Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1126 Tiếp quản Thanh Long Hội 2

Trận chiến vừa rồi ít nhất cũng tiêu hao mấy năm tuổi thọ của ta. Nếu chư vị thật sự thương lão già ta đây, vậy mau mau để Sở đại nhân thượng vị, ta cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian.”

Nghe Đoan Mộc Thiên Sơn nói vậy, mọi người đành phải cúi đầu hành lễ nói: “Tham kiếm đại long thủ!”

Sở Hưu khoát tay áo nói: “Tất cả đứng lên đi, không cần đa lễ.

Thật ra ta biết đại đa số các ngươi vẫn nghi ngờ ta.

Có điều như vậy cũng không sai, hễ là người đi theo Sở Hưu ta trước nay chưa từng hối hận.”

Sở Hưu nói ngắn gọn vài lời, nhìn thoáng qua thi thể Bộ Thiên Nam rồi hỏi: ”Trong Thanh Long Hội có nơi an táng long thủ qua đời không?”

Đoan Mộc Thiên Sơn chần chừ một chút rồi nói: “Có. Trong Thanh Long Hội có không gian độc lập do Tứ Tượng Thần Tông mở ra năm xưa, không quá lớn, không để được thứ gì cho nên được dùng để an táng các long thủ qua đời.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “An táng Bộ Thiên Nam trong đó đi. Hắn mà không làm đại long thủ chắc chắn sẽ là một thanh kiếm sắc bén. Kết cục hôm nay chỉ là vì Thanh Long Hội đưa một người không thích hợp ngồi lên vị trí này lại ngồi lên vị trí này mà thôi.”

Nghe Sở Hưu nói câu này, mọi người xung quanh ngược lại nhiều thêm chút hảo cảm.

Bất kể Sở Hưu làm vậy có phải thu mua lòng người hay không, chí ít đi cùng một người ‘bao dung’ như vậy, bọn họ không phải lo chuyện sau này bị thanh toán.

Lúc này Tống Tiếu nhìn thi thể Đoàn Thiên Lang trên mặt đất hỏi: “Sở đại... Không không, đại long thủ, nên xử lý tên này ra sao?”

Sở Hưu liếc nhìn thi thể kia nói: “Băm vằm ra cho chó ăn.”

Tống Tiếu: “...”

Bộ Thiên Nam đã chết, Sở Hưu coi như thuận lợi tiếp quản vị trí đại long thủ, có điều giờ còn một đống tàn cuộc cần xử lý.

Có điều may mà có Đoan Mộc Thiên Sơn, những chuyện này y cứ ném cho Đoan Mộc Thiên Sơn là được.

Không phải Sở Hưu tin tưởng Đoan Mộc Thiên Sơn mà là y biết, giờ Đoan Mộc Thiên Sơn ngoại trừ toàn tâm toàn ý phụ tá y, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác.

Hắn đã rất nhiều tuổi, sau khi giết Bộ Thiên Nam nghênh đón Sở Hưu, nếu không giúp Sở Hưu quản lý tốt Thanh Long Hội, hắn đi đâu kiếm một người đủ mạnh tiếp quản Thanh Long Hội?

Cho nên thật ra Đoan Mộc Thiên Sơn đang đánh cược, cược giờ Sở Hưu đã mạnh, tương lai sẽ còn mạnh hơn, mạnh tới mức có thể bỏ qua bất cứ cường địch nào.

Sau Chính Ma Đại Chiến năm trăm năm trước, giang hồ đã yên bình năm trăm năm.

Nhưng giang hồ này đã bao giờ thật sự bình tĩnh? Đoan Mộc Thiên Sơn hiểu rất rõ, giang hồ loạn lạc, hoặc ngươi đủ mạnh, hoặc ngươi nhất định phải tìm một người đủ mạnh nương tựa. Dù sao giờ hắn đã đặt cược tất cả lên người Sở Hưu, thắng bại ra sao chỉ xem thiên ý.

Sau ngày hôm đó, Đoan Mộc Thiên Sơn lập tức bắt tay vào xử lý mọi chuyện, hơn nữa tạm thời phong bế Thanh Long Hội, căn dặn mọi người đã thấy Sở Hưu phải giữ bí mật thân phận của y, bắt đầu thiết lập các loại quy củ mới.

Còn Sở Hưu cũng an tâm bế quan chữa thương trong Thanh Long Hội.

Vốn dĩ khi giết lão tổ Lục gia và lão tổ Tôn gia, Sở Hưu còn chưa thích ứng với lực lượng bản thân, vì lão tổ Tôn gia và Lục gia mà Sở Hưu từng giao thủ chỉ là loại yếu trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Lão tổ Tôn gia cùng cấp bậc với Phương Kim Ngô, lão tổ Lục gia mạnh hơn một chút nhưng cũng chỉ là mạnh hơn một chút lúc liều mạng, cũng chẳng hơn được bao nhiêu.

Đối thủ cấp bậc như vậy đã không cách nào tôi luyện lực lượng của Sở Hưu. Ngược lại đánh một trận sinh tử với cường giả mười hạng đầu Phong Vân Bảng như Bộ Thiên Nam khiến Sở Hưu được lợi rất nhiều.

Trong lúc Sở Hưu đang bế quan, toàn bộ giang hồ đã bùng nổ.

Bởi vì Thanh Long Hội tung tin ra ngoài, Bộ Thiên Nam chết trong nội đấu, đại long thủ tân nhiệm chính là người vừa giết chết Bộ Thiên Nam, Lâm Huyết Y.

Mọi người không nghi ngờ tin tức này là giả, vì tin tức này do ba mươi sáu phân đà Thiên Cương đồng thời tuyên bố, trừ phi toàn bộ Thanh Long Hội đều đang đùa bỡn với giang hồ.

Nhưng chuyện khiến bọn họ không cách nào chấp nhận nổi là việc đây là người đứng trong mười hạng đầu Phong Vân Bảng, là cường giả khuấy đảo phong vân trên giang hồ, chỉ đơn giản như vậy bị giết chết?

Kẻ phát điên nhất lại là Phong Mãn Lâu. Theo quy củ, Lâm Huyết Y giết Bộ Thiên Nam, vậy đối phương đương nhiên cũng thay thế vị trí của Bộ Thiên Nam trở thành hạng bảy Phong Vân Bảng.

Nhưng vấn đề là tư liệu về hắn nên viết ra sao?

Những cường giả Phong Vân Bảng khác chiến tích chất đống như núi, nếu kể chi tiết ra khéo viết được mấy cuốn sách.

Thế nhưng tới phiên Lâm Huyết Y lại chỉ có hai chiến tích ngắn ngủi: một lát tiêu diệt Trường Sinh Kiếm Tông, một là giết chết Bộ Thiên Nam, chuyện này ai trong giang hồ cũng biết.

Thông tin sơ sài đến mức đó đúng là sỉ nhục đối với Phong Mãn Lâu.

Nhưng quan trọng là tên Lâm Huyết Y này như chui từ trong kẽ đá chui ra, khiến người ta không biết được tin tức gì.

Có điều sau khi Thanh Long Hội đổi đại long thủ, ngược lại trở nên kín tiếng hơn nhiều, thậm chí không tiếp nhận một số nhiệm vụ quá đơn giản, chuyện này lại khiến người trong giang hồ thoải mái hơn trước nhiều.

Đám sát thủ Thanh Long Hội trước đây quá mức ngông nghênh, không e dè chuyện gì, lại thêm có kẻ điên Bộ Thiên Nam cầm đầu khiến người khác giận mà không dám nói gì.

Giờ Bộ Thiên Nam đã chết, đám người Thanh Long Hội cũng yên tĩnh hơn một chút. Mặc kệ tên Lâm Huyết Y này là ai, tóm lại đây là chuyện tốt.

Lúc này trong nội bộ Thanh Long Hội, quanh người Sở Hưu bừng bừng từng tầng nội lực chân hỏa màu vàng bạc.

Một khi rèn luyện thân thể theo phương thức Chân Hỏa Luyện Thân là không thể dừng lại.

Đối với phần lớn mọi người mà nói, cảm giác đau đớn này khó lòng chịu nổi. Đương nhiên giờ Sở Hưu cũng đau đớn vô cùng, phải liều mình mới thực hiện được.

Hơn nữa phương thức này cho dù dùng tinh thần lực mạnh mẽ che đậy cảm giác đau đớn cũng vô dụng.

Bởi vì phương thức Chân Hỏa Luyện Thân này chủ yếu rèn luyện thân thể. Cơ thể con người có cấu tạo cực kỳ phức tạp, liên quan mật thiết tới nhau. Mỗi đường kinh mạch bé nhỏ cũng phải rèn luyện tỉ mỉ. Một khi không có cảm giác đau rất dễ xảy ra vấn đề.

Nửa canh giờ sau, nội lực chân hỏa trên người Sở Hưu vụt tắt, y lúc lắc cổ đi ra khỏi mật thất bế quan.

Dùng gần một tháng Sở Hưu mới chữa trị xong thương thế khi giao thủ với Bộ Thiên Nam.

Bất Diệt Ma Đan còn có một chỗ tốt, nữa, đó là sau này Sở Hưu chữa thương đã không cần thuốc men gì.

Chỉ cần là thương tích về mặt cơ thể, Bất Diệt Ma Đan có thể chuyển hóa bất cứ lực lượng nào thành lực lượng bất diệt, chữa trị cơ thể cho y.

Hơn nữa càng quen thuộc với lực lượng của Bất Diệt Ma Đan, Sở Hưu càng kinh hãi.

Bề ngoài Bất Diệt Ma Đan không có uy năng cường đại gì, cho nên cho dù là người trong nội bộ nhánh Ẩn Ma như Ngụy Thư Nhai nhận được phương pháp tu luyện Bất Diệt Ma Đan, thật ra hắn cũng không quá quen thuộc, không biết cách dùng và uy năng chân chính của Bất Diệt Ma Đan.

Nhưng sau một lần sống lại, Sở Hưu lại phát hiện điểm cường đại chân chính của Bất Diệt Ma Đan.
Chương 1127 Sở Hưu cứng rắn

Thiên địa vạn vật đều có sinh có diệt, cho nên bất diệt chân chính chỉ là hư ảo.

Nhưng Bất Diệt Ma Đan lại tìm được một cân bằng giữa sinh diệt, phá rồi lại lập. Chỉ có người thật sự từng “chết’ mới biết thế nào là bất diệt chân chính.

Phá rồi lại lập, chính là như vậy.

Người sáng tạo ra Bất Diệt Ma Đan là Độc Cô Duy Ngã, nhưng Sở Hưu có thể dựa vào một Bất Diệt Ma Đan còn không có cả cả sách thuyết minh để tái tạo thân thể phục sinh, nói chi tới Độc Cô Duy Ngã.

Chỉ sợ hiện giờ Độc Cô Duy Ngã đang ở nơi nào đó nhìn y. Rốt cuộc y là đoạt xá hay là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, Sở Hưu càng biết nhiều càng thấy mê man.

Dù sao giờ chuyện y có thể làm chỉ có một, đó là tăng cường lực lượng bản thân, khiến mình mạnh hơn, mạnh tới mức ứng đối được hết thảy!

Sau khi ra khỏi mật thất bế quan, Sở Hưu tùy ý đi dạo trong Thanh Long Hội.

Thật ra trừ lúc hội nghị, phần lớn thời điểm tổng bộ Thanh Long Hội luôn rất trống trải.

Đám sát thủ Thanh Long Hội có tố chất rất cao, trừ một số người có sở thích đặc biệt gì đó, phần lớn những người khác bình thường chỉ có hai việc, tu luyện và chấp hành nhiệm vụ.

Vốn Sở Hưu muốn tìm Đoan Mộc Thiên Sơn hỏi thăm đôi chút sau khi Thanh Long Hội đổi đại long thủ trên giang hồ có chuyện gì xảy ra không. Có điều khi đi ngang qua diễn võ trường của Thanh Long Hội, y lại thấy Mục Tử Y đang luyện đao ở đó.

Phương thức luyện đao của Mục Tử Y rất vụng về. Trước mặt nàng có một trận pháp đầy những con rối có thể hấp thu lực lượng. Mục Tử Y tập trung lực lượng toàn thân chém về phía con rối kia, sau đó vòng đi vòng lại, từng đao lần lượt chém tới.

Phương thức này nhìn thì vụng về đơn điệu nhưng tu hành võ đạo vốn là như vậy, dùng tiểu xảo thì không thể thành công được, không có bất cứ đường tắt nào để đi.

Ngược lại, những kể từ đầu đã tu luyện mấy thứ lòe loẹt lại chẳng thể đi xa được.

Cách tu luyện này của Mục Tử Y rõ ràng được người biết chuyện chỉ điểm, dù sao nàng cũng có phụ thân là Đoan Mộc Thiên Sơn.

Mặc dù Đoan Mộc Thiên Sơn dùng côn, có điều võ đạo thông hiểu một pháp là vạn pháp đều thông. Không dùng đao chẳng lẽ còn không biết luyện đao như thế nào?

Bên kia Mục Tử Y thấy Sở Hưu xuất hiện, lập tức thu đao lau mồ hôi trên trán rồi chạy tới, vẻ mặt vui mừng nói: “Sở công tử, thương thế của công tử khỏi hẳn rồi à?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Đúng rồi, ta nhớ lúc trước ngươi dùng kiếm cơ mà, sao giờ lại đổi sang đao?

Thật ra nữ nhân không am hiểu dùng đao. Đao pháp chú trọng khí thế, mạnh mẽ trực tiếp, thẳng tiến không lùi.

Mặc dù cũng có đao pháp thiên về sắc bén quỷ dị, có điều lại khó mà thành đại đạo.”

Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà vỗ đầu một cái định chửi bậy, nhưng cuối cùng cũng lười cả chửi.

Tiểu tử Sở Hưu này đúng là không cứu nổi. Con gái nhà người ta quan tâm thăm nom thương thế nhà ngươi, ngươi lại nói người ta không thích hợp luyện đao gì đó.

Loại người như vậy còn lắm cô gái nhan sắc hạng nhất đảo quanh bên người, đúng là không có thiên lý.

Mục Tử Y cười cười nói: “Thật ra từ đầu ta đã thích dùng đao rồi, có điều phụ thân ta nói con gái nên dùng kiếm, dùng đao có vẻ hung dữ quá.

Giờ Mục gia đã chẳng còn, cũng chẳng ai để ý tới ta, đương nhiên là ta thích dùng gì thì dùng cái đó rồi.

Nghĩa phụ ta cũng nói giống Sở công tử, có điều ta lại không thấy có chuyện phù hợp hay không.

Trong cảnh giới này ta còn cảm giác thấy võ đạo gì. Ta chỉ biết đao của ta có thể giết người, vậy là đủ.

Thứ ta cầu cũng chỉ là đao của ta có thể bảo vệ ta, giúp ta giết chết những kẻ muốn hại ta. Như vậy ta đã rất hài lòng rồi.”

Nói đến đây, Mục Tử Y nhìn Sở Hưu một hồi rồi nói: “Sở công tử, Mục Tử Y đã không phải Mục Tử Y năm xưa nữa rồi, không đến mức không đâm nổi kẻ thù của mình.

Ta liều mạng luyện đao như vậy ngoại trừ tự vệ, ta còn mong lúc người ta muốn bảo hộ gặp nguy nan, ta không cần phải bi thương nức nở mà có thể cầm đao liều mạng vì hắn, giúp hắn báo thù.

Sở Hưu gật nhẹ đầu, vỗ vỗ lên vai Mục Tử Y rồi nói: “Nghĩ vậy không sai. Ngươi có thể thoát khỏi chuyện năm xưa đã rất không tệ.

Trên thực tế với thực lực của ngươi hoàn toàn có thể sánh vai với mấy vị đứng đầu trên Long Hổ Bảng.”

Lúc trước khi Sở Hưu gặp Mục Tử Y lần đầu, y đã nhìn ra thiên phú của cô nương này không quá tốt.

Dù sao nàng cũng là người của gia tộc nhỏ, thiên phú huyết thống lại rất quan trọng. Tối thiểu xác suất một gia tộc nhỏ xuất hiện thiên tài kém xa tít

tắp đại tộc như Thương Thủy Doanh thị.

Nhưng mấy năm nay, Mục Tử Y vẫn dùng nghị lực của bản thân mạnh mẽ đuổi theo. Cho dù trong chuyện này có nguyên nhân nhờ Đoan Mộc Thiên Sơn nâng đỡ, nhưng không thể phủ nhận nỗ lực của nàng.

Lúc này trong Huyết Hồn Châu, nếu không phải Lục Giang Hà đang bị trói vào cột đồng xanh, hắn chỉ muốn ra đập đầu vào tường.

Con gái nhà người ta đã nói tới nước này rồi, ngươi không mau mau ôm lấy nàng an ủi, không mau mau vỗ lên vai người ta. Ngươi tưởng nàng là đám thủ hạ của ngươi như Đường Nha hay Nhạn Bất Quy à?

Lục Giang Hà nhịn một hồi lâu, cố nén không chửi bới Sở Hưu.

Nên nói là người đứng dưới mái hiên, có là ma tôn cũng không thể không cúi đầu.

Sở Hưu đã đáp ứng hắn, chờ tới khi Sở Hưu lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong sẽ thả hắn ra, cho nên Lục Giang Hà cũng cố gắng quản cho kỹ cái miệng của mình, cố gắng không đắc tội với Sở Hưu.

Mặc dù trong mắt những người khác lời hứa này rõ ràng là cố ý làm khó dễ, nhưng thật ra đặt trên người Sở Hưu lại là rất có thành ý.

Lục Giang Hà ở cạnh Sở Hưu không lâu, nhưng hắn đã chứng kiến rất rõ những thủ đoạn của Sở Hưu, cũng biết tiềm lực của y rốt cuộc lớn tới mức nào.

Cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong cho dù đặt trong năm trăm năm trước, khi anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp đó cũng coi là cường giả. Nhưng với tiềm lực của Sở Hưu hiện giờ, đạt tới cảnh giới này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Vì sớm có ngày phá tan hạt châu đi ra, Lục Giang Hà chỉ đành ráng sức quản cho tốt cái miệng của mình.

Có điều với tính cách lắm lời thích xen mồm của hắn, nếu Sở Hưu lại làm ra chuyện đáng ăn chửi gì đó, hắn cũng không dám cam đoan mình có nhịn tiếp được không.

May là lúc này có người khác tới, lại là Lạc Phi Hồng được một sát thủ Thanh Long Hội dẫn tới tìm Sở Hưu.

Trước đó Sở Hưu đã đưa cho Lạc Phi Hồng chìa khóa ra vào Thanh Long Hội, một khi có chuyện Lạc Phi Hồng có thể trực tiếp tới tìm y.

Có điều thấy Mục Tử Y ở đây, Lạc Phi Hồng lập tức xông tới kéo tay Mục Tử Y ôm eo nàng cười tủm tỉm nói: “Mục muội muội lại luyện đao à? Có rảnh chúng ta luận bàn chút đi, đánh mệt thì cởi sạch đi tắm suối nước nóng, sẽ vui lắm đấy.”

Mục Tử Y không kịp phản ứng lại: “Cái gì? Suối nước nóng?”

Lạc Phi Hồng gật mạnh đầu nói: “Đúng vậy, trụ sở Cửu Phân Đường của ta có một suối nước nóng thiên nhiên, vận công tu luyện trong đó có thể giúp chân khí tăng tốc. Hôm nào chúng ta tới thử xem.”

Sở Hưu ôm đầu ngắt đứt chuyện tán gái của Lạc Phi Hồng nói: “Ta nói này, rốt cuộc hôm nay ngươi đến đây làm gì?”

Lạc Phi Hồng vỗ đầu một cái, lúc này mới nói: “A, là tên đồ đệ ăn may của ngươi xảy ra chút chuyện, nhờ ta tới chuyển tin.”
Chương 1128 Tin tức lớn 1

Lạc Phi Hồng nói tên đồ đệ hờ của y xảy ra chuyện, ban đầu Sở Hưu còn không kịp nghĩ ra cô đang nói tới ai, sau đó hắn mới nhớ ra, chắc Lạc Phi Hồng đang nói tới Diệp Tiêu.

Từ khi chuyện Tôn gia và Lục gia kết thúc, Diệp Tiêu bị hắn ném cho Hàn Khốc Tống Tiếu, tới Thiên Sát phân đà rèn luyện.

Lạc Phi Hồng đã nhìn ra, Diệp Tiêu chỉ là đồ đệ hờ của Sở Hưu, chính Sở Hưu cũng cho là vậy.

Y đã cho Diệp Tiêu cơ hội, còn lại phải xem chính hắn có nắm được hay không, Sở Hưu không nhàn rỗi đi làm bảo mẫu, cũng không kiên nhẫn bồi dưỡng tỉ mỉ một đồ đệ.

Sở Hưu nghe vậy nhíu mày: “Hắn làm sao? Thực hiện nhiệm vụ thất bại à?”

Lạc Phi Hồng nói: “Không phải thất bại, hình như hắn phát hiện thứ gì rất khó lường, bị người ta đuổi giết.”

Sở Hưu nghe vậy sửng sốt: “Đuổi giết? Đuổi giết người của Thanh Long Hội? Môn phái nào mà to gan vậy?”

Khi Bộ Thiên Nam tại vị không phải không có lợi ích gì, ít nhất là nhờ tính cách điên cuồng của hắn, hung danh của Thanh Long Hội chỉ hơn không kém, xưa nay chỉ có sát thủ của Thanh Long Hội giết người, chưa nghe tới chuyện người của Thanh Long Hội bị đuổi giết.

“Phù Dương Vương gia.”

“Chưa từng nghe nói.” Sở Hưu trực tiếp lắc đầu, nghe tên này, hình như thực lực chẳng đến đâu.

Lạc Phi Hồng nói: “Ngươi chưa nghe nói cũng rất bình thường, về mặt võ đạo thì Phù Dương Vương gia không mạnh mẽ gì, thế nhưng đối phương là một thế gia về trận pháp, tương tự như Kính Hồ sơn trang của nghĩa phụ ta, người trong gia tộc đều nghiên cứu trận pháp.

Lão tổ của Phù Dương VƯơng gia là một trong những tông sư trận đạo dương thời, Vương Đạo Tông.

Tên đồ đệ hờ của ngươi nhận nhiệm vụ của Vương gia đi giết người của một tiểu thế gia khác, không ngờ hắn lại không giết đối phương, ngược lại trực tiếp bỏ trốn nên bị Vương gia truy sát.

Trước mắt Thanh Long Hội các ngươi không có viện binh trong khu vực Phù Dương, hắn cũng không phát tín hiệu cầu viện, may mà tình cờ gặp thủ hạ của ta trong Cửu Phân Đường nên mới đưa tin ra ngoài được.

Vốn ta còn định xuất thủ, nhưng đám trận pháp sư của Phù Dương Vương gia thật quá khó dây, một chọi một thì ta không sợ bọn chúng, nhưng một khi động thủ bọn chúng sẽ ném một đống trận pháp lung ta lung tung ra, đúng là rắc rối, cho nên ta đành phải tới tìm ngươi.”

Sở Hưu nhíu mày, bây giờ Diệp Tiêu rơi vào tình cảnh như vậy thật ra cũng có liên quan tới Sở Hưu.

Trước mắt Thanh Long Hội đang thay đổi rõ rệt, không chỉ Bộ Thiên Nam mất mạng, còn có không ít võ giả đứng về phía Bộ Thiên Nam cũng chết theo, cho nên cần thay đổi quyền lực trên phạm vi lớn.

Như vậy dẫn tới bây giờ tất cả tinh nhuệ của Thanh Long Hội, bao gồm cả ba mươi sáu đà chủ phân đà đều đang trong Thanh Long Hội, đúng là Diệp Tiêu không tìm được ai cứu viện.

Nhưng càng nghĩ, Sở Hưu càng thấy lạ, rốt cuộc tiểu tử này phát hiện thứ gì?

Diệp Tiêu biết quy củ của Thanh Long Hội, nếu nói chỉ vì một số bảo vật bình thường mà lòng tham che mờ mắt, như vậy không phù hợp với tính cách của Diệp Tiêu.

Hơn nữa Phù Dương Vương gia nói dễ nghe thì là thế lực do các tông sư trận đạo đương thời thành lập, các bên đều phải gián tiếp nể mặt Vương gia.

Trên thực tế Vương gia này cũng như Kính Hồ Sơn Trang, khi dùng đến ngươi thì gọi đại sư rõ là thân mật, khi không đùng đến ngươi thì thể diện có lớn đến đâu đi nữa cũng không có tác dụng bằng thực lực.

Cho nên theo lý mà nói, Vương gia không dám động tới nhân tài của Thanh Long Hội, kết quả bây giờ đối phương dáng ngang nhiên ra tay truy sát người của Thanh Long Hội, đúng là điên cuồng tới cực điểm. Hiển nhiên Diệp Tiêu thật sự tìm ra thứ gì đó mà đối phương cực kỳ để ý.

Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Dưỡng thương một thời gian dài như vậy, cũng đã đến lúc hoạt động gân cốt rồi. ngươi có biết bây giờ Diệp Tiêu đang ở đâu không?”

Lạc Phi Hồng lắc đầu nói: “Thằng nhóc Diệp Tiêu này cực kỳ trơn trượt, lén lút đi lung tung khắp nơi, ta chỉ biết phương vị đại khái của hắn chứ không tìm ra hắn.”

“Thế cũng được, đưa ta phương vị đại khái, còn lại để ta xử lý.”

Sau khi nhận được vị trí đại khái của Diệp Tiêu, Sở Hưu bảo Mục Tử Y thông báo cho Đoan Mộc Thiên Sơn rồi trực tiếp lên đường.

Thấy Sở Hưu đi khỏi, hai mắt Lạc Phi Hồng sáng bừng lên, ôm lấy Mục Tử Y nói: “Mục muội muội, chúng ta đi tắm suối nước nóng nhé?”

Mục Tử Y: “Hả?”

Đến bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao Lạc Phi Hồng lại cố chấp với chuyện tắm suối nước nóng như vậy.

...

Trong một căn miếu đổ nát tại Phù Dương Quận, Diệp Tiêu che vết thương ở bụng, cố nén cơn đau đớn kịch liệt, rắc thuốc bột lên trên, thậm dám không dám hừ tới một tiếng, sợ gây ra động tĩnh.

Hắn đã bị truy sát vài ngày, tuy thực lực đám người Phù Dương Vương gia không mạnh nhưng những thủ đoạn trận đạo lại khó mà phòng bị.

Xưa nay Diệp Tiêu chưa từng tiếp xúc với võ giả như vậy, cho nên khi mới giao thủ, hắn đã chịu thiệt rất lớn.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Tiêu lóe lên ánh sáng lạnh.

Thời gian gần đây hắn điên cuồng thực hiện nhiệm vụ trong phân đà Thiên Sát, cũng tu luyện điên cuồng, cố chấp tới mức những sát thủ lão làng trong phân đà Thiên Sát đều thấy líu lưỡi.

Diệp Tiêu điên cuồng như vậy là vì hắn biết tất cả những thứ mình có được bây giờ hiếm thấy ra sao.

Trên người hắn có công pháp mà Sở Hưu ban cho, nhưng hắn không phải đệ tử chính thức của Sở Hưu.

Nhưng do có thân phận này, trong phân đà Thiên Sát, tuy bên ngoài thì đám người Hàn Khốc, Tống Tiếu không quan tâm tới hắn, nhưng lại có rất nhiều tài nguyên tu luyện, hơn nữa mỗi khi hắn thực hiện nhiệm vụ trở về, hai người đó lại phân tích tỉ mỉ cho hắn còn những điểm nào thiết sót.

Diệp Tiêu biết tất cả đều bắt nguồn từ Sở Hưu, bắt nguồn từ thân phận này.

Cho nên hắn chỉ có thể không ngừng leo lên, để bản thân theo kịp bước chân của Sở Hưu đại nhân.

Bao gồm thứ mà hắn phát hiện lần này, nó có thể chứng minh với mọi người, Diệp Tiêu hắn rất hữu dụng, không phải rác rưởi!

Đúng lúc này, bên ngoài miếu hoang có tiếng động, hơn mười võ giả vây quanh.

Diệp Tiêu cầm đao dưới đất lên, lạnh lùng nói: “Các ngươi có biết các ngươi đang làm gì không? Hôm nay các ngươi giết ta, tương lai chắc chắn Thanh Long Hội sẽ hủy diệt Vương gia các ngươi, không chết không thôi!”

Võ giả dẫn đầu của Vương gia vừa lôi trận bàn ra vừa cười lạnh: “Giết ngươi rồi, ai biết chuyện này do Vương gia ta làm? Mỗi năm Thanh Long Hội lại có vô số sát thủ mất mạng khi thực hiện nhiệm vụ, thiếu ngươi cũng chẳng nhiều, thêm ngươi cũng chẳng ít.

Muốn trách thì chỉ có thể trách chính ngươi tham lam, nghe được chuyện không nên nghe thôi.”

Diệp Tiêu cắn răng, điều động khí huyết còn sót lại trong cơ thể mình.

Hắn còn thủ đoạn cuối chưa thi triển, chính là Hóa Huyết Thần Đao mà Sở Hưu dạy cho hắn trước đây.

Nhưng môn công pháp này tiêu hao lực lượng khí huyết của bản thân hắn, Diệp Tiêu cũng không dám cam đoan sau khi sử dụng Hóa Huyết Thần Đao, rốt cuộc mình có trốn được hay không.

Nhưng trước mắt, ngoài liều mạng ra, hắn còn cách gì khác?
Chương 1129 Tin tức lớn 2

Ngay lúc Diệp Tiêu định liều mạng, một giọng nói âm u vang lên: “Vừa rồi ai nói sẽ giết người của Thanh Long Hội ta?”

Bóng người mặc trường bào đỏ máu hạ xuống giữa không trung, luồng khí tức hùng mạnh đến mức khiến đám người của Vương gia kinh hãi.

Chuyện được đồn đại nhiều nhất trên giang hồ gần đây là gì? Là bộ thủ của Thanh Long Hội Bộ Thiên Nam bị người ta giết chết trong nội loạn, Thanh Long Hội đổi một vị đại long thủ được tín nhiệm.

Còn người trước mắt ăn mặc giống hệt như vị đại long thủ tân nhiệm trong lời đồn.

Nhưng dù thế nào người của Vương gia cũng nghĩ bọn họ chỉ giết một sát Thanh Long Hội hủ nhỏ nhoi thôi, sao lại trêu chọc cả đại long thủ của Thanh Long Hội?

Không đợi người của Vương gia nói gì, Sở Hưu trực tiếp vung tay, vố số huyết ảnh bay ra, tất cả các võ giả Vương gia ở đây sắc mặt lập tức trắng bệch, thân hình liên tiếp ngã xuống.

Trong một chớp mắt, máu tươi trên người bọn họ đã bị rút sạch!

Sở Hưu ném cho Diệp Tiêu một viên đan dược, bảo hắn nuốt vào rồi mới hỏi: “Rốt cuộc ngươi phát hiện ra thứ gì và người của Vương gia bỏ qua cả thân phận Thanh Long Hội của ngươi, ngang nhiên truy sát như vậy?”

Diệp Tiêu hít một hơi rồi mới nói ra những lời kinh người: “Thuộc hạ phát hiện bí mật liên quan tới đại chiến giữa giáo chủ Ma Giáo Độc Cô Duy Ngã và Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ năm xưa!”

Nghe hắn nói vậy, Sở Hưu cũng giật mình.

Phải biết, trận đại chiến giữa Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ trong quá khứ luôn là một câu đố, một câu đố quấy nhiễu giang hồ suốt năm trăm năm.

Vì trận chiến đó quá kịch liệt, vốn không có ai quan sát, cũng không ai dám tới quan sát.

Hơn nữa nghe nói diện tích giao thủ của hai bên cực kỳ rộng lớn, trỉa từ Tây Côn Luân Thiên Môn đến Tây Sở, lại đánh đến Đông Tề, cuối cùng hoàn toàn mất tích, không còn bóng dáng, thậm chí không thấy dấu vết giao thủ.

Chính vì vậy, không ai dám nói Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã chết.

Lão thiên sư là người cùng thời đại với Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, bây giờ hắn vẫn sống rất tốt, tuy thường xuyên hô hào là bộ xương già của mình không cố được mấy năm, nhưng hắn hô câu này tới hơn trăm năm rồi, thậm chí gần đây còn đánh với Dạ Thiều Nam một trận, chẳng thấy hắn không cố được.

Chắc chắn thực lực của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ cao hơn lão thiên sư, hắn còn chưa chết thì rất có thể bây giờ hai vị này vẫn còn sống.

Chẳng qua đã nhiều năm qua đi, người trong giang hồ cũng từng tìm kiếm, song không thấy bất cứ dấu vết nào để lại, không ngờ bây giờ Diệp Tiêu lại nói mình phát hiện ra bí mật này, hỏi sao Sở Hưu không kinh ngạc cho được? Đặc biệt là chuyện này còn liên quan trực tiếp tới bản thân, có thể nói Sở Hưu là người muốn biết nhất, rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã còn sống hay đã chết?

Diệp Tiêu khôi phục tâm trạng, lúc này mới thuật lại tỉ mỉ cho Sở Hưu.

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, hắn nhận nhiệm vụ của Vương gia đi ám sát một tiểu gia tộc khác là Chu gia, đối phương cũng là gia tộc truyền thừa trận pháp, nhưng đã xuống dốc từ lâu, chỉ dựa vào việc buôn bán một số trận pháp cấp thấp để sống sót.

Đợi tới khi Diệp Tiêu quyết định ra tay giết người, người của Chu gia lập tức đoán ra hắn do Vương gia phái tới, hơn nữa còn tiết lộ bí mật vì sao Vương gia muốn giết bọn họ.

Trước đây tổ tiên của Chu gia và Vương gia đều là đại tông sư trận đạo, hai người thôi diễn trận pháp, cuối cùng cũng tìm ra địa điểm đại chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, hơn nữa còn phát hiện bí mật vì sao cả hai mất tích.

Vì thực lực của Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã quá mạnh, mạnh tới mức có thể xé rách hư không.

Vị trí cuối cùng hai người giao chiến lại là nơi không gian yếu kém nhất, dưới chấn động giao thủ của hai người, hư không bị xé nứt, hai người trực tiếp tiến vào một không gian khác, cho nên không để lại bất cứ dấu vết nào.

Những lời mà Diệp Tiêu nói đúng là kinh thế hãi tục, nhưng cũng khá hợp lý.

Con người không thể nào tự dưng lại biến mất, cho dù có biến mất thật cũng phải có dấu vết mới đúng.

Chỉ có tiến vào một không gian khác, như vậy mới hợp lý.

Sở Hưu hỏi: “Vậy sau đó có chuyện gì xảy ra? Vì sao Vương gia và Chu gia không tới đó thăm dò? Sao bây giờ lại lật mặt?”

Diệp Tiêu nói: “Căn cứ theo những gì ta thăm dò được, người của Chu gia nói, tuy không gian kia rất yếu ớt nhưng cũng là một không gian hoàn chỉnh, chẳng qua thực lực của Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã quá mạnh cho nên mới cưỡng ép xé rách, cho dù cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng không làm được.

Cho nên bọn họ ghi lại chấn động không gian ở nơi đó, vị trí yếu nhất, các thứ liên quan tới trận đạo, tiếp đó bọn họ trở về nghiên cứu xem làm sao mới phá vỡ được không gian đó.

Vốn dĩ hai bên liên thủ nhưng nghiên cứu cả đời vẫn không thành công.

Hậu nhân của bọn họ vẫn giữ bí mật, tiếp tục nghiên cứu, nhưng lực lượng giữa hai bên đã mất cân bằng, Vương gia xuất hiện liền vài vị tông sư trận đạo, càng ngày càng mạnh, Chu gia lại càng ngày càng yếu.

Tới bây giờ, Chu gia đã thành công trong việc nghiên cứu ra chìa khóa phá vỡ không gian đó, hơn nữa Chu gia tin rằng bọn họ có thể nghiên cứu ra được thì chắc chắn Vương gia cũng có thể.

Nhưng thời gian dài như vậy mà Vương gia vẫn không tới bắt tay hợp tác với họ, hiển nhiên Vương gia đã nổi ý muốn giết người, định xử lý bọn họ, độc chiếm bí mật này.

Trên thực tế, Chu gia suy đoán không sai, Vương gia mời ta đến giết người của Chu gia, sau khi ta tới Chu gia, Chu gia đã tiết lộ tất cả bí mật cho ta, hơn nữa còn giao chìa khóa phá vỡ không gian đó cho ta.”

Nói xong, Diệp Tiêu giao cho Sở Hưu một tảng đá hình tròn, còn có nửa tấm bản đồ.

“Đây là thứ người của Chu gia giao cho ta, hắn nói thất phu vô tội mang ngọc thành tội, Chu gia nên nghĩ tới đạo lý này sớm hơn, vì từ đầu Chu gia đã không có tư cách giữ lại bí mật này.

Bây giờ rốt cuộc bọn họ cũng chế tạo được chìa khóa phá vỡ không gian đó, có thể coi là đã hoàn thành tâm nguyện của tiên tổ, có thể giao ra những thứ này.

Nửa tấm bản đồ này chính là vị trí không gian yếu ớt mà bọn họ tìm được lúc trước, Chu gia và Vương gia mỗi bên một nửa.”

Sở Hưu cầm thứ gọi là chìa khóa lên xem xét, thú này hết sức tròn trịa, bên trên có từng vòng tròn nổi lên như vân tuổi nhưng nhìn kỹ lại thấy nó được dùng trận văn rất nhỏ điêu khắc thành.

Sở Hưu không hiểu trận pháp nhưng thứ này chỉ nhìn là biết không phải vật phàm, huống chi trong tình huống như vậy người của Chu gia sẽ không lừa Diệp Tiêu.

Nói lại thì Chu gia cũng nhìn nhận rất thoáng, bảo vật cỡ này mà nói đưa là đưa được.

Đương nhiên theo Sở Hưu, đến lúc cuối CHu gia đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Trước đó Chu gia còn ôm chút hy vọng về chuyện này nhưng khi thấy Vương gia phái sát thủ tới muốn đuổi tận giết tuyệt mình, Chu gia mới tỉnh ngộ. E là mình giữ lại thứ này không phải bảo vật gì mà là tai họa.
Chương 1130 Phù Dương Vương gia

“Ngươi về phân đà Thiên Sát trước đã... Không, trực tiếp về Thanh Long Hội tìm nhị long thủ Đoan Mộc Thiên Sơn, bảo hắn sắp xếp vị trí cho ngươi trong tổng bộ Thanh Long Hội, đợi ngươi chữa lành vết thương rồi làm việc trong tổng bộ Thanh Long Hội là được.”

“Vâng, đa tạ Sở đại nhân!”

Diệp Tiêu vẻ mặt kích động, hắn biết mà, làm việc cho Sở Hưu, chỉ cần có kết quả là sẽ có hồi báo.

Ở Thanh Long Hội, đương nhiên đãi ngộ trong phân đà Thiên Sát và tổng bộ không phải cùng một cấp bậc, đặc biệt là Sở Hưu còn phái vị nhị long thủ Đoan Mộc Thiên Sơn để ý tới hắn.

Lần này Diệp Tiêu làm không tệ, đương nhiên không tệ không chỉ vì hắn mang tới cho Sở Hưu một tin tức rất quan trọng mà còn vì phong cách hành động của hắn rất hợp tâm ý của Sở Hưu, hắn biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Quy củ của Thanh Long Hội rất quan trọng, nhưng tin tức này còn quan trọng hơn quy củ của Thanh Long Hội, như vậy gọi là biết cách ứng biến.

Hơn nữa Diệp Tiêu tình cờ gặp được người của Cửu Phân Đường, cũng không nói thật với đối phương, chỉ nhờ họ tìm người giúp đỡ, như vậy cũng chứng minh Diệp Tiêu rất cẩn thận.

Lã Phụng Tiên là người có thể tin tưởng tuyệt đối nhưng những người khác trong Cửu Phân Đường thì chưa chắc, ngay cả Sở Hưu cũng thấy vậy.

Cho nên Diệp Tiêu cẩn thận như vậy cũng tránh được rất nhiều phiền toái.

Lần này hắn đã thể hiện một chút tiềm chất đã có lý do để Sở Hưu bồi dưỡng trọng điểm.

Lúc này trong Phù Dương quận Vương gia, Vương Đạo Tông và vài người quản lý trong nội bộ Vương gia đang buồn bã ngồi trong đại sảnh chờ tin.

Vương Đạo Tông là một lão già khoảng sáu bảy mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, trông có vẻ tiên phong đạo cốt.

Ở Đông Tề, thậm chí trong toàn bộ trận đạo sư, danh tiếng của hắn tương đối lớn, vì Vương gia có truyền thừa riêng.

Lão tổ của Vương gia là một vị đại tông sư trận đạo, tuy hắn không bằng lão tổ nhà mình nhưng trên giang hồ số đại sư chuyên tu trận đạo vô cùng quý hiếm, đặc biệt là với những môn phái thế lực không phải đỉnh cấp, bọn họ không có năng lực nuôi một đại sư trận đạo, cho nên trận pháp của tông môn chỉ có thể nhờ vào những đại sư trận đạo như Vương Đạo Tông giúp đỡ. Đương nhiên muốn mời Vương Đạo Tông bố trí một lần cũng phải tốn không ít tiền của.

Hơn nữa cho dù là các đại phái đỉnh phong, khi bố trí một số đại trận, chỉ có một vị đại sư trận đạo thì khá bận rộn, thường mời hắn tới giúp đỡ.

Lúc này Vương Đạo Tông đã không lạnh nhạt bình tĩnh như trước, thậm chí còn có vẻ lo lắng.

Hắn biết bí mật đó quan trọng với Vương gia như thế nào.

Vạn nhất bọn họ tìm ra thi thể của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, nhận được truyền thừa của hai vị đó, tương lai Vương gia bọn họ sẽ không chỉ là một thế gia chỉ biết bố trí trận pháp nữa, tình hình lúc đó thật không thể tưởng tượng nổi.

Nửa ngày sau, Vương Đạo Tông thở dài một tiếng: “Biết thế thì không nên thuê sát thủ Thanh Long Hội tới làm chuyện lần này.

Vốn còn tưởng sát thủ Thanh Long Hội sẽ tuân thủ quy củ, không ngờ đám người này lại chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì cả.”

Một người trung niên đứng dậy nói: “Đúng đấy, trước đây ta đã nói rồi mà, ý tưởng của đại ca không đáng tin cậy, sao cứ phải tìm người ngoài tới.

Lúc bình thường có lẽ đám sát thủ Thanh Long Hội sẽ tuân thủ quy củ, nhưng trọng bảo bày trước mặt, còn ai quan tâm tới thứ đó? Chẳng thà lúc đó chúng ta tự làm còn hơn.”

Một võ giả tuổi tác hơi lớn lạnh lùng nói: “Nói hay nhỉ, lúc đó các ngươi có phản đối đâu.

Chúng ta tự xử lý? Ngươi nói thì đơn giản lắm!

Toàn bộ Phù Dương quận có ai không biết quan hệ giữa chúng ta và Chu gia? Hai nhà chúng ta là thế gia, nếu tùy tiện xuất thủ, không chỉ khiến danh tiếng của Vương gia chúng ta bị hao tổn mà còn khiến người khác nghi ngờ.

Huống hồ Vương gia chúng ta chỉ biết trận pháp chứ có ai am hiểu giết người đâu, vạn nhất làm không tốt, để người ta chạy mất, khiến tin tức lan truyền thì làm thế nào?”

Ngay lúc hai người còn muốn đấu khẩu, một võ giả đột nhiên xông tới, lớn tiếng hô: “Gia chủ! Không xong rồi! Linh huyết của nhóm tam gia đều đã hóa đen, chỉ chớp mắt thôi mà mọi người chết hết rồi!”

Nghe đến đây, Vương Đạo Tông lập tức run rẩy, ngã ngồi trên ghế; “Xảy ra chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Cái gọi là linh huyết là một trận pháp mà Vương gia tìm được từ điển tịch thượng cổ, chỉ cần lưu lại một giọt máu tươi trong trận pháp, trong vòng một tháng nếu người này mất mạng thì giọt máu trong trận pháp sẽ biến thành màu đen.

Bình thường thì hiệu quả của nó có thể duy trì cả đời, nhưng trình độ của Vương gia có hạn, không thể sao chép trận pháp hoàn chỉnh cho nên thời gian chỉ có một tháng.

Nhưng cho dù thời gian bao lâu, tắt cả mọi người mất mạng cùng một lúc, có thể thấy rốt cuộc bọn họ gặp được kẻ địch ra sao, chắc tới chín thành chín

người ra tay chính là Thanh Long Hội, Thanh Long Hội đã biết tin!

Vương gia bọn họ có bản đồ đại chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, còn có chìa khóa phá vỡ không gian, cả hai thứ này đều có thể làm cho Thanh Long Hội nhòm ngó.

Hơn nữa bọn họ còn ra tay độc ác, đuổi giết người của Thanh Long Hội, có thể thấy bọn họ sẽ phải đối mặt với chuyện gì.

Mọi người của Vương gia đều hoảng hốt, lần này bọn họ thật sự không có ý gì tốt.

Sự kinh khủng của Thanh Long Hội gắn liền với hai chữ giết người, loại thế gia dùng trận đạo làm căn cơ như Vương gia làm sao chọc nổi quái vật khổng lồ như Thanh Long Hội, cho dù bọn họ sử dụng tất cả trận pháp ép dưới đáy hòm cũng vô dụng.

Vương Đạo Tông thở dài: “Tính tới tính lui, không ngờ vẫn thất bại, xem ra Vương gia ta không thể có được bảo vật này rồi.

Lão đại, lấy danh sách chủ thuê của Vương gia ta ra đây, chỉ cần trong thời gian ngắn có thể báo tin được thì thuật hết nguyên nhân kết quả lại cho họ!”

Vương Đạo Tông là đại sư trận đạo, tuy bản thân Vương gia bọn họ không đáng chú ý nhưng họ từng hợp tác với không ít đại phái hoặc cao thủ.

Có lẽ giữa bọn họ không có giao tình gì nhưng có thể liên lạc đơn thuần, chưa nói tới Vương Đạo Tông còn định báo cho họ tin tức lớn như vậy.

Lão đại của Vương gia đột nhiên đứng bật dậy: “Phụ thân! Ngài làm vậy chẳng khác nào chắp tay giao hết cố gắng nhiều đời của Vương gia ta cho người khác? Bao công sức từ thời tiên tổ tới giờ, kết quả là Vương gia chúng ta chỉ là công dã tràng?”

Vương Đạo Tông cười khổ: “Không thì ngươi còn muốn thế nào nữa? Với lực lượng của Vương gia ta lấy gì mà chặn Thanh Long Hội? Chỉ có thể gọi tất cả mọi người tới, đến lúc đó Vương gia ta tự nguyện dâng những thứ kia lên, không chỉ đổi lại các đại phái che chở, không chừng còn nhận được chút hảo cảm, sau này sẽ nâng đỡ cho Vương gia thì sao?”

Đến tuổi của Vương Đạo Tông, gặp nhiều chuyện, tuy làm việc lo trước lo sau nhưng cũng ổn thỏa hơn nhiều, í nhất thì ý định của hắn cũng tốt hơn ráng chống đỡ nhiều.

Đồng thời, đám người của Vương gia cũng đang hối hận.

Nếu lúc trước bọn họ không định độc chiếm bí mật này, hạ độc thủ giết hại đồng minh năm xưa là Chu gia, không chừng bây giờ bọn họ đã liên thủ thăm dò không gian đó.

Đến lúc đó một bên nhận truyền thừa Độc Cô Duy Ngã, một bên nhận truyền thừa của Ninh Huyền Cơ, hai bên chia nhau là vừa vặn.

Nhưng khổ ở chữ tham, cuối cùng hỏng hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK