Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh nói: “Sư phụ, ngươi không tới Quan Trung Hình Đường giúp Sở Hưu hay sao? Lã Phụng Tiên Lã huynh cũng đang ở đó.”
Trần Thanh Đế lại ngồi uống, rót một chén rượu ra, thản nhiên nói: “Mưu kế của tên tiểu tử Sở Hưu kia nhiều hơn các ngươi nhiều. Hắn tự biết lấy, không cần các ngươi nghĩ thay hắn.
Còn về tiểu tử Lã Phụng Tiên, hắn là người thành thật, có điều vận may cơ duyên cực tốt. Hắn lại gặp những người bạn như các ngươi, trước nay chưa lần nào chịu thiệt. Tới giúp tên Sở Hưu là lựa chọn của hắn, không cần ngươi quan tâm thay hắn.
Mỗ giúp tiểu tử Sở Hưu kia ngăn cản người bên Tây Sở này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Còn bảo tới Quan Trung Hình Đường, tuyệt đối không thể. Không phải ta không muốn giúp mà là không thể giúp.
Quan hệ giữa hai giới Chính Ma đang cực kỳ vi diệu, Thiên Hạ Minh của ta luôn giữ trung lập. Giờ mà đi, ngươi nói xem ta đứng bên nào?”
Huống hồ ngươi cũng thấy rồi đấy, thời gian dài như vậy, hai giới Chính ma có bao nhiêu cường giả ra tay?
Chỉ có mình Ngụy Thư Nhai cùng Hư Vân mà thôi!
Ngụy Thư Nhai ra tay là vì hắn là chỗ dựa cho nhánh Ẩn Ma, nghe nói hắn cũng là người ủng hộ Sở Hưu nhất trong nhánh Ẩn Ma.
Còn Hư Vân ra tay chỉ do Sở Hưu trắng trợn tấn công sang Bắc Yên, Đại Quang Minh Tự thân là tông môn lớn nhất Bắc Yên, nhất định phải tỏ thái độ mà thôi.
Nếu Sở Hưu thành thật ở lại Quan Trung Hình Đường, Hư Vân cũng sẽ không ra tay.
Hai giới Chính Ma đều đang kiềm chế, khống chế chuyện này trong mức độ nhất định, không khiến chuyện này lớn hơn nữa.”
Trần Thanh Đế đột nhiên giơ tay, thò ngón tay vào trong chén rượu, lập tức từng gợn sóng dâng lên, chấn động càng lúc càng lớn, cuối cùng một tiếng nổ vang lên, bát rượu nổ tung.
“Thế cục hiện giờ cũng như rượu trong bát này, không ai khuấy thì sóng êm gió lặng, bất luận đấu đá thế nào cũng không tràn ra được.
Ngược lại, nếu có cường giả vượt qua cấp bậc này nhúng tay vào, vậy khả năng lớn nhất là làm nổ bát rượu này, không ai có rượu uống.”
Tạ Tiểu Lâu suy ngẫm gật đầu, đột nhiên lại hỏi: “Sư phụ, người nói không được có cường giả vượt qua cấp bậc này nhúng tay vào gây rối, vậy tức là khen mình sánh được với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần hay sao?”
“Cốp!”
Trần Thanh Đế trực tiếp cốc cho Tạ Tiểu Lâu một cái, thiếu chút nữa khiến hắn đập đầu xuống đất.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, Trần Thanh Đế thản nhiên nói: “Chân Hỏa Luyện Thần thì sao? Một quyền không đánh chết được thì hai quyền.
Cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đối với tiểu bối như ngươi thì là trời, cao tới mức không chạm vào được.
Nhưng đối với mỗ, trời thì sao? Tay mỗ hái được cả sao!”
...
Trong chiến trường ngoài Quan Trung Thành, sau khi Lã Phụng Tiên và Lạc Phi Hồng dẫn người gia nhập, cục diện cũng dần ổn định lại.
Trận chiến này không như lần ở Bắc Yên, Sở Hưu còn có thể tập kích hay dùng các kế sách khác. Lần này y thật sự dốc hết lực lượng của mình ra, áp hết tất cả mọi quan hệ, ra tay chính diện đánh cược một lần.
Bên phía Tây Sở rốt cuộc ra sao thực ra Sở Hưu không biết. Y chỉ truyền tin cho Tạ Tiểu Lâu nhờ hắn hỗ trợ. Do thời gian quá cấp bách, Tạ Tiểu Lâu thậm chí không hồi âm cho y.
Có điều Sở Hưu tin Tạ Tiểu Lâu sẽ giúp hắn, đồng thời với thực lực của Trần Thanh Đế, tại Tây Sở hầu như không ai cản nổi hắn. Cho nên bên phía Sở Hưu cũng có thể yên tâm giao chiến, không cần lo chuyện bên Tây Sở.
Dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật không ngừng thăm dò đối chiến với Phương Thất Thiếu, chuyện này cũng khiến tinh thần lực của Sở Hưu tiêu hao rất lớn.
Hai bên không ngừng biến ảo chiêu thức, không ngừng thăm dò, nhìn như chuyện giao thủ không kịch liệt nhưng lại hết sức nguy hiểm.
Có Bạch Tiềm ở bên cạnh đứng xem, Phương Thất Thiếu thật sự không nương tay, Sở Hưu cũng vậy.
Mặc dù bọn họ là bằng hữu nhưng cũng là cường giả có tên trên Long Hổ Bảng, lúc này dốc sức giao chiến, không vì lợi ích, chỉ để nghiệm chứng võ đạo bản thân.
Sở Hưu hít sâu một hơi. Đánh lâu như vậy rồi, bất luận Phương Thất Thiếu hay y đều đã quen với biến hóa của đối phương . Trận chiến này cũng nên kết thúc.
Nắm chặt Thiên Ma Vũ trong tay, khí thế quanh người Sở Hưu đột nhiên biến đổi, thế đao trở nên mông lung như ẩn như hiện. Một luồng khí tức kỳ dị tỏa ra, như ảnh hưởng tới cả không gian và thời gian xung quanh. Chỉ trong tích tắc, Sở Hưu như thoát ly khỏi sự khống chế của không gian này. Khí thế đó cực kỳ quái dị, thế đao chỉ giương lên đã lập tức khiến mọi người chú ý!
Thế đao trên tay Sở Hưu chính là Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Độc Cô Duy Ngã năm xưa!
Thức võ thuật cường đại này thậm chí ngày trước Sở Hưu không thể hiểu nổi. Cho dù Sở Hưu tiêu hao lực lượng của đạo uẩn, tạm thời khắc ghi trong lòng, có thể chậm rãi tìm hiểu, nhưng tới giờ y vẫn chưa thật sự nắm giữ
được nó. Thậm chí y không thể xuất ra Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm hoàn chỉnh.
Cho nên có thể nói giờ thế đao của Sở Hưu chỉ là hư trương thanh thế mà thôi. Nếu y cưỡng ép xuất đao, người bị thương trước thật ra là bản thân mình.
Nhưng chính một thức mở đầu này lại khiến vô số người chấn động. Đừng nói là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù là tông sư võ đạo cũng phải kinh hãi trước khí thế và lực lượng mà một đao đó tỏa ra.
Phương Thất Thiếu biết Sở Hưu có rất nhiều tuyệt kỹ, nhưng hắn không ngờ Sở Hưu còn cất giấu thủ đoạn lợi hại đến vậy.
Giờ khắc này Phương Thất Thiếu thậm chí không nghĩ tới chuyện chống cự mà dốc toàn lực vận chuyển Nhân Quả Kiếm Đạo, dùng hết sức né tránh.
Nhưng lúc này Phương Thất Thiếu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Đây rốt cuộc là đao pháp gì? Không ngờ lại cường đại tới mức khiến hắn chỉ dùng đạo về nhân quả thôi diễn thôi cũng trực tiếp phản phệ!
Còn khi chứng kiến cảnh này, Sở Hưu lập tức chuyển đổi thế đao, Thiên Ma Vũ thi triển lực lượng của Hận Đao chém xuống, trực tiếp đánh lui Phương Thất Thiếu hơn mười bước.
Sở Hưu không tiếp tục xuất thủ, hắn chỉ nhún vai với Phương Thất Thiếu nói: “Xin lỗi Phương huynh.”
Thực chất tính rõ ra thì Sở Hưu lừa gạt mà thắng.
Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu cực kỳ khó đối phó. Nếu giao thủ bình thường, cho dù Sở Hưu vận dụng lực lượng tuyệt đối áp đảo hắn, nhưng cuối cùng cho dù thắng được Phương Thất Thiếu y cũng phải tiêu hao bao nhiêu sức lực? Đám người Thẩm Bạch còn đang đứng ngoài nhìn chằm chằm đấy.
Cho nên Sở Hưu mới dùng kế sách như vậy.
Chiêu thức Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm ngay bản thân y cũng không hoàn toàn khống chế được, chỉ cần Phương Thất Thiếu theo thói quen vận dụng Nhân Quả Kiếm Đạo thôi diễn, chắc chắn hắn sẽ bị phản phệ.
Đây cũng là căn nguyên lòng tin của Sở Hưu. Đạo về nhân quả là thủ đoạn duy nhất của Phương Thất Thiếu, mặc dù Sở Hưu cũng biết Thiên Tử Vọng Khí Thuật, nhưng Thiên Tử Vọng Khí Thuật lại không phải thủ đoạn cuối của y.
Phương Thất Thiếu cười khổ một tiếng nói: “Không cần xin lỗi, do tài nghệ ta không bằng người mà thôi. Xem ra trời cao cũng rất công bằng, người anh tuấn tiêu sái như ta chắc chắn sẽ yếu đi ở chỗ khác.”
Thấy lúc này rồi mà Phương Thất Thiếu còn nói năng linh tinh như vậy, Sở Hưu không buồn để ý.
Với tính cách của Phương Thất Thiếu, hắn không dễ bị đả kích như vậy.
Có điều lúc này Sở Hưu đột nhiên cảm thấy không đúng. Ngươi anh tuấn tiêu sái thì thực lực kém một chút, ta thắng ngươi chẳng phải bảo ta xấu xí à?
Chương 822 Tụ ma 1
Trận chiến giữa Sở Hưu và Phương Thất Thiếu vừa kết thúc, lúc này Si Kiến đột nhiên nói với Bạch Tiềm: “A di đà phật, Bạch đường chủ, các ngươi so tài xong rồi, có phải đã tới phiên chúng ta ra tay không? Nếu ngươi còn ngăn cản, vậy có phải nghĩa là Kiếm Vương Thành các ngươi định gia nhập dưới trướng nhánh Ẩn Ma hay không?”
Bạch Tiềm hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn động thủ cứ động thủ. Có điều đại hòa thượng, có thể ăn linh tinh nhưng không thể nói lung tung. Ta biết ngươi cùng Đại Quang Minh Tự, Tu Bồ Đề Thiền Viện có quan hệ không tệ. Nhưng ngươi không phải người trong hai phái này!”
Si Kiến không tiếp tục nói nhảm với Bạch Tiềm. Nếu Bạch Tiềm không định ngăn cản, vậy hắn, Vương Song Quân đang cầm kiếm cùng Thẩm Bạch, ba người lập tức lao thẳng về phía Sở Hưu, không hề do dự.
Vừa rồi Sở Hưu giao chiến với Phương Thất Thiếu, mặc dù cuối cùng hắn dùng kế đánh bại Phương Thất Thiếu nhưng bản thân cũng tiêu hao không ít lực lượng. Lúc này bọn họ không định cho Sở Hưu thời gian nghỉ ngơi khôi phục lực lượng.
Phương Thất Thiếu nhíu mày, ba người này rõ ràng định giết người, đã không để ý tới quy củ gì nữa rồi.
Bạch Tiềm ở bên cạnh thản nhiên nói: “Ngươi không để ta giết Sở Hưu, tên Sở Hưu kia cũng chẳng thoát được kiếp này.
Thất Thiếu, đi thôi, chuyện đã tới nước này rồi, ngươi có chờ ở đây cũng vô dụng.”
Phương Thất Thiếu lắc đầu nói: “Không chắc, ta cảm thấy Sở huynh có thể chống đỡ được kiếp nạn lần này.”
Bạch Tiềm nhíu mày nói: “Vì sao?”
Phương Thất Thiếu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trực giác, trực giác nam nhân!”
Bạch Tiềm cười cười, không nói lời nào.
Hắn không tin trực giác, chỉ tin vào mọi chuyện diễn ra trước mắt.
Nếu Phương Thất Thiếu không muốn đi, vậy không đi cũng chẳng sao. Chỉ cần lát nữa hắn không nhúng tay vào là được.
Nhưng đúng lúc này, trên mặt đất bỗng dấy lên ánh sáng trận đạo, vô số võ giả giao thủ cùng sát khí ma khí khi giết chóc đều tràn vào cơ thể Sở Hưu. Chỉ trong chớp mắt, thân thể y đã tỏa ra ma diễm đỏ thẫm ngập trời.
Si Kiến cau mày nói: “Là Tụ Ma Trận của Côn Luân Ma Giáo, Sở Hưu này định liều mạng hay sao?”
Ngày trước Côn Luân Ma Giáo hùng bá giang hồ, có một số võ công cùng trận pháp hết sức nổi bật, Tụ Ma Trận này chính là một trong số đó.
Chỉ có điều thứ này không phải trận pháp uy lực cường đại gì, chỉ là thứ đệ tử Côn Luân Ma Giáo sử dụng khi liều mạng chiến đấu.
Bày Tụ Ma Trận trong chiến trường, ngưng tụ ma khí cùng huyết sát khí trong trận chiến. Chém giết càng kịch liệt, ma khí cùng huyết sát khí ngưng tụ được cũng càng mạnh.
Hơn nữa mặc dù trận pháp được khắc trên mặt đất nhưng trận nhãn lại trên người võ giả, cho nên chỉ cần võ giả không chết, Tụ Ma Trận cũng không bị phá hủy.
Nói loại trận pháp này là thứ liều mạng, lý do là ma khí cùng huyết sát khí mà Tụ Ma Trận ngưng tụ lại không cách nào khống chế.
Ban đầu đúng là nó có thể mang tới cho người sử dụng lực lượng cực mạnh, nhưng về sau ma khí càng lúc càng ngưng tụ nhiều hơn, khiến bản thân không cách nào điều khiển, thậm chí trực tiếp khiến kẻ bày trận nổ tung!
Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo bị các tông môn Chính đạo công phá, có vài võ giả Ma đạo trong một đường khẩu đồng loạt bày Tụ Ma Trận chống đỡ thế công của tông môn Chính đạo, dùng sức vài người ngăn cản trăm người, mạnh mẽ chống đỡ nửa canh giờ. Nhưng tới cuối cùng bọn họ không khống chế được ma khí cường đại đó, cuối cùng tự nổ tung mà chết.
Giờ Sở Hưu lấy thứ này ra dùng, rõ ràng là đã hết cách.
Cho nên ba người nhìn nhau, lập tức ra tay tấn công điên cuồng.
Bọn họ tấn công càng mạnh, Sở Hưu lại càng hấp thu nhiều ma khí sát khí. Nhưng hành động này chẳng khác gì uống rượu độc giải khát, không biết được lúc này Sở Hưu sẽ bị ma khí cùng sát khí cường đại kia phá hủy.
Si Kiến tay niết phật ấn, quanh người lấp loáng ánh kim, sau lưng là một bóng phật mông lung, xuất ấn đánh về phía Sở Hưu.
Vương Song Quân rút kiếm sau lưng, hai thanh kiếm mang theo cương khí nóng rực liên tiếp chém ra. Kiếm khí như thiêu đốt không gian, những nơi nó đi qua ma khí đều bừng cháy.
Khí thế quanh người Thẩm Bạch cũng dâng lên tới cực hạn. Những võ giả cầm kiếm, bất luận là thủ hạ của Sở Hưu hay võ giả bên liên minh Đông Tề, tất cả trường kiếm đều run rẩy. Cuối cùng đám người không áp chế nổi trường kiếm trong tay mình, chỉ có trơ mắt nhìn trường kiếm trong tay bay lên không trung, bay quanh người Thẩm Bạch, mang theo kiếm khí vô tận nhắm thẳng vào Sở Hưu!
Ba người bọn họ đã xuất thủ toàn lực, ép Sở Hưu tới mức cực hạn.
Bọn họ càng ép nặng, Sở Hưu càng hấp thu ma khí điên cuồng hơn, tương đương với uống rượu độc giải khát, chết càng nhanh.
Nhưng ngay một khắc sau đó, cả ba đồng loạt biến sắc, chuyện này không giống với dự đoán của bọn họ.
Sau lưng Sở Hưu ma khí lượn lờ, lực lượng nguyên thần không ngờ lại ngưng tụ thành một ma ảnh mông lung. Sát khí cùng ma khí vô biên dung nhập vào
ma ảnh kia, khiến ma ảnh càng lúc càng sinh động, tựa như Thiên Ma hàng lâm.
Nhìn ba người, ma ảnh ngửa mặt lên trời hét lớn. Tám tiếng hét liên tục, mỗi tiếng hét đều khiến ba người Si Kiến chấn động, đầu óc như bị thanh chùy nặng gõ vào, không ngừng vang vọng tiếng rít kia.
Sau tám tiếng hét này, Si Kiến cùng Vương Song Quân hai mắt đỏ thẫm, thế công tiêu tán, thậm chí một dòng máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Chỉ có Thẩm Bạch vẫn giữ được thế công, cưỡng ép dùng ý chí bản thân ngăn cản ma âm không ngừng vang vọng trong đầu.
Chiêu thức này là Thiên Ma Bát Âm tiêu hao tinh thần lực nhiều nhất trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức.
Nếu không phải Sở Hưu dùng Tụ Ma Trận hội tụ ma khí cường đại như vậy có thể giảm bớt một phần tinh thần lực cần tiêu tốn, Sở Hưu cũng không dám vận dụng loại vô cùng tiêu hao nhiều như vậy.
Bước ra một bước, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu mang theo hận ý cực hạn chém về phía Vương Song Quân. Ma khí mãnh liệt hội tụ trên thân đao, một đao chém ra, ma diễm ngập trời!
Một đao mang theo hận ý cực hạn cùng lực lượng cường đại do Tụ Ma Trận ngưng tụ, không ngờ lại trực tiếp phá tan thế công của Vương Song Quân, chém bay hắn ra ngoài.
Cùng lúc đó, con rối người xuất hiện bên cạnh Si Kiến, há to miệng, thả hóa thân Ngạ Quỷ Đạo quỷ dị ra, lao tới thôn tính Si Kiến.
Mặc dù hóa thân Ngạ Quỷ Đạo không cách nào nhận được lực lượng từ Tụ Ma Trận, có điều tạm thời cuốn lấy Si Kiến cũng không vấn đề.
Nhưng đúng lúc này, Vạn Kiếm Quy Tông của Thẩm Bạch đã rơi xuống, vô số trường kiếm cùng kiếm khí ẩn nấp trong hư không bắn về phía Sở Hưu. Khí thế đó đã dâng lên tới cực hạn, thậm chí còn mạnh hơn lúc Thẩm Bạch dùng toàn lực xuất một chiêu đẩy lùi Trình Đình Sơn!
Hắn động thủ với Trình Đình Sơn chỉ để dương danh, còn giờ đối mặt với Sở Hưu lại là liều mạng!
Đối mặt với kiếm khí chi chít kia, Sở Hưu chỉ nhẹ nhàng giơ một ngón tay ra. Chỉ trong chớp mắt, vô số ma khí thu nạp vào ngón tay này. Một chỉ nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại như mực rơi vào chén nước, màu đen bắt đầu khuếch tán.
Chương 823 Tụ ma 2
Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ!
Lực lượng của chỉ pháp này vốn mang theo tử khí tịch diệt, nhưng dưới sự gia trì của ma khí vô biên kia, nó ngưng tụ hầu hết lực lượng tiêu cực vào.
Lấy một điểm phá mặt phẳng, giữa hư không màu đen như vầng sáng từ từ tỏa ra. Những nơi nó đi qua, bất luận trường kiếm hay kiếm khí đều lao nhao tiêu biến, cuối cùng trên người Thẩm Bạch chỉ còn một thanh kiếm, chính là Bạch Hồng mà sư phụ hắn để lại.
Si Kiến vừa giao đấu với hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ở bên cạnh vừa cảm thấy không đúng. Có vẻ mọi chuyện phát triển ngoài dự liệu của hắn.
Lực bộc phát của Sở Hưu quả thật kinh người, kinh khủng tới mức ma khí hùng hồn như vậy truyền vào cơ thể mà y vẫn có thể khống chế, tìm đủ cách để tiêu hao.
Tiếp tục như vậy, bọn họ còn chưa ép chết Sở Hưu, Sở Hưu đã dùng Tụ Ma Trận giết chết bọn họ, cuối cùng chủ động dừng trận pháp. Làm vậy mặc dù sẽ chịu phản phệ nhất định nhưng chắc chắn giữ được mạng.
Si Kiến hét lớn với bên dưới: “Đừng dây dưa với những người khác, ra tay toàn lực đối phó với tên Sở Hưu kia!”
Vốn theo tính toán bọn họ là một phần số người ngăn cản Sở Hưu, một phần khác đối phó với đám thủ hạ của Sở Hưu. tranh thủ thời gian giết chết hết thủ hạ của Sở Hưu, cuối cùng ngưng tụ hết lực lượng đồng loạt giải quyết Sở Hưu.
Nhưng giờ xem ra mọi chuyện có biến, ba người bọn họ không cản nổi Sở Hưu!
Đám người bên kia cũng thấy tình hình của Si Kiến. Trình Đình Sơn không cùng Tịch Vân Tử vây công Chử Vô Kỵ nữa, lập tức cầm kiếm lao về phía Sở Hưu.
Bên phía Lạc Cửu Niên của Lạc gia thấy vậy của vận dụng toàn lực đẩy lùi Lạc Phi Hồng. Nếu không có Thủy Vô Tướng cùng Viêm Xích Tiêu ở bên cạnh bảo hộ thậm chí nàng đã bị lão tổ Lạc gia đánh trọng thương.
Lạc Cửu Niên dù sao cũng là tông sư võ đạo, của òn Lạc Phi Hồng chỉ mới bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Cho dù nàng có mạnh hơn nữa vẫn kém hơn Lạc Cửu Niên.
Quan trọng nhất là Lạc Cửu Niên là lão tổ Lạc gia, tu luyện võ công Lạc gia cả đời. Xét theo mức độ quen thuộc đương nhiên hắn khá hơn Lạc Phi Hồng, vừa vặn áp chế nàng.
Thấy Lạc Cửu Niên định tới cùng vây giết Sở Hưu, Lạc Phi Hồng cắn răng định xông lên lần nữa. Tuy nhiên ngay lúc này bên tai nàng lại vang lên tiếng truyền âm của Sở Hưu: “Không cần động thủ, ta có nắm chắc.”
Lạc Phi Hồng chần chừ nhìn bốn tông sư võ đạo cùng Thẩm Bạch không kém hơn tông sư võ đạo vây công Sở Hưu. Đã như vậy rồi ngươi còn bảo có nắm
chắc?
Có điều Sở Hưu đã nói vậy, Lạc Phi Hồng không tiếp tục ra tay mà quay sang tấn công những võ giả khác.
Giao thủ với tông sư võ đạo, Lạc Phi Hồng còn kém rất nhiều, nhưng trong số võ giả cùng cấp bậc, trừ những vị mười hạng đầu Long Hổ Bảng, nếu không Lạc Phi Hồng thật sự không sợ ai.
Còn bên phía Lã Phụng Tiên thấy cảnh này cũng định bứt khỏi Hạ Hầu Trấn tới giúp Sở Hưu, nhưng bị Hạ Hầu Trấn cuốn chặt lấy, không thoát thân nổi.
Thực lực của Lã Phụng Tiên đủ mạnh, hơn nữa hắn còn có thần binh Vô Song, tông sư võ đạo bình thường e rằng không phải đối thủ của hắn.
Nhưng kẻ địch của hắn lại là Hạ Hầu Trấn có tên trên Phong Vân Bảng. Lã Phụng Tiên muốn đánh bại Hạ Hầu Trấn trong thời gian ngắn là không thể. Cho nên hắn chỉ có thể nhìn Sở Hưu bị vây công.
Sở Hưu đã bị người ta vây công rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Sở Hưu bị nhiều tông sư võ đạo như vậy vây công.
Trước đó khi Sở Hưu bị người khác vây công, đám người đó nói trắng ra thì chỉ là hạng ô hợp à thôi. Chỉ cần Sở Hưu giết chết đám người thực lực mạnh nhất, những kẻ khác sẽ tự tan tác.
Nhưng giờ năm đối thủ của Sở Hưu, không ai là người đơn giản.
Cho dù Vương Song Quân danh tiếng không lớn cũng từng chém giết bao lâu ở Đông Tề mới lên tới cảnh giới tông sư võ đạo. Si Kiến mặc dù không phải người trong hai tông môn lớn của Phật môn nhưng phật công lại vô cùng thâm hậu.
Vừa rồi Sở Hưu phát lực đẩy lùi ba người, nhưng lúc này Trình Đình Sơn và Lạc Cửu Niên gia nhập, Sở Hưu lập tức gặp nguy hiểm.
Thêm một tông sư võ đạo nhúng tay vào, Sở Hưu lại nguy hiểm hơn gấp đôi.
Song quyền nan địch tứ thủ. Nếu chỉ là một người, Sở Hưu có thể tùy ý giết chết, hai người phải phí sức hơn chút, ba người cũng có thế áp đảo. Nhưng giờ năm người đồng thời xuất thủ, bên bị áp đảo lại là Sở Hưu.
Năm người hợp lực điên cuồng tấn công, Sở Hưu từ từ lui lại phía sau. Nhưng lúc này Sở Hưu đột nhiên niết ấn quyết, trên mặt đất lại có một luồng sáng trận pháp bừng lên, không ngờ vẫn là Tụ Ma Trận. Lập tức có một luồng ma khí càng thêm mãnh liệt tiến vào cơ thể Sở Hưu. Khoảnh khắc này gương mặt Sở Hưu bị ma khí vô biên kia che phủ, như ma thần hàng lâm, kinh khủng tới cực điểm.
Nhưng thấy cảnh này, Si Kiến lại cười lạnh một tiếng, mọi người xung quanh cũng lao nhao lắc đầu. E là Sở Hưu đã bị ép tới cực hạn.
Cho dù trong trong Côn Luân Ma Giáo năm xưa cũng không có ai bày liên tục hai Tụ Ma Trận, làm vậy chẳng khác gì tự sát.
Lúc này trong mật thất của Quan Trung Hình Đường, Ngụy Thư Nhai đang uống trà cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, cánh tay run rẩy, nước trà thiếu chút nữa tràn ra, lông mày nhíu sâu lại.
Sở Hưu không nói với hắn mình định làm gì. Nếu hắn biết Sở Hưu lựa chọn cách nguy hiểm như vậy, chắc chắn hắn sẽ ngăn cản.
Có hắn ở đây, có thể bảo đảm cho Sở Hưu không chết. Quan Trung Hình Đường bị diệt thì cứ diệt thôi, thủ hạ bị giết cùng lắm thì sau này báo thù là được. Tiểu tử này rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, làm việc quá nông nổi.
Lúc này ở bên ngoài, thấy Sở Hưu bộc phát ra lực lượng cấp bậc này, đám người không lùi mà tiến, tấn công càng mãnh liệt điên cuồng. Bọn họ càng ép mạnh, Sở Hưu càng thu nạp ma khí nhanh hơn, chết cũng càng nhanh.
Thân trong ma khí vô biên kia, Sở Hưu cảm thấy cơ thể bị ma khí bao phủ, mỗi đường kinh mạch cũng tràn ngập ma khí cùng sát khí cường đại.
Tới lúc này Sở Hưu còn chưa nổ tung mà chết là nhờ thân thể y cường đại, hơn nữa y có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, có thể nhìn vào trong cơ thể mình. Nơi nào nhận áp lực lớn, y lại dùng lực lượng tu bổ, như vậy mới chống đỡ được tới lúc này.
Hành động mạo hiểm này không phải Sở Hưu đang tìm đường chết, y là người rất tiếc mạng mình.
Kiếp trước Sở Hưu đã chết một lần, nhưng chính do y đã chết một lần nên y càng quý trọng sinh mệnh, càng không muốn chết.
Mặc dù theo phần lớn mọi người thấy, Sở Hưu làm việc hết sức điên cuồng, có đôi lúc thậm chí là liều mạng. Nhưng chỉ có Sở Hưu tự biết, y điên cuồng như thế, liều mạng như vậy thực tế là vì không muốn chết.
Lần này cũng vậy, nếu Sở Hưu muốn liều mạng, với thực lực của y hiện tại y có thể bày một sát cục lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó những người ở đây chí ít cũng chết phân nửa.
Giờ Sở Hưu làm vậy chỉ vì y muốn cô đọng Bất Diệt Ma Đan!
Chương 824 Ngưng Đan
Ngày trước trong Tiểu Phàm Thiên, Trương Thừa Trinh dùng một địch năm giao chiến với năm võ giả mười hạng đầu Long Hổ Bảng như Sở Hưu mới bước vào Chân Đan cảnh, ngưng tụ Lôi Minh Chân Đan. Hắn chơi chiêu này tương đối lớn.
Nhưng lần này Sở Hưu còn chơi lớn hơn so với Trương Thừa Trinh. Y muốn ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan mà từ sau thời Độc Cô Duy Ngã của Côn Luân Ma Giáo, trước nay chưa ai ngưng tụ thành công.
Sau khi nhận được phương thức cô đọng Bất Diệt Ma Đan từ chỗ Ngụy Thư Nhai, Sở Hưu cũng hiểu vì sao vị đại ca trong Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma cùng đám người Ngụy Thư Nhai có bí pháp này trong tay mà không dám truyền thụ ra ngoài, không để đám đệ tử cô đọng Bất Diệt Ma Đan này.
Không phải bọn họ hẹp hòi mà là phương thức cô đọng Bất Diệt Ma Đan quá mức hà khắc. Nếu không phải thứ này thật sự lưu truyền từ Côn Luân Ma Giáo, thậm chí Ngụy Thư Nhai đã nghĩ đây là người ta cố ý thêu dệt ra để hãm hại kẻ khác.
Lôi Minh Kim Đan của Trương Thừa Trinh ẩn chứa lực lượng lôi đình, hô hấp thổ nạp đều có tiếng sấm, có thể tùy ý chuyển hóa thiên địa nguyên khí thành lực lượng lôi đình, uy lực kinh người.
Theo như miêu tả, Bất Diệt Ma Đan của Độc Cô Duy Ngã lại càng biến thái, thậm chí đến mức thần dị.
Căn cứ theo điển tịch ghi lại, muốn ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan, đầu tiên cần cô đọng Võ Đạo Chân Đan như bình thường. Khi ngưng tụ được một nửa lại lấy ma khí cực kỳ cường đại tẩy rửa Võ Đạo Chân Đan, coi Võ Đạo Chân Đan như một phôi binh khí rèn luyện, thậm chí cuối cùng cần đem khí huyết nguyên thần bản thân truyền vào trong đó, không ngừng phá đi đúc lại, tuần hoàn bảy bảy bốn mươi chín lần mới luyện thành Bất Diệt Ma Đan chân chính.
Sau khi Bất Diệt Ma Đan thành công cũng có hiệu quả của Lôi Minh Kim Đan, có thể hấp thu vạn vật chuyển thành ma khí. Nhưng điểm mạnh hơn Lôi Minh Kim Đan là Bất Diệt Ma Đan có thể dùng ma khí rèn luyện lại cơ thể, Ma Đan bất diệt, ma chủ bất tử.
Thậm chí cho dù ngươi bị đánh thành tro bụi, chỉ cần ấn ký nguyên thần trên Ma Đan không bị hủy diệt, vậy ngươi vẫn còn cơ hội hấp thu huyết khí sống lại.
Đương nhiên đến bước này cũng có chút huyền bí, toàn bộ Côn Luân Ma Giáo, trừ Độc Cô Duy Ngã, không ai làm được.
Hơn nữa chính do miêu tả về Bất Diệt Ma Đan, đại lượng đệ tử Côn Luân Ma Giáo như người trong nhánh Ẩn Ma hiện tại cùng một số người khác đều tin rằng Độc Cô Duy Ngã chưa chết. Chỉ cần một ngày chưa thấy thi thể Độc Cô Duy Ngã, bọn họ vẫn tin Độc Cô Duy Ngã chưa chết.
Thậm chí cho dù bọn họ chứng kiến thi thể Độc Cô Duy Ngã, chỉ cần trong đó không có Bất Diệt Ma Đan, bọn họ cũng không tin Độc Cô Duy Ngã đã chết.
Kiếp nạn cũng là cơ hội. Với thực lực của Sở Hưu, muốn ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan bình thường không khó, nhưng nếu vậy tương lai Sở Hưu sẽ kém hơn người khác một chút.
Nếu Bất Diệt Ma Đan thành công, tương lai đang chờ Sở Hưu là một con đường vô cùng sáng sủa.
Trong đan điền Sở Hưu, cương khí của y đang điên cuồng vận chuyển, ngưng tụ thành vòng xoáy không ngừng xoay tròn, trong ẩn chứa càn khôn, ngoài tiếp xúc với thiên địa. Một nhịp điệu kỳ dị bắt đầu vang vọng trong đan điền Sở Hưu.
Đối với Sở Hưu, ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan không khó. Giao thủ với tông sư võ đạo chân chính nhiều lần như vậy, thậm chí không biết bao nhiêu tông sư võ đạo đã chết dưới tay y; tỷ lệ thành công của Sở Hưu khi ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan cao tới chín thành chín chín chín, còn một chút coi như chuyện bất hạnh của ông trời.
Cho nên lúc này Sở Hưu trong ma khí, vừa giao thủ với những người khác, vừa ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan nhưng mọi người xung quanh không ai phát hiện điểm lạ, chỉ có Phương Thất Thiếu tu luyện Nhân Quả Kiếm Đạo cảm thấy không đúng. Nhưng hắn không nói ra.
Bên ngoài năm người vẫn đang điên cuồng tấn công, lực lượng cường đại xuyên qua ma khí đánh vào cơ thể Sở Hưu. Thế nhưng Sở Hưu lại không chọn chống cự mà chủ động để lực lượng tràn vào cơ thể, trong sự bao bọc của ma khí, mang theo tinh thần lực và khí huyết cưỡng ép đánh tan Võ Đạo Chân Đan vừa ngưng tụ được một nửa kia!
Sở Hưu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khí thế suy yếu tới cực hạn.
Năm người Si Kiến thấy vậy hai mắt sáng bừng lên.
Bọn họ chỉ thấy khí thế Sở Hưu suy yếu, tiếp tục đánh nữa chắc Sở Hưu không chống đỡ nổi.
Vừa khổ sở ngăn cản thế công ở bên ngoài, Sở Hưu vừa dùng khí huyết nguyên thần tập hợpma khí mãnh liệt bên ngoài tái tạo Võ Đạo Chân Đan. Lần thứ nhất tái tạo Võ Đạo Chân Đan, trong Võ Đạo Chân Đan mà Sở Hưu ngưng tụ ra đã mang theo chút ma khí.
Nếu đổi lại tự mình làm, y căn bản không thể ngưng tụ được ma khí cường đại như vậy, có thể liên tục tái tạo Võ Đạo Chân Đan của y.
Hơn nữa nếu không có thế công ở bên ngoài, Sở Hưu muốn dùng lực lượng bản thân đánh nát Võ Đạo Chân Đan cũng là không thể.
Cơ hội này là ngàn năm có một, Sở Hưu gây chuyện tới mức nào mới khiến nhiều người như vậy vây công. Nếu y cố tình trêu chọc đám người này, không
khéo đám người này còn chẳng đến đông đủ như vậy.
Cho nên trong thế công của năm người, Sở Hưu vừa miễn cưỡng ngăn cản, mượn nhờ lực lượng năm người đánh nát Võ Đạo Chân Đan, sau đó lại tiến hành tái tạo. Đau đớn trong đó chẳng khác gì liên tục bị người ta phế bỏ vô cùng.
Sở Hưu không biết vì sao ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan cần bảy bảy bốn mươi chín lần, có lẽ vì con số này tương đối may mắn?
Võ Đạo Chân Đan bị vỡ vụn hơn ba mươi lần, trong đan điền Sở Hưu, Ma Đan đã hóa thành màu đen kịt, bên trên có ma khí vô biên vô tận bao phủ, còn có từng phù văn kỳ dị ẩn hiện, không phải người ngoài khắc ra mà là ma văn trời sinh.
Đánh tới mức này mà Sở Hưu còn không chết, cho dù là kẻ ngu cũng cảm thấy không đúng.
Lần nào bọn họ cũng cảm thấy lực lượng mình đã đánh trúng Sở Hưu, hơn nữa khí thế Sở Hưu cũng suy yếu. Thậm chí xuyên qua ma khí, bọn họ còn thấy rõ Sở Hưu đã bị bọn họ đánh hộc máu.
Thế nhưng bất luận đánh thế nào Sở Hưu cũng không chết, thậm chí khí thế luôn duy trì trong mức suy yếu kia nhưng vẫn ngoan cường chống cự.
Trình Đình Sơn quát khẽ: “Đợi đã, có gì đó không đúng!”
Những người khác cũng nhíu mày, bọn họ cũng biết không đúng, nhưng không biết không đúng ở đâu?
Sở Hưu thấy đám người này tấn công chậm lại, không khỏi cau mày.
Trong đan điền, Bất Diệt Ma Đan của Sở Hưu đang chấn động kịch liệt, Ma Đan còn chưa hoàn toàn thành hình, cực kỳ không ổn định. Nếu không thể liên tục đánh tan đúc lại, Ma Đan nổ tung, người chết sẽ là chính bản thân y.
Cho nên một khắc sau Sở Hưu chủ động xuất thủ, trên Thiên Ma Vũ mang theo ma khí thê lương ầm ầm chém về phía Trình Đình Sơn.
Trình Đình Sơn hừ lạnh một tiếng, trường kiếm xanh nhạ rời vỏ, mang theo cương phong kịch liệt xé tan ma khí. Nhưng Sở Hưu không tránh không né, trực tiếp dùng đấu pháp liều mạng. Bản thân y bị chiêu kiếm của Trình Đình Sơn xé tan ma khí, khiến kiếm khí nhập thể, còn Trình Đình Sơn cũng bị thế đao của Sở Hưu chém bay, máu tươi bắn ra.
Chương 825 Tan tác 1
Đấu pháp liều mạng đó của Sở Hưu khiến đám người ngây ngốc, Trình Đình Sơn thậm chí chưa kịp phản ứng lại đã trọng thương.
Tên này điên rồi chắc? Định kéo vài người chết theo trước lúc chết à?
Có điều không đợi bọn họ khôi phục tinh thần, Sở Hưu lại càng điên cuồng, ma khí quanh người cô đọng tới cực hạn, như thành thực thể, bám lấy người Sở Hưu.
Trình Đình Sơn che vết máu lớn trên ngực, ánh mắt đầy kinh hãi.
Lực lượng Sở Hưu này đã hoàn toàn sánh ngang tông sư võ đạo. Cùng chịu một đòn, rõ ràng mình có thể khiến Sở Hưu trọng thương nhưng kết quả Sở Hưu hoàn toàn không việc gì, mình lại chịu thương tích nặng nề.
Thấy Sở Hưu lại đánh về phía mình, Trình Đình Sơn vung tay, chín thanh trường kiếm hiện lên quanh người, không ngờ thanh nào cũng là thần binh.
Tàng Kiếm Sơn Trang cất giấu phân nửa danh kiếm trong Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ. Có điều Tàng Kiếm Sơn Trang không sử dụng những thanh kiếm này mà đặt trong môn phái cúng bái thờ phụng, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều tông môn võ lâm thầm mắng Tàng Kiếm Sơn Trang phung phí của trời.
Nhiều danh kiếm chí bảo như vậy nhưng lại đặt trong Tàng Kiếm Sơn Trang phủ bụi, đúng là lãng phí.
Còn lần này xuất chinh tới Quan Trung Hình Đường, Trình Đình Sơn đã bỏ rất nhiều công sức, hắn mang hẳn mười thanh trường kiếm thần binh tới đây.
Chín thanh trường kiếm thần binh hóa thành kiếm trận, bao vây lấy Sở Hưu, lực lượng sức bén rực rỡ, hết sức chói mắt.
Trình Đình Sơn dẫu sao cũng là chủ nhân của Tàng Kiếm Sơn Trang, là người có tên trên Phong Vân Bảng, không thể không có chút tuyệt kỹ.
Trước đó khi liên minh tại Đông Tề, nếu vừa ra tay hắn lập tức vận dụng toàn bộ lực lượng chắc chắn đã không mất mặt như vậy, không bị Thẩm Bạch xuất một chiêu đánh bại như vậy.
Kiếm khí đánh vào cơ thể Sở Hưu, nhưng Sở Hưu căn bản không hề phòng ngự mà chủ động dẫn kiếm khí vào cơ thể, trợ giúp mình đánh tan Bất Diệt Ma Đan trong cơ thể.
Hơn nữa Sở Hưu còn phát hiện một việc, đó là số lần Bất Diệt Ma Đan bị phá hủy càng nhiều, Ma Đan cũng càng kiên cố. Hơn mười kiếm của Trình Đình Sơn mới có thể đánh tan Bất Diệt Ma Đan của Sở Hưu.
Ma khí bên ngoài cơ thể Sở Hưu tăng vọt, sau lưng y thậm chí xuất hiện một ma ảnh, hợp với thân hình của y. Đó là lực lượng của Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân.
Công pháp này mặc dù là luyện thể nhưng dẫu sao cũng là công pháp Ma đạo đứng đầu, cũng có thể dẫn phát ma khí.
Sở Hưu trực tiếp dùng phương thức bạo lực nhất đánh bay mấy thanh trường kiếm, lại trực tiếp dùng cơ thể đối kháng với kiếm khí. Ma khí hùng hồn hóa thành bàn tay lớn liên tiếp đánh ra, ép Trình Đình Sơn lui từng bước một về phía sau.
“Các ngươi còn chờ gì nữa? Chờ bị tên Sở Hưu đầy lui hay sao?” Trình Đình Sơn giận dữ hét lớn với mọi người.
Đám người Si Kiến nhíu mày, nhưng cũng vô thức xuất thủ.
Thật ra bọn họ không muốn động thủ, vì tình hình hiện tại khá quỷ dị.
Thế gian này không có ai đánh không chết, nhưng lúc này Sở Hưu lại như thật sự bước vào trạng thái ‘bất tử’, trực tiếp lấy mạng đổi mạng với địch thủ, đánh thế nào cũng vô dụng.
Đám người Si Kiến đều là kẻ kiến thức rộng rãi, thế gian này không có chuyện trái với lẽ thường như vậy, cho nên giờ cần tỉnh táo lại, suy nghĩ đối sách mới là lựa chọn chính xác.
Nhưng giờ Sở Hưu không cho bọn họ cơ hội suy nghĩ, tiếp tục trì hoãn chắc chắn Trình Đình Sơn sẽ bị giết chết!
Có điều ngay khi mọi người xung quanh định lao về phía Sở Hưu, muốn cứu viện Trình Đình Sơn, Sở Hưu lại đột nhiên quay đầu, tay niết ấn quyết. Ma khí vô biên dung nhập vào lực lượng nguyên thần. Diệt Hồn Tiễn mang theo tiếng xé gió bắn về phía Lạc Cửu Niên, đồng thời Thiên Tử Vọng Khí Thuật khóa chặt lấy hắn. Chỉ trong chớp mắt mũi tên đã nổ tung trong đầu Lạc Cửu Niên, khiến hắn rên lên một tiếng, thất khiếu chảy máu.
Quay người bước lại, gần như chỉ chớp mắt Sở Hưu đã tới bên cạnh Lạc Cửu Niên, không buồn quan tâm tới chiêu kiếm của Thẩm Bạch và Vương Song Quân, trực tiếp bóp lên cổ Lạc Cửu Niên, ma khí hội tụ tới cực hạn rồi chớp mắt đã nổ tung!
Một tiếng ‘rầm’ nhỏ vang lên, Lạc Cửu Niên vẫn còn hỗn loạn, chưa kịp phản ứng lại đã bị Sở Hưu bóp nát đầu!
Mọi người xung quanh đều ngây ngốc, ánh mắt không thể tin nổi.
Sở Hưu giết không chỉ một hai tông sư võ đạo, còn Lạc Cửu Niên lại là loại tông sư võ đạo thực lực không mạnh, Sở Hưu giết chết hắn cũng không khiến ai ngạc nhiên.
Nhưng giờ giữa vòng vây của bốn người, Sở Hưu lại giết ngược lại bóp chết Lạc Cửu Niên, chuyện này quả thật kinh khủng.
Ngay bản thân Trình Đình Sơn cũng không kịp phản ứng lại, không ngờ Sở Hưu lại có thể giết người như vậy.
Nhưng bọn họ ngây người chứ Sở Hưu thì không.
Hóa thân Ngạ Quỷ Đạo được Sở Hưu thả ra, đồng thời Ma Huyết Đại Pháp được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, dẫn phát khí huyết trong cơ thể Trình Đình Sơn sôi trào.
Vốn thân là tông sư võ đạo, khả năng chống cự của Trình Đình Sơn với Ma Huyết Đại Pháp rất mạnh.
Nhưng trước đó hắn cũng bị Sở Hưu chém một đao, khí huyết lộ ra ngoài, cho nên lúc này hắn không cách nào khống chế hoàn toàn khí huyết của bản thân mình. Hơn nữa còn có hóa thân Ngạ Quỷ Đạo không ngừng thôn tính lực lượng của hắn.
Thiên Ma Vũ liên tiếp chém xuống, ma khí cường đại mang theo đao mang từ từ ép Trình Đình Sơn lui lại phía sau. Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, một thanh trường kiếm cấp bậc thần binh trong tay hắn không ngờ lại xuất hiện vết rạn!
Trình Đình Sơn cắn răng, không ngờ lại trực tiếp quay người bỏ trốn!
Cảnh tượng này còn khiến người ta kinh hãi hơn lúc Sở Hưu lấy một địch năm giết chết Lạc Cửu Niên.
Phải biết Trình Đình Sơn dẫu sao cũng là trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, là người tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Thế nhưng lúc này hắn lại lựa chọn bỏ trốn, chẳng lẽ không thấy xấu hổ?
Thật ra đối với Trình Đình Sơn, thể diện đúng là quan trọng, nhưng tính mạng còn quan trọng hơn.
Có trời mới biết tên Sở Hưu này có thù oán gì với mình, không ngờ chỉ nhắm vào mình mình xuất thủ.
Trình Đình Sơn không hề nghi ngờ, tiếp tục đánh như vậy, mình sẽ nối gót Lạc Cửu Niên!
Hắn tới giết Sở Hưu không phải vì thù hận mà là vì lợi ích và danh tiếng.
Nhưng khi phương pháp nhận lợi ích và danh tiếng quá mức nguy hiểm, Trình Đình Sơn cũng biết nên lấy hay nên bỏ.
Có điều hắn trốn, lại lừa chết đám người Si Kiến.
Trước đó ba người bọn họ động thủ với Sở Hưu, không địch nổi mới gọi Trình Đình Sơn và Lạc Cửu Niên tới.
Thế nhưng giờ một chết một trốn, ba người bọn họ ngược lại bị Sở Hưu áp chế.
Si Kiến bị các võ công Đại Bi Phú tấn công liên tục, gương mặt Tiếu Diện Di Lạc đã bị đánh thành màu gan heo khóc không ra nước mắt, đó là khí huyết dâng lên tạo ra màu sắc này.
Thấy đánh tới nước này rồi, Si Kiến rốt cuộc không kiên trì nổi, cũng quay người chạy trốn.
Có điều người chạy còn nhanh hơn hắn là Vương Song Quân.
Người này vốn là tán tu, lăn lộn trên giang hồ cũng đã lâu, thấy chuyện không đúng hắn đã có ý muốn rút lui.