Trong lúc Đông Hoàng Thái Nhất và Hư Ngôn đang đấu khẩu vô nghĩa như vậy, Sở Hưu và người của nhánh Ẩn Ma cũng đã đến nơi.
Nhánh Ẩn Ma vừa tổ chức họp bàn cho nên tính cả Ngụy Thư Nhai lần này nhánh Ẩn Ma phát động tới bốn vị Chân Hỏa Luyện Thần.
Trừ Ngụy Thư Nhai ra, ba người khác là tông chủ Xích Luyện Ma Tông, Xích Nguyệt Tà Tôn - Tần Triều Tiên.
Người này tướng mạo mới trung niên mặc trường bào màu đỏ máu, thân hình cao lớn, gương mặt chính trực, vẻ mặt đầy chính khí. Chỉ nhìn tướng mạo đơn thuần có nói hắn là hiệp khách Chính đạo cũng có người tin, rất khó tưởng tượng hắn lại là tông chủ Xích Luyện Ma Tông.
Một người dáng vẻ già nua, mặc đạo bào màu đen âm hàn, là Địa Ma Tán Nhân - Du Ma Nhai. Mai Khinh Liên giới thiệu cho Sở Hưu, người này nổi danh là nghiện đào mộ.
Chín thành tu vi của hắn là do đào mộ kiếm được, đời này đã đào bới vô số ngôi mộ của cường giả thượng cổ cùng lăng tẩm tiên tổ một số đại phái, thu thập được đủ loại võ công.
Nghe nói mơ ước lớn nhất của hắn là đến Phong Vân Kiếm Trủng đào, đây là một ngôi mộ lớn cất giấu vô số cường giả kiếm tu.
Đương nhiên Du Ma Nhai cũng chỉ dám nghĩ, chứ làm thật chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Người cuối cùng tướng mạo cũng già nua, ăn mặc lôi thôi, quần áo xanh xanh đỏ đỏ, nhìn bộ dáng rõ ràng không phải người Trung Nguyên.
Người này là Quỷ Long Động Chủ - Vu Mã Giao, đối phương là một trong những truyền nhân Côn Luân Ma Giáo chính thống nhất, truyền nhân của một phân đường của Côn Luân Ma Giáo tại Tây Sở.
Sau này Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt nhưng phân đường kia lại chống chọi được áp lực của Chính đạo. Tuy nhiên bọn họ phải thay tên đổi họ, không dám nói mình là phân đường của Côn Luân Ma Giáo mà đổi tên thành Quỷ Long Động, cũng là chi của Vu Mã Giao.
Thấy nhánh Ẩn Ma có nhiều người tới như vậy, Hư Ngôn không khỏi nhíu mày.
Còn Hư Vân lại không buồn để ý tới những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu.
Lần này Hư Độ không tới, hắn đang bế quan trong Đại Quang Minh Tự.
Trận chiến với Viên Thiên Phóng cũng rất có lợi với Hư Độ, cho nên hắn đang bế quan tiêu hóa kinh nghiệm nhận được từ trận chiến đó.
Có điều trước khi bế quan, Hư Độ đã tự tới tìm hắn, thuật lại cho những chuyện liên quan tới Sở Hưu.
Theo Hư Độ, nhánh Ẩn Ma đã không đáng để lo, đã là mặt trời sắp lặn.
Nhưng tên Sở Hưu kia, sự tồn tại của hắn còn mang tính uy hiếp hơn toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Hắn tồn tại tương đương với bình minh đang lên. Không biết khi Sở Hưu như vầng mặt trời đứng sừng sững trên đỉnh cao, liệu giang hồ có phải nghênh đón một lần ma uy ngập trời nữa không.
Hư Độ rất ít khi nghiêm túc đánh giá một ai, cho nên lần này Hư Vân cũng thật sự quan sát Sở Hưu mà trước đó hắn chưa từng để tâm, đánh giá võ giả tiểu bối đã nổi danh trên giang hồ này.
Cảm nhận được ánh mắt Hư Vân đang chăm chú nhìn mình, Sở Hưu cũng thấy mất tự nhiên.
Cảm giác bị một vị cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần để ý tới không hề dễ chịu gì.
Y còn tưởng Hư Vân đang suy nghĩ có nên đem chuyện Hư Độ liên thủ với hắn giết chết Viên Thiên Phóng nói ra không. Chẳng qua có nói thì Sở Hưu cũng không sợ.
Chuyện này đã qua, Hư Độ đã thăng lên hạng mười Phong Vân Bảng. Giờ Đại Quang Minh Tự mà nói ra chân tướng chẳng khác gì tự tát lên mặt mình, sao lúc trước ngươi không phản bác?
Hơn nữa giờ đang lúc sắp vào di tích tranh đoạt, Hư Vân có nói như vậy, Sở Hưu cũng có thể phản bác Hư Vân đang cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa bọn họ.
Lúc này Đông Hoàng Thái Nhất thấy nhánh Ẩn Ma tới bèn lên tiếng chào rồi thở dài một tiếng.
Sau lần Đại chiến chính ma lần trước, nhánh Minh Ma hay chủ yếu là Bái Nguyệt Giáo đã có quan hệ hòa hoãn hơn với nhánh Ẩn Ma.
Hai bên đều biết mặc dù bọn họ không một lòng nhưng khi thật sự tới thời khắc sinh tử tồn vong, người duy nhất có thể ra tay cứu chỉ có đối phương.
Sau khi hai nhánh Minh Ma, Ẩn Ma đồng thời hiện thân, những thế lực vốn ẩn nấp trong bóng tối cũng không còn giấu mình nữa, lao nhao xuất hiện.
Tam Đại Đạo Môn tới cùng một lúc.
Chân Vũ Giáo do chưởng giáo Huyền Thần Chân Nhân - Lục Trường Lưu đích thân dẫn vài tông sư võ đạo tới.
Thuần Dương Đạo Môn lại là Trường Vân Tử đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân cùng tiểu sư thúc Tịch Vân Tử và vài lão đạo sĩ khác.
Thấy bên phía Thuần Dương Đạo Môn trừ Tịch Vân Tử những người khác mái tóc đã bạc trắng, mọi người xung quanh đều âm thầm lắc đầu.
Thuần Dương Đạo Môn nội tình cường đại, có không ít cường giả, nhưng đều là đời trước, thậm chí đời trước nữa.
Đếm kỹ lại mấy chục năm nay, Thuần Dương Đạo Môn có bao nhiêu người trẻ tuổi nổi bật? Trừ Tịch Vân Tử ra gần như không tìm được người thứ hai.
Một tông môn cường đại hay không không phải chỉ dựa vào một người chống đỡ. Giờ Thuần Dương Đạo Môn đã suy yếu, thế hệ này còn tạm được, thế hệ sau lại thật sự gặp nguy hiểm.
Bên Long Hổ Sơn có Lôi Thần Quân - Huyền Long Tử cùng Trương Thừa Trinh.
Trong Long Hổ Sơn, Huyền Long Tử bị rất nhiều người đánh giá là kẻ điên. Có điều không thể phủ nhận thiên phú của hắn, cho dù trong Long Hổ Sơn hắn cũng là một trong những người có thiên phú xuất sắc nhất.
Một thời gian không gặp, không ngờ hắn đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chuyện này khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Thấy người của Thiên Sư Phủ đến, Đông Hoàng Thái Nhất không khỏi cười lạnh nói: “Thiên Sư Phủ các ngươi nói chuyện như đánh rắm, ban đầu ai đã nói phong sơn một năm không ra ngoài?”
Huyền Long Tử hừ lạnh nói: “Ta và Thùa Trinh giờ đang bị trục xuất khỏi Thiên Sư Phủ, đương nhiên không tính là người của Thiên Sư Phủ, không được à?”
Đông Hoàng Thái Nhất lập tức nghẹn lời, cũng chẳng có cách nào nói gì.
Thứ như lời hứa chỉ khi cần thiết mới có thể tuân thủ.
Lúc trước đúng là Thiên Sư Phủ nói sẽ phong sơn một năm, thật ra cũng là Dạ Thiều Nam và lão thiên sư ngầm hiểu ý nhau.
Dạ Thiều Nam cùng lão thiên sư đều không hạ thủ nặng tay, kết quả cuối cùng là Dạ Thiều Nam hơn một bậc.
Cho nên phong sơn một năm chỉ mang ý nghĩa Thiên Sư Phủ sẽ không nhúng tay vào chuyện của Bái Nguyệt Giáo, còn Bái Nguyệt Giáo cũng sẽ không dốc toàn lực tấn công Thiên Sư Phủ. Hai bên ăn ý đề phòng lưỡng bại câu thương mà thôi.
Nếu Dạ Thiều Nam thật sự thể hiện thực lực đối đầu với cả võ lâm thiên hạ như Độc Cô Duy Ngã, có lẽ lão thiên sư đã sớm ra tay liều mạng.
Cho nên Thiên Sư Phủ phong sơn một năm thật ra chỉ là không nhúng tay vào chuyện Bái Nguyệt Giáo mà thôi. Giờ có di tích quan trọng như vậy xuất thế, cHẳng lẽ Thiên Sư Phủ lại để mặc được?
Mặc dù Huyền Long Tử lấy cớ như vậy có phần vô nghĩa, có điều nói thì cứ nói, sau khi mọi chuyện kết thúc hắn lại được Thiên Sư Phủ thu nhận vào tông môn là được.
Sau Tam Đại Đạo Môn, một đại phái Phật môn khác là Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng đã đến.
Mặc dù lúc trước Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng đặt lời thề phong sơn một năm, nhưng cả Long Hổ Sơn còn không coi lời hứa ra gì nói gì đến Tu Bồ Đề Thiền Viện, cho nên Đông Hoàng Thái Nhất cũng không định nhiều lời.
Chương 1042 Cường giả tụ tập 2
Tu Bồ Đề Thiền Viện phái một lão tăng tới, tên là Tịnh Thiền Trí Tàng.
Hắn chỉ mặc một bộ áo tăng nhân đơn sơ màu vàng, hai chân để trần, nhưng không ai dám khinh thường.
Thuần Dương Đạo Môn phái toàn lão đạo sĩ tới, trong mắt những người khác là dấu hiệu suy yếu.
Nhưng Tu Bồ Đề Thiền Viện phái lão tăng ra lại không ai dám khinh thường.
Ai cũng biết hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện càng nhiều tuổi càng kinh khủng, đệ tử trẻ tuổi của người ta thậm chí không xuất hiện trên giang hồ.
Tịnh Thiền Trí Tàng dùng giọng Trung Nguyên hơi trúc trắc chào hỏi Hư Vân một tiếng sau đó đứng yên tại chỗ bất động.
Nhưng Sở Hưu lại có một cảm giác, vừa rồi ánh mắt Tịnh Thiền Trí Tàng đảo qua mang theo sát khí mãnh liệt!
Sát khí đó chỉ lơ đãng tỏa ra, thế nhưng Sở Hưu có thể cam đoan nó nhằm vào chính y.
Nhưng Sở Hưu nghĩ kỹ lại đúng là mình có thù oán với Đại Quang Minh Tự nhưng đâu có thù oán với Tu Bồ Đề Thiền Viện? Thậm chí y chưa từng gặp mặt đệ tử Tu Bồ Đề Thiền Viện, sao đối phương lại muốn giết y như vậy?
Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà: “Vừa rồi ngươi có cảm nhận được sát ý của lão hòa thượng kia không?”
Sở Hưu lo mình cảm giác sai, liệu có phải thời gian gần đây y quá nhạy cảm không.
Tinh thần Lục Giang Hà bám trên người Sở Hưu, Sở Hưu cảm giác được, vậy chắc hắn cũng cảm giác được mới đúng.
Lục Giang Hà cười hắc hắc nói: “Ngươi cảm giác không sai, lão hòa thượng kia đúng là muốn giết ngươi.
Sở Hưu tiểu tử, ngươi phải cẩn thận một chút.
Đừng nhìn Đại Quang Minh Tự tung hoành giang hồ, danh tiếng rất lớn. Kẻ thật sự kinh khủng lại là mấy lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện này.
Đây là những kẻ hung dữ ít lời tiêu biểu, bọn họ sống một cuộc sống khổ tu mà người thường không cách nào chịu nổi, cho nên những người đi ra từ Tu Bồ Đề Thiền Viện không ai bình thường!”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, ánh mắt không nhìn về phía Tịnh Thiền Trí Tàng nhưng trong lòng dâng lên ý cảnh giác, để ý tới lão hòa thượng kia.
Lúc này Lã Phụng Tiên đứng bên cạnh Sở Hưu lại cảm thấy Sở Hưu có vẻ không đúng, bèn hỏi: “Sở huynh, sao vậy?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không sao, Lã huynh, lát nữa khi tiến vào nhớ cẩn thận một chút, đừng liều mạng.”
Lã Phụng Tiên đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, mặc dù hắn không môn không phái, có điều với quan hệ giữa Lã Phụng Tiên và Sở Hưu, hắn cũng có thể tiến vào di tích.
Lã Phụng Tiên cười cười nói: “Đánh không lại chẳng lẽ ta không biết chạy, có gì mất mặt đâu.”
Lã Phụng Tiên thật sự không coi trọng thể diện mặt mũi.
Đúng lúc này lại có một nhóm người đến, ánh mắt Sở Hưu lập tức bị thu hút, bởi vì lần này không ngờ y lại thấy một người quen.
Lần này chỉ có hai người tới, trong đó một là người trung niên mặc trường bào đen kịt, trên trường bào thêu một con thanh long sống động như thật.
Thân thể người này mang theo hàn ý sát khí lạnh lẽo thấu xương, hắn vừa xuất hiện thậm chí ngay nhiệt độ nơi này cũng như giảm xuống.
Khiến người ta chú ý nhất là ánh mắt hắn, mang theo vẻ kiêu ngạo và điên cuồng.
Người này là đại long thủ của Thanh Long Hội, đứng hạng bảy Phong Vân Bảng, Yển Nguyệt Thanh Long - Bộ Thiên Nam, sát thủ đệ nhất thiên hạ, thích khách đệ nhất thiên hạ, còn là một kẻ điên chính cống.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại không chú ý tới Bộ Thiên Nam mà nhìn về phía người phía sau lưng hắn.
Sau lưng Bộ Thiên Nam là người từng gài bẫy Sở Hưu, hơn nữa còn đuổi giết y mấy màn dặm, đà chủ tiền nhiệm của phân đà Thiên Tội Thanh Long Hội, Đoàn Thiên Lang!
Sở Hưu không phải người rộng lượng, ngược lại, y thù cực kỳ dai.
Từ thuở hàn vi đi tới ngày hôm nay, rất ít người tính kế đẩy Sở Hưu vào cục diện thê thảm, Đoàn Thiên Lang là một trong số đó.
Vị Thiên Tội đà chủ tiền nhiệm này quả thật là người tài, có thể nói là âm độc tàn nhẫn, thủ đoạn quỷ quyệt.
Trong mắt hắn không có ai quan trọng bằng tiền đồ của mình, cho nên lúc đó bất kể Sở Hưu thể hiện tiềm lực lớn cỡ nào, hắn đều sẽ lợi dụng Sở Hưu làm mồi nhử, lừa lấy Huyết Ngọc Linh Lung.
Đương nhiên người này không nhất định là Sở Hưu, nếu không có Sở Hưu gia nhập phân đà Thiên Tội, vậy người này sẽ là Đường Nha.
Có điều nói tới nói lui, Sở Hưu vẫn không quên chuyện này chẳng qua Đoàn Thiên Lang ở Thanh Long Hội xa xôi, y không cách nào tới gây sự với đối phương.
Hơn nữa lần trước Sở Hưu còn nghe Mục Tử Y nói Đoàn Thiên Lang này cũng rất có thủ đoạn, vừa bước vào cảnh giới Chân Đan đã lên thành ngũ long thủ của Thanh Long Hội.
Thanh Long Hội có bảy long thủ, mặc dù xếp hạng không đại biểu thực lực bọn họ nhưng có thể đại diện có địa vị của bọn họ trong Thanh Long Hội.
Đoàn Thiên Lang nhảy lên thành ngũ long thủ, hơn nữa lần này di tích khai mở, Bộ Thiên Nam lại không dẫn theo ai khác chỉ mang theo mình Đoàn Thiên Lang, điều này đã nói rõ địa vị của Đoàn Thiên Lang. Nói chính xác hơn là địa vị của hắn trong lòng của Bộ Thiên Nam.
Sở Hưu nhìn Đoàn Thiên Lang cười lạnh nói: “Đà chủ đại nhân, chẳng hay ngươi còn nhớ ta không?”
Đoàn Thiên Lang nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên là nhớ, ngươi có hóa thành tro ta cũng nhớ!”
Bên ngoài Đoàn Thiên Lang ra vẻ nghiến răng nghiến lợi nhưng thực tế sâu trong mắt hắn lại mang thần sắc kinh hoàng.
Đương nhiên Đoàn Thiên Lang không quên Sở Hưu, phải nói là hắn chưa bao giờ quên Sở Hưu, thậm chí hắn đi tới ngày hôm nay còn là nhờ Sở Hưu.
Lúc trước truy sát Sở Hưu thất bại nhưng Đoàn Thiên Lang lại giết chết được một đường chủ của Bạch Hổ Đường, được trở lại tổng bộ Thanh Long Hội, hơn nữa còn lên thành tùy tùng của Bộ Thiên Nam.
Khi đó Đoàn Thiên Lang không để Sở Hưu trong lòng, theo hắn thấy Sở Hưu chỉ là hạng tôm tép ăn may đoạt được Huyết Ngọc Linh Lung, cho dù mất Huyết Ngọc Linh Lung có hơi đáng tiếc nhưng được trở lại tổng bộ Thanh Long Hội cũng coi như gặp họa mà được phúc.
Nhưng sau này thanh danh của Sở Hưu trên giang hồ càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí còn lan truyền hắn là truyền nhân của nhánh Ẩn Ma, Đoàn Thiên Lang lại cực kỳ lo lắng.
Đối phương chưa chết, hơn nữa còn phát triển tới mức này, tương lai chắc chắn sẽ tới tìm mình báo thù.
Cho nên dưới áp lực này Đoàn Thiên Lang lại càng tu luyện khắc khổ, còn hao hết tâm tư nịnh bợ Bộ Thiên Nam. Cuối cùng hắn cũng đạt tới cảnh giới Chân Đan, còn trở thành ngũ long thủ của Thanh Long Hội.
Nhưng so với Sở Hưu, thành tích của hắn lại chẳng là cái thá gì.
Thậm chí giờ Sở Hưu đã có chiến tích giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, đã không cùng cấp bậc với Đoàn Thiên Lang nữa.
Đoàn Thiên Lang tâm địa âm độc, suy bụng ta ra bụng người, đương nhiên cũng nghĩ về Sở Hưu theo hướng của mình, cho rằng Sở Hưu nhất định sẽ tới tìm mình báo thù.
Đương nhiên hắn nghĩ vậy cũng không sai, Sở Hưu thậm chí còn âm độc tàn ác hơn so với tưởng tượng của hắn.
Cho nên mấy năm gần đây Đoàn Thiên Lang vẫn luôn sống trong sợ hãi, có thể thấy Sở Hưu mang tới bao nhiêu áp lực cho hắn.
Bộ Thiên Nam nhìn lướt qua Sở Hưu, lại nhìn lướt qua Đoàn Thiên Lang, hắn đột nhiên cười nói: “Tiểu tử này chính là kẻ ngươi bán đi khi đó, Sở Hưu đấy à? Không ngờ giờ người ta còn mạnh hơn ngươi?”
Chương 1043 Kẻ thù gặp nhau
Thời gian trước thông tin về Sở Hưu đã bị Phong Mãn Lâu công bố cho thiên hạ, quãng thời gian hắn làm sát thủ tại Thanh Long Hội cũng không lừa được người khác.
Lúc này nghe Bộ Thiên Nam nói vậy, Đoàn Thiên Lang vội vàng cười cười xấu hổ nói: “Đại long thủ ngài cũng biết, thật ra chuyện này...”
Có điều Đoàn Thiên Lang còn chưa nói xong đã bị Bộ Thiên Nam ngắt đứt.
Bộ Thiên Nam trực tiếp nhìn Sở Hưu nói: “Sở Hưu, trước kia ngươi cũng từng là người của Thanh Long Hội ta. Ta biết ngươi chịu ấm ức, không bằng thế này đi, ta giết Đoàn Thiên Lang, ngươi gia nhập Thanh Long Hội của ta. Ta giao vị trí nhị long thủ cho ngươi, ngươi thấy sao?”
Sắc mặt Đoàn Thiên Lang lập tức trắng bệch. Hắn không biết Bộ Thiên Nam nói câu này rốt cuộc là thật hay đùa.
Cho dù theo hầu hạ bên cạnh Bộ Thiên Nam một thời gian dài như vậy nhưng hắn vẫn không hiểu rốt cuộc trong đầu vị lão đại này đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này Ngụy Thư Nhai lại dùng ánh mắt âm trầm nhìn lại: “Bộ Thiên Nam, ngươi dám đào người của nhánh Ẩn Ma chúng ta, gan to lắm!”
Bộ Thiên Nam cười ha hả nói: “Ngụy lão đừng tức giận, chim khôn nên biết chọn cây mà đậu. Tiểu tử này có ở lại nhánh Ẩn Ma các ngươi cũng chẳng có tiền đồ gì. Mấy lão già sắp xuống lỗ rồi còn không chịu nhường chức ra. Nhìn xem ta rộng lượng cỡ nào, trực tiếp nhường vị trí nhị long thủ ra đấy nhé.”
Vị đại long thủ Thanh Long Hội này không rõ là chẳng biết cách biết nói chuyện hay thật sự cuồng vọng như vậy. Hắn nói xong câu này không chỉ Ngụy Thư Nhai mà cả ba người tông chủ Xích Luyện Ma Tông - Tần Triều Tiên sắc mặt đều trầm xuống.
Nói thế chẳng phải bảo trong nhánh Ẩn Ma bọn họ đều là mấy lão già mà không chịu chết cũng chẳng chịu nhường chức cho người trẻ tuổi?
Không đợi bọn Ngụy Thư Nhai nói gì, Sở Hưu đã thản nhiên đáp: “Chim khôn biết chọn cây mà đậu? Tạm không bàn ta có phải chim khôn hay không nhưng đại long thủ ngươi lại chẳng phải cây tốt.
Đoàn Thiên Lang này bán thủ hạ, tâm địa độc ác. Ngươi dùng người như vậy lại còn là trọng dụng gì, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều huynh đệ trong lòng lạnh buốt. Nhìn người còn không rõ như vậy, cái câu chim khôn biết chọn cây mà đậu của đại long thủ khó mà khiến người ta tin tưởng được.
Hơn nữa theo ta được biết nhị long thủ của Thanh Long Hội, Đoan Mộc Thiên Sơn là người cùng thế hệ với đại long thủ ngươi, tận tâm tận lực ổn định nội bộ Thanh Long Hội giúp ngươi, có thể nói là công đức vô lượng.
Thế nhưng chỉ một câu thôi ngươi đã đạp người ta xuống đất để ta tới làm nhị long thủ. Làm sao ta biết được lần sau đại long thủ ngươi có tùy tiện đạp
ta xuống để người khác làm nhị long thủ không?”
Sở Hưu vừa nói xong, sắc mặt Bộ Thiên Nam đã lập tức đen kịt, sát khí cực hạn vô hình vô chất nhưng lại khiến xung quanh Bộ Thiên Nam như hóa thành trời đông giá rét, thậm chí đã có hơi nước ngưng tụ.
Có điều một khắc sau luồng sát ý kia lại biến mất không còn tung tích. Bộ Thiên Nam cười lớn một tiếng: “Tiểu tử, ngươi thật thú vị. Có điều ngươi có biết không, lần này ngươi cự tuyệt ta tức là không có duyên với Thanh Long Hội ta. Đoàn Thiên Lang là ngũ long thủ của Thanh Long Hội ta, ngươi muốn giết hắn phải qua cửa của ta trước.
Nói đơn giản hơn là ngươi giết hắn, ta sẽ giết ngươi. Đời này ngươi không có cơ hội báo thù!”
Sở Hưu híp mắt nói: “Không, ngược lại ta cảm thấy mình rất có duyên với Thanh Long Hội.”
Bộ Thiên Nam không nói gì, đột nhiên quay đầu sang nhìn về phía Đoàn Thiên Lang đã bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch. Hắn lật tay đập cho tên này lảo đảo một hồi, mắng: “Kém cỏi! Ta nói đùa thôi, nhìn ngươi kìa, đúng là làm ta mất mặt!”
Đoàn Thiên Lang ôm đầu, giận mà không dám nói gì, hay nên nói là thậm chí hắn còn không dám giận.
Làm sao hắn biết Bộ Thiên Nam rốt cuộc nói thật hay nói đùa? Trước kia vị đại long thủ này đã không ít lần đang nói đang cười ha hả đột nhiên ra tay giết người.
Sở Hưu lại nheo mắt quan sát cẩn thận Bộ Thiên Nam.
Nói thật vị này cũng là một truyền thuyết trên giang hồ, từ một sát thủ nho nhỏ đi lên tới ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng tính cách Bộ Thiên Nam lại không cách nào tính toán được.
Tín nhiệm người như Đoàn Thiên Lang là không biết cách nhìn người.
Chèn ép nhị long thủ Đoan Mộc Thiên Sơn theo giúp hắn cả đời là tính cách lạnh nhạt bạc bẽo.
Năm đó vì phân đà Thiên Tội bị hủy diệt, hắn một thân một mình đến Đại Quang Minh Tự đòi câu trả lời, còn dám động thủ, rõ ràng điên cuồng tới cực điểm.
Hôm nay Sở Hưu đã chứng kiến hành động của Bộ Thiên Nam, đúng là hỉ nộ vô thường.
Người như vậy chẳng trách giới võ lâm gọi là kẻ điên.
Nhưng nếu muốn muốn giết Đoàn Thiên Lang, dẫu sao cũng phải nghĩ cách vòng qua vị này mới được.
Mọi người đợi tiếp mấy canh giờ, người của tông môn khác cũng lục đục kéo đến.
Trong Ngũ Đại Kiếm Phái, Tọa Vong Kiếm Lư phái Thẩm Bão Trần cùng Yến Chi đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đến.
Trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Yến Chi mất đi hung binh Tuyệt Uyên, nhưng ngược lại tu vi tăng cường, không ngờ lại bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Còn Tàng Kiếm Sơn Trang phái trang chủ Trình Đình Sơn tới, sau lưng hắn là một hộp sắt nhìn rất bình thường nhưng trong đó chắc chắn cất giữ thần binh lợi khí trân quý được Tàng Kiếm Sơn Trang cất giữ.
Tàng Kiếm Sơn Trang mấy năm nay thật ra đã đi theo hướng cực đoan, quá coi trọng kiếm mà lại không để ý tới người.
Nhưng lại không biết đối với võ giả kiếm chỉ là binh khí trong tay, cách làm của Tàng Kiếm Sơn Trang đã là lẫn lộn đầu đuôi.
Bên phía Tây Sở, Trần Thanh Đế đến một mình, lần này hắn không mang theo Tạ Tiểu Lâu.
Di tích quy mô như vậy đã không thích hợp cho võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất vào thăm dò, ít nhất phải là tông sư võ đạo mới có tư cách.
Tận Nam Hải xa xôi, Đệ Lục Thiên Ma Tông vốn cực kỳ khiêm nhượng cũng có tông chủ Y Ba Tuần đích thân tới, thấy Đông Hoàng Thái Nhất cùng Ngụy Thư Nhai và những người trong nhánh Ẩn Ma bèn lên tiếng chào hỏi một câu.
Đệ Lục Thiên Ma Tông không phải Minh Ma cũng chẳng phải Ẩn Ma, được cả hai bên hoan nghênh.
Thậm chí bên Bắc Yên cũng có một nhân vật có trọng lượng tới, đại tướng quân Đông Sơn Quân, Cuồng Đồ - Bắc Cung Bách Lý.
Trong Cửu Đại Thế Gia, Cao Bình Lục gia cùng lão tổ Tôn gia mang theo vài người trong tộc cùng tới.
So với bọn họ, lần này Thương Thủy Doanh thị lại có rất ít người tới nhưng phân lượng lại rất nặng, là Doanh Tam Thư của Doanh thị mang theo Doanh Bạch Lộc tới.
Hạng nhất Phong Vân Bảng, Doanh Tam Thư mặc dù chỉ là một người trung niên tướng mạo bình thường gương mặt không chút biểu cảm nhưng chỉ có người cùng thời mới biết sự kinh khủng của Doanh Tam Thư.
Ngày trước khi hắn còn trên Long Hổ Bảng, được xưng dưới tông sư vô địch thủ, còn uy phong hơn Trương Thừa Trinh của thế hệ này. Đương nhiên cũng do thế hệ hắn không có nhiều yêu nghiệt như Sở Hưu, Tông Huyền, Phương Thất Thiếu.
Còn sau khi Doanh Tam Thư bước vào cảnh giới Chân Đan, đứng trên Phong Vân Bảng, hắn được xưng là dưới Chân Hỏa Luyện Thần không đối thủ.
Cả đời chỉ bại ba lần, cho nên bị người ta gọi là Doanh Tam Thua.
Vị này mặc dù đã hơn hai mươi năm chưa từng xuất thủ, có điều dư uy vẫn
còn đó, ngay cả Hư Vân thực lực mạnh mẽ như vậy, còn vừa trải qua Đại chiến chính ma, Phong Mãn Lâu cũng không dám xếp hắn lên trên Doanh Tam Thư.
Chương 1044 Phương Thất Thiếu lật bàn 1
Trong di tích đã tụ tập hơn mười cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, quy mô này thậm chí đã gần Đại chiến chính ma, khiến những võ giả Huyền Vũ Môn phụ trách phá trận cũng cảm thấy áp lực.
Ngụy Thư Nhai hơi cau mày.
Sau Đại chiến chính ma hắn còn tưởng Ma đạo rốt cuộc cũng ngóc đầu lên được. Nhưng tới giờ hắn mới hiểu, thực chất chỉ có Bái Nguyệt Giáo ngóc đầu lên được mà thôi, vì bọn họ có một cường giả chí cường như Dạ Thiều Nam.
Còn nhánh Ẩn Ma bọn họ mặc dù không bị thương tổn nhưng thực lực lại chỉ có vậy. Cường giả trong giang hồ càng đến càng đông, nhưng người trong Ma đạo đã ít lại càng ít, đại bộ phận là người trong Chính đạo.
Chênh lệch giữa hai giới Chính Ma vẫn rất lớn.
Đúng lúc này rốt cuộc cũng có một đợt người trong Ma đạo tới, có điều người của nhánh Ẩn Ma lại chẳng tỏ thái độ chào đón gì, thậm chí còn căm ghét hơn khi gặp những tông môn Chính đạo, bởi vì đám người này là Tà Cực Tông.
So với kẻ địch, phản đồ lại càng đáng hận.
Tà Cực Tông chỉ có hai người đến, một là Diệp Thiên Tà, một lại là tông chủ Tà Cực Tông, Tà Vương - Thịnh Bắc Hiên.
Thật ra trên giang hồ, đặc biệt là trong mắt tông môn Ma đạo, thanh danh Tà Cực Tông cũng chẳng được tốt.
Theo bọn họ thấy Tà Cực Tông là phản đồ của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, hơn nữa Tà Cực Tông nằm nơi Cực Bắc này, ngay trong phạm vi phật quang của Đại Quang Minh Tự, chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn. Hơn nữa Tà Cực Tông nịnh bợ Bái Nguyệt Giáo, quả thật không có chút tôn nghiêm nào.
Nhưng vẻ ngoài vị Tà Vương - Thịnh Bắc Hiên lại không tệ, hoàn toàn ngược lại với ấn tượng của mọi người về Tà Cực Tông.
Mặc dù tuổi tác Thịnh Bắc Hiên không còn nhỏ nhưng vẫn giữ được dáng vẻ trung niên bốn mươi tuổi. Quan trọng nhất là hắn còn rất anh tuấn, khi còn trẻ thậm chí tuấn tú sánh ngang với đám người Lã Phụng Tiên hay Doanh Bạch Lộc. Cho dù hiện giờ tuổi tác đã cao nhưng lại có thêm chút mị lực thành thục.
“Đông Hoàng đại nhân, lâu rồi không gặp.”
Thịnh Bắc Hiên cười nhẹ chào hỏi một tiếng với Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng phản ứng của Đông Hoàng Thái Nhất lại cực kỳ lạnh nhạt, chỉ gật nhẹ đầu một cái.
Đông Hoàng Thái Nhất thật ra cũng chướng mắt với Tà Cực Tông, đối phương lại dám lén lút dùng mánh lới với Bái Nguyệt Giáo.
Lần Đại chiến chính ma trước Tà Cực Tông thật sự dốc sức ra, phái không ít võ giả tới. Thậm chí ngay người thừa kế Tà Cực Tông là Diệp Thiên Tà cũng được phái tới Tây Sở, nhưng Thịnh Bắc Hiên lại không tới.
Tà Cực Tông làm vậy rõ ràng không định đặt hết tiền cược vào người Bái Nguyệt Giáo.
Đương nhiên hành động này cũng không thể trách móc được. Dù sao trên giang hồ rất ít người không để ý tất cả liều mình được ăn cả ngã về không. Tà Cực Tông có lưu lại chút thủ đoạn cũng rất dễ hiểu, nhưng hành động này vẫn khiến người ta không thoải mái.
Đối diện với thái độ này của Đông Hoàng Thái Nhất, Thịnh Bắc Hiên cũng không để ý, chỉ cười nhẹ, có vẻ rất phong độ.
Có điều lúc này Tần Triều Tiên của Xích Luyện Ma Tông lại cười lạnh một tiếng nói: “Thịnh Bắc Hiên, ngươi thật can đảm, tình hình thế này còn dám đem người thừa kế chưa tới tông sư võ đạo tới. Chẳng lẽ ngươi không sợ hắn chết mất xác trong đó à?”
Thịnh Bắc Hiên cười nói: “Mỗi người tự có cơ duyên, tiểu bối trẻ tuổi không tôi luyện làm sao trưởng thành được? Ngươi hay ta lúc còn trẻ vào sinh ra tử, có hiểm cảnh nào đỡ hung hiểm hơn hiện tại?
Tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng đều đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, đệ tử Tà Cực Tông ta bước ra hành tẩu giang hồ hơi trễ, không bỏ chút công sức ra thì làm sao đuổi theo được?”
Diệp Thiên Tà đứng bên cạnh Thịnh Bắc Hiên hừ nhẹ một cái rồi nói: “Tông chủ, lúc trước nếu không phải ngươi ép ta lâu như vậy, khéo giờ ta đã là cảnh giới Chân Đan rồi.
Cái gì là hạng nhất Long Hổ Bảng, ta thật sự không để vào mắt. Tên Phương Thất Thiếu kia liên tục bị đám người vượt qua, cái hạng nhất Long Hổ Bảng còn nghĩa lý gì nữa?
Lần sau lên bảng ta sẽ không xuất hiện trong Long Hổ Bảng mà là Phong Vân Bảng!”
Sở Hưu nheo mắt nhìn Diệp Thiên Tà, tên này đúng là đáng yêu, ngu ngốc đến mức đáng yêu.
Giờ không tìm được mấy người tự tin tới mù quáng như vậy nữa.
Nhớ lại lúc trước Diệp Thiên Tà là thủ đoạn ẩn giấu mà Tà Cực Tông bí mật bồi dưỡng, ban đầu cũng có biểu hiện cực kỳ kinh người, dùng thân người tu luyện công pháp yêu thú, còn luyện hóa được nội đan Huyết Giao.
Đáng tiếc trong giang hồ thế hệ này, yêu nghiệt thật quá nhiều.
Lúc trước mục tiêu của Diệp Thiên Tà là Trương Thừa Trinh, kết quả ra sao? Trương Thừa Trinh đã sớm bứt xa, tiếp đó Sở Hưu Tông Huyền cũng liên tiếp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vứt hắn lại phía sau.
Thế nhưng giờ Diệp Thiên Tà còn coi thường Phương Thất Thiếu, còn muốn bước một bước lên thẳng Phong Vân Bảng, đúng là mơ mộng hão huyền.
Trong thế hệ này trên Long Hổ Bảng chỉ có ba người vừa rời Long Hổ Bảng đã lên Phong Vân Bảng: Trương Thừa Trinh, Sở Hưu cùng Tông Huyền.
Ngay cả Doanh Bạch Lộc còn chưa làm được như vậy, Diệp Thiên Tà vừa vừa chịu thiệt tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành giờ lại muốn lên Phong Vân Bảng, đã khó lại càng thêm khó.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên: “Hạng nhất Long Hổ Bảng là vô nghĩa? Ta cũng cảm thấy thứ này vô nghĩa cho nên ta tặng cho ngươi đấy.”
Mọi người nhìn về phía xa, chỉ thấy cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Kiếm Vương Thành, Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly mang theo Phương Thất Thiếu tới. Từ khí tức trên người Phương Thất Thiếu có thể thấy hắn đã bước vào cảnh giới Võ Đạo Chân Đan.
Chuyện Phương Thất Thiếu bước vào cảnh giới Chân Đan, Sở Hưu không hề thấy lạ.
Thiên tư và tiềm lực của hắn không kém hơn Lã Phụng Tiên và Doanh Bạch Lộc. Lý do Phương Thất Thiếu bị bọn họ liên tiếp vượt qua, ngoại trừ do hắn khá lười ra, nguyên nhân chính là cơ duyên và trùng hợp.
Nếu không có chuyện Việt Nữ Cung kích thích, có lẽ Lã Phụng Tiên và Doanh Bạch Lộc cũng không đột phá nhanh như vậy, vẫn phải đợi tới khi nước chảy thành sông.
Thần kiếm Kinh Nghê của Kiếm Vương Thành bị Phương Thất Thiếu tùy ý vác trên vai. Hắn dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn Diệp Thiên Tà, cười lạnh nói: “Tên tạp chủng ngươi tưởng mấy vị khác trên Long Hổ Bảng ăn chay chắc? Để bọn Doanh Bạch Lộc đột phá trước là ta khiêm nhượng. Nếu ngươi không phục, giờ chúng ta đấu thử chút nhé?”
Gương mặt Diệp Thiên Tà lúc trắng lúc đỏ, vừa rồi hắn còn buông lời coi thường Phương Thất Thiếu, kể quả chỉ chốc lát sau Phương Thất Thiếu đã mang tu vi tông sư võ đạo tới, rõ ràng là tát thẳng vào mặt hắn.
Có điều ngại thể diện, Diệp Thiên Tà còn định nói gì đó nhưng lại bị Thịnh Bắc Hiên ngăn cản. Hắn cười khẽ nói: “Phương thiếu hiệp đừng để ý, môn hạ đệ tử trẻ tuổi khí thịnh, không hiểu quy củ.”
Thịnh Bắc Hiên đã nói như vậy, Phương Thất Thiếu cũng không làm khó Diệp Thiên Tà nữa, hắn chỉ đi tới bên cạnh Sở Hưu, nháy mắt nhướn mày nói: “Đời ta ngứa mắt nhất là người anh tuấn hơn ta, với người tuổi đã cao còn anh tuấn như vậy.”
Lã Phụng Tiên lại gần nói: “Phương huynh đang nói ta đấy à?”
Phương Thất Thiếu vẻ mặt buồn bực đẩy Lã Phụng Tiên sang một bên: “Không liên quan gì tới ngươi.”
Chương 1045 Phương Thất Thiếu lật bàn 2
Sở Hưu không để ý tới lời đùa bỡn của Phương Thất Thiếu, hắn chỉ tò mò: “Ngươi vừa bước vào cảnh giới Chân Đan, chẳng lẽ không cần bế quan một thời gian? Kiếm Vương Thành chịu thả ngươi ra ngoài à?”
Phương Thất Thiếu nhún vai nói: “Chuyện nước chảy thành sông, vì sao lại phải bế quan? Mấy lão già kia chắc cũng sợ ta bị người phía sau vượt qua cho nên không đợi kịp kéo ta ra ngoài chơi.”
Vừa nói xong Phương Thất Thiếu lại phát hiện mình dùng từ có vẻ sai sai, thế nào là kéo ra ngoài chơi? Chơi cái gì?
Vừa định đổi giọng, Độc Cô Ly bên kia đã trầm mặt xuống nói: “Trở về! Nôn nôn nóng nóng, còn ra thể thống gì nữa?”
Phương Thất Thiếu bất đắc dĩ nhún vai, chỉ đành ngoan ngoãn trở lại đứng bên cạnh Độc Cô Ly.
Trong Kiếm Vương Thành, vị này tuổi tác lớn nhất, tính tình cũng nóng nảy nhất. Phương Thất Thiếu dám trêu người khác chứ chẳng dám chọc tới Độc Cô Ly.
Đương nhiên Độc Cô Ly bảo Phương Thất Thiếu qua không chỉ là muốn hắn đứng đắn hơn một chút, hắn cũng không muốn thấy Phương Thất Thiếu quan hệ quá gần gũi với Sở Hưu.
Tên Sở Hưu kia dù sao cũng là người trong Ma đạo, Chính Ma không đội trời chung. Mặc dù lập trường của Kiếm Vương Thành không kiên định bằng Đại Quang Minh Tự hay Thuần Dương Đạo Môn nhưng không thể để môn hạ để tử làm bạn với người trong Ma đạo được.
Lúc này tại đây người nên tới cũng đã tới, mọi người đều đang đợi người của Huyền Vũ Môn khai mở trận pháp.
Bộc Dương Dịch lại bận rộn mấy canh giờ, cuối cùng trận pháp lóe lên một ánh sáng chói mắt, hắn thở dài một tiếng nói: “Rốt cuộc cũng xong rồi, chư vị có thể vào.”
Đúng lúc này xa xa một khí tức cực mạnh rơi xuống, một võ giả trung niên khoác áo da hổ, gương mặt mang chút tà khí từ trên trời rơi xuống, cực kỳ ngông nghênh đứng giữa đám người.
Đảo mắt một vòng, hắn cười hắc hắc hai tiếng rồi nói: “Còn may còn may, cuối cùng cũng kịp. Bất kể ăn thịt hay ăn canh dẫu sao cũng phải ăn nóng mới ngon.”
Mọi người lao nhao cau mày, vì người này thật sự rất xa lạ nhưng khí tức lại vô cùng cường đại, cho dù là Đông Hoàng Thái Nhất cũng không thể coi thường đối phương.
Nhưng trên giang hồ chỉ có vài cường giả đỉnh cao mà thôi, tên đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai?
Hư Vân trầm giọng nói: “Xin hỏi vị thí chủ là?”
Người trung niên cười hắc hắc nói: “Có gì đâu, tại hạ là người của Thiên Môn, Huống Tà Nguyệt!”
Vừa nghe thấy hai chữ Thiên Môn, đám người lập tức chìm vào tĩnh lặng ngắn ngủi.
So với với các thế lực khác, Thiên Môn cực kỳ khó giải quyết, bất cứ vị thần tướng nào từ Thiên Môn ra cũng là cường giả trong cường giả.
Có thế nào bọn họ cũng không ngờ di tích này xuất thế mà lại khiến một thế lực đã lâu không xuất hiện trong giang hồ như Thiên Môn bị kinh động, phái người tới.
Có thêm một đối thủ cạnh tranh mạnh như vậy không phải chuyện tốt lành gì.
Lúc này Huống Tà Nguyệt lại nhìn quanh bốn phía một lượt, đột nhiên liếc sang Sở Hưu. Hắn cười to một tiếng, đột nhiên vồ một cái về phía Sở Hưu.
“Tên tiểu tử ngươi lần trước dọa lui La Thần Quân đúng không? Ta muốn xem xem trên người tiểu tử ngươi có thứ quỷ quái gì, sau khi lấy về phải chế nhạo tên kia một hồi mới được.”
Không ai ngờ trong tình hình thế này Huống Tà Nguyệt lại đột nhiên ra tay.
Chỉ trong nháy mắt Sở Hưu như bị thứ gì đó cực kỳ kinh khủng theo dõi, ma khí quanh người y bộc phát, huyết ảnh bay lượn, đã định dùng toàn lực ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này Ngụy Thư Nhai bước tới trước Sở Hưu, hừ lạnh một tiếng. Một tay hắn phất lên, bàn tay ma khí từ trên không giáng xuống ngăn cản trảo này của Huống Tà Nguyệt.
“Thần tướng Thiên Môn thì sao? Ngươi tưởng nhánh Ẩn Ma chúng ta chết hết rồi chắc?”
Huống Tà Nguyệt quả thật không chút kiêng dè, không ngờ trước đông đảo đại lão nhánh Ẩn Ma lại dám ra tay với Sở Hưu.
Bất kể các đại lão nhánh Ẩn Ma khác nhìn nhận Sở Hưu ra sao, nhưng giờ Sở Hưu là người trong nhánh Ẩn Ma bọn họ, cho dù đối phương là thần tướng của Thiên Môn, bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn Huống Tà Nguyệt động tới Sở Hưu ngay trước mặt mình được.
Tần Triều Tiên của Xích Luyện Ma Tông lạnh lùng nói: “Huống Tà Nguyệt, ngươi tưởng Thiên Môn của các ngươi là tông môn đệ nhất thiên hạ hay sao? Cho dù nhánh Ẩn Ma chúng ta không phải Côn Luân Ma Giáo ngày trước nhưng cũng chẳng phải hạng nhãi nhép các ngươi có thể tùy ý ức hiếp được!”
Chỉ trong chớp mắt bốn cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của nhánh Ẩn Ma đều lộ vẻ giương cung bạt kiếm.
Đông Hoàng Thái Nhất bên cạnh cũng cười lạnh hai tiếng nói: “Không gặp không biết, người của Thiên Môn làm việc phách lối bá đạo như vậy là ỷ thế ai? Quân Vô Thần ư? Hạng tư với hạng năm Chí Tôn Bảng không chênh lệch bao xa đâu!”
Mặc dù giờ Huống Tà Nguyệt đang nhắm vào Sở Hưu, nhắm vào nhánh Ẩn Ma, nhưng Đông Hoàng Thái Nhất vốn có hảo cảm với Sở Hưu, hơn nữa hắn cũng thật sự ngứa mắt với hành động lớn lối của Thiên Môn.
Đại chiến chính ma vừa kết thúc, Bái Nguyệt Giáo đối đầu với quần hùng Chính đạo trong thiên hạ, Dạ Thiều Nam lại một mình giao chiến với vài cường giả mà không bại, ngồi vững hạng năm Chí Tôn Bảng ngày nay.
Bái Nguyệt Giáo chúng ta còn không phách lối như vậy, Thiên Môn ngươi ngông nghênh nỗi gì?
Hơn nữa trong lòng Đông Hoàng Thái Nhất, giáo chủ nhà mình chỉ kém Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ trong truyền thuyết, cho dù gặp Chung Thần Tú của Tự Tại Thiên và Quân Vô Thần của Thiên Môn, chưa chắc đã không đánh lại được.
Thấy mình khiến đám người phẫn nộ, vẻ mặt Huống Tà Nguyệt không chút khiếp đảm khó xử hay phẫn nộ, hắn chỉ cười lớn hai tiếng: “Chậc chậc, đám người các ngươi đúng là chẳng có khiếu hài hước tí nào, đùa chút thôi mà, sao ai cũng tưởng thật vậy?”
Dáng vẻ Huống Tà Nguyệt cực kỳ chân thật nhưng chỉ mình Sở Hưu biết trảo vừa rồi hắn đã vận dụng toàn lực!
Có điều nghe Huống Tà Nguyệt nói như vậy mọi người cũng không muốn đánh với hắn tại đây, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, tạm thời bỏ qua.
Sở Hưu lui lại sau lưng Ngụy Thư Nhai, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Huống Tà Nguyệt.
Cùng là thần tướng Thiên Môn, nhưng Huống Tà Nguyệt lại tạo một cảm giác khác hẳn so với La Thần Quân. /
La Thần Quân tính cách bá đạo ngang ngược không để ai trong mắt, nhìn kẻ nào cũng như con sâu cái kiến, coi thường hết thảy.
Cho nên lúc đầu hắn tới Quan Trung Hình Đường, giết Quan Tư Vũ, đào mộ Sở Cuồng Ca, coi trời bằng vung, chẳng hề cố kỵ điều gì.
Nhưng Huống Tà Nguyệt này lại lộ rõ về thần kinh thô, hỉ nộ vô thường, khiến người ta không hiểu được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Cũng như lúc vừa rồi, cho thật sự có mục đích với Sở Hưu nhưng người bình thường sẽ không xuất thủ trước mặt các cường giả nhánh Ẩn Ma.
Thế nhưng Huống Tà Nguyệt lại vẫn làm vậy, vị này là kẻ điên hoàn toàn không suy nghĩ tới hậu quả!
Sở Hưu nhức đầu xoa xoa trán, bị một kẻ như vậy để mắt tới còn khó giải quyết hơn Viên Thiên Phóng thời thời khắc đều muốn tìm y báo thù.
Bởi vì Sở Hưu biết rõ Viên Thiên Phóng muốn gì, hắn kiêng kỵ điều gì, nhưng y lại không hiểu rốt cuộc Huống Tà Nguyệt đang nghĩ điều gì.
Sở Hưu âm thầm hỏi Lục Giang Hà: “Đúng rồi, ngươi biết gì về Thiên Môn? Theo ý ngươi Thiên Môn ra sao?”