Đại Quang Minh Tự muốn phong tỏa báu vật trong Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng vốn là không thể phong tỏa được.
Huống chi với thực lực hiện giờ của Sở Hưu, tuy còn chưa đủ tư cách để khiêu chiến với Đại Quang Minh Tự, nhưng trong trường hợp này y cũng không bó tay như Thịnh Bắc Hiên.
Y quay người lại trực tiếp nói với Thương Thiên Lương: “Thương thành chủ, phải nhờ ngươi rồi.
Ngươi đã từng giao thủ với Rama của Tu Bồ Đề Thiền Viện, bây giờ đổi thành Hư Từ của Đại Quang Minh Tự. Trên giang hồ không mấy ai được lĩnh giáo cao thủ Thiên Địa Thông Huyền của cả Nam Bắc Nhị Phật Tông đâu.”
Thương Thiên Lương tức giận trừng mắt với Sở Hưu, tiểu tử này lại tìm cho mình một đối thủ cực kỳ khó đối phó.
Tuy Thương Thiên Lương xuất thân từ Lục Đô, nhưng đã đi vào giang hồ, đương nhiên hắn cũng phải tìm hiểu tỉ mỉ tư liệu về các thế lực phân bổ trên giang hồ và các cường giả.
Phương trượng của Đại Quang Minh Tự, Hư Từ, là người hậu tích bạc phát tiêu chuẩn, không lên tiếng thì thôi, hót một tiếng là vang trời.
Lúc đầu mọi người đều cho rằng bị phương trượng của Đại Quang Minh Tự này quá sức bình thường, kết quả người ta vừa ra tay đã trực tiếp tham gia Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo, kịch chiến với Dạ Thiều Nam. Thực lực này thật sự bất phàm, Thương Thiên Lương cũng không nắm chắc.
Nhưng đã tới nước này rồi, không đánh cũng không được. Thương Thiên Lương chỉ có thể đánh ra, khí thế cường đại quang người dẫn dắt khí trời, khiến cho Bắc Địa vốn tràn ngập gió lạnh thấu xương nổi lên từng cơn gió bão.
Hư Từ mở mắt nhìn về phía Thương Thiên Lương, trầm giọng nói: “Vị thí chủ này, ta có thể thấy ngươi không phải người trong Ma đạo, thân là cường giả Thiên Địa Thông Huyền, ngươi lại bị Sở Hưu khống chế, chắc chắn trong chuyện này có nỗi khổ khó nói.
Nếu có ẩn tình gì, Đại Quang Minh Tự ta có thể giúp ngươi giải thoát, cần gì giúp đỡ kẻ ác, tự rơi vào Ma đạo như vậy?”
Thương Thiên Lương nhíu mày nói: “Lão hòa thượng, đừng nói linh tinh nữa, ra tay đi.
Ngươi đúng là lề mề, chẳng bằng lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện. Muốn đánh thì đánh, ngươi còn định độ hóa lão phu chắc?”
Bây giờ vẫn còn một số người của Thương Thành đang ăn cát trong Lục Đô, đương nhiên còn có tài nguyên mà Sở Hưu cung cấp, bọn họ sống cũng khá hơn nhiều.
Đưa mắt ra khắp giang hồ chưa thấy ai có thủ đoạn như Sở Hưu, hắn không bị Sở Hưu khống chế thì bị ai khống chế?
Huống chi trong thời gian qua Thương Thiên Lương cũng đã chứng kiến thực lực và quyền thế trong tay Sở Hưu.
Nếu những người của Thương Thành đột nhiên xuất hiện trong giang hồ, thật ra đây không phải chuyện tốt lành gì, vì như vậy sẽ khiến cho toàn bộ giang hồ kiêng kỵ và căm thù.
Đột nhiên có một lực lượng như vậy xuất hiện, cho dù Thương Thiên Lương nói mình vô hại, những người khác cũng không tin.
Nhưng có Sở Hưu thì khác.
Được thế lực của Sở Hưu che chở, cho dù Thương Thành có xuất hiện cũng không khiến người khác chú ý mấy, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy Sở Hưu trước rồi mới thấy đám người Thương Thành.
Cho nên dẫu không có những người trong Lục Đô, Thương Thiên Lương cũng không trở mặt với Sở Hưu.
Đương nhiên khi đó Thương Thiên Lương cũng không làm tay chân cho Sở Hưu, hai bên hợp tác còn tạm được. Muốn hắn xuất thủ thì phải giao lợi lộc ra.
Trước mắt thực lực của Thương Thiên Lương tiến bộ nhiều, nói chính xác hơn là hắn khôi phục thực lực bình thường, cho nên hắn cũng muốn giao thủ với cường giả trong Chí Tôn Bảng, kiểm tra xem rốt cuộc lực lượng của mình đạt tới mức nào.
Cho nên đối mặt với Hư Từ, Thương Thiên Lương cũng chẳng muốn nhiều lời. Hắn trực tiếp vung tay, chỉ trong chớp mắt gió rét thấu xương vô xung quanh đã hóa thành lưỡi đao vô biên vô hạn, trực tiếp bắn thẳng về phía Hư Từ!
Hư Từ đứng trong đó thở dài một tiếng, tay niết phật ấn, quanh người tỏa ra phật quang, như đao thương bất nhập. Những lưỡi đao giá rét kia chém lên phật quang của hắn, vỡ tan thành từng mảnh.
Thương Thiên Lương nheo mắt, bước tới một bước, rút tuyết làm thương, trên Cực Bắc Hoang Nguyên, vô số gió bão băng tuyết hóa thành trường thương dài trăm trượng đâm về phía Hư Từ, uy thế khiến người khác kinh hãi không thôi.
Một khắc sau, Hư Từ thở dài một tiếng, trong phật quang phía sau hắn, một pháp tướng Phật Đà khổng lồ hiển hiện, tay niết phật ấn, phật quang màu vàng như hang động không đáy hút hết lực lượng từ mũi thương của Thương Thiên Lương, khiến nó tan rã triệt để.
Nhưng không đợi lực lượng của thương vừa rồi tan hết, thân hình Thương Thiên Lương đã xuất hiện trước mặt Hư Từ, một quyền đánh ra, phá tan sơn hà!
Nghênh đón thế quyền của Thương Thiên Lương, gương mặt Hư Từ không
vui không buồn, tay niết quyền ấn tiếp đỡ, chỉ trong chớp mắt tiếng sư tử hống đinh tai nhức óc vang vọng đất trời, Kim Cương Sư Tử Ấn!
Một luồng lực lượng cực mạnh đột nhiên đánh tới, khiến Thương Thiên Lương bay ngược lại hơn mười trượng.
Công pháp luyện thể của Đại Quang Minh Tự cũng là đỉnh cao trên giang hồ, tuy cơ thể của Thương Thiên Lương được rèn luyện trong Lục Đô tàn khốc, chịu đòn tương đối tốt, nhưng về mặt lực lượng vẫn kém hơn Hư Từ một bậc.
Thương Thiên Lương nheo mắt hừ lạnh một tiếng, vô số lưỡi đao băng lượn vòng quanh người, lại đánh về phía Hư Từ.
Trước đó hắn luôn bị áp chế dưới tay Rama, bây giờ đổi thành Hư Từ, tuy hắn vẫn không chắc thắng nhưng tối thiểu cũng không bị áp đảo đến chết, vẫn có đường phản kích.
Thấy bên phía Thương Thiên Lương đã giao chiến, hắn cũng lạnh lùng lên tiếng: “Động thủ!”
Đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự này không muốn nhường, vậy mình sẽ đánh tới khi bọn chúng nhường!
Trấn Võ Đường dưới trướng Sở Hưu đã xuất thủ, lúc này Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Thịnh Bắc Hiên, lạnh nhạt nói: “Thịnh tông chủ không định đứng xem đấy chứ?”
Thịnh Bắc Hiên cười khan một tiếng rồi nói: “Đương nhiên là không rồi, đang định ra tay đây!”
Hắn vừa dứt lời, Thủ Chân Tử cũng lập tức xông lên.
Tuy bề ngoài của Thịnh Bắc Hiên không tệ nhưng thực tế kẻ này lại là loại người cực kỳ láu cá, hành xử luôn lưu lại chút đường lui.
Tuy hắn là người trong nhánh Minh Ma nhưng không toàn tâm toàn ý giúp đỡ Bái Nguyệt Giáo, Đại Hắc Thiên Ma Giáo rất ngứa mắt với hắn.
Bây giờ cũng vậy, nếu Sở Hưu không mở miệng, đúng là hắn sẽ ngồi yên tại chỗ xem kịch, chờ bọn Sở Hưu đánh xong thì hắn mới ra tay.
Đương nhiên nếu hắn dám làm như vậy, Sở Hưu sẽ giải quyết hắn ngay tại chỗ.
Sau khi động thủ, Sở Hưu trực tiếp xông về phía Hư Vân.
Trước đó y đã chịu thiệt khi giao thủ với Thương Thiên Lương, bây giờ Sở Hưu vẫn không thể đối phó được với cao thủ Thiên Địa Thông Huyền.
Nhưng Sở Hưu lại muốn xem xem rốt cuộc y còn kém cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong trên Phong Vân Bảng ở chỗ nào!
Thấy Sở Hưu lao tới, Hư Vân nhíu mày.
Hắn cũng nhìn ra Sở Hưu đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thực lực tăng vọt.
Đối với Đại Quang Minh Tự, hay nói rộng hơn là đối với toàn bộ tông môn Chính đạo, đây không phải chuyện tốt lành gì.
Có thể nói bọn họ tận mắt chứng kiến Sở Hưu từ một ngôi sao mới nổi trong Ma đạo trưởng thành tới mức kiêu hùng ma đạo rất khó giải quyết như hiện giờ.
Chương 1282 Không nhường thì đánh 2
Trước đây không ai hạ quyết tâm diệt trừ Sở Hưu, còn tới giờ muốn diệt trừ Sở Hưu cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Ngay cả Hư Vân khi cảm nhận được lực lượng hiện tại của Sở Hưu cũng không tự tin có thể thắng được y.
Ma khí che khuất bầu trời múa lượn quanh người Sở Hưu, ma đao chém xuống, Bắc Địa vốn đầy gió rét thấu xương lại bao phủ trong một vùng tối, chỉ trong chớp mắt, ma diễm ngập trời!
Uy thế của Sở Hưu khiến Thịnh Bắc Hiên biến sắc.
Mới bao lâu mà tiểu bối ma đạo Sở Hưu đã trưởng thành tới mức độ này.
Chỉ với uy thế của chiêu này, Sở Hưu đã có thể chống lại những kẻ đứng trong ba hạng đầu trên Phong Vân Bảng.
Đứng trong ma diễm vô biên bao phủ, Hư Vân tụng niệm phật hiệu. Một khắc sau phật quang bùng lên quanh người hắn, một hư ảnh hình rồng ngưng tụ ra, long ngâm vang trời, xuyên qua ma khí che phủ.
Đại Uy Đức Thiên Long Ấn!
Uy thế của ấn này cương mãnh tới cực điểm, va chạm với đao chiêu của Sở Hưu, ma khí và phật quang xung đột bùng nổ, dư âm của lực lượng tỏa ra tạo thành gió bão khổng lồ xoay vòng quanh hai người.
Sở Hưu thu đao kết ấn, một khắc sau ma khí sôi trào mãnh liệt ngưng tụ thành một thanh trường cung. Diệt Tam Liên Thành Tiễn bắn ra. Khoảnh khắc mũi tên bay ra, ngọn lửa diệt thế vô tận cũng rực cháy, thậm chí thiêu đốt cả thiên địa nơi nó đi qua. Chỉ trong chớp mắt thiên địa nguyên khí đều bị thiêu đốt sạch sẽ.
Đối mặt với uy thế kinh khủng này, Hư Vân chỉ đơn giản là xuất quyền đánh xuống. Mọi người đều có thể nhận ra quyền này, đây là quyền pháp trụ cột nhất của Đại Quang Minh Tự, Kim Cương Quyền.
Thức quyền pháp này chỉ dùng để nhập môn, còn là để đặt nền móng cho võ giả dưới cảnh giới Tiên Thiên, nhưng Hư Vân dùng tới lại có bản ý Kim Cương.
Kim Cương hộ pháp cho Phật tông, vô tướng vô tâm, bất phá bất hoại!
Dưới thế quyền này, không ngờ Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu lại bị hắn đánh tan. Nhưng chỉ một khắc sau ngọn lửa diệt thế đã bao phủ lấy người Hư Vân.
Cho dù ngươi có lực lượng Kim Cương, ngươi cũng không thể ngăn cản ngọn lửa diệt thế thiêu đốt!
Hư Vân tay niết Liên Hoa Ấn, chân bước lên, mỗi bước hạ xuống lại có hoa sen nở rộ, thân đứng trong ma diễm diệt thế nhưng hoa sen lại tỏa ra ánh sáng triệt tiêu toàn bộ.
Bước ra bảy bước, Hư Vân đã đi tới trước mặt Sở Hưu, một tay hạ xuống, như chưởng mà không phải chưởng. Một cây Cửu Diệu Bồ Đề Thụ đã ngưng tụ trong tay hắn, tỏa ra chín loại ánh sáng, mỗi loại đều đại diện cho một loại Phật lý được hắn tu luyện tới cực hạn.
Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân, thật ra Cửu Diệu Long Thụ này không phải nói tới võ công của hắn mà là chín loại lý giải của hắn đối với Phật lý. Đương nhiên không phải chỉ có chín loại nhưng chín là số lớn nhất. Cửu Diệu Long Thụ vừa xuất hiện, Phật quốc vô thượng hàng lâm. Khoảnh khắc này uy thế của Hư Vân thậm chí tiếp cận cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Hư Từ.
Thấy Hư Vân xuất thủ có uy thế như vậy, những võ giả Đại Quang Minh Tự như Hư Tĩnh đều biến sắc.
Rốt cuộc hôm nay Sở Hưu đạt tới cảnh giới gì mà có thể ép Hư Vân xuất toàn lực?
Phải biết năm xưa Bộ Thiên Nam tới Đại Quang Minh Tự gây chuyện, Hư Vân cũng chỉ thi triển vài chiêu là đuổi đi.
Bao năm qua, trừ khi đối mặt với Đông Hoàng Thái Nhất, Hư Vân hầu như không xuất thủ toàn lực. Thực lực của Sở Hưu này đã kinh khủng đến mức nào?
Mà một khắc tiếp theo, Sở Hưu cũng dùng hành động thực tế nói cho bọn họ kết quả.
Đứng trong phật quang, lại bị phật quang của Cửu Diệu Bồ Đề áp chế, hai tay Sở Hưu niết ấn quyết, ma khí vô biên bùng lên. Chỉ trong chớp mắt trời khóc đổ mưa máu, quỷ thần tru gào, vạn vật hóa u ám. Uy thế của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú trực tiếp xé rách Phật quốc vô biên kia!
Trong số những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trong thiên hạ ngày hôm nay, Hư Vân là một trong những người mạnh nhất.
Đương nhiên loại người rõ ràng đã đạt tới Thiên Địa Thông Huyền nhưng lại không đột phá như Khang Động Minh thì cũng không thể tính theo lẽ thường.
Kết quả bây giờ Sở Hưu và Hư Vân giao chiến có qua có lại, chí ít y không rơi xuống hạ phong. Chuyện này đã khiến rất nhiều người âm thầm kinh hãi.
Sở Hưu như vậy nhưng bên phía Thương Thiên Lương lại không lạc quan.
Tuy thực lực của Thương Thiên Lương đã khôi phục tới trình độ của cường giả Thiên Địa Thông Huyền bình thường, nhưng so với Hư Từ, hắn vẫn kém hơn một chút.
Đánh tới cuối cùng, Thương Thiên Lương thi triển cả Vạn Tượng Sâm La, uy thế đúng là kinh người nhưng vẫn bị Hư Từ phá giải.
Hai bên giao chiến cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không có kết quả, song song lui về phía sau.
Còn đánh tiếp thì không phải giao chiến nữa mà là tử chiến.
Tin tức về Nguyên Thủy Ma Quật đã lan truyền, trước mắt chỉ có những thế lực tương đối gần Bắc Địa, những người khác còn chưa tới.
Sở Hưu cũng không muốn tử chiến với Đại Quang Minh Tự vào lúc này, cho nên đành ngừng tay.
Nhưng tương tự, bên phía Sở Hưu ngừng tay nhưng cũng có thể ngăn cản Đại Quang Minh Tự tiếp tục phong tỏa Nguyên Thủy Ma Quật.
Chỉ cần bọn họ ra tay phong tỏa, bên phía Sở Hưu sẽ bắt đầu quấy rồi, tóm lại là không cho Đại Quang Minh Tự được yên ổn.
Tương tự, với thực lực của bên phía Đại Quang Minh Tự cũng khó mà giải quyết triệt để phe của Sở Hưu, cho nên hai bên tiếp tục giằng co, mãi tới khi thế lực bên Đông Tề và Tây Sở lao nhao đi đến.
Do có Sở Hưu báo tin, những người đến đầu tiên là bên phía Ngụy Thư Nhai.
Vừa đi khỏi Bắc Yên chưa được bao lâu đã phải trở về, Ngụy Thư Nhai cười khổ nói: “Biết thế lão già ta đây không về nữa. Giờ thì hay rồi, thời gian vừa qua đi đường rõ là phí công.”
Hơn nữa ngoài Ngụy Thư Nhai, những người trong nhánh Ẩn Ma như Nhậm Thiên Thu của Vô Tướng Ma Tông, Tần Triều Tiên của Xích Luyện Ma Tông và đám người Tư Đồ Khí cũng lần lượt chạy tới.
Dù sao đây cũng là Nguyên Thủy Ma Quật xuất thế, là đại sự liên quan tới nhánh Ma đạo bọn họ. Bất cứ võ giả Ma đạo nào cũng cực kỳ hứng thú. Chuyện này liên quan tới lợi ích của bên mình, người trong Chính đạo có thể không hứng thú chứ người trong Ma đạo sao lại không?
Hơn nữa trong số những người đến đây, Sở Hưu còn phát hiện vài cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, trên người tỏa ra ma khí kinh người, hiển nhiên cũng là võ giả Ma đạo.
Sở Hưu truyền âm cho Ngụy Thư Nhai: “Ngụy lão, những người kia là ai? Nhánh Ẩn Ma xuất hiện nhiều võ giả Ma đạo như vậy từ bao giờ?”
Trước đó Sở Hưu còn tưởng thực lực nhánh Ẩn Ma rất yếu ớt, nhưng bây giờ nhìn lại, nhánh Ẩn Ma ngoài không có cường giả Thiên Địa Thông Huyền thì số lượng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần không thua kém Chính đạo.
Nhưng Ngụy Thư Nhai lại lắc đầu nói: “Bọn họ không phải người của nhánh Ẩn Ma mà là một số tán tu Ma đạo ẩn nấp đã lâu, thái độ không rõ, tạm thời không cần quan tâm tới bọn họ.”
Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, hóa ra là vậy.
Nhánh Ma đạo không phải chỉ có Minh Ma và Ẩn Ma, bao năm qua vẫn luôn có người tự học thành tài. Cho nên những người này vừa không thuộc về nhánh Minh Ma vừa không thuộc về nhánh Ẩn Ma.
Chương 1283 Nhớ ăn không nhớ đòn
Nhưng khi những người này tu luyện tới trình độ nhất định hoặc thành lập tông môn, vậy họ sẽ đầu quân cho nhánh Minh Ma hoặc lựa chọn gia nhập một số thế lực trong nhánh Ẩn Ma. Chử Vô Kỵ chính là ví dụ tiêu biểu.
Nhưng vẫn có một số người tự do quen rồi hoặc có nguyên nhân nào khác nên vừa không muốn gia nhập Minh Ma vừa không muốn gia nhập Ẩn Ma. Bọn họ vẫn dùng thân phận tán tu hành tẩu giang hồ. Người như vậy tuy hiếm nhưng vẫn có một ít.
Trước mắt người trong nhánh Ma đạo hội tụ ở đây, uy thế kinh người.
Tuy trận doanh chia làm vài loại, một nhóm là Sở Hưu và những người giao hảo với Ngụy Thư Nhai, nhóm khác là Tư Đồ Khí và những người có thù oán với Sở Hưu, nhóm khác nữa là võ giả tán tu, ngoài ra còn có Tà Cực Tông của Thịnh Bắc Hiên.
Nhưng cho dù nói thế nào, bọn họ đều coi là người trong nhánh Ma đạo, lúc này còn không nhân lúc thực lực đủ mạnh đầy lùi Đại Quang Minh Tự thì còn chờ gì nữa?
Sở Hưu đứng ra trầm giọng nói: “Chư vị, Đại Quang Minh Tự định phong tỏa Nguyên Thủy Ma Quật, không cho nhánh Ma đạo chúng ta có ngày ra mặt, có thể nói là tâm địa cực kỳ độc ác.
Nhánh Ma đạo chúng ta từ khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt đến nay luôn bị chèn ép. Hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội ngẩng đầu dậy, có cơ duyên đến, kết quả người ta lại không muốn chúng ta được lợi. Làm sao chúng ta nhịn được?
Trước mắt chúng ta nên buông bỏ thành kiến, liên thủ đối địch mới có thể đầy lùi Đại Quang Minh Tự, tiến vào trong Nguyên Thủy Ma Quật!”
Bên phía Đại Quang Minh Tự thấy Sở Hưu liên kết thế lực các bên định ra tay, nhưng cũng chẳng có cách nào!
Đối với nhánh Ma đạo, Nguyên Thủy Ma Quật có ý nghĩa quá lớn, không võ giả Ma đạo nào có thể cự tuyệt sức hút này.
Cho nên Đại Quang Minh Tự đành phải bảo vệ thật kỹ lối vào Nguyên Thủy Ma Quật, hy vọng các tông môn Chính đạo khác đến sớm.
Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu vừa dứt lời lại có một âm thanh không âm không dương cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi nói vậy cũng không sai, nhưng ở đây có tông chủ của một tông, có tiền bối kiêu hùng của Ma đạo. Mấy câu này mà là Ngụy lão nói thì không vấn đề, ngươi nói, chẳng phải cuồng vọng quá à?”
Người nói câu này chính là Tư Đồ Khí.
Người này vốn là kẻ hẹp hòi, bị Sở Hưu chỉnh cho vài lần, đã tích đầy một bụng tức.
Lúc này có rất nhiều võ giả Ma đạo ở đây, có ai bối phận thấp hơn Sở Hưu? Thấy Sở Hưu định đứng ra làm người dẫn đầu, hắn cũng vô thức châm chọc hai câu.
Mọi người ở đây đều có vẻ mặt khác nhau, đặc biệt là những võ giả tán tu Ma đạo.
Đã sớm nghe nói nội bộ nhánh Ẩn Ma có chút mâu thuẫn, giờ nhìn lại đúng thật như vậy, đã ngang nhiên chỉ trích nhau trước mặt người ngoài.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh lạnh, một khắc sau thân hình của y tiến thẳng tới trước mặt Tư Đồ Khí, một quyền giáng xuống, ma khí vô biên hội tụ thành gió bão càn quét thẳng tới, uy thế lớn tới kinh người.
Mọi người ở đây đều biến sắc, không ai ngờ Sở Hưu nói trở mặt là trở mặt, nói ra tay là ra tay.
Tư Đồ Khí hoảng hốt, hai tay kết ấn. Chỉ trong chớp mắt tiếng quỷ khóc thần gào đã vang lên, sương mù âm tà quỷ dị ngăn trước mặt hắn, trong đó như có vô số ác quỷ hiển hiện.
Tần Triều Tiên của Xích Luyện Ma Tông ở bên cạnh cũng xuất thủ, một chưởng đánh ra, dải lụa màu hiện lên giữa không trung, chưởng lực cường đại như sông lớn biển rộng chặn đường.
Côn Mạc đứng bên cạnh Tư Đồ Khí cũng ra tay theo, ma hỏa đỏ thẫm tà ác quỷ dị bùng lên, trong đó còn có hư ảnh ma thần đầu hai sừng lờ mờ hiển hiện.
Nhưng đối mặt với thế quyền vô song của Sở Hưu, lực lượng do ba người liên thủ cũng lập tức bị phá tan.
Quỷ vị tịch diệt, lụa máu rách nát, ma hỏa đỏ thẫm cũng bị dập ắt.
Ba người cùng lui về phía sau vài bước, đặc biệt là Tư Đồ Khí đứng mũi chịu sào. Hắn phải cố nén cơn đau do nội phủ chấn động mới không hộc máu.
Lúc này hắn vừa sợ vừa giận, sợ là vì không ngờ thực lực của Sở Hưu đã đạt tới mức này, giận là vì không ngờ Sở Hưu lại dám ra tay trước mặt mọi người, thậm chí ngay trước mặt Đại Quang Minh Tự, không để ý tới thể diện của nhánh Ma đạo, ra tay tới hắn.
Tư Đồ Khí vẫn không hiểu Sở Hưu. Theo Sở Hưu, thể diện của nhánh Ma Đạo là cái quái gì, trong mắt y chỉ có thể diện của chính y.
Tư Đồ Khí dám hò hét với y là làm mất thể diện của y. Đừng nói ra tay trước mặt Đại Quang Minh Tự, cho dù là giết chết Tư Đồ Khí, y có gì mà không dám?
Tần Triều Tiên không muốn đối địch với Sở Hưu, hắn chỉ không muốn nhánh Ẩn Ma nội đấu vào lúc này mà thôi.
Cho nên hắn vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Sở đại nhân, bình tĩnh một chút, người của Đại Quang Minh Tự còn ở đây, đừng để người khác chê cười!”
Những người khác như Du Ma Nhai cũng lên tiếng khuyên giải, đúng là nội đấu trong thời điểm này chỉ khiến người ngoài chế giễu.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Chế giễu? Tư Đồ Khí kia dám nói linh tinh sao không nghĩ tới người ngoài có chế giễu hay không?
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Đã là lúc nào rồi mà còn dám nói chuyện bối phận với không bối phận với ta?
Một kẻ sa cơ mà thôi, còn ra vẻ tiền bối, không tự biết mình!
Muốn vào Nguyên Thủy Ma Quật thì ra tay đi, không thì cút sang một bên! Ai định ngồi mát ăn bát vàng thì đừng trách ta không khách khí.
Chư vị, có ai còn ý kiến gì khác không?”
Thái độ khi giao tiếp với đám người Ma đạo này không thể quá khách khí, ai nấy đều là loại nhớ ăn không nhớ đòn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Không nghe đạo lý thì nghe nắm tay thôi.
Ví dụ như hiện giờ, Sở Hưu nói câu này tuy làm cho mọi người khó chịu, cảm thấy một tiểu bối như Sở Hưu mà dám cuồng vọng như vậy. Nhưng không ai to gan chỉ trích Sở Hưu.
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến uy thế quyền vừa rồi của Sở Hưu, có thể nói là cực kỳ kinh khủng.
Ba người liên thủ mà không ngăn được một quyền của Sở Hưu.
Hơn nữa sức hấp dẫn của Nguyên Thủy Ma Quật đủ khiến người ta quên đi nhiều thứ, cho dù thái độ của Sở Hưu như vậy, ở đây cũng không có ai đi khỏi.
Ngụy Thư Nhai đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này, vẫn không lên tiếng.
Nếu là lúc trước, chắc chắn Ngụy Thư Nhai sẽ bảo Sở Hưu làm việc nên chừa lại đường lui, đều là người của nhánh Ẩn Ma, không nên quyết liệt như vậy.
Nhưng bây giờ lão lại không định nhúng tay vào.
Đám người Tư Đồ Khí đã khiến lão rất đau lòng, lão mưu đồ cả đời vì nhánh Ẩn Ma, kết quả người ta vẫn có tư tâm, thậm chí vì lợi ích bản thân còn làm liên lụy tới toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Người như vậy thì lưu lại cũng có ích lợi gì?
Trở mặt thì trở mặt, dù sao với thực lực của Sở Hưu bây giờ cũng không cần quan tâm tới đám người này.
Ngay lúc Sở Hưu định suất lĩnh người trong nhánh Ma đạo tấn công Đại Quang Minh Tự, một chuyện bất ngờ lại phát sinh, rốt cuộc người của tông môn Chính đạo khác đã đến.
Bên phía Thuần Dương Đạo Môn, Lăng Vân Tử vốn đang bế quan ổn định cảnh giới trực tiếp mang vài lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn đến. Tuy nhân số ít ỏi nhưng uy thế của Thiên Địa Thông Huyền vẫn bày ra tại đó.
Chưởng giáo của Chân Vũ Giáo, Lục Trường Hà cũng tự dẫn người tới.
Còn có Thương Thủy Doanh thị, nhưng lão tổ của Doanh thị lại không đến, chỉ có Doanh Tam Thư.
Thương Thủy Doanh thị không phải người trong nhánh Ma đạo, tuy bọn họ cũng có hứng thú với bảo bối trong Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng hứng thú cũng không lớn.
Mà Thương Thủy Doanh thị cũng không coi là người trong Chính đạo, cho nên cũng không muốn làm như Đại Quang Minh Tự, chèn ép nhánh Ma đạo, chỉ có Doanh Tam Thư tới đã đủ rồi.
Thấy những người này đến, thần sắc võ giả Ma đạo ở đây đều trầm xuống.
Chưa nói tới những người khác, riêng Hư Từ và Lăng Vân Tử đã là hai cường giả Thiên Địa Thông Huyền, bọn họ làm sao cản được?
Chương 1284 Không thể ngăn nổi 1
Hàng loạt tông môn Chính đạo đến, tạo ra đả kích nặng nề đối với nhánh Ma đạo.
Hai nhánh đối phương, lại có Cửu Đại Thế Gia, Ngũ Đại Kiếm Phái, có bao nhiêu cường giả Thiên Địa Thông Huyền? Lại có bao nhiêu thủ đoạn sánh ngang với Thiên Địa Thông Huyền?
Còn nhánh Ma đạo bọn họ thì sao? Trừ Bái Nguyệt Giáo còn tạm được, những người khác đứng trước chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền còn không chịu nổi một đòn.
Đặc biệt là người trong nhánh Ẩn Ma như Ngụy Thư Nhai, ánh mắt càng phức tạp.
Năm xưa tuy Bái Nguyệt Giáo không phản bội Côn Luân Ma Giáo nhưng quan hệ của hai bên không hề hòa hợp.
Kết quả tới bây giờ, thế lực duy nhất có thể giữ thể diện cho toàn bộ Ma đạo lại là Bái Nguyệt Giáo, cũng chỉ có Bái Nguyệt Giáo. Chuyện này khiến Ngụy Thư Nhai cảm thấy rất khó chịu.
Lúc này Ngụy Thư Nhai lại đưa mắt nhìn sang phía Sở Hưu, lão cũng cảm thấy được an ủi hơn nhiều.
Ít nhất nhánh Ẩn Ma bọn họ còn có Sở Hưu, tuy Thương Thiên Lương không phải người trong nhánh Ẩn Ma nhưng là người của Sở Hưu, cũng là người mình. Dù sao cũng tốt hơn không có.
Mà lúc này, mọi người ở đây thấy Lăng Vân Tử xuất hiện, bầu không khí bỗng hóa thành vi diệu.
Người bên phía tông môn Chính đạo đã tới, cho dù bên phía Sở Hưu tập trung tất cả võ giả Ma đạo cùng xông lên thì bên kia cũng có hai cường giả Thiên Địa Thông Huyền, bọn họ lấy gì chống lại?
Đúng lúc này, lại có một số thế lực đến. Có võ giả đại phái, cũng có tán tu, tất cả các thế lực biết Nguyên Thủy Ma Quật xuất thế đều phái người tới, cho dù không vào trong cũng có thể xem kịch, ví dụ như Chính Ma Đại Chiến hiện giờ.
Sở Hưu còn thấy Phương Thất Thiếu cũng tới, còn là bị Độc Cô Ly và Mạnh Dương Hà của Kiếm Vương Thành dẫn theo. Thấy Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, hắn còn vẫy tay với hai người, chào hỏi một tiếng nhưng lập tức bị Độc Cô Ly kéo sang một bên, mắng hắn không biết quan sát.
Ngươi không thấy tình hình Chính đạo và Ma đạo đang ra sao à? Đã sắp đánh nhau rồi ngươi còn chào hỏi bên kia làm gì?
Tông chủ Kiếm Vương Thành - Thẩm Thiên Vương không đến, Sở Hưu đoán có lẽ hắn đã bị thương hoặc không còn mặt mũi nào tới đây.
Sở Hưu đã lĩnh giáo Khang Động Minh, đúng là cường đại tới kinh người.
Tuy thực lực của Thẩm Thiên Vương không yếu, nhưng vẫn còn kém xa Khang Động Minh, thụ thương cũng rất bình thường.
Lúc này giữa sân, thế lực đến trước là bên phía Đông Tề, tới khi thế lực Tây Sở đến nơi, mọi người mới biết thế nào là cường giả tụ tập.
Bên phía Thiên Sư Phủ, lão thiên sư không tới, chỉ có Huyền Long Tử và một lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ kia đã rất già, râu tóc bạc trắng, tóc đã sắp rụng sạch thành hòa thượng, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết con ruồi, con mắt mở ra cũng như không, chống một cây gậy gỗ, lưng cong, bộ dáng như sắp xuống mồ.
Nhưng mọi người ở đây không ai dám coi thường lão đạo sĩ này, thậm chí Lăng Vân Tử đã bước vào Thiên Địa Thông Huyền và Lục Trường Hà của Chân Vũ Giáo cũng khách khí gọi một tiếng Khánh lão tiền bối.
Lai lịch của lão đạo sĩ này cũng không đơn giản, hắn là một đạo đồng bên cạnh lão thiên sư, phụ trách bưng trà dâng nước, giặt quần áo xếp chăn chiếu, thậm chí còn không có đạo hiệu. Trước kia lão thiên sư gọi hắn là Tiểu Khánh, sau này gọi là A Khánh. Đương nhiên bây giờ mọi người đều phải tôn kính gọi hắn là Khánh tiền bối.
Quan trọng nhất là vị Khánh tiền bối này hầu hạ lão thiên sư từ trung niên tới tận bây giờ.
Điều này nghĩa là sao? Nghĩa là tuổi tác của hắn cũng không nhỏ hơn lão thiên sư bao nhiêu!
Lão thiên sư sống hơn năm trăm năm, vậy có thể Khánh tiền bối này cũng đã sống gần năm trăm năm.
Không ai biết thực lực của vị Khánh tiền bối này ra sao, thậm chí không biết rốt cuộc cảnh giới của hắn là Chân Hỏa Luyện Thần hay Thiên Địa Thông Huyền.
Nói hắn là Thiên Địa Thông Huyền thì khí tức trên người không đúng, nhưng nói hắn là Chân Hỏa Luyện Thần thì có mấy cường giả Chân Hỏa Luyện Thần sống lâu đến vậy?
Dù sao địa vị của vị Khánh tiền bối này ở Long Hổ Sơn cũng rất cao, thậm chí gần với lão thiên sư, ngay cả Huyền Long Tử luôn bướng bỉnh đứng trước mặt hắn cũng rất biết điều.
Sở Hưu nheo mắt, lão đạo sĩ Long Hổ Sơn này không đơn giản, vì Sở Hưu nhớ trước đây Viên Thiên Phóng từng trắng trợn giết chóc võ giả Đạo môn ở Trung Nguyên, kết quả ma xui quỷ khiến thế nào lại đi gây sự với Long Hổ Sơn. Chính lão đạo sĩ trông như sắp xuống mồ này đã tát bay hắn đi, mấy chục năm sau còn không dám vào võ lâm Trung Nguyên.
Tuy Viên Thiên Phóng chết trong tay Sở Hưu, nhưng xưa này Sở Hưu chưa từng coi thường Viên Thiên Phóng.
Thực lực của kẻ này không yếu, tuy bây giờ Sở Hưu mà giết Viên Thiên Phóng đã rất đơn giản, có thể nói là áp đảo hoàn toàn, sẽ không cho Viên
Thiên Phóng bất cứ cơ hội phản kích nào.
Nhưng nếu làm như vị Khánh tiền bối này, chỉ một cái tát đã đập bay Viên Thiên Phóng, độ khó vẫn quá lớn, ít nhất thực lực của Sở Hưu hiện giờ vẫn không làm được. Nghĩ vậy thôi đã cảm thấy cực kỳ khủng khiếp rồi.
Nhìn lại Tam Đại Đạo Môn, thật ra kinh khủng nhất vẫn là Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ.
Lão thiên sư tại vị trong thời gian dài như vậy, năm trăm năm liền Thiên Sư Phủ không xảy ra chuyện, có thể nghĩ rốt cuộc Thiên Sư Phủ tích lũy được bao nhiêu căn cơ và thủ đoạn.
Thiên Sư Phủ đã đến, đương nhiên những thế lực khác ở Tây Sở cũng đã đến.
Tọa Vong Kiếm Lư phái Thẩm Bão Trần đến, Phong Vân Kiếm Trủng thì phái Yến Chi, nhưng sau lưng hắn cõng một hộp sắt khổng lồ, không biết chứa thứ gì.
Lúc này thế cục giữa hai bên Chính Ma đã nghịch chuyển, lực lượng của tông môn Chính đạo hoàn toàn áp đảo Ma đạo, bầu không khí hai bên đã giương cung bạt kiếm.
Hư Từ quay sang nói với Lăng Vân Tử: “Lăng Vân Tử chưởng môn, Nguyên Thủy Ma Quật xuất hiện không phải chuyện tốt cho võ lâm. Hôm nay tông môn Chính đạo tề tụ, mọi người cùng ra tay phong tỏa triệt để nó lại, ít nhất cũng cam đoan trong thời gian ngắn nó sẽ không xuất hiện trở lại.”
Nhưng không đợi Lăng Vân Tử nói gì, một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên: “Con lừa trọc dối trá!
Chuyện tốt cho Ma đạo chúng ta thì không phải chuyện tốt cho giang hồ? Chẳng lẽ giang hồ chỉ có đám Chính đạo các ngươi chứ không có Ma đạo chúng ta?
Giáo chủ đích thân tới, bản tọa muốn xem ai dám làm gì?”
Sau khi giọng nói kia vang lên, Đông Hoàng Thái Nhất mặc áo bào hắc kim long lay động theo làn gió, từ không trung hạ xuống, bên cạnh hắn còn một người cũng là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần toàn thân bao phủ trong áo choàng bảy màu, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ quái dị.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh truyền âm nói: “Người này là giáo chủ Ngũ Độc Giáo, Độc Quan Âm - Hà Tắc Hoa. Xưa nay Ngũ Độc Giáo luôn tôn Bái Nguyệt Giáo làm chủ, lần này đi cùng Bái Nguyệt Giáo cũng rất bình thường.”
Trên giang hồ Ngũ Độc Giáo khá kín tiếng, thủ đoạn chơi độc của bọn họ khiến rất nhiều người e ngại, kể cả người trong nội bộ Ma đạo. Cho nên bao năm qua, Ngũ Độc Giáo cũng quen khiêm nhượng, phần lớn thời gian chủ giao tiếp với đám độc trùng ở Tây Sở.
Chương 1285 Không thể ngăn nổi 2
Nhưng đây là lần đầu tiên Sở Hưu nghe nói giáo chủ Ngũ Độc Giáo lại là nữ, hơn nữa còn có cái tên quê mùa là Hà Tắc Hoa.
Đương nhiên lúc này tất cả mọi người đều không chú ý tới Hà Tắc Hoa mà cùng nhìn về phía người sau lưng Đông Hoàng Thái Nhất và Hà Tắc Hoa.
Dạ Thiều Nam mặc một bộ trường bào đơn giản màu trắng, hai chân để trần, lưỡi Nguyệt Nhận dính máu bay quanh người hắn, như một con thú cưng.
Đứng hạng năm trên Chí Tôn Bảng, trên thực tế đã là hạng ba trong thiên hạ, đệ nhất nhân Ma đạo, Dạ Thiều Nam đích thân đến. Giờ khắc này tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt vô số người trong Chính đạo đều lộ vẻ kiêng dè.
Dạ Thiều Nam chỉ có một người, nhưng chỉ riêng mình hắn thôi đã không ai ở đây dám khẳng định mình có thể chiến thắng!
Hư Từ từng thua trong tay hắn không thể, Lăng Vân Tử vừa thăng cấp lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không thể.
Dạ Thiều Nam nhìn mọi người ở đây, chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Tránh ra.”
Chỉ hai chữ nhẹ nhàng nhưng lại như một lưỡi đao sắc treo trên đỉnh đầu bọn họ, khiến ai nấy rùng mình.
Hư Từ thở dài một tiếng, dẫn người của Đại Quang Minh Tự rút lui.
Dạ Thiều Nam, không ngăn nổi.
Trước đó trong Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo, bọn Hư Từ đã liên thủ vây công Dạ Thiều Nam, đều không phải đối thủ của hắn. Bây giờ ở đây chỉ có hai cường giả Thiên Địa Thông Huyền là hắn và Lăng Vân Tử, hơn nữa bên phe Sở Hưu còn đang đứng nhìn.
Tông môn Chính đạo vẫn còn lực lượng, đáng tiếc không phải ai cũng muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.
Lão thiên sư không đến, Rama chắc sẽ đến nhưng đất Nam Man cách Bắc Địa quá xa. Người của Đông Tề và Tây Sở đều đã tới mà bọn họ còn chưa tới. Nhánh Ma đạo Đệ Lục Thiên Ma Tông ở vùng Nam Hải xa xôi cũng chưa tới, chắc còn đang trên đường.
Chỉ có ngần này người thì không thể ngăn cản Dạ Thiều Nam, không nhường đường chẳng lẽ ăn thua đủ?
Sau khi Đại Quang Minh Tự rút lui, những người khác trong Chính đạo cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, đành phải đi theo.
Trước mặt vị đệ nhất nhân Ma đạo này, với lực lượng của bọn họ, không thể ngăn nổi đối phương.
Sau khi đám người đi khỏi, Đông Hoàng Thái Nhất mới đắc ý cười lạnh một tiếng, vung tay lên. Một ngọn lửa nóng rực tỏa ra, ấn phong mà Đại Quang Minh Tự gia cố được một nửa ở phía trước Nguyên Thủy Ma Quật đã bị thiêu
đốt triệt để. Hắn nghênh ngang đi cùng Dạ Thiều Nam vào bên trong.
Thấy cảnh này, những người khác trong Ma đạo cũng theo sau lưng Dạ Thiều Nam, tiến vào Nguyên Thủy Ma Quật.
Cùng là người trong Ma đạo, khó khăn lắm bọn họ mới có chỗ dựa lớn như vậy, đương nhiên phải tận dụng.
Bên phía Sở Hưu tuy bị Dạ Thiều Nam đoạt mấy uy thế, nhưng cũng đi vào Nguyên Thủy Ma Quật.
Người ta có bản lĩnh chấp nhiếp quần hùng, bản thân mình có gì mà hâm mộ hay ghen tị?
Huống chi Dạ Thiều Nam xuất hiện ở đây cũng là chuyện tốt, có thể thu hút thù hận thay Sở Hưu.
Trước đó trong số võ giả Ma đạo, người bắt mắt nhất là ai? Đương nhiên là Sở Hưu.
Còn bây giờ Dạ Thiều Nam đã đến, lại đổi thành hắn.
Sở Hưu thà hành động khiêm nhượng, tích cóp thực lực trong Nguyên Thủy Ma Quật, tìm một số bảo bối. Chuyện đấu đá với đám người Chính đạo cứ để Dạ Thiều Nam, hắn có thực lực.
Lúc này ở bên ngoài, thấy đám võ giả Ma đạo đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, mọi người cũng rất bất đắc dĩ.
Bọn họ vốn định ngăn cản, nhưng tới cuối cùng vẫn không ra tay.
Lăng Vân Tử không nói hai lời, trực tiếp dẫn người vào trong Nguyên Thủy Ma Quật.
Ở bên ngoài không ngăn được thì vào trong cản. Tóm lại không thể để người của Ma đạo tùy ý thăm dò nơi này, bất luận bọn họ có sử dụng được bảo vật bên trong hay không, dù sao cũng không thể để đám người Ma đạo tùy tiện hưởng lợi!
Sau khi đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, lần này đám người Sở Hưu không bị dịch chuyển ngẫu nhiên tới các nơi, vẫn tập trung ở một chỗ.
Nguyên nhân rất đơn giản, trong Nguyên Thủy Ma Quật không có trận pháp.
Nhưng tất cả mọi người tập trung ở một chỗ cũng không phải chuyện tốt, cho nên mọi người liếc nhìn nhau, vô thức chia nhỏ ra, nhưng không đi cách nhau quá xa.
Chỉ có Dạ Thiều Nam mang theo Đông Hoàng Thái Nhất đi thẳng về một hướng, không ai dám đi theo.
Sau khi đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, Sở Hưu cũng không vội vàng đi lung tung mà đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Ấn tượng đầu tiên của Sở Hưu về Nguyên Thủy Ma Quật là âm trầm, cực kỳ âm trầm.
Nơi này không có mặt trời, bên dưới là bùn đất khô cứng màu đỏ, thậm chí không thấy chút màu xanh của thực vật.
Hơn nữa điểm kỳ dị nhất là trên đầu đám người Sở Hưu không phải bầu trời mà là một con sông ngầm, một con sông ngầm treo trên đỉnh đầu mọi người.
Cảnh tượng này vô cùng kỳ dị, xuyên qua sông ngầm này mới có chút ánh sáng màu xanh đậm vẩy xuống, thậm chí còn thấy được một số loài cá khổng lồ diện mạo dữ tợn đang bơi lộ trong đó. Dù sao chắc chắn thứ này không có ở bên ngoài.
Sở Hưu nói: “Mọi người có tài liệu gì về địa hình bên trong Nguyên Thủy Ma Quật hay không?”
Lục Giang Hà và Ngụy Thư Nhai cùng lắc đầu.
Sở Hưu cau mày nói: “Độc Cô Duy Ngã thì thôi, chẳng lẽ bao năm qua không có người thứ hai từ trong Nguyên Thủy Ma Quật đi ra?”
Ngụy Thư Nhai nói: “Đương nhiên là có, hơn nữa còn có không ít, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Ngươi có biết vì sao Nguyên Thủy Ma Quật được gọi là Nguyên Thủy Ma Quật không?
Bởi vì từ đầu nơi này không có ai sinh sống, tất cả đều như được thiên địa tạo ra, không có gì để tham chiếu.”
Sở Hưu nghi hoặc nói: “Cho dù là thế vẫn có một số thứ tự nhiên để tham chiếu chứ?”
“Không có gì cả. Nguyên Thủy Ma Quật không ngừng biến hóa, mỗi lần nó xuất hiện địa hình bên trong lại thay đổi, thậm chí hoàn toàn khác với lần trước.
Nếu cầm bản đồ địa hình thăm dò nơi này, không chỉ chậm trễ thời gian, hơn nữa còn chết rất thê thảm.”
Sở Hưu gãi đầu, nếu như vậy, nơi này rất khó kết quả, mọi thứ đều chưa biết.
Nhưng tuy địa hình ở nơi này đã thay đổi nhưng Ngụy Thư Nhai cũng có một số tư liệu mô tả đại khái tình huống bên trong.
Tất cả mọi thứ trong Nguyên Thủy Ma Quật đều do tự nhiên tạo thành, có trời mới biết vì sao nơi này lại có ma khí cường đại như vậy.
Cho nên chỉ cần là thứ sinh ra trong Nguyên Thủy Ma Quật, bất luận là cái gì đều phải cẩn thận tới cực điểm, cho dù là một gốc cỏ dại cũng vậy.
Đám người tạm thời không có manh mối, bèn đi thẳng theo một hướng.
Có một số tán tu Ma đạo cũng đi cùng bọn họ, Sở Hưu cũng không để ý, xung quanh còn có đám võ giả tông môn Chính đạo đang ngấp nghé.
Bọn họ đến không phải để đoạt bảo vật mà là để giám sát đám người Sở Hưu, đề phòng bọn họ thu được tà vật đại hung gì đó.
Đúng lúc này, trước mặt đám người Sở Hưu bỗng xuất hiện một dòng sông
nhỏ, nói chính xác hơn là một dòng suối nhỏ, chỉ rộng có ba trượng.
Nhưng nhìn kỹ lại mới thấy, trong suốt không phải nước thường mà là huyết thủy màu đỏ sẫm!
Tuy dòng suối nhỏ không lớn nhưng vẫn đang chảy, có trời mới biết rốt cuộc trong đó có bao nhiêu máu tươi.