề thì là gì?
Chứng kiến bản thân sắp bị hóa thân Ngạ Quỷ Đạo nuốt chửng vào trong, quanh người Quan Tư Vũ lóe lên ánh sáng vàng kim lóng lánh, vô số trường kiếm hội tụ thành phù văn kiến trận, phủ xuống ngập trời.
“Tru Tà!”
Trong Thần Thông Cửu Biến dung hợp vô số công pháp, thức Tru Tà này của Quan Tư Vũ có thể dễ dàng nhận ra dấu vết công pháp hàng ma của Đạo môn.
Còn ngay khi Quan Tư Vũ xuất thủ, Sở Hưu cũng điểm ra một chỉ, lực lượng chết chóc cùng hủy diệt vô biên dung nhập vào, lực lượng màu đen xuyên qua hư không, như chia cắt ra một vùng đất chết chóc!
Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ!
Quan Tư Vũ lúc này không buồn quay đầu, cũng giơ ngón tay nhẹ nhàng điểm ra. Một luồng kiếm khí lóng lánh bắn tới, nhìn như không đáng chú ý, thậm chí ngay võ giả Ngoại Cương cảnh xuất kiếm còn có khí thế hơn luồng kiếm khí bé nhỏ này.
Nhưng chính một luồng kiếm khí nhẹ nhàng đó lại xé tan thiên địa nguyên khí, giữa thân kiếm bé nhỏ ẩn chứa kiếm đạo sắc bén tới cực hạn!
Trước kiếm khí đó, bất cứ lực lượng nào cũng bị xé tan chia cắt, thậm chí Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ đại biểu cho chết chóc và hủy diệt cũng vậy!
Kiếm khí Tru Tà đầy trời trấn áp hóa thân Ngạ Quỷ Đạo, ép lui con rối người. Còn một luồng kiếm khí bé nhỏ kia lại ẩn chứa kiếm khí còn mạnh hơn cả thủ tọa Tứ Đại Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành. Chỉ nhẹ nhàng xoay chuyển đã triệt để phá tan Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ của Sở Hưu.
Sở Hưu cùng Quan Tư Vũ ngươi tới ta đi vài chiêu, nhìn như ngang tài ngang sức nhưng thực tế sắc mặt Sở Hưu đã trắng bệch.
Bất luận vận dụng bảy thanh ma đao, Cửu Ấn Hợp nhất, chỉ những thủ đoạn được coi là tuyệt kỹ nào mới có thể ngăn một chiêu của Quan Tư Vũ.
Cho dù vận dụng con rối người không tới mức khiến Sở Hưu bị hóa thân Ngạ Quỷ Đạo phản phệ, nhưng vận dụng con rối người cũng tiêu hao tinh thần lực của Sở Hưu.
Giao thủ liên tiếp như vậy, lực lượng của Sở Hưu đã gần khô kiệt.
Đương nhiên không phải Sở Hưu không có đường chống cự sống sót. Tỷ như tàn chiêu Thất Đại Hạn y lấy được từ Hắc Ma Tháp từng khiến Sở Hưu nhìn
một cái mà trực tiếp hộc máu. Còn Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm cùng Diệt Tam Liên Thành Tiễn mà giờ y cũng không biết mình có thể thi triển được không.
Chỉ có điều những võ thuật mà ngay Sở Hưu cũng không dám xác định có dùng được không đó rất không đáng tin, một khi vận dụng, vậy chắc chắn là tới bước đường cùng rồi.
Đương nhiên bên phía Sở Hưu càng nguy hiểm, còn có người lại nguy hiểm hơn, tỷ như bên phía Dương Công Độ.
Thực lực bản thân Dương Công Độ không quá mạnh, còn những người hắn mang theo mặc dù là người của Long Kỵ Cấm Quân nhưng chỉ là vài tiểu đội trong Long Kỵ Cấm Quân. Còn đối thủ của bọn hắn lại là toàn bộ tinh nhuệ trong Quan Trung Hình Đường.
Ở đây bất luận là chưởng hình quan như mấy vị Tiêu Tập hay những võ giả Quan Trung Hình Đường khác, dẫu sao người có tư cách tới đây bàn bạc đều không phải hạng phàm. Vừa giao thủ, thực lực lập tức phân chia cao thấp.
Đặc biệt là Phương Sát, lúc này hắn ra tay điên cuồng, chỉ hận không thể lập tức chém Dương Công Độ thành muôn mảnh.
Lần này hắn bị Dương Công Độ lợi dụng, thiếu chút nữa khiến Quan Trung Hình Đường lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đúng là hắn có tư tâm, đúng là hắn bất mãn Quan Trung Hình Đường che chở cho Mai Khinh Liên. Nhưng hắn không muốn Quan Trung Hình Đường bị hủy diệt.
Càng đánh tình thế càng nguy cấp, cho dù Dương Công Độ vận dụng những thủ đoạn ẩn giấu cũng vô dụng.
Nhìn Quan Tư Vũ, Dương Công Độ hét lớn: “Quan Tư Vũ, thả ta rời đi! Ta còn một bí mật lớn có thể nói cho ngươi.”
Quan Tư Vũ đang chuẩn bị bắt Sở Hưu lại không hề bị lay động.
Trên giang hồ ai ai cũng biết mồm mép Dương Công Độ còn mạnh hơn công phu quyền cước của hắn nhiều, am hiểu nhất là mê hoặc nhân tâm. Cho nên giờ Quan Tư Vũ cũng lười nghe hắn nói nhảm.
Chứng kiến Quan Tư Vũ căn bản không nghe lời hắn, Dương Công Độ trực tiếp hô lớn: “Quan Tư Vũ! Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ngày trước vì sao Sở Cuồng Ca lại chết ư? Năm xưa Sở Cuồng Ca coi ngươi như đệ tử chân truyền, nhưng mãi tới trước lúc chết hắn cũng không nói với ngươi rốt cuộc ai làm hắn trọng thương.
Hơn nữa cái chết của Sở Cuồng Ca còn liên lụy tới tương lai của Quan Trung Hình Đường. Nếu ngươi không giải quyết vấn đề này, Quan Tư Vũ ngươi thân là người kế nhiệm Sở Cuồng Ca, e rằng ngươi cũng cách cái chết không bao xa!”
Chương 769 Bí ẩn 2
Nghe Dương Công Độ nói vậy, Quan Tư Vũ đột nhiên quay người, lạnh giọng nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi biết kẻ hạ độc thủ với Sở Cuồng Ca đại nhân là ai?”
Ngày trước Sở Cuồng Ca chấp chưởng Quan Trung Hình Đường hơn hai mươi năm, đang tuổi tráng niên lại bất hạnh bỏ mạng. Đây là việc đáng tiếc đối với Quan Trung Hình Đường, nhưng cũng là một bí ẩn.
Thân là người thừa kế Sở Cuồng Ca, Quan Tư Vũ biết Sở Cuồng Ca ngày trước rốt cuộc mạnh tới mức nào, thậm chí còn mạnh hơn hắn hiện tại rất nhiều, đã bước nửa bàn chân vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Thế nhưng đột nhiên có một ngày, khi Sở Cuồng Ca trở lại Quan Trung Hình Đường đã hấp hối sắp chết, cố gắng dùng uy tín của mình giao Quan Trung Hình Đường cho Quan Tư Vũ xong lập tức mất mạng. Trước khi hắn chết mọi người đều không biết rốt cuộc Sở Cuồng Ca bị ai hại chết!
Lúc đó mặc dù Sở Cuồng Ca có rất nhiều kẻ thù, nhưng thực tế trên giang hồ không mấy ai giết được hắn. Không phải vì thực lực của hắn mà vì danh tiếng của hắn.
Cự Hiệp Sở Cuồng Ca, thanh danh thật sự quá lớn, mặc dù hắn không phải người trong Chính đạo nhưng thân là người hiệp nghĩa, danh tiếng còn lớn hơn cả tông môn Chính đạo như Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn.
Cho nên dù Sở Cuồng Ca đắc tội với rất nhiều người, nhưng nếu ai giết hắn chắc chắn sẽ bị hầu hết người trong giang hồ thóa mạ, thanh danh tiêu tan, tiếng xấu lưu muôn đời.
Còn lúc đó Ma đạo chưa có dấu hiệu phục hưng, ngay cả Dạ Thiều Nam giáo chủ Bái Nguyệt Giáo cũng bế quan lĩnh ngộ Bổ Thiên Tâm Kinh, căn bản không có giao tiếp gì với Sở Cuồng Ca.
Huống hồ nói một câu không dễ nghe, Sở Cuồng Ca đắc tội với người trong Chính đạo còn nhiều hơn người trong Ma đạo, cho nên khả năng người trong Ma đạo giết hắn không lớn. Kể cả sau đó kiểm tra vết thương, mọi người cũng không nhận ra rốt cuộc Sở Cuồng Ca chết trong tay ai.
Có điều khi đó Quan Trung Hình Đường nhất trí cho rằng hành động của Sở Cuồng Ca đã chọc giận một số đại lão trong giang hồ, khiến cho một, thậm chí vài thế lực liên thủ với nhau trừ khử Sở Cuồng Ca.
Không tìm được hung thủ, mọi chuyện đành bỏ qua. Nhưng giờ nghe ý Dương Công Độ, có vẻ hắn biết chân tướng chuyện năm xưa?
“Phương Sát, dừng tay!”
Quan Tư Vũ quát bảo Phương Sát đang định xuất thủ tiếp ngưng lại. Hắn vừa đưa mắt nhìn sang Dương Công Độ, Dương Công Độ không dám nói nhảm tới nửa câu, cũng chẳng thừa nước đục thả câu theo thói quen. Hắn chỉ đơn giản
thuật lại câu chuyện nhanh gọn tới cực điểm.
“Ngày trước Sở Cự Hiệp chết trong tay La Thần Quân của Thiên Môn Cửu Đại Thần Tướng!”
Câu nói này vừa thốt lên, tất cả mọi người đều sửng sốt, như chưa kịp phản ứng lại. Ngay sau đó Quan Tư Vũ mới hét lớn một câu: “Không thể nào!”
Không thể trách mọi người phản ứng như vậy, lý do là hai chữ Thiên Môn cách giang hồ rất gần mà lại rất xa. Xa tới mức nhiều người tuy nghe tới tên Thiên Môn nhưng cả đời chỉ coi như truyền thuyết, thậm chí chưa từng chứng kiến.
Ca dao giang hồ của Phong Mãn Lâu truyền khắp giang hồ, nhưng từ ngày có nó, thế lực trong đó vẫn luôn thay đổi. Cho dù là Tam Đại Đạo Môn cũng không giống với Tam Đại Đạo Môn trong cao dao giang hồ ban đầu.
Trừ Nam Bắc Phật Tông ra, thế lực duy nhất không hề thay đổi trong ca dao giang hồ chính là hai thế lực ban đầu, Đông Tây Nhị Trọng Thiên!
Trong đó đông là chỉ Đông Hải Tự Tại Thiên, là một thế lực nhất mạch đơn truyền vô số năm, chỉ có một người nhưng sánh ngang tông môn đứng đầu giang hồ.
Còn tây lại chỉ là Tây Côn Luân Thiên Môn. Cho dù trong thời điểm đỉnh phong của Côn Luân Ma Giáo cũng không thể hoàn toàn chiếm cứ dãy núi Tây Côn Luân, chỉ có thể mặc cho thế lực cường đại này đứng cách dãy núi nhìn nhau với mình.
Tây Côn Luân Thiên Môn tồn tại trên giang hồ đã vô số năm từ sau đại kiếp nạn thượng cổ, Tây Côn Luân Thiên Môn vẫn luôn tồn tại, nhưng lại hết sức bí ẩn, lại cường đại tới mức vô cùng thần bí.
Khi nghe ca dao giang hồ mọi người đều nghe tới Đông Tây Nhị Trọng Thiên, nhưng thực tế số người chứng kiến bọn họ có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn sự cường đại của bọn họ vẫn chỉ trong truyền thuyết.
Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng của Phong Mãn Lâu, trong đó Chí Tôn Bảng có một số thứ hạng cả vài trăm năm chưa từng thay đổi. Tỷ như hạng nhất cùng hạng hai luôn là của Độc Cô Duy Ngã cùng Ninh Huyền Cơ.
Khi không tìm thấy thi thể hai người này hay kết quả xác thực, cho dù đã qua ngàn năm, hai vị trí này vẫn không hề thay đổi.
Còn giờ người đứng hạng ba trên Chí Tôn Bảng chính là thiên chủ của Đông Hải Tự Tại Thiên, Chung Thần Tú. Chỉ một người mà ngang với thế lực cao cấp nhất trên giang hồ.
Trong giang hồ, số người từng tiếp xúc với Chung Thần Tú chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù bản thân Phong Mãn Lâu cũng không biết hình dáng thật của Chung Thần Tú. Tất cả mọi chuyện liên quan tới Chung Thần Tú đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nghe nói Chung Thần Tú từng đặt cược một ván cờ dưới gốc cây bồ đè, người cược cùng hắn là phương trượng đời trước của Tu Bồ Đề Thiền Viện, Thần Tăng - A Bì Già La. Ván cờ đó hắn thắng trăm năm tuổi thọ của A Bì Già La, khiến cho A Bì Già La ngay hôm sau đã nhường chức vị phương trượng lại, ngày tiếp nữa quy khư viên tịch.
Nghe nói Chung Thần Tú từng tới Tàng Kiếm Sơn Trang mượn kiếm thưởng thức, khiến vài thanh thần binh của Tàng Kiếm Sơn Trang chủ động nhận chủ, nhưng đều bị Chung Thần Tú bỏ lại như giày rách.
Nghe nói Chung Thần Tú từng gặp mặt Dạ Thiều Nam giáo chủ Bái Nguyệt Giáo. Hai bên không xuất một chiêu, Dạ Thiều Nam đã chủ động nhận thua, bế quan vài chục năm lĩnh ngộ Bổ Thiên Tâm Kinh, chưa tới đại thành thề không xuất quan.
Chuyện gần nhất có liên quan tới Chung Thần Tú là vài chục năm trước, một nhân vật chính còn lại trong đó chính là môn chủ Thiên Môn, Quân Vô Thần đứng hạng tư trên Chí Tôn ảng.
Hai người đại chiến một trận bên biển đông, nghe nói trận đánh đó lớn tới mức trời sụp đất lở, biển gầm bộc phát. Kết quả là Quân Vô Thần trọng thương, bế quan vài chục năm không hề ra khỏi Thiên Môn một bước.
Hai vị này đều là người trong truyền thuyết, Chung Thần Tú mặc dù đứng hạng ba trên Chí Tôn Bảng nhưng thực tế hôm nay hắn đã là thiên hạ đệ nhất.
Còn vị Quân Vô Thần bế quan trong Tây Côn Luân Thiên Môn là thiên hạ đệ nhị.
Quan Tư Vũ có làm sao cũng không ngờ cái chết của Sở Cuồng Ca năm xưa lại có liên quan tới Thiên Môn. Đáng lý ra Sở Cuồng Ca không có liên quan gì tới Thiên Môn mới đúng.
Thiên Môn là một tông môn cực kỳ thần bí, không ai biết lai lịch của Thiên Môn, cứ như Thiên Môn đột nhiên xuất hiện trong giang hồ vậy.
Hơn nữa nhân số Thiên Môn vẫn luôn rất ít, trừ môn chủ Thiên Môn ra còn có Cửu Đại Thần Tướng. Nhưng nghe nói Cửu Đại Thần Tướng này tuy rất ít khi thủ, song mỗi vị đều có thực lực ngang với hai mươi hạng đầu Phong Vân Bảng. Có điều do nhiều nguyên thân đặc thù, Phong Mãn Lâu không dám xếp chi tiết này vào Phong Vân Bảng.
Trừ Cửu Đại Thần Tướng ra, còn lại trong Thiên Môn không quá trăm người, nhưng đệ tử đều là thiên tài hiếm có, ngàn dặm mới tìm được một người. Chỉ người như vậy mới có tư cách được Thiên Môn nhận làm đệ tử.
Nhiều năm như vậy, chín thành chín thời gian Thiên Môn đều trấn thủ trên dãy núi Tây Côn Luân, rất ít khi bước ra giang hồ. Cho dù có bước vào giang hồ cũng chỉ có vài người lẻ tẻ chứ không phát động toàn bộ nhân lực.
Chương 770 Thiên Môn
Không ai biết tôn chỉ của Thiên Môn là gì, cũng không ai biết Thiên Môn muốn gì. Dù sao bao năm như vậy Thiên Môn vẫn luôn rất mạnh, chưa bao giờ suy yếu.
Cho dù là Côn Luân Ma Giáo trong thời kỳ cường thịnh nhất cũng không thể đuổi hẳn Thiên Môn ra khỏi Tây Côn Luân, độc bá dãy núi Côn Luân.
Phải biết mặc dù dãy núi Tây Côn Luân rất lớn, đừng nói chứa cả Côn Luân Ma Giáo cùng Thiên Môn, cho dù thêm mười mấy thế lực cũng được. Nhưng bên cạnh giường nằm sao có thể để người khác ngủ ngáy, với uy thế của Côn Luân Ma Giáo năm xưa cũng không cách nào độc bá dãy núi Côn Luân, vẫn phải nhìn Thiên Môn qua dãy núi. Từ điểm này cũng có thể thấy thực lực của Thiên Môn.
Nếu là La Thần Quân trong Cửu Đại Thần Tướng của Thiên môn xuất thủ, vậy đối phương quả thật có thực lực giết chết Sở Cuồng Ca, cũng có tư cách không sợ phiền phức. Hơn nữa cũng đúng là bọn họ không thể nhận ra võ thuật của võ giả Thiên Môn.
Nhưng Quan Tư Vũ nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao người của Thiên Môn lại giết chết Sở Cuồng Ca?
Quan Tư Vũ ngưng thần nhìn đan dược, lạnh lùng nói: “Thiên Môn rõ ràng không có giao tiếp gì với cuối cùng đại nhân, vì sao lại giết chết Sở Cuồng Ca đại nhân? Dương Công Độ, ngươi vội vàng muốn thoát thân, bịa chuyện cũng phải có giới hạn chứ?”
Sở Hưu lén lút khôi phục chân khí, thân hình cũng lặng lẽ lui lại phía sau.
Y cũng rất tò mò về chuyện này, trong lúc sống chết thế này hẳn Dương Công Độ không dám nói dối lừa gạt Quan Tư Vũ.
Có điều mọi chuyện đã tới nước này, là thật hay giả đã chẳng quan trọng, nghĩ cách thoát thân mới là chuyện cấp bách nhất.
Dương Công Độ vội vàng nói: “Đã tới nước này rồi sao ta dám bịa chuyện lừa ngươi? Lúc đó trận chiến diễn ra ở Đông Tề, mặc dù không mấy ai chứng kiến nhưng người khác không biết, chẳng lẽ chuyện lớn như vậy xảy ra ở Đông Tề mà bản thân Đông Tề lại không biết hay sao?
Chỉ có điều hai bên một là thần tướng của Thiên Môn, một là Sở Cuồng Ca cho nên chuyện này không được tuyên truyền mà bị ghi lại trong sách mật của Đông Tề, được cất giấu cẩn thận. Chuyện này là ta tình cờ phát hiện.
Vị La Thần Quân của Thiên Môn kia có vẻ muốn thứ gì đó, thậm chí không tiếc ra tay đại khai sát giới với một thế lực nhưng lại bị Sở Cuồng Ca ngăn cản. Cuối cùng hai bên kịch chiến, vật kia hẳn không phải bị La Thần Quân lấy được, hơn nữa La Thần Quân cũng trọng thương, lại ngại quy củ Thiên Môn, hắn nhất định phải trở về Thiên môn trong thời hạn, cho nên chỉ có thể để mặc Sở Cuồng Ca sắp chết, rời khỏi.
Hơn nữa ta cũng phân tích ra quy luật mà thần tướng ra khỏi Thiên Môn. Nếu ta không tính sai thời gian tới vị La Thần Quân của Thiên môn sẽ ra khỏi Tây Côn Luân lần nữa, chắc chắn hắn sẽ tới Quan Trung Hình Đường đòi lại thứ kia!
Quan đường chủ, ngươi tha cho ta một lần, ta nguyện đứng ra điều tiết giúp ngươi và Thiên Môn, kết thúc chuyện này. Mặc dù Thiên Môn rất cường đại, nhưng phía sau ta là triều đình Đông Tề, chắc chắn Thiên Môn sẽ nể mặt!”
Thật ra chuyện này Dương Công Độ đã biết từ lâu, hắn cũng hiếu kỳ rốt cuộc lúc trước Sở Cuồng Ca giành được thứ gì từ La Thần Quân của Thiên Môn.
Có điều kẻ ngu cũng đoán được, thứ khiến Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn phải ra tay cướp đoạt chắc chắn không phải vật phàm.
Quan Tư Vũ nhíu mày, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, có phần vượt ngoài dự liệu của hắn, không ngờ lộn xộn tới cuối lại xuất hiện cả Thiên Môn trong truyền thuyết.
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên bên ngoài: “Nể mặt Đông Tề ngươi? Thiên Môn ta không cần nể mặt bất cứ ai. Cho dù lão hoàng đế Đông Tề đích thân tới cũng vậy cả thôi!”
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một kẻ ăn mặc kỳ quái đang đứng bên ngoài không biết từ khi nào.
Hắn mặc một bộ áo đen, trên người còn có giáp đen hoa văn rồng.
Tướng mạo hắn không anh tuấn nhưng cũng chẳng xấu xí, chỉ là một người trung niên dáng vẻ bình thường, nhưng nửa mặt bên phải hắn có khắc hình rồng tinh xảo, giống hệt hoa văn rồng trên giáp đen, càng tôn thêm vẻ kỳ dị.
Mọi người xung quanh đánh nhau nửa ngày, cho dù cả Quan Tư Vũ cũng không phát hiện rốt cuộc người này đến đây từ bao giờ!
“La... La Thần Quân!”
Dương Công Độ trợn tròn hai mắt, nói ra cái tên này.
Ngay bản thân Dương Công Độ cũng không ngờ La Thần Quân lại tới đây thật, cái miệng của hắn thật quá linh nghiệm!
Nhìn trận pháp dâng lên bên ngoài đình viện, khóe miệng Lâm Tự Quyết nhếch lên thành một nụ cười, đó là một nụ cười bao hàm vẻ khinh thường.
Hắn giơ một ngón tay nhàng điểm lên trận pháp kia, một vầng sáng kỳ dị lan tỏa như gợn sóng. Lần tiếp theo điểm xuống, gợn sóng càng kịch liệt. Cuối cùng một tiếng nổ vang lên, đại trận hộ tông của Quan Trung Hình Đường đã lập tức vỡ vụn!
Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần!
Vị La Thần Quân của Thiên Môn này là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, y nhanh chóng tích góp lực lượng, thân hình lặng lẽ di chuyển về phía sau, nháy mắt ra hiệu với Mai Khinh Liên bị
khóa trong trận bàn.
Mãi tới lúc này Sở Hưu mới chợt nhớ ra, đại sự xảy ra với Quan Trung Hình Đường trong cốt truyện gốc rốt cuộc là vì sao.
Trước đó Sở Hưu vẫn luôn cho rằng đại sự của Quan Trung Hình Đường trong cốt truyện gốc là vì Mai Khinh Liên âm mưu đoạt lấy Quan Trung Hình Đường.
Có điều giờ xem ra vị thánh nữ đại nhân này thật quá ngây thơ. Nàng cho rằng mình đang đùa bỡn kẻ khác, không ngờ tất cả đều bị Quan Tư Vũ nhìn hết trong mắt.
Giờ có Sở Hưu, Quan Tư Vũ còn có thể dùng lực lượng bản thân hoàn toàn ổn định cục diện. Nếu không có Sở Hưu, Dương Công Độ sẽ phải đối đầu trực diện với Quan Tư Vũ, có lẽ đã chết bảy tám lần rồi.
Chuyện đại sự gây ra biến cố ở Quan Trung Hình Đường là vị La Thần Quân của Thên Môn trước mặt. Cho dù có Sở Hưu xuất hiện làm sản sinh hiệu ứng cánh bướm nhưng rõ ràng không ảnh hưởng tới thế lực như Thiên Môn.
La Thần Quân từ từ bước tới, toàn trường hoàn toàn tĩnh lặng.
Khi tới bên cạnh Dương Công Độ, La Thần Quân đột nhiên mở miệng nói: “Nhà ngươi thật sự rất đáng ghét. Mỗ ghét nhất chính là loại người rõ ràng không có thực lực nhưng vẫn quấy phá khắp nơi như ngươi.
Nghe nói ngươi từng đắc tội cả Thiên Sư Phủ cùng Bái Nguyệt Giáo, bị đuổi khỏi Tây Sở. Lão thiên sư già kia cùng Dạ Thiều Nam rốt cuộc đang giở trò quỷ gì mà còn để loại người như ngươi sống sót rời khỏi Tây Sở.
Còn khiến mỗ căm ghét nhất là ngươi còn dám âm thầm điều tra về Thiên Môn, không tự biết mình!”
La Thần Quân vừa dứt lời, Dương Công Độ lập tức cảm thấy không đúng. Hắn am hiểu quan sát lòng người, lúc này cảm giác sợ hãi tột độ đã lan tràn trong lòng hắn, khiến Dương Công Độ vô thức định bỏ trốn.
Có điều không đợi hắn kịp hành động, La Thần Quân đã giơ tay đánh tới, thần sắc Dương Công Độ kinh hãi hét lớn: “Ta là người của Đông Tề...”
Chỉ tiếc hắn không thể nói hết lời, thân hình đã phát ra một tiếng nổ lớn, tan thành một làn sương máu!
Không ai thấy rõ La Thần Quân ra tay thế nào, chỉ đơn giản giơ tay cách không, chớp mắt Dương Công Độ đã không còn thi thể.