Dứt lời Sở Hưu nhẹ nhàng búng tay. Chỉ thấy gia chủ phùng gia toàn thân co quắp, đại lượng máu tươi tràn ra từ người hắn, hóa thành một làn sương máu. Chỉ trong chớp mắt toàn thân gia chủ Phùng gia đã bị rút sạch khí huyết, hóa thành một thi thể khô quắt!
Một gia chủ chớp mắt đã mất mạng, mọi người xung quanh sợ hãi tới choáng váng, thậm chí không dám nói một lời.
Phẩy phẩy tay, cương khí thổi tan làn sương máu trước mặt, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Thẩm Phi Ưng.”
Thẩm Phi Ưng không ngồi trong đám người mà đứng sau lưng Sở Hưu lập tức đứng ra nói: “Có thuộc hạ.”
“Giao Phùng gia cho ngươi. Trong vòng ba ngày ta muốn cái tên này biến mất trong giang hồ Bắc Yên.”
Thẩm Phi Ưng cung kính thi lễ nói: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.”
Thái độ Thẩm Phi Ưng cực kỳ nghe lời, không chút miễn cưỡng.
Từ khi hắn phản bội Phương Đại Thông, hắn đã không còn đường lui. Tính mạng của hắn, mọi thứ của hắn đều được cột vào Sở Hưu.
Đừng nói giờ đi diệt một thế gia nhỏ, cho dù hiện tại Sở Hưu bảo hắn đi dội phân vào cửa Đại Quang Minh Tự, Thẩm Phi Ưng cũng đành nhắm mắt nhắm mũi đi làm, còn phải cầu khẩn Sở Hưu chăm sóc vợ con già trẻ nhà hắn.
Mọi người ở đây run rẩy, ánh mắt hoảng sợ.
Giờ bọn họ mới hiểu được một đạo lý.
Chọc giận Đại Quang Minh Tự bọn họ sẽ không chết, nhưng chọc giận Sở Hưu, bọn họ sẽ không còn mạng nữa.
Sở Hưu phách lối như vậy có lẽ sẽ có người đứng ra hành hiệp trượng nghĩa diệt trừ tà ma, nhưng e rằng đại đa số bọn họ không sống được tới ngày đó.
Còn lúc này Lã Phụng Tiên đứng sau đại sảnh nhìn qua ô cửa quan sát cục diện xung quanh, hắn chỉ hơi cau mày chứ không nói thêm gì.
Hắn vốn không tán thành phương thức làm việc này của Sở Hưu, nhưng trước nay chưa từng khuyên can Sở Hưu một lời.
Cũng như người khác không cách nào khuyên được Lã Phụng Tiên, Lã Phụng Tiên cho dù không tán thành nhưng chỉ cần ngươi là bạn tốt của hắn, cho dù ngươi có làm chuyện quá đáng hơn nữa, Lã Phụng Tiên cũng sẽ đứng về phía ngươi.
Có lẽ trong mắt những người khác hành động này của Lã Phụng Tiên là không phân rõ trắng đen, không hiểu thị phi. Nhưng đối với Lã Phụng Tiên, hắn không cách nào làm tới mức không phụ mọi người trong thiên hạ, hắn chỉ cần không phụ lòng hảo hữu của mình là được.
Đám người Thủy Vô Tướng đứng sau lưng Lã Phụng Tiên lại khá tán đồng cách làm này của Sở Hưu.
“Thủ đoạn vì giết mà giết quá mức dữ dội, tên Sở Hưu này lại tìm được điểm cân bằng giữa việc này.
Thế nhân chỉ thấy hắn tàn nhẫn hiếu sát, nhưng thực tế đối với hắn giết người chỉ là một loại thủ đoạn. Giết một người mà chấn nhiếp nhiều người như vậy, có lời!”
Nói đến đây Thủy Vô Tướng cũng thấy thương cảm.
Ngày trước Lã Ôn Hầu không lĩnh ngộ được điểm này, giết chóc quá nặng mới rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Đối với Lã Ôn Hầu ngày trước, hắn giết người cũng là để giải quyết vấn đề. Nhưng khác với Sở Hưu, cách giải quyết vấn đề của Lã Ôn Hầu chỉ có một chữ giết.
Cuối cùng cả thiên hạ đều là địch, bị giết ngược lại.
Nếu lúc trước Lã Ôn Hầu nghe lời khuyên can của hắn, làm việc đừng quá mạnh bạo như vậy không khéo truyền thuyết lưu lại trong giang hồ đã không phải Ma Thần Lã Ôn Hầu mà là bá chủ một thời Lã Ôn Hầu.
Lã Phụng Tiên quay đầu lại hỏi; “Các ngươi cũng cho rằng Sở huynh làm vậy là đúng?”
Thủy Vô Tướng gật đầu nói: “Đương nhiên đúng. Nếu không dùng thủ đoạn này trực tiếp đánh lên Đại Quang Minh Tự, vậy khác nào tự tìm đường chết.”
Lã Phụng Tiên đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Thật ra các ngươi nên gia nhập dưới trướng Sở huynh mới đúng. Đi cùng ta rõ ràng là lãng phí năng lực của các ngươi.”
Nếu là người bình thường nói ra những lời này chắc chắn là lời nói tru tâm, nhưng Lã Phụng Tiên nói ra lại cực kỳ chân thành.
Đám người Thủy Vô Tướng cũng biết vậy nên nói thẳng “ Chúa công, chúng ta đồng ý nhận ngài làm chủ nhân là vì trên người ngài có truyền thừa của lão chúa công, ngài vĩnh viễn là chúa công của chúng ta.
Sở Hưu kia có ưu tú đến đâu đi nữa cũng chỉ là người ngoài. Sau này xin chúa công đừng nói vậy nữa.”
Lã Phụng Tiên gật đầu, thật ra hắn cũng thấy cảm động.
Thực tế lúc thu nhận bốn người này trong lòng Lã Phụng Tiên còn thấy kháng cự, hắn không quen mang nhiều người theo bên cạnh như vậy.
Có điều sau này ở chung hắn lại phát hiện bốn người này thật sự không có tư tâm gì với hắn. Bất kể mình có nghe lời họ nói hay không, nhưng bốn người Thủy Vô Tướng đều vì tốt cho hắn.
Lúc này mọi người đã bị thủ đoạn cay nghiệt khốc liệt của Sở Hưu hù dọa, không ai nghi ngờ, nếu bọn họ chống cự hay chơi kế vặt như gia chủ Phùng gia, chắc chắn bọn họ sẽ thành một thi thể khô quắt trên mặt đất.
Đúng lúc này Bạch Vô Kỵ từ trong nội đường bước ra cung kính thi lễ với Sở Hưu rồi trầm giọng nói: “Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nguyện theo làm tuỳ tùng của Sở đại nhân!”
Lần này mọi thật sự kinh ngạc.
Không ai ngờ thế lực từng có thù với Sở Hưu như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại lựa chọn thần phục y.
Phần lớn mọi người đều biết tin về cái chết của Bạch Hàn Thiên, dù sao Bạch Hàn Thiên cũng là người nổi danh tại Bắc Yên.
Nhưng đa số lại không biết chuyện Sở Hưu ra tay cứu Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lúc trước.
Cho nên trong mắt mọi người, Bạch Vô Kỵ là người thừa kế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cũng là thành chủ, có thể đại biểu lập trường của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Bạch Khiếu Thiên nói rất đúng, mặc dù hắn mới là tông sư võ đạo, cũng nhờ hắn ngăn cơn sóng dữ cứu Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhưng tiếng tăm hắn thật sự không bằng Bạch Vô Kỵ.
Ít nhất khi ra bên ngoài mọi người chỉ thừa nhận người thừa kế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là Bạch Vô Kỵ chứ không phải Bạch Khiếu Thiên.
Lúc này Bạch Vô Kỵ xuất hiện như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến bọn họ biết rốt cuộc nên lựa chọn ra sao.
Đám người liếc nhìn nhau, lập tức hành lễ trầm giọng nói: “Chúng ta cũng nguyện ý theo làm tùy tùng của Sở đại nhân!”
Mặc dù Bạch Hàn Thiên đã chết, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã thành một chuyện cười, thực lực suy yếu tới cực hạn.
Nhưng cho dù Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có suy yếu nhưng vẫn là bá chủ tại vùng Bắc Địa, phân lượng của Bạch Vô Kỵ cũng không thấp.
Hắn đi đầu thần phục, người khác làm sao chối từ?
Sở Hưu cười cười nói: “Chư vị, sau này các ngươi sẽ biết lựa chọn của mình sáng suốt ra sao.”
Mọi người ở đây đều lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Có sáng suốt hay không bọn họ không biết, nhưng bọn họ biết nếu giờ mình không lựa chọn như vậy, có lẽ bọn họ chẳng ra khỏi Trấn Võ Đường nổi.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Bạch Vô Kỵ mới chần chờ nói: “Đại nhân, ngài định ra tay với Đại Quang Minh Tự ư?”
Võ lâm Bắc Yên không cách nào sánh được với võ lâm Đông Tề, thậm chí xét theo số lượng tông môn đỉnh cao, Bắc Yên thậm chí không bằng cả Tây Sở.
Võ lâm Đông Tề cường đại là vì Đông Tề nằm trên đất Trung Nguyên, đất rộng của nhiều, cho nên đại đa số tông môn có truyền thừa lâu đời đều nằm ở Đông Tề.
Chương 1012 Kế hoạch âm hiểm 2
Còn võ lâm Tây Sở cường đại là do triều đình Tây Sở không đủ lực khiến cho phong thái dân chúng Tây Sở mạnh mẽ, võ phong cường thịnh.
Cho nên trong ba vùng, nhìn thì thế lực võ lâm ở Bắc Yên là dễ quản lý nhất, nhưng thực tế lại không phải vậy. Vì Bắc Yên có Đại Quang Minh Tự.
Đạo môn thanh tịnh vô vi, trừ Thuần Dương Đạo Môn, Chân Vũ Giáo cũng trong nội địa Đông Tề nhưng cho dù là Thuần Dương Đạo Môn cũng rất ít khi nhúng tay vào việc của triều đình.
Nhưng Đại Quang Minh Tự lại khác, bọn họ mà ngứa mắt ai chắc chắn sẽ nhúng tay vào.
Có một thế lực bá chủ như vậy ở Bắc Yên, toàn bộ võ lâm Bắc Yên đều cảm thấy áp lực nặng nề.
Giờ Sở Hưu lại muốn đọ sức với một thế lực kinh khủng như vậy, theo Bạch Vô Kỵ chuyện này quá nguy hiểm, để toàn bộ nhánh Ẩn Ma sau lưng Sở Hưu ra tay còn tạm.
“Ngươi hối hận à?” Sở Hưu hỏi.
Bạch Vô Kỵ lắc đầu nói: “Đương nhiên là không. Ta đã gia nhập dưới trướng đại nhân đương nhiên phải phân ưu giải nạn giúp đại nhân. Không hiểu thêm về kế hoạch của đại nhân e là ta không thể ra tay đúng mực được.”
Sở Hưu tùy ý khoát tay nói: “Chuyện lần này chúng ta không cần động thủ, chỉ cần đứng nhìn là được.
Ta cũng biết thực lực Đại Quang Minh Tự, đương nhiên không ngu ngốc đi ăn thua với Đại Quang Minh Tự rồi.
Nói thẳng ra kế hoạch này của ta cũng chẳng ra gì, chỉ để trêu chọc Đại Quang Minh Tự mà thôi.
Nhiều người tới địa bàn Đại Quang Minh Tự đào đào bới bới như vậy. Nếu Đại Quang Minh Tự có can đảm thì ra tay giết người đi, không có can đảm vậy chỉ có thể nhịn.”
Nói đến đây Sở Hưu lại cười lạnh nói: “Lần này ta muốn xem xem đám hòa thượng kia từ bi thật hay là dối trá?”
Sở Hưu vừa nói xong, Bạch Vô Kỵ lập tức hiểu mọi chuyện.
Không thể không nói chiêu này của Sở Hưu quả thật âm hiểm, nhưng chỉ hữu hiệu khi nhắm vào Đại Quang Minh Tự.
Đổi lại là người khác, trực tiếp đại khai sát giới, giết mấy nhà, những người còn lại đương nhiên tan rã. Lúc đó Sở Hưu có uy hiếp thế nào cũng vô dụng, dù sao chết trước chết sau cũng là chết.
Nhưng giờ lại khác, lui lại là chết, tiến lên lại chưa chắc đã chết.
Còn lúc này ở bên ngoài các gia chủ chưởng môn bất luận chấp nhận hay âm thầm truyền tin cho Đại Quang Minh Tự, dù sao mọi người đều đã chuẩn bị
tạm thời di chuyển toàn tộc tới Cực Bắc Hoang Nguyên.
Dời cả gia tộc môn phái cũng chẳng phải chuyện đơn giản, cho nên phải mất mười ngày các thế lực mới chuẩn bị kỹ càng xuất phát được.
Cực Bắc Hoang Nguyên của Đại Quang Minh Tự cực kỳ ác liệt.
Nếu nói khu vực Cực bắc của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ hơi lạnh một chút nhưng vẫn còn chút vật sống, vậy Cực Bắc Hoang Nguyên thật sự là vùng đất chết, phương viên trăm dặm không một bóng người.
Có điều chuyện này lại có rất nhiều tác dụng đối với võ giả Đại Quang Minh Tự.
Rời xa phố xa sầm xuất, có thể trợ giúp đệ tử vừa tiến vào Đại Quang Minh Tự tu hành, khiến các đệ tử nhỏ tuổi không bị tiêm nhiễm bởi thế gian phồn hoa bên ngoài.
Còn sau khi những đệ tử này trưởng thành cũng có thể lợi dụng hoàn cảnh lạnh lẽo xung quanh cảm ngộ, tu thân dưỡng tính.
Có điều gần đây võ giả Đại Quang Minh Tự lại cảm thấy không đúng.
Mười mấy thế lực Bắc Yên lục đục tới quanh Đại Quang Minh Tự đóng quân, thậm chí còn xây dựng nhà ở giản dị. Mặc dù tính thực dụng không sánh bằng chùa miếu của bọn họ nhưng muốn ở tạm lại không thành vấn đề.
Sau khi phát hiện điểm này, Đại Quang Minh Tự lập tức tới thông báo cho phương trượng, ai ngờ phượng trượng đang bế quan, chỉ để lại Hư Vân.
Mọi người gặp nhiều cũng đã quen, trong Đại Quang Minh Tự, Hư Vân gần như một phương trượng khác.
Bên trong Đại Quang Minh Tự khói hương nghi ngút, toàn bộ chùa miếu bao phủ trong tiếng phật âm hùng hồn khiến người ta nghe thôi cũng có cảm giác trang nhiêm.
Có điều lúc này rất ít đệ tử đi lại trong Đại Quang Minh Tự, phần lớn mọi người đều bế quan tiềm tu.
Đại chiến chính ma ở Bái Nguyệt Giáo vừa qua, Đại Quang Minh Tự là người tham dự chủ yếu, phân nửa tinh nhuệ trong chùa đều tham gia trận chiến đó.
Theo lý mà nói trận chiến lần này không có bên thắng cũng chẳng có kẻ thua, nhưng Đại Quang Minh Tự lại bị tổn thương nho nhỏ.
Cho nên những đệ tử thụ thương đều đang an dưỡng, còn một số đệ tử tham chiến không thụ thương lại bế quan tu luyện, muốn tiêu hóa những kinh nghiệm nhận được trong trận chiến lần trước.
Lúc này trong thiền đường của Hư Vân, Hư Vân đọc báo cáo của đệ tử bên dưới, đem tờ tin tức cho Hư Ngôn ngồi phía trước hắn, lạnh nhạt nói: “Xem thử đi.”
Hư Ngôn cầm tin tức lên đọc, Hư Vân lại nhấc ấm trà, bắt đầu pha trà.
Cương khí nháy mắt đã đun sôi nước, đổ vào trong chén. Lá trà vốn khô héo lập tức trở nên xanh biếc, một hương thơm tỏa ra trong phòng.
Đưa một chén trà cho Hư Ngôn, Hư Vân nói: “Đây là Tuyết Liên Trà sinh ra trên đỉnh Đại Tuyết Sơn, ta để ý ba năm mới hái được vài cọng, sau khi sao xong chỉ còn không tới ba lạng.”
Hư Ngôn nhận lấy chém trà uống một hơi cạn sạch chẳng khác nào trâu gặm mẫu đơn, lúc này hắn mới cau mày nói: “Sư huynh, có người đang gây chuyện. Đệ không tin những tông môn thế gia kia có can đảm khiêu khích Đại Quang Minh Tự ta.”
Trừ phi đối phó với những tông môn Ma đạo, Đại Quang Minh Tự rất ít khi ỷ thế ức hiếp người khác.
Nhưng ngược lại Đại Quang Minh Tự cũng không cho phép bất cứ ai khiêu khích uy nghiêm của mình, cho nên hầu như không ai dám đến trêu chọc Đại Quang Minh Tự.
Thế nhưng đám tông môn thế gia này lại cùng nhau xuất hiện xung quanh Đại Quang Minh Tự, quang minh chính đại cắm rễ trên địa bàn của Đại Quang Minh Tự. Loại trừ trường hợp bọn họ bị điên, vậy rõ ràng là có người đang đứng phía sau gây chuyện.
Hư Vân lại rót một chén trà cho Hư Ngôn nói: “Dư âm chuyện Bái Nguyệt Giáo vẫn còn, đã lại có kẻ tới gây chuyện, thời thế rối loạn, mọi việc đều phải cẩn thận một chút.
Sư đệ, uống từ từ thôi, tâm ngươi loạn, như vậy không tốt.”
Trong những sư huynh đệ bối phận chữ Hư, trừ Hư Độ không nhìn ra sâu cạn, thật ra người Hư Vân muốn bồi dưỡng nhất chính là Hư Ngôn.
Đại Quang Minh Tự có quá nhiều võ giả, bối phận cũng hỗn loạn. Lúc trước trong số võ giả bối phận chữ Hư, tuổi tác lớn lớn nhỏ nhỏ đều có, Hư Ngôn chỉ là người tầm thường nhất trong số đó.
Nhìn lên trên hắn không bằng phương trượng Hư Từ cùng Hư Vân tuổi tác lớn hơn hắn. Còn nhìn xuống dưới, hắn không bộc lộ tài năng nhanh như Hư Độ.
Nhưng chính Hư Ngôn cực kỳ bình thường như vậy lại khiến Hư Vân hết sức coi trọng.
Bởi vì hắn tu luyện Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh.
Môn công pháp Kim Cương Viện này cực kỳ cương mãnh bá đạo, là công pháp luyện thể nhất đẳng, vừa nhanh chóng luyện thành vừa không ảnh hưởng tới uy năng sau này.
Nhưng Kim Cương nộ mục, làm sao khống chế lửa giận là chuyện hết sức khó nhọc.
Chuyện này Hư Ngôn làm được, giấu lửa giận trong lòng, như võ giả hàng phục tâm viên, còn Hư Ngôn lại hàng phục một Nộ Mục Kim Cương không chịu khống chế của hắn.
Chương 1013 Thái độ của Đại Quang Minh Tự
Trong Đại Quang Minh Tự có không ít người có thiên phú võ đạo mạnh hơn Hư Ngôn, nhưng lại thiếu hụt tính cách luôn giữ mình thanh tỉnh như Hư Ngôn.
Hư Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho dù có người gây chuyện đi nữa cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi, chúng ta không cần phải lo nghĩ nhiều. Để Tông Huyền tới thăm dò một chút là được.
Sau Đại chiến chính ma hắn đã hoàn toàn khống chế được lực lượng bản thân, cũng đã đến lúc để hắn tiếp xúc với một số sự vụ của tông môn.”
Tông Huyền được Đại Quang Minh Tự bồi dưỡng làm người thừa kế đời sau, thực lực rất mạnh, thậm chí trong thế hệ trẻ tuổi chỉ vài người có thể sánh vai với hắn.
Nhưng vấn đề là với tính cách của Tông Huyền, muốn hắn trở thành người quản lý toàn bộ Đại Quang Minh Tự, vậy còn thiếu rất nhiều.
Cho nên giờ nhân lúc Tông Huyền còn trẻ, Hư Ngôn cũng muốn để Tông Huyền quản lý thêm một số sự vụ giang hồ, làm việc thuần thục hơn.
Hư Vân gật đầu nói: “Vậy chuyện này giao cho ngươi, ta tới nhờ Hư Tĩnh tính toán xem. Sóng gió trên giang hồ vẫn chưa ngừng.”
Nói xong Hư Vân bước chân xuống, nháy mắt đã biến mất trong thiền phòng.
Hư Ngôn ngồi tại chỗ lắc đầu, lại uống một ngụm trà. Có điều lần này hắn không uống một hơi cạn sạch mà nhấp từng ngụm, như vậy lại khiến hắn cảm nhận một ý vị bất đồng.
Lúc này xung quanh Đại Quang Minh Tự, mười mấy thế gia đã bắt đầu đào bới, dáng vẻ như muốn ở luôn tại đây.
Phật môn vốn là vùng đất thanh tịnh, nhưng vị trí mà mười mấy thế gia này chọn lại khiến võ giả Đại Quang Minh Tự đứng trên cao chứng kiến tất cả, chuyện này sẽ khiến bọn họ tức tối tới mức nào.
Có điều bọn họ tức tối thì mười mấy thế gia kia lại càng tức tối. Chuyện này không phải do bọn họ muốn đến mà là bị ép đến.
Mặc dù Sở Hưu cho bọn họ một vị trí đại khái bảo bọn họ đào bới ở đây. Có điều theo bọn họ thấy chuyện này rất không đáng tin cậy.
Có điều tới thì cũng tới rồi, bọn họ còn làm gì được nữa? Chỉ có thể để thủ hạ đệ tử tiếp tục đào bới.
Nhưng đúng lúc này lại có đệ tử tới báo cáo, nói là đào được đồ.
Tin tức này vừa xuất hiện, các gia chủ chưởng môn lập tức tập trung lại nhìn.
Trước đó bọn họ còn nghi ngờ Sở Hưu nói dối lừa gạt bọn họ, không ngờ lại đào được đồ thật.
Hơn nữa chuyện này không phải không có khả năng. Dù sao xung quanh Đại Quang Minh Tự nhìn như không an toàn nhưng thực chất lại là nơi an toàn nhất.
Bao năm như vậy ai dám đi loạn quanh Đại Quang Minh Tự? Chỉ có Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước dám làm vậy.
Tôn Thường Lễ xoa xoa tay nói: “Chư vị, đào tiếp đi, xem rốt cuộc có thứ tốt gì.
Dù sao đây cũng là đồ mà Côn Luân Ma Giáo chôn giấu ngày trước, chắc chắn có nhiều bảo vật hơn xa tưởng tượng của chúng ta.”
Vừa nghe lời này đám người lập tức đào bới không ngừng. Chỉ không đến nửa ngày một cung điện ngầm không lớn đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cung điện này vốn là để Huyết Ma Đường giấu diếm chút tài nguyên cho nên không bố trí nhiều cơ quan nguy hiểm, chỉ có một trận pháp thủ hộ.
Sở Hưu đã giao thủ pháp phá giải trận pháp cho đám người, cho nên bọn họ cũng nhanh chóng mở cung điện ngầm này ra.
Đám người tiến vào cung điện dưới lòng đất, chứng kiến từng rương đan dược đã được luyện chế sẵn, hàng loạt kỳ kim dị thiết, thậm chí còn có đủ loại binh khí ám khí đã được chế tạo sẵn từ trước. Những thứ này đặt lên giang hồ đều là đồ tốt, khiến mọi người đỏ ngầu cả mắt.
Những thứ Côn Luân Ma Giáo cất giữ năm xưa, cho dù chỉ là những tài nguyên tu luyện bình thường nhưng đặt trong những gia tộc nhỏ môn phái nhỏ cũng thành bất phàm.
Cho dù mười mấy thế lực này chỉ được chia đều bảy phần bảo vật trong cung điện ngầm, bọn họ cũng được lợi lớn.
Đương nhiên cũng có người nghĩ liệu có nên nói bớt đi, nuốt mất vài thứ. Dù sao Sở Hưu kia cũng không biết rốt cuộc bọn họ phát hiện bao nhiêu bảo bối.
Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa lóe lên đã bị bóp nát, bởi vì trong số bọn họ có Thẩm Phi Ưng.
Vị này là chó săn trung thành của Sở Hưu, vì nịnh bợ Sở Hưu đã không để ý tới thanh danh bản thân.
Trước đó Sở Hưu bảo hắn diệt môn Phùng gia, hắn trực tiếp dẫn dắt toàn bộ tinh nhuệ của Cự Linh Bang ra tay, thậm chí bản thân cũng xung phong đi đầu. Không đến ba canh giờ sau Phùng gia đã bị hủy diệt.
Giờ nếu bọn họ dám nuốt một mình, Thẩm Phi Ưng chắc chắn sẽ tố cáo.
Hơn nữa không chỉ Thẩm Phi Ưng, ai biết mọi người xung quanh nghĩ ra sao. Vạn nhất có kẻ bên ngoài đáp ứng, sau lưng lại ngầm tố cáo, vậy bọn họ còn không biết mình chết thế nào.
Dù sao một nhà chết, lợi lộc được chia cũng nhiều thêm một phần.
Cho nên đám người cố gắng áp chế lòng tham trong lòng, cùng nói: “Lấy hết đồ ra đã, chia ra phần của Sở đại nhân tới Trấn Võ Đường, còn lại chúng ta chia đều.”
Không ai có dị nghị, thế nhưng bọn họ vừa định lấy đồ ra đã thấy một đệ tử thế gia nhỏ hốt hoảng chạy tới nói: “Không xong rồi! Không xong rồi! Người của Đại Quang Minh Tự tới hỏi!”
Đám người liếc mắt nhìn nhau, đều thở dài một tiếng.
Nên tới, kiểu gì cũng sẽ tới.
Bọn họ không dám đối mặt với Sở Hưu, sợ bị giết. Vậy chỉ có thể đối mặt với Đại Quang Minh Tự.
Hơn nữa trước đó bọn họ còn cảm thấy kháng cự, nhưng sau khi phát hiện bảo vật trong cung điện dưới lòng đất, bọn họ lại phát hiện cảm giác kháng cự của mình chẳng còn mãnh liệt như lúc trước nữa.
Lợi ích đủ khiến rất nhiều người không thấy rõ bản thân, bí quá hóa liều.
Mặc dù những giáo chủ chưởng môn ở đây đều nghĩ rằng bản thân tự biết mình, có điều giờ còn một địa cung chưa khai quật ra, cho dù giờ Sở Hưu bảo bọn họ đi, bọn họ cũng không nỡ đi.
“Đi thôi chư vị, tới gặp người của Đại Quang Minh Tự một chuyến. Có điều mong chư vị đừng quên lời căn dặn của Sở đại nhân!” Thẩm Phi Ưng ở bên cạnh nói với vẻ sâu xa.
Đám người hừ khẽ một tiếng, tuy hiểu chuyện nhưng không có nghĩa là không khinh thường tên phản đồ Thẩm Phi Ưng.
Người dẫn đầu Đại Quang Minh Tự là Tông Huyền, có điều Hư Ngôn biết tính cách Tông Huyền, đương nhiên không vứt thẳng Tông Huyền ra ngoài, chắc chắn phải có người để ý tới hắn.
Trừ Tông Huyền cùng vài chục đệ tử Đại Quang Minh Tự, 1 trong đó còn có một người pháp hiệu Minh Kính, cũng là người có biểu hiện xuất sắc trong đệ tử bối phận chữ Minh của Đại Quang Minh Tự.
Ngày trước khi tu luyện trong Kim Cương Viện, hắn là cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất hiếm có trong viện. Sau Đại chiến chính ma ở Bái Nguyệt Giáo, hắn mượn cơ hội này giao thủ với cao thủ Bái Nguyệt Giáo, có cảm ngộ mới, cũng thuận lợi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.
Hư Ngôn đang dốc sức bồi dưỡng hắn, thậm chí có ý để hắn thành thủ tọa Kim Cương Viện đời sau.
Lúc này mọi người cũng đi tới, ai nấy mỉm cười chào hỏi, đồng thời cho người bưng trà rót nước, thái độ khách khí tới cực điểm.
“Không biết chư vị cao tăng Đại Quang Minh Tự tới, không tiếp đón từ xa, là tội của chúng ta!”
Có điều khi thấy mọi người ở đây, sắc mặt Minh Kính lại trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chư vị gia chủ chưởng môn, các ngươi có nên cho Đại Quang Minh Tự ta một lời giải thích không?”
Chương 1014 Cố kỵ 1
Đại Quang Minh Tự chỉ trích như vậy cũng trong dự liệu của mọi người. Thực ra từ khi đến đây bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc này nghe Minh Kính chất vấn, đám người còn ra vẻ vô tội nói: “Xin hỏi Minh Kính đại sư cần giải thích ra sao? Chúng tôi có làm gì đâu.”
Minh Kính lạnh lùng nói: “Có làm gì đâu? Các ngươi không ngoan ngoãn ngồi trong địa bàn nhà mình đi, chạy tới Đại Quang Minh Tự chúng ta đào bới là sao?”
Đám gia chủ chưởng môn này tuy thực lực không ra sao nhưng đều là những người lần mò tìm đường sống trên giang hồ, chuyện khác không giỏi chứ giả bộ hồ đồ tranh cãi lại cực kỳ thuần thục.
Lúc này lại có người nói: “Minh Kính đại sư xin đừng trách, chúng ta thật sự không biết xung quanh Đại Quang Minh Tự không cho phép người ta lại gần. Nếu sớm biết như vậy chúng ta đương nhiên không dám làm thế.”
Minh Kính cau mày, sao câu này nghe thế nào cũng thấy thiếu tự nhiên?”
Có điều lúc này hắn cũng mặt kệ có tự nhiên hay không tự nhiên, nói thẳng: “Vậy được, giờ các ngươi mau đi đi.”
Mọi người vội vàng đáp ứng: “Không vấn đề, chúng ta bảo môn hạ đệ tử chuẩn bị một chút, tầm hơn mười ngày là đi được thôi.”
Minh Kính cũng từng rèn luyện trong giang hồ, giao tiếp với đám láu cá này không thể tin lời bọn họ được.
Đừng nhìn giờ bọn họ đáp ứng rất nhanh, thề thốt nghiêm chỉnh như vậy nhưng Minh Kính dám cam đoan mười ngày sau đám người này chẳng hề di chuyển tới một bước.
Thái độ thì rất ngoan ngoãn, nhưng lại kiên quyết không chịu đi, chiến lược kéo dài này khiến người ta cũng hết cách.
Cho nên Minh Kính nói thẳng: “Không chờ mười ngày, giờ các ngươi phải đi ngay lập tức!”
Mọi người lập tức kêu oan: “Giờ đi ngay ấy à? Chuyện này chúng tôi thật sự không làm được.
Nhiều đệ tử như vậy, lại có một đống đồ cần dọn đi, không đủ thời gian chuẩn bị đâu.
Huống hồ, thưa Minh Kính đại sư, chúng ta ở gần Đại Quang Minh Tự cũng có thể chiêm ngưỡng phật quang, lĩnh ngộ phật tính, chắc chắn không gây chuyện gì đâu. Chẳng lẽ Đại Quang Minh Tự nhất quyết đuổi người ra ngoài ngàn dặm hay sao?”
Minh Kính tức tới mức lông mày dựng ngược, cái lũ này mà cũng có tư cách cảm ngộ phật tính?
Đúng lúc này Tông Huyền lại đứng dậy, khí thế từ từ ngưng tụ, mặt không
biểu cảm nói: “Các ngươi đang nói láo!
Vây quanh Đại Quang Minh Tự ta, hành động lén lút, tâm địa bất lương, nên giết!”
Sát tính của Tông Huyền thật ra không nặng, nhưng bất luận hành xử hay nhân cách của hắn đều hết sức kỳ quái. Nói chính xác hơn là cực kỳ cứng nhắc.
Hắn suy nghĩ bất cứ vấn đề gì cũng chỉ dùng phương thức giải quyết đơn giản nhất, thậm chí không biết đi đường vòng.
Dù sao giờ Tông Huyền thấy đám người này rõ ràng đang nói dối, mưu đồ làm loạn. Hành động như vậy cứ giết gà dọa khỉ là đơn giản nhất.
Cảm nhận được khí thế cường đại quanh người Tông Huyền, đám người lập tức giật nảy mình.
Sở Hưu không có mặt, cho dù bọn họ dốc toàn lực liều mạng cũng không bằng Tông Huyền.
Mặc dù Sở Hưu luôn miệng nói với họ chắc chắn không có vấn đề gì, người của Đại Quang Minh Tự không dám giết bọn họ, nhưng mọi việc đều xảy ra chuyện ngoài dự liệu. Tông Huyền chính là chuyện ngoài dự liệu đó.
May là Tông Huyền có thể mặc kệ mọi thứ nhưng Minh Kính lại không.
Hù dọa đám người này một chút thì được, nhưng giết người sẽ là quá đáng.
Huống chi nơi này có nhiều người như vậy, cho dù đứng yên cho hắn giết, trong chốc lát cũng chẳng giết được.
Cho nên hắn kéo Tông Huyền lại, vội vàng truyền âm nói: “Tông Huyền! Bình tĩnh! Ngươi không thể giết những người này được, giết thì đơn giản nhưng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh bao năm qua của Đại Quang Minh Tự ta!”
Minh Kính coi như sư thúc của hắn, Tông Huyền cũng nể mặt, không tiếp tục ra tay.
Minh Kính thở phào một tiếng rồi mới hừ lạnh nói: “Các ngươi thấy rồi đấy, tính khí Tông Huyền không tốt đâu. Nếu các ngươi chọc giận hắn, hậu quả ra sao các ngươi tự biết!”
Mọi người cũng bị bộ dáng của Tông Huyền hù dọa, có điều ai nấy vẫn ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Minh Kính đại sư, vùng Cực Bắc Hoang Nguyên này với Đại Quang Minh Tự các ngài là nơi tu thân dưỡng tính tốt, nhưng với chúng tôi lại thật sự là vùng hoang vắng khổ ải. Nếu không có nguyên nhân đặc biệt chúng tôi đâu có muốn tới đây.
Chẳng qua có người ép chúng tôi đến, một khi chúng tôi đi không khéo chẳng còn mạng nữa.
So với việc ném tính mạng ở chỗ khác, chẳng bằng chết trong tay chư vị đại sư, ít nhất cũng là vinh quang. Nếu Minh Kính đại sư muốn giết cứ giết, chúng tôi tuyệt đối không phản kháng!”
Đám người này bắt đầu chuyển sang chơi trò lưu manh, ra vẻ muốn giết cứ giết, chúng ta bó tay chịu trói.
Lời nói của họ lộ ra Sở Hưu cũng là theo ý của y.
Sở Hưu không ngại Đại Quang Minh Tự biết chuyện này là mình giở trò, dù sao y cũng không ở đấy, để xem Đại Quang Minh Tự ứng phó ra sao?
Đương nhiên nếu Đại Quang Minh Tự thật sự có can đảm giết sạch những người này, Sở Hưu lập tức nhận thua, tránh né sang chỗ khác.
Tông môn Chính đạo cũng cần thể diện, khi bọn họ không biết xấu hổ mới là đáng sợ nhất.
Lúc này Minh Kính cũng đang bức bối như vậy.
Không phải hắn chưa từng giết người, nhưng giờ tình hình như vậy, bảo hắn giết thế nào?
“Hy vọng chư vị đừng hối hận vì lựa chọn hôm nay!”
Minh Kính hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mang theo Tông Huyền bất đắc dĩ đi khỏi.
Sau khi đi khỏi, Tông Huyền mới dùng giọng nói không mang chút tình cảm nào nói: “Minh Kính sư thúc, sao vừa rồi sư thúc không để ta ra tay?
Chắc sư thúc cũng nhìn ra, mặc dù bọn họ luôn miệng nói có người bức ép bọn họ nhưng thực tế bọn họ chẳng hề kháng cự chuyện bức ép kia!”
Minh Kính cười khổ nói: “Ngươi ra tay thì đã sao nào? Chẳng lẽ giết sạch được bọn chúng hay sao?
Đám người này đều nằm dưới sự quản lý của Trấn Võ Đường, người sau lưng bọn chúng là ai, đã rất rõ ràng.
Tên Sở Hưu kia tâm địa độc ác, quỷ kế đa đoan, lần này này lại bày độc kế nhắm vào Đại Quang Minh Tự ta.
Chỉ sợ tên Sở Hưu này còn hận không thể khiến Đại Quang Minh Tự ta xuất thủ giết sạch đám người này là khác. Như vậy thanh danh của Đại Quang Minh Tự ta sẽ rớt xuống vạn trượng.
Đã bao năm như vậy Đại Quang Minh Tự ta trừ ma vệ đạo, chém giết tà ma hung đồ trong thiên hạ, đã bao giờ lạm sát kẻ vô tội?
Mặc dù những kẻ này không phải tông môn Chính đạo nhưng cũng không tính là người trong Ma đạo. Nếu chúng ta giết chết bọn chúng, người trong giang hồ sẽ nhìn nhận Đại Quang Minh Tự ta ra sao?
Danh tiếng vạn năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!”
Tông Huyền nhìn Minh Kính đang kích động, lạnh nhạt nói: “Bọn chúng mà cũng coi là vô tội? Trên tay đám người này ai mà chẳng có chút tội nghiệt?
Nếu muốn chém hết tà ma hung đồ trong thiên hạ, vậy sao phải lo tới cái nhìn của kẻ khác?
Cái gọi là tiếng tăm chỉ là túi da mà thôi, trong lòng ta có phật tâm từ bi, cho
dù có bị vạn người thóa mạ cũng có sao?
Lòng có gương sáng, cho dù thân trong biển máu cũng không nhiễm chút bụi bận. Minh Kính sư thúc, tâm cảnh của sư thúc hiện giờ có lỗi với pháp hiệu của sư thúc.”
Chương 1015 Cố kỵ 2
Minh Kính bị những lời này của Tông Huyền làm cho tức tới mức thiếu chút nữa hộc máu đương trường. Hắn vỗ vỗ đầu đột nhiên hỏi: “Tông Huyền, gần đây có phải ngươi hay đi cùng thủ tọa Hư Độ không?”
Cái giọng điệu tranh cãi vừa khiến người ta tức chết, vừa có vẻ có lý này rõ ràng là phong cách của Hư Độ.
Trước đó mặc dù suy nghĩ của Tông Huyền không giống người bình thường nhưng lại không khiến người ta tức giận như vậy.
Tông Huyền gật đầu nói: “Đúng vậy, có điều ta cảm thấy thủ tọa Hư Độ nói rất có lý, lý giải của thủ tọa đối với phật pháp đúng là khai phá một lối đi riêng, nhưng cũng là một cách hiểu rất chính xác.”
Minh Kính lại vỗ đầu một cái, bất đắc dĩ nói: “Sau này đừng có ở lâu cạnh Hư Độ, có chuyện gì thì tới thỉnh giáo thủ tọa Hư Vân với phương trượng ấy.”
Tông Huyền là người thừa kế tương lai của Đại Quang Minh Tự, mặc dù giờ có vẻ không đáng tin cậy nhưng tương lai chắc chắn sẽ là cường giả chí cường khuấy đảo phong vân trong giang hồ. Chỉ cần hắn ngồi trên chức vị phương trượng, chắc chắn sẽ chấn nhiếp lũ tà ma quỷ quái kia, đến lúc đó đương nhiên có người khác phụ trách thu xếp tính toán đủ mọi vấn đề.
Có điều cho dù như vậy, nếu Tông Huyền học cái phong cách thần kinh của Hư Độ, Đại Quang Minh Tự bọn họ có còn thể diện nữa không?
Sau khi trở lại Đại Quang Minh Tự, Minh Kính thuật lại mọi chuyện với Hư Ngôn, lại ngầm tố cáo Tông Huyền một chút. Đương nhiên theo hắn thấy mình làm vậy cũng là vì tốt cho Tông Huyền.
Nghe được chuyện này còn liên quan tới Sở Hưu, Hư Ngôn cũng đau đầu không thôi.
Vị này chẳng dễ chọc, chí ít là hiện giờ.
Giờ hắn cũng chẳng rảnh quản chuyện của Hư Độ với Tông Huyền, Hư Ngôn nói thẳng: “Đi thôi, tra xét rõ ràng xem rốt cuộc giờ Sở Hưu đang ở đâu?”
Chuyện lần này là Hư Vân cố ý giao cho hắn, Hư Ngôn cũng hiểu tâm ý của Hư Vân.
Trong Đại Quang Minh Tự có người có thể một mình gánh vác một phương, nhưng còn chưa đủ, vẫn thiếu rất nhiều.
Hư Ngôn không quá ham mê quyền thế, chức thủ tọa Kim Cương Viện đã đủ cho hắn thỏa mãn rồi. Cho nên giờ hắn chỉ muốn Đại Quang Minh Tự được yên ổn mà thôi.
Lúc này Sở Hưu không ở Yên Kinh Thành cũng không cùng đám người tới Cực Bắc Hoang Nguyên. Y đang chờ trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, chờ người của Đại Quang Minh Tự tới cửa.
Chuyện đối phó với Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu trước nay không định dùng sức mạnh. Như vậy sẽ là đúng ý Hạng Long, y cũng không muốn liều mạng vì triều đình Bắc Yên.
Làm vậy trêu chọc Đại Quang Minh Tự một hồi, tin rằng không bao lâu sau sẽ có người chủ động tới cửa nói chuyện với y.
Đất Phật môn thanh tĩnh, giờ xung quanh lại biến thành công trường, ai mà chịu được?
Mặc dù trước đây Sở Hưu từng tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhưng khi đó y không có ngắm nghía được bao nhiêu. Lúc này y rảnh đến phát chán bèn bảo Bạch Khiếu Thiên dẫn mình đi quanh Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành quan sát một phen.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có lịch sử lâu đời nhưng thực ra không có cảnh đẹp gì, vì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vốn không phải tông môn có lai lịch quá lớn. Ban đầu Bạch gia của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ là một người của gia tộc nhỏ bị Trung Nguyên xa lánh, không chịu nổi nữa bèn chạy tới vùng Cực Bắc này thành lập một thế lực mà thôi.
Sau nhiều đời phát triển, từ từ cường đại hơn, thu nhận không ít người ngoài nên mới thành lập được Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành như hiện tại, thực ra không có gì để ngắm.
Ngay lúc Sở Hưu định đi về, bên ngoài lại có người vào bẩm báo, nói là có người của Đại Quang Minh Tự cầu kiến.
“Chờ lâu như vậy rốt cuộc cũng tới, đám hòa thượng này giữ bình tĩnh tốt thật.”
Hư Ngôn cùng Bạch Vô Kỵ đi vào Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Nhìn bóng lưng Bạch Vô Kỵ đi phía trước, gương mặt Hư Ngôn không khỏi lộ vẻ kỳ dị.
Nói thật, lúc trước khi biết Sở Hưu ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, hơn nữa Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn gia nhập dưới trướng Sở Hưu, Hư Ngôn thật sự kinh ngạc.
Không phải tin tức của Đại Quang Minh Tự không được thông suốt mà với Đại Quang Minh Tự, những ân ân oán oán của vùng đất Bắc Yên này thật tẻ nhạt, tẻ nhạt tới mức Đại Quang Minh Tự không muốn tham gia, ánh mắt bọn họ chỉ đặt trên thế cục của toàn bộ giang hồ.
Cho nên khi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xảy ra chuyện, đệ tử bên dưới của Đại Quang Minh Tự thậm chí không báo cáo lên trên. Sau khi biết Sở Hưu ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Hư Ngôn mới biết chuyện xảy ra trong thời gian vừa rồi.
Sau khi biết chuyện diễn ra ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Hư Ngôn cũng thấy thổn thức không thôi.
Một đại tông môn cách Đại Quang Minh Tự gần như vậy, nói không còn là không còn luôn rồi?
Mặc dù trong mắt những người khác, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã suy yếu
nhưng vẫn còn lực lượng. Trong mắt Hư Ngôn, kể từ ngày Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành gia nhập dưới trướng vào ma đầu Sở Hưu kia tức là đã sa đọa, không còn là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trước kia nữa.
Nghĩ tới đây, Hư Ngôn không khỏi thở dài một tiếng nói: “Bạch tiểu hữu, ngày trước ngươi cùng Tông Huyền của môn phái ta cùng là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi tuy không đến mức ghét ác như thù, có điều bao năm qua vẫn đứng về phía tông môn Chính đạo. Giờ ngươi gia nhập dưới trướng Sở Hưu, trở thành nanh vuốt đồng lõa cho Ma đạo, sao phải khổ như vậy chứ?”
Bạch Vô Kỵ không quay đầu lại chỉ nói: “Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đâu phải không muốn trở thành danh môn chính phái, nở mày nở mặt?
Nhưng khi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta gặp nguy nan, ai quan tâm tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta?
Không phải chúng ta không tới nhờ Đại Quang Minh Tự giúp đỡ, kết quả còn chẳng vào được cửa.
Đương nhiên chuyện này cũng đáng đời Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta mà thôi. Thế hệ trước tạo nghiệt, thế hệ sau trả giá.
Nhưng nếu phật đã không muốn độ ta, sao lại đứng đây oán trách ta nhập ma?”
Hư Ngôn thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Chuyện này chỉ có thể nói là vận mệnh trêu ngươi, không phải Đại Quang Minh Tự không muốn giúp mà là không giúp được.
Đệ tử bên dưới không sai, chuyện này Đại Quang Minh Tự sẽ không quản.
Chuyện của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nói thẳng ra là xâu xé mâu thuẫn giữa các thế lực trong võ lâm, nếu Đại Quang Minh Tự nhúng tay vào chuyện này, ngày sau còn có chuyện tương tự xảy ra lại có người tới cửa xin giúp, đến lúc đó Đại Quang Minh Tự có giúp hay không?
Cho nên chuyện này vốn không thể nói rõ được, chỉ có thể coi như không thấy. Nhưng kết quả của việc này chính là đẩy Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành về phía Sở Hưu.
Ma đạo làm việc không cầu danh, chỉ vì lợi.
Bạch Vô Kỵ dẫn Hư Ngôn vào trong đại sảnh, Sở Hưu đang ngồi trên ghế của thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cười nói: “Hư Ngôn đại sư đi xa vất vả, tại hạ không đón tiếp từ xa, mong đại sư chớ trách.”
Mặc dù ngoài miệng Sở Hưu nói đừng trách nhưng y lại chẳng có vẻ gì là định đứng lên.
Hư Ngôn chăm chú nhìn Sở Hưu, không nổi giận. Nửa ngày sau hắn mới trầm giọng nói: “Sở Hưu, rốt cuộc ngươi có ý gì?
Ngươi chơi mấy trò vặt kia ngoại trừ chọc giận Đại Quang Minh Tự ta, ngoài ra chẳng có ích gì cho ngươi.
Đại chiến chính ma vừa kết thúc, mặc dù nhánh Ẩn Ma các ngươi không bị thương tổn quá lớn nhưng ngươi không nghĩ rằng, võ lâm Chính đạo chúng ta không có sức đánh một trận đấy chứ?”