Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1601 Lễ mừng của Lăng Tiêu Tông 1

Có phản đồ Huyết Vô Lệ làm nội ứng, Sở Hưu có thể tạm thời yên tâm về Thiên Môn, ít nhất không cần lo lắng Thiên Môn sẽ đột nhiên nhảy ra gây chuyện với mình.

Sau khi trở lại Đại La Thiên, Sở Hưu tiếp tục bế quan tu luyện, nhưng khi bế quan y cũng hỏi qua Từ Phùng Sơn xem gần đây Đại La Thiên có chuyện gì lớn không, kết quả lại thật sự có.

Diệp Duy Không và Xung Thu Thủy giao chiến kịch liệt, nói chính xác hơn không phải giao chiến mà là bị áp đảo hoàn toàn.

Kết cục là Xung Thu Thủy trọng thương nhưng không biết vì sao Diệp Duy Không lại dẫn người của Hàn Giang Thành rút lui.

Sở Hưu cũng có thể đoán được, chắc hẳn Xung Thu Thủy vận dụng lá bài tẩy của Hoàng Thiên Các, uy hiếp Diệp Duy Không đồng quy vu tận, cho nên đối phương e ngại, buộc phải rút lui.

Hơn nữa toàn bộ Đại La Thiên cũng cực kỳ kinh ngạc trước vụ phản loạn tại Hoàng Thiên Các.

Tuy ngay từ đầu Đại La Thiên đã biết Hoàng Thiên Các song hùng năm xưa trở mặt vì chức vị các chủ, nhưng có thế nào bọn họ cũng không ngờ Hoàng Thiên Các còn gây ra chuyện lớn đến vậy, thậm chí đổi cả các chủ.

Nếu Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy không trở mặt, như vậy Hoàng Thiên Các có tới hai Võ Tiên, cũng có thể vãn hồi một phần uy danh của Hoàng Thiên Các năm xưa. Kết quả hiện tại một vị Võ Tiên chết trong nội đấu của tông môn, ngay cả các tông môn khác nghe vậy cũng thấy đáng tiếc.

Tạm thời không có việc gì, Sở Hưu lại tiếp tục bế quan, lần bế quan này y không định đột phá mà chuẩn bị tích lũy lực lượng nội tình.

Chuyện cô đọng lĩnh vực, Sở Hưu cũng không vội vàng.

Bây giờ ngoài không có lĩnh vực, tất cả các mặt của y đã không khác gì cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có thể nói hai chân đều bước vào cảnh giới này, chỉ còn một cái giày ở bên ngoài.

Cho nên loại chuyện này không cần phải vội, đến lúc đó cứ xem cơ duyên là được, không khéo lúc nào đó Sở Hưu lại có linh cảm, tích lũy cũng đủ, có thể trực tiếp bước vào cảnh giới mới.

Trong thời gian Sở Hưu bế quan, đám người Mai Khinh Liên lại liên tiếp xuất quan.

Trước đó bọn họ đã bàn bạc, mỗi người bế quan chỉ khoảng ba tháng tới nửa năm, lâu nhất không được hơn nửa năm.

Đám người thay phiên nhau xuất quan, một là có thể quản lý mọi chuyện trong Thương Ngô Quận và khu vực Nam Man, ngoài ra có thể xuống hạ giới kiểm tra xem có chuyện gì cần xử lý không. Dù sao cũng không thể bỏ mặc Côn Luân Sơn và khu vực Nam Man dưới hạ giới được.

Tám tháng sau, trước cửa lớn của Thương Nam Phủ, Lục Tam Kim nhìn Thương Nam Phủ trước mặt, bất giác cảm thấy không đúng.

So với trước đây, võ giả ở Thương Nam Phủ có về nhiều hơn, thực lực cũng mạnh hơn, nhưng đại đa số đều là những gương mặt xa lạ, ít nhất trước đây Lục Tam Kim chưa từng gặp bọn họ.

“Chẳng lẽ đây là võ giả mà Sở huynh chiêu mộ khi làm quận trưởng?”

Lục Tam Kim vuốt mũi, sau khi giao Thương Ngô Quận cho Sở Hưu xử lý, Hoàng Thiên Các không nhúng tay vào, thay đổi lại lớn đến vậy à? Lúc về mình có nên nhắc nhở Xung Thu Thủy một chút không, cũng để các quận khác tự trị một chút thử xem?

Nhưng sau đó Lục Tam Kim lại lắc đầu.

ý tưởng thì hay đấy, nhưng cơ bản là không thể.

Không phải ai cũng là Sở Hưu, vạn nhất như Giải Anh Tông đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, rất dễ hỏng chuyện.

Lục Tam Kim vừa nghĩ vừa bước vào phủ quận trưởng.

Tuy bây giờ phủ quận trưởng đều đổi thành tâm phúc mà Sở Hưu dẫn từ hạ giới lên, là những người đi theo y từ lúc đầu nhưng cũng có một bộ phận là người của Hoàng Thiên Các trước đó. Những người này nhận ra Lục Tam Kim, lập tức khách khí đón Lục Tam Kim vào trong.

Lúc này người quản lý trong Thương Nam Phủ là Mai Khinh Liên, cô vừa xuất quan một tháng trước đó.

Thấy Lục Tam Kim tới, cô vừa bố trí người thông báo cho Sở Hưu xuất quan, vừa đi ra chiêu đãi Lục Tam Kim.

Thấy Mai Khinh Liên thần thái quyến rũ, Lục Tam Kim âm thầm quan sát, y hết sức tò mò về quan hệ giữa Mai Khinh Liên và Sở Hưu, tình nhân? Không giống.

Nhưng nếu nói chỉ là thuộc hạ đơn thuần, lần trước hắn thấy Sở Hưu và Mai Khinh Liên nói chuyện, có vẻ cũng không giống.

Tròng mắt đảo đi đảo lại, Lục Tam Kim cười hì hì nói: “Xin hỏi vị tỷ tỷ này xưng hô ra sao?”

"Mai Khinh Liên."

Mai Khinh Liên nhẹ nhàng liếc nhìn Lục Tam Kim, cô cũng coi là từng gặp qua vô số người, nhìn ánh mắt Lục Tam Kim là biết chắc chắn tiểu tử này không có suy nghĩ tốt.

Lục Tam Kim vỗ một cái nói: “Hương mai dưỡng thành nơi xứ lạnh, thanh liên vấy bùn mà chẳng tanh. Tên rất hay, tên rất hay!”

Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Sai rồi, Khinh Liên của ta không phải liên trong thanh liên.”

“Thế thì là gì?”

Mai Khinh Liên mỉm cười yêu kiều: “Là Khinh Liên trong Khinh Liên.”

Lục Tam Kim vẻ mặt mập mờ: “Là để ai thương tiếc? Chẳng lẽ là Sở huynh à?”

“Ngươi đoán xem?”

Lục Tam Kim vừa định tiếp lời lại phát hiện trong đôi mắt yêu kiều ướt át của Mai Khinh Liên lại như cháy lên một ngọn lửa.

Khoảnh hắc sau, trong lòng Lục Tam Kim cũng như dấy lên một ngọn lửa, cảm giác thiêu đốt đó khiến hắn thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, nhưng mặc cho hắn điều động chân khí và tinh thần lực trong cơ thể ra sao, không ngờ vẫn không thể phát hiện ra căn nguyên của ngọn lửa này.

Đúng lúc này, giọng nói của Sở Hưu vang lên: “Được rồi, đừng đùa nữa, lưu lại thể diện cho người hành tẩu Đông Vực của chúng ta đi.”

Thấy Sở Hưu tới, lúc này Mai Khinh Liên mới hừ khẽ một tiếng, thu hồi Hồng Liên Nghiệp Hỏa rồi lắc eo đi ra ngoài.

Dám đùa giỡn cô, xưa nay không mấy ai còn sống.

Thấy dáng vẻ chật vật của Lục Tam Kim, Sở Hưu tặc lưỡi lắc đầu nói: “Ngươi trêu chọc cô ta làm gì? Đây là đóa hoa có gai, không thể tùy tiện chạm vào được.”

Hồng Liên Nghiệp Hỏa được truyền thừa từ Hồng Liên Ma Tôn năm xưa, không phải dễ đối phó, trong thời gian ngắn Lục Tam Kim cũng không chống cự được.

Đương nhiên điều này không nghĩa là Lục Tam Kim yếu hơn Mai Khinh Liên, trên thực tế nếu thật sự liều mạng, Lục Tam Kim bỏ mặc Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt, với thực lực của hắn có thể giải quyết Mai Khinh Liên trước.

Lục Tam Kim nhe răng trợn mắt xoa ngực nói: “Ai trêu chọc cô ta, ta chỉ hiếu kỳ hỏi thăm một chút thôi, người khác không thể chạm vào thế ngươi có chạm được không?”

Sở Hưu không để ý tới lời nói hươu nói vượn của hắn mà hỏi: “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì? Xưa nay người hành tẩu Đông Vực nhà ngươi không có việc gì thì không lên Tam Bảo Điện, là bên tổng bộ Hoàng Thiên Các có việc gì à?”

Nói tới chính sự, thần sắc Lục Tam Kim cũng trở nên nghiêm nghị.

“Bên Hoàng Thiên Các không có việc gì, lần này ta tới tìm ngươi thật ra là nhờ ngươi giúp.

Một tháng sau sẽ là tiệc mừng của Lăng Tiêu Tông. Đến lúc đó ở Đông Vực, thậm chí là ở khắp Đại La Thiên, các đại phái sẽ phái đệ tử tới, thậm chí còn có một số đệ tử cường giả tán tu tới tham gia.

Đương nhiên không phải cấp bậc tông chủ chưởng môn, nhưng cũng là lực lượng nòng cốt của các đại phái, ví dụ như Kỳ Vô Hận của Hàn Giang Thành.
Chương 1602 Lễ mừng của Lăng Tiêu Tông 2

Trước đó chuyện này thường do các chủ làm, khi đó hắn chỉ thể hiện tu vi cảnh giới nửa bước võ tiên, có thực lực cũng có tư cách đại diện Hoàng Thiên Các tham gia.

Nhưng bây giờ chuyện này chỉ có thể rơi xuống đầu ta, ta sợ một mình ta không giải quyết được.”

Sở Hưu vuốt cằm trầm ngâm nói: “Nghe ý ngươi thì rõ ràng là tiệc mừng nhưng còn có người gây chuyện?”

Lục Tam Kim cười khổ nói: “Phải nói là chắc chắn sẽ có người gây chuyện.

Đông Vực ngoài Hàn Giang Thành quật khởi, thật ra rất ít khi có chiến sự quy mô lớn, nhưng các đại phái có không ít minh tranh ám đấu.

Cho nên mỗi khi tới thời điểm này, cũng là lúc các đại phái ở Đông Vực minh tranh ám đấu kịch liệt nhất.

Đến lúc đó nếu ta đi một mình, thân đơn thế cô, chưa chắc đã gánh được.”

Nghe Lục Tam Kim nhắc tới Lăng Tiêu Tông, thật ra Sở Hưu cũng hơi động tâm. Y vẫn chưa quên Độc Cô Duy Ngã đang ở Lăng Tiêu Tông, không biết mình có thể nhân cơ hội này đi vào bí cảnh của Lăng Tiêu Tông không.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp gật đầu nói: “Yên tâm, cho dù không tính Hoàng Thiên Các thì chúng ta cũng là bằng hữu, đương nhiên ta sẽ không chối từ.”

Lục Tam Kim vỗ tay một cái nói: “Ta biết Sở huynh là bạn chí cốt mà!”

Lúc này Sở Hưu lại hỏi: “Đúng rồi, nếu là lễ mừng thì chúng ta phải mang lễ vật tới. Vậy Lăng Tiêu Tông có gì đáp lễ hay có gì tốt không?”

Lục Tam Kim bị câu hỏi của Sở Hưu làm cho không phản ứng kịp, Sở huynh quan tâm tới thứ này làm gì?

Lục Tam Kim suy nghĩ rồi linh dược nói: “Cái này thì ta cũng không rõ, dù sao đây là lần đầu tiên ta tham gia lễ mừng như vậy.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy được rồi, đợi ta bố trí một chút rồi theo ngươi tới Lăng Tiêu Tông.”

Bên phía Thương Ngô Quận đã giao cho Mai Khinh Liên xử lý, thật ra cũng không có gì cần an bài.

Nhưng Lục Giang Hà ngồi ở Thương Ngô Quận quá nhàm chán, cũng muốn đi theo, Sở Hưu cũng không cự tuyệt. Dù sao cũng là lễ mừng, nghe nói còn có minh tranh ám đấu giữa các đại phái Đông Vực, dẫn theo Lục Giang Hà cũng nhiều thêm chút lực lượng.

Hơn nữa lúc này Lã Phụng Tiên cũng xuất quan, trước đó khi ở hạ giới hắn vận dụng Vô Song, dẫn tới cơ thể quá tải, bị trọng thương.

Lúc này hắn đã dưỡng thương xong, thực lực của Lã Phụng Tiên cũng tiến bộ thêm một bước. Đương nhiên không phải lực lượng nội tình mà là cường độ cơ thể.

Vừa vặn Lã Phụng Tiên xuất quan, hắn cũng muốn xem thử các tông môn khác ở Đại La Thiên cho nên đi theo Sở Hưu.

Thấy Sở Hưu dẫn theo Lã Phụng Tiên và Lục Giang Hà, Lục Tam Kim lại thở dài một tiếng.

Lần trước khi ổn định phản loạn ở Phương Lâm Quận, Lục Tam Kim đã thấy Lã Phụng Tiên và Lục Giang Hà xuất thủ, có thể nói thực lực đều là đỉnh phong trong cùng cấp bậc, cho dù Lục Tam Kim động thủ với bọn họ, nếu không sử dụng lá bài tẩy mà Hoàng Thiên Các cấp cho, hắn cũng không nắm chắc.

Bây giờ có hai vị này đi cùng, nếu tông môn khác mà tới gây sự, bọn họ cũng càng chắc chắn.

Nhưng Lục Tam Kim cũng thấy buồn bực, không biết Sở Hưu lôi ra đâu ra nhiều tinh anh trong cùng cấp bậc như vậy.

Những người dưới trướng Sở Hưu mà đặt ở Hoàng Thiên Các chắc chắn sẽ được coi như lực lượng nòng cốt, tập trung bồi dưỡng.

Đoàn người đi đường không nhanh không chậm, mất hơn hai mươi ngày mới tới được Lăng Tiêu Thành của Lăng Tiêu Tông.

Lục Giang Hà nhìn tòa Lăng Tiêu Thành to lớn vô cùng, không khỏi nói với Lục Tam Kim: “Lục hành tẩu, ta nói thật ngươi đừng để ý. Lăng Tiêu Tông nhà người ta xây dựng tông môn khí phái hơn Hoàng Thiên Các nhiều.”

Lục Tam Kim nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói: “Hàng trưng bày mà thôi, phải xem nội hàm chứ?”

Tuy Lục Tam Kim ra vẻ coi thường khí phái của Lăng Tiêu Tông, nhưng thực ra hắn cũng biết thân là đại tông môn đệ nhất Đông Vực, hiện giờ bất luận là bên ngoài hay bên trong Lăng Tiêu Tông đều mạnh hơn Hoàng Thiên Các bọn họ, cho dù so sánh nội hàm hắn cũng không đấu nổi.

Cho nên Lục Tam Kim nhanh chóng kéo bọn Sở Hưu vào thành, tránh cho Lục Giang Hà ở đó cảm thán, làm mất mặt người của Hoàng Thiên Các. Dù sao hiện giờ Lục Giang Hà cũng đại diện cho Hoàng Thiên Các.

Nhưng bên trong Lăng Tiêu Tông lại càng hoa lệ, khiến Lục Giang Hà nhìn mà hoa cả mắt.

Đúng lúc này Lục Tam Kim lại phát hiện điều gì đó, hắn vẫy tay nói: “Ngân Linh Tử đạo huynh, ngươi chu du Đại La Thiên về rồi à?”

Cách đám người Sở Hưu không xa, Ngân Linh Tử mặc đạo bào màu trắng bạc, khí tức đạo uẩn tự nhiên lan tràn, khiến Lục Giang Hà cũng sửng sốt hạ giọng nói: “Tiểu đạo sĩ này không đơn giản.”

Ngân Linh Tử tới chào hỏi, nói: “Hóa ra là Lục huynh và Sở huynh, hai vị này là?”

Sở Hưu giới thiệu: “Vị này là Lã Phụng Tiên, cũng là truyền nhân của Cổ Tôn, bằng hữu của ta. Vị này là Lục Giang Hà, là thuộc hạ của ta.”

Lục Giang Hà bĩu môi, hơi bất mãn.

Dựa vào đâu mà Lã Phụng Tiên là truyền nhân của Cổ Tôn, còn hắn là tay chân thuộc hạ? Tuy là sự thật nhưng chẳng dễ nghe chút nào.

Ở hạ giới hắn còn có thể nói mình là đường chủ Huyết Ma Đường, nhưng tới Đại La Thiên hắn cũng không dám nói hươu nói vượn.

Vẫn là tuổi trẻ tốt hơn, như Lã Phụng Tiên, có ở hạ giới hay Đại La Thiên đều có thể làm tuấn kiệt trẻ tuổi.

Ngân Linh Tử mỉm cười ấm áp chào hỏi với Lã Phụng Tiên và Lục Giang Hà: “Hóa ra là Lã huynh và Lục đại thúc. Tiểu đạo là Ngân Linh Tử của Linh Bảo Quan, xin chào!”

Lã Phụng Tiên đáp lễ một tiếng, Lục Giang Hà lại cau mày, sao mới đó thôi mình đã thành đại thúc rồi?

Lúc này Lục Tam Kim lại bắt chuyện với Ngân Linh Tử.

Hóa ra không phải Ngân Linh Tử du lịch ở Đại La Thiên xong rồi nên mới tới Lăng Tiêu Tông mà là Linh Bảo Quan phái Ngân Linh Tử tới Lăng Tiêu Tông tham gia lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông.

Tuy Linh Bảo Quan là Đạo môn ở Bắc Vực, nhưng trước đó hai bên cũng có chút giao tình. Vừa hay lúc trước Ngân Linh Tử cũng đang ở Đông Vực còn chưa trở về nên Linh Bảo Quan phái hắn tới đây.

Đúng lúc này, một giọng nói chế nhạo đột nhiên vang lên: “A, không ngờ Hoàng Thiên Các lại phái các ngươi tới, ta còn tưởng lần này các ngươi sẽ không tới cơ.

Nhà mình đánh nhau tưng bừng, còn tâm tư tới Lăng Tiêu Thành tham gia lễ mừng à?”

Đám người Sở Hưu nhìn lại, người tới chính là Kỳ Vô Hận dẫn theo các võ giả Hàn Giang Thành.

Còn bên cạnh Kỳ Vô Hận có một người bề ngoài mới khoảng ba bốn mươi tuổi, thần sắc ngạo nghễ, mặc một bộ trường bào màu xanh lục, vỏ kiếm bên hông cũng màu xanh.

Thấy người này, Lục Giang Hà không khỏi nhỏ giọng nói xấu: “Sao tên này không đội mũ xanh luôn đi?”

“To gan! Ngươi nói cái gì?”

Võ giả mặc áo xanh kia nhướn mày, đột nhiên nhìn về phía Lục Giang Hà, thiên địa xung quanh lập tức ngưng kết hóa thành đao gió vô biên chém về phía Lục Giang Hà!

Võ giả ăn mặc kỳ quái này lại là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!

Lục Giang Hà giật nảy mình, lúc này Sở Hưu lại bước ra một bước, trước mặt y ngọn lửa diệt thế nở rộ, triệt tiêu đao gió kia.
Chương 1603 Mùi thuốc súng

Lục Tam Kim hừ lạnh một tiếng nói: “Kỳ Vô Hận, Hàn Giang Thành các ngươi cố ý tới đây thị uy với chúng ta đấy à?

Có gan sao lúc trước các ngươi không diệt Hoàng Thiên Các chúng ta đi? Chỉ ở đấy chơi miệng lưỡi thì có ý nghĩa gì?”

Kỳ Vô Hận lạnh nhạt nói: “Không bị Hàn Giang Thành chúng ta tiêu diệt các ngươi còn thấy vinh quang lắm à?

Nếu Hoàng Thiên Các các ngươi muốn diệt môn đến vậy thì không cần phải lo, ngày đó sẽ không xa đâu.”

Lần trước Diệp Duy Không đích thân tới Hoàng Thiên Các đánh một trận với Xung Thu Thủy, có thể nói hai bên đã hoàn toàn trở mặt, cho nên lúc này không cần cố kỵ gì nữa.

Kỳ Vô Hận lại nhìn Sở Hưu một chút, lắc đầu lạnh nhạt nói: ‘Sở Hưu, thực lực và thiên phú của ngươi đúng là cường đại, nhưng đáng tiếc ngươi chọn sai người lại đi sai đường. Không nhanh nhanh chóng chóng trở lại chỗ sư tôn ngươi tu luyện đi, không khéo không đi được nữa đâu.

Trước đây Hàn Giang Thành ta từng mời ngươi gia nhập, đáng tiếc ngươi lại cự tuyệt. Bây giờ Hàn Giang Thành ta cũng có một vị truyền nhân của Cổ Tôn trợ giúp.”

Nói đoạn, Kỳ Vô Hận chỉ vị võ giả mặc áo lục bên cạnh nói: “Vị này chính là đệ tử của Cổ Tôn Lăng Thiên Kiếm Tôn - Vũ Văn Phục, chắc các vị từng nghe danh Lăng Thiên Kiếm Tôn rồi chứ?”

Sắc mặt Lục Tam Kim cực kỳ nghiêm nghị, sắc mặt Sở Hưu cũng nghiêm nghị nhưng đương nhiên là giả vờ.

Tuy y đã tìm hiểu một số tài liệu về Đại La Thiên, nhưng xưa nay Cổ Tôn vốn rất thần bí, làm sao y biết Lăng Thiên Kiếm Tôn bỏ đi này là thứ gì? Cho nên chỉ có thể giả vờ nghiêm nghị.

Ngay lúc hai bên giằng co, bầu không khí nặng nề tới cực điểm, một âm thanh lạnh lùng uy nghiêm vang lên: “Hai vị, đây không phải nơi các ngươi giải quyết ân oán cá nhân, liệu có thể nể mặt Lăng Tiêu Tông ta, đừng động thủ ở đây?”

Một nam tử trung niên mặc cẩm bào màu bạc, tướng mạo uy nghiêm đi tới. Khí tức quanh người hắn ngưng thực cường đại, rõ ràng là một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.

Người này chính là trưởng lão của Lăng Tiêu Tông. Có Lăng Tiêu Tông nhúng tay, bọn họ cũng không phải người không biết điều, đều tự hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời khỏi.

lần này Lăng Tiêu Tông tổ chức lễ mừng dựng tông lớn hơn lần tỷ võ giữa Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các lúc trước nhiều. Dù sao lần trước không phải chuyện tốt, hai phái giải quyết ân oán cá nhân, bầu không khí khá nặng nề.

Lần này tuy các đại phái ở Đông Vực cũng có minh tranh ám đấu nhưng ít nhất cũng tốt hơn bầu không khí lần trước một chút.

Lục Tam Kim vẻ mặt rầu rĩ nói: “Không ngờ Hàn Giang Thành lại lôi kéo được một vị truyền nhân của Cổ Tôn, hơn nữa còn là tên Vũ Văn Phục này, đúng là khó đối phó.”

“Tên Vũ Văn Phục này khó đối phó lắm à?” Lục Giang Hà ở bên cạnh hỏi.

Hắn vẫn còn ghi thù gã áo xanh vừa rồi đã ra tay với mình.

“Đều là truyền nhân của Cổ Tôn, chắc Sở huynh hiểu rất rõ về hắn?” Lục Tam Kim quay sang hỏi Sở Hưu.

Sở Hưu ho khan một tiếng rồi lắc đầu nói: “Cái này thì ta không hiểu lắm. Ngươi cũng biết đấy, phần lớn thời gian ta chỉ tu luyện, thật sự không để tâm tới mấy tin tức linh tinh trên giang hồ.”

Lục Tam Kim thở dài một tiếng nói: “Vũ Văn Phục đã bước vào giang hồ nhiều năm, sớm hơn Sở huynh nhiều. Chỉ có điều phần lớn thời gian hắn vẫn qua lại ở Nam Vực, dù sao tông môn kiếm đạo cường nhất thiên hạ đương thời, Thiên Hạ Kiếm Tông ở Nam Vực.

Xưa nay võ giả trong chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn tính cách bá đạo ngạo mạn, hơn nữa kiếm đạo mà bọn họ tu luyện cũng cực kỳ bá đạo, thích tìm cường giả thử kiếm. Mấy năm nay tại Nam Vực, số người thua dưới kiếm của hắn đã không ít.

Nghe nói trong số Cổ Tôn, Tinh Hà Tán Nhân - Mạnh Tinh Hà khá có danh tiếng, không ít truyền nhân của Cổ Tôn nể mặt Tinh Hà Tán Nhân. Hàn Giang Thành mời được Vũ Văn Phục cũng không có gì là lạ.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đừng lo, dù sao Hoàng Thiên Các đã thành ra như vậy rồi, thêm một Vũ Văn Phục với bớt một Vũ Văn Phục cũng không có gì khác biệt.”

Lục Tam Kim sắc mặt quái dị nhìn Sở Hưu, tuy giọng điệu của y là an ủi, nhưng sao nghe cứ như vò mẻ không sợ bị sứt?

Đám người ở lại vị trí mà Lăng Tiêu Tông bố trí năm ngày, để tránh gây phiền toái năm ngày này họ không ra ngoài. Mãi tới năm ngày sau, lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông mới chính thức bắt đầu.

Lễ mừng dựng tông được cử hành tại vị trí tổ chức tỷ võ giữa Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các, nhưng lúc này quảng trường đã được bố trí chỗ ngồi.

Trong lễ mừng dựng tông này, tam đại Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông đều lộ diện.

Ngoài tông chủ đời trước Tần Bách Nguyên là Đấu Chiến Thần Quân - Lệnh Hồ Tiên Sơn phụ trách thủ vệ Lăng Tiêu Môn, còn có tông chủ thế hệ này của Lăng Tiêu Tông, Cửu Long Thần Quân - Phương Ứng Long.

Nhìn bề ngoài thì Phương Ứng Long là một người trung niên tướng mạo nho nhã, trông như một tiên sinh dạy học. Đương nhiên cái này là không để ý tới bộ áo cẩm bào màu bạc thêu chín con bàn long hắn.

Sở Hưu đã đọc một chút tư liệu về Phương Ứng Long, vị này cũng cực kỳ hung hãn, có nói là cường giả đệ nhất Đông Vực cũng không quá dáng.

Thực lực của Diệp Duy Không chỉ đạt tới cảnh giới Võ Tiên thất trọng thiên, còn Phương Ứng Long lại là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên bát trọng thiên.

Chỉ cần Phương Ứng Long còn tại vị một ngày, Lăng Tiêu Tông có thể giữ được địa vị như hiện tại.

Lễ mừng dựng tông được tổ chức, các thế lực Tây Vực, Nam Vực, Bắc Vực cho dù không đến cũng sẽ đưa quà tới.

Ngày thường thì Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành có một số xung đột với Lăng Tiêu Tông, nhưng lúc này cũng ngoan ngoãn tới dự lễ.

Nhìn thoáng qua Lục Tam Kim, Sở Hưu khẽ lắc đầu, bây giờ đúng là Hoàng Thiên Các đang tương đối nguy hiểm.

Lăng Tiêu Tông có thực lực, Tần Bách Nguyên già rồi nhưng Lệnh Hồ Tiên Sơn và Phương Ứng Long còn đang tráng niên, chưa tới giai đoạn khí huyết suy bại, có thể bảo vệ một thế hệ của Lăng Tiêu Tông cho tới khi bồi dưỡng được người thừa kế đời tiếp theo.

Hàn Giang Thành có cường giả như Diệp Duy Không, hơn nữa địa phận của họ nhỏ nên tác phong bá đạo, dám đánh dám liều, môn hạ đệ tử cũng không kém.

Chỉ có Hoàng Thiên Các, bây giờ chỉ còn Xung Thu Thủy là có thể đưa ra, không đề cập tới Lục Tam Kim và Sở Hưu thì trong tất cả các trưởng lão chấp sự và quận trưởng Hoàng Thiên Các, hầu như không có cường giả nào nổi bật, phải dựa vào căn cơ năm xưa mới có thể chống cự.

Cứ tiếp tục như vậy, một khi Hoàng Thiên Các có bất trắc gì, rất dễ khiến toàn bộ Hoàng Thiên Các sụp đổ.

Sở Hưu còn đang suy nghĩ miên man, lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông đã bắt đầu.

Thật ra cũng không có gì mới mẻ, đã nhiều năm, quy trình cũng định sẵn.

Đơn giản là Phương Ứng Long làm tông chủ đứng ra nói vài lời, tế bái tổ tiên một chút, cử hành nghi thức lễ bãi rườm rà. Một canh giờ sau là tới ca cơ ca vũ lên biểu diễn, sau đó bắt đầu dọn thức ăn.

Cứ tiếp tục như vậy tới chạng vạng, Lục Giang Hà và Lục Tam Kim bàn tán sôi nổi, bình luận vũ nữ nào tướng mạo tư sắc ra sao, Sở Hưu lại không có tâm trạng như vậy.

Mãi tới khi mọi người gần ăn xong Tần Bách Nguyên mới cười ha hả nói: “Hôm nay anh tài tuấn kiệt các phái tới đây đông đảo như vậy, Lăng Tiêu Tông ta không có chuẩn bị gì, chẳng bằng cứ theo quy củ cũ, đánh cược võ đạo.

Bất luận thắng thua, mọi võ giả tham gia đều nhận được một phần quà mà Lăng Tiêu Tông ta chuẩn bị, cam đoan không khiến chư vị chịu thiệt!”
Chương 1604 Nhiều bên nhằm vào 1

Đánh cược võ đạo của Lăng Tiêu Tông, trên đường tới Lục Tam Kim đã nói với Sở Hưu, đơn giản là giữa các đại phái cũng có mâu thuẫn xung đột nên mới tìm một phương pháp không kịch liệt mà còn hợp lý để giải quyết.

Nói trắng ra là nơi các đại phái khoe khoang vũ lực.

Đương nhiên đã là đánh cược thì ngươi không tham gia cũng được, chỉ có điều sẽ mất đi thanh danh mà thôi.

Sở Hưu bị Lục Tam Kim lôi kéo đến đây thật ra chủ yếu là để ứng phó với chuyện này, đề phòng Hoàng Thiên Các bọn họ thua quá khó coi.

Tần Bách Nguyên vỗ tay một cái, lập tức có người mang một đống đồ lên, lần lượt mở ra, chớp mắt ánh sáng châu báu bảo bối đã lóe lên.

Lăng Tiêu Tông thân là đại phái đệ nhất Đông Vực, làm việc cũng khá ổn thỏa.

Những bảo vật này đều có giá trị không thấp, chỉ cần tham gia đánh cược võ đạo, bất luận thắng hay thua đều có thể nhận một phần.

Tần Bách Nguyên vỗ tay cười khẽ nói: “Chư vị đều là nhân kiệt xuất sắc nhất của Đông Vực ta, thậm chí là của cả Đại La Thiên, ai muốn lên luận bàn có thể thử lên đài.

Đương nhiên cược nhỏ thì mất tình cảm, cược lớn thì hại người.

Đánh cược võ đạo cũng là đánh cược, giao thủ chạm tới là thôi thì được, nhưng đừng đánh tới mức nảy lửa, tổn thương hòa khí, vậy thì không ổn.”

Bên phía Hàn Giang Thành, Kỳ Vô Hận đột nhiên cười lớn đứng dậy nói: “Hàn Giang Thành ta lại muốn làm một trận với chư vị Hoàng Thiên Các, chẳng hay trong số chư vị Hoàng Thiên Các có ai dám lên đài?”

Vừa nghe Kỳ Vô Hận nói vậy, mọi người ở đây đều có sắc mặt khác nhau.

Bọn họ đã nghe nói chuyện Hàn Giang Thành và Hoàng Thiên Các trở mặt triệt để.

Bây giờ có thể nói hai bên chỉ thiếu một trận diệt môn, Hàn Giang Thành không nắm chắc nên chưa động thủ, còn Hoàng Thiên Các càng không dám động thủ trước.

Cho nên lúc này Kỳ Vô Hận đứng ra khiêu chiến Hoàng Thiên Các cũng rất bình thường.

Kỳ Vô Hận tuổi tác không quá lớn, loại đánh cược võ đạo này không quá nghiêm ngặt, chỉ cần không phải cường giả Võ Tiên thế hệ trước thì ai cũng có thể thạm gia.

Chỉ có điều ánh mắt mọi người nhìn sang phía Hoàng Thiên Các đã mang chút đồng tình.

Dù sao theo bọn họ thấy bên phía Hoàng Thiên Các không có ai là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Tuy Sở Hưu từng ép lui Kỳ Vô Hận, nhưng chuyện này chỉ có người của Hàn Giang Thành và Hoàng Thiên Các biết, hai bên không tuyên truyền ra ngoài, cho nên phần lớn mọi người không biết thực lực cụ thể của Sở Hưu.

Không đợi bên phía Hoàng Thiên Các trả lời, Vũ Văn Phục ngồi bên cạnh Kỳ Vô Hận đã lạnh nhạt nói: “Cái gã tên Sở Hưu kia, nghe nói ngươi cũng là truyền nhân của Cổ Tôn? Giấu đầu lòi đuôi, còn không dám để lộ sư thừa, đúng là nực cười.

Nghe nói ngươi cũng từng giết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chúng ta đọ sức hai chiêu, ta cũng muốn xem thử rốt cuộc tên truyền nhân của Cổ Tôn nhà ngươi có bao nhiêu cân lượng?”

Truyền nhân Vũ Văn Phục của chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn rất nổi tiếng.

Mọi người ở đây nghe câu này ánh mắt lập tức lộ vẻ xem kịch vui.

Lúc này bên phái Lăng Tiêu Tông, Hiên Viên Vô Song cũng đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn khiêu chiến Sở Hưu lần nữa!”

Lần trước Hiên Viên Vô Song bị Sở Hưu đánh bại, hắn cực kỳ không cam lòng.

Lần trước hắn thua quá khó hiểu, không biết vì sao chiến hồn mà mình gọi tới lại đột nhiên mất hiệu lực, thậm chí còn bắt đầu phản ngược lại.

Hắn còn chưa vận dụng toàn bộ thực lực và lá bài tẩy mà đã thua dưới tay Sở Hưu, có thể nói là sỉ nhục.

Cho nên lần này thấy không ngờ Sở Hưu cũng tới, hắn không nhịn được, chủ động mở miệng khiêu chiến.

Tần Bách Nguyên cau mày nói: “Vô Song, đừng gây chuyện nữa!”

Lăng Tiêu Tông sẽ không tham gia đánh cược võ đạo sau tiệc mừng dựng tông, bọn họ chỉ là người tổ chức. Dù sao cũng không có đạo lý nào là tự đi thắng đồ của mình cả, hơn nữa nơi này là sân nhà của bọn họ, bọn họ cũng đông người nhất, nếu tất cả đều tham gia thì thật thiếu quy củ, khác nào ức hiếp người khác.

Hiên Viên Vô Song lúc này lại lắc đầu quật cường nói: “Lão tông chủ, hình như quy củ đâu có nói Lăng Tiêu Tông ta không thể ra tay? Cùng lắm thì ta tham gia nhưng từ bỏ phần thưởng đánh cược!’

Hiên Viên Vô Song vừa nói xong giữa sân lại có người cười to nói: “Nhiều người muốn khiêu chiến Hoàng Thiên Các đến vậy à? Náo nhiệt quá nhỉ, thế thì thêm cả tại hạ nữa nhé? Ta cũng rất ngưỡng mộ chư vị cao thủ của Hoàng Thiên Các đấy.”

Người đứng lên mặc một bộ huyết bào, bề ngoài khoảng ba bốn mươi tuổi, thần sắc âm nhu quỷ dị.

Mọi người ở đây thấy vậy lại càng kinh ngạc.

Hoàng Thiên Các đắc tội với ai vậy? Sao ai ở đây cũng nhắm vào Hoàng Thiên Các?

Lục Giang Hà nhíu mày nói: “Tên này là ai? Hoàng Thiên Các các ngươi đắc tội với nhiều người vậy?”

Lục Tam Kim chỉnh lại: “Là Hoàng Thiên Các chúng ta, không phải Hoàng Thiên Các các ngươi. Bây giờ chúng ta là người cùng phe.”

Nói đoạn, Lục Tam Kim nhìn người mặc huyết bào hừ lạnh một tiếng nói: “Tên này là đệ tử giáo chủ Huyết Hà Lão Tổ của Huyết Hà Giáo ở Đông Vực, Âm Huyết Lệ.

Huyết Hà lão tổ không phải Võ Tiên nhưng cũng là nửa bước Võ Tiên, cho nên trong Đông Vực Huyết Hà Giáo cũng là tông môn gần với đại phái đứng đầu.

Nghe nói ngày trước Huyết Hà lão tổ từng tới gây sự với Hàn Giang Thành, kết quả bị Diệp Duy Không thu thập, từ đó trở đi tôn Hàn Giang Thành làm chủ, rất không có cốt khí.

Âm Huyết Lệ này có gan nhảy ra gây sự với Hoàng Thiên Các chúng ta chắc chắn cũng là nhận lệnh của Hàn Giang Thành.

Đáng chết! Tên này to gan lớn mật, không dám đắc tội với Hàn Giang Thành thì dám đắc tội với Hoàng Thiên Các ta?”

Vốn dĩ chuyện đánh cược võ đạo là mọi người giao chiến với nhau, diễu võ giương oai, lại kiếm phần thưởng.

Kết quả lần này người khác còn chưa nói gì thì đa số mọi người đã chĩa mũi mâu về phái Hoàng Thiên Các, chuyện này khiến không khí nơi đây lập tức nặng nề.

Lục Tam Kim đưa mắt nhìn Sở Hưu, muốn hỏi Sở Hưu xem lúc này nên làm thế nào.

Nếu chỉ là Hàn Giang Thành, bọn họ còn có thể ứng chiến, nhưng bây giờ những kẻ khác cũng xem vào, bọn họ phải đánh thế nào đây?

Nhưng không đợi Lục Tam Kim mở miệng, Sở Hưu lại đột nhiên đứng dậy nói: “Chư vị đều muốn khiêu chiến Hoàng Thiên Các ta? Xem ra Hoàng Thiên Các ta rất được hoan nghênh. Được, ta nhận tất cả khiêu chiến!”

Sở Hưu nói xong câu này, mọi người lập tức sửng sốt.

Đây là ba vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cộng với một vị Hiên Viên Vô Song không kém hơn Thiên Địa Thông Huyền, tiếng tăm lan khắp Đại La Thiên, Sở Hưu này điên rồi à?

Lục Tam Kim cũng kinh hãi nhìn Sở Hưu.

Tuy hắn gọi Sở Hưu tới là để làm tay chân, nhưng đại ca, ngươi đừng cứng rắn như vậy có được không? Thế này thì đánh thế nào?

Dừng một chút, Sở Hưu nói tiếp: “Nhưng Hoàng Thiên Các ta đáp ứng khiêu chiến của nhiều người như vậy, chẳng hay Lăng Tiêu Tông có dám tăng thưởng lên không?”

Tần Bách Nguyên cau mày nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi muốn thêm cái gì?”
Chương 1605 Nhiều bên nhằm vào 2

Lần trước Hiên Viên Vô Song và Sở Hưu giao thủ nên ấn tượng của Tần Bách Nguyên về Sở Hưu cũng không được tốt.

Tuy lần trước trong tỷ võ là Hiên Viên Vô Song không tuân thủ quy củ, sử dụng sát chiêu nhưng dù sao Hiên Viên Vô Song cũng là đệ tử của Lăng Tiêu Tông bọn họ, bênh người thân không cần nói lý, nếu hắn còn thấy Sở Hưu thuận mắt, vậy đúng là thánh nhân.

Sở Hưu híp mắt nói: “rất đơn giản, nghe nói trong Lăng Tiêu Tông có động thiên phúc địa Linh Tiêu Cảnh, nơi đó thiên địa nguyên khí dư dả, nếu bên chúng ta thắng, ta muốn mượn dùng Linh Tiêu Cảnh tu luyện vài ngày, chẳng hay có được không?”

Những người khác ở đây đều không cảm thấy có gì không đúng.

Những đại tông môn đứng đầu như Lăng Tiêu Tông, chắc chắn trong tông môn có không ít động thiên phúc địa.

Động thiên phúc địa quan trọng nhất của Lăng Tiêu Tông là Lăng Tiêu Môn, đó cũng là tổ địa chân chính của Lăng Tiêu Tông, cũng là nơi bố trí những thứ quan trọng của Lăng Tiêu Tông như Tàng Kinh Các và các lá bài tẩy. Nó quan trọng nhất cho nên được cường giả như Lệnh Hồ Tiên Sơn đích thân trấn thủ.

Bọn họ cũng từng nghe tên Linh Tiêu Cảnh, nghe nói cũng là một trong những động thiên phúc địa tương đối quan trọng của Lăng Tiêu Tông, nhưng lấy ra làm tiền đặt cược cũng khá phù hợp.

Có điều Tần Bách Nguyên lại nhíu mày, hắn không ngờ Sở Hưu lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Thật ra cho Sở Hưu vào trong động thiên phúc địa của bọn họ tu luyện cũng không có gì lớn, nhưng Tần Bách Nguyên vẫn không quên chuyện mà tổ tiên Lăng Tiêu Tông giao phó lại.

Tuổi tác của Tần Bách Nguyên còn xa mới lớn bằng lão tông chủ, mới gần bốn trăm tuổi mà thôi. Khi trận chiến năm trăm năm trước diễn ra, hắn còn chưa ra đời.

Nhưng khi tông chủ đời trước bàn giao lại công việc cho hắn đã nói bên trong Linh Tiêu Cảnh giam giữ một kẻ cực kỳ đáng sợ, phải cực kỳ thận trọng, không thể có chút sơ sót nào.

Bây giờ lại cho một người ngoài đi vào Linh Tiêu Cảnh, liệu có ổn không?

Nhưng không chờ Tần Bách Nguyên lên tiếng, Hiên Viên Vô Song đã hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn vào Linh Tiêu Cảnh tu luyện? Được, nhưng điều kiện bắt buộc là ngươi phải thắng ván này!

Bằng không không những không được vào Linh Tiêu Cảnh, ngay cả những phần thưởng nên được cũng không còn!”

Sở Hưu đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, ta vẫn thua được.”

Thấy Hiên Viên Vô Song lên tiếng đáp ứng trước mình, Tần Bách Nguyên đành cau mày, khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi đã hứa tham chiến, vậy đừng có hối hận.

Ngươi đã đại diện cho Hoàng Thiên Các xuất chiến, vậy phải bốn trận toàn thắng mới được, thua một thì Hoàng Thiên Các các ngươi đã thua, đến lúc đó đừng nói Lăng Tiêu Tông ta mượn cớ ức hiếp người khác.”

Dù sao Hiên Viên Vô Song cũng là người của Hoàng Thiên Các bọn họ, hắn đã đáp ứng, nếu mình đổi ý trước mặt nhiều người như vậy sẽ lộ vẻ hẹp hòi.

Nhưng Tần Bách Nguyên không quá căng thẳng, vì khi hắn lên làm tông chủ, thật ra Linh Tiêu Cảnh đã được mở ra.

Linh Tiêu Cảnh rất lớn, vị trí phong ấn tồn tại khủng khiếp đó là ở sâu trong Linh Tiêu Cảnh, chỉ cần không phá hủy đại trận ở sâu nhất, tất cả đều dễ bàn.

Một động thiên phúc địa lớn như vậy, kết quả luôn giữ trạng thái phong tỏa, đúng là rất lãng phí.

Tần Bách Nguyên chưa từng tiếp xúc với trận chiến năm trăm năm trước, hắn cũng chưa tận mắt chứng kiến thực lực của tồn tại khủng khiếp đó, cho nên hắn đã thử mở động thiên phúc địa Linh Tiêu Cảnh, đưa một số đệ tử vào tu luyện, nhưng đều cảnh cáo bọn họ, đừng tới gần trận pháp.

Nhiều năm qua, Lăng Tiêu Tông đã đưa không ít đệ tử đi vào mà không có chuyện gì xảy ra. Cho nên toàn bộ Lăng Tiêu Tông, ngoài vị lão tông chủ Tần Bách Nguyên, những người khác đều không coi chuyện này ra gì. Cũng chỉ có hắn còn nhớ lời cảnh cáo của tông chủ đời trước.

Bây giờ cho một người ngoài như Sở Hưu vào, chỉ cần giám thị y, để ý đừng tới gần trận pháp kia là được.

Huống chi trận chiến này còn chưa có kết quả, Tần Bách Nguyên tin rằng chỉ dựa vào đám người Hoàng Thiên Các kia thì đừng hòng thắng được ván này.

Thấy Tần Bách Nguyên đáp ứng dễ dàng như vậy, bản thân Sở Hưu cũng ngạc nhiên.

Dù sao Linh Tiêu Cảnh cũng là nơi phong ấn Độc Cô Duy Ngã, y còn tưởng Tần Bách Nguyên sẽ tìm đủ đường từ chối, thậm chí Sở Hưu đã chuẩn bị khích tướng, không ngờ đối phương lại đáp ứng.

Nhưng Sở Hưu suy nghĩ cẩn thận, cũng có thể đoán được đại khái.

Trên thế giới này, lực lượng mạnh nhất là gì? Không phải lĩnh vực thần thông, cũng không phải thiên địa pháp tắc mà là thời gian.

Lực lượng có mạnh hơn nữa cũng bị thời gian hóa giải.

Ngày trước lão các chủ không muốn nhớ lại trận chiến năm xưa là vì hắn tận mắt chứng kiến trận chiến đó, nỗi sợ về Độc Cô Duy Ngã đã in sâu trong lòng hắn.

Còn bây giờ tìm khắp Lăng Tiêu Tông, kể cả lão tông chủ Tần Bách Nguyên

cũng không trải qua trận chiến đó. Không thấy, cho nên không cách nào tưởng tượng, cho nên thái độ của bọn họ đối với Độc Cô Duy Ngã tuy rất coi trọng nhưng sẽ không coi trọng tới mức hoảng sợ như lão các chủ.

Lục Tam Kim bên cạnh thấy mọi chuyện đã quyết, đành cắn môi, đứng lên theo.

Lục Tam Kim không phải người không có trách nhiệm.

Lần này là hắn mời Sở Hưu tới, bây giờ Sở Hưu đã đứng ra, hắn còn phản đối được sao?

Huống chi lần này đám người kia được Hàn Giang Thành cầm đầu, rõ ràng đang nhắm vào Hoàng Thiên Các bọn họ, tránh được lần này sẽ còn lần tiếp theo.

Sở Hưu nói với Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên: “Tên truyền nhân Lăng Thiên Kiếm Tôn kia do ta đối phó, còn lại thì các ngươi chọn một đi.”

Mọi người ở đây thấy thái độ của Sở Hưu như vậy, không khỏi lắc đầu.

Tên Sở Hưu này cuồng vọng hay vô tri đây? Dựa vào hai kẻ vô danh mà định khiêu chiến Âm Huyết Lệ và Hiên Viên Vô Song à?

Lục Giang Hà lắc cổ nói: “Cái tên đồ bỏ của Huyết Hà Giáo kia cứ giao cho ta là được.”

Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Vậy tên còn lại thuộc về ta.”

Lúc này Hiên Viên Vô Song lại cau mày nói: ”Ai muốn giao thủ với loại vô danh như ngươi? Ta muốn tái chiến với Sở Hưu!”

Sở Hưu nhìn qua phía Vũ Văn Phục, lạnh nhạt nói: “Người này muốn giao thủ với ta, người kia cũng muốn giao thủ với ta, chẳng lẽ ta còn biết phân thân hay sao?

Hay là hai người các ngươi đánh một trận trước, phân thắng bại đã rồi động thủ với ta?”

Vũ Văn Phục và Hiên Viên Vô Song đều hừ lạnh một tiếng, bọn họ không phải kẻ ngu, làm sao lại hành động ngu xuẩn như vậy chỉ vì tranh đoạt đối thủ?

Vũ Văn Phục cười lớn nói: “Hiên Viên công tử không cần phải vội, lần trước ngươi đã giao thủ với tên Sở Hưu này rồi, lần này đến lượt ta đi. Ngươi yên tâm, lần này ta sẽ khiến cho hắn thua rất khó coi, cho ngươi hả giận.”

Vũ Văn Phục và Hiên Viên Vô Song, hai người một tự phụ một tự ngạo.

Nếu là trường hợp khác chưa chắc Hiên Viên Vô Song đã nhường đối phương.

Nhưng nơi này là Lăng Tiêu Tông, Hiên Viên Vô Song lại là người của Lăng Tiêu Tông, dù sao hắn cũng phải nể mặt Lăng Tiêu Tông một chút, không tiện tranh giành với Vũ Văn Phục.

Sở Hưu nhìn thoáng qua Lục Tam Kim nói: “Ngươi có nắm chắc đối phó được với Kỳ Vô Hận không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK