Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 901 Tam Sinh Chiếu Ảnh, Ma Chủ trong biển máu 2

Mai Khinh Liên bên ngoài thấy Sở Hưu đầu đầy mồ hôi đi ra, thần sắc quỷ dị hỏi: “Ngươi với tên kia làm gì trong đó? Sao cả người đầy mồ hôi vậy?”

Sở Hưu xua tay nói: “Đừng đùa nữa. Hỏi ngươi một chuyện, ngươi có hình của Độc Cô Duy Ngã không?”

Mai Khinh Liên ngẩn người: “Hình của Độc Cô Duy Ngã? Không có.”

Sở Hưu cau mày: “Ngày trước Âm Ma Tông ngươi dẫu sao cũng là Ma đạo chính tông, là một trong những đại ma phụ thuộc và Côn Luân Ma Giáo, sao không có cả một bức họa về Độc Cô Duy Ngã cũng không có?”

Mai Khinh Liên trợn trắng mắt nói: “Ngươi hỏi ta ta hỏi ai? Ta không phải người thời đại đó. Có điều thứ này cho dù ngươi tới hỏi tên tiểu tử Lục Tấn kia cũng vô dụng. Tất cả nhánh Côn Luân Ma Giáo, hay nên nói là khắp giang hồ này không tìm được bức họa của Độc Cô giáo chủ đâu.”

“Vì sao?”

Mai Khinh Liên nói: “Ai mà biết được, dù sao cũng không có. Đúng rồi, ngươi tìm bức họa về Độc Cô giáo chủ để làm gì?”

Sở Hưu khoát tay áo nói: “Chiêm ngưỡng phong độ năm xưa của Độc Cô giáo chủ mà thôi, không có thì thôi.”

Nói xong Sở Hưu phất tay đi khỏi, để lại Mai Khinh Liên cau mày, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu mang theo chút nghi hoặc.

Nàng có thể nhìn ra, trong lòng Sở Hưu có tâm sự. Có điều Sở Hưu không định nói, nàng cũng không định truy hỏi.

“Đúng rồi, thời gian vừa qua Trấn Võ Đường tích lại một vài vấn đề, cần ngươi xử lý.”

Nói xong, Mai Khinh Liên trực tiếp ném cho Sở Hưu vài phần tin tức.

Trấn Võ Đường vừa khai phủ, thật ra không có chuyện gì lớn, bình thường người bên dưới sẽ tự xử lý, thậm chí không cần tới thông báo cho Mai Khinh Liên.

Có điều một khi bọn họ báo lên, vậy đều là chuyện bọn họ không thể quyết định được.

Sở Hưu lật xem tin tức, đột nhiên ồ lên một tiếng: “Lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sắp tổ chức mừng thọ bốn trăm tuổi? Chậc chậc, lão già này chưa chết à? Thật hiếm có. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có phát thiệp mời chúng ta tới không?”

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có một vị lot Chân Hỏa Luyện Thần trấn giữ, tin này tất cả mọi người trong giang hồ đều biết. Hơn nữa cứ cách mười năm, người ta lại tổ chức mừng thọ một lần.

Mặc dù theo lý mà nói, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần có thể sống đến bốn trăm tuổi. Có điều đây chỉ là lý luận mà thôi, số người sống đến bốn trăm tuổi rất hiếm hoi.

Có điều vị lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia đã gần trăm năm không xuất thủ. Thậm chí nghe nói hắn không hề lộ diện trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Chỉ lúc nào tới ngày mừng thọ, nhân ngày đại hỉ này hắn mới lựa chọn một đệ tử trẻ tuổi tự mình dạy bảo, hơn nữa còn gọi riêng người này vào mật thất dạy dỗ riêng, những người khác muốn gặp mặt một lần cũng hết sức khó khăn.

Hành động dùng cách bế quan giảm bớt số lần động thủ, thậm chí trực tiếp phong bế phần lớn lực lượng bản thân để trì hoãn già yếu như vậy không hiếm thấy trên giang hồ. Đối với hành động này, Sở Hưu khịt mũi coi thường.

Võ giả chết già trên giường là một loại sỉ nhục, bất kể hắn là tông sư võ đạo hay Chân Hỏa Luyện Thần, dẫu sao thời đỉnh phong cũng là dại nhân vật khuấy đảo phong vân, thế nhưng bây giờ chỉ có thể sống tạm như con rùa đen. Cho dù có sống lâu hơn người khác mấy chục mấy trăm năm, vậy còn nghĩa lý gì nữa?

Mai Khinh Liên ở bên cạnh bật cười thành tiếng: “Nghĩ gì vậy? Với tiếng tăm của ngươi bây giờ, ngươi tưởng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ mời ngươi tới tham gia mừng thọ? Đấy mới thật là điềm xấu.

Vị bệ hạ của Bắc Yên kia phái người đưa tin tới, muốn ngươi tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ký kết hiệp nghị, để Bắc Yên đóng quân tại đất Cực Bắc.”

Nghe vậy, Sở Hưu lập tức nhíu mày, Hạng Long đang giở trò quỷ gì vậy. Đang yên đang lành đóng quân ở vùng hoang vu Cực Bắc kia làm gì?

Đối với chuyện Hạng Long muốn đóng quân tại nơi hoang vu Cực Bắc, Sở Hưu rất không tán thành. Theo y thấy Hạng Long rõ ràng đang nghĩ quá xa, thấy Trấn Võ Đường khuấy động gió tanh mưa máu trên giang hồ liền nghĩ rằng mình thật sự trấn áp được toàn bộ giang hồ Bắc Yên.

Thực tế Sở Hưu làm được tới nước này, điểm quan trọng thậm chí không phải năng lực của y mà phải cảm ơn Bái Nguyệt Giáo.

Chính do Bái Nguyệt Giáo quật khởi mới khiến trở ngại lớn nhất của Sở Hưu, Đại Quang Minh Tự thay đổi sự chú ý sang hướng đó.

Lại chính vì đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự không xuất thủ, Sở Hưu mới có thể tung hoành tại Bắc Yên, nếu không trừ phi đám người Ngụy Thư Nhai xuất thủ, bằng không không ai chống cự được đám lừa trọc kia.

Còn giờ Hạng Long lại muốn đóng quân tại Cực Bắc, rốt cuộc muốn đề phòng ai, muốn khiêu khích ai?

Cực Bắc Hoang Nguyên kia chẳng có chút giá trị nào, mặc dù diện tích mênh mông nhưng số người ở thưa thớt, chỉ có một ít tông môn như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ở đó, ngoài ra còn một số thổ dân bộ lạc bản xứ, chỉ có thể đi săn để sống, không hề có uy hiếp.

Ngoại trừ những người đó ra, nơi Cực Bắc Hoang Nguyên chỉ còn Tà Cực Tông

cùng Đại Quang Minh Tự. Tà Cực Tông không đáng lo, vậy Hạng Long định khiêu chiến với Đại Quang Minh Tự à?

Mai Khinh Liên nói: “Ngươi có định đi không?”

Sở Hưu đứng lên nói: “Đã là mệnh lệnh vị bệ hạ kia, vậy đi một chuyến thôi. Còn có đàm phán thành công hay không phải xem Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có ý gì.”

Chỉ cần Hạng Long không bảo Sở Hưu đi làm chuyện chịu chết như đối kháng với Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu đều có thể thỏa mãn vị hoàng đế bệ hạ này.

Huống hồ Sở Hưu cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vốn cũng có không ít ân oán. Nếu có cơ hội, cho dù không diệt Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Sở Hưu cũng đình tìm thời cơ nào đó trêu ngươi bọn họ một chút. Tâm địa Sở Hưu trước nay chưa bao giờ bao dung độ lượng.

Từ khi bước vào giang hồ đến giờ không phải Sở Hưu chưa từng chịu thiệt, nhưng đại đa số thời điểm chịu thiệt đều là vì thực lực bản thân. Thực lực không bằng người ta, vậy không có gì đáng trách.

Chỉ có lần trước y liên thủ với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đối phó với Tụ Nghĩa Trang, lại bị tên Bạch Hàn Thiên nhìn như mắt to mày rậm tính cách thô hào đấy chơi xỏ. Chuyện này khiến y và Nhiếp Nhân Long lưỡng bại câu thương, thiếu chút nữa làm Sở Hưu mất mạng.

Sau này trong liên minh trừ ma, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tuy không tới nhưng thực tế bọn họ cũng muốn tham gia, chẳng qua bị Bàng Hổ cản lại. Bằng không lúc trước trong số những người tụ tập bàn chuyện liên minh thảo phạt Sở Hưu chắc chắn có Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Nghĩ tới Bàng Hổ, trong lòng Sở Hưu lại đột nhiên nảy sinh ý tưởng khác.

Giờ địa vị của Bàng Hổ trong võ lâm Bắc Yên rất xấu hổ.

Lúc trước hắn bị triều đình cùng võ lâm Chính đạo căm thù, giờ mặc dù thù hận giữa hắn và triều đình đã hóa giải, Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu cũng đã thành lịch sử, nhưng không nghĩa là Kỳ Liên Trại có thể quang minh chính đại đi lại trên đất Bắc Yên.

Hơn nữa với tính cách của Bàng Hổ, hắn cũng chẳng thể chung dụng với tông môn khác. Cho nên nếu giờ Sở Hưu mở miệng mời chào, y tin rằng Bàng Hổ sẽ đáp ứng, dù sao hắn cũng nợ ân tình của Sở Hưu.

Đương nhiên cái Sở Hưu gọi là mời chào không phải bảo Bàng Hổ tới làm thủ hạ của y.

Giờ với thực lực và thân phận hiện tại của Sở Hưu, nếu y mở miệng như vậy, cho dù Bàng Hổ nợ ân tình của hắn cũng là tự rước lấy nhục.
Chương 902 Mời chào

Cho nên y mời chào Bàng Hổ thật ra chỉ là hợp tác mà thôi. Để Bàng Hổ cũng gia nhập Trấn Võ Đường, Bàng Hổ sẽ nhận được một tầng thân phận Trấn Võ Đường coi như người của triều đình Bắc Yên, còn Sở Hưu cũng kiếm được một minh hữu trên đất Bắc Yên.

Nghĩ vậy, Sở Hưu không vội tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mà dẫn Mai Khinh Liên tới tìm Bàng Hổ.

Thời gian vừa qua, Kỳ Liên Trại thay đổi không nhiều, chỉ hủy bỏ một vài phân trại, để lại tổng trại ở Liêu Đông, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thấy Sở Hưu tới, người của Kỳ Liên Trại lập tức tới đón y vào.

Dù sao cũng là người từng kề vai chiến đấu, Kỳ Liên Trại rất quen thuộc với Sở Hưu, ấn tượng cũng không tệ.

Bàng Hổ cười lớn đi ra nói: “Lâm công tử... À không, phải gọi là Sở lão đệ mới đúng. Thời gian vừa qua phong thái của ngươi tại Bắc Yên thật uy phong, khiến ta cũng phải ngưỡng mộ.”

Vốn lúc Bàng Hổ đi ra còn rất hào sảng, có điều khi thấy Mai Khinh Liên, hắn lại lập tức nhăn nhó, cười ngây ngô hai tiếng rồi sờ lên đầu nói: “Khinh... Mai thánh nữ sao cũng tới?”

Mai Khinh Liên nhướn hai hàng mi thanh nói: “Sao nào? Chẳng lẽ ta không tới Kỳ Liên Trại của ngươi được à? Không phải ta đã bảo ngươi rồi à, sao ngươi càng ngày sống càng kém? Ngày trước Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu tốt xấu gì các ngươi cũng là hào kiệt một phương, thế nhưng lần trước lại bị Tụ Nghĩa Trang ép tới mức này.”

Bàng Hổ thầm không phục, ngày trước Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu là ba mươi sáu cự khấu liên thủ, còn giờ chỉ có mình hắn, làm được như hiện tại đã rất không dễ rồi.

Có điều lúc này Bàng Hổ đối mặt với Mai Khinh Liên lại như thấp hơn một cái đầu, kìm nén tới mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng không hề phản bác.

Trực giác nói cho Sở Hưu, hai người này chắc chắn từng có chút chuyện xưa, có điều y cũng không hỏi nhiều, chỉ nói vào trọng tâm: “Lần này ta tới tìm Bàng trại chủ thật ra muốn hỏi Bàng trại chủ một vấn đề.

Chắc ngươi cũng đã biết ta cùng Hạng Long hoàng đế Bắc Yên liên thủ thành lập Trấn Võ Đường, . Ta muốn hỏi Bàng trại chủ, ngươi có đồng ý gia nhập Trấn Võ Đường của ta không?

Sau khi gia nhập Trấn Võ Đường, Bàng trại chủ chỉ có thân phận Trấn Võ Đường trên danh nghĩa, xem như khoác một lớp da của triều đình, làm việc sẽ thuận tiện hơn một chút. Ngươi với ta là người quen cũ, ta không tốn nhiều tâm cơ, sau này nếu Trấn Võ Đường có chuyện cần Bàng trại chủ xuất thủ, vậy hai chúng ta sẽ cùng thương lượng, không có quan hệ phụ thuộc.”

Nhắc tới chính sự, Bàng Hổ không còn vẻ nhăn nhó vừa rồi nữa. Hắn chỉ cau

mày nói: “Sở lão đệ, lần trước ngươi giúp ta một ân tình lớn, còn có cả Mai thánh nữ đến đây, nếu chỉ là mình ta vậy đáp ứng cũng không vấn đề gì. Nhưng giờ mọi chuyện còn dính tới toàn bộ Kỳ Liên Trại, mặc dù ta là trại chủ nhưng lại không thể quyết định tiền đồ thay các thủ hạ huynh đệ được.

Cho nên xin Sở lão đệ thứ lỗi, ta cần bàn bạc với bọn họ sau đó mới quyết định được.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, Bàng Hổ quyết định như vậy cũng rất bình thường.

Thân là kẻ bề trên, nếu Bàng Hổ tùy tiện quyết định thay thủ hạ, vậy mới là lỗ mãng nóng nảy, vô trách nhiệm.

Làm trại chủ đã nhiều năm, Bàng Hổ mặc dù nhìn như thô kệch, nhưng hắn không phải người không biết suy nghĩ.

Sau khi Bàng Hổ đi khỏi, Mai Khinh Liên nói: “Ngươi nói xem tên kia liệu có đáp ứng không? Ta được biết, ngày trước quan hệ giữa Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu không tệ, thậm chí có thể nói Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu bị hủy diệt chính trong tay triều đình Bắc Yên. Thế nhưng giờ ngươi lại bảo hắn gia nhập Trấn Võ Đường, mặc dù chỉ là khoác một lớp da triều đình trên danh nghĩa, nhưng Kỳ Liên Trại cũng khó lòng chấp nhận nổi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Vừa vặn ngược lại, ta thấy bọn họ sẽ nhanh chóng chấp nhận.

Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu đã chết mà Kỳ Liên Trại còn tồn tại. Gia nhập Trấn Võ Đường không có chỗ xấu, vì một đống người chết mà chặn đường của người sống, không đáng!”

Quả nhiên không tới một khắc đồng hồ sau Bàng Hổ đã trở lại trả lời Sở Hưu, Kỳ Liên Trại đồng ý gia nhập Trấn Võ Đường.

Mặc dù có một phần nhỏ số người không đồng ý gia nhập Trấn Võ Đường, thậm chí không muốn trở thành chó săn cho triều đình dù chỉ trên danh nghĩa, nhưng đại đa số lại không phản đối.

Võ giả trong Kỳ Liên Trại đại đa số đang lúc tráng niên, do tình hình Kỳ Liên Trại bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn ở lại trong khu rừng Liêu Đông này. Một năm hai năm còn được, lâu hơn nữa, vậy thật sự không được.

“Bàng trại chủ, ngươi đã lựa chọn rất sáng suốt.”

Sở Hưu cười cười nói: “Đúng rồi, giờ Bàng trại chủ có thời gian không? Ta và Mai thánh nữ định tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành một chuyến.”

Bàng Hổ kinh ngạc nói: “Đến đó làm gì? Các ngươi định xuất thủ với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Nếu xuất thủ thật thì đâu thể chỉ có hai chúng ta.

Hạng Long cho chúng ta một nhiệm vụ, bảo chúng ta tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành một chuyến, vừa vặn tới kịp ngày mừng thọ vị lão tổ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Bàng trại chủ, nếu ngươi muốn đi, vậy cứ coi như tới xem trò cũng được. Chuyến này chắc không đánh nhau đâu.”

Bàng Hổ hiểu rõ gật đầu nói: “A, hóa ra là tiệc mừng thọ lão rùa già của Bạch gia. Vừa hay ta đang rảnh, đi cùng các ngươi một chuyến.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Lão rùa già? Tiếng tăm vị lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia không được tốt?”

Mặc dù Sở Hưu cũng coi như người Bắc Yên, nhưng thật ra y không ở Bắc Yên bao lâu.

Còn Bàng Hổ là võ giả Bắc Yên hàng thật giá thật quật khởi trên giang hồ. Hắn hiểu rõ một số bí mật của Bắc Yên còn hơn cả Sở Hưu.

Bàng Hổ thản nhiên cười lạnh nói: “Lão rùa già đó khi còn trẻ cũng chẳng tốt đẹp gì. Ngày trước khi hắn đảm nhiệm thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chính là lúc Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành yếu ớt nhất, thậm chí trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ có mình hắn là tông sư võ đạo.

Cho nên hắn quỳ xuống đất liếm chân nịnh bợ Đại Quang Minh Tự, thậm chí trong từ đường nhà mình cũng thờ tượng phật.

Dựa vào việc nhẫn nhịn cùng sự che chở của Đại Quang Minh Tự, lão rùa già này cuối cùng cũng bước chân vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tiếp đó cũng xuất hiện vài vị tông sư võ đạo. Hắn lại vứt cái vẻ hèn mọn đó đi, không nịnh bợ Đại Quang Minh Tự nữa, loại trừ các thế lực đối lập tại Bắc Địa, lại chèn ép các thế lực khác.

Đến giờ ngươi cũng thấy rồi đấy, kẻ xưng vương xưng bá chân chính tại Cực Bắc Hoang Nguyên chỉ còn ba nhà, trừ Đại Quang Minh Tự và Tà Cực Tông chính là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự kia thật sự không làm được chuyện lạm sát kẻ vô tội, còn thời gian đó Tà Cực Tông cũng vô cùng khiêm nhượng. Lúc đó Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành giết người ở khu Cực Bắc còn nhiều hơn Tà Cực Tông!”

Nghe Bàng Hổ nói vậy, Sở Hưu ngược lại cảm thấy lão tổ sợ chết của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia không đến mức không chịu nổi như vậy, ngược lại có tiềm chất kiêu hùng.

Khi thực lực còn yếu thì khiêmnhượng nhẫn nhịn, đến khi thực lực cường đại lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết chèn ép các phe đối lập. Hành động này không có gì sai, đổi lại thành Sở Hưu, y cũng sẽ làm như vậy.

Chỉ có điều cái cách gắng gượng sống tạm của đối phương, Sở Hưu không cách nào tán thành.
Chương 903 Chúc thọ 1

Tiệc mừng thọ của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng coi như một đại sự trong giang hồ Bắc Yên, nhưng lại không tính là một đại sự.

Nói coi như một đại sự là vì thân phận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không nói tới vùng Cực Bắc Hoang Nguyên, cho dù nhìn khắp toàn bộ Bắc Yên, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng là một trong những thế lực lớn nhất.

Còn nói không tính là đại sự bởi vị lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia tổ chức tiệc mừng thọ hơi thường xuyên.

Tông sư võ đạo có ba trăm năm tuổi thọ, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần có bốn trăm năm tuổi thọ. Mặc dù đây chỉ là trên lý luận có điều đại đa số sống hai ba trăm tuổi vẫn không thành vấn đề.

Có tuổi thọ lâu dài như vậy, thường xuyên tổ chức mừng thọ còn ra thể thống gì?

Cho nên chỉ khi một trăm tuổi hai trăm tuổi hai một trăm tám mươi tám tuổi mới mở tiệc lớn mời các hảo hữu tới chúc mừng một chút.

Thế nhưng vị lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành này lại ngược lại, từ khi bắt đầu bế quan tu luyện trở đi, cứ mười năm lại tổ chức mừng thọ một lần, ngược lại giày vò một số thế lực nơi Cực Bắc tới mức không chịu nổi.

Tổ chức một lần mừng thọ dẫu sao bọn họ cũng phải dâng chút quà mừng. Tặng quà nhẹ, không chỉ bọn họ thấy mất mặt mà còn sợ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ ghi hận.

Cho nên ban đầu bọn họ nghĩ trăm phương ngàn kế tìm đủ loại lễ vật chúc thọ lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành . Nhưng về sau bọn họ lại phát hiện không tặng nổi, cũng đành giảm giá trị lễ vật đi. Hơn nữa sau khi thấy Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không nói gì, bọn họ mới yên tâm, bắt đầu thành thật tham gia ngày mừng thọ.

Hơn nữa bọn họ cũng phát hiện, ngày mừng thọ của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành dường như không phải để vơ vét của cải, chỉ gọi một đống người tới tham dự cuộc vui, thể hiện địa vị của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mà thôi.

Cho nên đối với hành động này của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, những tông môn khác mặc dù không hiểu nhưng không ai dám nói gì. Dù sao thực lực địa vị của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều đặt ngay đó, người ta vui vẻ là được.

Khi ba người Sở Hưu tới bên ngoài Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vốn hiu quạnh lúc này đã võ công náo nhiệt, có không ít võ giả qua lại.

Có người không biết Mai Khinh Liên cùng Bàng Hổ nhưng trên Bắc Yên lại không mấy ai không biết tới Sở Hưu.

Thấy ba người Sở Hưu tới đây, bất luận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hay những võ giả khác tới tham gia tiệc mừng thọ đều lộ một vẻ mặt quái dị.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành và Sở Hưu có thù oán, chuyện này rất nhiều người biết. Thế nhưng giờ Sở Hưu lại đường hoàng xuất hiện ở đây, nhìn thế nào cũng có cảm giác kẻ tới không có ý tốt.

Hơn nữa hung danh của Sở Hưu tại Bắc Yên cũng rất lớn, y thường xuyên chọn ngày đại hỉ của người ta để ra tay giết người, cứ như nhất quyết bắt người ta trải nghiệm cảm xúc đại hỉ đại bi, đúng là tàn nhẫn tới cực điểm.

Giờ y cũng đến Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trong ngày như vậy, chẳng lẽ Sở Hưu có ý đồ gì với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành?

Có điều mặc dù mọi người không có cảm tình gì với Sở Hưu, nhưng địa vị của y vẫn bày nơi đó, địa vị Trấn Võ Đường cũng đã củng cố, ngược lại có không ít gia chủ chưởng môn của các thế lực nhỏ khách khí tới chào hỏi vấn an Sở Hưu.

Lúc này bên phía Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng đã nhận được tin Sở Hưu đích thân tới. Trong ngày như vậy, đương nhiên bọn họ không thể đuổi Sở Hưu ra ngoài, cho nên đành phái người tới nghênh đón, hơn nữa còn phải là người có địa vị không thấp tới.

“Sở đại nhân sao lại rảnh rỗi tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của chúng ta? Không tiếp đón từ xa, mong ngài chớ trách.”

Một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng cao gầy đi ra, nở một nụ cười giả dối ra dấu xin mời với Sở Hưu.

Sở Hưu cũng đã đọc qua tư liệu về Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, người này là trực hệ của Bạch gia, Bạch Hàn Phong, cũng có thực lực tông sư võ đạo.

Tông sư võ đạo thế hệ trước của Bạch gia đã chết gần hết, bọn họ là người cùng bối phận với lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành , thậm chí có một số người còn là vẫn bối của hắn. Thế nhưng đám người này lại không sống lâu bằng vị lão tổ này, bản thân còn chết trước.

Còn thế hệ này Bạch gia không có thiên phú cao như đời trước, không mấy người có tư cách bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Bạch Hàn Thiên là người bước vào cảnh giới tông sư võ đạo sớm nhất liền trở thành thành chủ, còn Bạch Hàn Phong bước vào cảnh giới tông sư võ đạo sau, không xuất hiện trong giang hồ, chỉ hầu hạ bên cạnh lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành .

Sở Hưu cười nhẹ nói: “Nghe nói Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi tổ chức đại thọ cho lão tổ Bạch gia. Ngày đại hỉ trọng đại như vậy, cho dù Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi không mời ta, ta cũng phải tới một chuyến.”

Bạch Hàn Phong khóe miệng giật giật, ho khan một tiếng rồi nói: “Sở đại nhân hiểu lầm rồi, ai cũng biết Sở đại nhân vừa thành lập Trấn Võ Đường, mỗi ngày trăm công ngàn việc. Chút chuyện nhỏ như vậy đâu thể phiền ngài đi xa như vậy được. Bạch gia ta băn khoăn mãi, cuối cùng không dám mời ngài.”

Sở Hưu xua tay, cười ha hả nói: “Không sao, ngươi không mời chẳng phải ta vẫn tới à. Đúng rồi, mang lễ mừng lên đây.”

Mai Khinh Liên nhìn Sở Hưu, bộ dạng ngươi đang trêu ta à, chúng ta có

chuẩn bị quà tặng gì?

Sở Hưu vỗ vỗ đầu một cái nói: “Quên mắt, lễ mừng đang ở chỗ ta cơ mà.”

Nói xong Sở Hưu lấy một bình đan dược ra ném cho hbp nói: “Đan dược bí chế của Trấn Võ Đường, Thanh Long Ất Mộc Hồi Thiên Hóa Sinh Đan. Lão tổ Bạch gia lớn tuổi như vậy, khó tránh khỏi xuất hiện va chạm gì gì đó, ta đưa đan dược này đủ thành ý rồi chứ?”

Bạch Hàn Phong sắc mặt tối sầm lại, người ta tặng quà cũng có tặng đan dược, nhưng đan dược của người ta đều là để tu luyện, ngươi đưa một bình thuốc chữa thương là có ý gì?

Hơn nữa đan dược này đâu phải Thanh Long Ất Mộc Hồi Thiên Hóa Sinh Đan gì gì đó đó, rõ ràng là bình Hồi Huyết Đan tam chuyển, trên thân bình còn nguyên ba chữ kia kìa, ngươi nghĩ ta mù à?

Bạch Hàn Phong giận tới phát run, có điều đang trong ngày này, hắn không thể trở mặt với Sở Hưu được, cho nên đành cau có nói: “Sở đại nhân, mời vào.”

Sở Hưu cười hai tiếng, không tiếp tục khiêu khích nữa mà dẫn người vào thành.

Bên ngoài Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tựa như dùng gạch băng lát thành, nhưng bên trong lại cực kỳ xa hoa, tất cả mọi kiến trúc đều được điêu khắc tinh xảo, mạ vàng trang trí, chẳng khác nào hoàng cung.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sinh sống tại vùng Bắc Địa đã ngàn năm, đương nhiên có súc tích của cải. Khi chưa có Bắc Yên, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã đứng sừng sững tại Cực Bắc Hoang Nguyên này. Phát triển lâu như vậy, có hoa lệ như hoàng cung cũng rất bình thường.

Đám người Sở Hưu đang đi dạo, Bạch Hàn Thiên đã cau có tới tìm Bạch Hàn Thiên.

“Thành chủ, tên Sở Hưu kia tới không có ý tốt, rõ ràng định khiêu khích chúng ta!”
Chương 904 Chúc thọ 2

Bạch Hàn Thiên thản nhiên nói: “Đúng là hắn tới để khiêu khích, có điều ngươi yên tâm, hắn sẽ không động thủ ở đây. Nếu hắn thật sự định động thủ với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta chắc chắn không chỉ dẫn theo mấy người như vậy.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta không phải Cự Linh Bang. Cho dù Sở Hưu kia to gan hơn nữa cũng không to gan tới mức này. Ngươi cứ đi chào hỏi khách khứ chút đi, ta tới tiếp hắn, xem xem rốt cuộc hắn định làm gì.”

Nói xong Bạch Hàn Thiên đi ra ngoài, tới thẳng chỗ Sở Hưu.

Những võ giả ven đường thấy khí thế hung hăng của Bạch Hàn Thiên, vô thức tránh né, ra vẻ xem trò hay.

Tới trước người Sở Hưu, Bạch Hàn Thiên nhìn lướt qua một chút rồi trầm giọng nói: “Sở đại nhân, mời sang bên nói chuyện. Trước mặt mọi người chắc ngươi cũng không muốn bị nhìn như con khỉ đâu nhỉ?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Bạch thành chủ dẫn đường đi.”

Bạch Hàn Thiên không nói gì, chỉ dẫn Sở Hưu vào một phòng tiếp khách, đóng cửa lại rồi mới lạnh lùng nói: “Sở Hưu, rốt cuộc ngươi tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta làm gì?

Đừng coi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta thành Cự Linh Bang, đây không phải nơi cho ngươi tùy ý giễu võ giương oai.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta ta mặc kệ những chuyện ngươi làm tại Bắc Yên, nhưng điều kiện bắt buộc là ngươi đừng chọc tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta!”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Bạch thành chủ đừng kích động vậy chứ? Dẫu sao ngươi ta cũng từng kề vai chiến đấu cơ mà?”

Bạch Hàn Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn biết Sở Hưu đang nhắc lại trận chiến với Tụ Nghĩa Trang, hắn quay lưng bội nghĩa, tính toán để Sở Hưu và Nhiếp Nhân Long tàn sát lẫn nhau.

Có điều Bạch Hàn Thiên không cho rằng mình làm sai. Nếu không phải Sở Hưu may mắn với mạng lớn, vậy trận chiến đó chắc hẳn Nhiếp Nhân Long và Sở Hưu sẽ trực tiếp đồng quy vu tận.

Ngồi đối diện với Bạch Hàn Thiên, Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta không thừa nước đục thả câu với Bạch thành chủ. Ta tới không phải gây sự với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi mà mang theo mệnh lệnh của bệ hạ tới thương lượng với Bạch thành chủ một việc.”

Nghe được chuyện này còn dính dáng tới triều đình Bắc Yên, Bạch Hàn Thiên không khiỏ cau mày nói: “Chuyện gì?”

“Rất đơn giản, bệ hạ muốn đóng quân tại Bắc Yên, đến lúc đó mong Bạch thành chủ phối hợp một chút.” Sở Hưu chậm rãi nói.

Bạch Hàn Thiên nghe vậy đứng phắt dậy, phẫn nộ quát lớn: “Không thể nào! Triều đình đang có ý gì? Định chèn ép Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta hay sao?”

Trong Cực Bắc Hoang Nguyên, Đại Quang Minh Tự cùng Tà Cực Tông đều nằm tại chỗ sâu nhất trong vùng Cực Bắc, phương viên trăm dặm đều hoang tàn vắng vẻ, lạnh lẽo không một bóng người.

Chỉ có Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành coi như ở gần Liêu Đông Quận của Bắc Yên.

Nếu để Bắc Yên đóng quân tại Cực Bắc Hoang Nguyên, vậy rõ ràng là đóng gông lên người Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cảm giác chẳng hề dễ chịu gì.

Thấy bộ dáng này của Bạch Hàn Thiên, Sở Hưu cũng chẳng lấy làm lạ. Chuyện mẫn cảm như vậy Bạch Hàn Thiên có thể đáp ứng mới là kỳ quái.

Sở Hưu chỉ lạnh nhạt nói: “Bạch thành chủ, ngươi nghĩ nhiều rồi. Nói một câu không dễ nghe thì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của ngươi có thực lực không yếu, nhưng còn chưa tới mức khiến triều đình Bắc Yên phải cố tình chèn ép.

Cái triều đình muốn chèn ép là vị đứng sau Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi kia kìa.”

“Đại Quang Minh tự?” Bạch Hàn Thiên chau mày.

“Đúng là Đại Quang Minh Tự, có điều Đại Quang Minh Tự ở tơi cực hàn đất Cực Bắc. Triều đình Bắc Yên cũng không thể vòng qua Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của các ngươi chạy tới đó đóng quân được, cho nên chỉ có thể tìm nhất chuyển hỗ gần Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của các ngươi.

Ta khuyên ngươi tốt nhất nên đáp ứng chuyện này, vì bệ hạ chỉ bảo ta tới trao đổi với ngươi mà thôi. Nếu ngươi không đáp ứng, không nói Trấn Võ Đường ta, thậm chí toàn bộ triều đình Bắc Yên đều gây áp lực, ngươi chịu được ư?”

Bạch Hàn Thiên ánh mắt âm trầm nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi uy hiếp ta?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không phải uy hiếp, đây chỉ là sự thật. Đại Quang Minh Tự cùng ta từng có hiệp nghị, tạm thời sẽ không xuất thủ. Nhưng Trấn Võ Đường dẫu sao cũng của triều đình, nếu bệ hạ nhất quyết bắt ta xuất thủ, ta không thể cự tuyệt được. Cho nên Bạch thành chủ, ta không uy hiếp, ta chỉ hy vọng ngươi đừng ép ta ra tay!”

Thái độ của Sở Hưu khiến Bạch Hàn Thiên hết sức phẫn nộ, nhưng hắn không lập tức trở mặt với Sở Hưu.

Dù sao giờ cũng đang trong ngày mừng thọ của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Sở Hưu có thể tùy ý khiêu khích gây chuyện, nhưng hắn lại không thể không để ý tới được.

Sở Hưu đứng dậy, thần sắc buông lỏng nói: “Bạch thành chủ, ta đã nói với ngươi rồi, ta không thể không làm việc này, tất cả phải xem ý của triều đình.

Ngươi biết lai lịch của ta rồi đấy, ta hợp tác với triều đình Bắc Yên nhưng ta không phải người của triều đình Bắc Yên, ta chỉ muốn có một nơi sinh sống yên ổn mà thôi.

Nhưng người trong giang hồ đâu thể làm theo ý mình. Người trong triều đình cũng vậy. Nếu triều đình nhất quyết bắt ta động thủ, ta cũng không cách nào kháng lệnh.

Ngươi đáp ứng chuyện này, tất cả mọi người đều thoải mái. Nếu ngươi không đáp ứng, hậu quả ra sao ngay chính ta cũng không biết được.”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi, để lại Bạch Hàn Thiên sắc mặt âm trầm bất định.

Ra bên ngoài, Mai Khinh Liên hạ giọng nói: “Bạch Hàn Thiên cự tuyệt ngươi?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên là cự tuyệt rồi, hắn đáp ứng mới là lạ.

Dù sao Hạng Long cũng chỉ phái ta tới bàn bạc với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cuối cùng đàm phán thành công hay không thành công cũng chẳng liên quan gì tới ta.

Trấn Võ Đường chỉ phụ trách ra tay giết người. Ta còn chưa nhàn rỗi tới mức đứng ra đàm phán thương thuyết giúp Hạng Long.”

Đối với chuyện Bắc Yên đóng quân gần Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Sở Hưu có vẻ rất thiếu tích cực.

Trước đó Sở Hưu vừa tới Bắc Yên, Trấn Võ Đường cần đặt chân tại Bắc Yên, cần kiếm uy danh nên y mới chủ động ra tay tính toán Cự Linh Bang, gây sóng gió trong võ lâm Bắc Yên, chính là để đặt vững uy danh địa vị của Trấn Võ Đường.

Nhưng giờ thì sao? Trấn Võ Đường cần uy danh đã có uy danh, cần địa vị đã có địa vị. Chuyện này chỉ là một ý tưởng đột nhiên xuất hiện của Hạng Long, việc gì y phải bỏ nhiều công sức? Không khéo bên này y gặp trắc trở, bên kia Hạng Long cũng chẳng cưỡng ép.

Nửa ngày sau, tiệc mừng thọ của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mới chính thức bắt đầu.

Thật ra tiệc mừng thọ này đã tổ chức nhiều lần, chỉ là vài thế lực võ lâm tới đây vui chơi giải trí, trao đổi với nhau. Thế lực lớn thì lục đục, thế lực nhỏ thì nịnh bợ lấy lòng, chẳng có gì thú vị.

Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên, Bàng Hổ tìm một chỗ gần gần phía trước, há miệng ăn uống không coi ai ra gì.

Mai Khinh Liên là nữ nhân còn khá từ tốn. Sở Hưu dẫu sao cũng là người có thân phận, tướng ăn tạm tính là nhã nhặn. Chỉ có Bàng Hổ cực kỳ phóng khoáng, tác phong ăn uống vẫn nhai miếng lớn uống chén to chẳng khác gì lúc sở Kỳ Liên Trại.

Đương nhiên những người khác mặc dù không ưa hành động này của Bàng Hổ nhưng cũng không dám nói năng gì.
Chương 905 Xung đột

Mặc dù ai cũng biết Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu đã không còn, nhưng chỉ mình Kỳ Liên Trại cũng không dễ chọc.

Huống chi giờ Bàng Hổ đang đi cùng Sở Hưu, bọn họ càng không dám nói năng gì.

Có điều võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ở bên cạnh phục vụ lại chần chừ chỉ vào bàn của Sở Hưu, ấp a ấp úng nói:

“Các vị đại nhân, chỗ ngồi của các vị... chỗ ngồi...”

Bàng Hổ khó chịu nói: “Sao nào? Tiệc mừng thọ chẳng phải ăn cơm uống rượu à? Ta ngồi đây ăn không được à? Đúng rồi, món gà này không tệ, cho ta thêm hai con.”

Đệ tử kia không dám nhiều lời, chỉ đành u ám chạy vào phòng bế lấy gà ra.

Một lúc lâu sau bên ngoài vang lên tiếng động ồn ào, kèm theo tiếng bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng.

Nhìn lại, chính là đệ tử vừa xuống nhà bếp lấy gà bị người ta vả cho một cái, cái khay bưng hai con gà cũng rơi trên mặt đất.

Một thanh niên ba mươi tuổi mặc hoa phục màu trắng đang chỉ thẳng vào đệ tử kia mắng chửi: “Ngươi làm việc thế nào vậy? Có hiểu quy củ hay không? Ngươi không biết chỗ ta ở đâu à? Vì sao lại để người khác chiếm?”

Nhìn cảnh này Bàng Hổ mới hiểu vì sao đệ tử kia lại ấp a ấp úng, hóa ra là đám người bọn mình ngồi vào chỗ của người khác.

Trong ngày mừng thọ, những chỗ ngồi gần phía trước đều dành cho những người có thân phận địa vị. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vốn không ngờ đám người Sở Hưu lại tới, đương nhiên không bố trí chỗ cho bọn họ.

Trước đó đệ tử kia không hề bất kính, thấy hắn bị tát một cái, còn khiến mình mất hai còn gà để ăn, Bàng Hổ lập tức đứng dậy lạnh lùng nói: “Tiểu tửu, ta ngồi vào chỗ của ngươi đấy! Sao nào, ngươi không phục à?”

Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên ngồi bên ăn, xem cũng lười xem.

Thanh niên kia thực lực tạm được, ba mươi tuổi đã có tu vi Ngoại Cương cảnh.

Nhưng đáng tiếc, hắn và Sở Hưu hoàn toàn là người của hai thế giới. Đối phó với hạng tôm tép như vậy, nếu hắn tự mình ra tay vậy thật quá mất giá, cứ để Bàng Hổ xử lý là được.

Thanh niên kia nhìn Bàng Hổ cau mày nói: “Vị tiền bối này, chỗ ngồi đều do những hạ nhân này an bài, ngài ngồi cứ ngồi, nhưng ta giáo huấn hạ nhân có liên quan gì tới ngài?”

Nghe câu này, Sở Hưu ngược lại ngẩng đầu lên, thanh niên này có vẻ có lai lịch bất phàm.

Sau khi Bàng Hổ đứng ra, nếu hắn trực tiếp nhận thua, vậy rõ là thùng rỗng kêu to, miệng cọp gan thỏ.

Còn nếu hắn không có đầu óc kêu gào với Bàng Hổ, vậy chỉ là hạng không có đầu óc không tự biết mình.

Nhưng khi hắn thấy thực lực Bàng Hổ lại không hề sợ hãi, thậm chí trả lời rất có đạo lý.

Đúng là đám người Sở Hưu chiếm chỗ của hắn nhưng lại không phải chiếm ngay trước mặt hắn. Cho nên hắn chỉ giáo huấn hạ nhân không bố trí thỏa đáng, có lý có chứng cứ.

Quan trọng nhất là hắn giáo huấn hạ nhân của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Giáo huấn hạ nhân Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ngay trên địa bàn Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, như vậy hoặc là rất quen thuộc với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, hoặc đối phương có thực lực rất mạnh, thậm chí mạnh tới mức có thể đối đầu với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Bàng Hổ vuốt đầu, thản nhiên nói: “Tiểu tử, biết ăn nói lắm. Chẳng qua không biết sư trưởng ngươi có dạy ngươi điều này không. Đó là khi nói chuyện với tiền bối đừng có lôi nhiều đạo lý ra như vậy. Ta nói đúng vậy chính là đúng, ta nói sai, vậy là sai!”

Dứt lời khí thế Bàng Hổ dâng lên vô cùng cường đại, một luồng áp lực trực tiếp ập tới người thanh niên kia.

Với cảnh giới thực lực tông sư võ đạo của Bàng Hổ, khí thế kia ép xuống đủ khiến người này quỳ xuống đất. Nhưng đúng lúc này một bóng người ngăn trước thanh niên, hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ dám tỏ uy phong với tiểu bối, có gì là giỏi?”

Kẻ ngăn trước người Bàng Hổ là một người trung niên vóc dáng khôi ngô, tướng mạo lạnh lùng. Hắn tiện tay chém một cái lại tỏa ra đao ý ngập trời, phảng phất như có thể chém tan thiên địa, mạnh mẽ hùng hồn, khí thế vô song.

Cho dù lúc này trên tay hắn không có đao, nhưng thân thể vẫn tỏa ra khí tức sắc bén.

Bàng Hổ không ngờ có người đột nhiên nhảy ra như vậy, nhất thời không kịp chuẩn bị, bị đao khí kia đánh lui lại phía sau.

Sở Hưu nhíu mày, bước ra một bước, chớp mắt đã tới trước người Bàng Hổ. Y nhẹ nhàng giơ tay ra, trực tiếp bóp nát đao khí kia.

Mặc dù đao khí này khi chém vào Bàng Hổ đã tiêu hao không ít, nhưng lúc này một chỉ dùng tay trần cũng bóp nát được cũng rất kinh người.

Gương mặt Bàng Hổ lộ vẻ giận dữ, vừa định xuất thủ nhưng đã bị Sở Hưu ngăn lại.

Nhìn người trung niên, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tiểu bối thì sao? Tiểu bối không hiểu quy củ càng phải dạy dỗ.

Không có chỗ thì tự mình tìm chỗ, coi mình là người có quyền có thế nhất

quyết phải ngồi hàng trước hay sao?”

Võ giả trung niên kia cau mày nói: “Sở Hưu, lần này do ngươi chiếm chỗ của chúng ta trước, chúng ta không muốn gây chuyện nhưng ngươi cũng đừng khinh người quá đáng. Đừng tưởng mình trở thành đại đô đốc Trấn Võ Đường là có thể phách lối cuồng vọng như vậy. Uy nghiêm của triều đình không phải để ngươi dùng như vậy!”

Sở Hưu nghe giọng điệu hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, y cau mày nói: “Ngươi là người trong triều đình Bắc Yên?”

Người trung niên kia sửng sốt, sắc mặt giận dữ nói: “Ngươi không biết ta?”

Nghe giọng điệu hắn cứ như Sở Hưu không biết hắn là tội lỗi rất lớn.

Sở Hưu lạnh nhạt: “Vì sao ta phải biết ngươi?”

Người trung niên kia lạnh lùng nói: “Bản quan, đại tướng Bắc Úy Quân, Nhậm Thiên Lý!”

Trấn Quốc Ngũ Quân của Bắc Yên là lực lượng mạnh nhất trong quân đội Bắc Yên, tỷ như Tây Lăng Quân mà Hạng Võ chấp chưởng.

Nhậm Thiên Lý lại là đại tướng quân của Bắc Úy Quân một trong Trấn Quốc Ngũ Quân. Thân phận này đủ đứng trong năm hạng đầu của quân đội Bắc Yên.

Nhưng nói thật ra, trong quân đội Bắc Yên, ngoại trừ Hạng Võ, còn lại y không biết những người khác.

Sở Hưu với Bắc Yên chỉ là hợp tác, trước nay y chưa từng nói sẽ thần phục Hạng Long. Trấn Võ Đường cũng chỉ quản lý giang hồ chứ không lo chuyện triều đình.

Cho nên Sở Hưu cũng lười tìm hiểu về quân đội Bắc Yên, dù sao cũng không liên quan tới y.

Có điều người của quân đội Bắc Yên xuất hiện ở đây là sao? Chẳng lẽ Hạng Long còn phái người khác tới.

Sở Hưu không buồn nghĩ nhiều, y chỉ lạnh nhạt nói: “Hóa ra là Nhậm tướng quân, thất kính thất kính.

Có điều Nhậm tướng quân. Tốt nhất ngươi nên hiểu rõ một việc, ngươi là đại tướng quân Bắc Úy Quân, ta cũng là đại đô đốc Trấn Võ Đường. Theo lời bệ hạ ngươi với ta là cùng cấp bậc. Muốn giáo huấn ta? Trừ bệ hạ ra, những người khác không có tư cách!”

Nhậm Thiên Lý ánh mắt lạnh lùng, hắn vừa định nói gì, Bạch Hàn Thiên đã chạy tới khuyên can.

“Nhậm đại nhân, bình tĩnh một chút, chẳng phải chỉ là chỗ ngồi thôi ư, để ta bố trí. Hôm nay là ngày mừng thọ của lão tổ, nếu làm lớn chuyện ai cũng mất mặt cả.”

Nhậm Thiên Lý hừ lạnh một tiếng, lúc này mới chịu đi theo Bạch Hàn Thiên.

Sở Hưu ngồi xuống, Mai Khinh Liên cười khẽ nói: “Ngươi làm đại đô đốc Trấn Võ Đường đúng là không xứng chức. Đại tướng quân của Trấn Quốc Ngũ Quân Bắc Yên mà ngươi cũng không nhận ra.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Từ khi ngồi cái ghế đại đô đốc bỏ đi này ta có rảnh chút nào không? Lấy đâu ra thời gian tìm hiểu về bọn hắn? Sao nào? Ngươi biết người này? Nói thử xem.”

Mai Khinh Liên nói: “Biết không nhiều, nhưng cũng xem qua chút tư liệu, dẫu sao cũng khá hơn ngươi.

Người này là kẻ có thâm niên trong quân đội Bắc Yên, có điều không phải do triều đình bồi dưỡng mà xuất thân từ giang hồ. Có điều hắn không phải người của thế gia tông môn mà được truyền thừa từ một nhánh tán tu.

Sư phụ hắn là Không Sơn Cốc Chủ - Phương Kim Ngô, cực kỳ nổi danh tại Bắc Yên. Sư phụ hắn đã khá nhiều tuổi, có chút giao tình với vị lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia. Hắn xuất hiện ở đây chắc hẳn không đại biểu cho triều đình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK