Không có trận pháp truyền tin, bọn họ phải dùng hai chân bò lên vách núi ngàn trượng mới tới đỉnh núi.
Khi võ giả báo tin chạy tới đỉnh núi mới trợn tròn hai mắt, vì những cao thủ dưới trướng Sở Hưu hình như không ở đây.
Không biết Lục Giang Hà đang chạy đi đâu, theo đuổi ký ức năm trăm năm trước, còn nói là muốn hoài niệm một chút.
Thương Thiên Lương tạm thời trấn thủ trên đỉnh Côn Luân Sơn, không trở về Thương Thành, nhưng hắn ghét chuyện bế quan tu luyện vô nghĩa, cho nên thời gian này đi lung tung trên Côn Luân xem có thấy Thiên Sơn Tuyết Liên trong truyền thuyết không, có thể trồng một cây không.
Còn những võ giả bị Sở Hưu uy hiếp dụ dỗ gia nhập Côn Luân Ma Giáo như Tần Triều Tiên cũng không có mặt.
Bọn họ đang về thu dọn đồ đạc, chuyển hẳn tông môn tới Côn Luân Sơn.
Còn Sở Hưu, đương nhiên là đang bế quan, cho nên võ giả báo tin tìm cả nửa ngày chỉ thấy mỗi Mai Khinh Liên.
Nghe nói có người đánh đến cửa, Mai Khinh Liên lập tức biến sắc.
Trước đó Sở Hưu đã nói, y cũng không chắc cái bẫy mà mình bố trí có thể kéo dài được bao lâu.
Những tông môn Chính đạo kia không thể vì một tấm vải mà cố chấp truy tìm manh mối về Độc Cô Duy Ngã tới cùng.
Tới lúc bọn họ tìm tới phát mệt mà không thấy gì, bọn họ sẽ quay sang gây chuyện với Sở Hưu.
Nhưng Mai Khinh Liên không ngờ thời điểm này lại tới sớm như vậy.
Ngay lúc cô nàng đang định xuống núi giúp Chử Vô Kỵ, Sở Hưu đã tới bên cạnh cô từ lúc nào không biết, hỏi đệ tử tới báo tin: “Có bao nhiêu người tới? Ngươi có biết hắn không?”
Thấy Sở Hưu xuất hiện, đệ tử kia như tìm được chỗ dựa, vội vàng nói: “Chỉ có một người tới, nhưng thuộc hạ không nhận ra hắn, thậm chí cả Chử Vô Kỵ đại nhân cũng không biết hắn.”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh: “Một người mà dám tới Côn Luân Sơn của ta, tên này tới tự sát à?”
Nói đoạn, Sở Hưu trực tiếp kéo Mai Khinh Liên xuống thẳng bên dưới.
Trước đó tuy y bế quan nhưng không phải bế quan sinh tử mà chỉ để làm quen với lực lượng của ma đao Phá Trận Tử mà thôi.
Tuy khí linh tương thông với Sở Hưu, nhưng lực lượng của ma đao lại là chuyện khác.
Hơn nữa Sở Hưu còn phải quan sát cẩn thận luồng ma khí kỳ quái trong cơ thể mình, đương nhiên vẫn không có bất cứ dấu hiệu nào.
Lúc này dưới núi, Chử Vô Kỵ đã bị La Thần Quân áp đảo tới cực hạn.
Khu vực quanh hắn một trượng đã bị lĩnh vực của La Thần Quân phong tỏa, bất luận hắn sử dụng lực lượng như thế nào cũng không thể phá vỡ.
Thấy lĩnh vực kia sắp tấn công đến người mình, Chử Vô Kỵ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi đỏ thẫm dung nhập vào nguyệt nhận của hắn. Chỉ trong chớp mắt trăng máu giữa trời, thân thể hắn cũng dung nhập vào trăng máu, bộc phát ra khí thế sắc bén vô biến, rốt cuộc cũng chém rách một khe hở trong lĩnh vực, thân hình chạy từ trong ra, nhưng sắc mặt đã tái nhợt.
Sắc mặt La Thần Quân thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Ồ, còn có thể thoát khỏi phong tỏa của ta, đúng là bản tôn coi thường ngươi rồi.
Con kiến nhà ngươi cũng có chút lực lượng đấy.”
Sau khi dứt lời, hai tay La Thần Quân nắm ngang, hai luồng gió bão bị hắn nắm trong tay, đột nhiên đập xuống. Phong vân khuấy động, thiên địa gầm thét, uy thế như muốn đảo lộn thiên địa.
La Thần Quân dám tới gây sự với Sở Hưu, đương nhiên phải có tự tin.
Có thể trở thành thần tướng Thiên Môn là đại biểu cho thực lực của bọn họ, cũng đại diện cho một phương diện nào đó cực kỳ xuất chúng.
La Thần Quân là loại người lỗ mãng dễ nóng giận, hành động còn thiếu quyết đoán, bị Quân Vô Thần tát tới vài lần. Nhưng trong nhiều lần tranh đoạt chức vị thần tướng hắn vẫn ngồi vững trên vị trí này, điều này cũng chứng minh thực lực của hắn.
Ngay lúc Chử Vô Kỵ định thiêu đốt tinh huyết lần nữa để liều mạng, một luồng đao quang đột nhiên giáng xuống.
Đao quang đó lóe sáng chói mắt, lóng lánh như vầng trăng trên cao.
Những nơi nó đi qua, cơn bão khủng khiếp kia cũng ngưng bặt, bị phân giải thành lực lượng âm cực thuần túy nhất.
Một nửa cơn bão tan vỡ, nửa khác đang trong tay La Thần Quân.
Khí thế biến ảo, lực lượng bùng nổ phản ngược lại khiến La Thần Quân lùi lại phía sau hai bước, dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn người tới. Nhưng một khắc sau ánh mắt đó đã hóa thành phẫn nộ cùng cực!
“Sở Hưu! Cuối cùng ngươi cũng dám lộ diện!”
Trước đó Sở Hưu còn tưởng tông môn Chính đạo tới, dọa cho y giật mình, không ngờ lại là La Thần Quân.
Thiên Môn tới gây sự với Sở Hưu, thật ra Sở Hưu cũng nghĩ đến.
Nhưng Thiên Môn có tới gây chuyện với y cũng phải là Quân Vô Thần mới đúng, kết quả lại chỉ có mình La Thần Quân. Sở Hưu lập tức hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Chắc hẳn vị này tới giải quyết thù riêng với y.
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Xưa nay ta chưa từng né tránh, có gì mà dám hay không dám? Ngược lại là ngươi, La Thần Quân!”
Thấy khí tức yếu ớt trên người Chử Vô Kỵ, sắc mặt Sở Hưu lập tức trầm xuống quát lớn: “Đến Côn Luân Ma Giáo của ta, đả thương người trong Côn Luân Ma Giáo của ta, ngươi muốn chết à?”
La Thần Quân nghe vậy cười ha hả nói: “Chỉ bằng ngươi mà đòi xưng Côn Luân Ma Giáo? Đúng là cười đến rụng răng!
Hôm nay nếu Độc Cô Duy Ngã chiếm cứ Côn Luân Sơn, bản tôn còn không dám đến gần.
Nhưng Sở Hưu ngươi dựa vào đâu mà đòi lớn lối như vậy? Còn dám dựng lại Ma Giáo, đúng là không tự biết mình!
Đông Hải Tự Tại Thiên, Tây Côn Luân Thiên Môn.
Côn Luân Sơn này chính là địa bàn của Thiên Môn chúng ta, lũ trộm cắp các ngươi còn không cút đi thì để mạng lại ở đây!”
La Thần Quân nói xong lại phát hiện Sở Hưu không nổi giận chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt rất kỳ quái, cứ như đang nhìn một thằng ngu.
Đương nhiên thực tế cũng là vậy, Sở Hưu nhìn La Thần Quân như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Nếu Quân Vô Thần nói những lời này thì không có vấn đề gì, nhưng La Thần Quân chạy tới đây một mình, những lời nói không tự biết mình kia là dựa vào đâu?
Hắn tưởng mình không dám giết hắn hay sao?
Cũng không đúng, Huống Tà Nguyệt chết trong tay mình, hắn phải biết mình dám giết thần tướng Thiên Môn chứ.
Sở Hưu vẫn không hiểu, rốt cuộc La Thần Quân lấy đâu ra tự tin như vậy.
Y làm sao biết được thật ra tên lỗ mãng La Thần Quân chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu mà thôi. Ấn tượng của hắn về Sở Hưu vẫn dừng lại ở thời điểm hắn bị dọa bỏ chạy và vài tin đồn trong mấy năm qua. Thậm chí hắn còn không biết đến Thương Thiên Lương.
Sở Hưu híp mắt nói: “Đâu phải ta chưa từng giết thần tướng Thiên Môn. Giết một cũng là giết, giết hai cũng là giết.
Dù sao Quan Tư Vũ Quan lão gia cũng từng là cấp trên của ta, Sở Cuồng Ca Sở đại hiệp cũng là người ta kính nể.
Hai vị này đều chết trong tay một kẻ ngu ngốc như ngươi, đúng là không đáng.
Bây giờ ta đưa ngươi xuống gặp bọn họ, chắc chắn hai vị này sẽ rất vui mừng!”
Chương 1412 Lại chém thần tướng Thiên Môn 1
Lực lượng là thứ rất tốt, trong một số thời điểm lực lượng có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề, đương nhiên ngoại trừ tình yêu, dù sao dưa hái lúc xanh thì không ngọt.
Theo Sở Hưu, có nói La Thần Quân ngu ngốc cũng là đánh giá cao hắn.
Ngạo mạn tự đại, làm việc mà không suy nghĩ, tính cách tùy tiện, đúng là tất cả những từ ngữ xấu đều có thể đặt lên người hắn.
Nhưng La Thần Quân lại có một ưu điểm, có là thực lực mạnh.
Tuy Chử Vô Kỵ là võ giả mới bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần không lâu, nhưng chiến lực của hắn đã không yếu. Ít nhất trong số đông đảo cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trên giang hồ, hắn đã ở mức độ trung bình. Kết quả khi đối mặt với La Thần Quân, hắn vẫn không có sức hoàn thủ.
Nhưng La Thần Quân chỉ mạnh đối với võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường, còn Sở Hưu lại không phải võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường.
Y cũng lười nói nhảm với La Thần Quân, nếu Thiên Môn không có ai khác xuất hiện, vậy y giết một tên cũng là giết, giết hai tên vừa vặn đủ một đôi!
Phá Trận Tử nằm trong tay Sở Hưu, tâm ý tương thông, cảm giác sảng khoái hơn lúc sử dụng Tà Nguyệt Đao nhiều.
Một đao chém xuống, thời gian và không gian đều như ngưng đọng lại, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra, những nơi nó đi qua, vạn vật quy nguyên. Trong phạm vi của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, tất cả đều hóa thành lực lượng cực âm rồi lan tỏa ra xung quanh.
Ngay khoảnh khắc Sở Hưu chém ra đao này, La Thần Quân đã hối hận.
Cũng như trước đó Sở Hưu đã nói, tuy hắn hành xử nông nổi, còn thường xuyên làm hỏng chuyện, nhưng ưu điểm duy nhất của hắn là thực lực.
La Thần Quân cũng là một trong số những thần tướng già đời nhất trong Thiên Môn, sau nhiều lần xếp hạng thần tướng nhưng hắn vẫn luôn ngồi vững trên vị trí này, có thể nói là kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
Ngay khoảnh khắc Sở Hưu xuất đao, trong đầu hắn đã hiện lên ba chữ: không ngăn nổi!
Trước lực lượng của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm đã giam cầm cả không gian, khiến hắn như người trong bức họa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao này chém xuống.
La Thần Quân nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay niết ấn quyết, thiên địa nguyên khí xung quanh bắt đầu điên cuồng tràn vào cơ thể hắn.
Trên chiến giáp của hắn hiện lên vô số ma văn, thiên địa nguyên khí cuồng bạo ngưng tụ thành một cơn gió bão khổng lồ trong cơ thể hắn rồi ầm ầm bộc phát, rốt cuộc cũng xé rách lực lượng giam cầm của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm.
Nhưng lúc này đao của Sở Hưu đã chém xuống, La Thần Quân chắp tay trước ngực, trong lòng bàn tay bùng lên lực lượng âm dương, thậm chí truyền cả lực lượng khí huyết vào, xiết chặt lấy lực lượng của đao này.
Nhưng dưới lực lượng quy nguyên của Phá Tự Quyết, tất cả đều bị chuyển hóa thành lực lượng âm cực rồi tản mác ra bốn phía, khiến cho xung quanh nổi lên khí tức âm hàn.
La Thần Quân quát lên một tiếng chói tai, dẫn nổ lực lượng âm dương trong lòng bàn tay, rốt cuộc cũng triệt tiêu được lực lượng từ nhát đao của Sở Hưu.
Phong cách võ đạo của La Thần Quân cũng là cương mãnh mạnh mẽ vô cùng, trong Thiên Môn hắn cũng là chiến tướng nhất lưu.
Lúc này hắn không lùi mà tiến, trên chiến giáp lấp lóe ma văn, toàn thân bao phủ trong một luồng khí tức cuồng bạo, thân hình như đạn pháo tạo thành một tiếng nổ lớn rồi đâm thẳng về phía Sở Hưu.
Phá Trận Tử, phá trận vô song!
Có lẽ lực lượng của lưỡi đao này kém hơn Thính Xuân Vũ của Độc Cô Duy Ngã về khoản sắc bén, nhưng lại nhiều thêm cảm giác bùng nổ phá trận vô song.
Những nơi nó đi qua, tất cả mọi lực lượng đều quy nguyên, La Thần Quân bị nhát đao bá đạo này đánh bay.
Đao thứ hai chém xuống, La Thần Quân che hai tay trước người, gió bão hội tụ trước mặt hắn, nhưng vẫn bị nhát đao này chém thành lực lượng cực âm, chiến giáp trên người hắn cũng ầm ầm vỡ vụn.
Đao thứ ba chém xuống, đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, đao thế còn chưa chém ra nhưng đao ý đã như phá tan hư không, bất cứ thứ gì đứng trước đao này đều bị cắt thành hai nửa.
Trải qua vô số lần xếp hạng thần tướng, nhưng đây là lần đầu tiên La Thần Quân cảm thấy tử vong tới gần mình như vậy.
Hắn không cầu xin tha thứ, cũng không hề từ bỏ mà bộc phát khí huyết của bản thân, điều động tất cả khí huyết bám lên người, tạo thành một bộ giáp đó rực do máu tươi ngưng tụ thành.
Còn lúc này bản thân La Thần Quân cũng gầy đét như xác khô.
Cho dù hắn đã liều mạng, nhưng vẫn vô dụng.
Áo giáp máu kia tuy rất kiên cố, nhưng trước đao ý Phá Tự Quyết của Sở Hưu, nó vẫn trực tiếp vỡ vụn. Bản thân La Thần Quân cũng bị chém bay hơn mười trượng, rơi xuống đất tạo thành một cái hố to.
Nhưng ngoài dự liệu của Sở Hưu, cho dù tới thời khắc này La Thần Quân vẫn chưa chết, có thể nói là sinh mệnh lực của hắn cực kỳ ương ngạnh.
Hơn nữa không thể không nói, ý chí chiến đấu của La Thần Quân cực kỳ kinh khủng, lúc này hắn đã là nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn cố gắng gượng leo từ trong hố ra, còn định xuất thủ tiếp.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Chỉ là sâu kiến tương đối mạnh mà thôi, sao còn cố giãy dụa?”
Chử Vô Kỵ ở phía sau nhìn cảnh này mà sướng mắt, La Thần Quân cũng vừa nói hắn như vậy, kết quả bây giờ lại bị Sở Hưu trả về.
Ngay lúc Sở Hưu định chém thêm một đao giải quyết La Thần Quân, một giọng nói mang vẻ tức giận vang lên.
"Dừng tay!"
Cùng lúc, kiếm khí cường đại bắn thẳng về phía Sở Hưu.
Kiếm khí đỏ rực như lửa vắt ngang qua bầu trời, như ánh sao băng rơi xuống.
Chử Vô Kỵ và Mai Khinh Liên lập tức biến sắc, đây là uy thế của chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hàng thật giá thật!
Sở Hưu cũng hơi biến sắc, y thu đao kết ấn. Chỉ trong chớp mắt, ma khí vô biên hiển hiện, giữa không trung trời khóc đổ mưa máu, ma thần gào thét vang vọng đất trời.
Một hư ảnh ma thần xé rách hư không, giơ tay bắt lấy kiếm khí cường đại như sao băng kia.
Khoảnh khắc này tiếng nổ khổng lồ vang lên khiến cả dãy núi rung động, tạo thành tuyết lở, Vô số ma khí và kiếm khí nóng rực lan ra xung quanh.
Phải vận dụng uy lực của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, Sở Hưu mới miễn cưỡng ngăn cản được một đòn của đối phương.
Ánh mắt y nheo lại, kẻ vừa xuất thủ có đặt trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không phải là yếu, ít nhất cũng mạnh hơn Lăng Vân Tử nhiều.
Đệ Ngũ Xích Tùng và Lâm Thương Long ở phía xa dùng chân khí cường đại bước lên không trung đi đến, thấy La Thần Quân còn chưa chết, bọn họ cũng thở dài một tiếng.
Bọn họ không ngờ mới qua chưa bao lâu mà La Thần Quân thiếu chút nữa đã bị Sở Hưu giết chết. Rốt cuộc là Sở Hưu quá mạnh hay La Thần Quân quá kém cỏi, còn không thể chống trả được trong thời gian ngắn như vậy?
Lúc này thấy Đệ Ngũ Xích Tùng và Lâm Thương Long đến, La Thần Quân cũng thở phào một tiếng.
Tuy hắn không sợ chết nhưng không nghĩa là hắn không muốn sống, có viện binh cứu mình là tốt nhất.
Nhưng lúc này La Thần Quân cũng không chú ý tới lực lượng cực âm ngưng tụ dưới chân hắn càng ngày càng nặng, thậm chí tạo thành một tầng sương lạnh.
Vật cực tất phản, khi lực lượng cực âm ngưng tụ tới cực hạn, một quầng lửa diệt thế lớn trực tiếp bao phủ lấy La Thần Quân, không tới ba giây đã đốt hắn
thành tro bụi!
Chương 1413 Lại chém thần tướng Thiên Môn 2
Phá Trận Tử khiến tất cả lực lượng của La Thần Quân đều quy nguyên thành đại lượng lực lượng cực âm, tuy Sở Hưu còn chưa đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, không thể tùy ý điều khiển lực lượng trong khoảng thiên địa này, nhưng muốn điều động một chút lực lượng cực âm ngưng tụ thành ngọn lửa diệt thế vẫn được.
Nếu là lúc toàn thịnh, La Thần Quân có thể vận dụng tu vi của bản thân chống trả lại ngọn lửa diệt thế thiêu đốt.
Nhưng bây giờ La Thần Quân đã là nỏ mạnh hết đà, ngay cả khí huyết cũng thiêu đốt sạch sẽ, hắn đã không còn lực lượng ngăn cản uy lực của ngọn lửa diệt thế.
Chứng kiến La Thần Quân bị đốt thành tro bụi ngay trước mặt mình, Đệ Ngũ Xích Tùng và Lâm Thương Long đều sửng sốt, như không thể tin nổi.
“Sở Hưu! Ngươi muốn chết à!”
Đệ Ngũ Xích Tùng nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, hét lên như sấm động, trên không trung mây đen đã giăng kín.
Bao năm qua, không phải không có thần tướng Thiên Môn bỏ mạng, dù sao giang hồ rộng lớn là vậy, có không ít người có năng lực giết chết thần tướng Thiên Môn, cũng dám giết thần tướng Thiên Môn.
Nhưng trong ngàn năm qua, chỉ có hai người giết nhiều thần tướng Thiên Môn, người đầu tiên là Độc Cô Duy Ngã, người thứ hai đương nhiên là Sở Hưu.
Huống Tà Nguyệt và La Thần Quân liên tiếp chết dưới tay Sở Hưu, đây đúng là sỉ nhục!
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Dám tới Côn Luân Sơn của ta giương oai, mới là muốn chết!
Ta và Thiên Môn các ngươi không có thù, nhưng Thiên Môn các ngươi liên tục dồn ép không chịu bỏ qua, nếu vậy đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!”
Khí tức quanh người Đệ Ngũ Xích Tùng bộc phát, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm.
Trong Thiên Môn, địa vị của hắn giống bản kết hợp của Thương Thiên Lương và Mai Khinh Liên dưới trướng Sở Hưu, vừa có thể quản lý một số sự việc, vừa biết chiến đấu.
Trong phần lớn thời điểm, Đệ Ngũ còn giữ được lý trí tuyệt đối, thậm chí dám khuyên can Quân Vô Thần.
Nhưng hôm nay Sở Hưu lại dám giết chết La Thần Quân ngay dưới mí mắt hắn. Hành động này đã hoàn toàn chọc giận Đệ Ngũ Xích Tùng.
Hắn vung tay, một thanh trọng kiếm bừng bừng ánh lửa xuất hiện trong ta Đệ Ngũ Xích Tùng.
Thanh trọng kiếm này cao chừng một người, thô dày như cánh cửa, bên trên phủ kín ma văn ngọn lửa, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy áp lực.
Tiếp đó Đệ Ngũ Xích Tùng xuất kiếm chém xuống, dưới nhát kiếm này mặt đất cũng rạn nứt, dung nham phun trào.
Còn khi tới trước mặt Sở Hưu, uy thế đó như núi lửa bộc phát.
Sở Hưu thi triển Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, Phá Trận Tử lóe sáng, lực lượng quy nguyên bùng lên nhưng vẫn không thể làm tan rã toàn bộ lực lượng chiêu kiếm kia.
Dưới chân y, ngọn lửa nóng rực bộc phát, lực lượng đó không ẩn chứa bất cứ tạp chất nào, chỉ đơn thuần là nhiệt lực và lực bộc phát, tràn ngập khí tức cuồng bạo và hủy diệt.
Thực lực của Đệ Ngũ Xích Tùng còn mạnh hơn Lăng Vân Tử nhiều, cho dù Sở Hưu có chống trả nhưng vẫn không thể ngăn cản, bị ngọn lửa vô biên kia bao phủ vào trong.
Nhưng một khắc sau, pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần hiển hiện, ngọn lửa diệt thế bùng lên, lấy lửa đấu với lửa, rốt cuộc cũng triệt tiêu được uy thế đó, thân hình của y cũng trốn thoát.
Nhưng Đệ Ngũ Xích Tùng vẫn theo sát phía sau, mỗi lần trọng kiếm trong tay chém xuống đều như một ngôi sao bằng. Lực lượng đó quá cường đại, phạm vi lại rộng lớn tới mức khiến người ta líu lưỡi. Sở Hưu chỉ ngăn cản vài kiếm, không ngờ pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần đã vỡ vụn.
Chuyện này khiến Sở Hưu thầm mắng không thôi, hình như mình quá xui xẻo, thực lực vừa tiến bộ một chút đã gặp phải kẻ địch mạnh hơn hẳn lúc trước.
Cầm Phá Trận Tử trong tay, Sở Hưu có dũng khí và tự tin đối phó với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí là sánh ngang.
Nhưng vấn đề là đối tượng y tự tin chỉ là cỡ Lăng Vân Tử, còn là Lăng Vân Tử không cầm thần binh Thuần Dương.
Bây giờ lại đột nhiên có một thần tướng Thiên Môn xuất hiện, còn có thực lực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa còn mạnh hơn hẳn dự liệu của Sở Hưu. Có vẻ như thực lực của Thiên Môn cường đại hơn tưởng tượng của y.
Sau khi chống cự vài chiêu, Sở Hưu đã có xu thế không ngăn cản được. Y cũng thầm mắng trong lòng, không biết Thương Thiên Lương đang chạy đi đằng nào.
Còn nói Thiên Sơn Tuyết Liên gì đó, nếu thứ này mà trồng được thì trên giang hồ đã có cả đống đan dược rồi.
Huống chi nếu ngươi muốn đợi Thiên Sơn Tuyết Liên thành thục, không khéo Thương Thiên Lương hao hết tuổi thọ cũng không đợi nổi.
Ngay lúc Sở Hưu không ngăn được, chuẩn bị dẫn Đệ Ngũ Xích Tùng tới trên Côn Luân Sơn, bảo mở đại trận mở đại trận do Viên Cát đại sư bố trí gần theo
truyền thừa của Thiên Khốc Ma Tôn, điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa ngăn cản Đệ Ngũ, một luồng gió bão hội tụ trong thiên địa, hóa thành một mũi thương lớn đánh uống ép lui Đệ Ngũ Xích Tùng.
“Tiểu tử Sở Hưu, sao ngươi càng ngày càng kém vậy, mới thế thôi đã không chịu nổi?”
Thương Thiên Lương từ trên không trung hạ xuống, tay còn cầm hai đóa Tuyết Liên màu trắng, bị hắn tiện tay ném cho Chử Vô Kỵ.
Sở Hưu hừ nhẹ nói: “Đừng đứng đó châm chọc nữa, tên này rất khó đối phó. Trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần thần tướng Thiên Môn đã không yếu rồi, trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không kém đâu.”
Thương Thiên Lương cười lạnh một tiếng, bước lên một bước, điều động lực lượng thiên địa quanh người, vung tay lên. Chỉ trong chớp mắt gió rét gào thét ngưng tụ thành từng luồng phong nhận, theo cú đấm của hắn đánh tới.
Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ thiên địa đều bị phong nhận khủng khiếp kia bao phủ, kéo dài tới vài dặm, uy thế dâng cao.
Sở Hưu nheo mắt, thời gian vừa qua thực lực của Thương Thiên Lương lại tiến bộ, đúng là đáng ngạc nhiên.
Thật ra càng về sau tốc độ tiến bộ của võ giả càng chậm.
Đến cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu, phần lớn võ giả đều bỏ thời gian rèn luyện căn cơ, dựa vào lực lượng tích lũy để tăng cường thực lực.
Đương nhiên cũng có một số quái thai như Trần Thanh Đế, dựa vào phương thức rèn luyện cơ thể như tự ngược đãi bản thân để tăng cường thực lực, Sở Hưu dựa vào việc liên tục liều mạng chiến đấu để tăng cường thực lực.
Thương Thiên Lương cũng là quái thai, hắn trưởng thành tại nơi có thiếu hụt bẩm sinh là Lục Đô, lúc này khôi phục tới trạng thái bình thường, mỗi lần giao thủ với người khác là thực lực của hắn lại mạnh thêm một phần, mỗi lần có chỗ lĩnh ngộ là thực lực mạnh thêm một phần.
Chẳng qua lúc này lại tiếp tục xui xẻo, Thương Thiên Lương gặp phải Đệ Ngũ Xích Tùng.
Thanh trọng kiếm bản rộng trong tay Đệ Ngũ Xích Tùng đột nhiên đập xuống, phía sau hắn, một pháp tướng kỳ dị hiển hiện, tựa như ma thần, quanh người là ngọn lửa nóng rực, khi kết thành ấn quyết, phương viên mười dặm hóa thành vô gian một hỏa vực!
Ngọn lửa nóng rực thôn tính lưỡi đao gió bão, Thương Thiên Lương biến sắc, tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt thiên địa nguyên khí hùng hồn đã ngưng tụ thành tấm chắn cường đại như dãy núi trước mặt hắn.
Bất động như sơn, thời khắc này Thương Thiên Lương như cắm rễ vào mặt đất bên dưới.
Nhưng kiếm của Đệ Ngũ Xích Tùng chém xuống đất khiến đất đá dưới chân bọn họ ầm ầm vỡ vụn, đại lượng dung nham nóng bỏng phun ra ngoài, trực tiếp đánh bay Thương Thiên Lương.
Chương 1414 Vả thẳng mặt, vạch trần khuyết điểm
Thấy Thương Thiên Lương chật vật lui lại, Sở Hưu nhíu mày nói: “Ta bảo mà, tên này không tầm thường đâu, ngươi vội vàng xông tới như vậy làm gì?”
Thương Thiên Lương sắc mặt đen lại nói: “Tên này có lai lịch gì? Võ đạo cương mãnh tới cực hạn, chẳng khác nào hủy thiên diệt địa.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Thần tướng Thiên Môn đương nhiên không yếu rồi, mà trong Cửu Đại Thần Tướng chắc hắn cũng là một trong số những người mạnh nhất. Đồng loạt ra tay đi!”
Một người đánh không lại thì hai người.
Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, y đã có đôi chút tư cách khiêu chiến chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Phá Trận Tử chém ra, vạn vật quy nguyên, đao ý Phá Tự Quyết cũng chặt đứt thời gian và không gian, khí thế mạnh mẽ như xé tan thiên địa.
Quanh người Thương Thiên Lương bao phủ trong thần quang màu vàng, thiên địa nguyên khí bám lên người hắn như thực chất.
Thân hình tan biến trong làn gió, tốc độ bộc phát tới cực hạn, trốn vào trong đất, quỷ dị khó lường.
Xét theo võ đạo chém giết cận chiến, thực lực của Thương Thiên Lương cũng hiếm có trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, dù sao tu vi cơ thể của hắn cũng được rèn luyện ở Lục Đô tàn khốc, không kém gì võ giả chuyên rèn luyện cơ thể.
Lúc này hai người liên thủ, rốt cuộc cũng tránh được tình thế bị Đệ Ngũ Xích Tùng áp đảo, có thể giao chiến qua lại với hắn.
Ngay cả Đệ Ngũ Xích Tùng cũng không thể không thừa nhận, Sở Hưu đúng là khó dây.
Đúng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể khống chế một khoảng thiên địa nhưng không cách nào trực tiếp thay đổi thiên địa này.
Công pháp hắn tu luyện lại có thuộc tính hỏa, trên Côn Luân Sơn tuyết trắng mênh mông, thi triển công pháp như vậy vốn không thể phát huy được uy lực đỉnh phong.
Kết quả Sở Hưu ở đằng đó dùng Phá Trận Tử chém qua chém lại, trực tiếp quy nguyên phần lớn lực lượng trong khoảng thiên địa này thành lực lượng cực âm, khiến hắn càng khó khống chế lực lượng thuộc tính hỏa trong khoảng thiên địa này.
Lâm Thương Long ở bên vốn không định xuất thủ nhưng thấy Đệ Ngũ Xích Tùng cũng gặp khó, hắn cũng định động thủ. Song lúc này lại thấy Mai Khinh Liên và Chử Vô Kỵ vây quanh, còn có Lục Giang Hà đã tới đây từ lúc nào không biết.
Lâm Thương Long còn chưa ngông cuồng tới mức lấy một địch ba.
Chủ yếu là phía đối diện có Lục Giang Hà, Lâm Thương Long cũng không nhìn thấu tu vi của hắn nên không dám tùy tiện vọng động.
Sau khi kịch chiến một khắc đồng hồ, quanh người Đệ Ngũ Xích Tùng đã bị làn sương lạnh giá bao phủ, lực lượng không còn cường đại như lúc trước.
Quanh người hắn bộc phát ra một quầng lửa lớn, thân thể cũng dung nhập vào ngọn lửa kia, chỉ trong giây lát đã lùi liền vài trăm trượng.
Lạnh lùng nhìn Sở Hưu, Đệ Ngũ lạnh giọng nói: “Sở Hưu, ngươi được lắm, bao năm qua Thiên Môn ta chưa từng chịu thiệt lớn đến vậy. Đợi khi môn chủ xuất quan, các ngươi cũng không cần nhường lại Côn Luân Sơn, tất cả đều phải nằm lại tại đây!”
Sở Hưu còn chưa lên tiếng, Lục Giang Hà đã cười lạnh nói: “Chưa bao giờ chịu thiệt lớn đến vậy? Thế năm xưa ai suýt chữa nữa bị giáo chủ diệt sạch cả nhà? Nếu không phải giáo chủ tha cho các ngươi một con đường sống, liệu ngươi có còn tư cách đứng đấy nói linh tinh không? Đúng là không tự biết mình.
Trong thần tướng Thiên Môn ngươi xếp hạng thứ mấy? Thứ nhất đúng không? Ta còn nhớ hình như lúc đó vị xếp hạng nhất trong Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn bị giáo chủ giơ ngón tay đâm chết.
Chậc chậc, đúng là thảm, chẳng khác nào đè chết một con kiến.”
Đệ Ngũ Xích Tùng đã bị Lục Giang Hà làm cho tức đến không nói thành lời.
Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm.
Lục Giang Hà nói những lời này chẳng khác nào vả thẳng vào mặt, vạch trần khuyết điểm.
Quan trọng nhất là Đệ Ngũ Xích Tùng biết thân phận của hắn. Năm trăm năm trước khi Độc Cô Duy Ngã tàn sát Thiên Môn, hắn còn đứng một bên chứng kiến. Lục Giang Hà nói những lời này còn có trọng lượng hơn bất cứ ai.
Đệ Ngũ Xích Tùng chỉ vào Lục Giang Hà, thậm chí không buông lời đe dọa, trực tiếp dẫn Lâm Thương Long bỏ đi.
Khi Đệ Ngũ Xích Tùng đi khỏi, nụ cười chế nhạo ngứa đòn của Lục Giang Hà biến mất, hắn bỗng thở dài một tiếng nói: “Thiên Môn này đúng là khó giải quyết.”
Năm xưa hắn tận mắt chứng kiến Thiên Môn thiếu chút nữa bị Độc Cô Duy Ngã giết sạch. Kết quả mới qua năm trăm năm mà Thiên Môn đã trưởng thành tới mức độ như hiện giờ. Thậm chí theo Lục Giang Hà, Thiên Môn hiện giờ còn mạnh hơn Thiên Môn năm trăm năm trước một chút.
Môn chủ Thiên Môn năm trăm năm trước và Quân Vô Thần hiện tại, ai mạnh ai yếu? Lục Giang Hà không nhìn ra, dù sao bọn họ cũng mạnh hơn hắn.
Nhưng vị đệ nhất thần tướng Thiên Môn này lại có thực lực cao hơn vị đệ nhất thần tướng Thiên Môn năm trăm năm trước.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đúng là khó giải quyết, nhưng trên thế gian này Thiên Môn cũng không phải vỗ địch.
Bây giờ điều khiến ta nghi ngờ hơn là, vì sao năm xưa giáo chủ không giết sạch Thiên Môn?”
Xưa nay Độc Cô Duy Ngã vốn không phải người nhân từ nương tay, lúc đó khoảng một nửa số tông môn trên giang hồ trực tiếp hoặc gián tiếp bị hủy diệt trong tay Độc Cô Duy Ngã.
Đương nhiên Độc Cô Duy Ngã cũng biết đạo lý nhổ cỏ tận gốc, cho nên Sở Hưu mới thấy lạ vì hắn để lại đường sống cho Thiên Môn.
Trước đó Chung Thần Tú đã nói Thiên Môn gánh vác trọng trách, là người giữ cửa gì đó nên không thể giết.
Chẳng lẽ năm xưa Độc Cô Duy Ngã lưu lại đường sống cho Thiên Môn vì họ là người giữ cửa? Rốt cuộc bọn họ đang giữ cánh cửa gì?
Chắc chắn trong chuyện này còn có bí ẩn. Thiên Môn quanh năm trấn thủ ở Tây Côn Luân, không tranh quyền không đoạt lợi, trừ cướp đoạt chìa khóa Thông Thiên ra, thậm chí rất nhiều năm ngươi không thấy thần tướng Thiên Môn nào.
Với thực lực của Thiên Môn, không nói tới hùng bá giang hồ, nhưng ít nhất trở thành đại phái chí tôn đỉnh phong trên giang hồ cũng không thành vấn đề.
Nhưng Thiên Môn vẫn duy trì phương thức làm việc này, Sở Hưu không tin là không có nguyên nhân gì.
Lục Giang Hà ở một bên nhún vai nói: “Ta làm sao biết được chuyện này, giáo chủ làm việc đâu có nói với ta. Dù sao chắc chắn có nguyên nhân là được.
Bây giờ ngươi nên nghĩ xem làm sao đối phó với Thiên Môn đi. Ngươi cũng chứng kiến uy thế của Quân Vô Thần khi hắn ra tay trong Nguyên Thủy Ma Quật rồi đấy, phải nói là mạnh tới mức không nói lý.”
Sở Hưu đột nhiên nói: “Quân Vô Thần có mạnh bằng Tứ Đại Ma Tôn không?”
Lục Giang Hà chần chừ một chút rồi nói: “Ta cũng không hiểu cảnh giới của bọn họ, nhưng ta cảm giác hắn mạnh hơn Tứ Đại Ma Tôn.
Năm xưa người có chiến lực mạnh nhất trong Tứ Đại Ma Tôn là Chiến Vũ Ma Tôn cũng là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, còn chưa vượt qua cảnh giới này.
Còn Quân Vô Thần, ta nghi ngờ hắn đã vượt qua cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đạt tới một cấp độ khác.”
Sở Hưu có phần chấn động nói: “Thực lực của Quân Vô Thần mạnh tới vậy à? Thế chẳng phải hắn có thể sánh vai với giáo chủ?”
Lục Giang Hà khinh thường nói: “Vẫn là loại một đập chết tươi thôi.
Năm xưa giáo chủ đã từng nói, môn chủ Thiên Môn năm trăm năm trước có thể đột phá trói buộc vượt qua Thiên Địa Thông Huyền đã rất không dễ dàng rồi.
Kết quả một khắc sau hắn đã bị giáo chủ đánh cho hộc máu.
Rốt cuộc cảnh giới trên Thiên Địa Thông Huyền là thuận theo thiên địa gì, ta cũng không biết.
Nhưng cho dù là ở khoảng thiên địa khác, giáo chủ cũng là người đứng trên đỉnh cao.”
Chương 1415 Thủy triều Ma đạo 1
Thiên Môn đột nhiên xuất thủ tạo thành một chút áp lực cho bọn Sở Hưu.
Nhưng Sở Hưu đã sớm nghĩ tới chuyện Thiên Môn sẽ ra tay, y chỉ không ngờ Thiên Môn ra tay nhanh như vậy thôi.
Là sao tính được số trời, bởi vì ngay bản thân Thiên Môn cũng không nghĩ tới tên lỗ mãng La Thần Quân lại đột nhiên đi ra ngoài, lại tình cờ nghe chuyện về Sở Hưu, kết quả bị người khác chế nhạo, không nhịn được đến tìm Sở Hưu báo thù.
Sở Hưu nhìn thoáng qua đám người Chử Vô Kỵ, trầm giọng nói: “Đợi lát nữa tìm thời gian phân phó cho Trấn Võ Đường ở Bắc Yên và Thanh Long Hội ở Đông Tề, công khai tuyên bố tin tức chúng ta xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo.
Bên Tây Sở ta đã bảo Xích Luyện Ma Tông và đám người Du Ma Nhai hỗ trợ tung tin, mời chào nhân thủ.”
Trong thời gia Sở Hưu bế quan, tin tức y gây dựng lại Côn Luân Ma Giáo đã lan truyền khắp giang hồ, nhưng đây chỉ là tin tức mà giang hồ tự đồn đại với nhau, bọn Sở Hưu không bỏ công sức đồn thổi thêm vào.
Còn bây giờ, chuyện Thiên Môn đã tạo cho Sở Hưu một chút áp lực, bọn họ nên chủ động hơn một chút.
Bắc Yên Đông Tề Tây Sở, ba khu vực này đều có người của Sở Hưu, có thể mượn tay bọn họ loan tin, trắng trợn mời chào võ giả Ma đạo, thậm chí có thể dụ dỗ một số võ giả không phải người trong Ma đạo.
Ba nhánh Đạo Phật Ma, đương nhiên Đạo Phật là đông đảo nhất, cũng được nhiều danh tiếng nhất.
Nhưng mọi người đều biết quy củ của của hai giới Đạo Phật, trên giang hồ có rất nhiều người không muốn tuân thủ quy củ của hai giới Đạo Phật nên mới lựa chọn gia nhập những tông môn khác.
Hiện giờ Sở Hưu mở lại Côn Luân Ma Giáo, chắc chắn sẽ có những võ giả trẻ tuổi tiềm lực không tệ nhưng không thích theo lối mòn gia nhập. Sở Hưu muốn thu chính những người như vậy, bọn họ có tiềm lực, có tương lai.
Sau khi phân phó, Sở Hưu lại tiếp tục bế quan.
Lần này không phải y làm quen với lực lượng của bản thân mà chuẩn bị rèn luyện lực lượng của mình.
Vốn định yên ổn phát triển thế lực, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ thời gian dành cho y không nhiều.
Mấy tháng sau, sau khi tin tức về Sở Hưu lan truyền, trên giang hồ lập tức có một cơn thủy triều Ma đạo.
Không phải ai cũng coi Ma đạo là lang sói, trên giang hồ luôn có những người không thích đi theo lối mòn, không ưa quy củ ước thúc của danh môn chính phái, thậm chí bọn họ còn có phần kính nể Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước.
Bất luận là Chính đạo hay là Ma đạo, trên giang hồ này luôn là nắm tay ai to thì người đó có lý. Chẳng qua năm trăm năm trước Ma đạo mạnh tới quá mức nên mới khiến người trên giang hồ hiện giờ sợ hãi.
Trước khi Côn Luân Ma Giáo xuất hiện, tuy trên giang hồ cũng chia phe chia phái nhưng không phải hai bên Chính Ma, Đạo là Đạo, Phật là Phật, Ma là Ma, kiếm phái là kiếm phái, thế gia là thế gia.
Còn như bây giờ, tất cả mọi người liên kết lại cùng xưng là Chính đạo, bài xích Ma đạo, thật ra là tội nghiệt mà Côn Luân Ma Giáo gây ra năm trăm năm trước. Trước đó xung đột Chính Ma tuyệt đối không nghiêm trọng như vậy.
Khi xưa thì những người này bị coi là ác tặc vô sỉ, còn bây giờ bọn họ như tìm được phương hướng, chen chúc nhau tới xin gia nhập Côn Luân Ma Giáo.
Thậm chí còn có một số thế gia nhỏ hay môn phái nhỏ ít mẫn cảm, âm thầm đưa đệ tử nhà mình gia nhập Côn Luân Ma Giáo.
Năm trăm năm trông thì dài, thời đại mà ma diễm phủ kín bầu trời khi đó đã bị một số đối phương che giấu xuyên tạc, nhưng nó vẫn được truyền miệng tới nay.
Mấy năm gần đây gió thổi mưa phun, dáng vẻ như sắp có chuyện lớn, có lẽ chẳng mấy chốc là đại chiến sẽ nổ ra.
Những tiểu môn phái tiểu thế gia gần như không thể sống sót yên ổn, đôi lúc ngươi không gây chuyện nhưng phiền phức lại tự tới tìm ngươi.
Cho nên bọn họ làm như vậy cũng là đặt cược cả hai bên.
Bọn họ chỉ bí mật đưa một đệ tử vào trong Côn Luân Ma Giáo, vạn nhất Ma đạo chiếm thượng phong thì bọn họ cũng là người mình, cũng được uy phong.
Còn nếu tương lai Côn Luân Ma Giáo lại bị hủy diệt, đệ tử có quan hệ với bọn họ cũng bị bới móc ra, bọn họ cũng có thể đoạn tuyệt quan hệ, vì nghĩa diệt thân các loại, vừa vặn thể hiện thái độ vì đại nghĩa của bản thân.
Dù sao đám gia chủ chưởng môn này không chỉ có một đứa con, đưa một đứa con đi đặt cược như vậy cũng rất có lời.
Tóm lại thời gian mấy tháng này đệ tử thế gia, tán tu Ma đạo, dân dã giang hồ, đủ loại người hay thế lực đều bị khuấy động, giang hồ cũng theo đó mà rối loạn.
Còn những tông môn Chính đạo khác, chuyện bọn họ tìm kiếm chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã lại lâm vào thế bí.
Làm sao mà tìm được? Không có cách nào.
Chỉ có một manh mối là năm Giáp Thân, bọn họ có giết hết tất cả võ giả ra đời mười tám năm trước cũng vô dụng, dù sao cũng có cá lọt lưới.
Rốt cuộc chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã có gì đặc biệt, rốt cuộc trông như
thế nào, ai biết?
Thậm chí Hư Tĩnh, Tiêu Ma Kha, và một số tông sư bói toán nổi tiếng của Đạo môn và giang hồ, tất cả là chín người cùng nhau tính toán phiến đá thiên mệnh bất bại. Nhưng kết quả lại là tất cả đều bị phản ngược lại, bị thứ gì đó trong cõi u minh làm trọng thương.
Sở Hưu không biết chuyện này, cũng không ngờ tới.
Phiến đá kia là giả, nhưng tám chữ đó lại là thật!
Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử.
Năm xưa Viên Cát đại sư từng thử tính toán quá khứ của Sở Hưu, hắn cũng bị thứ gì đó trong cõi u minh cắn trả làm trọng thương. Bây giờ đổi thành người mạnh hơn hắn, kết quả cũng tương tự.
Chuyện này khiến mọi người càng tin tưởng tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, càng tốn công thăm dò, nhưng không có bất cứ tác dụng nào.
Trong đại điện của Thuần Dương Đạo Môn, người của Tam Đại Đạo Môn đều có mặt, nhưng lúc này ai cũng cảm thấy mệt mỏi, đương nhiên ngoài Trương Đạo Linh của Thiên Sư Phủ.
Tuy Thiên Sư Phủ cũng truy tìm manh mối chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã ở Tây Sở, nhưng chỉ là ra vẻ cho có mà thôi.
Đối với Thiên Sư Phủ mà nói, chuyện chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã có ở Tây Sở hay không cũng không quan trọng, dù sao bọn họ làm hàng xóm với một đại ma đầu như Dạ Thiều Nam đã nhiều năm, có thêm người nữa cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lăng Vân Tử mỏi mệt xua tay áo nói: “Rõ là phí công, không có bất cứ manh mối gì.”
Lục Trường Lưu lắc đầu nói: “Tìm như vậy khác gì mò kim đáy biển, nếu tìm được manh mối mới là chúng ta may mắn.
Bây giờ trên giang hồ đang rất hỗn loạn, tốt nhất là tạm thời đừng tìm nữa, môn hạ đệ tử của ta đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nếu thật sự không được thì để ta tới nhờ bệ hạ hỗ trợ, để hắn phát động lực lượng triều đình Đông Tề để tìm kiếm.
Chuyện này thì triều đình làm việc sẽ có lợi hơn chúng ta. Cùng lắm thì ta lại cho bệ hạ thêm mấy quyển... điển tịch cường thân kiện thể.”
Nghĩ tới chuyện phương pháp luyện khí thổ nạp chính tông Đạo gia của môn phái mình bị Lữ Hạo Xương dùng như xuân dược, Lục Trường Lưu cũng cảm thấy xấu hổ.