Sở Hưu cầm bản chép tay kia lật đi lật lại, quan sát cẩn thận nội dung.
Hỗn Nguyên Phái là một đại phái Đạo môn ở Bắc Vực, hơn nữa còn không phải tông môn truyền thừa vạn năm, nó quật khởi ngay năm trăm năm trước.
Bản chép tay này nói năm trăm năm trước sư tổ Hỗn Nguyên Phái là Huyền Chân Đạo Tôn chỉ là một tiểu đạo sĩ, tới giải lá thăm cho người ta cũng nói lắp. Kết quả hắn gặp một vị cao nhân trên đường, dùng một bữa lẩu thịt chó đổi lại công pháp cường đại, cuối cùng đốn ngộ, trải qua vô số khó khăn hiểm trở, cuối cùng cũng đạt tới cảnh giới Võ Tiên chí tôn trong giới Đạo môn, sáng lập ra Hỗn Nguyên Phái, trở thành đại phái ở Bắc Vực.
Những thứ viết trong đó đều rất khoa trương, miêu tả Huyền Chân Đạo Tôn như Long Ngạo Thiên, đi đến đâu đắc tội đến đấy, sau đó liên tục vả mặt người ta, vả mặt tới lúc thành Đạo Tôn. Trên thực tế Huyền Chân Đạo Tôn là người khiêm tốn phúc hậu, khi giảng đạo ở ngoài chưa từng tư tàng, chỉ cần ngươi một lòng cầu đạo, hắn sẽ giải đáp vấn đề cho ngươi.
Trên đó thậm chí còn ghi lại chuyện tình cảm của Huyền Chân Đạo Tôn, thậm chí còn có vài đoạn giường chiếu, nhưng chỗ quan trọng đều bị xé mất. Sở Hưu nhìn qua Lâm Phượng Vũ, đối phương lập tức đỏ mặt quay đầu đi, dáng vẻ xấu hổ
Tuy phần bịa đặt tương đối nhiều, nhưng theo như miêu ta về cao nhân Đạo môn, Sở Hưu dám khẳng định chính là Ninh Huyền Cơ.
Nếu là người khác thấy đoạn miêu tả này, chắc chắn bọn họ không liên tưởng tới Ninh Huyền Cơ. Nhưng Sở Hưu lại dám khẳng định, vì hắn là một trong những người hiếm có trên giang hồ biết diện mạo thật của lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ kia.
Lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ này không phải tiên nhân gì, ngược lại tính cách vô cùng ác liệt.
Trong bản chép tay này miêu tả, cao nhân Đạo môn kia vốn chỉ định làm khó dễ Ninh Huyền Cơ, lừa hắn đi trộm chó của nhà nông dưới núi làm lẩu thịt chó, nói chuyện cũng rất thô tục, hết chửi câu này tới chửi câu khác, tính cách cực kỳ ác liệt.
Ngoài dáng vẻ lôi thôi như ăn mày là không giống Ninh Huyền Cơ, những điểm khác thì giống hệt.
Đương nhiên cũng có thể chuyện này là đám buôn tin giang hồ bịa thêm vào.
Có lẽ hắn thấy cao nhân tiền bối thì tính cách phải quái dị, phải lôi thôi lếch thếch.
Sở Hưu vuốt cằm, năm trăm năm trước, tính cách lại trùng khớp như vậy, nếu nói là trùng hợp thì ngay bản thân Sở Hưu cũng không tin.
Lâm Phượng Vũ đứng đó thận trọng dò hỏi: “Sở tiền bối, tin tức này có hữu dụng với ngài không?’
Sở Hưu gật đầu nói: “Không tệ, rất hữu dụng, thậm chí có thể nói đây là tin tức manh mối hữu dụng nhất mà ta nhận được trong thời gian qua.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lâm Phượng Vũ vui mừng ra mặt.
“Đúng rồi, gọi phụ thân của ngươi tới đây, ta có chuyện cần nói với hắn.”
Lâm Phượng Vũ ra khỏi cửa, vừa đi mấy bước đã bị Triệu Lương Ngọc kéo sang một bên.
“Sư muội, ta đã nói với muội thế nào? Tên Sở Hưu kia không phải người tốt lành gì, sao muội còn thân cận với hắn như vậy.”
Triệu Lương Ngọc vẻ mặt vô cùng đau đớn nhưng gương mặt còn kèm theo chút sợ hãi.
Lần trước Sở Hưu đại khai sát giới, hắn cũng có mặt.
Thấy những chưởng môn lúc bình thường đối nghịch với Cửu Phượng Kiếm Tông bọn họ đều chết trên tay Sở Hưu, đơn giản như đang giết gà, Triệu Lương Ngọc không khỏi sinh lòng e ngại đối với Sở Hưu.
Nhưng e ngại thì e ngại, tới bây giờ hắn vẫn cảm giác được trong lòng Sở Hưu đang có mưu kế, chắc chắn không đơn thuần như Lâm Phượng Vũ và Lâm Nhai Tử suy nghĩ.
Lâm Phượng Vũ bất đắc dĩ nhìn Triệu Lương Ngọc nói: “Sư huynh, bây giờ Sở đại nhân đang là khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta. Lần này chúng ta gặp nguy cơ lớn đến vậy cũng là nhờ Sở đại nhân ra tay giải quyết giúp.
Sư huynh cứ ôm thành kiến chửi bới Sở đại nhân như vậy cũng không tốt đâu.
Ta còn có việc, huynh tự lo cho mình đi.”
Nói xong Lâm Phượng Vũ nhanh chóng bỏ đi, để lại Triệu Lương Ngọc uất ức ở đằng sau.
Khổ nỗi, lần này hắn nói thật.
Một lát sau, Lâm Nhai Tử đã tới phòng của Sở Hưu.
“Sở huynh đệ cần tìm ta có chuyện gì? Có thiếu tài nguyên tu luyện gì không? Sở huynh yên tâm, thiếu gì cứ nói với ta, chỉ cần Cửu Phượng Kiếm Tông ta có, chắc chắn sẽ không bạc đãi Sở huynh đệ.”
Thời gian vừa qua, Lâm Nhai Tử đang lúc đắc ý, lại nhiễm tật nịnh bợ
Trước đó Cửu Phượng Kiếm Tông luôn bị chèn ép, còn lần này rốt cuộc cũng lật được bàn, thậm chí đã có uy thế đại phái đệ nhất Phương Lâm Quận.
Dù sao thế lực võ lâm trong Phương Lâm Quận chênh lệch nhau không nhiều. Lần này Cửu Phượng Kiếm Tông trực tiếp hủy diệt tam đại phái, liệu ai có uy thế như vậy?
Cho nên bây giờ tâm trạng của Lâm Nhai Tử tương đối tốt, thái độ đối với Sở
Hưu thậm chí còn nhiệt tình quá mức, cứ như sợ Sở Hưu rời khỏi Cửu Phượng Kiếm Tông của hắn.
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Lâm tông chủ đang cao hứng lắm à?”
Lâm Nhai Tử vô thức gật nhẹ đầu sau đó lại lúng túng lắc đầu nói: “Đúng là khá cao hứng, nhưng ta vẫn tự biết chừng mực, không cao hứng quá mức.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Như vậy thì tốt, lần này ta tới tìm Lâm chưởng môn là muốn bàn bạc với ngươi một chút, về chuyện chỉnh lý thế lực võ lâm trong Phương Lâm Quận.”
Lâm Nhai Tử ngơ ngác: “Chỉnh lý ra sao?”
Sở Hưu gõ bàn nói: “Lâm chưởng môn, có ta ra tay giúp đỡ, Cửu Phượng Kiếm Tông đã trở thành tông môn mạnh nhất trong toàn bộ Phương Lâm Quận.
Nếu không lợi dụng uy thế này, chẳng đáng tiếc quá ư?
Bây giờ Cửu Phượng Kiếm Tông chỉ là thế lực đệ nhất trên miệng người ta, vì sao không biến nó thành thế lực đệ nhất thực sự?
Cho nên ta quyết định dùng Cửu Phượng Kiếm Tông làm trọng tâm, hiệu triệu tất cả thế lực võ lâm trong Phương Lâm Quận tạo thành liên minh. Mọi người dâng công pháp điển tịch ra dùng chung, hơn nữa mỗi nhà đều giao ra một bộ phận tài nguyên cho Cửu Phượng Kiếm Tông.
Đương nhiên giao tiền tài như vậy cũng không phải cho không, mà cứ cách một thời gian, Cửu Phượng Kiếm Tông lại tổ chức tỷ thí lôi đài. Thanh niên tuấn kiệt nhà nào thắng lợi có thể được Cửu Phượng Kiếm Tông chăm sóc đặc biệt, tài nguyên đều do Cửu Phượng Kiếm Tông ta bỏ ra.”
Sau khi Sở Hưu nói rõ mọi chuyện, Lâm Nhai Tử đã trợn tròn hai mắt.
Sở Hưu nói vậy mà là tiếng người à? Đúng là coi thế lực võ lâm ở Phương Lâm Quận như heo chó, tùy Sở Hưu làm thịt. Cho dù Cửu Phượng Kiếm Tông là kẻ được lợi nhưng Lâm Nhai Tử cũng không thể nghe theo được.
Công pháp điển tịch thì cứ đặt trong tông môn của mình là an toàn nhất, bảo bọn họ lấy ra dùng chẳng khác nào lấy mạng bọn họ.
Sau đó bọn họ cầm tài nguyên đi bồi dưỡng đệ tử của bọn họ, vốn là lông dê mọc trên mình dê, trong chuyện này Cửu Phượng Kiếm Tông có thể tham ô được bao nhiêu là do họ định đoạt.
Huống chi bọn họ còn muốn đưa đệ tử tới Cửu Phượng Kiếm Tông bồi dưỡng, chẳng lẽ mình lại không làm?
Sau khi bồi dưỡng xong, rốt cuộc những đệ tử này là của bọn họ hay của Cửu Phượng Kiếm Tông?
Lâm Nhai Tử dám cam đoan nếu mình dám làm vậy chắc chắn Cửu Phượng Kiếm Tông sẽ trở thành kẻ địch chung, bị tất cả các thế lực tại Phương Lâm Quận vây công.
Chương 1472 Một lũ hèn nhát 1
Điều kiện mà Sở Hưu đưa ra đã không phải chỉ là quá đáng nữa, đúng là ngồi đại tiện trên đầu người ta.
Không tông môn nào lại đi đáp ứng điều kiện này, Lâm Nhai Tử còn tưởng đối phương không có kinh nghiệm giang hồ cho nên mới làm chuyện chỉ được lợi trước mắt như vậy.
Cho nên hắn cũng tốt bụng khuyên nhủ: “Sở huynh đệ, không cần làm như vậy, tuy ngươi tưởng tượng không sai nhưng vạn nhất ngươi ép đối phương tới mức nóng lên, tất cả liên kết lại thì làm sao?
Quan ép quá thì dân còn phản, huống chi các tông môn võ lâm vốn ương ngạnh không chịu nghe lời.”
Sở Hưu tùy ý vung tay lên nói: “Ai dám làm phản thì giết là được, dù sao bọn chúng cũng không đánh được ta.
Đây là một lựa chọn, sống hay chết, chọn dễ thôi.”
Lâm Nhai Tử trợn mắt há hốc mồm, bị quan điểm của Sở Hưu làm cho kinh hãi không thôi.
Sở Hưu nói: “Lâm tông chủ, đây là những gì sư phụ đã dạy cho ta, lão nhân gia từng nói rất nhiều chuyện lặt vặt trên giang hồ, nhìn thì rườm rà chứ thực chất chỉ cần dùng một thứ là giải quyết được, đó chính là thực lực.
Tính kế đủ đường cũng không bằng giơ nắm tay và đao kiếm lên, chỉ cần thu phục bọn chúng, đừng nói là đại tiện lên đỉnh đầu chúng, cho dù ngươi bảo bọn họ ăn phân, bọn họ chúng cũng làm.
Nói lý lẽ chắc còn không nghe chứ đứng trước uy hiếp của tử vong, ai cũng biết cách lựa chọn thôi.”
Thấy Lâm Nhai Tử còn định nói gì đó, Sở Hưu lại thở dài một tiếng, kéo Lâm Nhai Tử lại nói: “Lâm tông chủ, thật ra ta làm mọi chuyện cũng là vì ngươi.
Ngươi biết thân phận của ta rồi đấy, ta là truyền nhân của Cổ Tôn, sau khi rèn luyện xong sớm muộn gì cũng phải rời khỏi.
Bây giờ Cửu Phượng Kiếm Tông có ta làm khách khanh, có thể giữ được địa vị và của cải, nhưng sau khi ta đi thì sao? Cửu Phượng Kiếm Tông có còn giữ nổi không?
Hàn Giang Thành được truyền nhân của Cổ Tôn Mạnh Tinh Hà trợ giúp trở thành đại phái đỉnh phong.
Nhưng nếu bản thân Hàn Giang Thành không có thực lực như vậy, kết quả sẽ ra sao? Là bị những tông môn từng có thù oán xé tan thành từng mảnh!
Sau khi ta rời núi, người đầu tiên ta gặp là Lâm cô nương, tông môn đầu tiên ta gặp là Cửu Phượng Kiếm Tông.
Đây là nhân quả cũng là duyên phận, cho nên ta không nhẫn tâm thấy cảnh sau khi ta về núi, Cửu Phượng Kiếm Tông lại bị diệt môn.
Cho nên bây giờ nhân lúc ta còn ở đây, Cửu Phượng Kiếm Tông nhất định phải phát triển thật nhanh, phát triển tới mức không ai dám động vào.
Phương Lâm Quận chỉ lớn cỡ đó, nếu muốn phát triển từng bước quá khó khăn, cho nên chỉ có thể cướp đoạt!
Cướp đoạt tài nguyên của những tông môn khác, cướp đệ tử của những tông môn khác, cướp mọi thứ của những tông môn khác!
Lâm tông chủ, đây đều là những lời từ đáy lòng của ta, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi!”
Lâm Nhai Tử bị những lời vừa rồi của Sở Hưu làm cho choáng váng, cuối cùng suy nghĩ rồi trực tiếp cắn răng đáp ứng.
Hắn chỉ là người nhát gan cẩn thận nhưng không phải loại thiển cận không có đầu óc.
Đúng là kế hoạch của Sở Hưu không có chỗ nào bất lợi cho Cửu Phượng Kiếm Tông bọn họ, hắn không đáp ứng, chẳng lẽ lại cự tuyệt à?
Cho nên khi Cửu Phượng Kiếm Tông loan tin ra khắp Phương Lâm Quận, tất cả các thế lực võ lâm trong Phương Lâm Quận đều cho rằng Lâm Nhai Tử điên rồi.
Phương Lâm Quận bình yên nhiều năm như vậy, rốt cuộc Lâm Nhai Tử định làm gì? Hắn không sợ trở thành mục tiêu công kích, bị người khác vây công à?
Sau này mọi người mới phát hiện, đúng là Lâm Nhai Tử không sợ.
Người của Cửu Phượng Kiếm Tông nói thẳng, nếu ngoan ngoãn nghe lời thì tha, không thì kết cục cũng như ba nhà Trường Hà Phái.
Lâm Nhai Tử không có thực lực như vậy, Sở Hưu có.
Thời gian trước khi Sở Hưu ra tay giết chết ba người, có không ít võ giả chứng kiến. Ai cũng có thể thấy được thực lực và mức độ tàn nhẫn của Sở Hưu.
Cho nên mọi chuyện cũng ngoài dự liệu của Sở Hưu. Khi tin tức khi đồn khắp Phương Lâm Quận, Sở Hưu còn cho rằng bọn họ định liên kết lại phản kháng, y cũng sẵn sàng giết người. Nhưng kết quả lại là thế lực võ lâm ở Phương Lâm Quận trực tiếp nhận thua.
Không sai, là nhận thua.
Tuy có người âm thầm chửi mắng Sở Hưu và Cửu Phượng Kiếm Tông nhưng thực tế không ai dám đứng ra công khai phản kháng, chuyện này khiến Sở Hưu cảm thấy rất nhàm chán.
Đám tông môn Đại La Thiên này, hay nên nói là đám tông môn Phương Lâm Quận này đúng là lũ nhát cáy, thật quá nhàm chán.
Nhớ khi ở hạ giới, Sở Hưu trấn áp võ lâm Bắc Yên, phải giết hết đợt này đến đợt khác mới trấn trụ được toàn bộ võ lâm Bắc Yên.
Hơn nữa cho dù như vậy, khi Đạo môn và Phật môn nhúng tay vào võ lâm Bắc Yên, đám người này vẫn dám đứng ra gây chuyện, có thể nói là vô cùng ngoan cường.
Kết quả tới nơi này,Sở Hưu mới giết có ba người đã dọa cho bọn họ không dám làm gì tiếp, sức chịu đựng đúng là quá kém. Tuy chuyện này càng tiện cho Sở Hưu, nhưng vẫn khiến Sở Hưu cảm thấy không thích ứng nổi.
Sau khi suy nghĩ, Sở Hưu đưa ra kết luận cuối cùng, đó là không phải võ giả Đại La Thiên sợ chết mà bọn họ sống quá khoan khoái, quá an nhàn.
Đại La Thiên có thiên địa nguyên khí nồng đậm, sản vật phong phú, cho dù là tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông cũng không thiếu đan được tài nguyên gì, thật ra bọn họ chỉ thiếu người.
Chỉ cần đệ tử có đủ thiên phú, thật ra loại tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông cũng có thể cung cấp bồi dưỡng ra một cường giả.
Những tông môn khác cũng vậy, cho nên theo Sở Hưu thấy các tông môn võ lâm ở Đại La Thiên đều rất nhàn rỗi, thậm chí an nhàn tới mức cường giả tùy ý giảng đạo, cho dù là người của tông môn đối địch cũng có thể đến nghe. Thậm chí nếu ngươi giảng đạo thuyết phục được đối phương còn là chuyện rất có thể diện.
Nhưng ở hạ giới, những thế lực giang hồ ngày ngày đấu đá lẫn nhau, chém giết công phạt, cướp tài nguyên, đoạt nhân tài, thậm chí còn cướp cả danh tiếng.
Từ khi bọn họ bước vào giang hồ, đại đa số thế lực giang hồ tầng chót đã chuẩn bị sẵn để giết người và bị người giết, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ gì chịu khuất phục.
Chuyện này có thể tham khảo hoàn cảnh ở Lục Đô, trong hoàn cảnh ác liệt của nơi đó, võ giả không coi mạng của bản thân là mạng người.
Đối với bọn họ, chém giết cướp bóc là tranh đoạt với ông trời, không tranh là chết, đương nhiên tâm tính cũng bất đồng.
Đương nhiên đám thế lực Đại La Thiên chịu thua vẫn là vì Sở Hưu.
Sở Hưu không hứng thú gì với công pháp điển tịch của các thế lực này, hắn chỉ lấy đi một số ghi chép mật về lịch sử của các tông môn này, đọc lần lượt từng quyển một, tìm kiếm manh mối.
Thời gian nửa tháng liền nhưng Sở Hưu vẫn không có thu hoạch gì, y cũng lười xem tiếp, định ra Phương Lâm Quận dạo một vòng.
Sau khi tới Đại La Thiên, thật ra thần kinh của Sở Hưu vẫn khá căng thẳng.
Dù sao y cũng là kẻ ngoại lai, một người không thuộc về nơi này.
Cũng may sau khi y tới Đại La Thiên lại gặp Lâm Phượng Vũ với thực lực không bằng y.
Như tên xui xẻo từ Đại La Thiên xuống hạ giới lúc trước, vừa ra ngoài đã gặp cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền Phương Thanh Lam, kết quả là bị người ta đập chết. Nếu gặp chuyện như vậy chắc Sở Hưu khóc không ra nước mắt.
Chương 1473 Một lũ hèn nhát 2
Còn bây giờ Sở Hưu đã thông qua Cửu Phượng Kiếm Tông đặt căn cơ nhất định tại Đại La Thiên, ngược lại không cần cẩn thận từng lợi ích từng tí như trước.
Sở Hưu vừa ra khỏi sơn môn, Lâm Phượng Vũ đã đuổi theo sau lưng Sở Hưu hỏi: “Sở tiền bối định đi đâu thế?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Rời núi đã lâu nhưng ta còn chưa đi quanh Phương Lâm Quận xem thử.”
Lâm Phượng Vũ nghe vậy lập tức nói: “Vậy thì vừa hay, để ta dẫn đường cho Sở tiền bối.”
Sở Hưu không do dự, chỉ tùy ý gật nhẹ đầu.
Y có thể nhìn ra cô gái Lâm Phượng Vũ này có vẻ không có hảo cảm với y, có lẽ chỉ là kính sợ và sùng kính.
Thật ra tâm tư của Lâm Phượng Vũ cũng không khác lắm so với suy nghĩ của Sở Hưu. Cô không có tính cách của các khuê nữ đại gia, ngược lại tính cách cực kỳ mạnh mẽ, cũng rất chấp nhất đối với võ đạo.
Chính vì tính cách này nên Lâm Phượng Vũ với thân phận nữ nhi mới có thực lực vượt trội so với Triệu Lương Ngọc.
Khi cô gặp được Sở Hưu với tuổi tác không lớn hơn cô bao nhiêu mà trình độ võ đạo lại cao tới mức cô chỉ có thể ngước nhìn, cô mới có cảm giác phức tạp này.
Lâm Phượng Vũ đi sau lưng Sở Hưu, thận trọng nói: “Sở tiền bối, thực lực của ngài mạnh như vậy, liệu có bí quyết gì không?”
Nếu là lúc trước, Lâm Phượng Vũ cũng không dám hỏi câu này.
Còn bây giờ Sở Hưu đã trở thành khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông, còn giúp Cửu Phượng Kiếm Tông bọn họ trở thành đại phái đệ nhất Phương Lâm Quận, quan hệ cũng gần gũi hơn, cô nàng cũng to gan hơn một chút.
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Bí quyết? Con đường võ đạo như đi ngược dòng nước, không tiến là lùi, nào có bí quyết gì?
Cho dù có vô số thiên tài địa bảo cung cấp cho ngươi, có thể giúp ngươi thăng cấp cực nhanh, nhưng lực lượng từ ngoại vật vẫn khiến cảnh giới của bản thân ngươi bất ổn, chiến lực thua xa võ giả cùng cấp.
Ngươi chỉ cần nhớ cho kỹ một điều là đủ, võ đạo là đạo về chinh chiến sát phạt.”
Lâm Phượng Vũ nghi hoặc nói: “Nhưng trước đó ta từng tới Hoàng Thiên Các đại phái ở Đông Vực, nghe cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giảng đạo, hắn nói rất nhiều thứ cảm ứng thiên địa, khí vận nhân quả gì đó.”
Sở Hưu nhìn Lâm Phượng Vũ nói: “Bây giờ ngươi có tư cách cảm ứng thiên địa không? Có tư cách chạm tới khí vận nhân quả không?”
Lâm Phượng Vũ đỏ mặt lắc đầu.
Những thứ này lúc trước cô nghe còn chẳng hiểu, làm sao biết được.
“Thế là đúng thôi, võ đạo của vị cường giả kia là cảm ngộ của hắn, ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới của hắn, vì sao lại học hắn?
Với cảnh giới hiện tại của ngươi, phương thức tăng cường thực lực nhanh nhất chính là không ngừng chém giết với người khác, rèn luyện lực lượng trong thời khắc giao chiến sinh tử, đó mới là bền vững nhất, mạnh mẽ nhất.
Còn những điều vị cường giả kia nói, ngươi không đạt tới cảnh giới của hắn thì không hiểu được đâu. Còn khi ngươi đạt tới cảnh giới đó, không cần người khác dạy ngươi cũng tự hiểu.”
Lâm Phượng Vũ như đã hiểu ra, gật nhẹ đầu.
Những thứ Sở Hưu nói còn thực dụng hơn đạo lý mà cường giả kia giảng nhiều.
Ít nhất Sở Hưu khuyên cô hiện giờ cần làm gì chứ không phải một đống những thứ huyền ảo, khiến người ta nghe mà cái hiểu cái không, chỉ có thể suy đoán lung tung.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Lâm Phượng Vũ đã dẫn Sở Hưu tới thành trì lớn nhất Phương Lâm Quận, An Châu Phủ
An Châu Phủ là khu vực trung tâm của Phương Lâm Quận, cũng là châu phủ lớn nhất Phương Lâm Quận.
Sau khi tới An Châu Phủ, Sở Hưu nhìn qua nhìn lại, ngoài phong cách kiến trúc bất đồng, những thứ khác không kém châu phủ dưới hạ giới bao nhiêu.
Điểm khác biệt duy nhất là phong thái võ đạo trong An Châu Phủ rất đậm.
Chuyện này không chỉ thể hiện ở mặt số lượng võ giả mà còn thể hiện trên những cửa hàng xung quanh.
Dù sao châu phủ hạ giới chủ yếu là cho người thường, cho nên dẫu là đô thành như Yến Kinh Thành, đa số cửa hàng trong thành cũng là tiệm vải tiệm thuốc vân vân... cho người bình thường.
Còn trong An Châu Phủ, lại có vô số cửa hàng bán các loại binh khí, bán đan dược tu luyện, bán vật dụng cho võ giả bày trận luyện khí.
Thậm chí trong đó còn có một số cửa hàng công khai buôn bán công pháp điển tích, tuy chỉ là một số loại bất nhập lưu, nhưng ở hạ giới chắc chắn không có ai công khai mở cửa hàng buôn bán công pháp điển tịch.
Lâm Phượng Vũ giới thiệu cho Sở Hưu: “Từ xưa An Châu Phủ đã là trung tâm của Phương Lâm Quận chúng ta, phải nói là vạn năm trước tổ tiên di cư tới Đại La Thiên, thành thị đầu tiên tại Phương Lâm Quận chính là An Châu Phủ này.
Toàn bộ Phương Lâm Quận là được mở rộng với An Châu Phủ làm trung tâm.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “An Châu Phủ này do ai quản lý?”
Trong Đại La Thiên không có triều đình cho nên loại châu phủ tập trung đông người này phải có người quản lý mới được.
“Là quận trưởng đại nhân.”
“Vậy ai là người bổ nhiệm quận trưởng đại nhân này?”
Lâm Phượng Vũ nói: “Toàn bộ Phương Lâm Quận đều nằm dưới phạm vi quản lý của đại phái Đông Vực, Hoàng Thiên Các. Thực lực của quận trưởng đại nhân rất mạnh, nghe nói từng là chưởng lão chấp sự trong nội môn của Hoàng Thiên Các, vì thực lực rất mạnh nên mới tới Phương Lâm Quận làm quận trưởng.”
Sở Hưu nhíu mày, trong Đại La Thiên các tông môn quản lý giang hồ, tuy không thể làm chi tiết như triều đình dưới hạ giới, nhưng Đại La Thiên phong thái võ đạo cường thịnh, võ giả quá nhiều, quản lý theo cách này lại hữu hiệu hơn.
“Tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông cũng do Hoàng Thiên Các quản lý? Vậy ngày thường vị quận trưởng này quản lý cái gì?”
Người của Phương Lâm Quận đã quen với sự quản lý của Hoàng Thiên Các, Sở Hưu hỏi một câu như vậy, Lâm Phượng Vũ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hình như cũng không có gì phải quản lý.
Toàn bộ Phương Lâm Quận đều là phạm vi thống trị của Hoàng Thiên Các, đương nhiên mỗi năm chúng ta cũng phải hiến cho Hoàng Thiên Các một chút, nhưng không quá nhiều. Ít nhất các tông môn thế lực trong Phương Lâm Quận có thể chấp nhận được.
NGoài ra, hình như không có gì mà quận trưởng đại nhân phải quản lý.
Nghe nói khi tổ tiên vừa tới Đại La Thiên, nơi này là rừng rậm hoang dã, có vô số hung thú, Đế La Sơn Mạch không khác nào cấm địa.
Cho nên lúc đầu quận trưởng ở các nơi phụ trách bắt giết những hung thú này, đề phòng chúng tấn công.
Sau đó vài ngàn năm trôi qua, đám hung thú kia đã bị bắt giết gần hết, đều bị luyện thành đan dược và binh khí, có một số thậm chí đã tuyệt chủng, cho nên giá cả vật liệu hung thú tăng gấp bội.
Cho nên bây giờ quận trưởng đại nhân có vẻ rất nhàn rỗi, trừ phi có tông môn nào gây ra chuyện gì quá lớn, có người tới cầu xin quận trưởng đại nhân, cũng hiến tặng đầy đủ, quận trưởng đại nhân mới ra mặt điều tiết mâu thuẫn giữa hai nhà.”
Nói tới đây Lâm Phượng Vũ hơi lúng túng: “Thật ra trước đó ta phản đối phụ thân giao Thiên Tuyệt Kiếm Điển cho ba phái kia là hiểu lầm người.
Vốn dĩ phụ thân tính là kéo dài thời gian rồi dâng Thiên Tuyệt Kiếm Điển cho quận trưởng đại nhân, đổi lại là quận trưởng đại nhân điều đình, thà dâng bảo vật lên quận trưởng đại nhân cũng không làm lợi cho bọn chúng.
Chương 1474 Quận trưởng của Hoàng Thiên Các
Kết quả không ngờ ta lại trở mặt với mấy phái kia, khiến cho đối phương truy sát, kế hoạch của phụ thân cũng thất bại.”
Sở Hưu không quan tâm tới chuyện xấu của Lâm Phượng Vũ, y chỉ vuốt cằm, Hoàng Thiên Các này đúng là có nhân tài.
Quận trưởng Phương Lâm Quận trị vì theo cách vô vi, không áp bức các tông môn khác, nhưng với kiểu làm việc ba phải của bọn họ không biết đã kiếm được bao nhiêu lợi lộc rồi.
Hai tông môn có mâu thuẫn, ai hiến tặng nhiều hơn thì quận trưởng nghiêng về phía người đó, nói là điều đình nhưng chắc chắn sẽ có bên được lợi.
Cho nên ngươi tặng ta cũng tặng, cứ tặng như vậy cuối cùng lại là quận trưởng Hoàng Thiên Các được lợi còn các tông môn khác không được cái gì.
Lần này Cửu Phượng Kiếm Tông có thể hủy diệt ba phái thành công, nguyên nhân chủ yếu là vì Sở Hưu ra tay quá nhanh, vốn không cho bọn chúng có cơ hội phản ứng lại.
Nếu chậm một chút, để đám người này báo tin tới phủ quận trưởng, không khéo bên phủ quận trưởng cũng nhúng tay vào.
Còn những môn phái khác trong Phương Lâm Quận không phản kháng Cửu Phượng Kiếm Tông, ngoài nguyên nhân mà Sở Hưu suy đoán lúc trước còn có nguyên nhân là Hoàng Thiên Các.
Thậm chí bọn họ đã quen với cách làm bỏ tiền tài ra để tránh tai họa, hôm nay tuy Cửu Phượng Kiếm Tông hành xử quá đáng nhưng còn chưa tới mức uy hiếp tính mạng của bọn họ, cho nên bọn họ còn có thể nhịn, cũng đồng ý nhịn.
Sở Hưu ghi nhớ chuyện về quận trưởng Phương Lâm Quận, chỉ cần mình còn phát triển ở Phương Lâm Quận chắc chắn sau này sẽ phải tiếp xúc với vị quận trưởng này.
Trong lúc Sở Hưu suy nghĩ mấy chuyện này, Lâm Phượng Vũ ở bên cạnh sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Sở Hưu nhìn theo ánh mắt của Lâm Phượng Vũ, cô đang nhìn một số võ giả trẻ tuổi đang ăn cơm uống rượu trong quán rượu.
Nói là trẻ tuổi nhưng thực tế tu vi của bọn họ cũng không yếu, cảnh giới thấp nhất cũng là Thiên Nhân Hợp Nhất, thậm chí có hai người đã đạt tới cảnh giới Chân Đan. Thực lực như vậy nếu đặt ở hạ giới đã đủ đứng trong mười hạng đầu của Long Hổ Bảng.
“Kẻ thù à?”
Lâm Phượng Vũ thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Không tính là kẻ thù nhưng có một chút ân oán.
Trong đám người này có một kẻ là công tử của Văn Phong Các, Văn Đông Lai.
Mấy năm trước hắn từng theo đuổi ta nhưng bị ta cự tuyệt, cho nên hắn ghi hận trong lòng.
Các chủ Văn Phong Các nắm giữ các loại tin tức tình báo, còn có một cửa hàng võ đạo lớn nhất An Châu Phủ, thu nhận các thứ mà võ giả đem tới buôn bán và các tin tức tình báo vân vân.
Vân Đông Lai lợi dụng điểm này, tung đủ loại tin đồn xấu xa về ta trong cửa hàng, khiến cho thời gian đó ta còn không dám ra ngoài cửa.
Cuối cùng phải nhờ phụ thân ra mặt, làm lớn chuyện lên, Văn Phong Các mới ngừng tung tin đồn.
Nhưng Văn Phong Các giao hảo với rất nhiều thế lực võ lâm ở Phương Lâm Quận, ta không làm gì được đối phương, chuyện này đành ngừng lại tại đó.”
Lúc này Sở Hưu không chú ý tới ân oán nho nhỏ của Lâm Phượng Vũ mà đang để tâm tới Văn Phong Các.
Đối phương chuyên buôn bán tin tức tình báo, cũng là kiểu người buôn tin giang hồ, có thể nói là Phong Mãn Lâu phiên bản kém.
Nếu thế, liệu trong tay đối phương có tin tức chi tiết hơn không?
Lúc này mấy tên công tử trẻ tuổi trong quán rượu cũng thấy Lâm Phượng Vũ, một tên công tử mặc hoa phục màu vàng sáng đứng dậy cười lạnh nói: “Hóa ra là Lâm cô nương.
Bây giờ Lâm cô nương đang cực kỳ vẻ vang nhỉ, tìm được một chỗ dựa, ngay cả Cửu Phượng Kiếm Tông cũng lên mặt đắc ý trong Phương Lâm Quận này, uy thế còn lớn hơn cả phủ quận trưởng. Chẳng hay Lâm cô nương có đích thân tới thị tẩm không, ha ha ha!”
Lâm Phượng Vũ giận tới đỏ cả mặt, cô giơ thanh kiếm lên chỉ thẳng vào tên công tử trẻ tuổi kia hét lớn: “Văn Đông Lai! Nếu ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, có tin ta xé nát miệng ngươi không!”
Thấy bộ dáng hung dữ của Lâm Phượng Vũ, Văn Đông Lai vô thức lui lại nửa bước.
Nữ nhân này mà nổi điên sẽ rất đáng sợ, cô nàng không dọa mà rất có thể sẽ làm thật.
Nhưng nghĩ lại thì hôm nay bên mình có nhiều người như vậy, sao phải sợ cơ chứ?
Hắn vừa ưỡn người, bên cạnh lại có ai đó kéo về nói: “Văn huynh, được rồi, hôm nay khí thế của Cửu Phượng Kiếm Tông đang hưng thịnh, có truyền nhân của Cổ Tôn giúp đỡ, không khéo đối phương là Hàn Giang Thành tiếp theo thì sao. Trong thời điểm này ngươi đừng có trêu chọc Lâm Phượng Vũ nữa.”
Văn Đông Lai không nghe lời khuyên này còn cười lạnh nói: “Còn nói Hàn Giang Thành kế tiếp, Cửu Phượng Kiếm Tông đấy mà xứng à?
Người giúp Hàn Giang Thành quật khởi là truyền nhân của Tinh Hà Tán Nhân nổi tiếng nhất trong số Cổ Tôn, là chí cường giả năm xưa từng luận đạo với Đạo Tôn của Tam Thanh Điện!
Còn tên truyền nhân Cổ Tôn của Cửu Phượng Kiếm Tông ấy thì sao? Lén lén lút lút, tên tuổi cũng không dám lộ ra, ai biết là thứ gì?
Đừng tưởng tượng truyền nhân của Cổ Tôn quá mức thần bí, đừng quên trong lịch sử Đại La Thiên có không ít truyền nhân của Cổ Tôn không đạt tới tiêu chuẩn nên bị trục xuất sư môn.
Còn có không ít truyền nhân của Cổ Tôn nửa đường gặp bất trắc dẫn tới truyền thừa của chi phái thiếu hút, thực lực sa sút. Đây đều là chuyện rất bình thường.
Cứ chờ xem, đừng nhìn Cửu Phượng Kiếm Tông ấy bây giờ đang uy phong, sau này ai biết chuyện gì sẽ xảy ra kia chứ!”
Ngay khoảnh khắc hắn nói xong câu này, đám người Văn Đông Lai bỗng cảm thấy một uy áp cực lớn hàng lâm.
Còn luồng uy áp đó đến từ người trẻ tuổi bên cạnh Lâm Phượng Vũ!
Chỉ là khí thế uy áp đơn thuần mà khiến cho thời tiết thay đổi, mây đen lập tức phủ kín khoảng trời trên đỉnh đầu đám người Văn Đông Lai.
Ầm một tiếng, đám người Văn Đông Lai không chịu nổi nữa, sàn nhà bên dưới vỡ nát, ngã thẳng từ tầng hai xuống.
Sở Hưu đi tới trước mặt bọn chúng, lạnh nhạt nói: “Ta không quen ngửa đầu lên nói chuyện với người khác.
Ngoài ra, vừa rồi ai đã nói không biết ta là thứ gì, bây giờ ta đứng ra cho hắn nhìn kỹ, xem ta rốt cuộc là thứ gì.”
Khoảng khắc này, tất cả mọi người đều biết người trước mặt là ai.
Toàn bộ Phương Lâm Quận đều biết tên của Sở Hưu, nhưng không biết Sở Hưu trông ra sao.
Ngoài người của Cửu Phượng Kiếm Tông, trước đó ba phái kia bị diệt môn quá nhanh, nhanh tới mức bọn chúng không kịp phản ứng lại, Sở Hưu đã giết người xong.
Lại thêm thời gian này Sở Hưu vẫn ngồi lì trong phòng không ra ngoài, cho nên chỉ có người của Cửu Phượng Kiếm Tông biết bộ dáng của Sở Hưu.
Đừng nhìn vừa rồi Văn Đông Lai đứng đó kêu gào truyền nhân của Cổ Tôn ra sao, khi Sở Hưu thật sự xuất hiện trước mặt hắn, hắn bị dọa tới mức không dám nói thành lời.
Lúc này một võ giả trung niên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần từ một phía khác của con phố đi tới, thấy cảnh này hắn hơi biến sắc, vội vàng đi tới trước mặt Sở Hưu, cung kính thi lễ nói: “Có phải truyền nhân của Cổ Tôn, Sở công tử không?
Lũ trẻ này không hiểu chuyện, uống chút rượu vào là nói xằng nói bậy, mong Sở công tử đại nhân lượng thứ, đừng chấp nhặt với bọn chúng.”
Chương 1475 Tự tìm đường chết 1
Võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần vừa đến hạ tư thái cực thấp, thậm chí thấp đến mức Sở Hưu cũng không đành lòng chỉ trích đối phương.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ngươi là người nhà nào?”
Người trung niên kia cười nói: “tại hạ là gia chủ Chu gia ở Phú Sơn, Chu Phóng, con trai tại hạ không hiểu chuyện ở chung với họ, mong Sở công tử thứ lỗi.”
Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Thật ra ta rất ghét người khác nói ta mấy lời đừng chấp nhặt với ai đó.
Người trong cuộc không phải là ngươi, dựa vào đâu mà ngươi nói mấy lời ấy? Ta không chấp nhặt với hắn, vậy chấp nhặt với ngươi nhé?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt người trung niên kia đột nhiên thay đổi.
Nhưng Sở Hưu lại tiếp tục nói: “Nhưng Sở Hưu ta cũng không phải người không nói lý. Con trai của ngươi và mấy người khác không nói sai điều gì, đương nhiên ta không trách bọn họ.”
Ngay lúc Chu Phóng vừa thả lỏng một hơi, Sở Hưu lạnh nhạt nói tiếp: “Nhưng có một số kẻ nói sai, dẫu sao cũng phải chịu trách nhiệm vì hành động của mình, ví dụ như cái gã của Văn Phong Các này.
Ta sẽ giữ người, chắc ngươi cũng quen người của Văn Phong Các, nói với bọn họ đưa tất cả tin tức điển tịch trong Văn Phong Các tới Cửu Phượng Kiếm Tông, con của hắn sẽ không có vấn đề gì.
Trừng phạt đôi chút, coi như một bài học.”
Chu Phóng nghe vậy sắc mặt không khỏi thay đổi.
Sở Hưu làm như vậy khác nào đoạt mạng Văn Phong Các.
Đối với môn phái khác, cho dù Sở Hưu có đòi công pháp của bọn họ cũng không vấn đề gì, chỉ cần người vẫn còn là có thể Đông Sơn tái khởi.
Nhưng đối với Văn Phong Các mà nói, những tin tức tư liệu kia là bọn họ thu thập tích lũy vài trăm năm, không khác gì mạch máu của bọn họ.
Kết quả bây giờ bị Sở Hưu lấy đi, Văn Phong Các có thể trực tiếp giải tán.
Ngay lúc Chu Phóng định nói gì đó, Sở Hưu lại nói thẳng: “Chu gia chủ, chuyện này không liên quan gì tới ngươi, ngươi chỉ phụ trách chuyển lời. Chút chuyện nhỏ này, ngươi sẽ làm chứ?”
Trong ánh mắt của Sở Hưu, Chu Phóng đành gật nhẹ đầu.
Xảy ra chuyện như vậy, Sở Hưu cũng không còn tâm tư đi dạo, trực tiếp bảo Lâm Phượng Vũ dẫn tên Văn Đông Lai kia trở về Cửu Phượng Kiếm Tông.
Sau khi Sở Hưu đi khỏi, vị công tư của Chu gia mới nói nhỏ: “Tên truyền nhân của Cổ Tôn gì gì ấy đúng là quá bá đạo hẹp hòi, Văn huynh chỉ nói xấu hắn vài câu thôi mà hắn định chặt đứt mạch máu của Văn Phong Các?”
Vừa dứt lời, Chu Phóng đã tát thẳng vào mặt hắn.
Tên công tử Chu gia kia nhìn phụ thân với vẻ không thể tin nổi, bao nhiêu năm qua số lần phụ thân đánh hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Nghịch tử, câm miệng!
Nhớ cho kỹ, cái gì không nên nói thì đừng có nói lung tung.
Người khác có bá đạo cũng được, có hẹp hòi cũng thế, ngươi không có tư cách bình phẩm.
Ngươi chỉ cần quản cho tốt cái miệng của mình là được!”
Thấy phụ thân của mình nghiêm túc như vậy, tên công tử Chu gia giật nảy mình, không dám lên tiếng nữa.
Chu Phóng thì nhìn theo hướng Sở Hưu đi khỏi, thở dài một tiếng nói: “Mưa gió sắp đến, Phương Lâm Quận này không yên bình rồi.”
Trước đó Phương Lâm Quận đã yên ổn nhiều năm, không phải vì võ giả trong Phương Lâm Quận dễ nói chuyện mà vì thực lực của mọi người xấp xỉ nhau, đánh đi đánh lại cũng chỉ là mấy vụ lùm xùm nho nhỏ, cho nên đã hai ba trăm năm rồi trong phạm vi Phương Lâm Quận không có chuyện diệt môn.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, Sở Hưu đến, sức mạnh của y đã phá hủy hoàn toàn sự yên bình của Phương Lâm Quận, sau này tất cả mọi người đều phải cẩn thận.
Sau khi dẫn Văn Đông Lai trở lại Cửu Phượng Kiếm Tông, Sở Hưu bảo Lâm Phượng Vũ tùy tiện nhốt tên Văn Đông Lai kia vào một chỗ, còn y lại đi đọc những điển tịch ghi chép.
Triệu Lương Ngọc thấy Sở Hưu và Lâm Phượng Vũ cùng về, hắn cực kỳ ghen tị, nhưng khi thấy Văn Đông Lai phía sau bọn họ, sắc mặt hắn lại biến đổi.
Đợi tới khi Lâm Phượng Vũ phong tỏa tu vi của Văn Đông Lai, nhốt trong một gian mật thất không người, lúc này Triệu Lương Ngọc mới tìm một cơ hội đi vào trong mật thất.
Ngay lúc thấy Triệu Lương Ngọc, Văn Đông Lai thần sắc kích động nói: “Triệu huynh, cứu ta!”
Có lẽ tất cả mọi người trong Cửu Phượng Kiếm Tông đều không biết, thật ra Triệu Lương Ngọc và Văn Đông Lai là hảo hữu, quan hệ giữa hai người không tệ.
Lần trước Lâm Phượng Vũ và Văn Đông Lai xung đột, thật ra kẻ đầu têu chính là Triệu Lương Ngọc.
Triệu Lương Ngọc sợ Lâm Phượng Vũ rời khỏi hắn, gả cho người khác, cho nên cố ý bảo Văn Đông Lai bôi xấu thanh danh của cô còn mình thì tới anq ủi, thể hiện là mình không ghét bỏ sư muội.
Không ngờ cuối cùng mọi chuyện lớn dần, thậm chí không thể kiềm chế, mãi tới khi Lâm Nhai Tử ra mặt mới giải quyết được.
Triệu Lương Ngọc vội vàng hỏi: “Văn huynh, ngươi làm sao vậy? Sao lại bị giam ở đây?”
Văn Đông Lai vẻ mặt phiền muộn nói: “Còn không phải vì tên Sở Hưu kia?
Người này còn nói mình là truyền nhân của Cổ Tôn gì chứ, lòng dạ đúng là hẹp hòi.
Ta chỉ nói xấu hắn vài câu thôi mà bị hắn bắt về nhốt ở đây, còn đòi phụ thân ta đem tất cả ghi chép tin tức và điển tịch của Văn Phong Các đến đổi lại, thế có khác đoạt mạng Văn Phong Các ta!”
Triệu Lương Ngọc cau mày nói: “Tên Sở Hưu kia cũng không phải người lương thiện gì, ngươi chọc ai không chọc lại đi chọc hắn, lần này phiền toái rồi.
Phải biết trong Cửu Phượng Kiếm Tông này, ngay cả ta cũng phải tránh mặt hắn.”
Văn Đông Lai cắn răng nói: “Ngươi thả ta trước đã, đợi ta về mời phụ thân ra mặt, mời quận trưởng đại nhân tới nói lý.
Ta không tin hắn không nể mặt người khác, chẳng lẽ lại không nể mặt quận trưởng đại nhân?”
Nghe Văn Đông Lai bảo mình thả hắn ra, Triệu Lương Ngọc lại lộ vẻ do dự.
Dù sao người cũng bị Sở Hưu bắt, bây giờ mình thả người liệu có ổn không, có đắc tội với Sở Hưu không?
Thấy bộ dáng do dự của Triệu Lương Ngọc, Văn Đông Lai hừ lạnh nói: “Triệu huynh, ngươi với ta là bạn tốt lâu năm, chẳng lẽ ngươi không giúp ta chuyện này à?
Đừng quên trước đây ta đã giúp ngươi một đại ân đấy.
Ngươi nói xem, nếu sư phụ ngươi và Lâm Phượng Vũ biết chuyện Lâm Phượng Vũ lần trước, bọn họ sẽ nghĩ sao?”
Vừa nghe câu này, sắc mặt Triệu Lương Ngọc không khỏi biến đổi.
Chuyện lúc đó là hắn ghen ghét quá mức nên hành động có phần càn rỡ.
Nếu bây giờ bị sư phụ và sư muội biết được, hắn cũng chẳng thể ở lại trong Cửu Phượng Kiếm Tông nữa.
Triệu Lương Ngọc gãi đầu, đột nhiên nói: “Ngươi nói tất cả chuyện lần này đều do một mình tên Sở Hưu kia quyết định, sư phụ không biết à?”
Văn Đông Lai gật đầu nói: “Dù sao từ đầu đến cuối sư phụ ngươi không hề lộ mặt, chắc là không biết.”
Con mắt Triệu Lương Ngọc đảo một vòng nói: “Thả ngươi ra cũng được, nhưng ngươi nhất định phải bảo phụ thân ngươi tới tìm quận trưởng đại nhân giúp ngăn cản tên Sở Hưu kia mới được.”
Văn Đông Lai hừ nhẹ nói: “Ngươi yên tâm, chuyện ấy thì ngươi không nói ta cũng biết.
Ta đã đắc tội tên Sở Hưu kia, nếu muốn tương lai không phải cúp đuôi làm người trong Phương Lâm Quận, vậy chỉ có thể nghĩ cách chèn ép tên Sở Hưu kia.”