Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1191 Ngoài mềm trong cứng 1

Môn Tàng Kiếm Thuật mà Mạc Thiên Lâm tu luyện có vẻ tà đạo, nghe Lục Giang Hà miêu tả không giống võ công đứng đắn gì.

Giữ kiếm trong người, cảm giác đau đớn ra sao không nói cũng biết. Cơ bản là hàng ngày đều bị kiếm khí cắt chém như lăng trì.

Nhưng vấn đề là chân hỏa luyện thân như Sở Hưu và Trần Thanh Đế, Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân của Tông Huyền, thật ra khi tu luyện cũng phải chịu đau đớn rất lớn.

Nhưng lực lượng từ cách tu luyện đó là của bản thân, còn lực lượng mà Tàng Kiếm Thuật tu luyện được lại chỉ dùng được một lần.

Mạc Thiên Lâm có thể dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết một tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan, còn giao thủ nhiều chiêu với Hạ Hầu Trấn như vậy, biểu hiện hết sức bắt mắt.

Nhưng hắn có biểu hiện tốt mấy cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chỉ được một khoảnh khắc rồi suy tàn.

Công pháp trả giá lớn như vậy để đổi lấy thời khắc huy hoàng nhất thời, có đáng giá không?

Lục Giang Hà như đoán được suy nghĩ của Sở Hưu, hắn buồn bã nói: “Loại công pháp này là thủ đoạn cuối của những đại phái kiếm đạo thời thượng cổ.

Trong một đại phái, có người rực rỡ vinh quanh, thần thái phi phàm, đó là mặt mũi của đại phái, là tương lai của đại phái.

Nhưng có một số người không có thiên phú cao như vậy nhưng vẫn muốn báo đáp ơn tri ngộ của môn phái. Những người đó là tấm vải lót của đại phái, đổ máu giết người, phản công trong bước đường cùng, đều là dựa vào bọn họ.

Xem tình hình của thằng nhóc này, chắc hắn mới tu luyện Tàng Kiếm Thuật mới mấy năm. Nhưng trong những đại phái kiếm đạo thời thượng cổ có một số kẻ tu luyện Tàng Kiếm Thuật mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm.

Tàng Kiếm Thuật chỉ có một cơ hội xuất thủ. Bọn họ khổ sở mấy chục năm, hơn trăm năm, thật ra là để cho một khoảnh khắc nở rộ tới cực hạn.

Nhánh kiếm tu thường xuất hiện kẻ điên và thiên tài. Người nghiên cứu ra môn công pháp Tàng Kiếm Thuật này, bản tôn cũng không biết nên nói hắn là thằng điên hay là thiên tài.”

Sở Hưu nhíu mày, Mạc gia đã như vậy rồi còn định học các đại phái kiếm đạo chơi trò này?

Trong thời gian nói chuyện với Lục Giang Hà, Sở Hưu đã tới bên cạnh Mạc Thiên Lâm, đỡ Mạc Thiên Lâm dậy, tiện tay nắm cho hắn một viên thuốc.

Đương nhiên với tình trạng hiện hắn của Mạc Thiên Lâm, viên đan dược này cũng không có tác dụng vì hắn không bị thương mà là bộc phát toàn bộ kiếm khí, thân thể bị móc sạch.

Mạc Thiên Lâm cười khổ nói: “Sở huynh, không ngờ cuối cùng vẫn phải làm phiền ngươi.”

Lạc Phi Hồng ở bên cạnh mắng: “Mạc Thiên Lâm, có phải đầu óc của ngươi bị úng nước không? Trước đây ta đã nói rồi, bảo ngươi chờ đi, ta đi nhờ Sở Hưu giúp, ngươi liều mạng làm gì?”

Trong số bằng hữu của Sở Hưu, thật ra Lạc Phi Hồng và Mạc Thiên Lâm kết bạn đầu tiên, hai bên ra mắt thất bại, ngược lại thành bằng hữu.

Từ trước tới nay, Lạc Phi Hồng là nữ nhân nhưng lại mạnh mẽ hơn, còn tính cách Mạc Thiên Lâm lại rất ôn hòa.

Lúc này nghe Lạc Phi Hồng nói như vậy, Mạc Thiên Lâm đành cười khổ một tiếng nói: “Không liều mạng, e là ta không mời được Sở huynh tới cứu ta.”

Đây là lựa chọn của Mạc Thiên Lâm, Sở Hưu cũng không nhiều lời, y chỉ cau mày nói: “Vì sao ngươi lại tu luyện Tàng Kiếm Thuật? Mạc gia ép ngươi à?”

Mạc Thiên Lâm kinh ngạc, như không ngờ một kẻ dùng đao như Sở Hưu cũng biết tới Tàng Kiếm Thuật!

Hắn cười khổ lắc đầu nói: “Chuyện không liên quan tới gia tộc, bọn họ cũng không biết ta tu luyện Tàng Kiếm Thuật.

Tàng Kiếm Thuật là ta xin ở chỗ Phương Thất Thiếu huynh.”

“Phương Thất Thiếu? Lúc nào?”

Mạc Thiên Lâm thở dài nói: “Mấy năm trước, khi đó Sở huynh và Phương huynh kết bạn, nên ta cũng quen biết với Phương huynh.

Tuy ta cảm thấy tính cách Phương huynh hơi lạ, nhưng hắn hành xử không tệ.

Mạc gia chỉ dùng kiếm, cho nên ta thỉnh giáo Phương huynh những thứ liên quan tới kiếm pháp, hắn bèn cho ta Tàng Kiếm Thuật.

Tàng Kiếm Thuật là đồ riêng của Phương huynh, hắn thấy ta tương đối hiếu kỳ với nó nên hào phóng đưa nó cho ta.

Con người ta sống trên đời của rất nhiều lựa chọn, ta cũng hiểu rõ rốt cuộc thiên phú của mình ra sao.

Tuy đưa mắt ra khắp giang hồ, có thể coi là không tệ, nhưng không cách nào sánh được với các người.

Đương nhiên ta cũng không yêu cầu cao tới mức sánh được với các người. Ta chỉ muốn trong lúc gia tộc nguy nan ta có thể liều mạng một lần chứ không phải đứng đó chờ chết.”

Mạc Thiên Lâm nhìn nhận rất thoáng, hắn không phải Sở Hưu, cũng không phải Phương Thất Thiếu, vậy muốn mạnh lên hắn làm gì? Chỉ có liều mạng, đi lên con đường khó khăn.

Sở Hưu khẽ lắc đầu, không nhiều lời, vì đây là lựa chọn của bản thân Mạc

Thiên Lâm.

Sở Hưu quen Mạc Thiên Lâm đã lâu nhưng có vẻ như tới tận hôm nay y mới chính thức hiểu được rốt cuộc Mạc Thiên Lâm là người như thế nào.

Ngoài mềm trong cứng, đây chính là tính cách của Mạc Thiên Lâm.

Tất cả những người quen biết Mạc Thiên Lâm đều cảm giác hắn là người ôn hòa khiêm tốn, làm việc không nhanh không chậm, không kiêu không gấp, là người khiến người khác rất khó có cảm giác ác cảm.

Nhưng trên thực tế nội tâm của hắn lại cấp tiến hơn bất cứ ai. Thân là kiếm tu, đương nhiên hắn biết Tàng Kiếm Thuật đại biểu cho điều gì, nhưng hắn vẫn tu luyện, người bình thường khó mà có dũng khí và nghị lực như vậy.

Sở Hưu vỗ vai Mạc Thiên Lâm, bảo Lạc Phi Hồng đưa hắn đi trước. Lúc này y mới quay đầu lại nói với Hạ Hầu Trấn; “Hạ Hầu gia chủ, đã lâu không gặp.”

Hạ Hầu Trấn sắc mặt cứng đờ, hắn vừa định nói gì đó đã thấy sắc mặt Sở Hưu ở phía đối diện đen kịt, nhìn hắn lạnh giọng nói: “Hạ Hầu Trấn, ngươi nóng lòng muốn xuống địa ngục gặp con trai mình rồi à?”

“Sở Hưu! Ngươi có ý gì?”

Trước đây con trai mình chết trên tay đối phương, giờ Sở Hưu còn dám nói vậy trước mặt hắn, đây không phải khiêu khích mà là sỉ nhục!

“Có ý gì? Chắc ngươi cũng biết Mạc Thiên Lâm là bằng hữu của ta, Lạc Phi Hồng đứng ra ngươi không nể mặt, Thanh Long Hội đến ngươi cũng không nể mặt cho nên hôm nay ta đích thân tới. Hạ Hầu gia chủ, cho hỏi ngươi có nể mặt Sở Hưu ta không?”

Sở Hưu bước ra một bước, quanh người dấy lên uy thế ngập trời, thậm chí không trung vốn đang quang đãng đầy ánh sao bỗng trở nên âm u.

Dưới áp lực của khí thế cường đại đó, sắc mặt Hạ Hầu Trấn đầy kinh hãi, nhưng lúc này hắn lại không thể nói được một lời.

Khí thế trên người Sở Hưu là được tích lũy từ việc chém giết trong núi thây biển máu. Khi xưa Hạ Hầu Trấn còn có thể thể hiện uy phong trước mặt Sở Hưu, nhưng bây giờ Sở Hưu muốn giết hắn chỉ dễ như trở bàn tay!

Đúng lúc này, một ánh kim nguyên thần bùng lên trước mặt Sở Hưu, dẫn dắt lực lượng thiên địa ngăn cản lực xung kích từ khí thế cường đại của Sở Hưu.

Hạ Hầu Tục ngăn trước mặt Hạ Hầu Trấn, trầm giọng nói: “Sở đại nhân, không phải Hạ Hầu thị chúng ta không nể mặt ngươi mà đây là tranh chấp trong nội bộ Cửu Đại Thế Gia, không liên quan tới Sở đại nhân.

Mạc Thiên Lâm là bằng hữu của ngươi nên ngươi muốn quản chuyện này. Nếu trên giang hồ ai ai cũng là bằng hữu của ngươi, chẳng phải ngươi sẽ có nhiều chuyện tới mức chẳng quản nổi?”
Chương 1192 Ngoài mềm trong cứng 2

Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Tục, đây là lần đầu tiên y gặp vị lão tổ Hạ Hầu thị này. Y không biết nhiều về Hạ Hầu Tục, cũng không hứng thú tìm hiểu.

“Hạ Hầu Tục, ngươi nghĩ ta ngu chắc?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.

Hạ Hầu Tục cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”

Mọi người trên giang hồ đều biết quá trình phát triển của Sở Hưu, tuy không ít người căm ghét y nhưng không thể không thừa nhận Sở Hưu là kẻ có tâm cơ thủ đoạn.

Nếu y là ngu ngốc, vậy toàn bộ giang hồ không có mấy người thông minh.

Giọng nói của Sở Hưu vẫn lạnh lùng vang lên: “Có ý gì? Hạ Hầu Tục, tới giờ ngươi vẫn không chịu nói thật ư?

Mạc gia và Hạ Hầu thị các ngươi vốn không có tranh chấp gì. Phải nói là toàn bộ Thương Dương Mạc gia luôn cố gắng tránh xảy ra xung đột với các thế lực khác.

Trong tình huống như vậy, chẳng lẽ Hạ Hầu thị các ngươi ăn no dửng mở cố ý tới gây chuyện với Mạc gia? Còn phát động nhiều lực lượng như vậy, dáng vẻ như quyết đuổi tận giết tuyệt.

Nếu nói trong chuyện này không có bí mật gì, ta không tin.

Bây giờ ta đích thân ra mặt, Hạ Hầu thị các ngươi vẫn không nể mặt ta.

Vậy thì được, hôm nay ta muốn thử xem rốt cuộc Hạ Hầu thị các ngươi dựa vào đâu, hay đơn giản là Hạ Hầu thị các ngươi không để Sở Hưu ta trong mắt!”

Vừa dứt lời, Sở Hưu trực tiếp xuất đao chém về phía Hạ Hầu Tục. Đao mang kinh thiên như xé tan vạn vật, ma khí kinh khủng lượn lờ trên thân đao, thậm chí phát mơ hồ ra âm thanh ma thần gao thét .

Thiên Đạo Chiến Hạp được Mạc Dã Tử đại sư thăng cấp gia cố, tuy mặt ngoài không có gì thay đổi nhưng một khi sử dụng, cảm nhận lại hoàn toàn khác so với trước đây.

Hạ Hầu Tục không ngờ Sở Hưu nói xuất thủ là lập tức xuất thủ.

Ánh kim nguyên thần quanh người hắn điều động lực lượng thiên địa, hai tay niết ấn quyết, đột nhiên ấn về phía trước. Chỉ trong chớp mắt vô số thiên địa nguyên khí bị ngưng tụ trong đại ấn, đỡ lấy nhát đao của Sở Hưu.

Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị được tu luyện tới cấp độ của Hạ Hầu Tục là theo đường chính giết chóc, thôn tính.

Theo đường chính là vận dụng lực lượng nguyên thần dẫn dắt thiên địa, uy lực bộc phát ra vượt xa võ giả cùng cấp, dù sao sức người có hạn còn lực lượng thiên địa là vô hạn.

Còn theo đường kỳ là phát huy uy lực kỳ dị của bản thân bí pháp nguyên

thần có thể khiến cho đối phương khó lòng phòng bị.

Bây giờ Hạ Hầu Tục sử dụng Tụ Thần Ấn là một cách dùng theo đường chính, dưới ấn pháp này lực lượng thiên địa cường đại như lan tràn khắp nơi.

Một tiếng nổ lớn vang lên, đao mang và ấn pháp va chạm, lực lượng khổng lồ bộc phát tạo thành chấn động khiến mặt đất rung chuyển.

Ánh mắt Hạ Hầu Tục lóe lên vẻ kinh ngạc, lực lượng của tên Sở Hưu này thật cường đại!

Hạ Hầu Tục đã lâu rồi không ra khỏi gia tộc, chỉ biết về Sở Hưu qua lời đồn đại.

Nhưng hôm nay chính thức giao thủ, hắn mới cảm giác được sự kinh khủng của Sở Hưu, lực lượng áp đảo tuyệt đối khiến người ta tuyệt vọng.

Thần sắc của Sở Hưu không thay đổi, Vô Nhị Thiên Đao trong tay liên tiếp chém ra, ma khí quanh người y đã ngưng tụ tới cực hạn, nội lực chân hỏa lơ lửng quanh người, bốc cháy bừng bừng.

Mỗi nhát đao đều là lực lượng cực hạn của Sở Hưu, có uy thế phá núi ngăn sông.

Tuy Hạ Hầu Tục có thể sử dụng Ngự Thần Thuật dẫn dắt thiên địa nguyên khí ngăn cản, nhưng lực phản chấn lại khiến hắn muốn hộc máu.

Hạ Hầu Tục vô thức quay đầu nhìn lại, Lâm Thương Long còn chờ cái gì? Nếu hắn không ra tay, mình thật sự không chịu nổi nữa!

Sở Hưu không để đối thủ cỡ Hạ Hầu Tục trong mắt.

Nếu bàn về thực lực thật sự, Hạ Hầu Tục cũng không mạnh hơn lão tổ Tôn gia và lão tổ Lục gia bao nhiêu.

Chẳng qua hắn tu luyện Ngự Thần Thuật cho nên cho dù cơ thể có già yếu thì sức chiến đấu của bản thân vẫn không suy giảm.

Nhưng cho dù như vậy, trong trận đánh này hắn vẫn phải khổ sở chống đỡ, mới qua mười chiêu đã bị ép vào tình cảnh nguy hiểm.

Sở Hưu híp mắt, mỗi đao đều là đòn sát thủ cực kỳ hung hãn.

Tuy y không biết rốt cuộc sau lưng Hạ Hầu thị là ai, nhưng với lá gan của Hạ Hầu thị, nếu bọn chúng không có chỗ dựa, chắc chắn Hạ Hầu thị không dám không nể mặt y.

Ngay lúc Hạ Hầu Tục trong tình cảnh nguy hiểm, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Rác rưởi!”

Tiếp nối giọng nói đó là một tiếng long ngâm như sấm động.

Lâm Thương Long mặc áo choàng đen viền vàng từ trên trời hạ xuống, cánh tay phất lên, trong cương khí màu xanh kèm theo một luồng khí huyết sát ầm ầm bộc phát, hóa thành long trảo xé tan thiên địa, trực tiếp bóp nát đao mang của Sở Hưu.

Đồng thời Lâm Thương Long bước ra một bước, dưới chân hắn lập tức nổ tung tạo thành một hố to, thậm chí như hang động, khiến cho phương viên vài dặm xung quanh Mạc gia bắt đầu rung chuyển.

Đấm ra một quyền như thương long chém giết khắp nơi, luồng quyền ý tràn ngập chiến ý hoang dã điên cuồng va chạm với Vô Nhị Thiên Đao của Sở Hưu.

Tiếng sắt thép va chạm vang lên, quanh người Sở Hưu như có bão táp, liên tục lùi về phía sau vài bước, mỗi bước chân, dưới chân y lại nổ thành một hố lớn.

Lực lượng thật cường đại!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Sở Hưu đối với Lâm Thương Long.

Thiên Đạo Chiến Hạp đã được Mạc Thành Danh dùng Lưu Quang Tà Nguyệt gia cố, có thể nói vật liệu cho một món thần binh này đã tương đương với hai món Thần binh của người khác, mức độ sắc bén của nó cũng không kém hơn Thiên Ma Vũ của Sở Hưu ngày trước.

Nhưng dưới quyền này của Lâm Thương Long, một luồng sức mạnh kinh người từ Vô Nhị Thiên Đao truyền tới, lại khiến Sở Hưu thiếu chút nữa không chịu nổi.

Hơn nữa quyền ý của đối phương cực kỳ hùng mạnh, Sở Hưu chỉ từng thấy quyền ý cỡ đó ở một người, chính là Trần Thanh Đế!

E là trình độ quyền pháp của đối phương có thể phân cao thấp với Trần Thanh Đế.

“Người của Thiên Môn?”

Sở Hưu híp mắt, đột nhiên mở miệng

Trên người thành viên của Thiên Môn có tính chất rất đặc biệt, phải nói là khí chất của bọn chúng khác với đa số mọi người trong giang hồ.

Cho nên chỉ cần gặp võ giả Thiên Môn một lần, có thể dễ dàng nhận ra những người khác trong bọn chúng.

Lâm Thương Long đứng chắp tay, khí thế cường đại trên người trải rộng ra, vô cùng mạnh mẽ, thậm chí khiến người trong Mạc gia cảm giác như tận thế hàng lâm.

“Thiên Môn, Lâm Thương Long!”

Lâm Thương Long nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, ánh mắt lộ ra ý cười khó lòng nắm bắt: “Ngươi chính là Sở Hưu! Thú vị, rất thú vị.

Tên mãng phu La Thần Quân chịu thiệt trong tay ngươi thì cũng thôi, nhưng tên điên Huống Tà Nguyệt kia cũng khó đối phó đấy.

Kết quả hắn đánh mất chìa khóa trong tay ngươi, đúng là hết sức bất ngờ.

Nhưng bổn tọa còn phải cám ơn ngươi đấy. Nếu không nhờ ngươi làm cho hai tên kia bị môn chủ trách phạt, bổn tọa đã chẳng xuất hiện trên giang hồ sớm như vậy.”

Nghe Lâm Thương Long nói vậy, Sở Hưu cũng xác nhận lại suy đoán trước

đây của mình.

Đúng là có nguyên nhân gì đó khiến cho người của Thiên Môn không thể tùy ý bước chân vào giang hồ. Hẳn là có loại hạn chế nào đó cho nên mỗi lần chỉ có một người được đi ra, hơn nữa thời gian cũng có giới hạn.
Chương 1193 Quan điểm sống kỳ quái

“Đường đường Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn, kết quả lại nấp trong bóng tối chơi âm mưu quỷ kế. Ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc Mạc gia đắc tội với Thiên Môn ra sao, hay vì cái gì khác nên ngươi nhất quyết muốn đẩy Mạc gia vào chỗ chết?”

Lâm Thương Long thản nhiên nói: “Bản tọa sửa lại lời này của ngươi một chút. Cái thứ âm mưu quỷ kế đó có lẽ tên Huống Tà Nguyệt kia còn biết dùng, nhưng bổn tọa khinh thường dùng tới, cũng lười dùng tới.

Nếu không phải lũ rác rưởi này ra tay quá chậm, bây giờ bổn tọa đã lấy được đồ rồi.”

Nói xong Lâm Thương Long nhìn về phía Hạ Hầu Tục và Hạ Hầu Trấn, lại mắng một tiếng: “Rác rưởi! Trước đó là các ngươi tự ý quyết định, phái một số người tới thăm dò, kết quả đánh rắn động cỏ. Nếu nghe bổn tọa chỉ huy, trực tiếp thừa thế lao thẳng tới hủy diệt Mạc gia thì đã lấy được đồ rồi, cần gì phiền toái như vậy?”

Hạ Hầu Tục há hốc miệng không nói gì, thừa thế xông thẳng tới? Nào có đơn giản như vậy?

Không tới thăm dò thì làm sao bọn họ biết rốt cuộc thực lực của Mạc gia hiện giờ ra sao, liệu có giấu thủ đoạn nào không?

Bất chấp tất cả trực tiếp lao lên, vạn nhất đối phương có thủ đoạn gì sát thương lớn, đến lúc đó Hạ Hầu thị thương vong nặng nề, Thiên Môn các ngươi có quan tâm không?

Lúc này Sở Hưu nghe vậy cũng sửng sốt: “Các ngươi ra tay với Mạc gia chỉ vì một món đồ?

Chẳng lẽ các ngươi không biết thực lực của Mạc gia ra sao? Cho dù ngươi không ra mặt, chỉ dùng thế lực của Hạ Hầu thị uy hiếp thôi cũng có thể ép Mạc gia giao đồ.

Vì một món đồ thôi mà các ngươi định diệt cả nhà người ta rồi mới đi lấy?”

Sở Hưu không cảm thấy Lâm Thương Long hành xử tàn nhẫn, trên thực tế y còn làm nhiều chuyện phá gia diệt môn hơn Lâm Thương Long, đương nhiên y không có tư cách chỉ trích Lâm Thương Long trong phương diện này.

Y chỉ cảm thấy Lâm Thương Long này làm việc chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà.

Cũng như y và Tàng Kiếm Sơn Trang lúc trước, Sở Hưu đến chỉ vì Lưu Quang Tà Nguyệt, đã đưa thiệp tới uy hiếp, Tàng Kiếm Sơn Trang cự tuyệt nên y mới ra mặt động thủ.

Còn Lâm Thương Long này thì ngược lại, trực tiếp lược bớt các bước đi, chơi lớn ngay từ đầu.

Lâm Thương Long cũng chẳng giấu diếm chuyện này, hắn thản nhiên nói: “Bổn tọa chỉ không muốn gây phiền toái thôi.

Thế nhân đều là kẻ tham lam ngu ngốc, vật đó nằm trong Mạc gia tới vài trăm năm mà không ai chú ý, nếu tùy tiện yêu cầu, chắc chắn Mạc gia sẽ biết thứ này là bảo bối.

Cho dù người của Mạc gia không biết rốt cuộc thứ này là để làm gì nhưng cũng có thể bọn chúng sẽ nảy lòng tham, dẫn tới hàng loạt những chuyện phiền toái phía sau.

Cứ như thế sẽ rất phiền phức, bổn tọa rất không thích.

Cho nên giết hết, khiến cho đám người Mạc gia thành quỷ hồ đồ, như vậy là đỡ tốn công nhất.

Chỉ tiếc là bổn tọa lại chọn phải một lũ ngu ngốc đi làm chuyện này.

Biết thế bổn tọa tự ra tay, cho dù động tĩnh có lớn đi nữa thì cùng lắm sau khi xong chuyện trực tiếp bỏ đi, chắc đã chẳng có nhiều phiền phức như hiện giờ.”

Lâm Thương Long đứng đằng sau Hạ Hầu thị là vì mục tiêu của hắn quá lớn, người của Thiên Môn mà ra tay chắc chắn sẽ khiến những người khác chú ý, cũng sẽ dẫn tới một số phiền toái không cần thiết.

Hạ Hầu thị xuất thủ lại là chuyện nội bộ của Cửu Đại Thế Gia, mục tiêu nhỏ hơn nhiều. Kết quả không ngờ Hạ Hầu thị lại lề mề, còn không bằng hắn tự ra tay.

Nghe Lâm Thương Long giải thích xong, rốt cuộc Sở Hưu cũng xác định được đây đúng là cách làm của người trong Thiên Môn, đối phương luôn suy nghĩ mọi chuyện theo cách kỳ quặc như vậy.

Chuyện Lâm Thương Long nói tới là rất có khả năng, tham lam che mờ mắt người là chuyện rất bình thường.

Nhưng xác suất này rất thấp, đặc biệt là với loại gia tộc cẩn thận khiêm nhường như Mạc gia lại càng thấp.

Kết quả là chỉ vì một chuyện xác suất cực thấp như vậy, Lâm Thương Long lại gây ra tình thế lớn đến mức muốn diệt toàn bộ Mạc gia rồi cướp đồ. Hắn không lo trong quá trình diệt môn sẽ hủy mất thứ mà hắn muốn ư?

Trên thực tế, Thiên Môn làm vậy đã không phải lần một lần hai.

Vài chục năm trước, La Thần Quân từng ra tay cướp đồ của một thế gia nhỏ, dẫn tới việc Sở Cuồng Ca liều mạng giao chiến với hắn.

Thiên Môn hành xử không theo lẽ thường lại gặp phải Sở Cuồng Ca càng không theo lẽ thường, kết quả là một chết một trọng thương, La Thần Quân thực hiện nhiệm vụ thất bại, mất mặt suốt mấy chục năm.

Sở Hưu nhìn thoáng qua người của Lâm Thương Long, thản nhiên nói: “Nhưng bây giờ ngươi lại gặp nhiều phiền toái hơn nữa.

Ngươi nói không sai, thế nhân đều là kẻ ngu ngốc tham lam, Sở Hưu ta cũng

là loại tham lam như vậy.

Tuy ta không muốn quản chuyện của Mạc gia, nhưng Mạc Thiên Lâm là bằng hữu của ta, ta không thể bỏ qua.

Huống hồ, món đồ mà Thiên Môn muốn lấy, đương nhiên ta còn muốn hơn.”

Trong Cửu Đại Thế Gia, tuy thực lực của Mạc Thành Danh hơi kém nhưng vẫn là người khác thông minh, nghe xong câu này hắn lập tức nói: “Chỉ cần Sở đại nhân bảo vệ chu toàn cho Mạc gia ta, sau đó tất cả mọi thứ trong Mạc gia đều để Sở đại nhân tùy ý lựa chọn!”

Mạc Thành Danh đã nhìn ra bây giờ người duy nhất có thể bảo vệ bọn họ chỉ có mình Sở Hưu, cho nên hắn nhanh nhanh chóng chóng lên tiếng ủng hộ Sở Hưu.

Gương mặt Lâm Thương Long không hề tức giận, biểu lộ vẫn hết sức lạnh nhạt, cứ như không có chuyện gì làm hắn kinh hãi hay phẫn nộ.

“Ý ngươi là ngươi muốn tranh đồ với bổn tọa? Ngươi không sợ Thiên Môn?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ta còn chưa tính sổ với Huống Tà Nguyệt đâu, ta không biết lần tiếp theo Huống Tà Nguyệt xuất hiện trên giang hồ là lúc nào nhưng ta sẽ chờ hắn.

Đương nhiên nếu đến một ngày thực lực của ta đã đủ mà hắn còn chưa đi ra, ta sẽ đích thân tới Thiên Môn tìm hắn.”

Nghe xong câu này, Lâm Thương Long cười lên điên cuồng, không phải miệt thị cũng không phải mỉa mai, chỉ đơn giản như thấy thứ gì rất thú vị.

“Thú vị, thú vị. Hôm nay bổn tọa muốn xem xem rốt cuộc ngươi là ngươi to gan hay đơn giản là thiếu hiểu biết một cách vô vị!”

Sau khi nói xong quanh người Lâm Thương Long tỏa ra tiếng gầm của Thương Long, cương khí màu đỏ xanh quanh người bộc phát, đánh về phía Sở Hưu như một con rồng lớn.

Võ công của Lâm Thương Long rất kỳ quái, Sở Hưu có thể nhìn ra hắn tu luyện công pháp luyện thể, hơn nữa cường độ cơ thể đã được tu luyện tới mức cực kỳ cường đại, thậm chí còn mạnh hơn Sở Hưu đã luyện thành chân hỏa luyện thần một chút.

Nhưng võ đạo của hắn lại hết sức kỳ quái, khi ra tay thân hình hóa rồng, khác với hình rồng do Bộ Thiên Nam cưỡng ép dung hợp máu của Thanh Long, Lâm Thương Long như đã từng thấy chân long, thân thế là người nhưng thân hình lại mang theo long ý.

Đầu là đầu rồng, xương sống là thân rồng, chân là đuôi rồng, thương long giận dữ, chém giết khắp nơi!

Khí thế cường đại như xé tan thiên địa, mỗi đòn đánh đều khiến trời đất rung chuyển, uy thế cực kỳ kinh khủng.

Sở Hưu híp mắt, Vô Nhị Thiên Đao trên tay y bộc phát ra lực lượng kỳ dị.

Phật quang, Đạo uẩn, Ma uy, ba thứ dung hợp lại, dẫn dắt lực lượng thiên địa khiến cho sức mạnh mỗi nhát đao của Sở Hưu đều đạt tới mức độ đỉnh cao của y.

Sau một tháng thôi diễn tham khảo võ đạo với Tiêu Bạch Vũ, không phải Sở Hưu không có thu hoạch gì.

Điểm rõ rệt nhất là mức độ khống chế vận dụng lực lượng của y đã mạnh hơn hẳn trước đây.

Trước mắt cơ thể của Sở Hưu đã có thể áp đảo đa số cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng về mặt cảnh giới vẫn là cảnh giới Chân Đan.

Song lúc này khả năng khống chế lực lượng của Sở Hưu đã rất gần với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, y chỉ cách cảnh giới này một chút mà thôi.
Chương 1194 Đánh với thần tướng Thiên Môn 1

Uy thế từ trận chiến của Sở Hưu và Lâm Thương Long quá kinh khủng, hai bên chỉ giao thủ vài chiêu nhưng đã khiến khu vực phía trước gian nhà của Mạc gia bị đánh thành một đống hỗn độn.

Lâm Thương Long nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, cười ha hả: “Ba nhánh Đạo Phật Ma hợp nhất? Ngươi không sợ tẩu hỏa nhập ma hay sao, thú vị, đúng là thú vị.”

Sau tiếng nói đó, song quyền của Lâm Thương Long liên tiếp đánh ra, hư ảnh Thương Long mông lung sau lưng hắn phát ra từng tiếng long ngâm, mỗi quyền đánh ra đều có uy lực như phá núi.

Sở Hưu bứt về phía sau, tránh né vài quyền của Lâm Thương Long.

Lực lượng của đối phương quá mạnh, thậm chí mạnh tới mức Sở Hưu không muốn đấu cứng với đối phương.

Trong quá khứ luôn là Sở Hưu dùng sức mạnh ép người, không ngờ lại có ngày Sở Hưu bị lực lượng áp đảo.

“Tránh? Ngươi tránh được ư?”

Lâm Thương Long tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt cương khí xanh đỏ quanh người hắn dẫn theo lực lượng tinh huy cường đại.

Trong ánh sao đầy trời, bảy vì sao của phương đông, Giác Cang Đê Phòng Tâm Vĩ Cơ, bảy ngôi sao nhấp nháy liên tục, quanh người Sở Hưu trực tiếp bị lực lượng ánh sao bảo phủ, như thái sơn áp đỉnh, kiềm chế thân thể của y, thậm chí chân khí và nguyên thần của y cũng bị giam cầm.

Vốn dĩ Sở Hưu còn tưởng Lâm Thương Long là loại võ giả chuyên tu luyện cơ thể, không ngờ hắn còn tinh thông bí thuật như vậy.

Chứng kiến nắm đấm đầy lực lượng lại đánh tới, Vô Nhị Thiên Đao trên tay Sở Hưu bộc phát ra một luồng ma khí tinh thuần cực hạn.

Trường đao chém nhang, nhất đao phá họa!

Toàn bộ thế giới dừng lại như bức tranh, ánh sao giam cầm bị nhát đao của Sở Hưu xé rách, đánh thẳng về phía Lâm Thương Long.

Nhưng khiến người ta ngạc nhiên là Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm giam cầm không gian của Sở Hưu cũng không thể khiến thân thể Lâm Thương Long dừng lại, hai nắm đấm sắt của hắn như phá tan hết thảy. Năng lực giam cầm không gian của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chỉ tác động lên người hắn trong nháy mắt rồi lập tức bị đánh tan.

Chiến đao và song quyền va chạm, phát ra tiếng nổ như đánh chuông.

Tiếng động lan ra bốn phía, luồng chấn động va chạm cường đại như sóng âm quanh quẩn khắp phạm vi mười dặm. Đám đệ tử Hạ Hầu thị và Mạc gia cách bọn họ hơi gần, thực lực yếu, không chịu được luồng lực lượng này, ai nấy bịt lỗ tai kêu la đau đớn, thậm chí còn có máu tươi từ trong tay chảy ra, dọa cho đám người vội vàng lùi lại phía sau.

Sở Hưu lui lại mấy trượng, Lâm Thương Long lui lại vài bước.

Nhìn hai vệt trắng rõ ràng trên tay mình, Lâm Thương Long tặc lưỡi nói: “Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Côn Luân Ma Giáo giam cầm không gian, chặt đứt hồng trần? Đáng tiếc, Thiên Môn đã không nằm trong hồng trần đó rồi!”

Lâm Thương Long bước ra một bước, thân hình được cương khí gia trì lơ lửng giữa không trung.

Cương khí cường đại lượn vòng quanh người hắn tạo thành gió bão cương khí, tiếp đó Lâm Thương Long xuất cước đánh xuống, thân hình như thần long vẫy đuôi. Cái vẫy này lập tức làm dấy lên sóng gió ngập trời.

Lúc này biển cương khí cuộn trào ngút trời kia đánh thẳng xuống đầu Sở Hưu!

Sở Hưu quát khẽ một tiếng, chém ra Phá Hải trong Thất Đại Hạn, cũng là đao pháp cương mãnh bá đọa tới cực điểm. Nhưng khi đao mang có thể xé tan sóng lớn kia chém ra lại tạo thành tiếng va chạm khổng lồ. Lần này Sở Hưu lùi lại hơn mười trượng nhưng Lâm Thương Long vẫn lơ lửng trên không trung, dường như nhát dao vừa rồi không hề ảnh hưởng tới hắn.

Nhưng một khắc sau, lại có cây cung lớn bằng ma khí ngưng tụ trong tay Sở Hưu, Diệt Tam Liên Thành Tiễn bắn thẳng ra, ma tiễn màu đen mang theo lực lượng tịch liệt lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Có thể nói lực lượng tịch diệt của Diệt Tam Liên Thành Tiễn bá đạo tới cực điểm, đó là lực lượng hủy diệt cực hạn của thế gian, ngoại trừ chống chọi, gần như không có cách hóa giải.

Nhưng Lâm Thương Long lại làm một động tác mà tất cả mọi người đều bất ngờ.

Không ngờ hắn trực tiếp vươn tay, nắm lấy Diệt Tam Liên Thành Tiễn, cương khí màu xanh đỏ tràn vào tay hắn, nhưng chỉ chớp mắt đã bị lực lượng tịch diệt của mũi tên xé rách.

Nhưng cương khí cường đại trên người Lâm Thương Long cứ như cùng mãi không cạn, truyền vào như điên dại, cuối cùng không ngờ lại dùng lực lượng của bản thân tiêu hao hết lực lượng tịch diệt kia!

“Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Độc Cô Duy Ngã năm xưa? Đúng là thứ khó giải quyết, nhưng, ngươi không phải Độc Cô Duy Ngã!”

Nhìn vẻ ngoài có vẻ Lâm Thương Long cũng tiêu hao không ít cương khí mới diệt được Diệt Tam Liên Thành Tiễn, nhưng có vẻ hắn càng muốn sử dụng phương thức dữ tợn và cực đoan này để chiến đấu.

Sở Hưu nhíu mày, thần tướng Thiên Môn có mạnh yếu khác nhau, ít nhất Lâm Thương Long là kẻ mạnh nhất trong số thần tướng mà y từng gặp.

Xét theo tu vi, đối phương đã đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh

phong, tu vi tiếp cận đám người Hư Vân và Đông Hoàng Thái Nhất.

Như vậy sẽ rất khó giải quyết, đối thủ cỡ này rất khó đối phó, ít nhất Sở Hưu hiện giờ không đối phó được.

Ngay lúc Lâm Thương Long định ra tay tiếp, Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lâm thần tướng, ngươi còn định đánh nữa à?

Thần tướng Thiên Môn quả là danh bất hư truyền, bây giờ tu vi của ta kém ngươi một bậc.

Nhưng cho dù tu vi có mạnh hơn nữa, liệu có hơn được cường giả Thiên Địa Thông Huyền hay không?

Ta không địch được ngươi, không biết liệu ngươi có địch được cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay không?”

Khi Sở Hưu nói tu vi của mình không bằng Lâm Thương Long, y không hề ngại ngùng, Lâm Thương Long cũng không hề kiêu ngạo.

Nói thẳng ra hắn hơn Sở Hưu một cảnh giới, thắng thì có gì mà kiêu ngạo? Thua mới gọi là mất mặt.

“Cường giả Thiên Địa Thông Huyền ư?”

Thật ra loại thần tướng Thiên Môn như Lâm Thương Long không hứng thú gì với tranh chấp trên giang hồ, cho dù có hứng thú cũng là tới xem trò hay mà.

Lần trước khi Chính Ma Đại Chiến mới bắt đầu, Lâm Thương Long vừa ra khỏi Thiên Môn, hắn thật sự không biết có chuyện gì xảy ra.

Hạ Hầu Tục ở bên cạnh vội vàng truyền âm cho Lâm Thương Long, nói cho hắn biết tình cảnh Chính Ma Đại Chiến lần trước, bao gồm cả việc dưới trướng Sở Hưu có một cường giả Thiên Địa Thông Huyền thần bí.

Lâm Thương Long nghe xong, khóe mắt không khỏi nhướn lên.

Lâm Thương Long có thể không để ý tới những người khác, có thể không để vào mắt, nhưng hắn còn chưa tự đại tới mức một mình đối phó với cường giả Thiên Địa Thông Huyền.

Hơn nữa tên Sở Hưu này còn chưa dốc toàn lực, Chính Ma Đại Chiến lần trước hắn còn đánh trọng thương Lăng Vân Tử đứng trên đỉnh cao của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Lâm Thương Long dừng một chút rồi nói: “Ngươi lấy vị cường giả Thiên Địa Thông Huyền kia ra uy hiếp ta? Nhưng theo ta biết bây giờ hắn không ở bên cạnh ngươi!”

Sở Hưu cũng thản nhiên đáp: “Nhưng ngươi có tin không, hôm nay cho dù ngươi có lấy được đồ nhưng chưa chắc đã ra khỏi Đông Tề được.

Chắc ngươi cũng biết thực lực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ra sao, bị một vị Thiên Địa Thông Huyền để ý tới, cảm giác không hay ho gì đâu.

Ta có thể đoán được, Thiên Môn phái ngươi ra chắc hẳn có nhiệm vụ, ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ dưới tay một cường giả Thiên Địa Thông Huyền, trở lại Thiên Môn bình an, đó là bản lĩnh của ngươi.”
Chương 1195 Đánh với thần tướng Thiên Môn 2

Giờ khắc này, gương mặt Lâm Thương Long mới thật sự lộ vẻ tức giận: “Ngươi đang uy hiếp ta, uy hiếp Thiên Môn! Ngươi thật to gan!”

Đã nhiều năm như vậy, Thiên Môn gây ra rất nhiều chuyện quá đáng trên giang hồ, nhưng không ai quản.

Ai cũng biết thực lực của Thiên Môn, ai dám quản chuyện của Thiên Môn?

Huống chi phải qua một thời gian dài mới có một người của Thiên Môn đi ra, cũng không ở lại giang hồ bao lâu, gây ầm ĩ một hồi rồi đi, cho nên cứ coi như không thấy là được.

Chỉ có người lý lẽ cứng nhắc như Sở Cuồng Ca mới nhất quyết ăn thua đủ với Thiên Môn, cuối cùng lưỡng bại câu thương, còn trả giá bằng tính mạng mình.

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ngươi xem ta có dám không?”

Lâm Thương Long biết được một số chuyện về Sở Hưu, phần nhiều là nghe từ miệng Huống Tà Nguyệt, tuy hắn khá hiếu kỳ về Sở Hưu nhưng không hiểu được bao nhiêu.

Hạ Hầu Tục ở đằng khác vội vàng thuật lại những sự tích và tính các của Sở Hưu cho Lâm Thương Long, thậm chí còn có phần khuếch đại.

Hạ Hầu Tục thật sự không muốn đánh tiếp, vì đây là nhân quả rất nặng. Bảo Hạ Hầu thị diệt Mạc gia thì được, bao họ đối chọi với Sở Hưu lại là chuyện rơi đầu!

Lâm Thương Long im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Ngươi muốn sao?”

Sở Hưu thấy Lâm Thương Long đồng ý nhanh như vậy cũng hơi kinh ngạc, y còn tưởng Lâm Thương Long là kẻ cực kỳ ngoan cố. Sở Hưu không ngờ Hạ Hầu Tục lại âm thầm giúp y một tay.

“Thứ ta muốn rất đơn giản, nhất định phải bảo vệ Mạc gia, ngoài ra rốt cuộc thứ ngươi cần là gì? Chỉ cần ngươi nói ra thậm chí ta có thể đứng ra làm chủ, bảo Mạc gia lấy đồ ra.”

Nói thật, Sở Hưu vẫn tương đối hiếu kỳ về Thiên Môn.

Mấy năm gần đây, cứ cách một thời gian là Thiên Môn lại phái một vị thần tướng xuất thế tìm thứ gì đó. Nhưng rốt cuộc bọn chúng đi tìm thứ gì? Có tác dụng gì?

Những thứ này đều là bí mật của Thiên Môn, ngay cả Phong Mãn Lâu cũng không có ghi chép lại.

Ngay lúc Sở Hưu nghĩ Lâm Thương Long sẽ cự tuyệt, thậm chí còn định ra điều kiện, hắn lại nói: “Ta muốn gì ư? Rất đơn giản, ta chỉ muốn một thứ vốn không thuộc về Mạc gia mà thôi.”

Sở Hưu hơi ngạc nhiên, không ngờ Lâm Thương Long lại đáp ứng.

Mạc Thành Danh vội vàng nói: “Đừng nói là món đồ không thuộc về Mạc gia, cho dù nó là thứ thuộc về Mạc gia đi nữa, Mạc gia tu cũng nguyện giao ra, đổi lấy bình an!”

Mạc gia đã sợ thật, dù sao trong Mạc gia cũng không có gì tốt, cho dù Lâm Thương Long muốn chuyển hết Mạc gia đi, chỉ cần giữ lại mạng cũng là may mắn lắm rồi.

“Có phải hơn năm trăm năm trước Mạc gia các ngươi đã thu lưu một vị hòa thượng kỳ quái không? Đối phương không giống người Trung Nguyên, như Ma mà không phải Ma, như Phật mà không phải Phật?”

Mạc Thành Danh nhíu mày, chuyện năm trăm năm trước thì làm sao hắn biết được?

Lúc này một vị trưởng lão Mạc gia lại nói: “Gia chủ, đúng là có chuyện như vậy. Tổ tiên đã ghi lại trong điển tịch.

Trong điển tịch viết rất sơ sài, chỉ nói gia chủ thế hệ đó chứa chấp một hòa thượng, hòa thượng đó hứa hẹn gì đó với Mạc gia chúng ta nhưng mấy năm sau đã qua đời.”

Lâm Thương Long trầm giọng nói: “Thứ ta muốn chính là thứ hòa thượng kia để lại. Theo ta được biết, các ngươi chưa vứt thứ đó đi.”

Vốn dĩ Sở Hưu còn rằng thứ Lâm Thương Long muốn lấy chắc chắn là thứ La Thần Quân muốn cướp đoạt trước kia, không ngờ lại có liên quan tới hòa thượng gì đó.

Sở Hưu nhìn qua đám người Mạc gia, vị trưởng lão Mạc gia vừa trả lời lập tức hiểu ý Sở Hưu, vội vàng chạy vào Mạc gia tìm kiếm.

Chuyện mấy trăm năm trước ở Mạc gia quá xa xưa, thậm chí lão tổ Mạc gia Mạc Thành Danh cũng không hiểu rõ.

Vị trưởng lão kia biết chuyện này là vì lúc còn trẻ hắn ưa đọc sách, lật sạch điển tịch của Mạc gia cho nên mới biết qua về chuyện này.

Một lúc lâu sau, trưởng lão Mạc gia kia lục tung cả gia tộc, rốt cuộc tìm được một cái bao trong chỗ sâu nhất của Tàng Bảo Khố.

Ngay trước mặt mọi người, vị trưởng lão Mạc gia kia mở cái bao, bên trong chỉ có một cái trường bào màu đen, trên đó thêu văn tự kỳ quái.

Ngoài ra trong đó chỉ còn một khối lệnh bài màu đen và một tấm bản đồ.

Lệnh bài là thứ chứng minh thân phận, còn bản đồ dường như đánh dấu một vị trí ở Nam Man, rất xa xôi.

“A, là đồ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo.”

Lục Giang Hà đột nhiên ồ lên một tiếng.

“Đại Hắc Thiên Ma Giáo? Ngươi biết lai lịch của thứ này?” Sở Hưu hỏi.

Lục Giang Hà nói: “Đương nhiên là biết rồi, thậm chí ngươi và Đại Hắc Thiên Ma Giáo này cũng có chút liên hệ đấy.

Ngươi còn nhớ ngươi nhận được Diệt Tam Liên Thành Tiễn ra sao không?”

Sở Hưu vừa định nói Diệt Tam Liên Thành Tiễn là Độc Cô Duy Ngã truyền

thụ, nhưng sau đó y đã phản ứng lại. Hình như Ngụy Thư Nhai đã từng nói với y thật ra Diệt Tam Liên Thành Tiễn không phải do Độc Cô Duy Ngã sáng tạo ra.

Mà là Độc Cô Duy Ngã từng tiêu diệt một giáo phái ở bên ngoài, sau khi cải tiến mới thành Diệt Tam Liên Thành Tiễn phiên bản Sở Hưu đang tu luyện.

“Giáo phái bị Độc Cô Duy Ngã tiêu diệt năm xưa chính là Đại Hắc Thiên Ma Giáo? Nhưng bọn chúng là hòa thượng mà, sao lại hóa thành Ma giáo?”

Lục Giang Hà nói: “Cái tên Đại Hắc Thiên Ma Giáo là chúng ta đặt cho bọn chúng. Đám người kia lúc nào cũng lảm nhảm mấy cái linh tinh, ai biết bọn chúng tên gì?

Cứ nhìn Diệt Tam Liên Thành Tiễn là thấy công pháp mà đám người đó tu luyện thiên hướng tà đạo, có chỗ nào liên quan tới Phật môn? Cho nên chúng ta căn cứ theo đặc điểm công pháp của bọn chúng, trực tiếp gọi chúng là Đại Hắc Thiên Ma Giáo.

Nhưng đám hòa thượng ở ngoại vực kia chết hết rồi mới đúng, nơi bọn chúng truyền đạo ở Trung Nguyên cũng bị Thánh giáo ta phá hủy, xem ra vị trí được đánh dấu trên bản đồ là đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo này.”

Sở Hưu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Thương Long: “Ngươi muốn tìm đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo?”

Lâm Thương Long khẽ cau mày: “Đại Hắc Thiên Ma Giáo? Gọi như vậy cũng rất chính xác.

Nói đúng hơn là bổn tọa muốn thứ trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo.

Thứ này không tác dụng gì với ngươi, ngoại trừ người trong Thiên Môn ta, nó không tác dụng gì với tất cả mọi người.

Cho nên bổn tọa có thể cho ngươi tất cả mọi thứ trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo, chỉ có vật đó là bổn tọa nhất định phải có được!

Đừng khinh thường lực lượng của Thiên Môn, bổn tọa không phải tên điên Huống Tà Nguyệt kia, cho nên lúc này còn có thể bình tĩnh bàn điều kiện với ngươi. Nếu đổi thành người khác, Mạc gia ắt sẽ bị diệt, Sở Hưu ngươi cũng không thể đi nổi!

Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền với các thế lực giang hồ khác là chí tôn, là không thể chiến thắng. Nhưng đối với Thiên Môn ta chỉ là một đối thủ khó chơi mà thôi.”

Tuy thái độ của Lâm Thương Long vẫn rất ương ngạnh nhưng mọi người có thể hiểu ý hắn.

Sở Hưu muốn kiếm một chén canh cũng được, nhưng điều kiện bắt buộc là không thể tranh giành thứ mà Lâm Thương Long mong muốn.

Thấy cảnh này, đám người Mạc Thành Danh đều cười khổ.

Bây giờ bọn họ đã hiểu câu nói mà Mạc Thiên Lâm nói với bọn họ, trên giang hồ này, yếu ớt, bản thân đã là một cái tội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK