“Một đám rác rưởi!” Lục Giang Hà lời ít ý nhiều đáp.
“Cái gì?”
Sở Hưu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Giang Hà, ngươi có chắc mình đang đánh giá Thiên Môn trong Đông Tây Nhị Trọng Thiên không? Ngươi chỉ là một đường chủ Huyết Ma Đường mà thôi, sao lại kiêu ngạo đến vậy?
Lục Giang Hà nhún vai nói: “Câu này ngươi có hỏi bất cứ võ giả nào khác của Thánh giáo, bọn họ đều trả lời như vậy.
Môn chủ Thiên Môn đời đó bị giáo chủ làm cho tức chết, Cửu Đại Thần Tướng bị giáo chủ giết tám phế mất một. Nếu không phải giáo chủ mở lòng từ bi thì toàn bộ dãy núi Đông Côn Luân kia đã sớm thành vườn rau của Thánh giáo ta rồi. Bọn chúng không phải rác rưởi thì là gì?
Trên thực tế Thiên Môn cũng chẳng khác gì các tông môn bị Thánh giáo ta tiêu diệt. Điểm khác biệt chỉ là những tông môn khác bị giáo chủ đánh một chút đã ôm hận mà chết, còn Thiên Môn lại bị đánh tới mấy lần, cũng khá kiên cường.”
Sở Hưu âm thầm lắc đầu, Độc Cô Duy Ngã trước kia đúng là biến thái, so với hắn đúng là ai ai cũng thành rác rưởi.
Có điều Sở Hưu nghĩ lại, lần trước khi y hấp thu giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã, hình ảnh Độc Cô Duy Ngã lưu lại đã nói, ta là ngươi, ngươi là ta.
Nói vậy thì, mình cũng là biến thái?
Lúc này Bộc Dương Dịch thấy mọi người rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lúc này hắn mới lên tiếng: “Chư vị, trận pháp đã mở, chẳng hay chư vị muốn dịch chuyển ra sao?”
Hư Ngôn cau mày nói: “Sao lại dịch chuyển? Chẳng lẽ trong không gian này còn có vấn đề gì ư?”
Bộc Dương Dịch đáp: “Lúc trước người bố trí pháp này không phải cùng một thế lực mà do hơn mười thế lực đồng loạt ra tay bày trận. Cho nên dựa vào tòa trận pháp này có thể trực tiếp dịch chuyển tới trụ sở của hơn mười thế lực trong bí cảnh này.
Có điều trận pháp trong bí cảnh đã hư hỏng, cho nên giờ chỉ có thể di chuyển tới sáu nơi. Đương nhiên chư vị cũng có thể xáo trộn bố trí của trận pháp, dịch chuyển ngẫu nhiên tới một nơi nào đó.
Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau, bàn bạc một hồi, cuối cùng lựa chọn dịch chuyển ngẫu nhiên.
Ở đây tổng cộng hơn mười thế lực, lại chỉ có sáu điểm dịch chuyển. Có lựa chọn ra sao cuối cùng cũng phải tranh đoạt.
Nhưng không gian bí cảnh này không biết lớn tới mức nào, cũng không biết bên trong có thứ gì. Vừa dịch chuyển vào đã đánh nhau có vẻ lỗ vốn, dịch chuyển ngẫu nhiên mặc dù dựa vào vận may nhưng cũng có thể phòng ngừa chuyện này.
Sau khi đưa ra kết luận, Bộc Dương Dịch khai mở trận pháp, mọi người lần lượt bước vào.
Trước khi tiến vào Ngụy Thư Nhai còn cẩn thận truyền âm cho Sở Hưu nói: “Đề phòng Huống Tà Nguyệt, Thiên Môn trước nay hành động quỷ dị bí ẩn, không ai biết rốt cuộc bọn họ làm gì. Ngươi bị Huống Tà Nguyệt để mắt tới, một khi xảy ra vấn đề, lập tức trốn đi, tuyệt đối đừng cậy mạnh.”
Ngụy Thư Nhai cũng bị lá gan của Sở Hưu dọa sợ.
Chỉ trong thời gian ngắn vị này đã đi ngược lối thường giết liền hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Ngụy Thư Nhai cũng sợ Sở Hưu quá tự cao, đi tìm Huống Tà Nguyệt đối cứng.
Trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chênh lệch cũng tương đối lớn, cũng như chênh lệch trong cảnh giới Chân Đan.
Ít nhất Phương Kim Ngô hay Viên Thiên Phóng đều không có tư cách so sánh với Huống Tà Nguyệt.
Sở Hưu gật nhẹ đầu, không cần Viên Thiên Phóng nói Sở Hưu cũng biết, khi chưa tin tưởng chắc chắn Sở Hưu, sẽ không ‘phạm thượng’.
Đương nhiên nếu có nắm chắc y cũng chẳng để ý làm thịt một thần tướng Thiên Môn chơi. Dù sao nếu Độc Cô Duy Ngã nói thật, năm trăm năm trước ‘hắn’ đã làm thịt một môn chủ cùng tám thần tướng.
Ánh sáng vàng kim lóe lên trước mắt, khi Sở Hưu mở mắt ra xung quanh đã không có tới một bóng người, thậm chí phương viên mười dặm không có khí tức võ giả nào đang hoạt động.
Cảm giác khí tức xung quanh xong, Sở Hưu lập tức đánh giá mọi thứ xung quanh.
Bí cảnh này chỉ tạo cho Sở Hưu một cảm giác, đó là thế ngoại đào nguyên, nhưng lại là thế ngoại đào nguyên bị người ta cầm chùy đập cho nát bét.
Thiên địa nguyên khí xung quanh cực kỳ nồng đậm, đủ loại kỳ hoa dị thảo nở rộ. Mặc dù hiện giờ khung cảnh lộn xộn nhưng có thể nhìn ra nơi này trước đây được nuôi trồng tỉ mỉ, còn được bố trí cực kỳ mỹ lệ.
Dưới những đám cỏ dại kia còn thấy được từng con đường lát đá xanh vô cùng chỉnh tề, ven đường còn có từng khoảng sân, hay đình viện cỡ nhỏ cho người ta nghỉ ngơi.
Từ những thứ này có thể thấy trước đó bí cảnh cực kỳ phồn hoa. Nhưng lúc này phần lớn sân vườn đình viện đều đã sụp đổ, trên mặt đất ngổn ngang như vừa trải qua một trận động đất lớn.
Sở Hưu đi về phía trước, hắn đã có thể xác nhận nơi này quả thật tồn tại từ thời thượng cổ. Bí cảnh này do các đại tông môn trú ngụ, có lẽ dùng để nghị sự hay bế quan nghỉ ngơi dưỡng sức.
Có điều các đại tông môn này cũng thật lãng phí, rõ ràng là một bảo địa như vậy nhưng bọn họ không trồng trọt linh dược mà chỉ bố trí một số cây cối có dáng vẻ đẹp mắt cùng một số hoa thơm cỏ lạ. Dọc đường Sở Hưu không thấy linh dược nào thích hợp luyện dược.
Đúng lúc này y đột nhiên cảm giác phía trước có động tĩnh, còn có khí tức giao thủ của cường giả. Sở Hưu lập tức đổi sang hướng đó, lách mình vào trong khu rừng rậm rạp xem xét. Một cung điện khổng lồ bằng bạch ngọc hiện lên sừng sững bên trong. Có điều thật đáng tiếc, cung điện bạch ngọc đó đã bị một thiên thạch đập bể mất một nửa.
Lúc này trước cửa cung điện bạch ngọc, hai huynh đệ Giang Đôn Tôn thị Tôn Khải Lễ và Tôn Khải Phàm, cùng hai tông sư võ đạo Cao Bình Lục Gia, Trình Đình Sơn của Tàng Kiếm Sơn Trang đang giằng co. Hiển nhiên ai cũng muốn vào trước, độc chiếm cung điện bạch ngọc này.
Trong ba bên này thật ra quan hệ giữa Giang Đông Tôn thị với Cao Bình Lục gia không tệ, có điều trước mặt bảo vật, cái gọi là quan hệ chẳng khác gì rắm thối.
Hơn nữa hai tông sư võ đạo của Cao Bình Lục gia cũng không có danh tiếng gì trên giang hồ, kém hơn huynh đệ Tôn thị một bậc, đương nhiên bọn họ không muốn giao bảo vật cho người khác.
Bên phía Trình Đình Sơn mặc dù chỉ có một người có điều hắn lại là người có tên trên Phong Vân Bảng. Hơn nữa điểm cường đại chân chính của Tàng Kiếm Sơn Trang không phải ở người, mà là kiếm trên người.
Có trời mới biết lần này Tàng Kiếm Sơn Trang lại đem thần binh quý giá gì trong Tàng Kiếm Sơn Trang tới đây, một mình hắn đối mặt với hai người đối phương liên thủ cũng không hề e ngại.
Mọi người đang dây dưa, không biết rốt cuộc nên đánh một trận quyết định xem nơi này thuộc về ai hay đừng lãng phí thời gian chiến lực liên thủ thăm dò. Đúng lúc này Sở Hưu lại từ rừng cây chui ra.
Ngay khi chứng kiến Sở Hưu, năm người lập tức đứng chung với nhau, ánh mắt lóe lên vẻ cảnh giác.
Mọi người tối thiểu còn cùng là Chính đạo, thực lực cũng không cách biệt quá nhiều. Nhưng từ lâu Sở Hưu đã không cùng cấp bậc với bọn họ.
Ngay lúc Trình Đình Sơn định mở miệng cảnh cáo Sở Hưu, y đã mỉm cười nói.
“Nơi này không tệ, cám ơn chư vị đã tìm ra giúp ta. Giờ các ngươi, có thể cút!”
Chương 1047 Bá đạo 1
Thái độ cực kỳ phách lối này của Sở Hưu lập tức khiến cả ba nhóm người Trình Đình Sơn tức giận.
Đúng là Sở Hưu ngươi có danh tiếng lớn trên giang hồ, Đúng là uy thế nhánh Ẩn Ma giờ cũng rất mạnh.
Nhưng bọn họ đâu phải bùn đất, Sở Hưu vừa tới đã bảo bọn họ cút, dựa vào cái gì?
Ba nhóm người trước đó còn giương cung bạt kiếm lập tức đứng chung một chỗ. Trình Đình Sơn lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi nghĩ ngươi là ai? Dùng quỷ kế giết chết một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần thì cho rằng mình sánh được với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần chắc?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ta vẫn luôn biết mình là ai, đáng tiếc chính các ngươi không thấy rõ mình là ai.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, giờ các ngươi đã không muốn cút, vậy để ta giúp các ngươi cút!”
Dứt lời Thiên Ma Vũ rời vỏ, ma khí ngập trời mang theo huyết khí vô tận cùng tiếng kêu rên của quỷ đói chém thẳng về phía năm người Trình Đình Sơn.
Trước nay đại đa số kẻ địch của Sở Hưu đều mạnh hơn y quá nhiều, như Phương Kim Ngô cùng Viên Thiên Phóng, Sở Hưu chỉ có thể dùng đủ loại âm mưu quỷ kế, hao hết tâm trí tính toán mới có thể giết chết được.
Nhưng thật ra phần lớn thời điểm Sở Hưu không thích làm như vậy.
Một đao là giải quyết được vấn đề, sao phải suy nghĩ phức tạp?
Cũng như hiện tại, ta để ý tới cung điện này đấy, các ngươi có nhường hay không? Không nhường vậy ta đánh tới khi các ngươi nhường thì thôi!
Không biết có phải vì biết quan hệ giữa mình và Độc Cô Duy Ngã hay không, trong tiềm thức Sở Hưu cũng thấy cách làm việc của Độc Cô Duy Ngã rất hợp với khẩu vị của y.
Đã có lực lượng tuyệt đối rồi, vậy cần gì nhiều lời vô dụng, chỉ một chữ thôi, giết!
Thế đao của Sở Hưu khiến đám người Trình Đình Sơn không khỏi biến sắc.
Thật ra Trình Đình Sơn đã giao thủ với Sở Hưu không chỉ một lần.
Ngày trước khi Sở Hưu còn chưa tới cảnh giới Chân Đan, hắn đã từng giao thủ với Sở Hưu, đương nhiên trận đó hắn chịu thiệt.
Lần này nếu không có người khác ở bên hắn cũng chẳng dám nói với Sở Hưu như vậy, có lẽ đã cau có ngoan ngoãn cút thẳng.
Nhưng có thể nào hắn cũng không ngờ lực lượng nội tình của Sở Hưu lại cường đại tới mức này. Y tu luyện mấy năm mà còn có lực lượng nội tình mạnh hơn người tu luyện vài chục năm như mình.
Bảy thanh trường kiếm sau lưng Trình Đình Sơn rời vỏ, một thanh là thần
binh, sáu thanh còn lại đều là bảo binh.
Dưới cương khí của hắn điều khiển, bảy thanh kiếm ngưng tụ thành Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm Trận. Chớp mắt ánh sao lấp loáng, đón lấy nhát đao của Sở Hưu.
Nhưng dưới ma khí mãnh liệt vô tận, toàn bộ Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm Trận lập tức sụp đổ. Bảy thanh trường kiếm chỉ chớp mắt đã vỡ mất sáu, chỉ có thanh thần binh không bị chém tan ngăn được đao này của Sở Hưu, nhưng Trình Đình Sơn phía sau cũng bị chấn động không ngừng lui lại phía sau.
Đúng lúc này huynh đệ Tôn thị đã xuất thủ.
Hai người một ra quyền, một xuất chưởng. Hàn Băng Cương Khí ầm ầm bộc phát, biến cảnh sắc bốn mùa như xuân xung quanh thành ngày đông giá rét.
Hai võ giả Cao Bình Lục gia lại cầm trường thương đồng thời đâm về phía Sở Hưu, uy thế cũng cực kỳ cường hãn, như sấm động chín tầng trời vang vọng không ngừng.
Nghe nói Cao Bình Lục gia trước đây xuất thân quân ngũ. Tiên tổ Lục gia từng là đại tướng quân ở triều đại Đông Tề trước kia, do có hiềm khích với triều đình nên từ quan về ở ẩn.
Trên giang hồ rất ít võ giả dùng thương làm binh khí. Cao Bình Lục gia xuất thân quân ngũ cho nên trong truyền thừa bọn họ thương pháp chí cường Cửu Tiêu Lôi Vẫn Thương có thể nói là sát khí cực kỳ lợi hại trong chiến tranh. Nếu ra tay đơn độc uy lực có vẻ hơi bình thường nhưng nếu người của Lục gia đồng thời sử dụng thương pháp này uy thế sẽ không đơn giản là một cộng một.
Bốn người đồng loạt tấn công, cánh tay Sở Hưu niết thành ấn quyết, Huyết Ảnh Đại Pháp lập tức được thi triển. Chỉ trong chớp mắt huyết khí bừng lên, từng huyết ảnh trực tiếp nghênh chiến bốn người xung quanh, đủ loại võ thuật bộc phát, không ngờ lại đánh cho bốn người không ngừng lui lại phía sau.
Cùng lúc đó thân hình Sở Hưu không hề ngừng lại trực tiếp cầm đao chém về phía Trình Đình Sơn. Dưới thế đao cường đại kia Trình Đình Sơn thậm chí không còn sức hoàn thủ, chỉ có nước không ngừng lùi lại phía sau.
Thậm chí thanh trường kiếm thần binh trong tay hắn bị Thiên Ma Vũ chém liên tục cũng phát ra từng tiếng rên rỉ, không ngờ bên trên đã xuất hiện một vết rạn.
Trình Đình Sơn cắn răng không dám để lại lời đe dọa nào, trực tiếp quay người bỏ trốn.
Võ giả Tàng Kiếm Sơn Trang yêu kiếm như mạng, hắn bị Sở Hưu đánh hộc máu cũng không chịu lui, nhưng thấy thần binh sắp tổn hại lại không muốn đánh nữa.
Trình Đình Sơn vừa lui lại như vậy, lại lừa bốn người ở lại tới thảm.
Sở Hưu quay người lại, ma khí đỏ máu bừng lên quanh người. Chỉ trong chớp mắt bốn người đang liều mạng chống cự lại huyết ảnh không ngờ lại cảm thấy khí huyết quanh người mình không bị khống chế bắt đầu sôi trào, như muốn tuôn ra bên ngoài cơ thể.
Sở Hưu cầm Thiên Ma Vũ trong tay chém ngang ra bốn phía. Đao đó chém ra không ngờ huyết khí trong cơ thể bốn người lại như ăn nhịp với đao của Sở Hưu, không ngừng sôi trào khiến bọn họ lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Dưới một đao này, bốn người cùng thụ thương!
Thấy cảnh này bốn người thậm chí không còn tâm trạng tiếp tục tái chiến, trực tiếp quay người bỏ trốn. Hơn nữa sợ Sở Hưu truy kích, bọn họ còn chia làm bốn hướng khác nhau bỏ trốn.
Nhìn bọn họ bỏ trốn, khóe miệng Sở Hưu khẽ nhếch lên, nhưng không đợi hắn nói gì, Lục Giang Hà đã lên tiếng nói thay trong đầu y.
“Đúng là một đám rác rưởi, đám người này đúng là đời sau không bằng đời trước.
Đám người Tàng Kiếm Sơn Trang sưu tầm một đống thần binh lợi khí, kết quả người dùng lại quá rác rưởi, đúng là sỉ nhục thần kiếm.
Đời sau của lão rùa đen kia cũng chẳng khá hơn chút nào, ngày ngày ở bên bờ sông, thực lực cũng yếu nhớt ra?
Cao Bình Lục gia lại khá đáng tiếc, lúc trước Lục gia có một vị dám xách thương tới khiêu chiến Hồng Liên Ma Tôn, mặc dù chết rất thảm nhưng ít ra còn có dũng khí.
Giờ nhìn lại Lục gia kia đừng nói thương trong tay, trong đũng quần có thương không còn chưa chắc. Chỉ biết co đầu rụt cổ, đúng là hèn nhát tới cùng cực!”
Giọng điệu Lục Giang Hà như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Năm trăm năm trước cường giả hào kiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thế nhưng giờ chỉ còn một đám kém cỏi như vậy?
Sở Hưu lại thấy rất bình thường, thời khắc nguy nan đương nhiên xuất hiện vô số anh hùng hào kiệt.
Nhưng giờ giang hồ đã thái bình cả năm trăm năm, các thế lực lớn trong võ lâm đều dồn tâm tư vào việc lục đục lẫn nhau. Trong hoàn cảnh như vậy sẽ có hạng người ra sao, rất rõ ràng.
Còn lúc này sau khi đám người Trình Đình Sơn bỏ trốn còn tụ tập lại một chỗ chỉ trích lẫn nhau.
Huynh đệ Tôn thị cùng người của Cao Bình Lục gia chỉ trích Trình Đình Sơn bỏ trốn trước, ném bọn họ lại đó.
Hơn nữa Trình Đình Sơn còn có thủ đoạn ẩn giấu, nhưng hắn không lấy ra.
Chương 1048 Bá đạo 2
Trong hộp kiếm Trình Đình Sơn cõng sau lưng chắc chắn có bảo vật của Tàng Kiếm Sơn Trang, thần kiếm đỉnh cao, nhưng hắn lại không dùng.
Trình Đình Sơn nghe vậy chửi lại đối phương quá kém cỏi. Mình đã ngăn cản Sở Hưu rồi, thế nhưng bốn người bọn họ lại không chống nổi mấy huyết ảnh kia, thậm chí không tới gần Sở Hưu nổi.
Đám người chửi qua chửi lại nhưng cuối cùng cũng chẳng có cách nào, đành quay người bỏ đi tìm kiếm di tích tài nguyên khác.
Giờ bọn họ chỉ vừa tiến vào di tích, ai nỡ liều mạng ngay?
Huống chi bọn họ vốn là ba nhóm người khác nhau, suy nghĩ vốn không đoàn kết, mình liều mạng, thế người khác thì sao?
Lúc này bên phía Sở Hưu, y đã tiến vào cung điện bạch ngọc kia.
Cung điện bạch ngọc này có bề ngoài vô cùng mỹ lệ xa hoa, bên trong cũng chẳng kém cạnh gì.
Khắp nơi đều là từng đường nét trạm khắc, từng bức họa trang trí. Có điều hoa văn trong đó có phong cách khác với hiện tại, thậm chí Sở Hưu không nhận ra một số phù văn.
Đi vào sâu hơn nữa lại là một đại điện đã sụp đổ phân nửa, xung quanh trải rộng từng chiếc bàn tinh xảo. Sở Hưu còn chú ý thấy bên trên bàn còn viết từng cái tên, nhưng Sở Hưu không nhận ra, có cảm giác giống thật mà không phải thật.
Văn tự hiện tại truyền thừa từ thời thượng cổ, mặc dù có đôi phần bất đồng nhưng phần lớn công pháp điển tịch đều dùng văn tự thượng cổ viết lại. Sở Hưu đọc được công pháp thượng cổ nhưng lại không nhận ra văn tự như thật mà không phải thật tại đây.
Lúc này Lục Giang Hà lại cười hắc hắc nói: “Đồ nhà quê! Đám võ giả tiểu bối các ngươi đúng là bất học vô thuật. Ngày xưa khi bản tôn vừa tu hành, đừng nói những thứ này, trận đạo đan đạo đúc binh luyện khí, có gì không học?
Bản tôn dạy cho ngươi nhé, văn tự này là một loại trận văn thời thượng cổ, cực kỳ cổ xưa. Nhưng nó là văn tự do tiên tổ nhân tộc ra ngộ ra từ đạo lý của thiên địa, có thể tự động thu nạp lực lượng thiên địa.
Có điều văn tự này quá mức cổ xưa, cổ tới mức không cách nào miêu tả những thứ quá chi tiết cho nên đã bị quên lãng.
Nhưng trong một số trường hợp quan trọng, cần viết vài thứ ngăn gọn, một số tông môn thượng cổ vẫn hay dùng loại văn tự này.”
Sở Hưu không để ý tới lời khoác loác của Lục Giang Hà, y chỉ hỏi: “Vậy trên này viết gì?”
Lục Giang Hà nói: “Chỉ viết mấy tên môn phái thời thượng cổ mà thôi. Tam Thanh Điện, Lăng Tiêu Tông, Thiên La Bảo Tự... Ồ! Đây đều là tên các đại tông môn thời thượng cổ. Tiểu tử, ngươi nhặt được bảo bối rồi, nơi này rất có thể là phòng họp hay nơi giảng đạo của các đại tông môn thượng cổ.
Mặc dù nơi này không phải di tích tông môn, có lẽ không tìm được công pháp gì. Có điều thời thượng cổ các cường giả rất hay giảng đạo, nếu ngươi tìm được một số kinh nghiệm tâm đắc mà người khác ghi chép lại, có lẽ sẽ khiến ngươi được lợi rất lớn.”
Thời thượng cổ võ đạo cũng cực kỳ hưng thịnh, thậm chí lúc đó thiên địa nguyên khí còn dư dả hơn bây giờ, cho nên thực lực võ giả cũng mạnh hơn một chút, tu luyện cũng dễ dàng hơn.
Trong thời đại đó rất thịnh hành chuyện giảng đạo, các cường giả đại tông môn rất thích khai đàn giảng đạo. Hơn nữa không ai không dạy, chỉ cần không phải tông môn đối địch đều có thể tới nghe giảng.
Đương nhiên bọn họ chỉ giảng tâm đắc võ đạo, không giảng những thứ có liên quan tới công pháp bản môn.
Tòa đại điện trước mặt cực kỳ mỹ lệ rộng lớn, hơn nữa còn có các đại tông môn đứng đầu như Tam Thanh Điện, Lăng Tiêu Tông tham dự. Có thể thấy người có tư cách tới đây giảng đạo mạnh mẽ tới mức nào. Đúng là Sở Hưu nhặt được bảo vật.
Trước đó đám người Trình Đình Sơn tìm ra nơi này trước, có điều bọn họ còn chưa bước vào đã bắt đầu giằng co. Chắc chắn nếu bọn họ biết bên trong rốt cuộc là gì, bọn họ đã không buông tay dễ dàng như vậy.
Sở Hưu lục lọi trong cung điện lại thật sự tìm được một số ghi chép khắc vào ngọc phù hay trên giấy da thú.
Hầu hết những người tới tham gia giảng đạo đều đem ghi chép của mình về. Còn ghi chép mà Sở Hưu lục lọi ra hẳn của đồ tử đồ tôn của người giảng đạo. Bọn họ lập một quyển sách trực tiếp viết lại nguyên xi những lời người giảng đạo thuyết giảng. Mặc dù đọc rất tối tăm khó hiểu nhưng cũng bớt đi một số lý giải không quan trọng, tiếp cận nhất với ý tứ vốn có của người giảng đạo.
Nhưng thứ này trong thời gian ngắn không tiêu hóa được, cho nên Sở Hưu chỉ đọc lướt qua rồi thu lại, đợi sau này bế quan nghiên cứu tỉ mỉ.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại phát hiện một ghi chép hết sức kỳ quái trong góc. Nó không ghi lại những giảng giải về võ đạo mà là ghi chép về hội nghị thời thượng cổ. Bên trên ghi lại những buổi họp từng diễn ra, kèm theo một số suy nghĩ của chính người hi chép, nội dung cũng rất thú vị.
“Lịch Long Võ, năm Quý Hợi, Tháng chín, ngày mười bảy, giờ thìn ba khắc.
Các phái ở Bắc Vực họp mặt, bàn bạc đại kế Khai Thiên.
Cao tăng của Thiên La Bảo Tự nói: Chư thiên vạn giới đều phải trải qua tứ kiếp ‘thành vãng hoại không’. Đây là kiếp nạn theo số trời, nếu nghịch thiên e rằng khó mà giữ được cả một đường sinh cơ.
Chẳng bằng lưu lại hộp báu truyền thừa. Sau tứ kiếp hư không hỗn độn, thế
giới mới hình thành, sẽ tự mở lại đất trời.
Đạo Tôn của Tam Thanh Điện nói: Con lừa trọc đánh rắm!
Giới Đạo gia trải qua hàng tỷ kiếp nạn mới có thể vĩnh viễn tồn tại, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, độn mất đi một.
Nếu không tự tìm đường sống, ngồi chờ chết, vậy chết dưới kiếp nạn cũng đáng đời.
Chú thích: Ta cảm thấy Đạo Tôn của Tam Thanh Điện nói có lý, võ giả chúng ta tu bản thân, ngộ thiên địa, dùng thân thể yếu đuối đổi lấy lực lượng hùng vĩ thông thiên. Nếu bó tay chịu trói trước đại kiếp nạn, chẳng phải kém cỏi quá ư?”
Sở Hưu khẽ nhíu mày, xem ra bất luận thượng cổ hay hiện tại, đám gọi là cường giả chí cường cũng chẳng khác nhau bao nhiêu, tức giận cũng chửi bậy.
Vị Đạo Tôn của Tam Thanh Điện này tính khí cũng thật thẳng thắn, trong cuộc họp quan trọng như vậy còn dám chỉ thẳng mặt chửi đối phương.
“Các chủ Hoàng Thiên Các nói: lầu cao sụp đổ, bất luận ngồi chờ chết hay tìm đường ra, chung quy vẫn phải cùng nhau hành động.
Bắt buộc phải thực hiện đại kế Khai Thiên. Chúng ta cũng phải chuẩn bị thật sớm vào, giờ đại kiếp đã ẩn ẩn hiện hiện, đợi nữa thì chậm mất.”
“Cao tăng Thiên Bảo Tự nói: Võ giả chúng ta phải trải qua kiếp nạn, chư thiên vạn giới cũng phải trải qua kiếp nạn.
Trong tin đồn sau khi vạn giới độ kiếp, sẽ hóa thành Vô Thượng Tự Tại Thiên. Người vào trong đó sẽ bất tử bất diệt, thành thần thành phật.
Chư vị muốn Khai Thiên nhưng thực chất là nghịch thiên, làm tổn hại nhân quả khí vận, không có tư cách vào Tự Tại Thiên, là đang hại người cũng là tự hại mình.
Chú thích: Truyền thuyết về Tự Tại Thiên đã tồn tại vô số năm. Phật gia thường gọi nó là Cực Lạc Thiên, Đạo môn gọi là Trường Sinh Thiên, đương nhiên đại đa số gọi nó là Tự Tại Thiên.
Trong truyền thuyết thế giới nó là miền cực lạc không còn sinh lão bệnh tử, là nơi ở của tiên phật, kẻ nào tiến vào đều thành thần thành phật. Nhưng thực tế có nơi như vậy ư?
Chương 1049 Bí mật thời thượng cổ
Người khác tin, ta lại không tin. Nếu tất cả mọi người trường sinh bất tử, sinh con đẻ cái thành bầy, vậy chẳng phải Tự Tại Thiên sẽ chật ních ra? Còn tự tại được sao?”
Sở Hưu nhíu mày, sao lại lòi đâu ra cái Tự Tại Thiên, y chưa từng nghe tới cái tên này.
“Ngươi từng nghe nói tới Tự Tại Thiên bao giờ chưa?” Sở Hưu đột nhiên hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà suy nghĩ một chút rồi nói: “Thiên chủ Đông Hải Tự Tại Thiên?”
Nghe Lục Giang Hà nói vậy, Sở Hưu mới đột nhiên nhớ ra trong Đông Tây Nhị Trọng Thiên có vị thiên chủ Đông Hải Tự Tại Thiên.
Chẳng lẽ vị thiên chủ Tự Tại Thiên thần bí tới cực điểm kia có liên quan gì tới Tự Tại Thiên trong truyền thuyết thượng cổ? Hay đối phương chỉ thi thoảng nghe tới cái tên này, cảm thấy êm tai cho nên đặt tên cho tông môn của mình?
Sở Hưu không hiểu nổi cho nên y trực tiếp bỏ qua nghi hoặc này, đọc tiếp.
“Tông chủ Lăng Tiêu Tông nói: Tự tại trường sinh đều là hư ảo!
Đại kiếp nạn đã ngay trước mắt, chúng ta không cầu trường sinh, chỉ tranh sớm chiều!
Các ngươi không tham gia kế hoạch Khai Thiên, vậy để Lăng Tiêu Tông ta tham gia!
Tông môn Bắc Vực, phàm là thuộc hạ của Lăng Tiêu Tông ta đều có thể tới báo ứng tuyển tham gia đại kế Khai Thiên. Nhưng nhân số có hạn, mỗi tông môn có thể chỉ có vài người mới có tư cách tham gia. Không muốn tới, vừa hay có chỗ cho người khác.
Chú thích: Tông chủ Lăng Tiêu Tông quả nhiên bá đạo, đúng là tấm gương cho chúng ta!”
“Đạo Tôn của Tam Thanh Điện nói: Tam Thanh Điện chúng ta tán thành, hễ là người của Đạo môn ta, Bắc Vực, Đông Vực, Nam Vực đều có thể tới tham gia đại kế Khai Thiên.
Đại kiếp nạn sắp tới, mấy con lừa trọc Tây Vực các ngươi không muốn phát triển nhưng giới Đạo môn chúng ta đã bỏ ra vô số tính mạng!
Quan chủ Linh Bảo Quan, Xích Hà Chân Nhân vì bảo hộ đất đai trong Dự Nam Quận tại Bắc Vực, thân hóa Linh Bảo Hào Quang trấn áp long mạch chuyển mình, đã chết! Toàn bộ Linh Bảo Quan chỉ còn lại hai người!
Không mau mau nghĩ cách, vậy cuối cùng ba ngàn Đạo môn chúng ta liệu còn lại bao nhiêu người?
Chú thích: Đáng buồn! Đáng tiếc! Linh Bảo Quan là tông môn hiếm có đương thời chịu suy nghĩ vì chúng sinh trong thiên hạ.
Nghe nói vì chống cự đại kiếp nạn, cứu trợ bách tính, toàn bộ Linh Bảo Quan có ba mươi bảy người chỉ sót lại hai người, ngay cả đạo sĩ trong nhà bếp cũng chết trong đại kiếp nạn.
Linh Bảo Quan trước nay chọn đệ tử đều nhìn tâm tính trước, thứ nữa mới là ngộ tính, cuối cùng mới là thiên tư, cho nên rất khó thu đồ đệ. Bao năm tâm huyết như vậy cuối cùng lại hủy hoại trong chốc lát.
Quan chủ Linh Bảo Quan, Xích Hà Chân Nhân là cường giả có hy vọng bước vào cảnh giới Võ Tiên nhất trong số các cao thủ Thiên Địa Thông Huyền ngày nay. Nếu hắn bước ra một bước cuối cùng, Đạo môn chắc chắn sẽ nhiều thêm một vị Đạo Tôn, thật đáng tiếc.
Có điều nghe nói thời gian trước Đạo Tôn với Xích Hà Chân Nhân từng có thù hận. Hôm nay Xích Hà Chân Nhân hy sinh, Linh Bảo Quan đã sắp bị hủy, rốt cuộc Đạo Tôn thật sự đau buồn hay giả vờ giả vịt?
Nghĩ lại mấy năm trước ta còn từng gặp mặt đại đệ tử của Xích Hà Chân Nhân là Lăng Thanh Tử đạo huynh, thật cảm phục phong thái của vị này. Không biết Lăng Thanh Tử đạo huynh có trốn được kiếp nạn không. Ài!”
“Lịch Long Võ, năm Quý Hợi, tháng chín ngày mười bảy, giờ thân một khắc.
Các tông môn tan rã không vui, sáu thành số người đồng ý đại kế Khai Thiên, người không đồng ý chiếm hai thành, hai thành còn lại do dự không quyết.”
Thu lai bản ghi chép, Sở Hưu thở dài một tiếng.
Nếu thứ này lan truyền chắc chắn sẽ làm dấy lên sóng gió bên ngoài.
Trong ghi chép này đã nói rõ rất nhiều chuyện.
Đại kiếp nạn thượng cổ sắp xảy ra, những tông môn kia đều không chọn cách ngồi chờ chết mà suy nghĩ rất nhiều biện pháp tự cứu lấy mình. Đại kế Khai Thiên này chính là một trong số đó.
Có điều đại kế Khai Thiên này rốt cuộc là khai thiên nào? Tự Tại Thiên kia rốt cuộc là gì, e rằng chính những tông môn thượng cổ này cũng không nói rõ được.
Hơn nữa miêu tả về cảnh giới Võ Tiên kia chắc chắn sẽ làm dấy lên sóng gió ngập trời.
Sở Hưu từng tìm được nhật ký của vị tiểu sư đệ Linh Bảo Quan trong Tiểu Phàm Thiên, trong đó có nói đại sư huynh Linh Bảo Quan đã là tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan, còn sư phụ hắn là cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền.
Nhưng theo như chú thích trong ghi chép này, rõ ràng trên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền còn một cảnh giới tên là Võ Tiên. Hơn nữa trong thời thượng cổ cũng có không ít người đạt tới cảnh giới này, tỷ như Đạo Tôn của Tam Thanh Điện. Đây có lẽ là một danh hiệu, chỉ khi chân nhân của Đạo môn đạt tới cảnh giới Võ Tiên mới có tư cách xưng là Đạo Tôn.
Còn những cường giả xuất hiện trong ghi chép, cao tăng Thiên La Bảo Tự, các chủ Hoàng Thiên Các, tông chủ Lăng Tiêu Tông, rõ ràng đều cùng cấp bậc với Đạo Tôn. Bọn họ chắc chắn đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên.
“Ngươi có biết chuyện gì liên quan tới cảnh giới Võ Tiên hay không?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà hắn nói: “Đương nhiên là biết.”
Nghe Lục Giang Hà nói vậy, Sở Hưu lại sửng sốt: “Ngươi biết? Sao trước nay chưa từng nghe ngươi nói đến?”
Lục Giang Hà khinh thường nói: “Bản tôn không biết cái cảnh giới Võ Tiên gì gì đó, nhưng trên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền vẫn còn đường, có ngu cũng hiểu chứ?
Ngươi suy nghĩ chút đi, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hiện tại có trình độ ra sao? Lúc trước mấy cường giả gọi là Thiên Địa Thông Huyền này còn không chịu nổi một đòn trước mặt giáo chủ.
Môn chủ Thiên Môn năm xưa cũng là cường giả Thiên Địa Thông Huyền, kết quả ra sao? Chẳng phải cũng bị giáo chủ giết như giết gà à?
Giáo chủ trước nay chưa từng nói ngài ấy đã vượt qua cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Nhưng trong mắt ta, chắc chắn ngài đã sớm vượt qua bước đó.
Còn Ninh Huyền Cơ, hắn có thể giáo chủ ngang cơ với giáo chủ, còn có danh hiệu Tiên Nhân. Thực lực đó của hắn có xứng với cách gọi Võ Tiên không?”
Sở Hưu vỗ đầu một cái, gần đây mình gặp nhiều chuyện quá, bị chấn động quá lớn, ngược lại không thấy rõ như Lục Giang Hà.
Chưa nghe nói tới không có nghĩa là không tồn tại, chỉ có điều người đạt tới cảnh giới này quá ít, điển tịch thượng cổ lại thiếu hụt nên không truyền lại cách gọi cảnh giới này. Chính vì vậy cho dù Ninh Huyền Cơ cùng Độc Cô Duy Ngã đạt tới cảnh giới đó, nhưng có lẽ chính bọn họ cũng không biết cảnh giới của mình gọi là gì.
Sở Hưu cũng không nghiên cứ thêm chuyện này. Y tìm tòi cẩn thận trong cung điện một hồi, thấy không có gì tốt định đi khỏi.
Còn ngay trước lúc này, Huống Tà Nguyệt cũng qua lại bốn phía.
Khác với vẻ cấp bách của những người khác, bọn họ đều vội vàng tìm kiếm cơ duyên trong bí cảnh, e rằng xảy ra vấn đề gì khiến mình không có thu hoạch. Còn Huống Tà Nguyệt lại vô cùng nhàn nhã, chẳng khác nào đang dạo chơi, hết nhìn trái một chút lại nhìn phải một hồi, thậm chí còn thưởng thức cảnh sắc xung quanh, quả thật vô cùng thoải mái.
Lúc này hắn đột nhiên cảm giác được phía trước có động tĩnh, vội vàng đi tới xem xét, chính là năm người Trình Đình Sơn. Bọn họ vừa chửi mắng nhau xong đang định bỏ đi, lúc này còn đang đắn đo nên tự tìm kiếm hay tiếp tục liên thủ.
Đột nhiên thấy Huống Tà Nguyệt đi tới, năm người lập tức biến sắc.
Thần tướng Thiên Môn, cho dù trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng
coi như cường giả đứng đầu, bọn họ không biết thái độ của đối phương ra sao, rốt cuộc là thiện hay là ác.
Thấy năm người này, khóe miệng Huống Tà Nguyệt nhếch lên thành một nụ cười nói: “Chư vị, phát hiện ra vật gì tốt à? Nói ra đi. Nếu ta hài lòng, các ngươi có thể đi, nếu ta không hài lòng, ta sẽ giết các ngươi!”
Chương 1050 Trốn! 1
Huống Tà Nguyệt là kẻ điên, một kẻ điên hỉ nộ vô thường, đây là nhận xét của Sở Hưu.
Thực tế cũng đúng là hắn hỉ nộ vô thường. Hơn nữa rất giống với La Thần Quân, hắn cũng không đặt những người giang hồ này trong mắt, nói chính xác hơn là hắn không đặt những người giang hồ yếu hơn mình trong mắt.
Những người giang hồ khác có quy củ nhưng Thiên Môn trước nay chưa từng có quy củ, phải nói là Thiên Môn chỉ tuân thủ quy củ của mình.
Còn người khác ư? Mình muốn giết thì giết, cái gì là Tàng Kiếm Sơn Trang, cái gì là Giang Đông Tôn thị, theo Hư Ngôn giết hay không giết hoàn toàn dựa vào tâm tình của hắn.
Cũng như hiện tại, nếu đáp án của đám người Trình Đình Sơn khiến hắn vui vẻ, hắn sẽ không giết. Còn nếu hắn không vui, vậy những lời vừa rồi của hắn không phải đang đùa.
Đám người Trình Đình Sơn lập tức biến sắc.
Trước đó bọn họ còn chửi bới Sở Hưu hành xử bá đạo, vừa gặp mặt đã đoạt mất di tích mà bọn họ phát hiện. Thế nhưng giờ bọn họ mới nhận ra Sở Hưu bá đạo thế còn tốt chán, tới vị này còn không buồn nói lý.
Lúc này Trình Đình Sơn đột hiên nghĩ ra điều gì, lập tức nói: “Thần tướng đại nhân, trước đó chúng ta phát hiện một cung điện di tích rất lớn, thế nhưng chưa tiến vào trong đã bị tên Sở Hưu kia vượt lên trước. Giờ chắc tên Sở Hưu kia vẫn còn trong đó. Nếu thần tướng đại nhân có hứng thú, giờ chúng ta sẽ dẫn đường cho đại nhân ngài.”
Gương mặt Huống Tà Nguyệt lộ vẻ hứng thú: “Ồ! Vậy à? Nếu vậy ta sẽ rất vui, dẫn đường đi!”
Trình Đình Sơn đột nhiên nghĩ ra chuyện giữa Huống Tà Nguyệt và Sở Hưu. Vị thần tướng Thiên Môn này có vẻ rất hứng thú với Sở Hưu, mình cũng tiện mượn đao giết người.
Có điều đúng lúc này Huống Tà Nguyệt lại bồi thêm một câu: “Đương nhiên nếu không tìm được tên Sở Hưu kia, ta sẽ giết các ngươi.”
Đám người Trình Đình Sơn biến sắc, giờ bọn họ mới hiểu thế nào là hỉ nộ vô thường.
Nhưng lúc này bọn họ nào dám phản kháng, cái tên điên của Thiên Môn này đâu quan tâm tới thân phận bối cảnh của bọn họ, càng không quan tâm tới quy củ giang hồ.
Lúc này Sở Hưu vừa từ trong cung điện bước ra, vừa vặn đụng phải đám người Huống Tà Nguyệt.
Thấy Sở Hưu, khóe miệng Huống Tà Nguyệt nhếch lên thành một nụ cười nói: “Tiểu tử, ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay được đâu.
Yên tâm đi, ta không có ác ý với ngươi. Ta chỉ muốn nghiên cứu một chút xem xem rốt cuộc ngươi làm sao dọa được tên La Thần Quân kia chạy về Thiên Môn.
Chậc chậc, hiếm khi mới thấy tên kia chật vật như vậy, ta rất hiếu kỳ đấy.
Ngoan ngoãn phối hợp đi, yên tâm, không đau đâu.”
Huống Tà Nguyệt vừa nói xong, ma khí quanh người Sở Hưu đã hội tụ, hai bàn tay lớn bằng ma khí dâng lên sau lưng y. Ma uy cực hạn bùng lên, một thanh trường cung đã ngưng tụ thành hình.
Một tay cầm cung, ba tay kéo dây, chỉ trong chớp mắt Diệt Tam Liên Thành Tiễn đã bắn ra. Những nơi nó đi qua, vạn vật đều tịch diệt!
Không ai ngờ, thậm chí ngay Huống Tà Nguyệt cũng không ngờ lại xuất thủ nhanh như vậy, cực kỳ quyết đoán.
Thậm chí khi thấy Diệt Tam Liên Thành Tiễn, thần sắc Huống Tà Nguyệt cũng thoáng hiện vẻ hoảng hốt.
Hắn từng thấy mũi tên này.
Thiên Môn đã lưu lại hình ảnh Độc Cô Duy Ngã chém giết môn chủ Thiên Môn, tàn sát tám đại thần tướng. Mỗi đệ tử gia nhập Thiên Môn đều phải quan sát, vì đó là sỉ nhục! Sỉ nhục mà Thiên Môn từng phải chịu!
Mặc dù sau này Côn Luân Ma Giáo suy yếu, nhưng môn chủ Thiên Môn vẫn nghiêm cấm đệ tử gây sự với Côn Luân Ma Giáo. Nhưng hình ảnh này lại lưu lại, mỗi đệ tử gia nhập Thiên Môn đều phải xem, hơn nữa còn phải xem cực kỳ cẩn thận.
Ngày trước Độc Cô Duy Ngã dùng chính mũi tên này bắn xuyên hai thần tướng Thiên Môn, giết như giết gà.
Hai người xuyên thành một chuỗi, sau đó chết đi.
Cảnh tượng đó cả đời Huống Tà Nguyệt sẽ không quên. Nhưng mũi tên mà Sở Hưu bắn ra rõ ràng không có uy lực như Độc Cô Duy Ngã, thậm chí không có tư cách so sánh.
Hai tay Huống Tà Nguyệt duỗi ra phía trước, ánh trăng lóng lánh hiện ra trong tay hắn.
Giữa không trung mặc dù là bầu trời đầy sao, nhưng lại như có vầng trăng sáng hiện lên.
Những nơi Diệt Tam Liên Thành Tiễn đi qua, vạn vật tịch diệt, ngay cả ánh trăng cũng tiêu tán. Nhưng đúng lúc này hai tay Huống Tà Nguyệt lại khép lại, ánh trăng bừng lên, Diệt Tam Liên Thành Tiễn bị hắn cưỡng ép nắm lấy trong tay. Một tiếng nổ lớn vang lên, cả vầng trăng sáng lẫn mũi tên cùng tiêu tan!
Mò trăng đáy nước, lật tay nắm trời!
Năm người Trình Đình Sơn đều trợn tròn hai mắt nhìn song phương giao thủ một chiêu.
Hai năm gần đây Sở Hưu vẫn luôn qua lại trên đất Bắc Yên. Mặc dù danh tiếng y thường xuyên được lưu truyền trên giang hồ, nhưng năm người Trình Đình Sơn lại không có nhân thức trực quan về thực lực của y.
Cho dù lúc vừa rồi đã giao thủ, bọn họ đã cảm giác được Sở Hưu rất mạnh, nhưng giờ Sở Hưu sử dụng Diệt Tam Liên Thành Tiễn, bọn họ mới biết không ngờ Sở Hưu lại cường đại tới mức này.
Uy lực mũi tên đó, trừ phi Trình Đình Sơn vận dụng thủ đoạn cuối là thanh thần kiếm của hắn, những người khác chắc chắn phải chết.
Đương nhiên người khiến bọn họ kinh hãi hơn là Huống Tà Nguyệt.
Nếu nói thực lực Sở Hưu chỉ là cường đại, vậy thực lực Huống Tà Nguyệt đã cường đại tới mức khiến người ta run rẩy.
Diệt Tam Liên Thành Tiễn cường đại như vậy còn bị hắn xuất một chiêu ngăn chặn, như vậy còn chưa đủ cường đại hay sao?
Ma khí cuồng bạo cùng ánh trăng vỡ vụn, Sở Hưu đã không còn bóng dáng.
Nhưng lúc này nụ cười trên gương mặt Huống Tà Nguyệt lại chậm rãi biến mất, một luồng sát khí hiện lên.
“Tiểu tử, ngươi tự tìm đường chết rồi!”
Nếu nói trước đó Huống Tà Nguyệt chỉ hứng thú với Sở Hưu vì chuyện La Thần Quân, vậy giờ hắn chỉ muốn bóp chết tên sâu kiến Sở Hưu dám to gan phản kháng hắn!
Có điều trong lòng Huống Tà Nguyệt cũng nghi hoặc, lúc trước La Thần Quân thấy mũi tên này nên bị dọa lui? Chuyện này có vẻ không hợp lý.
Đúng là Sở Hưu thi triển Diệt Tam Liên Thành Tiễn truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã. Có điều liên tưởng tới thân phận người thừa nhánh Ẩn Ma của y, y có nhận được một phần công pháp của Độc Cô Duy Ngã năm xưa cũng không có gì là lạ.
Cũng như vừa rồi, Huống Tà Nguyệt chỉ liên tưởng tới cảnh tượng năm xưa, hốt hoảng đôi chút nhưng không đến mức nhầm Sở Hưu thành Độc Cô Duy Ngã.
Mặc dù lúc ở Thiên Môn, Huống Tà Nguyệt thường xuyên chế nhạo La Thần Quân. Có điều hắn cũng biết lá gan La Thần Quân không nhỏ tới mức đó.
Ánh mắt Huống Tà Nguyệt lóe lên sát khí hung tợn, hắn lẩm bẩm: “Mặc kệ, bắt được đã rồi cắt ra xem xem rốt cuộc ngươi giấu diếm thứ quỷ gì!”
Dứt lời thân hình Huống Tà Nguyệt đã hóa thành một luồng ánh trăng, biến mất không còn tăm hơi.
Đám người Trình Đình Sơn lập tức thở dài một tiếng.
Đi theo một kẻ như Huống Tà Nguyệt, đã hỉ nộ vô thường còn có thực lực cường đại tới biến thái, áp lực quả thực rất lớn.
Hơn nữa sau đó năm người nhìn nhau lại có vẻ hả hê.
Ai bảo Sở Hưu ngươi cướp cơ duyên lợi lộc của chúng ta.
Giờ bọn họ không chiếm được đồ trong cung điện nhưng Sở Hưu cũng đừng hòng nhận được. Bị một vị cường giả thực lực biến thái như vậy để mắt tới, cho dù Sở Hưu không chết cũng chẳng dễ chịu gì.