Cái cớ này dùng một lần hai lần còn được, nhưng dùng nhiều lần hơn nữa thật ra đã khiến nội bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có người cảm thấy không đúng, thậm chí nghi ngờ. Bạch Vô Kỵ chính là người như vậy.
Chỉ có điều hắn không tin phụ thân lại hại mình, ban đầu còn không chú úy. Nhưng về sau hắn lại bất ngờ phát hiện một chút dấu vết, lúc này mới bắt tay vào điều tra. Chân tướng cuối cùng khiến hắn không rét mà run, phụ thân của hắn không ngờ lại định hy sinh bản thân hắn làm nguyên liệu cho một người chết!
Lúc này Bạch Vô Kỵ đứng bên cạnh, cực kỳ kín tiếng nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ bi ai.
Nhớ lại ngày trước Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành liên thủ với Sở Hưu ra tay với Sở Hưu, Sở Hưu giết Nhiếp Đông Lưu, kết quả khiến Nhiếp Nhân Long nổi giận, thậm chí nhập ma.
Khi đó Bạch Vô Kỵ đã muốn hỏi Bạch Hàn Thiên, nếu mình cũng bị giết, liệu hắn có giống Nhiếp Nhân Long, liều mạng báo thù cho mình không?
Có điều hắn sợ tổn thương tình cảm, cuối cùng Bạch Vô Kỵ không hỏi câu này ra khỏi miệng.
Thế nhưng giờ đã không cần hỏi, hiện thực đã trả lời Bạch Vô Kỵ.
Trong mắt Bạch Hàn Thiên, lợi ích của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là trên hết, trên cả đứa con trai này.
Dù sao hắn cũng không chỉ có một đứa con, hơn nữa lần này không phải hắn muốn giết Bạch Vô Kỵ.
Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng hắn nuôi đứa con lớn chừng này rồi, giờ muốn mượn vài thứ trên người nó dùng một chút, chẳng lẽ không được à?
Lúc này Sở Hưu lại mỉm cười trêu ngươi lắc đầu nói: “Chậc chậc chậc. Bạch thành chủ, ta cũng không ngờ ngươi lại lắm trò như vậy, lại còn dùng một người chết dọa dẫm giang hồ khu vực Cực Bắc bao năm nay. Chậc chậc, thật sáng tạo!”
“Sở Hưu! Ngươi đáng chết!”
Gương mặt Bạch Hàn Thiên vặn vẹo điên cuồng tấn công về phía Sở Hưu.
Cùng lúc đó, Bạch Hàn Phong cũng đầy tức giận đánh về phía Sở Hưu.
Hai huynh đệ bọn họ đã giấu bí mật này bao năm như vậy, chỉ cần giữ được bí mật đến lúc Bạch gia bọn họ có một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác, vậy lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có thể thong thả tạ thế.
Thế nhưng giờ tất cả đều bị Sở Hưu quấy nhiễu. Giờ bí mật đã bại lộ, chỉ ngày mai thôi chuyện này sẽ lan truyền khắp võ lâm Bắc Yên, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ sẽ trở thành mục tiêu tấn công chung của mọi người!
Những võ giả ngày trước có thù oán với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ tính toán tìm cách báo thù. Cho dù là những thế lực ngay trong buổi tiệc này, chắc chắn cũng có những người bất mãn với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Bao năm như vậy, bọn họ tặng lễ cho Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bao nhiêu? Hóa ra đều là tặng cho một người chết, chúc thọ cho một người chết, chúc tới giờ nghĩ lại, đúng là xúi quẩy.
Thân hình Sở Hưu lui lại phía sau, lực lượng nguyên thần ngưng cung hóa tiễn. Diệt Hồn Tiễn liên tiếp bắn ra, tinh thần lực cường đại khiến người ta líu lưỡi.
Vài mũi tên đồng thời bắn ra tạm thời ngăn cản hai người Bạch Hàn Thiên cùng Bạch Hàn Phong, bản thân y lại hô lớn với Mai Khinh Liên cùng Bàng Hổ: “Đi!”
Chuyện của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã bại lộ, Sở Hưu không cần lưu lại tại đây liều mạng với đám người Bạch Hàn Thiên nữa.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành dù sao cũng được truyền thừa cả vài ngàn năm, chỉ với ba người Sở Hưu mà muốn diệt môn Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, e rằng nằm mơ còn chẳng được. Trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn còn nhiều thủ đoạn ẩn giấu khác.
Có điều tiếp theo sẽ tới phiên Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nhức đầu. Bọn họ sẽ phải đối mặt với vô số người từng đắc tội ngày trước, vô số kẻ địch còn tồn tại hiện giờ.
Những người này tới một mình thì đều không phải đối thủ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhưng nếu cùng tiến tới, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng khó lòng chống lại.
Bàng Hổ cùng Mai Khinh Liên thấy Sở Hưu muốn đi, cũng nhanh chóng thoát thân.
Những đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bình thường dựa vào ngoại vật có lẽ còn chống đỡ được một bọn họ một thời gian ngắn, nhưng bọn họ muốn bỏ đi, đám người này lại không cản nổi.
Trước khi đi Sở Hưu còn cố ý liếc qua chỗ Bạch Vô Kỵ đang nấp, ra dấu một cái. Y tin rằng Bạch Vô Kỵ sẽ thấy, hơn nữa Bạch Vô Kỵ cũng không dám lừa y.
Chuyện lần này là Bạch Vô Kỵ để lộ ra, thóp của hắn đang nằm trong tay Sở Hưu.
Nếu hắn dám lừa Sở Hưu, Sở Hưu chỉ cần báo tin cho Bạch Hàn Thiên, tin rằng Bạch Hàn Thiên sẽ phẫn nộ tới mức không nể nang gì người nhà.
Mắt thấy đám người Sở Hưu thong dong bỏ đi, Bạch Hàn Thiên sắc mặt âm trầm nhưng không đuổi theo.
Một là với thực lực của đám người Sở Hưu, một khi bọn họ rời khỏi khu vực Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, mình có đuổi theo cũng không biết được rốt cuộc là ai giết ai.
Huống hồ trước mắt vẫn còn phiền phức ngập trời đang chờ đợi bọn họ.
Mọi người xung quanh trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi, cười lạnh nói: “Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi thủ đoạn hay lắm, trêu chọc chúng ta như kẻ ngu ngốc vậy. Chúng ta sẽ nhớ thật kỹ bài học lần này, sau này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi tự đi mà chơi!”
Dứt lời đám người quay lưng bỏ đi, Bạch Hàn Thiên muốn cản nhưng lại không biết nên cản thế nào.
Nhậm Thiên Lý cũng mang theo Trần Kim Đình vẻ mặt ngây ngốc rời đi, hiển nhiên tên này còn chưa kịp phản ứng lại từ biến hóa đột ngột kia.
Thấy bộ dáng này của Trần Kim Đình, Nhậm Thiên Lý không khỏi hừ lạnh nói: “Thấy rồi chứ? Hành tẩu trên giang hồ quan trọng nhất là phải tu luyện thực lực của mình tới nơi tới chốn.
Vì sao hôm nay Sở Hưu kia dám gây sóng gió ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành? Chính là vì nếu hắn đoán sai, lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn sống, hắn cũng có lòng tin chạy trốn được.
Với chút thực lực đấy của ngươi còn muốn khiếu chiên Sở Hưu, còn kém xa lắm!”
Nhậm Thiên Lý không phải đang giáo huấn Trần Kim Đình mà muốn vị sư đệ này của mình hiểu thật rõ con đường tiếp theo nên đi ra sao.
Đời này sư phụ hắn chỉ thu nhận hai đệ tử là họ, hơn nữa chênh lệch giữa hai người quá lớn cho nên cũng không có chuyện cạnh tranh lẫn nhau. Ngược lại Nhậm Thiên Lý còn mong chờ Trần Kim Đình có ngày trưởng thành.
Phương Kim Ngô dù sao cũng đã già, lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã chết nhiều năm như vậy, Phương Kim Ngô còn sống được bao lâu cũng là ẩn số.
Trong triều đình Bắc Yên thật ra Nhậm Thiên Lý không có chỗ dựa, chỗ dựa của hắn chính là Phương Kim Ngô.
Đến một ngày nào đó Phương Kim Ngô chết đi, nhánh của hắn chỉ còn lại hai người hắn và Trần Kim Đình. Nếu Trần Kim Đình có thể trưởng thành mạnh mẽ một chút, hai người còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Còn lúc này đám người Sở Hưu sau khi rời thành cũng không trực tiếp bỏ đi mà tới cách Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hơn mười dặm chờ đợi.
Lúc trước Sở Hưu ra dấu cho Bạch Vô Kỵ chính là bảo hắn đi dọc theo hướng này là tìm được bọn họ. Y tin Bạch Vô Kỵ sẽ tới.
Bàng Hổ gãi gãi đầu, tặc lưỡi lắc đầu nói: “Đám đại phái này rõ nhiều mưu kế, còn nghĩ ra được cả chiêu này, thậm chí còn lừa được người khác mấy chục năm. Bao lâu như vậy rồi vẫn không ai phát hiện.”
Mai Khinh Liên ở bên cạnh nói: “Không phải không ai phát hiện mà là cho dù có người cảm thấy không đúng cũng không dám thử.”
Nói xong Mai Khinh Liên còn liếc sang Sở Hưu một cái: “Dù sao trên giang hồ không mấy ai to gan như ngươi. Ta nói này, ngươi không sợ mình đoán sai, lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không chết à?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đoán sai thì sai thôi, ai dám cam đoan cả đời mình đều đúng? Cho dù lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn sống có lẽ hắn cũng chẳng khác nào bộ xương khô trong mộ. Một lão già như vậy ta đánh không lại chẳng lẽ còn không trốn được à?”
Chương 912 Bộ Đại Bi Phú cuối cùng 1
Cuối cùng Bạch Vô Kỵ cũng tới, thế nhưng hắn có vẻ đang mất hồn mất vía.
Đương nhiên có đổi thành ai gặp chuyện như vậy cũng chẳng khác gì.
Cha mình không yêu mình thì thôi còn muốn lấy máu của mình ra làm nguyên liệu, rõ ràng là một vở bi kịch. Đáng tiếc Bạch Vô Kỵ không có số mệnh của nam chính, còn cần Sở Hưu tới cứu vớt.
Hơn nữa Sở Hưu cũng chẳng phải người có cảm giác đồng tình gì, vừa gặp mặt đã trực tiếp hỏi luôn: “Ngươi nói ngươi biết vị trí một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú?”
Thần sắc Bạch Vô Kỵ thoáng chút hốt hoảng, nhưng đối mặt với Sở Hưu, hắn thật sự không dám nói dối, lập tức gật đầu: “Biết, ta không lừa ngươi!”
“Ở đâu? Bộ công pháp đó tên là gì?”
Bạch Vô Kỵ nói: “Trong tay Không Sơn Cốc Chủ - Phương Kim Ngô, bộ công pháp đó tên là Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ.”
Vừa nghe xong câu này, ánh mắt Sở Hưu lập tức lóe lên vẻ lạnh lùng, khí thế cường đại bộc phát quanh người, ánh mắt nhìn Sở Hưu lạnh băng: “Ngươi có chắc mình không nói đùa không?”
Trước đó ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành y vừa xung đột trở mặt với đệ tử Phương Kim Ngô là Nhậm Thiên Lý cùng Trần Kim Đình, giờ Bạch Vô Kỵ lại nói công pháp này trên tay bọn họ. Chuyện này có nhìn thế nào cũng giống Bạch Vô Kỵ đang khích bác bọn họ ra tay với Phương Kim Ngô, đang tính kế để bọn họ tàn sát lẫn nhau.
Mà thực tế Bạch Vô Kỵ cũng có lý do để làm vậy.
Hắn có nhược điểm trên tay Sở Hưu, giờ nếu Sở Hưu nói chuyện Bạch Vô Kỵ tiết lộ mọi chuyện cho Bạch Hàn Thiên, chắc chắn hắn sẽ chết rất thảm. Tin rằng ông bố với tâm địa như sắt đá kia chắc chắn sẽ không nể tình riêng.
Cảm nhận được ý lạnh lan tỏa, Bạch Vô Kỵ chợt run rẩy.
Thực tế những lời Bạch Vô Kỵ nói với Sở Hưu bên bàn rượu mặc dù có nguyên nhân cần nhờ Sở Hưu giúp đỡ, nhưng thực ra cũng là lời thật lòng của hắn.
Hắn và Sở Hưu thật sự đã là người của hai thế giới. Sinh cùng thời đại với tuấn kiệt kinh thế hãi tục như Sở Hưu vừa là bi ai, vừa là chuyện may mắn.
Đối mặt với người như vậy, hoặc là đối chọi tới cùng như Thẩm Bạch, hoặc là nhận thua, không đối địch nữa.
Thẩm Bạch lựa chọn cách đầu tiên, cho nên hắn đã chết.
Bạch Vô Kỵ tự thấy không có thực lực như Thẩm Bạch, cho nên từ lâu rồi hắn đã chọn cách sau.
“Sở huynh... Sở đại nhân minh giám, tới lúc này rồi làm sao ta còn dám lừa ngươi?”
Bạch Vô Kỵ vội vàng giải thích: “Chuyện này là thật, Phương Kim Ngô cùng lão tổ nhà ta... cùng lão tổ nhà ta khi còn sống cũng coi như người quen, cho nên ta với Trần Kim Đình cũng rất quen thuộc.
Người này mặc dù chí lớn nhưng tài mọn, đặc biệt là khi uống quá nhiều sẽ không giữ được cái miệng của mình.
Trước đó khi chúng ta uống rượu từng nghe hắn nói, trên đất Yến Nam có một gia tộc nhỏ mở một hộp báu, trong hộp báu kia là một trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú.
Trần Kim Đình coi trọng thứ này, còn ra tay tranh đoạt với người của Thần Vũ Môn. Tới cuối cùng hắn còn phải lôi cả danh nghĩa Phương Kim Ngô ra, ngay cả Yến Hoài Nam cũng không dám đắc tội, bèn tặng cho hắn.
Việc này hắn khoe khoang không chỉ một hai lần, còn nói cái gì mà môn chủ Thất Tông Bát Phái cũng phải nhượng bộ với mình.
Nếu Sở đại nhân không tin có thể tới đất Yến Nam hỏi thăm xe, gia tộc nhỏ kia giờ vẫn còn ở đấy.”
Nghe Bạch Vô Kỵ khẳng định như vậy, Sở Hưu lại thấy tin.
Có điều y vẫn nghi hoặc: “Nếu vậy sao Trần Kim Đình này không nói chuyện mình có Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú? Thậm chí còn chưa từng thi triển?”
Sở Hưu muốn thu thập Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú đâu chỉ một hai ngày nay, cho nên y đã sớm phái người đi khắp nơi nghe ngóng những chuyện liên quan tới Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, thế nhưng bao lâu nay vẫn không có thu hoạch gì. Trong đó vốn cũng không có tin tức về Trần Kim Đình.
Bạch Vô Kỵ nói: “Là sư phụ hắn không cho hắn tu luyện, nhánh của Phương Kim Ngô mặc dù là tán tu nhưng võ công truyền thừa không phải của Ma đạo.
Phương Kim Ngô cho rằng Trần Kim Đình tu luyện ma công như vậy tổn thương thiên hòa, thậm chí có thể khiến lực lượng trong cơ thể mình xung đột, cho nên nghiêm cấm hắn tu luyện.”
Nghe xong câu này, sắc mặt cả Sở Hưu và Mai Khinh Liên đều không dễ nhìn.
Phương Kim Ngô đúng là kiêu ngạo, còn ghét bỏ ma công một trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú. Hóa ra theo hắn tu luyện ma công là kém một bậc? Đang xem thường ai đây?”
Thấy Bạch Vô Kỵ có vẻ không giống nói dối, Sở Hưu liền gật đầu, tùy ý khua tay nói: “Được rồi, ngươi về đi.”
Bạch Vô Kỵ rốt cuộc thở dài một tiếng, có điều ngay lúc hắn xoay người đi, sau lưng lại vang lên giọng nói của Sở Hưu: “Có chuyện, ta sẽ cho người âm thầm liên lạc với ngươi.”
Bạch Vô Kỵ nghe vậy đờ người ra, hắn quay đầu lại, vẻ mặt tức giận mà không dám phát tác: “Còn chuyện gì nữa? Chẳng phải ta đã nói tung tích của Thiên
Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú cho ngươi rồi ư?”
Sở Hưu mỉm cười lạnh lẽo: “Hôm nay ta cứu tiền đồ của ngươi, nếu ta không ra tay, kết cục của ngươi sẽ chẳng khác gì đám đệ tử đời trước của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không chết cũng bị tàn phế. Ngươi cam tâm tình nguyện làm kẻ tàn phế chắc?
Ân tình lớn như vậy, ngươi nghĩ tung tích một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú là đủ trả nợ ư?”
Bạch Vô Kỵ xiết chặt nắm tay, cố nén cơn giận, hắn rất muốn mắng Sở Hưu không giữ chữ tín, nhưng hắn không dám.
“Vậy ta phải trả tới khi nào?”
“Trả cả đời!”
Gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười trêu tức: “Đương nhiên nếu có ngày nào đó ta chết đi, hay ngươi tự nhận thấy thực lực của ngươi mạnh hơn ta. Vậy ân tình này ngươi có thể không trả.”
Bạch Vô Kỵ sắc mặt đỏ lên, nhưng cuối cùng vẫn chán nản buông lỏng nắm đấm, trực tiếp quay người bỏ đi.
Hắn cho là mình thoát khỏi số mệnh, không cần lấy máu tươi của bản thân làm nguyên liệu, không ngờ cuối cùng vừa rời hang hổ lại lọt vào ổ sói.
Không phải Bạch Vô Kỵ không có lòng tin mà với trạng thái hiện tại của hắn, có tu luyện cả đời cũng chẳng đuổi kịp Sở Hưu.
Cho nên hắn chỉ có thể mong chờ Sở Hưu chết sớm một chút, hắn cũng được giải thoát.
Nhưng vấn đề là chuyện này cũng chẳng đáng tin cậy.
Người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm.
Ma đầu Sở Hưu giết người vô số, còn hay điên cuồng tự tìm đường chết. Kết quả thực lực của y càng ngày càng mạnh, muốn y chết cũng chẳng đơn giản.
Nhìn bóng lưng Bạch Vô Kỵ, Mai Khinh Liên tặc lưỡi thở dài: “Ngươi đúng là điên rồi, sau này tiểu tử gặp ngươi e là có bóng ma trong lòng.
Có điều ngươi không sợ ép hắn quá đáng, khiến hắn liều mình cá chết rách lưới à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Một con lươn nhỏ sao coi là cá? Huống chi ta đang giúp hắn. Thời gian tới ai biết Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có còn tồn tại được không? Nếu hắn đứng về phía ta tối thiểu ta có thể giữ mạng cho hắn.”
Thật ra trước kia nếu Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không đắc tội với nhiều người như vậy, với thực lực căn cơ và súc tích của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không cần lo chuyện bị diệt môn.
Chương 913 Bộ Đại Bi Phú cuối cùng 2
Cũng như Liễu Công Nguyên của Thương Lan Kiếm Tông đã bao năm không xuất thủ, nhưng hắn vẫn trấn thủ được Thương Lan Kiếm Tông. Chỉ cần một ngày hắn không chết, vậy ngày đó Thương Lan Kiếm Tông sẽ không bị xóa tên.
Hai huynh đệ Bạch Hàn Thiên cùng Bạch Hàn Phong đang lúc tráng niên, trạng thái còn tốt hơn Liễu Công Nguyên nhiều, muốn giữ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bình an trong thời gian ngắn không phải vấn đề gì lớn.
Nhưng giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại dùng cách như vậy lừa gạt tất cả mọi người, chắc chắn sẽ đắc tội với rất nhiều người. Lại thêm kẻ thù trước đó biết chuyện, thời gian tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có chống chọi được không cũng là ẩn số.
Thời gian vừa qua trên giang hồ sóng gió nổi lên, cho dù là thế lực đỉnh phong trong ca dao giang hồ, nếu đáng chết vẫn chết như thường.
Tỷ như Thần Vũ Môn, lại như Cự Linh Bang, hay là Cao Lăng Đổng gia, Thương Lan Kiếm Tông. Khoan, sao mấy tông môn bị diệt này đều có liên quan tới mình?
Sở Hưu lắc đầu, đột nhiên nói: “Đúng rồi, các ngươi nói xem, giờ nếu ta tới Không Sơn Cốc bỏ ra chút thành ý cùng của cải tới giao dịch Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ, liệu Phương Kim Ngô có đáp ứng không?”
Mai Khinh Liên nhíu mày nói: “Ngươi vừa mắng chửi đệ tử nhà người ta như vậy lại lập tức tới cửa biểu đạt thành ý, đây gọi là cây gậy với củ cà rốt à? Ngươi tưởng cường giả Chân Hỏa Luyện Thần dễ nói chuyện lắm sao? Hay cho rằng Phương Kim Ngô tốt tính như vậy?”
Sở Hưu chuyển ánh mắt sang phía Bàng Hổ, Bàng Hổ chỉ gãi gãi cằm nói: “Ta không biết Phương Kim Ngô nghĩ thế nào. Dù sao đổi lại là ta, trước hết cứ móc đao ra đâm cho một đao rồi hãng nói.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Được rồi, về rồi bàn bạc kỹ hơn.”
Sau khi trở lại Yên Kinh Thành, Hạng Long phái người tới tìm Sở Hưu, hỏi hắn tình hình ra sao.
Sở Hưu cũng không nhiều lời, chỉ thuật lại mọi chuyện xảy ra cho Hạng Long, để hắn trực tiếp phái quân tới trấn thủ Bắc Địa là được. Đương nhiên y không nói chuyện Bạch Vô Kỵ.
Sau khi nhận được tin của Sở Hưu, Hạng Long cũng giật mình, không biết có tính là lần này Sở Hưu hoàn thành ý chỉ của mình hay không.
Nếu ngươi nói tính, vậy hắn chỉ bảo Sở Hưu tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thương lượng một chút, tốt nhất là không cần động thủ cũng khiến Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đồng ý cho triều đình Bắc Yên đóng quân tại khu vực Bắc Địa.
Nhưng giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tuy không đáp ứng nhưng bản thân Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành giờ đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, có đáp
ứng hay không cũng chẳng còn quan trọng. Cho nên triều đình có thể trực tiếp phái binh tới trấn thủ ở vùng Cực Bắc, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ không quản, bọn họ cũng không còn tâm trí đâu để quản, cho nên chuyện này cũng coi như đã hoàn thành.
Hạng Long vẫn tương đối dứt khoát, hắn làm việc thích nhất là trực tiếp chứng kiến kết quả chứ không soi xét quá trình. Nghĩ lại thì Sở Hưu đã hoàn thành công việc hắn giao một cách hoàn mỹ, vậy Hạng Long cũng cho người đem chút phần thưởng tới ban cho Sở Hưu.
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu suy nghĩ một hồi, định tới tìm Nhậm Thiên Lý thăm dò một chút.
Tiên lễ hậu binh, thật ra Sở Hưu làm việc rất đúng quy củ.
Huống chi Nhậm Thiên Lý là đại tướng quân của một trong Trấn Quốc Ngũ Quân, phong cách hành xử vẫn khá lý trí, hẳn không bị cảm xúc khác gây ảnh hưởng, không đến nỗi vừa gặp đã trực tiếp trở mặt.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp tới tìm Hạng Võ, nhờ hắn làm người trung gian, mời Nhậm Thiên Lý ăn một bữa cơm.
Hạng Võ là người trẻ nhất trong Trấn Quốc Ngũ Quân, nhưng thực lực lại không phải yếu nhất.
Quan trọng nhất là trên người hắn còn có nhãn hiệu hoàng tộc Bắc Yên, cho nên hắn vừa mở miệng, Nhậm Thiên Lý rất sảng khoái đáp ứng.
Yên Kinh Thành thân là đô thành của Bắc Yên, số quán rượu nổi tiếng chắc chắn không ít.
Sở Hưu không biết mấy thứ này, nhưng Hạng Võ lại biết rất tường tận. Dù sao đối với hắn, ăn là một trong những sở thích hiếm hoi.
Lúc này trong căn phòng cao nhất của Phi Phượng Lâu, Hạng Võ ngồi giữa, Sở Hưu và Nhậm Thiên Lý phân ra ngồi hai bên, bầu không khí bỗng chốc lại hơi căng thẳng.
Nhậm Thiên Lý trừng mắt lạnh lùng nhìn sang, Sở Hưu đương nhiên không khép nép xin lỗi, cho nên lần này hai bên gặp mặt có vẻ giống kẻ thù gặp nhau hơn.
Hạng Võ cười ha hả nói: “Ta nói này hai vị, nên ăn thì ăn đi. Món đặc sắc nhất của quán rượu này là chuối chiên, đầu bếp bọn họ còn được ta hướng dẫn mới nghiên cứu ra đấy, nổi tiếng khắp Yến Kinh Thành lận đấy!”
Sở Hưu liếc qua thứ đen thui trong khay, đúng là ảnh hưởng tới ham muốn ăn uống.
Đầu bếp Phi Phượng Lâu mà nghiên cứu ra thứ này chắc đã bị chưởng quỹ đuổi về nhà từ lâu rồi. Nói ngươi bức ép đầu bếp làm ra cái của nợ này còn tạm tin được.
Sở Hưu dùng ngón tay gõ gõ lên bàn nói: “Nhậm tướng quân, trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đúng là hai ta có chút ân oán.
Nhưng ân oán đến đâu cũng không ảnh hưởng tới lợi ích. Lần này ta tới đây là muốn bàn một giao dịch với Nhậm tướng quân, dù sao không ai không thích lợi ích.”
Nhậm Thiên Lý nghe vậy mới quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Giao dịch? Giao dịch gì?”
Hắn đoán được với tính cách Sở Hưu, y sẽ không dễ dàng nhận thua, nhưng hắn lại không ngờ Sở Hưu lại muốn bàn chuyện giao dịch với mình.
Sở Hưu ho khan một tiếng nói: “Nghe nói nhánh của ngươi tình cờ nhận được một bộ trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú. Ngươi biết đấy, trên người ta có khá nhiều công pháp Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, cho nên ta muốn sưu tập hoàn chỉnh. Vì thế, ta nguyện lấy ra công pháp ngang cấp giao dịch, đồng thời đưa thêm một số linh dược do Trấn Võ Đường sản xuất.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, ánh mắt Nhậm Thiên Lý lóe lên vẻ kinh ngạc.
Cái tên Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú người trên giang hồ đều biết, có điều một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú đơn lẻ mặt dù cũng rất mạnh nhưng còn chưa tới mức vượt qua cửu chuyển.
Cho nên bao năm qua trên giang hồ cũng không ít võ giả muốn tập hợp đủ bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú. Nhưng hắn không ngờ Sở Hưu cũng có dã tâm như vậy.
Thật ra bất luận Hạng Long hay Nhậm Thiên Lý đều không cho rằng Sở Hưu có thể thu gom đủ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú. Dù sao bao năm như vậy rồi, khắp giang hồ không ai làm được chuyện này. Theo lời đồn đại, người nhiều nhất đã tập hợp được sáu môn Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, nhưng cuối cùng vẫn còn một môn không tìm được.
Còn theo bọn họ biết, mặc dù giờ Sở Hưu đã thu gom được không ít võ công trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, nhưng còn mấy bộ mới đủ, khoảng cách viên mãn còn xa.
Thật ra đây cũng do Sở Hưu vô tình ẩn giấu.
Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công cùng Thiên Di Địa Chuyển Đại Di Huyệt Pháp đều là võ công trong cơ thể, cho dù Sở Hưu thi triển ra ngay trước mặt mọi người, cũng hiếm ai nhận ra được.
Không ai ngờ Sở Hưu đã vô thanh vô tức tập hợp Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú tới mức chỉ thiếu một bộ cuối cùng.
Chương 914 Giao dịch
Trước đó mặc dù tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hai bên xung đột nhưng chưa thật sự động thủ, cho nên xung đột này cũng có thể hòa giải. Nhậm Thiên Lý nghe vậy lập tức hỏi: “Ngươi nói ngươi đồng ý giao công pháp giá trị ngang nhau ra đổi?
Vậy thì tốt, ta cũng không cần gì khác. Nghe nói trên người ngươi có ấn pháp bí truyền Mật Tông là Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, còn có thần công truyền thừa của Đàm Uyên đại sư là Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn. ta chỉ cần ba loại này là được.”
Nhánh của Phương Kim Ngô không tu luyện công pháp Phật môn thuần túy nhưng lại có căn nguyên từ công pháp Phật môn.
Cho nên trong số những thế lực võ lâm Bắc Yên, Phương Kim Ngô là người tới gần Phật môn nhất.
Võ công của Sở Hưu đồng tu Đạo Phật Ma, chuyện này toàn bộ giang hồ đều biết.
Chỉ có điều trước nay không có hòa thượng nào đến đòi Sở Hưu giao hết võ công Phật môn ra.
Đương nhiên không phải vì đám hòa thượng kia biết điều, mà vì không cần thiết.
Phật tông trong thiên hạ lấy thiền tông dẫn đầu, Khoái Mạn Cửu Tự Quyết là võ công mật tông, đương nhiên bọn họ chướng mắt.
Còn Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn mặc dù là võ công thiền tông nhưng lại là truyền thừa của Đàm Uyên đại sư.
Thanh danh Đàm Uyên đại sư vẫn còn đó, cho dù ai cũng biết hắn tìm nhầm truyền nhân, truyền thừa lại võ công cho một ma đầu như Sở Hưu, nhưng truyền thừa này không ai có thể lấy cớ phe phái giới này nhánh kia để cướp đoạt.
Võ công Phật môn trên người Sở Hưu đã được nghiệm chứng qua vô số lần thực chiến, uy lực hêt sức cường đại. Nếu có thể nhận được truyền thừa của ba môn võ công này, truyền thừa của nhánh Phương Kim Ngô cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Lúc này Sở Hưu lại cười lạnh nói: “Nhậm tướng quân, ngươi nghĩ hay quá nhỉ? Ba môn công pháp này cấp bậc ra sao tự ngươi không rõ ư?
Ta nói là đổi một công pháp cùng cấp với môn Đại Bi Phú trong tay ngươi. Ngươi coi công pháp trong tay ngươi là Đại Bi Phú bản đầy đủ đấy à?”
Nhậm Thiên Lý lạnh nhạt nói: “Sở đại nhân nói vậy sai rồi, Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú thiếu một môn cũng không được Sáu môn Đại Bi Phú với năm môn Đại Bi Phú cũng không có gì khác biệt. Nếu ngươi muốn giao dịch vậy chắc chắn phải dùng giá trị của toàn bộ Đại Bi Phú để tính toán. Ta nói vậy có gì sai?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta mang thành ý tới bàn, giờ xem ra Nhậm tướng quân lại chẳng có thành ý gì rồi.”
Nhậm Thiên Lý vuốt vuốt chén trà lạnh nhạt đáp: “Sở đại nhân, ta cũng trả lời thật với ngươi. Đại Bí Phú giờ không trong tay ta mà trong tay sư phụ ta.
Trần Kim Đình là đệ tử quan môn của sư phụ ta, lần trước ngươi dạy dỗ Trần Kim Đình trước mặt mọi người, chuyện này vốn cũng chẳng sao.
Mặc dù ngươi cùng bối phận với Trần Kim Đình, tuổi tác chênh lệch không nhiều, nhưng thực lực lại đủ làm tiền bối của hắn. Chuyện này chẳng cọ, cho nên sau đó ta cũng không gây sự với ngươi.
Nhưng!
Sư phụ lão nhân gia rất khó chịu với ngươi.
Ngươi biết rồi đấy, lão nhân gia lớn tuổi rồi, đã coi nhẹ lực lượng quyền thế, ngược lại coi trọng thể diện hơn bất cứ ai.
Ngươi giáo huấn sư đệ chính là không nể mặt sư phụ lão nhân gia. Cho nên nếu ngươi có thể tới Không Sơn Cốc quỳ lạy xin lỗi sư phụ nhận mình đã sai, trả lại thể diện. Một bộ Đại Bi Phú mà thôi, không khéo chẳng cần trao đổi gì, sư phụ cũng trực tiếp đưa cho ngươi.
Nhưng ngược lại, nếu ngươi không nể mặt sư phụ. Vậy ngươi phải lấy hết mấy môn công pháp Phật môn này ra, tự ta sẽ tới chỗ sư phụ lo liệu, bất luận khuyên hay lừa, dù sao cuối cùng chắc chắn sẽ lấy được công pháp cho ngươi.”
Nói xong Nhậm Thiên Lý thản nhiên uống một ngụm rượu, thần sắc chẳng hề kiêng nể gì.
Thật ra không phải hắn đang cố ý làm nhục Sở Hưu, hắn còn hy vọng Sở Hưu lựa chọn cách sau, chỉ như vậy hắn mới nhận được vài bộ công pháp Phật môn chí cường.
Sau chuyện Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Phương Kim Ngô quả thật hết sức phẫn nộ.
Xét theo địa vị giang hồ, Phương Kim Ngô là một trong những người nhiều tuổi nhất Bắc Yên, cùng thế hệ với lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Lại thêm hắn là tán tu, không có thân phận Ma đạo, cho nên võ lâm Bắc Yên vẫn rất nể mặt hắn. Ngay cả những thủ tọa các viện của Đại Quang Minh Tự cũng vậy.
Đương nhiên thủ tọa này là thủ tọa Lục Đại Võ Viện chứ không phải Tam Đại Thiền Đường.
Đúng như Nhậm Thiên Lý đã nói, lão nhân gia lớn tuổi rồi, không ham sống sợ chết như lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đã không coi trọng quyền thế danh lợi cùng lực lượng. Thứ duy nhất hắn coi trọng chính là thanh danh của bản thân.
Lần này Sở Hưu làm nhục Trần Kim Đình ngay trước mặt mọi người, chuyện đó nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng thật sự khiến Phương Kim Ngô rất tức giận.
Còn Phương Kim Ngô còn chưa già tới mức hồ đồ, không vì chút chuyện này mà chạy tới gây sự với Sở Hưu, cho nên vốn hắn đã định bỏ qua.
Nhưng giờ Sở Hưu lại chủ động chạy tới cửa, thái độ của Phương Kim Ngô có tốt mới là kỳ quái.
Gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười khó hiểu, mặc dù đang cười nhưng ánh mắ lạnh băng: “Cũng tức là chuyện này không bàn được?”
Suy nghĩ của con người sẽ theo địa vị mà thay đổi, cũng như Sở Hưu hiện tại.
Nếu ngày trước khi y còn nhỏ yếu, vì công pháp như Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, có quỳ lạy nói xin lỗi cũng chẳng sao! Một lần quỳ mà đổi được tuyệt thế thần công, khéo trên giang hồ vô số người muốn quỳ.
Tuy có câu dưới đầu gối nam nhi có vàng, trên giang hồ cũng có vô số người vỗ ngực nói mấy lời này. Nhưng tới thời điểm quan trọng, cần phải quỳ vẫn sẽ quỳ thôi.
Vàng không quan trọng bằng tính mạng, cũng chẳng quan trọng bằng tiền đồ.
Nhưng giờ Sở Hưu đã không còn là Sở Hưu trước kia nữa. Trong thế hệ trẻ trên giang hồ, hắn và Trương Thừa Trinh một Chính một Ma, hai người vượt xa những kẻ cùng lứa. Trên con đường đi tới hiện tại, số tông sư võ đạo chết dưới tay Sở Hưu đã không đếm xuể. Nói một lời cuồng vọng, y cũng là người khuấy đảo phong vân trên giang hồ.
Cho nên giờ cho dù biết quỳ xuống là nhận được thứ mình muốn, nhưng Sở Hưu lại không muốn quỳ.
Thấy bầu không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng, Hạng Võ vẫn luôn vùi đầu vào ăn khay chuối ngẩng đầu lên nói với Nhậm Thiên Lý: “Ta nói này lão Nhậm, mỗi người nhượng bộ một bước là được mà. Ngươi đổi điều kiện đi, không cần hà khắc như vậy, coi như nể mặt ta.”
Nhậm Thiên Lý đứng dậy lạnh nhạt nói: “Hầu gia, ta đã nể mặt ngươi rồi, bằng không hôm nay ta đã chẳng có mặt ở đây.
Nhưng điều kiện đó không thể thay đổi. Sư phụ lão nhân gia đang nổi nóng, không có lợi ích lớn, ta cũng không dám tới chỗ lão nhân gia nói mấy chuyện không thực tế đó.
Sở đại nhân cứng rắn kiên cường không muốn chịu thua, còn không muốn trả giá quá lớn, vậy ta cũng chẳng có cách nào.”
Nói xong Nhậm Thiên Lý trực tiếp quay người bỏ đi.
Dù sao giờ Sở Hưu có chuyện cần nhờ hắn, hắn không sợ.
Hạng Võ quay sang phía Sở Hưu nhún vai nói: “Ngươi thấy rồi đấy, đừng trách ta không giúp, chẳng qua thể diện của ta không đủ dùng thôi.”
Cùng là đại tướng quân trong Trấn Quốc Ngũ Quân, quan hệ giữa Hạng Võ và mấy vị đại tướng quân khác không tốt mấy. Dù sao hắn cũng là người hoàng tộc Bắc Yên, về mặt thân phận đã có ngăn cách với những người khác.
Trong tình huống đủ khả năng, hắn cũng thật sự muốn giúp Sở Hưu, chỉ tiếc là chuyện này đã vượt ngoài phạm vi năng lực của hắn.
Chương 915 Chó săn của Sở Hưu 1
Hạng Võ cùng Sở Hưu có quan hệ không tệ, nhưng chỉ giới hạn trong tình huống đủ khả năng giúp đỡ, tỷ như hiện tại.
Phân lượng của Sở Hưu cùng quan hệ giữa bọn họ còn chưa tốt đến mức Hạng Võ dốc hết sức ra giúp đỡ.
“Lần này lần phiền Hầu gia rồi, chuyện này ta sẽ tự mình giải quyết.” Sở Hưu trầm giọng nói.
Hạng Võ đột nhiên nghiêng đầu sang, hạ giọng nói: “Ta nói này, không phải ngươi định tới trêu chọc nhánh Phương Kim Ngô đấy chứ? Ta khuyên ngươi tỉnh táo một chút thì hơn.
Đầu tiên không đề cập tới thực lực Phương Kim Ngô, có câu không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực. Hắn là một lão già họm hẹp sắp xuống mồ, không đứng về bên nào, cho nên không bên nào muốn đắc tội.
Cho dù là bệ hạ cũng không muốn đắc tội với tán tu giang hồ không có bất cứ thế lực nào trên người cũng không đối địch với triều đình như hắn, sợ ép quá hắn làm phản.
Ta có thể đề xuất cho ngươi một ý tưởng, đó là chờ, chờ tới khi Phương Kim Ngô chết đi.
Lão già này không sống được mấy ngày nữa, đời này cũng chẳng thể tiến thêm một bước, cho nên với tuổi thọ của ngươi cứ chờ thôi là hắn lăn quay ra chết rồi.
Đợi sau khi Phương Kim Ngô chết, Nhậm Thiên Lý chắc chắn không phải đối thủ của ngươi. Còn tên Trần Kim Đình kia, kẻ này chí lớn nhưng tài mọn, thiên phú chỉ coi là không tệ chứ kém mấy vị trên Long Hổ Bảng quá nhiều.
Đến lúc đó Đại Bi Phú là của ngươi, ngươi muốn cướp thế nào thì cướp, không cần vội.”
Bình tâm xét lại, cách của Hạng Long quả thật rất tốt. Ưu thế của Sở Hưu ở đâu? Chính là tuổi trẻ.
Cho nên nếu Sở Hưu thật sự chờ, vậy theo lý mà nói y có thể chờ tới khi kẻ thù tự chết.
Chỉ có điều một vạn năm quá dài, Sở Hưu chỉ muốn tranh sớm chiều.
Dùng lực lượng của thời gian giết chết đối thủ, đây không phải tác phong của y.
Sở Hưu đứng dậy cười cười nói: “Trên giang hồ này muốn ngóc đầu lên không đoạt thì phải tranh. Phong cách đó không thích hợp với ta.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi. Hạng Võ nhún vai, dù sao thứ cần nói hắn đã nói rồi, tiếp đó ngồi xem trò hay là được.
Nhìn lướt qua đồ ăn còn thừa trên bàn, Hạng Võ hô lớn: “Chưởng quỹ, thêm một khay chuối chiên!”
...
Trở lại trong Trấn Võ Đường, Sở Hưu lập tức bảo thủ hạ âm thầm liên lạc với Bạch Vô Kỵ.
Thủ hạ của Sở Hưu có một số người xuất thân nhánh Ẩn Ma, có vài người không chỉ am hiểu võ công còn biết rất nhiều thứ linh tinh. Bảo bọn họ tới tuyền tin cho Bạch Vô Kỵ, tránh tai mắt Bạch Hàn Thiên cùng Bạch Hàn Phong, bọn họ hoàn thành rất dễ dàng.
Mấy ngày sau, trong Phi Phượng Lâu của Yên Kinh Thành, Bạch Vô Kỵ chờ Sở Hưu trong một gian riêng.
Đương nhiên hắn không muốn tới, chỉ có điều nhược điểm của hắn đang trong tay Sở Hưu, nếu không tới kết cục ra sao thật sự không dám tưởng tượng.
Đẩy cửa bước vào, Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ồ, ngươi không che giấu tướng mạo hành tung cứ thế mà đến à?”
Bạch Vô Kỵ cười khổ lắc đầu nói: “Không có cần phải che giấu, giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã không tự lo nổi mình rồi, số người tới gây sự nhiều vô số kể. Chẳng ai quản đám tiểu bối chúng ta, có ra ngoài cũng coi như tránh kiếp nạn thôi.”
Sở Hưu ngồi xuống trước Bạch Vô Kỵ, lạnh nhạt nói: “Được rồi, không cần nói nhảm nữa, ta tới chỉ định giao cho ngươi một việc mà thôi.”
“Việc gì?”
Lúc này Bạch Vô Kỵ đã hoàn toàn từ bỏ phản kháng.
Đã quyết định đi theo Sở Hưu, vậy không cần mang tâm trạng kháng cự gì, nếu không sẽ chết càng thảm.
Sở Hưu không nói thẳng, y chỉ hỏi: “Chẳng phải lần trước ngươi nói ngươi cùng Trần Kim Đình có quan hệ không tệ à? Giờ ngươi đánh giá thử xem, tên Trần Kim Đình này rốt cuộc là người ra sao?”
Bạch Vô Kỵ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đầu tiền bàn về võ công thiên phú, điểm này hắn không quá tốt nhưng cũng không quá xấu, chí ít tìm được hắn trong giới võ giả tán tu cũng không dễ, bằng không Phương Kim Ngô đã chẳng nhận hắn làm đệ tử.”
Thế gia truyền thừa dựa trên huyết mạch, trưởng bối đều là cường giả, con cái đa phần thiên phú cũng không tệ.
Tông môn lại dùng thanh danh để truyền thừa. Tiếng tăm của ngươi càng lớn, khống chế địa bàn càng rộng, sẽ khiến càng nhiều người chủ động tới bái sư, cho nên bọn họ cũng có càng nhiều lựa chọn.
Còn những võ giả tán tu như Phương Kim Ngô, đừng nhìn thực lực hắn cường đại, nhưng khi thu nhận đệ tử lại không tiện lợi được bằng một môn phái nhỏ. Phương Kim Ngô thu nhận được đệ tử có thiên phú như Trần Kim Đình đã rất không tệ.
Bạch Vô Kỵ tiếp tục nói: “Ngoại trừ thiên phú không tính quá bắt mắt tạm coi là ưu điểm, thật ra người này không còn gì để nói nữa.
Tuy có chút tâm cơ nhưng thực tế hành xử lại thiếu suy nghĩ, đơn giản thô bạo.
Nhìn như nhẫn nhịn nhưng thực tế rất dễ bị tâm trạng bản thân chi phối.
Bên ngoài thì khiêm tốn nhưng thực tế cuồng vọng tự đại, cho rằng mình được Phương Kim Ngô thu làm đệ tử là bất phàm thế nào, vân vân.
Tên này cũng không được mọi người ưa thích. Ngày bình thường chúng ta kết bạn với hắn chẳng qua là nể mặt sư phụ hắn, không muốn trở mặt với hắn mà thôi, thế nhưng hắn lại dính chặt lấy không chịu đi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, nếu thật sự như vậy, chuyện này cũng dễ làm hơn nhiều.
Cho nên Sở Hưu vẫy tay một cái, căn dặn Bạch Vô Kỵ vài câu, sau đó trực tiếp rời khỏi.
Vài ngày sau, trong Yên Kinh Thành, Bạch Vô Kỵ cùng Trần Kim Đình và một số võ giả trẻ tuổi có quen biết trên đất Bắc Yên tụ tập trong Phi Phượng Lâu mở tiệc rượu.
Lần này là Bạch Vô Kỵ mời khách, giờ trong số những người trẻ tuổi này, thực lực của hắn là mạnh nhất, thân phận cũng là lớn nhất. Hắn mở miệng mời, không ai dám cự tuyệt.
Hơn nữa những người tới cũng mang chút tâm lý đồng cảm với Bạch Vô Kỵ, có người còn vỗ vỗ lên vai Bạch Vô Kỵ nói: “Bạch huynh, mọi chuyện qua rồi, nghĩ thoáng một chút.”
Sau khi chuyện ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lan truyền, mọi người đều biết chân tướng, kết cục của những đệ tử đời trước trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ra sao cũng không lừa được mọi người.
Nếu lúc đó không có Sở Hưu nhúng tay vào quấy rối, vạch trần chân tướng, vậy giờ Bạch Vô Kỵ đã là một phế nhân.
Đệ tử khác cũng là người của đại phái, cũng phải hy sinh bản thân vì lợi ích của tông môn gia tộc, cho nên có cảm giác thỏ chết cáo đau thương. Chính vì vậy đám người này không cười trên nỗi đau kẻ khác, ngược lại lên tiếng an ủi.
Bạch Vô Kỵ cười khổ lắc đầu nói: “Đa tạ hảo ý của chư vị, có điều mọi chuyện đã qua, không cần nhắc lại nữa.
Nói xong, Bạch Vô Kỵ lập tức thay đổi đề tài.
Chẳng qua đề tài xoay chuyển một hồi lại tới Sở Hưu với triều đình, chuyện này khiến Trần Kim Đình sắc mặt đỏ bừng, một nửa là uống quá nhiều, một nửa là tức giận.
“Giờ trên giang hồ nếu nói tới tuấn kiệt trong thế hệ trẻ chắc chắn phải nhắc tới Trương Thừa Trinh của Long Hổ Sơn cùng Sở Hưu của nhánh Ẩn Ma. Hiện tại trong giới võ lâm, thậm chí có người đặt hai người này song song, xưng là Chính Thiên Sư Ma Sở Hưu, hai giới Chính Ma đều có kỳ tài.
Chậc chậc, may mà giới Chính đạo ta có Tiểu Thiên Sư, bằng không còn chẳng bằng Ma đạo.”