Cả biển cổ trùng vô cùng vô tận nhào về phía Đổng Tề Khôn, mặc dù bị một luồng kiếm khí của Đổng Tề Khôn tùy ý quét bay một đống, nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện đám cổ trùng kia không ngờ còn có thể thôn tính chân khí cùng cương khí quanh người hắn, khiến lực lượng hắn tiêu hao như nước chảy.
Võ giả chuyên tu thuật luyện cổ ra tay thật ra không mấy chấn động.
Cổ trùng, cổ trùng, một con sâu nhỏ thì chấn động đến đâu được? Đương nhiên kém xa vẻ uy phong của những người khác, kiếm khí tung hoành, đao quang rực rỡ, thậm chí dùng cương khí ngưng tụ pháp tướng.
Nhưng đừng nhìn cổ trùng bé nhỏ, những con cổ trùng không đáng chú ý kia tới thời khắc mấu chốt lại có thể đoạt mạng ngươi. Ngươi vĩnh viễn không thể biết được trong thân thể con côn trùng bé nhỏ kia rốt cuộc ẩn chứa uy lực kinh khủng cỡ nào!
Trong lúc Đổng Tề Khôn chưa phát giác, giữa biển côn trùng vô cùng vô tận kia đột nhiên lại toát ra một luồng sáng vàng kim.
Đổng Tề Khôn còn chưa kịp nhìn ra luồng sáng đó, nó đã đâm thẳng tới trước người hắn. Những con cổ trùng đỏ máu khác còn chưa tới gần đã bị thế đao của Đổng Tề Khôn chém bay, chỉ riêng con cổ trùng màu vàng này bất chấp cương khí của Đổng Tề Khôn, chỉ trong chớp mắt đã lao tới trước người hắn!
Lúc này Đổng Tề Khôn mới phát hiện không đúng, trong lúc nguy cấp, hắn vội vàng thiêu đốt khí huyết, trường kiếm chắn ngang trước ngực. Chỉ nghe một tiếng vang giòn dã truyền tới, trường kiếm trong tay hắn trực tiếp bị đánh gãy. Con cổ trùng màu vàng kim kia chệch hướng, trực tiếp xuyên qua vai Đổng Tề Khôn, làm tuôn ra một làn sương máu!
Tư Đồ Kình cười lạnh vẫy tay một cái, điểm sáng vàng kim kia đã bay về tay hắn, rõ ràng là một con tằm vàng kim mập mạp, dáng vẻ còn có chút đáng yêu.
Nhưng không ai tin nổi, chính con côn trùng bé nhỏ đó vừa ra tay lại lão tổ Đổng gia phế bỏ một cánh tay của Đổng Tề Khôn!
“Đổng gia chủ, cảm thấy con Kim Cương Tằm này của ta ra sao? Đây là cổ trùng mà ta dùng mảnh vỡ thần binh nuôi nấng bảy năm mới chế tạo ra được. Ngay cả Sơn Quỷ đại nhân trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo cũng cực kỳ tán thưởng đấy!”
Gần như chỉ vừa đối mặt, cả lão tổ Đổng gia lẫn Đổng Tề Khôn đều bị đánh trọng thương, chuyện này khiến đám người âm thầm líu lưỡi.
Cao Lăng Đổng gia một trong Cửu Đại Thế Gia chẳng lẽ yếu ớt tới mức này?
“Mở trận pháp!”
Lão tổ Đổng gia nổi giận gầm lên một tiếng, những trưởng lão Đổng gia khác đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, lão tổ Đổng gia khai mở trận pháp của Đổng gia. Chỉ trong chớp mắt ánh sáng trận đạo màu xanh thẳm đã hóa thành một
quầng sáng, bao phủ toàn bộ Đổng gia vào trong.
Ngày trước căn cơ của Đổng gia cũng không yếu, thậm chí còn từng có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần. Tòa trận pháp Hãn Hải Vô Cực Đại Trận này được bó trí trong thời đỉnh phong của Đổng gia.
Chỉ có điều bao năm như vậy rồi, Đổng gia rất ít khi vận dụng trận pháp này, thậm chí cho dù bị người ta tới tận cửa ức hiếp, chỉ cần không phải đại chiến sinh tử, nếu không cần sử dụng trận pháp này, Đổng gia cũng cố gắng không sử dụng.
Không vì gì khác, chỉ vì trận pháp này tiêu hao thật sự quá lớn.
Trận pháp này có tên Hãn Hải Vô Cực Đại Trận, tên như ý nghĩa, một khi kích hoạt nó sẽ có uy thế lực lượng cường đại chẳng khác nào biển rộng.
Nhưng tương tự, tiêu hao cũng như biển rộng. Chỉ dùng nội lực võ giả căn bản không sử dụng được trận pháp này, nhất định phải cho thêm một chút bí bảo ẩn chứa thiên địa nguyên khí mới có thể sử dụng.
Đổng gia có thứ này, nhưng lại không nhiều, cho nên mỗi lần vận dụng đều phải thận trọng.
Đương nhiên tiêu hao tuy lớn nhưng hiệu quả cũng hết sức rõ ràng.
Cổ trùng đỏ máu có thể hấp thu chân khí của Tư Đồ Kình phóng tới trận pháp cũng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, xông tới bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Nhìn thoáng qua Kim Cương Tằm trong tay, ánh mắt Tư Đồ Kình lóe lên vẻ tàn nhẫn, phóng cả Kim Cương Tằm về phía trận pháp kia. Kết quả Kim Cương Tằm trực tiếp bị đánh bật ra, vặn vẹo trên mặt đất đầy đau đớn, ngay cả ánh kim trên người cũng ảm đạm đi nhiều.
Nhìn lướt qua chỗ Sở Hưu, Tư Đồ Kình bất đắc dĩ nói: “Cái mai rùa này của Đổng gia đúng là cứng rắn, chúng ta làm sao giờ?”
Trước đó Tư Đồ Kình còn dùng bối phận của mình gọi Sở Hưu là thằng nhóc, nhưng giờ hắn nào dám gọi vậy.
Đương nhiên cho dù hắn không gọi Sở Hưu là thằng nhóc nữa nhưng cũng không gọi Sở Hưu là đại nhân.
Ngày trước khi hắn xông xáo trên giang hồ, dương danh ở Tây Sở, Sở Hưu thậm chí còn chưa ra đời. Với tính cách của hắn, cho dù gặp Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh cũng không để mình thấp hơn một bậc.
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Nếu không đánh vỡ được thì cứ chờ thôi. Ta không tin Đổng gia có thể liên tục duy trì đại trận hộ tông. Xem xem tới cuối cùng ai kiệt sức trước!”
Sở Hưu vừa nói xong câu này, cả lão tổ Đổng gia và Đổng Tề Khôn đều biến sắc.
Đại trận hộ tông của Đổng gia thật ra có một thiếu hụt trí mạng, đó là mặc dù có lực phòng ngự cực kỳ cường đại nhưng lại không có bất cứ năng lực công kích nào.
Nếu là đại trận hộ tông của tông môn khác, đương nhiên cũng lấy phòng ngự làm chủ. Có điều lúc sử dụng hẳn đã bị người ta đánh tới tận cửa, đương nhiên không thể phòng ngự không được, chắc chắn phải phản kích. Cho nên trong trận pháp này cũng ẩn chứa sát trận.
Thậm chí một số đại trận hộ tông còn tương đối cực đoan, bố trí thẳng một tòa sát trận. Đã bị người ta giết tới tận tông môn rồi, còn quan tâm sống chết gì nữa? Trực tiếp liều mạng cá chết rách lưới với đối phương là được, còn thủ cái nỗi gì?
Còn vị tiên tổ Đổng gia kia mặc dù đã tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, có điều biểu hiện của hắn thật sự hèn nhất tới cực hạn, không ngờ lại để lại một tòa trận pháp như vậy cho đời sau. Mặc dù không có kẽ hở, nhưng thực chất trận pháp này lại quá bẫy người.
Đám võ giả Đổng gia đang phát động trận pháp ai nấy sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Sở Hưu đều mang vẻ hoảng sợ.
Người này đúng là quá đáng sợ, không ngờ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra sơ hở của đại trận hộ tông Đổng gia, đồng thời lại cực kỳ vô sỉ bày ra kế sách hao tổn như vậy.
Nhưng hiện giờ ngoại trừ tử thủ ra bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác. Đổng Tề Khôn cùng lão tổ Đổng gia cùng nhìn ra phía ngoài, chỉ hy vọng có người của tông môn Chính đạo tới cứu viện.
Nửa canh giờ sau, khi chân khí đám trưởng lão Đổng gia đã gần cạn kiệt, bên ngoài rốt cuộc cũng có người tới. Chính là đám người Trần Kiếm Không, nói chính xác hơn, bọn họ cũng chẳng cách nơi này bao xa.
Thấy có người đến, Đổng Tề Khôn hét lớn: “Chư vị, xin nể mặt mọi người cùng là tông môn Chính đạo, cứu Đổng gia ta lần này, ngày sau Đỏng gia ta chắc chắn sẽ báo đáp!”
Sở Hưu đứng đó lạnh nhạt nói: “Chư vị, các vị đều là người thông minh, ta tin các vị biết phải làm thế nào.
Mọi người đều thấy thái độ của Đổng gia rồi đấy, bọn họ thà chết cũng không chịu giao chí bảo ra.
Các ngươi tiếc danh tiếng không muốn động thủ, ta lại không quan tâm tới thanh danh. Cho nên để ta động thủ, các ngươi chỉ cần đứng ngoài đừng nhúng tay vào việc này là được. Đến lúc đó các ngươi cũng có phần trong chí bảo của Đổng gia!
Các ngươi yên tâm, ta chỉ cần hai thứ, một là Xá Thần Ngọc, một là Thất Đại Hạn.
Hơn nữa ta chỉ xem qua Thất Đại Hạn chứ không lấy đi!”
Mọi người ở đây vốn không định xuất thủ, nghe Sở Hưu nói vậy càng không ai ra tay.
Thậm chí có người còn nghĩ Sở Hưu này còn chịu nói quy củ hơn đám người
Đổng gia nhiều, chí ít y không ăn mảnh, không nắm chặt lấy bảo vật không chịu buông tay.
Chương 897 Đắc thủ 1
Ở đây có không ít võ giả, thậm chí có những người còn có chút giao tình với Đổng gia, nhưng thậm chí không một ai ra tay. Chuyện này khiến mọi người trong Đổng gia không khỏi than vãn thói đời ấm lạnh, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng và hoang đường.
Nếu Đổng gia bọn họ gặp chuyện gì khác, đắc tội với ai đó hay thậm chí đứng sai phe mà bị diệt môn, bọn họ đều có thể tiếp nhận.
Nhưng chuyện khiến Đổng gia không cách nào chấp nhận là bản thân lại bị diệt môn vì một lời đồn trên giang hồ, đúng là trò cười!
Có điều mặc kệ có phải trò cười hay không, hiện giờ Đổng gia bọn họ không kiên trì đươc bao lâu, tiếp tục dây dưa nữa, e rằng đến lúc trận pháp vỡ vụn, Đổng gia bọn họ cũng hoàn toàn xong đời!
Đúng lúc này, lão tổ Đổng gia lộ vẻ tàn nhẫn, nói với Đổng Tề Khôn: “Lát nữa ta sẽ dùng thanh kiếm gãy mà tổ tiên lưu lại, ngươi mang theo đệ tử Đổng gia mau mau chạy tốn, chạy được bao xa thì cố mà chạy!”
Đổng Tề Khôn biến sắc, vội vàng nói: “Nhưng lão tổ, thanh kiếm gãy kia...”
Đổng Tề Khôn còn chưa dứt lời, lão tổ Đổng gia đã trực tiếp ngắt đứt nói: “Không nhưng nhị gì cả! Không vận dụng thanh kiếm gãy kia, Đổng gia ta thật sự không còn đường sống nữa, giờ chính là tử cục của Đổng gia ta!”
Dứt lời, lão tổ Đổng gia trực tiếp lấy từ trong hộp báu không gian ra một thanh kiếm gãy đen kịt, bên trên còn lấm tấm vết máu.
Thanh kiếm gãy kia không biết đã đặt trong hộp báu không gian bao lâu, nhưng vết máu kia vẫn đỏ tươi, tựa như mới rút khỏi cơ thể thứ gì đó. Kiếm vừa rời vỏ, chỉ chớp mắt một luồng khí tức hung ác tỏa ra, khiến Sở Hưu cũng phải biến sắc.
Luồng khí tức hung ác kia không thuộc về người mà như một hung thú thời thượng cổ, tỏa ra khí tức hồng hoang thê lương, tạo một cảm giác hung ác thuần túy nhất, mạnh được yếu thua.
Cảm giác của Sở Hưu không sai, thanh kiếm kia mặc dù do người chế tạo, nhưng vết máu trên đó không phải của người mà của hung thú.
Thập Vạn Đại Sơn ở Tây Sở không thiếu những thứ hung ác. Ngày trước một vị tiên tổ Đổng gia từng tìm được một di tích trong Thập Vạn Đại Sơn, có vẻ do một cường giả thượng cổ cùng một hung thú đại chiến sau đó lưu lại.
Nhưng đáng tiếc, do thời gian trôi qua quá lâu, phần lớn di tích trực tiếp bại lộ bên ngoài, đại đa số bảo vật trong đó đã hỏng, chỉ để lại một thanh kiếm gãy nhuốm máu tươi của hung thú thượng cổ.
Sử dụng thanh kiếm gãy này không phải tiêu hao chân khí, mà là tiêu hao khí huyết ban thân.
Dùng lực lượng khí huyết bản thân phát động khí tức hung thú lưu lại trên thanh kiếm. Như vậy sẽ bộc phát ra uy lực hung ác tới cực hạn.
Chỉ có điều thanh kiếm gãy đó quả thật quá hung ác, một khi phát động không có ai đứng sau ngăn cản, thậm chí không dừng nổi.
Giờ lão tổ Đổng gia quyết định một mình phát động kiếm gãy, để Đổng Tề Khôn mang người trốn đi, như vậy đã là quyết chí liều chết.
Ngay khi trận pháp bên ngoài Đổng gia tiêu tán, khí huyết quanh người lão tổ Đổng gia sôi trào bộc phát, khí tức hung ác trên thanh kiếm gãy lại càng cường thịnh. Khí huyết quanh người hắn không ngờ lại tạo thành một hình dáng hung thú dữ tợn mơ hồ, lao thẳng về phía Sở Hưu và Tư Đồ Kình.
Cùng lúc Đổng Tề Khôn cũng mang theo những người khác của Đổng gia lão tổ Đổng gia bỏ chạy về phía sau. Còn có ai tụt lại hay không, hắn cũng chẳng lo được nhiều như vậy.
Uy lực một kiếm kia như hung thú thượng cổ hàng lâm. Tư Đồ Kình vung tay, cổ trùng vô biên nghênh đón, còn chưa tới gần tất cả đã run lên lẩy bẩy, không ngờ lại chẳng chịu nghe lệnh Tư Đồ Kình nữa, lao nhao chạy trốn khắp nơi.
Cổ trùng cũng là một trong số những sinh linh của thiên địa này, còn hung thú trên thanh kiếm gãy kia mặc dù không rõ cấp bậc nhưng lại cực kỳ cường đại, đương nhiên có tác dụng khắc chế cực lớn đối với Tư Đồ Kình.
Không có cổ trùng, thực lực Tư Đồ Kình thậm chí không phát huy nổi một thành, trực tiếp bị kiếm khí hung ác kia chém bay. Hắn phun ra một ngụm máu tưới, sắc mặt suy yếu tới cực hạn.
Còn Sở Hưu bên kia đối mặt với kiếm này lại chẳng hề né tránh, ngược lại dùng cách rất kịch liệt đối chọi lại!
Kiếm khí hung ác tới trước người, thân thể Sở Hưu lập tức tỏa ra phật quang chói mắt.
Ánh mặt trời lấp loáng sau lưng hắn, hóa thành hư ảnh Đại Nhật Như Lai xuất chưởng đánh xuống, phật quang rực rỡ che khuất bầu trời!
Hoán Nhật Đại Pháp!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư ảnh hung thú có dữ tợn đến đâu cũng bị một chưởng mang theo uy lực mênh mông này của Sở Hưu trấn áp. Thân hình y bước từng bước một về phía trước, lão tổ Đổng gia lại xuất kiếm. Lần này hư ảnh Đại Nhật Như Lai sau lưng Sở Hưu niết thành phật ấn, Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn được thi triển, giới tử tu di, càn khôn đảo ngược, dưới thức ấn pháp này tất cả mọi thứ phía trước đều bị xoắn nát!
Thấy Sở Hưu ra tay bên này, đám người Trần Kiếm Không quan chiến không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Võ giả Tây Sở rất ít khi chứng kiến Sở Hưu ra tay. Mãi tới lúc này bọn họ mới biết sự đáng sợ của Sở Hưu, đó là một cảm giác tuyệt vọng vì đối phương thậm chí không có chút kẽ hở nào.
Đồng tu bí pháp ba nhà Đạo Phật Ma, cả căn cơ lực lượng, tu vi cơ thể, lực
lượng nguyên thần, Sở Hưu tinh thông tất cả. Đối mặt với kẻ địch khác biệt, y hoàn toàn có thể vận dụng các loại lực lượng tổ hợp biến ảo để đối địch, khiến ngươi căn bản không thể tìm ra nhược điểm. Thế nhưng bản thân Sở Hưu lại có thể tùy ý nắm bắt nhược điểm của ngươi.
Cũng như hiện tại, đối mặt với chiêu kiếm mang theo khí tức hung thú kia, vận dụng công pháp Phật môn quả thật là lựa chọn tốt nhất. Công pháp Phật môn trấn tà tru ma, cũng là áp chế khí tức hung thú này lớn nhất.
Bên kia mặc dù Đổng Tề Khôn đã chạy được một đoạn, nhưng Uông Huyết Ngưng vẫn không hề động thủ lại đột nhiên ra tay, phát sau mà tới trước, ngăn trước mặt Đổng Tề Khôn.
Đổng Tề Khôn tức giận nói: “Uông Huyết Ngưng, tốt xấu gì ngươi ta cũng từng là hảo hữu. Giờ ngươi không định để ý tới tình cảm ngày trước, nhất Quan Trung Hình Đường muốn diệt Đổng gia ta sao?”
Uông Huyết Ngưng cười lạnh một tiếng nói: “Tình cảm ngày trước? Nếu ngươi nói tình cảm ngày trước vậy vì sao ngay Thất Đại Hạn ngươi cũng không chịu đưa ta mượn xem qua? Vừa nãy ta đã nói rồi, hôm nay hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Tình cảm gì gì đó đều đã hết rồi!”
Dứt lời, Uông Huyết Ngưng trực tiếp đánh về phía Đổng Tề Khôn.
Thật ra nếu xét theo thực lực chân chính, Uông Huyết Ngưng không bằng Đổng Tề Khôn. Dù sao đối phương cũng là gia chủ một gia tộc, bất luận truyền thừa hay tài nguyên tu luyện đều tốt hơn Uông Huyết Ngưng.
Nhưng vừa rồi Đổng Tề Khôn đã bị Kim Cương Tằm của Tư Đồ Kình phế bỏ một cánh tay, lúc này lại giao thủ với Uông Huyết Ngưng, chỉ mấy chiêu thôi đã không địch nổi.
Còn lúc này bên phía Sở Hưu, y dùng công pháp Phật môn chống lại thanh kiếm gãy của lão tổ Đổng gia, bước từng bước một về phía trước. Chỉ sau mấy chiêu y đã đi tới trước mặt lão tổ Đổng gia, ngược lại lão tổ Đổng gia sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên lực lượng khí huyết đã bị hao tổn sạch sẽ.
Chương 898 Đắc thủ 2
Sở Hưu tay niết Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, chín thức ấn pháp hợp nhất, liên tục đánh ra. Chỉ trong chớp mắt phật quang bừng bừng, cương mãnh hùng hồn tới cực điểm.
Lão tổ Đổng gia dùng thủ đoạn ẩn giấu thanh kiếm gãy, nhưng lúc này hắn đã không cách nào tấn công, chỉ có thể phòng ngự. Cho dù vậy lão tổ Đổng gia cũng bị Sở Hưu đánh hộc máu, cánh tay cầm kiếm cũng run rẩy.
Lão tổ Đổng gia vừa hộc máu vừa giãy dụa nói: “Đổng gia ta thật sự không có Thất Đại Hạn!”
Hắn biết mình chắc chắn sẽ chết, giờ chỉ hy vọng Sở Hưu tin tưởng mình, buông tha cho Đổng gia một lần.
Nhìn lão tổ Đổng gia, gương mặt Sở Hưu đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu, truyền âm cho lão tổ Đổng gia nói: “Đương nhiên ta biết Đổng gia các ngươi không có Thất Đại Hạn, từ đầu ta đã biết!”
Lão tổ Đổng gia đột nhiên trợn tròn hai mắt nhìn vẻ mặt của Sở Hưu, rốt cuộc hắn cũng hiểu. Đáng tiếc, mọi chuyện đều đã muộn!
Chín ấn của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết hợp nhất, chỉ trong chớp mắt phật quang bừng lên rực rỡ, lão tổ Đổng gia trực tiếp bị đánh nát tâm mạch. Vết máu hung thú trên thanh kiếm gãy kia cũng bốc hơi, chỉ còn một thanh tàn kiếm đã mất đi linh tính rơi xuống dưới đất.
Lúc này bên phía Đổng gia, Đổng Tề Khôn còn đang phí sức ngăn cản Uông Huyết Ngưng. Đúng lúc này một luồng sáng vàng kim lại đột nhiên xuyên qua hậu tâm của hắn. Khoảnh khắc này, hoa máu rộ lên, Đổng Tề Khôn mang theo thần sắc không cam lòng ầm ầm ngã xuống đất.
Tư Đồ Kình vẫy tay một cái, thu hồi Kim Cương Tằm, cười lạnh lau máu tươi nơi khóe miệng.
Hai tông sư võ đạo của Đổng gia đã chết, những người còn lại của Đổng gia hoàn toàn sụp đổ, trực tiếp bỏ chạy tứ tán.
Cho tới lúc này, đám người Trần Kiếm Không lúc trước vẫn không hề động thủ mới vung tay lên, mang theo thủ hạ đệ tử khống chế người của Đổng gia.
Không phải bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt mà sợ đệ tử Đổng gia mang bảo vật bỏ trốn.
Đám người liếc mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng chìm vào tĩnh lặng.
Người của Đổng gia đã chết, nhưng vấn đề là bảo vật này nên phân chia ra sao?
Mọi người vô thức đưa mắt sang người Sở Hưu.
Trong số những người ở đây mặc dù tuổi tác Sở Hưu nhỏ nhất, nhưng thực lực của y lại là mạnh nhất. Nếu Sở Hưu muốn ăn mảnh, bọn họ nhất định phải liên hợp lại mới có lòng tin kháng cự được y.
Có điều lúc này Sở Hưu lại nói: “Chư vị, ta chỉ cần hai thứ, một là Xá Thần Ngọc, một là Thất Đại Hạn. Trong đó Thất Đại Hạn ta chỉ chép lại một bản, không độc chiếm.
Những thứ khác các ngươi tự chia. Ta nghĩ chư vị ở đây chắc không tranh với ta chứ?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, mọi người ở đây đều thở phào một tiếng.
Bọn họ sợ nhất là Sở Hưu ăn mảnh. Dù sao vừa rồi bọn họ đều đã chứng kiến cảnh tượng Sở Hưu giao chiến với lão tổ Đổng gia. Thực lực của y quả thật quá kinh khủng, cho dù lão tổ Đổng gia dùng thủ đoạn tuyệt kỹ ẩn giấu ra vẫn bị Sở Hưu mạnh mẽ đánh chết ngay chính diện.
Sở Hưu muốn những thứ đó cũng không quá tham lam, cho nên đám người không ai nói gì, tạm coi là chấp nhận.
Đợi sau khi khống chế người của Đổng gia, đám người bắt đầu lục lọi trong Đổng gia, từng món bảo vật trân tàng của Đổng gia đều bị lật ra.
Xá Thần Ngọc bị một gia chủ gia tộc nhỏ tìm ra, người kia lập tức chủ động hiến vật quý này lên cho Sở Hưu, nịnh nọt: “Đây là Xá Thần Ngọc của Sở đại nhân ngài!”
Thấy bộ dáng này của hắn, đám người đều bĩu môi khinh thường.
Sở Hưu đâu có ở Tây Sở, ngươi cần gì phải nịnh bợ như vậy?
Sau khi khinh bỉ, đám người lại bắt đầu lục lọi. Có điều sau khi lật tung cả Đổng gia, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện bên trong Đổng gia mặc dù cũng có không ít bảo vật nhưng lại không có Thất Đại Hạn gì, càng không có Phệ Thiên Trùng. Thậm chí bọn họ lôi đệ tử Đổng gia ra lần lượt ép hỏi không ngờ cũng chẳng có thu hoạch gì!
Chuyện Đổng gia có bảo vật lan truyền sôi sục, thế nhưng cuối cùng lại không có thu hoạch gì. Chuyện này khiến tất cả mọi người ở đây không cách nào tiếp thu nổi.
Đã nói có Thất Đại Hạn cơ mà? Đã nói có Phệ Thiên Trùng cơ mà? Đâu rồi?
Sở Hưu sắc mặt âm trầm nói: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ Đổng gia giấu đồ ở nơi khác?”
Đám người liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.
Thứ quý giá như vậy, mọi người chỉ hận không thể cất giữ ngay bên cạnh mình, ai dám cất vào chỗ khác?
Sở Hưu nhìn đám võ giả Đổng gia, lạnh lùng nói: “Ta không tin không ai trong Đổng gia biết bảo vật đó ở đâu!
Đem từng võ giả Đổng gia một ra giết, ta không tin đã giết như vậy rồi còn không có kết quả gì!”
Đám người ở đây trong lòng run sợ, sát tính của tên Sở Hưu này đúng là quá nặng. Vạn nhất đám đệ tử Đổng gia này thật sự không biết bảo vật ở đâu, vậy chẳng phải bọn họ chết vô ích à?
Đám người ở đây mặc dù đều là hạng tham lam, lại đều ham muốn bảo vật của Đổng gia, có điều dẫu sao cũng còn chút lương tâm.
Cho nên có người lên tiếng khuyên can: “Sở đại nhân, chúng ta đã thẩm vấn cả rồi, thậm chí còn có người dùng bí pháp tinh thần dò xét. Bọn họ thật sự không nói dối, ngươi có giết bọn họ cũng vô dụng.”
Thật ra những người này không mấy kiên định, nếu Sở Hưu nhất quyết muốn giết đám đệ tử Đổng gia này, mặc dù bọn họ không nỡ nhưng cũng chẳng nhân từ tới mức liều mình ngăn cản.
Nhưng Sở Hưu cũng không kiên trì chuyện giết người, y chỉ hừ lạnh nói: “Xúi quẩy! Bỏ bao công sức như vậy cuối cùng chẳng nhận được gì. Đúng là xui xẻo!”
Nói xong, Sở Hưu sắc mặt đen kịt bỏ đi.
Tư Đồ Kình cũng bực tức, quay người rời đi.
Chỉ có điều, điểm khác biệt là ngay khi Sở Hưu quay người đi sắc mặt y đã trở nên vô cùng bình tĩnh, còn Tư Đồ Kình lại cực kỳ phẫn nộ.
Vì Phệ Thiên Trùng, hắn đã tổn thất đại lượng cổ trùng, ngay cả Kim Cương Tằm mà hắn bồi dưỡng tỉ mỉ cũng bị thương nặng, thế nhưng kết quả lại không có thu hoạch gì.
Đám người ở đây vốn cũng phẫn nộ, có điều sau khi thấy Sở Hưu và Tư Đồ Kình đều bực bội rời khỏi, bọn họ lại thấy an ủi trong lòng.
Hai người kia bỏ công bỏ sức nhiều nhất nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Bọn họ có vẻ không tốn mấy công sức, cho dù không chiếm được gì cũng không sao.
Cho nên trừ một số người vẫn còn kiên nhẫn bới hẳn ba thước đất lên, những người còn lại giải tán phân nửa.
Tới ngày hôm sau, tin tức Đổng gia bị diệt đã lan truyền khắp giang hồ.
Thực chất tính kỹ thì Đổng gia không bị diệt, chẳng qua chỉ là gia chủ cùng lão tổ chết mà thôi, cộng thêm của cải của Đổng gia bị cướp sạch.
Có điều không có tông sư võ đạo, Đổng gia không còn của cải cũng chẳng khác mấy so với bị diệt môn. Lại thêm mấy năm gần đây Đổng gia đắc tội với không ít người ở Tây Sở; giờ Đổng gia đã suy yếu tới mức này, kẻ thù tìm tới cửa, bọn họ phải ngăn cản thế nào? Có thể nói là không cách nào ngăn cản, ngoại trừ gắng gượng chống cự thì chỉ có trực tiếp sụp đổ. Có lẽ qua một thời gian ngắn nữa, toàn bộ Tây Sở không tìm được ai tự xưng là người của Cao Lăng Đổng gia.
Chương 899 Nhìn người
Lúc này trong Thiên Hạ Minh, Trần Thanh Đế ngồi trên một chiếc ghế bằng đồng xanh cực lớn tạo hình khóa trương, tay cầm chén nhưng bên trong không đựng trà mà chứa rượu. Dưới chân hắn là hắc hổ uể oải ngủ gà ngủ gật, bộ dáng ỉu xìu như vừa kiệt sức.
Trần Thanh Đế uống một ngụm rượu rồi vuốt cằm nói: “Nói vậy sóng gió trên giang hồ Tây Sở gần đây đều do tên tiểu tử Sở Hưu kia gây ra? Hắn dùng một lời đồn diệt cả Đổng gia?”
Tạ Tiểu Lâu ngồi bên dưới gật đầu nói: “Tính kỹ ra có vẻ như vậy.”
Đối với chuyện này, Tạ Tiểu Lâu có thể giấu diếm người khác nhưng đâu thể gạt được Trần Thanh Đế, thậm chí Sở Hưu cũng không bảo hắn giấu.
Vận dụng lực lượng Thiên Hạ Minh lại không muốn để Trần Thanh Đế biết, đây là chuyện không thể.
Nhưng lúc này nghe tin Đổng gia bị diệt, Tạ Tiểu Lâu vẫn cảm thấy ngây ngốc.
Bởi vì chuyện này chính do hắn giúp Sở Hưu làm. Lời đồn cũng do hắn phái người tuyên truyền. Thế nhưng hắn không ngờ một lời đồn nho nhỏ lại có uy lực lớn đến vậy, không ngờ lại bức tử Cao Lăng Đổng gia một trong Cửu Đại Thế Gia.
Hay nên nói, kẻ giết người thật ra không phải Sở Hưu, không phải Tư Đồ Kình, mà là tham lam giấu trong nhân tính.
Đổng gia cho là mình gia nhập liên minh Chính đạo có thể kê cao gối ngủ không hề lo nghĩ, nhưng lại không biết sau khi tin tức lan truyền, nếu đám liên minh Chính đạo không sợ mất mắt, e rằng kẻ đầu tiên ra tay cướp đoạt chính là bọn họ.
Trần Thanh Đế vuốt cằm nói: “Thú vị, tên tiểu tử Sở Hưu này thật thú vị.”
Đối với chuyện này, Trần Thanh Đế cũng không chê trách gì. Với thực lực cảnh giới của hắn, chuyện này chỉ như một màn kịch hay, cùng lắm là khiến hắn ngạc nhiên đôi chút mà thôi.
Trong mắt Trần Thanh Đế, Cao Lăng Đổng gia một trong Cửu Đại Thế Gia thậm chí còn chẳng bằng cái rắm. Nếu hắn muốn diệt, vậy trực tiếp mang cao thủ Thiên Hạ Minh đánh tới tận cửa, chuyện diệt môn chỉ là vấn đề một khắc đồng hồ hay một canh giờ mà thôi.
Nhưng vấn đề là nếu hắn ngang nhiên tiến công diệt môn như vậy chắc chắn sẽ có không ít tông môn nhảy ra xen vào việc này. Hơn nữa những người có tư cách nhúng tay chắc chắn đều là cao thủ, cho nên sẽ rất phiền toái.
Còn Sở Hưu lại mở một lối riêng, bố trí một chút thủ đoạn nho nhỏ đã bẫy chết Đổng gia, lại không gây ra phiền toái gì. Chuyện này theo Trần Thanh Đế thấy, quả thật rất thú vị.
Tạ Tiểu Lâu ngẩng đầu tỏ ý không phục, có điều vừa thấy Trần Thanh Đế trừng mắt, hắn lại lập tức rụt đầu về.
“Tiểu tử Lã Phụng Tiên kia quả thật không tệ, đáng tiếc là quá mức ngây thơ. Có điều làm người có đơn thuần chút cũng được. Hơn nữa tiểu tử kia rất may mắn, chỉ cần không chết chắc chắn thành tựu trong tương lai không thể ước lượng nổi.”
Vừa nghe đến đây Tạ Tiểu Lâu lại định phản bác, vì sao nói về Lã Phụng Tiên là ngây thơ, tới chỗ mình lại thành ngốc?
Có điều hắn theo sư phụ nhiều năm như vậy cũng học được một đạo lý. Đó là sư phụ mình nói gì cũng là đúng, tốt nhất mình đừng có phản bác.
“Đúng rồi, con bé Lạc Phi Hồng kia cũng không tệ. Nói thật nhé, đừng nhìn giờ con bé ấy có vẻ không bắt mắt, nhưng sau này không khéo người ta còn mạnh hơn các người.
Trong số các ngươi, ngươi là đệ tử của ta, sau lưng Mạc Thiên Lâm là Mạc gia. Tiểu tử Lã Phụng Tiên không có thế lực. Ngay cả Sở Hưu mặc dù xuất thân dân dã nhưng thực tế cũng tựa lưng vào nhánh Ẩn Ma.
Chỉ có con bé Lạc Phi Hồng kia, giờ không còn chỗ dựa Lạc gia trước kia nữa, tự lực cánh sinh xông xáo trên giang hồ. Đây mới thật là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Đem ngươi ném ra giang hồ, khéo ngươi còn không bằng con bé ấy.”
Nếu Sở Hưu ở đây, hắn chắc chắn sẽ kinh ngạc với ánh mắt của Trần Thanh Đế.
Vị này nhìn như thô kệch lỗ mãng, nhưng thực tế tâm tư lại vô cùng tỉ mỉ, chỉ vài câu đã thuật hết ưu điểm khuyết điểm của mọi người ra.
Mạc Thiên Lâm tính cách mềm yếu, mặc dù thiên phú tạm được nhưng nếu không có xuất thân Mạc gia, có lẽ sống trên giang hồ sẽ rất thảm.
Còn Tạ Tiểu Lâu, hắn không ngốc thật. Một người đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng nếu còn ngốc, vậy toàn bộ thế hệ trẻ trên giang hồ không mấy ai là người thông minh.
Điểm thiếu hụt thật sự của hắn là tính cách quá thẳng thắn, không biết cách ứng biến. Thế nhưng chỉ cần bồi dưỡng tốt, hắn sẽ là người thừa kế xuất sắc của Thiên Hạ Minh. Có điều đáng tiếc, hắn không có sự bá đạo của Trần Thanh Đế, càng không có thực lực của Trần Thanh Đế.
Tính cách của Lã Phụng Tiên còn rõ ràng hơn, đối xử với mọi người chân thành hồn nhiên. Đây vừa là ưu điểm của hắn, vừa là khuyết điểm của hắn.
Không có điểm này, hắn sẽ không trở thành bằng hữu với đám người Sở Hưu, đám Sở Hưu cũng không kết giao với người bạn này. Nhưng tính cách này của hắn cũng gây ra không ít phiền toái, cho nên là phúc hay là họa, không ai dám khẳng định.
Trần Thanh Đế nhìn chuẩn nhất là Lạc Phi Hồng. Chỉ mình Sở Hưu biết thành tựu tương lai của Lạc Phi Hồng còn cao hơn tưởng tượng của bọn họ.
“Vậy Sở huynh thì sao?” Tạ Tiểu Lâu đột nhiên hỏi.
Trần Thanh Đế ngừng một chút rồi nói: “Nói thật nhé, ta cũng không nhìn thấu tiểu tử kia.
Phần lớn thời điểm ta đều cho rằng hắn đã làm tới cực hạn, lại không ngờ hắn luôn khiến người ta kinh ngạc.
Có điều tiểu tử này quá nhiều tâm tư. Nói tới chơi âm mưu quỷ kế, không ai trong các ngươi sánh bằng tiểu tử này.”
Trần Thanh Đế đứng dậy, nhìn ra ngoài, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên tiểu tử này cũng là đáng sợ nhất. Hắn vừa chơi mấy thủ đoạn âm mưu quỷ kế, vừa không quên tu luyện võ đạo, phân rõ chính phụ, điều này rất hiếm có.”
Nói xong Trần Thanh Đế nhìn Tạ Tiểu Lâu hừ lạnh một tiếng nói: “Người ta ưu tú hơn ngươi nhiều như vậy, còn biết chạy khắp giang hồ tính toán kiếm lợi cho mình. Còn ngươi thì sao? Ngươi còn tâm tư ở đây nói chuyện linh tinh nữa à, còn không mau cút đi tu luyện!”
Tạ Tiểu Lâu lần này rốt cuộc không nhịn nổi nữa, vẻ mặt uất ức nói: “Chẳng phải sư phụ gọi con tới hỏi chuyện Sở huynh à?”
Trần Thanh Đế trừng mắt: “Còn dám mạnh miệng!”
Nói xong trực tiếp đánh văng Tạ Tiểu Lâu ra ngoài, để hắn lóc cóc đi tu luyện.
Hắc hổ ở bên cạnh liếm láp bàn chân đầy lông, nhàm chán ngáp một cái.
Cặp thầy trò này thường ngày luôn là một đánh một bị đánh, không có gì lạ. Đánh đi đánh lại cũng thành quen, không chừng còn bị động luyện thành Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam gì đó.
Sở Hưu không định lo chuyện sóng gió bên phía Tây Sở nữa, y trực tiếp mang Viên Cát trở về Bắc Yên.
Viên Cát đại sư chứng kiến thủ đoạn của Sở Hưu xong, trực tiếp dập tắt mọi tâm tư không nên có.
Cho dù hắn có thể bói toán ra hết thảy, nhưng lại không thể bói được lòng người.
Tính toán của Sở Hưu quả thật quá kinh khủng, chỉ vài lời đồn đại đã diệt sạch cả Đổng gia to lớn. Đáng sợ nhất là ngay chính Đổng gia tới cuối cùng cũng không biết vì sao mình lại chết. Chuyện này thật quá khủng khiếp.
Đương nhiên Sở Hưu không nói cho hắn biết, thật ra lão tổ Đổng gia đã biết, đáng tiếc hắn chỉ có thể tới chỗ Diêm La Vương khóc lóc kể lể.
Dù sao Viên Cát cũng bị hù dọa, hoàn toàn không còn tính toán lặt vặt gì nữa.
Gia nhập Ma đạo thì gia nhập Ma đạo thôi, dù sao lúc trước hắn cũng chẳng phải người tốt lành gì. Mặc dù đoán mệnh xem tướng, nhưng hắn cũng không ít lần làm những chuyện lừa gạt.
Chương 900 Tam Sinh Chiếu Ảnh, Ma Chủ trong biển máu 1
Trong mắt người thường, đại sư bói toán đều có vẻ cao ngạo lạnh lùng. Sau khi ngươi dâng tiền bạc biếu tặng, hắn mới bấm ngón tay tính toán, vẻ mặt nghiêm túc chỉ tay, đỉnh đầu ngươi có điềm hung, gần nhất chắc chắn có họa sát thân.
Trước kia khi bói toán đoán mệnh cho người khác, Viên Cát đại sư đương nhiên cũng ra vẻ như vậy. Chỉ có điều giờ đã thành thủ hạ Sở Hưu, hắn cũng khôi phục bộ dáng vốn có, vô cùng hèn mọn nịnh bợ.
Mai Khinh Liên thấy Viên Cát đại sư xong, ấn tượng đầu tiên chính là như vậy. Cho nên nàng rất kinh ngạc nhìn Sở Hưu một hồi, ý là ngươi tới Tây Sở một khuyến, khuấy động bao gió tanh mưa máu như vậy, cuối cùng lại mang một tên thế này về?
Sở Hưu nhún vai một cái nói: “Đừng trông mặt mà bắt hình dong, vị Viên Cát đại sư này thật sự có bản lĩnh đấy!”
Sở Hưu thật sự không tâng bốc Viên Cát, lão đạo sĩ này mặc dù hơi hèn mọn, có điều sau khi hắn tới Tây Sở lại được cả Thiên Sư Phủ tiếp kiến. Đây không phải chỉ là nể mặt Trương Toàn Tông, về mặt bói toán hắn thật sự có trình độ không tệ.
Sau khi chào hỏi vài tiếng, Sở Hưu dẫn Viên Cát đại sư vào trong mật thất, giao Xá Thần Ngọc cho Viên Cát đại sư, để hắn dùng Xá Thần Ngọc thi triển bí pháp Tam Sinh Chiếu Ảnh.
Khi ở Tây Sở, Sở Hưu đã muốn làm vậy. Có điều nơi đó dù sao cũng không phải địa bàn của y. Sở Hưu cũng sợ gặp chuyện bất trắc gì đó, cho nên y cố gắng nhẫn nhịn, đợi về Bắc Yên mới bảo Viên Cát đại sư ra tay bói toán.
Cầm Xá Thần Ngọc, Viên Cát đại sư còn tặc lưỡi cảm thán hai tiếng.
Trước kia nhánh của hắn đã muốn có thứ này từ lâu rồi, chỉ có điều nhánh thầy tướng của hắn chưa từng có cường giả, đương nhiên không dám tới Đổng gia đoạt lấy thứ này.
Có điều Viên Cát đại sư cũng không dám trì hoãn quá lâu. Hắn đặt Xá Thần Ngọc lên tay, niết một đạo ấn, chỉ trong chớp mắt, một luồng khí tức cực kỳ huyền ảo tỏa ra từ Xá Thần Ngọc.
Viên Cát đại sư trầm giọng nói: “Sở đại nhân, khi phép Tam Sinh Chiếu Ảnh có hiệu quả, nếu ngươi thật sự đoạt xá hay chuyển thế, vậy linh hồn cùng thân thể sẽ không phải như lúc đầu, ngươi sẽ thấy có hai người cùng tồn tại!”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, theo hành động của Viên Cát đại sư, tinh thần lực truyền vào cơ thể y. Trong tình hình Sở Hưu không phản kháng, tinh thần lực của Sở Hưu dần dần truyền vào một thế giới màu trắng xám.
Trong thế giới màu trắng xám này, Sở Hưu không thấy hai người cùng tồn tại
mà thấy hình dáng Lâm Diệp trong kiếp trước. Chuyện này khiến Sở Hưu lập tức nhíu mày.
Theo lời Viên Cát đại sư đã nói, nếu mình là người đoạt xá hay chuyển thế, đáng lẽ ra giờ nên xuất hiện hai bóng người mới đúng.
Một là bộ dáng Sở Hưu kiếp trước, một là bộ dáng Sở Hưu hiện tại.
Nhưng trước mắt lại chỉ có một, hơn nữa vì sao lại là bộ dáng kiếp trước?
Không đợi Sở Hưu nghĩ nhiều, thân hình kia lại đột nhiên biến đổi, từ bộ dáng Lâm Diệp kiếp trước biến thành bộ dáng Sở Hưu kiếp này.
Hai gương mặt liên tục biến đổi, nhưng tới cuối cùng ngay khung cảnh đầy sương mù mông lung cũng xuất hiện biến hóa. Xung quanh không ngờ lại hóa thành màu máu, thiên địa này đột nhiên biến thành huyết hải u minh!
Tinh thần Sở Hưu lơ lửng trong biển máu này. Thân thể không ngừng biến ảo đứng trong biển máu, đột nhiên ngẩng đầu lên như có tư tưởng, nhìn về phía Sở Hưu. Gương mặt hắn mang theo nụ cười khó lường, cùng lúc đó hai gương mặt đồng thời mơ hồ, trên thân thể lại hiện lên gương mặt thứ ba.
Đó là một gương mặt Sở Hưu chưa từng chứng kiến, không nhìn rõ tuổi tác, có vẻ rất trẻ, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ tang thương vô hạn.
Ngũ quan tướng mạo của hắn đều rất rõ ràng, nhưng Sở Hưu lại không cách nào miêu tả lại rốt cuộc trông hắn ra sao. Thậm chí y không thể hồi tưởng lại dung mạo này trong lòng, cho dù gương mặt này đang ngay trước mắt y!
Đây là một cảm giác cực kỳ quỷ dị, hết sức mất tự nhiên, khiến Sở Hưu cảm thấy mất tự nhiên tới muốn phát điên.
Thân hình kia bước từng bước một trong biển máu, chỉ trong chớp mắt biển máu bốc lên, vố số khô lâu lệ quỷ không ngừng kêu gào, xé rách. Chỉ chớp mắt sau, Sở Hưu như rơi vào Hoàng Tuyền Địa Ngục!
Gương mặt kia nhìn về phía Sở Hưu, dùng một giọng điệu khó tả cảm khái: “Rốt cuộc ngươi cũng đến, ta chờ ngươi rất lâu rồi!”
Lời nói như với tình nhân này lại khiến Sở Hưu rùng mình, vì giọng nói đó giống hệt y!
Một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả mọi thứ trước mắt vỡ vụn. Một tiếng ‘rắc’ cũng theo đó truyền tới, Xá Thần Ngọc trong tay Viên Cát đại sư không ngờ lại trực tiếp vỡ vụn.
Nhìn Xá Thần Ngọc vỡ vụn trong tay mình, lại nhìn Sở Hưu sắc mặt trắng bệch, mặt mũi đầy mồ hôi lạnh như vừa vớt trong chum nước ra. Viên Cát đại sư vẻ mặt kinh ngạc, tình hình rốt cuộc ra sao?
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn vận dụng thuật Tam Sinh Chiếu Ảnh, nhưng trong điển tịch truyền thừa của tổ tiên có ghi lại tình hình khi sử dụng bí pháp này. Đây là một bí pháp hết sức bình thản, không có phản phệ gì mới đúng.
Hơn nữa thuật Tam Sinh Chiếu Ảnh mặc dù tiêu hao rất lớn, nhưng Xá Thần Ngọc hoàn toàn chịu đựng được tiêu hao này. Sao giờ ngay Xá Thần Ngọc cũng nát?
Sở Hưu há miệng thở hổn hển, lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, nhắm mắt hồi tưởng cẩn thận. Nhưng hắn có cố nhớ thế nào cũng không nhớ được gương mặt người kia.
Viên Cát đại sư thận trọng nói: “Sở đại nhân, ngài không sao chứ?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không sao.”
Đột nhiên Sở Hưu chợt nhìn sang phía Viên Cát đại sư, giọng điệu lạnh lẽo: “Chuyện hôm nay không được phép nói cho bất cứ ai!”
Bị Sở Hưu nhìn một cái, trong lòng Viên Cát đại sư thầm run rẩy.
Không biết có phải ảo giác không, cái nhìn vừa rồi của Sở Hưu không ngờ lại khiến hắn có cảm giác hai mắt y đỏ bừng như máu, trong đó biển máu vô tận như ẩn như hiện, quả thật hung ác kinh khủng tới cực điểm.
Trong tình huống bình thường, mặc dù Sở Hưu cũng rất hung dữ, có điều hung dữ chỉ là tính cách. Thế nhưng cái nhìn vừa rồi lại khiến Viên Cát đại sư cảm thấy như đặt mình trong U Minh Địa Ngục, hồn phách đều bị kéo ra.
Nhưng khi nhìn lại, ánh mắt Sở Hưu đã khôi phục bình thường, chỉ hóa thành ánh mắt uy hiếp bình thường.
Viên Cát đại sư trong lòng run rẩy, vội vàng gật đầu nói: “Sở đại nhân xin cứ yên tâm. Hôm nay lão đạo ta là kẻ mù kẻ điếc, không thấy gì, cũng không nghe được gì?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, phất phất tay để Viên Cát đại sư đi ra.
Những thứ thấy được trong ảo cảnh của Xá Thần Ngọc khiến Sở Hưu biết thêm đôi chút về bí ẩn trên người mình, mặc dù càng khó lòng phân biệt, có điều chí ít y cũng có một suy đoán mơ hồ.
Nhưng người này nói ‘rốt cuộc ngươi cũng đến’ là có ý gì? Hắn đang chờ mình? Chờ mình ở đâu? Trong mình hà huyết hải kia? Chờ mình làm gì?
Câu hỏi liên tiếp xuất hiện khiến đầu óc Sở Hưu như muốn nổ tung. Y lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ tới chuyện này nữa.
Ổn định lại tâm tình, Sở Hưu ra khỏi mật thất.