Nếu sau khi ta bước vào cảnh giới tông sư võ đạo mới bước vào Ma Thiên Cảnh, có lẽ ta sẽ lĩnh ngộ được nhiều thứ hơn.”
Ngày trước Chử Vô Kỵ đứng hạng năm trên Long Hổ Bảng, sau khi gia nhập nhánh Ẩn Ma cũng làm rất nhiều việc cho nhánh Ẩn Ma nên mới được Ngụy Thư Nhai ủng hộ, đổi được cơ hội tiến vào Ma Thiên Cảnh ba canh giờ.
Còn giờ nếu hắn muốn tiến vào Ma Thiên Cảnh, vậy là khó càng thêm khó. Cứ nhìn Sở Hưu là biết, số người xếp hàng muốn tiến vào Ma Thiên Cảnh không ít. Những đại lão khác trong nhánh Ẩn Ma sẽ không cho phép mình hắn tiến vào Ma Thiên Cảnh hai lần.
“Đã đến giờ, để tên Lâm Diệp kia ra đi.” có người mở miệng nói.
Ngụy Thư Nhai cũng gật nhẹ đầu, mọi người cùng phát động trận pháp, cánh cửa lại xuất hiện, khiến Sở Hưu rời khỏi. Tiếp đó ánh sáng trận pháp cũng tieu tán.
Đứng ngay chính giữa, Sở Hưu lắc lắc đầu.
Lúc này Sở Hưu vẫn còn ngây ngốc, y không còn khái niệm về thời gian, sáu canh giờ qua nhanh như vậy ư?
Ngụy Thư Nhai bước xuống đài, vỗ vỗ lên vai Sở Hưu hỏi: “Nghĩ gì vậy? Đi thôi.”
Ngụy Thư Nhai không gấp gáp hỏi Sở Hưu nhận được gì trong Ma Thiên Cảnh cảnh, ở đây nhiều người lắm miệng, nhánh Ẩn Ma lại không phải một lòng, có một số việc nói riêng với nhau là được.
Rời khỏi bí cảnh này, Ngụy Thư Nhai mang theo Chử Vô Kỵ cùng Sở Hưu tiến vào một trang viên bí mật, để những người khác đi khỏi, lúc này mới hỏi Sở Hưu: “Sở Hưu tiểu tử, ngươi có thu hoạch lớn trong đó à?”
Sở Hưu chần chừ một lúc, y không biết nên nói thật với Ngụy Thư Nhai hay không, dù sao chuyện y trải qua cũng quá khác so với người thường.
Có điều y nghĩ một hồi rồi vẫn nói hết những chuyện lạ trong đó ra, đương nhiên phải giấu đi vài thứ.
Tỷ như mình hoa mắt nhìn Độc Cô Duy Ngã thành mình kiếp trước, thậm chí Sở Hưu cũng không dám chắc có phải mình hoa mắt không.
Còn hình ảnh liên quan tới Độc Cô Duy Ngã cùng liên hệ giữa mình và hắn, phiến đá ma Chủ Bất Tử, những thứ liên quan tới bí mật của Sở Hưu, y cũng không định nói ra.
Thật ra Sở Hưu khá tin tưởng Ngụy Thư Nhai. Trong Ma đạo Ngụy Thư Nhai là một trong những người già nhất, hắn mới là người thật tâm suy tính cho toàn bộ Ma đạo chứ không như những đại lão Ma đạo khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tư tâm.
Chỉ cần Sở Hưu không thể hiện ác ý với nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai sẽ toàn
tâm toàn lực ủng hộ y.
Tiền bối hành xử như vậy ngoại trừ Ngụy Thư Nhai cũng chỉ có Đàm Uyên đại sư, có điều cuối cùng Sở Hưu vẫn lừa Đàm uyên.
Đương nhiên Sở Hưu chỉ hơi áy náy, lương tâm y không đau không nhức.
Y thấy truyền thừa của Đàm Uyên đại sư để lại cho loại người như Lý Nguyên còn chẳng bằng để lại cho y.
Chỉ có điều những thứ liên quan tới bí mật sâu nhất của Sở Hưu, đừng nói những tiền bối quan hệ không tệ này, cho dù là người thân nhất Sở Hưu cũng không định nói. Đương nhiên giờ Sở Hưu cũng không có người thân nhất.
Sửa sang lại chút ngôn từ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Những thứ ngài nói với ta, ta đều không thấy. Ta chỉ thấy một đoạn hình ảnh của Độc Cô giáo chủ.
Trong hình ảnh đó, Độc Cô giáo chủ đang giao chiến với một thế lực, một đao chém chết một cao thủ Thiết Hoàng Bảo. Tiếp đó hắn lại ngưng tụ cung tên, một mũi tên bắn nát Thiết Hoàng Bảo.
Hai thức võ thuật đó quá mạnh cho nên sau khi xem xong ta chỉ lĩnh ngộ được một chút thô thiển, thậm chí trong thời gian ngắn không cách nào sử dụng.
Đúng rồi, Ngụy tiền bối, cảnh tượng đó có tồn tại thật không?”
Ngụy Thư Nhai và Chử Vô Kỵ vốn rất bình tĩnh cũng bị lời nói của Sở Hưu làm cho giật mình.
“Ngươi nói gì? Ngươi thấy được hình ảnh do Độc Cô giáo chủ lưu lại?”
Những võ giả tiền vào Ma Thiên Cảnh mặc dù đều thầm hướng về truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, có điều bọn họ cũng biết đây là chuyện không thể.
Cho nên bọn họ chỉ hy vọng lĩnh ngộ được chút gì thô thiển trong Ma Thiên Cảnh mà thôi.
Thế nhưng Sở Hưu lại hay rồi, y vào Ma Thiên Cảnh thậm chí thấy cả hình ảnh Độc Cô Duy Ngã lưu lại. Chẳng lẽ truyền thuyết là có thật? Những người trước đó tiến vào Ma Thiên Cảnh không có phản ứng đơn giản vì tiềm lực hay cơ duyên của hắn không đủ?
Ngụy Thư Nhai ổn định lại tâm tình, dùng ánh mắt khác thường nhìn Sở Hưu nói: “Cơ duyên, cơ duyên lớn!
Độc Cô giáo chủ tự mình lưu lại hình ảnh, đây có khác gì truyền thừa. Chắc đây là võ công độc môn của Độc Cô giáo chủ, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm cùng Diệt Tam Liên Thành Tiễn, còn gọi là Hủy Diệt Chi Tiễn hoặc Shiva Chi Tiễn.
Cảnh tượng ngươi thấy là có thật, nó diễn ra khi trong thời kỳ đầu của Côn Luân Ma Giáo.
Thiết Hoàng Bảo trước đây cũng là thế lực đỉnh cao trên giang hồ, am hiểu cơ quan trận pháp, rèn đúc binh khí, cùng công pháp luyện thể. Thực lực bọn họ vô cùng cường đại, Thiết Hoàng Bảo còn được phong là trăm vạn đại quân cũng không cách nào phá hủy.
Ngươi có thể coi Thiết Hoàng Bảo là hợp thể của Huyền Vũ Môn, Thần Binh Các cùng nửa cái Đại Quang Minh Tự!
Lúc trước Thiết Hoàng Bảo giết chết một vị ma sứ của Côn Luân Ma Giáo chúng ta, đồng thời còn lên tiếng cuồng vọng với Côn Luân Ma Giáo ta. Độc Cô giáo chủ đích thân xuất mã, một đao giết chết Thiết Thiên Quân bảo chủ Thiết Hoàng Bảo, một mũi tên hủy diệt Thiết Hoàng Bảo được phong vĩnh viễn không sụp đổ, khiến toàn bộ giang hồ chấn động.
Binh khí giáo chủ sử dụng chính là ma binh chí tôn trong Côn Luân Ma Giáo chúng ta, tên là Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, phối hợp với Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Độc Cô giáo chủ, chính là: Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, Ma Đao Phiêu Miểu Trảm Hồng Trần.
Nghe nói trong thiên hạ ngoại trừ Ninh Huyền Cơ, không ai chống đỡ được ma đao cùng Phiêu Miểu Trảm của Độc Cô giáo chủ, một câu thơ nhưng lại là sát chiêu mạnh nhất trong giang hồ!
Còn Diệt Tam Liên Thành Tiễn lại do gia chủ lấy được từ một giáo phái ngoại vực.
Giáo phái đó nghe nói có liên quan tới Phật tông, thực lực cũng vô cùng cường đại, không kém hơn hai giới Đạo Phật.
Giáo phái kia từ ngoại vực tới, muốn vào Trung Nguyên truyền đạo. Nhưng không đợi hai giới Đạo Phật có phản ứng, giáo phái kia đắc tội với Côn Luân Ma Giáo, bị giáo chủ đại nhân đánh đến tận cửa, chém hết cao thủ trong giáo phái.
Diệt Tam Liên Thành Tiễn kia là giáo chủ tìm được trong giáo phái đó. Trong truyền thuyết giáo phái đó thờ cúng tam đại chủ thần, cung tên của Thần Hủy Diệt Shiva đã từng bắn một mũi phá hủy Tam Liên Thành của tộc Atula, cho nên được tôn là Diệt Tam Liên Thành Tiễn.
Ngày trước giáo phái đó nhất quyết muốn dùng huyết khí tế bái thờ cúng Shiva, có thế mới đổi được lực lượng của Chủ Thần, sử dụng mũi tên đó.
Nhưng tới tay giáo chủ đại nhân, cho dù tiên tổ Ma đạo năm xưa còn chẳng có tư cách để ngài thờ cúng. Cho nên giáo chủ đại nhân trực tiếp hóa thân thành Shiva dùng mũi tên này.”
Chương 757 Truyền thừa 1
Hình ảnh Độc Cô Duy Ngã lưu lại là khi hắn trong thời kỳ đỉnh phong, sử dụng hai môn võ thuật tối cường. Không thể không nói đây là cơ duyên cực lớn, là may mắn lớn.
Chỉ có điều Sở Hưu nghĩ tới đủ loại chuyện kỳ dị xảy ra trong Ma Thiên Cảnh cùng những bí ẩn liên quan tới bản thân, cho dù được cơ duyên may mắn như vậy cũng chẳng vui vẻ nổi.
Ngược lại Ngụy Thư Nhai thần sắc hưng phấn nói: “Diệt Tam Liên Thành Tiễn thì thôi, mặc dù võ công này do Độc Cô giáo chủ sáng tạo ra, có điều căn nguyên của nó lại là giáo phái kia.
Có điều Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm lại là một trong những võ thuật bí truyền của Độc Cô giáo chủ. Ngươi nhận được Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, từ nay về sau ngươi sẽ là truyền nhân chính thống của Độc Cô giáo chủ, địa vị thậm chí còn cao hơn một tầng so với hiện tại.”
Có điều sau đó Ngụy Thư Nhai lại lắc đầu: “Chẳng qua tốt nhất tạm thời ngươi đừng dùng Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, lộ ra những thứ ngươi nhận được trong Ma Thiên Cảnh.
Lòng người trong nội bộ nhánh Ẩn Ma đã thay đổi, cho dù ngươi nhận được những thứ đó, toàn bộ nhánh Ẩn Ma cũng không thể cúi đầu quỳ bái, thật sự coi ngươi là người thừa kế chân chính của Côn Luân Ma Giáo.
Cho nên giờ việc quan trọng của ngươi là tích lũy thực lực. Chỉ cần có thực lực, thân phận này chỉ là dệt hoa trên gấm, danh chính ngôn thuận. Kể cả không có thân phận này cũng không cần phải gấp, dù sao cũng không ai tranh nổi với ngươi.”
Ngụy Thư Nhai suy nghĩ rất kỹ cho Sở Hưu, có điều trước nay bản thân hắn lại không hề nghĩ tới chuyện đoạt lấy Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm hay Diệt Tam Liên Thành Tiễn. Kể cả Chử Vô Kỵ cũng vậy.
Hai người này không phải hạng tầm mắt hạn hẹp, hơn nữa nếu thứ này Độc Cô Duy Ngã lưu lại cho Sở Hưu, vậy một khi hình ảnh đó tiêu tán, không ai có thể chứng kiến thần vận bên trong nữa. Cho dù Sở Hưu muốn giao cho bọn họ cũng chẳng có cách nào.
Hơn nữa cả hai người bọn họ thật ra từng tiến vào Ma Thiên Cảnh nhưng lại không chứng kiến những thứ này, chỉ mình Sở Hưu thấy được. Chuyện này chứng minh Sở Hưu mới là người Độc Cô Duy Ngã lựa chọn, những thứ không thuộc về bọn họ, cho dù có cưỡng ép cướp đoạt cũng không có hậu quả tốt lành gì.
Sở Hưu cười khổ nói: “Ta kém cảnh giới ngày trước của Độc Cô giáo chủ quá xa, cho dù thấy được hình ảnh nhưng cũng chỉ nhớ được đôi chút mà thôi. Trong thời gian ngắn căn bản không cách nào thi triển.”
Ngụy Thư Nhai vung tay nói: “Cho dù giống đôi chút thôi cũng đủ rồi. Võ công truyền thừa của Độc Cô giáo chủ cho dù chỉ có một thành công lực cũng có uy thế kinh người rồi.”
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Ngụy tiền bối, trong nhánh Ẩn Ma có chân dung năm xưa của Độc Cô giáo chủ hay không? Hay các ngươi có biết hình dáng của Độc Cô giáo chủ ra sao không?”
Chử Vô Kỵ ở bên cạnh lấy làm lạ nói: “Chẳng phải ngươi đã thấy hình ảnh Độc Cô giáo chủ lưu lại à, chẳng lẽ ngươi còn không biết tướng mạo của Độc Cô giáo chủ? Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Trong hình ảnh đó, dung mạo của Độc Cô giáo chủ cực kỳ mơ hồ, căn bản không thấy rõ mặt.
Giờ dẫu sao ta cũng nhận được một phần võ thuật truyền thừa của Độc Cô giáo chủ, đương nhiên thấy hiếu kỳ về Độc Cô giáo chủ rồi.”
Ngụy Thư Nhai suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Độc Cô giáo chủ ngày trước mặc dù là Ma Chủ thống lĩnh toàn bộ giới Ma đạo, có điều ngài ấy lại không thích mô tả bản thân như thần thánh, đương nhiên không có chân dung lưu lại. Cho dù có thì cả ngàn năm qua đi, e rằng đã mất lâu rồi.
Hơn nắm thời gian quá lâu, người cùng thời với Độc Cô giáo chủ đều đã chết, chí ít trong nhánh Ẩn Ma hiện giờ không có ai từng thấy Độc Cô giáo chủ.
Có lẽ trên giang hồ còn một số cường giả dùng các phương thức kỳ quái bảo tồn tuổi thọ, có điều trong nhánh Ẩn Ma không có người như vậy.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, có điều trong lòng vẫn thoáng chút thất vọng.
Vốn y còn muốn xem xem rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã có giống bản thân lúc trước hay không, cảnh tượng mình từng thấy rốt cuộc có phải ảo giác hay hoa mắt không.
Lúc này Chử Vô Kỵ lại nói: “Đúng rồi, chẳng phải lần trước ngươi nhờ Công Thâu Nguyên giúp ngươi chế tạo con rối người ư? Giờ việc chế tạo hoàn thành rồi đấy, hắn còn nhờ tiểu tử Lục Tấn tới báo cho ngươi, chẳng qua lúc đó ngươi đang chấp hành nhiệm vụ nên tin này bị ta cản lại. Vừa hay, giờ ngươi đi với ta tới gặp Công Thâu Nguyên, để hắn giúp ngươi hoàn thành triệt để con rối người của ngươi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, không ngờ Công Thâu Nguyên lại làm việc nhanh chóng như vậy.
Chuyện này không cần vị lão tiền bối như Ngụy Thư Nhai ra mặt, Chử Vô Kỵ dẫn Sở Hưu tới chỗ ở của Công Thâu Nguyên.
Công Thâu Nguyên thật ra không ở cố định một nơi, thường thì nơi nào có vật liệu tốt, hắn sẽ đến đó.
Trước đó Công Thâu Nguyên qua lại ở Tây Sở, lúc này do chờ Sở Hưu, hắn vẫn lưu lại trong một mật địa của Ẩn Ma tại Tây Sở.
Dẫn Sở Hưu đi vài ngày, Chử Vô Kỵ cùng Sở Hưu tới một đại trạch trong trấn
nhỏ, Công Thâu Nguyên ẩn nấp trong đại trạch dưới lòng đất này.
Tiến vào đường hầm, thứ đầu tiên cảm thấy là mùi máu tươi gay mũi.
Chử Vô Kỵ sắc mặt đen kịt tiến vào đường hầm, chỉ thấy trong hành lang đốt đền lờ mờ, khắp nơi là chân cụt tay đứt cùng các thứ tài liệu linh tinh, khung cảnh vô cùng kinh khủng.
Nhìn đại đường vốn cực kỳ chỉnh tề bị Công Thâu Nguyên làm thành như vậy, Chử Vô Kỵ không khỏ tức giận: “Công Thâu Nguyên! Ta đã nói thế nào? Ngươi muốn làm những thứ này thì tự tìm một chỗ yên tĩnh rồi thích làm gì thì làm. Đây là mật địa để nhánh Ẩn Ma chúng ta tập trung bàn bạc, ngươi coi nó như cái lò sát sinh như vậy, sau này làm sao người khác dùng được?”
Công Thâu Nguyên bĩu môi khinh thường: “Lắm chuyện! Đám người các ngươi giết người còn ít hay sao, giờ lại ghét bỏ thi thể à? Yên tâm, lúc đi ta sẽ quét dọn sạch sẽ cho các ngươi.”
Nói xong Công Thâu Nguyên lại nhìn sang phía Sở Hưu, oán trách: “Ta đợi ngươi lâu lắm rồi đấy, chế tạo con rối người xong rồi, ngươi tới xem xem.”
Sở Hưu cùng Công Thâu Nguyên đi vào trong, Công Thâu Nguyên vung tay lên, một bóng người bảo phủ trong áo choàng đen bước tới, tháo mũ trùm ra, chính là bộ dáng của An Lưu Niên.
Có điều lúc này vẻ mặt An Lưu Niên không chút biểu cảm, thần sắc ngây ngốc, trên người không có bất cứ sinh khí nào.
Công Thâu Nguyên đắc ý nói: “Ta đã chế tạo không chỉ một con rối tông sư võ đạo, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm về chất lượng.
Lát nữa ta sẽ nói phương thức điều khiển con rối người cho ngươi. Con rối người phải dùng tinh thần lực điều khiển, có điều tiêu hao không lớn, tinh thần lực của ngươi cũng không vấn đề.
Nếu ngươi có thể khống chế tinh thần lực tinh xảo hơn thậm chí có thể để con rối người làm ra các hành động biểu cảm tinh tế, đủ để dùng giả lừa thật.
Giờ ngươi lấy hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ra đi, dung nhập nó vào con rối người, coi nó là vật chứa.
Chương 758 Truyền thừa 2
Có điều ngươi phải chú ý một chút, hóa thân Ngạ Quỷ Đạo của ngươi cực kỳ hung dữ, đừng để nó cắn nuốt hấp thu quá nhiều thứ, nếu không con rối người tan vỡ, hóa thân Ngạ Quỷ Đạo của ngươi có thể không phản phệ nhưng rất có thể sẽ trực tiếp bỏ trốn, thoát khỏi khống chế của ngươi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, phóng thích hóa thân Ngạ Quỷ Đạo. Quỷ đói tà ác lập tức xuất hiện trong đại đường, tỏa ra một luồng khí tức có thể cắn nuốt hấp thu hết thảy, khí tức vô cùng tà ác khiến cả Chử Vô Kỵ cũng phải tấm tắc lấy làm lạ.
Đây là hóa thân của thứ quỷ dị nhất trên thế gian, thậm chí đã không thể gọi là ma nữa, căn bản chỉ là tà vật.
Công Thâu Nguyên gật nhẹ đầu, lập tức lấy ra một loạt trận pháp, tiến hành một loạt hành động mà Sở Hưu không hiểu nổi. Không bao lâu sau đã phong ấn hóa thân Ngạ Quỷ Đạo vào trong con rối người.
Lau mồ hôi trên đỉnh đầu, Công Thâu Nguyên gật đầu nói: “Hoàn thành rồi. Tiểu tử Sở Hưu, trước đó ta đã nói rồi đấy, nơi này của ta không cung cấp phục vụ sau khi mua. Nếu có vấn đề gì cần nhờ tới ta phải trả thêm tiền.”
Sở Hưu không hề tức giận, chỉ gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Tác phong như Công Thâu Nguyên, một tay giao tiền một tay giao hàng, thật ra rất không tệ.
Đương nhiên cái tính cách đó của hắn cũng chẳng sống tốt trên giang hồ, cho dù trong nhánh Ẩn Ma cũng vậy.
Tất cả mọi người đều thích nói chuyện ân tình, xét nhân quả. Hôm nay ngươi giúp ta, ngày sau ta giúp ngươi, trả nợ ân tình, nhìn như tiện lợi nhưng thật ra rất phiền phức.
Còn chẳng bằng như Công Thâu Nguyên, có sao nói vậy, có gì noi snấy.
Nhận được con rối người, Sở Hưu tách khỏi Chử Vô Kỵ, tạm thời quay về Quan Trung Hình Đường.
Dù sao bên ngoài y cũng là người của Quan Trung Hình Đường, tạm thời rời khỏi nơi đó không vấn đề, chỉ sợ Quan Tư Vũ đột nhiên tới tìm y.
Đương nhiên ngẫu nhiên tới một lần cũng không cần gấp, dù sao bên Quan Trung Hình Đường còn có Mai Khinh Liên chống đỡ giúp, nàng cũng có lòng tin giải quyết được Quan Tư Vũ.
Sở Hưu trở lại Quan Trung Hình Đường cũng không lập tức xuất hiện trước mắt mọi người mà quan sát kỹ càng cơ thể bản thân, có điều không hề phát hiện điều gì.
Thực lực y tăng cường, chiến lực cũng tăng trưởng, trạng thái tốt tới không thể tốt hơn. Cho dù lúc này bảo hắn tới đơn đấu với Trương Thừa Trinh lúc chưa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, y cũng dám xuất thủ.
Nhưng những chuyện phát sinh trong Ma Thiên Cảnh lại như một áng mây đen bao phủ trong lòng Sở Hưu, không cách nào tiêu tan.
Đặc biệt là khi vừa bước vào Ma Thiên Cảnh, một cảm xúc kỳ dị ăn mòn tâm chí Sở Hưu, nếu không nhờ phiến đá có chữ ‘Thiên mệnh bất bại’ đột nhiên vỡ vụn che phủ tâm chí Sở Hưu, không biết tiếp đó sẽ diễn ra chuyện gì.
Có điều điểm duy nhất có thể khẳng định là chắc chắn thân thể này của mình có liên quan tới Độc Cô Duy Ngã. Nhưng trong này rốt cuộc có bí ẩn gì? Sở Hưu không thấy được, không sờ vào được, nhưng y có thể khẳng định liên hệ giữa mình và Độc Cô Duy Ngã tuyệt đối không chỉ đơn giản là người thừa kế.
Vuốt cằm, Sở Hưu lẩm bẩm: “Có lẽ mình nên tìm một vị đại sư bói toán, nhờ hắn tính cho mình một lần?”
Đạo về bói toán xưa nay cực kỳ huyền ảo, rất ít người tu luyện được tới cực hạn.
Tỷ như thủ tọa Nhân Quả Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự, cùng những cao thủ cùng thế hệ với lão thiên sư của Trương gia Thiên Sư Phủ, bọn họ đều am hiểu đạo này.
Đương nhiên những người tới cấp bậc đó sẽ không giúp Sở Hưu tính toán. Cho dù bọn họ nhận Sở Hưu cũng không dám, ai mà biết bọn họ sẽ tính ra bí mật gì của mình?
Có điều hắn nghe nói Bắc Yên có đại sư bói toán tên Viên Cát có vẻ rất nổi tiếng, nhưng gần đây không biết vì sao lại chạy sang Tây Sở. Nếu không hôm nào đó mình tới gặp hắn tính một quẻ?
Chuyện xem bói đó Sở Hưu chỉ tùy ý nghĩ qua rồi thôi. Rời khỏi Quan Trung Hình Đường một thời gian dài như vậy, Sở Hưu cũng nên trở về.
Sau khi đi ra, Sở Hưu cho người tìm Quan Tư Vũ tới, hỏi thăm tỉ mỉ xem trong thời gian gần đây Quan Tây có xảy ra chuyện gì khác thường không.
Chuyện Sở Hưu thường xuyên mất tích, thật ra những tâm phúc của Sở Hưu ở Quan Tây đều phát hiện. Đặc biệt là người phụ trách giải quyết sự vụ giúp Sở Hưu như Quỷ Thủ Vương, hắn lờ mờ đoán được thân phận Sở Hưu không đơn giản như vậy, có vẻ rất thần bí.
Nhưng cho dù Quỷ Thủ Vương đoán ra vài thứ nhưng hắn lại không nói thừa tới một câu.
Loại người cáo già như Quỷ Thủ Vương đương nhiên biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói.
Giờ bọn họ đều dựa vào Sở Hưu kiếm cơm, chỉ cần Sở Hưu có thể giữ được thực lực như hiện tại, địa vị như bây giờ, bọn họ sao phải quan tâm Sở Hưu rốt cuộc có bí mật gì, tội gì phải tự chuốc lấy khổ?
Lúc này nghe Sở Hưu hỏi vậy, Quỷ Thủ Vương lắc đầu nói: “Đất Quan Tây sóng êm gió lặng, với thực lực của Hình Đường Quan Tây chúng ta, muốn trấn áp toàn bộ võ lâm Quan Tây cũng không thành vấn đề.
À, đúng rồi rồi, lần trước đất Quan Tây ta có một người thần bí đến đây, ta phái người chú ý tới hắn một chút, có điều hắn vẫn luôn bế quan tu luyện, hết sức thần bí.”
Thận trọng nhìn Sở Hưu một chút, Quỷ Thủ Vương nói: “Người kia có vẻ là cường giả tông sư võ đạo.”
Sở Hưu biết Quỷ Thủ Vương đang nói tới ai, người đó hẳn là Liễu Hồng Diệp.
Vị Liễu đại hiệp này đã hoàn toàn không thể về được, lúc này trở thành kiếm khách Liễu Hồng Diệp
Trận chiến trong Hồng Phong Cốc, Sở Hưu lừa giết nhiều người như vậy nhưng y lại là kẻ cầm đầu thì Liễu Hồng Diệp cũng là đồng lõa lớn tội nhất.
Nếu chuyện này lan truyền, người trong giang hồ đều biết Liễu Hồng Diệp chưa chết, vậy tiếng xấu của hắn sẽ lan tới muôn đời, đến lúc đó tình cảnh cũng cực kỳ nguy hiểm. Cho nên hắn chỉ có thể tới nương tựa nhờ nhánh Ẩn Ma che chở, thân phận Lâm Diệp chính là một lựa chọn rất tốt.
Đương nhiên Liễu Hồng Diệp tới Quan Trung Hình Đường không phải do Sở Hưu đề nghị, y cũng không thể nói với Liễu Hồng Diệp thân phận thật của mình.
Sở Hưu chỉ bảo Liễu Hồng Diệp chọn một chỗ tu luyện một chút, tránh gió lớn. Dù sao mọi chuyện vừa qua không được bao lâu, Liễu Hồng Diệp không thích hợp lộ diện.
Cho lên Liễu Hồng Diệp lựa chọn nơi trung lập như Quan Trung Hình Đường, đồng thời rất trùng hợp tới Quan Tây, chuyện này chỉ có thể nói là hắn có duyên với Sở Hưu.
Sở Hưu tùy ý xua tay nói: “Ta biết, có điều các ngươi không cần để ý tới người này, rút người giám thị về, hắn không phải kẻ địch.”
Quỷ Thủ Vương nghe giọng điệu Sở Hưu có vẻ như biết người này.
Mặc dù trước đó Sở Hưu cũng thường xuyên dẫn người về Quan Tây, tỷ như Liễu Tiệm Hồng, tỷ như đám người Phong Bất Bình. Có điều những người đó hoặc là bằng hữu của Sở Hưu, hoặc thực lực không mạnh mấy. Giờ thậm chí Sở đại nhân còn quen cả tông sư võ đạo?
Quỷ Thủ Vương không hỏi nhiều, hắn tiếp tục nói: “Đất Quan Tây không có động tĩnh có điều bên tổng bộ hình đường lại có chút chuyện.”
Chương 759 Phân chia quyền lực
Sở Hưu nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Quỷ Thủ Vương đáp: “Nghe nói đại thủ lĩnh Tập Hình Ti bế quan trong thời gian dài, có lẽ mấy năm tới không xuất quan được, cho nên tất cả sự vụ trong Tập Hình Ti đều giao lại cho nhị thủ lĩnh Phương Sát cùng tam thủ lĩnh Tư Minh xử lý.
Hơn nữa Tập Hình Ti chuẩn bị chiêu mộ rất nhiều người bổ sung vào, trong đó có một số người ngoại lai ngoài giang hồ. Đương nhiên sẽ ưu tiên bộ đầu giang hồ trong tứ đại phân bộ của Quan Trung Hình Đường chúng ta.
Đất Quan Tây ta cũng có một số bộ đầu giang hồ động tâm muốn gia nhập Tập Hình Ti. Đại nhân, chúng ta có cần đè ép xuống không?”
“Không cần đâu, người ta muốn có tiền đồ tốt hơn, chúng ta không cần cản.”
Sở Hưu vuốt cằm, có vẻ y biết có chuyện gì xảy ra.
Quan Tư Vũ không muốn người khác biết An Lưu Niên đã chết.
Trong Tiểu Phàm Thiên không ai thấy An Lưu Niên bị giết, lại thêm bản thân An Lưu Niên hết sức kín tiến. Cho nên xét theo mức độ nào đó mặc dù An Lưu Niên là tông sư võ đạo nhưng chỉ cần hắn không chủ động lộ ra thân phận của mình, hắn cũng chỉ là ‘hạng vô danh’ trên giang hồ mà thôi
Cho nên sau chuyện Tiểu Phàm Thiên, trên giang hồ không có lời đồn đại gì như đại thủ lĩnh An Lưu Niên của Tập Hình Ti Quan Trung Hình Đường bị giết. Lúc này Quan Tư Vũ mới yên tâm, tung tin với bên ngoài là An Lưu Niên đang bế quan, giả như Quan Trung Hình Đường còn ba vị tông sư võ đạo.
Đương nhiên chuyện này Sở Hưu sẽ không vạch trần.
Dù sao giờ y cũng là người của Quan Trung Hình Đường, còn phải dựa vào lớp vỏ bọc Quan Trung Hình Đường che giấu thân phận. Chuyện hại người lợi mình có lẽ Sở Hưu còn làm, nhưng chuyện hại người không lợi mình, y cũng lười làm.
“Đúng rồi thưa đại nhân, bên tổng đường còn truyền tin đến nói muốn phân bổ lại Tập Hình Ti cùng quyền lực của tứ đại phân đường, cần ngài qua tổng đường một chuyến.
Tin tức đó do ta nhận, nhưng lúc đó đại nhân ngài đang bế quân, cho nên ta không tới quấy rầy.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, vẫn trong dự liệu.
An Lưu Niên đã chết nhưng đây chưa hẳn là chuyện tốt với Quan Tư Vũ.
Trong quá khứ khi An Lưu Niên còn sống, quyền lực Tập Hình Ti bị hắn khống chế phân nửa, thậm chí ngay Quan Tư Vũ cũng không cách nào nhúng tay vào. Nhưng giờ hắn đã chết, mình Phương Sát lại chẳng chống đỡ nổi. Phân bổ quyền lực trong Quan Trung Hình Đường cũng đã tới lúc thay đổi.
Hỏi Quỷ Thủ Vương thời điểm xong, Sở Hưu trực tiếp đi thẳng tới tổng bộ Quan Trung Hình Đường.
Đã lâu Sở Hưu không tới tổng bộ Quan Trung Hình Đường, những võ giả chứng kiến Sở Hưu, bất kể là tổng đường phân đường hay Tập Hình Ti, đều cực kỳ cung kính với y.
Đệ nhất Long Hổ Bảng, tuấn kiệt trẻ tuổi được toàn bộ giang hồ công nhận. Trong quá khứ vinh dự này chỉ thuộc về những đệ tử đại phái, đặc biệt là ba giới Đạo Phật Ma cùng Ngũ Đại Kiếm Phái.
Trong trăm năm gần đây, những người có tư cách đứng đầu Long Hổ Bảng tám thành đều là từ những nhà này. Còn thế hệ này rốt cuộc cũng đổi thành Quan Trung Hình Đường bọn họ. Đây là vinh dự chưa từng có kể từ khi thành lập Quan Trung Hình Đường tới giờ, cho nên Sở Hưu được tôn trọng cũng rất bình thường.
Nghị sự ngày mai mới bắt đầu, vì chuyện lần này hết sức quan trọng đối với Quan Trung Hình Đường, cho nên Sở Hưu tới tổng bộ trước một ngày, ba vị chưởng hình quan khác cũng tới từ sớm.
Trong đó chưởng hình quan Quảng Ninh Sở Tư Ma cực kỳ khách khí với Sở Hưu. Với thực lực thân phận của Sở Hưu, giờ bọn họ đã không phải người cùng cảnh giới. Kể cả Tiêu Tập thực lực mạnh nhất cũng vô cùng khách khí với Sở Hưu.
Về phần An Bá Thông có thù hận với Sở Hưu, ngay khi thấy y hắn không nói nhảm tới một câu, tránh còn không kịp.
Cũng may có pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường che chở, Sở Hưu không thể tự tiện giết chết đồng liêu, nếu không An Bá Thông cũng không dám cam đoan mạng mình có còn hay không.
Khi tiến vào tổng bộ, Sở Hưu còn vừa vặn đụng phải Phương Sát.
Thật ra thù hận giữa Phương Sát với Sở Hưu còn lớn hơn, vì Sở Hưu đoạt mất cơ hội tiến vào Tiểu Phàm Thiên của hắn.
Những người khác sợ Sở Hưu, Phương Sát thân là tông sư võ đạo, cho dù trong lòng hắn không nắm chắc mình thắng được Sở Hưu nhưng cũng chẳng tới mức e sợ. Nhưng lúc này biểu hiện của Phương Sát lại khá kỳ quái.
Đối mặt với Sở Hưu, đáng lý phản ứng của Phương Sát nên là phẫn nộ, nhưng lúc này hắn lại ngoài cười trong không cười nói với Sở Hưu; “Đệ nhất Long Hổ Bảng. Sở Hưu, lần này ngươi vào Tiểu Phàm Thiên cũng thật đáng giá. Không ngờ Quan Trung Hình Đường ta lại xuất hiện một tuấn kiệt long hổ như ngươi, đúng thật đáng mừng, đáng mừng.”
Sở Hưu hơi cau mày, Phương Sát nói rất kỳ quái như vậy, với tính cách Phương Sát nếu lúc này đi lên đánh cùng hắn vài chiêu, Sở Hưu sẽ không thấy mất tự nhiên như vậy.
Y hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Sao nào? Phương thủ lĩnh không phục à?”
Phương Sát thản nhiên nói: “Ta nào dám không phục, dù sao Sở Hưu ngươi
cũng là người có chỗ dựa. Có điều ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi, chỗ dựa kia của ngươi thật ra cũng chẳng dựa nổi.”
Nói xong Phương Sát trực tiếp quay người rời khỏi, để lại Phương Sát vẻ mặt nghi hoặc.
Phương Sát đang nói ai? Chỗ dựa của y? Quan Tư Vũ?
Ngay lúc Sở Hưu suy tư, giọng nói của Mai Khinh Liên vang lên sau lưng Sở Hưu: “Đến tổng bộ hình đường sao không tới chỗ ta ngồi một chút?”
Sở Hưu quay đầu lại nói: “Đương nhiên sẽ tới, nơi này không phải chỗ nói chuyện.”
Dẫn Sở Hưu tới phòng của mình, Mai Khinh Liên vung tay lên ngẳn cản âm thanh rồi mới dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá Sở Hưu: “Ta thật sự không ngờ ngươi lại hoàn thành chuyện này tốt như vậy, quả thật vượt ngoài dự liệu của ta. Ngụy lão tiền bối khen thưởng gì cho ngươi?”
“Mở cửa Ma Thiên Cảnh sáu canh giờ, phần thưởng này ra sao?”
Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Ma Thiên Cảnh? Lại còn sáu canh giờ? Chậc chậc, Ngụy lão tiền bối đối xử với ngươi thật sự không tệ, mấy lão già bảo thủ kia lại đồng ý à?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ban đầu bọn họ không đồng ý, có điều Ngụy tiền bối uy hiếp nói sẽ dẫn ta tới Bái Nguyệt Giáo nương tựa. Bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý.”
Mai Khinh Liên mỉm cười nói: “Gừng càng già càng cay, chiêu này của Ngụy tiền bối quả không tệ.”
Nhìn Sở Hưu, Mai Khinh Liên chớp chớp hai hàng mi xinh nói: “Ngụy tiền bối đã khen thưởng, chỗ ta cũng không bạc đãi ngươi. Tên An Lưu Niên đã bị ngươi xử lý, lần này Quan Tư Vũ tìm ngươi tới chắc ngươi cũng biết hắn có ý gì. Vị trí thủ lĩnh Tập Hình Ti, ngươi có hứng thú không?”
Sở Hưu nghi ngờ: “Ngươi muốn ta tranh thủ vị trí thủ lĩnh Tập Hình Ti ư? Đất Quan Tây thì sao?”
Tới giờ vị trí thủ lĩnh Tập Hình Ti đã không có lực hấp đẫn gì với Sở Hưu, thứ y muốn là toàn bộ Quan Trung Hình Đường.
Mai Khinh Liên tùy ý nói: “Đám thủ hạ của ngươi thực lực không tệ, giao cho bọn họ là được. Nếu muốn nuốt trọn Quan Trung Hình Đường thì Tập Hình Ti hết sức quan trọng, chúng ta nhất định phải nắm vào tay.”
Sở Hưu vuốt cằm nói: “Nếu vậy chúng ta nhất định phải lấy được quyền lực lớn nhất. Nếu có thể thậm chí ta muốn xử lý Phương Sát.”
Nói đến đây Sở Hưu lại có cảm giác không đúng, trước đó y luôn cảm thấy Phương Sát có vẻ quái dị. Do Thiên Tử Vọng Khí Thuật, lúc này Sở Hưu hết sức mẫn cảm với những việc liên quan tới mình. Hiện giờ y có cảm giác kỳ dị vô cùng khó tả.
Chương 760 Bại lộ 1
Quan Trung Hình Đường mặc dù được truyền thừa chưa lâu, có điều phân phối quyền lực vẫn khá hợp lý.
Tứ đại phân đường phụ trách trấn thủ Quan Trung Tứ Địa, tổng đường phụ trách xử lý những tình báo từ bốn khu vực chuyển tới, phân tích chỉnh lý và trợ giúp.
Còn Tập Hình Ti lại là nơi tập trung sức chiến đấu tối cao của Quan Trung Hình Đường, chỉ phụ trách động thủ giết người.
Chính nhờ chế độ chặt chẽ đó, Quan Trung Hình Đường mới có thể càng ngày càng cường thịnh.
Còn Quan Trung Hình Đường được xưng nằm giữa triều đình và giang hồ cũng chính là vì chế độ này.
Có điều lần này do An Lưu Niên đã chết, Quan Tư Vũ lại muốn tập trung quyền lực vào tay mình, cho nên tạo thành thanh thế cùng sóng gió không nhỏ tại Quan Trung Hình Đường. Người tới tham gia bàn bạc không chỉ có chưởng hình quan như Sở Hưu mà còn thủ lĩnh Tập Hình Ti cùng những tuần sát sứ có thế lực cùng thực quyền như Quỷ Thủ Vương cùng Đường Nha. Ngoài ra còn có một số mật thám lệ thuộc vào Tập Hình Ti, thực lực cao cường.
Tới cuối cùng quy mô số người nghị sự quá lớn, phải khoảng hơn trăm người tham gia, phòng nghị sự cũng không chứa nổi. Mọi người đành chuyển tới đình viện chính giữa tổng đường tiến hành bàn bạc.
Quan Tư Vũ ngồi ngay ngắn trên ghế chủ, Mai Khinh Liên ngồi bên cạnh hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn phu xướng phụ tùy.
Đám người Tiêu Tập đã quen với việc mỗi lần bàn bạc Quan Tư Vũ đều dẫn Mai Khinh Liên theo bên cạnh. Còn những người lần đầu tham gia nghị sự cùng những võ giả ít tiếp xúc với Quan Tư Vũ lại ngạc nhiên phát hiện, hóa ra Quan lão gia còn có lúc như vậy?
Đương nhiên suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu bọn họ mà thôi, không ai ngu ngốc tới mức chủ động đứng ra nói.
Quan Tư Vũ đảo mắt một vòng rồi trầm giọng nói: “Chư vị chắc cũng biết đại thủ lĩnh Tập Hình Ti An Lưu Niên đã bế quan, có lẽ mấy năm tới cũng không thể xuất quan được, cho nên trong Tập Hình Ti lực lượng phải tổ chức lại một chút, thanh lý một số kẻ ngồi không ăn bám, lại đề bạt một số bộ đầu giang hồ có năng lực tiến vào Tập Hình Ti.”
Quan Tư Vũ nói xong còn bất giác nhìn sang phía Phương Sát, vì lời này Quan Tư Vũ vốn nhắm vào Phương Sát.
An Lưu Niên chết thì cũng chết, nếu Quan Tư Vũ chỉ muốn phân chia quyền lực An Lưu Niên lưu lại thực ra rất dễ, chỉ cần thay đổi vài người vào là được.
Còn giờ Quan Tư Vũ lại thay máu toàn bộ Tập Hình Ti, chẳng phải nhắm vào
Phương Sát thì vào ai?
Cho nên theo suy nghĩ của Quan Tư Vũ, Phương Sát chắc chắn sẽ phản bác, thậm chí nổi giận. Nào ngờ Phương Sát chỉ nở một nụ cười lạnh khó hiểu, thậm chí không nói một lời.
Mặc dù Quan Tư Vũ nghi hoặc không hiểu vì sao Phương Sát lại bình tĩnh như vậy, nhưng hắn không mở miệng hỏi, mà trực tiếp bố trí bổ nhiệm vài người, muốn đồng thời trầm giọng nói: “Tất cả những võ giả muốn gia nhập Tập Hình Ti của Quan Trung Hình Đường đều có thể tới Tập Hình Ti báo danh. Nhưng nhất định phải thông qua kiểm tra của Tập Hình Ti mới có thể gia nhập. Không cho phép chưởng hình quan các nơi ngăn cản.”
Tiêu Tập không để ý nhún vai, thật ra không riêng gì hắn, ngay cả An Bá Thông tính khí hẹp hòi nhất cũng chẳng ngăn cản.
Trên giang hồ, giết cha giết mẹ, đoạt tiền của, cản bước người ta, đây đều là tối kỵ trong tối kỵ.
Thủ hạ bọn hắn muốn gia nhập Tập Hình Ti thì cứ để họ đi, người trong lòng không có định lực vốn cũng chẳng phải tâm phúc chân chính của bọn họ.
Còn một chuyện khác, vạn nhất những người này gia nhập Tập Hình Ti lại sống rất tốt, phát triển mạnh mẽ, vậy đương nhiên sẽ tôn trọng cấp trên cũ đã cho mình cơ hội. Cho nên đây cũng là cơ hội tốt để tăng cường mạng lưới quan hệ.
Quan Tư Vũ tiếp tục nói: “Đại thủ lĩnh tạm thời không cách nào quản lý Tập Hình Ti, cho nên trước mắt Tập Hình Ti đương nhiên phải do nhị thủ lĩnh Phương Sát đứng ra làm chủ.
Nhưng tam thủ lĩnh Tập Hình Ti ta đang định đổi lại, do Sở Hưu tới đảm nhiệm, Tư Minh là tứ thủ lĩnh.”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức xôn xao, không ai ngờ Quan Tư Vũ lại cho Sở Hưu địa vị cao như vậy.
Sau khi An Lưu Niên bế quan, trong Tập Hình Ti trừ nhị thủ lĩnh Phương Sát là tới đãi ngộ của Sở Hưu tốt nhất, gần như muốn gì có đó, đương nhiên sẽ khiến người ta bất mãn và ghen tị.
Còn Tư Minh bị thay xuống lại không nói gì, hắn là tâm phúc chân chính của Quan Tư Vũ, trong một số chuyện hắn vẫn luôn không quan tâm.
Hơn nữa quyền thế bản thân Tư Minh không thay đổi gì.
Không có An Lưu Niên, giờ Sở Hưu coi như lão nhị, còn Tư Minh vẫn xếp hạng ba, cho nên tóm lại Tư Minh không chịu thiệt.
Nhưng ngay khi Quan Tư Vũ vừa dứt lời, Phương Sát đã đứng lên lạnh lùng nói: “Đường chủ, chuyện quan trọng như vậy ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng quyết định.
Từ bao giờ Tập Hình Ti lại để một người ngoài khống chế một lực lượng cường đại như vậy?”
Quan Tư Vũ cau mày nói: “Sở Hưu là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường chúng ta, là tuấn kiệt của Quan Trung Hình Đường ta, từ bao giờ lại thành người ngoài?”
Phương Sát cười lạnh nói: “Đường chủ, chúng ta gia nhập Quan Trung Hình Đường bao lâu, Sở Hưu hắn gia nhập Quan Trung Hình Đường bao lâu?
Đã bao năm như vậy, chúng ta dốc hết tâm huyết vào Quan Trung Hình Đường, ở đây ai chẳng có thâm niên sâu hơn Sở Hưu, hắn không phải người ngoài thì là gì?
Một mình quản lý cả đất Quan Tây, hơn nữa còn kiêm cả vị trí thủ lĩnh Tập Hình Ti. Vinh dự như vậy, địa vị Sở Hưu trong Quan Trung Hình Đường quả thật gần với đường chủ đại nhân, Sở Hưu hắn dựa vào cái gì?”
Lời này của Phương Sát thật ra cũng là tiếng lòng của không ít võ giả Quan Trung Hình Đường.
Võ giả thế hệ trẻ tuổi nhìn Sở Hưu chỉ có tôn kính cùng hâm mộ, coi Sở Hưu như thần tượng của họ.
Nhưng đối với những võ giả thế hệ trước, Sở Hưu chỉ là một vãn bối nhưng lại được ngồi lên vị trí này. Đường chủ làm vậy chẳng phải thiên vị hắn quá mức à?
Mai Khinh Liên ở bên cạnh thản nhiên nói: “Phương thủ lĩnh, lần này lão gia muốn bố trí lại phân bố quyền lực trong Quan Trung Hình Đường thật ra là định dẹp bớt một số kẻ ăn không ngồi rồi.
Nếu thâm niên mà hữu dụng thì còn cần năng lực làm gì nữa? Năng lực của Sở Hưu được tất cả mọi người trong giang hồ công nhận, đệ nhất Long Hổ Bảng, đây là vinh quang chưa từng có đối với Quan Trung Hình Đường chúng ta.
Đặt sang những tông môn khác, địa vị của Sở Hưu thậm chí đã gần với chưởng môn tông chủ, giờ đặt trong Quan Trung Hình Đường chúng ta cho hắn một vị trí thủ lĩnh có quá đáng không?
Phương thủ lĩnh, đừng khiến người ta tâm ý nguội lạnh.”
Quan Tư Vũ vung tay lên nói: “Phu nhân nói rất đúng, ừm, chuyện này cứ làm như vậy đi. Phương Sát, giờ mặc dù ngươi là nhị thủ lĩnh nhưng An Lưu Niên không có mặt, ngươi sẽ đảm nhiệm chức trách của đại thủ lĩnh. Ngươi cũng không cần thấy mình uất ức gì.”
Phương Sát đứng dậy lạnh lùng nói: “Nhưng ta vẫn không phục! Đường chủ, ngươi thay đổi rồi, từ sau khi con yêu nữ này tới Quan Trung Hình Đường, ngươi liền thay đổi.
Con ả này mê hoặc ngươi che chở cho Sở Hưu, còn đẩy một kẻ mới gia nhập Quan Trung Hình Đường như Sở Hưu tới vị trí cao như vậy trong Quan Trung Hình Đường. Không bao lâu nữa phần lớn quyền lực trong Quan Trung Hình Đường đều sẽ bị bọn họ thâu tóm.
Đến lúc đó Quan Trung Hình Đường này rốt cuộc là Quan Trung Hình Đường của Mai phu nhân hay là Quan Trung Hình Đường của Quan lão gia?”