Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 696 Lâm Diệp sợ rồi

Chẳng qua sau đó hắn cũng nhận rất có vẻ giơ kiếm chào hỏi rất giống khiêu khích, bèn buông kiếm xuống lắc lắc đầu. Bộ dáng không đứng đắn đó khiến Bạch Tiềm tức tới mức lông mày dựng ngược, bí mật truyền âm nói Phương Thất Thiếu chú ý hình tượng, cho dù mặt không biểu cảm như Tông Huyền cũng được.

Còn Doanh Bạch Lộc đứng hạng năm vẫn đứng bên cạnh Nhan Phi Yên, duy trì khoảng cách nhất định, không xa không gần, vừa biểu đạt tình cảm ái mộ của mình, vừa không dây dưa khiến Nhan Phi Yên cảm thấy chán ghét.

Mặc dù đại đa số những người ở đây đều là nam nhân, nhưng cho dù là bọn họ cũng phải thán phục mối tình si của Doanh Bạch Lộc.

Có quy củ Việt Nữ Cung cùng thân phận Nhan Phi Yên, hai bên đã định sẵn sẽ không thể thành đôi.

Đương nhiên nếu tình hình khác đi cũng có chút cơ hội nhỏ nhoi.

Đó là Nhan Phi Yên tư chất bình thường, Việt Nữ Cung có người thừa kế khác, không quan tâm tới đệ tử là nàng. Trong trường hợp này nếu Thương Thủy Doanh thị có thể trả giá đầy đủ, Việt Nữ Cung sẽ trục xuất Nhan Phi Yên ra khỏi tông môn, đương nhiên nàng có thể gả cho Doanh Bạch Lộc, hơn nữa Việt Nữ Cung cũng không phá hỏng quy củ của bản thân.

Có điều hiện giờ ư, đừng nói Nhan Phi Yên không có tình cảm với Doanh Bạch Lộc, cho dù nàng có, Việt Nữ Cung cũng không thả người.

Sở Hưu còn thấy Lý Phi Liêm trong đám người, hắn không đứng cùng đám người Ma đạo cũng không đứng sang phía tông môn chính đạo mà chỉ một mình một chỗ, thần sắc chất phác nhưng xung quanh lại không một ai tới gần.

Mấy năm liền Lý Phi Liêm không xuất hiện, tất cả mọi người đều cho rằng hắn bị Thuần Dương Đạo Môn dọa cho không dám hiện thân, hoặc bất hạnh bỏ mình.

Thế nhưng nào ngờ hắn vừa xuất hiện đã dám xuất thủ với Chân Dương Tử, tông sư võ đạo của Thuần Dương Đạo Môn, chín đao đánh hắn trọng thương.

Mặc dù cuối cùng Chân Dương Tử bị Lâm Diệp giết chết, có điều nếu không có Lý Phi Liêm, bảy thanh ma đao của Lâm Diệp có mạnh hơn cũng không giết được Chân Dương Tử. Cứ nhìn Hư Hành là biết, cùng lắm chỉ trọng thương mà thôi.

Người này cũng thật hung ác, ẩn nhẫn bao năm, vừa ra tay đã là hạ độc thủ. Phi đao của hắn một khi rời vỏ là phải thấy máu đoạt hồn, ngay cả tông sư võ đạo cũng không dám nói mình có thể hoàn toàn ngăn cản. Trong số võ giả cùng cấp, người ngăn được phi đao của hắn chắc chỉ mấy vị trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.

“Sở huynh, cuối cùng ngươi cũng tới, tình hình bên phía ngươi như thế nào? Sao lại tới chậm vậy?” Tạ Tiểu Lâu đi tới hỏi.

Lã Phụng Tiên cùng Lạc Phi Hồng cũng đi theo sau hắn. Nhìn thấy Sở Hưu, Lã Phụng Tiên chỉ gật nhẹ đầu, hắn biết tình huống, đương nhiên không cần hỏi nhiều.

Sở Hưu xòe tay nói: “Bị thứ trong một di tích cuốn lấy. Trong Tiểu Phàm Thiên đúng là nhiều thứ linh tinh, khó phòng bị thật, thậm chí thiếu chút nữa khiến ta chịu thiệt.”

Tạ Tiểu Lâu gật nhẹ đầu, cũng không nghi ngờ gì. Dù sao trong Tiểu Phàm Thiên đâu đâu cũng có nguy hiểm, mặc dù thực lực Sở Hưu mạnh hơn bọn họ nhưng vận may không tốt cũng chẳng có cách nào.

Sở Hưu chỉ vào Tam Thanh Điện nói: “Mấy ngày nay bọn họ vẫn đang phá trận à?”

Tạ Tiểu Lâu nói: “Đương nhiên là không rồi, ba giới Đạo Phật Ma chạm mặt đương nhiên phải đánh một trận trước đã.

Mặc dù xét theo nhân số nhánh Ma đạo nằm trong thế yếu, có điều mấy vị tông sư võ đạo của Ma đạo đều không kém.

Chỉ riêng Vân Trung Quân trong Cửu Đại Thần Vu Tế thực lực đã cực kỳ cường hãn, ở bên ngoài từng áp đảo Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn.

Còn Diệu Nguyệt Pháp Tôn - Chử Vô Kỵ thực lực cũng cực mạnh, Huyết Nguyệt Nhận chém xuống thiếu chút nữa phá tan Kim Thân của Hư Hành thủ tọa Đạt Ma Viện. Một mình hắn giao đấu với cả Hư Hành thủ tọa Đạt Ma Viện cùng Tiếu Diện Di Lặc - Si Kiến phương trượng Đại Bàn Nhược Tự mà còn chiếm thượng phong. Đúng rồi, Si Kiến chính là hòa thượng mập kia.

Mọi người đánh tới đánh lui cũng không phân rõ được thắng bại cho nên mới quyết định liên thủ.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, vô thức nhìn sang phía Hư Hành.

Trước đó Hư Hành sắc mặt vẫn đen kịt, Sở Hưu vẫn cho rằng hắn đang hận chuyện bị mình chém trọng thương ở Hắc Ma Tháp, nhưng giờ xem ra Hư Hành bị thực lực của Chử Vô Kỵ làm cho chấn động.

Lúc này những người giang hồ khác cũng nhìn quanh bốn phía, mấy vị đứng hạng đầu Long Hổ Bảng đều đã tới, sao tên Lâm Diệp kia giờ vẫn chưa xuất hiện?

Có điều đám người đã tự lấy cớ giúp Sở Hưu, theo bọn họ thấy Lâm Diệp này chắc là sợ rồi.

Từ khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên tới giờ, Lâm Diệp này luôn rực rỡ chói mắt, nói chính xác hơn là đại khai sát giới mới đúng.

Người của Nam Thương Hạ Hầu thị bị y giết, người của Cao Bình Lục gia cũng bị hắn giết.

Thủ tọa Đạt Ma Viện Hư Hành trọng thương dưới đao của hắn, Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn cũng bị hắn xuất đao chém chết.

Có thể nói Lâm Diệp này đã liên tiếp đắc tội với Cửu Đại Thế Gia cùng hai giới Đạo Phật, to gan vượt xa người thường.

Lúc này nếu Lâm Diệp kia còn dám xuất hiện ở đây, vậy cho dù có Vân Trung Quân cùng Chử Vô Kỵ cũng không gánh nổi hắn.

Huống hồ người ra mặt bảo vệ Lâm Diệp chắc chỉ có mình Chử Vô Kỵ. Vân Trung Quân sẽ chỉ bảo hộ thánh nữ Bái Nguyệt Giáo của bọn họ, hơi đâu đi lo cho một người ngoài thuộc nhánh Ẩn Ma.

Đúng lúc này, Quan Tư Vũ đi tới bên cạnh Sở Hưu hỏi: “Trên đường gặp nguy hiểm à?”

Sở Hưu chắp tay nói: “Đa tạ đường chủ quan tâm, đúng là gặp chút phiền toái, nhưng tóm lại vẫn có thu hoạch.”

Quan Tư Vũ gật nhẹ đầu, khẽ nhíu mày nói: “Vậy thì tốt. Đúng rồi, ngươi có thấy An Lưu Niên không?”

An Lưu Niên là tông sư võ đạo, tốc độ chắc chắn phải nhanh hơn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất nhiều. Chỉ cần hắn không bị dịch chuyển tới chỗ hẻo lánh, không gặp được một người, nếu không chắc chắn hắn đã nghe được tin phát hiện phân điện Tam Thanh Điện mới đúng.

Thế nhưng tới giờ An Lưu Niên vẫn không xuất hiện. Chuyện này khiến Quan Tư Vũ có phần lo lắng, không biết An Lưu Niên có xảy ra vấn đề gì không.

Thật ra mặc dù Quan Tư Vũ và An Lưu Niên ngứa mắt với nhau nhưng cả hai đều không muốn đối phương xảy ra chuyện.

An Lưu Niên biết Quan Trung Hình Đường có thể có quy mô như hiện giờ tất cả là nhờ tính toán của Quan Tư Vũ, cho nên Quan Tư Vũ không thể xảy ra chuyện được.

Còn Quan Tư Vũ cũng biết Quan Trung Hình Đường địa vị mẫn cảm, chỉ dựa vào mình hắn ra mặt không đủ gánh vác, nhất định phải có người chống đỡ bên dưới. An Lưu Niên chính là người chống đỡ bên dưới đó.

Cho nên giờ An Lưu Niên đột nhiên mất tích, Quan Tư Vũ cũng cảm thấy lo lắng.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta cũng chưa gặp đại thủ lĩnh.”

Quan Tư Vũ nghe vậy thở dài một tiếng, mặc dù hắn cảm thấy có phần không đúng, có điều lúc này cũng không nôn nóng quá mức.

An Lưu Niên dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, gặp tình huống như vậy trong lòng hắn cũng tự có tính toán. Chỉ cần không gặp nguy hiểm bất khả kháng, hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Suy nghĩ một hồi, Quan Tư Vũ dặn dò Sở Hưu: “Lát nữa khi Tam Thanh Điện khai mở, ngươi cùng những người bạn này ở lại đằng sau là được. Đừng tham gia vào tranh đoạt của tông sư, nếu không chỉ dư chấn thôi cũng có thể khiến ngươi ngộ thương!”

Sở Hưu nghe vậy gật nhẹ đầu, có điều nếu Quan Tư Vũ biết Sở Hưu đã giết không chỉ một tông sư võ đạo, chắc hắn đã không nghĩ vậy.

Cho nên tuy hiện giờ Sở Hưu ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng tới khi Tam Thanh Điện thật sự mở ra, vẫn phải xem tình hình.

Lúc này trước cửa Tam Thanh Điện, một luồng chấn động hùng hồn của trận pháp đánh tới, đám người Vân Trung Quân cùng nhảy lùi về phía sau, nhảy mắt toàn bộ khu vực đều rung chuyển.

Ánh sáng rực rỡ bừng lên từ trận pháp, xông thẳng lên chín tầng trời. Cánh cửa cung điện bằng đồng thau cũng theo đó từ từ mở ra, đồng thời phát ra tiếng ‘két’ chói tai, tỏa ra một cảm giác thê lương.

Với uy thế của Tam Thanh Điện trong thời kỳ thượng cổ, cánh cửa này có lẽ chưa bao giờ có ngày đóng lại. Không ai dám đánh tới Tam Thanh Điện, cũng không ai đủ mạnh để ép Tam Thanh Điện phải đóng cửa phòng ngự.
Chương 697 Quà tặng của Tam Thanh Điện 1

Cánh cửa Tam Thanh Điện mở ra, có điều lại không ai hành động.

Những tông sư võ đạo đứng trước nhất bất động, những võ giả phía sau càng không dám có hành động gì.

Mặc dù ai cũng biết chiếm trước tiên cơ tuy có nguy hiểm song lợi ích lại càng lớn, nhưng trước mặt một đám tông sư võ đạo, không ai dám vào trước tranh đoạt tiên cơ, ngại sống quá lâu rồi à?

Đám người Vân Trung Quân liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi đi về phía cánh cửa, bên trong tối đen, dùng năng lực cảm giác cũng không phát hiện điều gì.

Sau khi tất cả mọi người tiến vào, toàn bộ đại điện bằng đồng xanh lập tức đèn đuốc sáng trưng, ánh nến đột nhiên lóe lên trong từng chiếc đèn đồng thau, khiến đám người ồ lên.

Có điều nương theo ánh nến, mọi người cũng chứng kiến cảnh tượng trong đại điện đồng thau này.

So với Linh Bảo Quan hay Hắc Ma Tháp mà Sở Hưu đi qua trước đó, Tam Thanh Điện thật sự quá chỉnh tề.

Xung quanh đại điện là từng cây trụ đồng xanh khắc đầy đạo văn, treo đèn đồng xung quanh. Trên mặt đất còn bày bồ đoàn, rõ ràng thường xuyên có người giảng đạo tại đây.

Còn phía trước đại điện lại là ba bức tượng thiên tôn. Có điều điểm lạ là ba bức tượng thiên tôn kia lại không có mặt. Hay nói chính xác hơn là gương mặt bọn họ bị sương mù che phủ, không thấy rõ hình dáng.

Mọi người đang quan sát đại điện, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.

“Những kẻ đời sau, hoan nghênh các ngươi.”

Mọi người ở đây lập tức giật mình, ngay cả mấy vị tông sư võ đạo cũng chăm chú nhìn sang phía có âm thanh phát ra.

Với thực lực bọn họ còn không phát hiện trong đại điện này có bất cứ sinh vật gì, vậy rốt cuộc ai đang nói chuyện?

Ngay trước mắt bọn hắn, dưới ba bức tượng thiên tôn kia, từng điểm sáng ngưng tụ, một người mặc đạo bào xanh nhạt, tô điểm hoa văn ánh sao xuất hiện trước mặt mọi người.

Thân hình đó là một đạo sĩ trung niên để ba chòm râu dài, gương mặt chính trực, luôn mang nụ cười bình thản trên gương mặt. Hắn chỉ đứng yên đó không nhúc nhích cũng khiến người ta có cảm giác tiên phong đạo cốt.

Có điều điểm kỳ dị là tuy đạo sĩ kia đang nhìn bọn họ, nhưng mọi người lại cảm thấy hắn không nhìn thấy họ mà đang nhìn vào không khí.

Vân Trung Quân trầm giọng nói: “Không phải người!”

Những võ giả phía sau không đoán được đầu cua tai nheo gì. Không phải người thì là gì? Là yêu hay là quỷ?

Trương Hi Linh bên cạnh cũng gật đầu nói: “Đúng là không phải người, đây là ấn ký hình ảnh do cường giả Tam Thanh Điện dùng trận pháp lưu lại.”

Đúng lúc này, đạo sĩ trung niên kia lại đột nhiên nói: “Các ngươi đoán đúng, ta quả thật không phải người.”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Vân Trung Quân cũng giật mình, chẳng lẽ không phải ấn ký hình ảnh mà là vật sống?

Có điều tiếp đó đạo sĩ trung niên kia lại nói: “Ta chỉ là một hình ảnh được chuẩn bị từ trước thôi, cho nên ta không phải là người, ta cũng không biết rốt cuộc các ngươi có phải người hay không.

Nếu các ngươi đã thấy hình ảnh này của ta chứng tỏ phân điện Tam Thanh Điện không bị hư hỏng trong đại kiếp nạn. Có điều ta cũng không biết giờ rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu năm? Trăm năm, ngàn năm, hay là vạn năm?

Thậm chí ta không biết các ngươi rốt cuộc là một bầy khỉ hay là thứ gì khác, có nghe hiểu những lời ta nói không? Tất cả đều không biết.

Có điều nếu điện chủ đã bảo ta lưu lại những thứ này, vậy ta nói, các ngươi nhẹ là được.

Ta tên là Lục Cửu, cửu trong một hai ba bốn. Tên ta vốn không phải là Lục Cửu, nhưng ta thích chữ Cửu nên đổi tên là Cửu.

Thế gian này không có thứ gì thập toàn thập mỹ, cửu chính là cực hạn. Có điều tuy ta tên Lục Cửu nhưng còn chưa đạt tới cực hạn.”

Nói tới đây, Lục Cửu lộ vẻ bất đắc dĩ nói tiếp: “Xin lỗi, nói nhảm hơi nhiều, nên vào chuyện chính.”

Thấy bộ dáng đó của Lục Cửu, đám người Sở Hưu vô thức nhìn về phía Phương Thất Thiếu.

Tính khí vị cường giả thượng cổ này sao giống Phương Thất Thiếu vậy, trong tình huống thế này còn nhiều lời vậy được.

Bị đám người Sở Hưu nhìn chằm chằm, Phương Thất Thiếu mất tự nhiên nhún vai một cái nói: “Nhìn ta làm gì? Mặc dù ta cũng nói nhiều nhưng ta anh tuấn hơn lão mũi trâu này nhiều.”

Lời này vừa nói ra, lập tức có không ít đệ tử Đạo môn căm tức nhìn Phương Thất Thiếu, nhà ngươi nói ai là lỗ mũi trâu?

Bạch Tiềm hung hăng trừng mắt với Phương Thất Thiếu nói: “Im miệng! Yên tĩnh! Đừng nói chuyện!”

Phương Thất Thiếu che miệng, gật đầu lia lịa.

Lúc này Lục Cửu lại tiếp tục nói: “Điện chủ nói, mặc đại kiếp nạn xảy ra, nhưng đại diễn có năm mươi, mới dùng có bốn mươi chín, một bỏ trốn cũng là một đường sinh cơ.

Nhánh chúng ta trong Đạo môn cũng nguyện vì một đường sinh cơ này lưu lại vài thứ làm truyền thừa.”

Nghe xong lời này, nhịp thở của mọi người xung quanh đều nặng thêm chút. Bọn họ đột nhiên có cảm giác, Tam Thanh Điện này nhìn như khó khăn nhất thực chất là đơn giản nhất.

Trận pháp bên ngoài không phải loại công kích, chỉ là trận pháp bảo vệ, đề phòng Tam Thanh Điện bị hư hại trong đại kiếp nạn thượng cổ. Chính vì vậy ngoại trừ lúc phá trận hơi khó khăn, còn lại hầu như không có nguy hiểm.

Còn sau khi tiến vào bên trong thậm chí không có cạm bẫy, không có sát trận, thậm chí người ta đã chuẩn bị tặng cả truyền thừa cho ngươi. Trên đời này tìm đâu ra nhiêu chuyện tốt như vậy?

Còn lúc này Sở Hưu lại có cảm giác khác với mọi người, y chỉ thấy sực cường đại và thong dong của Tam Thanh Điện.

Sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu cũng gặp không ít di tích.

Đại phái đứng đầu như Linh Bảo Quan, vì chống cự lại đại kiếp nạn mà còn bị diệt sạch, chỉ sót lại một đại sư huynh trọng thương cùng một tiểu sư đệ.

Nhìn bộ dáng Hắc Ma Tháp kia cũng là đại phái đứng đầu Ma đạo, thế nhưng cũng phải đi vội đi vàng, bỏ lại rất nhiều thứ.

Cực Lạc Ma Cung mặc dù khá hơn một chút nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. Những quỷ đói kia chính do Cực Lạc Ma Cung bồi dưỡng ra, nhưng bọn họ vội vàng cũng không kịp mang theo, cho nên để chúng lại cùng Ngọc Hiên.

Còn phân điện Tam Thanh Điện này lại cực kỳ chỉnh tề, ngay cả bồ đoàn bày dưới đất cũng đan xen tinh tế, Lục Cửu còn có tâm tư nói đùa trong ấn ký hình ảnh, căn bản không lo ngại đại kiếp nạn hàng lâm, không có vẻ cấp bách mọi người phải mau chóng chạy trốn.

Hơn nữa Sở Hưu còn nhớ rất rõ, trong nhật ký của tiểu sư đệ Linh Bảo Quan có viết, Tam Thanh Điện cho Linh Bảo Quan hai danh ngạch có thể khiến bọn họ rời khỏi.

Lại liên tưởng tới tình huống hiện tại có vẻ Tam Thanh Điện có biện pháp tránh né đại kiếp nạn thượng cổ, thậm chí có thể giúp những người khác trong Đạo môn cùng nhau tránh né, cho nên bọn họ mới thong dong như vậy?

Lục Cửu gương mặt mỉm cười nói: “Nếu các ngươi cũng là người tu võ đạo vậy chắc chắn các ngươi đều nghĩ là chúng ta sẽ lưu lại công pháp hay bí hạp hoặc các loại đan dược bảo vật đúng không?”

Mọi người ở đây đều sửng sốt, thế này là sao? Chẳng lẽ còn là thứ khác được à?

Lục Cửu vung tay, phía trên cung điện đèn đuốc sáng trưng, cùng lúc đó chín vật kỳ dị phân biệt trên đỉnh chóp đại điện.
Chương 698 Quà tặng của Tam Thanh Điện 2

Đó là một vật kỳ dị hình tròn được trận bàn bao phủ bảo hộ, trong trận bàn lại là một hư ảnh dị thú đang gào thét.

Quan sát kỹ hơn, bên trong thứ hình cầu đó còn có một luồng lực lượng nhìn như trong suốt nhưng đang không ngừng vặn vẹo.

Lục Cửu nói: “Đây là đạo uẩn, đạo uẩn của Đạo gia ta. Tổng cộng có chín luồng, mỗi luồng đạo uẩn đều bất đồng.

Công pháp đan dược đều quá thô tục. Đạo uẩn là căn cơ chân lý của Đạo gia ta ngưng tụ thành, bên trong ẩn chứa càn khôn, chẳng phải cường đại hơn công pháp nhiều à?

Nếu ngươi hiểu được đạo uẩn này, thậm chí ngươi còn có thể sáng tạo ra vô số công pháp. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi có thể ngộ được đạo uẩn này đã.”

Khi nói xong câu sau cùng, giọng nói của Lục Cửu đã mang theo ý cười, còn những võ giả ở đây ngoại trừ người trong Đạo môn, còn lại sắc mặt đều đen kịt.

Đối với võ giả Đạo môn, đạo uẩn này quả thật là đồ tốt, chỉ cần tìm hiểu thấu đáo, lợi ích đạt được còn nhiều hơn công pháp đan dược.

Nhưng đối với hai giới Phât Ma hay những võ giả tu luyện kiếm đạo và các công pháp khác, tìm hiểu đạo uẩn đã khó càng thêm khó. Tối thiểu bọn họ cũng tốn công tốn sức hơn so với võ giả Đạo môn nhiều, thứ này cũng không có lợi ích thực tế nhưng công pháp hay đan dược binh khí.

Nếu là đan được binh khí có thể trực tiếp sử dụng, cho dù là công pháp cũng có thể lấy ra tham khảo. Còn đạo uẩn này nhất định phải ngộ ra mới có hiệu quả, nếu không chỉ là rác rưởi, đúng là lừa đảo.

Trước đó bọn họ còn cho rằng người của Tam Thanh Điện vô cùng phúc hậu, chủ động lưu lại đồ tốt. Thế nhưng giờ bọn họ mới biết, đúng là người của Tam Thanh Điện rất phúc hậu, chẳng qua chỉ phúc hậu với người cùng nhánh Đạo môn bọn họ thôi!

Lục Cửu cười to một tiếng nói: “Được rồi, đã cho các ngươi bảo vật rồi đó. Có điều ta cũng đoán trong số các ngươi hẳn cũng có người không trong Đạo môn, giờ chắc chắn đang thầm mắng Tam Thanh Điện ta.

Mỗi người đều có tư tâm, bảo vật mà Tam Thanh Điện chúng ta lưu lại đương nhiên cũng phải ưu tiên suy nghĩ cho giới Đạo môn chúng ta rồi.

Có điều các ngươi không cần nhụt chí, trên trận bàn kia còn phong ấn một số tinh hồn hung thú, nuốt bọn chúng sẽ là đại bổ, rất hiệu quả trong việc tăng cường tinh thần lực.

Gặp nhau cũng là hữu duyên, cũng tặng các ngươi vài thứ. Có điều tinh hồn hung thú này không chỉ là thuốc bổ, còn là dùng để loại bỏ một số kẻ đục nước béo cò.

Thực lực không đủ tạm thời lui ra đi, tránh cho không nuốt được tinh hồn hung thú lại bị tinh hồn nuốt ngược lại.

Chư vị, ta nói xong rồi, có duyên không khéo sẽ có ngày gặp lại.”

Dứt lời hình ảnh Lục Cửu biến mất, trên đại điện ánh sáng trận pháp lóng lánh, những tinh hồn hung thú trực tiếp bộc phát chấn động lực lượng kinh người, thân hình hiển hóa, giấu đạo uẩn vào trong cơ thể bản thân, nhìn người bên dưới gầm lên từng hồi.

Uy thế những tinh hồn này đã xen giữa tông sư võ đạo và Thiên Nhân Hợp Nhất. Những người có tư cách tranh đoạt thứ này chí ít cũng phải có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, những kẻ khác cứ đứng xem trò hay là được.

Toàn bộ đại điện đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, nhưng một khắc sau, vô số cương khí bộc phát. Bất luận tông sư võ đạo hay võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đều nhảy lên, lao về phía chín luồng tinh hồn.

Mặc dù đạo uẩn có hiệu quả tốt nhất với Đạo môn, có điều thứ này dẫu sao cũng là chí bảo. Cho dù mình không dùng được nhưng cũng không thể để đám người Đạo môn lấy hết đi được!

Một đám tông sư võ đạo ra tay đánh nhau trong đại điện, uy thế chẳng khác nào phiên sơn đảo hải, vô cùng cường đại.

Hiện giờ trong phân điện Tam Thanh Điện có trận pháp thủ hộ, hơn nữa nơi này cũng khá hơn, dung nạp được nhiều tông sư võ đạo giao thủ tại đây.

Khi những tông sư võ đạo xông tới, Sở Hưu lại không lựa chọn tranh đoạt với bọn họ ngay.

Đám người này vừa ra tay đã dốc toàn lực xuất thủ, mặc dù giờ Sở Hưu cũng có tư cách giao thủ với bọn họ, có điều chỉ giới hạn trong một đối một chứ không phải cục diện hỗn chiến như hiện giờ.

Kể cả những võ giả thế hệ trẻ tuổi khác cũng vậy, chỉ lặng lẽ theo dõi biến hóa.

Đạo uẩn chỉ có chín còn tông sư võ đạo ở đây lại có tới hai mươi người, chí ít hơn nửa số người ở đây không lấy được đạo uẩn. Hơn nữa cho dù lấy được cũng phải tranh đấu chém giết cùng những hung thú tinh hồn kia mới có thể lấy được đạo uẩn.

Trương Hi Linh của Thiên Sư Phủ là một trong những người mạnh nhất trong số võ giả ba giới Đạo Phật Ma, cũng chướng mắt với thứ gọi là tinh hồn hung thú, cho nên Tử Tiêu Thần Lôi trong tay hắn hội tụ, một chưởng đánh ra, sấm sét nổ vang. Tinh hồn hung thú dáng vẻ như Phi Thiên Hổ trực tiếp rên lên một tiếng, bị Tử Tiêu Thần Lôi của thi đánh tan.

Hơn nữa tinh hồn bể nát không trực tiếp tiêu tán mà hóa thành mảnh vỡ, bị những võ giả khác nhặt lấy.

Những tinh hồn bị đánh nát này không ngờ cũng có công hiệu tăng cường tinh thần lực, chuyện này khiến đám võ giả lao nhao tranh đoạt.

Bọn họ không giành được đạo uẩn, nhưng kiếm được mấy mảnh vỡ tinh hồn này cũng coi như có còn hơn không.

Ngay lúc Trương Hi Linh định cầm đạo uẩn này nhét vào trong lòng, một âm thanh bùng lên, Trương Hi Linh lập tức cảm thấy một uy thế như Thái Sơn áp đỉnh đánh tới, quanh người bừng bừng ánh sét, hóa thành một luồng lôi phù triển khai trước người.

Một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh tới, lôi phù lập tức bị phá hủy, Trương Hi Linh cũng bị quyền này đánh bay. Quyền ý cường đại vô song phá hủy vạn pháp, cho dù Tử Tiêu Thần Lôi cũng không ngăn cản nổi.

Ổn định thân hình lại, Trương Hi Linh nhìn người tới, tức giận nói: “Trần Thanh Đế! Ngươi làm cái quỷ gì vậy? Người như ngươi cũng muốn ngộ đạo chắc? Ngươi có lấy được đạo uẩn kia cũng chẳng để làm gì, sao còn cố tranh đoạt?”

Võ đạo của Trần Thanh Đế cũng như con người của hắn, đơn giản trực tiếp tới cực hạn, thứ như ngộ đạo chẳng liên quan gì tới Trần Thanh Đế.

Trần Thanh Đế hừ khẽ một tiếng nói: “Ta lấy được cũng vô dụng, nhưng với đồ đệ của ta lại hữu dụng.

Đồ đệ kia của ta tuệ căn thiên thành, vạn nhất hiểu thấu đạo uẩn này, đến lúc đó cũng thành thiên sư thiên tôn gì gì đó đó, chẳng phải chuyện tốt hay sao?”

Thấy bộ dáng này của Trần Thanh Đế, Trương Hi Linh không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hắn biết Trần Thanh Đế đang cố tình trêu chọc hắn.

Đạo uẩn vốn không tác dụng gì với nhánh của Trần Thanh Đế nhưng trước đó Long Hổ Sơn và Trần Thanh Đế có chút xích mích.

Lần trước trong Khai Sơn Tế của Đổng gia, Trần Thanh Đế sỉ nhục Cao Lăng Đổng gia một hồi, sau đó không biết có phải do ý của Trần Thanh Đế không nhưng Thiên Hạ Minh đã ra tay chiếm đoạt không ít thế lực cùng địa bàn của Đổng gia.

Đổng gia bị Trần Thanh Đế làm cho sợ mất mật, lúc này cũng không dám nói gì với Trần Thanh Đế cho nên buộc phải quay sang nhờ Thiên Sư Phủ giúp đỡ.

Thiên Sư Phủ không thiếu tông sư võ đạo, nhưng tâm thái tính cách mỗi người mỗi khác. Vị mà Đổng gia nhờ giúp đỡ tính cách kiêu ngạo tự phụ, không để Trần Thanh Đế vào mắt, chẳng ngờ lại mang theo uy thế đệ tử đại phái tới ép Trần Thanh Đế.
Chương 699 Uy thế của Trương Thừa Trinh

Với tính cách của Trần Thanh Đế, tuy hắn không muốn đối địch với Thiên Sư Phủ, nhưng Thiên Sư Phủ lại lấy danh nghĩa đứng đầu Đạo môn ra lệnh cho hắn? Trần Thanh Đế cũng chẳng phải hạng dễ chọc.

Cũng may một tiền bối Chân Hỏa Luyện Thần của Thiên Sư Phủ kịp thời đuổi tới, trách mắng tông sư Thiên Sư Phủ kia, nói rõ mọi chuyện, lúc này mới xem như giải quyết xong xuôi mọi chuyện.

Có điều hiển nhiên trong lòng Trần Thanh Đế rất khó chịu, còn hắn đã khó chịu là phải phát tiết. Giờ Trương Hi Linh đã thành mục tiêu phát tiết của hắn.

Trương Hi Linh cùng Trần Thanh Đế đã tiếp xúc không phải một hai lần, hắn biết Trần Thanh Đế là người như vậy, cũng rất bất đắc dĩ.

Tên này đúng là thằng điên, đã nổi điên là đám liều mạng với bất cứ ai.

May mà lần trước không đánh nhau, nếu không Trần Thanh Đế thật sự có gan ra tay giết người!

Đằng này Trương Hi Linh vô cùng phiền muộn, bên Phật môn Tịnh Thiền Không Độ của Tu Bồ Đề Thiền Viện cùng Si Kiến của Đại Bàn Nhược tự đều có thu hoạch. Bên Ma đạo, Vân Trung Quân và Chử Vô Kỵ cũng vậy.

Thậm chí người không thuộc ba giới Đạo Phật Ma là Quan Tư Vũ của Quan Trung Hình Đường, Bạch Tiềm của Kiếm Vương Thành cũng không gặp cản trở gì. Với thực lực bọn họ, cùng cấp ít người địch nổi. Phe duy nhất bị mọi người nhắm vào chính là Đạo môn.

Thậm chí người trong Phật môn và Ma đạo cũng nhắm vào Đạo môn.

Giờ trong giang hồ, thực lực Đạo môn đã rất mạnh, nếu đạo uẩn rơi vào tay Phật môn chỉ là thứ tham khảo, rơi vào tay Ma đạo có lẽ còn có chút tác dụng. Dù sao trong Ma đạo có không ít người tu luyện ma công có liên quan tới Đạo môn.

Nhưng nếu thứ này rơi vào tay Đạo môn thậm chí có thể khiến một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần thực lực tăng cường, khiến tông sư võ đạo thêm chút cơ hội thăng cấp lên Chân Hỏa Luyện Thần.

Giờ thế lực trên giang hồ được phân bố hết sức đồng đều, hai giới Đạo Phật áp chế lẫn nhau. Dưới sự chèn ép chung của bọn họ, Ma đạo hơi yếu.

Còn lại bất luận Cửu Đại Thế Gia, Ngũ Đại Kiếm Phái hay Thần Thông Tứ Linh có thù hận sâu nặng, hoặc Nhân Hòa Lục Bang rời rạc không chút liên kết. Tất cả đều không thể uy hiếp được tới hai giới Đạo Phật.

Nhưng nếu giới Đạo môn nhận được chín luồng đạo uẩn này, thế cân bằng kia chắc chắn sẽ bị phá vỡ.

Cho nên Hư Hành của Đại Quang Minh Tự cùng Si Kiến của Đại Bàn Nhược Tự gần như công khai nhắm vào Quảng Ninh đạo nhân của Chân Vũ Giáo.

Đạo môn không có mấy võ giả tán tu, lại thêm Chân Dương Tử bị Sở Hưu giết chết, Trương Hi Linh bị Trần Thanh Đế cuốn lấy. Đánh cả nửa ngày như vậy, giới Đạo môn thậm chí không lấy được một đạo uẩn, chuyện này khiến Quảng Ninh đạo nhân âm thầm lo lắng, không ngừng mắng thầm đám người này vô sỉ.

Lúc này trong góc, Uất Trì Phong của Bạch Hổ Đường đang ngưng tụ sát cơ sát khí tới cực hạn. Ngay lúc Hạ Hầu Trấn vừa dùng bí pháp nguyên thần giết chết một tinh hồn hung thú, Bạch Hổ Sát Thần Cương phô thiên cái địa đã như gió đao mưa kiếm ầm ầm trút xuống, trực tiếp bao phủ Hạ Hầu Trấn vào trong.

Hạ Hầu Trấn hừ lạnh một tiếng, Ngự Thần Thuật dẫn dắt nguyên khí thiên địa, hóa thành cơn bão bảo hộ quanh người hắn.

Có điều chỉ trong chớp mắt, một luồng sáng đỏ tươi đánh tới. Thân hình Hạ Hầu Trấn run rẩy, lập tức dịch chuyển sang bên cạnh né tránh. Tuy nhiên lúc này thân hình Uất Trì Phong lại hiện lên trong ánh sáng đỏ máu đó, một tay trực tiếp nắm lấy trận bàn ẩn chứa đạo uẩn kia.

Hắn đắc ý nhìn về phía Hạ Hầu Trấn, cười lớn: “Hạ Hầu gia chủ, đa tạ ngươi đã giúp ta xử lý tinh hồn hung thú kia. Thứ đó là lực lượng nguyên thần hiển hóa, ta muốn giết chết nó còn phải tốn chút công sức cơ.”

Hạ Hầu Trấn trợn mắt nhìn lại, có điều không đợi hắn xuất thủ phản kích đã thấy Trương Thừa Trinh quanh người lóng lánh lôi văn, nhanh chóng bước tới.

Đám tông sư võ đạo đánh nhau lâu như vậy rồi, cũng đã tới phiên những võ giả nhân kiệt trong thế hệ trẻ tuổi như Trương Thừa Trinh, Sở Hưu xuất thủ. Mà người đầu tiên đứng ra chính là Trương Thừa Trinh.

Xung quanh đạo bào màu trắng lóng lánh ánh chớp, tia sáng chiếu rọi lên gương mặt anh tuấn của Trương Thừa Trinh, tôn hắn lên như tiên nhân hạ phàm.

Trương Thừa Trinh đi về phía Uất Trì Phong.

Thấy cảnh này, Uất Trì Phong nuốt nước miếng một cái, cười lớn: “Tiểu Thiên Sư của Long Hổ Sơn, mỗ không thù không oán với Thiên Sư Phủ các ngươi. Các ngươi tới chỗ Phật môn và Ma đạo mà cướp, nhắm vào đạo uẩn trong tay ta làm gì?”

Thái độ Uất Trì Phong có ý nhún nhường, không muốn động thủ cùng Trương Thừa Trinh, chuyện này khiến mọi người xung quanh không dám tin.

Đây là Uất Trì Phong của Bạch Hổ Đường tính cách nóng nảy, sát tính cực nặng ư?

Trên thực tế Uất Trì Phong chưa từng quen biết Trương Thừa Trinh. Bạch Hổ Đường ở Đông Tề xa xôi, rất ít khi giao tiếp với Thiên Sư Phủ, nhưng hắn thật sự không muốn động thủ với Trương Thừa Trinh.

Không phải vì sợ, cũng chẳng phải vì hèn, mà là vì trong lòng hắn không nắm chắc.

Trương Thừa Trinh xưng bá hạng nhất Long Hổ Bảng suốt mười năm gần đây. Thế nhân đều công nhận sức chiến đấu của hắn có thể so với tông sư võ đạo. Chưa nói tới một vị chết trên tay hắn, phần nhiều chiến tích không được lưu truyền.

Thậm chí giờ phần lớn mọi người đều nói Trương Thừa Trinh tới giờ còn chưa thăng cấp lên tông sư võ đạo chẳng qua vì hắn muốn tích lũy hoặc tu luyện bí pháp gì đó. Nếu hắn muốn thăng cấp, lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.

Có điều bất luận ra sao, Trương Thừa Trinh đều là tiền bối.

Uất Trì Phong đánh thắng đã chẳng vẻ vang gì thì chớ, đánh thua thì thanh danh mất hết. Huống hồ Uất Trì Phong cũng không nắm chắc thắng được.

Nhưng lúc này Trương Thừa Trinh lại không trả lời, hắn bước lên một bước, tay niết đạo ấn, quanh người ánh sét màu xanh hóa thành lôi long gầm thét, trực tiếp đánh về phía Uất Trì Phong.

Chứng kiến Trương Thừa Trinh ra tay như vậy, Uất Trì Phong cắn răng, trong tay hiện lên một thanh chiến đao dữ tợn cao chừng một người. Bạch Hổ Sát Thần Cương hung hãn vô cùng ngưng tụ trên thân đao, hội tụ sát cơ sát khí vô biên ầm ầm chém uống, đánh thẳng vào lôi long kia.

Chỉ trong chốc lát, tiếng sấm rền vang, tiếng gào vang vọng không ngừng.

Thân hình lôi long kia bị xé rách, nhưng ánh sét màu xanh lại ầm ầm nổ tung, trực tiếp đánh nát bảo binh lục chuyển trong tay Uất Trì Phong, thân hình hắn cũng liên tục lui lại vài bước, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Lực lượng của Trương Thừa Trinh thật sự vô cùng kinh khủng!

Hơn nữa lúc này những người khác nhìn về phía Trương Thừa Trinh cũng như gặp ma

Trước đó bọn họ còn nghe nói Trương Thừa Trinh rất mạnh chỗ này, rất mạnh chỗ kia. Nhưng rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào lại không ai biết.

Thế nhưng giờ họ đã biết, đối mặt với một vị tông sư võ đạo thành danh đã lâu như Uất Trì Phong, cho dù giao thủ chính diện binh khí của Uất Trì Phong cũng bị đánh cho vỡ vụn, thân hình cũng bị đánh lui. Ngoại trừ hai chữ kinh khủng, mọi người đã không nghĩ ra từ khác để mô tả, có lẽ khủng khiếp sẽ thích hợp hơn.

Uất Trì Phong sắc mặt đỏ bừng, không phải thụ thương mà là xấu hổ và tức giận.

Bị một võ giả tiền bối xuất một chiêu đánh tan binh khí, đánh bay bản thân. Cho dù da mặt Uất Trì Phong có dày đến đâu cũng không chịu nổi.

Quát khẽ một tiếng, Bạch Hổ Sát Thần Cương ngưng tụ quanh người Uất Trì Phong, hóa thành mãnh hổ ẩn chứa sát khí, mang theo sát cơ ngập trời chủ động tấn công về phía Trương Thừa Trinh!
Chương 700 Trương Thừa Trinh quyết đoán 1

Bạch Hổ Sát Thần Cương của Bạch Hổ Đường có thể nói là một trong số những cương khí sắc bén cường đại nhất trong giang hồ.

Trước đó Uất Trì Phong ra tay còn giữ lại chút sức, chỉ sợ lỡ tay giết chết Trương Thừa Trinh, không tiện trả lời Đạo môn, cho nên giữ lại chút sức tiện thu tay.

Thế nhưng giờ Uất Trì Phong đã thật sự phẫn nộ, trực tiếp vận dụng toàn lực xuất thủ.

Quanh người Dữu Kim Bạch Hổ bừng lên sát khí, khí thế sắc bén ngập trời, toàn bộ Bạch Hổ như lưỡi đao tạo thành khí tức vô cùng cường đại.

Trương Thừa Trinh mặt vẫn không biểu cảm, lôi đình màu xanh hội tụ, cánh tay phát lên, nhấn xuống một cái. Sấm sét vô biên không ngờ cũng ngưng tụ thành một con mãnh hổ, trực tiếp lao về phía Uất Trì Phong.

Tiếng hổ gầm chấn động thiên địa, hai con mãnh hổ lao vào nhau giữa không trung, chỉ trong chớp mắt sát khí bắn ra khắp nơi. Uy lực của lôi đình phá tan hết thảy, Dữu Kim Bạch Hổ bị lôi đình tàn phá với tốc độ mắt thường thấy được. Bị lực lượng lôi đình xung kích, Uất Trì Phong đột nhiên biến sắc, thân hình lui lại hơn mười bước.

Trương Thừa Trinh tiếp tục lao tới một chưởng đánh ra, lôi văn trên lòng bàn tay hắn đột nhiên sáng lên, bộc phát ra ánh sáng chói mắt.

Một chưởng đánh xuống như vạn luồng lôi đình bùng nổ, vô số ánh sét bừng bừng trong lòng bàn tay, bao phủ lấy Uất Trì Phong vào trong.

Mọi người ở đây trợn tròn hai mắt, ai cũng lội vẻ kinh sợ.

Trong truyền thuyết Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh trong lòng bàn tay có lôi văn, giờ xem ra chuyện này là thật. Lực lượng lôi đình không phải do hắn tiếp dẫn lực lượng thiên địa tạo thành mà do lực lượng chính bản thân hắn, nhưng đã mạnh hơn phần lớn tông sư võ đạo.

Uất Trì Phong nổi giận gầm lên một tiếng, Bạch Hổ Sát Thần Cương mang theo sát khí vô biên được hắn thi triển tới cực hạn, cứng rắn chống đỡ lại lực lượng lôi đình này. Sát cơ hóa thành mũi nhọn đỏ máu định chém về phía Trương Thừa Trinh.

Nhưng đúng lúc này Trương Thừa Trinh lại xuất chưởng đánh ra, năm luồng sét to như thùng nước ầm ầm đánh xuống. Năm ánh sét dẫn dắt lẫn nhau, một luồng lực lượng thiên địa nguy nghiêm trực tiếp đánh Uất Trì Phong hộc máu bay ngược lại, trận bàn cũng rơi xuống tay Trương Thừa Trinh.

“Ngũ Lôi Chính Pháp!”

Xung quanh có vài người không khỉ hạ giọng hô lên.

Ngũ Lôi Chính Pháp của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ rất nổi danh, nhưng thực tế lại không mấy ai tu luyện thành công.

Muốn tu ngũ lôi tước phải luyện ngũ khí. Lực lượng ngũ lôi phân biệt thuộc về ngũ tạng trong cơ thể, nhất định phải rèn luyện căn cơ trong cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên thật thâm hậu mới có tư cách tu luyện.

Cho nên khởi điểm của Ngũ Lôi Chính Pháp là cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên. Hơn nữa quá trình tu luyện công pháp này hết sức gian nan, những người tu luyện thành công đại đa số là tông sư võ đạo của Long Hổ Sơn. Không ngờ Trương Thừa Trinh giờ đã có thể thi triển, còn sử dụng như nước chảy mây trôi, không chút trắc trở.

Uất Trì Phong che lồng ngực bị Ngũ Lôi Chính Pháp đánh cho run bần bật, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Có điều hắn thậm chí không bỏ lại một lời hung hăng nào, trực tiếp quay người bỏ đi.

Bị một võ giả tiểu bối đánh bại đã rất mất mặt rồi, lúc này còn đe dọa gì được? Nói Trương Thừa Trinh cẩn thận một chút, chuyện này chưa xong đâu? Tưởng Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ chỉ để trưng chắc?

Trương Hi Linh một bên đang giao đấu với Trần Thanh Đế ở một bên thấy vậy hai mắt bừng sáng, lớn tiếng nói: “Thừa Trinh, cầm đạo uẩn rời khỏi đây đi!”

Hôm nay Trương Hi Linh đã nhìn ra, hai giới Phật Ma chắc chắn không định để Đạo môn bọn họ chiếm lợi, đừng mơ tưởng lấy được nhiều đạo uẩn.

Cho nên giờ lấy được cái nào hay cái đấy. Trương Thừa Trinh đi trước, mình lại tìm cơ hội lấy một cái nữa. Về phần Chân Vũ Giáo cùng những người khác trong giới Đạo môn hắn cũng chẳng quản được.

Có điều lúc này Trương Thừa Trinh lại không đi mà giơ trận bàn chưa đạo uẩn lên, đưa mắt nhìn sang đám người.

“Ta biết các ngươi rất muốn đạo uẩn, lại càng không muốn để ta nhận được. Kể cả thứ hạng đứng đầu Long Hổ Bảng này cũng có một số người chê ta ngồi quá lâu.

Hôm nay ta cho các ngươi cơ hội này. Tông Huyền, Phương Thất Thiếu, Sở Hưu, Doanh Bạch Lộc, Lý Phi Liêm. các ngươi cùng xuất thủ đi. thắng ta thì đạo uẩn là của các ngươi, hạng đầu Long Hổ Bảng cũng là của các ngươi.”

Lời này vừa nói ra, bên dưới lập tức xôn xao, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Trương Thừa Trinh đều thay đổi. Bọn họ thậm chí hoài nghi người nói lời này liệu có phải là Trương Thừa Trinh giả hay không, hắn lại dám chủ động mở miệng khiêu chiến tất cả tuấn kiệt trẻ tuổi từng đứng năm hạng đầu Long Hổ Bảng!

Nếu là một đối một, mọi người đều thừa nhận Trương Thừa Trinh quả thật rất mạnh, nhưng đám người như Tông Huyền, Phương Thất Thiếu và Sở Hưu đều không yếu. Chí ít chênh lệch giữa bọn họ không tới mức khác biệt một trời một vực.

Kết quả giờ Trương Thừa Trinh lại mở miệng khiêu chiến cả năm người, thậm chí có thể nói là cuồng vọng. Nhưng thực tế Trương Thừa Trinh không phải người cuồng vọng.

Trên giang hồ bất luận võ giả tiền bối hay tiểu bối, ấn tượng của bọn họ đối với Trương Thừa Trinh đều chỉ có một, đó là rất biết điều.

Trương Thừa Trinh vẫn luôn là người có chừng mực, không kiêu không gấp, không cuồng vọng quá đáng cũng chẳng khiêm tốn quá độ, xử sự thỏa đáng, có thể xưng hoàn mỹ.

Thế nhưng hôm nay hắn lại cuồng vọng tới mức chủ động khiêu chiến nhiều tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng như vậy, rốt cuộc Trương Thừa Trinh định làm gì?

Trương Hi Linh phía sau không khỏi nôn nóng hô lớn: “Thừa Trinh! Ngươi làm gì đó? Đừng làm loạn nữa, mau mang đồ đi đi!”

Trương Hi Linh nhìn Trương Thừa Trinh lớn lên, đương nhiên biết thực lực của Trương Thừa Trinh. Có điều ngay cả hắn cũng không cho rằng Trương Thừa Trinh mạnh tới mức có thể đối đầu với tất cả tuấn kiệt Long Hổ Bảng.

Trước nay Trương Thừa Trinh đều rất tỉnh táo, ai ngờ hôm nay Trương Thừa Trinh lại làm ra chuyện thiếu thiếu lý trí như vậy?

Còn lúc này Trương Thừa Trinh lại như không nghe được lời Trương Hi Linh, ánh mắt không hề lay động nhìn chằm chằm vào đám người Tông Huyền, Sở Hưu.

Thấy cảnh này Trương Hi Linh trong lòng lo lắng nhưng lại chẳng có cách nào.

Chính vì hắn chứng kiến Trương Thừa Trinh từ nhỏ đến lớn cho nên hắn cũng biết tính cách của Trương Thừa Trinh.

Đừng nhìn Trương Thừa Trinh vẫn luôn lạnh nhạt, rất dễ nói chuyện. Nhưng chỉ cần là chuyện hắn đã quyết định, cho dù là ai cũng không cách nào thay đổi, e rằng kể cả lão thiên sư tới đây cũng vậy.

Sở Hưu nheo mắt nhìn Trương Thừa Trinh, y mơ hồ đoán được Trương Thừa Trinh định làm gì. Cho dù là y cũng không thể không thừa nhận, người đệ nhất trong thế hệ trẻ Trương Thừa Trinh quả thật hết sức quyết đoán.

Trương Thừa Trinh định mượn áp lực bọn họ để đột phá, dùng tư thái hoàn mỹ nhất bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.

Nói đơn giản hơn, Trương Thừa Trinh đáng đánh cược, một vụ cược hết sức nguy hiểm.

Cược thắng, Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, trở thành người đầu tiên trong thế hệ trẻ bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Hắn sẽ vĩnh viễn đứng trên hạng đầu Long Hổ Bảng, bởi vì không ai có thể vượt qua hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK