Đối phương có thể lặng lẽ không một tiếng động hủy diệt cả hai thế gia lớn, vậy có phải đối phương cũng có thể lặng lẽ không một tiếng động hủy diệt những tông môn, không bằng Tôn gia và Lục gia?
Tóm lại chuyện này hết sức kỳ quái, hơn nữa Giang Đông Tôn thị không phái tất cả thành viên tới Tôn gia; nhưng những người ở lại Tôn gia trấn thủ cũng bị một đám người thần bí chém giết, đủ thấy đối phương đang nhắm vào Tôn gia và Lục gia.
Có người nghi ngờ chuyện này do nhánh Ẩn Ma làm.
Dù sao lúc trước trong số những thế lực bỏ đá xuống giếng với Sở Hưu, có người của Tôn gia và Lục gia.
Nhưng nếu là nhánh Ẩn Ma làm, bọn họ đã chẳng chờ kịp trắng trợn tuyên dương mới đúng, không thể nào im lặng như vậy được.
Dù sao chuyện này khiến toàn bộ giang hồ Đông Tề thần hồn nát thần tính, người người cảm thấy bất an.
Con người sợ nhất không phải lực lượng cường đại gì, thứ bọn họ không biết mới là đáng sợ nhất.
Lúc này hung thủ của chuyện này lại chẳng hề để ý tới tin tức bên ngoài, giờ Sở Hưu đang trong phân đà Thiên Sát của Thanh Long Hội.
Sau khi giết chết lão tổ Tôn gia và Lục gia, Sở Hưu phát hiện có người của Phong Mãn Lâu ở bên ngoài xem xét, y bèn trực tiếp mang theo Diệp Tiêu âm thầm đi khỏi, tìm Mục Tử Y và Lạc Phi Hồng.
Khi Sở Hưu tới Giang Đông, Mục Tử Y cùng Lạc Phi Hồng đã giải quyết hết người của Tôn gia ở đó.
Không thể không nói, về phương diện giết người Thanh Long Hội quả thật là chuyên nghiệp, mặc dù chỉ số ít người nhưng phần lớn người của Tôn gia đều chết trong tay Thanh Long Hội.
Lúc này trong phân đà Thiên Sát, Lạc Phi Hồng vừa dựa vào người Mục Tử Y vừa nói: “Ta nói này Sở Hưu, nhà ngươi bây giờ đúng là cường đại tới khó lòng tưởng tượng rồi. Lão tổ Lục gia cũng bị ngươi đánh một quyền nổ đầu cơ đấy. Ngươi còn giấu gì nữa, trực tiếp bộc lộ thân phận lần lượt báo thù thôi.”
Sở Hưu liếc nhìn Lạc Phi Hồng, coi như không thấy hành động của nàng. Mục đích của nữ nhân này không đơn thuần, một nữ nhân dám tới thanh lâu gọi cô nương, có thể là nữ nhân bình thường được sao?
Đương nhiên Mục Tử Y không để ý, nàng chỉ cảm thấy vị tiểu tỷ tỷ đầy khí khái này có vẻ nhiệt tình thái quá.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa nghe câu nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng?
Thứ chưa biết mới là đáng sợ nhất, rõ ràng có thể âm thầm bố trí xuất thủ, vì sao phải bộc lộ thân phận, sao phải ngốc nghếch đấu cứng với người ta?”
Lạc Phi Hồng chép miệng một cái: “Cứ nói thẳng là Sở Hưu làm việc âm hiểm đi, thế là được rồi.”
Lẩm bẩm vài lời xong, Lạc Phi Hồng bèn ôm chặt cánh tay Mục Tử Y không chịu buông ray, tay còn bất giác ôm lên lưng Mục Tử Y.
Sở Hưu lại đưa mắt sang Mục Tử Y hỏi: “Tử Y, câu trả lời bên nghĩa phụ của cô ra sao?”
Mục Tử Y nói: “Nghĩa phụ nói, người đồng ý liên thủ với công tử, nhưng điều kiện bắt buộc là Bộ Thiên Nam có thể chết nhưng Thanh Long Hội phải được giữ lại.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Điểm này đương nhiên không vấn đề, ta chỉ có thù oán với một mình Bộ Thiên Nam mà thôi, không gây họa lan tới Thanh Long Hội. Huống hồ các ngươi đều quên ta từng là người của Thanh Long Hội, thật ra ta cũng khá có cảm tình với Thanh Long Hội.”
Mục Tử Y nói: “Như vậy là được, nghĩa phụ nói chờ người tìm được cơ hội sẽ bàn bạc cẩn thận hơn với công tử.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Chẳng phải nghĩa phụ của cô bị Bộ Thiên Nam giam cầm trong Thanh Long Hội à?”
Mục Tử Y nói: “Chỉ là giam cầm trong Thanh Long Hội thôi, nhưng nghĩa phụ vẫn có cách khác. Trong tay người có bí bảo do Huyền Vũ Môn nghiên cứu ra, có thể trò chuyện với công tử từ xa. Có điều chấn động trận pháp quá lớn, rất dễ khiến Bộ Thiên Nam chú ý, cho nên phải tìm thời điểm thích hợp mới được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, một khi Đoan Mộc Thiên Sơn muốn nói chuyện với y, Mục Tử Y sẽ tới thông báo cho mình.
Thời gian tới Sở Hưu định bế quan, một là làm quen với thân thể đã trở nên mạnh mẽ này, một là tu luyện môn công pháp y lấy được từ Tôn gia và Lục gia, «Huyền Vũ Chân Công»!
Tôn gia cùng Lục gia cùng là một trong Cửu Đại Thế Gia, hơn nữa thực lực còn không kém.
Lần này hai bên tử chiến như vậy không chỉ vì Sở Hưu châm ngòi ly gián, một phần nguyên nhân là do bộ công pháp kia.
Cho dù là công pháp cửu chuyển cũng chưa chắc đã khiến Tôn gia và Lục gia kích động như vậy. Theo Sở Hưu thấy bộ công pháp này tuyệt đối là công pháp chí tôn.
Hơn nữa công pháp có thể được Lăng Tiêu Tông cất giữ truyền thừa, đâu thể nào là công pháp phàm tục?
Bộ Huyền Vũ Chân Công này không phải công pháp truyền thừa của Lăng Tiêu Tông, mà do một vị cường giả thượng cổ lưu lại.
Vị cường giả kia trước đây là đối thủ của tông chủ Lăng Tiêu Tông, nhưng lại
cùng chung chí hướng.
Hắn không có đệ tử, sau trận chiến cuối cùng với người khác, khi hấp hối đã chọn giao công pháp truyền thừa cho Lăng Tiêu Tông.
Bộ Huyền Vũ Chân Công này cường đại ở chỗ nó không phải một bộ công pháp mà là mười bộ công pháp hội tụ thành một tổng cương võ đạo.
Mười bộ công pháp này theo thứ tự là Vô Nhị Đao Pháp, Vấn Thiên Thương Quyết, Thiên Mệnh Kiếm Đạo, Đại Dịch Kích Phổ, Hổ Hao Côn Tập, Sơn Hải Quyền Kinh, Huyền Vũ Thần Chưởng, Liệt Cường Thối Tuyệt, Viên Dung Kim Chỉ, Giáp Cốt Long Trảo.
Một bộ công pháp lại dung hợp cả đao thương kiếm kích bổng quyền chưởng cước trảo chỉ, mười loại võ kỹ hợp lại một chỗ, có thể xưng là tài hoa kinh thế.
Sở Hưu cho rằng võ kỹ của mình đã rất hỗn tạp rồi, đồng tu ba nhà Đạo Phật Ma, còn chưởng pháp ấn pháp quyền pháp đao pháp đều biết. Nhưng vị cường giả thượng cổ này còn có thể hòa mười loại công pháp làm một thể, dung hợp thành Huyền Vũ Chân Công, có thể nói là đi còn xa còn mạnh hơn so với Sở Hưu.
Hơn nữa Sở Hưu dám cam đoan đối phương đã tu luyện cả mười loại võ đạo này tới cực hạn, tới mức thông hiểu đạo lý trong đó.
Nguyên nhân rất đơn giản, không tu luyện một loại võ đạo tới cực hạn, làm sao dung hợp nó với võ đạo khác đây?
Bộ Huyền Vũ Chân Công này có thể nói là cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Sở Hưu, đặc biệt là giờ Sở Hưu đang cần che giấu thân phận, không thể dùng những võ kỹ tiêu biểu trước đây. Còn bộ Huyền Vũ Chân Công này lại cưỡng ép ngưng tụ mười bộ võ kỹ vào một thể, vừa vặn có thể che giấu hoàn mỹ thân phận Sở Hưu về mặt võ kỹ.
Có điều tu luyện Huyền Vũ Chân Công còn một điểm khó, đó là binh khí.
Có một số võ kỹ cần binh khí mới có thể thi triển. Có hộp báu không gian trên người, có thể mang theo đao thương kiếm kích, nhưng đừng nói bảo binh, cho dù là thần binh cấp thấp Sở Hưu cũng lười dùng, cường độ quá kém.
May là vị cường giả thượng cổ sáng tạo ra Huyền Vũ Chân Công đã nghĩ tới vấn đề này, cho nên trong công pháp còn có một đồ phổ chế tạo binh khí, tên là Thiên Đạo Chiến Hạp.
Thiên Đạo Chiến Hạp không phải một loại binh khí mà là một cái hộp bố trí rất nhiều cơ quan cùng trận pháp rất nhỏ. Khi khởi động nó nhưng cơ quan linh kiện có thể lập tức tổ hợp tạo thành bất cứ binh khí nào như đạo thương kiếm kích.
Chương 1112 Huyền Vũ Chân Công
Chỉ có điều chế tạo Thiên Đạo Chiến Hạp quá mức gian nan, nhưng cơ quan linh kiện không được có sai lầm nào. Nếu sai, toàn bộ Thiên Đạo Chiến Hạp sẽ lập tức sụp đổ.
Sở Hưu suy nghĩ, đương thời người có tư cách chế tạo Thiên Đạo Chiến Hạp chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đại sư luyện khí Mạc Dã Tử chính là một trong số đó, lần này lại phải phiền tới Mạc Dã Tử mới được.
Hơn nữa Sở Hưu cũng rất tin tưởng Mạc Dã Tử, ông lão này lúc trước đã từ chức các chủ Thần Binh Các nhưng vẫn đồng ý ra mặt giúp Lạc Phi Hồng đối chọi với Lạc gia, đủ thấy hắn coi Lạc Phi Hồng còn hơn cả con trai ruột của mình.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp lấy hết vật liệu cực phẩm mình thu thập được ở chỗ Lục gia và Tôn gia, nhờ Lạc Phi Hồng đưa tới chỗ Mạc Dã Tử giúp y chế tạo Thiên Đạo Chiến Hạp. Còn về vật liệu còn lại coi như thù lao cho Mạc Dã Tử đại sư.
Thật ra mấy năm nay Kính Hồ Sơn Trang cũng chẳng dễ chịu gì, đương nhiên là so với khi Mạc Dã Tử đảm nhiệm chức vụ các chủ Thần Binh Các.
Ngày trước khi Mạc Dã Tử làm các chủ Thần Binh Các, trong Thần Binh Các có đủ loại tài liệu luyện khí, Mạc Dã Tử có thể tùy ý sử dụng.
Nhưng giờ hắn đã không phải các chủ, Kính Hồ Sơn Trang mặc dù cũng được nhờ cậy luyện khí nhưng không so được với Thần Binh Các.
Cho nên mấy năm gần đây Mạc Dã Tử rất ít khi chế tạo được thần binh, chỉ có hai ba thanh, trong đó còn cả Thiên Ma Vũ của Sở Hưu.
Cho nên lần này chứng kiến thiết kế đột phá như Thiên Đạo Chiến Hạp, Mạc Dã Tử lập tức động tâm, thậm chí cho dù bỏ thêm vật liệu hắn cũng muốn chế tạo, nói chi Sở Hưu đưa cho hắn lượng lớn vật liệu.
Nhưng Mạc Dã Tử cũng có bệnh cũ tái phát, hắn luyện chế binh khí đầu tiên phải xem người sử dụng.
Lạc Phi Hồng trả lời nửa giấu nửa lộ, Mạc Dã Tử đã đoán được thân phận Sở Hưu.
Mặc dù kinh ngạc, nhưng Mạc Dã Tử cũng không kinh ngạc quá lâu.
Hắn là người trong giang hồ, nhưng lại chỉ coi là nửa người trong giang hồ.
Trên giang hồ đủ loại ân ân oán oán, lợi ích dây dưa, hắn đều không hứng thú. Theo hắn thấy nhưng thứ đó còn chẳng thú vị bằng mấy cục sắt trong tay mình.
Cho nên sau khi biết chuyện, Mạc Dã Tử không nói năng gì, tập trung chú ý vào Thiên Đạo Chiến Hạp.
Sau khi an bài thỏa đáng mọi chuyện, Sở Hưu cũng an tâm bế quan. Diệp Tiêu bị y ném cho hai cao thủ phân đà Thiên Sát, hai trong Tứ Đại Huyết Sát
của Thanh Long Hội, Hàn Khốc cùng Tống Tiếu giáo dục.
Theo Sở Hưu, tiềm lực của tiểu tử Diệp Tiêu này không tệ. Tiềm lực này không phải chỉ tiềm lực võ đạo của hắn mà là tâm tính của hắn.
Bình thường hết sức ẩn nhẫn, nên hung ác hạ thủ cũng rất chuyên chú, đáng để bồi dưỡng.
Hơn nữa lần này Diệp Tiêu đã giúp y một ân tình lớn như vậy cũng đáng được bồi dưỡng, dù sao hắn cũng coi như nửa đệ tử của mình.
Một tháng sau, trong đại đường dưới đất của phân đà Thiên Sát, Hàn Khốc cùng Tống Tiếu đứng lật xem nhiệm vụ.
Thời gian vừa qua do Sở Hưu, bất luận Mục Tử Y hay hai người bọn họ đều canh giữ trong phân đà Thiên Sát, rất ít khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Ví dụ như Diệp Tiêu, được Hàn Khốc cùng Tống Tiếu mang đi thi hành nhiệm vụ hai lần rồi bị bọn họ ném sang một bên, một mình chấp hành nhiệm vụ.
Cách bồi dưỡng sát thủ dưới trướng của Thanh Long Hội luôn rất đơn giản, phái ngươi đi giết người. Ngươi giết được người ngươi lại sát thủ tốt, ngươi bị người giết thì là rác rưởi. Vô cùng đơn giản thô bạo.
Mặc dù Diệp Tiêu do Sở Hưu tự mình ném tới, nhưng Hàn Khốc Tống Tiếu không hề nể nang gì, nên huấn luyện ra sao vẫn huấn luyện như vậy. Lý do là bọn họ tin rằng một tên rác rưởi đã chẳng đáng để Sở Hưu tự mình bảo bọn họ dạy dỗ.
Trong tổng bộ phân đà Thiên Sát, Hàn Khốc cùng Tống Tiếu đều không mang mặt nạ.
Tống Tiếu là một người trung niên tướng mạo bình thường, gương mặt luôn luôn mỉm cười, giữa hai hàng lông mày là đôi chút nếp nhăn, tướng mạo như một lão nông hòa ái. Bất cứ ai cũng không tin được người như vậy lại là một trong những sát thủ đứng đầu Thanh Long Hội, một trong Tứ Đại Huyết Sát tay dính đầy máu tươi.
Lúc này Tống Tiếu đang lẩm bẩm: “Ngươi nói xem, có phải tiểu thư có ý với Sở Hưu kia không? Ta nhìn bộ dáng nàng có muốn lấy thân báo đáp lắm rồi.
Có điều như vậy cũng tốt, tiểu thư mấy năm gần đây sống khổ quá. Nữ nhân xinh đẹp như vậy lại suốt ngày ngâm mình trong gió tanh mưa máu, còn ra thể thống gì nữa, tới nam nhân cũng không mấy ai chịu nổi.
Sở Hưu đại nhân trước kia cũng là người của Thanh Long Hội, không coi như người ngoài, lại có ơn cứu mạng tiểu thư. Công tư giai nhân, lấy thân báo đáp, thật tốt biết bao.”
Tống Tiếu thường xuyên cười nhưng Hàn Khốc không như vậy.
Tướng mạo của Hàn KHốc trẻ hơn Tống Tiếu một chút, nhưng gương mặt lạnh lùng, một vết sẹo dài kéo từ trán tới cằm, như chỉ thiếu chút nữa là chém hắn thành hai nửa.
Nghe vậy Hàn Khốc chỉ lạnh nhạt nói: “Sai, không phải công tử giai nhân mà là đại ma đầu cùng nữ sát thủ, như vậy mới là gió tanh mưa máu.”
Tống Tiếu cả giận nói: “Sao ngươi chẳng biết ý gì cả vậy? Bất kể hắn là gì, dù sao tương lai tiểu thư cũng có nơi gửi thân tốt, chẳng phải à? Huống chi có liên hệ như vậy, không nói toàn bộ Thanh Long Hội, chí ít nhánh của nhị long thủ chúng ta cũng có quan hệ thông gia với Sở đại nhân, có chỗ dựa lớn như vậy chẳng tốt hơn ư?”
Hàn Khốc vừa lau kiếm vừa nói: “Mọi việc phải dựa vào bản thân mình, không nên dựa dẫm vào người khác.”
Tống Tiếc tức tới mức trợn tròn hai mắt, hai người nói chuyện với nhau như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hắn vừa lật xem nhiệm vụ vừa lẩm bẩm: “Phối hợp với ngươi cả đời rồi mà chẳng bao giờ thấy ăn ý!”
Lúc này Mục Tử Y lại đi tới hỏi: “Hàn thúc, Tống thúc, hai người đang nói gì vậy?”
Tống Tiếu vội vàng lắc đầu nói: “Không có gì. Tiểu thư, có chuyện gì à?”
Mục Tử Y mỉm cười nói: “Nghĩa phụ truyền tin cho ta, ta đến báo cho Sở công tử.”
Nói xong, Mục Tử Y chạy đi tìm Sở Hưu.
Tống Tiếu quay sang Hàn Khốc nói: “Sao nào? Ta đã bảo tiểu thư có ý với Sở đại nhân rồi à! Ngươi nhìn xem bình thường có lúc nào tiểu thư vui vẻ vậy không? Số lần nàng cười một năm còn không nhiều bằng ở đây.”
Hàn Khốc lạnh nhạt nói: “Chữ tình vốn là khó hiểu nhất, chỉ lúc vung kiếm chém tơ tình mới biết đau nhường nào.
Ngươi không có tình, dùng ánh mắt của ngươi nhìn tiểu thư, nực cười!”
Tống Tiếu trợn trắng mắt, hắn cảm giác mình hợp tác với đối phương bao năm như vậy mà không bị tức chết cũng xem như tâm chí cứng cỏi.
Lúc này Sở Hưu vẫn đang bế quan, y đã nhập môn sơ bộ Huyền Vũ Chân Công, thật ra độ khó cũng không lớn.
Phần lớn công pháp như quyền pháp chưởng pháp đao pháp, Sở Hưu vốn có sở học, nhập môn cực nhanh. Cái khác Sở Hưu chưa từng tiếp xúc, cần tu hành lý giải thấu triệt.
Đương nhiên nhập môn thì dễ, chứ muốn thông hiểu đạo lý không phải chỉ một tháng là được.
Cho nên thời gian còn lại Sở Hưu luôn làm quen với sức mạnh của thân thể.
Giờ cảnh giới của Sở Hưu đang rất kỳ lạ, cơ thể của y đã giống Trần Thanh Đế, đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Những kẻ như lão tổ Tôn gia y chỉ phất tay là diệt được.
Nhưng cảnh giới bản thân y vẫn là cảnh giới Chân Đan, cho nên y vẫn phải cảm ngộ thiên địa mới đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Chuyện này không phải chỉ khổ tu là được, còn cần cơ duyên và ngộ tính.
Lúc này nghe âm thanh của Mục Tử Y ở bên ngoài, Sở Hưu lập tức ngừng bế quan đi ra. Hẳn là bên Đoan Mộc Thiên Sơn có tin tức truyền lại.
Chương 1113 Đoan Mộc Thiên Sơn 1
“Nghĩa phụ của ngươi đưa tin tới à?” Sở Hưu trực tiếp hỏi.
Mục Tử Y gật đầu nói: “Bộ Thiên Nam ra ngoài, vừa vặn nghĩa phụ có thể liên hệ với chúng ta.”
Nói xong Mục Tử Y trực tiếp dẫn Sở Hưu vào phòng mình.
Khuê phòng của Mục Tử Y không được bố trí tỉ mỉ như những cô gái khác, ngược lại cực kỳ giản dị. Ngoại trừ một loạt đan dược xếp thẳng hàng trên tủ, chỉ có danh sách nhiệm vụ cùng các thứ công pháp.
Mục Tử Y lấy một trận bàn ra, bên trên còn có cơ quan phức tạp.
“Đây là trân bàn Long Phượng Thiên Lý Truyền Ảnh, nghe nói nó dùng một loại côn trùng kỳ lạ chế tạo thành. Loại côn trùng kia trời sinh một cặp một đực cái, bất luận hai bên cách nhau bao xa cũng có thể tìm ra đối phương.
Có điều giờ loại côn trung này có vẻ đã tuyệt chủng, trận bàn này do Hàn thúc cùng Tống thúc tình cờ tìm được khi thi hành nhiệm vụ, tặng lại cho nghĩa phụ.”
Sau đó Mục Tử Y điều chỉnh trận bàn, trận pháp sáng lên, hình ảnh một ông lão mặc áo trắng xuất hiện trong ánh sáng đó.
Ông lão kia râu tóc bạc trắng, mặc áo nhà nho, tướng mạo hiền lành nho nhã như một lão phu tử dạy học tại thư viện. Ai mà ngờ được người như vậy lại là nhị long thủ của Thanh Long Hội, thậm chí Thanh Long Hội có quy mô như hiện giờ cũng là nhờ hắn.
“Sở đại nhân, ngưỡng mộ thanh danh ngài đã lâu.”
Đoan Mộc Thiên Sơn cười ha hả chắp tay với Sở Hưu nói.
Sở Hưu cũng chắp tay đáp trả: “Người ngưỡng mộ đại danh là ta mới đúng. Thanh Long Hội có quy mô như vậy, ta không bái phục Bộ Thiên Nam mà là bái phục Đoan Mộc tiền bối ngài.”
Đoan Mộc Thiên Sơn cười khổ lắc đầu nói: “Nhưng cũng chính do ta nên mới khiến tình cảnh Thanh Long Hội trở nên như hiện tại. Lúc trước khi Bộ Thiên Nam trở thành đại long thủ ta đã tán thành, nhưng giờ xem ra để hắn làm một sát thủ còn được, làm đại long thủ dẫn dắt toàn bộ Thanh Long Hội lại là một nét bút hỏng.”
Nói đến đây thần sắc Đoan Mộc Thiên Sơn cực kỳ nghiêm nghị, trầm giọng nói với Sở Hưu: “Sở đại nhân, thời gian gấp rút, lão phu không thừa nước đục thả câu nữa. Đối với chuyện của Bộ Thiên Nam, thái độ của ta cũng giống với Sở đại nhân, chỉ có một chữ giết!
Ta muốn giết Bộ Thiên Nam không phải vì hắn tước đoạt quyền lực của ta. Trên thực tế nếu hắn có thể quản lý tốt Thanh Long Hội, lão phu vất vả cả đời vì Thanh Long Hội, đã muốn về hưu từ lâu rồi.
Nhưng Bộ Thiên Nam tính cách hỉ nộ vô thường, dưới sự dẫn dắt của hắn, toàn bộ Thanh Long Hội đã đi nhầm hướng rồi.
Lại thêm hắn tin lời xằng bậy của tiểu nhân, tùy ý làm bừa trong Thanh Long Hội, những năm gần đây vốn liếng mà Thanh Long Hội thu gom đã chẳng đủ cho Bộ Thiên Nam giày vò nữa rồi.
Cho nên lão phu nguyện liên thủ với Sở đại nhân, diệt trừ Bộ Thiên Nam!”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y đang đợi chính câu nói này của Đoan Mộc Thiên Sơn!
Bộ Thiên Nam không phải lão tổ Tôn gia hay Lục gia, trước đây vị này còn dám chọi cứng với Hư Vân của Đại Quang Minh Tự, còn là một trong mười hạng đầu Phong Vân Bảng. Cho dù hiện giờ thực lực Sở Hưu thăng tiến, muốn giết hắn cũng chẳng phải chuyện đơn giản.
Nhưng nếu có Đoan Mộc Thiên Sơn phối hợp, trong ngoài giáp công, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Có điều ngay lúc này, Đoan Mộc Thiên Sơn lại nói: “Nhưng lão phu còn một điều kiện, hy vọng Sở đại nhân có thể đáp ứng.”
“Ồ? Điều kiện gì?”
“Gia nhập Thanh Long Hội của chúng ta, trở thành đại long thủ mới!”
Lời nói của Đoan Mộc Thiên Sơn cực kỳ kinh người, ngay cả Mục Tử Y cũng giật nảy mình, bởi vì trước đó Đoan Mộc Thiên Sơn không nói chuyện này cho nàng.
Sở Hưu nheo mắt nhìn Đoan Mộc Thiên Sơn. Nói thật, y tin tưởng Mục Tử Y, nhưng trước nay chưa từng yên tâm về Đoan Mộc Thiên Sơn.
Đừng nhìn ông lão này tướng mạo hiền lành, tướng mạo như một lão phu tử dạy học.
Nhưng hắn là sát thủ của Thanh Long Hội, thân là nhị long thủ, trên tay dính bao nhiêu mạng người?
Hơn nữa chính ông lão trước mặt này có thể từ bỏ chức vị đại long thủ, bồi dưỡng Bộ Thiên Nam lên chức. Có thể nói Thanh Long Hội hiện giờ do hắn sáng lập ra, cái tên Bộ Thiên Nam chỉ biết giết người kia căn bản không làm được chuyện này.
Ông lão này tuyệt đối là kẻ hung ác, thế nhưng người như vậy lại mở miệng muốn giao Thanh Long Hội cho mình, nếu Sở Hưu đáp ứng sảng khoái mới là ngu ngốc.
Gõ bàn một cái, Sở Hưu trầm giọng nói: “Đoan Mộc tiền bối đang nói đùa chắc? Ngươi với ta hao tâm tổn trí giết chết Bộ Thiên Nam, thế nhưng ngươi lại muốn giao Thanh Long Hội cho một người ngoài cho ta, ngươi đang mưu tính điều gì?
Trong Thanh Long Hội, bất luận tổng bộ hay ba mươi sáu phân đà Thiên Cương, trong đó một nửa đều cực kỳ tôn kính ngươi. Chỉ cần giết chết Bộ Thiên Nam, ngươi trở thành đại long thủ, trừ đám ngoan cố đứng về phía Bộ Thiên Nam ra, toàn bộ Thanh Long Hội ai dám không phục? Vì sao ngươi còn
muốn đưa Thanh Long Hội cho ta?”
Đoan Mộc Thiên Sơn thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Sở đại nhân nói sai rồi. Không phải lão phu muốn giao Thanh Long Hội cho ngươi, mà là để ngươi lên làm đại long thủ, bảo đảm lợi ích của Thanh Long Hội.
Đương nhiên ngươi cũng có thể hiểu là Thanh Long Hội liên thủ cùng ngươi. Ngươi có thể vận dụng lực lượng của Thanh Long Hội, nhưng phải cam đoan lợi ích của Thanh Long Hội.
Đúng rồi, Sở đại nhân, ngươi cảm thấy Thanh Long Hội ta hiện nay ra sao? Tương lai sẽ như thế nào?”
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chẳng ra sao cả. Trước đây Đoan Mộc tiền bối làm không tệ, Thanh Long Hội chỉ là thanh kiếm trong tay người giang hồ. Như vậy chỉ cần giang hồ còn chém giết thù hận, Thanh Long Hội cũng còn giá trị tồn tại. Thậm chí giang hồ chém giết càng nhiều Thanh Long Hội cũng càng mạnh.
Nhưng giờ lại đã khác, Thanh Long Hội đã dính quá nhiều nhân quả. Một thanh kiếm nhiễm quá nhiều nhân quả như vậy đã rất khó dùng.
Cho dù là giờ giết chết Bộ Thiên Nam, nhưng nhân quả đều đã kết, muốn bóc chúng ra không phải chuyện đơn giản.”
Đoan Mộc Thiên Sơn thở dài một cái nói: “Đúng vậy. Sở đại nhân nhìn nhận rất thấu triệt. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Người trong giang hồ đều biết chuyện này nhưng lại không cách nào đề phòng.
Thanh Long Hội ta đã dính quá nhiều nhân quả, cho dù Bộ Thiên Nam có chết cũng phải trả lại những món nợ này. Cho nên ta muốn đưa Thanh Long Hội vào tay Sở đại nhân ngài chính là muốn mượn tay ngài ngăn chặn nhân quả này, tìm kiếm tương lai cho Thanh Long Hội.”
Đoan Mộc Thiên Sơn chỉ vào mình cười khổ nói: “Ta đã già rồi, không đánh nổi nữa. Lúc trước ta giao vị trí đại long thủ cho Bộ Thiên Nam chính là vì tương lai hắn sẽ mạnh hơn ta.
Lão phu nhìn lầm người một lần, nhưng ta tin rằng mình sẽ không nhìn lầm lần thứ hai.
Giờ Sở đại nhân ngài đã mạnh hơn so với lão phu. Trên giang hồ này người có thể chống đỡ được nhân quả của Thanh Long Hội, lại nguyện ý gánh vác, chỉ có mình Sở đại nhân ngài.
Hơn nữa tính nghiêm chỉnh ra, Sở đại nhân cũng coi như xuất thân Thanh Long Hội. Ngài tới nhận chức đại long thủ này mới giảm bớt ảnh hưởng của cấp dưới.”
Chương 1114 Đoan Mộc Thiên Sơn 2
Sở Hưu như cười như không nói: “Sao Đoan Mộc tiền bối biết ta nguyện ý?”
Đoan Mộc Thiên Sơn trầm giọng nói: “Vì Thanh Long Hội có tư cách, có thực lực, có thể mang tới cho Sở đại nhân lực lượng đủ mạnh, thế lực đủ lớn!
Mặc dù hiện tại Thanh Long Hội không thể so sánh được với những tông môn đứng trên đỉnh cao của giang hồ, nhưng Thanh Long Hội thân là thế lực đứng đầu Tứ Linh, có đủ lực lượng để diệt trừ tất cả các thế lực võ lâm kém hơn một bậc!”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Thiên Sơn một hồi. Ông lão này tuy nhìn lầm người một lần, nhưng lần này ngược lại thấy rất rõ nội tâm của Sở Hưu.
Sở Hưu thật sự muốn lực lượng của Thanh Long Hội, không phải chuyện gì khác mà chỉ vì Thanh Long Hội thật sự rất mạnh.
Giờ thủ hạ dưới tay Sở Hưu chủ yếu có ba nhóm. Một nhóm là võ giả xuất thân Quan Trung Hình Đường, chiến lực bình thường nhưng năng lực xuất chúng, thích hợp thủ vệ.
Một phần là do Ngụy Thư Nhai giao cho y, là những võ giả tuổi tác tương đối trẻ trong nhánh Ẩn Ma.
Những võ giả này thực lực đều không yếu, tiềm lực lại rất lớn, nhưng tính cách bất đồng, không dễ khống chế.
Nhóm người cuối cùng đi theo y sớm nhất, là những võ giả xuất thân từ phân đà Thiên Tội của Thanh Long Hội, những người này mới là hữu dụng nhất.
Bọn họ đều từng là sát thủ tinh nhuệ của phân đà Thiên Tội, chiến lực cường đại, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa nói gì nghe nấy. Quả thực là cỗ máy giết chóc hữu dụng nhất.
Người của một phân đà Thiên Tội thôi đã có năng lực như vậy, nếu Sở Hưu thu hết Thanh Long Hội vào trướng, lực lượng đó quả thật không cách nào tưởng tượng.
Có điều Sở Hưu không đáp ứng ngay, y chỉ lạnh nhạt nói: “Đoan Mộc tiền bối, giờ Bộ Thiên Nam đang cực kỳ kiêng kỵ ngươi. Chẳng lẽ ngươi không sợ khi ta tiếp nhận vị trí đại long thủ cũng kiêng kỵ ngươi hay sao? Phải biết công cao hơn chủ là chuyện rất nghiêm trọng!”
Đoan Mộc Thiên Sơn lắc đầu nói: “Đương nhiên không sợ, nếu Sở đại nhân ngài là người như vậy, Trấn Võ Đường đã chẳng phát triển được tới quy mô như hiện tại.
Huống chi nếu Sở đại nhân thật sự kiêng kị ta cũng không sao. Bởi vì giai đoạn hiện tại chỉ có thể mới có thể giúp Sở đại nhân ngài.
Nếu Bộ Thiên Nam thật sự mất mạng, chỉ có uy vọng của lão phu mới có thể
giúp Sở đại nhân ngài khống chế toàn bộ Thanh Long Hội.
Hơn nữa lão phu cũng không sống được bao lâu nữa, chờ tới khi lão phu chết, uy vọng của Sở đại nhân cũng đã vững chắc.
Lão phu không con không cái, không có truyền nhân, cho nên Sở đại nhân không cần lo lắng có người tranh đoạt quyền lợi với ngài.”
Nói đến đây, Đoan Mộc Thiên Sơn nhìn thoáng qua Mục Tử Y vẫn không nói gì: “Nếu nhất định phải nói tới truyền nhân, con bé này coi như một người.
Có điều con bé ngốc nhà ta lúc nào cũng nghe lời Sở đại nhân. Lời của ngài khéo còn có tác dụng hơn lão phu. Ai cũng có thể sinh ý làm phản ngài chứ nó thì không.
Sau khi lão phu chết chắc chắn con bé ngốc nghếch này sẽ một lòng hướng về phía Sở đại nhân. Đến lúc đó Thanh Long Hội cũng hoàn toàn trở thành của Sở đại nhân ngài.
Sau này Sở đại nhân muốn duy trì Thanh Long Hội hay thay đổi cách làm thì lão phu cũng đã xuống mồ, chẳng lo nghĩ được nhiều như vậy.”
Đoan Mộc Thiên Sơn nói xong, Mục Tử Y ở bên cạnh sắc mặt đã ửng đồ. Nàng cũng không ngờ Đoan Mộc Thiên Sơn lại đột nhiên nhắc tới mình như vậy.
Nàng lén lút nhìn Sở Hưu một chút nhưng lại phát hiện giờ Sở Hưu đang trầm tư.
Thực tế khi giao tiếp với lão hồ ly như Đoan Mộc Thiên Sơn nhất định phải thật cẩn thận.
Có điều Sở Hưu cũng phát hiện Đoan Mộc Thiên Sơn rất giống Ngụy Thư Nhai, tuổi tác đều đã cao, tính toán cho cơ nghiệp mình cư trú thế nào cũng không phải là vì bản thân mình.
Chuyện này đối với Sở Hưu lợi nhiều hơn hại, chí ít hiện tại là vậy.
CHo nên sau khi suy nghĩ một hồi, Sở Hưu trầm giọng nói: “Vậy tại hạ từ chối thì bất kính. Đúng là ta cũng muốn ngồi lên vị trí của Bộ Thiên Nam thử xem!”
Sau khi biết Sở Hưu đồng ý tiếp nhận Thanh Long Hội, thật ra người vui vẻ nhất chính là Mục Tử Y.
Ý nghĩa của Sở Hưu đối với Mục Tử Y đã không cần phải nói nhiều, Đoan Mộc Thiên Sơn lại đối xử với nàng như con gái ruột.
Cho nên Mục Tử Y vẫn luôn lo lắng, sợ Sở Hưu sẽ đối địch với Thanh Long Hội vì Bộ Thiên Nam.
Nhưng giờ Sở Hưu đồng ý tiếp nhận Thanh Long Hội, không những sau này không cần làm kẻ địch, còn có thể trở thành người mình.
Do thời gian có hạn, sợ Bộ Thiên Nam đột nhiên trở về. Sau khi Sở Hưu và Đoan Mộc Thiên Sơn nhất trí, hai bên nhanh chóng ước định kế hoạch tiếp theo.
Ba tháng sau là ngày tổ chức hội nghị ba năm một lần của Thanh Long Hội. Lúc này ba mươi sáu phân đà Thiên Cương sẽ trở lại tổng bộ, tập hợp báo cáo nhiệm vụ các thứ.
Vốn chuyện này do Đoan Mộc Thiên Sơn phụ trách xử lý, nhưng giờ Đoan Mộc Thiên Sơn đang bị cầm tù, cho nên Bộ Thiên Nam ném chuyện này cho tên ngoài nghề Đoàn Thiên Lang, không biết cuối cùng thì hội nghị sẽ ra sao.
Sở Hưu cùng Đoan Mộc Thiên Sơn bèn ước định xuất thủ trong thời gian này, nhanh chóng diệt trừ Bộ Thiên Nam, chiếm lấy Thanh Long Hội.
Có điều thời gian này Sở Hưu cũng chẳng hề rảnh rỗi.
Mặc dù y từng là người của Thanh Long Hội, có điều chỉ là một sát thủ bình thường cấp thấp mà thôi.
Giờ Sở Hưu muốn gia nhập Thanh Long Hội dù sao cũng phải có chút chiến tích mới được, coi như bàn giao cho những người bên dưới.
Cho nên thời gian này, phân đà Thiên Sát tạm thời do Sở Hưu quản lý, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ lớn một chút, coi như danh trạng đầu.
Sở Hưu còn lấy làm lạ, một phân đà đổi đà chủ, chẳng lẽ Thanh Long Hội không quản hay sao?
Nhưng câu trả lời của Đoan Mộc Thiên Sơn lại khiến Sở Hưu không còn gì để nói.
Trước đó đúng là có người để ý tới, chức vụ đà chủ phải do đại long thủ đích thân phân phó mới được. Hơn nữa mỗi năm còn phải báo cáo lại mọi chuyện phát sinh trong phân đà.
Thế nhưng Bộ Thiên Nam ngại chuyện này phiền toái, lại không yên tâm với việc Đoan Mộc Thiên Sơn nắm quá nhiều quyền lực, cho nên bỏ mặc các phân đà bên dưới tự quản, ba năm mới tới báo cáo một lần.
Đây cũng là lý do vì sao lúc trước khi Sở Hưu ở phân đà Thiên Tội, Đoàn Thiên Lang dám tùy ý tính toán thủ hạ, bởi vì vốn không có ai để ý.
Nghe đến đó Sở Hưu cũng bó tay, Thanh Long Hội bị Bộ Thiên Nam giày vò như vậy mà còn chưa sụp đổ, ngoại trừ có Đoan Mộc Thiên Sơn kiên nhẫn chống đỡ, chỉ có thể nói là Bộ Thiên Nam may mắn.
Giang hồ lớn như vậy chắc chắn có lúc tin tức truyền đi bị chậm trễ.
Nhưng cho dù chậm đến đâu tổng bộ cũng phải khống chế tin tức của các phân đà bên dưới, đề phòng người dưới làm lớn chuyện.
Ví dụ như tổng bộ Phong Mãn Lâu tuy ở Đông Tề, nhưng phân lâu bên Bắc Yên và Tây Sở luôn luôn giữ liên lạc với tổng bộ.
Những tông môn khác mặc dù không thường xuyên liên lạc như Phong Mãn Lâu nhưng cũng chẳng đến mức như Bộ Thiên Nam, ba năm không buồn quản tới một lần, mặc kệ cho thuộc hạ làm xằng làm bậy.
Chương 1115 Đầu danh trạng
Nếu đã quyết định dùng thân phận phân đà Thiên Sát làm việc, đương nhiên Sở Hưu cũng phải tìm một thân phận. Muốn hành tẩu trên giang hồ, tuyệt đối không thể thiếu thanh danh được.
Trước đó Sở Hưu dùng danh tiếng của Lâm Diệp, giờ đương nhiên y không thể dùng nữa. Cho nên Sở Hưu trực tiếp đổi tên, gọi là Lâm Huyết Y.
Lạc Phi Hồng nghe cái tên này còn lấy làm lạ, bình thường rõ ràng Sở Hưu thích nhất là mặc đồ đen, sao lại gọi là huyết y?
Sở Hưu giải thích, y giết khá nhiều người, máu tươi bắn ra đủ nhuộm áo đen thành màu đỏ máu.
Chỉ có điều Lạc Phi Hồng lại mắng thầm, Sở Hưu làm vậy rõ ràng là ra vẻ. Xét theo mức độ trâu bò rõ ràng huyết y cao hơn hắc y rồi.
Lật xem một lượt những nhiệm vụ của phân đà Thiên Sát, Sở Hưu cau mày nói: “Đông Tề lớn vậy mà phân đà Thiên Sát chỉ có chừng này nhiệm vụ thôi à? Chẳng có nhiệm vụ nào ra dáng một chút.”
Sở Hưu không ngại nhiệm vụ quá khó, mà ngại nhiệm vụ quá đơn giản.
Nếu muốn làm đầu danh trạng đương nhiên phải gây dựng chút danh tiếng mới được.
Nhưng giờ những nhiệm vụ này đối tượng ám sát mạnh nhất chỉ là Thiên Nhân Hợp Nhất, đối với Sở Hưu độ khó thật sự quá thấp.
Tống Tiếu cười khổ một tiếng nói: “Sở đại nhân, phân đà Thiên Sát chỉ là một phân đà mà thôi, nhận được nhiệm vụ như vậy đã là cao nhất rồi.
Nhiệm vụ ám sát tông sư võ đạo đương nhiên được đưa tới tổng bộ rồi, người ta chẳng tới phân đà Thiên Sát làm gì.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đưa mắt nhìn sang Lạc Phi Hồng nói: “Đúng rồi, ngươi có kẻ thù gì không? Ta giúp ngươi diệt trừ, miễn phí, cơ hội hiếm có đấy.”
Lạc Phi Hồng khóe mắt giật giật, nói thật giờ mặc dù Lạc gia vẫn kéo dài hơi tàn có điều nàng thật sự muốn diệt trừ gia tộc đáng ghê tởm kia.
Nhưng Lạc gia dẫu sao cũng là nơi sinh thành nuôi nấng nàng. Nàng lại chẳng phải Sở Hưu, không đến mức mất nhân tính tới diệt trừ gia tộc của mình.
Có điều Lạc Phi Hồng suy nghĩ đôi chút rồi cũng nhớ ra một, nàng vội vàng nói: “Đúng là có một thế lực có chút thù hận với ta, chẳng qua người ta cũng có thù hận gián tiếp với Sở Hưu ngươi.”
“Thế lực gì?”
“Trường Sinh Kiếm Tông, một trong Thất Tông Bát Phái.”
Sở Hưu suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói.”
Lạc Phi Hồng đáp: “Ngày trước sau khi ngươi diệt Thương Lan Kiếm Tông, vì muốn cướp đoạt vị trí Thất Tông Bát Phái này trên giang hồ cũng dấy lên không ít phong ba. Người thắng cuối cùng chính là Trường Sinh Kiếm Tông này.
Trường Sinh Kiếm Tông đoạt được vị trí này cũng có liên quan tới Tàng Kiếm Sơn Trang.
Tông chủ Trường Sinh Kiếm Tông, Phương Trường Sinh là huynh đệ kết bái với trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, Trình Đình Sơn. Phương Trường Sinh vốn do Trình Đình Sơn nâng đỡ lên, thậm chí thần binh trong tay hắn, Lưu Hỏa đứng hạng ba mươi sáu trong Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ cũng là Trình Đình Sơn tặng cho.
Theo ta được biết, ngươi và Tàng Kiếm Sơn Trang vốn cũng có thù hận không nhỏ. Trong số những người dẫn thần tướng Thiên Môn tới chặn giết ngươi có Trình Đình Sơn này.
Với quan hệ của hai kẻ này, tương lai nếu ngươi muốn đối phó với Tàng Kiếm Sơn Trang, toàn bộ Trường Sinh Kiếm Tông sẽ đứng về phía Tàng Kiếm Sơn Trang. Giờ ngươi giải quyết đối phương trước cũng coi như tiên hạ thủ vi cường.
Đương nhiên Trường Sinh Kiếm Tông này cũng cực kỳ đáng ghét, thật sự coi mình là một trong Thất Tông Bát Phái, vô cùng kiêu căng phách lối. Làn trước còn dám động tới người của Cửu Phân Đường ta. Nếu không phải Tiêu viện trưởng bảo ta bình tĩnh một chút, lão nương đây đã sớm xử lý bọn chúng rồi!”
Sở Hưu gõ bàn một cái nói: “Vậy thì được, trận chiến đầu tiên chọn Trường Sinh Kiếm Tông này!”
Lúc này Lạc Phi Hồng lại nói: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa, Thiên Đạo Chiến Hạp của ngươi đã chế tạo xong, có thể tới lấy rồi.”
Sở Hưu sứng sốt: “Nhanh vậy?”
Bình thường chế tạo thần binh có khi mấy tháng cũng có khi phải mấy năm. Mạc Dã Tử thân là đại sư luyện khí, một tháng rèn một thanh thần binh cũng có khả năng.
Có điều Sở Hưu đã xem qua bản vẽ Thiên Đạo Chiến Hạp, rất nhiều cơ quan, vô cùng phức tạo, có vẻ thời gian ngắn không chế tạo ra được.
Lạc Phi Hồng nói: “Ta cũng không biết có chuyện gì, có điều nghĩa phụ lại nói mặc dù chế tạo được nhưng lại xuất hiện một số vấn đề, cần nói qua với ngươi một chút.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, bèn theo Lạc Phi Hồng tới Kính Hồ Sơn Trang.
Lúc này Sở Hưu không tiện dùng tướng mạo vốn có gặp người ngoài, cho nên y trực tiếp đeo mặt nạt sắt đội mũ sắt đen rộng vành của Thanh Long Hội, thân mặc một bộ trường bảo đỏ ngầu, buổi tối cùng Lạc Phi Hồng tới Kính Hồ Sơn Trang.
Khi thấy Sở Hưu, Mạc Dã Tử không hề kinh ngạc. Hắn là người lão luyện trên giang hồ, mặc dù bao năm qua chỉ luyện khí, không tham gia phân tranh trên giang hồ, nhưng cũng trải qua không ít việc. Chuyện khởi từ hoàn sinh trong mắt người khác là cực kỳ huyền bí, nhưng trong mắt hắn lại không phải không thể.
Cho nên Mạc Dã Tử không nhiều lời, trực tiếp lấy Thiên Đạo Chiến Hạp ra.
Đây là một cái hộp sắt màu trắng bạc, lớn chừng ba thước, bên trên phủ kín trận văn, nhìn là thấy bất phàm.
Mạc Dã Tử nói: “Sở tiểu hữu có thể thử xem.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, truyền chân khí vào trong Thiên Đạo Chiến Hạp. Chỉ trong chớp mắt y lập tức cảm thấy khí linh trong Thiên Đạo Chiến Hạp đáp lại mình. Một khắc sau tiếng cơ quan thanh thúy vang lên, Thiên Đạo Chiến Hạp không ngờ lại biến thành một thanh chiến đao lớn.
Bộ dáng của chiến đao này hoàn toàn khác với Thiên Ma Vũ lúc trước. Thanh chiến đao lớn này cao tới hơn một người, thân đao rộng, chuôi đao hẹp, dáng vẻ vô cùng bắt đầu.
Tên của thanh đao do Thiên Đạo Chiến Hạp biến thành này là Vô Nhị THiên Đao, sau khi Sở Hưu truyền chân khí vào lần nữa, Vô Nhị Thiên Đao biến thành một thanh trường thương, theo như tên trên bản vẽ hẳn là Vấn Thiên Bá Thương.
Sở Hưu nghi hoặc: “Thiên Đạo Chiến Hạp này được chế tạo rất tốt, hầu như không khác gì miêu tả trên bản vẽ. Vậy có vấn đề gì?”
Mạc Dã Tử lắc đầu nói: “Đây không phải Thiên Đạo Chiến Hạp trạng thái đỉnh cao. Theo như bản vẽ nói, Thiên Đạo Chiến Hạp hẳn là thần binh cực phẩm.
Còn giờ ngươi xem đi, cường độ binh khí do Thiên Đạo Chiến Hạp biến ảo ra chỉ khoảng giữa hạ phẩm và trung phẩm, thậm chí không đạt tới thượng phẩm.
Cường độ này kém xa Thiên Ma Vũ của ngươi, không cách nào phát huy được tác dụng lớn nhất.
Cuối cùng vẫn là vấn đề tài liệu. Những tài liệu ngươi đưa cho ta đều là vật liệu luyện khí cực kỳ quý giá, đều coi là cực phẩm.
Có điều lại thiếu một vật liệu mấu chốt nhất để chế tạo hạch tâm của Thiên Đạo Chiến Hạp.
Ta dùng tài liệu khác thay thế, mặc dù chế tạo thành công nhưng ngươi cũng thấy đấy, cường độ không phù hợp với tiêu chuẩn cao nhát của Thiên Đạo Chiến Hạp.”
“Vậy vật liệu đó có thể tìm được ở đâu?”
Mạc Dã Tử do dự một chút rồi nói: “Thứ đó tên là Chấn Tinh Vẫn Thiết, là thiên thạch trên trời rơi xuống mặt đất, do tốc độ cực nhanh nên bị thiên địa nguyên khí thiêu đốt, cuối cùng dùng uy lực của thiên địa rèn luyện trăm lần thành kim loại.
Hơn nữa khi thứ này rơi xuống đất nhất định phải rơi vào đầm băng cực hàn, nóng lạnh thay đổi trong chớp mắt, như vậy mới tạo ra được Chấn Tinh Vẫn Thiết.
Nhưng thiên thạch từ trên trời rơi xuống dẫu cũng thường thấy, nhưng được rèn luyện trăm lần trước khi rơi xuống đất chỉ là số ít. Hơn nữa khi chạm đất còn phải rơi xuống đầm băng, hiếm càng thêm hiếm.
Cho tới giờ lão phu chỉ biết một binh khí chế từ Chấn Tinh Vẫn Thiết, là thần binh bạng hai mươi sáu trên Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, Lưu Quang Tà Nguyệt, giờ nó vẫn đang được Tàng Kiếm Sơn Trang cấn giữ.”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh.
Lại là Tàng Kiếm Sơn Trang, tương lai y lại có thêm lý do thanh toán Tàng Kiếm Sơn Trang.