Cung điện trắng như tuyết thanh khiết phối hợp với đệ tử Việt Nữ Cung mặc áo trắng toát cầm kiếm, thật sự có chút cảnh sắc tiên giới tại nhân gian.
Có điều lúc này đệ tử tiếp khác của Việt Nữ Cung thấy Sở Hưu và Lạc Phi Hồng tới, không khỏi biến sắc.
Trong số các nàng có lẽ có người nhận ra vị đại tiểu thư Lạc gia này, cũng có người không biết.
Nhưng Đại chiến chính ma vừa mới qua, có ai không nhận ra Sở Hưu?
Lúc này Sở Hưu mặc một bộ áo đen đón gió, bên hông treo Thiên Ma Vũ tỏa khí tức dữ tợn, toàn thân toát lên ý vị âm trầm quỷ dị, cực kỳ xung đột với màu trắng như tuyết thanh khiết của Việt Nữ Cung.
Hơn nữa gương mặt Sở Hưu không chút biểu cảm, thậm chí có cảm giác một giây sau đột nhiên sẽ rút đao chém người. Lúc này ai dám cho Sở Hưu đi vào?
Huống hồ mặc dù Việt Nữ Cung không tham gia Đại chiến chính ma lần này, nhưng Việt Nữ Cung lại là tông môn Chính đạo hàng thật giá thật.
Lần này Việt Nữ Cung không tham gia chỉ vì thực lực bản thân, không phải các nàng thay đổi lập trường.
Sở Hưu lại là kiêu hùng Ma đạo hàng thật giá thật, đại diện bên ngoài của nhánh Ẩn Ma. Cho y vào sẽ thành ra thể thống gì?
Có điều các nàng còn chưa kịp nói gì, Sở Hưu đã lên tiếng: “Đại đô đốc Trấn Võ Đường Bắc Yên, Sở Hưu tới bái kiến Lâm cung chủ Việt Nữ Cung, chúc mừng Việt Nữ Cung tổ chức Nghênh Kiếm Đại Hội.”
Nghe Sở Hưu vừa tới đã thể hiện thân phận đại đô đốc Trấn Võ Đường của Bắc Yên, đám đệ tử Việt Nữ Cung không biết nên nói gì cho phải.
Triều đình có tính là Ma đạo không? Trong một số lúc, có thể ăn linh tinh nhưng không thể nói lung tung.
Đệ tử tiếp đón của Việt Nữ Cung khổ sở nói: “Sở đại nhân thứ lỗi, lần này Việt Nữ Cung chúng tôi hình như không mời ngài tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội.”
Lúc này những võ giả tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội của Việt Nữ Cung cũng chú ý tới cảnh này, đám người lập tức tụ tập lại một chỗ, bàn tán xôn xao, không vội tiến vào Việt Nữ Cung.
Ai mà không biết tiếng tăm của Sở Hưu? Lần này y tới Việt Nữ Cung rõ ràng có vẻ người tới không có ý tốt.
Có điều giờ Đại chiến chính ma chỉ vừa qua, bất luận Chính đạo hay Ma đạo đều tạm ngưng chiến nghỉ ngơi lấy sức. Nhìn dáng vẻ này của Sở Hưu, y còn định gây sự với Việt Nữ Cung ngay lúc này? Có điều đâu có nghe nói Sở Hưu có thù oán gì với Việt Nữ Cung?
Sở Hưu vẻ mặt đương nhiên nói: “Ta biết các ngươi không mời ta tới, không
sao, ta không ngại, ta rất bao dung, không so đo với nữ nhân.”
Sở Hưu còn móc móc trong hộp báu không gian của mình, có vẻ không tìm được thứ gì thích hợp làm quà mừng, cho nên trực tiếp lôi hai bình Hồi Huyết Đan ra ném cho đệ tử Việt Nữ Cung kia, ra vẻ hào sảng nói: “Đây là đặc sản của Trấn Võ Đường bên Bắc Yên ta, không cần khách khí.
Người khác tới không mang quà mừng, nhưng ta lại rất đẻ ý lễ tiết. Đến môn phái người khác dẫu sao cũng phải mang theo ít đồ phải không?”
Nữ đệ tử Việt Nữ Cung kia cầm hai bình Hồi Huyết Đan, vẻ mặt ngây ngốc.
Lúc này nàng thật sự không biết nên làm sao cho phải.
Mặc dù trên giang hồ rất hiếm thấy nữ nhân nhưng nữ nhân cũng có một số đặc quyền. Bình thường đệ tử Việt Nữ Cung đứng tiếp đón khách khứa không bị ai làm khó, cũng không ai nhẫn tâm làm khó mấy nữ đệ tử xinh xắn này.
Đây là lần đầu nàng gặp chuyện như vậy.
Lúc này sắc mặt Sở Hưu lại trầm xuống: “Sao nào? Tên ta đã báo, quà cũng đã tặng, các ngươi còn không cho ta vào, chẳng lẽ Việt Nữ Cung các ngươi coi thường Sở Hưu ta?”
Thứ như khí thế có người là trời sinh, tỷ như hoàng thân quý tộc, trời sinh đã cao hơn những người khác một chút.
Nhưng khí thế đa số mọi người là bồi dưỡng sau này, tỷ như Sở Hưu hiện giờ.
Trải qua bao năm chém giết như vậy, số người trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay Sở Hưu có bao nhiêu, e là ngay bản thân Sở Hưu cũng không đếm hết được.
Đặc biệt là thời gian vừa qua Sở Hưu chém giết trên giang hồ, đối thủ của y đều là những cao thủ cường giả đại phái đứng đầu giang hồ, trong đó thậm chí có cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Phương Kim Ngô.
Những người này còn chết dưới tay Sở Hưu, khí thế của y liệu có bình thường?
Ngay khi sắc mặt Sở Hưu trầm xuống, không khí xung quanh như ngưng kết, trở nên cực kỳ nặng nề.
Thậm chí bầu trời trên đầu Sở Hưu cũng trở nên u ám, có tiếng sấm mơ hồ truyền ra.
Giận dữ khiến cả trời sấm chớp, hôm nay Sở Hưu cũng đã đạt tới cảnh giới mạnh mẽ này.
Nữ đệ tử tiếp khách bị câu nói này của Sở Hưu dọa cho không dám nói gì. Nhưng đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Sở đại nhân thật uy phong.
Có điều thật đáng tiếc, cái uy phong này chỉ dùng được trên người nữ nhân mà thôi.
Nam tử hán đại trượng phu, ức hiếp một nữ nhân thì có bản lĩnh gì?”
Mọi người ở đây đều lộ vẻ kinh ngạc, ai lại dám to gan chế nhạo Sở Hưu như vậy?
Có điều khi thấy người tới, đám người lại bình thường trở lại.
Giang Đông Tôn thị thật có dũng khí.
Người lên tiếng chế nhạo Sở Hưu chính là đệ tử Giang Đông Tôn thị Tôn Trường Minh từng có ý đồ với Lạc Phi Hồng, kết quả bị Sở Hưu đuổi đi.
Giang Đông Tôn thị cách Việt Nữ Cung rất gần, hai bên chỉ cách nhau một con sông mà thôi, cho nên đại hôi như vậy chắc chắn Giang Đông Tôn thị sẽ phái người tới.
Hơn nữa người tới còn không chỉ mình Tôn Trường Minh, còn có Tôn Khải Lễ lần trước đã xuất hiện trước mặt Sở Hưu cùng một võ giả tuổi tác khá lớn nhưng khí thế càng cường đại trầm ổn.
Sở Hưu đột nhiên đưa mắt nhìn sang Tôn Trường Minh, dùng giọng nói mang theo sát ý: “Bắt nạt nữ nhân không phải bản lĩnh gì, vậy ta bắt nạt ngươi thì sao?”
Nói thật, Sở Hưu đã khách khí với Việt Nữ Cung lắm rồi.
Bắt nạt nữ nhân đương nhiên không phải bản lĩnh gì, nhưng vấn đề là giờ Việt Nữ Cung đang tính toán bạn tốt của y, Lã Phụng Tiên.
Có người muốn tìm đường chết, vậy đừng trách Sở Hưu ức hiếp người khác.
Đây là Việt Nữ Cung, nếu đổi lại là những tông môn khác khéo Sở Hưu đã chém thẳng một đao tới.
Lúc này giọng nói của Lục Giang Hà cũng vang lên bên tai Sở Hưu: “A? Là đệ tử Giang Đông Tôn thị? Hậu nhân của lão rùa đen Tôn gia?
Lão rùa đen kia nổi tiếng là nhẫn nhịn tốt, năm xưa cho dù bản tôn giơ tay đập chết cháu trai ruột của hắn ngay trước mặt hắn, hắn còn cười nói giết rất tốt.
Không khéo cho dù bản tôn ị một bãi trên đầu của hắn, hắn vẫn nói phân này rất thơm.
Tiểu tử, không cần sợ tôn gia, lão rùa đen kia khéo đã chết từ đời nào rồi, cả nhà hắn chỉ là một ổ rùa đen mà thôi.
Nếu bọn chúng dám tới gây sự với ngươi, ngươi cứ thả bản tôn ra, bản tôn có thể bảo vệ cho ngươi không chết.”
Sở Hưu không buồn để ý tới Lục Giang Hà, lúc này võ giả tuổi tác hơi lớn của Tôn gia đứng ra cau mày nói: “Sở đại nhân, mặc dù bối phận của ngươi không lớn nhưng thân phận địa vị đều không thấp. So đo với một tên tiểu bối như vậy không sợ mất mặt hay sao?”
“Nếu đã là tiểu bối, vậy phải ra dáng của tiểu bối, của huyện không nên xen vào thì đừng có xen vào!
Tiểu bối không hiểu quy củ, ngươi thân là trưởng bối chẳng lẽ cũng không hiểu quy củ hay sao?”
Chương 977 Việt Nữ cung
Dứt lời Sở Hưu đột nhiên bước ra một bước, khí thế cuồng bạo quanh người ầm ầm bộc phát, vô cùng hung ác, khiến cho Việt Nữ Cung vốn yên tĩnh bình hòa đột nhiên phủ một vẻ âm trầm.
Tông sư võ đạo của Tôn gia lộ vẻ tức giận, nhưng đúng lúc này Tôn Khải Lễ hung hăng trừng mắt với Tôn Trường Minh một cái, giữ chặt tay võ giả kia lại truyền âm nói: “Nhị ca cẩn thận! Sở Hưu này thực lực bất phàm, hôm nay cho dù hai người chúng ta cùng ra tay với hắn e rằng cũng không chiếm được chút lợi lộc nào.”
Võ giả này chính là lão nhị của Tôn giết ia, Tôn Khải Phàm, trong nội bộ Tôn gia thực lực của hắn không yếu, nhưng rất ít khi xuất hiện trong giang hồ, cho nên không mấy nổi danh.
Nhưng cho dù không yếu hắn cũng không dám nói mình chắc chắn thắng được Sở Hưu.
Đương nhiên chủ yếu nhất là trong tình cảnh như giờ thua người chứ không được thua trận, nhiều người đang nhìn như vậy, nếu Giang Đông Tôn thị bọn họ lộ thế yếu trước mặt Sở Hưu, vậy mặt mũi ném đi đâu?
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ bên trong: “Hai vị bớt nóng, nể mặt Việt Nữ Cung ta một chút.”
Lâm Phong Nhã cung chủ Việt Nữ Cung đi ra, sau lưng nàng là Lã Phụng Tiên cùng Nhan Phi Yên.
Sở Hưu còn chứng kiến Phương Thất Thiếu lấm la lấm lét nhìn quanh ở chỗ cửa ra vào, thấy Sở Hưu nhìn còn vẫy vẫy tay với y.
Sau lần Đại chiến chính ma lần trước, Lâm Phong Nhã rất ít khi xuất hiện trước mặt người trong giang hồ.
Giờ thương thế của nàng đã được thần y Phong Bất Bình chữa trị nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, chí ít Sở Hưu có thể cảm giác được khí tức của nàng có phần hư ảo.
Hai người của Tôn gia đều hừ lạnh một tiếng, có bậc thang, bọn họ cũng tiện bước xuống, trực tiếp mang người vào trong Việt Nữ Cung.
Lâm Phong Nhã đi tới trước mặt nữ đệ tử tiếp khách, đột nhiên tát một cái, thần sắc âm trầm nói: “Làm việc thế nào đấy? Mặc dù đường xá xa xôi, chúng ta tổ chức Nghênh Kiếm Đại Hội không mời Sở đại nhân, nhưng giờ Sở đại nhân đã đích thân tới đây ngươi vẫn còn ngăn cản, không hiểu chuyện như vậy còn cần ngươi làm gì?”
Nữ đệ tử kia che mặt, khóc lóc không ngừng, khiến ngoài thương xót không thôi.
Nếu là người khác thấy bộ dáng này của nàng chắc chắn sẽ nói chuyện này cứ như vậy thôi rồi rộng lượng bỏ qua.
Nhưng Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không hiểu chuyện như vậy là vô dụng, trực tiếp giết bỏ đi.”
Lâm Phong Nhã đờ ra tại chỗ, những người khác xung quanh nhìn Sở Hưu cũng trợn mắt há hốc mồm.
Kẻ này hành xử rõ là quái đản.
Lâm Phong Nhã đương nhiên không thể vì chút chuyện nhỏ này mà giết chết đệ tử nhà mình, cho nên đành miễn cưỡng mỉm cười nói: “Sở đại nhân nói đùa rồi, mời vào trong.”
Lục Giang Hà cười lạnh trong đầu Sở Hưu: “Đám nữ nhân Việt Nữ Cung này vốn quái đản như vậy, năm xưa bản tôn cũng chẳng ưa đám đàn bà này.
Cung chủ Việt Nữ Cung đời này cũng có chút nhan sắc, đương nhiên kém xa con bé Âm Ma Tông dưới trướng ngươi.
Chẳng qua có vài người thích cái bộ dáng vẻ ngoài đoan trang thánh khiết không thể xâm phạm này, cho dù là trong Thánh giáo ta cũng có không ít người thích kiểu này.
Bằng không ngươi cho rằng lúc trước sao Việt Nữ Cung suốt ngày kêu gào trừ ma vệ đạo mà còn không bị giết sạch? Chẳng qua do người ta thương hoa tiếc ngọc mà thôi.”
Sở Hưu vừa theo Lâm Phong Nhã bước vào Việt Nữ Cung vừa nói thầm với Lục Giang Hà: “Sao ta cảm thấy ngươi rất oán hận Việt Nữ Cung vậy? Không phải năm xưa ngươi có ý đồ gì với cung chủ Việt Nữ Cung, kết quả bị người ta cự tuyệt đấy chứ?”
Lục Giang Hà khinh thường nói: “Nếu bản tôn để ý tới nữ nhân đó, vậy đó là vinh hạnh của nàng.
Được bản tôn coi trọng là chuyện vô số nữ nhân trên giang hồ cầu còn chẳng được, mấy con ả Việt Nữ Cung này mà cũng xứng cự tuyệt bản tôn?”
Sở Hưu không buồn để ý tới mấy lời khoác loác của Lục Giang Hà. Sau khi y bước vào Việt Nữ Cung, Lã Phụng Tiên nói với Nhan Phi Yên vài lời rồi tự mình tới tiếp đón Sở Hưu.
Nhan Phi Yên cau mày, nàng thật sự không ngờ Sở Hưu lại tới, bởi vì nàng không cho Lã Phụng Tiên nói cho Sở Hưu.
Nhan Phi Yên vẫn luôn e ngại Sở Hưu.
Cho nên trước khi Nghênh Kiếm Đại Hội bắt đầu, Lã Phụng Tiên vốn muốn gọi Sở Hưu cùng tới, thế nhưng bị nàng ngăn cản.
Lý do là giờ đang trong thời điểm đặc thù, Sở Hưu vừa tham dự Đại chiến chính ma, không khéo còn phải bế quan, không tiện chạy tới Đông Tề.
Lã Phụng Tiên nghĩ lại cũng thấy phải, hắn không muốn làm phiền Sở Hưu, cho nên không báo cho y.
Kể cả Tạ Tiểu Lâu cũng bị Nhan Phi Yên lấy cớ đường xá xa xôi, không thông báo.
Còn bản thân Thương Thủy Doanh thị không có giao tình gì với Việt Nữ Cung, lại thêm Nhan Phi Yên đề nghị, cũng không mời tới.
Trong số hảo hữu của Lã Phụng Tiên, người duy nhất được mời chỉ có Phương Thất Thiếu.
Phương Thất Thiếu có thể tới là vì bản thân Kiếm Vương Thành. Cùng là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, Việt Nữ Cung không thể không mời Kiếm Vương Thành.
Nhưng lúc này Kiếm Vương Thành vừa thảm bại trong Đại chiến chính ma, ba vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đều bị Dạ Thiều Nam dạy dỗ một trận, thua rất thảm, tâm trạng đang rất không tốt.
Cho nên Phương Thất Thiếu muốn tránh gặp xui trong môn phái, chủ động xin tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội của Việt Nữ Cung.
Với cái kiểu miệng thối của Phương Thất Thiếu, trước kia Thẩm Thiên Vương còn có thể khoan dung cho hắn một chút.
Nhưng giờ đám người Thẩm Thiên Vương đang tức giận, nghe hắn lảm nhảm cũng phiền, vừa hay tống hắn ra ngoài, cho hắn tiêu dao.
Lâm Phong Nhã đi tới bên cạnh Nhan Phi Yên, hạ giọng nói: “Phi Yên, thế nào?”
Nhan Phi Yên lắc đầu: “Không sao đâu sư phụ, chẳng qua con không ngờ Sở Hưu lại tới. Xem bộ dáng hắn có vẻ không có ý tốt đâu.”
Lâm Phong Nhã hừ lạnh một tiếng nói: “Kẻ tới không có ý tốt thì không có ý tốt thôi, đợi sau khi Việt Nữ Cung ta mượn được lực lượng kiếm hồn Thiên Kiếm, cho dù Ngụy Thư Nhai đích thân tới Việt Nữ Cung ta cũng chẳng sợ.”
Có điều vừa dứt lời, Lâm Phong Nhã lại thở dài một tiếng xoa đầu Nhan Phi Yên nói: “Phi Yên, sư phụ biết lần này sư phụ làm khó con rồi. Thực ra nếu Việt Nữ Cung ta còn lựa chọn khác, ta cũng không đồng ý để con làm như vậy.
Chỉ tiếc ta đã già, cho dù muốn tham gia tẩy lễ kiếm hồn Thiên Kiếm, e là kiếm hồn cũng không chấp nhận ta. Nếu chọc giận kiếm hồn khiến trăm năm tới không được kiếm hồn thủ hộ, Việt Nữ Cung ta sẽ thật sự gặp nguy hiểm.”
Nhan Phi Yên lắc đầu nói: “Sư phụ, người đừng nói vậy, Việt Nữ Cung nuôi con cả đời, làm sao con trơ mắt nhìn tông môn suy yếu cho được?
Chỉ có điều con làm vậy lại có lỗi với Lã Phụng Tiên. Với thực lực của hắn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra tương lai chắc chắn sẽ là tông sư võ đạo.”
Lâm Phong Nhã hừ lạnh một cái nói: “Có gì mà có lỗi, con chịu ở bên hắn như vậy, nếu hắn không hy sinh chút gì đó cho con vậy còn xứng làm nam nhân không?
Vì sao Việt Nữ Cung ta nghiêm cấm đệ tử lấy chồng? Chính vì tiên tổ Việt Nữ Cung ta đã nhìn ra bản chất đám nam tử này, cái gì mà nhi nữ tình trường, chẳng qua là một giao dịch mà thôi.
Có điều Phi Yên, con cứ yên tâm, sau chuyện này Việt Nữ Cung ta sẽ che chở cho Lã Phụng Tiên cả đời, không để hắn chịu thiệt thòi gì trên giang hồ.”
Chương 978 Chân tình khó lấp đầy hố vô tình 1
Trong lúc Lâm Phong Nhã đang thì thầm với Nhan Phi Yên, Lã Phụng Tiên cũng tới tiếp đón Sở Hưu.
“Sở huynh, ta còn tưởng ngươi đang bế quan nên không mời ngươi tới, không ngờ ngươi lại tới đây. Còn Lạc cô nương nữa, các ngươi hẹn nhau cùng tới à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Vừa vặn nhau nên cùng tới mà thôi. Lã huynh, Nhan Phi Yên bảo ngươi tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội này à?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Không phải, vốn người tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội là Phi Yên, có điều nàng lo lắng mình không đạt được yêu cầu của kiếm hồn Thiên Kiếm nên tu điên cuồng suốt ngày suốt đêm.
Nhưng tu luyện không phải đột ngột bộc phát mà được, thấy bộ dáng này của nàng ta cũng không đành lòng, cho nên ta chủ động bảo nàng hỏi Lâm cung chủ có thể để người ngoài tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội thay được không. Vừa hay Lâm cung chủ cũng đồng ý, cho nên người tham gia tẩy lễ đổi lại thành ta.”
Sở Hưu âm thầm lắc đầu, tên này chắc chắn đã bị Nhan Phi Yên cùng Lâm Phong Nhã tính kế.
Chỉ có điều tính cách Lã Phụng Tiên vốn là vậy, nếu một người không quen biết giở trò trước mặt hắn, hắn sẽ chẳng ngốc đến mức mắc lừa.
Nhưng vấn đề là chỉ cần Lã Phụng Tiên cho rằng ngươi là người một nhà, vậy ngươi có nói cái gì hắn cũng tin.
Theo lời bản thân Lã Phụng Tiên nói, nếu ta không tin lời ngươi vậy chẳng phải không coi ngươi là người mình ư?
Ngay lúc Sở Hưu còn định nói gì với Lã Phụng Tiên, Nhan Phi Yên lại gọi Lã Phụng Tiên về.
Lã Phụng Tiên nói: “Sở huynh, trước khi Nghênh Kiếm Đại Hội bắt đầu có rất nhiều việc, ta không thể hàn huyên với ngươi lâu hơn, chờ sau khi Nghênh Kiếm Đại Hội kết thúc ta sẽ mời ngươi uống rượu.”
Nói xong Lã Phụng Tiên còn gọi bốn người Thủy Vô Tướng tới nói với họ: “Các ngươi chiêu đãi Sở huynh một chút.”
Nhìn bộ dáng vội vã đi khỏi của Lã Phụng Tiên, Sở Hưu càng nhíu mày chặt hơn.
“Đây là Lã Phụng Tiên mà ngươi nói đấy à?”
Lục Giang Hà tặc lưỡi cảm thán: “Ta vốn tưởng tên này là thằng ngốc nên mới bị lừa, không ngờ lại là một người trẻ tuổi với tấm lòng thẳng thắn.
Giang hồ loạn lạc, ngươi lừa ta gạt, người trẻ tuổi như vậy có đặt trong thời điểm nào cũng cực kỳ hiếm thấy, trời sinh có vận may trên người, thật hiếm có.”
Sở Hưu hiếu kỳ: “Ta nói này, ngươi rõ ràng là đường chủ Huyết Ma Đường sao cũng biết xem tướng vậy? Ai ngươi cũng xem ra được?”
Lục Giang Hà cười đắc ý nói: “Xem tướng là xem tương lai, bản tôn nhìn người lại là nhìn bản chất.
Khí huyết căn cốt có thể đại biểu cho số mệnh một người, Huyết Thần Ma Công nghiên cứu lực lượng khí huyết tới tận xương tủy, không nhìn được một số thứ ẩn sâu hơn, chẳng lẽ không nhận ra những thứ ngay ngoài chắc?
Nếu ngươi có thể tu luyện Huyết Thần Ma Công của bản tôn tới cực hạn, ngươi cũng có thể làm được như vậy.
Hơn nữa năm xưa trong Thánh giáo chúng ta cũng có một người rất giống với bằng hữu của ngươi, chính là Vô Tâm Ma Tôn Trung Nguyên Tứ Đại Ma Tôn.
Khi còn trẻ tuổi vị này là hiệp khách thiếu niên nổi tiếng khắp giang hồ, bất luận thế gia đại phái hay tán tu giang hồ, ai gặp cũng phải giơ ngón tay cái tán thưởng.
Thậm chí khi hắn lên tới hạng hai Long Hổ Bảng, lúc đó hạng nhất Long Hổ Bảng còn chủ động tới tìm Phong Mãn Lâu thoái vị, bảo họ thay đổi lại danh sách, nói mình không xứng đứng trên Vô Tâm.
Kết quả thì sao? Chân tình khó lấp đầy hố vô tình, vị Vô Tâm Ma Tôn kia bị tình tổn thương, trực tiếp nhập ma, cuối cùng thiếu chút nữa bỏ mạng, may mà được giáo chủ cứu.
Người như vậy sau khi nhập ma mới là kinh khủng nhất. Trong Tứ Đại Ma Tôn, vị này giết người nhiều nhất, thậm chí trong mắt hắn ngoại trừ giáo chủ ra không ai là không thể giết, kể cả chính hắn.”
Nói đến đây ngay cả giọng điệu Lục Giang Hà cũng khẽ run rẩy, rõ ràng vị Vô Tâm Ma Tôn kia đã để lại một ấn tượng cực kỳ đáng sợ trong lòng hắn.
Có điều sau đó Lục Giang Hà lại cười lạnh một tiếng nói: “Có điều theo bản tôn thấy, bất luận Vô Tâm Ma Tôn hay bằng hữu Lã Phụng Tiên của ngươi, bọn họ đơn giản là ăn no rảnh mỡ mới lún vào cái thứ tình ái vớ vẩn đó.
Đại trượng phu sinh ở trên đời, sao lại quỵ lụy vì tình được.
Thấy nữ nhân xinh đẹp thì đoạt lấy, làm xong thì đi, vứt lại ít đồ sau đó ngươi với ta không quan hệ gì nữa. Làm vậy vừa gọn ghẽ vừa dứt khoát, dây vào tình cảm làm gì?”
Khóe miệng Sở Hưu giật giật. Nói thật nếu năm xưa tất cả Côn Luân Ma Giáo đều là người như Lục Giang Hà, muốn không bị diệt cũng khó.
Lúc này Phương Thất Thiếu cũng tới, thấy Sở Hưu lập tức kể khổ: “Sở huynh, ta nghe nói trong Đại chiến chính ma ngươi uy phong lắm à.
Ta cũng muốn tham gia trận chiến lần đấy, thế nhưng mấy lão già kia không cho ta đi.
Kết quả bọn họ đánh thua trở về lại giáo huấn ta không bằng Tông Huyền,
nói cái gì mà Tông Huyền đã bước chân vào tông sư võ đạo mà ta còn dậm chân tại chỗ.
Ngươi nói thử xem, thế có còn ra đạo lý gì không? Nếu ta cũng tham chiến không khéo đã thành tông sư võ đạo rồi.”
Phương Thất Thiếu đang lải nhải không ngừng ở đó, lúc này Lục Giang Hà lại kinh ngạc nói: “A? Bên cạnh tiểu tử nhà ngươi lắm tuấn kiệt trẻ tuổi nhỉ.
Tên này là người của Kiếm Vương Thành? Chậc chậc, kiếm thể trời sinh, người như vậy tận xương cốt cũng là kiếm khí, cầm kiếm trên tay tu vi sẽ tiến triển cực nhanh. Đám Kiếm Vương Thành kiếm được bảo bối rồi.
Có điều cái miệng tên này thối quá, bản tôn cũng chưa từng thấy thiên tài kiếm đạo nào lại lắm mồm như vậy.”
Sở Hưu nhíu mày nói thầm ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác, ta cũng chưa từng thấy Ma Tôn nào lắm mồm như ngươi.
Không để ý tới Lục Giang Hà nữa, Sở Hưu đợi Phương Thất Thiếu nói tới mệt mới đột nhiên hỏi: “Thật ra ngươi đã sớm nhìn ra phải không?”
Phương Thất Thiếu vừa rồi còn thao thao bất tuyệt đột nhiên im lặng, gương mặt cũng thu lại vẻ cợt nhả vừa rồi.
Chuyện Việt Nữ Cung người khác không biết chi tiết cũng rất bình thường, nhưng Kiếm Vương Thành cùng Việt Nữ Cung đều là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, chắc chắn có chút hiểu biết đối với bí mật của các nàng. Nếu nói Kiếm Vương Thành không biết chút gì, Sở Hưu không tin.
Phương Thất Thiếu là người thừa kế tương lai của Kiếm Vương Thành, của ho dù không đáng tin cậy, nhưng trong chuyện này chắc chắn Kiếm Vương Thành sẽ không giấu diếm hắn.
Một lát sau, Phương Thất Thiếu ôm kiếm trầm giọng nói: “Ta đã từng nghe thành chủ nói về Việt Nữ Cung, Nghênh Kiếm Đại Hội không phải chuyện tốt đẹp gì.
Ta tới sớm hơn ngươi một ngày, ta cũng đã âm thầm dùng lời lẽ uyển chuyển nhắc nhở Lã huynh, đáng tiếc Lã huynh lại không để ý.
Ngươi cũng biết tính Lã huynh rồi đấy, chuyện gì hắn đã nhận định, người khác không cách nào thay đổi. Hắn chỉ chấp nhận đúng sai theo suy nghĩ của mình, ta cũng không nói được.
Ta và Lã huynh cũng coi như bằng hữu, ta rất tán thưởng hắn, nhưng ta sẽ không cưỡng ép người khác.
Người sống trên đời, tự sống tốt phần đời của mình là tốt lắm rồi, cưỡng ép nhúng tay vào chuyện của người khác không phải phong cách của ta, ta cũng không muốn làm vậy.”
Phương Thất Thiếu nói chuyện đứng đắn hiếm thấy, Sở Hưu cũng phải im lặng.
Chương 979 Chân tình khó lấp đầy hố vô tình 2
Nói thật ra, trong số hảo hữu của Sở Hưu, như Tạ Tiểu Lâu thật ra là ngoài lạnh trong nóng.
Còn Phương Thất Thiếu nhìn như toe toét quan hệ với ai cũng không tệ thực ra lại là người trong lòng lạnh lùng nhất, hay nên nói lạnh nhạt nhất.
Đúng như hắn nói, hắn rất ít khi cưỡng ép người khác, cũng rất ít khi nhúng tay vào việc của ngươi khác, sống tốt phần đời của mình là đủ.
Cũng như ngày trước khi Bạch Tiềm của Kiếm Vương Thành tham gia vây công Sở Hưu.
Hắn là bạn tốt của Sở Hưu, nhưng hắn cung là đệ tử Kiếm Vương Thành.
Phương Thất Thiếu không thể vì Sở Hưu mà phản bội tông môn, cũng không thể vì ân oán lợi ích của tông môn đi chém giết bạn tốt của mình. Cho nên hắn chỉ có thể dùng phương thức trung dung giải quyết vấn đề.
Đố với Phương Thất Thiếu mà nói, hắn chỉ cần làm tới không thẹn với lương tâm là đủ.
Giờ với Lã Phụng Tiên hắn cũng làm vậy.
Kiếm Vương Thành biết không được tỉ mỉ như Sở Hưu nhưng bọn họ cũng đoán được một số chi tiết.
Cho nên Phương Thất Thiếu cũng âm thầm chỉ điểm cho Lã Phụng Tiên, đáng tiếc Lã Phụng Tiên không phát giác, cũng có thể đã nhận ra nhưng không tin.
Đối với Phương Thất Thiếu mà nói, hắn làm như vậy đã là cực hạn. Hắn không thể vì Lã Phụng Tiên mà phá hoại Nghênh Kiếm Đại Hội, cưỡng ép ngăn cản. Làm vậy không chừng còn khiến Lã Phụng Tiên hiểu lầm, oán hận hắn.
Đây mới là tính cách giấu trong đáy lòng Phương Thất Thiếu, lạnh nhạt công bằng, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Việc nên làm hắn đã làm, kết quả ra sao không nằm trong phạm vi quản của hắn.
Sở Hưu vỗ vỗ vai Phương Thất Thiếu, không nói thêm điều gì. Thật ra tính cách y cũng tương tự, thậm chí có khi Sở Hưu còn lạnh lùng quá đáng hơn Phương Thất Thiếu.
Dùng câu này để mô tả Sở Hưu rất thích hợp: sau khi ta chết, quan tâm gì đến sóng thần ngập trời bên hắn?
Nói tới nói lui, Sở Hưu cũng chỉ là người theo chủ nghĩa làm lợi cho mình, thậm chí Phương Thất Thiếu còn theo đuổi một câu không thẹn với lương tâm, Sở Hưu thậm chí không quan tâm tới lương tâm, chỉ cần kiếm lợi cho bản thân, cho dù thẹn cũng có sao?
Nhưng Lã Phụng Tiên lại khác, chuyện này y nhất định phải nhúng tay vào.
Ngày trước Sở Hưu và Lã Phụng Tiên kết giao thực chất cũng mang theo tính toán lợi ích, bởi vì y biết thành tựu tương lai của Lã Phụng Tiên. Kết giao với
một đại nhân vật cường đại trong tương lai như vậy, không có chỗ xấu.
Nhưng về sau Lã Phụng Tiên vẫn luôn đối đãi chân thành với y, coi Sở Hưu là bằng hữu kết giao bằng cả tính mạng. Cho dù ngày trước Sở Hưu bị toàn bộ võ lâm Chính đạo bao vây tấn công, Lã Phụng Tiên cũng không hề do dự dốc toàn lực ra tay giúp y.
Tròng lòng Lã Phụng Tiên, Sở Hưu thậm chí là huynh đệ kết giao bằng cả tính mạng, bất luận Chính Ma.
Sở Hưu không quên được những chuyện này, cho nên dù lần này mục tiêu của Việt Nữ Cung không phải là y, Sở Hưu cũng vẫn tới.
Đây cũng là một lần hiếm có mà Sở Hưu tham gia vào chuyện không liên quan tới lợi ích bản thân.
Đưa mắt nhìn sang bốn người Thủy Vô Tướng, Sở Hưu cau mày hỏi: “Bốn người các ngươi rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy? Ta không tin các ngươi không nhận ra mấy con ả Việt Nữ Cung này đang đóng kịch!”
Vạn năm trước bốn người Thủy Vô Tướng đã theo chân Lã Ôn Hầu tung hoành thiên hạ. Trong số họ có người như Viêm Xích Tiêu chỉ biết dùng cơ bắp suy nghĩ, chỉ chém chém giết giết là giỏi.
Nhưng như Thủy Vô Tướng, vạn năm trước đã là quân sư đầu chó chuyên bày mưu tính kế cho Lã Ôn Hầu, có thể nói là kẻ lõi đời giàu kinh nghiệm rồi. Cho dù không tính thời gian bị phong ấn ngủ say vạn năm, tuổi tác bọn họ đều không nhỏ.
Kể cả bọn họ không biết chuyện kiếm hồn Thiên Kiếm, nhưng chí ít Nhan Phi Yên diễn kịch tính toán Lã Phụng Tiên, chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra?
Bốn người Thủy Vô Tướng đối mặt với câu chất vấn của Sở Hưu cũng lộ vẻ tức giận.
Đương nhiên giờ bọn họ không đánh nổi Sở Hưu, hơn nữa bọn họ cũng biết quan hệ giữa Lã Phụng Tiên và Sở Hưu.
Thủy Vô Tướng ngăn cản ba người khác đang tức giận, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ngươi tưởng chúng ta không nhắc nhở chúa công hay sao?
Có điều tính cách chúa công với lão chúa công đúng là giống nhau như đúc. Chúng ta khuyên thế nào chúa công cũng không nghe, ngược lại còn bảo chúng ta nghi ngờ linh tinh.
Giờ tu vi chúng ta còn chưa khôi phục, nếu không cho dù bị chúa công trách tội đi nữa, cứ thẳng tay diệt trừ cái Việt Nữ Cung này là được.”
Sở Hưu cau mày xua tay, xem ra cái tên Lã Phụng Tiên này quyết tâm nhảy vào trong hố rồi.
Sao trước giờ y không nhìn ra cô ả Nhan Phi Yên kia có mị lực lớn như vậy?
Giờ không phải lúc nói chuyện, Sở Hưu trực tiếp đi theo đám người Thủy Vô Tướng vào trong Việt Nữ Cung.
Đại điện trung ương của Việt Nữ Cung đãi trải đầy ghế, những võ giả tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội đều đã ngồi vào chỗ.
Vốn Sở Hưu là khách không mời mà tới, y không có chỗ ngồi.
Nhưng Việt Nữ Cung không muốn mọi chuyện phức tạp cho nên còn bố trí riêng cho Sở Hưu một vị trí.
Chỉ có điều Sở Hưu vừa ngồi xuống đối diện đã có tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Sở Hưu! Ngơi còn dám xuất hiện ở đây à?”
Sở Hưu ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu xám đang nhìn y, vẻ mặt hận thù như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hưu.
Không cần phải nói Sở Hưu cũng biết chắc chắn là người của Thuần Dương Đạo Môn.
Trước Đại chiến chính ma Sở Hưu đã kết thù kết oán cùng Thuần Dương Đạo Môn, trong Đại chiến chính ma y cũng ra tay giết chết võ giả Thuần Dương Đạo Môn. Lúc này người của Thuần Dương Đạo Môn thấy Sở Hưu nếu còn bình tĩnh được mới gọi là lạ.
Chỉ có điều hiện giờ Sở Hưu lại thấy lạ, hắn thật sự không hiểu đám người Thuần Dương Đạo Môn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Thực lực Thuần Dương Đạo Môn đã suy yếu tới mức này rồi, thế hệ trước có lẽ còn có chút căn cơ tích lũy, còn không ít tông sư võ đạo.
Nhưng trong thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn lại không có mấy người nổi bật, nói chính xác hơn là không có một ai.
Cứ như vậy, chục năm trăm năm nữa, võ giả Thuần Dương Đạo Môn thế hệ trước đều chết già, Thuần Dương Đạo Môn đời tiếp theo chắc chắn sẽ suy yếu.
Đổi lại là tông môn khác chắc chắn bọn họ đã nghĩ phải làm sao để đề phòng tình huống như vậy, chỉ có Thuần Dương Đạo Môn vẫn khư khư cố chấp chỉ nghĩ làm sao trừ ma vệ đạo.
Ví dụ như lúc này, lão đạo sĩ kia biết rõ mình không đánh nổi Sở Hưu nhưng vẫn mở miệng khiêu khích.
Sở Hưu nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Sao nào, ta xuất hiện ở đây ngươi có ý kiến gì? Trong Đại chiến chính ma thua tới cả đồ lót rồi định tìm lại thể diện ở đây chắc? Được thôi, thế nào ta cũng tiếp.”
Chỉ bằng mấy lão già Thuần Dương Đạo Môn này, Sở Hưu chẳng để trong mắt.
Chỉ có Tịch Vân Tử cầm kiếm ngăn cản y lần trước là phiền toái.
Lúc này người bên Việt Nữ Cung cũng chú ý tới động tĩnh ở đây, vội vàng đi tới khuyên giải, cuối cùng cũng khiến lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn yên tĩnh trở lại, cho hắn một nấc thang đi xuống, không khiến Nghênh Kiếm Đại Hội chưa bắt đầu đã thấy máu.
Chương 980 Doanh Bạch Lộc khiêu chiến
Có điều sau khi sóng gió qua đi, Sở Hưu lại cảm thấy không khí trong đại điện có vẻ không đúng.
Phần lớn võ giả ở đây nhìn về phía Sở Hưu đều mang vẻ chán ghét hay ác ý, tóm lại không ai có ý tốt.
Sở Hưu vuốt cằm lẩm bẩm nói: “Sao ta cứ thấy bầu không khí ở đây có vẻ không đúng?”
Phương Thất Thiếu ở bên cạnh nhổ vẻ mặt kỳ quái nói: “Ngươi không nhìn lại xem giờ đang là lúc nào, ngươi giết bao nhiêu người trong Đại chiến chính ma, trêu chọc bao nhiêu võ giả? Bọn họ có ý tốt với ngươi mới là lạ.”
Trong Đại chiến chính ma, Sở Hưu cũng gây được tiếng vang lớn, cho dù tại đây có một số tông môn không có thù hận với Sở Hưu, bọn họ cũng chẳng có hảo cảm với y, bởi nơi này là Nghênh Kiếm Đại Hội của Việt Nữ Cung.
Việt Nữ Cung mặc dù không tham gia Đại chiến chính ma, có điều dù nói thế nào Việt Nữ Cung cũng là tông môn Chính đạo. Cho nên lần này những võ giả Việt Nữ Cung mời tới đều là người trong tông môn Chính đạo.
Đại chiến chính ma vừa kết thúc, một kẻ vừa gây tiếng vang lớn trong Đại chiến chính ma lại xuất hiện ở đây, nhìn thế nào cũng thấy ngông nghênh khiêu khích. Thái độ của bọn họ với Sở Hưu có tốt mới là lạ.
Chỉ có điều e ngại hung danh của Sở Hưu cùng thể diện của Việt Nữ Cung, cho nên không ai nhảy ra ra hô hào trừ ma vệ đạo, chỉ có lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn không nhịn được đứng lên nói vài câu.
Lúc này Lâm Phong Nhã cũng dẫn người vào trong đại điện.
Nàng mặc một bộ cung trang màu trắng, gương mặt thanh tú đoan trang, mặc dù tuổi tác hơn lớn nhưng lại mang ý vị thành thục, ngược lại khiến người ta nhìn không chớp mắt, cảm thán liên tục.
Ngày trước khi Lâm Phong Nhã còn trẻ cũng là tân tú của Việt Nữ Cung, cũng khiến không ít tuấn kiệt giang hồ thời đó ái mộ.
Đáng tiếc ngại vì quy củ của Việt Nữ Cung, cuối cùng Lâm Phong Nhã không chọn ai trong số các tuấn kiệt trẻ tuổi đó.
Những võ giả cùng thời với Lâm Phong Nhã đều âm thầm cảm khái, đây là những năm tháng tuổi trẻ của mình.
Đi tới chính giữa, Lâm Phong Nhã mỉm cười trầm giọng nói: “Đa tạ chư vị đã đi cả ngàn dặm đường tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội của Việt Nữ Cung chúng ta, ta không nhiều lời nữa...”
Nàng còn chưa nói xong, bên ngoài lại có hai người tiến vào.
Lâm Phong Nhã cau mày, đã gần tới giờ rồi sao lại có ai tới? Rõ là không biết điều.
Có điều khi thấy người tới, Lâm Phong Nhã không dám nói thêm một lời, bởi vì người tới là một già một trẻ. Trẻ là Doanh Bạch Lộc, già là lão quản gia của Doanh thị, Phúc bá.
Địa vị của Thương Thủy Doanh thị tại Đông Tề ra sao không cần phải nói, cho dù chỉ là một hậu bối của Thương Thủy Doanh thị, Lâm Phong Nhã cũng không dám nói năng quá đáng.
Chỉ có điều Lâm Phong Nhã lại âm thầm nghi hoặc, vì sao Doanh Bạch Lộc lại tới đây? Chẳng lẽ là vì Nhan Phi Yên?
Thật ra lần này Việt Nữ Cung cũng phái người tới đưa thiệp mời cho Thương Thủy Doanh thị.
Tới hay không tới là chuyện của Thương Thủy Doanh thị, nhưng đưa thiếp hay không đưa thiếp lại là chuyện của Việt Nữ Cung bọn họ.
Trước đó Lâm Phong Nhã không thấy bóng dáng của Thương Thủy Doanh thị, còn tưởng đối phương không tới, không ngờ Doanh Bạch Lộc lại tới vừa vặn như vậy.
Doanh Bạch Lộc chắp tay nói: “Lâm cung chủ thứ lỗi, tại hạ tới hơi muộn một chút.”
Lâm Phong Nhã cười nói: “Doanh công tử không cần như vậy, Nghênh Kiếm Đại Hội còn chưa bắt đầu, không muộn.”
Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Không, vẫn là muộn, bởi vì lần này ta vốn không định đến. Thậm chí chuyện lần này ta cũng không biết, may là hạ nhân trong nhà nhắc nhở nên ta mới biết chuyện này.”
Sắc mặt Lâm Phong Nhã lúc này không dễ nhìn, lần đầu tiên nàng có cảm giác Doanh Bạch Lộc có vẻ không biết nói năng.
Vốn không muốn đi, vậy chẳng phải nói Thương Thủy Doanh thị coi thường Việt Nữ Cung? Mặc dù Thương Thủy Doanh thị đúng là có tư cách này.
Có điều Lâm Phong Nhã vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói: “Nếu thế mời Doanh công tử ngồi vào.”
Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Ngồi thì không cần ngồi, thật ra ta tới đây không phải để tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội, chỉ là đến giải quyết một số vấn đề của chính ta mà thôi.”
Nghe xong câu này, sắc mặt mọi người ở đây lập tức biến đổi thành muôn vạn trạng.
Trước đó Doanh Bạch Lộc theo đuổi Nhan Phi Yên, đây là chuyện rất nhiều người biết.
Thế nhưng cuối cùng Nhan Phi Yên lại chọn Lã Phụng Tiên. Trước đó Doanh Bạch Lộc vẫn không có phản ứng gì, giờ xem ra vị này định ỷ thế ép người, hay là định giơ đao đoạt ái tình?
Nhan Phi Yên đứng ra, cau mày nói: “Doanh công tử, ta đã nói rất rõ ràng với công tử rồi, hai ta...”
Doanh Bạch Lộc xua tay ngắt lời Nhan Phi Yên.
“Nhan cô nương nói rất rõ, ta cũng hiểu rất rõ, tình cảm vốn không thể miễn cưỡng. Sau này ngươi đi cùng với Lã huynh, có thấy ta tới quấy rầy lần nào không?
Lần này ta tới không phải vì ngươi, mà là vì chính ta.
Người trong giang hồ đều biết ta theo đuổi ngươi, nhưng kết quả ngươi lại lựa chọn Lã Phụng Tiên Lã huynh.
Ta tới chỉ để khiêu chiến Lã huynh, không phải để chứng minh cái gì với Nhan cô nương. Ta chỉ muốn chứng minh cho toàn bộ giang hồ một việc, Doanh Bạch Lộc ta không kém hơn bất cứ ai!”
Từ nhỏ đến lớn, Doanh Bạch Lộc trước nay chưa từng thua.
Thứ gì hắn cũng là đệ nhất, cầm kỳ thư họa mưu tính thuật số, có thua dưới tay ai bao giờ?
Cho nên mặc dù theo người ngoài thấy tính cách Doanh Bạch Lộc rất lạnh nhạt, không tranh không đoạt, cho dù là thứ hạng trên Long Hổ Bảng hắn cũng không để ý, nhưng thực tế không phải Doanh Bạch Lộc không tranh đoạt, là do hắn không quan tâm.
Nhưng về mặt tình cảm, hắn không thể không thừa nhận mình đã thua dưới tay Lã Phụng Tiên.
Hắn theo đuổi Nhan Phi Yên bao lâu như vậy, cuối cùng Nhan Phi Yên lại lựa chọn Lã Phụng Tiên.
Tình cảm vốn không cách nào nói đạo lý hay xét thắng bại. Cho nên xưa nay hắn chưa từng hỏi Nhan Phi Yên một câu, rốt cuộc mình thua kém Lã Phụng Tiên ở đâu, cũng không hề quấy rầy nàng.
Từ ngày Nhan Phi Yên chọn Lã Phụng Tiên, Doanh Bạch Lộc đã biết mình thua, chủ động buông tha cho chút tình cảm này.
Hôm nay hắn tới không phải để đoạt lại Nhan Phi Yên, cũng không phải giận chó đánh mèo tới gây sự với Lã Phụng Tiên. Hắn chỉ muốn đánh một trận chứng minh Doanh Bạch Lộc hắn không thua kém bất cứ ai!
Doanh Bạch Lộc không tranh không đoạt, nhưng bản thân hắn cũng có niềm kiêu hãnh riêng của mình.
Nhan Phi Yên vừa định nói gì, Doanh Bạch Lộc đã nói trước: “Nhan cô nương, ta nói rồi, chuyện này giờ không liên quan gì tới ngươi.
Còn một thời gian nữa mới tới Nghênh Kiếm Đại Hội, chẳng lẽ Việt Nữ Cung không đợi một chút được à?
Ta và Lã huynh quen biết đã lâu, lần này cũng chỉ phân thắng bại không phải định rõ sinh tử, cho nên các ngươi không cần lo lắng ta sẽ gây ảnh hưởng gì tới Nghênh Kiếm Đại Hội tiếp theo.”
Nói xong, Doanh Bạch Lộc còn lấy ra một bình đan dược nói: “Đây là đan dược bát chuyển, Thanh Long Ất Mộc Hồi Thiên Hóa Sinh Đan, bất kể thương thế tiêu hao ra sao đều có thể chữa trị trong thời gian ngắn.
Vạn nhất xảy ra ngộ thương, có bình đan dược này chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới chuyện Lã huynh tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội tiếp theo.”
Sở Hưu ở đằng sau gãi đầu, Thanh Long Ất Mộc Hồi Thiên Hóa Sinh đan? Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?