Vân Thiên Vũ cắn răng, vững từng bước tiến lên phía trước, càng đi nàng lại càng phát hiện ra một điều.
Dường như cơ thể của nàng đã mạnh lên không ít.
Vân Thiên Vũ nghĩ một chút liền biết rằng, khảo nghiệm trong Bảo Linh thạch, ngoài việc kiểm tra còn giúp tôi luyện thể lực của bản thân.
Đây chính là thứ tốt nhất.
Vân Thiên Vũ hiểu ra điều này, càng kiên trì đi về phía trước.
Mặc dù Lâm Thanh Dương đi đầu tiên nhưng y vẫn chú ý đến động tĩnh ở phía sau.
Y thấy trong đám người chỉ có Bùi Khê của Bùi gia là ung dung nhất, cho dù là y, chỉ sợ cũng không thể nào ung dung được như nàng.
Mặc dù là ánh nắng chói chang, cuồng phong bão táp hay mưa đá đập vào đầu, nàng vẫn không hề biến sắc, nàng luôn bình tĩnh, bình tĩnh đối diện với tất cả.
Lâm Thanh Dương không nhịn được mà kính nể Vân Thiên Vũ.
Nha đầu này thật sự không tệ, không hổ là đồ đệ của cô cô.
Ánh mắt tán thưởng của Lâm Thanh Dương không thể qua được đôi mắt của Triệu Nguyệt Nhi, Triệu Nguyệt Nhi hết sức phẫn nộ, đôi mắt rực lửa.
Những cố gắng của bọn họ tại sao Thanh Dương không nhìn thấy mà chỉ nhìn thấy nử tử xấu xí kia.
Nàng ta có điểm gì lợi hại.
Triệu Nguyệt Nhi lạnh lùng nghĩ, đột nhiên nàng ta nghĩ đến cuộc khảo nghiệm vòng thi thứ hai ở rừng Hắc Phong.
Triệu Nguyệt Nhi không nhịn được mà nhếch môi cười lạnh.
Bùi Khê phải không? Cho dù ngươi có qua được ải ải trước mắt thì vòng thi thứ hai ta cũng không dễ dàng để cho ngươi thoát.
Ngươi sẽ phải cút ra khỏi học viện Thiên Kình ở vòng thi thứ hai.
Tính toán trong lòng của Triệu Nguyệt Nhi, Vân Thiên Vũ đương nhiên không hề hay biết.
Nàng chỉ toàn tâm toàn ý muốn qua ải này rồi bước vào ải thứ tư của Bảo Linh tháp.
Ải thứ tư là một sa mạc mênh mông, cát cao đến tận đầu gối, mỗi bước đi đều như bước vào một cái hố sâu khiến di chuyển vô cùng khó khăn.
Bởi vì vừa trải qua ba ải khó khăn trước đó nên ở ải thứ tư, không ít người đã bị ngất đi.
Sau đó những người này đều bị Bảo Linh tháp ném bay ra ngoài.
Không những người của đội khác bị ngất đi.
Mà trong đội của Vân Thiên Vũ cũng có ba người bị ngất, tất cả những người này đều bị Bảo Linh tháp ném hết ra ngoài.
Ba mươi người đến từ Bạch Hạc thành giờ chỉ còn lại hai mươi lăm người.
Lâm Thanh Dương lại khích lệ tất cả mọi người rằng họ sẽ nhanh chóng thoát ra khỏi Bảo Linh tháp.
Tiếp theo là tầng thứ năm, tầng thứ sau, tầng thứ bảy cuối cùng là cơ quan ám khí.
Cũng may Lâm Thanh Dương luôn chăm sóc mọi người nên tất cả đều qua được tầng thứ bảy.
Đợi sau khi ra khỏi Bảo Linh tháp.
Tất cả đều cảm thấy rất mệt mỏi.
Quảng trường rộng lớn toàn là các đệ tử đang nằm lăn ra, mọi người đều hết sức chật vật.
May là mọi người đã thuận lợi hoàn thành vòng thi thi thứ nhất.
Mọi người còn đang nghĩ ngợi thì giữa không trung bỗng vang lên giọng nói lúc trước: “Chúc mừng mọi người đã thuận lợi hoàn thành vòng thi thứ nhất, sau khi kết thúc vòng thi đầu tiên, hai nghìn sáu trăm hai mươi mốt người chỉ còn lại hai nghìn không trăm tám mươi mốt người tiếp tục tham gia vào vòng thi thứ hai. Khảo nghiệm ở vòng thi thứ hai là khả năng sinh tồn trong rừng Hắc Phong, thời gian khảo nghiệm diễn ra trong ba ngày, chỉ cần mọi người còn sống sót an toàn sau ba ngày trong rừng Hắc phong thì sẽ qua được vòng thi thứ hai, mọi người hãy nhớ kỹ, trong rừng Hắc Phong ngoài ma thú ra còn có rất nhiều cạm bẫy do học viện bố trí, nếu bị rơi vào cạm bẫy hoặc kêu cứu khi gặp nguy hiểm thì đều bị loại, ngoài ra người nào bị đánh trọng thương cũng sẽ bị loại.”