Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 796 Hạng Võ 2

Nếu triều đình Bắc Yên dám không nói lý do gì đã giết người của Hoàng Phủ thị, vậy hậu quả sẽ rất lớn.

Môi hở răng lạnh, thế lực cấp bậc như Hoàng Phủ thị, nếu triều đình không giải thích một câu nói diệt là diệt, của ó thể thấy những tông môn còn không bằng Hoàng Phủ thị sẽ ra sao.

Cho nên lão tổ Hoàng Phủ thị tin rằng người trong triều đình chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Hạng Võ cười lớn nói: “Hoàng Phủ tiền bối hiểu lầm rồi, Hoàng Phủ thị các ngươi đang ngoan ngoãn, sao triều đình lại động tới các ngươi được?”

Lão tổ Hoàng Phủ thị hừ lạnh một cái, chỉ những tinh nhuệ Tây Lăng Quân mặc chiến giáp đang ở xung quanh, lạnh lùng nói: “Vậy đám người này là sao?

Hầu gia, ngươi đẫn người gióng trống khua chiêng tới Hoàng Phủ thị chúng ta chẳng lẽ là để ngắm cảnh chắc?”

Hạng Võ đứng dậy, cười ha hả nói: “Cuối thu thời tiết thanh mát, phong cảnh xung quanh Hoàng Phủ thị các ngươi lại thanh nhã như vậy, rất hợp ngắm cảnh.”

Đột nhiên Hạng Võ nghĩ ra điều gì, hắn ném một quả chuối cho lão tổ Hoàng Phủ thị, khoe khoang: “Đặc sản Nam Man, đại bổ đấy, phù hợp với người già như Hoàng Phủ tiền bối.”

Cương khí vô hình hiện lên trước người lão tổ Hoàng Phủ thị, quả chuối kia bị hắn đánh nát.

“Hầu gia đừng đổi chủ đề, cũng đừng nói mấy lời linh tinh đó nữa. Hôm nay rốt cuộc triều đình có ý gì?”

Thấy lão tổ Hoàng Phủ thị không nể mặt đánh nát quả chuối của mình, sắc mặt Hạng Võ lập tức trầm xuống.

“Đã nể mặt mà không cần! Mời ngươi ăn chuối ngươi không ăn, vậy ăn đao đi!

Bệ hạ có lệnh, từ giờ trở đi người của Hoàng Phủ thị không được phép bước ra khỏi Yến Tây Bình Diêu một bước, nếu không giết chết không cần luận tội!”

Lão tổ Hoàng Phủ thị giận quá hóa cười: “Đúng là trò cười! Hoàng Phủ thị chúng ta muốn đi chẳng lẽ còn phải xin ý chỉ của các ngươi hay sao? Triều đình rốt cuộc đang có ý gì? Giam lỏng Hoàng Phủ thị ta?”

Hạng Võ thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, Hoàng Phủ thị các ngươi chỉ có thể tuân thủ thôi.

Ta sẽ không cầm tù các ngươi quá lâu, chờ một thời gian nữa là được.”

Lão tổ Hoàng Phủ thị đột nhiên nhíu mày, nghĩ tới điều gì đó: “Chờ bao lâu?”

Hạng Võ chỉ về phía đông: “Tới khi nào bên Tụ Nghĩa Trang đánh xong, lúc đó các ngươi có thể đi được rồi.”

Lão tổ Hoàng Phủ thị nghe vậy trong lòng thắt lại, bên phía Tụ Nghĩa Trang e rằng đã xảy ra chuyện!

Lão tổ Hoàng Phủ thị nhíu mày nhìn Hạng Võ, trầm giọng nói: “Rốt cuộc triều đình đang có ý gì? Còn muốn che chở cho tên Sở Hưu yêu nhân nhánh Ẩn Ma kia?

Chẳng lẽ bệ hạ không biết thân phận Sở Hưu cùng tính khí đám Ẩn Ma kia ư? Hay chuyện này thật ra là ngươi tự ý hành động?”

Hạng Võ cười hắc hắc nói: “Hoàng Phủ tiền bối, có một số việc thấy là được, đừng nói ra thì chúng ta còn có thể trò chuyện tiếp.

Nói thẳng một lời, triều đình trước nay không quan tâm các ngươi là Chính hay là Ma, chỉ quan tâm các ngươi nghe lời hay không nghe lời.

Cho nên giờ tới lúc kiểm tra xem Hoàng Phủ thị các ngươi. Nghe lời, vậy trở về, đợi đánh xong bên phía ta sẽ lập tức rút binh.”

Ánh mắt lão tổ Hoàng Phủ thị lóe lên vẻ sắc bén: “Còn nếu ta không nghe lời thì sao?”

Hạng Võ đứng dậy từ hắc long liễn, khí thế quanh người dâng lên tới cực hạn, dẫn phát khí tượng phong vân. Chỉ riêng khí thế, hắn đã có thể sánh vai với cường giả như Chử Vô Kỵ, chỉ thiếu một bước là tiến vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần!

“Nếu ngươi không nghe lời, vậy lão tử không cần khách khí với lão già không chịu chết nhà ngươi nữa, trả chuối lại cho ta!”

Lão tổ Hoàng Phủ Thị thực ra là người rất giỏi nín nhịn.

Trên giang hồ, tới Ngưng Thần Tam Cảnh đã là đại nhân vật đứng trên đỉnh cao của giang hồ.

Tông sư võ đạo được xưng là tông sư, cũng là cường giả hay xuất hiện nhất trước mặt người trong giang hồ.

Còn tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, hầu hết đều có tên trên Chí Tôn Bảng, không hay xuất hiện trên giang hồ. Cho nên Chân Hỏa Luyện Thần là cao thủ cường giả khuấy động phong vân.

Nhưng lão tổ Hoàng Phủ Thị rõ ràng có cảnh giới này, còn chưa tới lúc già yếu sắp chết, nhưng hắn vẫn bế quan trong Hoàng Phủ thị hơn mười năm, không phải vì tham sống sợ chết, mà là vì hắn muốn dùng thời gian sống cuối cùng hộ tống Hoàng Phủ thị đi nốt đoạn đường còn lại.

Mặc dù Hoàng Phủ thị còn vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần là hắn trấn thủ, nhưng thực tế đời sau lại hết sức bình thường, thế hệ trẻ cũng không có ai xuất sắc.

Cho nên vì Hoàng Phủ thị, hắn chỉ có thể lựa chọn trấn thủ trong gia tộc, bảo hộ Hoàng Phủ thị vượt qua thời kỳ suy yếu này.

Nhưng ẩn nhẫn giấu tài đồng nghĩa với việc lão tổ Hoàng Phủ Thị là người mềm yếu.

Một tiểu bối như Hạng Võ lại dám lớn lối trước mặt hắn như vậy, thậm chí còn dám chủ động xuất thủ, hỏi lão tổ Hoàng Phủ Thị làm sao nhịn nổi?

Ngay khoảnh khắc đó, một thanh trường thương bàn long đen nhánh đã được hắn rút ra từ hắc long liễn, nắm trong tay.

Một thương đâm ra, chỉ một thương đơn giản nhưng lại dẫn phát mây đen hội tụ, tạo thành một vòi rồng gầm thét đánh xuống người lão tổ Hoàng Phủ Thị.

Trên Bàn Long Thương kia, đầu rồng lấp lóe sát cơ đỏ rực sắc bén, chẳng khác gì vật sống. Thanh Bàn Long Thương trong tay Hạng Võ không ngờ cũng là một thần binh!

Lão tổ Hoàng Phủ Thị đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt hội tụ bắn ra thần quang, ngươi hững nơi ánh sáng đó đi qua tất cả cương khí đều tiêu tán, ngay cả dị tượng do nhát thương của Hạng Võ tạo ra cũng theo đó sụp đổ.

Có điều bản thân mũi thương của Hạng Võ vẫn mang theo lực lượng cường đại trực tiếp đâm xuống người lão tổ Hoàng Phủ thị, nhắm thẳng vào lồng ngực hắn. Những nơi mũi thương đi qua, mặt đất rạn nứt, tiếng nổ vang lên ầm ầm, uy thế cực kỳ mãnh liệt.

Lão tổ Hoàng Phủ thị hừ lạnh một tiếng, không ngờ lại trực tiếp vươn tay, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc nắm chặt lấy thân thương của Hạng Võ. Cương khí vàng kim ầm ầm bộc phát, một tay khác trực tiếp đánh vào thân thương, ngay bản thân Hạng Võ cũng bị một quyền này đánh bay ra ngoài, chân đạp xuống đất, làm mặt đất nổ tung thành một cái hố lớn cỡ vài trượng

Hạng Võ cười ha hả nói: “Đây cũng bí kỹ của Hoàng Phủ thị à, Yên Nguyên Thần Mục phải không? Nghe nói có thể hủy diệt tất cả bí pháp cương khí nguyên khí? Thú vị, mạnh hơn so với Băng Phách Thần Mục của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành!”

Mặc dù chỉ mới giao thủ một chiêu, Hạng Võ đã rơi xuống hạ phong, nhưng đừng quên hai bên chênh nhau một cảnh giới, thực lực Hạng Võ thể hiện đã rất kinh người.

Hạng Võ cười lớn tiếp tục cầm thương lao tới, đối với người vốn tính lười nhác như bọn họ, chỉ khi tới lúc này mới thấy hưng phấn.

Phần lớn các nơi ở Bắc Yên đều đang giao thủ, có một số thế lực đã phát hiện, có điều không ai dám phá vỡ cục diện này.

Trước đó bọn họ tưởng rằng trong tình thế hiện tại, Sở Hưu chỉ có thể ở lại Quan Trung Hình Đường nghĩ cách phòng ngự, không ngờ đối phương lại to gan lớn mật như vậy, còn dám chủ động xuất thủ.

Hơn nữa chủ động xuất thủ thì cũng thôi, nhưng trong chuyện này còn có triều đình tham dự vào, mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.

Cho nên những thế lực phát hiện ra động tĩnh đều đang đợi, đợi kết quả ở phía Tụ Nghĩa Trang.
Chương 797 Thế nhân đều tham

Nếu bên Tụ Nghĩa Trang Sở Hưu thắng, bọn họ coi như không biết gì hết, cái liên minh trừ ma gì đó không liên quan gì tới bọn họ.

Nhưng nếu Tụ Nghĩa Trang chiến thắng, bọn họ có thể thuận thế tiến đánh Quan Trung Hình Đường, vừa kiếm chút thanh danh cùng lợi ích.

Cho nên tất cả mọi người đều đang đứng quan sát xem kết quả trận chiến ở Tụ Nghĩa Trang ra sao, đương nhiên cũng phải xem xem rốt cuộc đám người Ngụy Thư Nhai có ngăn cản được các thế lực khác không.

Nếu không cản được, khiến cho có người khác đến giúp Nhiếp Nhân Long, vậy Sở Hưu sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc này trong Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Nhân Long sau khi biết các thế lực như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bị Sở Hưu ngăn cản, không khỏi lạnh lùng nói: “Bọn họ không đến thì không đến. Cho dù không có đám người đó cùng lắm cũng chỉ khiến vài tên dư nghiệt Ma đạo bỏ chạy mà thôi. Nhưng Sở Hưu đừng hòng sống sót rời khỏi Tụ Nghĩa Trang!

Còn nữa, thủ đoạn của ngươi chỉ có chừng đó, cho dù bên phía Đông Tề tốc độ hơi chậm nhưng cũng sắp ra tay rồi.

Quan Trung Hình Đường mà ngươi vẫn luôn muốn bảo vệ chắc chắn sẽ bị hủy diệt!

Nếu ngươi trốn dưới lòng đất làm chuột chũi, thời gian ngắn ta thật sự không giết được ngươi. Nhưng bản thân ngươi lại tiếc rẻ cơ nghiệp Quan Trung Hình Đường, chủ động chạy tới cửa. Đúng là tự tìm đường chết!

Sở Hưu, bảy thanh ma đao của ngươi có thể dẫn phát thất tình lục dục, ngươi có nghĩ có ngày mình lại chết vì lòng tham không?”

“Lòng tham? Thế nhân nếu không tham chắc thiên hạ đã thái bình từ lâu rồi. Chẳng qua muốn ta chết ở đây ư? Nhiếp trang chủ, nằm mơ đi!”

Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu bừng bừng ma khí, ma khí mà trận pháp tỏa ra bị Thiên Ma Vũ thu nạp, không ngờ lại ngưng tụ thành một ma ảnh lơ lửng sau lưng Sở Hưu.

Hiện giờ mặc dù Sở Hưu còn không phải tông sư võ đạo, thế nhưng thực lực y đã sánh ngang với tông sư võ đạo. Tối thiểu về phương diện vận dụng lực lượng, phần lớn tông sư võ đạo không đánh nổi Sở Hưu.

Thật ra có một chuyện Nhiếp Nhân Long nói đúng, Sở Hưu quả thật rất tham lam.

Lần này nếu y từ bỏ Quan Trung Hình Đường, thành thật chui vào trong một số mật địa của nhánh Ẩn Ma ngủ đông một thời gian. Như vậy vài năm qua đi, sóng gió dịu xuống, dù sao người trong giang hồ cũng dễ quên. Mấy năm sau cho dù còn có người muốn gây sự với y nhưng cũng không cách nào hội tụ thành liên minh quy mô như hiện tại.

Nhưng đúng như Nhiếp Nhân Long đã nói, Sở Hưu không bỏ được Quan

Trung Hình Đường, đây là Quan Trung Hình Đường mà y hao tổn tâm cơ mới mưu tính được. Nếu không phải vì thân phận đột nhiên bại lộ, La Thần Quân bất ngờ xuất thủ, chỉ cần cho Sở Hưu thêm chút thời gian, thậm chí y có thể nuốt trọn Quan Trung Hình Đường.

Tham niệm trong lòng Sở Hưu quả thật rất nặng, hơn nữa nói chính xác hơn không phải y tham, chỉ là Sở Hưu không thấy an toàn, muốn tiếp tục trèo lên trên mà thôi.

Với thân phận địa vị và thực lực của Sở Hưu ngày hôm nay, chỉ cần y chịu rời khỏi nhánh Ẩn Ma, bất luận nương tựa triều đình hay tới tìm Bái Nguyệt Giáo đều có thể sống rất thoải mái, không cần trải qua nguy hiểm và vất vả như hiện giờ.

Lựa chọn ngày hôm nay không phải Sở Hưu trung thành gì với nhánh Ẩn Ma, cũng không phải y thích hành xác, chỉ là Sở Hưu muốn có nhiều thứ hơn mà thôi. Mà những thứ này bất luận gia nhập triều đình hay gia nhập Bái Nguyệt Giáo, y đều không thể có được.

Thật ra rất nhiều người có tâm trạng như vậy, kể cả những tông sư võ đạo thành danh đã lâu hay bậc đế vương Bắc Yên Hạng Long, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm giác như vậy.

Những tông sư võ đạo đó rõ ràng đã đứng trên tầng cao nhất của giang hồ, thực lực tu vi vượt qua chính thành chín võ giả giang hồ, vì sao bọn họ còn phải bế quan khổ tu, theo đuổi lực lượng mạnh hơn? Đơn giản là vì bọn họ cảm thấy không đủ an toàn. Mặc dù bọn họ đủ mạnh nhưng ngẩng đầu lên vẫn thấy những cường giả đỉnh phong bên trên.

Những người tu luyện tới cảnh giới tông sư võ đạo không mấy ai là hạng tầm thường, cũng không ai muốn bị người ta giẫm dưới chân cả đời, bản thân lại chỉ có thể ngước đầu nhìn lên!

Thậm chí kể cả Chung Thần Tú thiên chủ Tự Tại Thiên, không khéo lúc này hắn cũng đang ngẩng đầu nhìn lên, ngưỡng mộ cảnh giới mà ngày trước Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đạt tới.

Nhiếp Nhân Long không hiểu tâm cảnh của Sở Hưu, hắn cho rằng Sở Hưu rất tham. Trên thực tế, Sở Hưu còn tham hơn tưởng tượng của hắn nhiều!

Thiên Ma Vũ chém xuống, ma khí vô biên bộc phát, những nơi nó đi qua, thiên địa nguyên khí đều bị hấp thu.

Càn Khôn Lăng Vân Thủ được thi triển, khuấy đảo thiên địa, nhưng lực lượng này vẫn bị một đao của Sở Hưu hấp thu!

Đây là lực lượng của Tham Đao!

Thường xuyên vận dụng bảy thanh ma đao, trừ Hận Đao ra, Sở Hưu thậm chí từ từ lĩnh ngộ được được chân lý của Tham Đao.

Bản chất của bảy thanh ma đao chính là diễn biến cực hạn của cảm xúc. Chỉ cần Sở Hưu hoàn toàn khống chế được cảm xúc này, cho dù trong tay y không có bảy thanh ma đao, thậm chí trong tay không đao, y cũng có thể điều khiển lực lượng cảm xúc này.

Tham Đao hấp thu hết thảy, thậm chí như muốn hấp thu toàn bộ thiên địa này. Luồng tham niệm này không thuộc về Nhiếp Nhân Long mà là tham niệm của bản thân Sở Hưu!

Tham sân si hận ái ác dục, là tâm ma, cũng là căn nguyên lực lượng!

Nhiếp Nhân Long nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay xé ra phía trước, âm dương càn khôn đảo ngược, hai luồng lực lượng hoàn toàn khác biệt không ngừng vặn vẹo, một là cương khí thuần khiết trong thiên địa, một là ma khí quỷ dị xung quanh.

Hai luồng lực lượng đan xen, bao phủ một đao của Sở Hưu vào trong. Cương khí vây quanh vặn xoắn, không ngừng đánh lui thân thể Sở Hưu trở lại, ngay cả Tham Đao cũng không cách nào hấp thu luồng sức mạnh kinh khủng này.

Có điều ngay lúc này sau lưng Nhiếp Nhân Long lại có một lực lượng hấp thu cường đại khác.

Phía sau hắn, một võ giả trung niên mặc áo đen đứng đó, trong miệng của hắn, một con quỷ đói quỷ dị với hai sừng nhô ra, gầm thét cắn xé về phía Nhiếp Nhân Long. Những nơi nó đi qua, ngay cả thiên địa nguyên khí đều bị hấp thu sạch sẽ!

Thứ này chính là hóa thân Ngạ Quỷ Đạo của Sở Hưu!

Thật ra Sở Hưu đã sớm thả hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ra, có điều y không điều khiển con rối người ra tay.

Con rối người dù sao cũng chỉ là vật chết, khi không di chuyển sẽ không tỏa ra khí tức, cho nên Nhiếp Nhân Long còn tưởng đây chỉ là một võ giả Ma đạo bình thường mà thôi.

Thế nên khi hóa thân Ngạ Quỷ Đạo hành động, Nhiếp Nhân Long mới phản ứng lại, nơi này còn ẩn giấu thứ đại hung như vậy, mà bản thân không ngờ lại cách thứ này quá gần.

Nhiếp Nhân Long không lo được chuyện tấn công Sở Hưu, bước chân lệch sang một bên, nhìn như rối loạn nhưng lại như bước vào một trận thế kỳ quái. Hai tay hắn đồng thời kết ấn đánh ra, càn khôn âm dương đảo ngược, thiên địa nguyên khí trong phương viên mười trượng như bị chia cắt, tạo thành lồng giam vây hóa thân Ngạ Quỷ Đạo vào trong tiêu diệt.

Nhưng đúng lúc này, Sở Hưu vừa thoát thân đã niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn ầm ầm đánh về phía Nhiếp Nhân Long, giới tử tu di, càn khôn nghịch chuyển!
Chương 798 Uy hiếp 1

Cảnh giới và sức chiến đấu không liên quan tuyệt đối, cũng như Sở Hưu hiện giờ, tông sư võ đạo bình thường y đã không đặt trong mắt. Cho dù là cường giả có tên trên Phong Vân Bảng như Nhiếp Nhân Long, y cũng dám chủ động phản công đối phương.

Sau lưng có hóa thân Ngạ Quỷ Đạo cắn nuốt thôn tính hết thảy, trước có Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn cương mãnh vô song của Sở Hưu đánh xuống, thế công thủ chỉ chớp mắt đã nghịch chuyển.

Nhiếp Nhân Long nổi giận gầm lên một tiếng, quanh người bộc phát cương khí cường đại, tiếp dẫn lực lượng thiên địa, hai tay múa lên, âm dương càn khôn nghịch chuyển, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt hội tụ thành cơn bão quét qua, trong đó còn mang theo một chút màu máu.

Cơn bão vô biên bao phủ lấy bản thân Nhiếp Nhân Long vào trong, còn nuốt trọn cả hóa thân Ngạ Quỷ Đạo, cuối cùng ngay cả Sở Hưu cũng bị cơn bão đó cuốn vào, chỉ có thể dùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn ngăn cản lực lượng mãnh liệt đó.

Võ đạo truyền thừa của Nhiếp Nhân Long thật ra không mạnh, võ công của hắn hết sức hỗn tạp, sau khi lên tới cảnh giới tông sư võ đạo mới đem võ công cùng những lý giải của bản thân cô đọng thành Càn Khôn Lăng Vân Thủ.

Thức võ thuật này khi cấp thấp thật ra không mấy thu hút, nhưng lúc này trong tay Nhiếp Nhân Long, võ thuật này đã phát huy lực lượng thiên địa mà cảnh giới Chân Đan mượn được tới cực hạn, dùng một phần lực lượng khuấy động ba phần thiên địa càn khôn, dựa thế như vậy cũng phù hợp với hành động bình thường của Nhiếp Nhân Long.

Trong cơn bão đó, hóa thân Ngạ Quỷ Đạo không ngừng hấp thu lực lượng đó, nó có thể chịu đựng nhưng con rối người lại không kiên trì nổi.

Con rối người vốn là Công Thâu Nguyên dùng thân thể An Lưu Niên chế tạo thành, khi còn sống có địch nổi Nhiếp Nhân Long không còn là ẩn số, giờ đã chết, thân thể đương nhiên không gánh nổi lực lượng như vậy.

Thứ này không dễ kiếm, Sở Hưu còn muốn dùng vài lần, cho nên y đành để nó lui lại, tạm thời rời khỏi cơn bão đó.

Hai tay nắm chặt, cơn bão ầm ầm nổ tung, cương khí tỏa ra khắp nơi.

Nhiếp Nhân Long đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

Hắn cũng không cách nào điều khiển lực lượng cấp bậc này trong thời gian dài.

Có điều ngay lúc hắn chuẩn bị xem xem rốt cuộc Sở Hưu đã chết chưa, ma khí cùng phật quang đồng thời bừng lên trong cương khí tứ tán kia.

Thân hình Sở Hưu như ma thần giết ra từ trong cơn gió lốc cương khí, tay niết Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, Cửu Ấn Hợp Nhất, mang theo uy thế không gì sánh nổi đánh về phía Nhiếp Nhân Long.

Đồng thời tu luyện cả hai công pháp luyện thể một phật một ma Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân và Đại Kim Cương Thần Lực, Sở Hưu không dễ chết như vậy. Xét theo lực phòng ngự đơn thuần, y còn mạnh hơn đại đa số tông sư võ đạo.

Song chưởng Nhiếp Nhân Long nghênh tiếp, bàn tay trái là cương khí mênh mông, bàn tay phải lại là ma khí mãnh liệt.

Hai luồng sức mạnh đan xen, uy lực tăng cường vài lần.

Tiếng nổ vang lên giữa hai người Nhiếp Nhân Long và Sở Hưu. Lấy cả hai làm trung tâm, mặt đất dưới chân bọn họ vỡ tan thành từng mảnh, kéo dài hơn mười trượng.

Nhiếp Nhân Long sắc mặt trắng bệch, gương mặt Sở Hưu cũng trắng thêm chút.

Lực bộc phát của y quả thật kinh người, có điều trước đó mạnh mẽ chống đỡ một chiêu của Nhiếp Nhân Long, lúc này lại vận dụng võ công tiêu hao rất ớn như Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn cùng Cửu Ấn Hợp Nhất, ngay cả Sở Hưu cũng không chịu đựng nổi.

Có điều cho dù khó chịu, Sở Hưu cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Nhiếp Nhân Long, bằng không lần tập kích Tụ Nghĩa Trang này của y sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì, thậm chí khiến bản thân sa vào hiểm cảnh.

Một đòn vô ích, Sở Hưu lập tức đưa ngón tay điểm tới, những nơi đi qua, vạn vật tịch diệt.

Thiên Tru Địa Diệt Thánh Thí Tiên Chỉ!

Lực lượng tĩnh lặng đó khiến Nhiếp Nhân Long kinh hãi không thôi, hắn vừa ra tay ngăn cản, thân hình vừa lui lại phía sau, nhưng vẫn bị một chỉ tràn ngập tử khí này lướt sát qua vai. Một cánh tay hắn lập tức bị tử khí nhiễm thành màu đen kịt, luồng khí tức tử vong đó cũng từ từ xâm chiếm khí huyết kinh mạch của hắn!

Nhiếp Nhân Long biến sắc, cánh tay vung lên, chỉ trong chốc lát một luồng tử khí màu đen cùng đại lượng máu tươi bị hắn ép ra, nhưng cánh tay cũng tạm thời bị phế bỏ.

Đúng lúc này, Sở Hưu dùng nguyên thần làm cung, tinh thần lực làm tên, Diệt Hồn Tiễn bắn ra. Mặc cho Nhiếp Nhân Long né tránh ra sao cũng không trốn thoát được Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhắm vào.

Thấy tránh cũng không tránh nổi, Nhiếp Nhân Long nổi giận gầm lên một tiếng khí huyết quanh người ầm ầm bộc phát, định chống đỡ lại mũi tên này, nhưng vẫn bị Diệt Hồn Tiễn bắn vào cơ thể, phát ra một tiếng gầm đau đớn.

Thân hình Sở Hưu trực tiếp lao lên, mặc dù sắc mặt y đã trắng bệch do tiêu hao quá lớn nhưng vẫn cầm Thiên Ma Vũ trong tay chém xuống, vài chiêu qua đi, Nhiếp Nhân Long đã lâm vào nguy cơ!

Kết quả của trận chiến giữa Sở Hưu và Nhiếp Nhân Long khiến mọi người

đều bất ngờ, ngay cả Nhiếp Nhân Long cũng vậy.

Dù sao hai người một là cao thủ có tên trên Phong Vân Bảng, còn một người khác mặc dù danh tiếng càng lớn nhưng mới chỉ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi.

Hơn nữa sau lần trước ở Bắc Yên, Nhiếp Nhân Long nhập ma thiếu chút nữa giết chết Sở Hưu. Mặc dù khi đó Nhiếp Nhân Long đang trong trạng thái nhập ma nhưng hắn cũng cảm nhận được đại khái thực lực của Sở Hưu khi đó.

Thế nhưng lần này gặp lại Sở Hưu, hắn lại kinh hãi phát hiện, thực lực Sở Hưu đâu chỉ tiến bộ gấp đôi! Tốc độ này thật sự kinh khủng.

Đương nhiên trên thực tế Sở Hưu mặc dù có tiến bộ nhưng không lớn đến mức như vậy, chỉ có điều Nhiếp Nhân Long quên mất một việc mà thôi.

Ban đầu khi ở Bắc Yên, Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp xuất hiện.

Cho nên lúc đó thật ra Sở Hưu không cách nào vận dụng toàn bộ thủ đoạn tuyệt kỹ.

Giờ rốt cuộc Sở Hưu cũng có thể vận dụng toàn bộ lực lượng, sức mạnh đương nhiên khác với khi đó.

Thấy Nhiếp Nhân Long rơi vào nguy cơ, thậm chí thiếu chút nữa bị Sở Hưu xuất đao chém chết, toàn bộ Tụ Nghĩa Trang chìm vào bi quan.

Nhiếp Nhân Long là người đề xuất cùng tổ chức liên minh, một khi hắn xảy ra chuyện, liên minh còn tiến hành được sao?

Bên phía Hư Ngôn cũng vô cùng nóng nảy, lúc này hắn chỉ muốn tới cứu viện Nhiếp Nhân Long, không muốn dây dưa với Mai Khinh Liên nữa.

Nổi giận gầm lên một tiếng, quanh người Hư Ngôn phật diễm kim quang bừng bừng. Một quyền đánh ra, Kim Cương Hàng Ma, uy thế vô lượng.

Một quyền này ép lui Mai Khinh Liên, có điều không đợi hắn ra tay cứu viện, Mai Khinh Liên lại từ phía sau lao tới. Dưới Xá Nữ Đại Pháp, ma khí mãnh liệt tỏa ra ngăn cản trước người Hư Ngôn, có điều không đợi hắn đánh tan ma khí đó, ảo giác đã lại sinh ra trước mắt.

Rõ ràng chỉ cách một quãng ngắn là có thể cứu viện Nhiếp Nhân Long, nhưng bất luận hắn cố chạy thế nào cũng không thể tới được chỗ đó.

Mãi tới lúc này Hư Ngôn mới biết mình trúng Xá Nữ Đại Pháp của Mai Khinh Liên.

Đợi tới khi Hư Ngôn thanh tỉnh, Mai Khinh Liên đã nắm một thanh đoản đao đỏ thẫm đâm về phía ngực Hư Ngôn!
Chương 799 Uy hiếp 2

Chắp tay trước ngực, Hư Ngôn miệng thả lôi âm, Cửu Biến Sư Tử Hống được thi triển trực tiếp ép lui Mai Khinh Liên. Có điều không đợi hắn động thủ, Mai Khinh Liên đã lại lao tới, chuyện này khiến Hư Ngôn tức tới phát điên.

Xá Nữ Đại Pháp của Âm Ma Tông thần dị ở chỗ nó không phải ảo thuật tinh thần lực đơn thuần mà là lặng lẽ xâm lấn vào tâm linh đối tượng.

Cũng như vừa rồi, rõ ràng là giao thủ chính diện, thế nhưng không hiểu sao Hư Ngôn lại lâm vào ảo thuật, thiếu chút nữa bị Mai Khinh Liên đánh lén, trước đó hắn thậm chí không hề phát giác.

Loại thủ đoạn ảo thuật vô thanh vô tức này càng khiến người ta e dè.

Hư Ngôn có tự tin dùng thực lực, ý chí cùng lực lượng khí huyết cường đại của mình vượt qua Xá Nữ Đại Pháp, nhưng thực tế hắn nhầm, cũng đã coi thường Mai Khinh Liên.

Thế gian này chỉ có ngàn ngày làm trộm, đâu ai ngàn ngày phòng trộm?

Hư Ngôn lúc nào cũng phải giữa tâm trạng căng thẳng để phòng ngự ảo thuật của Mai Khinh Liên, cho nên càng đánh hắn càng mệt mỏi, thậm chí lúc này chẳng còn cả tâm trạng cứu viện Nhiếp Nhân Long.

Bên phái Hư Ngôn muốn cứu viện lại bị Mai Khinh Liên ngăn cản. Có điều một bên khác lại bị người khác đánh lui, không phải Lục tiên sinh đang giao thủ cùng Yến Hoài Nam mà là Phương Đại Thông của Cự Linh Bang.

Không phải vì thực lực Phương Đại Thông mạnh hơn Yến Hoài Nam mà do đối thủ của hắn hơi yếu.

Trong tông sư võ đạo bản thân Liễu Hồng Diệp là loại hơi yếu, lại thêm truyền thừa của hắn không mạnh, cho nên thực lực chỉ có hạn.

Lần trước hắn giao thủ cùng Sở Hưu chỉ vài chiêu đã bị đánh bại, lúc này đối mặt với vị bang chủ Cự Linh Bang Phương Đại Thông, Liễu Hồng Diệp chống cự cũng cực kỳ miễn cưỡng.

Cự Linh Võ Điển của Cự Linh Bang dung hợp hơn trăm loại võ công của các thế hệ Cự Linh Bang. Mặc dù trên giang hồ đây không phải thần công bí điển nổi danh gì, có điều uy lực cũng không yếu. Sau vài chục chiêu, Liễu Hồng Diệp đã bị Phương Đại Thông đánh trọng thương hộc máu.

Sau khi giải quyết xong Liễu Hồng Diệp, Phương Đại Thông bất giác nhìn sang phía Sở Hưu cùng Nhiếp Nhân Long.

Nhiếp Nhân Long vội vàng nói: “Phương bang chủ, mau tới giúp ta!”

Phương Đại Thông định xuất thủ, có điều lúc này Sở Hưu lại lạnh lùng nói: “Phương bang chủ, hai ta trước nay không oán không thù. Hôm nay ngươi tới tham gia liên minh trừ ma này ta cũng có thể bỏ qua, giờ ngươi rút lui, ta coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Nếu không, hôm nay cho dù ta có thua chạy, bị ép nấp vào trong bóng tối

cũng quyết không chết không thôi với Cự Linh Bang các ngươi.

Ngươi hủy tiền đồ của ta, ta sẽ giết cả nhà nhà ngươi.

Phương bang chủ, ngươi phải nghĩ cho kỹ vào. Hôm nay nếu ngươi ra tay, tương lai tốt nhất đừng rời vợ con già trẻ nhà ngươi một tấc, đừng đi xa tâm phúc Cự Linh Bang nhà ngươi một bước. Nếu không ta gặp ai giết nấy!”

Phương Đại Thông trong lòng phát lạnh, đang định ra tay lại ngưng bặt lại.

Với tính cách cùng thực lực Sở Hưu, hắn tin y nói được làm được.

Giao đấu chính diện ngay hắn cũng không nắm chắc thắng được Sở Hưu, càng không nói tới một kẻ địch kinh khủng như vậy lại không biết xấu hổ nấp trong chỗ tối, thời thời khắc khắc nghĩ tới việc cắn ngươi một cái.

Đôi khi thứ đáng sợ không phải là mãnh hổ giương nanh múa vuốt trước mặt ngươi mà là con rắn độc nấp trong chỗ tối, không biết lúc nào sẽ nhào tới!

Phương Đại Thông do dự như vậy, Nhiếp Nhân Long lập tức lâm vào hiểm cảnh, thiếu chút nữa trúng đao của Sở Hưu.

Hắn tức giận hét lớn: “Phương Đại Thông! Đầu óc ngươi có vấn đề hay sao? Từ khi ngươi gia nhập liên minh trừ ma ngươi đã không còn đường rút lui nữa! Lời của yêu nhân Ma đạo mà ngươi cũng tin à? Cho dù ngươi có đi Sở Hưu cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Hôm nay chúng ta cùng liên thủ giết chết hắn ở đây, còn lo gì sau này?”

Cự Linh Bang trước nay luôn không nóng không lạnh, mặc dù không suy yếu nhưng cũng chẳng phát triển quá lớn. Chuyện này có liên quan trực tiếp tới tính cách của Phương Đại Thông này.

Kẻ này quả thật thiếu quyết đoán, hay do dự.

Lúc này hắn đã gia nhập liên minh trừ ma, thế nhưng ngay lúc mấu chốt bị Sở Hưu uy hiếp một tiếng lại do dự. Đổi lại là ai cũng hận tới ngứa răng ngứa lợi.

Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu mang theo ma khí ngập trời liên tục chém xuống, đồng thời Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cũng được thi triển, hóa thành Trấn Hồn U Minh Khúc không ngừng quấy rối Nhiếp Nhân Long, từ từ suy yếu lực lượng của hắn.

Dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết tông sư võ đạo thành danh đã lâu như Nhiếp Nhân Long, Sở Hưu làm được tới mức này đã là cực hạn. Vừa rồi nếu Phương Đại Thông nhúng tay vào, thắng bại còn chưa biết.

Nhưng giờ Phương Đại Thông do dự trong một chớp mắt ngắn ngủi, trên người Nhiếp Nhân Long đã nhiều thêm vài vết thương.

Thấy cảnh này, Phương Đại Thông mới cắn răng xuất quyền đánh về phía Sở Hưu.

Đúng như Nhiếp Nhân Long đã nói, hắn không còn đường lui. Bất kể Sở Hưu nói thật hay nói dối, giờ trước mắt hắn chỉ có cách đặt cược một lần, cược Nhiếp Nhân Long sẽ thắng, Sở Hưu sẽ chết!

Giết y!

Thân thể trọng thương của Nhiếp Nhân Long không lùi mà tiến, Càn Khôn Lăng Vân Thủ được y thi triển tới cực hạn, âm dương nhị khí hội tụ trong lòng bàn tay, trực tiếp cuốn lấy Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu, thậm chí khiến y không cách nào thoát thân.

Thấy quyền của Phương Đại Thông sắp đánh xuống, một thân ảnh màu đen đột ngột xuất hiện sau lưng Sở Hưu, há miệng rộng, quỷ đói dữ tợn gào thét bay ra, lực lượng quỷ dị hấp thu hết thảy, trực tiếp nhào về phía Phương Đại Thông.

Trước đó Phương Đại Thông chỉ tập trung giao thủ cùng Liễu Hồng Diệp, mặc dù thực lực hắn mạnh hơn Liễu Hồng Diệp, có điều hắn cũng không dám phân tâm trong tình huống giao thủ với một tông sư võ đạo khác. Cho nên tình hình giao thủ trước đó giữa Nhiếp Nhân Long và Sở Hưu ra sao, hắn không thấy được.

Lúc này thấy có thứ quỷ dị như vậy xuất hiện trước mặt, lại còn thấp thu bất cứ lực lượng gì, thậm chí định cắn lấy bản thân, Phương Đại Thông vô thức định lui lại phía sau, sau đó mới nghĩ cách đẩy lùi.

Có điều Phương Đại Thông rút lui như vậy lại khiến Nhiếp Nhân Long phun ra một ngụm máu tươi.

Bảy phần là vì dùng sức quá độ động tới nội thương, ba phần vì tức giận về Phương Đại Thông.

Giờ khắc này Nhiếp Nhân Long rốt cuộc cũng hiểu một đạo lý, dựa vào người khác không bằng dựa vào mình. Cái gọi là liên minh nhìn thì cường đại, nhưng thực chất chỉ là một đám ngu ngốc vướng víu. Kẻ lừa mình luôn luôn là người một nhà.

Đến thời khắc mấu chốt phải liều mạng rồi Phương Đại Thông vẫn cẩn thận phòng thủ, đúng là hèn nhát tới cùng cực.

Hắn đi thì chẳng sao, nhưng lại lừa Nhiếp Nhân Long tới thảm, Nhiếp Nhân Long đã tới nước nỏ mạnh hết đà.

Đương nhiên hành động này của Phương Đại Thông thật ra không phải cố tình lừa gạt Nhiếp Nhân Long. Đây là do bản tính của hắn, là phản ứng theo bản năng.

Đừng nhìn Phương Đại Thông tướng mạo cao lớn uy mãnh, danh hiệu còn là Cự Linh Thần Tướng mạnh mẽ tới cực điểm.

Ẩn dưới bề ngoài mạnh mẽ đó là một trái tim cực kỳ mẫn cảm thận trọng.

Một khi có gió thổi cỏ lay, hắn sẽ lựa chọn cách đảm bảo nhất, cẩn thận hết mức.
Chương 800 Dìu ta

Đáng tiếc lần này hắn cẩn thận, nhưng lại lừa chết Nhiếp Nhân Long.

Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu hội tụ chút lực lượng nguyên thần cuối cùng, hóa thành Diệt Hồn Tiễn bắn ra. Khoảng cách gần như vậy, cho dù Sở Hưu không dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật khóa chặt Nhiếp Nhân Long, Nhiếp Nhân Long cũng chẳng thể tránh nổi.

Nguyên thần trọng thương, Nhiếp Nhân Long rên khẽ một tiếng, vẫn cố gắng chống cự, không mất đi thần chí mà ngưng tụ khí huyết bản thân vào cánh tay đã phế bỏ, dựng chưởng chém xuống. Huyết khí mạnh mẽ như lưỡi đao lớn ầm ầm chém về phía Sở Hưu!

Nguyên thần trọng thương, Nhiếp Nhân Long vẫn có thể dùng lực lượng ý chí giữ thanh tỉnh, thậm chí lợi dụng lực lượng của mình điều khiển lực lượng khí huyết, tâm cảnh quả thật vô cùng cứng cỏi.

Hơn nữa Nhiếp Nhân Long hiểu rất rõ về kẻ thù lớn Sở Hưu qua những tài liệu cặn kẽ.

Hắn biết Sở Hưu có Ma Huyết Đại Pháp, trong tình huống không đủ lực lượng áp chế khí huyết sôi trào, thiêu đốt tinh huyết cũng đồng nghĩa với tự sát.

Cho nên hắn nghĩ ra cách này đánh cược cùng Sở Hưu, cho dù dùng hết tất cả sức lực.

Thiêu đốt tinh huyết, nếu lần này Nhiếp Nhân Long không chết, hắn còn có thể nghỉ ngơi hồi phục trở lại, nhưng hội tụ hết khí huyết vào cánh tay, cuối cùng trực tiếp bộc phát, đây là tự phế bỏ một tay. Cho dù sau trận chiến này hắn có thắng, hắn cũng chỉ là một người tàn tật.

Đối mặt với đòn này của Nhiếp Nhân Long, thân hình Sở Hưu nhanh chóng thối lui, nhưng cánh tay phải Nhiếp Nhân Long đột nhiên xuất trảo, không gian quanh người Sở Hưu như bị khóa chặt, thiên địa nguyên khí ngưng tụ sau lưng Sở Hưu, ngăn cản trì hoãn động tác của hắn.

Một tông sư võ đạo thực lực bất phàm bộc phát tất cả khí huyết sẽ mạnh mẽ tới mức nào? Chuyện này Sở Hưu không biết, có lẽ trên giang hồ cũng không mấy ai biết. Dù sao số người có thể khiến tông sư võ đạo như Nhiếp Nhân Long đánh tới mức này cũng không nhiều.

Giữa khoảnh khắc này, trong đầu Sở Hưu hiện lên rất nhiều thứ.

Thật ra y còn rất nhiều thủ đoạn, nhưng những tuyệt kỹ này ngay chính Sở Hưu cũng không chắc chắn chúng có thể phát huy ra bao nhiêu lực lượng.

Có điều giờ đã tới nước này, Sở Hưu cũng không dám chắc mình có thể chống nổi đòn liều mạng của Nhiếp Nhân Long. Cho nên y không nghĩ nhiều, Thiên Ma Vũ trong tay nhẹ nhàng giơ lên, nhưng lại như giơ một ngọn núi lớn

Toàn thân Sở Hưu chìm trong một trạng thái kỳ dị. Đây là một môn võ công y không cách nào nắm giữ, thậm chí là võ thuật chí cường ngày trước y chỉ nhìn một chút đã bị kích thích tới hộc máu.

Cho dù Sở Hưu không chắc mình có thể nắm giữ hoàn toàn, nhưng y chỉ cần mượn một chút thần vận của võ thuật này mà thôi, chỉ cần một chút thôi!

Một đao đó chém xuống, đao ý dâng lên mãnh liệt, thế đao khuấy động phong vân, đao kình mênh mông bát ngát, phảng phất như biển gầm vang vọng đất trời, bao phủ càn quét vạn vật.

Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn • Phá Hải!

Mọi thứ trước mắt Sở Hưu đều như bị chia thành hai nửa.

Thiên địa nguyên khí bị đao khí xé rách, hồi lâu vẫn không thể khép lại. Thứ bị đao đó chém đôi còn có thân thể Nhiếp Nhân Long!

Chỉ trong chớp mắt Nhiếp Nhân Long đã không còn hơi thở, thân thể bị chia thành hai nửa chỉnh tề, mãi tới khi ngã xuống đất mới có đại lượng máu tươi chảy ra.

Đòn liều mạng cuối cùng này hắn thậm chí không thể thi triển xong đã bị giết chém chết. Tới chết Nhiếp Nhân Long còn chưa nhắm mắt!

Một đao này có uy lực vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu, mà lực lượng đó cũng vượt ngoài tưởng tượng của y, đây không phải lực lượng mà con người có thể khống chế mà là lực lượng hùng vĩ của đất trời!

Chẳng trách theo ghi chép những người nhận được công pháp này đều không có kết cục tốt. Dùng thân thể con người khống chế đao pháp mang lực lượng hùng vĩ của đất trời, bản thân đã là trộm cắp lực lượng ông trời, ắt bị trời ghét, chết chẳng yên lành cũng rất bình thường.

Lúc này mặc dù Sở Hưu còn chưa tới mức chết không yên lành, nhưng sau khi xuất đao đó khắp người Sở Hưu xuất hiện từng vết rạn nhỏ bé, như con búp bê rách nát.

Cho dù y đồng thời tu luyện cả Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân và Đại Kim Cương Thần Lực cũng chẳng chịu nổi luồng sức mạnh hùng hồn đó.

Máu tươi chảy ra từ vết rạn, khiến Sở Hưu như vớt từ trong vại máu ra, vô cùng kinh khủng.

Quay sang nhìn về phía Phương Đại Thông, gương mặt Sở Hưu bỗng nở một nụ cười, toàn thân hắn đỏ như máu, chỉ có nụ cười nhe răng trắng như tuyết, nhưng lại khiến người ta ớn lạnh.

“Phương bang chủ, ngươi chọn sai rồi! Cuộc đời này có rất nhiều chuyện phải lựa chọn, nhưng có một số lựa chọn liên quan tới tính mạng người thân. Rất đáng tiếc, ngươi đã chọn sai!”

Phương Đại Thông thấy cảnh này không nói một lời lập tức quay người chạy trốn.

Không thể trách hắn nhát gan được, hắn biết chênh lệch giữa bản thân và Nhiếp Nhân Long.

Hôm nay Nhiếp Nhân Long đã chết, liên minh chắc chắn tan rã, hắn không mau mau quay về nghĩ cách ứng đối lại đòn trả thù của Sở Hưu, ở lại đây chịu chết ư?

Có điều lúc này Phương Đại Thông lại không biết, Sở Hưu thậm chí di chuyển một bức cũng phí sức, y chỉ gắng gượng ra vẻ, không ngờ Phương Đại Thông lại bị dọa sợ như vậy. Sở Hưu còn vài chục loại thủ đoạn ra vẻ chưa sử dụng.

Đương nhiên chuyện này cũng không thể trách Phương Đại Thông nhát gan. Tính cách hắn vốn hết sức cẩn thận, cho dù lúc này Sở Hưu chơi trò không thành kế trước mắt hắn, Phương Đại Thông cũng chẳng dám dò xét.

Lúc này trong trận chiến, Nhiếp Nhân Long đã chết, Phương Đại Thông đào tẩu, đây chẳng khác nào đòn hủy diệt đối với liên minh trừ ma, đặc biệt là những thế lực nhỏ thực lực không đủ càng không còn tâm tình tái chiến, lao nhao chạy trốn.

Yến Hoài Nam đang giao thủ của Lục tiên sinh thấy vậy thở dài một tiếng bất đắc dĩ, trực tiếp quay người bỏ đi.

Đối với cái chết của Nhiếp Nhân Long, Yến Hoài Nam cũng có chút thương cảm.

Bắc Yên không lớn bằng Đông Tề, cho nên những nhân vật xuất sắc trong võ lâm Bắc Yên cũng từng giao tiếp. Mặc dù Yến Hoài Nam và Nhiếp Nhân Long không phải bằng hữu nhưng cũng chẳng phải kẻ địch, hai bên hiểu nhau khá rõ.

Nhiếp Nhân Long có năng lực, có thực lực, còn có dã tâm, chỉ tiếc vận may không đủ, nằm lại tại đây.

Liên minh là do Nhiếp Nhân Long khởi xướng, lúc này hắn chết, cho dù người của Đại Quang Minh Tự vẫn còn, nhưng vẫn không chọi nổi đám người Sở Hưu, hắn cũng nên rút lui.

Có điều mặc dù Yến Hoài Nam bỏ trốn nhưng Lục tiên sinh vẫn chưa đã nghiền.

Thấy mọi người trong Tụ Nghĩa Trang đều bỏ chạy tứ tán, Hư Ngôn cũng cắn răng nói: “Tất cả võ giả Đại Quang Minh Tự lập tức rút lui!”

Hư Ngôn không phải Hư Hành, lúc này mặc dù hắn không cam lòng nhưng vẫn còn chút lý trí. Tiếp tục đánh nữa thì không phải tru ma mà là chịu chết.

Tụ Nghĩa Trang thua trận bỏ trốn, sau khi đám người Chính đạo trốn sạch, ngay cả những người bên phe Sở Hưu cũng không thể tin nổi mình đã thắng.

Mai Khinh Liên chậm rãi đi tới, gương mặt mang chút kinh ngạc: “Ta thật sự đoán sai rồi, không phải ngươi đang đánh cược mà thật sự nắm chắc phần thắng.”

Sở Hưu thở dài một tiếng, mặt không biểu cảm quay sang phía Mai Khinh Liên nói: “Dìu ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK