Mục lục
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 686 Long đong 2

Sở Hưu nghe vậy cũng gật nhẹ đầu. Nói thật y cũng không ngờ thân thế Lý Phi Liêm lại long đong như vậy.

Thế nhân chỉ thấy những tuấn kiệt Long Hổ Bảng bọn họ uy phong cỡ nào, nhưng thật ra thực lực mỗi người không phải tự nhiên mà có.

Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh mặc dù khi mới xuất sinh đã có lôi văn trên tay, nhưng ai biết hắn vì tu luyện lôi pháp thậm chí chấp nhận nguy hiểm trọng thương đứng giữa mưa bão dẫn lôi tu hành, thể ngộ ý cảnh thiên lôi?

Minh Vương - Tông Huyền cơ thể vô địch trong cùng cấp bậc, nhưng ai biết hết đau đớn khi tu luyện Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân?

Kể cả Sở Hưu cũng không vậy, từ một kẻ không xu dính túi tới năm hạng đầu Long Hổ Bảng, Sở Hưu chém giết bao nhiêu kẻ địch, lại bao lần lâm vào đường cùng dầu hết đèn tắt?

Thậm chí ngay cả kẻ lắm mồm không đáng tin cậy như Phương Thất Thiếu, mặc dù kiếm đạo thiên thành nhưng cũng từng vì ngộ kiếm đạo mà một mình bế quan khổ tu tám mươi mốt ngày, không ăn không uống không ngủ không nghỉ. Lúc xuất quan thân thể hắn đã gầy quắt lại.

Chịu được nỗi khổ trong khổ mới là người đứng trên người. Câu nói này không chính xác trăm phần trăm, có điều kẻ không phải chịu bất cứ rèn luyện gian khổ gì cũng có lực lượng cường đại, vẫn luôn là số ít.

Lục tiên sinh đột nhiên nhìn Sở Hưu cười nói: “Nếu nhánh Ẩn Ma thu nhận Lý Phi Liêm, ngươi tưởng giờ ngươi còn có đãi ngộ như hiện tại hay sao? Ngươi không sợ nhánh Ẩn Ma dốc toàn lực bồi dưỡng Lý Phi Liêm?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Kẻ không nhìn được người khác sống tốt, dựa vào việc kéo người khác xuống nước để xưng vương xưng bá, đã định sẵn không thể làm được việc lớn.

Cũng như tên Lâm Khai Vân của Kiếm Vương Thành, cho dù không có Phương Thất Thiếu hắn cũng không thể trở thành đệ tử đứng đầu thế hệ trẻ của Kiếm Vương Thành.

Ta không cần kiêng kỵ với bất cứ ai, chỉ cần ta mạnh hơn so với bất cứ kẻ cạnh tranh nào, như vậy là đủ.”

Lục tiên sinh âm thầm gật nhẹ đầu.

Ai cũng nói những lời khoác loác, nhưng hắn có thể nghe được từ ngữ điệu của Sở Hưu, y không nói khoác mà là tự tin, tự tin tới cực đoan, hơn nữa với thực lực hiện tại của Sở Hưu, y cũng có tư cách tự tin.

“Đúng rồi, Lục tiên sinh, tranh đoạt trong Cực Lạc Ma Cung rốt cuộc ra sao? Ai lấy được nhiều bảo vật nhất?”

Lục tiên sinh sắc mặt đen kịt nói: “Với năng lực Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của ta, thích hợp nhất là thủ thắng trong lúc hỗn loạn, đáng lẽ ta phải lấy được nhiều bảo vật nhất.

Thế nhưng đám người Chính đạo kia luôn chơi trò lấy nhiều đánh ít. Thấy không cản được ta thì ba người liên thủ, khiến cho số bảo vật ta lấy được ít đi rất nhiều. Có điều cho dù như vậy ta cũng cầm được khoảng hai thành bảo vật trong Cực Lạc Ma Cung.

Đúng rồi, bằng hữu của ngươi Lã Phụng Tiên cùng Lạc Phi Hồng, hai người trẻ tuổi kia không yếu, chẳng những chiếm được tiên cơ còn nhân lúc ba người chúng ta giao thủ vơ vét không ít đồ. Chắc cũng gần với bốn tông sư võ đạo chúng ta.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, dù sao không lỗ là được.

Sở Hưu cũng không hỏi Lục tiên sinh lấy được những gì. Cho dù quan hệ giữa y và Lục tiên sinh không tệ, nhưng giao tình là giao tình, quy củ là quy củ.

Cũng như Lục tiên sinh không hỏi tác dụng và lai lịch bảy thanh ma đao của Sở Hưu. Có nhiều thứ ngươi có thể nói nhưng nếu người khác chủ động đặt câu hỏi là phạm vào kiêng kỵ.

Mặc dù giờ Lục tiên sinh là tông sư võ đạo nhưng theo hắn thấy tiềm lực và sức chiến đấu của Sở Hưu đã vượt qua đại đa số tông sư võ đạo.

Lục tiên sinh đương nhiên không vì mấy món bảo vật mà trở mặt với Sở Hưu, như vậy không đáng, cũng chẳng khác gì ném hạt dưa hấu nhặt hạt vừng.

Sở Hưu khôi phục xong thực lực bèn chuẩn bị thì cùng hành động với Lục tiên sinh. Không tới thời điểm tranh đoạt cuối cùng, Sở Hưu không định lộ ra thân phận vốn có. Thân phận Ma đạo trong loạn chiến mặc dù không cách nào phát huy thực lực đỉnh phong nhưng thực chất lại hữu dụng hơn thân phận bên ngoài nhiều.

Lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi Lục tiên sinh: “Lục tiên sinh, ngươi từng nghe tới Lục Đạo Ma Tôn chưa?”

Lục tiên sinh cau mày nió: “Ngươi nói cái tên điên thời thượng cổ à? Sao ngươi lại biết đến hắn?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta nhận được hóa thân Ngạ Quỷ Đạo của Lục Đạo Ma Tôn.”

Trước đó Sở Hưu đã thi triển hóa thân Ngạ Quỷ Đạo, cho nên lúc này y không cần giấu diếm Lục tiên sinh.

Huống hồ Sở Hưu còn định nhờ Lục tiên sinh giúp đỡ giải quyết vấn đề hóa thân Ngạ Quỷ Đạo.

Lục tiên sinh nghe vậy giật mình la lớn: “Không phải ngươi định tu luyện loại tà pháp này đấy chứ? Tốt nhất ngươi nên bỏ qua suy nghĩ đó đi.

Lục Đạo Ma Tôn rõ là tên điên, công pháp truyền thừa của hắn chỉ có người điên mới đi tu luyện.

Giờ nhánh Ẩn Ma chúng ta không phải Côn Luân Ma Giáo uy áp giang hồ ngày trước. Nếu ngươi dám luyện loại tà pháp hóa thân Ngạ Quỷ Đạo này, nhánh Ẩn Ma chúng ta cũng chẳng gánh nổi cho ngươi.”

Lục tiên sinh là người trong Ma đạo tiêu chuẩn, những năm gần đây Vô Tướng Ma Tông âm thầm gây chuyện, giết người vô số.

Cho nên Lục tiên sinh không ngại chuyện hóa thân Ngạ Quỷ Đạo tổn thương thiên hòa, nếu là ngày trước Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, Sở Hưu muốn tu luyện thế nào cũng được.

Hắn chỉ để ý tới hậu quả khi tu luyện loại tà pháp này. Dù sao hiện nay thế của võ lâm Chính đạo đang lớn, một khi bị bọn họ phát hiện, Sở Hưu chuốc lấy phiền toái ngập trời.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải ta muốn tu luyện rồi. Mà thực tế ta cũng chẳng có phương pháp tu luyện thứ này.”

Nói xong Sở Hưu thuật lại chuyện hóa thân Ngạ Quỷ Đạo cùng Ngọc Hiên cho Lục tiên sinh.

Lục tiên sinh vuốt cằm nói: “Cho nên nói, giờ trong thiên hạ chỉ mình ngươi có hóa thân Ngạ Quỷ Đạo? Đây là cơ duyên của ngươi, đồng thời cũng là một phiền toái.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là phiền toái, cho nên ta mới muốn hỏi Lục tiên sinh xem có biện pháp gì không? Làm sao giảm ảnh hưởng của hóa thân Ngạ Quỷ Đạo xuống mức thấp nhất. Dù sao Vô Tướng Ma Tông cũng có nghiên cứu về phương diện này.”

Vô Tướng Ma Tông công pháp bao dung vạn vật. Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp chỉ là một trong số đó. Bọn họ còn có cả năng lực dịch dung, ẩn giấu khí tức, thậm chí những thứ linh tinh như trận pháp cổ thuật. Không khéo trong Vô Tướng Ma Tông có phương pháp giải quyết tác dụng phụ của hóa thân Ngạ Quỷ Đạo này, tránh cho thứ kia kích động lên nuốt ngược cả bản thân.

Lục tiên sinh trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Ta đã nói rồi đấy, Lục Đạo Ma Tôn kia chính là kẻ điên. Thứ mà một kẻ điên nghiên cứu ra cũng chỉ có kẻ điên mới đi tu luyện.

Giờ hóa thân Ngạ Quỷ Đạo chỉ là tinh hồn, chỉ có bản năng không có linh trí nên khi ra tay ngươi đương nhiên không cách nào khống chế. Thứ đó chỉ làm việc theo bản năng.

Còn nếu luyện chế thành công hóa thân Ngạ Quỷ Đạo này, vậy tương đương với một phân thân của Lục Đạo Ma Tôn.

Tên kia có sáu nhân cách cùng tồn tại, thậm chí có lời đồn hắn nghiên cứu ra cả thuật Phân Hồn. Đến lúc đó chém ra một nhân cách dung nhập vào là có thể thao túng đối phương như con rối, cũng không cần lo chuyện phản phệ.

Ngươi không bị phân liệt nhân cách, vận dụng công pháp của tên điên kia đương nhiên xảy ra vấn đề rồi. Phải nói là công pháp của tên điên ấy chỉ chính hắn mới tu luyện được, những người khác cho dù là ai tu luyện cũng sẽ xảy ra vấn đề.”
Chương 687 Ma Khôi Sư’ Công Thâu Nguyên

Nói xong Lục tiên sinh đột nhiên vỗ tay một cái nói: “Con rối? Ta nghĩ đến một người, vừa hay ta dẫn ngươi đi gặp hắn một chút, tin chắc hắn có biện pháp giải quyết!”

“Ai?”

Lục tiên sinh vừa dẫn Sở Hưu đi theo hướng đông vừa nói: “Tông sư tán tu của nhánh Ẩn Ma, Ma Khôi Sư - Công Thâu Nguyên. Một kẻ tính khí kỳ quái.

Nếu hắn có biện pháp giải quyết vấn đề của ngươi, ngươi phải lấy ra thứ gì khiến hắn thỏa mãn mới được. Nếu không tên kia sẽ không nể mặt bất cứ ai.

Trên đường đi, Lục tiên sinh cũng thuật lại một số chuyện về Ma Khôi Sư - Công Thâu Nguyên cho Sở Hưu. Người này cũng là kẻ khác biệt trong giới Ma đạo.

Công Thâu Nguyên ngày trước xuất thân bất phàm, hắn là đệ tử chân truyền của Huyền Vũ Môn một trong Tứ Linh, thậm chí là là một trong số nhân tuyển làm người thừa kế đời sau của Huyền Vũ Môn.

Trong Tứ Linh, Huyền Vũ Môn là kín tiếng nhất bởi đại đa số đệ tử Huyền Vũ Môn không am hiểu chiến đấu. Thứ bọn họ am hiểu là chế tạo các loại cơ quan công cụ, con rối cạm bẫy gì đó.

Thục Trung Đường Gia Bảo thật ra cũng am hiểu chế tạo cơ quan ám khí, có điều phương hướng am hiểu của Đường Gia Bảo là một số loại ám khí tinh xảo lực sát thương cực lớn, đại đa số là bôi độc.

Còn thứ Huyền Vũ Môn chế tác không phải ám khí chỉ là cơ quan, cơ quan chiến tranh cỡ lớn!

Tỷ như Huyền Vũ Môn đã từng chê tạo một trăm thanh Diệt Thần Nỗ cho Bắc Yên. Mỗi cỗ nỏ dài khoảng mười trượng, bên trên có khắc họa trận văn. Mỗi mũi tên đều được chế tạo riêng, được xưng một tên phá một thành, ngay cả tông sư võ đạo cũng bị xuyên thủng.

Đương nhiên đây chỉ là theo lý luận, trong các thành lớn đều có trận pháp bảo hộ, một mũi tên không thể xuyên thủng được. Còn thành nhỏ mà một mũi tên xuyên thủng được thì tùy ý phái binh ra đánh là được, đâu cần tới thứ quý giá như vậy?

Hơn nữa dùng thứ này đối phương với tông sư võ đạo cũng vậy. Tông sư võ đạo đâu phải bia ngắm, đương nhiên biết né tránh rồi.

Cũng như với Sở Hưu, nếu y bước vào võ giả tông sư võ đạo, một khi thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật, mấy mũi tên đó thậm chí không chạp tới mép áo của y, thậm chí còn có thể dùng chiêu thuyền cỏ mượn tên.

Cho nên thứ này có phần gân gà, hơn nữa quan trọng nhất là Bắc Yên còn bị lừa một lần.

Diệt Thần Nỗ mà Huyền Vũ Môn giao cho Bắc Yên chỉ có một tên một nỏ. Dùng hết lại phải mua. Thế nhưng giá mỗi mũi tên lại bằng cả cỗ nỏ, đúng là lừa gạt.

Chính vì chuyện này, lão hoàng đế Hạng Long của Bắc Yên thiếu chút nữa chặt đầu đám quan viên mua thứ này.

Đương nhiên đây chỉ là một tác phẩm không quá thành thục của Huyền Vũ Môn. Thứ Huyền Vũ Môn thật sự am hiểu là con rối, tỷ như con rối cơ quan hình người, có một số con rối thậm chí sánh được với tông sư võ đạo.

Luyện chế một con rối cực kỳ phức tạp, cần người tinh thông cả luyện khí, trận pháp cùng võ đạo, hơn nữa linh kiện trên người mỗi con rối còn nhiều hơn xương cốt trên cơ thể người. Một số chỗ quan trọng còn phải khắc họa trận văn. Cho muốn nên chế tác mỗi con rối Huyền Vũ Môn đều phải dùng năm làm đơn vị.

Công Thâu Nguyên thân là đệ tử kiệt xuất nhất Huyền Vũ Môn năm xưa, ngay cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh hắn đã chế tạo thành công một con rối hợp cách. Mặc dù có phần thô sơ nhưng thực lực lại vượt qua đại đa số võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên.

Theo lẽ thường thì Công Thâu Nguyên muốn trở thành môn chủ đời sau cũng Huyền Vũ Môn cũng không thành vấn đề. Thế nhưng cái sai của hắn là luyện chế con rối tới mức điên cuồng. Hắn không hài lòng với việc dùng vật chết chế tạo con rối, không ngờ lại lén lút dùng thi thể con người chế tạo con rối, cuối cùng thậm chí phát triển thành dùng người sống chế tạo con rối. Chuyện này đã vi phạm đại kỵ của Huyền Vũ Môn.

Nhưng Công Thâu Nguyên vẫn không cho rằng mình sai. Theo hắn thấy con rối vốn là phân thân của võ giả, theo đuổi lực sát thương cực hạn, dùng vật liệu gì luyện chế mà chẳng được?

Cuối cùng Công Thâu Nguyên bị môn chủ Huyền Vũ Môn phẫn nộ nhốt lại, muốn triệu tập hội nghị xử trí hắn. Nào ngờ Công Thâu Nguyên dịch dung con rối của mình thành đệ tử thả bản thân ra, đồng thời gia nhập vào Ma đạo.

Dùng người chế tạo con rối có ở đâu cũng là tà đạo, chỉ có trong Ma đạo chuyện này mới không lạ lẫm gì, còn rất bình thường.

Lục tiên sinh dẫn theo Sở Hưu đi xa vài chục dặm, tới một sơn cốc bí ẩn, vừa đi vừa chửi rùa: “Tên Công Thâu Nguyên kia đúng là đầu óc có vấn đề.

Tiểu Phàm Thiên ba mươi năm mới mở một lần, người ta tới đây đều là để tìm kiếm cơ duyên, hắn lại chạy tới tìm tài liệu. Tìm được thì thôi lại còn ngồi trong sơn cốc bắt đầu chế tạo con rối, còn nói nơi này linh khí nồng đậm tương đối thích hợp khắc họa trận văn. Trao cơ hội vào Tiểu Phàm Thiên cho hắn đúng là lãng phí.”

Khi Lục tiên sinh bước vào sơn cốc, trước mắt lập tức xuất hiện một loạt trận vân vàng kim rậm rạp chằng chịt.

Trận văn vàng kin kia như những lưỡi đao, đủ để xé tan cương khí, chém nát cơ thể, thậm chí bảo binh!

Mỗi đệ tử Huyền Vũ Môn đều là bậc thầy về con rối, cũng là đại sư về trận đạo.

Lục tiên sinh tức giận nói: “Là ta, đóng trận pháp lại!”

Một lát sau, trận pháp biến mất, Sở Hưu cùng Lục tiên sinh bước vào trong sơn cốc, chỉ thấy một lão già nhỏ con ngồi xổm giữa đống linh kiện vứt lung tung.

Lão già nhỏ con kia tóc tai rối bời, lôi thôi lếch thếch, người khoác một chiếc áo bào màu đen bẩn thỉu. Rất khó tưởng tượng đây là một tông sư võ đạo.

Hơn nữa theo Lục tiên sinh nói, lúc trẻ Công Thâu Nguyên là đệ tử kiệt xuất của Huyền Vũ Môn, cũng là tuấn kiệt trên giang hồ. Thật không ngờ bộ dáng hắn lúc này lại như vậy, có trời mới biết rốt cuộc Công Thâu Nguyên đã trải qua những chuyện gì.

Nhìn Lục tiên sinh, Công Thâu Nguyên tức giận nói: “Lục Tấn, ta đã nói rồi mà, đừng có quấy rầy ta. Ngươi lại tới làm gì?”

Lục tiên sinh hừ một tiếng nói: “Đương nhiên là tìm ngươi có việc. Vị này là tuấn kiệt trẻ tuổi trong nhánh Ẩn Ma chúng ta, Lâm Diệp. Ngươi chắc cũng từng nghe tới tên của hắn rồi. Hắn có chuyện cần ngươi hỗ trợ.”

Nói xong Lục tiên sinh thuật lại chuyện hóa thân Ngạ Quỷ Đạo cho Công Thâu Nguyên.

Sau khi nghe xong, Công Thâu Nguyên sắc mặt kỳ dị, không còn vẻ thiếu kiên nhẫn như vừa rồi.

“Chậc chậc, hóa thân Ngạ Quỷ Đạo của Lục Đạo Ma Tôn? Thú vị, ngươi lấy thứ đó ra cho ta xem đi.”

Sở Hưu nhíu mày: “Ngay ở đây?”

Công Thâu Nguyên tức giận nói: “Đương nhiên ở đây rồi. Không xem thử làm sao ta biết giải quyết thế nào? Có hai vị tông sư võ đạo ở đây rồi chẳng lẽ ngươi còn sợ không khống chế nổi?”

Nghe Công Thâu Nguyên nói vậy, Sở Hưu lập tức điều động tinh thần lực thả hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ra.

Chỉ trong chớp mắt hóa thân Ngạ Quỷ Đạo tướng mạo vô cùng dữ tợn, đầu có hai sừng được thả ra, hấp thu hết thảy, đồng hóa hết thảy thành khí tức âm tà bộc phát ra. Ngay cả thiên địa nguyên khí xung quanh cũng bị hấp thu sạch sẽ.

“Được rồi được rồi, thu lại đi.”

Công Thâu Nguyên khoát tay, lúc này Sở Hưu mới thu hồi hóa thân Ngạ Quỷ Đạo. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi nhưng sắc mặt y đã trắng bệch.

Lục tiên sinh hỏi: “Có cách nào không?”

Công Thâu Nguyên híp mắt nói: “Cách thì có, hơn nữa không chỉ có một. Chẳng qua muốn phát huy uy lực hóa thân Ngạ Quỷ Đạo này tới mức lớn nhất lại rất khó. Tục Tấn, chắc ngươi cũng biết con rối người. Ngươi nói thử thứ này ra sao?”
Chương 688 Con rối người 1

Nghe Công Thâu Nguyên nói ra ba chữ con rối người, Lục Tấn cau mày nói: “Ngươi lại định làm mấy thứ kinh tởm đó à?”

Công Thâu Nguyên hừ lạnh nói: “Thế nào là kinh tởm? Con rối người của ta là kiệt tác đỉnh cao của thuật chế tạo con rối, ngươi có hiểu không?

Đừng quên lần trước ngươi bị đám lừa trọc của Đại Quang Minh Tự vây công, nếu không nhờ con rối người của ta tới cứu, e rằng ngươi đã sớm bị đám lừa trọc kia đánh chết rồi!”

Lục tiên sinh sắc mặt đen đi, vội vàng nói: “Nói chính sự nào, rốt cuộc ngươi định làm thế nào?”

Lúc này Sở Hưu đột nhiên chen miệng vào hỏi: “Xin ngắt lời chút, cho hỏi con rối người rốt cuộc là cái gì?”

Công Thâu Nguyên đắc ý nói: “Con rối người là thuật con rối mạnh nhất trong thiên hạ này, có thể nói là một kiệt tác hoàn hảo! Trong thiên hạ này chỉ mình ta biết cách luyện chế!”

Khi nói đến đây, ánh mắt Công Thâu Nguyên tràn ngập vẻ cuồng nhiệt, không phải hắn tự phụ mà là thật sự cho là như vậy.

“Trong Huyền Vũ Môn, thuật con rối nói thẳng ra là một loại cơ quan chiến tranh, không khác gì với tên nỏ cạm bẫy, chẳng qua là linh hoạt đa dạng hơn mà thôi.

Nhưng trong mắt ta con rối khác với những thứ đó, bởi con rối chủ yếu dựa theo hình người, bắt chước con người, thậm chí có thể thi triển võ thuật.

Người là đứng đầu trong vạn vật, là mạnh nhất trên thế gian.

Vừa ra đời trẻ con không bằng dã thú còn non, người trưởng thành cũng không có nanh vuốt sắc nhọn như dã thú, nhưng tiềm lực của con người lại là vô tận. Cường giả võ đạo đại thành thậm chí có thể dùng tay không xé đôi giao long!

Cho nên con rối bắt chước hình người mới là mạnh nhất, còn mạnh hơn gấp vạn lần so với con rối hình hổ hình rồng gì đó!

Nhưng trong quá khứ những tên kia chỉ biết dùng các loại vật liệu linh tinh chế tạo con rối, vật chết dẫu sao cũng không sánh được con người đứng đầu trong vạn vật. Cho nên ta lấy ‘người’ làm tài liệu chế tạo con rối người, khắc trận văn lên cơ thể con người, khảm nạm cơ quan, cuối cùng sẽ trở thành con rối người cường đại nhất!”

Lục tiên sinh ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Cho nên đây là nguyên nhân ngươi tháo con người ra thành tám khối, cắt lát tầng tầng lớp lớp, còn hung ác hơn cả lăng trì?”

“Ngươi thì biết gì?”

Dứt lời, Công Thâu Nguyên vung tay lên, một kiếm khách thân thể bao phủ trong lớp áo choàng đen, đầu đội mũ rộng vành tay cầm trường kiếm xuất hiện trước người Công Thâu Nguyên.

Kiếm khách kia trên người không chút sinh khí, nó không phải người sống, người sống cũng không thể cất vào hộp báu không gian như vậy.

Theo hành động Công Thâu Nguyên, kiếm khách kia tháo mũ rộng vành trên đầu xuống, mộ ra một gương mặt cực kỳ đáng sợ.

Trên gương mặt đó chi chít những vết đao, nhưng tất cả đều được khâu lại bằng chỉ vàng. Trên vết đao còn vẽ chi chít phù văn, cực kỳ nhỏ bé, như những chữ khoa đẩu.

Còn kiếm khách kia hai mắt bị thay bằng một đôi tinh thể màu đen, trong đó cũng có phù văn không ngừng lóng lánh.

Theo sự điều khiển của Công Thâu Nguyên, kiếm khách kia xuất kiếm chém lên sơn cốc, kiếm khí ngập trời, không ngờ chiêu kiếm này lại cắt đứt một đoạn vách núi! Kiếm khách này đã có thực lực tông sư võ đạo!

Công Thâu Nguyên cười đắc ý nói: “Đây là con rối người cấp bậc tông sư đầu tiên mà ta chế tạo. Tiền thân của hắn là một tông sư của Tọa Vong Kiếm Lư, Thông Thiên Kiếm - Hoa Bất Phong. Hắn muốn giết ta, kết quả bị ta giết ngược lại, cuối cùng chế tạo thành con rối.

Lần đầu tiên dùng tông sư làm tài liệu chế tạo con rối, tay nghề chưa quen, cho dù sau này ta thêm vào khá nhiều thứ nhưng con rối này cũng chỉ phát huy được năm thành thực lực của bản thân lúc còn sống. Giờ nếu để ta làm lại chí ít cũng có thể đạt tới tám thành!”

Công Thâu Nguyên đưa mắt nhìn sang phía Sở Hưu nói: “Hóa thân Ngạ Quỷ Đạo vốn là có thân thể, tinh hồn. Thân thể cùng thêm một phần linh trí của Lục Đạo Ma Tôn, đây mới là hóa thân Ngạ Quỷ Đạo hoàn chỉnh.

Giờ ngươi chỉ có tinh hồn, cho nên ta sẽ chế tạo cho ngươi một con rối người khác, có thể coi như bình chứa tinh hồn được phóng thích ra, lúc xuất thủ sẽ hấp thu tất cả nhưng không cần lo lắng nó sẽ hấp thu cả bản thân ngươi.

Nhưng ngươi không phải kẻ điên, không chém được một luồng linh trí dung nhập vào con rối. Có điều thế cũng không sao, ta sẽ dạy ngươi phương pháp thao túng con rối. Ngươi có thể không dùng tinh hồn, trực tiếp thao túng bản thân con rối là được.

Đương nhiên theo đó uy lực cũng không cách nào so với hóa thân Ngạ Quỷ Đạo chân chính. Theo suy đoán của ta, có thể phát huy được năm tới sáu thành thực lực đã là cực hạn.

Hơn nữa tinh hồn hóa thân Ngạ Quỷ Đạo có thể thông qua cắn nuốt hấp thu để trưởng thành. Nhưng con rối lại là vật chết, không cách nào trưởng thành. Cho nên theo lý luận mà nói nếu hóa thân Ngạ Quỷ Đạo của ngươi cắn nuốt hấp thu quá nhiều, thực lực tăng cường vượt qua cực hạn của con rối, ngươi sẽ phải thay một bình chứa khác. Đương nhiên điều kiện kiên quyết là lúc đó

ta còn sống.”

Câu nói sau cùng của Công Thâu Nguyên vô cùng lạnh nhạt.

Thân phận như hắn, lại còn thích tìm đường chết sưu tập đủ thứ vật liệu, chế tạo đủ thứ linh tinh kỳ quái. Tới hắn cũng không nói chắc mình sẽ đắc tội ai, không dám cam đoan liệu mình sẽ sống thêm được bao lâu.

Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu Công Thâu tiền bối đã có kế hoạch, vậy cứ dựa theo lời của tiền bối mà làm thôi.”

Công Thâu Nguyên khoát tay áo nói: “Đợi đã, có chuyện còn chưa nói rõ ràng. Muốn nhờ ta chế tạo con rối người cho ngươi cũng cần có thù lao chứ.

Anh em ruột tiền bạc còn phải chi ly sòng phẳng, cho dù tiểu tử ngươi là tân tú tuấn kiệt mà nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng tỷ mỉ, nhưng đâu có phải đồ đệ của ta, sau cũng chẳng giúp ta dưỡng lão đưa ma. Sao ta phải hao phí sức lực chế tạo con rối người cho ngươi?”

Công Thâu Nguyên nói rất thực tế, có điều Lục tiên sinh và Sở Hưu đều đã chuẩn bị tâm lý cho nên lúc này sắc mặt Sở Hưu cũng không hề thay đổi, y chỉ thản nhiên nói: “Chẳng hay Công Thâu tiền bối cần gì?”

Công Thâu Nguyên bật cười thành tiếng: “Trước hết phải xem xem ngươi có gì đã. Những thứ bình thường chẳng lọt mắt ta đâu.”

Theo Công Thâu Nguyên, cho dù Lâm Diệp này thực lực có mạnh mẽ hơn nữa cũng chỉ là một võ giả tiền bối mà thôi, trên người đâu có gì tốt? E là còn phải nhờ vào nhánh Ẩn Ma tiếp tế cho.

Lục tiên sinh ở bên cạnh nói: “Công Thâu Nguyên, chẳng phải ngươi đang cần công pháp mật tông để tham khảo ư? Một môn ấn quyết mật tông chính thống lục chuyển trở lên có đủ không?”

Công Thâu Nguyên nghe vậy hai mắt sáng bừng lên nói: “Ồ, ngươi còn có thứ này cơ à?”

Chế tạo con rối người cực kỳ phức tạp, mặc dù Công Thâu Nguyên lôi thôi lếch thếch nhưng hắn lại cực kỳ bác học. Từ cơ quan trận pháp huyền cơ võ đạo, không gì không biết.

Hơn nữa con rối năng lực khác biệt cũng tức là Công Thâu Nguyên cần lý giải rất nhiều võ đạo khác nhau.

Chưa kể ba giới Đạo Phật Ma, thậm chí cả đao pháp kiếm đạo hắn cũng cần hiểu.
Chương 689 Con rối người 2

Trong đó công pháp hai giới Đạo Ma đều có thể giải quyết thoải mái. Ma đạo không nói, thượng cổ có ba ngàn Đạo môn, thực ra phần lớn công pháp hiện tại đều hoặc nhỏ hoặc ít mang theo một chút dấu vết của Đạo môn. Với thực lực địa vị của Công Thâu Nguyên muốn kiếm được công pháp Đạo môn không thành vấn đề.

Điểm khó duy nhất là công pháp Phật môn.

Hiện tại Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện hai nhà độc tôn, chín thành truyền thừa Phật tông đều nằm trong hai thế lực này.

Hơn nữa Mật tông thân là một trong hai nhánh chủ lưu của Phật môn, càng thêm hiếm có.

Mặc dù trong tay Công Thâu Nguyên cũng có vài môn công pháp Mật tông nhưng đều không mạnh.

Lục Tấn nói với Sở Hưu: “Khoái Mạn Cửu Tự Quyết của ngươi là ấn pháp Mật tông chính thống, ngươi cứ tùy ý chọn một môn giao cho tên đó là được.”

Nói xong Lục Tấn còn nháy mắt với Sở Hưu, ý là có thể hoàn toàn tin tưởng Công Thâu Nguyên này.

Dù sao Khoái Mạn Cửu Tự Quyết đã coi là một trong những công pháp đặc trưng của Sở Hưu, nếu giờ y lấy Khoái Mạn Cửu Tự Quyết ra ngay trước mặt Công Thâu Nguyên vậy chẳng khác nào thừa nhận thân phận bản thân.

Sở Hưu gật đầu, y cũng không đến mức tùy ý lấy một ấn quyết ra giao cho Công Thâu Nguyên mà trực tiếp hỏi: “Chẳng hay Công Thâu tiền bối cần ấn pháp ra sao?

Ấn pháp trong tay ta ngưng tụ tinh túy võ đạo Mật Tông hòa làm một thể, tập hợp công thủ thân pháp thậm chí tốc độ chữa thương hòa cùng một thể. Mỗi thức ấn pháp đều có tác dụng bất đồng.”

Công Thâu Nguyên nói: “Đương nhiên là cần ấn pháp loại công kích. Ấn pháp Mật Tông mạnh mẽ hùng hồn, cương mãnh bá đạo, chỉ có ấn pháp công kích mới là đại biểu cho ấn pháp Mật tông!”

Nói xong, Công Thâu Nguyên trực tiếp rút một tấm ngọc giản vứt sang cho Sở Hưu: “Cứ dùng tinh thần khắc dấu vào đây là được.”

Công Thâu Nguyên thật ra cũng coi như một tông sư trận đạo, ngọc giản truyền công với hắn chỉ là chuyện nhỏ.

Sau khi Sở Hưu khắc Đại Kim Cương Luân Ấn vào trong, Công Thâu Nguyên nhìn qua một chút lập tức tán thưởng: “Quả nhiên là Kim Cương Ấn chính thống của Mật tông!

Đại đạo hóa đơn giản, lực lượng Kim Cương tru tà hàng ma, không cần nhiều biến hóa, chỉ có lực lượng mới là cực hạn!”

Lục tiên sinh ở bên cạnh hừ một tiếng nói: “Giờ ngươi cũng đang là ma đấy,

định hàng chính mình à? Đã cho ngươi công pháp rồi, mau mau nghĩ cách chế tạo con rối đi?”

Công Thâu Nguyên nhún vai nói: “Không có vật liệu lấy gì mà luyện? Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất không cách nào dung nhập hóa thân Ngạ Quỷ Đạo, trừ phi cơ thể tới cấp bậc như tên Minh Vương - Tông Huyền kia.

Có điều nếu bảo các ngươi đi giết Tông Huyền chắc còn khó hơn giết tông sư võ đạo cả trăm lần, cho nên các ngươi cứ làm thịt một tông sư võ đạo đã. Nhớ kỹ, phải còn mới, không thì khí huyết chảy cạn, con rối chế tạo ra thực lực sẽ suy giảm.”

Lục tiên sinh cau mày: “Làm thịt một tông sư võ đạo? Nói thì đơn giản, tông sư võ đạo chứ có phải chó mèo nằm đó cho ngươi làm thịt đâu.

Sớm biết vậy vừa rồi chúng ta vác thi thể Chân Dương Tử kia đi thì tốt rồi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không lấy đi được. Quảng Ninh đạo nhân cũng là người trong Tam Đại Đạo Môn như Chân Dương Tử, hắn không ngăn ta giết Chân Dương Tử thì thôi, làm sao lại bỏ mặc ta cướp thi thể Chân Dương Tử được?

Có điều nếu muốn thi thể chúng ta cũng chẳng ngại bố trí giết chết một người. Thánh nữ đại nhân cũng muốn kẻ đó chết đã lâu, lần này vừa vặn tìm một cơ hội xử lý đối phương, quang minh chính đại làm thịt hắn.”

Lục tiên sinh hỏi: “Ngươi đang nói tới ai?”

Sở Hưu híp mắt: “Người của Quan Trung Hình Đường, đại thủ lĩnh Tập Hình Ti, Ngũ Pháp Kiếm - An Lưu Niên!

Người này chết đi, ta và thánh nữ đại nhân liên thủ, chiếm lấy Quan Trung Hình Đường dễ như trở bàn tay. Chúng ta hoàn toàn có thể biến cả Quan Trung Hình Đường thành chi nhánh bí mật của nhánh Ẩn Ma chúng ta!”

Mai Khinh Liên có ý đồ đối với Quan Trung Hình Đường, chuyện này Lục tiên sinh cũng biết. Bằng không Mai Khinh Liên đường đường thánh nữ Âm Ma Tông, tông sư võ đạo, cho dù Âm Ma Tông đã chỉ còn trên danh nghĩa nhưng thực lực và quan hệ của nàng trong nhánh Ẩn Ma đều đủ cho nàng sống tốt, việc gì phải làm vợ Quan Tư Vũ?

Dù sao theo Lục tiên sinh thấy, Quan Tư Vũ kia mặc dù cũng là người nổi danh trên giang hồ nhưng vẫn không xứng với Mai Khinh Liên.

Nhưng Lục tiên sinh không nghĩ tới một kẻ mới gia nhập Quan Trung Hình Đường mấy năm như Sở Hưu cũng có ý đồ với Quan Trung Hình Đường.

Thật ra chính Sở Hưu cũng không biết mình có suy nghĩ này từ khi nào? Có lẽ do thực lực y càng lúc càng mạnh, có lẽ vì người dưới trướng y càng lúc càng nhiều, y cũng cần một số thật sự an thân dựng nghiệp.

Quan Trung Hình Đường có cơ nghiệp cùng căn cơ của y, hơn nữa cũng không chính không ma, vừa vặn phù hợp.

Quan trọng nhất là thật ra Sở Hưu cảm thấy Mai Khinh Liên hành động hay do dự, bao năm như vậy vẫn chưa nắm được Quan Trung Hình Đường.

Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân. Nữ nhân luôn suy nghĩ rất nhiều thứ, còn đổi thành Sở Hưu, lựa chọn của y lại thô bạo hơn nhiều.

Lục tiên sinh vuốt cằm nói: “Nếu An Lưu Niên không đi cùng Quan Tư Vũ, vậy có thể cân nhắc xuất thủ.

Có điều giết An Lưu Niên thì đơn giản nhưng nếu ngươi muốn khống chế Quan Trung Hình Đường, ưu tiên hàng đầu là phải giải quyết Quan Tư Vũ.

Mặc dù ta cảm thấy tên Quan Tư Vũ kia không xứng với thánh nữ đại nhân, có điều không thể không thừa nhận. Quan Tư Vũ quả thật rất có năng lực, rất có thể hắn không bị thánh nữ đại nhân mê hoặc dễ dàng như vậy đâu.

Xá Nữ Đại Pháp của Âm Ma Tông mặc dù thần dị nhưng ta luôn cảm giác có gì đó không đúng.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện này ta cũng từng hỏi thánh nữ đại nhân, nhưng thánh nữ đại nhân nói tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

Kể cả lần này ta nhận được tư cách tiến vào Tiểu Phàm Thiên thật ra cũng do thánh nữ đại nhân đề nghị Quan Tư Vũ làm vậy. Nếu không ba chiếc chìa khóa của Quan Trung Hình Đường sẽ rơi vào tay ba vị tông sư võ đạo.”

Lục tiên sinh gật đầu nói: “Đây cũng là điểm khiến ta nghi hoặc, thánh nữ đại nhân cũng nói Quan Tư Vũ rất tín nhiệm và ỷ lại nàng.

Xá Nữ Đại Pháp hết sức mẫn cảm với dao động tâm linh, nếu Quan Tư Vũ có gì không đúng, thánh nữ đại nhân chắc cũng phát hiện mới đúng.”

Nói xong, Lục tiên sinh lại mỉm cười tự chế giễu: “Được rồi, tạm thời không cần nghĩ tới mấy thứ không đâu như vậy. Ngươi định đối phó với An Lưu Niên ra sao? Ta không biết nhiều về thực lực kẻ này.”

Tuổi tác thật sự của Mai Khinh Liên không chênh lệch lắm với Lục tiên sinh, có điều từ rất trẻ nàng đã bước vào hai cảnh giới ảnh hưởng lớn tới dung mạo là Tam Hoa Tụ Đỉnh và tông sư võ đạo. Chuyện này khiến cho nàng vẫn giữ được dung nhan tuyệt mỹ, không hề có vẻ già nua.

Bình thường, nếu võ giả bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh sớm, dung mạo cũng sẽ dừng lại trong cảnh giới này khá lâu.

Nếu trong thời gian này ngươi không đợi dung nhan già yếu đã một lần nữa bước lên tông sư võ đạo, như vậy gương mặt y vẫn có thể giữ được thêm một thời gian dài nữa.
Chương 690 Diễn kịch

Cho nên hiện tại trên giang hồ những tông sư võ đạo đang thời kỳ tráng niên có người bộ dáng trung niên, còn một số người trông lại rất trẻ tuổi. Chuyện này không có gì lạ, chỉ chứng minh lúc trẻ tuổi người này mạnh hơn người kia mà thôi.

Mai Khinh Liên cũng vậy, bất luận lúc nào thực lực của nàng cũng cao hơn Lục tiên sinh, cho nên chuyện này không tới phiên Lục tiên sinh nhắc nhở Mai Khinh Liên, bản thân nàng tự hiểu rõ.

Sở Hưu cũng không suy nghĩ thêm về vấn đề này, y trực tiếp híp mắt lại nói: “Đơn giản, còn phiền hai vị theo ta diễn một vở kịch mới được.”

Công Thâu Nguyên ở bên cạnh nói: “Diễn kịch thì không vấn đề, có điều ngươi phải chú ý một chút. Khi giết chết đối phương phải thật cẩn thận, đừng làm hỏng cơ thể, nếu không một thân thể rách rưới không chế tạo được con rối đâu.

Đương nhiên nếu các ngươi bắt sống được đối phương thì càng tốt. Dùng người sống chế tạo con rối người, thực lực ít nhất giữ lại được bảy thành.”

Lục tiên sinh cùng Sở Hưu liếc mắt nhìn nhau, giết chết tông sư võ đạo bọn họ còn nắm chắc, muốn bắt sống một tông sư võ đạo quả thật nằm mơ nói mộng.

Con thỏ gấp lên còn cắn người, nói chi cường giả tông sư võ đạo. Thời khắc nguy hiểm phần lớn mọi người đều sẽ liều mạng xuất chiêu.

Sở Hưu muốn giết An Lưu Niên, đầu tiên phải tìm được tin về An Lưu Niên đã.

Mặc dù diện tích Tiểu Phàm Thiên khá lớn nhưng tỷ lệ gặp võ giả khác cũng không nhỏ, nếu có thể trao đổi tin tức vậy sẽ nhanh chóng nắm được vị trí của An Lưu Niên.

Nhưng trong Tiểu Phàm Thiên những thứ như ngọc giản truyền công không cách nào thi triển, cho nên Sở Hưu và Lục tiên sinh chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất là lần lượt dò hỏi, hỏi những võ giả Ẩn Ma tiến vào Tiểu Phàm Thiên. Vì vậy tốc độ bọn họ khá chậm, hơn nữa bọn họ cũng không dám đi quá nhanh.

Dù sao trong Tiểu Phàm Thiên khắp nơi là cơ duyên và bí bảo, không tìm được An Lưu Niên cũng chẳng sao, tới cuối cùng rồi cũng có cơ hội chạm mặt.

Có điều may là Sở Hưu và Lục tiên sinh không phải chờ tới cuối cùng. Hai ngày sau đã có một đệ tử Ẩn Ma từng gặp An Lưu Niên, đồng thời còn thuật lại cho Sở Hưu và Lục tiên sinh phạm vi đại khái. Nếu An Lưu Niên không đi quá nhanh, chắc hắn còn chưa ra khỏi khu vực này.

Lúc này An Lưu Niên cũng không đi nhanh, có điều sắc mặt hắn đã biến thành đen kịt. Lý do là mấy ngày tiến vào Tiểu Phàm Thiên này, ngoại trừ lần linh khí tẩy rửa đầu tiên khiến căn cơ thực lực tăng trưởng đôi chút, những chuyện khác hắn muốn làm đều không hoàn thành.

Không phải An Lưu Niên quá kém cỏi mà là không biết trong Tiểu Phàm Thiên có phải có quy tắc ngầm gì không. Rõ ràng là dịch chuyển ngẫu nhiên nhưng An Lưu Niên lại bị đưa đến cùng một chỗ với những tông sư võ đạo khác.

An Lưu Niên mặc dù không kiêu ngạo về thực lực bản thân nhưng cũng rất tự tin.

Một người hắn dám đánh, hai người hắn cũng dám chiến. Nhưng nhiều người nữa liên thủ, An Lưu Niên cũng không đoạt nổi người ta, miễn cưỡng lấy vài thứ sau đó rời đi.

Thế nên mấy ngày qua đi, An Lưu Niên lại bực bối phát hiện có vẻ mình không kiếm được gì hữu dụng, thậm chí mấy võ giả tiểu bối còn kiếm được nhiều hơn hắn.

Còn bảo An Lưu Niên ra tay cướp đoạt những võ giả tiểu bối, An Lưu Niên cũng không hạ thủ nổi.

Đương nhiên không phải do An Lưu Niên lương thiện mà là vì hắn sợ mất mặt, chỉ đơn giản vậy thôi.

Ngay lúc An Lưu Niên còn đang suy nghĩ miên man, hai bóng người nhanh chóng chạy tới. Khi thấy An Lưu Niên, một người còn vội vàng hô lớn: “Đại thủ lĩnh! Cứu mạng!”

Thấy người này, An Lưu Niên lại càng nhíu mày, vì hắn rất căm ghét Sở Hưu.

Lúc này Sở Hưu đã thay về bộ trang phục lúc trước, phía sau y là một con rối thân mặc áo đen tay cầm trường kiếm, nhưng lúc này quanh người con rối ma diễm ngập trời, che đậy tử khí xung quanh hắn.

Thật ra trước đó An Lưu Niên không có cảm giác gì đối với Sở Hưu, cũng không vì Sở Hưu là người của Quan Tư Vũ mà nhắm vào y. Trong Quan Trung Hình Đường phần lớn đều là người của Quan Trung Hình Đường, hắn không thể căm ghét tất cả được.

An Lưu Niên căm ghét Sở Hưu chẳng qua vì y tiếp cận quá gần yêu nữ Mai Khinh Liên kia.

Ngày trước hắn không tranh đoạt vị trí đường chủ Quan Trung Hình Đường cùng Sở Cuồng Ca, điểm này hắn chịu phục.

Sau đó hắn không tranh được với Quan Tư Vũ. Có điều Quan Tư Vũ ngồi lên vị trí đường chủ đã làm tốt hơn so với hắn, cho nên An Lưu Niên cũng không gây chuyện, hắn chỉ muốn giữ lại một bộ phận quyền lực mà thôi. Dù sao nếu nội đấu sẽ làm tổn thương nguyên khí của chính Quan Trung Hình Đường.

Là người lớn lên từ nhỏ tại Quan Trung Hình Đường, An Lưu Niên thật sự hy vọng Quan Trung Hình Đường càng ngày càng cường thịnh, cho nên mặc dù hắn có tư tâm nhưng sẽ không vì chuyện này mà làm tổn hại tới lợi ích của Quan Trung Hình Đường.

Nhưng giờ theo An Lưu Niên thấy, Quan Tư Vũ đã bị yêu nữ kia mê hoặc,

không phân biệt được phương hướng. Ngay chuyện lớn như Tiểu Phàm Thiên Quan Tư Vũ cũng nghe lời yêu nữ kia để một tiền bối như Sở Hưu tiến vào.

Sở Hưu này cùng yêu nữ kia rõ ràng là cá mè một lứa!

Cho nên lúc này thấy Sở Hưu bị đuổi giết, An Lưu Niên cũng không định xuất thủ, hắn chỉ cười lạnh nói: “Thực lực chưa đủ còn dám tiến vào Tiểu Phàm Thiên tranh đoạt với người ta, tự ngươi tìm đường chết mà thôi. Rốt cuộc lúc trước ngươi nghĩ gì vậy?”

Sở Hưu vừa chạy trốn vừa hô lớn: “Đại thủ lĩnh, phía trước có một di tích thượng cổ, trong đó chỉ có một ít tiền bối Ma đạo trông coi. Ngươi cứu ta, ta sẽ dẫn ngươi tới đó, thứ trong đó hai ta chia đôi!”

An Lưu Niên nghe vậy cũng động lòng, có điều hắn vẫn cười lạnh nói: “Giờ ngươi đang bị người ta đuổi giết như chó mất chủ mà còn dám mở miệng đòi ta chia đôi ư? Những thứ bên trong đều là của ta, những thứ ta chướng mắt mới là của ngươi!”

Sở Hưu cắn răng, ra vẻ cực kỳ uất ức, thế nhưng lúc này con rối người phía sau xuất kiếm chém tới, ma khí dấy lên ngập trời, uy thế vô cùng cường đại.

Con rối người này chính là tông sư kiếm đạo của Tọa Vong Kiếm Lư ngày trước, thực lực sinh thời không yếu. Lúc này mặc dù đã bị chế tạo thành con rối người, khi xuất thủ cũng vô cùng cứng nhắc, nhưng trừ phi là người quen của tông sư võ đạo này khi còn sống, nếu không người khác cũng không thể nhìn ra sơ hở gì.

Sở Hưu ở bên kia vừa né tránh vừa vội vàng hô lớn: “Cứ làm theo lời đại thủ lĩnh!”

An Lưu Niên cười lạnh một tiếng, hắn khoát tay, trường kiếm sau lưng đã nắm trong tay, mũi kiếm vô cùng sắc bén. Lực lượng dữu kim hóa thành mũi nhọn vô biên, một kiếm chém bay con rối kia.

Sở Hưu đứng một bên lông mày khẽ giật.

Đây không phải con rối người giả bộ mà là thực lực bản thân An Lưu Niên mạnh như vậy.

Không hổ là võ giả tiền bối có tư cách tranh đoạt vị trí đường chủ cùng Quan Tư Vũ, thực lực quả thật bất phàm.

Lúc này con rối người mới phát ra tiếng nói khàn khàn như máy móc: “Dám cướp người từ nhánh Ẩn Ma chúng ta, ngươi thật to gan!”

An Lưu Niên cười lạnh một tiếng nói: “Tự nhánh Ẩn Ma các ngươi không dám bộc lộ toàn bộ thực lực ra ngoài, giờ còn hù dọa ai chứ? Đồ không biêt sđiều!”

Dứt lời, An Lưu Niên lại rút một thanh trường kiếm khác phía sau ra. Chỉ trong chốc lát kiếm khí đỏ rực như lửa ầm ầm bộc phát, kiếm cương rực lửa chém ra, ngay cả ma khí quanh người con rối cũng bị áp chế triệt để.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK