Diệp Tiêu không phải kẻ ngu ngốc, vị tiền bối chỉ còn lại nguyên thần này bị vây trong một hạt châu nhỏ nhưng vẫn giữ được nguyên thần. Thực lực như vậy chắc chắn chỉ những cường giả trong truyền thuyết mới có thể làm được.
Hơn nữa đối phương tiện tay lấy ra vài bộ công pháp cũng vượt xa công pháp của Diệp gia bọn họ, rõ ràng lai lịch bất phàm.
Hắn không dám nghe ngóng thân phận Sở Hưu, nhưng lúc này lại không nhịn được lên tiếng thăm dò.
Sở Hưu cười một tiếng quái dị nói: “Có một chút không giống. Nếu giờ ta xuất hiện trước mặt bọn họ, có kẻ hận ta, có kẻ sợ ta, cũng có kẻ muốn giết ta lần nữa. Người thật sự mời ta tới e rằng không có mấy.”
Diệp Tiêu rụt cổ, chẳng lẽ vị tiền bối này là ma đầu kinh thế trong truyền thuyết hay sao?
Có điều hắn cũng chẳng lo nghĩ nhiều về chuyện này. Bất kể vị tiền bối này có phải ma đầu hay không, chỉ cần hắn chịu cho mình lực lượng, mình sẽ đi theo hắn tới cùng.
Sau khi nếm thử lợi ích và tôn nghiêm của lực lượng, Diệp Tiêu đã không thể buông tay.
Lúc này Tôn Trường Minh của Giang Đông Tôn thị đi tới, thấy người của Diệp gia bèn mỉm cười chào hỏi: “Hóa ra là huynh đệ của Diệp gia, người xa tới là khách, vào ngồi đi.”
Thấy Tôn Trường Minh đích thân tới chào hỏi, đám người Diệp Đình được sủng ái tới kinh ngạc, vội vàng nịnh nọt Tôn Trường Minh.
Sau khi những tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng như Sở Hưu liên tiếp bước vào cảnh giới Chân Đan, toàn bộ Long Hổ Bảng đã đổi một nhóm khác.
Trước đó Tôn Trường Minh rất không đáng chú ý, nhưng trong nhóm người mới này hắn cũng không tệ.
Lúc này Tôn Trường Minh đã lên tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cũng leo tới hạng mười trên Long Hổ Bảng. Ít nhất trong mắt đám người Diệp gia, hắn đã là tuấn kiệt hiếm có.
Đương nhiên trong mắt những người khác trên giang hồ, Long Hổ Bảng lần này không có ai nổi bật, kém xa đám yêu nghiệt như lứa Sở Hưu.
Lúc này Sở Hưu lại nói nhỏ trong đầu Diệp Tiêu: “Lên đi, nói chút lời hay phụ họa Tôn Trường Minh này để hắn có hảo cảm với ngươi. Ít nhất cũng phải khiến hắn có ấn tượng sâu sắc về ngươi.”
Diệp Tiêu sửng sốt cười khổ nói: “Tiền bối, cái này ta không làm được. Ta đâu có biết làm sao khen tặng lấy lòng người khác?”
Lần này không phải Diệp Tiêu muốn từ chối, tính khí hắn bướng bỉnh quật cười, nếu hắn chịu cúi đầu nịnh bợ không chừng đã thành một trong số chó săn của Diệp Đình, đâu có thê thảm như lúc trước?
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Ta không bảo ngươi khen tặng lấy lòng, chỉ bảo ngươi phụ họa với đối phương. Ngược lại là khác, ngươi không thể giống đám người Diệp Đình khúm na khúm núm. Thái độ của ngươi không được kiêu ngạo cũng không được tự ti.
Ngươi hiểu hay không cũng không sao, ta biết tính cách tên Tôn Trường Minh này, ngươi cứ làm theo lời ta nói là được.
Người này có chút thực lực, của có chút thủ đoạn nhưng tính cách tự cao tự ngạo, không tự biết lấy mình, cho rằng mình không thua gì kẻ khác.
Nói đơn giản hơn, dã tâm của người như vậy không tương xứng với thực lực cùng thủ đoạn của hắn.
Ngươi muốn hắn có ấn tượng tốt, vậy chỉ cần làm theo cách tán đồng với hắn là được. Đi tới đi, ta sẽ dạy ngươi phải làm thế nào.”
Về phương diện suy xét lòng người, Sở Hưu chưa từng thua kém ai.
Mặc dù y mới chỉ tiếp xúc với Tôn Trường Minh vài lần, nhiều thứ chỉ nghe được, nhưng y cũng đoán được tính cách của Tôn Trường Minh này.
Lúc này Tôn Trường Minh đứng đó được đám người Diệp Đình nịnh bợ tới phát buồn nôn, đã hơi mệt mỏi.
Hắn là đệ tử trẻ kiệt xuất của Giang Đông Tôn thị, có lời nịnh bợ nào chưa từng nghe? Đám người này đã khiến hắn cảm thấy không ưa.
Chẳng qua hắn biết Diệp gia là gia tộc phụ thuộc của Giang Đông Tôn thị bọn họ, hàng năm cung cấp khoáng thạch cho họ với giá rất thấp. Cho nên hắn thân là người thừa kế giáo chủ tương lai cũng phải ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ, khiến đối phương thần phục mình mới được.
Đúng lúc này Tôn Trường Minh lại phát hiện trong số đệ tử Diệp gia có một người trẻ tuổi không tới nói những lời nịnh bợ ghê tởm như những kẻ khác, ngược lại ôm thanh trường kiếm đứng một chỗ nhìn Tôn Trường Minh, ánh mắt đầy vẻ sùng kính.
So sánh như vậy khiến Tôn Trường Minh nảy sinh chút hứng thú với người trẻ tuổi này. Hắn nhìn Diệp Tiêu hỏi: “Vị này là?”
Đám người Diệp Đình sửng sốt, không biết vì sao Tôn Trường Minh đột nhiên hỏi Diệp Tiêu.
Không đợi bọn họ trả lời, Diệp Tiêu đã đáp: “Tại hạ Diệp Tiêu, là đệ tử Diệp gia. Từng nghe đại danh Tôn công tử, hôm nay gặp mặt quả nhiên hữu danh vô thực.”
Vừa nghe lời này, đám người Diệp Đình sắc mặt tái xanh, thế nào là hữu danh vô thực? Tên này muốn hại chết bọn họ, hại chết Diệp gia hay sao?
Nhưng Tôn Trường Minh lại không nổi nóng, người lại có vẻ càng hứng thú hỏi thêm: “Ngươi nói thử xem, rốt cuộc bản công tử hữu danh vô thực ra sao?”
Diệp Tiêu trầm giọng nói: “Người trong giang hồ đều nói tuấn kiệt Long Hổ Bảng lần này không bằng lần trước. Lúc trước ta cũng nghĩ vậy, nhưng giờ gặp Tôn công tử ta mới phát hiện mình đã sai.
Thế nhân đều nói anh hùng tạo thời thế, nhưng trong mắt ta là thời thế mới tạo nên anh hùng.
Khi tuấn kiệt Long Hổ Bảng lần trước khuấy đảo phong vân trên giang hồ, Tôn công tử lại gặp khó khăn với quy củ gia tộc, buộc phải nhẫn nhịn, không bắt kịp nhịp thủy triều của giang hồ nên mới chậm hơn những người khác một bước.
Nhưng tuy trong thế yếu như vậy nhưng Tôn công tử vẫn có thể bơi ngược dòng lên, trở thành người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, hỏi người ta sao không kính nể được đây?
Cho nên theo tại hạ thấy, Tôn công tử đúng là hữu danh vô thực. Bởi vì người trong giang hồ đều quá coi thường Tôn công tử ngài!”
Tôn Trường Minh nghe xong lời này lập tức cười ha hả: “Không tệ không tệ, không ngờ Diệp gia các ngươi cũng có người biết nói năng đấy.
Chẳng qua dẫu mọi việc là vậy nhưng bản công tử cũng không thấy uất ức gì. Dù sao cách làm việc của gia tộc vốn như vậy, chú trọng vào ổn định.
Không nhịn trong chuyện nhỏ sẽ làm loạn chuyện lớn. Tiếng tăm một mình bản công tử có là gì so với cả gia tộc!”
Diệp Tiêu nói lời này vừa vặn động tới trong lòng hắn.
Tôn Trường Minh biết thực lực mình không bằng Trương Thừa Trinh, không bằng Tông Huyền, không bằng Phương Thất Thiếu, càng không bằng Sở Hưu.
Nhưng khi bọn họ dương danh trên giang hồ, tham gia Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, tham gia tranh đoạt trong Tiểu Phàm Thiên, trải qua đủ loại cơ duyên, mình đang ở đâu?
Hắn bị gia tộc cưỡng ép không cho dính líu vào mấy chuyện lung tung kia, chỉ được tu luyện trong gia tộc.
Cho nên Tôn Trường Minh vẫn luôn cảm thấy nếu không phải vì mệnh lệnh của gia tộc, hắn cũng có thể sánh vai cùng đám người Sở Hưu.
Chỉ tiếc trên đời này không có chữ nếu. Dù sao trong mắt phần lớn người trong giang hồ, những võ giả trên Long Hổ Bảng lần này như Tôn Trường Minh không cách nào so sánh với những người lần trước.
Giờ Diệp Tiêu nói ra những lời trong lòng hắn, khiến Tôn Trường Minh cực kỳ đắc ý, cũng thấy Diệp Tiêu càng thêm thuận mắt.
Chí ít những lời Diệp Tiêu nói cùng thái độ không kiêu ngạo không tự ti của hắn còn giống lời nói thật, chứ không như mấy lời nịnh bợ ghê tởm của đám người Diệp Đình.
“Được rồi, các ngươi đừng đứng đây nữa, đi vào chờ tiệc mừng thọ bắt đầu thôi.”
Nói xong Tôn Trường Minh thậm chí đích thân dẫn Diệp Tiêu vào trong sảnh. Đãi ngộ này khiến đám người Diệp Đình trợn tròn hai mắt, đồng thời ghen tị không thôi.
Phải biết cho dù gia chủ Diệp Khôn của Diệp gia có tới đây cũng không được đối đãi như vậy.
Chương 1092 Cố nhân 1
Khó khăn lắm Tôn Trường Minh mới tìm được một người tri âm, thái độ của hắn đối với Diệp Tiêu rất không tệ, khiến những người khác đỏ mắt không thôi.
Nhưng đúng lúc này lại có một đội võ giả đi vào, đám người lần này chính là Cao Bình Lục gia.
Người của Cao Bình Lục gia và người của Tôn gia vốn có quan hệ không tệ, nhưng không biết vì sao người hai bên chào hỏi nhau lại có cảm giác như lóe lên tia lửa, như có mâu thuẫn xích mích gì đó.
Đặc biệt là lúc này, một người trẻ tuổi mặc y phục võ sĩ màu lam, sau lưng cõng hai thanh trường thương mang hoa văn tia chớp thấy Tôn Trường Minh bèn đi tới chào hỏi một tiếng: “Tôn huynh, đã lâu không gặp. Nghe nói gần đây ngươi sống an nhàn trong gia tộc nhỉ?
Chuyện này không được rồi, thân là võ giả dẫu sao cũng phải bước vào giang hồ chém mới có thẻ trưởng thành. Gần đây huynh đệ ta đã lên hạng chín trên Long Hổ Bảng, vừa vặn đứng tên Tôn huynh. Tôn huynh, ngươi phải cố gắng thêm đi.”
“Kẻ này là ai?” Sở Hưu truyền âm hỏi Diệp Tiêu.
Tới cấp bậc như Sở Hưu, y chỉ chú ý tới người trên Phong Vân Bảng. Long Hổ Bảng đã không còn liên quan tới y.
Cho nên Sở Hưu thật sự không biết những người mới bước lên Long Hổ Bảng.
Còn những võ giả trẻ tuổi như Diệp Tiêu ngược lại hiểu rất rõ về những người trên Long Hổ Bảng.
Nghe vậy hắn đáp: “Hắn là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Cao Bình Lục gia, Bôn Lôi Song Thương - Lục Quảng Lăng, hai năm gần đây có danh tiếng rất lớn trên giang hồ, giờ đang đứng hạng chín trên Long Hổ Bảng.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, lại khẽ lắc đầu.
Người trẻ tuổi lứa này thật kém cỏi, chẳng mấy ai thành tài.
Như lứa của Sở Hưu, những võ giả trên Long Hổ Bảng trừ Diệp Thiên Tà hám danh hám lợi, những người khác thật ra chẳng hề để ý tới thứ hạng trên Long Hổ Bảng.
Ngươi xếp ta hạng nhất, ta có thực lực như vậy.
Ngươi có xếp ta xuống chót, ta vẫn có thực lực như vậy.
Thanh danh địa vị vốn phải đánh mới kiếm được, chứ không phải dựa vào thứ hạng.
Lục Quảng Lăng này đứng hạng chín đã đắc chí, mười hạng đầu Long Hổ Bảng lứa của Sở Hưu không ai có tính tình như vậy.
Cho dù là Diệp Thiên Tà, mặc dù hắn coi trọng thanh danh thứ hạng, nhưng mục tiêu của hắn vẫn là Trương Thừa Trinh hay Sở Hưu chứ không như Lục Quảng Lăng mới đạt hạng chín đã vui vẻ khoe khoang như vậy.
“Đúng rồi, Giang Đông Tôn thị có quan hệ không tệ với Cao Bình Lục gia, hai bên còn thông gia cơ mà, sao giờ lại trở mặt?”
Diệp Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm, có điều giang hồ đồn đại bọn họ trở mặt vì một món đồ mang ra từ Huyễn Hư Lục Cảnh nửa năm trước.
Đó dường như là một bộ công pháp, do lão tổ Tôn gia và lão tổ Lục gia tranh đoạt nên mới phân thành hai nửa.
Nửa năm nay hai nhà cả đối chọi lẫn trao đổi nhiều lần, muốn giải quyết chuyện này nhưng có vẻ không thỏa thuận được, cho nên quan hệ càng lúc càng tệ.”
Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, ánh mắt lại hiện lên sắc thái lạ.
Tôn gia trở mặt với Lục gia? Đây là tin tối đối với y, có thêm cơ hội lợi dụng.
Lúc này Tôn Trường Minh và Lục Quảng Lăng đã đứng mắng chửi nhau.
Một bên nói đối phương chẳng qua nhờ mấy tên trộm vặt mà được lên hạng, Long Hổ Bảng sa đọa rồi. Bên còn lại chế nhạo đối phương nhát như chuột, chỉ biết trốn trong nhà, đúng là điệu bộ của Giang Đông Tôn thị.
Thấy ánh lửa giữa hai người càng ngày càng nóng, một trưởng bối của Tôn gia lập tức tới tách hai người ra.
Hôm nay là ngày mừng thọ lão tổ, nếu động thủ tại đây người mất mặt không phải Lục gia mà chính là bọn họ.
Sau khi Lục Quảng Lăng đi khỏi, Tôn Trường Minh mới lạnh lùng nói: “Cao Bình Lục gia đã chẳng còn huy hoàng của tổ tiên năm xưa, giờ còn dám sủa trước mặt ta? Giết mấy tên trộm cắp vặt thôi đã nghĩ mình ghê gớm lắm ư?”
Lúc này Tôn Trường Minh lại đột nhiên quay sang Diệp Tiêu hỏi: “Ngươi thấy tên Lục Quảng Lăng này ra sao? Long Hổ Bảng xếp hắn trên ta, hắn mạnh hơn ta thật à?”
Diệp Tiêu sửng sốt, Sở Hưu lập tức tuôn một tràng dài trong đầu hắn, lúc này Diệp Tiêu mới ngừng một chút rồi nói: “Tại hạ không biết nhiều về Cao Bình Lục gia cho nên không dám nói lung tung.
Có điều Phong Mãn Lâu vẫn có chút uy tín. Nếu Phong Mãn Lâu đã xếp Lục Quảng Lăng trên công tử, vậy chứng tỏ theo Phong Mãn Lâu Lục Quảng Lăng quả thật mạnh hơn Tôn công tử ngài.”
Nghe xong câu này, những người khác của Diệp gia như Diệp Đình chỉ hận không thể lập tức bóp chết Diệp Tiêu.
Thời điểm này đáng lẽ ngươi phải nói theo ý Tôn Trường Minh chứ, ngươi muốn hại chết Diệp gia hay sao?
Lúc này sắc mặt Tôn Trường Minh cũng hơi trầm xuống, nhưng Diệp Tiêu lại
chuyển giọng: “Nhưng thứ hạng của Phong Mãn Lâu không phải chính xác tuyệt đối. Phong Mãn Lâu không dựa theo thực lực xếp hạng mà dựa theo chiến tích. Tôn công tử chưa chắc đã thua kém Lục Quảng Lăng, chỉ là tạm thời không có chiến tích vượt lên đối phương mà thôi.
Ta thấy tên Lục Quảng Lăng này tính cách kiêu ngạo, sau này chắc chắn sẽ phải chịu thiệt. Ngược lại Tôn công tử nhẫn nhịn kín tiếng, khiêm nhượng tích góp thế lực, tương lai chắc chắn sẽ có ngày một bước lên trời.
Được mất một mai cũng chẳng sao, thắng bại ngày sau mới rõ ràng.”
Tôn Trường Minh nghe vậy lập tức cười ha hả, vỗ vỗ lên vai Diệp Tiêu nói: “Không tệ không tệ. Bản công tử thật sự không ngờ Diệp gia nhà ngươi còn có một nhân tài như vậy, nhìn nhận mọi chuyện hết sức thấu triệt.
Đúng rồi, ngươi vừa nói ngươi là người chi phụ của Diệp gia?”
Diệp Tiêu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Tôn Trường Minh khẽ lắc đầu, thầm nhủ đáng tiếc.
Rất ít người hợp khẩu vị của hắn như vậy, nếu đối phương là chi chính của Diệp gia, thậm chí hắn có thể nâng đỡ đối phương lên chức gia chủ Diệp gia.
Đáng tiếc đối phương chỉ là chi phụ, vậy hắn không thể làm việc quá đáng như vậy được.
Mặc dù Diệp gia là gia tộc phụ thuộc của Tôn gia, có điều mọi thứ vẫn phải làm theo quy củ. Nếu hắn cưỡng ép nhúng tay vào sự vụ của gia tộc khác chắc chắn sẽ khiến các gia tộc phụ thuộc của Tôn gia bất mãn. Làm vậy là được không bù nổi mất.
Đúng lúc này, Tôn Trường Minh chợt thấy một người vào cửa, ánh mắt hắn lập tức sáng bừng lên, vung tay với đám người Diệp Tiêu: “Các ngươi vào trước đi, bản công tử còn có việc khác cần làm.”
Nói xong Tôn Trường Minh chạy thẳng ra chỗ cửa.
Sở Hưu nhìn ra cửa, người vừa vào không ngờ lại là Lạc Phi Hồng, chuyện này khiến y sửng sốt.
Sao Lạc Phi Hồng lại chủ động tới Tôn gia?
Nửa năm không gặp, khí thế trên người Lạc Phi Hồng đã ngưng thực tới cực hạn, rõ ràng chỉ cách cảnh giới Chân Đan một bước.
Nàng vẫn mang theo huyết thương Hồn Diên, mặc dù dáng dấp vẫn hết sức xinh đẹp nhưng lại mang theo một luồng sát khí, khiến người khác vô thức tránh xa.
Tôn Trường Minh mỉm cười đi tới nói: “Phi Hồng cô nương, hoan nghênh tới Tôn gia ta. Vào đi vào đi, ta sẽ tự mình dẫn cô nương vào.”
Nói xong Tôn Trường Minh muốn tới kéo Lạc Phi Hồng vào.
Nhưng đúng lúc này Hồng Diên trong tay Lạc Phi Hồng xoay chuyển, gió quét ngang người Tôn Trường Minh. Nàng lạnh lùng nói: “Tôn Trường Minh, có phải ngươi nghĩ mình thắng chắc rồi không?”
Chương 1093 Cố nhân 2
Dùng binh khí trong đại thọ của người ta là điềm rất xấu, tất cả mọi người lập tức đưa mắt nhìn lại.
Nụ cười trên mặt Tôn Trường Minh dần dần biến mất: “Lạc Phi Hồng, ta đã nể mặt ngươi đừng không biết điều! Gả cho ta không phải bôi nhọ ngươi, Cửu Phân Đường dưới trướng ngươi gia nhập Giang Đông Tôn thị cũng có thể phát triển tốt hơn.”
Lạc Phi Hồng cười lạnh nói: “Chèn ép Cửu Phân Đường để bức ta làm theo, Tôn Trường Minh, ngươi vẫn vô sỉ như vậy thôi.
Nếu Sở Hưu còn sống, ngươi dám động vào Cửu Phân Đường? Ngươi thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới!
Trước thì khúm na khúm núm, sau thì nhe răng trợn mắt. Tôn Trường Minh, đúng là đồ chó, có điều cái gan chó của ngươi chẳng to ngập trời, ngược lại còn chẳng bằng cái móng tay!”
Lạc Phi Hồng mắng tới mức sắc mặt Tôn Trường Minh lúc đỏ lúc trắng, cũng khiến người khác bàn tán ầm ĩ.
Hôm nay Lạc Phi Hồng đang đứng hạng nhì trên Long Hổ Bảng, người hạng nhất chính là Diệp Thiên Tà vừa được lợi.
Lại thêm Cửu Phân Đường dưới trướng nàng mặc dù không phải thế lực lớn tại Đông Tề nhưng cũng không nhỏ. Thậm chí Cửu Phân Đường đã phát triển lớn mạnh hơn cả Ngô Quận Lạc gia, cho nên thanh danh của nàng tại Đông Tề cũng rất lớn.
Tôn Trường Minh chèn ép Cửu Phân Đường muốn Lạc Phi Hồng gả cho mình, vọng tưởng vừa được người vừa được thế lực. Chuyện này vốn rất nhiều người biết, cũng cực kỳ khinh thường cách làm của Tôn Trường Minh.
Dùng thủ đoạn này đối phó với người khác thì là tàn nhẫn, nhưng dùng nó đối phó với một nữ nhân lại gọi là bỉ ổi. Cho nên không ít người ngứa mắt với Tôn Trường Minh.
Nhìn Lạc Phi Hồng, Tôn Trường Minh cười lạnh nói: “Đã tới nước này rồi ngươi còn dám phách lối nữa ư? Trước kia ngươi dựa thế tên Sở Hưu kia, nhưng giờ tên Sở Hưu kia đã chết, chết tới không còn chút cặn bã nào!
Không còn chỗ dựa Sở Hưu kia, ngươi còn dám lớn lối trước cửa Tôn gia ta như vậy, ai cho ngươi cái gan đấy?”
“Ta cho cái gan đấy đấy, chẳng hay có đủ không?”
Một giọng nói vang lên, một người trung niên mặc áo nhà nho màu trắng, tướng mạo đường hoàng bước vào cửa lớn Tôn gia.
Thấy người tới, mọi người ở đây lao nhao chào hỏi hành lễ.
“Ra mắt Tiêu đại nhân!”
“Từ khi chia tay tới giờ Tiêu viện trưởng không gặp vấn đề gì chứ?”
“Nhiều năm không gặp, phong thái Tiêu tế tửu vẫn như xưa.”
Người trung niên này chính là đại tế tửu Tắc Hạ Võ Viện của Đông Tề, Tiêu Bạch Vũ.
Toàn bộ võ giả xuất thân triều đình Đông Tề, đặc biệt là thế hệ trẻ cùng thế hệ trụ cột hiện tại, phân nửa đều phải gọi hắn là thầy hoặc viện trưởng.
Hơn nữa trên giang hồ cũng có không ít võ giả xuất thân Tắc Hạ Võ Viện, thái độ của họ với hắn cũng cực kỳ cung kính.
Khi Tiêu Bạch Vũ đảm nhiệm chức đại tế tửu, hắn không hề tư tàng, dốc túi dạy dỗ đệ tử Tắc Hạ Võ Viện, chỉ cần ngươi hiểu được lời dạy của hắn.
Thấy Tiêu Bạch Vũ ra mặt, thần sắc Tôn Trường Minh lập tức trầm xuống. Lúc này hắn mới đột nhiên nhớ ra, Lạc Phi Hồng không chỉ xuất thân Ngô Quận Lạc gia, không chỉ là hảo hữu của Sở Hưu, nàng còn là đệ tử Tiêu Bạch Vũ, là một trong những võ giả xuất sắc nhất tới từ Tắc Hạ Võ Viện.
Chỉ có điều Tiêu Bạch Vũ có quá nhiều đệ tử, nhiều tới mức chính Tiêu Bạch Vũ cũng không đếm xuể.
Nhiều người như vậy, nếu bảo Tiêu Bạch Vũ lo lắng cho hết, hắn cũng chẳng lo được.
Hơn nữa trước đó Tiêu Bạch Vũ coi như người trong triều đình, nếu tự tiện nhúng tay vào sự vụ của giang hồ sẽ khá mẫn cảm, bên triều đình Đông Tề cũng không ưa.
Cho nên dù là lúc Lạc Phi Hồng phản bội Lạc gia, hắn cũng không hề ra tay.
Nhưng giờ Tiêu Bạch Vũ đã bước chân vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thân phận đã khác hẳn trước kia, tiếng nói và địa vị của hắn trong triều đình Đông Tề cũng mang nhiều uy quyền hơn. Lúc này hắn có ngang nhiên đứng ra ủng hộ Lạc Phi Hồng cũng không vấn đề gì.
Thực lực Chân Hỏa Luyện Thần cùng thân phận đại tế tửu Tắc Hạ Học Cung của Tiêu Bạch Vũ đều bày ngay đó, không ai dám khinh thường.
Lão tổ Tôn gia Tôn Tổ Xương nghe vậy thâm chí đích thân ra tiếp đón, thái độ cực kỳ khách khí.
“Sao hôm nay Tiêu huynh tới chơi mà không nói trước một tiếng? Không đón tiếp từ xa, kính mong Tiêu huynh rộng lòng tha thứ.”
Tiêu Bạch Vũ cười cười nói: “Thật ra lần này tại hạ tới đây là muốn nhờ Tôn huynh một việc, kính xin công tử nhà họ Tôn buông tha cho Phi Hồng lần này.
Con bé Phi Hồng này coi như đệ tử của tại hạ, nó trải qua bao chuyện gian nan rồi, chuyện này mọi người trong giang hồ đều biết.
Bao năm qua đi, khó khăn lắm Phi Hồng mới gây dựng được chút căn cơ gia nghiệp trên giang hồ.
Ta tin Giang Đông Tôn thị cũng coi thường chút sản nghiệp Cửu Phân Đường đó, cho nên chẳng bằng nể mặt tại hạ chút, bỏ qua chuyện này đi, được
không?”
Sắc Tôn Tổ Xương đã rất khó coi.
Hắn cũng biết chuyện Tôn Trường Minh đã làm, nhưng lại không để ý.
Thế gia đại tộc, thanh danh đều là thứ yếu, lợi ích mới là quan trọng. Chính vì vậy hắn mới trở mặt cùng Lục gia vì nửa bộ công pháp.
Nhưng giờ Tiêu Bạch Vũ đích thân nói chuyện này ra trước mặt mọi người như vậy vừa có ý hạ thấp thể diện của Tôn gia bọn họ, vừa có một tầng uy hiếp.
Nhưng Tôn Tổ Xương vẫn miễn cưỡng mỉm cười đáp: “Nếu Tiêu tế tửu đã nói vậy, đương nhiên Tôn gia ta không ép buộc rồi.”
Da mặt đã bị xé tới một nửa, Tôn Tổ Xương cũng lười khách sáo, thậm chí chẳng buồn gọi Tiêu huynh. Dù sao xét theo bối phận hắn lớn hơn một lứa so với Tiêu Bạch Vũ.
Chuyện này không phải đại sự gì, cũng chưa chắc hắn đã sợ Tiêu Bạch Vũ vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Điểm khiến hắn thật sự e ngại là triều đình Đông Tề, đây là một con quái vật khổng lồ.
Hơn nữa Tiêu Bạch Vũ có đệ tử khắp giang hồ, căn cơ trong triều đình Đông Tề cũng cực kỳ thâm sâu, chẳng dễ chọc vào.
Đưa mắt nhìn sang Tôn Trường Minh, Tôn Tổ Xương hừ lạnh nói: “Thứ không nên thân, theo đuổi nữ nhân còn phải cưỡng ép, đúng là làm mất mặt Tôn gia ta. Sau này không cho phép tới quấy rối Lạc cô nương nữa, có nghe không?”
Bị lão tổ nhà mình mắng như vậy, Tôn Trường Minh chỉ đành uất ức đáp: “Vâng.”
Một hồi huyên náo kết thúc, mọi người tự thu xếp chỗ ngồi, lúc này buổi tiệc mừng thọ mới lại tiếp tục.
Lần này Tôn gia tổ chức tiệc mừng thọ chỉ là để thể hiện lực lượng, cho nên không có gì thú vị.
Mọi người tới ăn uống trò chuyện, Tôn gia cũng nói cho mọi người mặc dù Tôn gia ta tổn thất hai cảnh giới Chân Đan, có điều căn cơ tích lũy vẫn còn, mấy kẻ trong lòng có mưu đồ kia im hết cho ta.
Tóm lại chỉ có ý như vậy, cho nên bầu không khí cũng khá hòa hợp.
Đúng lúc này Lạc Phi Hồng lại đứng dậy đi ra, hẳn là muốn đi nhà xí.
Sở Hưu đột nhiên nói với Diệp Tiêu: “Đi theo Lạc Phi Hồng. Trên người ngươi có Cửu Long Tệ không? Dựa theo vị trí ta nói vạch một khe vào.”
Diệp Tiêu không biết Sở Hưu muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn thực hiện theo.
Đúng lúc này Diệp Đình thấy Diệp Tiêu đứng lên bèn hừ lạnh nói: “Diệp Tiêu, ngươi làm cái gì đấy?”
Chương 1094 Hiện trạng
Diệp Tiêu không buồn để ý tới hắn, trực tiếp quay người bỏ đi khiến Diệp Đình tức tới mức lông mày dựng ngược.
Sau lần trước Diệp Tiêu đánh bại người dưới tay hắn ngay trước mặt mọi người, hắn đã phát hiện Diệp Tiêu này càng lúc càng không để mình trong mắt.
Đặc biệt là vừa rồi Diệp Tiêu trò chuyện vui vẻ cùng Tôn Trường Minh, khiến hắn cực kỳ ghen tị.
Trước khi tới đây hắn còn ảo tưởng mình có thể kết giao với Tôn Trường Minh, được Tôn gia ủng hộ. Như vậy không khéo hắn sẽ vượt qua đại ca của mình, trở thành gia chủ Diệp gia.
Nào ngờ người trò chuyện vui vẻ cùng Tôn Trường Minh lại là Diệp Tiêu, vì sao lại như vậy?
Mặc dù trong lòng Diệp Đình mất cân bằng, nhưng lúc này đang là ở Tôn gia, hắn cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Tiêu đi khỏi.
Diệp Tiêu đi theo Lạc Phi Hồng tới hậu viện của Tôn gia, lúc này Lạc Phi Hồng chợt quay đầu lại, lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói: “Tiểu tử ngươi đi theo ta làm gì?”
Nhìn Lạc Phi Hồng vừa vô cùng khí khái vừa xinh đẹp lay động lòng người, sắc mặt Diệp Tiêu bỗng đỏ bừng, ấp a ấp úng không nói nên lời.
Mặc dù hắn là đệ tử chi phụ của Diệp gia, nhưng địa vị thực tế còn chẳng bằng người làm. Cho nên từ nhỏ tới lớn ngay một nha hoàn cũng không buồn để ý tới hắn, đã bao giờ nói chuyện với mỹ nữ tuyệt sắc như Lạc Phi Hồng?
Cho nên lúc này thậm chí hắn còn căng thẳng hơn lúc bị hút vào Huyết Hồn Châu, nhìn thấy Sở Hưu.
Thấy biểu cảm của Diệp Tiêu, Lục Giang Hà cười ha hả trêu chọc, Sở Hưu lại bất đắc dĩ vỗ đầu một cái.
Tiểu tử này thật quá vô dụng, chắc tới giờ còn chưa từng động tới nữ nhân, vẫn còn là xử nam rồi. Thật không ngờ hắn lại căng thẳng tới mức này.
“Đưa viên Cửu Long Tệ trong tay ngươi cho Lạc Phi Hồng.”
Diệp Tiêu đỏ mặt móc Cửu Long Tệ ra, Lạc Phi Hồng vừa thấy Cửu Long Tệ lập tức sửng sốt kéo Diệp Tiêu vào trong góc, chăm chú nhìn hắn nói: “Ngươi lấy thứ này ở đâu ra?”
Lúc trước là Sở Hưu nói đùa đề nghị thành lập Cửu Phân Đường, nhưng thực tế ngay chính Sở Hưu cũng chẳng buồn để tâm tới, chỉ có Lạc Phi Hồng coi chuyện này là thật.
Bởi Cửu Phân Đường đều là người quen, cho nên những người khác như đám người Tạ Tiểu Lâu truyền tin cho nàng không cần dùng tới Cửu Long Tệ.
Nhưng giờ Diệp Tiêu lại đột nhiên lấy vật này ra khiến Lạc Phi Hồng không khỏi nảy sinh một suy đoán rất khó tin. Chuyện này khiến nàng rất kích động.
Lúc này Diệp Tiêu cũng thấy rất kích động, dù sao từ nhỏ đến lớn trừ người mẹ mất sớm ra, hắn chưa từng ở gần nữ nhân tới vậy. Hơn nữa Lạc Phi Hồng còn là mỹ nữ, khiến hắn căng thẳng tới không nói thành lời.
Sở Hưu chỉ đành nói: “Đưa Huyết Hồn Châu cho nàng.”
Diệp Tiêu đỏ mặt lấy Huyết Hồn Châu ra giao cho Lạc Phi Hồng. Lạc Phi Hồng cầm Huyết Hồn Châu nghi hoặc nhìn Diệp Tiêu một hồi, tinh thần lực của nàng liền bị kéo vào không gian của Huyết Hồn Châu.
Lần này Sở Hưu không che mặt, Lạc Phi Hồng vừa thấy Sở Hưu lập tức hét lớn: “Ta biết ngay mà! Tai họa lưu ngàn năm, tên Sở Hưu nhà ngươi làm sao chết sớm như vậy được!”
Lúc trước khi biết Sở Hưu đồng quy vu tận với lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện, cảm giác đầu tiên của Lạc Phi Hồng chính là không tin, trong chuyện này nhất định có bí mật gì khác.
Tên Sở Hưu này vô cùng gian xảo, trải qua bao kiếp nạn sinh tử như vậy còn không chết, sao có thể mất mạng dưới tay một lão hòa thượng như vậy được?
Sở Hưu nhún vai nói: “Ngươi cũng thấy bộ dáng hiện tại của ta rồi đó, chỉ còn nguyên thần cùng một chút bản nguyên mà thôi, có khác mấy so với chết đâu?
Chuyện lần này quả thật vô cùng nguy hiểm, thực lực lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện kia quá mạnh, lại cầm một thần binh cực phẩm, không gian lại phong bế. Bất cứ mưu kế gì cũng vô dụng, chỉ có thể chống chọi!”
Chuyện y đồng quy vu tận với Tịnh Thiền Trí Tàng thật ra đã được người trong giang hồ đánh giá. Mặc dù phần lớn bọn họ đều nghĩ Sở Hưu am hiểu âm mưu quỷ kế, nhưng lần này bọn họ không thể không thừa nhận thực lực của Sở Hưu. Đừng nói trong thế hệ trẻ, cho dù trong cảnh giới Chân Đan y cũng là một trong những người mạnh nhất.
Với cách chiến đấu liều mạng của lão hòa thượng Tịnh Thiền Trí Tàng kia, nếu đổi thành cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác trên Phong Vân Bảng, chỉ cần không phải mười hạng đầu đều có thể bị hắn liều mạng giết chết.
Bình ổn lại tâm tình, Lạc Phi Hồng hỏi: “Vậy giờ ngươi tính sao? Có cần ta giúp ngươi báo cho người khác không?
Còn đại thúc bị trói trên cột kia là ai? Bị nhốt ở đây nửa năm, giờ ngươi lại thích trò này à?”
Mặc dù Lục Giang Hà không biết ‘trò’ mà Lạc Phi Hồng nói có ý gì, có điều trực giác cũng báo cho hắn lời này không có ý tốt.
Lục Giang Hà sắc mặt cau có nói: “Này này này, tiểu nha đầu ngươi tốt nhất nên khách khí với bản tôn một chút. Ngày trước bản tôn tung hoành giang hồ...”
Hắn còn chưa nói xong, Sở Hưu đã phất tay ngắt lời: “Đừng nói linh tinh nữa, tình huống hiện tại của ta chỉ mình ngươi biết, tạm thời không nói cho người khác.”
Lạc Phi Hồng lấy làm lạ: “Vì sao? Để Ngụy Thư Nhai tiền bối của nhánh Ẩn Ma tới giúp ngươi tái tạo thân thể, vậy chẳng tốt hơn à?”
Sở Hưu lắc đầu, ánh mắt lóe lên sắc thái lạnh lùng: “Nhiều người biết thì khó giữ bí mật. Càng ít người biết tin ta còn sống càng tốt. Nhánh Ẩn Ma không phải nhánh Ẩn Ma của riêng Ngụy tiền bối. Lần này ta muốn chơi lớn một phen, cho nên tạm thời không cần làm phiền Ngụy tiền bối.
Lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện xuất thủ thì cũng thôi, người khác còn dám bỏ đá xuống giếng đối phó ta. Giờ ta sẽ từ từ đáp đá trở lại, cho bọn chúng vỡ đầu chảy máu!”
Lạc Phi Hồng đã rất quen với dáng vẻ này của Sở Hưu, một khi Sở Hưu bắt đầu tính toán kẻ khác, bộ dáng y sẽ âm hiểm như vậy.
Có điều Lạc Phi Hồng lại rất hưng phấn, nàng vội vàng hỏi: “Vậy ta làm gì được đây?”
Sở Hưu đáp: “Nếu cần ngươi giúp ta sẽ phái người tới báo cho ngươi. Ta còn chưa bắt đầu bố trí, còn cần thời gian từ từ chơi đùa. Hơn nữa chuyện này cũng liên quan tới việc tái tạo thân thể của ta.
Làm trễ nải mất nửa năm, giờ nếu không kiếm lại chẳng phải lỗ to hay sao?”
Lạc Phi Hồng gật nhẹ đầu, dù sao chuyện động não tính toán người khác như vậy là Sở Hưu am hiểu nhất, nàng chỉ phụ trách động thủ là được.
“Đúng rồi, nửa năm nay thế lực dưới trướng ta cùng nhánh Ẩn Ma có xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Tiêu không biết những tin tức này, Sở Hưu cũng không bảo hắn nghe ngóng. Giờ y gặp Lạc Phi Hồng, chắc nàng cũng biết đôi chút.
Lạc Phi Hồng nói: “Sau khi ngươi ‘chết’, Ngụy Thư Nhai lão tiền bối nổi nóng mời Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo ra tay ngăn cản Thần Tăng - Rama, bản thân tiền bối lại suất lĩnh nhánh Ẩn Ma tới gây sự với Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Nhưng Tu Bồ Đề Thiền Viện thật sự quá mạnh, cho dù không có Thần Tăng - Rama, nhánh Ẩn Ma cũng không rung chuyển được, chỉ gây chút phiền toái cho đối phương đã gặp áp lực cực lớn.
Những đại lão khác trong nhánh Ẩn Ma nảy sinh ý thối lui, lại thêm Dạ Thiều Nam cũng bỏ đi, mọi chuyện không giải quyết được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Ngụy Thư Nhai làm được đến vậy cho y đã là hết lòng quan tâm rồi.
Y không phải đệ tử Ngụy Thư Nhai nhưng thực tế Ngụy Thư Nhai đối đãi với y còn tốt hơn đệ tử chân truyền của mình.
Hơn nữa trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, chỉ có Ngụy Thư Nhai là người suy nghĩ cho lợi ích của toàn bộ Ma đạo.
Ông lão này đã làm rất nhiều cho Sở Hưu rồi. Lần này Sở Hưu muốn tái tạo thân thể, y cũng đã có một kế hoạch đại khái, một kế hoạch tuyên bố y chính thức trở về!
Chương 1095 Giết người 1
Thật ra Sở Hưu không mấy lo lắng về những người dưới trướng mình.
Một là có lo lắng cũng vô dụng, nửa năm nay Sở Hưu đều bị nhốt trong Huyết Hồn Châu, nếu thật sự xảy ra bất trắc gì, vậy cũng đã xảy ra.
Một phần nữa là Sở Hưu tin tưởng vào thủ hạ của mình, bọn họ đều không phải hạng tầm thường.
Sở Hưu còn chưa tự phụ tới mức cho rằng không có mình những người bên dưới sẽ lập tức sụp đổ.
Giang hồ này thiếu mất ai cũng vẫn hoạt động như thường.
Quả nhiên Lạc Phi Hồng nói: “Đám người dưới trướng ngươi không tổn thất gì lớn.
Trước đó khi ngươi còn ‘sống’, mặc dù ngươi không trấn thủ Quan Trung Hình Đường, nhưng Quan Trung Hình Đường tự có căn cơ nội tình của mình, lại thêm người khác cũng biết Quan Trung Hình Đường được ngươi che chở, cho nên không ai dám có ý đồ.
Nhưng sau khi tin tức về cái chết của ngươi lan tỏa, lại có một số thế lực bất nhập lưu nhòm ngó Quan Trung Hình Đường. Một khi để bọn chúng đắc thủ sẽ là phiền toái không ngừng.
Cho nên Lã huynh mang theo bốn thủ hạ của hắn tới trấn thủ Quan Trung Hình Đường. Hắn xuất thủ rất nặng tay giết chết vài người, ổn định lại cục diện của Quan Trung Hình Đường.
Còn Trấn Võ Đường, vốn là triều đình muốn chiếm đoạt Trấn Võ Đường, đầu tiên là bảo Ngũ Ương đạo nhân xuất thủ, có điều hắn lại cự tuyệt.
Sau này Ngụy Thư Nhai đích thân tới triều đình Bắc Yên, không biết nói gì mới khiến triều đình Bắc Yên từ bỏ.
Tiếp đó võ lâm Bắc Yên bắt đầu không an phận, Mai Khinh Liên liên thủ cùng Bàng Hổ mới miễn cưỡng trấn áp được.
Có điều hai thủ hạ dưới trướng ngươi, Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy quả thật là nhân tài. Trong nghịch cảnh như vậy bọn họ lại bước vào cảnh giới Chân Đan, trở thành tông sư võ đạo.
Hơn nữa thủ đoạn của hai người kia cực kỳ tàn nhẫn, chấn nhiếp được một nhóm người, khiến võ lâm Bắc Yên tạm thời yên tĩnh.”
Nghe Lạc Phi Hồng nói vậy, Sở Hưu cũng thở dài một tiếng.
Trong số những người dưới trướng mình, thật ra Sở Hưu coi trọng nhất là Đường Nha và Nhạn Bất Quy.
Một có thiên tư ngộ tính, một lại cố chấp tới cực hạn, không phải kẻ điên thì là thiên tài.
Giờ xem ra hai vị này quả thật không phụ sự kỳ vọng của y.
Sở Hưu không nói chuyện nhiều với Lạc Phi Hồng, dù sao nơi này cũng là Tôn gia.
Bảo Lạc Phi Hồng trả Huyết Hồn Châu lại cho Diệp Tiêu, tiếp đó hai người tự mình tách ra, quay người đi khỏi.
Tiệc mừng thọ của lão tổ Tôn gia kết thúc rất nhanh, mà thực tế cũng chẳng có gì đáng nói. Chỉ là đến lộ mặt một chút, nói chuyện vài lời, nhận quà mừng thọ, tiệc mừng thọ đã kết thúc.
Tôn Trường Minh ngược lại càng thấy Diệp Tiêu thuận mắt, còn đưa một thanh đoản đao bảo binh cho Diệp Tiêu, khiến Diệp Đình đỏ mắt không thôi.
Trên đường trở về, lúc đi ngang qua một căn miếu hoang, vị trưởng bối của Diệp gia thấy sắc trời đã tối bèn bảo mọi người đặt hành lý xuống, nghỉ ngơi tại đây.
Lần này từ Giang Đông trở về, bọn họ còn mua một chút đặc sản đất Giang Đông về Tế Châu Phủ buôn bán.
Diệp gia cơ nghiệp nhỏ, không từ bỏ bất cứ cơ hội kiếm tiền nào.
Sau khi rời khỏi Tôn gia, Diệp Tiêu như bị cô lập. Dọc con đường này Diệp Đình luôn cố ý gây chuyện với hắn, còn vị trưởng bối Diệp gia kia cũng không ngăn cản.
Lúc đi bọn họ còn sợ gặp phiền toái, cho nên vị trưởng bối Diệp gia còn nghĩ tới đại cục, không cho bọn họ gây chuyện, cho rằng tiệc mừng thọ của Tôn gia mới là quan trọng hơn hết.
Nhưng giờ mọi chuyện đã xong xuôi, hắn cũng biết Diệp Đình đang tức giận, vậy cứ để hắn phát tiết là được.
Một là nhị công tử của Diệp gia, một là đệ tử chi phụ không được trọng dụng. Có là kẻ ngu cũng biết nên chọn lựa ra sao.
Diệp Đình nhìn Diệp Tiêu ngồi trong góc, hừ lạnh một tiếng nói: “Diệp Tiêu, đi ra múc nước đi.”
Diệp Tiêu cau mày nói: “Đây là trên núi, lấy đâu ra nước? Trong đội ngũ còn thiếu nước chắc?”
“Bảo ngươi đi thì mau đi đi, còn nói linh tinh cái quái gì?”
Diệp Đình đột nhiên phát tác, vứt thẳng chén canh trong tay vào Diệp Đình. Mặc dù người sau né tránh nhưng vẫn bị cánh nóng dội ướt cả người.
Mọi người ở đây đều im lặng không nói gì. Bọn họ cũng biết Diệp Đình cố ý gây sự cho nên không ai để ý tới. Ngược lại có rất nhiều người ngồi xem trò, ví dụ như trưởng bối Diệp gia kia.
Diệp Tiêu đứng dậy căm tức nhìn Diệp Đình, nhưng đúng lúc này giọng nói của Sở Hưu lại vang lên trong đầu hắn: “Giết hắn!”
Diệp Tiêu chấn động, không dám tin hỏi ngược lại trong đầu: “Ngươi nói cái gì? Giết người?”
Mặc dù Diệp Tiêu bị Diệp Đình ức hiếp sỉ nhục một thời gian dài như vậy nhưng suy nghĩ giết người chưa từng hiện lên trong đầu hắn.
Dù sao hắn cũng là người của Diệp gia, mặc dù là chi phụ nhưng huyết thống trên người hắn cũng như trên người Diệp Đình.
Thế nhưng giờ Sở Hưu lại bảo hắn giết người, chuyện này khiến Diệp Tiêu không tiếp nhận được, hơn nữa hắn chưa từng giết người.
“Đương nhiên là phải giết người rồi! Đối phương đã hận ngươi thấu xương, không giết hắn đi, ngươi có nghĩ tới những phiền toái tương lai không?
Giờ đang trên núi hoang rừng thẳm, chỉ có các ngươi mà thôi. Ngươi giết người sau đó hủy thi diệt tích, tùy ý đẩy tội lên đầu đám giặc cỏ cướp bóc nào đó, chắc chắn không có sơ hở gì.
Cơ hội tốt như vậy, thiên thời địa lợi nhân hòa đều ở phía ngươi, không mau giết người còn chờ cái gì nữa?”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì cả! Nhớ lại xem, mấy năm nay ngươi bị bọn chúng sỉ nhục ra sao. Ngươi coi bọn chúng là người cùng tộc nhưng bọn chúng chỉ coi ngươi như chó mà thôi! Nói chính xác hơn, ngươi thậm chí không bằng một con chó!”
Lời nói của Sở Hưu như có ma lực kích thích sát ý trong lòng Diệp Tiêu, khiến hai mắt hắn dần dần đỏ ngầu, chậm rãi đi về phía Diệp Đình.
Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà tặc lưỡi thở dài: “Ta nói này, tiểu tử ngươi có cần làm đến vậy không? Còn dùng tinh thần lực kích thích sát ý trong lòng đối phương, nhà ngươi thật quá tàn nhẫn.
Đối phương dẫu sao cũng là người cùng tộc của người ta. Tiểu tử này khéo còn chưa từng thấy máu, ngươi bảo hắn làm thịt tộc nhân của mình, không còn nhân tính.”
Sở Hưu liếc nhìn Lục Giang Hà một chút rồi lạnh nhạt nói: “Lúc ta bằng tuổi hắn đã tự tay diệt cả nhà mình.”
Lục Giang Hà lập tức im lặng.
Hắn không nghi ngờ Sở Hưu lừa gạt gì mình, vị trước mắt đúng là điên cuồng tới không còn nhân tính.
Lúc này bên ngoài, Diệp Đình thấy Diệp Tiêu đi về phía mình, vẻ mặt cực kỳ hung dữ, hắn không khỏi cười lạnh nói: “Sao nào, ngươi còn muốn động thủ với ta chắc?
Lúc ở Tôn gia bản công tử phải nghĩ cho đại cục, không phát uy mà thôi. Ngươi tưởng ta nể mặt ngươi hay sao? Ngươi phải nhớ cho kỹ...”
Diệp Đình còn chưa nói xong, một tiếc ‘phốc’ nhỏ đã vang lên, trường kiếm trong tay Diệp Tiêu đã rời vỏ đâm vào cơ thể Diệp Đình.
Bọt máu tràn ra từ khóe miệng Diệp Đình, hắn nhìn Diệp Tiêu trước mắt, vẻ mặt không thể tin nổi
Hắn giết mình? Hắn lại dám giết mình?
Diệp Đình muốn giơ tay lên, nhưng một khắc sau sinh cơ đã tiêu tán, chỉ còn thi thể ngã thẳng xuống đất.
Diệp Tiêu nhìn trường kiếm dính máu trong tay, ánh mắt mịt mờ.
Đây là cảm giác giết người ư? Hắn giết người, lần đầu giết người, người bị giết lại là đồng tộc của hắn.