Sở Hưu tu luyện Ma đạo, đương nhiên y biết tình huống tẩu hỏa nhập ma là ra sao.
Có trời mới biết rốt cuộc Nhiếp Nhân Long coi trọng Nhiếp Đông Lưu tới mức nào, không ngờ mình giết Nhiếp Đông Lưu lại kích thích khiến Nhiếp Nhân Long tẩu hỏa nhập ma?
Nhớ ngày trước trên Phù Ngọc Sơn, muốn giết chết Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Trấn cũng chỉ nổi giận mà thôi, phản ứng còn xa mới kịch liệt như Nhiếp Nhân Long.
Hay nên nói, tuy cùng là con trai nhưng cách đối xử mỗi người mỗi khác.
Lúc này Nhiếp Nhân Long nhìn Sở Hưu, mặc dù không nói tới một chữ giết, nhưng sát ý quanh người hắn đã ngưng tụ tới cực hạn, thậm chí ảnh hưởng cả tới khí tượng xung quanh.
Thời tiết vốn còn sáng sủa lúc này đã trở nên u ám, bầu không khí áp lực tới cực hạn.
Sở Hưu nhíu mày, y nói với Bạch Hàn Thiên: “Bạch thành chủ, hai ta liên thủ giết chết Nhiếp Nhân Long, sau đó không chỉ Bắc Địa của ngươi bớt đi nguy hiểm, ngươi còn có thể để Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành khuếch trương sang Liêu Đông!”
Bạch Hàn Thiên suy nghĩ, đột nhiên cười hai tiếng rồi lập tức lớn tiếng hô: “Đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nghe lệnh, lập tức rút lui!”
Ánh mắt Sở Hưu co rụt lại, cục diện này y hoàn toàn bất ngờ. Tên Bạch Hàn Thiên nhìn như thô kệch không có tâm cơ gì không ngờ lại chơi y một vố như vậy!
Thật ra suy nghĩ của Bạch Hàn Thiên rất đơn giản, mục đích của hắn đã đạt thành, hắn không muốn liều chết với Nhiếp Nhân Long.
Sau chiến dịch lần này Tụ Nghĩa Trang đã bị đánh cho tàn phế, đặc biệt là không có người thừa kế Nhiếp Đông Lưu, rất dễ dẫn tới lòng người trong nội bộ Tụ Nghĩa Trang bất ổn.
Cho nên Tụ Nghĩa Trang đã phế, thậm chí đời này không còn tư cách khiêu chiến với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Đã vậy hắn còn phí công đi giết Nhiếp Nhân Long làm gì?
Huống hồ đối với Bạch Hàn Thiên mà nói Kỳ Liên Trại cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Sau khi giải quyết xong Tụ Nghĩa Trang, nếu đám Kỳ Liên Trại bị đánh tàn phế cũng được, tốt nhất là hai bên lưỡng bại câu thương, như vậy càng tốt.
Cho nên lúc này Nhiếp Nhân Long tâm ma nhập thể đã tới biên giới cuồng bạo, Bạch Hàn Thiên chỉ ước gì hắn đánh với tên Ma đạo này và Kỳ Liên Trại tới mức lưỡng bại câu thương, việc gì phải nhúng tay vào.
Hơn nữa quan trọng nhất là Bạch Hàn Thiên sợ sau khi giết Nhiếp Nhân Long
sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Mặc dù Bạch Hàn Thiên tự biết Nhiếp Nhân Long căn bản chỉ là một tên ngụy quân tử, nhưng phần lớn mọi người trên giang hồ đều không biết. Bọn họ vẫn tưởng rằng Nhiếp Nhân Long là Nhiếp trang chủ hiệp nghĩa vô song kia.
Cho nên nếu Bạch Hàn Thiên giết Nhiếp Nhân Long, có lẽ không ít người trên giang hồ sẽ chửi mắng hắn. Mặc dù có chửi nữa cũng chẳng khiến Bạch Hàn Thiên mát đi khối thịt nào, nhưng tóm lại cảm giác cũng chẳng hề tốt.
Mà lúc này giữa sân, không có võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xuất thủ, đám người Kỳ Liên Trại lập tức lâm vào khổ chiến.
Hàn Bá Tiên thấy đệ tử bị giết cũng vô cùng tức giận, áp đảo hoàn toàn Bành Hổ.
Mặc dù Hàn Bá Tiên không phẫn nộ tới mức trực tiếp tẩu hỏa nhập ma như Nhiếp Nhân Long, có điều đệ tử mình vừa thu nhận bị giết ngay trước mắt, có thể nghĩ tâm trạng hiện tại của Hàn Bá Tiên ra sao.
Cảm giác được sát ý ngập trời trong mắt Nhiếp Nhân Long, Sở Hưu thầm hô không tốt, ma khí quanh người bộc phát, mau chóng lui lại phía sau.
Trong lòng Sở Hưu hiểu rất rõ thực lực bản thân rốt cuộc ra sao.
Khi đối mặt với một số tông sư võ đạo loại yếu như Kiều Liên Đông, Sở Hưu còn có lòng tinh giao đấu liều mạng. Nhưng giờ đối mặt với một tông sư võ đạo có tên trên Phong Vân Bảng như Nhiếp Nhân Long, đấu cứng căn bản là tự tìm cái chết, đặc biệt là lúc này Nhiếp Nhân Long còn vô cùng phẫn nộ.
Thấy Sở Hưu bỏ trốn, thân hình Nhiếp Nhân Long lập tức hành động, như rồng lượn qua mây, thân hình nhảy vọt một cái đã xuất hiện sau lưng Sở Hưu, tay nắm càn khôn, khuấy động phong vân!
Chỉ trong chốc lát thiên địa nguyên khí quanh người Sở Hưu đều bị thu hút, lực lượng thiên địa hóa thành vòng xoáy không ngừng lôi kéo Sở Hưu về phía Nhiếp Nhân Long.
Nhiếp Nhân Long phía sau hai mắt đỏ thẫm, một chưởng đánh ra, ma khí đen kịt dung nhập trong thế chưởng cương khí khổng lồ, như ngọn núi lớn chừng trăm trượng đập thẳng xuống đầu Sở Hưu!
Tránh cũng chẳng tránh được, ma khí phật quang bùng lên quanh người Sở Hưu, Ma La Kim Cương Tướng xuất hiện, trực tiếp chống đỡ lại thế chưởng của Nhiếp Nhân Long.
Có điều kết quả hệt như vừa rồi Sở Hưu áp đảo Nhiếp Đông Lưu, Nhiếp Nhân Long cũng đang áp đảo hắn!
Một chưởng kia đánh xuống, Ma La Kim Cương Tướng trực tiếp vỡ vụn, Sở Hưu bị đánh lui lại phía sau vài bước, cố nén lắm mới không phun ra máu tươi.
Sau khi nhập ma thực lực của Nhiếp Nhân Long quả thật gia tăng gấp đôi!
Một đòn không trúng, Nhiếp Nhân Long tay nắm tinh thần, vô số cương khí lôi kéo lực lượng thiên địa như mưa sao băng ầm ầm trút xuống, uy thế cường đại vô song.
Trong mắt Sở Hưu nhật nguyệt tinh thần luân chuyển, Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y sử dụng chút tinh thần lực cuối cùng phát động. Ngay khi Nhiếp Nhân Long tay nắm tinh thần đánh xuống hắn lập tức thay đổi phương hướng bắt đầu né tránh nhưng chỉ có thể bị đánh cho chạy trốn khắp nơi. Chỉ trong chốc lát mặt đất đã thành bừa bộn hỗn độn.
Nhìn Bạch Hàn Thiên còn đứng bên cạnh xem trò, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Bạch Hàn Thiên, ngươi từ bỏ một cơ hội diệt trừ đại địch, tương lai ngươi sẽ phải hối hận.
Hơn nữa con người ta ghét nhất những kẻ không giữ chữ tín. Bạch Hàn Thiên, chuyện hôm nay sớm muộn gì cũng phải đòi lại công bằng trong chuyện lần này!”
Bạch Hàn Thiên không hề để ý tới lời uy hiếp của Sở Hưu, lời này nếu là Vô Tướng Ma Tông hay tông sư võ đạo của m Ma Tông nói thì cũng thôi, Lâm Diệp hắn có là cái gì?
Cho dù tương lai Lâm Diệp có trình độ của Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh đi nữa, nhưng Thiên Sư Phủ chắc chắn sẽ không vì Trương Thừa Trinh mà diệt đi một phái. Lời uy hiếp của Sở Hưu tới tai Bạch Hàn Thiên chỉ là tiếng chửi rủa trong cơn phẫn nộ mà thôi.
Mà trên thực tế trong lòng Sở Hưu đã bắt đầu chửi bậy.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng cần tinh thần lực mới có thể thi triển, nhưng vừa rồi Sở Hưu dốc toàn lực thi triển Trấn Hồn U Minh Khúc, tinh thần lực bản thân đã khô héo, cho nên giờ y chỉ thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật vài lần đã thấy đầu đau muốn nứt, không cách nào kiên trì tiếp.
Lần này Bạch Hàn Thiên lừa gạt Sở Hưu không nhẹ, chuyện lần này nếu theo tính cách Sở Hưu, y chắc chắn sẽ ghi nhớ, nhớ tới khi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bị diệt môn mới thôi!
Thật ra không phải Sở Hưu chủ quan mà là y thật sự không ngờ suy nghĩ của Bạch Hàn Thiên lại nông cạn tới vậy, gặp cục diện hủy diệt được Tụ Nghĩa Trang như hiện tại mà Bạch Hàn Thiên lại từ bỏ.
Sở Hưu hô lớn với Bành Hổ: “Bàng trại chủ! Rút lui!”
Bành Hổ muốn dẫn người Kỳ Liên Trại bỏ trốn, nhưng lúc này Hàn Bá Tiên lại lạnh lùng nói: “Muốn đi ư? Giết đệ tử của ta mà còn định bỏ trốn chắc? Lưu lại vài thứ đi!”
Chương 617 Nhiếp Nhân Long điên cuồng 2
Quanh người Hàn Bá Tiên lóe lên ánh kim chói mắt, quyền chưởng chỉ ấn, các loại võ thuật hạ bút thành văn, mỗi thứ đều cương mãnh vô song, phát huy uy thế chiến đấu sát phạt tới mức cực hạn.
Lúc này quanh người Nhiếp Nhân Long đã bị ma khí màu đen bao phủ, mặc dù đã tẩu hỏa nhập ma có điều tạm thời Nhiếp Nhân Long còn chưa bị phản phệ, lực lượng bản thân ngược lại còn mạnh hơn lúc đỉnh phong trước kia.
Một chưởng đánh ra quả thật như Thái Sơn áp đỉnh, khí thế mạnh mẽ phong tỏa tất cả đường né của Sở Hưu, ép Sở Hưu chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Có điều trong tình huống tinh thần lực tiêu hao hết, với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, cho dù y chịu bại lộ thân phận vốn có của bản thân, dốc hết thủ đoạn ra cũng không cách nào ngăn cản Nhiếp Nhân Long.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cương khí quanh người Sở Hưu vỡ vụn, bị Nhiếp Nhân Long đánh bay ra ngoài, một tia máu tươi theo mặt nạ chảy ra.
Cảm giác được lực lượng cường đại xung quanh, sương máu bùng lên quanh người Sở Hưu, âm thầm kết thành Nội Phược Ấn, tốc độ chạy nhanh chóng tăng lên tới cực hạn, nhìn bộ dáng tương tự bí pháp Huyết Độn của Ma đạo.
Nếu người bình thường gặp tình huống này chắc chắn sẽ không chọn đuổi theo. Khi tốc độ bộc phát tới cực hạn, người sau có muốn đuổi cũng phải lựa chọn bí pháp mới có thể đuổi kịp, thành ra đôi bên tiêu hao, không có lời.
Nhưng lúc này lý trí của Nhiếp Nhân Long đã không còn bao nhiêu, trong lòng hắn chỉ còn lại một chấp niệm, đó là giết chết Sở Hưu!
Cho nên lúc này Nhiếp Nhân Long căn bản không nghĩ tới gì khác, quanh người thiêu đốt khí huyết bừng bừng, cương khí cùng ma khí lượn lờ phía sau, tốc độ bộc phát tới cực hạn, đuổi sát theo Sở Hưu không thôi!
Nhiếp Nhân Long không biết bí pháp loại tốc độ nhưng bản thân hắn dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, khi thiêu đốt khí huyết lực lượng nhận được còn cao hơn Sở Hưu nhiều, cho nên tốc độ không ngờ lại chẳng kém hơn Sở Hưu đã thiêu đốt khí huyết cộng với Nội Phược Ấn bao nhiêu. Cơ hồ chỉ loáng qua, hai người đã không thấy bóng dáng đâu.
Bạch Hàn Thiên đứng sau lưng lẩm bẩm: “Thằng điên! Không ngờ Nhiếp Nhân Long còn có một mặt điên cuồng đến vậy!”
Sau lưng Bạch Hàn Thiên, Bạch Vô Kỵ rất muốn hỏi phụ thân mình, nếu muốn bị giết chết liệu hắn có như Nhiếp Nhân Long, điên cuồng liều hết thảy chỉ để báo thù cho mình không?
Có điều nghĩ lại, Bạch Vô Kỵ vẫn không hỏi câu này.
Nhiếp Nhân Long chỉ có một đứa con trai là Nhiếp Đông Lưu, hắn bỏ quá nhiều tâm huyết lên người Nhiếp Đông Lưu cho nên mới điên cuồng như vậy.
Nhưng Bạch Hàn Thiên không chỉ có một đứa con trai, nếu Bạch Vô Kỵ chết, cùng lắm thì thay đứa khác bồi dưỡng lại.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành truyền thừa hơn ngàn năm, căn cơ nội tình thâm hậu. Chỉ cần người thừa kế không phải hạng ngu ngốc, cho dù có hơi bình thường, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nếu câu hỏi này thốt lên, hai bên đều xấu hổ, cho nên Bạch Vô Kỵ rất lý trí không nói gì.
Còn lúc này bên phía Bành Hổ, hắn và Hàn Bá Tiên đã đánh tới mức nảy lửa.
Hàn Bá Tiên dám liều mạng, chẳng lẽ hắn lại không dám?
Cho nên bên phía Bành Hổ trực tiếp dốc sức liều mạng, hai bên kịch chiến vài chục chiêu, không ngờ cục diện lại là lưỡng bại câu thương.
Hàn Bá Tiên mặc dù phẫn nộ vì đệ tử bị giết, nhưng dẫu sao hắn cũng không phải Nhiếp Nhân Long, không đến mức liều mình vì Nhiếp Đông Lưu. Cho nên sau khi bị thương Hàn Bá Tiên không tiếp tục xuất thủ, đành nhìn Bành Hổ dẫn người rời khỏi.
Những võ giả Tụ Nghĩa Trang khác vẻ mặt mê mang.
Thiếu trang chủ chết rồi, trang chủ tẩu hỏa nhập ma không thấy đâu, vậy đám người mình nên đi đâu đây?
Tại đây chỉ có Bạch Hàn Thiên mỉm cười. Trận chiến này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của hắn mới là bên thắng cuối cùng.
Tụ Nghĩa Trang cùng đám giặc cướp Kỳ Liên Trại liều mạng thành ra lưỡng bại câu thương, lần này xung quanh Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xem như hoàn toàn yên bình.
Cảm giác bị người ta truy sát không hề dễ chịu gì.
Cảm giác bị tông sư võ đạo truy sát càng không dễ chịu.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cảm giác bị hai vị truy sát, cảm giác càng không dễ chịu.
Giờ cảm giác của Sở Hưu chính là như vậy.
Có điều so với lúc bị Kiều Liên Đông truy sát ngày trước, Sở Hưu còn nắm chắc quay đầu giết ngược trở lại, còn giờ đối mặt với Nhiếp Nhân Long, Sở Hưu thậm chí không có sức hoàn thủ.
Cho nên khi đối mặt với sự truy sát của Nhiếp Nhân Long, lựa chọn của Sở Hưu chỉ có một, đó là câu kéo, kéo dài tới lúc Nhiếp Đông Lưu hao tổn không nổi nữa thì thôi.
Chỉ có điều giờ Nhiếp Nhân Long đã hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma, tâm cảnh đã bị chấp niệm lấp đầy, cho dù Sở Hưu có kéo cũng vô dụng, e là không giết chết Sở Hưu, Nhiếp Nhân Long chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Lực lượng khí huyết nhanh chóng thiêu đốt, lúc này đã hao tổn tới nguyên khí của Sở Hưu.
Có điều Nhiếp Nhân Long vẫn đuổi theo sát phía sau không chịu từ bỏ, nhưng sắc mặt hắn đã tái nhợt tới cực hạn.
Nhiếp Nhân Long là tông sư võ đạo, còn Sở Hưu lại có cơ thể cường đại, cho nên tính như vậy Nhiếp Nhân Long có tiếp tục truy đuổi cũng chẳng chiếm lợi chút nào, cuối cùng chỉ có thể là lưỡng bại câu thương.
Nhưng Nhiếp Nhân Long chỉ còn lại chấp nhiệm lại không nghĩ tới chuyện này, thứ hắn nghĩ tới chỉ có giết chết Sở Hưu.
Sở Hưu nhíu chặt lông mày, Nhiếp Nhân Long muốn đồng quy vu tận với y, nhưng Sở Hưu lại không muốn chết chung với Nhiếp Nhân Long.
Sau khi chạy trốn nửa khắc đồng hồ, thân hình Sở Hưu đột nhiên ngưng bặt lại, lực lượng khí huyết quanh người đột nhiên bộc phát tới cực hạn, có điều không phải tiếp tục gia tốc mà dùng lực lượng khí huyết kích thích tinh thần lực bản thân, khiến chút tinh thần lực khó khăn lắm mới khôi phục được của Sở Hưu lại tiếp tục cạn khô!
Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp lại được thi triển, vô thanh vô tức, nhưng hai mắt Sở Hưu lại hóa thành đầm lầy, lôi kéo tinh thần lực của Nhiếp Nhân Long vào trong đó.
Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp tên như ý nghĩa, khi tu luyện tới đại thành nó có thể dùng tinh thần lực dẫn dắt tâm ma của đối phương, vô cùng quỷ dị, giết người vô hình vô tức.
Trong tình huống bình thường, vận dụng Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp là để chế tạo ảo giác, dẫn dắt tâm ma của đối phương, nhưng lần này Sở Hưu vận dụng Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp không phải là công ích mà là giúp Nhiếp Nhân Long giải trừ trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
Trong ảo giác, ký ức cả đời của Nhiếp Nhân Long đều bị dẫn dắt, có tuổi thơ khao khát thành hiệp khách giang hồ, có thấp thỏm khi vừa đặt chân vào giang hồ, có phóng khoáng khi tụ nghĩa kết bái cùng hảo hữu đồng đạo, có phẫn nộ và không cam lòng khi bị người ta sỉ nhục. Tới sau này tâm cảnh hắn hoàn toàn thay đổi, vì lợi ích không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc tính toán huynh đệ kết bái cùng mình năm xưa, cuối cùng lập nên uy danh hiện tại của Tụ Nghĩa Trang, nhưng trong lòng hắn đã như sắt đá.
Đây mới thật sự là Nhiếp Nhân Long, là mô tả về cuộc đời hắn.
Nhân tính bản thiện hay nhân tính bản ác, điểm này không ai nói rõ được.
Chương 618 Cứu người cứu mình
Có điều tới nay không ai vừa ra đời đã là người tốt, cũng không có ai vừa ra đời đã là kẻ xấu.
Nhiếp Nhân Long cũng vậy, hắn từng là người tốt, cũng đã làm người xấu. Cho dù tới hiện tại trên giang hồ có người mắng hắn, nhưng số người cảm kích ân tình của hắn lại càng nhiều.
Đắm chìm trong ký ức vô biên kia, ma khí quanh người Nhiếp Nhân Long dần đần tiêu tán, nhưng lúc này hắn lại lui lại vài bước, phun ra một ngụm máu lớn, thậm chí cơ thể cũng hiện lên vết rách, nhiều chỗ thậm chí thấy rõ tận xương.
Sau khi tẩu hỏa nhập ma, Nhiếp Nhân Long có được lực lượng như vậy hoàn toàn là nhờ ma khí cùng chấp niệm chống đỡ, cho dù cuối cùng hắn giết được Sở Hưu, bản thân cũng không thể sống nổi.
Giờ Sở Hưu giúp hắn giải trừ trạng thái tẩu hỏa nhập ma, không còn ma khí cùng chấp niệm chống đỡ, mặc dù Nhiếp Nhân Long không chết nhưng tai họa ngầm khi tẩu hỏa nhập ma vừa rồi lại lập tức bộc phát, khiến hắn hoàn toàn không còn sức chiến đấu, không thể tiếp tục truy sát Sở Hưu.
Có đối khi cứu người cũng là cứu mình, Sở Hưu cứu Nhiếp Nhân Long chính là để bản thân sống sót.
Còn lúc này Sở Hưu tiêu hao toàn bộ tinh thần lực, sắc mặt đã trắng bệch như người chết, trong đầu suy nghĩ hỗn độn. Giờ hắn chỉ còn một suy nghĩ cuối cùng, đó là trốn về Quan Trung Hình Đường!
Chút lực lượng cuối cùng chống đỡ cơ thể tản mát, trong mắt Nhiếp Nhân Long phía sau mặc dù không còn ma khí nhưng sát ý vẫn ngập trời. Có điều giờ hắn chỉ có lòng mà không đủ sức.
Nhắm mắt lại, Nhiếp Nhân Long thở dài một hơi.
Con của hắn đã chết, Tụ Nghĩa Trang cũng tổn thất nặng nề, bản thân lại trọng thương, thậm chí không có một năm nửa năm căn bản không thể hồi phục.
Nhưng Tụ Nghĩa Trang hủy trong tay một người như vậy cũng không sai.
Một người trong thời khắc nguy cấp sinh tử lại có thể nghĩ tới cách cứu đối thủ để cứu bản thân, tâm cảnh này quả thật tỉnh táo tới đáng sợ.
Đúng lúc này phía sau vang lên một loạt âm thanh, một số võ giả Tụ Nghĩa Trang cùng những người của thế lực liên minh Tụ Nghĩa Trang cũng dẫn người chạy tới.
Trước đó bọn họ không biết nên làm gì, có điều sau khi tỉnh táo lại họ chỉ có thể đi dọc theo lộ tuyến Nhiếp Nhân Long truy kích Sở Hưu, không ngờ lại thật sự tìm được Nhiếp Nhân Long.
Có điều sau khi chứng kiến thương thế của Nhiếp Nhân Long, đám người lập tức giật mình kêu la.
“Trang chủ, ngươi không sao chứ?”
Nhiếp Nhân Long khoát tay, giọng điệu không mang theo chút tình cảm nào nói: “Ta không sao. Lần này ta thua rồi, liên minh Tụ Nghĩa Trang cũng thua. Về Yến Đông thôi.”
Tại đây bất luận là người Tụ Nghĩa Trang hay những người khác trong liên minh, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi.
Khó khăn lắm mới đặt chân được trên địa bàn Liêu Đông Quận, thế nhưng chưa được vài ngày đã phải nhổ ra. Quan trọng nhất là lần này bọn họ tổn thất nặng nề, giờ rút lui cũng là mất cả chì lẫn chài.
Có điều đúng lúc này Nhiếp Nhân Long lại đột nhiên nói: “Phái người tới Phong Mãn Lâu, để bọn họ tuyên bố một tin tức giúp ta. Thông báo cho toàn bộ giang hồ truy sát Lâm Diệp của nhánh Ẩn Ma. Ai có thể giết Lâm Diệp này ta sẽ tôn hắn làm chủ, chắp tay nhường chức trang chủ Tụ Nghĩa Trang cho hắn!”
Lời này vừa nói ra, mọi người giật mình la ố, Nhiếp Nhân Long điên rồi ư?
Mặc dù lần này Tụ Nghĩa Trang đã bị trọng thương có điều Nhiếp Nhân Long còn chưa chết, Tụ Nghĩa Trang vẫn còn không ít võ giả, cùng lắm là tổn thương nguyên khí chút thôi, vài năm là khôi phục.
Thế nhưng giờ Nhiếp Nhân Long vì muốn giết một người mà nhường cả chức trang chủ Tụ Nghĩa Trang, không phải điên thì là gì?
Nhiếp Nhân Long mặt không biểu cảm nói: “Có phải các ngươi nghĩ ta điên rồi không? Giờ ta nói cho các ngươi biết, ta không điên.
Đông Lưu đã chết, tương lai ta có thể giao Tụ Nghĩa Trang cho ai? Ai giúp ta báo được mối thù giết con, người đó sẽ là trang chủ mới của Tụ Nghĩa Trang!”
Mọi người ở đây im lặng không nói gì, lúc này mới tin tưởng lời Nhiếp Nhân Long đã nói là thật..
Mặc dù lúc trước Nhiếp Nhân Long không nói rõ nhưng ai cũng biết Tụ Nghĩa Trang là truyền đời, chức vị trang chủ chỉ có thể là họ Nhiếp. Cái gọi là bồi dưỡng nhân tài gì đó thật ra đều là bồi dưỡng thủ hạ tâm phúc cho Nhiếp Đông Lưu.
Thế nhưng giờ Nhiếp Đông Lưu đã chết, trong lòng Nhiếp Nhân Long đã nguội lạnh như tro tàn. Dùng một vị trí trang chủ đổi lại đại thù giết con được báo, với Nhiếp Nhân Long như vậy đã là rất đáng giá!
Ba ngày sau chuyện ở Liêu Đông Quận đã lan khắp giang hồ.
Năng lực của Phong Mãn Lâu rất lớn, nếu có tin tức vô cùng khẩn cấp Phong Mãn Lâu sẽ trực tiếp dùng trận pháp truyền tống, trong vòng ba ngày là lan truyền khắp giang hồ.
Lúc này Nhiếp Nhân Long đã vô cùng căm hận Sở Hưu, bỏ ra khoản tiền rất lớn để Phong Mãn Lâu truyền tin. Phong Mãn Lâu đương nhiên vui vẻ làm theo.
Nguyên bản hành động của Tụ Nghĩa Trang không gây nên sóng gió gì ở Bắc Yên. Dù sao tông môn tới cấp bậc như Tụ Nghĩa Trang, chinh chiến công phạt gì cũng rất bình thường. Chỉ có điều trước nay Tụ Nghĩa Trang đều chú trọng thanh danh, cho nên không hành động quá quyết liệt mà thôi.
Giờ Tụ Nghĩa Trang có hành động gì cũng chẳng sao, chỉ cần đối tượng không phải là mình, ai lại để ý?
Cho nên bất luận triều đình Bắc Yên hay Yến Nam Thần Vũ Môn, Yến Tây Hoàng Phủ thị nghe được tin đều không có phản ứng gì.
Nhưng không ai ngờ Tụ Nghĩa Trang lại rơi xuống cục diện thê thảm như hiện tại.
Liên minh Tụ Nghĩa Trang vốn thanh thế không tệ giờ hoàn toàn sụp đổ, Tụ Nghĩa Trang thương tổn nặng nề, thậm chí bản thân Nhiếp Nhân Long cũng bị trọng thương.
Còn Nhiếp Đông Lưu thân là tuấn kiệt trẻ tuổi nổi danh trên giang hồ không ngờ lại chết dưới tay người trong Ma đạo, chuyện này cũng khiến không ít người thổn thức không thôi.
Tông môn quật khởi từ dân dã như Tụ Nghĩa Trang sợ nhất là người thừa kế xảy ra vấn đề, bởi vì căn cơ nội tình của họ quá kém, có thể quật khởi vì một người, cũng có thể vì một người mà hủy diệt.
Thực lực cùng thủ đoạn của Nhiếp Đông Lưu trong giới trẻ cũng coi như người có tài. Có hắn kế thừa Tụ Nghĩa Trang trong tương lai mọi người cũng tiên đoán được tương lai Tụ Nghĩa Trang chắc chắn sẽ cường thịnh hơn hiện tại, căn cơ cũng càng thêm vững chắc.
Nhưng giờ người chết đèn tắt, tiền đồ của Tụ Nghĩa Trang đã trở nên ảm đạm.
Có điều chuyện thật sự khiến người ta chú ý là điều kiện mà Nhiếp Nhân Long đưa ra, ai giết được Lâm Diệp sẽ trở thành trang chủ mới của Tụ Nghĩa Trang!
Đây là Tụ Nghĩa Trang một trong Nhân Hòa Lục Bang, thế lực đỉnh cao đứng trong ca dao giang hồ. Mặc dù sau chuyện này này tổn thất nặng nề nhưng thực lực vẫn còn. Tin tức này vừa công bố lập tức khiến toàn bộ giang hồ sôi trào, cái tên Lâm Diệp cũng được người người trong giang hồ biết tới.
Nói tới điểm này không thể không bái phục hệ thống tình báo của Phong Mãn Lâu, mọi tin tức liên quan tới thân phận của Lâm Diệp đều được Phong Mãn Lâu đào lên.
Bất luận chuyện nhắm vào Tụ Nghĩa Trang lần này hay biểu hiện trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma lần trước, thậm chí trong Ma Đạo Hội Minh Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp nói gì làm gì. Không ngờ đều bị Phong Mãn Lâu bới ra.
Trong Ma Đạo Hội Minh có một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Ngụy
Thư Nhai, thực lực đám buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu có mạnh hơn cũng không thám thính được tình huống bên trong. Cho nên Phong Mãn Lâu biết được tình huống cặn kẽ trong đó rõ ràng là do trong nhánh Minh Ma hay Ẩn Ma có nội ứng của tông môn Chính đạo, tiết lộ tin tức ra ngoài.
Thủ đoạn ngụy trang gián điệp không phải là của riêng nhánh Ẩn Ma.
Chương 619 Lâm Diệp là người chết! 1
Sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Ma đạo dường như có xu thế quật khởi, có điều nhánh Ẩn Ma vẫn ẩn nấp kín tiếng vô cùng.
Đây là sách lược của nhánh Ẩn Ma, chuyện náo động cứ để nhánh Minh Ma như Bái Nguyệt Giáo làm là được, nhánh Ẩn Ma tốt nhất cứ ẩn nấp kín tiếng súc tích thực lực.
Có điều khi thân phận Lâm Diệp lan truyền trên giang hồ, nhánh Ẩn Ma cũng nổi bật hơn không ít. Hơn nữa Phong Mãn Lâu thậm chí còn xếp thân phận Lâm Diệp lên trên Long Hổ Bảng, đứng hạng bảy, thậm chí còn trên Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên.
Sở Hưu giết chết Nhiếp Đông Lưu thật ra không góp được bao chiến tích cho y lên Long Hổ Bảng, dù sao lúc đó Nhiếp Đông Lưu đã xếp trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Nhưng không ngờ cuối cùng Sở Hưu có thể trốn thoát khỏi truy kích liều mạng của Nhiếp Nhân Long, thậm chí khiến Nhiếp Nhân Long trực tiếp bị thương nặng, chuyện này hết sức kinh khủng.
Mặc dù thương thế của Nhiếp Nhân Long chủ yếu là do hắn tẩu hỏa nhập ma, bản thân phản phệ tọa thành. Thế nhưng có thể chạy trốn khỏi Nhiếp Nhân Long trong trạng thái đó thậm chí thiếu chút nữa khiến Nhiếp Nhân Long hao tổn tới chết. Phong Mãn Lâu xếp lên hạng 7 trên Long Hổ Bảng cũng là hợp tình hợp lý.
Thật ra trên Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu không có mấy tuấn kiệt Ma đạo, đây cũng là do Phong Mãn Lâu cố ý chèn ép.
Tỷ như Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông, đối phương luyện hóa nội đan Huyết Giao, đồng thời dùng thân người tu luyện thành công Huyết Giao Tâm Kinh, Phong Mãn Lâu có thể dễ dàng tính toán ra cho dù Diệp Thiên Tà không đạt tới năm hạng đầu Long Hổ Bảng nhưng chí ít cũng có thể đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, thế nhưng Phong Mãn Lâu lại coi như không thấy.
Còn thánh nữ của Bái Nguyệt Giáo. Vị này trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma mặc dù không có chiến tích đơn độc đối chiến nhưng cổ trùng của nàng cũng tạo nên thương vong không nhỏ, đồng thời hễ là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, không ai là người đơn giản.
Những chuyện này Phong Mãn Lâu đều biết nhưng Phong Mãn Lâu lại không xếp họ lên Long Hổ Bảng. Chuyện này không phải là Phong Mãn Lâu bất công mà là tình thế không cho phép.
Giờ khí thế của Chính đạo đang thịnh, trên Long Hổ Bảng nếu có yêu nhân Ma đạo vậy còn ra thể thống gì? Cho nên cố gắng chèn ép như vậy là không thể tránh khỏi.
Có điều giờ Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp làm ra những chuyện như vậy, lại thêm Nhiếp Nhân Long công bố trao thưởng khắp cả giang hồ. Một tuấn kiệt Ma đạo mà tính mạng ngang với chức vị trang chủ Tụ Nghĩa Trang, nếu còn không có tên trên Long Hổ Bảng, vậy thật sự không nói được.
Chẳng qua mấy chuyện này Sở Hưu đều không biết, y đang giấu mình trong núi hoang ở Yến Nam tu dưỡng chữa thương.
Giao thủ với Nhiếp Nhân Long hai chiêu, Sở Hưu chỉ chấn thương một chút mà thôi. Đây chỉ là vết thương nhẹ, tu dưỡng vài ngày là khỏi.
Điểm khó giải quyết thực sự là hao tổn về tinh thần lực của y.
Khi tinh thần lực đã tiêu hao gần hết, Sở Hưu lại cố vận dụng tinh thần lực thi triển Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp. Chuyện này với tinh thần của Sở Hưu không khác gì đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, thậm chí giờ đã thương hại tới căn cơ nguyên thần của Sở Hưu, nếu sơ sót một chút thôi cũng có thể để lại thương tổn vĩnh viễn.
Cho nên sau khi tu dưỡng một tháng, Sở Hưu trực tiếp xuất quan, chuẩn bị trở về Quan Trung Hình Đường.
Thương thế về nguyên thần như vậy y có tu dưỡng thế nào cũng vô dụng, chẳng bằng quay lại Quan Trung rồi nghĩ cách sau.
Có điều do thương thế về nguyên thần làm ảnh hưởng, Sở Hưu không chỉ không vận dụng được tinh thần lực, thậm chí cảm cảm giác cũng bị áp chế tương đương người bình thường. Chuyện này rất nguy hiểm đối với Sở Hưu hiện tại.
Lực cảm giác của võ giả vô cùng quan trọng, nếu không có người đánh lén sau lưng, ngươi không cách nào phát hiện được. Nếu chờ công kích tới trước mặt ngươi mới ra tay phòng ngự hay chống đỡ, lúc đó đã chẳng còn kịp nữa rồi.
Sở Hưu không biết Nhiếp Nhân Long vì giết y mà gây động tĩnh lớn vậy, có điều Sở Hưu cũng đoán được Tụ Nghĩa Trang chắc chắn sẽ truy nã y tại Bắc Yên.
Giờ Sở Hưu chỉ mất đi tinh thần lực cùng cảm giác, không phải phế bỏ võ công, y cũng chẳng sợ người của Tụ Nghĩa Trang xuất thủ, chỉ ngại phiền phức mà thôi.
Nếu Tụ Nghĩa Trang truy nã y, vậy giết một đám sẽ lại có đám khác tới.
Có bị cuốn lấy cũng chỉ là việc nhỏ, thứ Sở Hưu e ngại là bại lộ thân phận vốn có.
Còn nếu giờ Sở Hưu tháo mặt nạ ra, dùng dung mạo bình thường trở về Quan Trung Hình Đường cũng không ổn, sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Phải biết giờ Sở Hưu đang bị phạt diện bích, toàn bộ Quan Trung Hình Đường đều biết chuyện này, đương nhiên cũng không lừa được người ngoài.
Thế nhưng giờ Sở Hưu lại đột nhiên xuất hiện lại Bắc Yên, nếu có người hữu tâm suy nghĩ cẩn thận khó tránh khỏi lần ra manh mối gì đó.
Đương nhiên không phải Sở Hưu không có cách nào. Thật ra phương pháp
đơn giản nhất là không dùng thân phận Lâm Diệp cũng không dùng thân phận Sở Hưu mà mai danh ẩn tích trở lại Quan Trung Hình Đường.
Cho nên y trực tiếp ẩn nấp khí tức, ban đêm đột nhập vào một trấn nhỏ trộm lấy một bộ áo gai vải thô bình thường, sửa đổi dung mạo đôi chút lại mang khăn che mặt cùng mũ rộng vành, tùy ý tìm một thanh trường kiếm bình thường vác sau lưng. Bộ dáng này mặc dù hơi kỳ quái nhưng lại không khiến người ta chú ý.
Đã hành tẩu giang hồ vậy hạng người gì cũng có. Có một số người có lẽ vì tướng mạo kỳ quái hay khi tranh đấu với người ta bị hủy dung nên che giấu dung mạo, chuyện này hết sức bình thường.
Hóa trang thành bộ dáng này xong, Sở Hưu mới quang minh chính đại lên đường, chuẩn bị trở về Quan Trung.
Lúc này trong Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Nhân Long sắc mặt trắng bệch, khí tức yếu ớt tới cực hạn. Có điều hắn không chọn bế quan dưỡng thương mà nhìn chằm chằm vào một ông lão mặc đồ đạo sĩ, dùng giọng khàn khàn nói: “Viên Cát đại sư, thật sự không tính ra tung tích ma đầu kia à?”
Ông lão mặc đồ đạo sĩ trước mắt là thầy bói nổi danh trên đất Bắc Yên, tán nhân Viên Cát, biệt hiệu Tam Nhật Vô Di. Nghe nói Viên Cát xem bói cho người ta có thể tính ra mọi chuyện xảy ra với đối phương trong vòng ba ngày, tuyệt đối không bỏ sót điều gì, cho nên mới có biệt hiệu như vậy.
Lúc này Viên Cát sắc mặt khổ sở nói: “Nhiếp trang chủ, ngài bảo lão đạo ta không dưng tính ra tung tích một người là chuyện không thể. Muốn bấm ngón tay tính toán rõ ràng chuyện trong thiên hạ, đó là thần tiên, không phải thầy bói.
Huống hồ kẻ ngài muốn suy tính lại là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất. Võ giả đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất bản thân đã có thể mượn nhờ một chút lực lượng thiên địa, mặc dù chỉ có một chút nhưng cũng tức là hắn có một chút lực lượng tương hợp với thiên địa. Thôi diễn võ giả cảnh giới này cũng là tính toán cả thiên địa, độ khó còn cao hơn tính toán về võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên gấp trăm lần.
Hơn nữa lão đạo ta còn nghe nói tinh thần lực của Lâm Diệp kia vô cùng cường đại, ngay cả ngài cũng bị trúng chiêu. Thầy bói tu luyện bói toán như chúng ta sợ nhất là gặp võ giả tinh thần lực cường đại. Chỉ sơ ý chút thôi, đừng nói là bói ra tin tức của đối phương, thậm chí có thể bị phản phệ ngược lại.
Chương 620 Lâm Diệp là người chết! 2
Nếu Lâm Diệp có thể dùng tinh thần lực khiến cả ngài cũng chịu thiệt, vậy độ khó khi bói về hắn e rằng không kém hơn bói toán về một vị tông sư võ đạo. Lão đạo ta thật sự không làm được.”
Nhiếp Nhân Long trầm giọng: “Viên Cát đại sư không cần lo lắng, tinh thần lực tên Lâm Diệp kia quả thật rất mạnh. Có điều khi giao thủ với ta tinh thần lực của hắn đã hao hết, thậm chí trọng thương, căn bản không cách nào sánh nổi thời kỳ đỉnh phong. Ngươi bói toán về hắn tuyệt đối an toàn.
Lâm Diệp thời kỳ toàn thịnh ngươi không cách nào bói được, giờ chẳng lẽ một Lâm Diệp thực lực thụ thương thân thể cũng trọng thương, đại sư còn không bói ra được hay sao?”
Viên Cát vội vàng tố khổ: “Nhưng thưa trang chủ, giờ chẳng có cái gì cả, ta lấy gì mà bói đây. Hơn nữa...”
Viên Cát còn chưa nói xong đã bị Nhiếp Nhân Long ngắt lời.
Nhiếp Nhân Long ngữ khí sâu xa nói: “Viên Cát đại sư, ngươi biết nỗi đau khi mất con trai không? Ngươi biết nỗi đau khi hy vọng mình bồi dưỡng cả nửa đời lại chết yểu không?”
Viên Cát không nói gì, có điều trong lòng lại thầm nhủ, ta không có con trai, đương nhiên không biết rồi.
Thực ra hắn rất muốn có con trai, có điều tu luyện đạo về bói toán xem như nhìn trộm thiên cơ, cố tình nhúng tay vào nhân quả, ắt sẽ bị trời phạt. Cho nên trong giới thầy tướng đã định sẵn mệnh phạm ngũ tệ tam khuyết.
Viên Cát đại sư mệnh đã định sẵn không có con cái, cô độc cả đời. Cho nên dù hắn lén lút nuôi dưỡng mười mấy tiểu thiếp trẻ đẹp, nhưng giờ vẫn chỉ như hòa thượng. Nếu mệnh đã định sẵn không có con cái, những chuyện khác hắn cũng lười nghĩ, lười làm.
Nhiếp Nhân Long giọng điệu bình thản nói: “Cảm giác đau đớn tuyệt vọng này các ngươi không cách nào hiểu nổi. Giờ ta chỉ muốn báo thù mà thôi, vì chuyện này cho ta đã nguyện giao cả chức trang chủ Tụ Nghĩa Trang ra. Viên Cát đại sư, ngươi nói xem có gì mà ta không làm được?
Viên Cát đại sư, ngươi không muốn tính cho ta cũng được. Vậy chẳng bằng ngươi tự tính cho mình một quẻ đi. Tính xem hôm nay ngươi có ra được Tụ! Nghĩa! Trang! Của! Ta! Không!”
Hai mắt Nhiếp Nhân Long không có sát khí, chỉ lẳng lặng nhìn Viên Cát đại sư nhưng lại khiến hắn toàn thân rét rút, trong lòng tràn ngập hàn ý.
Mãi tới lúc này Viên Cát đại sư mới nhận ra vị trước mắt đã không phải Nhiếp trang chủ hiền hòa chiêu hiền đãi sĩ ngày thường. Hắn chỉ là một phụ thân điên cuồng chỉ muốn báo thù cho nhi tử.
Vì báo thù cho con trai, Nhiếp Nhân Long có thể nhường ra chức vị trang chủ, đương nhiên úc này cũng có thể không để ý tới thanh danh, khiến mình không rời khỏi Tụ Nghĩa Trang được.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Viên Cát đại sư vội vàng nói: “Nhiếp trang chủ đừng vội. Vừa hay lão đạo gần đây tu vi tiến nhanh, cho dù không có ngày sinh tháng đẻ, không có những thứ liên quan, chỉ dùng tên họ thôi cũng có thể tính toán ra đôi chút dấu vết. Có điều chắc chắn sẽ không được rõ ràng, mong trang chủ chớ trách.”
Nhiếp Nhân Long gật nhẹ đầu, vung tay lên, lập tức có người dâng một đống lớn tử kim đan dược tới bên cạnh Viên Cát đại sư.
Có điều thấy những thứ này, áp lực của Viên Cát đại sư lại càng lớn.
Rõ ràng nếu mình không tính ra thứ gì, vậy những thứ này chính là tiền mua mạng của hắn!
Cho nên Viên Cát đại sư không dám qua loa, cầm la bàn trận đồ, đốt ba cây Ngưng Thần Hương vô cùng quý giá, ngưng thần tụ khí, bắt đầu kết ấn thôi diễn.
Trong phòng bầu không khí cực kỳ ngột ngạt, ngoại trừ Nhiếp Nhân Long, những võ giả Tụ Nghĩa Trang thậm chí không dám thở mạnh.
Nửa ngày sau, Viên Cát đại sư đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Nhiếp trang chủ, ngươi có chắc ma đầu kia tên là Lâm Diệp không? Theo kết quả thôi diễn của ta, tên Lâm Diệp kia rõ ràng là một người đã chết mấy năm rồi!”
Viên Cát đại sư tính đi tính lại, kết quả tính ra là một người chết, chuyện này khiến Nhiếp Nhân Long tuyệt đối không thể tiếp nhận được.
Mắt thấy thần sắc của Nhiếp Nhân Long có vẻ không đúng, Viên Cát đại sư vội vàng nói: “Nhiếp trang chủ, không phải lão đạo ta không chú tâm tính toán mà là kết quả của quẻ tính chính là như vậy.
Hơn nữa Nhiếp trang chủ nghĩ xem, tên Lâm Diệp kia là người trong nhánh Ẩn Ma. Đám người Ẩn Ma kia vốn am hiểu nhất là thay tên đổi họ, trốn trốn tránh tránh.
Tuy không biết thân phận chân thực của tên Lâm Diệp là gì, nhưng vạn nhất thân phận hắn bộc lộ trong nhánh Ẩn Ma cũng là giả thì sao?”
Nhiếp Nhân Long lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ không có cách nào khác à?”
Viên Cát đại sư chần chừ một chút rồi nói: “Thật ra có một cách, có điều lão đạo lo là Nhiếp trang chủ không chịu nổi.”
“Cách gì?”
“Có phải thi thể của lệnh công tử còn chưa hạ táng không?”
Nhiếp Nhân Long gật nhẹ đầu, cau mày hỏi: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Thi thể Nhiếp Đông Lưu quả thật chưa hạ táng mà được Nhiếp Nhân Long dùng quan tài băng cất giữ, chuẩn bị chờ hắn lấy được đầu Lâm Diệp đem tới đây chôn cùng Nhiếp Đông Lưu.
Viên Cát đại sư nhìn thoáng qua sắc mặt Nhiếp Nhân Long, thận trọng nói:
“Đạo bói toán chú trọng nhất là nhân quả. Lâm Diệp kia giết chết thiếu trang chủ vậy chắc chắn sẽ nhiễm phải nhân quả. Nếu ta dùng khí huyết còn sót lại trong cơ thể thiếu trang chủ tiến hành bói toán, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.”
Sắc mặt Nhiếp Nhân Long vẫn rất bình tĩnh không nói gì. Sau khi im lặng nửa ngày, hắn mới nói: “Đem quan tài của thiếu trang chủ tới đây.”
Một lát sau, một quan tài băng được đưa tới, thi thể Nhiếp Đông Lưu nằm trong đó.
Do Sở Hưu chỉ chấn vỡ tâm mạch Nhiếp Đông Lưu cho nên thi thể hắn vân khá hoàn chỉnh.
Viên Cát đại sư thận trọng nói: “Nhiếp trang chủ, vậy lão đạo ta bắt đầu nhé?”
Nhiếp Nhân Long gật nhẹ đầu.
Viên Cát đại sư thở dài một hơi, lấy một chiếc bút lông vàng kim ra, thấm phấn kim vẽ phù văn kỳ dị lên thi thể Nhiếp Đông Lưu. Cuối cùng hai tay hắn kết ấn, phù văn vàng kim rung động, thi thể Nhiếp Đông Lưu trong quan tài băng như có âm thanh huyết dịch lưu động, vô cùng kỳ quái.
Khí huyết trong quan tài băng bị phù văn rút sạch, thân thể Nhiếp Đông Lưu dần dần khô quắt lại, chuyện này khiến sắc mặt Nhiếp Nhân Long cau có một hồi, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, không nói một câu.
Phù văn màu vàng bừng lên, hai tay Viên Cát đại sư không ngừng rung động, thủ ấn thay đổi liên tục. Có điều đột nhiên sắc mặt Viên Cát đại sư tái đi, toàn thân co quắp, thân thể run lên bần bật.
Nhiếp Nhân Long cau mày, Viên Cát đại sư không phải thầy bói đạo gia chính thống ư? Sao lại biết cả vũ điệu của vu sư tát mãn bên Bắc Nguyên Man tộc?
Có điều không đợi Nhiếp Nhân Long mở miệng hỏi, Viên Cát đại sư lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”
Nhiếp Nhân Long nhìn Viên Cát đại sư như bị ma nhập, quát lớn: “Chuyện gì vậy! Rốt cuộc ngươi có tính ra hành tung tên Lâm Diệp kia không?”
Bị tiếng quát này của Nhiếp Nhân Long làm cho chấn động, Viên Cát đại sư mới như thanh tỉnh lại, lộ ra một nụ cười kỳ dị chẳng khác nào khóc: “Thi thể của thiếu trang chủ có liên quan nhân quả mật thiết với tên Lâm Diệp kia, hành tung hắn lão đạo đã sớm tính ra.
Có điều do khí huyết còn thừa lại một chút, lão đạo ta thừa hơi muốn suy đoán thân phận chân chính của tên Lâm Diệp kia rốt cuộc là gì. Kết quả lão đạo ta lại thấy thứ không nên nhìn thấy!”