Chân mày Phượng Vô Nhai nhướn lên, y cười đầy phong tình, tà mị nói: "Vũ Mao, ta không có ý gì khác, chỉ là sợ muội gặp chuyện cho nên mới phải sắp xếp thuộc hạ ở cạnh để bảo vệ muội."
Vân Thiên Vũ thẳng thắn từ chối: "Không cần, bây giờ ta đã có năng lực tự bảo vệ mình, cho nên ngươi rút người về đi, ta không thích có người giám sát ta, nếu như ngươi không rút người về, ta sẽ nghĩ cách giết hết bọn họ."
Bây giờ Vân Thiên Vũ cũng không sợ bất cứ người nào, nàng của ngày hôm nay đã không còn là nàng của ngày trước khi mới vừa xuyên không đến đây nữa rồi. Sau này nàng hi vọng chuyện của mình thì tự mình có thể giải quyết.
Sau khi Phượng Vô Nhai nghe xong những lời nói của Vân Thiên Vũ,y không dám không đồng ý, nếu như không đồng ý, y có thể sẽ đắc tội với người này, cho nên tạm thời y vẫn nên rút người về.
"Muội không muốn thì thôi vậy, lát nữa bổn quân bảo bọn họ quay về là được, muội đừng tức giận."
Sắc mặt Vân Thiên Vũ tốt hơn nhiều, đang muốn buông màn xe căn dặn thái giám đưa nàng hồi phủ thì Phượng Vô Nhai ở phía sau dịu dàng nói: "Ta đưa muội về An thân vương phủ, đừng nói không cần, những lời như vậy làm cho người ta cảm thấy rất xa cách, dù sao chúng ta cũng là bằng hữu."
Vân Thiên Vũ nhìn thấy vẻ mặt Phượng Vô Nhai hiện rõ. Nếu như muội không muốn ta đưa về thì chính là không xem ta là bằng hữu, chính là làm tổn thương trái tim ta.
Vân Thiên Vũ thoáng chốc bị Phượng Vô Nhai chọc cười, nàng nhịn không được hỏi Phượng Vô Nhai: "Phượng Vô Nhai, ngươi rãnh rỗi như vậy, chẳng lẽ Ma Ảnh cung sắp sụp đổ rồi sao?"
Phượng Vô Nhai nhìn thấy cái nháy mắt câu dẫn phong tình của Vân Thiên Vũ, y nói: "Nếu Ma Ảnh cung sụp đổ, muội sẽ thu nhận ta sao?"
Thuộc hạ ở phía sau Phượng Vô Nhai đều ngơ ngác, thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất.
Ma quân đại nhân nhà mình vì theo đuổi nữ nhân cũng liều quá rồi, còn nguyền rủa Ma Ảnh cung sụp đổ.
Vân Thiên Vũ thẳng thắn lắc đầu: "Sẽ không thu nhận ngươi, người như ngươi chính là một tên phiền hà, ta không muốn tự mình tìm phiền phức."
Phượng Vô Nhai lập tức che ngực bày ra bộ dạng tan nát cõi lòng, vẻ mặt đau khổ: "Vũ Mao, muội quá tàn nhẫn rồi, ta sống không bằng chết, ta không còn chút hi vọng nào cả, ta cảm thấy không còn hứng thú gì với cuộc đời nữa rồi."
Vân Thiên Vũ vốn tiến cung không được vui, sau đó chuyện Tiêu Cửu Uyên kiên quyết không hủy hôn đã khiến tâm trạng của nàng không được thoải mái, nhưng hiện tại bị Phượng Vô Nhai chọc cười, tâm trạng của nàng đã tốt hơn nhiều.
Nếu tên này muốn đưa về thì cứ để y đưa về vậy, dù sao bây giờ trên danh nghĩa y vẫn là ca ca của nàng, không ai có thể nói bậy nói bạ gì được.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, vài tên kỵ binh mang theo một chiếc xe ngựa chạy vội tới.
Những người đó đi đến trước xe ngựa của Vân Thiên Vũ liền xoay người xuống ngựa.
Người dẫn đầu chính là Tiêu Dạ Thần, phía sau là thị vệ của An thân vương phủ.
Tiêu Dạ Thần vừa đi tới liền nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Tiểu cô cô, ta tới đón người hồi phủ."
Tiêu Dạ Thần nói xong nhìn về phía Phượng Vô Nhai, vẻ mặt gã khó chịu, tên ma đầu này lại đến đây làm gì? Gã tuyệt đối sẽ không đồng ý để Vũ Mao lấy y.
Vân Thiên Vũ thấy Tiêu Dạ Thần xuất hiện, quay đầu nhìn Phượng Vô Nhai, nhíu mày nói: "Ngươi xem, sau này không cần ngươi đưa ta về nữa."
Phượng Vô Nhai thấy Tiêu Dạ Thần xuất hiện, trong lòng vô cùng tức giận, đôi mắt y phát ra những tia lạnh lẽo bắn thẳng về phía Tiêu Dạ Thần, trong lòng thầm tính toán có cần xử lý tên này hay không.
Nhưng vừa suy nghĩ đến y liền từ bỏ ý định này, bởi nếu chuyện y xử lý Tiêu Dạ Thần bị Vũ Mao biết, nhất định nàng sẽ nổi giận.
Cho nên tạm thời cứ giữ lại tên này.