Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1136 Thổ dân

Vì lượng chân khí mà một đao vừa rồi tiêu tốn, Sở Hưu hấp thu thiên địa nguyên khí trong phạm vi mấy trăm trượng còn chưa bù đắp được.

Đây là một vùng đất hoang vu cằn cỗi, nếu Sở Hưu tiếp tục lãng phí thiên địa nguyên khí như ở bên ngoài, vậy sau khi y tiêu hao hết cương khí là không có cách nào bổ sung.

Chẳng trách khi đám thổ dân này động thủ thường rất ít khi sử dụng chân khí, vì trong không gian này, nội lực và chân khí của bản thân chỉ có thể sử dụng như sát chiêu, một khi dùng hết là phải tốn thời gian dài để bổ sung.

Những võ giả thổ dân tở dây như không muốn mạng, nhưng Sở Hưu lại phát hiện bọn họ có thiếu hụt bẩm sinh, sống trong nơi đất nghèo mà chân khí vĩnh viễn không thể bổ sung này, thậm chí kinh mạch của bọn họ đã bắt đầu khô héo, cho dù bọn họ ngưng tụ được Võ Đạo Chân Đan cũng không thể phát huy tác dụng của Võ Đạo Chân Đan, thực lực của võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ mạnh hơn cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất một chút mà thôi, căn bản không thể uy hiếp được Sở Hưu.

Đám người đang giao chiến với một nhóm khác thấy người mình bị Sở Hưu tùy tiện chém ngã, ánh mắt bỗng lộ vẻ hoảng sợ.

Không ai không sợ chết, khi đối mặt với con quái vật mà mình tuyệt đối không thể địch nổi, bọn họ cũng thấy hoảng sợ.

Mà phần lớn mọi người đều đưa ra lựa chọn giống nhau khi đối mặt với hoảng sợ, đó là trốn!

Nhưng làm sao Sở Hưu lại cho bọn họ cơ hội chạy trốn? Y phất tay lên, hơn mười luồng huyết ảnh bay ra, quấn lấy đám người kia, chỉ trong chớp mắt máu tươi trên người bọn họ đã bị rút cạn, lao nhao ngã xuống đất.

Huyết Thần Ma Công chủ yếu dựa vào lực lượng khí huyết, không tiêu hao bao nhiêu chân khí, có thể tùy tiện thi triển ở đây.

Thủ đoạn quỷ dị như vậy khiến đám võ giả thổ dân khác cũng thầm kinh ngạc và sợ hãi.

Thấy ánh mắt của Sở Hưu nhìn lại, một người trong số đó đột nhiên quỳ về phía Sở Hưu, hai tay khoanh trên bả vai, dùng âm điệu cổ xưa nói: “Cường giả ngoại lai, chúng ta xin được thần phục ngài, tha cho chúng ta, ta là con gái của thành chủ Thương thành, ngài dẫn chúng ta về có thể đổi được rất nhiều thứ.”

Nghe âm thanh này, bấy giờ Sở Hưu mới phát hiện người dẫn đầu lại là một cô gái, tuy trang phục cũng giống ăn mày như những người khác nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy gương mặt rất xinh đẹp, chỉ có ngực hơi phẳng, dường như võ giả thổ dân ở đây đều phát dục không được tốt.

Sở Hưu phất tay nói: “Đừng vội nói chuyện thần phục, các ngươi còn thấy kẻ loại lai khác ngoài ta à?”

Thấy những người này, dường như Sở Hưu cũng có đầu mối mới, nếu những võ giả thổ dân bản xứ có truyền thừa, như vậy bọn họ cũng có thể chứng kiến trận chiến giữa Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ năm trăm năm trước mới đúng.

Cô gái kia cúi đầu nói: “Ta chưa từng thấy, nhưng cứ vài năm hoặc vài chục năm là lại có kẻ ngoại lai đi nhầm vào Lục Đô.”

“Sau đó thì sao?”

Cô gái kia dừng lại một chút rồi nói: “Hoặc chết trong hoang mạc, hoặc chết trong tay chúng ta...”

Sở Hưu nhíu mày, nữ nhân này đúng là thành thật.

“Đợi đã, ngươi vừa nói vơi này là Lục Đô?”

Sở Hưu nhìn cát vàng xung quanh, nơi này mà cũng gọi là Lục Đô, không thấy ngại à?”

Cô gái kia nói: “Nghe gia gia ta nói, một vạn năm trước khi chúng ta tới đây nơi này chính là thế ngoại tiên cảnh, sau đó mới biến thành bộ dạng như vậy.”

Sở Hưu nghe vậy giật mình, hắn tưởng đám người này là thổ dân trong không gian nơi đây nhưng bọn họ đến đây từ vạn năm trước, chẳng lẽ họ là người sống sót trong đại kiếp nạn thượng cổ?

“Các ngươi tới đây từ vạn năm trước? Vậy ngươi có biết các ngươi từ đâu tới không?”

Cô gái kia lắc đầu nói: “Ta không biết nhưng chắc gia gia của ta biết.”

Sở Hưu nheo mắt, nếu đám người này đúng là người sống sót trong đại kiếp nạn thượng cổ, không khéo bọn họ sẽ biết bí mật liên quan tới đại kiếp nạn thượng cổ.

“Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

“Thương Ỷ.”

Sở Hưu nhìn lướt qua những thi thể xung quanh nói: “Đám người này là kẻ thù của các ngươi? Nơi này có bao nhiêu thế lực?”

Thương Ỷ liếc mắt nhìn qua những thi thể này, lạnh nhạt nói: “Ngoài người của Thương Thành ra tất cả đều là kẻ thù, chúng ta phát hiện một cành Phủ Mông Thụ, bọn họ định cướp, chúng ta không cho nên đánh nhau.

Còn có bao nhiêu thế lực thì ta không rõ. Trong Lục Đô lúc nào cũng có thế lực sụp đổ, cũng có thế lực mới gây dựng, tuy Thương Thành chúng ta không phải thế lực lớn nhất nhưng là một trong những thế lực có tư cách lão làng nhất.”

“Phù Mông Thụ? Thiên tài địa bảo?”

Thương Ỷ vung tay, để một người gầy gò chạy tới dưới một tảng đá cao cỡ nửa người, chỉ chốc lát sau đã đào ra một cành cây thô to.

“Đây chính là Phủ Mông Thụ, tuy chỉ còn một cành cây nhưng có thể bị động hấp thu nguyên khí yếu ớt, hơn nữa ngoài vỏ cây ra còn lại đều ăn được. Một cành cây lớn chừng này là nuôi được mười người hơn nửa năm.”

Lần này Sở Hưu thật sự kinh ngạc.

Đúng là thứ này ẩn chứa thiên địa nguyên khí yếu ớt, nhưng nếu đặt ở bên ngoài còn chẳng được tính là thảo dược, không khác gì cây cỏ bình thường, kết quả ở đây lại là đồ ăn nuôi sống nhiều người như vậy, thậm chí khiến cho hai nhóm người liều mạng chém giết, nơi này tàn khốc vượt xa tưởng tượng của Sở Hưu.

“Đi thôi, dẫn ta tới Thương Thành của các ngươi xem thử.”

Thương Ỷ gật đầu, cầm nhánh cây Phủ Mông Thụ nói: “Vậy thứ này, có thể cho chúng ta không?”

Sở Hưu sắc mặt kỳ quái gật nhẹ đầu, y cần thứ này làm gì?

Đám người Thương Ỷ vô cùng nghe lời, thành thật dẫn đường cho Sở Hưu, nhưng lúc này Sở Hưu lại hơi kinh ngạc: “Vừa rồi các ngươi liều mạng với đám người đối địch như vậy, sao bây giờ gặp ta lại không liều mạng nữa?”

Thương Ỷ thản nhiên nói: “Vì ngươi là kẻ ngoại lai, sẽ không cướp Phủ Mông Thụ, còn bọn họ sẽ cướp.

Hơn nữa thực lực của ngươi quá mạnh, chúng ta có thể liều mạng chứ không muốn chịu chết.

Tài nguyên của Lục Đô chỉ có chừng đó, chúng ta liều mạng giết bọn họ là suy yếu một chút lực lượng của bọn họ, những người khác trong Thương Thành cũng có thêm chút cơ hội sống sót.

Còn nếu chúng ta liều mạng với ngươi thì chẳng nhận được cái gì, chỉ có thể chết vô nghĩa.”

Sở Hưu vuốt cằm, y đã dần hiểu được quy củ của nơi này.
Chương 1137 Cường giả trong thành 1

Từ chỗ của bọn Thương Ỷ tới Thương Thành rất xa xôi, đi khoảng nửa ngày mới tới nơi.

Đương nhiên chuyện này cũng liên quan tới tốc độ của bọn họ.

Ở nơi này, không ai dám sử dụng nội lực chân khí quy mô lớn để đi đường, chỉ có thể dùng lực lượng của bản thân đi bộ, đương nhiên tốc độ chậm chạp.

Nửa ngày sau một tòa thành nhỏ mới xuất hiện trước mặt Sở Hưu.

Tòa thành nhỏ kia thậm chí còn chẳng bằng một thành huyện nho nhỏ ở bên ngoài, chỉ dùng hòn đá chất đống lên, vừa đơn giản vừa cũ nát.

Chỉ có cửa thành mới dùng kiểu chứ thời thượng cổ ghi hai chữ lớn: Thương Thành.

Cảm nhận được khí tức của thế giới nên ngoài, một loạt võ giả trong Thương Thành nhào ra, trong đó dẫn đầu là một ông lão gầy gò nhưng ánh mắt đầy hung ác.

Những người ở đây cũng giống với bọn Thương Ỷ, rách rưới bẩn thỉu, chỉ có ông lão này mặc một cái áo choàng ra dáng, nhưng đâu đâu cũng là lỗ thủng, không biết đã mặc mấy trăm năm rồi.

Đúng lúc này, Thương Ỷ đột nhiên hét lớn: “Gia gia! Giết hắn đi! Thực lực của kẻ ngoại lai này rất mạnh, giết hắn lấy đồ là đủ cho Thương Thành chúng ta chống đỡ cơn bão đen lần này!”

Nghe Thương Ỷ nói vậy, Sở Hưu cũng chẳng hề bất ngờ, thậm chí y đã nghĩ ra từ lâu.

Lúc trước y đã biết rốt cuộc người trong Lục Đô này ra sao từ mấy lời nói bóng nói gió của Thương Ỷ.

Những người ở đây sinh sống trong hoàn cảnh ác liệt này, chỉ cần sống sót là được, ranh giới đạo đức cuối cùng gì đó đều bị bọn họ ném tới tận chín tầng mây, nghĩ bọn họ sẽ coi trọng chữ tín thì đúng là nực cười.

Đám người này vì một cành cây khô mà có thể chém giết tới đầu rơi máu chảy, những thứ trên người Sở Hưu có gọi là bảo vật vô giá cũng chẳng sai.

Đây là một không gian yếu ớt, ngày trước Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đại chiến phá vỡ hư không nên mới chui vào thế giới này, đám người Sở Hưu dựa vào chìa khóa trận pháp cũng có thể phá vỡ không gian tiến vào.

Nhưng bao năm qua, chắc chắn cũng có người của thế giới bên ngoài tình cờ đi lạc vào, bọn họ chính là kẻ ngoại lai mà đám người Thương Ỷ nhắc tới.

Chỉ cần là võ giả bước vào đây, ngoài binh khí tùy thân và công pháp ra thứ duy nhất bọn họ mang theo chính là các loại đan dược tu luyện và thuốc chữa thương.

Đối với những cư dân bản địa ở dây, những thứ này chính là bảo vật vô giá, trong thế giới hoang vu này còn chẳng có cỏ cây bình thường, nói gì tới linh dược.

Chẳng qua Sở Hưu thấy rất hiếu kỳ về nơi này, lại thêm rất có thể cư dân bản địa đã từng thấy Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ ngày trước, hỏi thăm bọn họ dù sao cũng tốt hơn tìm tòi trong sa mạc cho nên tuy Sở Hưu biết trong chuyện này có bẫy, y vẫn đến.

Lúc này Sở Hưu không hề bối rối, y chỉ nhìn Thương Ỷ, lạnh nhạt nói: “Ngươi có biết bây giờ ngươi đang trong tay ta không, ngươi bảo gia gia của ngươi giết ta, không sợ ta giết ngươi à? Thù hận giữa ta với ngươi còn chưa tới mức khiến ngươi buộc phải kéo ta đồng quy vu tận?”

Thần sắc của Thương Ỷ không hề thay đổi: “Gặp bão đen thì ta cũng chết, thậm chí Thương Thành sẽ có rất nhiều người chết.

Dùng mạng của ta đổi lấy mạng của ngươi, những người khác trong Thương Thành sẽ không phải chết, rất đáng giá.”

Sở Hưu có thể thấy một chút hoảng sợ trong mắt Thương Ỷ, nhưng chỉ một chút mà thôi, có lẽ đối với thổ dân ở đây cái chết đã là thứ bọn họ nhìn nhiều thành quen.

Sau khi nói xong, Thương Ỷ lập tức hét lớn về phía thành chủ Thương Thành: “Gia gia! Ngài còn chờ gì nữa? Mau ra tay, giết hắn đi!

Chẳng lẽ ngài định để như lần bão đen trước, thiếu chút nữa thì toàn bộ Thương Thành bị hủy diệt à? Phụ thân đã chết, kết quả là không cứu được một ai. Hôm nay ta chết mà đổi được toàn bộ mạng sống của người trong Thương Thành!”

Gương mặt Sở Hưu nở nụ cười như có như không, y vung tay, một huyết ảnh cầm kiếm xuất hiện bên cạnh Thương Ỷ, máu tươi trong tay ngưng tụ thành trường kiếm, gác lên cổ của cô nàng.

Thấy cảnh này, sắc mặt thành chủ Thương Thành vẫn rất hung ác nhưng cũng lộ vẻ không nỡ, đau lòng, hiển nhiên hắn rất có tình cảm với cô cháu gái này.

Nhìn thành chủ Thương Thành, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ngươi thương đứa cháu gái này nhỉ? Nghĩ kỹ đi, một khi ngươi động thủ, cô ta sẽ không còn mạng nữa đâu.”

“Gia gia!”

Thương Ỷ lại kêu gào, giọng nói trầm trầm khàn khàn, như đã dùng hết sức lực toàn thân.

Sở Hưu sờ mũi, hình như mình mới là kẻ bị người khác lừa gạt hãm hại mà, nhưng sao tình cảnh lại như mình mới là nhân vật phản diện đại ma vương đang dùng tính mạng người thân để uy hiếp kẻ khác?

Thành chủ Thương Thành đột nhiên cắn răng như đã quyết định điều gì, thân hình hơi động, cát vàng dưới chân hắn bùng nổ, một khắc sau đã xuất

hiện trước mặt Sở Hưu, trực tiếp xuất quyền đánh xuống!

Nội lực chân hỏa bùng lên quanh người Sở Hưu, thi triển Sơn Hải Quyền Kinh!, uy thế của nhát quyền như phá núi dời biển, tối thiểu thì uy thế bên ngoài cũng mạnh mẽ hơn thành chủ Thương Thành nhiều.

Hai quyền va chạm, lực lượng cường đại ầm ầm bộc phát, cát vàng dưới chân hai người lập tức nổ tung như tạo thành bão cát khiến người ngoài không thể thấy rõ tình cảnh.

Mới giao thủ một chiêu, Sở Hưu đã lập tức biến sắc, miệng vô thức phun ra một chữ: “Mẹ kiếp!”

Trước đó khí tức của thành chủ Thương Thành nội liễm, Sở Hưu còn chưa phát giác, nhưng bây giờ hắn vừa ra tay, Sở Hưu đã cảm giác được không ngờ đối phương lại là cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền!

Vốn Sở Hưu cũng biết Thương Ỷ đang lừa mình nhưng y cũng tương kế tựu kế, muốn áp đảo tòa thành thổ dân này sau đó hỏi bọn họ có biết tung tích của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ không, còn cả chuyện liên quan tới đại kiếp nạn thượng cổ nữa.

Kết quả ý tưởng thì không sai nhưng ai mà ngờ trong số những võ giả thổ dân sắp chết đói này còn xuất hiện một vị cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền, một tòa thành nhỏ rách nát mà nuôi được một con cự long!

Nhưng sau khi giao thủ một chiêu, Sở Hưu bị đánh bay, thành chủ Thương Thành cũng bị ép lùi lại một bước, lúc này Sở Hưu đột nhiên phản ứng lại, Thiên Địa Thông Huyền ở đây cũng không phải Thiên Địa Thông Huyền ở bên ngoài, vừa rồi hắn chỉ dọa mình thôi.

Đối phương đúng là võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng trọng điểm của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền là gì?

Dùng võ đạo cảm ứng thiên địa, phất tay nhấc chân cũng có thể thu hút lực lượng thiên địa để vận dụng, không phải như cảnh giới Chân Đan hay Chân Hỏa Luyện Thần, chỉ có thể mượn một chút lực lượng thiên địa, mà là điều khiển hoàn toàn.

Con người có cực hạn, còn lực lượng thiên địa lại là vô tận, cho nên chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Dạ Thiều Nam giơ tay nhấc chân là trực tiếp phá núi lấp biển, đây là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng vấn đề là thế giới này đã ra sao? Là một thế giới chết, thiên địa nguyên khí cực kỳ mỏng manh, là một vùng đất chết chóc!

Sống ở nơi này thì ngươi có lực lượng ra sao? Cùng lắm là gây ra một cơn bão cát nho nhỏ mà thôi.
Chương 1138 Cường giả trong thành 2

Cho nên vừa rồi thành chủ Thương Thành giao thủ với Sở Hưu, hắn chỉ sử dụng lực lượng bản thân, không thể phát huy ưu thế lớn nhất của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Đồng thời, ánh mắt thành chủ Thương Thành nhì về phía Sở Hưu cũng mang vẻ kinh ngạc.

Đã nhiều năm rồi, vẫn luôn có người bước vào Lục Đô nhưng đa số có thực lực không ra sao, hoặc còn chưa gặp bóng người nào đã chết đói trong hoang mạc, hoặc bị đám người bản xứ bọn họ giết chết.

Vừa rồi Thương Ỷ nói Sở Hưu rất mạnh, thành chủ Thương Thành còn không để ý thậm chí còn định tìm cơ hội giết chết Sở Hưu, cứu cháu gái của mình.

Kết quả không ngờ thực lực của người này lại mạnh đến vậy, rõ ràng là cảnh giới Chân Đan nhưng lại có lực lượng cơ thể cường đại, chẳng lẽ võ đạo bên ngoài đã phát triển tới mức này rồi ư, võ giả cuối cùng cũng cường đại như vậy?

Thành chủ Thương Thành không nghĩ nhiều, thân hình lại lao thẳng về phía Sở Hưu, y không thể thu hút lực lượng thiên địa nên võ đạo của thành chủ Thương Thành rất đơn giản nhưng cũng rất kỳ quái.

Không có võ kỹ cường đại nhưng lại sử dụng bản thân như binh khí.

Một quyền này thế như chẻ tre, khí tức sắc bén như muốn xé tan hư không, trước mặt Sở Hưu, thành chủ Thương Thành như đã biến mất, thay vào đó là một thanh trường thương sắc bén muốn đâm thủng thiên địa này.

Thiên Đạo Chiến Hạp trong tay Sở Hưu rung động, hóa thành Vấn Thiên Bá Thương đâm ra, cực kỳ sắc bén, chỉ trong chớp mắt mà một phần cơ quan trên Thiên Đạo Chiến Hạp đã nứt vỡ, Sở Hưu lùi lại vài bước.

Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chi cho dù không dùng nội lực chân khí nhưng lực lượng cơ thể của bọn họ cũng cực kỳ kinh người.

Thấy thành chủ Thương Thành dựng chưởng làm đao như muốn chém tan thiên địa, đánh về phía Sở Hưu, lần này Sở Hưu không lo được tiêu hao nội lực nữa.

Thiên Đạo Chiến Hạp hóa thành Vô Nhị Thiên Đao, nhát đao này chém xuống khiến toàn bộ không gian dừng lại như bức tranh, bão táp ngưng bặt, ngay cả cát vàng cũng đứng im giữa không trung.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém xuống, uy thế đó khiến thành chủ Thương Thành đột nhiên biến sắc.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng như con sư tử phát cuồng, hai mắt biến thành đỏ thẫm, từng tiếng nổ vang đội, tất cả mọi thứ xung quanh hóa thành tro bụi.

Đây là lần đầu tiên thành chủ Thương Thành sử dụng chân khí nội lực thi

triển võ kỹ, hành động đó chẳng khác nào võ kỹ Cửu Biến Sư Tử Hống của Đại Quang Minh Tự trực tiếp chấn vỡ giam cầm không gian từ Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu. Nhưng lúc này nhát đao của Sở Hưu đã tới gần, trực tiếp đấu với thủ đao của thành chủ Thương Thành, đao mang phủ kín trời đất quét qua, thành chủ Thương Thành bị đánh bay ngược lại hơn mười trượng, Sở Hưu lùi lại phía sau ba bước, đây là lần đầu tiên y chiếm thượng phong.

Thương Ỷ ở bên cạnh quan chiến ánh mắt kinh hãi không thể tin nổi, thậm chí còn mang chút hối hận.

Cô nàng dẫn Sở Hưu tới đây vốn định đồng quy vu tận, nhưng Thương Thành sẽ nhận được những thứ trên người Sở Hưu, đủ để đối phó với cơn bão đen sắp tới.

Nhưng có thế nào cô nàng cũng không ngờ thực lực kẻ ngoại lai này lại mạnh tới mức đó, gia gia mình thậm chí sử dụng nội lực tích cóp bao lâu nhưng vẫn không hạ được đối phương, bây giờ còn rơi xuống hạ phong.

Chẳng lẽ người mà mình dẫn tới lần này không phải hy vọng của Thương Thành mà là tai họa ư?

Thành chủ Thương Thành sắc mặt nghiêm nghị nhìn Sở Hưu đằng trước, tuy hắn ra đời trong Lục Đô nhưng võ đạo truyền thừa của bọn họ là võ đạo của nhân tộc vạn năm trước, ngoại trừ càng chú trọng tới cơ thể nhằm thích ứng với hoàn cảnh nguyên khí mỏng manh của nơi này, chỉnh thể vẫn luôn được kế thừa.

Nhưng nhát đao của kẻ ngoại lai trước mặt có thể nói là cực kỳ kinh khủng, thậm chí ép hắn sử dụng số ít nội lực trong cơ thể để ngăn cản, có thể thấy kẻ này mạnh đến mức nào.

Ngay lúc thành chủ Thương Thành còn định xuất thủ, Sở Hưu lại đột nhiên giơ tay lên nói: “Đợi đã, ngươi không phát hiện bây giờ hai người chúng ta đánh tới đánh lui cũng chẳng có ý nghĩa gì à?

Ngươi không giết được ta, ta cũng chẳng giết được ngươi, cứ đánh nữa thì chỉ có lưỡng bại câu thương thôi.

Ta không muốn chết, còn ngươi là thành chủ của một tòa thành, ngươi xảy ra chuyện thì làm thế nào ngăn cản những thế lực khác xung quanh Lục Đô? Còn bão đen mà ngươi nói nữa, cũng cần có vị thành chủ nhà ngươi ngăn cản.

Nếu thế, chẳng bằng chúng ta giao dịch đi?

Ta biết các ngươi muốn gì, chẳng qua là đan dược thôi mà, chỗ ta có.”

Nói đoạn, Sở Hưu trực tiếp lấy từ trong bí hạp không gian ra đại lượng đan dược, chất lên cao cỡ một người, bên trên mấy bình đan dược này còn viết ba chữ to: Hồi Huyết Đan.

Chỗ đan dược này là Hồi Huyết Đan mà Trấn Võ Đường luyện chế năm xưa, khi đó luyện đan sư của Trấn Võ Đường trình độ có hạn, chỉ chế được thứ này, Sở Hưu thuận tay lấy một ít, coi như chào hàng sản phẩm nhà mình.

Sau này cơ thể của hắn bị hủy, trong không gian bí hạp có không gian nên cũng tiến vào Huyết Hồn Châu, tuy cũng bị tổn hại đôi chút nhưng không ảnh hưởng tới năng lực chứa vật, Sở Hưu cũng không đổi lại, không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ.

Sở Hưu mở một bình đan dược ra, mùi thuốc vốn không đậm nhưng ở nơi cằn cỗi này lại cực kỳ rõ ràng, khiến các võ giả Thương Thành đều trợn tròn hai mắt, ánh mắt đỏ bừng.

Đối với những người ở Thương Thành, bất cứ thứ gì ẩn chứa lực lượng cũng là mấu chốt cho bọn họ sống sót.

Đan dược là do tinh hoa của thiên địa chế tạo thành, một bình đan dược tu luyện cấp thấp đặt ở thế giới bên ngoài thì chỉ một canh giờ là tiêu hóa hết, một số võ giả xuất thân đại phái còn ăn nó như nhai kẹo.

Nhưng đối với võ giả Thương Thành, một bình đan được nếu chỉ để duy trì sinh cơ, thậm chí có thể cho bọn họ sống một năm.

Y lại vung tay, đan dược đều biến mất trong không gian bí hạp, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Bây giờ chúng ta có thể bình tâm tĩnh khí ngồi xuống nói chuyện chưa?”

Thành chủ Thương Thành thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Ngươi thả cháu gái ta ra đã.”

Sở Hưu vung tay, huyết ảnh tiêu tán, y ném cho Thương Ỷ mười bình Hồi Huyết Đan: “Lễ gặp mặt, tính ta vốn rộng lượng, lấy ơn báo oán, không so đo chuyện ngươi vừa gạt ta.”

Thương Ỷ nhìn Sở Hưu một hồi, lập tức chạy về bên cạnh thành chủ Thương Thành.

Nhưng cô không lấy riêng mười binh đan dược mà giao cho một võ giả tuổi tác không nhỏ rồi nói: “Phân phát đan được cho những người bị thương, để bọn họ dùng trước.”

Sở Hưu hơi ngạc nhiên nhìn Thương Ỷ một chút, lúc này thành chủ Thương Thành mới thở dài nói: “Mời đến đây!”

Gương mặt Sở Hưu khẽ mỉm cười, xem ra cho dù ở đâu thì thực lực cũng là thứ quan trọng nhất, quy củ ở đây cũng vậy.

Nếu hôm nay Sở Hưu không thể hiện thực lực của bản thân, có lẽ y đã giống những kẻ ngoại lai trước đó, bị giết người đoạt bảo, cũng không được mời vào trong thành.

Sở Hưu lạnh nhạt bước vào Thương Thành, tiện thể đánh giá xung quanh.

Tòa Thương Thành này tên là thành nhưng thực chất vô cùng hoang vu, toàn bộ thành thị chỉ có một số phòng ốc đơn sơ dựng bằng đá tảng, không sai, tất cả đều là đá tảng.
Chương 1139 Địa ngục trần gian

So với bên ngoài, điểm khác biệt Nn nhất trong này là không có đám cát vàng đáng ghét kia.

Phủ thành chủ của thành chủ Thương Thành cũng giống vậy, điểm khác biệt chỉ là lớn hơn những ngôi nhà đá khác một chút mà thôi.

Thành chủ Thương Thành dẫn Sở Hưu tới ngồi bên một chiếc bàn đá rồi trầm giọng nói: “Bây giờ ngươi có thể nói được rồi, rốt cuộc ngươi muốn giao dịch thứ gì?

Ngươi đã thấy chỗ ta rồi dấy, không có thứ gì cả, chỉ có một số công pháp lưu truyền từ thời thượng cổ, nhưng công pháp truyền thừa trên người ngươi còn mạnh hơn của ta, ngươi có lấy được cũng vô dụng.”

Sở Hưu nói: “Yên tâm, ta không muốn giao dịch thứ khó khăn gì đâu, chỉ cần một ít tin tức mà thôi. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo họ tên của Thương thành chủ.”

Thành chủ Thương Thành mặt không biểu cảm nói: “Lão phu Thương Thiên Lương, nhưng rất ít người gọi tên ta.”

Trong Thương Thành này, Thương Thiên Lương có bối phận cao nhất, đương nhiên không ai gọi tên hắn.

Sắc mặt Sở Hưu có vẻ hơi quái dị, Thương Thiên Lương, Thương Thiên Lương?

Sở Hưu ho khan một tiếng nói: “Ta rất hiếu kỳ về Lục Đô, nghe Thương Ỷ nói các ngươi tới đây sau đại kiếp nạn thượng cổ vạn năm trước? Lúc đó tình hình ra sao? Đại kiếp nạn thượng cổ là gì?”

Thương Thiên Lương cười lạnh chỉ chính mình nói: “Sai rồi, phải nói chúng ta đến đây trước khi đại kiếp nạn thượng cổ phát sinh, chúng ta chỉ là đời sau của những kẻ chạy nạn mà thôi.”

Thương Thiên Lương chỉ chính mình rồi lại chỉ ra ngoài nói: “Trước khi đại kiếp nạn thượng cổ bắt dầu, nhưng thế lực lớn đã nghĩ cách tránh né đại kiếp nạn thượng cổ.

Nhưng tổ tiên của chúng ta lại không, chúng ta chỉ là những kẻ chạy nạn không cam lòng bị vứt bỏ, hao tổn tâm trí muốn tìm kiếm đường sống mà thôi.

Không gian này bị phát hiện lúc đó, tổ tiên của chúng ta liên thủ đánh ra một cánh cưa ở nơi không gian bạc nhược nhất, sau đó mười mấy thế lực, cũng có thể là hơn trăm thế lực cùng nhau di chuyển vào đây.

Lúc đó bọn họ gọi nơi này là Lục Đô, bốn mùa như xuân, thiên địa nguyên khí cực kỳ dồi dào, chính là nơi ẩn cư tị nạn rất tốt.

Nhưng thật nực cười, tổ tiên của chúng ta lại không để ý tới một điều, nếu nơi này thật sự là thế ngoại đào nguyên, vậy vì sao những đại phái lại từ bỏ nơi này?

Thật ra nơi này không coi là một thế giới mà chỉ là một không gian độc lập tương đối lớn mà thôi, tất cả mọi thứ bên trong đều rất không ổn định.

Khoảng ba ngàn năm trước, thiên địa nguyên khí bỗng biến mất, tới cuối cùng thậm chí hoàn cảnh trở nên cực kỳ hoang vu, đã mấy chục năm rồi nơi này không có tới một giọt mưa.

Tình hình hiện tại thì ngươi thấy rồi đấy, muốn sống sót cũng là vấn đề, những thế lực thế gia năm xưa đều bị đánh tan, kết hợp lại với nhau sưởi ấm cho nhau sống tạm. Thương Thành cũng là như vậy.

Nếu biết sớm, chẳng thà tổ tiên của chúng ta ở lại chống chọi, dựa vào những người tới đây sau này chúng ta cũng được biết sau đại kiếp nạn, không phải tất cả sinh mệnh đều bị hủy diệt. Thời gian vạn năm, chúng ta chỉ kéo dài hơi tàn còn những người ở bên ngoài ngăn cản đại kiếp nạn đã trở lại thời võ đạo hưng thịnh phồn hoa.”

Nghe Thương Thiên Lương nói xong, Sở Hưu lại cảm thấy thật ra tổ tiên của bọn họ không được may mắn thôi.

Ngoài những người thật sự tuyệt vọng, liệu có ai chịu ngồi chờ chết?

Kết quả tạo hóa trêu ngươi, người thật sự ngồi chờ chết ngược lại được sống sót, còn người phấn đấu tìm cơ hội, đời sau lại phải nửa sống nửa chết, chờ chết ở dây.

“Đúng rồi, vậy rốt cuộc đại kiếp nạn thượng cổ là chuyện gì? Những người thời thượng cổ đã đi đâu?”

Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Không biết.”

“Không biết?”

“Đúng là không biết, đừng nghĩ thế lực của tổ tiên chúng ta mạnh đến đâu, trong thời thượng cổ, bọn họ còn chẳng phải thế lực nhất lưu hay đỉnh phong, chỉ có thể coi là thế lực nhị lưu tam lưu mà thôi.

Các đại tông sư bói toán đã sớm suy tính được đại kiếp nạn thượng cổ, hơn nữa về sau có động đất, trên trời là có thiên thạch rơi xuống, thiên hỏa và địa hỏa cùng bộc phát, đủ loại thiên tai giáng lâm, chẳng khác nào diệt thế, tình hình đã chứng minh các đại sư bói toán không nói sai.

Nhưng nguyên nhân thực sự, có lẽ ngoài những đại nhân vật đứng trên đỉnh cao của võ đạo ra, không ai biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Trong ghi chép của tổ tiên chúng ta, hình như những đại phái đứng đầu có một kế hoạch, có thể mang một số đệ tử đi, thậm chí còn không phải toàn bộ.

Cho dù là những đại phái đứng đầu còn không thể mang theo toàn bộ đệ tử, nói gì tới đám người chúng ta.”

Sở Hưu xoa đầu, có vẻ như đại kiếp nạn thượng cổ đúng là không đơn giản, ngược lại là y tưởng tượng mọi chuyện quá đơn giản.

Nếu ai cũng biết nguyên nhân của đại kiếp nạn thượng cổ, chắc chuyện này đã chẳng thành một câu đố, những người sống sót sau đại kiếp nạn thượng cổ cũng phải biết mới đúng.

Ngay lúc này Thương Ỷ đi lên, bưng một tảng đá làm thành khay trà, bên trong là hai chén nước đục ngầu, còn có mấy thứ màu trắng trặng

Sở Hưu nhíu mày, thứ này mà uống được à?

Thương Ỷ như nhìn ra suy nghĩ của Sở Hưu, cô nàng hừ nhẹ nói: “Trong Lục Đô, có nước là có sự sống, Thương Thành có thể cắm rễ ở đây là vì dưới mặt đất trăm trượng có một hang động, mỗi ngày có thể lấy được ít nước ở đó, còn mấy miếng bánh này là dùng Phù Mông Thụ làm ra.”

Sở Hưu cầm một cái lên nhét vào miệng rồi hơi cau mày.

Vị như nhai sáp nến, khiến y cảm giác như đang nhai vôi.

Thương Ỷ lạnh nhạt nói: “Đúng là khó ăn, nhưng ăn nó thì có thể sống được.”

Sở Hưu gõ bàn đá nói: “Tình trạng nơi đây tồi tệ đến mức này rồi à? Vì một thứ như vậy là đôi bên đều liều mạng, sẵn sàng chết vì nó, chắc người chết vì nó còn nhiều hơn số người nó cứu sống được?”

Thương Ỷ cúi đầu không nói gì, Thương Thiên Lương ngừng một chút rồi nói: “Nhưng nếu không liều mạng thì tất cả mọi người sẽ chết đói, ngươi từ thế giới bên ngoài đến, chắc ngươi khó lòng tưởng tượng võ giả đạt tới cảnh giới Chân Đan bị chết đói trông như thé nào?

Đây cũng là quy củ của Lục Đô, vì những thứ có thể kéo dài tính mạng, họ sẵn sàng đánh cược chính tính mạng bản thân để cướp đoạt!

Thậm chí khi đồ ăn thiếu thốn nhất, hai thế lực lân cận không có bất cứ xung đột nào, không có bất cứ lợi ích nào cũng sẽ chém giết.

Vì sau trận chém giết, những người sống sót đều là cường giả, cũng có rất nhiều người chết đi, áp lực về đồ ăn và tài nguyên sẽ giảm bớt, những người còn lại cũng có thể sống sót.”

Nghe câu này, Sở Hưu bỗng có cảm giác không rét mà run, ngay cả Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu cũng vậy.

Trên tay Sở Hưu và Lục Giang Hà đều có không ít máu tươi và tính mạng.

Nhưng mỗi người mà họ giết đều có nguyên nhân, vì danh vì lợi, vì thù hận, không ai không có.

Nhưng ở nơi này không có thù hận, chỉ vì sống sót là phải đi giết chóc, nơi này đúng là địa ngục trần gian.
Chương 1140 Tin tức về Độc Cô Duy Ngã 1

Trong Lục Đô tàn khốc vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu. Sở Hưu trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Khi các ngươi thiếu thốn tài nguyên tới tận cùng, đã từng ăn thịt người chưa?”

Thương Thiên Lương và Thương Ỷ đều im lặng không nói gì, cuối cùng Thương Thiên Lương trầm giọng nói: “Có lão phu quản lý Thương Thành, cho dù phải ra ngoài liều mạng tranh cướp tài nguyên với người khác cũng có có chuyện ăn thịt người.

Tổ tiên của lão phu là thế gia bảo vệ Thông Thiên Phong cho Lăng Tiêu Tông, lưu truyền cả ngàn vạn năm, cho dù cuối cùng Lăng Tiêu Tông không mang theo tổ tiên cùng đi nhưng tổ tiên của Thương gia ta cũng không thẹn với lương tâm, đây là đạo nghĩa.

Tương tự, chuyện coi người như thức ăn là hành động của dã thú, đây là giới hạn cuối cùng của con người! Cho dù toàn bộ Thương Thành chết đói, lão phu cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ra!”

Nhưng sau khi nói xong câu này, giọng nói của Thương Thiên Lương lại đột nhiên hạ xuống nói: “Tuy Thương Thành không có chuyện như vậy, nhưng những nơi khác lại có.

Có lẽ đây là thiên phạt, cho dù bọn họ có ăn thịt người cũng không thể chống cự được, toàn bộ căn cứ đều bị chôn vùi trong cơn bão đen!”

“Đúng rồi, vừa nãy các ngươi có nhắc tới bão đen, rốt cuộc nó là gì? Ta cảm thấy hình như ngươi rất sợ nó?”

Thương Thiên Lương thở dài nói: “ Bão đen là một loại bão cát trong hoang mạc, nhưng là loại mạnh nhất, có thể phá vỡ tất cả, đó là tai nạn gần như diệt thế.

Thời điểm bão đen xuất hiện không cố định hưng cứ cách vài năm, kiểu gì nó cũng tới một lần, thời gian dài thì tính bằng tháng, ngắn thì hơn mười ngày, phải xem vận mệnh ra sao.

Mỗi khi bão đen bùng lên, cho dù là ta cũng không thể ở bên ngoài quá lâu, chỉ có thể tránh trong hang động đã được đào từ trước.

Nhưng nếu không tích lũy vật tư nhất đinh, thời gian bão đen lại quá dài, rất có thể sẽ chết đói ở bên trong.”

Thương Ỷ ở bên cạnh đột nhiên nói với Sở Hưu: “Trước đó ta lừa ngươi, nhưng ta không cảm tháy mình làm sai, một kẻ ngoại lai mang theo đan dược trên người đủ giúp Thương Thành chúng ta vượt qua cơn bão đen lần này.

Phụ thân ta chết trong bão đen lần trước để cứu người, nhưng kết quả là người không thể cứu được một ai, ngược lại còn khiến bản thân bị liên lụy.”

Sở Hưu xua tay áo nói: “Ta vốn rất rộng lượng, còn chưa tới mức để tâm tới chuyện nhỏ này.

Chỗ ta còn rất nhiều đan được, chỉ cần các ngươi cho ta đáp án hài lòng, các ngươi lại giúp ta thêm chút việc là chỗ đan dược này sẽ thuộc về các ngươi.

Theo lời các ngươi thì Lục Đô không phải thế giới hoàn chỉnh là chỉ là một không gian, chắc diện tích cũng không lớn, các ngươi có biết về kẻ ngoại lai khác không?”

Thương Thiên Lương nói: “Cũng gần như vậy, thậm chí cho dù chúng ta không biết, nếu các thế lực khác gặp phải kẻ ngoại lai cũng có tin tức đưa tới.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Vậy các ngươi có biết khoảng năm trăm trước có hai kẻ ngoại lai thực lực cực mạnh đến đây không? Mạnh tới mức bọn họ có thể dùng lực lượng của bản thân phá vỡ hư không?”

Sắc mặt Thương Thiên Lương hơi đổi, hắn gật đầu nói: “Biết, đương nhiên là biết rồi, toàn bộ các thế lực trong Lục Đô, không ai không biết.

Năm trăm năm trước Lục Đô gặp phải cơn bão đen mạnh nhất từng thấy, lúc đó hầu hết mọi người đều chuẩn bị chờ chết.

Nhưng ngay lúc này có hai cường giả từ trên trời giáng xuống, bắt đầu giao thủ kịch liệt, còn nơi bọn họ chiến đấu chính là trung tâm của cơn bão đen đó.

Kết quả không ngờ hai người đánh nhau tới mức phá tan bão đen, cho nên nói chính xác hơn, lúc đó bọn họ đã cứu được tính mạng của không ít người.”

Nghe tin này, hai mắt Sở Hưu sáng rực lên: “Vậy ngươi có biết cuối cùng bọn họ ra sao không?”

“Không biết.”

Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Hai vị cường giả kia gây ra thanh thế quá mạnh, không chỉ phá tan cơn bão đen, thậm chí khu vực bọn họ giao thủ cũng sinh ra hiện tượng không gian vỡ vụn, cực kỳ nguy hiểm.”

“Thời gian dài như vậy mà không có ai tới xem à?”

Thương Thiên Lương nói: ”Trong cái nơi quỷ quái này có gì quan trọng hơn sống sót, những người như chúng ta chỉ sống sót thôi cũng phải dốc hết sức lực, làm gì có lòng hiếu kỳ tới thăm dò nơi nguy hiểm như vậy.

Huống hồ cho dù có nhận được thần công bí pháp cũng có ích lợi gì? Không thể ra khỏi nơi này thì cho dù tu vi của ngươi có thông thiên cũng vô dụng.

Dựa theo điển tịch của gia tộc, cảnh giới của ta bây giờ đã không kém hơn tổ tiên, nhưng ở nơi này vẫn là ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai.”

Sở Hưu trực tiếp vung tay đổ một nửa chõ Hồi Huyết Đan ra ngoài nói: “Đây là tiền đặt cọc, dẫn ta tới chỗ đó rồi tiện tay giết vài người giúp ta, sau khi xong chuyện ta sẽ đưa ngươi thêm.”

Thương Thiên Lương không nói hai lời, thốt lên: “Thành giao!”

Đúng là nơi đó rất nguy hiểm nhưng nếu có thể nhận được nhiều đan dược như vậy, đủ bảo đảm cho Thương Thành không lo cả trăm năm, vụ mua bán này rất có lời.

Về phần Sở Hưu muốn giết ai thì không liên quan gì tới hắn, ở Lục Đô này, giết người có gì lạ?

Sau khi nhận được tình báo, Sở Hưu lập tức bảo Thương Thiên Lương dẫn đường, tới nơi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ từng đại chiến.

Sở Hưu không phải kẻ ngốc, người khác cũng vậy.

Y có thể tìm hiểu tin tức từ cư dân bản địa thì người khác cũng có thể.

Cho nên chuyện trước mắt không thể chậm trễ, nếu để người khác chiếm trước tiên cơ thì không ổn rồi.

Còn người mà Sở Hưu muốn giết, đương nhiên là Trường Vân Tử.

Đơn đả độc đấu thì muốn giết Trường Vân Tử cũng rất khó.

Lần trước Sở Hưu có thể giết chết Bộ Thiên Nam, một là có Đoan Mộc Thiên Sơn ở bên cạnh quấy rối, một phần nữa là nhờ hoàn cảnh.

Trận pháp phong tỏa Thanh Long Hội, cộng thêm Bộ Thiên Nam cố chấp tới cực hạn, tử chiến tới cùng, vốn không nghĩ tới chuyện chạy trốn.

Còn bây giờ nếu Sở Hưu muốn giết Trường Vân Tử, cho dù ý có thực lực này nhưng Trường Vân Tử cũng có thể bỏ trốn, không cần tử thủ ở đó.

Nhưng nếu có Thương Thiên Lương xuất thủ, chuyện này sẽ chắc chắn hơn nhiều, nếu gặp được Trường Vân Tử lạc đàn thì càng tốt, Sở Hưu không cần bại lộ thân phận cũng có thể thần không hay quỷ không biết xử lý hắn.

Nơi này là không gian độc lập, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, chết mất một người cũng rất bình thường.

Thương Thành là địa điểm khá lớn ở Lục Đô, Thương Thiên Lương dẫn Sở Hưu đi không mang theo quá nhiều người, những người khác ở lại bảo vệ Thương Thành, hắn chỉ mang theo cháu gái Thương Ỷ.

Thực lực của Thương Ỷ không mạnh, dựa theo hệ thống sức mạnh ở thế giới bên ngoài, cô nàng đã là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng ở đây thực lực của Thương Ỷ chi tương đương với cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh ở thế giới bên ngoài.

Cô nàng cũng muốn đi theo, Sở Hưu thấy khó hiểu nhưng Thương Thiên Lương giải thích là ngày trước phụ thân Thương Ỷ thường xuyên mang nàng xông xáo bên ngoài, tăng vốn hiểu biết, rèn luyện năng lực sinh tồn của nàng.

Trong đó có một lần bọn họ tình cờ chạy tới nơi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao thủ, cuối cùng cũng đi ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK