Đám người Phùng trang chủ vốn không thể tưởng tượng nổi sát tâm của Sở Hưu.
Trước đó bọn họ còn định nói linh tinh kéo dài thời gian với Sở Hưu, đợi người của Thuần Dương Đạo Môn đến.
Nhưng không ngờ Sở Hưu vốn không định để bọn họ nói chuyện, vừa tới đã trực tiếp ra lệnh giết chết bọn họ.
Thấy hàng loạt võ giả Trấn Võ Đường tay cầm đao kiếm lao thẳng về phía mình, dẫu là Phùng trang chủ trước đó còn giả bộ trấn định, bây giờ sắc mặt cũng trắng bệch.
Đúng lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên: “Đợi đã!”
Thuần Dương Cương Khí nóng rực cuốn tới, từng đệ tử Thuần Dương Đạo Môn ngăn cản phía trước bọn họ. Thấy người của Thuần Dương Đạo Môn rốt cuộc cũng tới, đám người Phùng trang chủ kích động tới mức sắp khóc, che ngực thở dài một tiếng.
Thời khắc này sinh sinh tử tử, lên lên xuống xuống quá mức kích động, thêm vài lần nữa khéo bọn họ không chịu nổi.
Nhìn đám người của Thuần Dương Đạo Môn, Sở Hưu cười lạnh nói: “Mấy hôm trước ta vừa đánh với Đại Quang Minh Tự một trận, không ngờ hôm nay lại tới phiên Thuần Dương Đạo Môn.
Chư vị thấy Sở Hưu ta dễ bắt nạt, ai cũng muốn tới giẫm một cái à?”
Tịch Vân Tử trừng mắt với đám người Phùng trang chủ một cái rồi mới thở dài nói: “Nếu ta nói, thật ra ta không biết chuyện này, ngươi có tin không?”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ ta có tin không?”
Tịch Vân Tử nhún vai nói: “Cho nên kết quả vẫn phải đánh một trận thôi.
Thuần Dương Đạo Môn ta không muốn động thủ với ngươi vào lúc này. Ngươi không thể tha cho những người này được à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “ Kẻ phá hoại quy củ, bắt buộc phải chết.”
Thủ Chân Tử đứng ra mỉm cười nói: “Không cần nói nhiều như vậy, người như Sở Hưu mà bị thuyết phục dễ dàng, hắn đã không phải Sở Hưu. So tài thôi.”
Lúc này Tịch Vân Tử đột nhiên ngăn Thủ Chân Tử lại, bỗng phun một ngụm tâm huyết vào thân kiếm Thuần Dương trên tay rồi đưa nó cho Thủ Chân Tử.
Trong toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn, người duy nhất có thể sử dụng thần binh Thuần Dương tới mức hoàn mỹ chỉ có mình Tịch Vân Tử. Lúc này ngụm tinh huyết kia bám vào Thuần Dương, ít nhất có thể giúp Thủ Chân Tử tạm thời sử dụng được Thuần Dương.
Thủ Chân Tử như cười như không nói: “Không tin tưởng thực lực sư thúc của ngươi à?”
Thủ Chân Tử lắc đầu nói: “Đương nhiên ta tin, nhưng tên Sở Hưu này có quá nhiều thủ đoạn, không thể không đề phòng.”
Hắn vẫn nhớ lần trước khi xảy ra Chính Ma Đại Chiến, Lăng Vân Tử với thực lực nửa bước Thiên Địa Thông Huyền cũng không thể bắt được Sở Hưu.
Tuy những người khác không biết thật ra lần đó Sở Hưu đã gần tới mức dầu hết đèn tắt, nhưng thực lực cường đại của Sở Hưu vẫn lưu lại ấn tượng sâu đậm đối với Tịch Vân Tử.
Tuy Thủ Chân Tử là cường giả thế hệ trước, nhưng chuyện chiến đấu không liên quan tới tuổi tác.
Có trời mới biết hắn bế quan sinh tử nhiều năm, rốt cuộc có đột phá lớn hay không. Vì lý do an toàn, cứ cầm thần binh Thuần Dương cho chắc.
Thủ Chân Tử nhận Thuần Dương, ánh mắt bỗng lộ vẻ hồi ức.
Thần binh Thuần Dương bảo vệ Thuần Dương Đạo Môn đã nhiều năm, nhưng mỗi thời đại đều không nhiều người có tư cách sử dụng Thuần Dương.
Trong Thuần Dương Đạo Môn thế hệ trước, chỉ có một người có năng lực vận dụng Thuần Dương.
Năm xưa không ít lần người này cầm Thuần Dương Kiếm giáo huấn đám sư đệ không nghe lời bọn họ.
Thần sắc hồi tưởng chỉ kéo dài trong chớp mắt rồi lập tức biến mất, bây giờ không phải lúc cho hắn hồi tưởng.
Nhìn Sở Hưu, Thủ Chân Tử lạnh nhạt nói: “Không ngờ tiểu tử Lăng Vân Tử cũng chịu thiệt trong tay ngươi, đúng là bất ngờ.
Lão già ta coi như người sắp xuống mồ, không ngờ già rồi mà còn được chứng kiến người kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi. Có thể coi là chuyện may mắn.”
Năm xưa khi Thủ Chân Tử chưa bế quan, Lăng Vân Tử đã nổi danh khắp Thuần Dương Đạo Môn, thậm chí là tuấn kiệt trẻ tuổi nổi danh trên khắp giang hồ. Toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn, chỉ có mình hắn có tư cách lên làm chưởng giáo.
Kết quả tới tay Sở Hưu, Lăng Vân Tử lại chịu thiệt ngầm, dốc hết sức ra tay vẫn không bắt được y. Chuyện này khiến Thủ Chân Tử hết sức kinh ngạc, đặc biệt là bây giờ tính kỹ ra cảnh giới của đối phương mới chỉ là Chân Đan.
Đương nhiên không thể dùng cảnh giới để đánh giá Sở Hưu được.
Nhìn Thủ Chân Tử, Sở Hưu khẽ nhíu mày: “Thế hệ trẻ? Thật ra ta không thích người khác áp cái danh đó lên người ta.
Giang hồ là giang hồ, ai quan tâm là đời trước hay đời sau, có ai không chém chém giết giết trên giang hồ này?
Ta đã từng đấu với thế hệ trẻ, cũng có thể so đao với thế hệ trước trên giang hồ.
Cùng là người lăn lộn trên giang hồ, không ai kính già yêu trẻ. Đã thế còn quan tâm tới thế hệ trẻ hay thế hệ trước làm gì?
Xưa nay trên giang hồ không phân lớn nhỏ, chỉ luận thắng thua thành bại!”
Thủ Chân Tử cười ha hả: “Hay cho câu chỉ luận thắng thua thành bại!
Lão già ta đây đã sống mấy trăm năm, không ngờ nhìn nhận còn không thấu triệt bằng tiểu bối nhà ngươi.
Nhưng không quan trọng, lão đạo ta sống một đời, không phải chưa từng thua. Đã sắp xuống mồ rồi, thắng cũng được bại cũng thế, dù sao cũng không sợ người khác nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ!”
Thủ Chân Tử vừa dứt lời, một khắc sau thần binh Thuần Dương trong tay hắn đã tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Trên trời dưới đất, tất cả đều bị ánh sáng của kiếm này bao phủ, tựa như vầng mặt trời hàng lâm. Tất cả tà ác trên thế gian đều bị nghiền nát, xóa bỏ!
Thấy cảnh này, trong lòng Sở Hưu rung động, thầm hô may mắn.
Binh khí dẫu sao cũng là binh khí, chỉ có người đủ mạnh mới có thể phát huy ra hiệu quả của bản thân binh khí.
Đúng là Thuần Dương Kiếm trên tay Tịch Vân Tử đã rất mạnh, nhưng chỉ có chiến lực của cảnh giới Chân Đan đỉnh phong.
Song hôm nay Thuần Dương Kiếm nằm trong tay Thủ Chân Tử, tuy không thể phát huy được toàn bộ uy lực, nhưng uy thế cũng rất kinh khủng.
Ngày trước, Sở Hưu đánh với Lăng Vân Tử, lần đó là Chính Ma Đại Chiến, không phải chỉ là thắng bại giữa Sở Hưu và Lăng Vân Tử.
Cho nên Lăng Vân Tử phải giữ lực lượng phe mình ở mức mạnh mẽ nhất, không cưỡng ép sử dụng Thuần Dương Kiếm mà giao nó cho Tịch Vân Tử, khiến Tịch Vân Tử cũng trở thành một chiến lực không tệ.
Nếu lần trước Lăng Vân Tử cũng làm như Thủ Chân Tử lúc này, sử dụng tinh huyết của Tịch Vân Tử tạm thời khống chế Thuần Dương Kiếm, tuy Sở Hưu sẽ không bại quá nhanh, nhưng chắc chắn không thể chống chọi trong thời gian dài như vậy.
Lúc này Thủ Chân Tử nắm chặt thần binh Thuần Dương, lực lượng quen thuộc khiến hắn nhớ tới những người quen năm xưa.
Thủ Chân Tử cười khổ lắc đầu, tuổi tác cao rồi, đang giao chiến mà tinh thần vẫn không thể tập trung.
Nhưng với tuổi tác của hắn, e rằng đây sẽ là trận chiến cuối cùng của hắn?
Mang theo suy nghĩ này, Thủ Chân Tử xuất kiếm chém xuống, Thuần Dương Cương Khí đầy trời chỉ chớp mắt đã ngưng tụ thành một.
Tất cả hóa thành sợ tơ màu vàng, không như kiếm khí, nhưng những nơi nó đi qua, sức nóng khiến không gian cũng phải vặn vẹo.
Chương 1237 Chí cương chí nhu 2
Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay Sở Hưu lập tức hóa thành Vô Nhị Thiên Đao, đao chiêu Phá Hải chém ra, uy thế cuồng bạo mãnh liệt như khuấy động thiên địa, trực tiếp nghênh đón nhát kiếm kia.
Bây giờ, võ đạo của Sở Hưu khi xuất thủ đã theo hướng dùng lực ép người. Mặc ngươi có ngàn vạn biến hóa, ta vẫn dốc toàn lực phá hủy.
Loại võ đạo này nói đơn giản thì đơn giản, muốn làm lại rất khó. Dù sao trên giang hồ gần như không tìm được người thứ hai như Sở Hưu, tích cóp được căn cơ lực lượng thâm hậu vượt xa cảnh giới.
Đối mặt với đao chiêu Phá Hải có uy lực như phá núi, sợI tơ trên kiếm của Thủ Chân Tử lại bắt đầu vặn vẹo, xoay tròn quỷ dị.
Thuần Dương Kiếm Khí chí cương chí dương vào tay Thủ Chân Tử lại hóa thành một loại ôn nhu kỳ dị. Kiếm khí vàng kim bay lượn như sợi tơ, chỉ trong khoảnh khắc đã phá tan đao thế của Sở Hưu.
Sở Hưu nheo mắt, e là Thủ Chân Tử này đã chạm tới một con đường khác trong võ đạo của Thuần Dương Đạo Môn!
Cương nhu cùng tồn tại, Thuần Dương Cương Khí chí cương chí dương được hắn sử dụng theo cách âm nhu, song uy lực lại tăng thêm một bậc.
Kiếm khí tinh tế mang theo lực lượng Thuần Dương nóng rực quấn tới Sở Hưu.
gần như chỉ trong chớp mắt, phạm vi mười trượng quanh người Sở Hưu đã bị kiếm khí cực nóng kia bao phủ. Luồng khí thuần dương kia thậm chí nóng tới mức hòa tan mặt đất xung quanh, luồng lực lượng đó quả thật bá đạo tới cực điểm.
Một cương một nhu, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt tập hợp thành một, uy lực vô cùng kinh khủng.
Đứng giữa Thuần Dương Cương Khí nóng rực đó, sắc mặt Sở Hưu lại không hề thay đổi.
Hai tay của y kết ấn, một khắc sau Hoán Nhật Đại Pháp đã được thi triển, Đại Nhật Như Lai mang theo phật quang cũng nóng rực như vậy hiển hiện sau lưng y.
Phật quang uy nghiêm bùng lên, Đại Nhật Như Lai chắp tay trước ngực, thốt lên một tiếng Phật âm kỳ dị. Nhưng khoảnh khắc sau Phật diễm tru ma lại biến thành ngọn lửa diệt thế quỷ dị, Đại Nhật Như Lai cũng hóa thành Đại Ám Hắc Thiên, sau lưng sinh ra hai cánh tay, sẽ tan kiếm khí kia.
Sắc mặt Thủ Chân Tử thay đổi.
Xưa nay hắn chưa từng thấy loại lực lượng này quỷ dị đến vậy, tương tự như ma khí nhưng tuyệt đối không phải ma khí.
Quan trọng nhất là loại lực lượng này lại từ phật quang biến hóa ra, chẳng lẽ
là do đám hòa thượng kia phát minh ra? Nhưng kẻ nghiên cứu ra loại lực lượng này chắc cũng chẳng phải hòa thượng tốt.
Lúc này bên phía Sở Hưu lại niết ấn quyết, một cây cung lớn bằng ma khí xuất hiện tại pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần của y.
Một tay cầm cung, ba cánh tay kéo dây, Diệt Tam Liên Thành Tiễn bừng bừng ngọn lửa diệt thế bắn ra. Những nơi nó đi qua, ngay cả thiên địa nguyên khí cũng bị ngọn lửa diệt thế làm cho bốc hơi.
Cảm nhận được lực lượng của mũi tên này, thân hình Thủ Chân Tử nhanh chóng thối lui.
Tuổi tác của hắn đã lớn, bất luận lực lượng cơ thể hay nội lực chân khí đều không ở mức đỉnh cao. Giao chiến trực diện với người trẻ tuổi cả tinh khí thần đều trong trạng thái đỉnh phong như Sở Hưu, hắn phải chịu thiệt.
Cho nên đối mặt với mũi tên quỷ dị này, phản ứng đầu tiên của Thủ Chân Tử là né tránh.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn né tránh, một luồng lực lượng còn huyền ảo hơn đã bao phủ toàn thân hắn.
Thậm chi hắn còn chưa di chuyển, Diệt Tam Liên Thành Tiễn đã khóa chặt lấy hắn.
Thượng thiên hạ địa, bát hoang lục hợp, khoảnh khắc mũi tên của Sở Hưu bắn ra đã khóa chặt tất cả mọi khả năng né tránh quanh người Thủ Chân Tử!
Bí pháp Đạo môn Thiên Tử Vọng Khí Thuật phối hợp với Diệt Tam Liên Thành Tiễn quả thật tuyệt diệu, ít nhất chỉ cần thực lực của đối phương không áp đảo Sở Hưu, gần như không thể tránh được thôi diễn của Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Thủ Chân Tử lại định né tránh vài lần, nhưng thấy không thể tránh khỏi, Thuần Dương Kiếm trên tay hắn tỏa ra sánh sáng nóng bỏng.
Tay phải cầm kiếm, tay trái niết đạo ấn, thuần dương trấn tà, xuất kiếm tru mà!
Thuần Dương Kiếm và Diệt Tam Liên Thành Tiễn va chạm, lực lượng tịch diệt màu đen và Thuần Dương Cương Khí nóng rực bộc phát. Phương viên mười trượng xung quanh nơi hai người giao thủ, cỏ cây lập tức khô héo, tất cả sinh cơ đều bị xóa bỏ.
Tiếp đó, lực lượng Thuần Dương nóng rực như dung nham lan tràn, khiến cho đất đá cũng bị hòa tan.
Đám người Phùng trang chủ gây ra chuyện này ai nấy sắc mặt trắng bệch.
Tới thời khắc này bọn họ mới biết rốt cuộc mình đã làm một chuyện ngu xuẩn tới nhường nào.
Bất luận Thủ Chân Tử của Thuần Dương Đạo Môn hay Sở Hưu, bọn họ gần như đứng trên đỉnh cao của giang hồ, không khác gì thần phật.
Không ngờ mình lại nực cười tới mức bày kế tính toán bọn họ. Chuyện này chẳng khác nào nhảy múa trên lưỡi đao, bên dưới là biển lửa vạn trượng!
Sau khi Diệt Tam Liên Thành Tiễn va chạm với Thuần Dương Kiếm, Sở Hưu khẽ cau mày.
Lần đầu tiên Diệt Tam Liên Thành Tiễn mất tác dụng.
Tuy lực lượng tịch diệt vô cùng bá đạo nhưng trên thần binh Thuần Dương của Lã Tổ lại có một luồng lực lượng. Chắc hẳn đó là lực lượng mà Lã Tổ để lại, trực tiếp triệt tiêu lực lượng tịch diệt của Diệt Tam Liên Thành Tiễn, khiến nó không thể lan tràn.
Hơn nữa sau lần giao thủ này, y đã cảm nhận được thời gian sống của lão đạo sĩ Thủ Chân Tử không còn nhiều, thực ra lực lượng của hắn kém xa Lăng Vân Tử. Bây giờ cho dù Sở Hưu chỉ dùng lực lượng đơn thuần cũng có thể chọi cứng với lão đạo sĩ tay chân lập cập Thủ Chân Tử này.
Nhưng hắn sống lâu năm, không ngờ lại tu luyện Thuần Dương Cương Khí cương mãnh vô song tới mức cương nhu
cộng tồn, cực kỳ khó đối phó.
Sở Hưu không sợ đối phương, nhưng nếu nói liệu mình có hạ được đối phương không, y cũng không dám khẳng định.
Hơn nữa Sở Hưu dám cam đoan, chắc chắn người của Đại Quang Minh Tự đang đứng ngoài xem trò, chỉ hận hai bên không thể đánh nhau tới ngươi chết ta sống.
Sở Hưu vừa tiếp tục dây dưa với Thủ Chân Tử, vừa nói với Mai Khinh Liên: “Ra tay, diệt sạch mấy nhà này, không tha cho bất cứ ai!”
Y tới là để giết người chứ không phải phân định thắng thua với Thuần Dương Đạo Môn.
Nhưng đám người Tịch Vân Tử cũng đã chuẩn bị từ trước, lần này Thuần Dương Đạo Môn không có nhiều người tới, nhưng ai cũng là tinh nhuệ.
Những người này muốn đối phó với Trấn Võ Đường thì chưa đủ, nhưng chỉ ngăn cản đám người Mai Khinh Liên thì không thành vấn đề.
Tịch Vân Tử vừa chống trả vừa nói: “Sở đại nhân, nên khoan dung độ lượng một chút. Ta cũng hận đám người này không có đầu óc, nhưng bây giờ còn có Đại Quang Minh Tự đang ở ngoài nhìn, ngươi nhất quyết phải đánh nhau sống chết với Thuần Dương Đạo Môn ta à?
Chẳng bằng như vậy đi, hai bên chúng ta đều nhượng bộ một chút. Ngươi tha cho bọn họ, ta bảo bọn họ nộp đủ tiền bảo kê, ngươi thấy sao?”
Sở Hưu vừa xuất thủ vừa lạnh lùng nói: “Lùi một bước? Nếu Trấn Võ Đường ta mà lui bước này, tương lai còn muốn tiến thêm một bước sẽ khó khăn hơn muôn vàn lần.
Trấn Võ Đường sẽ không thỏa hiệp cũng không nhượng bộ. Có một số quy củ
buộc phải tuân thủ, cái giá của vi phạm chính là chết!”
Chương 1238 Ngoan độc
Tịch Vân Tử cũng nhíu chặt lông mày.
Hắn biết tính cách Sở Hưu hết sức cứng rắn, muốn y lui bước cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng vấn đề là Sở Hưu không lui bước, Thuần Dương Đạo Môn bọn họ sống mái với Sở Hưu ở đây có đáng hay không?
Nhưng nếu bọn họ chủ động thối lui, danh tiếng của Thuần Dương Đạo Môn ở Bắc Yên cũng mất hết, ít nhất là không cạnh tranh được với Đại Quang Minh Tự.
Đang lúc Tịch Vân Tử đắn do, phía xa lại có động tĩnh. Mọi người nhìn lại, hóa ra là Đường Nha mang theo một số tông môn trong giang hồ Bắc Yên tới đây.
Đương nhiên nhìn dáng dấp đám người này không vui vẻ gì, chẳng qua bị đám người Đường Nha cưỡng ép phải tới đây.
Tịch Vân Tử sửng sốt, không biết rốt cuộc Sở Hưu định làm gì.
Nhưng đúng lúc này, Sở Hưu lại rời khỏi trận chiến, lùi về phía sau hơn mười tượng, nói với những thực lực của Bắc Yên: “Đám người Phùng gia không tôn trọng pháp quy của Trấn Võ Đường, tội đáng chém!
Chư vị không cùng một giuộc với đám người Phùng gia, bản tọa rất vui mừng.
Cho nên bây giờ bản tọa cho chư vị một cơ hội, ra tay diệt trừ các thế lực ở Phùng gia đi. Những thế lực xuất thủ có thể miễn một năm tiền bảo hộ!”
Vừa nghe câu này, đám người Thuần Dương Đạo Môn như Tịch Vân Tử thiếu chút nữa tức tới mức hộc máu.
Không ai ngờ Sở Hưu còn thủ đoạn như vậy, hắn còn cổ động những thế lực khác trong võ lâm Bắc Yên ra tay với đám người Phùng trang chủ.
Thật ra trước khi đến đây Sở Hưu đã nghĩ, cho dù Thuần Dương Đạo Môn không biết tình hình cụ thể, nhưng chuyện này liên quan tới thể diện của Thuần Dương Đạo Môn, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay.
Khi đó Sở Hưu còn chưa biết thực lực của Thủ Chân Tử ra sao. Nếu thực lực của đối phương yếu kém, y sẽ trực tiếp giải quyết Thuần Dương Đạo Môn, diệt trừ mấy thế lực kia.
Nhưng nếu Thủ Chân Tử có thể đối phó được y, vậy để người khác phát huy tác dụng.
Cho nên y âm thầm lệnh cho Đường Nha dẫn đám người này đến, coi như lo trước.
Lúc này Tịch Vân Tử nghe vậy, vội vàng hét lớn với những người kia: “Các ngươi nghe lệnh Sở Hưu tàn sát đồng đạo trong giang hồ Bắc Yên, chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện sẽ có ngày mình cũng bị người khác giết à?”
Cho dù có lời dụ dỗ miễn một năm tiền bảo hộ của Sở Hưu, những người ở đây cũng do dự. Nguyên nhân do dự của bọn họ đúng như lời Tịch Vân Tử vừa nói, thỏ chết cáo cũng đau lòng.
Hôm nay đám người Phùng trang chủ trêu chọc Sở Hưu, rơi vào tình cảnh này. Ngày sau nếu họ trêu chọc Sở Hưu, e là cũng rơi vào tình cảnh tương tự.
Thấy những người ở đây do dự, Sở Hưu lạnh lùng nói :”Không ra tay? Vậy thì được, các ngươi không ra tay, lần này có Thuần Dương Đạo Môn che chở cho các thế lực ở Phùng gia trang. Trấn Võ Đường ta không thể diệt trừ bọn họ. Sau chuyện này Trấn Võ Đường sẽ tới tiêu diệt các ngươi!
Các ngươi không muốn người trong Phùng gia trang chết, vậy kẻ chết chính là các ngươi. Dù sao có kẻ phá hoại quy củ của Trấn Võ Đường, chung quy cũng phải có người để mạng lại đền tội mới được!”
Vừa nói xong câu này, tất cả mọi người ở đây sợ tới ngây người, ai nấy nhìn Sở Hưu với ánh mắt không thể tin nổi. Bọn họ chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy!
Mọi người đều nói cổng thành bốc cháy, họa lan cả tới cá trong ao; nhưng bọn họ còn cách cổng thành rất xa, mắc mớ gì tới mình?
Hơn nữa bọn họ tin, chắc chắn Sở Hưu sẽ làm chuyện mất mặt như vậy.
Cho nên những thế lực ở đây cắn răng, lao nhao xông về phía đám người Phùng trang chủ.
Người của Thuần Dương Đạo Môn có thể đối phó với Trấn Võ Đường, nhưng bọn họ làm gì còn lực lượng ngăn cản những thực lực này?
Huống chi cho dù bọn họ cản được, bảo bọn họ ra tay như thế nào? Dù sao Thuần Dương Đạo Môn cũng phải truyền đạo ở Bắc Yên.
Cho nên đám người đành trơ mắt nhìn Phùng gia trang và các thế lực liên kết bị đám người đồ sát. Không tới nửa khắc sau, toàn bộ Phùng gia trang đã máu chảy thành sông.
Đám người Phùng trang chủ đã tuyệt vọng, thậm chí bọn họ không chống cự, trơ mắt nhìn cảnh giết chóc đó.
Vốn dĩ lúc thấy Sở Hưu tới, bọn họ đã tuyệt vọng một lần, sau đó Thuần Dương Đạo Môn tới, bọn họ lại thấy hy vọng.
Kết quả Thuần Dương Đạo Môn không ngăn được Sở Hưu, người của thế lực khác trong Bắc Yên lại bắt đầu giết chóc. Chuyện này khiến bọn họ chìm vào tuyệt vọng.
Qua qua lại lại lên lên xuống xuống mấy lần, không bị giết chết thì bọn họ cũng bị dọa chết.
Đưa đầu ra là một đao, rụt đầu về vẫn là một đao, chẳng bằng chết thống khoái một chút.
Tất cả các thế lực trong Phùng gia trang đã bị tàn sát, người của Thuần
Dương Đạo Môn thu tay, không tiếp tục ngăn cản Trấn Võ Đường.
Người cũng chết rồi, ngăn cản còn tác dụng gì nữa?
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử sắc mặt âm trầm, lần đầu tiên bọn họ thấy có kẻ làm việc âm độc quyết liệt đến vậy.
Thủ Chân Tử chợt cười ha hả nói: “Hung tàn lắm! Độc ác lắm! Đáng tiếc ngươi sinh sai thời đại, nếu ngươi sinh ở năm trăm năm trước e là không ai trị được ngươi.”
Năm trăm năm trước Côn Luân Ma Giáo hùng bá giang hồ, khi đó cho dù biểu hiện của Sở Hưu có âm hiểm độc ác hơn nữa cũng không có phiền toái gì, ngược lại còn được Côn Luân Ma Giáo trọng dụng.
Nhưng bây giờ không phải thời Ma đạo hùng bá giang hồ, trong giang hồ này Chính đạo vẫn nắm quyền.
Ý tứ của Thủ Chân Tử rất rõ ràng, bây giờ Sở Hưu rất phách lối, rất bá đạo, nhưng không phải lúc nào cũng khoan dung cho ngươi.
Sở Hưu không buồn để ý tới ẩn ý trong lời nói của Thủ Chân Tử, y chỉ lạnh nhạt nói: “Không cần năm trăm năm trước, thời đại này đã rất tốt rồi.”
Bất luận Thủ Chân Tử hay Tịch Vân Tử, bọn họ đều không rảnh rỗi tới mức ở đây cãi nhau với Sở Hưu.
Người đã bị Sở Hưu giết, bọn họ đã mất mặt rồi.
Nhưng cũng như Đại Quang Minh Tự lần trước, bây giờ bọn họ chưa thể liều mạng ăn thua đủ với Sở Hưu.
Đương nhiên Thuần Dương Đạo Môn hơn Đại Quang Minh Tự ở chỗ, bọn họ đã thu nhận được đệ tử mà họ muốn.
Tất cả các đệ tử phù hợp yêu cầu trong những gia tộc này đều đã tập trung trong phân đà của Thuần Dương Đạo Môn, cho nên bọn họ thoát được một kiếp.
Mặc dù những đệ tử kia biết chuyện này sẽ chịu đả kích rất lớn, nhưng vạn nhất có đệ tử trong lòng thù hận, càng cố gắng tu hành, kích lệ bản thân, đây lại thành chuyện tốt.
Cho nên thấy mọi người đã chết sạch, Thuần Dương Đạo Môn đành phải rời khỏi.
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu cho người truyền bá chuyện này ra khắp giang hồ Bắc Yên, sau khi răn đe y lại nhức đầu.
Đấu với Đại Quang Minh Tự một lần, lại đấu với Thuần Dương Đạo Môn một lần, không lần nào Sở Hưu phải chịu thiệt.
Nhưng hai lần này y không chịu thiệt, không nghĩa là về sau y cũng không lỗ.
Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn gây phiền toái lớn nhưng Sở Hưu lại không thể bỏ mặc, y phải bỏ công bỏ sức đối phó.
Quan trọng hơn là, trong giang hồ Bắc Yên, Trấn Võ Đường vốn là nhất ngôn cửu đỉnh. Kết quả bây giờ Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn liên tục gây chuyện, như vậy cũng ảnh hưởng tới tiếng tăm của Trấn Võ Đường.
Vốn dĩ Sở Hưu định giải quyết vấn đề bên phía hoàng thất Bắc Yên trước rồi mới giải quyết hai phái này, nhưng xem ra kế hoạch lại phải thay đổi.
Sau khi suy nghĩ hai ngày, Sở Hưu có một kế hoạch tương đối đáng tin cậy. Nhưng theo kế hoạch này, hắn không thể thực hiện một mình, cần tìm một võ giả trẻ tuổi can đảm cẩn thận mới được.
Chương 1239 Giao chiến 1
Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự đến Bắc Yên làm gì? Nói đơn giản một chút, thật ra bọn họ đến đây không phải để khuếch trương thế lực mà là tìm kiếm đệ tử phù hợp.
Đại Quang Minh Tự lựa chọn đệ tử nghiêm ngặt, cho nên dẫu có thanh danh nhưng thực ra số đệ tử được Đại Quang Minh Tự lựa chọn cũng không nhiều.
Hơn nữa cho dù có một số đệ tử được Đại Quang Minh Tự để ý, còn được quy y, sau khi gia nhập Đại Quang Minh Tự cũng phải làm sa di một thời gian, không được truyền thụ võ đạo ngay mà phải đọc kinh phật, rèn luyện cơ thể. Sau khi hợp lệ mới căn cứ theo biểu hiện được Tam Đại Thiền Đường hoặc Lục Đại Võ Viện lựa chọn.
Hiện giờ thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn không có người kế tục cho nên tiêu chuẩn được nới lỏng. Nhưng không phải ai cũng được gia nhập.
Cứ nhìn Thuần Dương Đạo Môn lựa chọn đệ tử trong thời gian vừa qua là rõ, hầu như hết đều là những tán tu trẻ tuổi tương đối xuất sắc hoặc các đệ tử của thế lực lớn có biểu hiện tương đối ưu tú.
Cho nên so với Đại Quang Minh Tự, thật ra Thuần Dương Đạo Môn càng để ý chuyện đệ tử truyền nhân hơn.
Đã vậy, Sở Hưu sẽ đưa cho bọn họ một đệ tử tốt, một “đệ tử thiên tài” khiến bọn họ vui mừng như điên!
Tuy nhìn qua chiêu này của Sở Hưu không khác cài Ngũ Ương đạo nhân bên cạnh Hạng Xung, nhưng thực tế lại khó hơn rất nhiều.
Ngũ Ương đạo nhân là lão hồ ly, lại thêm tình hình của Hạng Xung hiện giờ, muốn lừa đối phương rất đơn giản.
Nhưng Hạng Xung làm sao so sánh được với Thuần Dương Đạo Môn. Tuy Tịch Vân Tử luôn cợt nhả, có vẻ không đáng tin cậy nhưng không phải hạng dễ đối phó, hơn nữa còn lão quái vật Thủ Chân Tử, cho nên trọng điểm của chuyện này là người chấp hành, phải là người thật cẩn thận mới được.
Nếu là lúc Sở Hưu chưa thành danh, y có can đảm làm việc này, nhưng bây giờ nhìn lại những người trẻ tuổi bên cạnh mình lại không mấy ai được như vậy.
Sở Hưu suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra có một người phù hợp với việc này, người này chính là đồ đệ hờ của y, hay nên nói là truyền nhân nửa vời, Diệp Tiêu.
Sở Hưu đã chứng kiến Diệp Tiêu trưởng thành, thậm chí tính cách của hắn bây giờ cũng là Sở Hưu cố ý dẫn dụ... bồi dưỡng thành.
Trước đây hắn đã từng làm gián điệp bên cạnh Tôn Trường Minh một thời gian dài, đã có kinh nghiệm. Bây giờ đổi thành Thuần Dương Đạo Môn, tuy khó khăn hơn trước một chút nhưng Diệp Tiêu cũng không phải Diệp Tiêu của ngày trước.
Bây giờ Diệp Tiêu đang làm sát thủ trong tổng bộ Thanh Long Hội, có Đoan Mộc Thiên Sơn chỉ đạo, hơn nữa không thiếu tài nguyên tu luyện, còn thường xuyên rèn luyện chém giết trực diện, lúc này Diệp Tiêu đã bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên. Trong độ tuổi này đã là thành tựu rất lớn.
Sở Hưu đã có lựa chọn tốt bèn báo cho người của Thanh Long Hội, bảo họ mạng Diệp Tiêu tới.
Một tháng sau, người của Thanh Long Hội đã đến. Hơn nữa không chỉ có Diệp Tiêu đến, không ngờ Mục Tử Y cũng đến, còn kéo theo Hàn Khốc, Tống Tiếu và vài trăm sát thủ tinh nhuệ từ tổng bộ Thanh Long Hội.
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ta chỉ bảo một mình Diệp Tiêu đến, sau ngươi lại mang nhiều người như vậy?”
Mục Tử Y nói nhỏ: “Nghĩa phụ nói bây giờ công tử đang gặp phiền toái. Ở ngoài sáng thì sát thủ Thanh Long Hội không có tác dụng lớn, nhưng nếu dùng trong bóng tối, xử lý một số chuyện bí mật hay tìm hiểu tình báo sẽ có tác dụng không nhỏ.”
Nói đến đây, Mục Tử Y còn âm thầm quan sát Mai Khinh Liên, ánh mắt ẩn chứa chút địch ý.
Mục Tử Y sẽ không nói mình lo lắng Sở Hưu ngày ngày ở cạnh yêu nữ kia, không khéo bị mê hoặc. Cô nàng ghen tị nên mới xin Đoan Mộc Thiên Sơn cho phép dẫn người tới đây.
Mai Khinh Liên cũng cảm nhận được ánh mắt của Mục Tử Y, nhưng Mai Khinh Liên lại cười khinh thường.
Cô nàng xuất thân từ Âm Ma Tông, có chuyện gì là chưa từng gặp? Tiểu nha đầu Mục Tử Y này còn quá non, cấp bậc quá thấp, thấp tới mức mình không nỡ ức hiếp cô nàng.
Sở Hưu không hề chú ý tới giao chiến giữa hai nữ nhân, đương nhiên bây giờ y cũng không có thời gian để chú ý.
Y nói thẳng: “Tới đúng lúc lắm, trực tiếp phân bổ người của Thanh Long Hội ra toàn bộ Bắc Yên, chủ yếu giám sát động tĩnh của hai bên Đạo Phật.
Diệp Tiêu, ngươi đi theo ta.”
Diệp Tiêu đi sau lưng Sở Hưu, trong lòng cũng vô cùng kích động.
Nói thật, tuy Sở Hưu dạy hắn rất nhiều thứ, nhưng hắn không hy vọng xa vời được trở thành đệ tử chân truyền của Sở Hưu.
Nhưng cho dù chỉ là ân đức truyền nghề thôi, cũng giúp Diệp Tiêu sinh sống rất thoải mái ở Thanh Long Hội.
Nhưng con người luôn có dã tâm, Diệp Tiêu cũng vậy.
Ngày trước ở Diệp gia bị người khác ức hiệp, Diệp Tiêu luôn mơ sẽ có ngày mình được sống có tôn nghiêm.
Nhưng bây giờ giấc mơ của Diệp Tiêu chỉ có một, đó là trở nên nổi bật!
Muốn nổi bật không phải dựa vào cái miệng mà phải dựa vào nắm đấm và lưỡi đao của bản thân.
Sở Hưu dạy Diệp Tiêu rất nhiều thứ, nhưng thứ khiến Diệp Tiêu khắc cốt ghi tâm là trên giang hồ này, quyền thế, danh lợi, thậm chí tự do, không phải là người khác cho mà là mình dùng đao kiếm trong tay chém giết đoạt lấy.
Cho nên khi ở tổng bộ Thanh Long Hội, Diệp Tiêu có thể dựa vào ơn huệ của Sở Hưu để sống thoải mái hơn, nhưng y vẫn ra sức tu luyện, ra sức thực hiện nhiệm vụ.
Hắn liều mạng tới mức khiến lão sát thủ như Hàn Khốc Tống Tiếu cũng phải rùng mình. Tiểu tử này như kẻ hiếu sát trời sinh, một ngày không thực hiện nhiệm vụ là thấy không thoải mái.
Thật ra Diệp Tiêu không thích nhiệm vu cũng chẳng thích giết người. Chẳng qua với tuổi tác của hắn bây giờ, phương thức tăng cường tu vi nhanh nhất không phải cắn thuốc cũng không phải bế quan tu luyện mà là đột phá khi liều mạng chiến đấu.
Lần này nhận được tin của Sở Hưu, Diệp Tiêu cũng thầm vui mừng, cuối cùng cũng chờ được đến lúc Sở Hưu dùng đến mình.
Chỉ cần được xuất hiện trở lại trước mắt Sở Hưu, Diệp Tiêu tự tin sẽ hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào Sở Hưu giao cho hắn.
Thời gian cấp bách, Sở Hưu cũng không nhiều lời với Diệp Tiêu, y chỉ hỏi: “Ngươi đã biết tình hình bên phía Bắc Yên chưa?”
Diệp Tiêu gật đầu: “Đã nắm được gần hết, hoàng đế Bắc Yên Hạng Long qua sông đoạn cầu, dẫn hai nhánh Đạo Phật tới định chèn ép đại nhân.
Lần này đại nhân bảo ta tới là chuẩn bị giết ai?”
Sở Hưu xua tay nói: “Lần này gọi ngươi đến không phải bảo ngươi đi giết người. Đừng tưởng mình rèn luyện trong Thanh Long Hội thời gian dài như vậy là ngon, thủ hạ của ta ra tay lưu loát hơn ngươi nhiều.
Lần này ta không bảo ngươi đi giết người mà chuẩn bị đưa ngươi tới bên cạnh Thuần Dương Đạo Môn, để ngươi trở thành đệ tử mà Thuần Dương Đạo Môn coi trọng nhất.”
Diệp Tiêu gật đầu: “Đã hiểu, kế sách gián điệp. Khi ở Thanh Long Hội ta cũng thường xuyên dùng chiêu này.
Gặp được mục tiêu khó giải quyết, bên cạnh có nhiều người bảo hộ, ta phải thay đổi thân phận, len lỏi bên cạnh đối phương, xem xét tình hình mà hành thích.”
Chương 1240 Giao chiến 2
Sở Hưu vỗ đầu một cái, đứa nhỏ này ở Thanh Long Hội quá lâu, có vẻ như đã thành thói quen, chuyện gì tới chỗ hắn cũng thành mục tiêu giết người, như vậy không tốt.
Giết người chỉ là một thủ đoạn để hoàn thành mục đích chứ không phải mục đích chủ yếu.
“Sai. Ta bảo ngươi tới Thuần Dương Đạo Môn không phải để giết người của Thuần Dương Đạo Môn mà là để giết người của Đại Quang Minh Tự.”
Sở Hưu chỉ Diệp Tiêu nói: “Ngươi phải dùng thân phận Thuần Dương Đạo Môn giết người của Đại Quang Minh Tự mới được.
Ta đã gần hoàn thành bố trí ở Bắc Yên rồi, nhưng thỉnh thoảng hai nhánh Đạo Phật lại gây phiền chuyện với ta. Nếu không giải quyết bọn chúng trước, không khéo bọn chúng còn gây phiền toái lớn hơn nữa.
Nhưng do có ta, hai nhánh Đạo Phật sẽ không tử chiến thật, trước mắt ba bên Đạo Phật Ma đánh đấm lẫn nhau, cảnh giác lẫn nhau, lại cùng nhẫn nhịn. Cuối cùng cả ba bên đều tiêu hao lực lượng.”
Không thể không nói, ý đồ của Hạng Long đã thành công được một nửa.
Dẫn ba nhánh Đạo Phật Ma tới, ba bên căm thù lẫn nhau, lại e ngại nhau. Cho dù ba bên có kiềm chế đến đâu đi nữa cũng không tránh được xung đột.
Bây giờ mới qua chưa được ba tháng, Sở Hưu đã đánh với Đại Quang Minh Tự một trận, lại đấu với Thuần Dương Đạo Môn một trận.
Nhưng đây mới là ân oán giữa Sở Hưu và hai bên khác, Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự cũng nảy sinh xung đột vài lần.
Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn đều đến chiêu mộ đệ tử, mà bước đầu tiên khi lựa chọn đệ tử đều là xem tiềm lực. Tiềm lực và thiên phú hợp lệ mới tra xét tâm tính.
Cho nên khó tránh được chuyện hai bên cùng để ý tới một đệ tử, đương nhiên cũng dễ nảy sinh mâu thuẫn.
Nếu Sở Hưu không nghĩ cách phá vỡ tình thế ba bên này, chỉ riêng chuyện so kè với hai nhánh Đạo Phật đã khiến y tốn biết bao công sức.
Diệp Tiêu không phải kẻ ngốc, kế hoạch của Sở Hưu cũng không phức tạp, hắn nhanh chóng hiểu ý, lập tức nói: “Ý đại nhân là muốn ta trở thành then chốt khiến cho hai nhánh Đạo Phật chém giết, khiến bọn họ lưỡng bại câu thương?”
Sở Hưu gật đầu: “Đúng là ý này, nhưng nghe thì đơn giản chứ rất khó thực hiện.
Đầu tiên ngươi phải được Thuần Dương Đạo Môn coi trọng, sau đó ngươi mới có thể giết người của Đại Quang Minh Tự mà vẫn được Thuần Dương Đạo Môn ra sức bảo vệ. Thậm chí Thuần Dương Đạo Môn sẽ liều mạng với Đại
Quang Minh Tự vì ngươi.
Chắc ngươi cũng hiểu điều này đại diện cho điều gì. Thuần Dương Đạo Môn đến Bắc Yên là để truyền đạo, để thu nhận đệ tử, để bù đắp tình trạng thiếu người kế tục của Thuần Dương Đạo Môn hiện giờ.
Cho nên ngươi cần thể hiện giá trị của chính mình, sao cho chỉ mình ngươi đã ngang với tất cả đệ tử trẻ tuổi ở Bắc Yên. Chỉ có vậy thì Thuần Dương Đạo Môn mới không tiếc tất cả, bỏ qua tất cả cố kỵ, liều chết bảo vệ ngươi, tử chiến với Đại Quang Minh Tự.
Hơn nữa ngươi cũng phải chọc giận võ giả Đại Quang Minh Tự tới mức triệt để, khiến cho bọn chúng thề không giết ngươi không được.
Tóm lại nhiệm vụ này rất khó, cũng rất nguy hiểm.
Nếu Thuần Dương Đạo Môn biết thân phận của ngươi, chắc chắn bọn chúng sẽ nổi giận. Thuần Dương Đạo Môn cũng không nể mặt ta đâu, có thể nói ngươi sẽ không có đường sống.
Còn khi ra tay với Đại Quang Minh Tự, nếu ngươi thiếu quan sát, cũng có thể mất mạng dưới tay đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự kia.
Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy không thể ép buộc được, cho nên ta cho ngươi cơ hội lựa chọn.
Sau khi mọi chuyện thành công, ta hứa sẽ cho ngươi ba chức vị.
Một trong những long thủ của Thanh Long Hội, đương nhiên với thực lực của ngươi chỉ có thể xếp hạng cuối.
Chưởng hình quan của Quan Trung Hình Đường, sau khi ngươi nhận vị trí này quyền lực sẽ là lớn nhất.
Tổng quản chấp sự của Trấn Võ Đường, địa vị ngang với đám người Đường Nha, Nhạn Bất Quy, Bàng Hổ.
Ngươi muốn mạng sống hay muốn quyền thế, tự mình lựa chọn đi.”
Sở Hưu không phải người thích nói lý.
Những người bên dưới đi theo y, nguyên nhân rất đơn giản, không phải vì hy vọng hay lý tưởng hư ảo chó má gì đó, chỉ là một câu rất đơn giản.
Đi với ta có thịt ăn.
Quyền thế danh lợi, chỉ cần làm việc với Sở Hưu, những thứ này đều dễ như trở bàn tay.
Cho nên tới tận bên giờ, thủ hạ của Sở Hưu chưa từng có chuyện phản loạn hay bất mãn gì.
Chỉ cần ngươi có thực lực, dám đi chém giết, ngươi muốn gì thì Sở Hưu cũng có thể cho ngươi, ngươi còn gì mà bất mãn?
Còn những kẻ không dám đi chém gì, lại oán trách đi theo Sở Hưu không được lợi lộc gì; loại người này có khác gì rác rưởi, đương nhiên cũng bị đào thải. Mà loại rác rưởi như vậy có nổi loạn cũng chỉ là rác rưởi, không thể gây ra sóng gió gì.
Đúng là nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, cho dù là Sở Hưu lúc còn trẻ cũng phải tính toán kỹ lưỡng, chắc chắn tới tám phần mười rồi mới đi làm.
Bây giờ bảo Diệp Tiêu thực hiện nhiệm vụ này chẳng qua vì hắn là người thích hợp nhất.
Dưới trướng Sở Hưu, những võ giả trẻ tuổi đều có tiếng tăm, nổi danh khắp giang hồ.
Cho dù là người như Đường Nha, Nhạn Bất Quy, cũng cực kỳ nổi tiếng ở khu vực Bắc Yên.
Còn hầu hết những người biết thân phận của Diệp Tiêu đều đã bị diệt môn.
Diệp gia không còn, Tôn gia và Lục gia cũng không, ai biết thân phận thật sự của Diệp Tiêu?
Sát thủ Thanh Long Hội thực hiện nhiệm vụ luôn mang mặt nạ, thân phận của Diệp Tiêu được giấu rất kỹ.
Bây giờ hắn là một tờ giấy trắng, Sở Hưu có viết ra sao cũng được.
Nghênh đón ánh mắt của Sở Hưu, Diệp Tiêu không cần suy nghĩ đã nói thẳng: “Thuộc hạ xin nhận nhiệm vụ này.”
Cầu phú quý trong chốn nguy hiểm, trên thế gian này không có chuyện tốt nào từ trên trời rớt xuống.
Huống hồ trong quá khứ, khi hắn thực hiện nhiệm vụ của Thanh Long Hội cũng không phải dễ dàng gì, vẫn là nguy cơ trùng trùng điệp điệp.
Sở Hưu vung tay lên nói: “Vậy thì được, nhưng bây giờ thực lực của ngươi còn chưa đủ để Thuần Dương Đạo Môn coi trọng, ta còn phải dạy ngươi một vài thứ mới được.”
Bây giờ Diệp Tiêu đã thuần thục kỹ thuật giết người, thực lực và thiên phú của hắn cũng đủ tư cách gia nhập Thuần Dương Đạo Môn. Nhưng muốn được Thuần Dương Đạo Môn coi trọng thì còn thiếu rất nhiều.
Bây giờ trên người Diệp Tiêu có không ít võ công ma đầu, Sở Hưu giao cho hắn Ma Huyết Đại Pháp và Hóa Huyết Thần Đao, còn có một số công pháp hắn học được từ Thanh Long Hội, dù sao cũng không phải theo Chính đạo.
Cho nên Sở Hưu muốn cải tạo công pháp của Diệp Tiêu.
Thật ra Diệp Tiêu và Đạo môn cũng có một ít liên hệ, trước đây thiên phú của hắn không xuất sắc, cho nên công pháp cơ sở mà Sở Hưu cho hắn chính là Tiên Thiên Công.
Tuy môn công pháp Tiên Thiên Công không tăng cường sức chiến đấu, nhưng nó có thể sắp xếp lại kinh mạch của bản thân võ giả, tẩy tủy phạt mao, thay đổi thiên phú bản thân. Căn cơ võ công Diệp Tiêu là của Đạo môn, Sở Hưu cũng vậy.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, Sở Hưu phải làm cho Diệp Tiêu lĩnh ngộ sâu
hơn về đạo uẩn của Đạo môn, cho nên Sở Hưu chuẩn bị truyền cho hắn Thiên Tử Vọng Khí Thuật.