Sau khi xem xong những chữ trên tấm lụa này, mọi người đều im lặng nhưng trong lòng như thủy triều cuồn cuộn, có làm thế nào cũng không thể bình tĩnh trở lại.
Độc Cô Duy Ngã không chết, không ngờ hắn lại chuyển thế thành công. Đối với bọn họ tin tức này không khác gì ác mộng trở thành sự thật.
Trong mắt đám người còn có vẻ hoảng sợ, cho dù bọn họ không trải qua thời đại đó nhưng từ điển tịch, bọn họ cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi khi ma diễm trải ngập khắp giang hồ.
Thậm chí ngay cả Rama luôn tỏ ra không bận tâm, tâm cảnh không chút rung động, lúc này cũng nhíu chặt lông mày, suy nghĩ trong lòng đã vô cùng rối loạn.
Giọng nói của Thủ Chân Tử run rẩy nói: “Năm Giáp Thân là năm nào?”
Khóe miệng Lăng Vân Tử giật giật nói: “Nếu tính từ năm Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, năm Giáp Thân năm trăm năm sau chính là mười tám năm trước.”
Nghe Lăng Vân Tử nói vậy, mọi người ở đây toàn thân run rẩy.
Mười tám năm trước? Tức là trong lúc bọn họ đánh nhau sống chết, trên giang hồ vẫn luôn có một cặp mắt quan sát bọn họ. Không thể biết được lúc nào ma diễm sẽ phủ kín bầu trời, khiến cho toàn bộ giang hồ đều phải chìm trong ma uy?
Không phải mọi người ở đây không nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, dù sao chuyện chuyển thế cũng quá huyền ảo.
Nhưng người này là Độc Cô Duy Ngã, tất cả đều có thể.
Mọi người đã nghe tới sự cường đại của Bất Diệt Ma Đan, nhưng bây giờ bọn họ đã tận mắt chứng kiến.
Lần trước Sở Hưu đã liều mạng đồng quy vu tận với lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng y vẫn có thể tái tạo thân thể, như vậy còn chưa đủ kinh khủng hay sao?
Chủ yếu là người làm ra điều này chỉ là Sở Hưu, còn chênh lệch giữa Sở Hưu và Độc Cô Duy Ngã không khác gì một trời một vực.
Sở Hưu còn có thể làm tới mức này, vì sao Độc Cô Duy Ngã lại không làm được?
Huống chi chuyện này thà tin là có chứ đừng ngờ là không, dù tỷ lệ chỉ có một phần vạn cũng đủ khiến toàn bộ giang hồ kinh hãi.
Mọi người ở đây suy nghĩ ngàn vạn điều, có người vô thức nhìn về phía Sở Hưu, lại phát hiện tình hình bên phía Sở Hưu rất thú vị.
Thương Thiên Lương vẻ mặt không quan tâm, những võ giả trong nhánh Ẩn Ma như Chử Vô Kỵ lộ rõ vẻ hưng phấn. Nhưng Sở Hưu lại mặt không biểu cảm, dường như không mấy vui vẻ.
Mọi người ở đây đều là kẻ từng trải qua âm mưu tranh đấu trên giang hồ, bọn họ nhanh chóng đoán ra ‘tâm tư’ của Sở Hưu.
Tuy hiện giờ Sở Hưu là người chấp chưởng của nhánh Ẩn Ma, nhưng thực tế y không phải là người trực hệ trong Côn Luân Ma Giáo. Những thành viên trực hệ thường gọi Côn Luân Ma Giáo là Thánh Giáo còn Sở Hưu rất ít khi dùng cách xưng hô này.
Chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện, đối với người khác trong Côn Luân Ma Giáo thì là chuyện tốt, đối với Sở Hưu thì không.
Vì chuyện này mang ý nghĩa y không còn là chính thống trong Ma đạo, thậm chí rất có thể nhánh Ẩn Ma sẽ đổi chủ. Sở Hưu sẽ từ trên vạn người thành dưới không biết bao nhiêu người.
Nếu là lúc bình thường, chắc họ sẽ rất hứng thú với chuyện Ma đạo nội đấu, nhưng bây giờ tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế đang bày ra trước mắt, những chuyện khác đã không thể khơi dậy hứng thú của bọn họ.
Lực uy hiếp từ bốn chữ Độc Cô Duy Ngã vượt xa Sở Hưu.
Đúng lúc này, Trần Thanh Đế lại nói: “Các ngươi nghe ta nói này, rốt cuộc các ngươi có cần đồ trong này không? Nếu không cần thì ta lấy đi đấy.”
Tuy lần này Trần Thanh Đế không định đoạt bảo, nhưng mọi người ở đây đều không ra tay, cứ để đấy chẳng phải lãng phí quá à?
Bị Trần Thanh Đế quấy rầy, lúc này đám người Lăng Vân Tử mới ra tay chia chác đồ đạc trong đó, hơn nữa dựa theo ước định không động tới thi thể hai vị Ma Tôn và vương tọa bằng đồng xanh. mà giao cả cho Sở Hưu. Bọn họ không đổi ý, hành động cũng hết sức nhanh chóng.
Trước đó các tông môn Chính đạo còn coi Sở Hưu là đại địch, thậm chí có người nói nếu không nhanh tay trấn áp Sở Hưu, đến lúc y lớn mạnh thành Độc Cô Duy Ngã thứ hai thì có hối hận cũng đã muộn.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, Độc Cô Duy Ngã thật sự đã xuất hiện, còn ai quan tâm tới ên Sở Hưu kia.
Sau khi rời khỏi hang động, mọi người ở đây thậm chí không có thời gian hàn huyên, lao nhao trở lại tông môn, chuẩn bị bàn bạc chuyện này.
Chuyện này còn kinh khủng hơn Dạ Thiều Nam và Sở Hưu quật khởi.
Không ai biết chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã trông ra sao, rốt cuộc hắn có ký ức hay không, thực lực có khôi phục không.
Mấy ngày sau, tin tức này như bùng nổ, khiến cho toàn bộ giang hồ khủng hoảng.
Tuy đám người Rama muốn giấu diếm, đợi sau này âm thầm truy tìm manh mối chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã.
Nhưng khi đó có quá nhiều người vào hang động, còn có một vài võ giả tán tu theo phía sau bọn họ, có muốn giấu cũng không được.
Mặc dù bọn họ còn không thấy cả cái bóng của Độc Cô Duy Ngã, nhưng chỉ riêng bốn chữ Độc Cô Duy Ngã đã khiến toàn bộ giang hồ bao phủ trong bóng tối.
Trong Trấn Võ Đường, Ngụy Thư Nhai vẫn đang bế quan, những thành viên nòng cốt bên phe Sở Hưu đều có mặt.
Bọn họ biết kế hoạch của Sở Hưu, bây giờ thấy Sở Hưu chỉ dùng một tin tức giả mà khiến cả giang hồ suýt nữa lật nhào, ai nấy cũng kinh hãi không thôi.
Không sai, có thể nói bây giờ giang hồ đã sắp lật nhào.
Người của các thế lực lớn trở lại tông môn, chuyện đầu tiên họ làm là phái đệ tử tông môn ra điều tra những võ giả ra đời vào mười tám năm trước, năm Giáp Thân.
Theo họ nghĩ, nếu Độc Cô Duy Ngã đã chuyển thế mười tám năm mà không xuất hiện, vậy chỉ có hai khả năng. Một là lực lượng của hắn còn chưa đủ, hai là sau khi chuyển thế hắn chưa khôi phục trí nhớ kiếp trước.
Cho dù là tình huống nào cũng phải tìm ra hắn, có vậy thì tông môn Chính đạo mới còn cơ hội, nếu không bây giờ trên giang hồ không thể tìm được Ninh Huyền Cơ thứ hai ngăn cản Độc Cô Duy Ngã.
Chẳng qua bọn họ có làm vậy cũng chỉ là mò kim đáy biển.
Mười tám năm trước có vô số võ giả ra đời, bọn họ làm sao tra được? Hơn nữa ai quy định chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã sẽ sinh ra trong thế gia võ lâm, vạn nhất là người bình thường thì sao? Vạn nhất là người hoàng tộc thì sao? Vạn nhất ở hải ngoại thì sao? Những chuyện này đều không nói chính xác được.
Nhưng bây giờ mọi người đều đã luống cuống, chỉ có thể dùng cách thức ngốc nghếch như vậy để ổn định lòng người.
Bên phía Rama thì trực tiếp liên lạc với Đại Quang Minh Tự, để Tiêu Ma Kha, Hư Tĩnh và vài vị đại tông sư tinh thông bói toán tới suy tính phiến đá Ma Chủ bất tử kia, xem xem có manh mối gì không.
Dù sao bây giờ trên giang hồ, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị bốn chữ Độc Cô Duy Ngã thu hút, không ai quan tâm tới Sở Hưu làm gì.
Mai Khinh Liên hỏi: “Bây giờ sự chú ý của mọi người đã bị thu hút theo hướng khác, chúng ta có thể cân nhắc lại chuyện lên Côn Luân Sơn không?”
Vừa nghĩ tới điều này, ngay cả Mai Khinh Liên cũng khó nén nổi hưng phấn.
Côn Luân Ma Giáo vẫn còn truyền thừa, nhưng những truyền nhân Ma đạo như bọn họ, cả đời đều chưa được lên Côn Luân Sơn.
Còn bây giờ cơ hội đang bày ra trước mặt bọn họ, hỏi làm sao bọn họ không hưng phấn cho được?
Sở Hưu gõ bàn nói: “Không vội, còn thiếu chút lửa. Phải để bọn họ cho rằng ta là người mình mới giảm thiểu sức ảnh của chuyện ta mở lại Côn Luân Sơn xuống mức thấp nhất.
Hơn nữa, không thể bỏ qua đám Tư Đồ Khí được, trước khi lên Côn Luân Sơn phải xử lý lũ rệp đó đã.”
Chương 1392 Trở mặt 1
Muốn diệt giặc ngoài thì bên trong phải yên bình cái đã, Sở Hưu đã ngứa mắt với bọn Tư Đồ Khí đã rất lâu rồi, nhân cơ hội lần này giải quyết tất cả bọn chúng.
Mai Khinh Liên hỏi: “Biến thành ‘người mình’? Ngươi định làm gì?”
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Chử Vô Kỵ ngồi trên ghế vuốt ve một chiếc nhẫn ngọc, nói: “Chuyện này phải nhờ Chử tiền bối ra tay rồi.”
Thấy Sở Hưu đột nhiên nhắc tới mình, Chử Vô Kỵ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại.
Thật ra tính cách của Chử Vô Kỵ rất lười nhác.
Năm xưa Chử Vô Kỵ là người của hoàng tộc Ngụy Quốc, tuy đại đa số thời gian hắn lăn lộn trên giang hồ nhưng cũng nhiễm một chút thói xấu của hoàng tộc.
Sau này Ngụy Quốc bị diệt, hắn cũng dẫn thân vào Ma đạo, đó là thời gian hắn tu luyện điên cuồng nhất. Cũng chính khi đó, hắn được Ngụy Thư Nhai coi trọng.
Nhưng sau này khi kẻ thù của hắn chết sạch, Chử Vô Kỵ lại trở về bộ dáng biếng nhác lúc trước.
Không phải hắn không có tâm lý háo thắng, chẳng qua ý nghĩ đó không mấy mạnh mẽ.
Cho nên khi Ngụy Thư Nhai coi Sở Hưu là người thừa kế, Chử Vô Kỵ cũng dốc hết sức giúp đỡ, không có cảm giác ghen tị gì.
Ngược lại theo hắn thấy, nếu Sở Hưu có thể giơ cao lá cờ nhánh Ẩn Ma, hắn sẽ rất thoải mái.
Bằng không, nếu không có Sở Hưu, người lèo lái phân chi bên Ngụy Thư Nhai thế hệ sau sẽ là hắn. Tuy hắn không muốn nhưng năm xưa Ngụy lão có ơn với hắn, cho dù không muốn chống cờ cũng phải chống, bây giờ có Sở Hưu, mọi người đều vui vẻ.
Cho nên thời gian sau đó, Chử Vô Kỵ sống khá thoải mái, phần lớn thời gian là đi theo sau lưng Ngụy lão, có việc thì ra tay, không có việc gì thì đi dạo, khiến cho hắn còn giống người về hưu dưỡng lão hơn cả Ngụy Thư Nhai.
Lúc này thấy Sở Hưu nhắc tới mình, Chử Vô Kỵ ngồi thẳng người dậy nói: “Cần ta ra tay như thế nào?”
Tuy hắn lười nhác nhưng khi cần ra tay, Chử Vô Kỵ cũng không chối từ.
Sở Hưu nói: “Rất đơn giản, ta cần Chử Vô Kỵ ngươi trở mặt với ta.”
“Trở mặt với ngươi?” Chử Vô Kỵ kinh ngạc.
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là trở mặt với ta.
Tin tức giáo chủ chuyển thế đã được tất cả giang hồ thừa nhận, nếu bây giờ Ma đạo xảy ra nội đấu, chắc chắn bọn chúng sẽ rất hoan nghênh.”
“Lý do thì sao? Ta không thể vô duyên vô cớ trở mặt với ngươi được, bọn chúng sẽ không tin.” Chử Vô Kỵ nhún vai nói.
“Lý do là vì chuyện giáo chủ chuyển thế.”
Sở Hưu chỉ vào bản thân nói: “Bây giờ ta là người chấp chưởng nhánh Ẩn Ma, Ngụy lão cũng coi ta là người nối nghiệp.
Nhưng chuyển thế của giáo chủ xuất hiện chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới địa vị của ta, cho nên lúc này ta lên Côn Luân Sơn, trong mắt những người khác lại là Sở Hưu ta hám lợi đen lòng, vội vàng muốn chứng minh địa vị của mình.
Còn Chử tiền bối trở mặt với ta là vì không quen với cách hành xử của ta, cũng là ghen tị ta, bất mãn về việc Ngụy lão thiên vị kẻ đến sau ta đay, coi ta là người thừa kế nhánh Ẩn Ma. Cho nên Chử tiền bối dẫn theo một số võ giả trong nhánh Ẩn Ma trở mặt, tách biệt hẳn với ta.”
Chử Vô Kỵ vuốt cằm cười khổ nói: “Nói cứ như thật vậy, nhưng thật lòng thì xưa nay ta chưa từng có suy nghĩ đấy.
Trước đây Ngụy lão chọn ngươi là người nối nghiệp, ta còn giơ hai tay lên tán thành, ta thật sự không ngồi được vào cái vị trí phiền toái này.”
Sở Hưu cười nói: “Đương nhiên ta cũng biết, chư vị ngồi đây cũng đều biết. Nhưng đa số người trong giang hồ lại không biết.
Cho nên chúng ta chỉ cần cho bọn chúng chứng kiến cảnh tượng nhánh Ẩn Ma chia năm xẻ bảy là đủ. Ta chiếm cứ Côn Luân Sơn sẽ không phải uy hiếp mà theo bọn họ thấy là giới Ma đạo phân liệt, ta là tai họa ngầm, là chướng ngại cần thanh trừ đối với chuyển thế của giáo chủ.”
Mai Khinh Liên nhíu mày nói: “Vậy ngươi định xử lý đám người Tư Đồ Khí ra sao?”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc lạnh: “Nếu bọn chúng biết tin tức này, ngươi nói xem liệu bọn chúng có tới tìm Chử tiền bối, chủ động đề nghị liên thủ không?
Đến lúc đó, chẳng dễ giải quyết quá à?”
“Vạn nhất bọn chúng không đến thì sao?”
Sở Hưu xua tay, sát khí bừng bừng nói: “Nếu bọn chúng không đến ta sẽ chủ động tìm tới cửa, giết sạch sành sanh!”
Thật ra sau khi biết đám người Tư Đồ Khí đến nhân lúc cháy nhà mà hôi của, Sở Hưu đã có sát ý.
Nhưng khi đó bên phía y vừa trải qua một trận Chính Ma Đại Chiến, có quá nhiều thứ cần sắp xếp, hơn nữa bên Đông Hải cũng cần thăm dò, cho nên tạm thời Sở Hưu không có hành động gì.
Nếu không, đám người Tư Đồ Khí đã chẳng sống được tới hiện tại.
Sau khi bố trí xong xuôi mọi chuyện, Sở Hưu trực tiếp dẫn một bộ phận tinh nhuệ của Trấn Võ Đường ngang nhiên xuất phát tới Tây Côn Luân, hơn nữa
còn tuyên bố sẽ khôi phục chính thống của Ma đạo, nhưng không đề cập gì tới Độc Cô Duy Ngã.
Tin tức này vừa lan truyền, toàn bộ giang hồ lại chấn động.
Từ khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, Côn Luân Sơn đã trở thành cấm kỵ trong cấm kỵ. Không thế lực Ma đạo nào dám lên Côn Luân Sơn, thậm chí Bái Nguyệt Giáo cũng chưa từng tới.
Kết quả bây giờ Sở Hưu lại dám nghênh ngang làm như vậy, y điên rồi chắc?
Đông Tề, trong Thuần Dương Đạo Môn, ngoài người của Thuần Dương Đạo Môn còn có Lục Trường Lưu, Hàn Cửu Tư của Chân Vũ Giáo và Trương Đạo Linh, Huyền Long Tử của Thiên Sư Phủ.
Tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế quá mức khủng khiếp, cho nên Tam Đại Đạo Môn cũng thay đổi thái độ lạnh nhạt ngày thường, liên thủ cùng bàn bạc đối sách.
Trương Đạo Linh cau mày nói: ”Rốt cuộc tên Sở Hưu kia đang suy nghĩ cái gì? Vì sao y lại lên Côn Luân Sơn trong thời điểm này? Định nghênh đón chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã hay sao? Nếu vậy chúng ta có nên ngăn cản không?”
Thiên Sư Phủ nằm ở Tây Sở nên là thế lực ít có quan hệ với Sở Hưu nhất, cũng không hiểu tính cách Sở Hưu.
Lăng Vân Tử lắc đầu nói: “Không cần ngăn cản, lúc này Sở Hưu lên Tây Côn Luân, e là bản thân hắn đang cuống lên, đối với chúng ta đây lại là chuyện tốt.’
"Ồ? Vì sao?"
Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Sở Hưu là loại lòng lang dạ thú, nhưng cũng là loại kiêu hùng hiếm có, so với những kiêu hùng Ma đạo thế hệ trước, hắn chỉ hơn chứ không kém.
Loại người như hắn vĩnh viễn không khuất phục trước kẻ khác.
Năm xưa hắn phản bội Thanh Long Hội gia nhập Quan Trung Hình Đường, nhưng thực tế là đào bới căn cơ của Quan Trung Hình Đường, cuối cùng nhân lúc Quan Tư Vũ chết dưới tay La Thần Quân của Thiên Môn, lại ra tay cướp lấy Quan Trung Hình Đường.
Sau đó hắn gia nhập Bắc Yên thành lập Trấn Võ Đường cũng chỉ ra vẻ nghe lời, sau khi hoàng đế Bắc Yên Hạng Long chết, hắn lại phế bỏ thái tử đã được lựa chọn, nâng đỡ con rối của mình lên ngôi vua.
Ba lần bảy lượt đều như vậy, các ngươi nghĩ loại người như Sở Hưu sẽ cam tâm tình nguyện cúi mình làm kẻ dưới ư?
Huống chi từ đầu hắn không phải đệ tử trực hệ của nhánh Ẩn Ma, không mấy kính sợ Độc Cô Duy Ngã hay Côn Luân Ma Giáo.
Cho nên hành động lần này của hắn chỉ có một ý nghĩa, đó là trước khi Độc Cô Duy Ngã xuất thế, đoạt lấy vị trí chính thống của Ma đạo, chiếm cứ tiên cơ.”
Chương 1393 Trở mặt 2
Trương Đạo Linh nói: “Vậy nếu Độc Cô Duy Ngã xuất thế thật thì sao?”
Lăng Vân Tử cười lạnh nói: “Vậy phải xem tình huống ra sao, đã có ai nghe chuyện chuyển thế bao giờ chưa?
Nếu Độc Cô Duy Ngã chuyển thế sau lại là Ma Chủ uy áp thiên hạ, chắc chắn hắn sẽ chủ động dâng Côn Luân Sơn, nói mình là người đi đầu giúp Ma Giáo.
Còn nếu chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã có gì bất trắc, mất đi ký ức hay không còn lực lượng của năm trăm năm trước; hắn sẽ chiếm cứ Côn Luân Ma Giáo, coi mình là chính thống trong Ma đạo.”
Lăng Vân Tử giao thủ với tên Sở Hưu kia vài lần, mỗi lần chịu thiệt lại nghiên cứu phương thức làm việc của Sở Hưu, hắn tự nhận mình đã hiểu rất rõ về Sở Hưu.
Thực ra nếu không phải Sở Hưu chủ động bố trí chuyện lần này mà thật sự có chuyện này xảy ra, Sở Hưu cũng sẽ làm như lời Lăng Vân Tử, cũng lên chiếm Côn Luân Sơn trước, xem tình hình rồi quyết định nhẫn nhịn hay có hành động gì khác.
Trương Đạo Linh chần chừ nói: “Cho dù như vậy đi nữa, chúng ta cũng không thể coi như không thấy được. Côn Luân Sơn đã bị phong tỏa suốt năm trăm năm, bây giờ tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế đã đồn khắp giang hồ, lúc này Sở Hưu lên Côn Luân Sơn sẽ là đả kích nghiêm trọng đối với giới Chính đạo chúng ta.”
Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Vẫn phải nhúng tay vào chứ, nhưng không phải bây giờ mà phải đợi tới cuối cùng.
Gần đây có tin tức đưa về, Chử Vô Kỵ đã trở mặt với Sở Hưu, dẫn một số võ giả lão thành trong nhánh Ẩn Ma rời khỏi Trấn Võ Đường.
Khi Sở Hưu chưa xuất hiện, Chử Vô Kỵ chính là người có tiềm lực và thực lực cao nhất trong chi phái của Ngụy Thư Nhai, tương lai hắn sẽ là người nối nghiệp của chi phái này, cũng là người chấp chưởng của nhánh Ẩn Ma.
Nhưng sau khi Sở Hưu xuất hiện, Ngụy Thư Nhai không còn tác phong công bằng như ngày trước mà cực lực che chở cho Sở Hưu. Chử Vô Kỵ bất mãn cũng rất bình thường.
Lại thêm lần này Sở Hưu khăng khăng muốn lên Côn Luân Sơn, chắc chắn những người trực hệ của nhánh Ẩn Ma sẽ bất mãn, chuyện phân liệt là tất nhiên.
Còn chưa tìm được chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, chúng ta cũng không dư hơi để ý tới nhánh Ẩn Ma và Bái Nguyệt Giáo.
Bây giờ bọn chúng còn phân liệt, vậy cứ để chúng tự đấu đá với nhau.
Hơn nữa, đừng quên trên Côn Luân Sơn không chỉ có một mình Côn Luân Ma Giáo, còn có Côn Luân Thiên Môn đang ở đó.
Sở Hưu giết thần tướng của Thiên Môn, đã kết thù rất nặng với Thiên Môn. Lần này hắn lên Côn Luân Sơn, không khéo Thiên Môn sẽ ra tay.
Có nhiều rào cản như vậy, chúng ta không cần gấp gáp xuất thủ, trước hết cứ đứng ngoài xem trò đã, xem xong rồi tính.”
Nghe Lăng Vân Tử nói vậy, bên phía Lục Trường Lưu và Trương Đạo Linh cũng không nhiều lời. Dù sao trước mắt việc tìm kiếm chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã mới là quan trọng nhất, những chuyện khác đều có thể gác lại.
Nhưng bọn họ cũng thầm cảm thán, đúng là Sở Hưu ép Lăng Vân Tử tới mức thê thảm.
Lăng Vân Tử là chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Môn, đường đường là chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, kết quả hắn lại phải thu thập tỉ mỉ tư liệu về Sở Hưu, rồi phỏng đoán suy nghĩ của một võ giả tiểu bối như Sở Hưu. Nghĩ thôi đã thấy xót xa.
Cũng đúng là Lăng Vân Tử bị Sở Hưu ép tới mức thê thảm.
Giao thủ vài trận, nếu là một chọi một thì hắn đường đường là chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, làm sao bại được? Nhưng lần nào cũng vậy, đang lúc mấu chốt thì Sở Hưu lại giở thủ đoạn ép hắn phải lùi bước. Chuyện này khiến hắn uất ức tới cùng cực, cho nên phải nghiên cứu tỉ mỉ tính cách và thủ đoạn của Sở Hưu.
Chuyện lên Côn Luân Sơn có thể coi là điên cuồng, nếu là trước kia không khéo Sở Hưu còn chưa mang người lên Tây Côn Luân đã bị đám cường giả Chính đạo ngăn cản giữa đường.
Tuy bây giờ vẫn có một số người cảm thấy để Sở Hưu yên ổn leo lên Côn Luân Sơn có vẻ bất thường, nhưng tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế rung chuyển cả giang hồ, còn ai dư hơi quan tâm tới Sở Hưu?
Đặc biệt là trong đó còn có tin tức Chử Vô Kỵ và Sở Hưu trở mặt, cho nên các tông môn Chính đạo càng không để ý tới chuyện này.
Phần lớn mọi người đều nhìn nhận giống với Lăng Vân Tử.
Độc Cô Duy Ngã là kiếp nạn cho toàn bộ giang hồ, Sở Hưu? Trước kia có thể coi là uy hiếp, nhưng đứng trước mặt Độc Cô Duy Ngã lại chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Trước mắt nhánh Ẩn Ma trở mặt nội đấu, để bọn chúng chó cắn chó đi, chờ chúng cắn xong, mình rảnh tay mới đi giải quyết bọn chúng.
Lúc này tại biên giới Ngụy Quận, những kẻ bỏ đá xuống giếng như Tư Đồ Khí và Tư Vô Nhai đang tập trung ở đây, ngoài ra còn có một số đồ tử đồ tôn của bọn họ cũng có mặt, đây là toàn bộ lực lượng của bọn họ.
Trong thời gian này, đám người Tư Đồ Khí cũng không dễ chịu gì.
Trước đó trong nhánh Ẩn Ma, bọn họ là nhân vật cỡ đại lão, bất luận quyền thế được bao nhiêu thì vẫn có địa vị.
Nhưng sau khi ba người bọn họ trở mặt với Sở Hưu, thậm chí cả Lý Thu Dịch cũng bị Sở Hưu giết chết, Tư Đồ Khí và Côn Mạc sống càng ngày càng khó nhọc.
Năm lần bảy lượt bị Sở Hưu ghi hận, đúng là mất mặt tới tận cùng, uy thế của hai người bọn họ trong nhánh Ẩn Ma cũng hoàn toàn mất sạch.
Cho tới bây giờ, thật ra nhánh Ẩn Ma đã hoàn toàn phân liệt.
Trong đó bên chiếm phần lớn hơn là Sở Hưu, y đã thật sự là người chấp chưởng của nhánh Ẩn Ma.
Trong chi phái của Ngụy Thư Nhai, Vô Tướng Ma Tông và đại lượng các võ giả tán tu của nhánh Ẩn Ma, lực lượng trung kiên các thứ, tất cả đều đứng về phía Sở Hưu.
Đương nhiên cũng có một số người duy trì trung lập, ví dụ như Địa Ma Tán Nhân - Du Ma Nhai độc lai độc vãng và số ít thế lực như Xích Luyện Ma Tông.
Còn đám người Tư Đồ Khí à, bọn họ đã bị gạt ra khỏi nhánh Ẩn Ma, trừ đám đồ tử đồ tôn đáng thương ra thì dưới tay không còn một ai.
Cho nên trước đây khi Tư Vô Nhai tới tìm bọn họ, bọn họ như tìm được đường ra, cùng phối hợp với nhau, nhân lúc cháy nhà mà hôi của, đào nền móng của Sở Hưu.
Đứng trước cửa Vệ Thành mà Giang Sơn Các lập ra ở Ngụy Quận, Tư Vô Nhai trầm giọng nói: “Bây giờ Chử Vô Kỵ đang ở đây à?”
Tư Đồ Khí gật đầu nói: “Trước đây Chử Vô Kỵ là hoàng tộc của Ngụy Quốc, sau khi trở mặt với Sở Hưu, hắn bèn mang người tới Ngụy Quận.”
Tư Vô Nhai nhìn cửa thành, trong lúc nhất thời hắn ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Lúc trước có rất nhiều cao thủ cường giả bị vây trong Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng chỉ có đám người Ma đạo bọn họ là khác biệt, không như bên Chính đạo.
Đám người Chính đạo có qua tám trăm năm thì vẫn tìm được tông môn nhà mình.
Nhưng bọn họ thì sao? Khó khăn lắm mới được thấy ánh mặt trời, kết quả nhìn lại, tông môn nhà mình đã chẳng còn, mình thành người cô độc không môn không phái, ai mà chịu nổi chuyện này?
Chương 1394 Tư Đồ Khí trên đường đâm đầu vào chỗ chết
Ngày trước đám người Tư Vô Nhai đều là bậc đại nhân như tông chủ hay trưởng lão của các đại phái Ma đạo, đương nhiên không chịu được chuyện này, cho nên lần trước bọn họ mới có ý đồ đào bới căn cơ của Sở Hưu, chiếm cứ một bộ phận lực lượng của nhánh Ẩn Ma, kết quả ai ngờ nhánh Ẩn Ma đã tới mức độ đó rồi mà còn không thỏa hiệp.
Bây giờ Sở Hưu và Chử Vô Kỵ trở mặt, chuyện này cũng cho Tư Vô Nhai một cơ hội, một cơ hội lật mình khống chế nhánh Ẩn Ma!
Tư Đồ Khí ở bên cạnh do dự nói: “Tư huynh, hay là lần này chúng ta bỏ qua đi. Tin tức giáo chủ chuyển thế đã lan truyền, lúc này làm nhiều thì sai nhiều, chẳng bằng kiên nhẫn chờ thêm một thời gian, xem chuyển thế của giáo chủ có xuất hiện thật không, sau đó chúng theo theo dõi tình hình mà hành động.”
Tư Đồ Khí đã hai ba lần chịu thiệt dưới tay Sở Hưu, nói thật, hắn đã thấy e ngại Sở Hưu.
Bây giờ lại bảo hắn đối nghịch với Sở Hưu, Tư Đồ Khí cũng do dự.
Nhưng dù sao hắn cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, là một trong những dại lão trong giới Ma đạo, tính toán của hắn là dùng bất biến ứng phó với vạn biến.
Nếu Độc Cô Duy Ngã thật sự xuất hiện, hắn lập tức gia nhập dưới trướng giáo chủ, hơn nữa còn định bôi xấu Sở Hưu trước mặt giáo chủ.
Nếu Độc Cô Duy Ngã vẫn không xuất hiện, Chử Vô Kỵ lại trở mặt với Sở Hưu, khi đó hắn mới tìm cơ hội đối phó với Sở Hưu. Bây giờ hành động thì quá sớm.
Tư Vô Nhai cau mày nói: “Kiên nhẫn chờ đợi? Thời gian không chờ ta, bỏ lỡ cơ hội lần này thì phải chờ đến lúc nào?
Tư Đồ huynh, ngươi phải biết trước đó dưới trướng Sở Hưu vững chắc như thép, chuyện phân liệt như lần này đã ít lại càng thêm ít.
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, có hối tiếc cũng không kịp.”
Tư Vô Nhai khá coi thường Tư Đồ Khí.
Võ giả trong thế hệ của hắn sinh ra trong thời loạn, chém giết tung hoành giữa giang hồ và triều đình, quyền thế trong tay sánh ngang với Chính Ma của các đại phái.
Kết quả rõ ràng thực lực đám người Tư Đồ Khí không yếu nhưng lại sa sút tới mức này, còn bị một tiểu bối như Sở Hưu ức hiếp, đương nhiên hắn thấy khinh thường rồi.
Hơn nữa Tư Vô Nhai cũng không có cảm thụ trực quan về Độc Cô Duy Ngã.
Sau khi rời khỏi Nguyên Thủy Ma Quật, đám người Tư Vô Nhai cũng dựa vào nhiều con đường khác nhau tìm hiểu một chút về giang hồ hiện tại, chủ yếu là Ma đạo. Bọn họ được nghe nhiều nhất là bốn chữ Độc Cô Duy Ngã.
Truy trong lời đồn đại đã miêu tả Độc Cô Duy Ngã cường đại ra sau, khó tin tới mức nào, nhưng một là Tư Vô Nhai không trải qua thời đại đó, hai là hắn không như đám người Tư Đồ Khí, từ nhỏ đã nghe truyền thuyết về Độc Cô Duy Ngã lớn lên, cho nên hắn cảm thấy những tin đồn về Độc Cô Duy Ngã có phần khoa trương.
Cho nên bây giờ Tư Vô Nhai không định đặt lợi ích của bản thân vào một kẻ chuyển thế hư vô mờ ảo.
Thấy Tư Vô Nhai kiên quyết như thế, Tư Đồ Khí ở bên cạnh cũng không nói gì tiếp.
Sau khi hắn và Tư Vô Nhai liên thủ tới đào nền móng của nhánh Ẩn Ma, hắn và nhánh Ẩn Ma đã cắt đứt triệt để.
Thậm chí ngay cả bọn Tần Triều Tiên vốn trung lập, sau chuyện này cũng không muốn tiếp xúc với hắn.
Tuy lần đó đám người Tần Triều Tiên không hỗ trợ nhưng dù sao mọi người cùng là người trong nhánh Ẩn Ma, ngươi không giúp đỡ thì thôi còn định nhân lúc cháy nhà mà hôi của, hành động này đúng là quá đáng.
“Vào thành đi.”
Tư Vô Nhai vung tay, đám người đi vào trong Vệ Thành.
Vệ Thành là tòa thành vừa được Giang Sơn Các thành lập khi lên thống trị Ngụy Quận, tiêu tốn rất nhiều tiền của, được bọn họ coi như đô thành.
Bây giờ ư, Vệ Quốc đã không còn, Ngụy Quận lại trở thành Ngụy Quận, đô thành này cũng hóa thành trò cười.
Thật ra Bắc Yên vốn không có gì khó chịu với Vệ Quốc, Sở Hưu đã đưa tin cho Hạng Lê, Giang Sơn Các chịu nhận thua thì mọi chuyện vẫn như cũ.
Nhưng Triệu Nguyên Phong sau khi tới Bắc Yên lại thấy thấp thỏm, hắn chủ động xóa tên Vệ Quốc, khôi phục lại Ngụy Quận của Bắc Yên.
Lúc này trong một cung điện của Vệ Thành, đương nhiên nơi này vốn là hoàng cung, nhưng bây giờ Giang Sơn Các đã gỡ bỏ một số trang trí phạm húy.
Triệu Nguyên Phong nhìn Chử Vô Kỵ ngồi đối diện mình, âm thầm cười khổ. Đối phương đã tới Vệ Thành rất lâu rồi, mang theo cả đám võ giả nhánh Ẩn Ma ở lại đây mà không chịu đi, như muốn xây nhà tại chỗ này.
Hắn cũng biết chuyện Chử Vô Kỵ và Sở Hưu trở mặt, cho nên hắn thật sự không muốn Chử Vô Kỵ ở lại tại đây, kẻ này có khác gì quả bom hẹn giờ?
Nhưng mấu chốt là, hắn cũng không dám đuổi Chử Vô Kỵ đi.
Trước đó Giang Sơn Các đã bị trọng thương, một vị trưởng lão đã chết, còn tổn thất không ít đệ tử, có thắng được những người Chử Vô Kỵ mang theo hay không cũng là một ẩn số.
Quan trọng nhất là, trước mắt hắn cũng không biết rốt cuộc tình hình bên
Chử Vô Kỵ và Sở Hưu ra sao.
Người có uy danh lớn nhất trong nhánh Ẩn Ma, cũng là người tự tay đề bạt cả Sở Hưu và Chử Vô Kỵ, hiện giờ Ngụy Thư Nhai đang bế quan.
Vạn nhất sau khi Ngụy Thư Nhai xuất quan, hắn dùng uy danh của mình áp đảo cả Sở Hưu và Chử Vô Kỵ, bắt hai người hòa giải. Kết quả không dưng hắn lại đắc tội với người ta, thế mới gọi là xui xẻo.
Cho nên Triệu Nguyên Phong đành thận trọng nói: “Chử huynh, chuyện giữa ngươi và Sở đại nhân chỉ là chút vấn đề nho nhỏ mà thôi, đâu cần giương cung bạt kiếm như vậy?
Ngươi cứ ở Ngụy Quận như vậy cũng không phải cách hay, chi bằng về Trấn Võ Đường nói thẳng ra, không khéo mọi chuyện đều được giải quyết thì sao?”
Chử Vô Kỵ nhìn Triệu Nguyên Phong một cái, hừ khẽ một tiếng nói: “Sao nào, Triệu các chủ định đuổi ta đi đấy à?
Phải biết năm xưa Ngụy Quận này chính là Ngụy Quốc của Chử gia ta. Nói đúng hơn đây vốn là địa bàn của Chử mỗ.
Bây giờ Triệu các chủ ngươi chiếm cứ nơi này, ta đã không nói gì thì thôi, ngươi còn định đuổi ta đi?”
Triệu Nguyên Phong cười xấu hổ nói: “Chử huynh nói đùa, làm sao ta lại đuổi ngươi cơ chứ, ta chỉ...”
Hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài đã có giọng nói vọng vào: “Ngụy Quận không thể chứa được Chử huynh, nhưng giang hồ luôn có chỗ dung thân cho Chử huynh.
Huống chi cơ nghiệp của nhánh Ẩn Ma hiện giờ là nhờ ngày trước Chử huynh và tên Sở Hưu kia cùng nhau gây dựng. Vì sao Chử huynh phải rút lui, biếu không cho tên Sở Hưu kia?
Chử huynh, hợp tác với chúng ta, lấy lại những thứ ngươi đã mất!”
Theo sát giọng nói đó là đám người Tư Vô Nhai cùng nhau đi vào đại điện.
Thần sắc Triệu Nguyên Phong sầm xuống, đám người này chưa thông báo đã đi vào, hiển nhiên dùng cũ lực xông tới.
Với căn cơ của Giang Sơn Các bọn họ, cung điện này được xây dựng gấp rút, ngay cả trận pháp cũng chưa bố trí, đúng là không ngăn được cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Nhưng bọn họ nghênh ngang đi vào như vậy rõ ràng là không nể mặt Giang Sơn Các của hắn.
Chử Vô Kỵ thấy đám người Tư Vô Nhai tới thật, hắn cũng nhíu mày.
Lần này Sở Hưu bảo hắn diễn trò chủ yếu là thu hút sự chú ý của những tông môn Chính đạo, giả vờ như Ma đạo nội đấu, tạo cơ hội cho Sở Hưu leo lên Côn Luân Sơn.
Kết quả ai ngờ đám người Tư Vô Nhai lại thật sự mắc câu, còn tới tận nơi này tìm hắn. Xem ra hắn không rảnh rỗi được rồi, còn chuốc thêm việc vào người!
Chương 1395 Diễn xuất của Chử Vô Kỵ 1
Đám người Tư Vô Nhai đã tự tới cửa, Chử Vô Kỵ cũng không khách khí.
Tuy hắn tự nhận diễn xuất của mình không bằng Sở Hưu nhưng cũng không đến nỗi kém.
Thấy đám người đi đến, Chử Vô Kỵ mặt đen lại nói: “Tư Đồ Khí, các ngươi tới đây làm gì? Định xem trò cười của ta chắc?”
Tư Đồ Khí lắc đầu nói: “Chử huynh, sao ngươi lại nói vậy. Đám người chúng ta đi đường xa tới Ngụy Quận, nếu là vì xem trò cười của ngươi chả phải quá rảnh rỗi rồi à?
Chúng ta đã nghe chuyện của ngươi, tên Sở Hưu kia đúng là quá đáng.
Trước mắt tin tức giáo chủ chuyển thế vừa lan truyền trên giang hồ, hắn lại muốn lên Côn Luân Sơn trước, thế này không phải quá đáng thì là gì? Đúng là không hiểu quy củ!
Hơn nữa Ngụy lão vừa bế quan, hắn đã trở mặt với ngươi, đủ thấy tên Sở Hưu kia bạc bẽo tới mức nào.
Lần này chúng ta tới đây là muốn mời Chử huynh cùng tới đòi Sở Hưu trả lại công bằng!”
Chử Vô Kỵ cười lạnh nói: “Ngươi tưởng ta không biết các ngươi là loại người gì ư? Các ngươi mà có lòng tốt giúp ta? Chẳng qua vì chính các ngươi mà thôi.
Cút xa một chút, ta sẽ tự đòi lại công bằng, không cần các ngươi nhúng tay!”
Có thể nói là thái độ của Chử Vô Kỵ cực kỳ không khách khí, nhưng Tư Đồ Khí và Tư Vô Nhai lại không nổi giận.
Theo bọn họ thấy, Chử Vô Kỵ vừa trở mặt với Sở Hưu, đang rất uất ức vì phải dẫn người rút lui, lúc này có nóng giận mới là bình thường.
Tư Vô Nhai bước lên một bước trầm giọng nói: “Chử huynh, bỏ qua tám trăm năm, chúng ta nói chuyện ngang hàng thôi.
Trong thời đại của ta, bất luận Chính đạo hay Ma đạo đều phải chú ý tới thứ tự, chú trọng quy củ, lớn bé phải có nề nếp, giống như hoàng triều.
Tuy con đường võ đạo không nhìn tuổi tác, nhưng trưởng giả có bối phận tuổi tác lớn cũng có địa vị nhất định trong tông môn.
Chử huynh được Ngụy lão coi trọng trước cả Sở Hưu, tất cả những thứ của Sở Hưu bây giờ bao gồm địa vị hiện tại hay quyền thế, ủng hộ của nhánh Ẩn Ma, thật ra chúng đều thuộc về ngươi.
Sở Hưu có thực lực, hắn lấy hết những thứ này cũng được thôi. Nhưng hôm nay hắn lại đuổi ngươi ra khỏi Bắc Yên, việc này rất quá đáng.”
Chử Vô Kỵ hừ khẽ một tiếng: “Ta không bị ai đuổi đi cả, là tự ta đi.”
Tư Vô Nhai cười nói: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là chỉ cần Sở Hưu còn tồn tại, cả đời này ngươi không có ngày ngóc đầu lên được!”
Nói đoạn, Tư Vô Nhai gọi một võ giả cũng xuất thân từ tám trăm năm trước ra nói: “Huyết Giao đạo trưởng, cho hắn biết kết quả mà ngươi tính toán ra đi.”
Tư Vô Nhai chỉ một đạo sĩ mặc đạo bào đỏ máu nói: “Vị Huyết Giao đạo trưởng này là tông sư chuyên tu thiên cơ bói toán, thực lực không hề kém Hư Tĩnh của Đại Quang Minh Tự hay Tiêu Ma Kha của Tu Bồ Đề Thiền Viện.”
Huyết Giao đạo nhân cầm một cây phất trần nhìn Chử Vô Kỵ nói: “Chử huynh, ngươi họ Chử, tên Sở Hưu kia họ Sở, đồng âm nhưng khác nghĩa.
Nhưng gia nhập nhánh Ẩn Ma, được Ngụy lão coi trọng lại là ngươi trước hắn sau.
Nhân quả này, cơ duyên này vốn thuộc về ngươi, khổ nỗi thiên đạo luôn có lúc sơ sót, khiến cho Sở Hưu cắt đứt khí vận của ngươi. Chính là vì họ của hai ngươi đồng âm nên mới có chuyện này.
Lần này chúng ta giúp ngươi đoạt lại quyền hành trong nhánh Ẩn Ma, lấy Chử thay Sở, đây là nhân quả, cũng là mệnh trời!”
Nghe Huyết Giao đạo nhân này lừa gạt như vậy, Chử Vô Kỵ thiếu chút nữa bật cười.
Chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, đúng là Chử Vô Kỵ không am hiểu thiên cơ bói toán, nhưng Viên Cát đại sư dưới trướng Sở Hưu mới là tông sư chuyên nghiên cứu đạo này.
Rõ ràng Huyết Giao đạo nhân này đang nói bậy, còn bảo dòng họ ảnh hưởng tới nhân quả khí vận, đúng là khiến người ta cười đến chết.
Chử Vô Kỵ cố nhịn không cười thành tiếng, trầm giọng nói: “Ngươi nói thật chứ?”
Huyết Giao đạo nhân nói: “Đương nhiên là thật! Tám trăm năm trước bần đạo đã là cao thủ hiếm có về thiên cơ bói toán, số người có thể sánh vai với bần đạo, trên giang hồ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
Chử Vô Kỵ âm thầm nhếch miệng, nếu biết tính toán thiên cơ, ngươi đã chẳng bị nhốt trong Nguyên Thủy Ma Quật tới tám trăm năm.
Nhưng tuy trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt Chử Vô Kỵ vẫn ra vẻ động tâm.
Hắn chần chừ nói: “Cho dù như vậy, các ngươi lấy gì ra đấu với Sở Hưu?
Ngươi tưởng ta không muốn tranh giành với Sở Hưu hay sao? Chẳng qua là vì không tranh nổi thôi!
Bên cạnh Sở Hưu có một đại cao thủ cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền là Thương Thiên Lương, cho dù là Ngụy lão có đứng về phía ta cũng chẳng có tác dụng gì.
Thứ cho ta nói thẳng, với chút lực lượng đó của các ngươi, cho dù có thêm ta, khi đối mặt với Sở Hưu vẫn là vô dụng.
Ta thấy cứ thành thật chờ ở đây thì hơn, khi chuyển thế của giáo chủ tái xuất
trên giang hồ, ta sẽ tới chỗ giáo chủ tố cáo tên Sở Hưu kia.
Hay là đợi Ngụy lão xuất quan, lại mời Ngụy lão tới phán xử công bằng.”
Tư Vô Nhai híp mắt nói: “Không phải chỉ có ngươi, cũng không phải chỉ có chúng ta.
Tư Đồ huynh, ngươi nói xem chúng ta đã liên lạc với những ai nào?”
Tư Đồ Khí ở bên cạnh nói: “Tần Triều Tiên của Xích Luyện Ma Tông, còn có đám người Du Ma Nhai, lúc này bọn họ đều tập kết dưới chân Côn Luân Sơn chờ tên Sở Hưu kia.
Côn Luân Sơn không dễ gì lên được, tên Sở Hưu kia chỉ nói một câu đã muốn leo lên Côn Luân Sơn, hắn dựa vào đâu? Hắn lấy thân phận gì mà đòi lên?
Chử huynh, chỉ cần ngươi ra mặt giằng co với tên Sở Hưu kia, chỉ ra tính cách lòng lang dạ sói của hắn, ta dám cam đoan không ai đứng về phía tên Sở Hưu kia.”
Chử Vô Kỵ vung tay nói: “Dưới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đều là giun dế.
Thiên hạ này trừ số ít quái vật như Sở Hưu, Khang Động Minh ra, không ai có thể ngăn cản chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền.
Các ngươi không hiểu Sở Hưu, với sự tàn nhẫn của hắn, vạn nhất đến lúc đó hắn không nể mặt mũi, thậm chí không buồn lấy cớ, trực tiếp động thủ giết người, các ngươi làm thế nào được?”
Theo đám người Tư Vô Nhai thấy, lúc này Chử Vô Kỵ đã động tâm, có thể coi là nửa người phe mình rồi.
Cho nên Tư Vô Nhai cũng không che giấu thủ đoạn mấu chốt của mình nữa.
Hắn cười khẽ nói: “Chử huynh từng nghe tới đại phái Ma đạo thượng cổ, Thôn Thiên Ma Tông chưa?”
Chử Vô Kỵ híp mắt nói: “Từng nghe rồi, nghe nói là đại phái Ma đạo đỉnh phong trong thời thượng cổ, nhưng hình như nghiên cứu bí pháp gì đó quá mức thiên lệch, cho nên tự hại chính mình, còn chưa tới đại kiếp nạn thời thượng cổ đã bị hủy diệt rồi.”
Tư Vô Nhai mỉm cười đắc ý: “Năm xưa ta từng nhận được một món chí bảo của Thôn Thiên Ma Tông, Thôn Thiên Ma Hồ.
Tuy Thôn Thiên Ma Hồ này đã bị tổn hại nhưng chỉ cần mỗi người trong chư vị hiến tế một chút tinh huyết là đủ để bù đắp trận văn tổn thất trong Thôn Thiên Ma Hồ.
Đến lúc đó khi lâm chiến, Thôn Thiên Ma Hồ có uy lực thay trời đổi đất, có thể cưỡng ép xoay chuyển quy tắc trong một khoảng thiên địa, khiến cho Thiên Địa Thông Huyền cũng không kết nối được với thiên địa!