Sau khi biết thân phận thật của Sở Hưu, Khương Văn Nguyên thật sự động lòng muốn mời chào Sở Hưu, không phải loại chắp nối kết giao đơn thuần mà là mời chào chiêu mộ dưới trướng để bản thân sử dụng.
Xem xét cẩn thận lại thì thực lực thủ hạ Khương Văn Nguyên thật ra cũng không yếu. Nhiều năm như vậy hắn dùng thân phận An Nhạc Vương cùng những chi tiêu hào sảng với người ngoài, trả giá xa xỉ ngược lại cũng chiêu mộ được không ít võ giả trở thành môn khách cung phụng, thậm chí trong đó có cả đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.
Nhưng trong đó không có tuấn kiệt trong giới trẻ như Sở Hưu.
Cường giả trẻ tuổi như Sở Hưu đại biểu cho tiềm lực, nếu chiêu mộ được y, thành tựu tương lai chưa chắc đã kém hơn đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng cái giá phải trả lại thấp hơn rất nhiều.
Hơn nữa không riêng gì tiềm lực, chuyện này còn đại biểu cho thủ hạ của Khương Văn Nguyên, thực lực An Nhạc Vương Phủ.
Bất cứ thế lực nào ngoại trừ người cần đầu còn cần cường giả trấn giữ toàn bộ thế lực cùng đại lượng tinh anh trung kiên cùng những đệ tử xuất sắc trẻ tuổi, như vậy mới xem như có tiềm lực vô hạn.
Khương Văn Nguyên có dã tâm, đương nhiên hắn cũng phát triển theo phương hướng đó. Những năm vừa qua hắn chiêu mộ được không ít võ giả trung kiên có thực lực như Tiêu Đỉnh, nhưng chỉ riêng phần võ giả trẻ tuổi lại không thủ hạ nào đáng khoe.
Thân là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng, đại đa số đều xuất thủ đại tông môn đại thế gia, bọn họ có thể giữ quan hệ tốt với Khương Văn Nguyên nhưng tuyệt đối không thể đi gia nhập dưới trướng Khương Văn Nguyên.
Giờ khó khăn lắm mới gặp được Sở Hưu, còn được biết đối phương không phải đệ tử Quan Trung Hình Đường bồi dưỡng từ nhỏ, đương nhiên Khương Văn Nguyên thấy động tâm rồi.
Ngày trước Quan Tư Vũ dám làm hắn mất mặt, hôm nay hắn dám đào người của Quan Tư Vũ!
Sau khi Sở Hưu cùng Khương Văn Nguyên ngồi xuống, nhưng tuấn kiệt trẻ tuổi tầng bảy đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Khương Văn Nguyên, không hiểu vì sao hắn tôn trọng Sở Hưu như vậy.
Phải biết với thân phận Khương Văn Nguyên, những tuấn kiệt trẻ tuổi qua lại Tụ Long Các này nhiều vô kể, nhưng số người được Khương Văn Nguyên tự mình chiêu đãi lại chẳng khác gì lông phượng sừng lân. Sở Hưu này có tài đức gì mà được Khương Văn Nguyên đối xử như vậy?
Ngay cả Bạch Vô Kỵ sắc mặt cũng trầm xuống, phải biết rằng ngay cả hắn cũng không có đãi ngộ như vậy.
Khi vừa tới Tụ Long Các, mặc dù Khương Văn Nguyên đối xử với y rất lễ phép, thậm chí tự mình nghênh đón hắn lên tầng bảy nhưng lại không nói tự mình bày tiệc chiêu đãi hắn.
Một lúc lâu sau liền có từng đội thị nữ bưng rượu và đồ ăn lên. Không thể không nói mấy món nhắm của Tụ Long Các chỉ nhìn bề ngoài đã vô cùng hấp dẫn, có thể nói có đủ sắc hương, còn mơ hồ như có linh lực cường đại đang từ từ tỏa ra.
Khương Văn Nguyên đích thân rót một chén rượu đầy hương thơm cho Sở Hưu rồi nói: “Có lời đồn trong rừng núi của Man Hoang Tây Sở có một số loại khỉ núi hái trăm loại quả để trong hốc cây cất giữ làm lương thực mùa đông. Nhưng nếu không dùng hết chỗ hoa quả đó trong mùa đông, đám khỉ lại quên nơi từng cất giữ, sau đó hoa quả chậm rãi lên men, cuối cùng ủ thành một động Bách Quả Tửu hay còn gọi là Hầu Nhi Tửu.
Hơn nữa bọn khỉ hoang đó không nhận biết bảo bối, còn đem cả kỳ trân linh quả hái xuống coi như hoa quả bình thường, khiến cho trong Hầu Nhi Tửu ẩn chứa dược lực kinh người. Một số võ giả tới đất Man Hoang hái thuốc bất ngờ phát hiện Hầu Nhi Tửu, không ít người uống xong phát hiện tu vi tăng cường.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Đây là Hầu Nhi Tửu lấy từ Tây Sở à?”
Khương Văn Nguyên lắc đầu nói: “Hầu Nhi Tửu chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, yêu cầu quá trùng hợp. Huống hồ trong Hầu Nhi Tửu chỉ một số nhỏ có chứa dược lực, còn vật liệu Hầu Nhi Tửu này của ta mỗi loại đều là linh dược và linh quả trân quý, thậm chí dược lực còn mạnh hơn Hầu Nhi Tửu chính tông. Sở tiểu hữu nếu không tin có thể nếm thử xem.”
Sở Hưu uống một hớp rượu trong ly, lập tức cảm thấy một luồng nhiệt lực từ trong chất rượu truyền vào trong cơ thể, chén rượu này còn ẩn chứa dược lực cường đại hơn một viên đan dược ngũ chuyển.
“Quả nhiên là trân phẩm, Tụ Long Các của vương gia quả nhiên danh bất hư truyền.” Sở Hưu tán thưởng.
Khương Văn Nguyên mỉm cười đắc ý, chỉ vào thức ăn trên bàn: “Sở tiểu
hữu nếm thử mấy món này đi. Trên tầng bảy không thiếu món ăn nhưng mỗi loại đều là trân phẩm, phải do ta đích thân đồng ý mới có thể bày lên bàn.
Tỷ như ‘Phượng Hoàng Hoàn Sào’ này được chế biến từ Trân Trâu Kê ở Tuyết Lĩnh dùng linh dược nuôi ba tháng trở lên, tổ phượng bên dưới lại dùng tổ yến của Kim Ti Tuyết Yến nơi Cực Bắc Tuyết Lĩnh tại Bắc Yên chế thành.”
Sở Hưu gắp một cái, cũng không khách khí, thưởng thức một hồi, Khương Văn Nguyên không nói khoác, đúng là mỗi món đều là tinh phẩm.
Ăn một hồi, Khương Văn Nguyên lại đột nhiên hỏi: “Sở tiểu hữu xuất thân Thanh Long Hội, sao cuối cùng lại gia nhập Quan Trung Hình Đường?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đà chủ một phân đà tại Thanh Long Hội muốn dùng ta làm tốt thí, ta đương nhiên không cam tâm bị lợi dụng như vậy nên trực tiếp phản bội bỏ trốn. Vừa hay trên đường gặp được Quan Trung Đại Hiệp Sở Nguyên Thăng bị người ta đuổi giết, ta thuận tay cứu được hắn nên được Sở đại hiệp tiến cử vào Quan Trung Hình Đường làm tuần sát sứ.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, hai mắt Khương Văn Nguyên bừng sáng, nếu thế hắn mời chào Sở Hưu càng đơn giản.
Vốn hắn tưởng Quan Tư Vũ cứu được Sở Hưu hay hắn đích thân mời chào Sở Hưu vào Quan Trung Hình Đường, nào ngờ lại do Sở Hưu cứu được Sở Nguyên Thăng mới ‘bất ngờ’ gia nhập Quan Trung Hình Đường, hai bên không có ân tình gì.
Khương Văn Nguyên xoa xoa chén rượu trên tay, đột nhiên hỏi: “Sở tiểu hữu, nguơi gia nhập Quan Trung Hình Đường đã một thời gian, chẳng hay có cảm giác thế nào về Quan Trung Hình Đường?”
Sở Hưu nghi hoặc nhìn Khương Văn Nguyên, không hiểu vì sao hắn lại hỏi điều này, nhưng đương nhiên y không nói bên ngoài Quan Trung Hình Đường đã ổn định hài hòa nhưng bên trong ẩn chứa vô số mẫu thuẫn, chỉ trầm giọng nói: “Dưới sự dẫn dắt của Quan đường chủ, Quan Trung Hình Đường đã đặt thân giữa ba nước, phát triển đất Quan Trung trở nên vô cùng phồn hoa, đương nhiên là may mắn cho những võ giả Quan Trung Hình Đường chúng ta.
Trong những tông môn khác, những đệ tử xuất thân kém cỏi, không có chỗ dựa như ta sẽ bị gây sự chèn ép khắp nơi, nhưng trong Quan Trung Hình Đường tất cả làm theo công lao và quy củ, chí ít cũng giữ được công bằng.”
Khương Văn Nguyên cười cười nói: “Ngươi nói cũng thật thẳng thắn, Quan Tư Vũ thứ khác không được nhưng cũng đủ thiết diện vô tư, ngay cả đệ tử của mình cũng mặc kệ. Có điều ta cảm thấy Sở tiểu hữu ở lại phát triển trong Quan Trung Hình Đường cũng không phải chuyện tốt lành gì!”
Sở Hưu nhíu mày hỏi: “Vì sao?”
Khương Văn Nguyên hạ thấp giọng nói: “Chính vì Quan Trung Hình Đường quá công bằng cho nên những võ giả trẻ tuổi có thiên phú xuất chúng như ngươi không có ưu đãi gì. Phải biết võ giả bước lên cảnh giới cao lúc càng trẻ tuổi đại biểu cho tiềm lực tương lai càng lớn. Như Sở tiểu hữu ngươi, giờ đang độ tuổi này cũng là lúc cần đại lượng tài nguyên linh dược để tu luyện, vạn nhất trễ nải thời gian, ngươi sẽ bị những tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng bỏ lại phía sau.
Nhưng cho dù ngươi thể hiện tiềm lực cường đại đến đâu Quan Trung Hình Đường cũng chỉ cấp lương theo chức vị, mà số lượng đó thấp tới mức đáng thương. Chuyện này chắc Sở tiểu hữu cũng trải qua rồi.”
Sở Hưu xoa xoa đầu, có vẻ như đã đoán được ý tứ của Khương Văn Nguyên. Thế nhưng y vẫn ra vẻ nghi hoặc nói: “Nói xấu Quan Trung Hình Đường ngay trước mặt ta như vậy, vương gia ngài có ý gì?”
Khương Văn Nguyên hừ lạnh một tiếng nói: “Ta không nói xấu, ta chỉ thuật lại sự thật mà thôi.
Tính cách Quan Tư Vũ ra sao ta còn lạ gì, cho dù ngươi có biểu hiện ưu tú ra sao tại Quan Trung Hình Đường cũng chẳng nhận được ưu đãi gì. Hắn đối xử với đệ tử mình còn thế nói chi là ngươi.
Hơn nữa không gian phát triển của Quan Trung chỉ có hạn, nó nằm trong kẽ hở của ba nước, chẳng khác nào giẫm lên lớp băng mỏng. Khi ba nước ngưng chiến còn dễ nói, vạn nhất ba nước hỗn chiến, Quan Trung Hình Đường nên xử trí ra sao?
Sở tiểu hữu còn trẻ đã lên hạng trước hai mươi trên Long Hổ Bảng, điều này đủ chứng minh tiềm lực của tiểu hữu. Chim khôn nên biết chọn cây mà đậu, tiểu hữu cũng phải tự suy nghĩ cho tiền đồ bản thân chứ, đừng lãng phí tiềm lực như vậy.”
Sở Hưu híp mắt, tới giờ mới hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của Khương Văn
Nguyên, có điều y cũng không nói toạc mà trầm giọng hỏi lại: “Ý của vương gia là ?”
Khương Văn Nguyên vung tay nỏi: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Sở tiểu hữu ngươi có thể đại diện cho Quan Trung Hình Đường tới tham gia Thần Binh Đại Hội, lại gặp bản vương ở đây, đó chính là duyên phận.
Ngươi đã tới Tụ Long Các vậy chắc cũng biết bản vương quý nhất chính là nhân tài, đặc biệt là nhân tài như Sở tiểu hữu.
Giờ dưới trướng bản vương có môn khách cùng cung phụng, nếu Sở tiểu hữu có thể gia nhập dưới trướng bản vương, vậy Sở tiểu hữu chính là loại thứ ba. Mặc dù không phải cung phụng nhưng đãi ngộ còn cao hơn cung phụng, hơn nữa không cần phân công chém chém giết giết như môn khách. Bản vương cam đoan, An Nhạc Vương Phủ chắc chắn sẽ dốc toàn lục bồi dưỡng Sở tiểu hữu. Thứ tiểu hữu nhận được chắc chắn sẽ nhiều hơn ở Quan Trung Hình Đường!”
Sở Hưu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Khương Văn Nguyên, y thật sự không ngờ Khương Văn Nguyên lại nói ra trực tiếp như vậy, lần đầu gặp mặt đã dùng lợi lớn mời chào.
Hơn nữa Sở Hưu thừa nhận Khương Văn Nguyên nói có lý, vị trí của Quan Trung Hình Đường quả thật xấu hổ, bất luận bên ngoài hay bên trong đều có không ít nguy hiểm, tất cả là nhờ xuất hiện liền hai vị nhân kiệt Sở Cuồng Ca cùng Quan Tư Vũ nên mới có địa vị như hiện tại.
Trong cốt truyện gốc Quan Trung Hình Đường cũng từng xảy ra vài chấn động rất lớn, chỉ có điều khi xưa Sở Hưu không mấy chú ý nên giờ không nhớ nổi thôi.
Khương Văn Nguyên nói Quan Trung Hình Đường sẽ không cho Sở Hưu tài nguyên ưu đãi, điểm này với người khác là khuyết điểm nhưng đây ngược lại lại là thứ Sở Hưu muốn.
Sở Hưu căn bản không cần ưu đãi gì, lúc trước lựa chọn Quan Trung Hình Đường chính là do Quan Trung Hình Đường không hỏi xuất thân lai lịch, có thể giữ trung lập tuyệt đối.
Bí mật của Khương Văn Nguyên
Chương 222 Bí mật của Khương Văn Nguyên
Khương Văn Nguyên nói chim khôn biết chọn cây mà đậu, câu này không sai, nhưng vấn đề là Khương Văn Nguyên hắn cũng chẳng phải cây tốt. Nếu Sở Hưu thật sự lựa chọn gia nhập dưới trướng Khương Văn Nguyên, vậy mới là tự tìm đường chết.
Giờ xem biểu hiện của Khương Văn Nguyên là biết, đối phương vẫn tiếp tục đi theo đường chết, chưa chịu ngừng.
Nếu Sở Hưu thật sự gia nhập dưới trướng vào Khương Văn Nguyên, có lẽ kết cục của y sẽ rất thảm, dễ chết càng nhanh hơn.
Huống hồ Sở Hưu cũng có dã tâm của mình, chim khôn biết chọn cây mà đậu, trước nay Sở Hưu lại không muốn làm chim khôn mà muốn làm thần mộc có thể thu hút vô số chim khôn!
Cho nên nghe Khương Văn Nguyên mời chào trực tiếp như vậy, Sở Hưu sắc mặt nghiêm túc chắp tay nói: “Đa tạ vương gia hậu ái, tại hạ có nhận cũng ngại.
Chỉ có điều khi Sở Hưu ta chán nản nhất Quan Trung Hình Đường đã giang tay giúp đỡ. Sở Hưu mặc dù không phải người tốt lành gì nhưng cũng biết có ơn tất báo. Cho nên xin thứ cho tại hạ không thể nhận lời mời chào của vương gia.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu chắp tay trực tiếp quay người rời đi.
Khương Văn Nguyên nhìn bóng lưng Sở Hưu rời khỏi, nắm tay xiết chặt, giọng nói chuyển lạnh: “Đã nể mặt mà không cần!”
Sở Hưu cự tuyệt khiến hắn nhớ lại lúc mình mời chào Quan Tư Vũ bị Quan Tư Vũ cự tuyệt.
Mặc dù Sở Hưu nói khá uyển chuyển không cứng nhắc như Quan Tư Vũ, nhưng ý tứ vẫn đồng dạng, đó là ‘ta chướng mắt ngươi’.
Trong ba nước thực lực Đông Tề mạnh nhất, chiếm cứ Trung Nguyên phồn hoa, thiên hạ này vốn là của hắn.
Nếu không phải do họ Lữ chiếm hoàng vị của họ Khương hắn, giờ hắn đại biểu cho hoàng thất Đông Tề tới mời chào Sở Hưu, Sở Hưu sẽ cự tuyệt hay sao? Y dám cự tuyệt sao?
Cặp mắt bình thường vốn rất hiền hòa của Khương Văn Nguyên lúc này lại đầy vẻ âm trầm, đồng thời hắn cũng tự nhủ trong lòng, những thứ thuộc về hắn sớm muộn cũng có ngày cầm về. Đến lúc đó bất luận Sở Hưu hay Quan Tư Vũ đều phải thần phục dưới gót thiết kỵ Đông Tề của hắn, không phải Đông Tề của Lữ gia mà là Đông Tề của Khương gia
bọn hắn!
Lúc này những người khác tại tầng bảy Tụ Long Các cũng kinh ngạc nhìn Sở Hưu bỏ đi, không biết rốt cuộc có chuyện gì.
Trong Tụ Long Các phủ kín trận pháp, không chỉ phòng ngừa được võ giả động thủ tại đây mà còn có hiệu quả cách âm. Sở Hưu cùng Khương Văn Nguyên ngồi trong góc vắng, mọi người trên tầng bảy lại không nghe được bọn họ nói gì. Chỉ thấy hai người vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ, kết quả chỉ chốc lát sau đã trở mặt, rốt cuộc mọi chuyện ra sao?
Có điều sau đó ai nấy lắc đầu, bất kể tình hình ra sao, Sở Hưu này lại dám trở mặt với Khương Văn Nguyên ngay trên đất Đông Tề, đúng là không biết điều, hay nên nói là ngu xuẩn.
Khương Văn Nguyên là đền thờ do hoàng tộc họ Lữ lập nên, vị vương gia khác họ này còn sống tốt hơn đại đa số hoàng tộc chính thống họ Lữ. Đắc tội với Khương Văn Nguyên trên đất Đông Tề này không phải hành động sáng suốt gì.
Trong lầu một, Lý Bất Tam còn đang chờ bên dưới, thấy Sở Hưu đi ra bèn mỉm cười chào đón: “Công tử, sao ngài xuống nhanh vậy?”
Sở Hưu nhìn lên trên lầu thản nhiên nói: “Không xuống chỉ e người ta đuổi người. Đi thôi, tìm một quán trọ thoải mái nhất cho ta, ta muốn nghỉ lại.”
Lý Bất Tam nghe vậy càng khó hiểu, đương nhiên nếu hắn biết Sở Hưu lên trên gặp và đắc tội với vương gia khác họ Khương Văn Nguyên, chắc hắn sẽ bị dọa tới trả ngay khối tử kim cho Sở Hưu, không làm người dẫn đường cho y nữa.
Đêm xuống, Khương Văn Nguyên ngồi một mình trên tầng chín Tụ Long Các uống rượu. Lúc này cửa tầng chín bị đẩy ra, Lục tiên sinh mà Khương Văn Nguyên tự mình trao đổi lúc ban ngày bước vào.
Thấy vẻ mặt âm trầm của Khương Văn Nguyên, Lục tiên sinh cười cười nói: “Vương gia, nghe nói ngài mời chào Sở Hưu kia không thành?”
Khương Văn Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Giống hệt Quan Tư Vũ, rặt một lũ không biết điều! Chỉ chút nội tình đó của Quan Trung Hình Đường, bản vương muốn xem xem sau này tên Sở Hưu kia có hối hận không!”
Lục tiên sinh lắc đầu nói: “Được rồi, vương gia bớt giận, một võ giả tiểu bối mà thôi. Mỗi năm số tuấn kiệt trẻ tuổi xuất hiện trên giang hồ còn ít hay sao? Nhưng người đi được tới cuối liệu có mấy ai?
Đúng rồi vương gia, bên kia ngài định làm thế nào? Tàng Kiếm Sơn Trang đã phái người tới, nhất định phải bố trí xong hết trước khi Thần Binh Đại Hội bắt đầu.”
Khương Văn Nguyên khoắt tay nói: “Yên tâm đi, bản vương phát triển trên đất Tề này đã bao năm như vậy, chẳng lẽ không làm được chút chuyện vặt đó sao?”
Lục tiên sinh chắp tay nói: “Vậy tại hạ cũng yên lòng. Mặc dù với vương gia đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng đối với chúng ta lại là đại sự. Lần này hợp tác thành công, ngày sau nếu vương gia có gì cần, chúng ta cũng có thể hợp tác như vậy.”
Khương Văn Nguyên gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “Thật ra bản vương không hiểu rốt cuộc các ngươi làm vậy có ý nghĩa gì.
Độc Cô Duy Ngã chết đã mấy trăm năm, Côn Luân Ma Giáo cũng đã bị hủy diệt từ lâu. Cứ nhìn Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo cùng Bắc Nguyên Tà Cực Tông, mấy đại phái từng phụ thuộc vào Côn Luân Ma Giáo năm xưa giờ sống rất thoải mái. Nếu các ngươi học theo bọn họ cũng không cần trốn trốn tránh tránh, chỉ có thể âm thầm hành sự như bây giờ.”
Khương Văn Nguyên vừa nói xong lời này, sắc mặt Lục tiên sinh đột nhiên biến đổi, ánh mắt trở nên âm trầm tới cực hạn, khí thế quanh người bùng lên, cuồng phong quét qua, chân khí bùng nổ. Vị Lục tiên sinh nhìn vô cùng bình thường này không ngờ lại là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!
“IM NGAY! Thánh Hỏa bất diệt, Ma Chủ bất tử! Đỉnh Tây Côn Luân cho dù bị đám lừa trọc Bồ Đề Thiền Viện dùng Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận phong ấn, Vô Căn Thánh Hỏa vẫn cháy, ai dám nói Ma Chủ đại nhân đã chết? Cho dù trên Chí Tôn Bảng vẫn phải lưu lại chỗ cho Ma Chủ đại nhân!
Ninh Huyền Cơ được gọi là Tiên Nhân nhưng thực chất cũng chỉ là thất phu phàm nhân, chỉ bằng hắn là không giết nổi Ma Chủ đại nhân!”
Ngay lúc Lục tiên sinh bộc phát khí thế bản thân, trong Tụ Long Các cũng có vài luồng khí thế bộc phát, trong đó có Thiên Nhân Hợp Nhất, cũng có Ngũ Khí Triều Nguyên, hiển nhiên chỉ cần Lục tiên sinh dám có động tác gì, bọn họ sẽ lập tức xuất thủ.
Khương Văn Nguyên cũng bị phản ứng này của Lục tiên sinh dọa cho giật nảy mình. Hắn cũng không ngờ một lời hiếu kỳ này của mình lại khiến Lục tiên sinh vốn bình tĩnh lại kích động đến vậy.
Thấy vậy Khương Văn Nguyên vội vàng nói: “Lục tiên sinh xin đừng lấy làm lạ, bản vương chỉ thuận miệng nói vậy chứ không có ý mạo phạm Côn Luân Ma Giáo cùng chư vị.”
Lúc này Lục tiên sinh cũng thu hồi khí thế bản thân, khôi phục lại bộ dáng thường ngày, chắp tay với Khương Văn Nguyên nói: “Vương gia xin thứ lỗi, do tại hạ quá kích động.”
Khương Văn Nguyên cười ha hả nói: “Không sao, vừa rồi cũng do bản vương lỡ lời.”
Sau khi nói xong Lục tiên sinh rời khỏi Tụ Long Các, Khương Văn Nguyên mới thở phào một hơi, lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Luận cảnh giới hắn mới chỉ là Tiên Thiên mà thôi, mặc dù có địa vị nhưng thực lực vẫn là thực lực. Lúc thật sự đối mặt với một đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đang nổi giận, hắn cũng cực kỳ áp lực.
Lúc này Kỳ bá bưng một chén trà sâm lên đặt trên bàn, chần chờ đôi chút rồi nói: “Vương gia, đám người này dẫu sao cũng liên quan tới Côn Luân Ma Giáo ngày xưa, không phải con đường tốt đẹp gì. Chúng ta hợp tác với bọn hắn như vậy có phải không được tốt không?”
Khương Văn Nguyên cầm chén trà sâm lên uống một hơi cạn sạch, thở phào một hơi rồi mới nói: “Nếu có người khác để hợp tác bản vương cũng chẳng muốn hợp tác với bọn hắn. Nhưng giờ bản vương tìm ai đây? Đi hợp tác với Kính Hồ Sơn Trang Mạc gia à?
Ngày đầu tiên khi Mạc Dã Tử rời giang hồ trở lại Kính Hồ Sơn Trang, bản vương đã đích thân nghênh đón, cho hắn đủ thể diện, kết quả lão già đó thậm chí không chịu luyện chế một thanh bảo binh cho bản vương, còn nói bản vương không xứng với binh khí hắn luyện. Tưởng bản vương thiếu binh khí của hắn hay sao?
Còn cả Tàng Kiếm Sơn Trang kia nữa, bản vương tìm tới cho chúng ba thanh kiếm trên Danh Kiếm Phổ chính là để đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang tới dưới trướng ta làm giáo đầu kiếm thuật. Kết quả thế nào, Tàng Kiếm Sơn Trang chỉ phái mấy đệ tử họ khác tới, coi bản vương là ngu ngốc hay sao?
Thậm chí ngay tên võ giả tiểu bối như Sở Hưu cũng dám không nể mặt bản vương!”
Nói đến đây sắc mặt Khương Văn Nguyên đã chuyển lạnh: “Bất luận võ giả triều đình hay giang hồ, chỉ cần có thế lực, bản vương muốn liên thủ cũng họ cũng là khó càng thêm khó, chỉ có thể tìm con đường khác.
Kỳ bá, ngươi theo ta đã bao năm như vậy rồi, cũng hiểu chuyện của Khương gia chúng ta. Bản vương không có thiên phú tu luyện, lên tới Tiên Thiên cũng là nhờ linh dược bồi bổ.
Nhưng bản vương không có thiên phú tu luyện thì thôi, sao phụ thân bản vương, tổ phụ, tằng tổ phụ cùng con cái ta, tất cả đều không có thiên phú tu luyện. Nguyên nhân trong đó chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra hay sao?”
Lúc này sắc mặt Khương Văn Nguyên đã hóa thành dữ tợn: “Bao năm như vậy, Khương thị chúng ta thậm chí không thể tu luyện công pháp nhà mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lữ gia tu luyện Cửu Long Hoàng Cực Công của Khương thị chúng ta!
Người của Lữ gia muốn Khương gia ta an nhàn cả đời, đâu có dễ dàng như vậy? Kỳ bá, ta mãi mãi không quên lời phụ thân nói với ta trước lúc lâm chung: Đừng quên Khương gia ta là hoàng tộc thiên định!
Ngày trước khi Thái Tổ hoàng đế Khương gia ta xuất thế giông bão bao phủ, có Cửu Long cuộn mình trên không trung, sau khi truyền thụ Cửu Long Hoàng Cực Công lại bay về trời.
Sau khi Thái Tổ trưởng thành quét ngang Bát Hoang, kết thúc cục diện chiến loạn của những tiểu quốc trên đất Trung Nguyên mới tạo thành Đại Tề thịnh vượng như ngày hôm nay!
Khương thị chúng ta vốn là chủ nhân của thiên hạ này, là hoàng tộc trời sinh!”
Kỳ bá quỳ một chân thi lễ với Khương Văn Nguyên rồi nói: “Ngày trước nếu không có vương gia xuất thủ cứu giúp, lão già ta đây giờ đã thành đống xương khô rồi.
Đời này lão hủ đã không cầu gì khác, chỉ nguyện vì vương gia xông pha khói lửa, muôn chết không từ!!!”
Kỳ bá vừa nói vậy, xung quanh lại vang dội tiếng hô: “Nguyện vì vương gia xông pha khói lửa, muôn chết không từ!”
Lúc này Khương Văn Nguyên mới mỉm cười, đây chính là lực lượng giúp An Nhạc Vương hắn không tiếp tục an nhạc nữa!
Mạc Thiên Lâm
Chương 223 Mạc Thiên Lâm
Chuyện xảy ra ở Tụ Long Các không ảnh hưởng tới tâm trạng Sở Hưu, mặc dù y đắc tội với Khương Văn Nguyên nhưng thực tế lại chẳng lo Khương Văn Nguyên sẽ làm gì y.
Dù sao giờ Sở Hưu đang đại biểu cho Quan Trung Hình Đường, Khương Văn Nguyên động tới y tương đương với động tới Quan Trung Hình Đường.
Một phần khác là vì thể diện của Khương Văn Nguyên, hắn cũng sẽ không động tới Sở Hưu.
Trước mặt người ngoài Khương Văn Nguyên vẫn luôn thể hiện khí khái hào sảng của bản thân, giờ những người khác còn chưa biết Sở Hưu từ chối hắn, nhưng nếu hắn động tới Sở Hưu vào lúc này chẳng phải chưa đánh đã khai, tự bôi xấu thanh danh bản thân?
Cho nên lúc này Sở Hưu vẫn đi dạo quanh Tế Châu Phủ, thời gian này Tế Châu Phủ cũng có không ít người giang hồ qua lại, khiến toàn bộ châu phủ trở nên ồn ào huyên náo.
Sở Hưu lười chen trong Tế Châu Phủ, trực tiếp tới Thủy Vân Quan cạnh Kính Hồ bên ngoài thành du ngoạn.
Một bên của Kính Hồ là Kính Hồ Sơn Trang của Mạc gia, bên còn lại là một đạo quán nhỏ có tên Thủy Vân Quan.
Tại Kính Hồ, Sở Hưu ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ nhìn phong cảnh xung quanh, đầu thuyền còn một bình hoàng tửu hâm trên bếp lửa cùng vài món ăn. Nếu bên cạnh hắn không phải Lý Bất Tam sắc mặt bỉ ổi mà là một mỹ nữ dịu dàng quyến rũ, đoán chừng khung cảnh sẽ càng thi vị.
Lúc này trên Kính Hồ cũng có không ít thuyền bè, hiển nhiên không ít võ giả ghét bỏ Tế Châu Phủ quá đông đúc chen chúc nên chạy tới đây giải sầu. Dù sao nơi này cách Kính Hồ Sơn Trang nơi khai mạc Thần Binh Đại Hội không xa.
Lúc này Lý Bất Tam đang giới thiệu tình hình Thủy Vân Quan cho Sở Hưu.
“Công tử, một canh giờ nữa Huyền Thành đạo trưởng của Thủy Vân Quan sẽ lên đàng giảng đạo, nếu ngài có hứng thú có thể qua nghe thử.”
Sở Hưu uống một ngụm hoàng tửu vừa hâm nóng hỏi: “Huyền Thành đạo nhân của Thủy Vân Quan này thực lực mạnh lắm à?”
Lý Bất Tam gãi gãi đầu, chần chờ rồi nói: “Huyền Thành đạo trưởng à? Hình như hắn không biết võ công, chí ít tôi ở Tế Châu Phủ này nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy Huyền Thành đạo trưởng ra tay với người khác, cùng lắm chỉ thấy ông ấy thi triển chút chiêu thức dưỡng khí mà thôi. Hơn nữa lần đó cũng biểu diễn cực kỳ chậm rãi, không có chút uy lực nào.
Hơn nữa quy mô của Thủy Vân Quan cũng rất nhỏ, chỉ có Huyền Thành đạo trưởng cùng những cô nhi mà ông ấy thu nhận từ nhỏ. Đám cô nhi này khi lớn lên sẽ thành tiểu đạo sĩ, sau khi thành niên sẽ tới giang hồ du lãm giảng đạo.”
Sở Hưu nghe vậy lại lộ vẻ hứng thú, y không tin đạo sĩ Thủy Vân Quan này thật sự không biết võ công.
Phải biết Kính Hồ này là một vùng đất tốt hợp phong thủy, nhưng cả Kính Hồ rộng lớn một bên là Kính Hồ Sơn Trang của Mạc gia, một bên lại chỉ có Thủy Vân Quan, không thấy lạ sao?
Có Mạc gia rất bình thường, Mạc gia mặc dù thực lực bản thân không ra sao nhưng có một các chủ tiền nhiệm Thần Binh Các, đại tông sư luyện khí như vậy, vốn dĩ đã vượt xa những thế lực bình thường. Cho nên các thế lực không dám thành lập trụ sở cạnh Kính Hồ cũng rất bình thường.
Nhưng Thủy Vân Quan này nhìn qua lại cực kỳ bình dị, chỉ có một đạo sĩ cùng một đống tiểu đạo sĩ nhưng lại có thể nhìn sang Kính Hồ Sơn Trang của Mạc gia qua bờ hồ, nếu ai nói trong này không có điểm gì lạ, đánh chết Sở Hưu cũng không tin.
Lý Bất Tam nói tiếp: “Mỗi khi ăn cơm trưa xong Huyền Thành đạo trưởng đều sẽ giảng giải kinh điển đạo gia cho các tiểu đạo sĩ, ai có hứng thú đều có thể tới xem.
Bình thường các đạo sĩ giảng những thứ này thường cực kỳ thâm ảo, nghe đã đau đầu nhưng Huyền Thành đạo trưởng lại có thể dùng những từ ngữ đơn giản nhất giảng giải rõ ràng, ngay cả người thô kệch như tôi đây cũng hiểu được.
Không biết vì sao, mỗi lần nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo xong tôi luôn cảm thấy mình như nghĩ ra điều gì, cảm giác rất kỳ quái. Cho nên mỗi lần chỉ cần có thời gian tôi đều tới nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo. Trong Tế Châu Phủ cũng có không ít võ giả tới nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo, hơn nữa Huyền Thành đạo trưởng
cũng chẳng tư tàng, bất kể có bao nhiêu người nghe, ngày thường giảng thế nào thì hôm đó vẫn giảng như vậy.”
Nghe Lý Bất Tam miêu tả như vậy, Sở Hưu càng thêm hứng thú với Huyền Thành đạo trưởng cùng Thủy Vân Quan. Y muốn xem xem vị đạo sĩ kia liệu có phải cao nhân lánh đời không.
Người ẩn thế tốt có thể ở ngay trong thành thị, không nhất thiết phải bế quan trong rừng sâu mới gọi là ẩn thế. Nếu Huyền Thành đạo trưởng này thật sự lại cao thủ, nên biết Lý Bất Tam hơn mười năm rồi vẫn không phát hiện thực lực đối phương, vậy chứng tỏ vị Huyền Thành đạo trưởng này đã ẩn thế thành công.
Đúng lúc này, một con thuyền khách hoa lệ vẩy bọt nước chạy tới bên thuyền nhỏ của Sở Hưu cười nhẹ nói: “Xem ra Sở huynh nhã hứng không tệ. Chẳng hay phong cảnh Đông Tề của ta ra sao, có sánh được với đất Quan Trung không?”
Trên thuyền khách một bóng người mặc áo gấm màu vàng kim nhảy ra, dưới chân vang lên tiếng cương khí cực nhỏ, nhẹ nhàng hạ xuống thuyền nhỏ của Sở Hưu.
Sở Hưu còn nhớ người này, vài ngày trước từng có mặt tại tầng bảy Tụ Long Các. Hơn nữa người này được đám người bao quanh, chắc hẳn thân phận không thấp.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đất Quan Trung trải qua chiến loạn, cảnh sắc không có gì đặc sắc. Nói phồn hoa chẳng qua do đội buôn cùng võ giả ba nước qua lại thường xuyên nên mới như vậy, trên thực tế ở Quan Trung cũng không nhiều.”
Nói xong Sở Hưu chắp tay với công tử trẻ tuổi đó nói: “Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ?”
Công tử trẻ tuổi cười cười nói: “Có gì đâu, Thương Dương Mạc gia, Mạc Thiên Lâm.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Hạng mười lăm trên Long Hổ Bảng, Túy Họa Tiểu Kiếm - Mạc Thiên Lâm?”
Thương Dương Mạc gia tại Đông Tề đứng trong Cửu Đại Thế Gia, mặc dù không xếp đầu nhưng ngàn năm không suy sút, thực lực vẫn luôn ổn định.
Mạc Thiên Lâm cười khổ lắc đầu nói: “Danh hiệu đó chẳng phải thứ ta muốn đặt, không phải chuyện gì đáng khoe khoang.”
Túy Họa Tiểu Kiếm không phải chỉ võ công của Mạc Thiên Lâm cũng không phải chỉ binh khí của hắn mà do ngày xưa khi còn trẻ Mạc Thiên Lâm ngông cuồng giấu diếm thân phận, theo đuổi một nữ tử cõi hoa không có kết quả. Hắn uống rượu say mèm cầm kiếm nhảy múa, lấy kiếm làm bút, vẩy mực viết một bài thơ tình sầu thảm, không ngờ lại truyền khắp chốn phong nguyệt Đông Tề.
Thân là đệ tử thế gia võ lâm Thương Dương Mạc gia, theo đuổi một cô gái làng chơi không thành thì thôi, lại còn nhờ một bài thơ mới nổi danh tại Đông Tề, chuyện mất mặt này ném tới tận cửa nhà. Mạc Thiên Lâm bị cha đánh cho một trận nhốt trong từ đường bế quan hai năm.
Nhưng ai ngờ sau chuyện này Mạc Thiên Lâm lại như khai khiếu, tu vi tiến bộ thần tốc. Hai năm đó hắn trực tiếp từ Cảnh giới Ngưng Huyết bước vào Ngoại Cương cảnh, sau khi xuất quan xông xáo giang hồ càng thể hiện thực lực bất phàm, trong một năm đã lên tới hạng mười lăm trên Long Hổ Bảng.
Nhưng không biết do ai, ngay lúc Mạc Thiên Lâm dương danh lại làm lộ chuyện trẻ tuổi ngông cuồng ngày xưa của hắn. Kết quả danh hiệu của Mạc Thiên Lâm lại biến thành Tuý Họa Tiểu Kiếm, nghe rất thi vị nhưng thực tế lại là thời khắc hắn mất mặt nhất.
Sở Hưu không biết sự tình trong đó có gọi vậy cũng thôi, nếu người xung quanh biết chuyện còn dám gọi danh hiêu, Mạc Thiên Lâm sẽ lập tức trở mặt.
Sở Hưu thật sự không biết mấy chuyện ngông cuồng hồi trẻ của Mạc Thiên Lâm, y nhớ được tên tuổi cùng xuất thân của những võ giả hạng trên hai mươi Long Hổ Bảng nhưng lại không hiểu rõ tin tức cặn kẽ của bọn họ.
Lúc này Mạc Thiên Lâm lại cười cười nói: “Hôm qua Sở huynh và An Nhạc Vương có vẻ không được thoải mái”?”
Hôm nay hắn chủ động tới bắt chuyện với Sở Hưu thật ra là do hiếu kỳ mà thôi.
Không thấy Sở Hưu thì thôi, vừa hay du ngoạn quanh hồ, thấy người thì tiện thể tới bắt chuyện vài câu. Hắn cũng đang hiếu kỳ về người này.
Trong số hai mươi người đứng đầu Long Hổ Bảng, võ giả xuất thân tán tu đã ít lại càng thêm ít, có thể nói là lông phượng sừng lân.
Mặc dù giờ Sở Hưu đang là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, nhưng xuất thân của y lại là tán tu dân dã tiêu chuẩn, đi được tới như ngày hôm nay, Mạc Thiên Lâm cũng hết sức hiếu kỳ.
Sở Hưu lắc đầu, không kể lại chuyện Khương Văn Nguyên mời chào mình không thành, chỉ thản nhiên nói: “Có chút bất đồng thôi mà. Sở Hưu ta xuất thân dân dã, An Nhạc Vương lại là hoàng tộc khi xưa, chúng ta nói chuyện không hợp thôi.”
Thấy Sở Hưu không muốn nói, Mạc Thiên Lâm cũng không cưỡng ép, có điều hắn lại nói: “Thật ra An Nhạc Vương trở mặt với ngươi cũng có thể do chính ngươi xui xẻo, gánh tội thay cho đường chủ nhà ngươi thôi.”
Sở Hưu kinh ngạc hỏi lại: “Quan đường chủ có ân oán với An Nhạc Vương hay sao?”
Mạc Thiên Lâm cười cười nói: “Mạc gia ta là thế lực bản địa Đông Tề, cũng nghe được chút tin tức. Nghe nói khi xưa Quan Tư Vũ Quan đường chủ tới Đông Tề cầu kiến hoàng thất mong thương thảo về địa vị Quan Trung Hình Đường, An Nhạc Vương từng tiếp xúc với Quan đường chủ, nhưng không biết vì sao hai bên tan rã không vui.”
Sở Hưu nghe vậy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, nếu hắn không đoán sai, ngày trước Khương Văn Nguyên cũng mời chào Quan Tư Vũ như vậy. Nếu thế y cũng chẳng biết nên đánh giá Khương Văn Nguyên ra sao, là không tự biết mình ư?
Lúc đó là hơn hai mươi năm trước, Quan Tư Vũ đã tiếp nhận chức vị đường chủ Quan Trung Hình Đường, bản thân lại là tông sư võ đạo Chân Đan cảnh, chúa tể một phương.
Còn lúc đó Khương Văn Nguyên ra sao? Cho dù có thân phận An Nhạc Vương cũng chỉ là một tiểu bối mà thôi. Nghé con mới sinh không sợ cọp, hắn lại còn dám tới mời chào Quan Tư Vũ cùng toàn bộ Quan Trung Hình Đường. Nếu đổi lại thành Sở Hưu khéo đã trở mặt ngay lập tức.
Sở Hưu lắc đầu cười nhạt nói: “Bất kể An Nhạc Vương có ân oán với Quan đường chủ hay có ân oán với ta cũng được. Dù sao sau Thần Binh Đại Hội ta cũng sẽ về Quan Trung, lo nhiều vậy làm gì? Nói lại thì lần này người tới Thần Binh Đại Hội ít hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Năm hạng đầu của Long Hổ Bảng không ngờ lại chẳng thấy một ai.”
Mạc Thiên Lâm cười cười nói: “Thần binh với chúng ta là chỉ gặp được chứ không cầu được, thậm chí trong tay lão tổ Mạc gia ta không có nổi một thanh thần binh. Nhưng đối với những người trên năm hạng đầu Long Hổ Bảng, chỉ cần bọn họ thật sự trưởng thành bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vậy tông môn bọn họ tất nhiên sẽ giao thần binh đã chuẩn bị từ trước cho họ, cần gì tới đây tranh đoạt một thanh thần binh rốt cuộc là gì cũng không biết?”
Tạ Tiểu Lâu cùng Lã Phụng Tiên
Chương 224 Tạ Tiểu Lâu cùng Lã Phụng Tiên
Võ giả xuất thân từ đại tông môn đại thế gia không riêng gì vạch xuất phát cao hơn hẳn những võ giả xuất thân dân dã, sau này tài nguyên họ nhận được cũng càng nhiều, nhiều tới mức người ngoài không tưởng tượng nổi.
Xuất thân hết sức quan trọng, trời cao vốn không công bằng, thời thế cũng là vậy, chẳng ai có cách nào.
Sở Hưu nhìn Mạc Thiên Lâm nói: “Mạc huynh cũng hâm mộ những người đó ư?”
Mạc Thiên Lâm cười khổ nói: “Đương nhiên là hâm mộ rồi, nói không hâm mộ thì quá giả dối. Mạc gia mặc dù đứng trong Cửu Đại Thế Gia nhưng thứ hạng chỉ nửa vời, thực lực bản thân ra sao cũng tự biết.
Như vị Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh kia, vừa ra đời cái gì cũng có, Thiên Sư đời sau cũng nhất định là hắn. Còn thanh thần kiếm hạng mười trên Danh Kiếm Phổ, một trong Tam Đại Thần Binh của Long Hổ Sơn, danh kiếm Thắng Tà tương lai cũng do Trương Thừa Trinh chấp chưởng.
Còn như chúng ta lại phải lục đục đấu đá trong gia tộc, chém chém giết giết tranh tranh đấu đấu với phát chán cùng người trong giang hồ mới có thể nhận được mọi thứ. Đâu có dễ dàng như người ta.”
Sở Hưu rót một chén rượu đưa lên cho Mạc Thiên Lâm, thản nhiên nói: “Thật ra Mạc huynh không cần đi so với người như Trương Thừa Trinh, thân là đệ tử Mạc gia, Mạc huynh đã có rất nhiều thứ rồi. Tối thiểu ngươi còn có tư cách tranh đấu cùng những anh tài tuấn kiệt trên giang hồ, thật ra lại không biết với phần lớn võ giả tầng chót, chỉ để sống sót đã phải dốc hết sức lực ra rồi.”
Những lời của Sở Hưu khiến Mạc Thiên Lâm vô cùng chấn động, dốc hết toàn lực mới có thể sống sót, chuyện này người xuất thân như hắn quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mỉm cười thoải mái, Mạc Thiên Lâm lại lắc đầu: “Nghe Sở huynh nói vậy ngược lại thành ra ta làm kiêu, so với phần lớn võ giả tán tu, những võ giả xuất thân thế gia tông môn như chúng ta đúng là sống tốt hơn nhiều.”
Ngay lúc Mạc Thiên Lâm đang trò chuyện cùng Sở Hưu, xung quanh vang lên một loạt tiếng xôn xao huyên náo.
Sở Hưu nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy bên hồ có một người đạp nước đi tới.
Người tới là một thanh niên tướng mạo anh tuấn lạnh lùng, mặc một y phục võ sĩ màu xám, mái tóc đen dài rối tung sau lưng, không dùng dây buộc, có vẻ tiêu diêu tự tại.
Hơn nữa sau lưng hắn đeo một thanh trường đao được bọc bằng vải, không có vỏ đao, có vẻ khá kỳ lạ.
Người thanh niên này đạp nước đi tới, mỗi khi bước chân rơi xuống nước lại phát ra một tiếng nổ cương khí như tiếng nổ thực tế, khiến thân hình hắn bay lên không, cứ thế chạy trên mặt nước.
Nguyên lý của chuyện chạy trên mặt nước như vậy rất đơn giản, chỉ cần võ giả Ngoại Cương cảnh là có thể làm được, nhưng thực tế đừng nói Ngoại Cương, dưới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất rất ít người làm được chuyện này.
Liên tục khiến cương khí bùng nổ dưới chân đủ để chống đỡ trọng lượng bản thân, không chỉ yêu cầu khống chế tu vi nội lực bản thân mà còn cả khả năng khống chế cương khí.
Thấy người này tới, khóe miệng Mạc Thiên Lâm nhoẻn cười nói: “Lại có người quen tới rồi.”
Vừa nói, thanh niên kia đã tới trước thuyền, bước ra một bước tới cạnh Sở Hưu cùng Mạc Thiên Lâm.
“Mạc Thiên Lâm, hơn một năm không gặp, ngươi vẫn như xưa.”
Mạc Thiên Lâm cười cười định nói vài lời khách khí, lại nghe thanh niên kia tiếp tục: “Thực lực vẫn chẳng tiến bộ tí nào.”
Lời thăm hỏi ân cần vừa tới miệng đã bị Mạc Thiên Lâm nuốt lại, hắn hừ lạnh nói: “Tạ Tiểu Lâu, miệng của ngươi vẫn thối hoắc như xưa.”
Phản kích lại đối phương một câu, Mạc Thiên Lâm mới giới thiệu người này cho Sở Hưu: “Vị này là Bách Lý Phiêu Vũ - Tạ Tiểu Lâu, là người của Thiên Hạ Minh Tây Sở.”
Sở Hưu cũng nhìn sang đối phương một chút, vị này cũng là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, thứ hạng thậm chí còn cao hơn Mạc Thiên Lâm, đứng hàng mười hai.
Hơn nữa xuất thân của đối phương cũng hết sức bất phàm, là người của Thiên Hạ Minh một trong Nhân Hòa Lục Bang, sư phụ của hắn còn là minh chủ Thiên Hạ Minh, đại danh đỉnh đỉnh Thiên Lý Giang Sơn - Trần Thanh Đế.
Người này là một vị nhân kiệt, cũng xuất thân dân dã như Nhiếp Nhân Long của Tụ Nghĩa Trang. Nếu nói Nhiếp Nhân Long dùng thủ đoạn cùng nhân cách bản thân từ từ tích lũy xây dựng căn cơ cho Tụ Nghĩa Trang, vậy Trần Thanh Đế lại dùng cặp thiết quyền của mình đặt vững giang sơn ngàn dặm của Thiên Hạ Minh!
Sở Hưu chắp tay nói: “Hóa ra là Tạ huynh, cửu ngưỡng đại danh.”
Mạc Thiên Lâm lại chỉ vào Sở Hưu nói: “Vị này là Sở huynh Sở Hưu, ngày trước từng là sát thủ kim bài của Thanh Long Hội, Huyết Ma. Giờ lại là tuần sát sứ dưới trướng Quan Trung Hình Đường ở Quan Trung, cũng là tuấn kiệt trong hai mươi hạng đầu Long Hổ Bảng.”
Trước đó mặc dù Sở Hưu đứng trong hai mươi hạng đầu của Long Hổ Bảng nhưng thanh danh của y hầu hết đặt tại Yến Đông Bắc Yên, đưa tới toàn bộ giang hồ lại không mấy thu hút, thậm chí phần lớn mọi người chẳng buồn để ý Long Hổ Bảng, không nhớ ra tên Sở Hưu. Chính vì vậy Mạc Thiên Lâm mới giới thiệu kỹ càng hơn về y, sợ Tạ Tiểu Lâu không biết Sở Hưu, khiến không khí lúng túng.
Có điều sau khi nghe tên Sở Hưu, Tạ Tiểu Lâu chợt nói: “Ngươi chính là Sở Hưu đánh cho tiểu tử Lâm Khai Vân bị đả kích nặng nề, thương tích đầy mình? Cả Tiểu Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên cũng là bằng hữu của ngươi?”
Sở Hưu nhún vai nói: “Lâm Khai Vân có bị đả kích không ta không rõ, có điều lúc trước hắn gây sự tại Quan Trung Hình Đường, đúng là ta có ra tay đánh bại hắn. Sau đó hắn về Kiếm Vương Thành ra sao ta cũng không biết.
Còn Lã Phụng Tiên quả thật là bằng hữu của ta. Tạ huynh gặp hắn ở Tây Sở à? Chẳng hay Lã huynh ra sao rồi?”
Mạc Thiên Lâm nhìn Sở Hưu trợn tròn hai mắt nói: “Sở huynh, xem ra ngươi ẩn giấu sâu thật, mấy thứ này ngay trong tình báo Phong Mãn Lâu cũng không có.”
Sở Hưu khoát tay nói: “Nếu ta tuyên truyền chuyện đánh bại Lâm Khai Vân khắp giang hồ, chẳng phải người của Kiếm Vương Thành sẽ tới liều mạng với ta à?”
Gương mặt lạnh lẽo nghiêm nghị của Tạ Tiểu Lâu nở một nụ cười nói: “Cho dù ngươi không tuyên truyền người của Kiếm Vương Thành cũng ghi hận trong lòng.
Ta vốn đã ngứa mắt với tiểu tử Lâm Khai Vân kia rồi, vốn định đợi lần này hắn xuất quan sẽ dạy cho một bài học. Không ngờ về sau ta gặp phải người của Kiếm Vương Thành lại nghe nói Lâm Khai Vân đã bị ngươi đánh bại, lại còn không gượng dậy nổi, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác trong Kiếm Vương Thành, sắp tàn phế tới nơi rồi.”
Sở Hưu vuốt vuốt mũi, nếu như vậy lần này Sở Hưu thật sự oan uổng.
Lần trước tại Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu thật sự không có sát tâm với Lâm Khai Vân, chỉ ra tay giáo huấn hắn một chút mà thôi, thương thế đó của Lâm Khai Vân cũng chẳng tới mức nguy hiểm tính mạng.
Nào ngờ tu vi tâm cảnh của Lâm Khai Vân lại kém tới vậy, mới bị đả kích đôi chút đã thành ra sống dở chết dở, người cũng phế bỏ. Như vậy tương đương với Sở Hưu phế bỏ một tuấn kiệt trẻ tuổi của Kiếm Vương Thành, thù oán này đã kết khá sâu, quả thật là chuyện xấu bất ngờ.
Tạ Tiểu Lâu nói với Sở Hưu: “Thật ra từ trước khi có chuyện đó ta đã biết đến ngươi rồi. Hơn một năm trước ta kết bạn cùng Lã Phụng Tiên, đó cũng là một vị nhân kiệt, nếu không phải do hắn không thích gây chuyện, với thực lực của Lã huynh tuyệt đối xứng đáng có tên trên Long Hổ Bảng.
Thậm chí sư phụ ta khi gặp Lã huynh cũng nổi lòng ái tài muốn mời chào, đáng tiếc Lã huynh cự tuyệt, tiếp tục du lãm giang hồ.
Lúc đó Lã huynh từng nhắc tới Sở huynh ngươi với ta. Người được Lã huynh tôn sùng như vậy chắc chắn không phải hạng tầm thường.”
Nói tới Lã Phụng Tiên, gương mặt Tạ Tiểu Lâu luôn lộ vẻ tán thưởng, có vẻ vô cùng kính nể Lã Phụng Tiên.
Chuyện này theo Sở Hưu thấy lại rất bình thường, y biết tính cách của Lã Phụng Tiên, có thể kết giao rất nhiều bằng hữu nhưng cũng rất dễ bị người ta lợi dụng.
Còn về thực lực của Lã Phụng Tiên càng không cần nhiều lời, thành tựu tương lai của hắn đã nói lên hết thảy.
Lúc này Mạc Thiên Lâm lại đột nhiên hỏi Tạ Tiểu Lâu: “Đúng rồi, lần này ngươi tới Thần Binh Đại Hội làm gì? Chưa nói ngươi chưa chắc đã đoạt được thần binh, cho dù thần binh đó là một thanh đao đi nữa, ngươi bỏ được thanh Phiêu Vũ Đao đã bồi dưỡng cùng ngươi từ nhỏ, thậm chí đã đến mức tính mạng song tu ư?”
Tạ Tiểu Lâu thản nhiên đáp: “Tới tham gia trò vui mà thôi, bế quan ở Tây Sở lâu như vậy người sắp rỉ sét mất rồi, vừa hay ra ngoài giải sầu
đôi chút, xem có tên nào ngứa mắt thì dạy dỗ một chút.”
Nghe xong lời này Sở Hưu cùng Mạc Thiên Lâm đều im lặng, lý do này cũng quá cường hãn.
Hơn nữa Sở Hưu còn một phát hiện rất thú vị, tính cách của Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm hoàn toàn khác biệt, nhưng hai người lại trở thành hảo hữu, chuyện này quả thật rất thú vị.
Mạc Thiên Lâm tính cách hiền hòa tiêu sái, luôn giữ cử chỉ hàm dưỡng lễ nghĩa của đại thế gia, hành sự tự có chừng mực.
Người như vậy mặc dù không khiến ngươi gặp là thích, nhưng chí ít người sẽ không thấy chán ghét gì đối phương.
Còn Tạ Tiểu Lâu lại ngược lại, tính cách lạnh lùng nói chuyện vừa cứng nhắc vừa gợi đòn, tính khí còn khá kỳ quái.
Nếu hắn nhìn thuận mắt, tỷ như Lã Phụng Tiên, cho dù xuất thân đối phương cùng thứ hạng trên Long Hổ Bảng không bằng mình, trong lòng hắn cũng nảy sinh cảm giác bái phục.
Ngược lại những kẻ hắn thấy ngứa mắt như Lâm Khai Vân, cho dù Sở Hưu không động thủ, lần này Tạ Tiểu Lâu cũng chuẩn bị dạy cho đối phương một bài học.
Hai người tính cách như vậy nhưng lại có thể trở thành hảo hữu, có lẽ ngoại trừ duyên phận còn có nguyên nhân cả hai cách gia tộc rất xa.
Người trong giang hồ, thân không theo ý, đôi khi không thể lựa chọn cả người yêu hay hảo hữu.
Thương Dương Mạc gia ở Đông Tề, Thiên Hạ Minh tại Tây Sở, cách nhau vạn dặm, hai bên đừng nói xung đột, thậm chí còn không có làm ăn qua lại. Chính vì vậy quan hệ giữa Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm không hề dính líu gì tới lợi ích.
“Đúng rồi, Sở huynh, lát nữa ngươi định đi đâu?” Mạc Thiên Lâm hỏi.
Sở Hưu chỉ vào Thủy Vân Quan đối diện nói: “Nghe nói Huyền Thành đạo trưởng của Thủy Vân Quan khá có đạo hạnh. Ta định tới nghe hắn giảng đạo xem sao.”
Mạc Thiên Lâm nghi hoặc lẩm bẩm: “Huyền Thành đạo trưởng của Thủy Vân Quan? Chưa từng nghe nói xung quanh đây có cao nhân nào của Đạo môn?”
Vừa nói tới đây, Mạc Thiên Lâm đột nhiên nhớ ra một chuyện phụ thân hắn từng nhắc tới, vội vàng sửa lời nói tiếp: “Vậy thì tốt, chúng ta tới Thủy Vân Quan dạo qua một vòng, thuận tiện nghỉ ngơi đôi chút.”
Ngũ Khí Triều Nguyên
Chương 225 Ngũ Khí Triều Nguyên
Con thuyền nhỏ đi về phía Thủy Vân Quan bên bờ Kính Hồ, ba người Sở Hưu ngồi trên mũi thuyền uống rượu nói chuyện phiếm, Lý Bất Tam ngồi dưới đuôi chèo thuyền, có điều lúc này hắn không hề có gì oán trách, thậm chí trong lòng còn vui mừng như điên.
Hắn chẳng qua là võ giả tầng chót nhất tại Tế Châu Phủ, thế nhưng giờ lại được chèo thuyền cho ba tuấn kiệt có thứ hạng cao trên Long Hổ Bảng, cái này nói ra cũng là một trải nghiệm đủ để sau Thần Binh Đại Hội này hắn khua môi múa mép ba năm không hết.
Sau khi đến bên kia bờ, Sở Hưu phát hiện Thủy Vân Quan này thật sự là một gian miếu nhỏ, chỉ có một đạo quán cùng vài phòng khách mà thôi.
Bên ngoài Thủy Vân Quan có một loạt đình nghỉ chuyên dành cho những du khách dạo chơi quanh Kính Hồ nghỉ ngơi.
Lúc này ngoài khu đình xung quanh đã có tới vài trăm võ giả, có tán tu cũng có võ giả đại thế gia, thấy ba người đến đây ai nấy bàn tán ầm ĩ, nhưng lại bất giác tránh đường nhường vị trí trung ương tốt nhất cho bọn họ.
Mạc Thiên Lâm là người thế lực bản địa Đông Tề, ở đây phân nửa là võ giả Đông Tề, thấy Mạc Thiên Lâm tới đương nhiên phải nể mặt hắn.
Bên phía Tây Sở cũng có vài võ giả tới chào hỏi Tạ Tiểu Lâu, hiển nhiên có quen biết với vị tuấn kiệt Long Hổ Bảng nổi danh đất Tây Sở này.
Ngược lại trong số này danh tiếng của Sở Hưu là nhỏ nhất, không mấy ai biết đến y. Chỉ có một số người Bắc Yên nhận ra Sở Hưu, hơn nữa trong đó còn có người quen của Sở Hưu, Bạch Vô Kỵ.
Thấy Sở Hưu tới đây, Bạch Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, tên Sở Hưu này đi chung với Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu từ lúc nào?
Mặc dù hắn rất ngứa mắt với Sở Hưu nhưng giờ Thần Binh Đại Hội sắp khai mạc, hắn cũng không muốn phí công phí sức tại đây, cho nên chỉ hừ lạnh với Sở Hưu chứ không nói thêm gì.
Bên kia Tạ Tiểu Lâu thấy biểu cảm của Bạch Vô Kỵ bèn nhỏ giọng nói với Sở Hưu: “Có thù à?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Là hắn có thù với ta chứ không phải ta có thù với hắn. Trước đó ta từng có xung đột với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của hắn. về sau Phong Mãn Lâu lại xếp ta lên trên Bạch Vô Kỵ, trong lòng hắn vẫn ấm ức không vui, mấy ngày trước còn định gây sự với ta trên Tụ Long Các, Mạc huynh cũng chứng kiến chuyện đó.”
Mạc Thiên Lâm nghe vậy lắc đầu nói: “Bạch Vô Kỵ quá coi trọng danh lợi được mất, cần biết thực lực không phải theo lời Phong Mãn Lâu mà do bản thân chúng ta đánh ra.
Trương Thừa Trinh chiếm hạng nhất Long Hổ Bảng hơn mười năm, giờ Phong Mãn Lâu có nói hắn không phải đệ nhất cũng có ai tin?
Nếu Bạch Vô Kỵ mà có thực lực, cho dù Phong Mãn Lâu xếp hắn dưới hạng cuối cùng, người trong giang hồ cũng chẳng đồng ý.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đáng tiếc trong giang hồ hai thứ danh lợi là khó buông bỏ nhất. Có điều Bạch Vô Kỵ có thể buông xuống hay không ta cũng mặc kệ, điều kiện tiên quyết là đừng có chọc vào ta.”
Đám người ngồi trong đình nghỉ mát một hồi, trong Thủy Vân Quan bỗng có một đạo sĩ chừng hơn sáu mươi tuổi bước ra, đạo bào màu xám cực kỳ sạch sẽ, mái tóc trắng xám, tinh khí thần đều không tệ.
Sở Hưu ồ lên một tiếng, y cảm nhận được một cảm giác rất kỳ lạ từ người lão đọa sĩ này, không nói rõ được cũng không miêu tả được, nếu cố gắng hình dung thì chỉ có hai chữ ‘tự nhiên’ tương đối phù hợp.
Đúng vậy, không phải khí thế trên người võ giả mà là một loại cảm giác hết sức tự nhiên.
Thấy Huyền Thành đạo trưởng đi ra, một số võ giả tán tu xung quanh thi lễ, chào hỏi một tiếng, hết sức khách khí.
Những võ giả tán tu này bình thường không có sư phụ dạy dỗ, tu vi tiến triển phải do bản thân tự lĩnh ngộ, thường phải kẹt trên một bình cảnh khá lâu.
Không biết ai là người đầu tiên tình cờ đi ngang qua Thủy Vân Quan nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo cho những tiểu đạo đồng. Rõ ràng chỉ là những đạo lý hết sức đơn giản, thậm chí đến mức thô thiển, nhưng lại khiến võ giả kia hiểu ra, lập tức đốn ngột, có thể đột phá.
Sau khi tin tức này lan truyền, không ít võ giả tán tu ngày ngày đều tới nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo. Đương nhiên không phải ai cũng được lợi, có điều mọi người đều thống nhất cho rằng Huyền Thành đạo trưởng giảng rất hay, một số kinh điển Đạo gia tối nghĩa khó hiểu qua miệng của Huyền Thành đạo trưởng lại trở nên đơn giản dễ học. Chuyện này thật sự giúp một số võ giả tán tu tu luyện công pháp Đạo gia có thu hoạch.
Những người ở đây khi không hiểu đều lên tiếng lĩnh giáo Huyền
Thành đạo trưởng, chỉ có điều Huyền Thành đạo trưởng lại nói mình không biết võ công, chỉ đọc kinh văn của Đạo gia mà thôi. Cho nên nếu có ai tới thỉnh giáo hắn đều hiền hòa trả lời, đương nhiên vấn đề nhất định không được liên quan tới võ công.
Nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, ánh mắt Huyền Thành đạo trưởng thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Rõ ràng hắn cũng không ngờ hôm nay lại có nhiều người tới như vậy, hơn nữa trong số này còn có không ít tuấn kiệt trẻ tuổi tu vi cao thâm.
Có điều Huyền Thành đạo trưởng cũng không nói nhiều, tiểu đạo đồng mười mấy tuổi phía sau hắn cầm bồ đoàn nhu thuận ngồi dưới Huyền Thành đạo trưởng, ra vẻ lắng nghe.
Huyền Thành đạo trưởng không cầm sách vở gì, hắn chỉ tiện tay lấy một cây phất trần ra nói với sáu tiểu đạo đồng: “Hôm nay chúng ta giảng tới Ngũ Khí Triều Nguyên.”
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ những võ giả từng nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo, những người khác đều sửng sốt.
Một đạo sĩ bình thường giảng giải cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên cho một đám trẻ con chưa từng học võ công? Điên rồi ư?
Một số võ giả xuất thân thế lực lớn lại âm thầm cười lạnh, trước còn nghe nói đại sĩ này có chút bản lãnh, giờ xem ra chỉ là thằng điên mà thôi.
Một đạo sĩ bình thường lại dám giảng về Ngũ Khí Triều Nguyên, không khéo hắn còn chưa từng thấy cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên nữa là!
Phản ứng của người ngoài không hề ảnh hưởng tới lời giảng đạo của Huyền Thành đạo trưởng, hắn chỉ chậm rãi nói: “Ngũ Khí Triều Nguyên là một nhánh pháp môn tu hành của Đạo gia ta. Có điều hôm nay ta không giảng tới tu võ mà là tu lý, giảng chân lý của Ngũ Khí Triều Nguyên.
Trong Ngũ Khí Triều Nguyên, tâm tàng thần, gan tàng hồn, tỳ tàng ý, phổi tàng phách, thận tàng tinh.
Đồng thời ngũ tạng trong cơ thể cũng ứng với thiên địa ngũ hành, Đạo gia chúng ta tu thân nhưng cũng là tu thiên địa.
Tỷ như tâm tàng thần, ứng đối với ngọn lửa của Nam Phương Xích Đế, nóng bỏng cuồng mãnh, xao động bất an, phải làm sao tu hành?
Rất đơn giản, tâm tàng thần, ngươi phải ngưng tâm tĩnh thần, tâm tính bản thân như một con khỉ hay nhảy nhót, đây cũng là tâm viên. Việc ngươi cần làm chính là hàng phục nó, cái gọi là trảm hết tâm viên thành ngộ không chính là như vậy.
Hàng phục tâm viên xao động trong lòng các ngươi, thần của các ngươi sẽ có gốc rễ, có thể tự kiềm chế, có thể quy vị.
Đại đạo tối giản, bất luận đặt ở đâu cũng là cùng một đạo lý, tỷ như nhánh của Phật môn chú trọng tứ đại giai không cũng là như vậy.
Phàm nhân thế tục nhìn thế giới này thường dựa theo tâm ý bản thân, tạo nên cảnh tâm viên ý mã, suy nghĩ mông lung. Còn tâm của Phật chứng kiến thế giới lại là một khoảng trong vắt, như vậy mới có thể ngộ ra hư không, lĩnh ngộ được thiên cơ.
So với nhánh Đạo gia chúng ta, những hòa thượng của Phật môn rất thích nói lấp lửng, các ngươi đừng nên học theo bọn họ.”
Từng lời chậm rãi giảng giải, cuối cùng còn đá qua Phật môn luôn đối đầu với Đạo môn, khiến những tiểu đạo đồng kia mỉm cười.
Còn những võ giả xung quanh thần sắc khác nhau, có người cảm thấy giảng không tệ, nhưng phần lớn võ giả vẻ mặt ghét bỏ, hắn đang nói cái quái gì vậy?
Còn hàng phục tâm viên, tứ đại giai không gì gì, chẳng lẽ hàng phục xong là đột phá lên Ngũ Khí Triều Nguyên? Đùa cái gì vậy?
Ba người Sở Hưu ngược lại lộ vẻ trầm tư, đặc biệt là Sở Hưu, y sắp đột phá lên cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, cực kỳ coi trọng lĩnh ngộ tu vi tâm cảnh.
Những kẻ vốn không coi trọng tu vi tâm cảnh đương nhiên cảm thấy những gì Huyền Thành đạo trưởng nói chỉ là linh tinh, không có tác dụng gì. Nhưng đối với Sở Hưu, những lời của Huyền Thành đạo trưởng khiến y có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Nhừng lời này không có tác dụng gì với việc tu luyện của bản thân, không tăng cường được tu vi, càng không phải phương thức tu luyện võ đạo. Nhưng Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo lại như chỉ cho Sở Hưu một con đường sáng, chỉ cần đi theo phương hướng đó là có thể thấy được Tam Hoa, có thể đạt tới Ngũ Khí!
Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh lẩm bẩm: “Lão đạo sĩ này quả có chút đạo hạnh, các ngươi nói xem liệu hắn không biết võ công thật không?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không đoán ra, những thứ hắn nói không liên quan tới võ công, chỉ là lý luận tu tâm của nhánh Đạo gia. Người chìm đắm trong cảm ngộ về Đạo gia cả chục năm có tìm hiểu ra những điều
này cũng hết sức bình thường. Nhưng nếu lão đạo sĩ này thật sự biết võ công, vậy thực lực hắn vượt ngoài tưởng tượng của chúng ta.”
Tạ Tiểu Lâu gật nhẹ đầu, lý giải của lão đạo sĩ này về cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên còn thâm hậu thấu triệt hơn mấy chục lần so với những võ giả bước vào cảnh giới đó. Nếu hắn thật sự là võ giả, vậy e rằng là vị đại nhân cấp bậc tông sư có thể khai tông lập phái được rồi.
Huyền Thành đạo trưởng lười biếng duỗi lưng, Ngũ Khí Triều Nguyên, hắn mới giảng xong có tâm tàng hỏa, còn tứ tạng nữa định giảng giải.
Có điều ngay lúc này bên ngoài đoàn người lại vang lên giọng nữ sắc nhọn đầy hận ý.
“Sở Hưu! Là ngươi!”
Đám người nhìn về phía sau, chỉ thấy một cô gái thân hình gầy gò mặc y phục võ sĩ màu trắng, hai hốc mắt đỏ ngầu nhìn chằm vào Sở Hưu, bộ dạng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống y.
Cô gái này không phải ai khác, chính là Yến Đình Đình của Thần Vũ Môn.
Thật ra vốn dĩ Yến Đình Đình không định tham gia Thần Binh Đại Hội, thậm chí toàn bộ Thần Vũ Môn cũng không ai tham gia.
Dù sao trong thế hệ trẻ tuổi của Thần Vũ Môn không ai đáng đưa ra, cho dù có tới cũng chỉ thêm mất mặt xấu hổ, chẳng bằng không tới.
Nhưng thời gian trước Yến Đình Đình luôn rầu rĩ không vui quanh Thần Vũ Môn, Yến Hoài Nam xót con gái mình, không muốn thấy cô nàng buồn bã mãi như vậy cho nên đưa cô con gái này tới Thần Binh Đại Hội, thực tế là qua Đông Tề giải sầu.
Quan trọng nhất là Yến Hoài Nam cũng biết lý do Yến Đình Đình buồn bực như vậy. Lần này tổ chức Thần Binh Đại Hội, các tuấn kiệt trẻ tuổi đề tập trung tại Đông Tề. Yến Hoài Nam cũng bất kể đối phương là người đại môn phái hay xuất thân dân dã giang hồ, chỉ cần Yến Đông coi trọng ai, Yến Hoài Nam đều sẽ thẳng thắn đồng ý. Dù sao chỉ cần quên cái tên rác rưởi Nhạc Lư Xuyên kia đi là được.
Hận ý ngập trời