Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 991 Kết thúc 2

Hơn nữa khi đó Phương Thất Thiếu đã phát hiện nữ nhân Nhan Phi Yên này không phải đèn đã cạn dầu gì, tâm tư thật sự quá nặng.

Kết quả giờ thì tốt rồi, đường đường Vân Kiếm Tiên Tử giờ lại rơi xuống kết cục như hiện tại, thậm chí Việt Nữ Cung cũng rất có thể sẽ sớm bị hủy diệt.

Đương nhiên tất cả chỉ có thể nói là Nhan Phi Yên, là Việt Nữ Cung gieo gió gặt bão, hắn không hề có ý định nói giúp cho Việt Nữ Cung.

Sau khi ra khỏi Việt Nữ Cung, Lã Phụng Tiên chắp tay làm một lễ với Sở Hưu rồi nói: “Sở huynh, lần này xin đa tạ.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Giữa ngươi với ta nếu nói đa tạ thì khách khí quá. Ngày trước khi ta bị liên minh Chính đạo vây công, ngươi cũng chẳng hề nghĩ ngợi gì ra tay giúp ta.”

Lã Phụng Tiên cười khổ nói: “không giống, lần đó nếu không có ta Sở huynh ngươi cũng có thể vượt qua nguy cơ lần này. Còn lần này nếu không có Sở huynh e rằng ta sẽ rất thảm.”

Đừng nghĩ Lã Phụng Tiên bước vào cảnh giới tông sư võ đạo ngay trong nguy cơ, nếu không có Sở Hưu, tình cảnh của Lã Phụng Tiên vẫn rất nguy hiểm.

Vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thật ra Lã Phụng Tiên đang trong giai đoạn cực kỳ nguy hiểm, không bé quan sửa sang lại lực lượng bản thân, Lã Phụng Tiên cũng không thể khống chế được lực lượng của Võ Đạo Chân Đan trong cơ thể mình.

Cho nên khi đó nếu Lâm Phong Nhã hạ quyết tâm trở mặt triệt để, cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ trực tiếp cưỡng ép thôn tính tinh khí thần của Lã Phụng Tiên, vậy hắn cũng chẳng phản kháng được.

Lạc Phi Hồng ở bên cạnh không nhịn được nói: “Ta nói này Lã huynh, chẳng phải ta đã nói cho ngươi rồi à. Ngươi cũng đã biết hậu quả sẽ rất thảm sao còn tin vào nữ nhân đấy? Cho dù ngươi cẩn thận hơn một chút thôi cũng không gây ra cục diện như hiện tại.

Nữ nhân xinh đẹp là giỏi lừa đảo nhất. Lã huynh, ngươi thế này đã không phải thấy sắc mờ mắt nữa rồi mà là rõ ràng biết có hố lửa còn cố nhảy vào, muốn thử xem rốt cuộc hố lửa có nóng hay không!”

Lã Phụng Tiên nhìn Lạc Phi Hồng, nói rất chân thành: “Ngươi cũng rất xinh đẹp, nhưng ngươi có lừa ta không? Nếu có người nói với ta ngươi muốn hại ta, ta cũng sẽ không tin.

Hố lửa rốt cuộc có lửa hay không, chỉ có nhảy xuống mới biết được.

Trong trường hợp không biết trong hố có lửa hay không lại nghi ngờ người mình tin tưởng, như vậy mới là dập tắt lửa trong lòng, khiến lòng người nguội lạnh.”

Lạc Phi Hồng nghẹn lời, không biết nên nói gì cho phải.

Nàng vỗ đầu một cái, khoát tay áo nói: “Được rồi, được rồi, ta không khuyên nổi ngươi.

Nói thật, ta chưa từng thấy ai may mắn như ngươi, sống được tới giờ mà chưa bị người ta lùa chết. Lã huynh, ngươi nên tới lạy thần tiên bồ tát gì gì đó đó đi.”

Sở Hưu bên cạnh nghe vậy lại chẳng buồn để ý, trong cốt truyện gốc Lã Phụng Tiên còn bị lừa gạt thảm hại hơn.

Giờ Lã Phụng Tiên chỉ bị Việt Nữ Cung tính toán còn trong cốt truyện gốc Lã Phụng Tiên bị Nhiếp Đông Lưu coi như con dê thế tội, bị các tông môn Chính đạo coi là truyền nhân của Côn Luân Ma Giáo truy sát một hồi lâu.

Đương nhiên tình huống đó giờ không thể nào xảy ra, mộ của Nhiếp Đông Lưu giờ khéo đã xanh cỏ rồi.

“Lã huynh, thời gian tới ngươi cùng ta về Trấn Võ Đường trước đã, trước tiên ổn định cảnh giới bản thân đã rồi tính.” Sở Hưu nói.

Sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, dù sao cũng cần một thời gian bế quan tu dưỡng, củng cố cảnh giới.

Lúc này rất cần một nơi an toàn, Trấn Võ Đường của Sở Hưu rất thích hợp.

Phương Thất Thiếu ở bên cạnh chen miệng vào: “Ta cũng muốn đi, Lã huynh ngươi cùng tên Doanh Bạch Lộc kia lừa ta phát thảm rồi.

Các ngươi liên tiếp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, giờ nếu ta trở lại Kiếm Vương Thành khéo sẽ bị mấy lão già kia mắng cho bằng chết.”

Sở Hưu nhìn Phương Thất Thiếu một hồi rồi nói: “Chết sớm chết muộn gì mà chẳng là chết, cho dù ngươi vừa đột phá tông sư võ đạo chắc chắn cũng bị chửi.

Hơn nữa chết sớm siêu sinh sớm, ngươi càng để lâu khéo về càng bị chửi ác hơn.

Làm người ít nhất cũng nên nghĩ thoáng một chút, chít ít trong số võ giả cùng thế hệ còn Lý Phi Liêm chưa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, còn ngồi chơi với ngươi.”

Trước khi Sở Hưu trở về Bắc Yên, y còn định đến Phong Mãn Lâu một chuyến.

Là người phải giữ lời, nói sẽ tiêu diệt Việt Nữ Cung, vậy nhất định phải tiêu diệt Việt Nữ Cung, cho dù mình không tự động thủ, Sở Hưu cũng phải châm thêm một mồi lửa mới được.

Tam Mục Thần - Tề Nguyên Lễ phó lâu chủ Phong Mãn Lâu coi như người quen đã lâu của Sở Hưu, thậm chí coi như Tề Nguyên Lễ là người chứng kiến Sở Hưu trưởng thành.

Ngày trước Sở Hưu chẳng qua chỉ là một tán tu giang hồ bình thường mà thôi, nhưng giờ Sở Hưu đã trưởng thành tới mức khiến hắn phải nhìn lên.

Cho nên khi chứng kiến Sở Hưu, Tề Nguyên Lễ lại không nhịn được thổn thức một hồi.

Đương nhiên cảm nhận của Sở Hưu đối với Tề Nguyên Lễ cũng không tệ, tính cách vị phó lâu chủ này rất phù hợp với Phong Mãn Lâu và địa vị bản thân.

Phong Mãn Lâu cố gắng không tham gia tranh chấp trong giang hồ, bọn họ chỉ là những người thu thập tình báo và ghi chép lại lịch sử giang hồ.

Bán tình báo chỉ là một thủ đoạn mưu sinh của Phong Mãn Lâu, không bán tình báo làm sao Phong Mãn Lâu nuôi nổi đại lượng người buôn tin giang hồ như vậy, làm sao dùng được trận pháp truyền tin trải rộng khắp giang hồ, làm sao để mọi tin tức lan truyền khắp giang hồ chỉ trong một ngày?

Nhưng tất cả những thứ này đều chỉ là thủ đoạn mưu sinh, người của Phong Mãn Lâu chỉ mong làm người chứng kiến thịnh thế của giang hồ này, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

“Hôm nay Sở đại nhân tới đây có việc gì vậy, ngươi còn muốn mua tình báo gì à? Có điều ta phải nói trước, giờ thời thế đang rất mẫn cảm, có một số tình báo liên quan tới đại phái cho dù ngươi có muốn mua ta cũng không dám bán.”

Phong Mãn Lâu mặc dù đối xử với tất cả các khách hàng tới mua tình báo như nhau, có điều lúc này thấy Sở Hưu tới, Tề Nguyên Lễ vẫn thấy đau đầu.

Đại chiến chính ma vừa qua không được bao lâu, Sở Hưu lại nhảy ra gây chuyện, đúng là ngông nghênh không để ai trong mắt.

Tề Nguyên Lễ biết chuyện bên Việt Nữ Cung từ trước khi Sở Hưu tới, dù sao tốc độ truyền bá tình báo của Phong Mãn Lâu nhanh hơn chân của Sở Hưu nhiều.

Nhưng một số chi tiết Tề Nguyên Lễ lại không biết, cho nên theo hắn thấy lần này vẫn là Sở Hưu gây chuyện.

Sở Hưu ngồi xuống trước người Tề Nguyên Lễ lắc đầu nói: “Tề lâu chủ đừng căng thẳng, lần này ta tới không phải để mua tình báo mà là để đưa ngươi một tin tức tình báo.”

“Ồ? Tin tức gì?”

“Liên quan tới chân tướng chuyện ở Việt Nữ Cung!” Sở Hưu gằn từng chữ nói.

Vừa nghe Sở Hưu nói vậy, Tề Nguyên Lễ lập tức lấy lại tinh thần: “A, nói vậy trong chuyện này còn ẩn tình gì ư?”

Nghênh Kiếm Đại Hội của Việt Nữ Cung cứ mỗi trăm năm lại cử hành một lần, không phải thịnh hội giang hồ gì, cũng không có liên hệ gì nhiều với những võ giả khác.

Cho nên thật ra Phong Mãn Lâu không mấy mấy để tâm tới Nghênh Kiếm Đại Hội.
Chương 992 Ảnh hưởng

Chuyện xảy ra ở Việt Nữ Cung, Phong Mãn Lâu chỉ nghe ngóng được từ miệng những võ giả khác tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội, thật ra không được hoàn chỉnh.

Sau khi Sở Hưu thuật lại mọi việc cho Tề Nguyên Lễ, Tề Nguyên Lễ cũng tặc lưỡi cảm thán. Nói thật, hắn cũng không ngờ Việt Nữ Cung còn có bí mật như vậy.

Năm trăm năm trước, các tông môn Chính đạo đông đảo chia cắt Côn Luân Ma Giáo, trong đó các đồ tốt đã bị các tông môn đỉnh cao chia chác sạch sẽ.

Thực lực của Việt Nữ Cung mặc dù cũng tạm được, thậm chí năm trăm năm trước Việt Nữ Cung còn mạnh hơn hiện tại, có cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng vẫn kém hơn so với những tông môn đứng trên đỉnh của đỉnh.

Cho nên tất cả mọi người cho rằng đồ tốt thật sự không tới tay Việt Nữ Cung, ai ngờ Việt Nữ Cung lại mở một đường riêng, tìm được một món ‘đồ thường’ phong ấn tàn hồn hung thú thượng cổ như vậy.

Phải biết đây là tàn hồn hung thú cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cho dù dùng vào luyện khí cũng là chí bảo không thể bắt chước được, tuyệt đối không thua kém những bảo vật khác.

Chỉ có thể nói là Côn Luân Ma Giáo quá mạnh, mạnh tới mức thứ người khác nghĩ là bảo vật, với Côn Luân Ma Giáo lại chỉ là đồ chơi.

Hơn nữa Tề Nguyên Lễ cũng cảm thán hành động gần đây của Việt Nữ Cung, rõ ràng là đã lạc lối.

Theo đuổi lực lượng trước mắt quá mức, cuối cùng không để ý tới tương lai của tông môn.

Năm trăm năm nay, Việt Nữ Cung đã hiến tế năm vị tuấn kiệt trẻ tuổi đủ đứng trên Long Hổ Bảng.

Mặc dù những tuấn kiệt trẻ tuổi này tương lai chưa chắc đã trở thành những vị đại nhân khuấy động phong vân trong thiên hạ nhưng chí ít bọn họ có khả năng trưởng thành như vậy.

Thế nhưng Việt Nữ Cung lại đem bọn họ hiến tế, cũng tức là chặt đứt triệt để khả năng này.

Đến thế hệ này, Việt Nữ Cung đã suy yếu tới cực điểm, kết quả cuối cùng Việt Nữ Cung lại làm việc ngu xuẩn như vậy, chọc giận Sở Hưu. Lần này thì tốt rồi, e rằng Việt Nữ Cung không còn đời sau nữa.

Tề Nguyên Lễ ngày ngày thu thập tình báo trên giang hồ, hắn hiểu rất rõ về Sở Hưu. Vừa nghe Tề Nguyên Lễ đã hiểu Sở Hưu đang định mượn đao giết người.

Một khi tin tức liên quan tới Việt Nữ Cung lan truyền, danh tiếng Việt Nữ Cung sẽ mất sạch.

Một số thế lực có thù với Việt Nữ Cung, thậm chí là không có thù với Việt Nữ Cung, bọn họ rốt cuộc sẽ làm ra những chuyện gì, không ai dám cam đoan.

Có điều đối với chuyện như vậy Tề Nguyên Lễ cũng không thấy phản cảm.

Phong Mãn Lâu muốn tin tức, muốn thấy chân tướng!

Về phần chân tướng của tin tức này sẽ gây ra chuyện gì, vậy Phong Mãn Lâu không quan tâm.

Hơn nữa Phong Mãn Lâu cũng không sợ Việt Nữ Cung tới gây sự.

Nói một lời không dễ nghe, với chút thực lực còn lại của Việt Nữ Cung, thậm chí đám buôn tin giang hồ như bọn họ cũng không sợ.

Tề Nguyên Lễ nở một nụ cười hiểu ý với Sở Hưu: “Tin tức Sở đại nhân cung cấp hết sức hữu dụng, ngay ngày mai tiêu đề của Phong Mãn Lâu ta sẽ là bí ẩn về Việt Nữ Cung cùng ba vị tuấn kiệt Long Hổ Bảng liên tiếp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo trong mấy ngày ngắn ngủi.

Chắc chắn những tin tức này sẽ khiến toàn bộ giang hồ chấn động.”

Phương Thất Thiếu ở bên cạnh buồn bực nói: “Tề lâu chủ tính sai rồi, ta chưa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.”

Phương Thất Thiếu vừa nói xong vừa lén lút chửi thầm, tên Tề Nguyên Lễ này tính toán kém hay mắt không nhìn ra được đây? Còn Tam Mục Thần, thế mà không nhìn ra mình chưa thành tông sư võ đạo.”

Tề Nguyên Lễ cười ha hả nói: “Phương công tử nói đùa, tại hạ không phải lâu chủ, chỉ là phó lâu chủ thôi.

Hơn nữa ta không tính sai, Doanh Bạch Lộc, Tiểu Ôn Hầu, Lý Phi Liêm, ba vị này mấy ngày gần đây đều bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, đương nhiên là ba người.”

“Người nói cái gì? Lý Phi Liêm cũng trở thành tông sư võ đạo rồi?”

Vẻ mặt lúc này của Phương Thất Thiếu đã không phải như bị chó cắn, quả thật là mặt dài như chó.

Tề Nguyên Lễ gật đầu nói: “Đúng vậy, tin mới tới từ hôm qua. Lý Phi Liêm kịch chiến tông sư võ đạo Hoàn Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn, ba đao giết chết người này bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.”

Phương Thất Thiếu sắc mặt đờ đẫn, lúc này hắn đã chẳng còn hơi sức mà chửi bậy nữa.

Giờ khắc này Phương Thất Thiếu chỉ cảm thấy toàn bộ giang hồ đều nhắm vào mình.

Sở Hưu ở bên cạnh cũng bó tay.

Nói thật Phương Thất Thiếu thật ra đi xa hơn cả Doanh Bạch Lộc và Lã Phụng Tiên.

Đã bao năm như vậy, đã ai từng thấy Phương Thất Thiếu tử chiến với ai, đã bao giờ thi triển toàn lực?

Nhưng muốn đột phá tông sư võ đạo lại cần thời gian, cần cơ duyên.

Trong quá khứ Phương Thất Thiếu không coi chuyện này ra gì, cũng chẳng hề thấy gấp. Thậm chí đã mấy lần hắn chạm tới cánh cửa nhưng lại thấy tích lũy chưa đủ, không bước qua bước đó.

Kết quả đến giờ khi cảm thấy tích lũy đủ rồi muốn bước ra một bước, không ngờ lại thấy bình cảnh cao hơn lúc trước.

Liên tục bị ba người vượt qua, Phương Thất Thiếu lúc này thật sự không muốn về Kiếm Vương Thành. Không khéo hắn vừa về, không bước vào cảnh giới tông sư võ đạo không được ra cửa nữa.

Sau khi rời khỏi Phong Mãn Lâu. , Sở Hưu trực tiếp dẫn Lã Phụng Tiên trở về Bắc Yên.

Phương Thất Thiếu không đi cùng, hắn về thẳng Kiếm Vương Thành.

Mặc dù ngoài miệng Phương Thất Thiếu nói không muốn về Kiếm Vương Thành, nhưng hắn vẫn về, chủ động trở về bế quan.

Lần này Sở Hưu có thể nhìn ra, lòng tự ái của Phương Thất Thiếu đã bị thương tổn.

Hạng nhất Long Hổ Bảng là hắn, thế nhưng hắn lại liên tục bị người khác vượt qua. Cho dù Phương Thất Thiếu có thờ ơ thế nào cũng phải để ý tới thể diện.

Đừng nhìn hắn suốt ngày cười toe toét như không để chuyện gì trong lòng, nhưng lòng tranh cường háo thắng vẫn có.

Trong quá khứ hắn không mấy cố gắng, tất cả đều tùy duyên, nhưng lần này Phương Thất Thiếu thật sự tập trung vào tu luyện rồi.

Còn trong thời gian Sở Hưu trở lại Bắc Yên, tin tức của Phong Mãn Lâu cũng lan truyền khắp giang hồ.

Ba vị tuấn kiệt Long Hổ Bảng liên tiếp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, tin tức này thật ra không gây chấn động quá lớn.

Chuyện chấn động thật sự là chân tướng Nghênh Kiếm Đại Hội của Việt Nữ Cung.

Chuyện này nói thì dễ mà nghe thì khó, dù sao chỉ trong một ngày thanh danh của Việt Nữ Cung đã rớt xuống vạn trượng.

Thậm chí chuyện này còn khiến rất nhiều người bàn tán, rốt cuộc là lợi ích trước mắt quan trọng hay tương lai và sự phát triển của tông môn quan trọng hơn?

Mặc dù đại đa số mọi người đều lên án Việt Nữ Cung thiển cận, nhưng thực tế trong lòng bọn họ đều biết nếu đổi lại là mình, quá nửa họ sẽ lựa chọn tương tự.

Nếu tông môn bọn họ có thể cường đại như Kiếm Vương Thành, bọn họ đương nhiên không dùng đệ tử nhà mình đổi lại lợi ích trước mắt.

Với những tông môn cấp bậc như Kiếm Vương Thành, bọn họ nuôi được thiên tài kiếm đạo ngàn năm khó gặp một lần như Phương Thất Thiếu, cả đệ tử thiên phú chỉ coi là không tệ như Lâm Khai Vân, bọn họ cũng nuôi được.

Nhưng đối với một số thế lực bình thường, bọn họ có thể nuôi được thiên tài như vậy nhưng lại không cam đoan khiến những thiên tài này sau này trở thành cường giả chí cường khuấy đảo phong vân giang hồ.

Ngược lại nếu dùng đệ tử này hiến tế cho Cửu Vĩ Thiên Hồ, vậy sẽ được Cửu Vĩ Thiên Hồ che chở trăm năm. Chỉ cần hấp thu được tinh khí thần của võ giả, tàn hồn Cửu Vĩ Thiên Hồ thời đỉnh phong thậm chí phát huy được uy lực của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Ai cũng muốn đưa mắt nhìn ra xa một chút, đáng tiếc cái giá của ánh mắt lâu dài chính là phải làm sao vượt qua nguy cơ trước mắt.

Đương nhiên những chuyện này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Sở Hưu. Y đã bố trí xong, Việt Nữ Cung chống cự được bao lâu, chỉ có trời mới biết.

Có điều Sở Hưu vừa về Trấn Võ Đường của Bắc Yên, Mai Khinh Liên lập tức tìm đến thở dài một tiếng nói: “Cuối cùng ngươi cũng về rồi. Thời gian gần đây lão già Hạng Long phái người tới thúc giục mấy lần. Ngươi còn muốn kéo dài e là triều đình không nhịn nổi nữa đâu.”
Chương 993 Bức ép 1

Trước khi Sở Hưu tới Đông Tề, Hạng Long từng phái người tới tìm y, bảo y đến Đại Quang Minh Tự đóng quân, có điều bị Sở Hưu tránh không gặp, mãi vẫn không xong chuyện.

Hạng Long muốn chọc vào Đại Quang Minh Tự trong thời điểm này, nhưng Sở Hưu lại không muốn làm đao trong tay hắn.

Vốn Sở Hưu cho rằng mình tới Đông Tề một chuyến, cố ý từ chối có thể lừa qua chuyện này, không ngờ Hạng Long còn cố chấp muốn tới Đại Quang Minh Tự đóng quân.

Nơi Cực Bắc lạnh giá kia vốn không có chút giá trị nào, ngoại trừ chọc giận Đại Quang Minh Tự ra, hầu như không lợi ích gì cho triều đình Bắc Yên.

Đúng lúc này bên ngoài Trấn Võ Đường lại có động tĩnh, một thái giám trong cung đi tới, thấy Sở Hưu, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng nói: “Sở đại nhân, bệ hạ đợi ngươi lâu lắm rồi đấy, rốt cuộc ngươi từ bên Đông Tề về rồi. Bệ hạ mời ngươi vào cung bàn bạc.”

Sở Hưu nhẹ nhàng lắc đầu, lần này e là không tránh được rồi.

Cho nên y bảo Mai Khinh Liên giúp mình bố trí cho Lã Phụng Tiên, bản thân lại cùng thái giám kia tiến cung.

Trong đại điện hoàng cung Bắc Yên, Sở Hưu lại gặp Hạng Long.

So với lần trước, lần này gương mặt Hạng Long đã già yếu hơn cả lúc trước, thậm chí khí tức cũng đã suy nhược.

Sở Hưu hơi nhíu mày, có lẽ y đã đoán được vì sao Hạng Long lại cố chấp như vậy.

Không phải Hạng Long già quá hóa hồ đồ mà là vị hùng chủ Bắc Yên này e rằng không sống được bao lâu nữa.

Vị hùng chủ Bắc Yên này nửa đời chinh chiến, dùng lực lượng nửa đời phát triển Bắc Yên, tính toán chi li mới thắng được Đông Tề một bậc, rốt cuộc phát triển được Bắc Yên thành đại quốc đương thời có thể sánh được với Đông Tề.

Có điều căn cơ tiềm lực Bắc Yên chỉ có thế, có rất nhiều chuyện cần Hạng Long xử lý, quá hao phí tâm huyết của hắn.

Như Lữ Hạo Xương hoàng đế Đông Tề, vị hoàng đế này nổi tiếng bình thường, không cần nghĩ chuyện gì, chỉ cần một chữ ‘ổn’ là đủ, cho nên ngược lại có thời gian tu thân dưỡng tính, thiếu chút nữa sống tới mức con cái lăn ra chết.

Còn như Hạng Long hao tâm tổn trí, cho dù có thiên tài địa bảo tẩm bổ cũng chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi, tác dụng không lớn.

Trước khi chết lưu lại một Bắc Yên an ổn hoàn chỉnh cho đời sau, đây có lẽ là tâm nguyện cuối cùng của Hạng Long.

Lúc này thấy Sở Hưu tới, Hạng Long hừ khẽ một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi là đại đô đốc của Trấn Võ Đường Bắc Yên ta, trẫm giao vị trí quan trọng như vậy cho ngươi, kết quả ngươi lại suốt ngày chạy ra ngoài, còn ra thể thống gì nữa?”

Sở Hưu lạnh nhạt lên tiếng: “Bệ hạ đừng trách oan ta như vậy, ta chỉ ra ngoài một mình thôi, đâu có làm trễ nải chuyện của Trấn Võ Đường.

Lúc trước ta chỉ ước định với bệ hạ là Trấn Võ Đường có thể giúp một tay trấn áp võ lâm Bắc Yên, còn giờ võ lâm Bắc Yên đã cực kỳ yên ổn, có mặt ta hay không thì có khác gì nhau?”

Hạng Long hừ lạnh nói: “Trẫm cũng chẳng muốn tranh luận với ngươi trong mấy chuyện lặt vặt này. Trước đó ta đã bảo ngươi Bắc Yên muốn tới cùng Cực Bắc Hoang Nguyên đóng quân, Trấn Võ Đường các ngươi phụ trách đi đầu, chuyện này ngươi có biết không?”

Sở Hưu nhíu mày một cái rồi nói: “Bệ hạ, ngươi cũng thấy thực lực Đại Quang Minh Tự rồi đấy, đóng quân tại Cực Bắc Hoang Nguyên không khác gì khiêu khích Đại Quang Minh Tự, hậu quả khó lòng tưởng tượng nổi.”

Hạng Long im lặng cả nửa ngày rồi đột nhiên nói: “Sở Hưu, có phải ngươi nghĩ trẫm u mê rồi, nhất quyết phải gây chuyện trong thời khắc mấu chốt này, khiêu khích đám hòa thượng kia không?”

Sở Hưu không nói gì, nhưng hiển nhiên ý của y chính là vậy.

Hạng Long đột nhiên cười một tiếng, nhưng sau đó sắc mặt lập tức âm trầm xuống, lạnh lùng nói: “Trẫm là hoàng đế Bắc Yên, giang sơn vạn dăm của Bắc Yên đều là của trẫm.

Nhưng đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự kia trong mắt không có trẫm, không có Bắc Yên!

Trước khi ngươi tới Đông Tề, một lão tăng thuộc Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự đi ngang qua Đông Lâm Quận. Do Nam Thiên Lý thượng tướng Thiết Vệ Quân tại Đông Lâm Quận xuất thân tán tu Ma đạo, lấy tử tù trong quân doanh ra tu luyện ma công. Hắn cảm nhận được khí tức bèn một mình xông vào quân doanh, giết chết Nam Thiên Lý, làm cả trăm binh sĩ Bắc Yên người chết kẻ bị thương sau đó thong dong bỏ đi.

Trong mắt đám hòa thượng này chỉ có đúng sai thị phi của mình. Trong mắt bọn họ làm gì có trẫm?

Liệu có ngày nào đó người trong hoàng cung của trẫm tu luyện ma công, bọn chúng cũng sẽ giết vào trong hoàng cung của trẫm không?”

Nghe Hạng Long nói vậy, lông mày Sở Hưu lập tức nhíu mày, y cũng không biết nên nói sao về đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự.

Đám lừa trọc này đầu óc có vấn đề à? Những nơi khác không đủ cho ngươi khoe khoang thực lực, lại còn một mình nhảy vào quân doanh Bắc Yên giết người?

Nói thật chuyện này nếu đặt trên người Sở Hưu, y cũng chẳng nhịn nổi.

Nếu hòa thượng Đại Quang Minh Tự có lòng thì cũng thôi, triều đình còn có thể trò chuyện cùng đối phương, xem xem rốt cuộc mâu thuẫn giữa đôi bên ở đâu.

Nhưng vấn đề là hành động của lão hòa thượng Đại Quang Minh Tự kia chỉ đơn thuần là vô ý.

Đối phương chỉ cảm thấy có người đang dùng mạng người tu luyện ma công, vậy được, bất kể kẻ tu luyện ma công có phải thượng tướng Bắc Yên hay không, cũng bất kể đối phương có phải lấy tử tù ra luyện ma công hay không. Dù sao cũng chỉ một câu, giết là được.

Từ điểm này có thể nhìn ra đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự xưa nay không đặt triều đình Bắc Yên trong mắt, cũng khó trách Hạng Long lại tức giận như vậy.

Chỉ có điều Hạng Long tức giận là chuyện của hắn, Sở Hưu không tính liều mạng giúp đỡ Hạng Long.

Cho nên Sở Hưu nói thẳng: “Bệ hạ, chuyện khác Trấn Võ Đường còn có thể làm giúp ngài, nhưng chuyện này chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Phương trượng Đại Quang Minh Tự đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vạn nhất chọc giận hắn, ai mà cản được?”

Hạng Long hừ lạnh nói: “Nếu chuyện đơn giản trẫm còn tìm ngươi làm gì? Cần làm thế nào tự ngươi nghĩ, trẫm chỉ cần kết quả, không hỏi quá trình!”

Sở Hưu còn định nói tiếp gì đó, nhưng đúng lúc này Lục Giang Hà đột nhiên nói: “Tiểu tử, đáp ứng hắn đi. Một trong những nơi bản tôn cất giấu bảo vật của Huyết Ma Đường ngày trước ở ngay gần vùng Cực Bắc Hoang Nguyên của Đại Quang Minh Tự.”

Sở Hưu nghi ngờ nói: “Ngươi đùa ta đấy à? Ngươi là người của Côn Luân Ma Giáo, sao lại chôn bảo vật gần Đại Quang Minh Tự?”

Lục Giang Hà cười lạnh nói: “Có sao đâu? Với uy thế của Thánh giáo ta năm xưa, chỉ cần không đặt đồ trong nhà xí phương trượng Đại Quang Minh Tự, có đặt ở đâu mà chẳng được?

Ngày trước khi Độc Cô giáo chủ còn tại vị, Đại Quang Minh Tự bị dọa tới mức không dám ra ngoài sơn môn, bản tôn cất giữ bảo vật ở đó lại càng an toàn.”

Lục Giang Hà sẽ không lừa y chuyện này, cho nên nghe Lục Giang Hà nói vậy, Sở Hưu chỉ ra vẻ không thể không khuất phục hạ giọng nói: “Tuân lệnh thưa bệ hạ!”

Nếu không có mệnh lệnh của triều đình, Sở Hưu tùy tiện tới gần Đại Quang Minh Tự có lẽ sẽ bị người của Đại Quang Minh Tự nghi ngờ.
Chương 994 Bức ép 2

Có mệnh lệnh của triều đình như vậy, Sở Hưu cũng có cái cớ.

Đương nhiên bên ngoài y vẫn phải ra vẻ không còn cách nào mới buộc phải đáp ứng.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, một lão thái giám xuất hiện sau lưng Hạng Long, chính là Hàn công công thái giám thân cận của Hạng Long.

Hắn hạ giọng nói: “Bệ hạ, vị Sở đại nhân này có vẻ như rất không muốn làm, bệ hạ bức ép hắn như vậy liệu có vấn đề gì không?”

Hạng Long hừ lạnh nói: “Lũ người giang hồ này vốn ngông nghênh không chịu nghe lời như vậy.

Không muốn làm? Tới chỗ trẫm không có chuyện không muốn làm với muốn làm, chỉ làm được với không làm được mà thôi!”

Nói đến đây, Hạng Long đột nhiên hạ giọng thở dài một tiếng nói: “Trẫm không còn nhiều thời gian nữa.

Bắc Yên vốn ở thế yếu, không cách nào tranh đoạt vùng Trung Nguyên với Đông Tề.

Trẫm đã dốc hết tâm huyết cả đời, lại thêm Lữ Hạo Xương của Đông Tề vốn là kẻ không có năng lực nên mới tạm thời thắng được Đông Tề.

Có điều thực lực đôi bên vẫn đó. Chỉ cần Đông Tề xuất hiện một vị đế vương hơi khá một chút, Bắc Yên ta sẽ gặp nguy cơ.

Loạn trong giặc ngoài, lúc này trẫm không làm gì được giặc ngoại nhưng trong lúc còn sống trẫm muốn giải quyết triệt để chuyện này!”

Hàn công công âm thầm lắc đầu.

Bệ hạ nóng ruột quá rồi.

Lực lượng giang hồ Bắc Yên tuy không bằng Đông Tề nhưng cũng chẳng dễ giải quyết.

Đặc biệt là bệ hạ còn định mượn đao giết người, đây thực chất là một nước cờ hiểm.

Tên Sở Hưu kia không phải thanh đao nghe lời, người trong Ma đạo là nguy hiểm nhất.

Trước đó bệ hạ hứa hẹn với Ngũ Ương đạo nhân của lão tổ Âm Sơn Phái, để Âm Sơn Phái trở thành quốc giáo, Hàn công công đã phản đối.

Đám người Âm Sơn Phái cũng là Ma đạo, hành xử âm độc, không phải hạng tốt lành gì.

Thế nhưng bệ hạ còn kéo cả tên Sở Hưu này vào, vị này cũng có hung danh hiển hách trên giang hồ, càng không phải hạng tốt lành gì.

Đương nhiên chuyện này Hàn công công không nói ra, vì không cần thiết.

Hắn chỉ là hạ nhân, không phải hoàng tộc Bắc Yên. Chuyện nên nói hắn sẽ

nói, không nên nói, vậy không cần phải mở miệng.

Huống hồ đối với hùng chủ như Hạng Long, chắc chắn sẽ có tính bảo thủ, hắn không nghe lọt tai lời đề nghị của người khác.

Còn lúc này sau khi Sở Hưu rời khỏi hoàng cung sắc mặt lại cực kỳ âm trầm.

Hạng Long coi y là thần tử của mình hay sao? Còn dám bức ép y như vậy.

Trấn Võ Đường cùng triều đình Bắc Yên thật ra chỉ có quan hệ hợp tác mà thôi.

Lục Giang Hà cười hắc hắc bên tai Sở Hưu nói: “Không cần lấy làm lạ, triều đình vốn luôn như vậy. Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo chúng ta còn tồn tại, bất luận Đông Tề hay Bắc Yên đều không dám nhúng tay vào chuyện trong giang hồ.

Hôm nay lão già hoàng đế Bắc Yên này lại thật can đảm, lại dám có ý đồ với Đại Quang Minh Tự.”

Sở Hưu không buồn để ý tới Lục Giang Hà, lúc này Ngũ Ương đạo nhân lại đi từ một bên khác trong hoàng cung ra. Thấy Sở Hưu, Ngũ Ương đạo nhân nở một nụ cười nói: “Xem ra Sở đại nhân được bệ hạ giao cho trọng trách, chúc mừng chúc mừng.”

Ngũ Ương đạo nhân ngoài miệng nói là chúc mừng nhưng gương mặt lại là cười trên nỗi đau của kẻ khác.

Chạy tới đối đầu với Đại Quang Minh Tự, đây không phải chuyện tốt gì.

Sở Hưu ngươi giỏi lắm cơ mà? Ngông nghênh lắm cơ mà?

Lần này thì hay rồi, việc tốt như vậy rơi xuống đầu ngươi chứ không rơi xuống đầu ta.

Sở Hưu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Ngũ Ương đạo nhân, nhìn tới mức Ngũ Ương đạo nhân âm thầm run rẩy, y mới lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ đây là chuyện tốt à? Giờ ngươi cười trên nỗi đau người khác, thật ra cũng là cười chính ngươi.”

Ngũ Ương đạo nhân cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”

Sở Hưu nhìn thoáng qua bốn phía rồi nói: “Tìm chỗ yên tĩnh nói tiếp.”

Ngũ Ương đạo nhân không hiểu ra sao bị Sở Hưu dẫn vào một quán rượu, một mình đối mặt với Sở Hưu, Ngũ Ương đạo nhân cũng thấy khá căng thẳng.

Thật ra lần này Ngũ Ương đạo nhân tới là để chế nhạo Sở Hưu.

Trước đó trong Trấn Võ Đường, Ngũ Ương đạo nhân bị Sở Hưu áp chế cực kỳ uất ức.

Theo danh nghĩa hắn là đại tổng quản Trấn Võ Đường, nhưng thực tế hắn không chen tay được chút quyền lực nào trong Trấn Võ Đường.

Thậm chí trên giang hồ, mọi người vừa nhắc tới Trấn Võ Đường đầu tiên sẽ nghĩ tới Sở Hưu chứ không phải Ngũ Ương đạo nhân chẳng mấy danh tiếng này.

Ngũ Ương đạo nhân cũng biết lần này Hạng Long gọi Sở Hưu tới vì chuyện gì, chính vì vậy hắn mới cười trên nỗi đau của kẻ khác như vậy.

Sở Hưu ngươi ngông nghênh phách lối lắm vào, giờ hay chưa, làm chim đầu đàn nhé?

Nhưng ai ngờ Sở Hưu lại chẳng tức giận mà kéo hắn tới đây, Ngũ Ương đạo nhân cũng lo lắng không thôi, liệu tên Sở Hưu này có ra tay xử lý hắn không?

Trước đó trong hoàng cung nhiều người phức tạp, tới chỗ này vắng vẻ yên tĩnh, là tời cơ rất tốt để ra tay.

Có điều mình chỉ cười Sở Hưu có một tiếng y lại định giết mình chắc? Tên Sở Hưu này hẳn không điên cuồng như vậy chứ?

Nhưng dựa theo cách hành xử trong quá khứ của Sở Hưu, có vẻ hắn đúng là người điên cuồng như vậy.

Ngũ Ương đạo nhân đang suy nghĩ lung tung, Sở Hưu lại chợt mở miệng nói: “Ngũ Ương đạo trưởng, ngươi nghĩ lần này bệ hạ phái ta tới đối chọi với Đại Quang Minh Tự là chuyện rất buồn cười?”

Ngũ Ương đạo nhân bị Sở Hưu đột nhiên hỏi như vậy làm cho giật nảy mình, thân thể run bần bật, thiếu chút nữa bỏ chạy bán sống bán chết.

Có điều cảm thấy trên người Sở Hưu không có sát khí, Ngũ Ương đạo nhân mới cười ngượng ngùng nói: “Không buồn cười, mong Sở đại nhân đừng để ý mấy lời bần đạo vừa nói.”

Sở Hưu lấy làm lạ nhìn Ngũ Ương đạo nhân, không biết vì sao Ngũ Ương đạo nhân lại phản ứng lớn như vậy.

Y lại không biết hung uy của mình đã lến tới mức này, không nói một câu đã khiến Ngũ Ương đạo nhân suy nghĩ linh tinh tưởng y định giết người.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ngũ Ương đạo nhân, ta biết ngươi có ý kiến với ngươi, có điều ý kiến này rốt cuộc đến từ đâu chắc ngươi cũng biết.

Ta đáp ứng Hạng Long thành lập Trấn Võ Đường thật ra chỉ là một giao dịch mà thôi, còn ngươi hợp tác với triều đình Bắc Yên cũng là giao dịch.

Hạng Long hoàn toàn có thể vừa thành lập Trấn Võ Đường vừa bố trí một tổ chức khác an bài cho ngươi và ta, không chỉ không xung đột mà còn khiến hai ta hợp tác chân thành, lại có thể phát huy lực lượng tới mức lớn nhất, không phải sao?”

Ngũ Ương đạo nhân im lặng không nói gì, hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết chuyện này.

Có điều biết thì đã sao, đâu có nghĩa là hắn có thể nhìn thoáng hơn.

Hắn đương nhiên không dám oán hận Hạng Long, cho nên chỉ có thể quay sang hò hét với Sở Hưu. Đương nhiên cũng chỉ dám lén lút dùng vài thủ đoạn nhỏ, không có can đảm xung đột chính diện với Sở Hưu.

Nhìn Ngũ Ương đạo nhân, Sở Hưu gõ bàn một cái, gằn từng chữ nói: “Ngũ

Ương đạo trưởng, ngươi không cần quan tâm ngày trước Âm Sơn Phái cùng Côn Luân Ma Giáo có thù hận gì, ngươi nên nhớ kỹ ngươi và ta đều là người của giang hồ chứ không phải người của triều đình.

Giang hồ và triều đình vĩnh viễn luôn đối lập. Hạng Long kia mặc dù dùng chúng ta nhưng trước nay chưa từng tin tưởng chúng ta!”
Chương 995 Giết được thỏ, thịt chó săn

Lời của Sở Hưu khiến Ngũ Ương đạo nhân âm thầm chấn động.

Sở Hưu nói đúng, hắn cũng có thể nhìn ra Hạng Long thật sự chưa từng tin tưởng hắn.

Mặc dù hắn đi theo Hạng Long trước Sở Hưu, nhưng đối với Hạng Long, hai người đều như nhau.

Hạng Long không tin tưởng Sở Hưu, tương tự hắn cũng không tin tưởng Ngũ Ương đạo nhân.

Im lặng cả nửa ngày, Ngũ Ương đạo nhân mới nói: “Sở đại nhân, ngươi nói vậy là có ý gì?”

Sở Hưu gõ gõ bàn nói: “Ngũ Ương đạo trưởng, môi hở răng lạnh.

Hôm nay Hạng Long kia có thể ép ta đối đầu với Đại Quang Minh Tự, đủ thấy thái độ của Hạng Long với những người giang hồ chúng ta, đơn giản là coi như chó săn dưới tay mà thôi.

Giết được thỏ làm thịt chó săn. Giờ Hạng Long còn có chỗ dùng tới chúng ta, hắn còn làm như vậy, nói chi tới sau này không cần tới chúng ta.

Hôm nay người gặp xui là ta, Ngũ Ương đạo trưởng ngươi có dám nói vĩnh viễn không tới phiên mình không?”

Ngũ Ương đạo nhân sắc mặt âm trầm bất định.

Nói thật, khi vừa biết tin tức này, phản ứng của Ngũ Ương đạo nhân quả thật là cười trên nỗi đau của Sở Hưu.

Nhưng khi Sở Hưu phân tích rõ ràng, Ngũ Ương đạo nhân lại chẳng còn tâm trạng đâu mà cười.

Đế vương bạc tình, loại hùng chủ như Hạng Long tính tình lại càng lạnh nhạt.

Sở Hưu đảm nhiệm đại đô đốc Trấn Võ Đường bao lâu như vậy, đã giúp Hạng Long làm được rất nhiều chuyện. Có thể nói trong giao dịch giữa Hạng Long và Sở Hưu, Hạng Long đã được lợi lớn.

Thế nhưng giờ hắn lại trở mặt.

Im lặng một lát, Ngũ Ương đạo nhân nói: “Vậy ý của Sở đại nhân là?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ý ta? Ai da, có một số việc nói rõ quá sẽ không tốt.

Có điều ta tin Ngũ Ương đạo nhân có thể nhìn ra một việc, đó chính là Hạng Long e rằng không sống được bao lâu nữa.

Nếu giờ Hạng Long muốn nhìn thấy ngươi với ta đối đầu, vậy hai ta diễn cho hắn xem.

Còn chuyện sau này ư, để sau này hãng nói.

Có điều triều đình Bắc Yên e rằng không yên tĩnh được bao lâu nữa. Ta nghĩ đến lúc đó Ngũ Ương đạo trưởng ngươi cũng biết ngươi nên đứng về phía nào.”

Nói xong Sở Hưu vỗ vỗ vai Ngũ Ương đạo nhân, quay người bỏ đi.

Trong quán rượu, thần sắc Ngũ Ương đạo nhân âm trầm bất định.

Hắn cũng không hiểu nổi Sở Hưu này rốt cuộc định làm gì.

Có điều hiển nhiên lần này Hạng Long đã chọc giận Sở Hưu, nghe giọng điệu của y rõ ràng là định làm lớn chuyện rồi.

Trước mặt mình Sở Hưu cũng dám gọi thẳng tên Hạng Long, có thể thấy y vốn không có chút kính trọng nào đối với Hạng Long.

Âm Sơn Phái của Ngũ Ương đạo nhân nói thế nào cũng là một phân nhánh của Đạo môn, vẫn có chút công phu vọng khí.

Vài ngày trước hắn đã gặp Hạng Long, Hạng Long lúc này quả thật đã có tử ý trên người, cho dù có những thiên tài địa bảo quý giá bồi bổ, nhưng thân thể già yếu lại không cách nào bù đắp.

Chờ tới ngày Hạng Long thật sự ra đi, triều đình Bắc Yên chắc chắn sẽ đại loạn. Rốt cuộc mình nên đứng về phía ai, đây là vấn đề rất đáng suy nghĩ.

Đương nhiên hiện giờ Ngũ Ương đạo nhân ngược lại rất tán thành lời nói của Sở Hưu.

Giờ bọn họ mới là người chung đường, diễn kịch bên ngoài thì được, nhưng không thể tự giết lẫn nhau.

Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Mai Khinh Liên hỏi Sở Hưu Hạng Long nói gì với y.

Sở Hưu trực tiếp vung tay lên nói: “Triệu tập tất cả mọi người tới phòng nghị sự bàn bạc.”

Một khắc đồng hồ sau tất cả tâm phúc tinh nhuệ của Sở Hưu trong Trấn Võ Đường đã tập trung tại đây.

Mai Khinh Liên và Bàng Hổ có mặt, những thủ hạ lâu năm của Sở Hưu như Đường Nha cùng người của nhánh Ẩn Ma như Triệu Thừa Binh cũng có mặt.

Hơn nữa không ngờ Lã Phụng Tiên còn mang bốn người Thủy Vô Tướng tới đây.

Vốn Mai Khinh Liên không gọi Lã Phụng Tiên tới, có điều Lã Phụng Tiên vẫn trong Trấn Võ Đường, hắn còn tưởng xảy ra chuyện gì nên cũng theo tới, xem xem có giúp được gì không.

Tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa Lã Phụng Tiên và Sở Hưu, cho nên cũng không nói gì.

Nhìn mọi người một lượt, Sở Hưu trầm giọng nói: “Vừa rồi Hạng Long tìm ta tới, cưỡng ép Trấn Võ Đường ta ra tay đối phó với Đại Quang Minh Tự, thăm dò ranh giới cuối cùng của Đại Quang Minh Tự.”

Đám người Mai Khinh Liên cau mày nói: “Rốt cuộc Hạng Long đang nghĩ gì vậy? Khiêu khích Đại Quang Minh Tự trong lúc này khác nào tìm đường chết?”

Sở Hưu cười lạnh nói: “Hạng Long đương nhiên biết như vậy là tự tìm đường

chết cho nên hắn không phái Trấn Quốc Ngũ Quân của Bắc Yên đi mà phái Trấn Võ Đường chúng ta đi. Vì sao? Xua hổ nuốt sói mà thôi.

Trấn Quốc Ngũ Quân là người của triều đình Bắc Yên, còn chúng ta là người ngoài. Quan trọng nhất là chúng ta thuộc về nhánh Ẩn Ma, một khi ta xảy ra chuyện nhánh Ẩn Ma liệu có bỏ qua?

Đến lúc đó không cần triều đình Bắc Yên động thủ, nhánh Ẩn Ma sẽ tự ra tay với Đại Quang Minh Tự, hai bên cho dù không diệt môn chắc chắn cũng thương tổn tới nguyên khí. Cho dù nhìn thế nào thì triều đình Bắc Yên cũng được lợi.”

Bàng Hổ gãi gãi đầu cười lạnh nói: “Ta nói mà, lão già Hạng Long kia không phải hạng dễ đối phó, hợp tác với hắn khác nào bảo hổ lột da.

Sở Hưu, hay là ngươi trực tiếp dẫn Trấn Võ Đường làm phản rời khỏi Bắc Yên là được. Kỳ Liên Trại ta vẫn đi theo ngươi, Trong vùng Bắc Yên này chúng ta mà liên thủ uy thế thậm chí không thua kém Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu ngày trước!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Phản bội triều đình Bắc Yên? Thời gian vừa qua ta dẫn theo Trấn Võ Đường giúp hắn trấn áp nhiều tông môn trong giang hồ Bắc Yên như vậy, những thứ này đều là thành tích cơ nghiệp, giờ mà đi không phải chẳng còn gì à?

Cho dù có đi cũng không thể đi nhẹ nhàng như vậy được, nếu không chẳng phải chúng tay lỗ to à?”

Mai Khinh Liên cau mày nói: “Không đi thì làm thế nào đây? Chẳng lẽ ngươi định tới đối chọi với Đại Quang Minh Tự thật à?”

Sở Hưu nói: “Chuyện Đại Quang Minh Tự sau hãng nói, giờ các ngươi chú ý một chút, cố gắng bảo tồn thực lực, không nên xung đột với người của triều đình, kể cả người bên Ngũ Ương đạo nhân cũng vậy.

Mặt khác ta muốn gặp mặt Ngụy lão tiền bối một lần, bàn bạc vài chuyện.”

Mai Khinh Liên hỏi: “Chuyện gì?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ta muốn hỏi Ngụy lão tiền bối có tính toán khiến nhánh Ẩn Ma triệt để an cư lạc nghiệp tại Bắc Yên hay không?

Phiêu bạt nhiều như vậy rồi, nhánh Ẩn Ma cũng nên có trụ sở yên ổn, không cần ẩn nấp dưới lòng đất nữa.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Mai Khinh Liên âm thầm giật mình, Sở Hưu định làm gì đây? Trực tiếp tạo phản hay sao?

Nhánh Ẩn Ma thân phận đặc thù, cho dù nhánh Ẩn Ma cùng thần phục, Hạng Long cũng chẳng dám nhận, nếu không Bắc Yên chẳng thành một ma quật à?

Còn Sở Hưu lại là một lệ riêng.

Trước nay Sở Hưu đều quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người giang hồ, mãi tới gần đây không lâu mới lộ ra thân phận nhánh Ẩn Ma, đồng thời liên tiếp nghênh chiến thế công của hai đại liên minh Bắc Yên Đông Tề, có tư cách quang minh chính đại xuất hiện trong giang hồ.

Cho nên nếu Hạng Long chỉ đơn giản là hợp tác với Sở Hưu, vậy không có vấn đề gì.

Mặc dù Mai Khinh Liên biết Sở Hưu luôn rất to gan, nhưng lần này y lại có ý đồ với cả triều đình Bắc Yên, quả thật không thể gọi là to gan nữa, nên nói là điên cuồng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK