Lúc này tất cả mọi người đang nhìn Hạng Sùng, Sở Hưu nói không sai, bây giờ mấu chốt trong tranh đoạt hoàng vị nằm ở chỗ Hạng Sùng.
Những thủ đoạn âm thầm của Sở Hưu đã khiến cho Hạng Xung đắc tội nặng nề với quân đội quyền quý Bắc Yên, hơn nữa, vừa rồi biểu hiện của Hạng Xung cũng khiến mọi người thất vọng.
Thân là đế vương, ngươi có thể bình thường, thậm chí bình thường như Lữ Hạo Xương của Đông Tề cũng không sao.
Trong hoàng triều phần lớn mọi người đều bất phàm, chỉ cần ngươi dám ủy quyền cho quan lại, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Nhưng vấn đề là tuy Hạng Xung không quá bình thường, nhưng lại thiếu suy nghĩ. Thiếu hụt này hết sức rõ ràng, loại người này lên làm hoàng đế rất dễ hỏng việc.
Trước mắt người duy nhất có thực lực đối kháng với bọn Sở Hưu là Cung Phụng Đường của hoàng thất, đây là lực lượng tinh nhuệ nhất của hoàng thất Bắc Yên.
Hơn nữa ngoài Cung Phụng Đường của hoàng thất, các cao thủ đại nội của Bắc Yên đều nằm dưới quản lý của Hạng Sùng, thậm chí Cửu Long Ấn cũng trong tay hắn.
Trước khi chết, chuyện duy nhất mà Hạng Long làm đúng là giao tất cả lực lượng trong tay mình cho Hạng Sùng.
Tuy trước đó Hạng Sùng rất căm thù vị hoàng huynh của mình, nhưng trong hoàng tộc Bắc Yên, Hạng Sùng là người duy nhất Hạng Long tin tưởng.
Bị mọi người nhìn vào, Hạng Sùng lập tức cảm thấy áp lực rất lớn.
Hạng Xung ở bên cạnh nhìn hắn, căng thẳng tới cực điểm. Sở Hưu cũng đang nhìn hắn.
Thật ra cho dù Hạng Sùng lựa chọn thế nào, hắn cũng không thiệt.
Tay nắm Cung Phụng Đường của hoàng thất Bắc Yên, còn có những quyền lực mà Hạng Long trao cho hắn, thậm chí có thể nói hắn là người quyền thế nhất trong hoàng tộc Bắc Yên.
Vị lão tổ của Hạng gia chỉ có bối phận cao, coi như một biểu tượng. Còn về quyền thế, hắn không thể bằng Hạng Sùng.
Cho nên bất luận ai kế thừa hoàng vị, hắn có thể kê cao gối ngủ, không phải lo nghĩ gì.
Hơn nữa đúng là trong lòng Hạng Sùng rất bất mãn về Hạng Xung, những chuyện mà Hạng Xung làm đã chạm tới giới hạn của hắn.
Nhưng nghĩ tới tình cảnh của Hạng Long trước lúc chết, nhớ tới lời nhắc nhở của hắn, Hạng Sùng lại không thể nói được thành lời.
Nửa ngày sau Hạng Sùng mới thở dài một tiếng nói: “Hạng Lê, Sở Hưu, thu tay lại đi. Tranh đoạt hoàng vị đã đổ nhiều máu lắm rồi.
Thế hệ của hoàng huynh đã rất thê thảm rồi, ta không muốn thấy đời sau tiếp tục như vậy.
Hạng Lê, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, ngươi sợ sau khi đăng cơ Hạng Xung sẽ gây bất lợi cho ngươi.
Chuyện này thì ngươi có thể yên tâm. Ta cam đoan Hạng Xung sẽ tuyệt đối không động tới một sợi lông của ngươi.
Còn Sở Hưu, ta biết Trấn Võ Đường đã làm những gì cho Bắc Yên. Hoàng huynh là người quá đa nghi, trước khi chết hắn vẫn không bỏ được những thủ đoạn quyền mưu đó, cho nên mới hao hết tâm trí chèn ép Trấn Võ Đường của ngươi.
Chỉ cần Sở Hưu ngươi cam đoan Trấn Võ Đường sẽ không phản bội Bắc Yên, những thủ đoạn mà hoàng huynh đã bố trí để chèn ép Trấn Võ Đường sẽ vô hiệu. Cho dù Hạng Xung có đăng cơ, ta cũng cam đoan lợi ích của Trấn Võ Đường!”
Nghe Hạng Sùng nói vậy, Sở Hưu lại lắc đầu.
Trước khi đại điển đăng cơ diễn ra, Sở Hưu đã tính toán vô số lần, lập trường mỗi người sẽ ra sao, sẽ lựa chọn như thế nào, mình nên ứng phó ra sao, vân phân.
Có thể nói từ nãy đến giờ tất cả đều không khác mấy so với dự liệu của Sở Hưu. Điều duy nhất hắn tính sai là lựa chọn của Hạng Sùng.
Vì theo Sở Hưu, Hạng Sùng là người chí tình chí nghĩa, khác hẳn với Hạng Long, chưa chắc hắn đã tán thành kế hoạch mà Hạng Long bố trí.
Hơn nữa Hạng Xung cũng bố trí người vào Cung Phụng Đường của hoàng thất, thậm chí Hạng Sùng đích thân tới răn dạy, Hạng Xung cũng không coi ra gì, có thể nói đã đắc tội rất nặng với đối phương.
Nhưng dù thế nào Sở Hưu cũng không ngờ Hạng Sùng lại là kẻ chí tình chí nghĩa quá mức. Cho dù tình hình đến mức này rồi, hắn vẫn quyết định bảo vệ người thừa kế mà Hạng Long chỉ định.
Lựa chọn của Hạng Sùng có phần vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu, nhưng Sở Hưu lại không hề ngạc nhiên.
Trong tính toán của y vốn có đủ loại khả năng, Hạng Sùng lựa chọn tiếp tục thực hiện di chiếu, lập Hạng Xung làm thái tử, chuyện này Sở Hưu cũng đã tính đến.
Còn biện pháp giải quyết ư, rất đơn giản, đến lúc đọ thực lực rồi.
Tranh đoạt hoàng vị, làm gì có chuyện không chảy máu, không chết người?
Sở Hưu nhìn Hạng Sùng, lắc đầu nói: “Vương gia, có lúc ngài tưởng tượng mọi chuyện theo cách quá ngây thơ. Ngài nghĩ ngài bảo vệ được Hạng Lê?
Sau khi Hạng Xung leo lên hoàng vị, hắn sẽ thành người thế nào? Rốt cuộc
ngươi còn bao nhiêu quyền lực? Ai mà biết được?
Dù sao giết một người cũng dễ hơn bảo vệ một người.
Còn ngươi hứa hẹn với Trấn Võ Đường, ta cũng không tin.
Ta và Hạng Xung đã kết thù. Nếu đổi lại là ngươi làm hoàng đế, ngươi có chịu ngày ngày nhìn đối thủ một mất một còn đi qua đi lại trước mặt mình không? Dù sao ta cũng không chịu!”
Hạng Sùng trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi định nhúng tay vào tranh đoạt trong hoàng thất Bắc Yên à? Còn Hạng Lê, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng hoàng thúc mà đi tin người ngoài à?”
Sở Hưu lắc đầu: “Không phải ta nhúng tay vào tranh đoạt của hoàng thất, ta chỉ muốn tự vệ thôi.
Trấn Võ Đường là thế lực mà ta bỏ bao công sức, ta không muốn công sức đó phí hoài.”
Hạng Lê nhìn Hạng Sùng, lại nhìn Sở Hưu, khẽ cắn môi, tiếp tục chọn đứng sau lưng Sở Hưu.
Thật ra hắn chỉ mong giữ được mạng thôi, nếu trước đó Hạng Sùng nói sẽ bảo vệ hắn, hắn cũng chẳng tới hợp tác với Sở Hưu.
Nhưng giờ phút này đã quá muộn, hai bên đã không nể mặt nhau, hơn nữa hắn cũng thấy được thế nào là thói đời ấm lạnh. Cho dù vị hoàng thúc này luôn miệng nói sẽ bảo vệ hắn, nhưng thật ra cũng không đáng tin cậy.
Mọi người đã thể hiện lập trường thật sự của mình, có địa vị và thực lực uy hiếp được Hạng Xung thì vị hoàng thúc này mới nói sẽ bảo vệ mình, sao trước kia hắn không nói?
Cuối cùng, tất cả phải dựa vào thực lực.
Nhưng bây giờ thế lực dưới tay hắn đã đi thì đi, giải tán thì giải tán, không còn bao nhiêu thực lực. Chỗ dựa duy nhất của hắn là Sở Hưu, không đứng về phía Sở Hưu, hắn còn đứng với ai?
Thấy cảnh này, Hạng Sùng hít một hơi thật sâu: “Được được được, vậy các ngươi đừng trách ta.
Muốn nhúng tay vào tranh đoạt trong hoàng thất Bắc Yên cũng chẳng dễ dàng gì đâu. Sở Hưu, sau trận chiến hôm nay, Trấn Võ Đường của ngươi cũng chẳng còn đất dung thân ở Bắc Yên.
Còn Hạng Lê, chắc ngươi cũng hiểu kẻ thất bại trong tranh đoạt hoàng vị sẽ có kết cục ra sao. Khi đó cho dù ta muốn bảo vệ ngươi cũng không bảo vệ nổi! Động thủ!”
Sau khi Hạng Sùng dứt lời, vài trăm cường giả của Cung Phụng Đường hoàng thất đã bao vây toàn bộ đại điện.
“Hàn công công, Trương tướng quân!”
Hạng Sùng vừa dứt lời, Hàn công công trực tiếp gật đầu, vung tay, hơn mười lão thái giám toàn thân tỏa ra khí tức âm hàn bước ra, mỗi người đều là cường giả từ cảnh giới Chân Đan trở lên.
Đám thái giám đại nội này không thuộc về Cung Phụng Đường của hoàng thất, cũng không thuộc về hoàng tộc Bắc Yên mà là lực lượng riêng của Hạng Long, giờ đã được giao cho Hạng Sùng.
Chương 1262 Chân tướng phơi bày
Còn lúc này lại có một đội võ sĩ mặc giáp vàng lao tới, khí thế cũng không yếu. Bọn họ đều là ngự lâm quân bảo vệ hoàng thành, cũng trực tiếp nghe mệnh lệnh của Hạng Long, đương nhiên bây giờ đã được giao cho Hạng Sùng.
Toàn bộ lực lượng mà Hạng Long lưu lại trong hoàng thành đã được phát động, đừng nói trước mắt chỉ có mình Sở Hưu đứng ra, cho dù tất cả mọi người đứng ra phản đối Hạng Xung kê vị, hắn cũng tự tin sẽ ngăn cản toàn bộ.
Đám người Bắc Cung Bách Lý thì đứng sang một bên.
Bọn họ vốn không muốn dính vào chuyện này, dù sao tới cuối, ai ngồi lên ngai vàng thì bọn họ tung hô bệ hạ là được.
Nhưng lúc này lại có một số người phát hiện, bọn họ lui nhưng có người không lui.
Thực lực của những người này có mạnh có yếu, tuy không mạnh lắm nhưng đều là nhân vật nòng cốt của các thế lực lớn, bằng không đã không có tư cách tham gia đại điển đăng cơ.
Sở Hưu nhìn Hạng Sùng cười lạnh nói: “Vương gia ơi là Vương gia, bệ hạ để lại cho ngươi nhiều lực lượng như vậy là để ngươi ổn định triều đình Bắc Yên chứ không phải để ngươi nội đấu.”
Hạng Sùng hừ lạnh một tiếng, không nói gì nhưng đã cầm Cửu Long Ấn lên tay. Cung Phụng Đường của hoàng thất, thái giám đại nội và ngự lâm quân của hoàng thành đều lao về phía Sở Hưu và Trấn Võ Đường dưới trướng y.
Đây là đại điển đăng cơ, đương nhiên Sở Hưu không thể dẫn toàn bộ Trấn Võ Đường đến, chỉ có mười mấy người có tư cách tham gia đại điển, nếu không phải giới cao tầng của Trấn Võ Đường thì là thành viên nòng cốt như Hỏa Nô.
Nhiều người như vậy đã đủ giải quyết Sở Hưu, mà bây giờ chỗ dựa duy nhất của Hạng Lê là Sở Hưu. Chỉ cần xử lý Sở Hưu, giải quyết Trấn Võ Đường, tranh đoạt hoàng vị coi như hạ màn kết thúc.
Đúng lúc này, Sở Hưu cũng lạnh nhạt nói: “Động thủ!”
Sau hiệu lệnh của Sở Hưu, trong những thế lực chưa rút lui có không ít võ giả lao tới đánh về phía đám người Cung Phụng Đường của hoàng thất.
Những võ giả Thương Thành mà Sở Hưu bố trí trong các thế lực lớn cũng đồng loạt xuất thủ.
Tuy những võ giả của Thương Thành có thực lực yếu hơn võ giả cùng cấp một chút, nhưng bọn họ vẫn có cảnh giới. Hai Chân Hỏa Luyện Thần, sáu cảnh giới Chân Đan, cho dù là bản suy yếu thì uy lực vẫn rất kinh khủng.
Lần này không riêng gì Hạng Lê biến sắc, thậm chí những người khác đều không biết rốt cuộc Sở Hưu nhét đám người này vào từ chỗ bọn họ từ lúc nào?
Thật ra Sở Hưu đã bố trí nước cờ này từ rất lâu, kể từ lần đầu tiên hắn và Hạng Long có xung đột.
Tuy Sở Hưu biết Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhưng y không biết bói toán, cũng không ngờ Hạng Long lại chết sớm như vậy.
Khi đó Sở Hưu chỉ định đề phòng, tuy không biết bao giờ ngày này mới tới nhưng chắc chắn nó sẽ tới. Cho nên Sở Hưu mượn quan hệ của Hạng Lê, bố trí người của nhánh Ẩn Ma, chính xác hơn là võ giả Ma đạo trong nhánh của Ngụy Thư Nhai, vào các thế lực trong triều đình Bắc Yên.
Khi đó Hạng Lê vẫn là hoàng tử, xung quanh hắn có rất nhiều người nịnh bợ.
Hơn nữa những người mà y bố trí không định đoạt quyền, ai cũng bắt đầu từ tầng chót, cho nên không ai chú ý tới, mãi tới lúc này mới bộc lộ.
“Lòng lang dạ sói!”
Hạng Sùng gầm lên một tiếng, Cửu Long Ấn trong tay xoay chuyển, chỉ trong chớp mắt thiên địa nguyên khí trong đại điện đều bị hút sạch, thậm chí trên không trung của hoàng thành đã ngưng tụ thành một con cự long màu đen, trực tiếp vẫy đuôi đánh về phía Sở Hưu!
Đòn vẫy đuôi của con rồng đen kia nhanh chóng tới cực hạn, thậm chí lực lượng như xé rách không gian.
Sở Hưu vừa định xuất thủ, cái đuôi đã xuất hiện trước mặt y!
Nội lực chân hỏa và phật quang cùng lóe lên, nhưng một khắc sau Sở Hưu cũng bị đòn này quất bay khỏi cung điện.
Với tu vi cơ thể của Sở Hưu, tuy y ra tay ngăn cản hơi vội vàng nhưng không thụ thương, chỉ có nội tạng bị chấn động, khí huyết không thông thuận.
Nhưng lúc này y lại thầm kinh ngạc về lực lượng của Cửu Long Ấn, luồng lực lượng đó thuần túy tới cực điểm nhưng lực lượng cũng mạnh mẽ tới cực hạn, không khác gì lực lượng thiên địa, gần như không thể ngăn cản. Sau lần va chậm này thậm chí Sở Hưu còn có một ảo giác, cứ như y đang đấu phá với toàn bộ thiên địa!
Chẳng trách thứ này được coi là một trong những thủ đoạn chủ chốt của Bắc Yên, chỉ riêng uy lực này cũng đủ khiến Sở Hưu hiểu, đây là lực lượng đủ để đối phó với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Quan trọng nhất là Cửu Long Ấn nắm giữ lực lượng long mạch của Bắc Yên, nơi này lại là kinh thành của Bắc Yên. Tuy Sở Hưu không biết liên minh ở đâu nhưng có thể khẳng định nó ở Yên Kinh Thành. Tại nơi này, Cửu Long Ấn có thể phát huy lực lượng mạnh nhất.
Đúng lúc này, ngoài hoàng thành lại có một luồng khí tức cường đại hàng lâm.
Thương Thiên Lương đạp lên không trung đi đến, mỗi bước đi đều như đặt chân lên mặt đất, khiến không trung xao động như sóng gợn.
So với lúc giao chiến cùng Rama, bây giờ khí tức trên người Thương Thiên Lương đã hoàn toàn thay đổi, toàn thân hắn như dung nhập vào thiên địa này, dáng vẻ hết sức hài hòa tự nhiên.
Cường giả Thiên Địa Thông Huyền quả không hổ là cường giả Thiên Địa Thông Huyền, những người tu luyện tới cảnh giới, cho dù mạnh yếu ra sao, khả năng lĩnh ngộ về lực lượng thiên địa của họ đã đạt tới mức biến thái.
Mới qua bao lâu mà Thương Thiên Lương đã bá đạo thích ứng với quy tắc của thiên địa này, thậm chí bắt đầu tái tạo võ đạo của bản thân.
Lần trước trong Trấn Võ Đường, Thương Thiên Lương thể hiện bí pháp ngưng tụ sinh cơ, mặc dù làm hỏng gạch của Sở Hưu, nhưng thủ đoạn này cực kỳ dị thường.
Nhìn lại những võ giả trên giang hồ, lực lượng của bọn họ đều theo hướng phá hoại, kể cả lực lượng công pháp của Đại Quang Minh Tự cũng vậy. Ngươi bảo bọn họ tịnh hóa lực lượng âm tà thì được, nhưng bảo bọn họ đi cứu người thì khó lại càng khó.
Còn Thương Thiên Lương lại ngưng tụ sinh cơ trong thiên địa, khiến hạt giống không còn sinh cơ chôn dưới đất không bao nhiêu năm nảy mầm trở lại. Năng lực khống chế sinh cơ này đại diện cho lĩnh ngộ của hắn đối với thiên địa lúc này.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Uy lực của Cửu Long Ấn đúng là bất phàm, nhưng bây giờ đối thủ của vương gia lại không phải là ta!”
Sở Hưu quay sang nói với Thương Thiên Lương: “Thương thành chủ có tự tin ngăn được Cửu Long Ấn không?”
Thương Thiên Lương tức giận nói: “Không!”
Từ khi hắn rời núi đến giờ, tuy có hiệp nghị với Sở Hưu, nhưng Sở Hưu lợi dụng giá trị của hắn tới mức triệt để.
Mỗi lần Thương Thiên Lương xuất thủ, Sở Hưu đều tìm cho hắn đối thủ rất khó giải quyết.
Lần đầu tiên là Rama, Thương Thiên Lương bị áp đảo hoàn toàn.
Lần trước là Tọa Vong Kiếm Lư và Phong Vân Kiếm Trủng, thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn mà đã bị Sở Hưu kéo ra làm tay chân.
Còn lần này, hắn phải đứng ở Yên Kinh Thành, còn ở trong hoàng thành, đối phó trực tiếp với Cửu Long Ấn dẫn dắt long mạch, tình thế càng khó giải quyết.
Hơn nữa rất nhiều năm rồi thứ này không được vận dụng, cho dù Bắc Yên trong thời khắc nguy nan nhất cũng không có ai đánh tới hoàng thành, không ai biết giới hạn lực lượng của Cửu Long Ấn là ở đâu.
Thấy Sở Hưu lại tìm cho mình một đối thủ như vậy, sắc mặt Thương Thiên Lương còn tốt mới là lạ.
Chương 1263 Sự kinh khủng của Đông Hải Kiếm Thánh 1
Tuy ngoài miệng Thương Thiên Lương nói mình không chắc chắn, nhưng Sở Hưu lại rất tin tưởng hắn.
Bây giờ Thương Thiên Lương là chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền hàng thật giá thật, còn Hạng Sùng cầm Cửu Long Ấn trong tay cũng chỉ là dựa vào ngoại vật mà thôi.
Nêu vận dụng tốt, đúng là ngoại vật sẽ có uy lực kinh người. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, nó cũng không thể sánh vai với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Năm xưa Nhân Vương Kiếm của Kiếm Vương Thành mạnh tới mức nào? Kết quả chẳng phải bị Dạ Thiều Nam đập bay?
Còn lúc này, tuy ngoài miệng Thương Thiên Lương nói không tự tin nhưng hắn ra tay vẫn rất nghiêm túc.
Trước đó võ đạo của Thương Thiên Lương nghiêng theo hướng tấn công cận chiến, tính bộc phát mạnh mẽ.
Không phải vì võ đạo của bản thân hắn vốn là vậy mà là trong hoàn cảnh Lục Đô, ngoài loại võ đạo này, hắn cũng không biết cách khác.
Nhưng lúc này Thương Thiên Lương đã tìm lại võ đạo của tổ tiên năm xưa, hơn nữa còn thêm vào lĩnh ngộ của bản thân, uy lực mạnh thêm ba phần.
Chỉ thấy Cửu Long Ấn trong hắc long gầm thét, Hạng Sùng đánh ấn xuống, một con hắc long trực tiếp ngưng tụ từ thiên địa, quanh người là cơn bão nguyên khí hùng hồn, đánh thẳng về phía Thương Thiên Lương.
Thương Thiên Lương đứng giữa không trung, tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt trên không trung mây đen tụ tập, mưa to như trút nước.
Đây thật sự là mưa, là Thương Thiên Lương dùng lực lượng mà mình cảm ngộ được ảnh hưởng tới thời tiết.
Những giọt mưa này rơi xuống nhưng không phải mưa mà như những mũi kim mảnh khảnh, phía trên còn mang theo kiếm khí đậm đặc!
Mưa kiếm ập xuống, cơn bão nguyên khí quanh người hắc long lập tức bị phá tan.
Một khắc sau, Thương Thiên Lương trực tiếp vung tay, vô số mưa kiếm ngưng tụ trong tay hắn, hóa thành thanh trường kiếm dài trăm trượng. Tiếp đó hắn vung kiếm chém hắc long!
Một tiếng long ngâm rên rỉ vang vọng, thiên địa nguyên khí cuồng bạo lập tức tản mát ra.
Trong số những người ở đây có một số người cả đời chưa từng thấy chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ, lúc này chứng kiến hai người giao chiến, thậm chí quên cả trầm trồ.
Cường giả Thiên Địa Thông Huyền không khác gì thần tiên trên đất liền, phất
tay nhấc chân mà khống chế cả thiên địa, có thể lật núi lấp biển.
Đây là hai người này cố tình thu liễm lực lượng, khiến thiên địa nguyên khí tản mác lan ra giữa không trung; nếu không toàn bộ hoàng thành đã bị đập nát.
Trong lúc hai người này giao chiến kịch liệt, một số người trong hoàng tộc Bắc Yên bảo vệ quanh lão tổ Hạng gia kia.
Lúc này bọn họ cũng không biết nên làm gì.
Hạng Xung là thái tử nhưng Hạng Lê cũng là huyết mạch trực hệ, hai người bọn họ tranh đoạt hoàng vị, rốt cuộc mình nên giúp ai? Hay nên nói là bọn họ nên đứng về phía ai?
Lão tổ tông Hạng gia trầm giọng nói: “Vội làm gì? Sở Hưu có mạnh hơn cũng chỉ là người ngoài, hắn chỉ có thể nâng đỡ người của Hạng thị chúng ta lên hoàng vị.
Nếu Sở huynh muốn soán vị, ngươi nghĩ đám người Bắc Cung Bách Lý sẽ ngồi yên coi như không thấy?
Bên phía Hạng Sùng cũng vậy, bệ hạ chỉ lưu lại một di chiếu, có người nghe thì tốt, không ai nghe thì ngươi cũng chẳng ép được. Hoàng vị có đổi chủ cũng không thể trách người khác.
Đừng lo, cứ ngồi yên xem kịch là được. Chúng ta bảo vệ gốc rễ của hoàng tộc Bắc Yên, còn hoàng vị thì để bọn họ tự tranh. Kẻ thắng thì lên làm cửu ngũ chí tôn!”
Vị lão tổ Hạng thị đã sống rất lâu, thậm chí không biết rốt cuộc hắn đã bao nhiêu tuổi.
Hắn đã chứng kiến mấy đời đế vương thay đổi, thậm chí đám người đời trước Hạng Long còn tranh chấp kịch liệt hơn.
Đôi mắt lão tổ Hạng thị không nhịn được toát lên vẻ hồi tưởng.
Nhớ khi xưa Hạng Long đăng cơ, ai cũng cho rằng đại ca của hắn sẽ leo lên hoàng vị, còn hắn là hoàng đệ được đại ca tin tưởng, chắc chắn sẽ như Hạng Sùng, được phong vương, sau đó nở mày nở mặt cầm một bộ phận quyền thế của Bắc Yên.
Kết quả không ai ngờ ngay đại điển đăng cơ, Hạng Long lại nhe nanh, không ngờ hắn âm thầm liên lạc với gần nửa thế lực của Bắc Yên, giết chóc một trận rồi trực tiếp lật bàn.
Không ai ngờ Hạng Long vốn luôn thành thật, thâm chí còn giúp đại ca bày mưu tính kế lại nhảy ra đoạt hoàng vị, ngay cả lão tổ Hạng gia cũng bất ngờ.
Trận chiến có còn thảm khốc hơn bây giờ, máu chảy thành sông. Bây giờ ư, chuyện nhỏ thôi.
Tuy trong mắt lão tổ Hạng thị đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng lúc này những người thuộc Trấn Võ Đường dưới trướng Sở Hưu đã giao chiến kịch liệt với Cung Phụng Đường của hoàng thất và cao thủ đại nội.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ sắc bén, cũng định ra tay.
Đối tượng hắn nhắm vào không phải Hạng Xung mà định giúp Thương Thiên Lương bắt lấy Hạng Sùng trước.
Giết Hạng Xung không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ chọc giận toàn bộ hoàng tộc Hạng thị.
Hạng Xung chỉ là trò mèo mà thôi, Hạng Sùng nắm di chiếu đứng sau lưng ủng hộ hắn mới là mấu chốt.
Chỉ cần Hạng Sùng bại, sau khi Hạng Lê lên ngôi đương nhiên sẽ nghĩ cách giải quyết hắn. Đến lúc đó muốn giết hay róc thịt, toàn bộ dựa theo tâm trạng của y.
Nhưng lúc này Hạng Sùng lại đột nhiên hô lớn: “Khang Động Minh! Đến lượt ngươi ra tay rồi!”
Sau khi Hạng Sùng dứt lời, vị Đông Hải Kiếm Thánh Khang Động Minh hiện lên như xuất quỷ nhập thần, sắc mặt đờ đẫn nhìn Hạng Sùng, giơ bàn tay ra nói: “Chỉ có một lần.”
Hạng Sùng quát lớn: “Ta biết chỉ được một lần! Ngăn cản Sở Hưu.... Không! Giết hắn!”
Tính cách Khang Động Minh hết sức kỳ quái, khi làm khách khanh ở Giang Sơn Các, hắn thường xuyên nhận tiền làm việc, sau khi kiếm được tiền là biến mất.
Vốn dĩ với tính cách của Khang Động Minh, hắn sẽ không tới Bắc Yên làm sư phụ cho Hạng Xung. Hắn xuất hiện ở đây là vì Hạng Sùng nghĩ cách dẫn hắn vào Bắc Yên, cái giá hắn trả là một vết kiếm mà Kiếm Thánh Cố Khuynh thành từng lưu lại, vết kiếm sau trận chiến với Độc Cô Duy Ngã!
Khi đó Càn Khôn Lăng Vân Thủ hóa thân thành kiếm hồn tử chiến với Độc Cô Duy Ngã, tuy đã làm Độc Cô Duy Ngã bị thương nhưng bản thân cũng hình thần câu diệt!
Có điều trên vách núi cách nơi hai người giao chiến cực xa, lực lượng của chiêu kiếm đã gần tiêu tan, cho nên lưu lại một vết kiếm. Hậu nhân còn tìm được vết kiếm này, không biết vì sao rơi vào tay Bắc Yên.
Tuy đó chỉ là một vết kiếm nhưng dù sao cũng là vết kiếm mà Kiếm Thánh Càn Khôn Lăng Vân Thủ lưu lại, đối với bất cứ võ giả nào nó cũng là báu vật vô giá.
Khi Hạng Long biết thực lực của Khang Động Minh, hắn nhanh chóng trao đổi với vị này, muốn sử dụng Khang Động Minh. Nhưng Khang Động Minh chỉ đáp ứng xuất thủ giúp Hạng Long một lần, vết kiếm của Càn Khôn Lăng Vân Thủ chỉ có giá trị cho hắn dốc toàn lực xuất thủ một lần.
Nhưng cuối cùng Hạng Long lại chơi kế vặt, tuy hắn đáp ứng nhưng điều kiện lại là Khang Động Minh phải đi theo bên cạnh Hạng Xung một năm, có thể tùy ý sử dụng cơ hội này trong một năm. Chỉ cần dùng cơ hội này hoặc một năm
qua đi là Khang Động Minh có thể rời khỏi.
Không biết rốt cuộc ‘người thành thật” Khang Động Minh có nhìn ra mưu kế này không, dù sao hắn cũng đáp ứng.
Chương 1264 Sự kinh khủng của Đông Hải Kiếm Thánh
Lúc này Hạng Sùng dùng cơ hội này, Khang Động Minh lại rất vui vẻ.
Đối với hắn mà nói, không ngừng tôi luyện kiếm đạo của mình, khiêu chiến những cường giả Chính đạo mới là việc hắn muốn làm. Đi theo bên cạnh Hạng Xung thật lãng phí thời gian!
Khang Động Minh nhìn Sở Hưu một cái, trên người không có sát ý, càng không có địch ý.
Cả cuộc đời này chỉ có kiếm đạo mới có có thể khiến tinh thần hắn rung động, xưa nay hắn chưa từng có kẻ địch, cũng chưa từng coi người khác là kẻ địch. Hắn chỉ thấy những người cản đường, những kẻ gây phiền toái cho hắn.
Khi Khang Động Minh giết bọn họ cũng không hề có sát ý. Đối với hắn giết người là một thủ đoạn như quét rác, dọn dẹp chướng ngại vật.
Lúc này, đương nhiên trong mắt Sở Hưu không phải rác rưởi hay chướng ngại, nhưng cũng chỉ là mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Sau khi giải quyết Sở Hưu, hắn có thể rời khỏi nơi khô khan này.
Cho nên Khang Động Minh không buồn nói một lời, thậm chí không thốt lên một chữ. Thanh kiếm cất trong vỏ kiếm Phong Sa rốt cuộc cũng rời vỏ. Chỉ trong chớp mắt kiêm quang tung hoành khắp trăm dặm, sắc bén ngập trời!
Đó là một thanh trường kiếm hết sức bình thường, ba thước ba tấc, không khác gì những thanh kiếm thép khác.
Nhưng thanh kiếm này sắc bén tới mức khiến đôi mắt những người nhìn vào đau đớn, khiến người ta rung động tâm thần.
Xuất kiếm đánh ra, không có dị tượng, cũng không có kiếm khí phiêu đật.
Nhưng một khắc sau, trong lòng Sở Hưu lại dấy lên hồi chuông báo động.
Sở Hưu tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật, tuy năng lực cảm giác của hắn không phải mạnh nhất trong võ giả cùng cấp nhưng cũng trong nhóm cao cấp nhất.
Y không cảm giác được chút lực lượng nào, nhưng theo tính toán của y, nguy cơ cường đại đã đánh về phía y từ khắp bốn phương tám hướng.
Chỉ trong khoảnh khắc, trong mắt Sở Hưu đã có nhật nguyệt tinh thần lưu chuyển, y vận tinh thần lực tới cực hạn, dốc toàn lực thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Một khắc sau, thân hình Sở Hưu đột nhiên thối lui như điên về phía trái.
Nhưng cùng lúc, không khí lại có âm thanh như tiếng kiếm ngâm, lại như vang vọng trong lòng mọi người.
Ngay lúc Sở Hưu vừa xuất hiện ở vị trí đó, một luồng kiếm khí như ngưng tụ xuất hiện từ hư không, chém lên mặt đất, vạch thành một vết kiếm dài trăm trượng.
Gần như chỉ trong chớp mắt, hoàng thành bị tàn phá lập tức khởi động trận pháp, nhưng một khắc sau trận pháp cũng phát ra ánh sáng đổ vỡ, tiêu biến triệt để.
Dư âm từ chiêu kiếm của Khang Động Minh đã khiến trận pháp khởi động rồi lại lập tức hủy diệt trận pháp!
Ánh mắt Sở Hưu nhìn về phái Khang Động Minh thoáng chút kinh ngạc, những người khác nhìn hắn như gặp quỷ.
Rốt cuộc đây là lực lượng cỡ nào? Khang Động Minh này vẫn trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần hay là Thiên Địa Thông Huyền?
Sở Hưu hít sâu một hơi, có một chuyện y không tính tới, đó chính là Khang Động Minh.
Y có quá ít tư liệu về vị Đông Hải Kiếm Thánh này, kể cả Phong Mãn Lâu cũng không có bao nhiêu tư liệu. Dù sao thế lực của Phong Mãn Lâu ở hải ngoại cũng không mạnh.
Tuy tính ra là Khang Động Minh sẽ ra tay, nhưng y không ngờ thực lực của Khang Động Minh lại cường đại tới mức này.
Bây giờ y đã hiểu Kiếm Vương Thành và Tọa Vong Kiếm Lư, Phong Vân Kiếm Trủng chiến bại như thế nào, tên này đúng là quái vật!
Người khác tu luyện theo đuổi võ đạo, còn Khang Động Minh lại theo đuổi kiếm đạo cực hạn. thậm chí vì kiếm đạo hắn có thể hy sinh võ đạo!
Bây giờ thực lực của hắn đã rất gần cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Không phải hắn áp chế thực lực của mình mà là không buồn cảm ngộ liên kết với thiên đại, chỉ tập trung vào kiếm dạo.
Vì kiếm đạo, thậm chí Khang Động Minh không có thời gian đột pháp cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đây không phải quái vật thì là gì?
Điên mà không điên, sống mà như không sống, chính là loại người như Khang Động Minh.
Nói thật lòng, Sở Hưu cũng bị Khang Động Minh làm cho giật nảy mình. Đây là lần đầu tiên y thấy có người rõ ràng có cơ hội bước vào cảnh giới chí cường Thiên Địa Thông Huyền nhưng lười bước ra bước cuối cùng.
Có thể nói là y đã hiểu vì sao Thẩm Thiên Vương với tính cách nóng nảy như vậy sau khi thua cũng không tới gây sự với Khang Động Minh.
Một là vì bọn họ tỷ thí công bằng, thua rồi tới gây sự với người ta thì quá thấp kém.
Thứ hai là bọn họ không muốn trêu chọc kẻ điên như Khang Động Minh.
Chẳng qua lần này người gặp xui xẻo lại là Sở Hưu. Có thể nói trong số những kiếm khách y từng gặp, Khang Động Minh là người có tu vi kiếm đạo mạnh nhất. Thậm chí Sở Hưu không thể phát hiện vừa rồi đối phương xuất kiếm ra sao, chỉ có thể dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật miễn cưỡng tính được nguy cơ rồi né tránh theo bản năng.
Còn lúc này Khang Động Minh thấy chiêu kiếm của mình không làm gì được Sở Hưu, hắn vẫn giữ cái mặt đờ đẫn đó chém liền ba kiếm.
Khoảnh khắc này, Sở Hưu chỉ cảm thấy tất cả vị trí quanh người mình đều có sát cơ.
Chỉ dùng ba kiếm, Khang Động Minh đã phong tỏa toàn bộ những vị trí có thể né tránh quanh người Sở Hưu, cho dù y dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không thể tính được đường sống.
Tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt pháp tướng quỷ dị nửa ma nửa phật của Sở Hưu lại hiển hiện. Đại Nhật Như Lai và Đại Hắc Thiên Ma Thần, song thần nhất thể, phật diễm lóng lánh và ngọn lửa diệt thế dung hợp hóa thành một lực lượng với màu sắc quỷ dị.
ba chiêu kiếm của Khang Động Minh hiện lên từ hư không, kiếm khí không bao hàm bất cứ lực lượng nào khác, chỉ là kiếm ý thuần túy nhất ngưng tụ thành, nhưng lại trực tiếp xé tan pháp tướng Phật Ma của Sở Hưu.
Thiên Đạo Chiến Hạp được Sở Hưu cầm trong tay, hóa thành Vô Nhị Thiên Đao quét ngang ra. Chỉ trong chớp mắt thiên địa nguyên khí như cơn sóng lớn bộc phát.
Phá Hải trong Thất Đại Hạn được thi triển, đao thế cuồng bạo va chạm với kiếm khí. Thân hình Sở Hưu liên tục lui về phía sau, thậm chí thiếu chút nữa không chống nổi kiếm khí cường đại đó.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, thân hình không lùi mà tiến, xuất đao chém xuống. Chỉ trong chớp mắt không gian như ngưng trệ, tất cả lực lượng đều bị giam cầm giữa không trung, tiếp đó bị nhát đao của Sở Hưu chém đứt.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm đã là cực hạn của Sở Hưu về mặt đao đạo, chiêu này khó đỡ, càng khó phá.
Nhưng lúc này Khang Động Minh lại nhẹ nhàng đâm ra một kiếm, thân thể vẫn bị giam cầm trong không gian này, như bức tranh sắp bị xé rách.
Nhưng hắn không định xé rách bức tranh mà đâm một kiếm từ trong tranh ra. Chỉ trong chớp mắt, thiên địa biến sắc, tất cả mọi thứ trước mắt Sở Hưu hóa thành một thanh kiếm kinh thiên.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu giam cần thiên địa, hóa thành bức tranh. Nhưng chiêu kiếm của Khang Động Minh còn mạnh hơn, tất cả mọi thứ trước mắt hắn đều hóa thành kiếm, kiếm cho hắn sử dụng!
Một tiếng vỡ vụn khẽ vang lên, chính giữa vị trí hai người giao thủ, không ngờ hư không nứt ra như mặt kính, thiên địa nguyên khí càn quét như gió bão.
Khang Động Minh cầm kiếm lao tới, thân hình tựa hư vô xuyên qua cơn bão hư không kia, vẫn không nhanh không chậm xuất kiếm đâm tới. Khí tức của toàn bộ thiên địa đều hóa thành sắc bén, kiếm ý đã không phải ngập trời mà trực tiếp thẩm thấu vào thiên địa này!
Chương 1265 Viện quân
Đã rất lâu rồi Sở Hưu chưa gặp đối thủ mạnh đến vậy.
Cho dù ngày trước giao chiến với Lăng Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn, hắn cũng có thể liều mạng đánh với đối phương tới đầu rơi máu chảy, tuy ở thế yếu nhưng Lăng Vân Tử cũng bị thương rất nặng.
Còn lúc này đối mặt với Khang Động Minh, không ngờ Sở Hưu lại có cảm giác bất lực. Thực lực của đối phương khiến y rất áp lực, tình huống này rất hiếm thấy.
Biến cả thiên địa thành kiếm, trước mắt Sở Hưu thiên địa sơn hà đều là kiếm ý, như con sóng lớn vô biên đánh về phía y.
Sở Hưu hít sâu một hơi, xưa nay vẫn luôn là y ép người khác vào nguy hiểm, số lần người khác ép y vào nguy hiểm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thiên địa hóa kiếm, vậy hủy thiên diệt địa!
Khoảnh khắc này, hai tay Sở Hưu kết ấn, tiếng than khóc như quỷ thần vang vọng khắp đất trời.
Quanh người Sở Hưu dâng lên ma khí cuồng bạo, toàn bộ thiên địa như dừng lại. Một khắc sau trời khóc, mưa máu đột nhiên hàng lâm!
Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú!
Không phải thời khắc mấu chốt thì Sở Hưu rất ít khi vận dụng công pháp này.
Không chỉ vì công pháp này phản phệ quá lớn mà còn vì Sở Hưu nghi ngờ con ngươi không thể tạo ra công pháp này.
Luồng khí tức quỷ dị đó dẫn dắt thiên địa. Càng vận dùng thì ác niệm càng ăn mòn tâm chí Sở Hưu, cứ như bộ công pháp này là hóa thân của ác ý trong thiên địa.
Nhưng uy lực của bảy bộ Đại Bi Phú hợp nhất cũng cường đại với mức người ta run rẩy.
Trong tiếng ông trời khóc than, dưới cơn mưa máu này, kiếm khí tan rã, toàn bộ thiên địa đều trở nên vặn vẹo trước loại lực lượng này.
Lần đầu tiên kiếm thế của Khang Động Minh thay đổi.
Thu kiếm, trảm thiên, một kiếm, hai kiếm, ba kiếm!
Sau ba kiếm, không ngờ bầu trời đang khóc ra mưa máu vô tận lại bị ba kiếm xé rách.
Gương mặt của Sở Hưu lộ vẻ nặng nề hiếm thấy.
Trước đó khi những người khác đối đầu với Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, bọn họ chỉ có thể chống chọi.
Nhưng không ngờ Khang Động Minh lại có thể phá vỡ cơn mưa máu, thực lực thật kinh khủng.
Khang Động Minh nhìn Sở Hưu, đột nhiên nói: “Thức võ kỹ vừa rồi của ngươi
rất mạnh.”
Đây là lần đầu tiên Khang Động Minh nói chuyện. Phải nói là từ khi gặp Sở Hưu đến bây giờ đây là lần đầu tiên hắn mở miệng. Âm thanh u ám như đã rất lâu rồi không giao lưu với người khác, nhấn mạnh từng chữ, hết sức chậm rãi.
Nhưng sau câu đó, Khang Động Minh không nói gì thêm, tiếp tục cầm kiếm đánh tới.
Đúng lúc này giữa không trung có ma khí ngập trời giáng xuống. Ngụy Thư Nhai trực tiếp dẫn theo cao thủ trong nhánh Ẩn Ma đến.
“May quá, cuối cùng cũng không tới trễ.”
Ngụy Thư Nhai cười ha hả, vung tay, đám người Chử Vô Kỵ cũng gia nhập chiến trường, bù đắp mặt số lượng bên phe Sở Hưu.
Sở Hưu kinh ngạc: “Ngụy lão, sao ngài lại tới đây?”
Thật ra lần này Sở Hưu không định làm phiền Ngụy Thư Nhai.
Một là vì Ngụy lão là trưởng bối đối xử thật lòng với Sở Hưu. Tuy hắn không phải sư phụ của Sở Hưu nhưng có thể nói hắn luôn bồi dưỡng Sở Hưu như người nối nghiệp của mình.
Tuy Ngụy Thư Nhai có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng dù sao tuổi tác cũng đã cao, tuy vẫn còn sức chiến đấu nhưng khí huyết đã dần dần suy yếu.
Lần trước Ngụy Thư Nhai ra tay giúp Sở Hưu ngăn cản Hư Vân của Đại Quang Minh Tự, lão đã thấy mệt mỏi. Sở Hưu không muốn Ngụy lão tiếp tục tử chiến giúp mình. Chiến trường nảy lửa này không thích hợp cho Ngụy Thư Nhai phát huy.
Ngoài ra theo kế hoạch mà Sở Hưu bố trí, còn không có xung đột với hai nhánh Đạo Phật.
Khi đó tình hình của Bắc Yên là Trấn Võ Đường của Sở Hưu giao tranh với triều đình, không liên quan mấy tới nhánh Ẩn Ma.
Nếu Ngụy Thư Nhai tham gia tương đương với nhánh Ẩn Ma gia nhập, khó mà nói chắc liệu Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự có thấy e ngại rồi dồn càng nhiều lực lượng vào, gây ra càng nhiều phiền toái không.
Đương nhiên bây giờ Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn đã lưỡng bại câu thương, người của hai phái này chỉ đứng xem kịch, đương nhiên không gây ảnh hưởng gì.
Ngụy Thư Nhai nói: “Ngươi bố trí chiến trận lớn như vậy, sao ta có thể coi như không thấy.
Nhưng ta biết, ngươi đã không nói với ta chứng tỏ ngươi cũng có tự tin. Vốn dĩ ta không định tới.
Chẳng qua ta nghe nói đám người Tư Đồ Khí tới tìm ngươi, sợ sẽ xảy ra chuyện nên mới đến xem.”
Ngụy Thư Nhai tới đây không phải sợ bên phía Sở Hưu có vấn đề gì, thực ra với thực lực của Tư Đồ Khí và mối liên kết rời rạc của bọn họ, còn lâu mới uy hiếp được Sở Hưu.
Ngụy Thư Nhai lo là bọn họ tới có thể xáo trộn kế hoạch của Sở Hưu không.
Lão đã già rồi, không dùng được, không giúp được gì cho Sở Hưu ở bên ngoài nhưng vẫn có thể quản thúc bên trong một chút.
Lần này đám người Tư Đồ Khí tổ chức họp bàn mà không báo cho lão, ý tứ rất rõ ràng. Thậm chí lần này tới đây, Ngụy Thư Nhai đã chuẩn bị để trở mặt.
Chỉ có điều hắn cũng không ngờ đám người Tư Đồ Khí lại nhận thua, vừa gặp mặt thì Sở Hưu đã trực tiếp mời Thương Thiên Lương ra, bọn họ cũng bị dọa lui.
Nhưng lão tới vừa kịp lúc bắt đầu, bên phía Sở Hưu bị Khang Động Minh ép tới cực hạn, Ngụy Thư Nhai bèn ra tay trợ giúp.
Tuy thực lực của Khang Động Minh rất mạnh, nhưng một địch hai, không phải không có cơ hội.
Hơn nữa bây giờ không phải Sở Hưu đang quyết đấu công bằng với Khang Động Minh, đây là tranh đoạt hoàng vị, liên quan tới tương lai và tiền đồ của biết bao người, được làm vua thua làm giặc, đương nhiên phải dốc toàn bộ lực lượng ra đánh cược.
Cho nên sau khi Ngụy Thư Nhai đến, Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai bắt đầu giao chiến với Khang Động Minh.
Tuy Ngụy Thư Nhai đã già nhưng võ đạo trên người hắn không chỉ của chính hắn, mà còn dung nhập võ đạo của bốn vị Thiên ma trên Cửu Thiên Sơn.
Sở Hưu ỷ vào thân thể cường đại, cơ bắp cường hãn, chịu đòn tốt, đương nhiên không để Ngụy Thư Nhai thể chủ công. Cho nên hắn bước tới nghênh đón Khang Động Minh, còn Ngụy Thư Nhai ở bên chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Có trợ thủ cường đại như Ngụy Thư Nhai, áp lực Sở Hưu Sở Hưu cũng giảm nhiều.
Nhưng Khang Động Minh đúng là có thực lực cường đại tới không nói lý. Có thể nói trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hắn là người mạnh nhất mà Sở Hưu từng gặp.
Lúc này Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai hai địch một nhưng vẫn không thể đánh bại Khang Động Minh, thậm chí chỉ có thể giữ cho mình không bị đánh bại mà thôi.
Thấy hoàng thành hỗn loạn, nơi nơi đều là chiến trường, sắc mặt Hạng Xung hết sức kinh hãi.
Tuy bên phía Hạng Sùng vẫn đang chống cự nhưng tình hình không lạc quan mấy.
Dù sao hắn dựa vào ngoại vật, lực lượng của bản thân không cách nào sánh bằng chí cường giả cường đại Thiên Địa Thông Huyền.
Tuy thực lực của Khang Động Minh rất mạnh, như vị sư phụ hờ nhà hắn là được thuê bằng tiền, chỉ xuất thủ có một lần.
Những người khác đang giao chiến với Cung Phụng Đường của hoàng thất. Trấn Võ Đường của Sở Hưu, võ giả Thương Thành và võ giả Ma đạo do Ngụy Thư Nhai dẫn tới đang xoay chuyển thế cục.
Tiền đồ chưa rõ, bên mình có thể thất bại bất cứ lúc nào. Lúc này Hạng Xung lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, hét lớn: “Hoàng Phủ lão tổ! Ta biết các ngươi đang ở đây! Ta đáp ứng điều kiện của các ngươi, ta đáp ứng hết, mau ra tay đi!”