Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 846 Cần lương tâm hay cần mạng 1

Giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán.

Lần đầu tiên Phương Vân hiểu rõ ý nghĩa câu nói này.

Ngày xưa khi Phương Đại Thông còn sống, Chu Thiên Nhất này cực kỳ khúm núm với Phương Đại Thông, bộ dáng nguyện vì bang chủ xông pha khói lửa, cũng cực kỳ khách khí với vị thiếu bang chủ là hắn, thậm chí còn thường xuyên tặng đồ nịnh bợ.

Còn Trần Hổ là lão già ngoan cố mà phụ thân hắn chửi mắng luôn miệng.

Thế nhưng giờ mọi thứ đảo ngược, lão già không chịu chết mà phụ thân hắn chửi mắng lại dùng cả tính mạng cứu hắn. Kẻ khúm núm với cha con hắn là Chu Thiên Nhất lại đổi sắc mặt muốn giết hắn, thay đổi này khiến Phương Vân không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy hết sức bí ai.

Còn trong trận chiến Trần Hổ vẫn luôn bảo hộ Phương Vân sau lưng, sau khi kịch chiến chém giết vài người mới dẫn Phương Vân giết khỏi vòng vây.

Mặc dù cùng là Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng thực lực Chu Thiên Nhất chỉ rất bình thường, hắn đột phá cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không quá lâu.

Còn Trần Hổ lại là trưởng lão Cự Linh Bang, bối phận cao hơn Chu Thiên Nhất một bậc, số lượng võ công tiếp xúc được cũng càng nhiều, thân thể cũng chưa tới mức khí huyết suy bại. Cho nên sau trận chiến, Chu Thiên Nhất bị Trần Hổ đả thương, khiến Trần Hổ mang người phá vòng vây.

Ôm lồng ngực đang bị khí huyết đang sôi trào do trúng đòn, Chu Thiên Nhất lạnh lùng nói: “Không ngờ thực lực lão già này lại mạnh như vậy!”

Ngay lúc Chu Thiên Nhất định dẫn người đuổi theo, Thẩm Phi Ưng, Đường Nha cùng Triệu Thừa Binh đột nhiên mang người xuất hiện.

Chu Thiên Nhất lập tức giật mình, vội vàng nói: “Tham kiến bang chủ, Đường đại nhân cùng Triệu đại nhân.”

Lúc này trong lòng Chu Thiên Nhất cũng vô cùng nghi hoặc, mấy vị này vừa rồi đứng cách đây không xa, sao lại không xuất thủ?

Thẩm Phi Ưng phất tay nói: “Được rồi, tiếp theo không cần tới ngươi, ngươi có thể lui.”

Nghe Thẩm Phi Ưng nói vậy, Chu Thiên Nhất dẫu trong lòng nghi hoặc nhưng cũng đành nói: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.”

Chu Thiên Nhất đi sau, Thẩm Phi Ưng nói với Đường Nha cùng Triệu Thừa Binh: “Hai vị, giờ chúng ta có nên đuổi sát một chút không? Ra khỏi Tề Thủy Quận vậy không còn là phạm vi thế lực của Cự Linh Bang của ta nữa, đến lúc đó e khó mà tìm được hai người này.”

Đường Nha lười biếng nói: “Yên tâm, đừng quên thân phận đại nhân nhà chúng ta ra sao, hắn là đại đô đốc Trấn Võ Đường, là người của triều đình, có quyền điều động những người khác trong triều đình Bắc Yên phối hợp.

Chỉ cần hai tên kia còn trong địa phận Bắc Yên, bọn chúng chạy không thoát đâu.

Dẫn rắn rời hang, giờ còn chưa thấy bóng dáng rắn đâu, không thể gấp quá được.”

Lúc này bên phía Trần Hổ sau khi phá vây cũng bị thương nhẹ, may là không mấy nguy hiểm.

Nhưng cảm giác nguy cơ phía sau khiến Trần Hổ cực kỳ lo lắng, hắn không hề dừng lại, trực tiếp dẫn Phương Vân tới Yến Đông Nhạc Bình Quận, đến thẳng Thẩm gia trang.

Thẩm gia trang cũng coi là thế lực có danh tiếng tương đối lớn trên đất Yến Đông, gia chủ Thẩm gia, Thẩm Trường Bình là người hiền lành phúc hậu, thực lực xuất chúng, có thể nói là có hy vọng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo nhất trong số những người chấp chưởng các thế lực nhỏ trên đất Yến Đông.

Mặc dù, có thành tông sư võ đạo mà không tích lũy đủ danh tiếng cũng không thể trở thành thế lực đứng đầu trong ca dao giang hồ, nhưng thế lực có tông sư võ đạo và thế lực không có tông sư võ đạo đã là hai giai cấp khác nhau.

Khi còn sống Phương Đại Thông từng có liên hệ với Thẩm Trường Bình, một số chuyện làm ăn của Thẩm gia cũng được vận chuyển qua con đường buôn bán của Cự Linh Bang, cho nên Trần Hổ tìm tới Thẩm gia trang đầu tiên.

Lúc này trong Thẩm gia trang, Thẩm Trường Bình mặc một bộ hoa phục, tướng mạo đoan chính, nghe Trần Hổ thuật lại mọi việc đồng thời nhìn bộ dáng đáng thương của Phương Vân. Tướng mạo hiền hòa đoan chính dần dần trở nên cau có đầy phẫn nộ.

“Quá đáng! Thật sự quá đáng! Tên Sở Hưu kia quá mức phách lối, Thẩm Phi Ưng là tên tiểu nhân vô sỉ vì quyền thế bán huynh đệ! Phương huynh chết thật oan uổng!”

Triệu Thừa Binh là người rất phúc hậu, trong lòng cũng có chút tinh thần trọng nghĩa.

Cho nên lúc này hắn đang hết sức phẫn nộ với thủ đoạn tàn nhẫn và hành động vô sỉ của Thẩm Phi Ưng.

Trần Hổ thở dài bất đắc dĩ nói: “Tên Sở Hưu kia vốn là ma đầu hung danh ngập trời trên giang hồ, liên minh trừ ma không diệt được hắn, lại khiến hắn giết ngược lại. Hôm nay bang chủ rơi xuống kết cục như vậy cũng do nhân quả ngày trước.

Nhưng Sở Hưu cấu kết với tên Thẩm Phi Ưng chiếm đoạt Cự Linh Bang của chúng ta, chuyện này không thể tha thứ. Lão phu liều chết mới dẫn được thiếu trang chủ ra ngoài, mong Thẩm trang chủ nể chút tình xưa, cứu chúng ta một mạng!”

Thẩm Trường Bình vung tay lên nói: “Yên tâm, đừng nói ta và Phương huynh là hảo hữu, cho dù là người xa lạ ta cũng không thể ngồi nhìn đám người Sở Hưu làm loạn không chút kiêng nể trong võ lâm Bắc Yên như vậy được.

Các ngươi tạm thời ở lại đây một thời gian, ta có chút giao tình với Hoàng Phủ Duy Minh của Hoàng Phủ thị. Đến lúc đó ta sẽ mời Hoàng Phủ thị tới chủ trì công đạo cho.”

Thẩm Trường Bình cũng biết đối phó với loại ma đầu như Sở Hưu chỉ có mấy lời chính nghĩa cũng vô dụng, cần có thực lực.

Thực lực hắn chắc chắn không đủ, nhưng Hoàng Phủ thị thân là một trong Cửu Đại Thế Gia sẽ có.

Đợi sau khi đám người Trần Hổ đi khỏi, người của Thẩm gia vội vàng đứng đậy khuyên can: “Gia chủ, không thể lưu bọn họ lại được!

Đâu phải ngài không biết tiếng xấu của tên Sở Hưu kia. Đối phương vốn là người trong Ma đạo, tâm địa độc ác, hôm nay còn cấu kết với triều đình làm việc xấu, thành lập Trấn Võ Đường, rõ ràng đang nhắm vào thế lực võ lâm Bắc Yên chúng ta.

Tình huống như hiện tại chúng ta trốn còn chẳng kịp, sao ngài còn rước phiền phức vào trong nhà!”

Thẩm Trường Bình cau mày nói: “Sao các ngươi có thể nghĩ như vậy? Hôm nay Cự Linh Bang gặp gặp bất hạnh, ta mặc kệ, người khác mặc kệ, ai cũng ngồi yên không để ý đến.

Vậy đến lúc Thẩm gia ta gặp bất hạnh chẳng phải cũng vậy ư? Nếu võ lâm Chính đạo ta đều là những kẻ ham sống sợ chết, vậy còn gọi là võ lâm Chính đạo nỗi gì?”

Đám võ giả Thẩm gia đều lộ vẻ bất đắc dĩ.

Gia chủ bọn họ cái gì cũng tốt, muốn thực lực có thực lực, lại là người hiền lành, xử lý sự vụ trong gia tộc công bằng. Duy chỉ có một điểm không tốt, đó là cố chấp.

Hắn cố chấp chuyện khác cũng được, nhưng trong thời điểm này còn cố chấp, vậy rất dễ đẩy cả Thẩm gia vào nguy cơ.

Mọi người còn đang định khuyên can, Thẩm Trường Bình đã trực tiếp vung tay lên nói: “Các ngươi không cần nói nữa, ý ta đã quyết!

Nếu ta bỏ mặc chuyện này không chỉ có lỗi với Phương huynh mà còn có lỗi với lương tâm của ta!

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên vài tiếng la hét của đệ tử Thẩm gia. Tiếp đó cánh cửa lớn trực tiếp bị đánh bật, vài đệ tử Thẩm gia hộc máu bay ngược vào. Một loạt võ giả áo đen trực tiếp xâm nhập đại sảnh, chính là bọn Đường Nha.

Gương mặt Đường Nha mỉm cười, vỗ tay nói: “Thẩm trang chủ nói hay lắm! Ngươi rất hiểu chuyện!

Có điều ta cũng có một vấn đề muốn hỏi Thẩm trang chủ, rốt cuộc mạng quan trọng hay lương tâm quan trọng?”
Chương 847 Cần lương tâm hay cần mạng 2

Thẩm Trường Bình đứng bật dậy quát lớn: “Các ngươi là ai?”

Trong lòng hắn có một suy đoán mơ hồ, nhưng lại không dám nói ra.

Mình vừa chứa chấp Phương Vân, sao bọn họ tới nhanh vậy?

Đường Nha thản nhiên nói: “Người dưới trướng Trấn Võ Đường, phụng lệnh Sở đại nhân truy bắt dư nghiệt phản đảng. Thẩm trang chủ, xin hãy giao người ra đây.”

Thẩm Trường Bình toàn thân chấn động, tức giận đáp: “Nói hươu nói vượn! Cự Linh Bang thành phản đảng từ bao giờ?”

Đường Nha vẻ mặt chân thành đáp: “Vừa mới thành.”

Thẩm Trường Bình chỉ thẳng vào Đường Nha, tức tới mức toàn thân run rẩy. Từng thấy người phách lối, chưa thấy ai phách lối như vậy, đây rõ ràng là đổi trắng thay đen.

Đường Nha trầm giọng nói: “Bên phía Sở đại nhân còn đang chờ tin. Chúng ta không có thời gian để lãng phí. Thẩm trang chủ, ta chỉ hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có giao người hay không?

Ta biết Thẩm trang chủ ngươi là người tốt, cho nên ta cho ngươi thời gian mười hơi để suy nghĩ. Rốt cuộc lương tâm quan trọng hay mạng quan trọng.”

Nói xong, Đường Nha bắt đầu giơ ngón tay ra đếm: “Một, hai...”

Thẩm Trường Bình đối diện đầu đầy mồ hôi, ánh mắt chớp chớp đầy do dự, không còn vẻ kiên định lúc trước nữa.

Đám vừa tới tới chỉ là chó săn dưới trướng Sở Hưu mà thôi, thực lực còn chưa mạnh.

Nhưng đến lúc Sở Hưu đích thân tới, e rằng hắn còn chẳng có cơ hội lên tiếng.

Nghe nói lúc ở Cự Linh Bang, Sở Hưu chỉ dùng hai chiêu đã giết chết Phương Đại Thông. Rõ ràng là một tông sư võ đạo có chút danh tiếng trên đất Bắc Yên, nhưng dưới tay Sở Hưu lại yếu ớt như đứa trẻ.

Ngay lúc Thẩm Trường Bình còn đang do dự, Đường Nha lại đột nhiên tăng nhanh tốc độ nói: “Bốn năm sáu bảy tám chín mười! Được rồi, xem ra Thẩm trang chủ đã quyết định. Vậy thì tốt, động thủ thôi!”

Thẩm Trường Bình vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng không đợi hắn nói ra thành lời, một bóng người bên cạnh Đường Nha đã trực tiếp nhảy vọt tới, tay cầm trọng kiếm mạnh mẽ chém xuống. Khí thế của hắn vô cùng cuồng bạo, thanh kiếm lớn chém xuống chẳng khác gì quả chùy nặng.

Người này chính là Nhạn Bất Quy!

Đám người Triệu Thừa đứng bên cạnh Đường Nha, có điều bọn họ không xuất thủ.

Đám võ giả nhánh Ẩn Ma này thật ra có thực lực cao hơn bọn Đường Nha một chút.

Chẳng qua bọn Đường Nha là tâm phúc của Sở Hưu, là người đi theo Sở Hưu từ ngày đầu. Cho nên dù đám người Đường Nha không mạnh bằng bọn họ, nhưng bọn họ cũng không muốn đắc tội với nhóm Đường Nha.

Tối thiểu khi địa vị bọn họ dưới trướng Sở Hưu còn chưa vững chắc, bọn họ sẽ không đắc tội với đám người Đường Nha.

Nhạn Bất Quy giờ vẫn chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên đỉnh phong, yếu hơn một chút so với Thẩm Trường Bình.

Nhưng khi đối mặt với Thẩm Trường Bình, khí thế Nhạn Bất Quy lại mạnh hơn hẳn, thậm chí khiến Thẩm Trường Bình cảm thấy một luồng áp lực mơ hồ.

Thẩm Trường Bình rống lên một tiếng, xuất kiếm chém ra. Khiếm khí quét tới theo làn gió, nhưng dưới chiêu kiếm nặng nề mạnh mẽ của Nhạn Bất Quy, tất cả đều bị đập tan!

Lại một kiếm nện xuống, Thẩm Trường Bình trực tiếp bị đánh lui ba bước, đã rơi vào thế hạ phong.

Kiếm thứ hai đập xuống, trường kiếm trong tay Thẩm Trường Bình hoàn toàn vỡ vụn.

Kiếm thứ tư hạ xuống, Nhạn Bất Quy đã ép Thẩm Trường Bình thiêu đốt khí huyết bắt đầu liều mạng ngăn cản.

Kiếm thứ năm ầm ầm đập xuống, lực lượng cường đại truyền vào thân thể Thẩm Trường Bình, không ngờ khiến thân thể hắn trực tiếp nổ tung, chớp mắt đã thành đống thịt nát.

Dùng tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên giết chết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, Nhạn Bất Quy chỉ dùng năm kiếm, thậm chí theo những người khác thấy, năm kiếm này của hắn vốn không có gì khác biệt.

Đám người Triệu Thừa Binh coi như chịu phục, cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao Sở đại nhân lại coi trọng hai người này như vậy.

Bọn họ chưa từng thấy thực lực Đường Nha, nhưng Nhạn Bất Quy này thật sự có tiềm lực kinh người. Chí ít khi bọn họ trong cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, bọn họ không thể làm được như Nhạn Bất Quy.

Năm kiếm đã đập một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất thành một đống thịt nát, uy thế hung dữ vô hạn.

Đám đệ tử Thẩm gia ở đây câm như hến, Đường Nha cười tủm tỉm nói: “Chư vị, Trấn Võ Đường chúng ta xưa nay không ép buộc. Mặc dù Thẩm gia các ngươi bao che cho phản nghịch nhưng giờ Thẩm Trường Bình đã đền tội, cho nên ta lại cho các ngươi một cơ hội.”

Nói xong, Đường Nha lấy điều khoản hiệp nghị Trấn Võ Đường ra, giao cho đám người Thẩm gia nói: “Đây là hiệp nghị Trấn Võ Đường mà Sở đại nhân của chúng ta tự mình phách thảo. Ký nó, chư vị sẽ là người của Trấn Võ Đường ta.

Đương nhiên ta cũng biết, có lẽ các ngươi đang nghĩ tông môn Chính đạo chúng ta sẽ không hợp tác với tà ma ngoại đạo. Đúng không?

Không sao hết, ta đã nói rồi, Trấn Võ Đường ta trước nay không bức ép, cho nên ta cho các ngươi thời gian mười hơi thở để suy nghĩ. Nghe cho kỹ. Một, hai...”

Nghe Đường Nha lại bắt đầu đếm số, đám người Thẩm gia thật sự muốn phát điên.

Đống thịt nát từng là Thẩm Trường Bình còn đang nằm trên mặt đất, bọn họ đâu biết Đường Nha đếm thật hay là cố ý. Cho nên ngay khi Đường Nha vừa đếm được hai số đã lập tức có một trưởng lão Thẩm gia hô lớn: “Đừng đếm! Ta ký! Ta ký! Thẩm gia ta nguyện thần phục Sở đại nhân, từ nay về sau chỉ nghe lệnh Trấn Võ Đường!”

Những người khác trong Thẩm gia đang định phản bác, nhưng nghe hắn mở miệng cuối cùng lại cùng nhau thở dài một hơi.

Áp lực vừa rồi thật sự quá lớn, lớn tới mức bọn họ không thể chịu nổi.

Trong lòng Thẩm Trường Bình có chính khí, dám ương ngạnh, nhưng không nghĩa là những người khác cũng dám cứng rắn.

Thật ra Đường Nha không biết Thẩm Trường Bình thực chất chẳng cứng rắn như hắn tưởng tượng. Khi đó Thẩm Trường Bình đã do dự, không khéo cho hắn thêm chút thời gian, hắn sẽ thỏa hiệp.

Đường Nha cười tủm tỉm nói: “Xem ra trừ vị Thẩm trang chủ kia, những người khác trong Thẩm gia đều vô cùng thức thời.

Có điều giờ Thẩm gia các ngươi như rắn mất đầu, cho nên không thể để một người ký tên được. Chư vị ở đây đều ký tên lên đi.”

Đám người xung quanh rơi vào đường cùng, chỉ đành ký tên lên hiệp nghị. Có điều vừa ký bọn họ lập tức cảm thấy không đúng.

Chẳng phải người của Trấn Võ Đường định nhổ cỏ tận gốc con trai Phương Đại Thông à? Sao giờ bọn họ chỉ nhắm vào mình mà không đuổi bắt đám người Phương Vân?

Có điều mọi người ở đây dẫu trong lòng nghi hoặc nhưng không ai dám tra hỏi.

Sau khi ký xong hiệp nghị, Đường Nha mới vung tay lên nói: “Đi thôi, tiếp tục truy đuổi, đừng để tiểu tử Phương Vân kia trốn thoát!”

Đám người Thẩm gia hai mặt nhìn nhau, lúc này mới nhớ tới chuyện đuổi, sao không đuổi sớm đi?

Trong thời gian đám người Đường Nha uy hiếp Thẩm gia, Trần Hổ đã sớm dẫn Phương Vân bỏ trốn.

Sau khi tới Thẩm gia, vốn bọn họ còn nghĩ có thể thả lòng một hơi, nào ngờ đối phương vẫn tiếp tục đuổi giết. Hơn nữa lần này người đuổi theo không chỉ là bang chúng Cự Linh Bang mà còn có người của Trấn Võ Đường.

“Trần trưởng lão, giờ chúng ta nên làm sao đây?” Phương Vân hoảng sợ hỏi.

Hắn thật sự luống cuống, vốn cho rằng mình đã chạy thoát, không ngờ nguy hiểm càng lớn còn ở phía sau.
Chương 848 Không tuân thủ quy củ

Trần Hổ cắn răng nói: “Thiếu bang chủ yên tâm, mối quan hệ mà bang chủ lưu lại ngày trước không phải chỉ có mình Thẩm gia.”

Nói xong, Trần Hổ lập tức dẫn Phương Vân lên đường, tới thế lực khác cầu viện, có điều lần này không được may mắn như trước.

Hàn Phong, môn chủ Thiên Đao Môn ở Yến Đông cũng là hảo hữu của Phương Đại Thông. Binh khí của Thiên Đao Môn đều nhờ vào con đường buôn bán của Cự Linh Bang, mua được ở Thần Binh Các bên Đông Tề.

Thế nhưng khi Trần Hổ tới cửa thậm chí không gặp được Hàn Phong, đã trực tiếp bị một đệ tử chặn lại.

Trần Hổ cau mày nói: “Ngươi có ý gì? sao không để ta gặp hàn môn chủ?”

Đệ tử kia thản nhiên đáp: “Xin lỗi, môn chủ không có mặt.”

“Vậy ta muốn gặp phó môn chủ.”

Đệ tử kia thậm chí chẳng buồn do dự đáp: “Phó môn chủ cũng không có mặt.”

Trần Hổ tức giận nói: “Thiên Đao Môn lớn như vậy, môn chủ cùng phó môn chủ đều không có mặt, thậm chí chẳng có một quản sự, ngươi coi ta là kẻ ngu hay sao?”

Đệ tử kia cười lạnh nói: “Trần trưởng lão, không phải ta coi ngươi là kẻ ngu, phải nói là e rằng ngươi coi Thiên Đao Môn ta là kẻ ngu mới đúng?

Cự Linh Bang nhà ngươi xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chính ngươi không hiểu ư?

Trước đó ngươi tới tìm Thẩm gia trang, kết quả sau đó Thẩm gia trang bị người của Trấn Võ Đường tìm tới cửa, Thẩm Trường Bình bị giết chết.

Xin lỗi, Thiên Đao Môn ta ngày trước không tham gia liên minh trừ ma gì cả, càng không muốn chui đầu vào chỗ chết. Hai vị muốn đi đâu ta không xen vào, nhưng tuyệt đối đừng liên lụy tới Thiên Đao Môn chúng ta!”

Nói xong đệ tử kia trực tiếp đóng cửa, để lại Trần Hổ cùng Phương Vân vẻ mặt phẫn nộ.

Trần Hổ nổi giận mắng: “Hạng vong ân phụ nghĩa! Ngày trước Thiên Đao Môn các ngươi đắc tội với mấy đại tộc tại Yến Đông, bị người ta liên thủ đánh tới cửa, nếu không nhờ bang chủ của chúng ta ra mặt hỗ trợ hòa giải, Thiên Đao Môn các ngươi đã bị hủy diệt tử lâu rồi!”

Mặc dù Trần Hổ đứng ngoài cửa chửi bới nhưng bên trong Thiên Đao Môn vẫn không hề lay động. Rơi vào bước đường cùng, Trần Hổ chỉ đành quay người bỏ đi.

Lúc này trong Thiên Đao Môn, môn chủ Hàn Phong đang uống trà với một đám trưởng lão Thiên Đao Môn, dáng vẻ nhàn nhã.

Trần Hổ mắng hắn vong ân bội nghĩa, Hàn Phong lại chẳng buồn để ý.

Đúng là Phương Đại Thông đã từng giúp hắn, nhưng trên giang hồ giúp đỡ lẫn nhau, nợ ân tình nhau là chuyện hết sức bình thường, Phương Đại Thông giúp hắn chẳng qua là tiện tay mà thôi.

Nếu là việc nhỏ bình thường, Hàn Phong cũng chẳng ngại ra tay giúp đỡ, trả lại ân tình ngày trước.

Nhưng đây là chuyện đoạt mạng, Hàn Phóng không muốn như Thẩm Trường Bình, chẳng hiểu sao lại mất mạng.

Đúng lúc này, đột nhiên có đệ tử tiến vào bẩm báo: “Môn chủ, bên ngoài có người tự xưng là người của Trấn Võ Đường muốn cầu kiến môn chủ.”

Đám người Hàn Phóng hai mặt nhìn nhau.

Mình đã chặn Trần Hổ và Phương Vân ngoài cửa rồi, chẳng lẽ bọn họ không biết à?

Hàn Phong ho khan một tiếng rồi nói: “Đừng hoảng hốt, chúng ta không thu lưu hai tên kia, sợ cái gì? Mời người vào.”

Một lúc lâu sau, Đường Nha mới dẫn người vào, cười ha hả nói: “Xin chào Hàn môn chủ.”

Hàn Phong cũng vội vàng đứng dậy chắp tay nói: “Chư vị đại nhân Trấn Võ Đường khách khí quá. Ta biết các vị muốn đuổi bắt tên Trần Hổ cùng Phương Vân cho nên không thu lưu bọn họ.

Giờ bọn họ vừa chạy không lâu, nếu các vị đại nhân đuổi theo sẽ kịp đấy.”

Đường Nha cười tủm tỉm nói: “Không vội, thực ra chúng ta định tìm Hàn môn chủ cơ.”

Trong lòng Hàn Phong bỗng dâng lên cảm giác bất ổn: “Tìm ta làm gì?”

Đường Nha lấy hiệp nghị Trấn Võ Đường ra ném cho Hàn Phong nói: “Hàn môn chủ, ký nó đi, sẽ có lợi đấy.”

Hàn Phong đọc lướt qua nội dung hiệp nghị, thiếu chút nữa tức tới hộc máu.

Rõ ràng mình không hề thu lưu hai tên Trần Hổ cùng Phương Vân, sao phiền phức vẫn kéo tới cửa?

Nhẫn nhịn nửa ngày, Hàn Phong mới uất ức thốt lên một câu: “Các ngươi không tuân thủ quy củ!”

Đường Nha rất tự nhiên gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, chúng ta vốn không có quy củ.”

Nghe xong lời này, Hàn Phong thiếu chút nữa trở mặt với Đường Nha ngay đương trường.

Có điều không đợi hắn nói gì, Đường Nha lại tiếp tục lên tiếng: “Hàn môn chủ, ta biết ngươi muốn nói gì.

Đơn giản là uy hiếp ta mà thôi, một khi chúng ta làm lớn chuyện chọc giận võ lâm Bắc Yên, cuối cùng sẽ bị mọi người cùng tấn công, vân vân. Đúng không?

Ngươi nói có thể đúng, nhưng chúng ta bị mọi người đồng loạt công kích có liên quan gì tới ngươi?

Ngươi không ký, Trấn Võ Đường ta sẽ ra tay diệt Thiên Đao Môn. Còn chuyện sau đó Trấn Võ Đường ta ra sao không cần ngươi quan tâm. Hai việc này không quan hệ gì tới nhau. Đúng không?”

Lời nói của Đường Nha khiến Hàn Phong không biết nên trả lời ra sao, nghĩ như vậy có vẻ cũng không sai?

Triệu Thừa Binh bên cạnh nhìn Đường Nha, vị này theo Sở Hưu đại nhân lâu như vậy, công phu đổi trắng thay đen đã được chân truyền bảy tám phần của Sở đại nhân.

Lúc này mặc dù Hàn Phong giận tới mức mặt mũi đỏ bừng nhưng cuối cùng vẫn ký hiệp nghị khuất nhục kia.

Hàn Phong không phải người cứng rắn, bằng không lúc trước hắn đã không quá đáng với Trần Hổ và Phương Vân như vậy.

Lúc này dưới uy hiếp của sinh tử, hắn chỉ có thể chọn khuất phục.

Đường Nha cười tủm tỉm nói: “Tốt, tốt lắm. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Đi thôi, tiếp tục đuổi giết ‘Phương Vân’ thôi.”

Hàn Phong sắc mặt âm trầm bất định đứng đó, lúc này rốt cuộc hắn cũng hiểu, hóa ra đây đều là tính toán của tên Sở Hưu kia!

Bất luận chứa chấp hay không chứa chấp Phương Vân, thật ra kết quả đều chẳng khác gì.

Trên thực tế Sở Hưu đoán không sai, chiêu này của y ăn chắc tất cả các thực lực bị tìm tới cửa.

Phương Vân như một hòn đá thử vàng, kiểm tra tính cách của tất cả các tông môn, hay chí ít là tính cách những người cầm quyền.

Lựa chọn chứa chấp Phương Vân, đối chọi với Sở Hưu, vậy là rất cứng rắn. Có điều cứng rắn cũng vô dụng, bị Trấn Võ Đường nắm được nhược điểm giết chết.

Còn những kẻ không chứa chấp giúp đỡ Phương Vân, vậy đương nhiên là hạng tham sống sợ chết. Trấn Võ Đường tìm tới cửa, hầu như không cần giết người, chỉ uy hiếp đã hàng phục được bọn họ.

Thủ đoạn này của Sở Hưu cực kỳ bẩn thỉu, sau vài lần liên tục, thế lực võ lâm trên đất Yến Đông cũng hiểu. Rõ ràng tên Sở Hưu này đang đùa bỡn bọn họ.

Có điều mặc dù như vậy nhưng một khi gặp tình thế khó, không ai có cách nào khác.

Cho nên khi đối diện với tình huống như vậy, những thế lực kia hoặc tới những thế lực lớn cầu viện, hoặc mang theo tinh nhuệ trong tông môn hay gia tộc tạm lánh đi. Không trêu vào được chẳng lẽ không trốn được ư?

Cho nên dưới tình huống này, đám người Đường Nha càng không có cơ hội động thủ.

Thấy kế hoạch của mình không còn hiệu quả gì, Sở Hưu cũng lười đóng kịch. Y trực tiếp hạ lệnh cho đám người Thẩm Phi Ưng và Đường Nha toàn lực đuổi bắt Trần Hổ và Phương Vân!

Lúc này trong một miếu hoang trên con đường nhỏ ở Yến Đông, Trần Hổ cùng Phương Vân đã vô cùng thê thảm, quần áo rách rưới như ăn mày.

Thời gian vừa qua, mỗi ngày bọn họ đều chạy trốn, đã chẳng lo được chuyện gì khác.

Hơn nữa Trần Hổ cùng Phương Vân cũng không phải kẻ ngu. Sau vài lần bọn họ đã cảm giác được, rõ ràng kẻ đang truy đuổi có thể theo kịp, nhưng lại không hề xuất hiện trước mặt mình.

Lại thêm tin tức lan truyền trên giang hồ, Trần Hổ cùng Phương Vân đã hiểu, bọn họ bị Sở Hưu lợi dụng!

Những tông môn không thu nhận không giúp đỡ thì cũng thôi. Nhưng những tông môn chứa chấp bọn họ, sẽ thành đồng lõa của họ!

Đúng lúc này, xung quanh vang lên tiếng bước chân, nhưng Trần Hổ và Phương Vân thậm chí đã chẳng còn tâm trạng phản kháng.

Giá trị còn sót lại của bọn họ đã bị ép sạch, mọi chuyện rốt cuộc cũng kết thúc?
Chương 849 Xen vào chuyện của người khác 1

Đám người Đường Nha và Thẩm Phi Ưng đã bao vây miếu hoang triệt để.

Nhìn Phương Vân trong miếu hoang, lúc này Thẩm Phi Ưng lại thấy cảm khái.

Từ khi sinh ra Phương Vân đã gọi hắn là nghĩa phụ, gọi suốt hai mươi năm, thế nhưng giờ mình lại phải đích thân giết chết hắn.

Sau khi phản bội Phương Đại Thông thật ra Thẩm Phi Ưng không có bất cứ cảm xúc hối hận nào. Nhưng đối mặt với Phương Vân, Thẩm Phi Ưng lại thấy hơi áy náy.

Có điều áy náy thì áy náy, Thẩm Phi Ưng cũng biết có giết Phương Vân hay không liên quan trực tiếp tới tiền đồ của mình.

Giờ hắn sát hại đại ca của mình, cấu kết với Trấn Võ Đường chiếm đoạt Cự Linh Bang, hắn không còn đường quay đầu.

Đẩy cửa miếu hoang ra, Thẩm Phi Ưng lạnh lùng nói: “Trần Hổ, trước kia ta thật sự không nhận ra, khả năng diễn kịch của ngươi thật sự không tệ.”

Gương mặt Trần Hổ lộ vẻ bi ai nói: “Diễn kịch có tốt thì có ích lợi gì? cuối cùng chẳng phải bị các ngươi đùa bỡn, trở thành công cụ để các ngươi chèn ép võ lâm Bắc Yên à?

Trần Hổ ta không thẹn với Cự Linh Bang nhưng lại thẹn với toàn bộ võ lâm Bắc Yên!”

Thẩm Phi Ưng cười lạnh một tiếng, Đường Nha ở bên cạnh lại nói rất sâu xa: “Chính ngươi ngu, còn trách được ai?”

Trần Hổ nghe xong, khí huyết công tâm, tức tới mức phun ra một ngụm máu tươi.

Đường Nha nhíu mày nói: “Ai da, sao lại nhỏ nhen vậy. Chậc chậc, kẻ hẹp hòi như ngươi sao lại học đòi người ta diễn kịch? Thẩm bang chủ, đây coi như việc nhà của Cự Linh Bang các ngươi, ta sẽ không xen vào.”

Thẩm Phi Ưng nhìn Phương Vân, thở dài một cái nói: “Phương Vân, đừng trách ta. Muốn trách chỉ có thể trách ngươi là con trai Phương Đại Thông, chỉ có thể trách Trần Hổ nhất quyết mang ngươi bỏ trốn.

Nếu ngươi ngoan ngoãn ở lại Cự Linh Bang, dẫu sao ta cũng có thể giữ lại mạng cho ngươi. Nhưng giờ, ta lại không thể để ngươi sống nữa.”

Phương Vân nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Phi Ưng, căm hận nói: “Đừng giả nhân giả nghĩa nữa. Thẩm Phi Ưng, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!”

Thẩm Phi Ưng lắc đầu, cương khí trên tay bộc phát, trực tiếp xuất chưởng đánh lên người Phương Vân.

Có điều đúng lúc này một cơn gió thổi qua, không ngờ lại triệt tiêu toàn bộ uy lực chiêu chưởng này của Thẩm Phi Ưng, đồng thời còn ép hắn lui lại vài bước nhưng không hề thụ thương.

Một lão đạo sĩ mặc đạo bào âm dương màu xám trắng, sau lưng đeo kiếm, tay phải cầm phất trần không biết đã đứng trước người Phương Vân từ lúc nào. Hắn thở dài nói: “Chư vị, các ngươi đã giết nhiều người như vậy rồi, đã ép nhiều thế lực thần phục Trấn Võ Đường, thỏa mãn rồi chứ? Đến lúc thu tay lại rồi.”

Thấy lão đạo sĩ này, hai mắt Trần Hổ lập tức sáng bừng lên, vui mừng nói: “Phù Vân đạo trưởng! Đa tạ Phù Vân đạo trưởng đã cứu giúp!”

Lão sĩ này không mấy nổi tiếng bên ngoài, nhưng trong võ lâm Bắc Yên lại có thanh danh rất lớn. Nguyên nhân lớn nhất trong đó là do đối phương là tông sư võ đạo tán tu, thứ hai là vì đối phương là đạo sĩ.

Trong các giáo phái đương thời, lực lượng của Đạo môn trên đất Bắc Yên không lớn. Tam Đại Đạo Môn, hai ở Đông Tề, một ở Tây Sở.

Còn hai đại Phật tông, một ở Nam Man, một ở Bắc Yên. Mặc dù nơi Cực Bắc lạnh lẽo không tính là lãnh địa của Bắc Yên, có điều nơi đó tiếp giáp với Bắc Yên, lại không có quốc gia nào, có coi là khu vực của Bắc Yên cũng rất bình thường.

Cho nên cứ như vậy, lúc này võ lâm đều công nhận Đông Tề là nơi lực lượng Đạo môn cường thịnh, còn Bắc Yên lại là nơi Phật tông hưng thịnh.

Vị Phù Vân đạo trưởng này có thể trở thành tông sư võ đạo Đạo môn ở Bắc Yên, cũng là chuyện không dễ dàng gì.

Hơn nữa vị Phù Vân đạo trưởng này có thanh danh rất tốt, hầu như không có kẻ thù, cách làm người cũng như đạo hiệu của hắn, chính là phù vân nhàn tản. Trước nay hắn không kết thù kết oán, cũng không chủ động xen vào chuyện của người khác, chỉ khi chuyện diễn ra ngay trước mắt hắn mới nhúng tay vào.

Phương Đại Thông trước kia không có giao tình gì với vị cao thủ tán tu Đạo môn Phù Vân đạo trưởng, cho nên Trần Hổ căn bản không nghĩ tới chuyện nhờ vị này hỗ trợ, ai ngờ lần này đối phương lại phá lệ chủ động ra tay.

Thẩm Phi Ưng nheo mắt, vẻ mặt kinh hãi: “Phù Vân đạo trưởng, trước nay ngài luôn là nhàn vân dã hạc. Nhúng tay vào chuyện như vậy đâu phải phong cách của ngài?”

Phù Vân đạo trưởng cười khổ lắc đầu nói: “Nhiều người tới cầu ta như vậy, e rằng ta không làm nhàn vân dã hạc được nữa.

Ta nói rồi, các ngươi giết người đủ nhiều rồi. Hành động của Trấn Võ Đường cũng đủ uy phong bá đạo rồi, nên dừng tay thôi!

Làm vậy ngươi ta đều thuận tiện, chẳng tốt hơn ư?”

Phù Vân đạo trưởng thật sự không phải người thích xen vào việc của người khác. Ngày trước khi tổ chức liên minh trừ ma, Nhiếp Nhân Long thậm chí đích thân mở miệng mời hắn, nhưng lại bị hắn cự tuyệt.

Cho nên giờ hắn đứng ra thực chất không chỉ là xen vào việc của người ta mà là bị những người khác nói nhiều tới mức phát phiền. Huống hồ hành động

lần này của Sở Hưu thật sự quá lớn, thậm chí khiến cả Phù Vân đạo trưởng luôn nhàn tản cũng cảm thấy uy hiếp.

Nếu Sở Hưu thật sự định khuấy đảo võ lâm Bắc Yên, vậy hắn còn có thể tiếp tục tiêu dao như vậy không?

Cho nên bất luận ra sao, hắn cũng muốn đi một chuyến.

Đường Nha đứng ra cười tủm tỉm nói: “Phù Vân đạo trưởng đúng không? Ngài là tiền bối trên giang hồ, nếu ngài đã đứng ra đương nhiên chúng ta phải nể mặt rồi.

Như vậy, vốn dĩ chúng ta định giết hai người, giờ chỉ giết một là được.

Vậy chọn trong hai người bọn họ ai chết ai sống. Thế nào, đủ nể mặt ngài chưa?”

Nghe xong lời này, Phù Vân đạo trưởng lập tức lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Hai người Trần Hổ cùng Phương Vân đã trải qua bao trắc trở rồi, đừng dùng cái trò đùa bỡn lòng người này nữa.

Chư vị, các ngươi thối lui đi, có ta ở đây các ngươi không giết được bọn họ đâu.

Lúc về chuyển lời cho Sở đại nhân của các ngươi, thu tay lại đi, vạn nhất khiến cho những hòa thượng Đại Quang Minh Tự kia ra mặt, lúc đó sẽ thành lớn chuyện đấy.”

Đúng lúc này, Nhạn Bất Quy bên cạnh Đường Nha lại trực tiếp cầm thanh trọng kiếm trong tay xông tới, chém thẳng một kiếm về phía Phù Vân đạo trưởng!

Đường Nha đột nhiên biến sắc, định kéo lại nhưng không được. Chuyện này khiến hắn không khỏi mắng, tên Nhạn Bất Quy lại nổi điên rồi.

Hắn cùng Nhạn Bất Quy quen nhau đã lâu, hiểu rõ thực lực của Nhạn Bất Quy hơn hẳn những người khác.

Với thực lực của Nhạn Bất Quy hiện tại, bảo hắn giết một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường không thành vấn đề, nhưng vấn đề là hiện giờ đối thủ của hắn là một tông sư võ đạo, tên này có nổi điên cũng phải xem đối tượng chứ.

Quen biết nhiều năm như vậy, Nhạn Bất Quy là người tính khí kỳ quái, nhưng dẫu sao hắn cũng là hảo hữu của Đường Nha, đương nhiên không thể đứng nhìn Nhạn Bất Quy chịu chết được.

Cho nên ngay khoảnh khắc Nhạn Bất Quy xuất thủ, phi đao trong tay Đường Nha cũng chém ra, phát sau mà tới trước, mang theo đao khí xé gió chớp mắt đã tới trước mặt Phù Vân đạo trưởng.

Thấy Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy đã thu, Triệu Thừa Binh cũng cắn răng một cái, cầm trường thương trong tay đánh thẳng về phía Phù Vân đạo trưởng, La Tam Thông phía sau hắn cũng cầm đao chém xuống.
Chương 850 Xen vào chuyện của người khác 2

Mặc dù bọn họ không có giao tình sâu sắc với Đường Nha và Nhạn Bất Quy, chẳng qua giờ tất cả đều làm việc dưới trướng Sở Hưu, đương nhiên không thể để mặc Đường Nha chịu chết được.

Ở đây chỉ có mình Thẩm Phi Ưng không hành động.

Đối mặt với tông sư võ đạo đám người này cũng dám động thủ, bọn họ điên rồi chắc? Cho dù Thẩm Phi Ưng muốn thể hiện một chút, nhưng đối mặt với tông sư võ đạo, hắn cũng không có dũng khí xuất thủ.

Phù Vân đạo trưởng thở dài một tiếng, phất trần trong tay trực tiếp vung lên, một luồng cương khí hùng hồn như làn sóng cuốn tới, khí thế kinh người.

Hơn nữa cương khí hùng hồn này còn ẩn chứa một luồng khí tức hòa hợp, chỉ lướt qua đã trực tiếp làm hao mòn thế công của đám người.

Phi đao của Đường Nha rơi xuống đất, cả người cả kiếm của Nhạn Bất Quy cùng bị đánh bay, Triệu Thừa Binh cùng La Tam Thông cũng bị đánh lui.

Cũng may là Phù Vân đạo trưởng không hề nổi sát tâm, nếu không mấy người bọn họ chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Vung phất trần lên, Phù Vân đạo trưởng trầm giọng nói: “Chư vị, ta không muốn làm lớn chuyện. Ta vẫn nói câu kia, nếu các ngươi rút lui, chuyện này kết thúc ở đây.”

Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Phù Vân đạo trưởng, ngươi tu đạo nhiều năm như vậy, có biết bí quyết trường thọ là gì không? Đó là đừng xen vào chuyện của người khác!

Làm nhàn vân dã hạc nhiều năm như vậy, giờ phá bỏ chuyện tu hành có đáng giá không?”

Sau khi giọng nói vang lên, thân hình Sở Hưu theo đó bước vào miếu hoang. Chỉ trong chớp mắt một luồng ma khí cường đại bao phủ toàn bộ gian miếu, bầu không khí ngột ngạt ngưng trệ, như nhỏ ra nước.

Đám người Đường Nha sắc mặt không đổi, vì bọn họ biết Sở Hưu chắc chắn đi sau lưng bọn họ.

Còn bên Phương Vân và Trần Hổ đều lộ vẻ cực kỳ thù hận!

Sở Hưu!

Hắn mới là kẻ cầm đầu dẫn tới biến cố của Cự Linh Bang!

Không có Sở Hưu, chỉ mình Thẩm Phi Ưng cho dù có hai lòng cũng không cách nào hại Phương Đại Thông.

Chỉ cần một ngày Thẩm Phi Ưng không tới cảnh giới tông sư võ đạo, hắn chỉ có thể cúi đầu xưng thần trước mặt Phương Đại Thông.

Phù Vân đạo trưởng nhìn Sở Hưu, gương mặt nghiêm nghị, không còn vẻ thoải mái lúc trước.

Khi đối mặt với đám người Đường Nha, Phù Vân đạo trưởng còn có thể ra vẻ

cao nhân tiền bối.

Nhưng lúc này đối mặt với Sở Hưu, dưới khí thế và áp lực nặng nề đó, Phù Vân đạo trưởng không dám thả lỏng chút nào.

Hắn chưa từng quen biết với Sở Hưu, nhưng rất trùng hợp, hắn quen biết với không ít người đã chết dưới tay Sở Hưu.

Tỷ như Nhiếp Nhân Long, tỷ như Phương Đại Thông, lại như Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn.

Những người này đều chết dưới tay Sở Hưu, có thể thấy người trẻ tuổi kia kinh khủng tới mức nào, ma uy cường thịnh đến đâu.

Phù Vân đạo trưởng thở dài nói: “Sở đại nhân, ngày trước Phương Đại Thông tham gia liên minh trừ ma, có bị ngươi giết cũng là nhân quả báo ứng.

Nhưng đoạn đường này ngươi giết quá nhiều người, cưỡng ép bao nhiêu tông môn thần phục, chẳng lẽ còn chưa đủ ư?”

Sở Hưu đứng chắp tay, thản nhiên nói; “Đạo trưởng định ra mặt cho bọn họ à? Vừa rồi ngươi bảo thủ hạ của ta thối lui, bọn họ không phải đối thủ của ngươi, cho nên giờ ta đến đây.

Ta cũng cho ngươi một lựa chọn, giao Trần Hổ cùng Phương Vân ra đây rồi thối lui, ta sẽ đáp ứng ngươi, thu tay lại.

Nếu không, vậy đánh thôi. Trấn Võ Đường ta sẽ tiếp tục trấn áp võ lâm Bắc Yên, đến lúc đó số người chết càng nhiều.

Phù Vân đạo trưởng, rốt cuộc hai người chết, hay càng nhiều người chết hơn. Cho ngươi lựa chọn đấy.”

Phù Vân đạo trưởng biến sắc.

Hắn là người không muốn lạm sát kẻ vô tội, không muốn làm người tốt nhưng lại là người tốt.

Tính mạng hai người và một đám người, rốt cuộc nên lựa chọn ra sao? Hy sinh Trần Hổ cùng Phương Vân để cứu những người khác? Vậy có công bằng đối với hai người bọn họ không?

Vấn đề này một khi lựa chọn không tốt sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn!

Sở Hưu lạnh nhạt nhìn Phù Vân đạo trưởng, y muốn xem xem rốt cuộc vị đạo trưởng này sẽ lựa chọn ra sao?

Thật ra vấn đề này với chân tiểu nhân hay ngụy quân tử đều rất dễ chọn.

Đối với chân tiểu nhân, bọn họ sẽ chọn cách nào có lợi nhất đối với mình. Nếu bọn họ chỉ muốn mượn thân phận Phương Vân để gây chuyện, vậy có thể hoàn toàn không để ý tới tính mạng toàn bộ võ lâm Bắc Yên.

Còn nếu đổi lại thành ngụy quân tử, vậy đối phương chắc chắn sẽ giả bộ khó khăn đắn đo, lựa chọn hy sinh Phương Vân và Trần Hổ, cứu vãn đại đa số người, nhận được thanh danh.

Đáng tiếc, Phù Vân đạo trưởng không phải chân tiểu nhân cũng chẳng phải ngụy quân tử, hắn thật sự là người tốt. Cho nên cảm giác nắm giữ mạng người trong tay như vậy chẳng hề tốt đẹp gì, khiến hắn đắn đo hồi lâu.

Nửa ngày sau, Phù Vân đạo trưởng thở dài một tiếng rồi nói: “Mạng hai người là mạng, mạng nhiều người cũng là mạng. Câu hỏi này của Sở đại nhân quả thật làm khó bần đạo, cho nên bần đạo chỉ có thể đều không chọn!

Nếu bần đạo đã nhúng tay vào chuyện của người khác, vậy chỉ có thể nhúng tay tới cùng!”

Sở Hưu cười cười: “Phù Vân đạo trưởng quả thật trượng nghĩa, vậy được, ta giúp đạo trưởng một tay!”

Dứt lời, Thiên Ma Vũ đã hiện lên trên tay Sở Hưu không biết từ lúc nào, một đao chém ra, hận ý cùng ma khí lập tức xông lên thẳng tới trời, ma uy tràn ngập khắp nơi!

Từ khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo đến nay, thật ra đây là lần đầu tiên Sở Hưu dốc toàn lực xuất thủ.

Lần trước hắn ra tay với Phương Đại Thông, Sở Hưu thậm chí không dùng tới một nửa lực lượng, hôm nay y mới dốc toàn lực ra tay.

Sở Hưu tạm thời không biết thực lực Phù Vân đạo trưởng, có điều y từng nghe tới người này.

Phù Vân đạo trưởng mặc dù là tán tu nhưng truyền thừa của hắn lại là chính tông của Đạo môn, không thể khinh thường. Đồng thời hắn đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo hơn mười năm, tích lũy cực kỳ thâm hậu.

Sau lưng Sở Hưu, đám người Đường Nha cũng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Sở Hưu.

Bọn họ biết sau khi Sở đại nhân bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thực lực sẽ tăng vọt về chất, nhưng không ngờ uy thế của Sở Hưu lại mạnh tới mức này.

Phù Vân đạo trưởng vung thanh trường kiếm trong tay lên, chỉ trong chớp mắt, cương khí như mây trôi cuốn tới, đón lấy một đao đột ngột của Sở Hưu. Luồng cương khí đó nhìn như không có thuộc tính gì nhưng thực chất lại ẩn chứa lực lượng âm dương lưỡng nghi, không ngừng hao mòn lực lượng đao chiêu của Sở Hưu.

Một tiếng nổ lớn vang lên, ma khí cương khí bay tứ tán.

Phù Vân đạo trưởng lui lại một bước, gương mặt đầy nghiêm nghị.

Hắn tu luyện võ đạo hơn trăm năm, thế nhưng lực lượng căn cơ còn chẳng mạnh bằng một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi, đây thật sự là đả kích không nhỏ đối với Phù Vân đạo trưởng.

Sở Hưu này có thể dùng thân phận nhánh Ẩn Ma dương danh trên giang hồ, đồng thời còn vượt qua cả thế công liên hợp của võ lâm Chính đạo, quả thật không dễ đối phó.

Cho nên sau khi giao đấu một chiêu, Phù Vân đạo trưởng phẩy thanh phất

trần trên tay, cương khí nhu hòa cuốn lấy Trần Hổ cùng Phương Vân.

Hắn không phải tới quyết đấu thắng bại với Sở Hưu mà là để cứu người, chỉ cần không chết người, vậy tất cả đều dễ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK